Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216-220
Chương 216: Làm xong rồi
‘,’“Đã làm xong tất cả theo lời cô rồi , vé máy bay và hộ chiếu đều ở đây. Hai giờ chiều ngày mai vẫn ở nơi này , tôi sẽ đón cô. Đây là lần cuối tôi giúp cô , sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Một người đàn ông cao to đi đến , đứng trước mặt Tô Quỳnh Thy dường như còn cao hơn Hoắc Hải Phong , đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nên cô cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh ta , chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta làm lòng người lạnh đi.
Tô Quỳnh Thy mím môi , thu dọn đồ đạc , cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi , cảm ơn , sau lần này anh cũng không nợ tôi gì nữa , nhiều năm như vậy , tính ra là tôi nợ anh mới đúng , xin lỗi.”
“Ơn cứu mạng , cô thật sự chỉ cần điều kiện như thế này sao?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng , cúi đầu nhìn cô.
“Năm đó là tôi vô tình cứu được anh , anh có thể giúp tôi , tôi thấy vui lắm rồi. Ôn Hàng Dương , anh không còn nợ tôi gì nữa.” Cô hơi híp mắt lại.
“Tùy cô.” Gương mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì , vừa nói xong thì dứt khoát quay người rời đi , đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh , thời gian hai người gặp mặt tổng cộng chỉ có vài phút , Tô Quỳnh Thy lại luống cuống đến mức trán đầy mồ hôi.
Tô Quỳnh Thy liếm đôi môi khô khốc của mình , nắm chặt hộ chiếu trong tay , quay người đi vào.
Trở về căn phòng của mình , Tô Quỳnh Thy mới chậm rãi thở phào một hơi , ngồi đơ ra ở trên giường , cả người như vừa trút được gánh nặng.
Ngồi một lúc , Tô Quỳnh Thy run rẩy đứng lên , quả nhiên lừa người khác là chuyện không nên làm. Còn chưa bắt đầu thực hiện , lòng cô đã sợ hãi vô cùng , cũng không biết ngày mai rốt cuộc có thể lừa được Hải Phong không.
Trong đầu suy nghĩ liên miên một hồi , thế nhưng động tác trên tay lại không chậm lại , cô sắp xếp qua loa quần áo , cất gọn đi , tâm trạng mới bình yên trở lại , đi đến bệnh viện với một vài đồ dùng của Hướng Minh.
Thời gian cô đi ra ngoài đã đủ dài rồi , còn tiếp tục kéo dài nữa thì Hoắc Hải Phong sẽ nghi ngờ mất.
Tô Quỳnh Thy nhanh chóng quay trở lại bệnh viện , cô hít sâu một hơi , trên mặt nở một nụ cười , đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không có ai cả , cửa sổ đang được mở ra , ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu vào , thắp sáng cả phòng , rèm cửa màu trắng nhẹ bay theo gió. Tô Quỳnh Thy có hơi nghi ngờ , đóng cửa lại , bước vào thêm hai bước nữa mới nghe thấy lờ mờ tiếng nước chảy ở phòng tắm , tiếng róc rách không giống như rửa đồ vật gì đó , mà là đang tắm!
Tô Quỳnh Thy chau mày lại , nghĩ đến vết thương trên người của Hoắc Hải Phong , có cảm giác không thở được , cô còn chưa kịp lén lút trốn đi , Hoắc Hải Phong đã bằng mặt không bằng lòng , nếu như cô thật sự rời đi rồi , không biết anh còn ngoan ngoãn dưỡng thương không.
Càng nghĩ càng tức , Tô Quỳnh Thy đen mặt , đẩy phòng tắm ra , bước vào.
Phòng tắm lúc này đang đầy hơi nước bay lượn lờ , hơi nóng khắp phòng , trên mặt Hoắc Hải Phong còn có nét đỏ ửng hiếm thấy.
“Hải Phong , anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Hải Phong không nghĩ Tô Quỳnh Thy lại quay lại nhanh như vậy , càng không nghĩ đến việc cô sẽ mở luôn cửa phòng tắm ra , xuất hiện trước mặt anh như thế này. Não anh dừng lại một chút , ngây ngốc nhìn cô hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thế nhưng Tô Quỳnh Thy đã hối hận từ khoảnh khắc cô đẩy cửa ra , mắt nhìn Hoắc Hải Phong đang ở trần ngồi trên ghế , da thịt vốn dĩ trắng nõn được nhuộm lên một màu hồng nhạt , vết thương chưa khép lại trên bụng có màu trắng , vừa nhìn là biết thời gian anh ngâm mình trong phòng tắm không hề ngắn. Sự tức giận của cô đã biến mất khi nhìn thấy vết thương của anh , bây giờ chỉ còn lại đau lòng.
Cũng không quản được nhiều như vậy , Tô Quỳnh Thy kéo khăn tắm xuống , cẩn thận quấn vào cho anh , khó khăn đỡ anh ngồi xuống xe lăn , kiên nhẫn giúp anh lau khô nước trên người , lúc này mới mặc cho anh một chiếc áo choàng tắm , đẩy xe lăn ra ngoài.
“Hải Phong , lần sau anh tắm nhất định phải gọi người đến , bác sĩ nói vết thương tạm thời không được chạm vào nước…”
Vừa đẩy xe ra ngoài , vừa lải nhải bên tai anh , trong mắt của Tô Quỳnh Thy chỉ còn lại sự đau lòng.
“Chẳng qua là vừa nãy nói vệ sĩ đẩy anh ra ngoài để phơi nắng , rồi đổ mồ hôi , trên người cứ dính lại , anh chỉ dội nước qua loa thôi , em cứ yên tâm , anh tự mình biết.” Anh cầm lấy tay cô nghịch nghịch , vừa cười với cô vô cùng xán lạn: “Lần sau , em giúp anh có được không?”
“Đương nhiên em sẽ giúp anh trông , lần sau anh gọi em…” Nói rồi mặt Tô Quỳnh Thy đỏ lên , những việc như giúp anh tắm rửa , sao cô có thể đồng ý một cách thoải mái như vậy , huống hồ không lâu nữa cô phải đi rồi , nghĩ đến đây , khuôn mặt đang đỏ ửng lại trắng bệch , Tô Quỳnh Thy vô thức giãy dụa , rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Sao vậy? Trong người cảm thấy không khỏe sao?” Bàn tay đang nắm lại rút ra , Hoắc Hải Phong vô thức quay đầu lại nhìn cô , thấy mặt cô trắng bệch , cơ thể loạng choạng như sắp đổ , lòng anh cảm thấy khẩn trương , hỏi một câu , ngọ ngoạy định đứng lên.
Tô Quỳnh Thy nhìn thấy vậy thì lập tức hoàn hồn , miệng hơi ấp úng , lắc đầu với anh: “Em không sao , chỉ là đột nhiên nhớ đến anh trai , thời gian dài như vậy , cũng chỉ có gửi thư qua lại , em hơi không yên tâm.”
“Anh đã cho người đi tìm rồi , có lẽ rất nhanh là có tin tức thôi , em còn có anh và Hướng Minh nữa.” Kéo cô gái nhỏ để cô ngồi lên chân của mình , Hoắc Hải Phong vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của cô , động tác dịu dàng , hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Em không sao , anh để em đứng lên. Em nặng , chân của anh còn chưa khỏe lại.” Bị bắt ngồi lên chân anh , Tô Quỳnh Thy hơi hoảng hốt muốn đứng dậy , trên mặt có cảm giác ẩm ướt mà mát lạnh. Cô ôm mặt , không dám nhìn anh.
“Anh còn chưa yếu đuối đến mức vậy , ngược lại , em nhẹ như thế này , gió cũng có thể thổi bay đi , phải ăn nhiều một chút , có thịt ôm mới thoải mái.”
Hoắc Hải Phong thở dài ôm lấy cái eo gầy của cô , sao anh cảm thấy lại gầy đi một chút , cứ tiếp tục như vậy thì không ổn lắm.
“Đâu có , rõ ràng là rất béo.” Nghe những lời này , Tô Quỳnh Thy vô thức cúi đầu , nhéo nhéo đống thịt trên bụng mình , vẻ mặt tủi thân , nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Được rồi , là anh không tốt , là anh không chăm sóc em thật tốt , để em phải chịu thiệt thòi rồi.” Anh cười , vùi vào cổ Tô Quỳnh Thy , hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh , làm Tô Quỳnh Thy nổi hết da gà lên.
“Cốc cốc!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa , cắt đứt không khí ấm áp giữa hai người. Mặt Hoắc Hải Phong đông cứng lại , cả mặt không vui nhìn ra , lạnh lùng nói một tiếng: “Vào đi.”
“Cậu chủ , ông chủ tỉnh rồi , bây giờ muốn gặp anh.” Quản gia Sơn đang cúi đầu đứng ngoài cửa.
“Bác sĩ đã qua đó chưa?” Hoắc Hải Phong hơi cứng mặt lại.
Tô Quỳnh Thy nhanh chóng đứng lên từ chân anh , trên mặt còn lưu lại vài ph
Chương 217: Ông cụ Chánh tỉnh lại
‘,’“Anh đi trước đi , em ở phòng đợi anh quay trở lại.” Tô Quỳnh Thy đẩy Hoắc Hải Phong , ngồi trở lại giường , cười vui vẻ nhìn anh.
“Vậy em đợi anh , anh quay lại ngay lập tức.” Anh xoa đầu của cô gái nhỏ , Hoắc Hải Phong gật đầu , quay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng vào , nụ cười trên mặt Hoắc Hải Phong hoàn toàn biến mất , anh chau mày , trầm mặt lại , được quản gia Sơn đẩy đi.
“Chuyện của công ty tạm thời không cần nói với ông nội , với lại , liên hệ với viện điều dưỡng.” Nói xong , Hoắc Hải Phong mím môi lại , nhìn ánh nắng gắt cách đó không xa , trong lòng có chút khó chịu.
Người chăm sóc anh lớn lên , đặt hết tình yêu lên người anh , bây giờ đã già rồi.
“Cậu chủ , ông chủ không muốn đến những nơi như vậy , Hải Phòng là nhà của ông chủ , anh đưa ông rời đi , không khác gì với việc đâm một dao vào tim ông.” Sắp đến cửa phòng bệnh của ông cụ Chánh , quản gia Sơn cắn răng dừng lại , âm thanh có chút run rẩy.
“Ở lại đây không giúp ích một chút nào với bệnh tình của ông nội. Quản gia , ông đã ở bên ông nội nửa đời rồi , lẽ nào không hiểu được tính khí thường ngày của ông ấy sao?” Hoắc Hải Phong quay đầu lại , sắc mặt bình thản , giọng nói không có chút gợn sóng.
“Thế nhưng cậu chủ , ông chủ sẽ không đồng ý rời khỏi…”
“Đương nhiên tôi sẽ có cách , đi tìm đi , tôi không muốn nói lại nhiều lần đâu.” Hoắc Hải Phong ngắt lời quản gia Sơn , sắc mặt anh hơi u ám. Nếu có thể đảm bảo cho sự an nguy của ông nội , anh cũng không muốn đưa ông đi , thế nhưng bây giờ tình hình đặc biệt , Dương Minh Hạo không có ngày nào là không làm loạn , Hải Phòng đã không còn an bình nữa , huống hồ không biết còn có bao nhiêu người đang trốn trong bóng tối chờ xông ra , anh không thể mạo hiểm.
“Vâng , cậu chủ.” Quản gia Sơn cảm thấy như có gì mắc nghẹn trong lòng mình , cuối cùng ông ta chầm chậm thở dài , đáp lời.
Cả quãng đường hai người không nói gì nữa , quản gia Sơn gõ cửa , đẩy Hoắc Hải Phong vào , quay người cẩn thận đóng cửa lại.
“Hải Phong , công ty thế nào rồi?” Ông cụ Chánh thở hổn hển , hai mắt lờ mờ vẩn đục , giọng hơi khàn khàn.
“Tất cả đều tốt , ông nội , ông thấy cơ thể như thế nào rồi?” Hoắc Hải Phong chau mày , tự đẩy xe lăn lên trước , dừng lại ở trước giường của ông cụ , nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nói ra những lời trong lòng.
Có lẽ đã ở với Tô Quỳnh Thy một thời gian dài , vốn dĩ anh nhất định sẽ không nói ra những lời như thế này , nói chuyện với cô nhiều , bây giờ anh lại có thể quan tâm người khác một cách tự nhiên như vậy.
“Ông tốt hơn nhiều rồi , công ty ngừng sản xuất , khụ khụ… Còn có , khách sạn , khách sạn rốt cuộc… Khụ khụ!”
Còn chưa nói xong , ông cụ Chánh nằm trên giường đã ho đến đỏ cả mặt , giống như muốn ho cả gan phổi ra ngoài , cơ thể không ngừng run rẩy. Hoắc Hải Phong cả kinh , hoảng hốt xông lên , bàn tay run rẩy không biết để vào đâu.
“Ông không , không sao , khụ , khụ khụ , Hải Phong , công ty , chuyện của công ty quan trọng hơn , khụ khụ khụ , cháu , cháu nói với ông trước , Sunrise bây giờ như thế nào rồi?” Khó khăn lắm mới có thể ngừng ho , sắc mặt đỏ ửng của ông cụ Chánh lập tức trắng lại , mặt cắt không còn giọt máu , cả người già nua tiều tụy đi rất nhiều , thậm chí những vết nhăn trên mặt dường như cũng rõ hơn rất nhiều.
“Ông nội , ông vẫn không tin cháu sao? Phước Sơn bây giờ đang tranh chấp nội bộ , Trần Tuấn Tú rơi xuống biển mất tích còn chưa tìm được , Trần Hiền bị nghi đã giết người , cảnh sát đã dẫn đi rồi , cổ phiếu Sunrise bây giờ đang chậm rãi tăng lên , ông cứ an tâm dưỡng bệnh , yên tâm đi , cháu ở đây.”
Vốn dĩ bệnh tim đã không tốt , bây giờ trải qua một cuộc phẫu thuật , càng không thể chống chọi với sóng gió. Ánh mắt Hoắc Hải Phong đen lại , xem ra anh đã nhanh chóng sắp xếp tất cả , đưa ông nội ra ngoài.
“Được , mọi chuyện đều tốt là được , cháu trở về đi , ông không sao , cháu tự chú ý đến vết thương trên người mình , ngộ nhỡ ngã xuống ở thời điểm này , Sunrise không thể qua được đâu.”
Ông cụ Chánh vẫy tay , như trút được gánh nặng , nằm lên giường , không nhìn Hoắc Hải Phong nữa , nhắm hai mắt lại thiếp đi.
Hoắc Hải Phong mím môi , nhấn cái nút bên cạnh đấy , hai tay đặt lên chân , cúi đầu lặng lẽ đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa sổ. Anh mở hé ra một khe nhỏ , cơn gió nhẹ khẽ lướt qua gò má , lúc này cảm giác hít thở không thông ấy mới giảm đi rất nhiều.
Từ nhỏ anh đã biết , Sunrise còn quan trọng hơn anh. Cứ tưởng qua bao nhiêu năm như vậy , ông cụ đã nghĩ thông rồi , không ngờ chỉ là đã giấu kỹ trong lòng mà thôi. Trong lòng ông ta , đứa cháu trai như anh , không thể nào so với Tập đoàn Sunrise được.
“Ông cụ Chánh chỉ là đang ngủ một giấc thôi.” Sau khi kiểm tra xong , một đám bác sĩ lại hợp lại với nhau để thảo luận , cuối cùng đưa ra được kết quả ông cụ Chánh chỉ đang ngủ. Hoắc Hải Phong cũng không nói gì , chỉ gật đầu , xoay người rời đi.
Nếu như đã không có việc gì , vậy thì anh không cần ở lại đây là trở ngại nữa.
Trên hành lang đều là vệ sĩ của Sunrise , Hoắc Hải Phong mím môi , không khí quanh người lạnh như băng.
“Cộc cộc!” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên , Hoắc Hải Phong đẩy cửa đi vào , không nhìn thấy Tô Quỳnh Thy mà là Hướng Minh đang ngồi trên giường , hai chân đong đưa , tập trung đọc sách.
Anh điều khiển xe lăn , không một tiếng động , đi tới gần cậu bé , Hoắc Hải Phong nghiêng đầu nhìn lướt qua , là chuyện cổ tích , những bức tranh minh họa nhìn vô cùng sinh động.
“Hướng Minh , mẹ đâu rồi?” Nhìn thấy cậu bé đang xem rất hăng say , Hoắc Hải Phong nổi lên một ý xấu. Anh khẽ khàng đi đến , sắc mặt không biểu cảm , nói bên tai của Tô Hướng Minh.
“A…” Hoàn toàn không để ý đến bên cạnh mình còn có người , cậu bé bị giật mình , nhảy xuống giường , xông vào phòng tắm như một cơn gió , biến mất trước mặt Hoắc Hải Phong.
Vốn dĩ chỉ muốn đùa cậu bé thôi , không ngờ lại bị dọa sợ đến mức ấy , Hoắc Hải Phong sờ mũi mình , bàn tay bất đắc dĩ thu lại , ho nhẹ một tiếng , đẩy xe lăn vào trong nhà tắm.
Vừa mới đi được nửa đường , cửa phòng tắm mở ra. Hoắc Hải Phong kinh ngạc nhếch mày , động tác ở tay dừng lại , đợi khi nhìn rõ người ở đó , anh vô thức nuốt nước bọt , đẩy xe lăn về sau hai bước , mới chậm rãi ổn định lại.
“Hoắc Hải Phong , anh bao nhiêu tuổi rồi , lại còn hù dọa Hướng Minh!” Cô đang giặt khăn yên ổn trong phòng tắm , cậu bé đột nhiên xông đến ôm cô , trên mặt toàn là nước mắt , vừa khóc vừa vùi đầu vào lòng cô.
Tô Quỳnh Thy chưa bao giờ thấy Hướng Minh khóc thảm thương như thế này , cô xoa đầu nhỏ của cậu bé , cảm thấy đau lòng.
“Quỳnh Thy , em nghe giải thích…”
“Mẹ… Chúng ta , chúng ta về nhà có được không…” Cậu bé khóc thút thít bước ra từ sau chân của Tô Quỳnh Thy , kéo vạt áo của cô mà khóc rất thảm thương.
“Hướng Minh , bố không phải cố ý đâu.” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này , Hoắc Hải Phong sợ đến mức da đầu cũng tê dại , người anh cứng đơ , anh đẩy xe lăn lên , cả mặt đều là hối hận.
“Ngoan , không sợ nữa , chú ấy chỉ là muốn chơi với con thôi , Hướng Minh , mẹ biết hôm nay con phải chịu tủi thân , thế nhưng chú chỉ có một mình , nếu như hôm nay chúng ta đi rồi , chú ấy ở một mình sợ hãi thì phải làm như thế nào? Mẹ biết bảo con tha thứ cho chú ấy có chút khó khăn , thế nhưng Hướng Minh của chúng ta là một người đàn ông tốt , chúng ta không so đo với chú ấy được không?”
Cô cảm thấy đau lòng , sắp phải rời đi rồi , nếu như Hướng Minh chống đối Hoắc Hải Phong , chỉ sợ sau này sẽ phải chịu ấm ức…’
Chương 218: Điều tra
‘,’“Mẹ , con không muốn có bố , con muốn ở cùng mẹ mãi cơ.” Tô Hướng Minh bĩu môi , cúi đầu vùi vào lòng Tô Quỳnh Thy , giọng nói có chút buồn bực.
“Hướng Minh , xin lỗi , trước đây là do bố không tốt , bố xin lỗi con được không?” Hoắc Hải Phong im lặng một lúc , đẩy xe lăn qua đó , dừng lại trước mặt Tô Hướng Minh , mím môi xoa mái tóc ngắn của cậu bé.
Nhiều năm như vậy , số người và việc để anh xin lỗi có thể đếm được trên bàn tay , trải nghiệm này đúng thật làm anh cảm thấy kỳ lạ.
Tô Hướng Minh: “…” Cậu bé sống chết vùi vào lòng Tô Quỳnh Thy không ngẩng đầu lên , dáng vẻ trừ mẹ ra không quan tâm đến ai hết , im lặng kháng cự lại Hoắc Hải Phong , vốn dĩ người này đến cướp mẹ mình đã không thích , bây giờ thì hay rồi , còn cố ý hù dọa người ta.
Ôm cậu bé ngồi lên giường , Tô Quỳnh Thy trừng mắt nhìn Hoắc Hải Phong , mấp máy miệng cảnh cáo.
“Nghỉ sớm một chút đi , nếu có thể anh muốn để quản gia đưa Hướng Minh đi gặp ông nội.” Hoắc Hải Phong liếm đôi môi khô của mình , giơ tay chạm vào gương mặt đỏ ửng của cậu bé , vừa động vào đã bỏ ra , quay mặt nhìn Tô Quỳnh Thy cười.
“Để sau đi , em đưa Hướng Minh đi nghỉ một chút.” Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng nở nụ cười , giả vờ không có chuyện gì , cúi đầu nhỏ tiếng nói với cậu bé ở trong lòng.
Lúc này tâm tư của Hoắc Hải Phong không đặt trên người của Tô Quỳnh Thy , không thể phát hiện ra điều bất thường , sau khi nhìn thấy hai người đã sắp xếp xong , anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh cửa sổ , ngoài trời đã bắt đầu trở tối.
Nghĩ đến những chuyện hỗn loạn hôm nay xảy ra ở nhà họ Trần , Hoắc Hải Phong mím môi càng chặt , anh phải nhân lúc trước khi Dương Minh Hạo đưa Trần Hiền ra ngoài , moi được những chuyện về Dương Minh Hạo ra , nếu không sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
Lúc này , Trần Hiền đã bị giữ ở phòng thẩm vấn một thời gian dài rồi , cảnh sát đến hỏi mấy lần , thế nhưng vẫn không đạt được kết quả gì , bọn họ tạm thời không để ý đến anh ta , giống như có anh ta không cũng không quan trọng.
Ở vách núi mà Trần Tuấn Tú đã rơi xuống , cho dù trời đã tối đến , thế nhưng số người vây quanh đó lại không ít , sóng biển xô mãnh liệt , một đám nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp không quan tâm đến trời tối và nguy hiểm , ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có , thế nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện được dấu vết gì. Rõ ràng là quan tài lớn như vậy , có lẽ phải nổi lên trên mặt nước , bây giờ lại biến mất hoàn toàn , đừng nói đến Trần Tuấn Tú , ngay cả quan tài và thi thể của Vũ Tuyết Phương cũng không thể phát hiện.
“Trần Hiền , anh mưu sát bố ruột , đẩy ông ấy xuống biển , bây giờ không biết sống chết như thế nào , anh có thừa nhận tội giết người không?”
Lại một lần thẩm vấn nữa , cảnh sát đen mặt lại , không biểu cảm ngồi ở phía trước. Hai tay Trần Hiền bị trói vào , sắc mặt trắng bệch và tiều tụy , thế nhưng chết cũng không thừa nhận. Cảnh sát cảm thấy vô cùng phiền phức.
Bên trên yêu cầu nhanh chóng kết án , thế nhưng với tình hình như thế này , chỉ cần một ngày còn chưa tìm ra Trần Tuấn Tú , Trần Hiền có chết cũng không khai , án lệ này không thể kết án nhanh như vậy , chuyện có chút phức tạp rồi.
Im lặng một khoảng thời gian dài , Trần Hiền hừ lạnh một tiếng , mở miệng nói: “Có lẽ các người cũng không tin. Trần Tuấn Tú rơi xuống núi không liên quan gì đến tôi , trong đám vệ sĩ của tôi có gián điệp , lúc đó có người đẩy tôi , tôi căn bản không có ý định hại chết Trần Tuấn Tú , nói thế nào cũng là bố ruột của tôi , tuy rằng ông ta đối xử với tôi rất tệ , thế nhưng tôi vẫn chưa cầm thú tới mức làm những chuyện bất nhân với ông ta.”
Cảnh sát hơi ngây ra , không nghĩ anh ta sẽ nói một tràng dài như thế này , sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng đập bàn , quát lớn: “Nói dối thì cũng bịa một lý do cho hẳn hỏi. Đám vệ sĩ của anh chúng tôi đã điều tra một lượt rồi , bọn họ đều nói tận mắt nhìn thấy anh đẩy Trần Tuấn Tú xuống , đừng tưởng anh là chủ của bọn họ thì bọn họ sẽ bao che cho anh , xã hội của chúng ta là xã hội pháp chế , nói chuyện phải dùng chứng cứ , nếu anh đã nói có người đẩy anh , chứng cứ đâu , chứng cứ ở đâu!”
Trần Hiền đã sớm biết cảnh sát sẽ có phản ứng như thế này , vốn dĩ anh ta không định nói ra , thế nhưng suy cho cùng đã bị giam ở đây trong khoảng thời gian dài rồi , ánh đèn chói lọi chiếu vào mặt anh ta , áp lực trong lòng không có chỗ nào giải phóng , không khống chế được cảm xúc.
Nói cũng đã nói rồi , có tin hay không là chuyện của người khác , Trần Hiền dứt khoát không nói gì nữa , im lặng đợi kết quả kiểm tra của cảnh sát.
Dù sao trên người anh ta vẫn còn một vài đồ vật , những người đó không nỡ để anh ta chết dễ dàng như vậy đâu.”
Cảnh sát thấy anh ta không nói gì nữa , bảy ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy” , nói: “Này chàng trai , tôi khuyên anh vẫn nên thành thật khai báo thì tốt hơn , giết bố hại mẹ , ở cùng loại người cặn bã như anh , tôi cũng cảm thấy sợ…”
Trên thế giới này sao còn có người dám ra tay với cả bố mẹ của mình , đúng là không phải con người.
Cảnh sát cười chế nhạo một cách khinh thường , không tiếp tục ở lại đây nữa , quay người rời đi , bọn họ sẽ tìm ra được chứng cứ , đưa người vào tù. Thay vì ở đây lãng phí thời gian với loại người này , không bằng đến vách núi giúp mọi người.
Những chuyện của Trần Hiền ở sở cảnh sát đều nằm trong tay Hoắc Hải Phong , bây giờ thời cơ vẫn chưa đến , cho dù anh tự mình đi , Trần Hiền cũng không nói gì nhiều. Lửa giận của tuổi trẻ ngùn ngụt , đợi đến khi thời gian bị nhốt lâu rồi , lửa bị dập tắt , anh muốn hỏi cái gì cũng dễ dàng hơn.
Lúc này Trần Mộc Châu đang ngồi trên máy bay , thoải mái đắp một cái chăn bông. Cô ta đã vứt những chuyện của Trần Hiền ra sau đầu từ lâu , vốn dĩ cô ta còn tức giận vì Trần Hiền hành động quá liều lĩnh , có điều việc này cũng giúp cô ta rất nhiều. Sau một cuộc náo loạn ầm ĩ của anh ta , những người đi theo cô ta đã mất đi không ít , thế nhưng lại có một chuyện vui mừng ngoài ý muốn , vốn dĩ cô không định đi gặp Lê Quốc Nam , lúc này có thể đi nhìn một chút rồi.
Máy bay không ngừng quay lòng vòng , trong màn đêm dày đặc , chỉ còn sót lại vài tia sáng.
Có người vui vẻ , có người buồn rầu , cả nhà Hoắc Hải Phong được đoàn tụ , tuy rằng phần giữa có những chuyện nhỏ xảy ra , thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp. Lúc này Dương Minh Hạo sắp phát điên rồi , từ hai mươi mấy năm trước , từ lúc ông ta làm chủ tịch UBND của Hải Phòng , chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế này.
Không những mất đi Trần Tuấn Tú , bây giờ cả nhà họ Trần cũng náo loạn , thế lực kinh doanh bao nhiêu năm của ông ta cũng mất gần một nửa , cho dù ông ta có giỏi kiềm chế như thế nào , cũng không khỏi phải chửi thề.
“Vẫn chưa tìm được Trần Tuấn Tú sao? Trần Hiền nói những gì rồi?” Mặt Dương Minh Hạo trầm lại , ông ta dựa vào ghế , một tay ấn mi tâm , một tay cầm chặt lấy tay ghế , khớp tay trắng cả lên , có thể thấy đã dùng không ít lực.
“Đã tìm cả một buổi chiều rồi , vẫn không có một chút tin tức nào , bên cảnh sát nghĩ rằng Trần Tuấn Tú đã ôm quan tài theo dòng nước trôi đến nơi khác. Có khả năng người vẫn còn sống. Bên Trần Hiền vẫn không có tiến triển gì , anh ta vẫn không chịu nói , chúng ta không có đủ chứng cứ , không thể nhốt anh ta lại.”
Thư ký cung kính đứng trước mặt , báo cáo với Dương Minh Hạo. Anh ta cúi đầu , không dám cả lau mồ hôi trên trán. Anh ta đã đi theo Dương Minh Hạo lâu rồi , thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy khí thế hung ác như vậy của ông ta.’
Chương 219: Cơ hội trở lại
‘,’“Đồ bỏ đi , toàn là lũ vô tích sự. Thông báo xuống dưới , muộn nhất là ngày mai , còn sống thì phải nhìn thấy người , đã chết thì phải nhìn thấy xác , nếu không…” Ánh mắt của Dương Minh Hạo hung ác , mặt trầm lại nhìn thư ký , vẻ mặt không biểu cảm , hai mắt tối đen , ánh đèn vàng chiếu xuống , nửa mặt ông ta bị giấu trong bóng tối , làm ông ta trông càng gian xảo hơn , giống một người có tâm tư không thể đoán được.
Không đợi thư ký lên tiếng , âm thanh lạnh lùng của Dương Minh Hạo lại truyền đến: “Nhiều nhất là một tuần , nhất định phải đưa được Trần Hiền vào , trong khoảng thời gian này không ai được phép ghé thăm , tìm người trông ở đó , nhớ cho kỹ!” Tài sản chiếm được từ Á Đông , những năm gần đây cứ tưởng ông ta không biết cách kinh doanh , không thể mở rộng được bao nhiêu , cộng thêm bây giờ ông ta càng ngày càng phải dùng tiền ở nhiều nơi , không thì cứ nắm chặt Trần Tuấn Tú trong tay , ông ta cũng hết cách để đối phó , vậy nên Á Đông không còn nữa , Sunrise nhất định sẽ đứng đầu.
Huống hồ Hoắc Hải Phong tặng cho ông ta một phần quà lớn như vậy , nếu như ông ta không tặng lại , vậy thì mấy năm làm vua ở Hải Phòng coi như cũng đổ bể!
“Cho người theo dõi Hoắc Hải Phong , sửa lại mấy phương án nhằm vào công ty của Sunrise , chuẩn bị thêm một bản để chặn cả TQT , ngoài ra tìm người đi theo Tô Quỳnh Thy và con trai của cô ta , liên tục báo cho tôi tung tích của hai người bọn họ.”
Im lặng một lúc , Dương Minh Hạo đập bàn đứng dậy , sắc mặt dữ tợn nhìn thư ký , hung ác nói.
“Chủ tịch cứ yên tâm , đã dặn dò người đi làm rồi , ngày mai có thể thấy được kết quả , trước đây người của chúng ta điều tra ra được một công ty nhỏ ở dưới trướng Sunrise đã xảy ra vấn đề , có cần ra tay không?”
Thư ký nuốt một ngụm nước bọt , tinh thần tập trung cao độ , vừa bị Dương Minh Hạo gọi tên thì toàn thân run rẩy , hai tay nắm chặt , miễn cưỡng ổn định giọng nói của mình.
“Ra tay đi , nhớ kỹ phải bắt đằng đuôi , phải để Hoắc Hải Phong biết chuyện này là do tôi làm , thế nhưng anh ta không giữ được chứng cứ!”
Hai mắt Dương Minh Hạo híp lại , ông ta cười lạnh một tiếng , trước đây là do ông ta đã coi thường Hoắc Hải Phong , không ngờ mình lại phải chịu thiệt như vậy , có điều con người luôn có điểm yếu , nếu như Hoắc Hải Phong đã không quan tâm mà để lộ ra điểm yếu như vậy , vậy thì ông ta cũng không nương tay nữa.
“Ông yên tâm , nhất định có thể bắt được đằng đuôi.” Cả quá trình thư ký đều cúi đầu nhìn xuống chân mình , cơ thể anh ta có hơi run rẩy , hậu quả của việc thần kinh căng thẳng trong một thời gian dài là bây giờ anh ta không đứng vững nữa rồi.
“Đi ra đi.” Những điều cần phân phó cũng phân phó hết rồi , người trợ lý này cũng là một người biết nghe lời , ông ta không muốn mất đi một thuộc hạ mình không dễ dàng mới bồi dưỡng được , ông ta phất tay , cho anh ta rời đi.
Thư ký nín thở đi từ phòng sách ra , cung kính đóng cửa lại , lúc này toàn thân anh ta xụi lơ , dựa vào tường , chậm rãi ngồi xuống đất , cũng không thèm lau đi mồ hôi trên trán , hổn hển thở hai cái , cảm thấy hai chân mình đã có chút sức lực rồi , hai tay anh ta chống lên tường , chậm rãi đi ra ngoài. Thời gian cho anh ta không nhiều , nhưng việc cần làm thì không ít , nếu không tranh thủ thì không kịp được.
Cửa phòng đóng lại , phòng sách chỉ còn một mình Dương Minh Hạo , cả căn phòng yên tĩnh , tiếng thở của Dương Minh Hạo rất nặng , lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt , cuối cùng không nhịn được nữa , ông ta hung hăng vứt hết sách bút trên bàn xuống đất.
Gân xanh ở trên trán hiện lên , hai bên thái dương phát đau , nhiều năm khổ sở kinh doanh , mới làm ra được một Trần Tuấn Tú biết nghe lời , nếu như bây giờ lại bồi dưỡng thêm một người nữa , không nói đến sức lực , có lẽ không còn cơ hội và thời gian nữa rồi.
Bình thủy tinh rơi xuống , mực đen đổ ra trên đất , làm đen cả một mảng , giống như đang cười chê Dương Minh Hạo lúc này.
Trong lòng càng cáu kỉnh , Dương Minh Hạo ấn vào thái dương , đột nhiên đá cái ghế bên cạnh , cái ghế đang ngay ngắn đập “Ầm!” một tiếng vào giá sách , bị vỡ ra tan nát.
Trong vài phút , tất cả những đồ vật có thể đập trong phòng sách đều bị Dương Minh Hạo đập nát rồi , ngay cả bàn làm việc và giá sách cũng không thể tránh khỏi , nếu không bị mất một góc thì mất một chân. Sau khi phát tiết xong , ông ta không còn sức lực ngồi lên cái sô pha được xem như còn hoàn chỉnh , hai tay ôm lấy đầu.
“A! Hoắc Hải Phong… Hoắc Hải Phong tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Suy cho cùng hai mươi năm qua chưa từng chịu thiệt như vậy , lòng tự tôn cao ngất của Dương Minh Hạo làm ông ta không tiếp nhận nổi.
Nghĩ một lúc lâu , ông ta cầm điện thoại lên , gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh , đầu bên kia đã bắt máy , âm thanh trong trẻo của Dương Thừa Húc vang lên: “Bố , có chuyện gì sao?” Ở bờ bên kia ra đại dương , lúc này trời mới vừa hửng sáng , Dương Thừa Húc hoàn toàn không biết ở Hải Phòng đã xảy ra chuyện gì , nhìn thấy cuộc gọi của Dương Minh Hạo , anh ta chau mày.
“Việc kinh doanh của công ty con thế nào rồi?” Muốn nuốt được Sunrise , ông ta nhất định phải tìm được một công ty khác , nghĩ một lúc lâu , tuy rằng Dương Thừa Húc vẫn còn trẻ , không đáng tin cậy , thế nhưng nhưng ông ta đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.
“Cũng không tồi , khi con trở về có bàn bạc một dự án , Trần Mộc Châu rất có thiên phú.” Vừa nghe đến chuyện của công ty , Dương Thừa Húc âm thầm thở phào một hơi , Anh ra híp mắt lại , khóe miệng hơi nhếch lên , cảm thấy nhẹ nhõm , rõ ràng tâm trạng anh ta không tồi.
“Trong vòng ba ngày mau về Hải Phòng , bố đã cho người bắt tay giúp con xử lý rồi.”
Trước đây cứ tưởng con mình chỉ có thể làm loạn , không ngờ rằng vào những lúc này còn có thể giúp chính bản thân mình.
Ông ta cười lạnh , giọng điệu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Bố không phản đối việc con và Trần Mộc Châu ở cạnh nhau , cô ấy đã ngồi lên máy bay đi tìm bố rồi , bố chỉ cho con một cơ hội này , Dương Thừa Húc , con sẽ trở về hay ở lại nơi nhỏ bé ấy cả đời?”
“Con lập tức quay trở về , bố , con… Có thể dẫn Trần Mộc Châu về cùng không?”
Dương Thừa Húc trở nên phấn chấn , miệng cười , mắt híp lại.
“Tùy con , trong ba ngày phải trở về , bố không đợi con nữa.” Đã tìm được vật thay thế , bây giờ chỉ cần chờ Sunrise đổi chủ nữa thôi. Dương Minh Hạo híp mắt lại , trực tiếp cúp điện thoại , hoàn toàn không muốn nói nhiều với Dương Thừa Húc đang vô cùng phấn chấn.
Hoắc Hải Phong hoàn toàn không biết mình đang bị tính kế đang kiên nhẫn kể chuyện cho Tô Hướng Minh.
Tô Quỳnh Thy cười tủm tỉm nằm trong chăn của mình , nhìn hai người một lớn một nhỏ , trong mắt cô dường như có cả nước mắt.
Có lẽ ánh đèn màu vàng quá ấm áp , có lẽ giọng nói khàn khàn trầm thấp của Hoắc Hải Phong làm người khác lưu luyến , hoặc là do nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn của đứa bé quá thu hút , Tô Quỳnh Thy không nhịn được mà cảm thấy buồn bực , nước mắt cứ tùy ý rơi xuống.
Một lúc sau , khi âm thanh bên ngoài dần nhỏ đi , cô mới lau nước mắt , điều chỉnh là tâm trạng của mình , chậm rãi kéo chăn , để đầu mình được lộ ra.
“Anh cứ tưởng em định ngủ như vậy mà không chịu nhìn anh một cái.” Chăn vừa được kéo ra , cô còn chưa kịp nhìn về phía Hoắc Hải Phong , âm thanh khàn khàn của anh đã truyền tới bên tai.
“Nói gì vậy! Hướng Minh ngủ chưa?”’
Chương 220: Đùa giỡn
Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được , một câu của anh làm cô lại muốn khóc , Tô Quỳnh Thy dựa vào giường , lấy tay che mắt , khóe miệng hơi nhếch lên , cố gắng đè nén cảm giác cay cay ở mũi.
“Ngủ từ lâu rồi , tiếp tục ôm nó đi , anh muốn ôm đứa bé mềm mại của chúng ta ngủ.” Hoắc Hải Phong nghiêng đầu cười , một tay ôm đầu , một tay kéo chăn lên , trong mắt toàn là sự vui vẻ.
Gương mặt nhỏ của Tô Quỳnh Thy đỏ lên , kéo chăn đắp cho chính mình , chỉ còn lại hai con ngươi đen xoay tròn.
“Quỳnh Thy , hôm qua em còn gọi anh là cục cưng , lẽ nào hôm nay lại trở mặt không nhận người quen nữa sao?” Càng nói càng oán hận , cuối cùng còn ghé một nửa người vào giường , nghiêng ra ngoài , bộ dạng như bị vứt bỏ , vô cùng đáng thương.
Hiếm khi thấy được bộ dạng yếu đuối của anh , lòng Tô Quỳnh Thy nóng rực , áo ngủ của Hoắc Hải Phong vì động tác vừa nãy mà đã nhăn rúm lại , làm lộ ra vòng eo gầy gò theo động tác vặn vẹo của anh.
Phía bên trên còn có vết tích , có lẽ là do tai nạn xe để lại , bây giờ đã kết vảy , vảy màu đen dính trên da thịt , nhìn vô cùng nổi bật.
Ánh mắt của Tô Quỳnh Thy biến đổi , cô nuốt một ngụm nước miếng , cuối cùng vẫn dứt khoát quay mặt đi không nhìn nữa , trong lòng còn không ngừng mắng chính mình , cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ , rõ ràng những chuyện quá phận hơn cũng đã làm rồi , bây giờ chỉ nhìn thấy cái eo thôi mà chân cô cũng mềm như thế này , đúng thật không có tiền đồ!
Trong phòng có bật điều hòa , bởi vì Hoắc Hải Phong mất máu quá nhiều , nhiệt độ được chỉnh lên cao một chút. Tô Quỳnh Thy bị bọc trong chăn , cả người bắt đầu đổ mồ hôi , cảm giác nhớp nháp rất khó chịu.
“Đi tắm đi , rồi quay trở lại ngủ , cả người đổ mồ hôi không dễ chịu đâu!” Nhìn thấy sự xấu hổ và chật vật của Tô Quỳnh Thy , trong mắt Hoắc Hải Phong hiện lên ý cười , hôm nay đã đủ rồi , nếu còn nói tiếp nữa , một người phụ nữ nào đó lại trốn vào trong cái vỏ của mình mất.
Nuốt một ngụm nước bọt , Tô Quỳnh Thy gật đầu , lại ý thức được mình bây giờ đang trốn ở trong chăn , anh không nhìn thấy , vội vàng nói khẽ một tiếng , cầm lấy quần áo , chạy vào phòng tắm.
Dựa vào tường , nghe tiếng nước chảy róc rách , bàn tay của Hoắc Hải Phong che đi hai mắt của mình , cười lớn.
Sau một khoảng thời gian dài , người phụ nữ ở bên trong vẫn không có ý định ra ngoài. Hoắc Hải Phong chau mày , một tay chống lên tường , cúi người về phía trước , giọng nói mang theo ý cười nói: “Quỳnh Thy , lâu như vậy rồi , có phải muốn anh vào giúp em không?”
Tô Quỳnh Thy không có phản ứng gì , Hoắc Hải Phong có thể chắc chắn rằng cô có thể nghe thấy âm thanh lớn của mình , bây giờ thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô khi nghe thấy những lời này , toàn thân cứng lại , cả người đỏ ửng lên.
Hoắc Hải Phong nghĩ một lúc , trong đầu hiện lên một hình ảnh rõ ràng , anh ho nhẹ một tiếng , hai mắt từ từ đỏ lên , lòng bàn tay che đi đôi mắt nóng rực , cả người cảm thấy khó chịu , không nhịn được mà cười ra tiếng.
Khó khăn lắm mới tắm xong , bây giờ lại đổ đầy mồ hôi , người lại nhớp nháp khó chịu.
Cũng may tay của anh đã hồi phục khá tốt rồi , anh kéo cái xe lăn lại gần giường , khó khăn di chuyển từ giường đến xe lăn , vừa ngồi được xuống thì cửa phòng tắm mở ra.
“Sao lại xuống rồi?” Tô Quỳnh Thy vừa tắm xong , mặt vẫn còn đỏ hồng , lộ ra làn da hồng nhạt , bộ váy ngủ che ngang đầu gối , đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra trước mặt Hoắc Hải Phong.
Cơ thể Hoắc Hải Phong căng thẳng , anh ho nhẹ một tiếng , ánh mắt có chút hoảng loạn: “Nóng đổ mồ hôi , anh cũng đi tắm một chút.” Vừa nói xong thì điều khiển xe lăn đến phòng tắm , động tác rất nhanh làm Tô Quỳnh Thy không kịp phản ứng lại , người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cô giơ tay lên , lời đang định nói chưa nói ra được , Tô Quỳnh Thy lẩm bẩm vài câu , cầm lấy khăn để lau đầu , ngồi lên giường , không để ý đến anh nữa.
Đợi đến khi cô buồn ngủ , tóc đã khô gần hết rồi , Hoắc Hải Phong mới tự mình điều khiển xe lăn , vừa lau đầu vừa đi ra.
Kiểu dáng đồ ngủ của hai người là đồ đôi , cũng không biết Hoắc Hải Phong đã có mưu tính trước hay chỉ là trùng hợp , lại lấy một bộ giống cô. Tô Quỳnh Thy ngáp dài dựa trên giường , nước mắt trào ra , bộ dạng mơ mơ màng màng.
Hoắc Hải Phong cũng không làm phiền cô , khẽ cười một tiếng rồi trở về giường của mình , chuẩn bị đợi tóc khô rồi đi đùa vui với vợ của anh.
Tuy rằng lúc đi đến Hoắc Hải Phong cố ý làm chậm động tác lại , thế nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn chưa ngủ , lúc đang gà gật lại chú ý đến Hoắc Hải Phong đang ngồi ở không xa.
Nghĩ một lúc , cô đứng dậy , nhẹ nhàng đi tới , sau đó đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh.
Bàn tay có chút lạnh đặt trên ngực anh , động tác của Hoắc Hải Phong ngừng lại , Tô Quỳnh Thy nhận lấy chiếc khăn từ tay anh , dịu dàng giúp anh lau khô đầu , không biết cố ý hay vô ý lau qua trán của anh.
Tô Quỳnh Thy cúi thấp đầu , tập trung như là đang làm chuyện gì vô cùng lớn.
“Hải Phong , buổi tối tắm xong phải nhớ lau thật khô , nếu không sẽ bị đau đầu.”
Hoắc Hải Phong khẽ “Ừ” một tiếng.
Cảm thấy chiếc khăn trong tay mình đã ẩm đi nhiều rồi , cô chạy đi đổi một chiếc khăn khô , lại nhẹ nhàng lau cho anh.
Lau một lúc , cảm thấy đã khô rồi , Hoắc Hải Phong cụp mắt xuống , cầm lấy cổ tay của Tô Quỳnh Thy , thấp giọng nói: “Bế Hướng Minh về có được không , anh muốn em rồi.”
“Hiếm khi thằng bé đồng ý ngủ với anh một lần , anh cứ như vậy là sau này sẽ mất đi nó đấy!” Tô Quỳnh Thy liếc nhìn Hoắc Hải Phong , hơi cúi người xuống , xoa lên mái tóc đã gần khô của anh , ném luôn chiếc khăn đi.
Cô ghé sát tai anh , dường như cả khuôn miệng dán lên trên đó , hơi nóng thổi vào tai , giống như sợi chỉ nhỏ không thể nắm bắt , đuổi không đi , làm lòng anh cảm thấy ngứa ngáy.
Hoắc Hải Phong dùng sức nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô , một lúc mới bình tĩnh lại: “Em đang trêu chọc anh sao?” Hoắc Hải Phong cười ra tiếng , móc một lọn tóc của Tô Quỳnh Thy , nhẹ nhàng đùa nghịch.
Tô Quỳnh Thy nhếch miệng , vén tóc lên , ngồi lại bên giường , uyển chuyển như đang muốn câu dẫn người khác.
“Vậy anh rơi vào lưới chưa?” Dựa nửa người vào giường , Tô Quỳnh Thy đá đôi dép trên chân xuống , bàn chân trắng nõn đẹp đẽ khẽ đạp anh hai cái.
Hoắc Hải Phong khẽ ho một tiếng , ý cười ở đấy mắt càng đậm hơn.
Cục cưng của anh chịu phải kích thích gì , sao đột nhiên lại chủ động như vậy.
Cổ tay khẽ nhúc nhích , Hoắc Hải Phong cúi đầu xuống , vươn người lên giường , Tô Hướng Minh ở bên cạnh ngủ rất ngon , Tô Quỳnh Thy sợ sẽ đánh thức cậu bé , cô che miệng lại , ánh mắt không tự chủ là liếbc qua hai cái.
Tuy ngoài miệng nói như vậy , nhưng da mặt cô vẫn không dày bằng Hoắc Hải Phong , không đợi anh nói gì , mặt cô đã đỏ bừng lên.
Hoắc Hải Phong nắm lấy tay cô đưa lên đỉnh đầu , dùng tay che đi đôi mắt quyến rũ của cô , ngón tay nhẹ vuốt đuôi mắt đã đỏ ửng.
Anh cười một tiếng , mấy phút sau mới bình tĩnh lại.’
ần đỏ ửng , lúc này Hoắc Hải Phong không có gì ngăn cản , kéo tay cô để cô đứng vững.
“Vừa nãy bác sĩ đã qua rồi , nói rằng ông chủ hồi phục rất tốt , có điều vẫn nên đưa ông chủ đến viện điều dưỡng để nghỉ ngơi là tốt nhất.” Ông cụ đã lớn tuổi , sức hồi phục không bằng người trẻ tuổi. Cuộc phẫu thuật lần này gần như đã lấy đi nửa cái mạng của ông cụ Chánh , huống hồ bệnh tim khó có thể chữa tận gốc , không nghỉ ngơi cho tốt , còn sống được mấy năm nữa cũng không biết được.’
‘,’“Đã làm xong tất cả theo lời cô rồi , vé máy bay và hộ chiếu đều ở đây. Hai giờ chiều ngày mai vẫn ở nơi này , tôi sẽ đón cô. Đây là lần cuối tôi giúp cô , sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Một người đàn ông cao to đi đến , đứng trước mặt Tô Quỳnh Thy dường như còn cao hơn Hoắc Hải Phong , đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nên cô cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh ta , chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta làm lòng người lạnh đi.
Tô Quỳnh Thy mím môi , thu dọn đồ đạc , cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi , cảm ơn , sau lần này anh cũng không nợ tôi gì nữa , nhiều năm như vậy , tính ra là tôi nợ anh mới đúng , xin lỗi.”
“Ơn cứu mạng , cô thật sự chỉ cần điều kiện như thế này sao?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng , cúi đầu nhìn cô.
“Năm đó là tôi vô tình cứu được anh , anh có thể giúp tôi , tôi thấy vui lắm rồi. Ôn Hàng Dương , anh không còn nợ tôi gì nữa.” Cô hơi híp mắt lại.
“Tùy cô.” Gương mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì , vừa nói xong thì dứt khoát quay người rời đi , đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh , thời gian hai người gặp mặt tổng cộng chỉ có vài phút , Tô Quỳnh Thy lại luống cuống đến mức trán đầy mồ hôi.
Tô Quỳnh Thy liếm đôi môi khô khốc của mình , nắm chặt hộ chiếu trong tay , quay người đi vào.
Trở về căn phòng của mình , Tô Quỳnh Thy mới chậm rãi thở phào một hơi , ngồi đơ ra ở trên giường , cả người như vừa trút được gánh nặng.
Ngồi một lúc , Tô Quỳnh Thy run rẩy đứng lên , quả nhiên lừa người khác là chuyện không nên làm. Còn chưa bắt đầu thực hiện , lòng cô đã sợ hãi vô cùng , cũng không biết ngày mai rốt cuộc có thể lừa được Hải Phong không.
Trong đầu suy nghĩ liên miên một hồi , thế nhưng động tác trên tay lại không chậm lại , cô sắp xếp qua loa quần áo , cất gọn đi , tâm trạng mới bình yên trở lại , đi đến bệnh viện với một vài đồ dùng của Hướng Minh.
Thời gian cô đi ra ngoài đã đủ dài rồi , còn tiếp tục kéo dài nữa thì Hoắc Hải Phong sẽ nghi ngờ mất.
Tô Quỳnh Thy nhanh chóng quay trở lại bệnh viện , cô hít sâu một hơi , trên mặt nở một nụ cười , đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không có ai cả , cửa sổ đang được mở ra , ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu vào , thắp sáng cả phòng , rèm cửa màu trắng nhẹ bay theo gió. Tô Quỳnh Thy có hơi nghi ngờ , đóng cửa lại , bước vào thêm hai bước nữa mới nghe thấy lờ mờ tiếng nước chảy ở phòng tắm , tiếng róc rách không giống như rửa đồ vật gì đó , mà là đang tắm!
Tô Quỳnh Thy chau mày lại , nghĩ đến vết thương trên người của Hoắc Hải Phong , có cảm giác không thở được , cô còn chưa kịp lén lút trốn đi , Hoắc Hải Phong đã bằng mặt không bằng lòng , nếu như cô thật sự rời đi rồi , không biết anh còn ngoan ngoãn dưỡng thương không.
Càng nghĩ càng tức , Tô Quỳnh Thy đen mặt , đẩy phòng tắm ra , bước vào.
Phòng tắm lúc này đang đầy hơi nước bay lượn lờ , hơi nóng khắp phòng , trên mặt Hoắc Hải Phong còn có nét đỏ ửng hiếm thấy.
“Hải Phong , anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Hải Phong không nghĩ Tô Quỳnh Thy lại quay lại nhanh như vậy , càng không nghĩ đến việc cô sẽ mở luôn cửa phòng tắm ra , xuất hiện trước mặt anh như thế này. Não anh dừng lại một chút , ngây ngốc nhìn cô hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thế nhưng Tô Quỳnh Thy đã hối hận từ khoảnh khắc cô đẩy cửa ra , mắt nhìn Hoắc Hải Phong đang ở trần ngồi trên ghế , da thịt vốn dĩ trắng nõn được nhuộm lên một màu hồng nhạt , vết thương chưa khép lại trên bụng có màu trắng , vừa nhìn là biết thời gian anh ngâm mình trong phòng tắm không hề ngắn. Sự tức giận của cô đã biến mất khi nhìn thấy vết thương của anh , bây giờ chỉ còn lại đau lòng.
Cũng không quản được nhiều như vậy , Tô Quỳnh Thy kéo khăn tắm xuống , cẩn thận quấn vào cho anh , khó khăn đỡ anh ngồi xuống xe lăn , kiên nhẫn giúp anh lau khô nước trên người , lúc này mới mặc cho anh một chiếc áo choàng tắm , đẩy xe lăn ra ngoài.
“Hải Phong , lần sau anh tắm nhất định phải gọi người đến , bác sĩ nói vết thương tạm thời không được chạm vào nước…”
Vừa đẩy xe ra ngoài , vừa lải nhải bên tai anh , trong mắt của Tô Quỳnh Thy chỉ còn lại sự đau lòng.
“Chẳng qua là vừa nãy nói vệ sĩ đẩy anh ra ngoài để phơi nắng , rồi đổ mồ hôi , trên người cứ dính lại , anh chỉ dội nước qua loa thôi , em cứ yên tâm , anh tự mình biết.” Anh cầm lấy tay cô nghịch nghịch , vừa cười với cô vô cùng xán lạn: “Lần sau , em giúp anh có được không?”
“Đương nhiên em sẽ giúp anh trông , lần sau anh gọi em…” Nói rồi mặt Tô Quỳnh Thy đỏ lên , những việc như giúp anh tắm rửa , sao cô có thể đồng ý một cách thoải mái như vậy , huống hồ không lâu nữa cô phải đi rồi , nghĩ đến đây , khuôn mặt đang đỏ ửng lại trắng bệch , Tô Quỳnh Thy vô thức giãy dụa , rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Sao vậy? Trong người cảm thấy không khỏe sao?” Bàn tay đang nắm lại rút ra , Hoắc Hải Phong vô thức quay đầu lại nhìn cô , thấy mặt cô trắng bệch , cơ thể loạng choạng như sắp đổ , lòng anh cảm thấy khẩn trương , hỏi một câu , ngọ ngoạy định đứng lên.
Tô Quỳnh Thy nhìn thấy vậy thì lập tức hoàn hồn , miệng hơi ấp úng , lắc đầu với anh: “Em không sao , chỉ là đột nhiên nhớ đến anh trai , thời gian dài như vậy , cũng chỉ có gửi thư qua lại , em hơi không yên tâm.”
“Anh đã cho người đi tìm rồi , có lẽ rất nhanh là có tin tức thôi , em còn có anh và Hướng Minh nữa.” Kéo cô gái nhỏ để cô ngồi lên chân của mình , Hoắc Hải Phong vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của cô , động tác dịu dàng , hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Em không sao , anh để em đứng lên. Em nặng , chân của anh còn chưa khỏe lại.” Bị bắt ngồi lên chân anh , Tô Quỳnh Thy hơi hoảng hốt muốn đứng dậy , trên mặt có cảm giác ẩm ướt mà mát lạnh. Cô ôm mặt , không dám nhìn anh.
“Anh còn chưa yếu đuối đến mức vậy , ngược lại , em nhẹ như thế này , gió cũng có thể thổi bay đi , phải ăn nhiều một chút , có thịt ôm mới thoải mái.”
Hoắc Hải Phong thở dài ôm lấy cái eo gầy của cô , sao anh cảm thấy lại gầy đi một chút , cứ tiếp tục như vậy thì không ổn lắm.
“Đâu có , rõ ràng là rất béo.” Nghe những lời này , Tô Quỳnh Thy vô thức cúi đầu , nhéo nhéo đống thịt trên bụng mình , vẻ mặt tủi thân , nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Được rồi , là anh không tốt , là anh không chăm sóc em thật tốt , để em phải chịu thiệt thòi rồi.” Anh cười , vùi vào cổ Tô Quỳnh Thy , hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh , làm Tô Quỳnh Thy nổi hết da gà lên.
“Cốc cốc!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa , cắt đứt không khí ấm áp giữa hai người. Mặt Hoắc Hải Phong đông cứng lại , cả mặt không vui nhìn ra , lạnh lùng nói một tiếng: “Vào đi.”
“Cậu chủ , ông chủ tỉnh rồi , bây giờ muốn gặp anh.” Quản gia Sơn đang cúi đầu đứng ngoài cửa.
“Bác sĩ đã qua đó chưa?” Hoắc Hải Phong hơi cứng mặt lại.
Tô Quỳnh Thy nhanh chóng đứng lên từ chân anh , trên mặt còn lưu lại vài ph
Chương 217: Ông cụ Chánh tỉnh lại
‘,’“Anh đi trước đi , em ở phòng đợi anh quay trở lại.” Tô Quỳnh Thy đẩy Hoắc Hải Phong , ngồi trở lại giường , cười vui vẻ nhìn anh.
“Vậy em đợi anh , anh quay lại ngay lập tức.” Anh xoa đầu của cô gái nhỏ , Hoắc Hải Phong gật đầu , quay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng vào , nụ cười trên mặt Hoắc Hải Phong hoàn toàn biến mất , anh chau mày , trầm mặt lại , được quản gia Sơn đẩy đi.
“Chuyện của công ty tạm thời không cần nói với ông nội , với lại , liên hệ với viện điều dưỡng.” Nói xong , Hoắc Hải Phong mím môi lại , nhìn ánh nắng gắt cách đó không xa , trong lòng có chút khó chịu.
Người chăm sóc anh lớn lên , đặt hết tình yêu lên người anh , bây giờ đã già rồi.
“Cậu chủ , ông chủ không muốn đến những nơi như vậy , Hải Phòng là nhà của ông chủ , anh đưa ông rời đi , không khác gì với việc đâm một dao vào tim ông.” Sắp đến cửa phòng bệnh của ông cụ Chánh , quản gia Sơn cắn răng dừng lại , âm thanh có chút run rẩy.
“Ở lại đây không giúp ích một chút nào với bệnh tình của ông nội. Quản gia , ông đã ở bên ông nội nửa đời rồi , lẽ nào không hiểu được tính khí thường ngày của ông ấy sao?” Hoắc Hải Phong quay đầu lại , sắc mặt bình thản , giọng nói không có chút gợn sóng.
“Thế nhưng cậu chủ , ông chủ sẽ không đồng ý rời khỏi…”
“Đương nhiên tôi sẽ có cách , đi tìm đi , tôi không muốn nói lại nhiều lần đâu.” Hoắc Hải Phong ngắt lời quản gia Sơn , sắc mặt anh hơi u ám. Nếu có thể đảm bảo cho sự an nguy của ông nội , anh cũng không muốn đưa ông đi , thế nhưng bây giờ tình hình đặc biệt , Dương Minh Hạo không có ngày nào là không làm loạn , Hải Phòng đã không còn an bình nữa , huống hồ không biết còn có bao nhiêu người đang trốn trong bóng tối chờ xông ra , anh không thể mạo hiểm.
“Vâng , cậu chủ.” Quản gia Sơn cảm thấy như có gì mắc nghẹn trong lòng mình , cuối cùng ông ta chầm chậm thở dài , đáp lời.
Cả quãng đường hai người không nói gì nữa , quản gia Sơn gõ cửa , đẩy Hoắc Hải Phong vào , quay người cẩn thận đóng cửa lại.
“Hải Phong , công ty thế nào rồi?” Ông cụ Chánh thở hổn hển , hai mắt lờ mờ vẩn đục , giọng hơi khàn khàn.
“Tất cả đều tốt , ông nội , ông thấy cơ thể như thế nào rồi?” Hoắc Hải Phong chau mày , tự đẩy xe lăn lên trước , dừng lại ở trước giường của ông cụ , nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nói ra những lời trong lòng.
Có lẽ đã ở với Tô Quỳnh Thy một thời gian dài , vốn dĩ anh nhất định sẽ không nói ra những lời như thế này , nói chuyện với cô nhiều , bây giờ anh lại có thể quan tâm người khác một cách tự nhiên như vậy.
“Ông tốt hơn nhiều rồi , công ty ngừng sản xuất , khụ khụ… Còn có , khách sạn , khách sạn rốt cuộc… Khụ khụ!”
Còn chưa nói xong , ông cụ Chánh nằm trên giường đã ho đến đỏ cả mặt , giống như muốn ho cả gan phổi ra ngoài , cơ thể không ngừng run rẩy. Hoắc Hải Phong cả kinh , hoảng hốt xông lên , bàn tay run rẩy không biết để vào đâu.
“Ông không , không sao , khụ , khụ khụ , Hải Phong , công ty , chuyện của công ty quan trọng hơn , khụ khụ khụ , cháu , cháu nói với ông trước , Sunrise bây giờ như thế nào rồi?” Khó khăn lắm mới có thể ngừng ho , sắc mặt đỏ ửng của ông cụ Chánh lập tức trắng lại , mặt cắt không còn giọt máu , cả người già nua tiều tụy đi rất nhiều , thậm chí những vết nhăn trên mặt dường như cũng rõ hơn rất nhiều.
“Ông nội , ông vẫn không tin cháu sao? Phước Sơn bây giờ đang tranh chấp nội bộ , Trần Tuấn Tú rơi xuống biển mất tích còn chưa tìm được , Trần Hiền bị nghi đã giết người , cảnh sát đã dẫn đi rồi , cổ phiếu Sunrise bây giờ đang chậm rãi tăng lên , ông cứ an tâm dưỡng bệnh , yên tâm đi , cháu ở đây.”
Vốn dĩ bệnh tim đã không tốt , bây giờ trải qua một cuộc phẫu thuật , càng không thể chống chọi với sóng gió. Ánh mắt Hoắc Hải Phong đen lại , xem ra anh đã nhanh chóng sắp xếp tất cả , đưa ông nội ra ngoài.
“Được , mọi chuyện đều tốt là được , cháu trở về đi , ông không sao , cháu tự chú ý đến vết thương trên người mình , ngộ nhỡ ngã xuống ở thời điểm này , Sunrise không thể qua được đâu.”
Ông cụ Chánh vẫy tay , như trút được gánh nặng , nằm lên giường , không nhìn Hoắc Hải Phong nữa , nhắm hai mắt lại thiếp đi.
Hoắc Hải Phong mím môi , nhấn cái nút bên cạnh đấy , hai tay đặt lên chân , cúi đầu lặng lẽ đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa sổ. Anh mở hé ra một khe nhỏ , cơn gió nhẹ khẽ lướt qua gò má , lúc này cảm giác hít thở không thông ấy mới giảm đi rất nhiều.
Từ nhỏ anh đã biết , Sunrise còn quan trọng hơn anh. Cứ tưởng qua bao nhiêu năm như vậy , ông cụ đã nghĩ thông rồi , không ngờ chỉ là đã giấu kỹ trong lòng mà thôi. Trong lòng ông ta , đứa cháu trai như anh , không thể nào so với Tập đoàn Sunrise được.
“Ông cụ Chánh chỉ là đang ngủ một giấc thôi.” Sau khi kiểm tra xong , một đám bác sĩ lại hợp lại với nhau để thảo luận , cuối cùng đưa ra được kết quả ông cụ Chánh chỉ đang ngủ. Hoắc Hải Phong cũng không nói gì , chỉ gật đầu , xoay người rời đi.
Nếu như đã không có việc gì , vậy thì anh không cần ở lại đây là trở ngại nữa.
Trên hành lang đều là vệ sĩ của Sunrise , Hoắc Hải Phong mím môi , không khí quanh người lạnh như băng.
“Cộc cộc!” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên , Hoắc Hải Phong đẩy cửa đi vào , không nhìn thấy Tô Quỳnh Thy mà là Hướng Minh đang ngồi trên giường , hai chân đong đưa , tập trung đọc sách.
Anh điều khiển xe lăn , không một tiếng động , đi tới gần cậu bé , Hoắc Hải Phong nghiêng đầu nhìn lướt qua , là chuyện cổ tích , những bức tranh minh họa nhìn vô cùng sinh động.
“Hướng Minh , mẹ đâu rồi?” Nhìn thấy cậu bé đang xem rất hăng say , Hoắc Hải Phong nổi lên một ý xấu. Anh khẽ khàng đi đến , sắc mặt không biểu cảm , nói bên tai của Tô Hướng Minh.
“A…” Hoàn toàn không để ý đến bên cạnh mình còn có người , cậu bé bị giật mình , nhảy xuống giường , xông vào phòng tắm như một cơn gió , biến mất trước mặt Hoắc Hải Phong.
Vốn dĩ chỉ muốn đùa cậu bé thôi , không ngờ lại bị dọa sợ đến mức ấy , Hoắc Hải Phong sờ mũi mình , bàn tay bất đắc dĩ thu lại , ho nhẹ một tiếng , đẩy xe lăn vào trong nhà tắm.
Vừa mới đi được nửa đường , cửa phòng tắm mở ra. Hoắc Hải Phong kinh ngạc nhếch mày , động tác ở tay dừng lại , đợi khi nhìn rõ người ở đó , anh vô thức nuốt nước bọt , đẩy xe lăn về sau hai bước , mới chậm rãi ổn định lại.
“Hoắc Hải Phong , anh bao nhiêu tuổi rồi , lại còn hù dọa Hướng Minh!” Cô đang giặt khăn yên ổn trong phòng tắm , cậu bé đột nhiên xông đến ôm cô , trên mặt toàn là nước mắt , vừa khóc vừa vùi đầu vào lòng cô.
Tô Quỳnh Thy chưa bao giờ thấy Hướng Minh khóc thảm thương như thế này , cô xoa đầu nhỏ của cậu bé , cảm thấy đau lòng.
“Quỳnh Thy , em nghe giải thích…”
“Mẹ… Chúng ta , chúng ta về nhà có được không…” Cậu bé khóc thút thít bước ra từ sau chân của Tô Quỳnh Thy , kéo vạt áo của cô mà khóc rất thảm thương.
“Hướng Minh , bố không phải cố ý đâu.” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này , Hoắc Hải Phong sợ đến mức da đầu cũng tê dại , người anh cứng đơ , anh đẩy xe lăn lên , cả mặt đều là hối hận.
“Ngoan , không sợ nữa , chú ấy chỉ là muốn chơi với con thôi , Hướng Minh , mẹ biết hôm nay con phải chịu tủi thân , thế nhưng chú chỉ có một mình , nếu như hôm nay chúng ta đi rồi , chú ấy ở một mình sợ hãi thì phải làm như thế nào? Mẹ biết bảo con tha thứ cho chú ấy có chút khó khăn , thế nhưng Hướng Minh của chúng ta là một người đàn ông tốt , chúng ta không so đo với chú ấy được không?”
Cô cảm thấy đau lòng , sắp phải rời đi rồi , nếu như Hướng Minh chống đối Hoắc Hải Phong , chỉ sợ sau này sẽ phải chịu ấm ức…’
Chương 218: Điều tra
‘,’“Mẹ , con không muốn có bố , con muốn ở cùng mẹ mãi cơ.” Tô Hướng Minh bĩu môi , cúi đầu vùi vào lòng Tô Quỳnh Thy , giọng nói có chút buồn bực.
“Hướng Minh , xin lỗi , trước đây là do bố không tốt , bố xin lỗi con được không?” Hoắc Hải Phong im lặng một lúc , đẩy xe lăn qua đó , dừng lại trước mặt Tô Hướng Minh , mím môi xoa mái tóc ngắn của cậu bé.
Nhiều năm như vậy , số người và việc để anh xin lỗi có thể đếm được trên bàn tay , trải nghiệm này đúng thật làm anh cảm thấy kỳ lạ.
Tô Hướng Minh: “…” Cậu bé sống chết vùi vào lòng Tô Quỳnh Thy không ngẩng đầu lên , dáng vẻ trừ mẹ ra không quan tâm đến ai hết , im lặng kháng cự lại Hoắc Hải Phong , vốn dĩ người này đến cướp mẹ mình đã không thích , bây giờ thì hay rồi , còn cố ý hù dọa người ta.
Ôm cậu bé ngồi lên giường , Tô Quỳnh Thy trừng mắt nhìn Hoắc Hải Phong , mấp máy miệng cảnh cáo.
“Nghỉ sớm một chút đi , nếu có thể anh muốn để quản gia đưa Hướng Minh đi gặp ông nội.” Hoắc Hải Phong liếm đôi môi khô của mình , giơ tay chạm vào gương mặt đỏ ửng của cậu bé , vừa động vào đã bỏ ra , quay mặt nhìn Tô Quỳnh Thy cười.
“Để sau đi , em đưa Hướng Minh đi nghỉ một chút.” Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng nở nụ cười , giả vờ không có chuyện gì , cúi đầu nhỏ tiếng nói với cậu bé ở trong lòng.
Lúc này tâm tư của Hoắc Hải Phong không đặt trên người của Tô Quỳnh Thy , không thể phát hiện ra điều bất thường , sau khi nhìn thấy hai người đã sắp xếp xong , anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh cửa sổ , ngoài trời đã bắt đầu trở tối.
Nghĩ đến những chuyện hỗn loạn hôm nay xảy ra ở nhà họ Trần , Hoắc Hải Phong mím môi càng chặt , anh phải nhân lúc trước khi Dương Minh Hạo đưa Trần Hiền ra ngoài , moi được những chuyện về Dương Minh Hạo ra , nếu không sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
Lúc này , Trần Hiền đã bị giữ ở phòng thẩm vấn một thời gian dài rồi , cảnh sát đến hỏi mấy lần , thế nhưng vẫn không đạt được kết quả gì , bọn họ tạm thời không để ý đến anh ta , giống như có anh ta không cũng không quan trọng.
Ở vách núi mà Trần Tuấn Tú đã rơi xuống , cho dù trời đã tối đến , thế nhưng số người vây quanh đó lại không ít , sóng biển xô mãnh liệt , một đám nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp không quan tâm đến trời tối và nguy hiểm , ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có , thế nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện được dấu vết gì. Rõ ràng là quan tài lớn như vậy , có lẽ phải nổi lên trên mặt nước , bây giờ lại biến mất hoàn toàn , đừng nói đến Trần Tuấn Tú , ngay cả quan tài và thi thể của Vũ Tuyết Phương cũng không thể phát hiện.
“Trần Hiền , anh mưu sát bố ruột , đẩy ông ấy xuống biển , bây giờ không biết sống chết như thế nào , anh có thừa nhận tội giết người không?”
Lại một lần thẩm vấn nữa , cảnh sát đen mặt lại , không biểu cảm ngồi ở phía trước. Hai tay Trần Hiền bị trói vào , sắc mặt trắng bệch và tiều tụy , thế nhưng chết cũng không thừa nhận. Cảnh sát cảm thấy vô cùng phiền phức.
Bên trên yêu cầu nhanh chóng kết án , thế nhưng với tình hình như thế này , chỉ cần một ngày còn chưa tìm ra Trần Tuấn Tú , Trần Hiền có chết cũng không khai , án lệ này không thể kết án nhanh như vậy , chuyện có chút phức tạp rồi.
Im lặng một khoảng thời gian dài , Trần Hiền hừ lạnh một tiếng , mở miệng nói: “Có lẽ các người cũng không tin. Trần Tuấn Tú rơi xuống núi không liên quan gì đến tôi , trong đám vệ sĩ của tôi có gián điệp , lúc đó có người đẩy tôi , tôi căn bản không có ý định hại chết Trần Tuấn Tú , nói thế nào cũng là bố ruột của tôi , tuy rằng ông ta đối xử với tôi rất tệ , thế nhưng tôi vẫn chưa cầm thú tới mức làm những chuyện bất nhân với ông ta.”
Cảnh sát hơi ngây ra , không nghĩ anh ta sẽ nói một tràng dài như thế này , sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng đập bàn , quát lớn: “Nói dối thì cũng bịa một lý do cho hẳn hỏi. Đám vệ sĩ của anh chúng tôi đã điều tra một lượt rồi , bọn họ đều nói tận mắt nhìn thấy anh đẩy Trần Tuấn Tú xuống , đừng tưởng anh là chủ của bọn họ thì bọn họ sẽ bao che cho anh , xã hội của chúng ta là xã hội pháp chế , nói chuyện phải dùng chứng cứ , nếu anh đã nói có người đẩy anh , chứng cứ đâu , chứng cứ ở đâu!”
Trần Hiền đã sớm biết cảnh sát sẽ có phản ứng như thế này , vốn dĩ anh ta không định nói ra , thế nhưng suy cho cùng đã bị giam ở đây trong khoảng thời gian dài rồi , ánh đèn chói lọi chiếu vào mặt anh ta , áp lực trong lòng không có chỗ nào giải phóng , không khống chế được cảm xúc.
Nói cũng đã nói rồi , có tin hay không là chuyện của người khác , Trần Hiền dứt khoát không nói gì nữa , im lặng đợi kết quả kiểm tra của cảnh sát.
Dù sao trên người anh ta vẫn còn một vài đồ vật , những người đó không nỡ để anh ta chết dễ dàng như vậy đâu.”
Cảnh sát thấy anh ta không nói gì nữa , bảy ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy” , nói: “Này chàng trai , tôi khuyên anh vẫn nên thành thật khai báo thì tốt hơn , giết bố hại mẹ , ở cùng loại người cặn bã như anh , tôi cũng cảm thấy sợ…”
Trên thế giới này sao còn có người dám ra tay với cả bố mẹ của mình , đúng là không phải con người.
Cảnh sát cười chế nhạo một cách khinh thường , không tiếp tục ở lại đây nữa , quay người rời đi , bọn họ sẽ tìm ra được chứng cứ , đưa người vào tù. Thay vì ở đây lãng phí thời gian với loại người này , không bằng đến vách núi giúp mọi người.
Những chuyện của Trần Hiền ở sở cảnh sát đều nằm trong tay Hoắc Hải Phong , bây giờ thời cơ vẫn chưa đến , cho dù anh tự mình đi , Trần Hiền cũng không nói gì nhiều. Lửa giận của tuổi trẻ ngùn ngụt , đợi đến khi thời gian bị nhốt lâu rồi , lửa bị dập tắt , anh muốn hỏi cái gì cũng dễ dàng hơn.
Lúc này Trần Mộc Châu đang ngồi trên máy bay , thoải mái đắp một cái chăn bông. Cô ta đã vứt những chuyện của Trần Hiền ra sau đầu từ lâu , vốn dĩ cô ta còn tức giận vì Trần Hiền hành động quá liều lĩnh , có điều việc này cũng giúp cô ta rất nhiều. Sau một cuộc náo loạn ầm ĩ của anh ta , những người đi theo cô ta đã mất đi không ít , thế nhưng lại có một chuyện vui mừng ngoài ý muốn , vốn dĩ cô không định đi gặp Lê Quốc Nam , lúc này có thể đi nhìn một chút rồi.
Máy bay không ngừng quay lòng vòng , trong màn đêm dày đặc , chỉ còn sót lại vài tia sáng.
Có người vui vẻ , có người buồn rầu , cả nhà Hoắc Hải Phong được đoàn tụ , tuy rằng phần giữa có những chuyện nhỏ xảy ra , thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp. Lúc này Dương Minh Hạo sắp phát điên rồi , từ hai mươi mấy năm trước , từ lúc ông ta làm chủ tịch UBND của Hải Phòng , chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế này.
Không những mất đi Trần Tuấn Tú , bây giờ cả nhà họ Trần cũng náo loạn , thế lực kinh doanh bao nhiêu năm của ông ta cũng mất gần một nửa , cho dù ông ta có giỏi kiềm chế như thế nào , cũng không khỏi phải chửi thề.
“Vẫn chưa tìm được Trần Tuấn Tú sao? Trần Hiền nói những gì rồi?” Mặt Dương Minh Hạo trầm lại , ông ta dựa vào ghế , một tay ấn mi tâm , một tay cầm chặt lấy tay ghế , khớp tay trắng cả lên , có thể thấy đã dùng không ít lực.
“Đã tìm cả một buổi chiều rồi , vẫn không có một chút tin tức nào , bên cảnh sát nghĩ rằng Trần Tuấn Tú đã ôm quan tài theo dòng nước trôi đến nơi khác. Có khả năng người vẫn còn sống. Bên Trần Hiền vẫn không có tiến triển gì , anh ta vẫn không chịu nói , chúng ta không có đủ chứng cứ , không thể nhốt anh ta lại.”
Thư ký cung kính đứng trước mặt , báo cáo với Dương Minh Hạo. Anh ta cúi đầu , không dám cả lau mồ hôi trên trán. Anh ta đã đi theo Dương Minh Hạo lâu rồi , thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy khí thế hung ác như vậy của ông ta.’
Chương 219: Cơ hội trở lại
‘,’“Đồ bỏ đi , toàn là lũ vô tích sự. Thông báo xuống dưới , muộn nhất là ngày mai , còn sống thì phải nhìn thấy người , đã chết thì phải nhìn thấy xác , nếu không…” Ánh mắt của Dương Minh Hạo hung ác , mặt trầm lại nhìn thư ký , vẻ mặt không biểu cảm , hai mắt tối đen , ánh đèn vàng chiếu xuống , nửa mặt ông ta bị giấu trong bóng tối , làm ông ta trông càng gian xảo hơn , giống một người có tâm tư không thể đoán được.
Không đợi thư ký lên tiếng , âm thanh lạnh lùng của Dương Minh Hạo lại truyền đến: “Nhiều nhất là một tuần , nhất định phải đưa được Trần Hiền vào , trong khoảng thời gian này không ai được phép ghé thăm , tìm người trông ở đó , nhớ cho kỹ!” Tài sản chiếm được từ Á Đông , những năm gần đây cứ tưởng ông ta không biết cách kinh doanh , không thể mở rộng được bao nhiêu , cộng thêm bây giờ ông ta càng ngày càng phải dùng tiền ở nhiều nơi , không thì cứ nắm chặt Trần Tuấn Tú trong tay , ông ta cũng hết cách để đối phó , vậy nên Á Đông không còn nữa , Sunrise nhất định sẽ đứng đầu.
Huống hồ Hoắc Hải Phong tặng cho ông ta một phần quà lớn như vậy , nếu như ông ta không tặng lại , vậy thì mấy năm làm vua ở Hải Phòng coi như cũng đổ bể!
“Cho người theo dõi Hoắc Hải Phong , sửa lại mấy phương án nhằm vào công ty của Sunrise , chuẩn bị thêm một bản để chặn cả TQT , ngoài ra tìm người đi theo Tô Quỳnh Thy và con trai của cô ta , liên tục báo cho tôi tung tích của hai người bọn họ.”
Im lặng một lúc , Dương Minh Hạo đập bàn đứng dậy , sắc mặt dữ tợn nhìn thư ký , hung ác nói.
“Chủ tịch cứ yên tâm , đã dặn dò người đi làm rồi , ngày mai có thể thấy được kết quả , trước đây người của chúng ta điều tra ra được một công ty nhỏ ở dưới trướng Sunrise đã xảy ra vấn đề , có cần ra tay không?”
Thư ký nuốt một ngụm nước bọt , tinh thần tập trung cao độ , vừa bị Dương Minh Hạo gọi tên thì toàn thân run rẩy , hai tay nắm chặt , miễn cưỡng ổn định giọng nói của mình.
“Ra tay đi , nhớ kỹ phải bắt đằng đuôi , phải để Hoắc Hải Phong biết chuyện này là do tôi làm , thế nhưng anh ta không giữ được chứng cứ!”
Hai mắt Dương Minh Hạo híp lại , ông ta cười lạnh một tiếng , trước đây là do ông ta đã coi thường Hoắc Hải Phong , không ngờ mình lại phải chịu thiệt như vậy , có điều con người luôn có điểm yếu , nếu như Hoắc Hải Phong đã không quan tâm mà để lộ ra điểm yếu như vậy , vậy thì ông ta cũng không nương tay nữa.
“Ông yên tâm , nhất định có thể bắt được đằng đuôi.” Cả quá trình thư ký đều cúi đầu nhìn xuống chân mình , cơ thể anh ta có hơi run rẩy , hậu quả của việc thần kinh căng thẳng trong một thời gian dài là bây giờ anh ta không đứng vững nữa rồi.
“Đi ra đi.” Những điều cần phân phó cũng phân phó hết rồi , người trợ lý này cũng là một người biết nghe lời , ông ta không muốn mất đi một thuộc hạ mình không dễ dàng mới bồi dưỡng được , ông ta phất tay , cho anh ta rời đi.
Thư ký nín thở đi từ phòng sách ra , cung kính đóng cửa lại , lúc này toàn thân anh ta xụi lơ , dựa vào tường , chậm rãi ngồi xuống đất , cũng không thèm lau đi mồ hôi trên trán , hổn hển thở hai cái , cảm thấy hai chân mình đã có chút sức lực rồi , hai tay anh ta chống lên tường , chậm rãi đi ra ngoài. Thời gian cho anh ta không nhiều , nhưng việc cần làm thì không ít , nếu không tranh thủ thì không kịp được.
Cửa phòng đóng lại , phòng sách chỉ còn một mình Dương Minh Hạo , cả căn phòng yên tĩnh , tiếng thở của Dương Minh Hạo rất nặng , lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt , cuối cùng không nhịn được nữa , ông ta hung hăng vứt hết sách bút trên bàn xuống đất.
Gân xanh ở trên trán hiện lên , hai bên thái dương phát đau , nhiều năm khổ sở kinh doanh , mới làm ra được một Trần Tuấn Tú biết nghe lời , nếu như bây giờ lại bồi dưỡng thêm một người nữa , không nói đến sức lực , có lẽ không còn cơ hội và thời gian nữa rồi.
Bình thủy tinh rơi xuống , mực đen đổ ra trên đất , làm đen cả một mảng , giống như đang cười chê Dương Minh Hạo lúc này.
Trong lòng càng cáu kỉnh , Dương Minh Hạo ấn vào thái dương , đột nhiên đá cái ghế bên cạnh , cái ghế đang ngay ngắn đập “Ầm!” một tiếng vào giá sách , bị vỡ ra tan nát.
Trong vài phút , tất cả những đồ vật có thể đập trong phòng sách đều bị Dương Minh Hạo đập nát rồi , ngay cả bàn làm việc và giá sách cũng không thể tránh khỏi , nếu không bị mất một góc thì mất một chân. Sau khi phát tiết xong , ông ta không còn sức lực ngồi lên cái sô pha được xem như còn hoàn chỉnh , hai tay ôm lấy đầu.
“A! Hoắc Hải Phong… Hoắc Hải Phong tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Suy cho cùng hai mươi năm qua chưa từng chịu thiệt như vậy , lòng tự tôn cao ngất của Dương Minh Hạo làm ông ta không tiếp nhận nổi.
Nghĩ một lúc lâu , ông ta cầm điện thoại lên , gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh , đầu bên kia đã bắt máy , âm thanh trong trẻo của Dương Thừa Húc vang lên: “Bố , có chuyện gì sao?” Ở bờ bên kia ra đại dương , lúc này trời mới vừa hửng sáng , Dương Thừa Húc hoàn toàn không biết ở Hải Phòng đã xảy ra chuyện gì , nhìn thấy cuộc gọi của Dương Minh Hạo , anh ta chau mày.
“Việc kinh doanh của công ty con thế nào rồi?” Muốn nuốt được Sunrise , ông ta nhất định phải tìm được một công ty khác , nghĩ một lúc lâu , tuy rằng Dương Thừa Húc vẫn còn trẻ , không đáng tin cậy , thế nhưng nhưng ông ta đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.
“Cũng không tồi , khi con trở về có bàn bạc một dự án , Trần Mộc Châu rất có thiên phú.” Vừa nghe đến chuyện của công ty , Dương Thừa Húc âm thầm thở phào một hơi , Anh ra híp mắt lại , khóe miệng hơi nhếch lên , cảm thấy nhẹ nhõm , rõ ràng tâm trạng anh ta không tồi.
“Trong vòng ba ngày mau về Hải Phòng , bố đã cho người bắt tay giúp con xử lý rồi.”
Trước đây cứ tưởng con mình chỉ có thể làm loạn , không ngờ rằng vào những lúc này còn có thể giúp chính bản thân mình.
Ông ta cười lạnh , giọng điệu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Bố không phản đối việc con và Trần Mộc Châu ở cạnh nhau , cô ấy đã ngồi lên máy bay đi tìm bố rồi , bố chỉ cho con một cơ hội này , Dương Thừa Húc , con sẽ trở về hay ở lại nơi nhỏ bé ấy cả đời?”
“Con lập tức quay trở về , bố , con… Có thể dẫn Trần Mộc Châu về cùng không?”
Dương Thừa Húc trở nên phấn chấn , miệng cười , mắt híp lại.
“Tùy con , trong ba ngày phải trở về , bố không đợi con nữa.” Đã tìm được vật thay thế , bây giờ chỉ cần chờ Sunrise đổi chủ nữa thôi. Dương Minh Hạo híp mắt lại , trực tiếp cúp điện thoại , hoàn toàn không muốn nói nhiều với Dương Thừa Húc đang vô cùng phấn chấn.
Hoắc Hải Phong hoàn toàn không biết mình đang bị tính kế đang kiên nhẫn kể chuyện cho Tô Hướng Minh.
Tô Quỳnh Thy cười tủm tỉm nằm trong chăn của mình , nhìn hai người một lớn một nhỏ , trong mắt cô dường như có cả nước mắt.
Có lẽ ánh đèn màu vàng quá ấm áp , có lẽ giọng nói khàn khàn trầm thấp của Hoắc Hải Phong làm người khác lưu luyến , hoặc là do nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn của đứa bé quá thu hút , Tô Quỳnh Thy không nhịn được mà cảm thấy buồn bực , nước mắt cứ tùy ý rơi xuống.
Một lúc sau , khi âm thanh bên ngoài dần nhỏ đi , cô mới lau nước mắt , điều chỉnh là tâm trạng của mình , chậm rãi kéo chăn , để đầu mình được lộ ra.
“Anh cứ tưởng em định ngủ như vậy mà không chịu nhìn anh một cái.” Chăn vừa được kéo ra , cô còn chưa kịp nhìn về phía Hoắc Hải Phong , âm thanh khàn khàn của anh đã truyền tới bên tai.
“Nói gì vậy! Hướng Minh ngủ chưa?”’
Chương 220: Đùa giỡn
Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được , một câu của anh làm cô lại muốn khóc , Tô Quỳnh Thy dựa vào giường , lấy tay che mắt , khóe miệng hơi nhếch lên , cố gắng đè nén cảm giác cay cay ở mũi.
“Ngủ từ lâu rồi , tiếp tục ôm nó đi , anh muốn ôm đứa bé mềm mại của chúng ta ngủ.” Hoắc Hải Phong nghiêng đầu cười , một tay ôm đầu , một tay kéo chăn lên , trong mắt toàn là sự vui vẻ.
Gương mặt nhỏ của Tô Quỳnh Thy đỏ lên , kéo chăn đắp cho chính mình , chỉ còn lại hai con ngươi đen xoay tròn.
“Quỳnh Thy , hôm qua em còn gọi anh là cục cưng , lẽ nào hôm nay lại trở mặt không nhận người quen nữa sao?” Càng nói càng oán hận , cuối cùng còn ghé một nửa người vào giường , nghiêng ra ngoài , bộ dạng như bị vứt bỏ , vô cùng đáng thương.
Hiếm khi thấy được bộ dạng yếu đuối của anh , lòng Tô Quỳnh Thy nóng rực , áo ngủ của Hoắc Hải Phong vì động tác vừa nãy mà đã nhăn rúm lại , làm lộ ra vòng eo gầy gò theo động tác vặn vẹo của anh.
Phía bên trên còn có vết tích , có lẽ là do tai nạn xe để lại , bây giờ đã kết vảy , vảy màu đen dính trên da thịt , nhìn vô cùng nổi bật.
Ánh mắt của Tô Quỳnh Thy biến đổi , cô nuốt một ngụm nước miếng , cuối cùng vẫn dứt khoát quay mặt đi không nhìn nữa , trong lòng còn không ngừng mắng chính mình , cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ , rõ ràng những chuyện quá phận hơn cũng đã làm rồi , bây giờ chỉ nhìn thấy cái eo thôi mà chân cô cũng mềm như thế này , đúng thật không có tiền đồ!
Trong phòng có bật điều hòa , bởi vì Hoắc Hải Phong mất máu quá nhiều , nhiệt độ được chỉnh lên cao một chút. Tô Quỳnh Thy bị bọc trong chăn , cả người bắt đầu đổ mồ hôi , cảm giác nhớp nháp rất khó chịu.
“Đi tắm đi , rồi quay trở lại ngủ , cả người đổ mồ hôi không dễ chịu đâu!” Nhìn thấy sự xấu hổ và chật vật của Tô Quỳnh Thy , trong mắt Hoắc Hải Phong hiện lên ý cười , hôm nay đã đủ rồi , nếu còn nói tiếp nữa , một người phụ nữ nào đó lại trốn vào trong cái vỏ của mình mất.
Nuốt một ngụm nước bọt , Tô Quỳnh Thy gật đầu , lại ý thức được mình bây giờ đang trốn ở trong chăn , anh không nhìn thấy , vội vàng nói khẽ một tiếng , cầm lấy quần áo , chạy vào phòng tắm.
Dựa vào tường , nghe tiếng nước chảy róc rách , bàn tay của Hoắc Hải Phong che đi hai mắt của mình , cười lớn.
Sau một khoảng thời gian dài , người phụ nữ ở bên trong vẫn không có ý định ra ngoài. Hoắc Hải Phong chau mày , một tay chống lên tường , cúi người về phía trước , giọng nói mang theo ý cười nói: “Quỳnh Thy , lâu như vậy rồi , có phải muốn anh vào giúp em không?”
Tô Quỳnh Thy không có phản ứng gì , Hoắc Hải Phong có thể chắc chắn rằng cô có thể nghe thấy âm thanh lớn của mình , bây giờ thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô khi nghe thấy những lời này , toàn thân cứng lại , cả người đỏ ửng lên.
Hoắc Hải Phong nghĩ một lúc , trong đầu hiện lên một hình ảnh rõ ràng , anh ho nhẹ một tiếng , hai mắt từ từ đỏ lên , lòng bàn tay che đi đôi mắt nóng rực , cả người cảm thấy khó chịu , không nhịn được mà cười ra tiếng.
Khó khăn lắm mới tắm xong , bây giờ lại đổ đầy mồ hôi , người lại nhớp nháp khó chịu.
Cũng may tay của anh đã hồi phục khá tốt rồi , anh kéo cái xe lăn lại gần giường , khó khăn di chuyển từ giường đến xe lăn , vừa ngồi được xuống thì cửa phòng tắm mở ra.
“Sao lại xuống rồi?” Tô Quỳnh Thy vừa tắm xong , mặt vẫn còn đỏ hồng , lộ ra làn da hồng nhạt , bộ váy ngủ che ngang đầu gối , đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra trước mặt Hoắc Hải Phong.
Cơ thể Hoắc Hải Phong căng thẳng , anh ho nhẹ một tiếng , ánh mắt có chút hoảng loạn: “Nóng đổ mồ hôi , anh cũng đi tắm một chút.” Vừa nói xong thì điều khiển xe lăn đến phòng tắm , động tác rất nhanh làm Tô Quỳnh Thy không kịp phản ứng lại , người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cô giơ tay lên , lời đang định nói chưa nói ra được , Tô Quỳnh Thy lẩm bẩm vài câu , cầm lấy khăn để lau đầu , ngồi lên giường , không để ý đến anh nữa.
Đợi đến khi cô buồn ngủ , tóc đã khô gần hết rồi , Hoắc Hải Phong mới tự mình điều khiển xe lăn , vừa lau đầu vừa đi ra.
Kiểu dáng đồ ngủ của hai người là đồ đôi , cũng không biết Hoắc Hải Phong đã có mưu tính trước hay chỉ là trùng hợp , lại lấy một bộ giống cô. Tô Quỳnh Thy ngáp dài dựa trên giường , nước mắt trào ra , bộ dạng mơ mơ màng màng.
Hoắc Hải Phong cũng không làm phiền cô , khẽ cười một tiếng rồi trở về giường của mình , chuẩn bị đợi tóc khô rồi đi đùa vui với vợ của anh.
Tuy rằng lúc đi đến Hoắc Hải Phong cố ý làm chậm động tác lại , thế nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn chưa ngủ , lúc đang gà gật lại chú ý đến Hoắc Hải Phong đang ngồi ở không xa.
Nghĩ một lúc , cô đứng dậy , nhẹ nhàng đi tới , sau đó đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh.
Bàn tay có chút lạnh đặt trên ngực anh , động tác của Hoắc Hải Phong ngừng lại , Tô Quỳnh Thy nhận lấy chiếc khăn từ tay anh , dịu dàng giúp anh lau khô đầu , không biết cố ý hay vô ý lau qua trán của anh.
Tô Quỳnh Thy cúi thấp đầu , tập trung như là đang làm chuyện gì vô cùng lớn.
“Hải Phong , buổi tối tắm xong phải nhớ lau thật khô , nếu không sẽ bị đau đầu.”
Hoắc Hải Phong khẽ “Ừ” một tiếng.
Cảm thấy chiếc khăn trong tay mình đã ẩm đi nhiều rồi , cô chạy đi đổi một chiếc khăn khô , lại nhẹ nhàng lau cho anh.
Lau một lúc , cảm thấy đã khô rồi , Hoắc Hải Phong cụp mắt xuống , cầm lấy cổ tay của Tô Quỳnh Thy , thấp giọng nói: “Bế Hướng Minh về có được không , anh muốn em rồi.”
“Hiếm khi thằng bé đồng ý ngủ với anh một lần , anh cứ như vậy là sau này sẽ mất đi nó đấy!” Tô Quỳnh Thy liếc nhìn Hoắc Hải Phong , hơi cúi người xuống , xoa lên mái tóc đã gần khô của anh , ném luôn chiếc khăn đi.
Cô ghé sát tai anh , dường như cả khuôn miệng dán lên trên đó , hơi nóng thổi vào tai , giống như sợi chỉ nhỏ không thể nắm bắt , đuổi không đi , làm lòng anh cảm thấy ngứa ngáy.
Hoắc Hải Phong dùng sức nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô , một lúc mới bình tĩnh lại: “Em đang trêu chọc anh sao?” Hoắc Hải Phong cười ra tiếng , móc một lọn tóc của Tô Quỳnh Thy , nhẹ nhàng đùa nghịch.
Tô Quỳnh Thy nhếch miệng , vén tóc lên , ngồi lại bên giường , uyển chuyển như đang muốn câu dẫn người khác.
“Vậy anh rơi vào lưới chưa?” Dựa nửa người vào giường , Tô Quỳnh Thy đá đôi dép trên chân xuống , bàn chân trắng nõn đẹp đẽ khẽ đạp anh hai cái.
Hoắc Hải Phong khẽ ho một tiếng , ý cười ở đấy mắt càng đậm hơn.
Cục cưng của anh chịu phải kích thích gì , sao đột nhiên lại chủ động như vậy.
Cổ tay khẽ nhúc nhích , Hoắc Hải Phong cúi đầu xuống , vươn người lên giường , Tô Hướng Minh ở bên cạnh ngủ rất ngon , Tô Quỳnh Thy sợ sẽ đánh thức cậu bé , cô che miệng lại , ánh mắt không tự chủ là liếbc qua hai cái.
Tuy ngoài miệng nói như vậy , nhưng da mặt cô vẫn không dày bằng Hoắc Hải Phong , không đợi anh nói gì , mặt cô đã đỏ bừng lên.
Hoắc Hải Phong nắm lấy tay cô đưa lên đỉnh đầu , dùng tay che đi đôi mắt quyến rũ của cô , ngón tay nhẹ vuốt đuôi mắt đã đỏ ửng.
Anh cười một tiếng , mấy phút sau mới bình tĩnh lại.’
ần đỏ ửng , lúc này Hoắc Hải Phong không có gì ngăn cản , kéo tay cô để cô đứng vững.
“Vừa nãy bác sĩ đã qua rồi , nói rằng ông chủ hồi phục rất tốt , có điều vẫn nên đưa ông chủ đến viện điều dưỡng để nghỉ ngơi là tốt nhất.” Ông cụ đã lớn tuổi , sức hồi phục không bằng người trẻ tuổi. Cuộc phẫu thuật lần này gần như đã lấy đi nửa cái mạng của ông cụ Chánh , huống hồ bệnh tim khó có thể chữa tận gốc , không nghỉ ngơi cho tốt , còn sống được mấy năm nữa cũng không biết được.’
Bình luận facebook