• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Người tình bí mật của hoắc tổng (2 Viewers)

  • Chap-56

Chương 56: Anh trai online ghen tị




Hướng Minh dắt lấy tay của Tô Quỳnh Thy rồi đi lên phía trước, vẻ mặt có chút khó coi. Dọc theo con đường này, không biết cậu bé đã phát hiện ra bao nhiêu người len lén nhìn chằm chằm Tô Quỳnh Thy rồi nữa.



“Bởi vì mẹ không muốn phô trương, nếu như về chung với cậu của con thì sợ rằng cả thành phố Hải Phòng đều sẽ biết. Mẹ rất keo kiệt, mẹ không muốn để người khác cướp Hướng Minh của mẹ đi. Vậy cho nên chỉ có thể khiến cho Hữu Hữu lén lút đi về với mẹ thôi.’



Tô Quỳnh Thy sờ lên mái tóc mềm mại của Hướng Minh rồi thỏa mãn mà híp mắt lại: “Còn nữa, Hướng Minh con phải nhớ kỹ, ở bên ngoài thì phải gọi chú Nam của con bằng bố, con biết chưa?”



Để Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam về trước hấp dẫn ánh mắt của người ngoài, thuận tiện tung ra chuyện Lê Quốc Nam đã kết hôn và có con ra ngoài.



Chờ tới khi cô dẫn Hướng Minh về sau thì không cần trốn đông trốn tây nữa. Nếu như không may mắn như thế thì cuối cùng vẫn phải đụng vào Hoắc Hải Phong, vậy chỉ có thể để Tô Quỳnh Thy giả vờ như mất trí nhớ mà thôi.



Kế hoạch này là do ba người ngồi lại suy nghĩ hơn nữa tháng trời mới quyết định được, lúc này mới về nước.



Hướng Minh chu miệng, cậu bé gật gật đầu với vẻ không yên lòng: “Mẹ yên tâm đi, con nhớ kỹ rồi ạ. Chúng ta đi nhanh lên không cậu chờ sốt ruột” Tô Hướng Minh nhìn đồng hồ cách đó không xa thì trở nên lo lắng, cậu bé kéo lấy Tô Quỳnh Thy chạy ra ngoài.



Người cậu bé nhỏ nhắn, nhìn thì không thấy gì nhưng sức lực lại rất lớn.



Tô Quỳnh Thy được dắt đi, chạy lảo đảo.



“Chạy chậm thôi, cẩn thận té bây giờ, cậu sẽ không trách chúng ta đâu, Hướng Minh con chạy chậm thôi.” Tô Kiến Định đã tới trước giờ hẹn hai mươi phút rồi đứng chờ ở cổng phi trường. Vốn anh ấy không đồng ý để một mình Tô Quỳnh Thy dẫn theo Tô Hướng Minh về. Mặc dù không có gì nguy hiểm nhưng không tận mắt nhìn thấy thì Tô Kiến Định vẫn có chút không yên lòng.



Tô Kiến Định nhìn đồng hồ vô số lần, anh ấy nói với vẻ mặt khó xử: “Anh ngồi trên xe chờ, chú ý quan sát bốn phía, đừng bỏ lỡ cô chủ và cậu chủ nhỏ.” Tô Kiến Định đợi tới nỗi trái tim anh ấy cảm thấy hoảng hốt, đành phải dặn tài xế chờ ở trên xe, còn mình thì xuống xe tìm.



“Cậu yên tâm đi” Hôm qua tài xế vừa mới nhìn ảnh chụp một cách cẩn thận, anh ta mím môi đồng ý với vẻ mặt nghiêm túc.



Xe dừng ở một chỗ dễ thấy bên cạnh sân bay. Với vóc dáng và gương mặt của Tô Kiến Định thì anh ấy vừa bước ra ngoài đã trở thành tiêu điểm của sân bay. Mặc dù gương mặt của anh ấy có chút khó coi nhưng không che được sự đẹp trai, lại cộng thêm khí chất nghiêm túc, trầm ổn nên thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.



Nhất là vừa nhìn thoáng qua đã thấy chiếc xe sau lưng và bộ đồ tây trên người Tô Kiến Định có giá không hề rẻ, càng khiến cho những người phụ nữ có mặt ở đây thích thú.



“Anh gì ơi, có thể cho tôi hỏi đường một chút không?” Tô Kiến Định còn chưa đi được hai bước thì đã có một cô gái ăn mặc rất quyến rũ chặn trước mặt anh ấy. Ánh mắt của Tô Kiến Định rất sắc bén, anh nhìn thoáng qua cô gái đó một chút rồi trực tiếp đi vòng qua.



“Anhl” “Cậu ơi!” Tô Kiến Định vừa đi được hai bước thì đã có hai bóng người, một lớn một nhỏ cách đó không xa chạy thẳng tới, nhào vào lòng anh ấy.



Tô Kiến Định đỡ được hai mẹ con không đi đứng đàng hoàng kia, sắc mặt của anh ấy đen lại. Anh ấy vịn Tô Quỳnh Thy đứng lên, ôm Tô Hướng Minh rồi làm mặt lạnh đi thẳng về phía †rước.



“Anh, em mới là người bị hại mà, sao anh lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ.



Ba người đi thẳng qua cô gái lúc này, chẳng thèm dành cho cô ta bất cứ ánh mắt dư thừa nào.



“Em còn nói à, đã lớn tới chừng này rồi mà vẫn còn dắt con đi làm chuyện nguy hiểm như thế. Đi đứng đàng hoàng không được hay sao mà phải chạy?” Tô Kiến Định gõ vào đầu em gái của mình, anh ấy ôm Hướng Minh ngồi vào trong xê rồi nói: “Đúng rồi, trên đường trở về có gặp chuyện gì không.



Có chuyện gì thì phải nói với anh, trong nhà đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, vẫn là căn nhà trước kia của chúng ta. Mặc dù có chút thay đổi nhưng anh nghĩ Quỳnh Thy sẽ thích đó”



Tô Quỳnh Thy gật nhẹ đầu, ánh mắt của cô rất ảm đạm. Cô ngồi tựa vào một bên rồi ngắn nhìn những công trình đang trôi dạt bên ngoài xe. Năm năm không về đây, Hải Phòng đã khác, trở nên lạ lãm và bí ẩn hơn nhiều.



Tô Quỳnh Thy nghĩ một chút rồi ôm lấy Tô Hướng Minh, cô nói: “Anh, đến cùng là năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chiếc xe đang bình thường lại nổ tung?” Tới bây giờ cô vẫn không dám hỏi chuyện này.



Rõ ràng là Tô Kiến Định đã tỉnh lại lâu như vậy rồi, nhưng anh ấy không nói thì cô cũng sẽ không hỏi, cho rằng mình không biết. Nhưng đã trốn tránh nhiều năm như vậy rồi, chuyện cần đối mặt thì vẫn phải đi đối mặt.



“Anh cũng không biết rõ lắm, ngay lúc xe nổ thì bố mẹ đã ôm anh rồi bảo vệ anh dưới cơ thể của mình. Thậm chí còn chưa kịp nói nên lời là đã… rồi.



Tăng thêm việc chiếc xe năm xưa đã bị tiêu hủy từ lâu, bây giờ muốn điều tra thì rất khó khăn” Tô Kiến Định chọc trán của Tô Quỳnh Thy một cái rồi cười nói: ‘Em không cần phải quan tâm mấy chuyện này, anh sẽ tra cho rõ. Em dẫn Hướng Minh về nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thăm bố mẹ đi, chắc chắn là họ nhớ em lắm đấy.”



“Anh?” Tô Quỳnh Thy nhíu mày rồi dựa lưng ra sau: “Mặc dù em vẫn luôn không hỏi tới chuyện của ba mẹ, nhưng em vẫn luôn nhớ tới. Cái gì gọi là em không cần quan tâm chứ, cho dù có tin tức gì thì anh cũng phải báo với em đầu tiên!”



“Được rồi, là do anh sai, có tin tức gì thì anh sẽ báo cho cô chủ nhà chúng ta ngay, được chưa” Tô Kiến Định cười cười rồi xoa đầu xem gái mình, anh lấy một cái túi ở bên cạnh ra rồi nói: “Đã làm mẹ cả rồi, trước kia Hướng Minh còn nhỏ, anh còn phải lén lút che giấu thằng bé đưa cho em. Bây giờ Hướng Minh đã lớn rồi, thằng bé không giành ăn với em nữa đâu” Tô Kiến Định mở túi ra rồi lấy mấy viên kẹo bỏ vào túi áo của Tô Quỳnh Thy.



“Đây là đồ ăn vặt mà em ăn từ nhỏ tới lớn. Bên Mỹ không có, không làm cho em ăn đã thèm được. Bây giờ đã về nước rồi, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn cái niềm vui thích nho nhỏ đấy cho em. Yên tâm đi, của em hết, Hướng Minh không thích cái này.’



“Anh!” Tô Quỳnh Thy có chút dở khóc dở cười, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp: “Anh cũng nói em làm mẹ rồi, làm gì có chuyện ăn đồ ăn vặt trước mặt con nữa chứ, em còn cần mặt mũi cơ mà.”



“Hướng Minh đã biết từ lâu rồi, mỗi tối em đều trốn trong chăn ăn vụng, rớt đầy giường. Bây giờ thì cứ yên tâm mà ăn đi, Hướng Minh không thích mấy cái này. Anh sẽ chuẩn bị thứ thằng bé thích sau. Anh cũng chẳng phải là người nặng bên này nhẹ bên kia!”



Trong mắt Tô Kiến Định thì Tô Quỳnh Thy mãi mãi vẫn chỉ là một đứa bé chưa trưởng thành, thích khóc, thích quậy, cũng thích cười. Cô gái như thế thì phải cưng chiều, dù sao nhiều năm rồi nhà họ Tô mới có được một cô con gái bé nhỏ, không thương không được.



“Anh Nam đâu rồi ạ? Sao anh ấy không tới?” Mặt của Tô Quỳnh Thy hồng lên, cô quay đầu hỏi: “Bình thường anh Nam rất thích tham gia mấy chuyện này, sao nay lại không thấy tới?” Tô Quỳnh Thy thấy mình bị Tô Kiến Định nói trúng thì cố gắng bẻ sang chuyện khác.



Em gái lớn rồi, biết hỏi tới người khác rồi.



Đang nói chuyện với anh mà lại nhắc tới người khác, điều này khiến cho Tô Kiến Định cảm thấy ghen tị. Tô Kiến Định làm bố làm mẹ lại làm anh nuôi Tô Quỳnh Thy lớn tới chừng này, mấy năm trước thì chỉ nghĩ tới Hoắc Hải Phong, bây giờ thì ngay cả Lê Quốc Nam cũng xếp trước người anh này. Tô Kiến Định cảm thấy rất khó chịu, rất ghen tị.



Tô Quỳnh Thy bước xuống xe, Tô Kiến Định còn phải tới công ty nên không xuống. Cô ngâm nga hát rồi dắt Tô Hướng Minh về nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom