Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Phùng Dã không nghĩ tới đi ăn một bữa cơm cũng sẽ đụng mặt Trương Phong Hòa, làm hại hắn suýt chút nữa cho rằng Trương Phong Hòa cũng giống như lúc còn học đại học theo dõi hắn khắp nơi.
Chỉ là không nghĩ tới chính là, Trương Phong Hòa lại thoải mái một mạch đi ngang qua, cứ như không nhìn thấy hắn, không chào hỏi tiếng nào. Phùng Dã cười nhạt trong lòng, ngụy trang thật giống.
Tựa hồ muốn xem một chút xem Trương Phong Hòa có thể giả vờ đến khi nào, Phùng Dã không nhận ra ánh mắt của hắn vẫn bám theo Trương Phong Hòa đến khi cậu ngồi xuống. Sau đó hắn nhìn thấy, Trương Phong Hòa ngồi xuống đối diện một người đàn ông trung niên.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia ân cần nịnh nọt, khóe môi mang theo nụ cười khiến người ta buồn nôn, Phùng Dã lại bắt đầu tức giận không lý do. Trương Phong Hòa cậu thiếu đàn ông đến vậy à? Lần trước tên đàn ông ở bệnh viện kia còn chưa nói, dù sao tướng mạo cũng đạt yêu cầu, sao bây giờ ánh mắt lại kém đến mức đến ông già cũng không buông tha?!
Lão già ngồi đối diện đó lại còn cười đến mức phóng, đãng như vậy! Phùng Dã không nhận ra tâm tư của chính mình đã hoàn toàn bị Trương Phong Hòa dắt đi rồi. Nhìn dáng vẻ lão già kia dùng khăn giấy ôn nhu lau miệng cho Trương Phong Hòa, Phùng Dã thật muốn xông lên chặt cái tay của lão xuống.
"Này này, cậu nhìn gì vậy?" Người đàn ông ngồi đối diện Phùng Dã thấy hắn không nói gì, vẻ mặt thất thần, bèn nói: "Tôi vất vả về nước, gọi cậu ra ăn với tôi bữa cơm, cậu lại thất thần, nhìn cái gì vậy?"
Nói xong, người đàn ông cũng theo tầm mắt của Phùng Dã nhìn về phía Trương Phong Hòa bên kia. Vừa nhìn thấy, hắn liền giật mình.
"Trương Phong Hòa!"
Phùng Dã định thần lại, "Cậu làm gì vậy? Hô to gọi nhỏ như vậy làm gì."
Người ngồi đối diện tên là Dương Thích, bạn thân của Phùng Dã, sau khi tốt nghiệp đại học liền xuất ngoại phát triển, mấy ngày trước vừa về nước. Vừa trở về, liền gọi Phùng Dã đi ăn cơm với mình không ngừng nghỉ, có thể thấy được quan hệ không bình thường.
Dương Thích cũng quen biết Trương Phong Hòa, dù sao chuyện Trương Phong Hòa theo đuổi Phùng Dã bảy năm mà không được cứ ầm ầm dậy sóng, từ lâu trở thành trò cười lớn nhất trong vòng bạn bè, làm bạn xấu của Phùng Dã, Dương Thích dĩ nhiên chú ý tỉ mỉ.
Nhớ năm đó, hắn còn giúp tạo điều kiện, cơ hội cho Trương Phong Hòa, chỉ tiếc là Phùng Dã đao thương bất nhập. Lúc mới vừa về nước, nghe nói Phùng Dã rốt cuộc đã thoát khỏi cái đuôi Trương Phong Hòa, có bạn trai, Dương Thích còn tiếc nuối một lúc.
"Nhìn Trương Phong Hòa chằm chằm không chớp mắt như vậy, nếu cậu bạn trai kia của cậu ở đây, không chừng sẽ ghen đó."
"Cậu nói nhảm cái gì." Phùng Dã trừng hắn.
"Trương Phong Hòa ngồi cùng ai vậy? Người đàn ông đó già như vậy, bạn trai sao? Không thể nào... Khẩu vị của cậu ta nặng như vậy từ khi nào nhỉ?" Dương Thích nghĩ ngợi linh tinh, nói.
Chân Phùng Dã hơi động, đạp hắn một cái: "Câm miệng cậu lại."
Dương Thích dùng ngón tay làm động tác im lặng.
Trương Phong Hòa không nhìn thấy Phùng Dã, từ lúc cậu đi vào đã không nhìn thấy Phùng Dã đang ngồi cách cậu không xa. Mà hiện tại, cậu đang bận cùng cha Trương trình diễn một màn phụ từ tử hiếu.
Cha Trương thấy không lung lay được Trương Phong Hòa, không ép cậu nữa. Chỉ là mạnh mẽ thể hiện dáng vẻ bù đắp, muốn khiến Trương Phong Hòa nhẹ dạ.
Trương Phong Hòa sao có thể nhẹ dạ, tim cậu trước nay chỉ mềm yếu trước Phùng Dã mà thôi.
Vì vậy cha Trương muốn diễn thì cậu cũng diễn theo.
Lúc cậu cho rằng cả buổi tối sẽ qua đi như thế, một tràng tiếng bước chân giận dữ tiến về phía cậu. Bước chân vừa nhanh vừa gấp, khiến Trương Phong Hòa hoàn toàn không kịp phản ứng. Chủ nhân tiếng bước chân mang một đôi giày cao gót giá không thấp, như một con bướm kiêu ngạo đi tới, nhanh chóng cầm ly cà phê chưa uống xong trên bàn, giơ tay lên, cà phê giội vào mặt Trương Phong Hòa.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Màn chật vật đó thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà hàng, Phùng Dã và Dương Thích cũng nhìn sang. Liếc mắt trông thấy Trương Phong Hòa bị một đứa con gái trông còn rất nhỏ tuổi hất cà phê vào mặt. Cà phê theo sợi tóc rơi xuống, mặt cũng ướt sũng.
Trương Phong Hòa trông vẫn ngơ ngác, dường như hoàn toàn không ngờ chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Lòng Phùng Dã giật thót một cái, đột nhiên đứng dậy.
"Ồ, bắt gian đến rồi." Dương Thích dáng vẻ như xem kịch vui.
Nữ sinh hất cà phê rất trẻ, trông như mười bảy mười tám tuổi, nhưng trang phục lại như người lớn, vẻ mặt cũng cực kỳ giống với những cô nàng tiểu thư điêu ngoa trong phim truyền hình.
Trương Phong Hòa cúi đầu nở nụ cười, dùng tay lau đi cà phê trên mặt. Cậu sao lại không quen biết vị đại tiểu thư này, đứa con gái của cha Trương Trương Kiến Minh và người đàn bà kia, Vương Hân. "Trương Tâm Đóa."
Trương Phong Hòa ngẩng đầu, thong thả nói: "Mẹ cô không dạy cô không được la lối om sòm ở nơi công cộng à?"
Trương Tâm Đóa hai tay ôm ngực vênh vang đắc ý nói: "Mẹ tôi có dạy tôi không anh không có tư cách biết, dù sao tôi cũng không như anh, từ nhỏ đã không cha không mẹ, còn không biết xấu hổ bám chặt ba tôi không buông, muốn kiếm lợi từ ba tôi. Trương Phong Hòa, tôi nói cho anh biết, loại con riêng như anh, mẹ tôi tốt bụng nhắm một mắt mở một mắt, để ba tôi dùng tiền cho anh đi học đã là hết lòng giúp đỡ rồi, đừng hy vọng bây giờ còn có thể kiếm lợi từ nhà tôi! Chỉ cần một ngày còn có tôi, anh đừng mơ bước vào cửa lớn nhà họ Trương một bước!"
"Con riêng?" Trương Phong Hòa cười nhạt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về người cha Trương Kiến Minh lúc nãy còn diễn một màn phụ từ tử hiếu xuất sắc với cậu. "Con riêng... Hóa ra ba mẹ cô dạy cô như vậy à?"
Trương Phong Hòa đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Được rồi, xem như tôi thua. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, hôm nay không phải tôi gọi cha cô tới đây, là cha cô tự mình nhớ tới đứa con riêng lưu lạc bên ngoài mà ngủ không được, nhất định phải đến gặp tôi một chút."
"Anh nói hươu nói vượn!" Trương Tâm Đóa duỗi tay chỉ vào Trương Phong Hòa.
Trương Phong Hòa mở to mắt, lập tức cầm lấy ly cà phê mình uống được một nửa, cũng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay giội vào Trương Tâm Đóa. Xong rồi lập tức đặt ly xuống phủi phủi tay nói: "Em gái ngoan, hòa nhau rồi, anh đây làm anh trai cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ em rồi."
"Anh!!!" Gương mặt vừa bị giội cà phê của Trương Tâm Đóa không nén nổi tức giận, nhào tới muốn cào cấu mặt Trương Phong Hòa. Trương Phong Hòa vừa định né tránh, nào ngờ có người còn nhanh hơn cậu một bước, một phát bắt được tay Trương Tâm Đóa đang giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ đẩy cô ra sau một cái. Trương Tâm Đóa mang giày cao gót, bị đẩy mạnh như vậy, dĩ nhiên là đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Lần này đổi lại là cô ta chật vật.
Trương Kiến Minh thấy con gái cưng ngã chổng vó vội vã đi tới đỡ cô ta.
Trương Phong Hòa không để ý tới bọn họ, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện.
Phùng Dã.
Trương Phong Hòa nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình bị Phùng Dã nhìn thấy rõ ràng, trong lòng đột nhiên lặng ngắt. Cậu ở trước mặt Phùng Dã luôn giữ thể diện, cậu biết Phùng Dã thích cái gì, chưa bao giờ ở trước mặt hắn làm chuyện khiến hắn ghét bỏ. Vì vậy mà dáng dấp cả người chật vật bị người khác giội cà phê đầy mặt là trước giờ chưa từng có.
Mặt Trương Phong Hòa nhất thời bị nóng đến đỏ rực. Cảm giác chiến thắng Trương Tâm Đóa lúc nãy lập tức tiêu tan, cậu lại như một thằng hề trong rạp xiếc bị mọi người vây xem. Cậu cúi đầu, không nhìn vẻ mặt Phùng Dã, cầm lấy áo khoác đặt trên lưng ghế, muốn rời đi.
Thế nhưng Phùng Dã đứng chắn trước mặt cậu, đẩy cũng đẩy không ra.
Trương Phong Hòa nhỏ giọng nói: "Nhường một chút."
Phùng Dã hạ thấp cái đầu cao quý, dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà Trương Phong Hòa quen thuộc nhìn xuống cậu. Hắn không nói gì, tiếng hít thở vừa sâu vừa dài.
Trương Tâm Đóa phía sau đã đứng dậy, lại lên giọng mắng tiếp, dáng vẻ tựa hồ còn muốn xông lên. Trương Kiến Minh vội vàng kéo đứa con gái mất thể diện này, muốn đưa cô ta đi.
Phùng Dã mất kiên nhẫn quay về Dương Thích đang một mực xem cuộc vui, nói: "Ông chủ Dương, khách hàng gây sự nên xử lý như thế nào vậy?"
Dương Thích nhún nhún vai, gọi bảo vệ tới. Trương Tâm Đóa mặt mày tối tăm bị đuổi ra ngoài.
Trương Phong Hòa thắc mắc, gia đình giáo dục ra sao mới có thể khiến thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi biến thành chua ngoa đanh đá như thế.
"Cám ơn anh, Phùng Dã." Trong chuyện này, Trương Phong Hòa vẫn phải nói tiếng cảm ơn với hắn.
Phùng Dã đưa tay, dường như muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thu tay về. Mở miệng vẫn là giọng điệu châm chọc khi đó: "Trương Phong Hòa, cậu còn có thể mất mặt hơn nữa không?"
"Tiểu Phong mất mặt là mặt của cậu ấy, cũng không phải làm mất mặt Phùng Dã cậu, cậu gấp làm gì?" Dương Thích ở một bên chế nhạo hắn.
Trương Phong Hòa nhìn thấy Dương Thích, nhận ra hắn, liền chào hỏi: "Dương sư huynh, đã lâu không gặp."
"Là đã rất lâu không gặp. Tiểu Phong hôm nào rảnh ăn một bữa cơm với sư huynh, thế nào?"
Phùng Dã trừng mắt nhìn về phía Dương Thích, "Cậu có thể câm miệng được không?"
Dương Thích tiếp tục im mồm, tránh sang một bên.
Dương Thích tránh đi, Trương Kiến Minh và Trương Tâm Đóa cũng đi rồi, một bữa cơm lại thành ra như vậy, Trương Phong Hòa không có tâm trạng tiếp tục ở lại nơi này, liền đẩy Phùng Dã chắn trước mặt cậu, nhấc chân đi.
Phùng Dã không ngờ lá gan Trương Phong Hòa đã lớn đến mức dám đẩy hắn sang một bên, vội vã cất bước đuổi theo.
Trương Phong Hòa ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Phùng Dã đang đuổi theo cậu, cảm thấy rất kỳ quặc. Nhưng cậu lại không muốn nhìn thấy Phùng Dã, chỉ có thể đi nhanh hơn.
Đi tới lề đường, đón được một chiếc taxi, lập tức lên xe, tàn nhẫn bỏ Phùng Dã lại phía sau.
Phùng Dã đứng ven đường, nhìn Trương Phong Hòa đi xa, tức giận không chịu nổi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc đang lộn xộn của hắn cũng theo đó tỉnh táo một chút. Sau đó hắn bắt đầu buồn bực tại sao mình lại phải đuổi theo Trương Phong Hòa ra ngoài này? Trương Phong Hòa đi thì đi, mắc mớ gì đến hắn? Tại sao hắn phải đuổi theo đến đây?
Phùng Dã gãi gãi đầu, hắn cũng không biết tại sao, dường như chỉ cần sự việc liên quan đến Trương Phong Hòa, hắn sẽ trở nên mất lý trí.
Đặc biệt là nghĩ đến Trương Phong Hòa chỉ có thể bị hắn bắt nạt, nay lại bị người khác giội cà phê đầy mặt, hắn liền hận không thể đánh đứa con gái giội cà phê kia một trận.
Phùng Dã móc một điếu thuốc ra, châm thuốc, lập tức đi tới bãi đậu xe, lái xe về hướng nhà Trương Phong Hòa.
Phùng Dã lái xe rất nhanh, lúc đến dưới lầu nhà Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa cũng mới vừa xuống taxi. Phùng Dã vội vã xuống xe, đuổi theo Trương Phong Hòa. Hắn gọi: "Trương Phong Hòa!"
Trương Phong Hòa nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Trương Phong Hòa vội vã lùi về sau một bước, hỏi: "Phùng Dã, anh... tìm tôi có việc sao?"
Phùng Dã bước lên phía trước, đèn đường khiến bóng hai người đổ dài. "Trương Phong Hòa, cậu là kẻ ngốc à?"
"Tôi làm sao?" Trương Phong Hòa nghe được giọng điệu của hắn liền biết hắn đến đây để châm chọc cậu. Đổi lại trước đây, cậu sẽ xem quở trách của Phùng Dã là biểu hiện của quan tâm, nhưng bây giờ, cậu và Phùng Dã chẳng là gì cả, Phùng Dã còn đối xử với cậu giống như trước khiến lòng cậu có chút khó chịu. "Nếu anh đến tìm tôi chỉ để mắng tôi, vậy anh có thể đi rồi."
Phùng Dã ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thái độ không muốn nói nhiều của Trương Phong Hòa, lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng tôi muốn đến gặp cậu? Tôi chỉ là tới nhắc nhở cậu, sau này người khác bắt nạt cậu, đừng tiếp tục đứng ngốc như vậy nữa. Không phải lần nào tôi cũng có thể..."
Nói đến đây, Phùng Dã ngừng lại.
Không phải lần nào tôi cũng có thể ra mặt thay cậu...
Phùng Dã đột nhiên nghĩ đến, Trương Phong Hòa ngốc như vậy, hắn không ở bên cạnh cậu, sau này cậu bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?
Nhìn Phùng Dã đột nhiên im bặt, Trương Phong Hòa cho rằng hắn nói xong, liền đáp lời: "Ừm."
Dưới ánh đèn đường, dáng người Trương Phong Hòa trông vô cùng gầy gò. Sắc mặt của cậu đã không còn tái nhợt như lần trước, nhưng cũng không phải khó nhận ra, so với trước đây cậu gầy đi rất nhiều. Phùng Dã cẩn thận nhìn Trương Phong Hòa vài lần, xác định cậu thật sự gầy đi. "Cậu gầy đi."
"Hả?" Trương Phong Hòa không nghe rõ. Lúc ngẩng đầu nhìn Phùng Dã, môi mở ra đóng lại hỏi: "Anh nói cái gì?"
Phùng Dã theo dõi khóe miệng cậu, nhìn thấy chỗ đó dường như còn một chút cà phê chưa lau sạch, vội cúi đầu hôn lên môi cậu. Tay trái hắn ôm eo cậu, dùng sức đem cậu đẩy lên tường, tay phải tìm đến khóe môi cậu, thay cậu lau đi vết bẩn.
Phùng Dã hôn rất tập trung. Từ sau khi ngả bài, hắn không chạm vào Trương Phong Hòa nữa. Không hôn không biết, thân thể của hắn lại cực kỳ khát vọng Trương Phong Hòa. Mặc dù biết như vậy không đúng, hắn nên thả Trương Phong Hòa ra, nhưng lại dừng không được...
Trương Phong Hòa đột nhiên bị hôn sợ hết hồn! Cậu không biết hành động này của Phùng Dã có ý nghĩa gì, lúc bị hôn đến trời đất quay cuồng, đầu cậu chỉ có một ý nghĩ. Cậu là gì? Cậu rốt cuộc bị hắn xem là cái gì?!
Một □□ gọi là đến đuổi là đi sao?!
Cậu làm □□ của Phùng Dã nhiều năm như vậy, lẽ nào hắn có bạn trai rồi vẫn còn muốn tiếp tục □□?! Đùa cái gì thế... Trương Phong Hòa cậu tiện, nhưng không có nghĩa cậu sẽ tiện đến mức làm chuyện vi phạm lương tâm!
Trương Phong Hòa dùng sức cắn môi Phùng Dã, đẩy đối phương ra.
Gió rất lớn, tiếng gió có chút ồn ào.
Cậu dùng âm lượng Phùng Dã có thể nghe rõ, nói: "Phùng Dã, sau này anh đừng tiếp tục tới tìm tôi nữa."
Sau đó, quay đầu đi vào nhà.
Phùng Dã không ngăn cậu lại.
Trên thực tế, hắn cũng biết mình làm vậy là không đúng, không có tư cách cản cậu. Nụ hôn vừa nãy của hắn phá hủy cân bằng của ba người. Mà hành động của hắn, mặc kệ Lộ Nhất Minh có biết hay không, cũng đã xúc phạm tới y.
Người hắn yêu là Lộ Nhất Minh, hắn tự nói với mình, hắn không thể làm tổn thương y.
Phùng Dã lấy điện thoại di động ra, chậm rãi điều chỉnh tâm trạng, sau đó gọi cho Lộ Nhất Minh.
"Nhất Minh, chúng ta sống chung đi."
Lộ Nhất Minh hình như đang xem TV, bị Phùng Dã đột nhiên gọi tới dọa sợ, "Anh nói gì? Sống chung? Khi nào?"
"Bây giờ." Phùng Dã nói: "Anh nói ngay lập tức!"
Chỉ là không nghĩ tới chính là, Trương Phong Hòa lại thoải mái một mạch đi ngang qua, cứ như không nhìn thấy hắn, không chào hỏi tiếng nào. Phùng Dã cười nhạt trong lòng, ngụy trang thật giống.
Tựa hồ muốn xem một chút xem Trương Phong Hòa có thể giả vờ đến khi nào, Phùng Dã không nhận ra ánh mắt của hắn vẫn bám theo Trương Phong Hòa đến khi cậu ngồi xuống. Sau đó hắn nhìn thấy, Trương Phong Hòa ngồi xuống đối diện một người đàn ông trung niên.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia ân cần nịnh nọt, khóe môi mang theo nụ cười khiến người ta buồn nôn, Phùng Dã lại bắt đầu tức giận không lý do. Trương Phong Hòa cậu thiếu đàn ông đến vậy à? Lần trước tên đàn ông ở bệnh viện kia còn chưa nói, dù sao tướng mạo cũng đạt yêu cầu, sao bây giờ ánh mắt lại kém đến mức đến ông già cũng không buông tha?!
Lão già ngồi đối diện đó lại còn cười đến mức phóng, đãng như vậy! Phùng Dã không nhận ra tâm tư của chính mình đã hoàn toàn bị Trương Phong Hòa dắt đi rồi. Nhìn dáng vẻ lão già kia dùng khăn giấy ôn nhu lau miệng cho Trương Phong Hòa, Phùng Dã thật muốn xông lên chặt cái tay của lão xuống.
"Này này, cậu nhìn gì vậy?" Người đàn ông ngồi đối diện Phùng Dã thấy hắn không nói gì, vẻ mặt thất thần, bèn nói: "Tôi vất vả về nước, gọi cậu ra ăn với tôi bữa cơm, cậu lại thất thần, nhìn cái gì vậy?"
Nói xong, người đàn ông cũng theo tầm mắt của Phùng Dã nhìn về phía Trương Phong Hòa bên kia. Vừa nhìn thấy, hắn liền giật mình.
"Trương Phong Hòa!"
Phùng Dã định thần lại, "Cậu làm gì vậy? Hô to gọi nhỏ như vậy làm gì."
Người ngồi đối diện tên là Dương Thích, bạn thân của Phùng Dã, sau khi tốt nghiệp đại học liền xuất ngoại phát triển, mấy ngày trước vừa về nước. Vừa trở về, liền gọi Phùng Dã đi ăn cơm với mình không ngừng nghỉ, có thể thấy được quan hệ không bình thường.
Dương Thích cũng quen biết Trương Phong Hòa, dù sao chuyện Trương Phong Hòa theo đuổi Phùng Dã bảy năm mà không được cứ ầm ầm dậy sóng, từ lâu trở thành trò cười lớn nhất trong vòng bạn bè, làm bạn xấu của Phùng Dã, Dương Thích dĩ nhiên chú ý tỉ mỉ.
Nhớ năm đó, hắn còn giúp tạo điều kiện, cơ hội cho Trương Phong Hòa, chỉ tiếc là Phùng Dã đao thương bất nhập. Lúc mới vừa về nước, nghe nói Phùng Dã rốt cuộc đã thoát khỏi cái đuôi Trương Phong Hòa, có bạn trai, Dương Thích còn tiếc nuối một lúc.
"Nhìn Trương Phong Hòa chằm chằm không chớp mắt như vậy, nếu cậu bạn trai kia của cậu ở đây, không chừng sẽ ghen đó."
"Cậu nói nhảm cái gì." Phùng Dã trừng hắn.
"Trương Phong Hòa ngồi cùng ai vậy? Người đàn ông đó già như vậy, bạn trai sao? Không thể nào... Khẩu vị của cậu ta nặng như vậy từ khi nào nhỉ?" Dương Thích nghĩ ngợi linh tinh, nói.
Chân Phùng Dã hơi động, đạp hắn một cái: "Câm miệng cậu lại."
Dương Thích dùng ngón tay làm động tác im lặng.
Trương Phong Hòa không nhìn thấy Phùng Dã, từ lúc cậu đi vào đã không nhìn thấy Phùng Dã đang ngồi cách cậu không xa. Mà hiện tại, cậu đang bận cùng cha Trương trình diễn một màn phụ từ tử hiếu.
Cha Trương thấy không lung lay được Trương Phong Hòa, không ép cậu nữa. Chỉ là mạnh mẽ thể hiện dáng vẻ bù đắp, muốn khiến Trương Phong Hòa nhẹ dạ.
Trương Phong Hòa sao có thể nhẹ dạ, tim cậu trước nay chỉ mềm yếu trước Phùng Dã mà thôi.
Vì vậy cha Trương muốn diễn thì cậu cũng diễn theo.
Lúc cậu cho rằng cả buổi tối sẽ qua đi như thế, một tràng tiếng bước chân giận dữ tiến về phía cậu. Bước chân vừa nhanh vừa gấp, khiến Trương Phong Hòa hoàn toàn không kịp phản ứng. Chủ nhân tiếng bước chân mang một đôi giày cao gót giá không thấp, như một con bướm kiêu ngạo đi tới, nhanh chóng cầm ly cà phê chưa uống xong trên bàn, giơ tay lên, cà phê giội vào mặt Trương Phong Hòa.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Màn chật vật đó thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà hàng, Phùng Dã và Dương Thích cũng nhìn sang. Liếc mắt trông thấy Trương Phong Hòa bị một đứa con gái trông còn rất nhỏ tuổi hất cà phê vào mặt. Cà phê theo sợi tóc rơi xuống, mặt cũng ướt sũng.
Trương Phong Hòa trông vẫn ngơ ngác, dường như hoàn toàn không ngờ chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Lòng Phùng Dã giật thót một cái, đột nhiên đứng dậy.
"Ồ, bắt gian đến rồi." Dương Thích dáng vẻ như xem kịch vui.
Nữ sinh hất cà phê rất trẻ, trông như mười bảy mười tám tuổi, nhưng trang phục lại như người lớn, vẻ mặt cũng cực kỳ giống với những cô nàng tiểu thư điêu ngoa trong phim truyền hình.
Trương Phong Hòa cúi đầu nở nụ cười, dùng tay lau đi cà phê trên mặt. Cậu sao lại không quen biết vị đại tiểu thư này, đứa con gái của cha Trương Trương Kiến Minh và người đàn bà kia, Vương Hân. "Trương Tâm Đóa."
Trương Phong Hòa ngẩng đầu, thong thả nói: "Mẹ cô không dạy cô không được la lối om sòm ở nơi công cộng à?"
Trương Tâm Đóa hai tay ôm ngực vênh vang đắc ý nói: "Mẹ tôi có dạy tôi không anh không có tư cách biết, dù sao tôi cũng không như anh, từ nhỏ đã không cha không mẹ, còn không biết xấu hổ bám chặt ba tôi không buông, muốn kiếm lợi từ ba tôi. Trương Phong Hòa, tôi nói cho anh biết, loại con riêng như anh, mẹ tôi tốt bụng nhắm một mắt mở một mắt, để ba tôi dùng tiền cho anh đi học đã là hết lòng giúp đỡ rồi, đừng hy vọng bây giờ còn có thể kiếm lợi từ nhà tôi! Chỉ cần một ngày còn có tôi, anh đừng mơ bước vào cửa lớn nhà họ Trương một bước!"
"Con riêng?" Trương Phong Hòa cười nhạt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về người cha Trương Kiến Minh lúc nãy còn diễn một màn phụ từ tử hiếu xuất sắc với cậu. "Con riêng... Hóa ra ba mẹ cô dạy cô như vậy à?"
Trương Phong Hòa đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Được rồi, xem như tôi thua. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, hôm nay không phải tôi gọi cha cô tới đây, là cha cô tự mình nhớ tới đứa con riêng lưu lạc bên ngoài mà ngủ không được, nhất định phải đến gặp tôi một chút."
"Anh nói hươu nói vượn!" Trương Tâm Đóa duỗi tay chỉ vào Trương Phong Hòa.
Trương Phong Hòa mở to mắt, lập tức cầm lấy ly cà phê mình uống được một nửa, cũng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay giội vào Trương Tâm Đóa. Xong rồi lập tức đặt ly xuống phủi phủi tay nói: "Em gái ngoan, hòa nhau rồi, anh đây làm anh trai cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ em rồi."
"Anh!!!" Gương mặt vừa bị giội cà phê của Trương Tâm Đóa không nén nổi tức giận, nhào tới muốn cào cấu mặt Trương Phong Hòa. Trương Phong Hòa vừa định né tránh, nào ngờ có người còn nhanh hơn cậu một bước, một phát bắt được tay Trương Tâm Đóa đang giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ đẩy cô ra sau một cái. Trương Tâm Đóa mang giày cao gót, bị đẩy mạnh như vậy, dĩ nhiên là đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Lần này đổi lại là cô ta chật vật.
Trương Kiến Minh thấy con gái cưng ngã chổng vó vội vã đi tới đỡ cô ta.
Trương Phong Hòa không để ý tới bọn họ, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện.
Phùng Dã.
Trương Phong Hòa nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình bị Phùng Dã nhìn thấy rõ ràng, trong lòng đột nhiên lặng ngắt. Cậu ở trước mặt Phùng Dã luôn giữ thể diện, cậu biết Phùng Dã thích cái gì, chưa bao giờ ở trước mặt hắn làm chuyện khiến hắn ghét bỏ. Vì vậy mà dáng dấp cả người chật vật bị người khác giội cà phê đầy mặt là trước giờ chưa từng có.
Mặt Trương Phong Hòa nhất thời bị nóng đến đỏ rực. Cảm giác chiến thắng Trương Tâm Đóa lúc nãy lập tức tiêu tan, cậu lại như một thằng hề trong rạp xiếc bị mọi người vây xem. Cậu cúi đầu, không nhìn vẻ mặt Phùng Dã, cầm lấy áo khoác đặt trên lưng ghế, muốn rời đi.
Thế nhưng Phùng Dã đứng chắn trước mặt cậu, đẩy cũng đẩy không ra.
Trương Phong Hòa nhỏ giọng nói: "Nhường một chút."
Phùng Dã hạ thấp cái đầu cao quý, dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà Trương Phong Hòa quen thuộc nhìn xuống cậu. Hắn không nói gì, tiếng hít thở vừa sâu vừa dài.
Trương Tâm Đóa phía sau đã đứng dậy, lại lên giọng mắng tiếp, dáng vẻ tựa hồ còn muốn xông lên. Trương Kiến Minh vội vàng kéo đứa con gái mất thể diện này, muốn đưa cô ta đi.
Phùng Dã mất kiên nhẫn quay về Dương Thích đang một mực xem cuộc vui, nói: "Ông chủ Dương, khách hàng gây sự nên xử lý như thế nào vậy?"
Dương Thích nhún nhún vai, gọi bảo vệ tới. Trương Tâm Đóa mặt mày tối tăm bị đuổi ra ngoài.
Trương Phong Hòa thắc mắc, gia đình giáo dục ra sao mới có thể khiến thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi biến thành chua ngoa đanh đá như thế.
"Cám ơn anh, Phùng Dã." Trong chuyện này, Trương Phong Hòa vẫn phải nói tiếng cảm ơn với hắn.
Phùng Dã đưa tay, dường như muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thu tay về. Mở miệng vẫn là giọng điệu châm chọc khi đó: "Trương Phong Hòa, cậu còn có thể mất mặt hơn nữa không?"
"Tiểu Phong mất mặt là mặt của cậu ấy, cũng không phải làm mất mặt Phùng Dã cậu, cậu gấp làm gì?" Dương Thích ở một bên chế nhạo hắn.
Trương Phong Hòa nhìn thấy Dương Thích, nhận ra hắn, liền chào hỏi: "Dương sư huynh, đã lâu không gặp."
"Là đã rất lâu không gặp. Tiểu Phong hôm nào rảnh ăn một bữa cơm với sư huynh, thế nào?"
Phùng Dã trừng mắt nhìn về phía Dương Thích, "Cậu có thể câm miệng được không?"
Dương Thích tiếp tục im mồm, tránh sang một bên.
Dương Thích tránh đi, Trương Kiến Minh và Trương Tâm Đóa cũng đi rồi, một bữa cơm lại thành ra như vậy, Trương Phong Hòa không có tâm trạng tiếp tục ở lại nơi này, liền đẩy Phùng Dã chắn trước mặt cậu, nhấc chân đi.
Phùng Dã không ngờ lá gan Trương Phong Hòa đã lớn đến mức dám đẩy hắn sang một bên, vội vã cất bước đuổi theo.
Trương Phong Hòa ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Phùng Dã đang đuổi theo cậu, cảm thấy rất kỳ quặc. Nhưng cậu lại không muốn nhìn thấy Phùng Dã, chỉ có thể đi nhanh hơn.
Đi tới lề đường, đón được một chiếc taxi, lập tức lên xe, tàn nhẫn bỏ Phùng Dã lại phía sau.
Phùng Dã đứng ven đường, nhìn Trương Phong Hòa đi xa, tức giận không chịu nổi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc đang lộn xộn của hắn cũng theo đó tỉnh táo một chút. Sau đó hắn bắt đầu buồn bực tại sao mình lại phải đuổi theo Trương Phong Hòa ra ngoài này? Trương Phong Hòa đi thì đi, mắc mớ gì đến hắn? Tại sao hắn phải đuổi theo đến đây?
Phùng Dã gãi gãi đầu, hắn cũng không biết tại sao, dường như chỉ cần sự việc liên quan đến Trương Phong Hòa, hắn sẽ trở nên mất lý trí.
Đặc biệt là nghĩ đến Trương Phong Hòa chỉ có thể bị hắn bắt nạt, nay lại bị người khác giội cà phê đầy mặt, hắn liền hận không thể đánh đứa con gái giội cà phê kia một trận.
Phùng Dã móc một điếu thuốc ra, châm thuốc, lập tức đi tới bãi đậu xe, lái xe về hướng nhà Trương Phong Hòa.
Phùng Dã lái xe rất nhanh, lúc đến dưới lầu nhà Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa cũng mới vừa xuống taxi. Phùng Dã vội vã xuống xe, đuổi theo Trương Phong Hòa. Hắn gọi: "Trương Phong Hòa!"
Trương Phong Hòa nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Trương Phong Hòa vội vã lùi về sau một bước, hỏi: "Phùng Dã, anh... tìm tôi có việc sao?"
Phùng Dã bước lên phía trước, đèn đường khiến bóng hai người đổ dài. "Trương Phong Hòa, cậu là kẻ ngốc à?"
"Tôi làm sao?" Trương Phong Hòa nghe được giọng điệu của hắn liền biết hắn đến đây để châm chọc cậu. Đổi lại trước đây, cậu sẽ xem quở trách của Phùng Dã là biểu hiện của quan tâm, nhưng bây giờ, cậu và Phùng Dã chẳng là gì cả, Phùng Dã còn đối xử với cậu giống như trước khiến lòng cậu có chút khó chịu. "Nếu anh đến tìm tôi chỉ để mắng tôi, vậy anh có thể đi rồi."
Phùng Dã ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thái độ không muốn nói nhiều của Trương Phong Hòa, lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng tôi muốn đến gặp cậu? Tôi chỉ là tới nhắc nhở cậu, sau này người khác bắt nạt cậu, đừng tiếp tục đứng ngốc như vậy nữa. Không phải lần nào tôi cũng có thể..."
Nói đến đây, Phùng Dã ngừng lại.
Không phải lần nào tôi cũng có thể ra mặt thay cậu...
Phùng Dã đột nhiên nghĩ đến, Trương Phong Hòa ngốc như vậy, hắn không ở bên cạnh cậu, sau này cậu bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?
Nhìn Phùng Dã đột nhiên im bặt, Trương Phong Hòa cho rằng hắn nói xong, liền đáp lời: "Ừm."
Dưới ánh đèn đường, dáng người Trương Phong Hòa trông vô cùng gầy gò. Sắc mặt của cậu đã không còn tái nhợt như lần trước, nhưng cũng không phải khó nhận ra, so với trước đây cậu gầy đi rất nhiều. Phùng Dã cẩn thận nhìn Trương Phong Hòa vài lần, xác định cậu thật sự gầy đi. "Cậu gầy đi."
"Hả?" Trương Phong Hòa không nghe rõ. Lúc ngẩng đầu nhìn Phùng Dã, môi mở ra đóng lại hỏi: "Anh nói cái gì?"
Phùng Dã theo dõi khóe miệng cậu, nhìn thấy chỗ đó dường như còn một chút cà phê chưa lau sạch, vội cúi đầu hôn lên môi cậu. Tay trái hắn ôm eo cậu, dùng sức đem cậu đẩy lên tường, tay phải tìm đến khóe môi cậu, thay cậu lau đi vết bẩn.
Phùng Dã hôn rất tập trung. Từ sau khi ngả bài, hắn không chạm vào Trương Phong Hòa nữa. Không hôn không biết, thân thể của hắn lại cực kỳ khát vọng Trương Phong Hòa. Mặc dù biết như vậy không đúng, hắn nên thả Trương Phong Hòa ra, nhưng lại dừng không được...
Trương Phong Hòa đột nhiên bị hôn sợ hết hồn! Cậu không biết hành động này của Phùng Dã có ý nghĩa gì, lúc bị hôn đến trời đất quay cuồng, đầu cậu chỉ có một ý nghĩ. Cậu là gì? Cậu rốt cuộc bị hắn xem là cái gì?!
Một □□ gọi là đến đuổi là đi sao?!
Cậu làm □□ của Phùng Dã nhiều năm như vậy, lẽ nào hắn có bạn trai rồi vẫn còn muốn tiếp tục □□?! Đùa cái gì thế... Trương Phong Hòa cậu tiện, nhưng không có nghĩa cậu sẽ tiện đến mức làm chuyện vi phạm lương tâm!
Trương Phong Hòa dùng sức cắn môi Phùng Dã, đẩy đối phương ra.
Gió rất lớn, tiếng gió có chút ồn ào.
Cậu dùng âm lượng Phùng Dã có thể nghe rõ, nói: "Phùng Dã, sau này anh đừng tiếp tục tới tìm tôi nữa."
Sau đó, quay đầu đi vào nhà.
Phùng Dã không ngăn cậu lại.
Trên thực tế, hắn cũng biết mình làm vậy là không đúng, không có tư cách cản cậu. Nụ hôn vừa nãy của hắn phá hủy cân bằng của ba người. Mà hành động của hắn, mặc kệ Lộ Nhất Minh có biết hay không, cũng đã xúc phạm tới y.
Người hắn yêu là Lộ Nhất Minh, hắn tự nói với mình, hắn không thể làm tổn thương y.
Phùng Dã lấy điện thoại di động ra, chậm rãi điều chỉnh tâm trạng, sau đó gọi cho Lộ Nhất Minh.
"Nhất Minh, chúng ta sống chung đi."
Lộ Nhất Minh hình như đang xem TV, bị Phùng Dã đột nhiên gọi tới dọa sợ, "Anh nói gì? Sống chung? Khi nào?"
"Bây giờ." Phùng Dã nói: "Anh nói ngay lập tức!"
Bình luận facebook