Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
Chương 84: Nhà họ Trần
Cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này, bảo cô ta cam tâm sao được! Trong mắt trở nên u ám, Trần Mộc Châu thất thần ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, cười ra tiếng, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, nhìn rất lâu, lại quay người chọn một bộ quần áo, còn rất kiên nhẫn trang điểm xong, gương mặt lại đẹp hơn mấy phần. Cô ta hài lòng ngắm nhìn bản thân một lần nữa.
Trên mặt nở nụ cười khiến người ta thấy mà rùng mình, quay người rời khỏi nơi này.
Tô Kiến Định gắng sức đuổi theo tới bệnh viện, Hoắc Hải Phong lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh, Tô Quỳnh Thy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hướng Minh cũng sớm chạy tới, bây giờ đang ngủ bên cạnh Hoắc Hải Phong, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mặt.
“Tôi có muốn nói với cậu.” Tô Kiến Định đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Hoắc Hải Phong, nhỏ giọng nói.
Nhìn người bên cạnh, Hoắc Hải Phong sờ lên mặt nhỏ của Tô Quỳnh Thy, vẻ mặt ra hiệu cùng đi ra ngoài.
“Tra được gì rồi?” Lửa giận kiềm chế trong lòng không có chỗ phát tiết, giọng điệu của Hoắc Hải Phong không quá tốt.
Tô Kiến Định không để ý, co chân dựa vào tường, cúi thấp đầu: “Chạy hai, chết một, chỉ biết là có liên quan tới nhà họ Trần, mười năm rồi tôi không hoạt động ở Hải Phòng, vậy mà không biết nhà họ Trần có thể vung tay che trời như vậy!”
“Trần Mộc Châu.” Hoắc Hải Phong lạnh lùng nhìn Tô Kiến Định, sau đó nói tiếp: “Cho nên, muốn tôi làm gì?”
“Tôi không có chứng cứ, Lưu Thanh Mai nói là quản gia nhà họ Trần tìm tới cô ta, TQT bây giờ còn chưa đủ sức đối đầu với nhà họ Trần, tôi cần cậu phối hợp.” Sắc mặt anh ta âm trầm, ánh mắt tối đi.
Hoắc Hải Phong gật đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa quay đầu thì nghĩ ra gì đó, lông mày nhu lại: “Tôi cảm thấy dựa vào đầu óc của Trần Mộc Châu, không thể nghĩ ra kế hoạch chu toàn như vậy được, huống chỉ còn cướp được người trong tay anh, người đứng sau hẳn là nhằm vào anh”
Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là có thể phát hiện ra, Trần Mộc Châu muốn đối phó với Tô Quỳnh Thy, vốn không cần dùng kế hoạch tinh vi như vậy, trừ phi… là muốn đối phó với Tô Kiến Định.
“Người đứng sau có lẽ có liên quan đến việc của nhà họ Tô mười năm trước…”
“Chuyện này không cần cậu nhúng tay, chuyện nhà tôi, tôi đương nhiên sẽ xử lý” Mặc dù bây giờ chưa nắm được nhiều manh mối, nhưng chỉ cần tra được phương hướng, anh ta nhất định sẽ tra được sự thật của chuyện năm đó.
Nhớ đến em gái còn nằm trên giường bệnh, Tô Kiến Định nhíu chặt mày: “Cậu đi về trước đi, chuyện lúc trước, cảm ơn”
“Nên làm thôi.” Hoắc Hải Phong đứng đó cau mày nhìn Tô Kiến Định, anh hé miệng mấy lần định nói, nhưng có chút do dự, cuối cùng dứt khoát dựa vào tường cùng Tô Kiến Định, nói: “Mẹ của Trần Mộc Châu, Vũ Tuyết Phương có vấn đề, trong vòng năm năm Lê Quốc Nam đưa anh đi, tôi tra được, bà ta vẫn luôn thích bố anh, bây giờ Trần Tuấn Tú đã không còn cách nào nhúng tay vào việc nhà họ Trần, toàn bộ nhà họ Trần đều bị Vũ Tuyết Phương khống chế”
“Người phụ nữ này rất nguy hiểm, tôi điều tra bà ta rất lâu, lại chỉ tra được tin bên ngoài, chuyện lần này nếu như người đứng sau màn là bà ta, thì anh sẽ không chiếm được lợi gì trong tay bà ta đâu.
Vốn chỉ cho rằng có người nào đó đứng sau lưng chỉ điểm cho Trần Mộc Châu, không ngờ lại còn có râu ria thế này, Tô Kiến Định nhíu mày gật đầu với Hoắc Hải Phong, ý muốn cảm ơn, rồi nhẹ nhàng trở lại phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.
Anh thở dài, chuyện năm đó đúng là anh không điều tra được kết quả cuối cùng, năm năm rồi không tìm được Đinh Tiến Đạt, nhưng tất cả tin tức đều chỉ về cùng một nơi, ‘nhà họ Trần”.
Anh cũng điều tra nhà họ Trân rất lâu, nhưng ngoại trừ một chút tin tức mặt ngoài, cùng với tin tức liên quan tới Vũ Tuyết Phương, anh vốn chẳng tra được gì cả, nếu không cũng sẽ không giữ Trân Mộc Châu ở bên người lâu như vậy.
Trở về từ bệnh viện, ngồi trong xe, Hoắc Hải Phong tùy ý châm một điếu thuốc, hai mắt híp lại nhìn bóng đêm bên ngoài, trong xe khói lượn lờ, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại ra, trời đã sắp sáng rồi.
Lúc trời hửng sáng, Hoắc Hải Phong vẫn còn đang nghỉ ngợi, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vẫn còn buồn ngủ nên lúc nhận điện, giọng điệu không được kiên nhẫn: “Nói đi”
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi” Lâm Tiến Quân nói bằng giọng run run, đè nén lửa giận trong lòng: “Tối qua có người đột nhiên tuồn ra chuyện cô Tô Quỳnh Thy làm việc ở “Thiên Đường” một năm, còn đưa ra danh sách về tất cả các khoản nợ năm đó của Á Đông, thậm chí còn cả ghi chép tài khoản ngân hàng của cô Quỳnh Thy trong vòng năm năm, bây giờ trên mạng đang thảo luận xôn xao về chuyện giữa cô Quỳnh Thy và Lưu Thanh Mai: “Tổng giám đốc, có người cố hết sức tránh được Sunrise của chúng ta, bây giờ trên mạng như phát điên rồi, vốn không thể ép xuống được…
Vừa nhận được thông báo, Lâm Tiến Quân liên bị hù đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, liên tục gọi điện cho Hoắc Hải Phong.
Hoắc Hải Phong nhanh chóng bật máy tính, con chuột vội vàng di chuyển.
Trên mạng gần như đều chỉ bàn tán về việc này, thậm chí có người có nói Tô Quỳnh Thy âm mưu cướp của giết người, đủ loại chửi bới khó nghe, đủ lời ác độc, Hoắc Hải Phong đọc mà gân xanh trên trán nổi lên.
“Người phóng tin đầu tiên đã tra ra chưa? Ghi chép tài khoản ngân hàng sao lại có người khác biết?”
“Tổng giám đốc, bộ phận kỹ thuật đã đi điều tra rồi, nhưng chúng tôi chỉ tra được nó đến từ một quán net ở một thị trấn nhỏ ở Hải Phòng, quán net đó không có camera giám sát, tài khoản giả, tất cả tin tức đều bị đứt gánh giữa đường rồi” Phát tin tức ở một quán net nhỏ vốn không tra được, chuyện lần trước còn chưa tra ra, bây giờ lại thêm chuyện, đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Hoắc Hải Phong nghiến răng, khởi động xe tới công ty: “Ghi chép tài khoản ngân hàng không phải người bình thường có thể xem được, điều tra theo hướng này, còn nữa, khống chế chiều gió trên mạng, có thể xóa thì xóa, liên hệ trang web gỡ bỏ, không thể xóa thì tất cả đều gửi đơn cho tòa án, để luật sư công ty nghĩ cách, cần phải giảm mức ảnh hưởng của chuyện này thấp nhất có thể.
Hôm qua bên Tô Kiến Định xảy ra chuyện, ngay sau đó Tô Quỳnh Thy bên này cũng bị úp sọt, xem ra người đứng sau này đã sớm tính toán kỹ, một vòng lại một vòng, cho dù anh có muốn đi tìm Lưu Thanh Mai thì chỉ sợ là không có thời gian.
Hung hăng đập lên tay lái một cái, Hoắc Hải Phong nhanh chóng đi về phòng làm việc.
“Thông báo cho Tô Kiến Định, đừng để cho cô ấy biết, chuyện này tôi sẽ xử lý” Hoắc Hải Phong xoa nhẹ ấn đường nói.
Lâm Tiến Quân đương nhiên hiểu, nhanh chóng nói: “Sau khi báo cho anh thì tôi báo cho tổng giám đốc Tô trước tiên, tín hiệu mạng trong phòng cô Tô đã hoàn toàn bị ngắt, phong tỏa cả tầng lầu, cam đoan không có ai chạy tới.
“Ngừng mọi hợp tác có liên quan đến Phước Sơn, đổi thành TQT, chuyện này anh tự đi xử lý, còn cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng với Phước Sơn, Sunrise sẽ không bỏ ra một xu, tìm luật sư cẩn thận kiểm tra hợp đồng.
“Tổng giám đốc, như vậy mặc dù khá có lợi, nhưng sợ là nhà họ Trần sẽ không dễ dàng đồng ý, có khả năng sẽ làm loạn…”
Hoắc Hải Phong dừng bước chân, liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ trước mặt, mặt trời ở nơi xa chậm rãi lộ ra toàn bộ, trên con đường vốn yên tĩnh, xe lại bắt đầu qua lại tấp nập, giống như là người khi vừa tỉnh ngủ, bắt đầu náo nhiệt hơn.
Cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này, bảo cô ta cam tâm sao được! Trong mắt trở nên u ám, Trần Mộc Châu thất thần ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, cười ra tiếng, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, nhìn rất lâu, lại quay người chọn một bộ quần áo, còn rất kiên nhẫn trang điểm xong, gương mặt lại đẹp hơn mấy phần. Cô ta hài lòng ngắm nhìn bản thân một lần nữa.
Trên mặt nở nụ cười khiến người ta thấy mà rùng mình, quay người rời khỏi nơi này.
Tô Kiến Định gắng sức đuổi theo tới bệnh viện, Hoắc Hải Phong lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh, Tô Quỳnh Thy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hướng Minh cũng sớm chạy tới, bây giờ đang ngủ bên cạnh Hoắc Hải Phong, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mặt.
“Tôi có muốn nói với cậu.” Tô Kiến Định đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Hoắc Hải Phong, nhỏ giọng nói.
Nhìn người bên cạnh, Hoắc Hải Phong sờ lên mặt nhỏ của Tô Quỳnh Thy, vẻ mặt ra hiệu cùng đi ra ngoài.
“Tra được gì rồi?” Lửa giận kiềm chế trong lòng không có chỗ phát tiết, giọng điệu của Hoắc Hải Phong không quá tốt.
Tô Kiến Định không để ý, co chân dựa vào tường, cúi thấp đầu: “Chạy hai, chết một, chỉ biết là có liên quan tới nhà họ Trần, mười năm rồi tôi không hoạt động ở Hải Phòng, vậy mà không biết nhà họ Trần có thể vung tay che trời như vậy!”
“Trần Mộc Châu.” Hoắc Hải Phong lạnh lùng nhìn Tô Kiến Định, sau đó nói tiếp: “Cho nên, muốn tôi làm gì?”
“Tôi không có chứng cứ, Lưu Thanh Mai nói là quản gia nhà họ Trần tìm tới cô ta, TQT bây giờ còn chưa đủ sức đối đầu với nhà họ Trần, tôi cần cậu phối hợp.” Sắc mặt anh ta âm trầm, ánh mắt tối đi.
Hoắc Hải Phong gật đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa quay đầu thì nghĩ ra gì đó, lông mày nhu lại: “Tôi cảm thấy dựa vào đầu óc của Trần Mộc Châu, không thể nghĩ ra kế hoạch chu toàn như vậy được, huống chỉ còn cướp được người trong tay anh, người đứng sau hẳn là nhằm vào anh”
Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là có thể phát hiện ra, Trần Mộc Châu muốn đối phó với Tô Quỳnh Thy, vốn không cần dùng kế hoạch tinh vi như vậy, trừ phi… là muốn đối phó với Tô Kiến Định.
“Người đứng sau có lẽ có liên quan đến việc của nhà họ Tô mười năm trước…”
“Chuyện này không cần cậu nhúng tay, chuyện nhà tôi, tôi đương nhiên sẽ xử lý” Mặc dù bây giờ chưa nắm được nhiều manh mối, nhưng chỉ cần tra được phương hướng, anh ta nhất định sẽ tra được sự thật của chuyện năm đó.
Nhớ đến em gái còn nằm trên giường bệnh, Tô Kiến Định nhíu chặt mày: “Cậu đi về trước đi, chuyện lúc trước, cảm ơn”
“Nên làm thôi.” Hoắc Hải Phong đứng đó cau mày nhìn Tô Kiến Định, anh hé miệng mấy lần định nói, nhưng có chút do dự, cuối cùng dứt khoát dựa vào tường cùng Tô Kiến Định, nói: “Mẹ của Trần Mộc Châu, Vũ Tuyết Phương có vấn đề, trong vòng năm năm Lê Quốc Nam đưa anh đi, tôi tra được, bà ta vẫn luôn thích bố anh, bây giờ Trần Tuấn Tú đã không còn cách nào nhúng tay vào việc nhà họ Trần, toàn bộ nhà họ Trần đều bị Vũ Tuyết Phương khống chế”
“Người phụ nữ này rất nguy hiểm, tôi điều tra bà ta rất lâu, lại chỉ tra được tin bên ngoài, chuyện lần này nếu như người đứng sau màn là bà ta, thì anh sẽ không chiếm được lợi gì trong tay bà ta đâu.
Vốn chỉ cho rằng có người nào đó đứng sau lưng chỉ điểm cho Trần Mộc Châu, không ngờ lại còn có râu ria thế này, Tô Kiến Định nhíu mày gật đầu với Hoắc Hải Phong, ý muốn cảm ơn, rồi nhẹ nhàng trở lại phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.
Anh thở dài, chuyện năm đó đúng là anh không điều tra được kết quả cuối cùng, năm năm rồi không tìm được Đinh Tiến Đạt, nhưng tất cả tin tức đều chỉ về cùng một nơi, ‘nhà họ Trần”.
Anh cũng điều tra nhà họ Trân rất lâu, nhưng ngoại trừ một chút tin tức mặt ngoài, cùng với tin tức liên quan tới Vũ Tuyết Phương, anh vốn chẳng tra được gì cả, nếu không cũng sẽ không giữ Trân Mộc Châu ở bên người lâu như vậy.
Trở về từ bệnh viện, ngồi trong xe, Hoắc Hải Phong tùy ý châm một điếu thuốc, hai mắt híp lại nhìn bóng đêm bên ngoài, trong xe khói lượn lờ, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại ra, trời đã sắp sáng rồi.
Lúc trời hửng sáng, Hoắc Hải Phong vẫn còn đang nghỉ ngợi, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vẫn còn buồn ngủ nên lúc nhận điện, giọng điệu không được kiên nhẫn: “Nói đi”
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi” Lâm Tiến Quân nói bằng giọng run run, đè nén lửa giận trong lòng: “Tối qua có người đột nhiên tuồn ra chuyện cô Tô Quỳnh Thy làm việc ở “Thiên Đường” một năm, còn đưa ra danh sách về tất cả các khoản nợ năm đó của Á Đông, thậm chí còn cả ghi chép tài khoản ngân hàng của cô Quỳnh Thy trong vòng năm năm, bây giờ trên mạng đang thảo luận xôn xao về chuyện giữa cô Quỳnh Thy và Lưu Thanh Mai: “Tổng giám đốc, có người cố hết sức tránh được Sunrise của chúng ta, bây giờ trên mạng như phát điên rồi, vốn không thể ép xuống được…
Vừa nhận được thông báo, Lâm Tiến Quân liên bị hù đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, liên tục gọi điện cho Hoắc Hải Phong.
Hoắc Hải Phong nhanh chóng bật máy tính, con chuột vội vàng di chuyển.
Trên mạng gần như đều chỉ bàn tán về việc này, thậm chí có người có nói Tô Quỳnh Thy âm mưu cướp của giết người, đủ loại chửi bới khó nghe, đủ lời ác độc, Hoắc Hải Phong đọc mà gân xanh trên trán nổi lên.
“Người phóng tin đầu tiên đã tra ra chưa? Ghi chép tài khoản ngân hàng sao lại có người khác biết?”
“Tổng giám đốc, bộ phận kỹ thuật đã đi điều tra rồi, nhưng chúng tôi chỉ tra được nó đến từ một quán net ở một thị trấn nhỏ ở Hải Phòng, quán net đó không có camera giám sát, tài khoản giả, tất cả tin tức đều bị đứt gánh giữa đường rồi” Phát tin tức ở một quán net nhỏ vốn không tra được, chuyện lần trước còn chưa tra ra, bây giờ lại thêm chuyện, đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Hoắc Hải Phong nghiến răng, khởi động xe tới công ty: “Ghi chép tài khoản ngân hàng không phải người bình thường có thể xem được, điều tra theo hướng này, còn nữa, khống chế chiều gió trên mạng, có thể xóa thì xóa, liên hệ trang web gỡ bỏ, không thể xóa thì tất cả đều gửi đơn cho tòa án, để luật sư công ty nghĩ cách, cần phải giảm mức ảnh hưởng của chuyện này thấp nhất có thể.
Hôm qua bên Tô Kiến Định xảy ra chuyện, ngay sau đó Tô Quỳnh Thy bên này cũng bị úp sọt, xem ra người đứng sau này đã sớm tính toán kỹ, một vòng lại một vòng, cho dù anh có muốn đi tìm Lưu Thanh Mai thì chỉ sợ là không có thời gian.
Hung hăng đập lên tay lái một cái, Hoắc Hải Phong nhanh chóng đi về phòng làm việc.
“Thông báo cho Tô Kiến Định, đừng để cho cô ấy biết, chuyện này tôi sẽ xử lý” Hoắc Hải Phong xoa nhẹ ấn đường nói.
Lâm Tiến Quân đương nhiên hiểu, nhanh chóng nói: “Sau khi báo cho anh thì tôi báo cho tổng giám đốc Tô trước tiên, tín hiệu mạng trong phòng cô Tô đã hoàn toàn bị ngắt, phong tỏa cả tầng lầu, cam đoan không có ai chạy tới.
“Ngừng mọi hợp tác có liên quan đến Phước Sơn, đổi thành TQT, chuyện này anh tự đi xử lý, còn cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng với Phước Sơn, Sunrise sẽ không bỏ ra một xu, tìm luật sư cẩn thận kiểm tra hợp đồng.
“Tổng giám đốc, như vậy mặc dù khá có lợi, nhưng sợ là nhà họ Trần sẽ không dễ dàng đồng ý, có khả năng sẽ làm loạn…”
Hoắc Hải Phong dừng bước chân, liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ trước mặt, mặt trời ở nơi xa chậm rãi lộ ra toàn bộ, trên con đường vốn yên tĩnh, xe lại bắt đầu qua lại tấp nập, giống như là người khi vừa tỉnh ngủ, bắt đầu náo nhiệt hơn.
Bình luận facebook