Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Thảo luận bàn tán
Đoạn video tiếp tục được phát cho đến khi chấm dứt. Cuối cùng, một người dẫn chương trình tùy tiện bẩm phẩm người khác ở đó lên tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ không được phép đưa tin tức trung thực hay sao? Tất cả các kênh chính thức của Hải Phòng đều đã phong tỏa đoạn video này. Hiện tại, những nhân vật nổi tiếng giàu sang quyền quý rốt cuộc đã đi đến nước có thể ỷ quyền cậy thế à?
Liệu sự việc này có thể khiến cho các bộ phận và các ngành liên quan chú ý đến và xem trọng hay không? Liệu đoạn video này có thể lấy lại được công bằng cho cô nhi góa mẫu được hay không? Chúng ta hãy cùng mỏi mắt trông chờ. Hãy chú ý và theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục lần theo dấu vết, theo dõi và báo cáo về vụ việc này. ”
Hùng hổ dọa người, từng câu từng chữ tuôn ra đều sắc bén, tai vách mạch rừng.
Tô Quỳnh Thy đứng giữa đám đông, cúi đầu và đội mũ cho nên nhất thời không ai nhận ra. Cô đợi cho đến khi đoạn video phát xong mới kịp phản ứng lại. Đôi mắt cô đỏ ngầu và gương mặt chứa đầy sự uất ức. Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, nhân lúc mọi người vẫn còn đang tán gấu với nhau, cô nghiến răng, chậm rãi tìm cách lẻn ra ngoài.
Vừa mới bước ra mép ngoài, muốn thoát khỏi đám đông ngay lập tức thì cô bất ngờ bị một đứa trẻ từ bên trong chạy vọt ra, đâm sầm vào vết thương bên hông cô.
“Người đàn bà xấu xa ở đây này” Âm thanh trẻ con từ đứa bé hét lên.
Tô Quỳnh Thy đau đớn đến nỗi không thể nhúc nhích, mồ hôi đầm đìa chảy dài trên trán. Cô nghiêng đầu nhìn lên, một cậu bé bụ bẫm đang nhe răng trợn mắt làm mặt xấu với cô, dẫn đầu trong đám người bắt được cô.
“Cô chính là người phụ nữ xấu xa trên ti vi. Mọi người hãy nhanh chóng bắt lấy cô ta, người phụ nữ xấu xa đang ở đây này” Đứa trẻ càng hô hào thì giọng nói càng trở nên lớn hơn, đám người vốn dĩ vẫn còn đang bàn luận sôi nổi đồng loạt quay lại nhìn chăm chằm vào Tô Quỳnh Thy đang đứng đó.
Từng cặp mắt với ánh nhìn kỳ lạ đập thẳng vào người cô như thủy triều.
Họ chỉ trỏ cô như thể cô là một thứ tai họa gì đó ghê gớm lắm.
Tô Quỳnh Thy cau mày, vết thương trên cơ thể cô đau đến mức không tài nào chịu đựng được. Hẳn là vết thương đã nứt ra. Cô quay đầu, quét mắt nhìn một lượt rồi hít một hơi thật sâu, ngậm miệng giữ im lặng.
Bây giờ cách tốt nhất chính là giữ im lặng, dù cô có nói ra điều gì đi chăng nữa thì cũng không ai tin. Một bên là mất chồng cùng cô nhi góa mẫu, một bên lại là cô tiểu thư nhà giàu đã sống ở nước ngoài mới trở về nước thì bọn họ sẽ tin ai đây? Căn bản cũng không cần nghĩ nữa.
Xung quanh cô càng ngày càng có nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm như thể nhìn một con khi.
Cô muốn rời khỏi đây nhưng lại bị người khác chen lấy xô đẩy vào lại bên trong mấy lần.
“Xin làm phiền cho tôi qua một chút” Tô Quỳnh Thy vươn tay đẩy người phụ nữ trước mặt ra, cô muốn lách ra ngoài nhưng không ai chịu mở đường cho cô đi. Thắt lưng cô càng ngày càng đau, đầu cũng có chút mơ hồ, khó chịu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô chen vào khe hở giữa đám đông. Cô muốn đẩy người bên cạnh ra nhưng lại bị một cánh tay to khỏe, cường tráng chặn lại.
Bỗng bất thình lình, Tô Quỳnh Thy cảm thấy có người phía sau kéo cô một cái, cơ thể cô đột ngột bị lôi về phía sau.
“Hít…hà.’ Cô hít một hơi thật sâu, eo thì bị một người cường tráng đạp một cú mạnh, chân cũng bị người ta giãm đạp lên không một chút khách sáo nào. May mà khả năng bảo vệ bản thân của cô cũng không tệ, tạm thời không bị thương gì cả.
Nỗi đau âm ỉ từ vùng thắt lưng và bàn chân truyên đến cùng một lúc, Tô Quỳnh Thy kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Đợi đến khi Chu Thanh nhận ra sự việc phía bên này thì đã quá muộn, người người đông đúc, thêm nữa sau đó còn phải đợi cảnh sát, vướng bận tay chân. Anh ta hoàn toàn không nắm rõ được tình hình bên trong, sợ gặp chuyện không may nên gọi điện thoại thẳng đến cho Tô Kiến Định.
“Chủ tịch, không xong rồi.” “Có chuyện gì vậy? Không phải tôi đã nhờ cậu đi đón Tô Quỳnh Thy sao?” Không thể xử lý hết mọi việc trong tay, Tô Kiến Định hỏi bằng giọng điệu bình › thản.
“Có một vụ tai nạn ô tô nhỏ trên đường trở về. Cô ấy xuống xe và đi vào bên trong trung tâm thương mại. Tôi không ngăn cản được. Tôi không biết ai đã phát đoạn video trên màn hình lớn của trung tâm thương mại. Bây giờ cô ấy đang bị bao vây bởi đám đông, tôi không tài nào lách vào trong đấy được.
Chu Thanh run rẩy nói rõ hết tất cả rồi nuốt từng ngụm nước miếng.
“Tôi sẽ tới đấy ngay.” Tô Kiến Định đột ngột đứng lên, nghiến răng nghiến lợi buông ra vài câu nói, ngọn lửa giận dữ trào dâng trong lòng. Ra tay với em gái của anh ấy hết lần này đến lần khác, tiến độ phía bên kia của Lưu Thanh Mai vẫn cứ một mực kéo dài, Tô Kiến Định phải nhanh chân hơn nữa.
Tô Quỳnh Thy thất tha thất thểu đứng lên, cố nén đau đớn. Cô đứng thẳng người dậy, hai tay nắm chặt lấy quần áo ở bên hông, sắc mặt trắng bệch.
Ai ngờ cách đó không xa, một chai nước từ trong không trung lao tới, ném thẳng vào lưng Tô Quỳnh Thy. Cô không nhìn thấy nên hoàn toàn không thể né tránh, cứng rắn chịu đựng.
Muốn đối phó với một người, thủ đoạn kể ra cũng đúng, khi chai nước được ném ra, nắp bên trên cũng không được vặn khiến cho người cô thấm đẫm thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Dấu vết trải dài từ lưng xuống bên hông, cho đến khi nhỏ thành giọt xuống mặt đất.
Nước làm ướt phần eo của cô, vết máu cũng từ từ thấm ra. Bộ quần áo cô mặc trên người có màu sẫm nên chẳng mảy may thu hút sự chú ý từ người khác.
Tô Quỳnh Thy không bao giờ chủ động gây chuyện, bản tính cũng không phải là người sợ phiền phức, chẳng qua là cô không thích sự phiền toái.
Trùng hợp thay ngay lúc này đây, bao nhiêu rắc rối vô duyên vô cớ ập đến với cô. Sự tức giận cùng sự bất bình trong lòng cô sắp không thể kìm nén thêm được nữa.
Vì hai người không liên quan chút nào, một nhóm người chưa hiểu rõ đúng sai của sự việc, họ chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của người khác chỉ để thỏa mãn nội tâm bị bóp méo của mình. Khuôn mặt ghê tởm cùng với thái độ không phân biệt được đúng sai của đám người kia khiến cô buồn nôn phát ốm.
Không biết từ đâu trong đám người vang lên một giọng nói: “Đánh cô ta, một người phụ nữ như vậy nên bị đánh chết, dẹp bớt tai họa cho Hải Phòng.
Hải Phòng chúng ta không có một người phụ nữ độc ác như vậy. Mọi người, hãy đánh chết cô ta đi” Khi tiếng la hét ngày càng một lớn hơn thì lượng người vây quanh cũng ngày càng một nhiều hơn.
Hiện trường đang hỗn loạn. Khi tiếng hét vang lên, Chu Thanh mặt trâm tư đang gọi báo cảnh sát. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai cách đó không xa. Dường như gã ta đang nhìn xung quanh với bộ dạng lấm la lấm lét. Rồi người đàn ông ấy cúi đầu trông như thể muốn rời khỏi.
Ngay lập tức, Chu Thanh chen ra khỏi đám đông và nhanh chóng đuổi theo hướng người đàn ông đang lẩn mât.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai chú ý tới, gã ta lấy chiếc điện thoại di động ra cầm trên tay rồi ngay lập tức bấm điện thoại.
Người đàn ông nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đã xong, đằng sau có người theo đuôi.” “Giấu kỹ định vị đi, chúng ta nhất định phải tìm được xem Lưu Thanh Mai đang ở đâu, tăng thêm tốc độ, kích động đám người, làm cho Tô Quỳnh Thy nếm mùi đau khổ” Một giọng nữ bình thản ở đầu dây bên vang lên. Sau khi nói xong, cô †a cúp máy ngay.
Liếc mắt nhìn Chu Thanh đi theo sau mình cách đó không xa, người đàn ông giấu giấm lấy thẻ sim điện thoại ra, bẻ nó và ném vào thùng rác, sau đó tiện thể lắp một thẻ sim mới. Gã ta dựa vào dáng người nhỏ bé của mình, kéo vành chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống, muốn lẻn vào trong đám đông một lần nưa.
Chu Thanh, người vẫn luôn theo sát đằng sau người đàn ông ấy, tóm lấy cổ áo của gã.
“Anh là ai? Làm việc này vì mục đích gì?” Chu Thanh tóm lấy người đàn ông dẫn đầu kẻ gây rối và kéo gã ta sang một bên.
Người đàn ông nhìn thì trông có vẻ nhỏ con nhưng sức lực thì không hề nhỏ. Gã ta vặn tay lại một phát, thoát khỏi Chu Thanh, đá vào bụng anh ta một cước rồi lại lách mình chui vào trong đám đông.
Khi người đàn ông tiếp tục la hét, tình hình bắt đầu trở nên mất kiểm soát.
Tô Quỳnh Thy chỉ cảm thấy đau đớn khắp người, không thể chịu đựng nỗi nữa. Đầu óc cô choáng váng, sắc mặt vô cùng lo lắng, khó thở gượng đứng dậy.
“Xin hãy nhường đường, hãy để cho tôi qua, để cho tôi… Đôi môi tái nhợt, yếu ớt của cô hé mở nhưng không có âm thanh nào phát ra ngoài.
Cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, ngã người trên mặt đất, cảm giác khó chịu của cô thể đã lên đến cực điểm.
Vô số giọng nói ồn ào bên tai: “Đánh chết ả đàn bà xấu xa này… Kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, người suy đồi đạo đức như thế này thì còn giữ lại làm gì nữa, để gieo rắc tai họa cho thế giới ư?” “Thật sự ghê tởm, nếu tôi là cô ta thì đã ở nhà tự đập đầu chết quắc đi cho xong, còn mặt mũi nào nữa đâu mà đi dạo phố”
Đoạn video tiếp tục được phát cho đến khi chấm dứt. Cuối cùng, một người dẫn chương trình tùy tiện bẩm phẩm người khác ở đó lên tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ không được phép đưa tin tức trung thực hay sao? Tất cả các kênh chính thức của Hải Phòng đều đã phong tỏa đoạn video này. Hiện tại, những nhân vật nổi tiếng giàu sang quyền quý rốt cuộc đã đi đến nước có thể ỷ quyền cậy thế à?
Liệu sự việc này có thể khiến cho các bộ phận và các ngành liên quan chú ý đến và xem trọng hay không? Liệu đoạn video này có thể lấy lại được công bằng cho cô nhi góa mẫu được hay không? Chúng ta hãy cùng mỏi mắt trông chờ. Hãy chú ý và theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục lần theo dấu vết, theo dõi và báo cáo về vụ việc này. ”
Hùng hổ dọa người, từng câu từng chữ tuôn ra đều sắc bén, tai vách mạch rừng.
Tô Quỳnh Thy đứng giữa đám đông, cúi đầu và đội mũ cho nên nhất thời không ai nhận ra. Cô đợi cho đến khi đoạn video phát xong mới kịp phản ứng lại. Đôi mắt cô đỏ ngầu và gương mặt chứa đầy sự uất ức. Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, nhân lúc mọi người vẫn còn đang tán gấu với nhau, cô nghiến răng, chậm rãi tìm cách lẻn ra ngoài.
Vừa mới bước ra mép ngoài, muốn thoát khỏi đám đông ngay lập tức thì cô bất ngờ bị một đứa trẻ từ bên trong chạy vọt ra, đâm sầm vào vết thương bên hông cô.
“Người đàn bà xấu xa ở đây này” Âm thanh trẻ con từ đứa bé hét lên.
Tô Quỳnh Thy đau đớn đến nỗi không thể nhúc nhích, mồ hôi đầm đìa chảy dài trên trán. Cô nghiêng đầu nhìn lên, một cậu bé bụ bẫm đang nhe răng trợn mắt làm mặt xấu với cô, dẫn đầu trong đám người bắt được cô.
“Cô chính là người phụ nữ xấu xa trên ti vi. Mọi người hãy nhanh chóng bắt lấy cô ta, người phụ nữ xấu xa đang ở đây này” Đứa trẻ càng hô hào thì giọng nói càng trở nên lớn hơn, đám người vốn dĩ vẫn còn đang bàn luận sôi nổi đồng loạt quay lại nhìn chăm chằm vào Tô Quỳnh Thy đang đứng đó.
Từng cặp mắt với ánh nhìn kỳ lạ đập thẳng vào người cô như thủy triều.
Họ chỉ trỏ cô như thể cô là một thứ tai họa gì đó ghê gớm lắm.
Tô Quỳnh Thy cau mày, vết thương trên cơ thể cô đau đến mức không tài nào chịu đựng được. Hẳn là vết thương đã nứt ra. Cô quay đầu, quét mắt nhìn một lượt rồi hít một hơi thật sâu, ngậm miệng giữ im lặng.
Bây giờ cách tốt nhất chính là giữ im lặng, dù cô có nói ra điều gì đi chăng nữa thì cũng không ai tin. Một bên là mất chồng cùng cô nhi góa mẫu, một bên lại là cô tiểu thư nhà giàu đã sống ở nước ngoài mới trở về nước thì bọn họ sẽ tin ai đây? Căn bản cũng không cần nghĩ nữa.
Xung quanh cô càng ngày càng có nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm như thể nhìn một con khi.
Cô muốn rời khỏi đây nhưng lại bị người khác chen lấy xô đẩy vào lại bên trong mấy lần.
“Xin làm phiền cho tôi qua một chút” Tô Quỳnh Thy vươn tay đẩy người phụ nữ trước mặt ra, cô muốn lách ra ngoài nhưng không ai chịu mở đường cho cô đi. Thắt lưng cô càng ngày càng đau, đầu cũng có chút mơ hồ, khó chịu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô chen vào khe hở giữa đám đông. Cô muốn đẩy người bên cạnh ra nhưng lại bị một cánh tay to khỏe, cường tráng chặn lại.
Bỗng bất thình lình, Tô Quỳnh Thy cảm thấy có người phía sau kéo cô một cái, cơ thể cô đột ngột bị lôi về phía sau.
“Hít…hà.’ Cô hít một hơi thật sâu, eo thì bị một người cường tráng đạp một cú mạnh, chân cũng bị người ta giãm đạp lên không một chút khách sáo nào. May mà khả năng bảo vệ bản thân của cô cũng không tệ, tạm thời không bị thương gì cả.
Nỗi đau âm ỉ từ vùng thắt lưng và bàn chân truyên đến cùng một lúc, Tô Quỳnh Thy kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Đợi đến khi Chu Thanh nhận ra sự việc phía bên này thì đã quá muộn, người người đông đúc, thêm nữa sau đó còn phải đợi cảnh sát, vướng bận tay chân. Anh ta hoàn toàn không nắm rõ được tình hình bên trong, sợ gặp chuyện không may nên gọi điện thoại thẳng đến cho Tô Kiến Định.
“Chủ tịch, không xong rồi.” “Có chuyện gì vậy? Không phải tôi đã nhờ cậu đi đón Tô Quỳnh Thy sao?” Không thể xử lý hết mọi việc trong tay, Tô Kiến Định hỏi bằng giọng điệu bình › thản.
“Có một vụ tai nạn ô tô nhỏ trên đường trở về. Cô ấy xuống xe và đi vào bên trong trung tâm thương mại. Tôi không ngăn cản được. Tôi không biết ai đã phát đoạn video trên màn hình lớn của trung tâm thương mại. Bây giờ cô ấy đang bị bao vây bởi đám đông, tôi không tài nào lách vào trong đấy được.
Chu Thanh run rẩy nói rõ hết tất cả rồi nuốt từng ngụm nước miếng.
“Tôi sẽ tới đấy ngay.” Tô Kiến Định đột ngột đứng lên, nghiến răng nghiến lợi buông ra vài câu nói, ngọn lửa giận dữ trào dâng trong lòng. Ra tay với em gái của anh ấy hết lần này đến lần khác, tiến độ phía bên kia của Lưu Thanh Mai vẫn cứ một mực kéo dài, Tô Kiến Định phải nhanh chân hơn nữa.
Tô Quỳnh Thy thất tha thất thểu đứng lên, cố nén đau đớn. Cô đứng thẳng người dậy, hai tay nắm chặt lấy quần áo ở bên hông, sắc mặt trắng bệch.
Ai ngờ cách đó không xa, một chai nước từ trong không trung lao tới, ném thẳng vào lưng Tô Quỳnh Thy. Cô không nhìn thấy nên hoàn toàn không thể né tránh, cứng rắn chịu đựng.
Muốn đối phó với một người, thủ đoạn kể ra cũng đúng, khi chai nước được ném ra, nắp bên trên cũng không được vặn khiến cho người cô thấm đẫm thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Dấu vết trải dài từ lưng xuống bên hông, cho đến khi nhỏ thành giọt xuống mặt đất.
Nước làm ướt phần eo của cô, vết máu cũng từ từ thấm ra. Bộ quần áo cô mặc trên người có màu sẫm nên chẳng mảy may thu hút sự chú ý từ người khác.
Tô Quỳnh Thy không bao giờ chủ động gây chuyện, bản tính cũng không phải là người sợ phiền phức, chẳng qua là cô không thích sự phiền toái.
Trùng hợp thay ngay lúc này đây, bao nhiêu rắc rối vô duyên vô cớ ập đến với cô. Sự tức giận cùng sự bất bình trong lòng cô sắp không thể kìm nén thêm được nữa.
Vì hai người không liên quan chút nào, một nhóm người chưa hiểu rõ đúng sai của sự việc, họ chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của người khác chỉ để thỏa mãn nội tâm bị bóp méo của mình. Khuôn mặt ghê tởm cùng với thái độ không phân biệt được đúng sai của đám người kia khiến cô buồn nôn phát ốm.
Không biết từ đâu trong đám người vang lên một giọng nói: “Đánh cô ta, một người phụ nữ như vậy nên bị đánh chết, dẹp bớt tai họa cho Hải Phòng.
Hải Phòng chúng ta không có một người phụ nữ độc ác như vậy. Mọi người, hãy đánh chết cô ta đi” Khi tiếng la hét ngày càng một lớn hơn thì lượng người vây quanh cũng ngày càng một nhiều hơn.
Hiện trường đang hỗn loạn. Khi tiếng hét vang lên, Chu Thanh mặt trâm tư đang gọi báo cảnh sát. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai cách đó không xa. Dường như gã ta đang nhìn xung quanh với bộ dạng lấm la lấm lét. Rồi người đàn ông ấy cúi đầu trông như thể muốn rời khỏi.
Ngay lập tức, Chu Thanh chen ra khỏi đám đông và nhanh chóng đuổi theo hướng người đàn ông đang lẩn mât.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai chú ý tới, gã ta lấy chiếc điện thoại di động ra cầm trên tay rồi ngay lập tức bấm điện thoại.
Người đàn ông nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đã xong, đằng sau có người theo đuôi.” “Giấu kỹ định vị đi, chúng ta nhất định phải tìm được xem Lưu Thanh Mai đang ở đâu, tăng thêm tốc độ, kích động đám người, làm cho Tô Quỳnh Thy nếm mùi đau khổ” Một giọng nữ bình thản ở đầu dây bên vang lên. Sau khi nói xong, cô †a cúp máy ngay.
Liếc mắt nhìn Chu Thanh đi theo sau mình cách đó không xa, người đàn ông giấu giấm lấy thẻ sim điện thoại ra, bẻ nó và ném vào thùng rác, sau đó tiện thể lắp một thẻ sim mới. Gã ta dựa vào dáng người nhỏ bé của mình, kéo vành chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống, muốn lẻn vào trong đám đông một lần nưa.
Chu Thanh, người vẫn luôn theo sát đằng sau người đàn ông ấy, tóm lấy cổ áo của gã.
“Anh là ai? Làm việc này vì mục đích gì?” Chu Thanh tóm lấy người đàn ông dẫn đầu kẻ gây rối và kéo gã ta sang một bên.
Người đàn ông nhìn thì trông có vẻ nhỏ con nhưng sức lực thì không hề nhỏ. Gã ta vặn tay lại một phát, thoát khỏi Chu Thanh, đá vào bụng anh ta một cước rồi lại lách mình chui vào trong đám đông.
Khi người đàn ông tiếp tục la hét, tình hình bắt đầu trở nên mất kiểm soát.
Tô Quỳnh Thy chỉ cảm thấy đau đớn khắp người, không thể chịu đựng nỗi nữa. Đầu óc cô choáng váng, sắc mặt vô cùng lo lắng, khó thở gượng đứng dậy.
“Xin hãy nhường đường, hãy để cho tôi qua, để cho tôi… Đôi môi tái nhợt, yếu ớt của cô hé mở nhưng không có âm thanh nào phát ra ngoài.
Cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, ngã người trên mặt đất, cảm giác khó chịu của cô thể đã lên đến cực điểm.
Vô số giọng nói ồn ào bên tai: “Đánh chết ả đàn bà xấu xa này… Kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, người suy đồi đạo đức như thế này thì còn giữ lại làm gì nữa, để gieo rắc tai họa cho thế giới ư?” “Thật sự ghê tởm, nếu tôi là cô ta thì đã ở nhà tự đập đầu chết quắc đi cho xong, còn mặt mũi nào nữa đâu mà đi dạo phố”
Bình luận facebook