Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 64: Nhẫn nhịn, từ từ tính kế
Vốn dĩ chuyến đi phải tốn tận hai mươi phút nhưng chỉ mười phút sau đã đến nơi. Tô Quỳnh Thy thở hổn hển, đợi một lúc lâu ở cổng trường mới khiến mình trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Quân áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, chất nhờn dính lên cơ thể khiến cô có hơi khó chịu, cũng may là Tô Hướng Minh cũng đã tan học rồi, gương mặt bánh bao của cậu bé nhỏ nhắn, đang bước ra từ trong sân trường.
“Hướng Minh, hôm nay thế nào? Con đã tìm được bạn nhỏ nào cùng chung chí hướng chưa!” Sau khi giúp con trai lau mồ hôi trên trán, Tô Quỳnh Thy nở nụ cười rạng rỡ, lập tức quên mất chuyện của Hoắc Hải Phong ra sau đầu.
“Có mấy bạn nhỏ chơi cũng không tệ lắm ạ. Mẹ, sau một khoảng thời gian ngắn nữa có lẽ con sẽ có bạn rồi!” Cậu bé nghiêm túc báo cáo về quá trình kết bạn của mình, bạn nhỏ Tô Hướng Minh cau mày lại như đang suy nghĩ về những việc hệ trọng của cuộc đời.
Xoa xoa mái tóc mềm mại của con, Tô Quỳnh Thy bật cười một tiếng, cô nheo mắt lại, ánh nắng mặt trời chiếu xuống khiến cô càng trở nên trắng trẻo và đáng yêu hơn.
“Hướng Minh của chúng ta là nghe lời nhất, hôm nay ở trường có xảy ra chuyện gì thú vị không con?” “Cũng khá thú vị ạ, chuyện là hôm nay…
Hai mẹ con người thì hỏi người thì trả lời, cô nắm bàn tay nhỏ bé của con bước trên đường về nhà, khung cảnh ấm áp tựa như một giấc mơ.
Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt có hơi lơ đễnh, cậu bé đó chính là con của Lê Quốc Nam.
Dường như cô đã quên anh rồi kết hôn với Lê Quốc Nam, còn sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nhưng rõ ràng hai người họ mới là yêu nhau. Lễ ra Lê Quốc Nam chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của họ, nhưng bây giờ lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.
Hoắc Hải Phong không thể chấp nhận được sự tương phản như vậy, anh ôm đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy, nước mắt dân dần chảy xuống.
Là lỗi của anh, nếu không phải vì lúc trước anh kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thì Tô Quỳnh Thy của anh đã không lâm vào nguy hiểm như vậy, đây đều là báo ứng mà anh phải gánh chịu.
“Đi điều tra đi, bao gồm tất cả chuyện năm năm trước, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lê Quốc Nam thì phải điều tra rõ ràng cho tôi: Khi đó Lê Quốc Nam làm dứt khoát như vậy, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ngờ vậy mà anh ta đã che dấu Tô Quỳnh Thy suốt năm năm, nhưng không sao cả, chỉ cần Quỳnh Thy trở về rồi thì anh có rất nhiều biện pháp để thay đổi thái độ của cô.
Anh cũng rất thích cậu bé Hướng Minh đó, anh cũng không ngại nuôi con giúp Lê Quốc Nam…
Đi theo Tô Quỳnh Thy suốt quãng đường trở về nhà, Hoắc Hải Phong ở lại trong xe cho đến khi trời tối, đèn trong biệt thự sáng lên, sau khi Lê Quốc Nam đi theo Tô Kiến Định vào trong, lúc này anh mới mặt không chút cảm xúc, bảo tài xế lái xe rời đi.
Mỗi ngày sau đó, anh đều ở trước cửa biệt thự của nhà họ Tô, chờ chút cơ hội này để có thể nhìn thấy Tô Quỳnh Thy. Ngay cả công ty cũng không thèm quan tâm, cứ ở đây tha thiết chờ mong.
Sau khi Tô Quỳnh Thy mồ hôi đầm đìa đưa Hướng Minh trở vê nhà, dẫn cậu nhóc đang nhăn nhăn nhó nhó đi tắm rửa xong, cô nằm trên giường, ngơ ngác cầm điện thoại.
Mới trở về được vài ngày, nhưng không ngờ mấy hôm trước lại gặp phải người mà vốn dĩ cô định tránh, may mà lúc trước cô đã mô phỏng tình cảnh đó nên mới không xuất hiện sơ hở gì.
Nhưng năm năm không gặp, dường như anh vẫn như trước đây, khuôn mặt vẫn lạnh lùng…
Đang suy nghĩ miên man về Hoắc Hải Phong, đến khi Tô Kiến Định về nhà gọi cô đi ăn cơm, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, đi theo anh ấy xuống lầu với tâm trạng mất hồn mất vía.
Một bữa cơm mà không hề biết mùi vị gì, cô thở dài đặt bát cơm xuống, ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Cậu bé có hơi lo lắng cho mẹ mình nên cũng buông bát đũa xuống, muốn nhanh chóng đến xem nhưng Tô Kiến Định đã ngăn lại.
Nhìn thấy con ăn cơm xong, cô dỗ dành cậu bé lên lầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Kiến Định.
“Nghe quản gia nói rằng hôm nay em vừa trở về thì có điểm gì đó là lạ, có chuyện gì vậy?” Anh ấy đau lòng chạm vào giữa hai đầu lông mày của cô, ra hiệu cho Tô Quỳnh Thy tỉnh táo lại.
“Không sao cả, nhưng mà, anh ơi, hôm nay em gặp Hoắc Hải Phong rồi” Sắc mặt cô có hơi tái nhợt, hai bàn tay Tô Quỳnh Thy đang khoác trên cổ tay của Tô Kiến Định đã lạnh buốt, cô cúi đầu xuống, giọng nói nặng nề không chút tinh thần.
“Trước khi về nước anh đã nói thế nào, Tô Quỳnh Thy, anh còn tưởng rằng lúc trước em hứa với anh trở về Hải Phòng, em đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại Hoắc Hải Phong bất cứ lúc nào.
Dù sao thì em cũng là người trưởng thành rồi, không thể suốt ngày cứ ở nhà được. Chỉ cần đi ra ngoài thì nhất định sẽ đụng phải Hoắc Hải Phong, đây là chuyện không thể tránh khỏi” Tô Kiến Định đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lo của cô vào trong lòng bàn tay to lớn của mình, anh ấy cúi đầu và nhẹ nhàng nói.
“Quả thực em đã nghĩ rằng em sẽ gặp lại anh ấy, nhưng anh à, hiện tại em vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Em sợ, sợ rằng em sẽ để lộ, đến lúc đó Hướng Minh phải làm sao bây giờ…
“Quỳnh Thy, không có chuyện gì là có thể chuẩn bị đầy đủ cả, cuộc sống chính là như vậy. Ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì hay gặp được người như thế nào chứ? Hướng Minh đã gặp Hoắc Hải Phong từ lâu rồi, nhưng anh chưa từng nói cho em biết mà thôi, đừng tự dọa bản thân mình nữa, cứ giao mọi thứ cho anh và Lê Quốc Nam đi, Hoắc Hải Phong vẫn chưa đến mức xen vào chuyện của nhà chúng ta đâu.
“Vâng, em đều nghe theo anh hết” Trong lòng cô biết rất rõ rằng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nên cũng không muốn tự lừa dối mình nữa.
Ánh mắt cô đơn nhẹ nhàng nhắm lại, khóe miệng cô hơi nhếch lên, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Cô lê bước chân nặng nề trở về căn phòng, tựa vào ban công nhìn về phía xa xăm, trong lòng thấp thoáng một niềm mong đợi.
Mong đợi điều gì đây? Trong lòng Tô Quỳnh Thy vô cùng rõ ràng, năm năm trôi qua, cô không thể tự lừa dối mình được, cho dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thật ra trong lòng cô vẫn có người đó.
Cách đó không xa, bên trong chiếc xe tối đen, ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Hải Phong đang nhìn chằm chằm vào hình bóng của một người phụ nữ.
Trái tim không nhịn được mà run rẩy, bên tai chợt trở nên ồn ào, như thể có một giọng nói không ngừng cất lên: “Người phụ nữ này vốn dĩ thuộc về mày, hãy chiếm lấy cô ấy, cướp cô ấy trở về.
Chẳng qua chỉ là hiện tại cô ấy không nhớ ra mày mà thôi, cô ấy chỉ có thể là của mày, hãy cướp cô ấy về…” Nghĩ đến nụ cười rực rỡ vừa nãy của cô khi ở bên cạnh đứa trẻ, ánh mắt của anh từ từ đỏ lên, trong lòng không ngừng tự nhủ: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, phải tiếp cận từ từ, đừng làm cô ấy sợ…’ Lúc này anh mới tạm thời kìm nén được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Tô Quỳnh Thy cũng chỉ đứng đó một lúc, sau đó quay trở lại phòng và đóng rèm lại.
Hoắc Hải Phong cúi đầu ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi, anh phải tăng tốc độ, tốt nhất là nên tìm thời gian làm quen với Hướng Minh trước, sau đó mới có thể từ từ tính kế.
Lần chờ đợi này kéo dài hơn nửa tháng, hôm nay là một ngày râm mát hiếm có, nắng cũng không quá gắt, Tô Quỳnh Thy đã ở lì trong nhà được hơn nửa tháng, cô cũng không phát hiện ra dấu vết của Hoắc Hải Phong ở xung quanh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, vậy nên cô quyết định đưa Hướng Minh ra ngoài đi chơi một buổi.
Dù sao thì cũng đã đến Hải Phòng khá lâu rồi mà một người mẹ như cô lại chưa từng dẫn con mình đi chơi ở đâu cả, thật sự là thất bại mà.
“Hôm nay Hướng Minh đi cùng mẹ đến công viên giải trí được không, đã lâu rồi mẹ không đến đó…” Cô quấn quýt lấy cậu nhóc một cách đáng thương, Tô Quỳnh Thy cũng chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi của mình nữa, khó khăn lắm Hướng Minh mới bằng lòng đi ra ngoài cùng cô, nhưng không thể chọn một nơi mình thích.
“Mẹ, mẹ đã là người trưởng thành rồi mà!” Cậu bé nắm lấy bàn tay Tô Quỳnh Thy và cau mày lại, cậu bé muốn đi đến nhà thiên văn, nhưng không thể chịu được mẹ mình làm nũng, cuối cùng đành phải xụ mặt nói: “Vậy chỉ một lần này thôi đó. Lần sau mẹ phải đi cùng Hướng Minh đến nhà thiên văn…”
Vốn dĩ chuyến đi phải tốn tận hai mươi phút nhưng chỉ mười phút sau đã đến nơi. Tô Quỳnh Thy thở hổn hển, đợi một lúc lâu ở cổng trường mới khiến mình trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Quân áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, chất nhờn dính lên cơ thể khiến cô có hơi khó chịu, cũng may là Tô Hướng Minh cũng đã tan học rồi, gương mặt bánh bao của cậu bé nhỏ nhắn, đang bước ra từ trong sân trường.
“Hướng Minh, hôm nay thế nào? Con đã tìm được bạn nhỏ nào cùng chung chí hướng chưa!” Sau khi giúp con trai lau mồ hôi trên trán, Tô Quỳnh Thy nở nụ cười rạng rỡ, lập tức quên mất chuyện của Hoắc Hải Phong ra sau đầu.
“Có mấy bạn nhỏ chơi cũng không tệ lắm ạ. Mẹ, sau một khoảng thời gian ngắn nữa có lẽ con sẽ có bạn rồi!” Cậu bé nghiêm túc báo cáo về quá trình kết bạn của mình, bạn nhỏ Tô Hướng Minh cau mày lại như đang suy nghĩ về những việc hệ trọng của cuộc đời.
Xoa xoa mái tóc mềm mại của con, Tô Quỳnh Thy bật cười một tiếng, cô nheo mắt lại, ánh nắng mặt trời chiếu xuống khiến cô càng trở nên trắng trẻo và đáng yêu hơn.
“Hướng Minh của chúng ta là nghe lời nhất, hôm nay ở trường có xảy ra chuyện gì thú vị không con?” “Cũng khá thú vị ạ, chuyện là hôm nay…
Hai mẹ con người thì hỏi người thì trả lời, cô nắm bàn tay nhỏ bé của con bước trên đường về nhà, khung cảnh ấm áp tựa như một giấc mơ.
Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt có hơi lơ đễnh, cậu bé đó chính là con của Lê Quốc Nam.
Dường như cô đã quên anh rồi kết hôn với Lê Quốc Nam, còn sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nhưng rõ ràng hai người họ mới là yêu nhau. Lễ ra Lê Quốc Nam chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của họ, nhưng bây giờ lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.
Hoắc Hải Phong không thể chấp nhận được sự tương phản như vậy, anh ôm đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy, nước mắt dân dần chảy xuống.
Là lỗi của anh, nếu không phải vì lúc trước anh kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thì Tô Quỳnh Thy của anh đã không lâm vào nguy hiểm như vậy, đây đều là báo ứng mà anh phải gánh chịu.
“Đi điều tra đi, bao gồm tất cả chuyện năm năm trước, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lê Quốc Nam thì phải điều tra rõ ràng cho tôi: Khi đó Lê Quốc Nam làm dứt khoát như vậy, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ngờ vậy mà anh ta đã che dấu Tô Quỳnh Thy suốt năm năm, nhưng không sao cả, chỉ cần Quỳnh Thy trở về rồi thì anh có rất nhiều biện pháp để thay đổi thái độ của cô.
Anh cũng rất thích cậu bé Hướng Minh đó, anh cũng không ngại nuôi con giúp Lê Quốc Nam…
Đi theo Tô Quỳnh Thy suốt quãng đường trở về nhà, Hoắc Hải Phong ở lại trong xe cho đến khi trời tối, đèn trong biệt thự sáng lên, sau khi Lê Quốc Nam đi theo Tô Kiến Định vào trong, lúc này anh mới mặt không chút cảm xúc, bảo tài xế lái xe rời đi.
Mỗi ngày sau đó, anh đều ở trước cửa biệt thự của nhà họ Tô, chờ chút cơ hội này để có thể nhìn thấy Tô Quỳnh Thy. Ngay cả công ty cũng không thèm quan tâm, cứ ở đây tha thiết chờ mong.
Sau khi Tô Quỳnh Thy mồ hôi đầm đìa đưa Hướng Minh trở vê nhà, dẫn cậu nhóc đang nhăn nhăn nhó nhó đi tắm rửa xong, cô nằm trên giường, ngơ ngác cầm điện thoại.
Mới trở về được vài ngày, nhưng không ngờ mấy hôm trước lại gặp phải người mà vốn dĩ cô định tránh, may mà lúc trước cô đã mô phỏng tình cảnh đó nên mới không xuất hiện sơ hở gì.
Nhưng năm năm không gặp, dường như anh vẫn như trước đây, khuôn mặt vẫn lạnh lùng…
Đang suy nghĩ miên man về Hoắc Hải Phong, đến khi Tô Kiến Định về nhà gọi cô đi ăn cơm, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, đi theo anh ấy xuống lầu với tâm trạng mất hồn mất vía.
Một bữa cơm mà không hề biết mùi vị gì, cô thở dài đặt bát cơm xuống, ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Cậu bé có hơi lo lắng cho mẹ mình nên cũng buông bát đũa xuống, muốn nhanh chóng đến xem nhưng Tô Kiến Định đã ngăn lại.
Nhìn thấy con ăn cơm xong, cô dỗ dành cậu bé lên lầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Kiến Định.
“Nghe quản gia nói rằng hôm nay em vừa trở về thì có điểm gì đó là lạ, có chuyện gì vậy?” Anh ấy đau lòng chạm vào giữa hai đầu lông mày của cô, ra hiệu cho Tô Quỳnh Thy tỉnh táo lại.
“Không sao cả, nhưng mà, anh ơi, hôm nay em gặp Hoắc Hải Phong rồi” Sắc mặt cô có hơi tái nhợt, hai bàn tay Tô Quỳnh Thy đang khoác trên cổ tay của Tô Kiến Định đã lạnh buốt, cô cúi đầu xuống, giọng nói nặng nề không chút tinh thần.
“Trước khi về nước anh đã nói thế nào, Tô Quỳnh Thy, anh còn tưởng rằng lúc trước em hứa với anh trở về Hải Phòng, em đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại Hoắc Hải Phong bất cứ lúc nào.
Dù sao thì em cũng là người trưởng thành rồi, không thể suốt ngày cứ ở nhà được. Chỉ cần đi ra ngoài thì nhất định sẽ đụng phải Hoắc Hải Phong, đây là chuyện không thể tránh khỏi” Tô Kiến Định đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lo của cô vào trong lòng bàn tay to lớn của mình, anh ấy cúi đầu và nhẹ nhàng nói.
“Quả thực em đã nghĩ rằng em sẽ gặp lại anh ấy, nhưng anh à, hiện tại em vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Em sợ, sợ rằng em sẽ để lộ, đến lúc đó Hướng Minh phải làm sao bây giờ…
“Quỳnh Thy, không có chuyện gì là có thể chuẩn bị đầy đủ cả, cuộc sống chính là như vậy. Ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì hay gặp được người như thế nào chứ? Hướng Minh đã gặp Hoắc Hải Phong từ lâu rồi, nhưng anh chưa từng nói cho em biết mà thôi, đừng tự dọa bản thân mình nữa, cứ giao mọi thứ cho anh và Lê Quốc Nam đi, Hoắc Hải Phong vẫn chưa đến mức xen vào chuyện của nhà chúng ta đâu.
“Vâng, em đều nghe theo anh hết” Trong lòng cô biết rất rõ rằng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nên cũng không muốn tự lừa dối mình nữa.
Ánh mắt cô đơn nhẹ nhàng nhắm lại, khóe miệng cô hơi nhếch lên, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Cô lê bước chân nặng nề trở về căn phòng, tựa vào ban công nhìn về phía xa xăm, trong lòng thấp thoáng một niềm mong đợi.
Mong đợi điều gì đây? Trong lòng Tô Quỳnh Thy vô cùng rõ ràng, năm năm trôi qua, cô không thể tự lừa dối mình được, cho dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thật ra trong lòng cô vẫn có người đó.
Cách đó không xa, bên trong chiếc xe tối đen, ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Hải Phong đang nhìn chằm chằm vào hình bóng của một người phụ nữ.
Trái tim không nhịn được mà run rẩy, bên tai chợt trở nên ồn ào, như thể có một giọng nói không ngừng cất lên: “Người phụ nữ này vốn dĩ thuộc về mày, hãy chiếm lấy cô ấy, cướp cô ấy trở về.
Chẳng qua chỉ là hiện tại cô ấy không nhớ ra mày mà thôi, cô ấy chỉ có thể là của mày, hãy cướp cô ấy về…” Nghĩ đến nụ cười rực rỡ vừa nãy của cô khi ở bên cạnh đứa trẻ, ánh mắt của anh từ từ đỏ lên, trong lòng không ngừng tự nhủ: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, phải tiếp cận từ từ, đừng làm cô ấy sợ…’ Lúc này anh mới tạm thời kìm nén được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Tô Quỳnh Thy cũng chỉ đứng đó một lúc, sau đó quay trở lại phòng và đóng rèm lại.
Hoắc Hải Phong cúi đầu ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi, anh phải tăng tốc độ, tốt nhất là nên tìm thời gian làm quen với Hướng Minh trước, sau đó mới có thể từ từ tính kế.
Lần chờ đợi này kéo dài hơn nửa tháng, hôm nay là một ngày râm mát hiếm có, nắng cũng không quá gắt, Tô Quỳnh Thy đã ở lì trong nhà được hơn nửa tháng, cô cũng không phát hiện ra dấu vết của Hoắc Hải Phong ở xung quanh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, vậy nên cô quyết định đưa Hướng Minh ra ngoài đi chơi một buổi.
Dù sao thì cũng đã đến Hải Phòng khá lâu rồi mà một người mẹ như cô lại chưa từng dẫn con mình đi chơi ở đâu cả, thật sự là thất bại mà.
“Hôm nay Hướng Minh đi cùng mẹ đến công viên giải trí được không, đã lâu rồi mẹ không đến đó…” Cô quấn quýt lấy cậu nhóc một cách đáng thương, Tô Quỳnh Thy cũng chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi của mình nữa, khó khăn lắm Hướng Minh mới bằng lòng đi ra ngoài cùng cô, nhưng không thể chọn một nơi mình thích.
“Mẹ, mẹ đã là người trưởng thành rồi mà!” Cậu bé nắm lấy bàn tay Tô Quỳnh Thy và cau mày lại, cậu bé muốn đi đến nhà thiên văn, nhưng không thể chịu được mẹ mình làm nũng, cuối cùng đành phải xụ mặt nói: “Vậy chỉ một lần này thôi đó. Lần sau mẹ phải đi cùng Hướng Minh đến nhà thiên văn…”
Bình luận facebook