Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
Chương 150: Lấy giỏ trúc đi múc nước, chẳng được cái gì
Lúc trước đúng là bọn họ đã thiếu cảnh giác rồi, không ngờ cổ phần lại bị Tô Kiến Định chuyển hết sang cho em gái anh ta, tới bây giờ vẫn là lấy giỏ trúc đi múc nước, chẳng được cái gì!
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng Tô Kiến Định lại học cách dùng đồ giả, Trần Hiền tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Tuấn Tú, nụ cười trên mặt khiến người ta sởn tóc gáy.
“Bây giờ, việc quan trọng nhất là phải thâu tóm được nhà họ Lê. Nhớ kỹ là nhất định phải xong trước khi Hoắc Hải Phong trở về, bằng không thì tất cả đều thành công cốc hết!” Trần Tuấn Tú cười khẩy, tay nắm một con dao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh, nụ cười trên mặt vô cùng kỳ di.
Trong lòng đã chắc chắn, nên nụ cười của Trần Hiền càng tùy tiện hơn.
Đoán chẳng hai người Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định còn chưa về nước thì đã điên cuồng trả thù Trần Tuấn Tú cũng nên. Tuy lần này khiến thực lực nhà họ Trần bị tổn hại đi một chút nhưng đây cũng là điều anh ta muốn thấy.
Nếu Trần Tuấn Tú không đấu với bọn họ, chỉ dựa vào một mình anh ta, sẽ khó mà có thể dễ dàng làm làm vài chuyện thú vị.
Suy nghĩ trong đầu Trần Hiền trăm xoay ngàn chuyển. Anh ta dứt khoát lấy tay chống đầu, nhắm hai mắt lại, tựa vào ghế. Tinh thần tập trung cao độ suốt cả một thời gian dài như thế, bây giờ được thả lỏng được một chút cũng cảm thấy hơi không chịu nổi. Anh ta về nước còn có rất nhiều chuyện phải làm, muốn nghỉ ngơi thật tốt có lẽ cũng chỉ có chút thời gian trên máy bay mà thôi.
Trần Hiền nghĩ thông suốt như vậy rồi nên thả lỏng người, ngủ càng ngày càng say.
Trần Tuấn Tú lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Trần Hiền, cũng không quá để anh ta vào mắt. Người là do một tay ông ta dạy dỗ, chẳng lẽ rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ cái gì mà ông ta lại có thể không biết sao. Chỉ có điều, bây giờ vẫn còn có thể dùng nên ông ta không thèm để ý những suy nghĩ cỏn con này mà thôi.
Bên phía Trần Mộc Châu tiến triển không tệ, có thể một thời gian ngắn nữa là quay về làm việc giúp ông ta được rồi. Phụ nữ ngoan cũng không xen vào việc của đàn ông, chỉ cần dùng cây dao Trân Mộc Châu này một cách thích hợp thì Hoắc Hải Phong muốn không xong đời cũng khó.
Kẻ thù còn chưa bị tiêu diệt hết, bây giờ tạm thời ông ta không có mặt mũi nào đi gặp Nhã Du cả. Trần Tuấn Tú hào hứng móc từ trong túi áo ra một tấm ảnh chụp chung với Vũ Tuyết Phương, cẩn thận vuốt ve lên gương mặt của người phụ nữ không hề tình nguyện trong hình, cười rực rỡ đầy vui vẻ.
Giờ phút này Tô Kiến Định đang chống hai chân, từ từ ngồi xuống, nơi đầu gối đau tới mức không thể nào chịu nổi, may mà vẫn còn có thể di chuyển. Rõ ràng là xương cốt không có vấn đề gì.
Anh ta không suy nghĩ dư thừa nhiều làm gì, chỉ dùng đôi mắt vô hồn nhìn mây gió cuốn thành sóng trên biển khơi xa xa, hai tay run lên.
“Quốc Nam…” Vành mắt Tô Kiến Định ửng đỏ, cơ thể ngồi không vững, bị gió thổi lung la lung lay như sẽ ngã xuống ngay lập tức. Mãi một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Là anh có lỗi với em. Anh nhất định sẽ báo thù cho em, chờ anh trở lại…”
Anh có bao nhiêu lời muốn nói, thế nhưng tới bờ môi lại không thể thốt nên lời. Có một vài việc bây giờ anh ta nhất định phải làm. Đau đớn, dằn vặt chính mình sẽ chỉ khiến kẻ thù của anh ta càng thêm vui vẻ mà thôi. Nhiều năm chìm nổi trên thương trường, anh đã học được cách chôn vùi một số chuyện vào đáy lòng.
“Tới chỗ của Hoắc Hải Phong” Anh ta chống hai tay xuống đất, cố gắng đứng thẳng lên. Tô Kiến Định vẫy tay để vệ sĩ lái xe qua, mở cửa lên leo xe một cách khó khăn. Chờ anh ta ngồi vững trên ghế thì đã đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi hột”
“Vâng thưa tổng giám đốc Tô” Vệ sĩ lén liếc mắt nhìn Tô Kiến Định một cái, lại vừa hay đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Tên vệ sĩ nuốt một ngụm nước miếng, vội vã thu hồi tâm mắt rồi tập trung lái xe.
Bệnh viện cách nơi đó không xa, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ chạy xe thì đã tới. Tô Kiến Định gắng gượng đến lúc xe dừng lại, lúc xuống xe thì quần áo đã ướt đẫm như mới được vớt từ trong nước ra. Cơ thể anh ta đã bị hành hạ trong suốt một thời gian dài như vậy, có thể kiên trì tới giờ đã là rất cố gắng rồi. Vất vả lắm anh ta mới tự mình bước xuống khỏi xe, đột nhiên trước mắt tối sâm, té xuống đất ngất đi.
Vệ sĩ bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bế Tô Kiến Định trên tay, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện. Mãi đến khi trông thấy anh ta được đẩy vào phòng phẫu thuật mới hốt hoảng chạy đi tìm Hoắc Hải Phong báo cáo tình hình.
Vệ sĩ chạy thẳng một mạch tới trước cửa phòng bệnh, cố gắng bình ổn lại nhịp thở rồi gõ cửa: “Tổng giám đốc, không xong rồi!”
“Nói!” Tô Quỳnh Thy sốt cao hôn mê không tỉnh, Hoắc Hải Phong vô cùng đau lòng, hoàn toàn không rảnh quan tâm những chuyện khác.
“Chân tổng giám đốc Tô bị thương nghiêm trọng. Bác sỹ đã đẩy anh ấy vào phòng phẫu thuật rồi. Nhưng muốn tiến hành phẫu thuật thì cần phải ký tên vào giấy, anh xem…
Vệ sĩ nói một hơi xong thì chờ ở cửa, tới tận bây giờ tim anh ta vẫn đang đập thình thịch không ngừng, không thể nào bình tĩnh lại được.
“Dẫn đường!” Trong lúc mấu chốt này người nào người nấy đều không xong, vừa rồi lại còn cậy mạnh bảo mình không phải ở lại đấy sao. Nếu không phải thần trí của Quỳnh Thy đã không còn tỉnh táo, thì sao anh có thể dễ dàng đưa cô vào bệnh viện như vậy được chứ.
Anh đóng cửa phòng bệnh, bảo người trông coi bên ngoài. Hai hàng lông mày của Hoắc Hải Phong cau chặt lại, lo lắng sẽ có người chờ sau khi vệ sĩ đi thì tới.
“Người trong nhà đã tới chưa? Tới rồi thì mau ký tên đi!” Y tá chờ ngoài cửa phòng nổ từ lâu, thấy vệ sĩ dẫn Hoắc Hải Phong tới, không nói hai lời đã bước lại gần, đưa văn bản trong tay cho anh ý bảo anh nhanh chóng ký tên.
“Tình hình cụ thể của bệnh nhân thế nào? Phẫu thuật xong có để lại di chứng gì không?” Anh cẩn thận đọc lại tờ giấy trên tay một lần, sau khi xác nhận là không có vấn đề gì mới “Xoẹt xoẹt” ký tên mình lên đó, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía y tá.
“Anh yên tâm. Người ở bên trong kia chỉ là vì đưa tới hơi muộn nên mới cần làm phẫu thuật cố định, không bị tổn thương tới xương cốt. Sau này sẽ không có di chứng, tình hình cũng không tệ lắm. Vừa rồi chắc là đau quá ngất đi thôi.”
Y tá lấy lại giấy tờ, cười với Hoắc Hải Phong rồi xoay người về phòng phẫu thuật.
Hoắc Hải Phong không yên tâm, vốn định ký tên rồi đi nhưng bây giờ anh lại tựa vào tường, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu chờ đợi.
Không bao lâu sau, đèn ở cửa phòng phẫu thuật trở lại màu xanh lá, cửa cũng được mở ra. Tô Kiến Định nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, nhìn khá ổn, chỉ có điều sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thế nhưng sắc mặt lúc này đã khá hơn lúc ở bên vách núi nhiều rồi.
Thời gian tiến hành cuộc phẫu này không như Hoắc Hải Phong đã nghĩ, rất nhanh nhưng chắc là không có vấn đề gì nữa. Chỉ có điều…
Trông thấy Tô Kiến Định, anh lại bỗng nhớ tới Lê Quốc Nam. Lúc tới thì có cả nhóm, nhưng lúc về lại chỉ có một mình Tô Kiến Định quay vê. Có lẽ cả đời này ba người họ đều không vượt qua được rào cản đó, nhất là Tô Kiến Định.
“Thu xếp ổn thỏa cho cậu ta” Tuy cuộc giải phẫu này không tốn quá nhiều thời gian, nhưng cũng mất hai tiếng. Hoắc Hải Phong đưa mắt nhìn Tô Kiến Định, ngoảnh lại đi vê phía phòng bệnh. Không biết bây giờ Quỳnh Thy thế nào rồi, ở một mình có sợ hãi không…
Anh mang theo sắc mặt nặng nề quay về phòng, vừa vào thì đã thấy Tô Quỳnh Thy quỳ trên giường, trên mặt là vẻ đau lòng không hề che giấu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh Nam! Là nhà họ Tô chúng em có lỗi với anh! Đời này em nợ anh đã không còn cách nào trả được. Chờ kiếp sau chắc chắn em sẽ không để anh phải chịu những đau khổ này!”
Tô Quỳnh Thy ôm gối đầu, đau đớn khóc thành tiếng. Nước mắt tràn mị, lăn xuống theo gương mặt, làm ướt cả gối và chăn đệm.
Nghĩ tới Lê Quốc Nam, sự xót xa và đau khổ trong lòng lập tức không ngừng dâng lên. Cô chỉ biết ôm chặt gối vào ngực như thể làm vậy sẽ có thể giữ được Lê Quốc Nam, như thể Lê Quốc Nam vẫn còn đang ở bên cạnh Cô.
Lúc trước đúng là bọn họ đã thiếu cảnh giác rồi, không ngờ cổ phần lại bị Tô Kiến Định chuyển hết sang cho em gái anh ta, tới bây giờ vẫn là lấy giỏ trúc đi múc nước, chẳng được cái gì!
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng Tô Kiến Định lại học cách dùng đồ giả, Trần Hiền tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Tuấn Tú, nụ cười trên mặt khiến người ta sởn tóc gáy.
“Bây giờ, việc quan trọng nhất là phải thâu tóm được nhà họ Lê. Nhớ kỹ là nhất định phải xong trước khi Hoắc Hải Phong trở về, bằng không thì tất cả đều thành công cốc hết!” Trần Tuấn Tú cười khẩy, tay nắm một con dao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh, nụ cười trên mặt vô cùng kỳ di.
Trong lòng đã chắc chắn, nên nụ cười của Trần Hiền càng tùy tiện hơn.
Đoán chẳng hai người Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định còn chưa về nước thì đã điên cuồng trả thù Trần Tuấn Tú cũng nên. Tuy lần này khiến thực lực nhà họ Trần bị tổn hại đi một chút nhưng đây cũng là điều anh ta muốn thấy.
Nếu Trần Tuấn Tú không đấu với bọn họ, chỉ dựa vào một mình anh ta, sẽ khó mà có thể dễ dàng làm làm vài chuyện thú vị.
Suy nghĩ trong đầu Trần Hiền trăm xoay ngàn chuyển. Anh ta dứt khoát lấy tay chống đầu, nhắm hai mắt lại, tựa vào ghế. Tinh thần tập trung cao độ suốt cả một thời gian dài như thế, bây giờ được thả lỏng được một chút cũng cảm thấy hơi không chịu nổi. Anh ta về nước còn có rất nhiều chuyện phải làm, muốn nghỉ ngơi thật tốt có lẽ cũng chỉ có chút thời gian trên máy bay mà thôi.
Trần Hiền nghĩ thông suốt như vậy rồi nên thả lỏng người, ngủ càng ngày càng say.
Trần Tuấn Tú lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Trần Hiền, cũng không quá để anh ta vào mắt. Người là do một tay ông ta dạy dỗ, chẳng lẽ rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ cái gì mà ông ta lại có thể không biết sao. Chỉ có điều, bây giờ vẫn còn có thể dùng nên ông ta không thèm để ý những suy nghĩ cỏn con này mà thôi.
Bên phía Trần Mộc Châu tiến triển không tệ, có thể một thời gian ngắn nữa là quay về làm việc giúp ông ta được rồi. Phụ nữ ngoan cũng không xen vào việc của đàn ông, chỉ cần dùng cây dao Trân Mộc Châu này một cách thích hợp thì Hoắc Hải Phong muốn không xong đời cũng khó.
Kẻ thù còn chưa bị tiêu diệt hết, bây giờ tạm thời ông ta không có mặt mũi nào đi gặp Nhã Du cả. Trần Tuấn Tú hào hứng móc từ trong túi áo ra một tấm ảnh chụp chung với Vũ Tuyết Phương, cẩn thận vuốt ve lên gương mặt của người phụ nữ không hề tình nguyện trong hình, cười rực rỡ đầy vui vẻ.
Giờ phút này Tô Kiến Định đang chống hai chân, từ từ ngồi xuống, nơi đầu gối đau tới mức không thể nào chịu nổi, may mà vẫn còn có thể di chuyển. Rõ ràng là xương cốt không có vấn đề gì.
Anh ta không suy nghĩ dư thừa nhiều làm gì, chỉ dùng đôi mắt vô hồn nhìn mây gió cuốn thành sóng trên biển khơi xa xa, hai tay run lên.
“Quốc Nam…” Vành mắt Tô Kiến Định ửng đỏ, cơ thể ngồi không vững, bị gió thổi lung la lung lay như sẽ ngã xuống ngay lập tức. Mãi một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Là anh có lỗi với em. Anh nhất định sẽ báo thù cho em, chờ anh trở lại…”
Anh có bao nhiêu lời muốn nói, thế nhưng tới bờ môi lại không thể thốt nên lời. Có một vài việc bây giờ anh ta nhất định phải làm. Đau đớn, dằn vặt chính mình sẽ chỉ khiến kẻ thù của anh ta càng thêm vui vẻ mà thôi. Nhiều năm chìm nổi trên thương trường, anh đã học được cách chôn vùi một số chuyện vào đáy lòng.
“Tới chỗ của Hoắc Hải Phong” Anh ta chống hai tay xuống đất, cố gắng đứng thẳng lên. Tô Kiến Định vẫy tay để vệ sĩ lái xe qua, mở cửa lên leo xe một cách khó khăn. Chờ anh ta ngồi vững trên ghế thì đã đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi hột”
“Vâng thưa tổng giám đốc Tô” Vệ sĩ lén liếc mắt nhìn Tô Kiến Định một cái, lại vừa hay đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Tên vệ sĩ nuốt một ngụm nước miếng, vội vã thu hồi tâm mắt rồi tập trung lái xe.
Bệnh viện cách nơi đó không xa, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ chạy xe thì đã tới. Tô Kiến Định gắng gượng đến lúc xe dừng lại, lúc xuống xe thì quần áo đã ướt đẫm như mới được vớt từ trong nước ra. Cơ thể anh ta đã bị hành hạ trong suốt một thời gian dài như vậy, có thể kiên trì tới giờ đã là rất cố gắng rồi. Vất vả lắm anh ta mới tự mình bước xuống khỏi xe, đột nhiên trước mắt tối sâm, té xuống đất ngất đi.
Vệ sĩ bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bế Tô Kiến Định trên tay, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện. Mãi đến khi trông thấy anh ta được đẩy vào phòng phẫu thuật mới hốt hoảng chạy đi tìm Hoắc Hải Phong báo cáo tình hình.
Vệ sĩ chạy thẳng một mạch tới trước cửa phòng bệnh, cố gắng bình ổn lại nhịp thở rồi gõ cửa: “Tổng giám đốc, không xong rồi!”
“Nói!” Tô Quỳnh Thy sốt cao hôn mê không tỉnh, Hoắc Hải Phong vô cùng đau lòng, hoàn toàn không rảnh quan tâm những chuyện khác.
“Chân tổng giám đốc Tô bị thương nghiêm trọng. Bác sỹ đã đẩy anh ấy vào phòng phẫu thuật rồi. Nhưng muốn tiến hành phẫu thuật thì cần phải ký tên vào giấy, anh xem…
Vệ sĩ nói một hơi xong thì chờ ở cửa, tới tận bây giờ tim anh ta vẫn đang đập thình thịch không ngừng, không thể nào bình tĩnh lại được.
“Dẫn đường!” Trong lúc mấu chốt này người nào người nấy đều không xong, vừa rồi lại còn cậy mạnh bảo mình không phải ở lại đấy sao. Nếu không phải thần trí của Quỳnh Thy đã không còn tỉnh táo, thì sao anh có thể dễ dàng đưa cô vào bệnh viện như vậy được chứ.
Anh đóng cửa phòng bệnh, bảo người trông coi bên ngoài. Hai hàng lông mày của Hoắc Hải Phong cau chặt lại, lo lắng sẽ có người chờ sau khi vệ sĩ đi thì tới.
“Người trong nhà đã tới chưa? Tới rồi thì mau ký tên đi!” Y tá chờ ngoài cửa phòng nổ từ lâu, thấy vệ sĩ dẫn Hoắc Hải Phong tới, không nói hai lời đã bước lại gần, đưa văn bản trong tay cho anh ý bảo anh nhanh chóng ký tên.
“Tình hình cụ thể của bệnh nhân thế nào? Phẫu thuật xong có để lại di chứng gì không?” Anh cẩn thận đọc lại tờ giấy trên tay một lần, sau khi xác nhận là không có vấn đề gì mới “Xoẹt xoẹt” ký tên mình lên đó, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía y tá.
“Anh yên tâm. Người ở bên trong kia chỉ là vì đưa tới hơi muộn nên mới cần làm phẫu thuật cố định, không bị tổn thương tới xương cốt. Sau này sẽ không có di chứng, tình hình cũng không tệ lắm. Vừa rồi chắc là đau quá ngất đi thôi.”
Y tá lấy lại giấy tờ, cười với Hoắc Hải Phong rồi xoay người về phòng phẫu thuật.
Hoắc Hải Phong không yên tâm, vốn định ký tên rồi đi nhưng bây giờ anh lại tựa vào tường, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu chờ đợi.
Không bao lâu sau, đèn ở cửa phòng phẫu thuật trở lại màu xanh lá, cửa cũng được mở ra. Tô Kiến Định nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, nhìn khá ổn, chỉ có điều sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thế nhưng sắc mặt lúc này đã khá hơn lúc ở bên vách núi nhiều rồi.
Thời gian tiến hành cuộc phẫu này không như Hoắc Hải Phong đã nghĩ, rất nhanh nhưng chắc là không có vấn đề gì nữa. Chỉ có điều…
Trông thấy Tô Kiến Định, anh lại bỗng nhớ tới Lê Quốc Nam. Lúc tới thì có cả nhóm, nhưng lúc về lại chỉ có một mình Tô Kiến Định quay vê. Có lẽ cả đời này ba người họ đều không vượt qua được rào cản đó, nhất là Tô Kiến Định.
“Thu xếp ổn thỏa cho cậu ta” Tuy cuộc giải phẫu này không tốn quá nhiều thời gian, nhưng cũng mất hai tiếng. Hoắc Hải Phong đưa mắt nhìn Tô Kiến Định, ngoảnh lại đi vê phía phòng bệnh. Không biết bây giờ Quỳnh Thy thế nào rồi, ở một mình có sợ hãi không…
Anh mang theo sắc mặt nặng nề quay về phòng, vừa vào thì đã thấy Tô Quỳnh Thy quỳ trên giường, trên mặt là vẻ đau lòng không hề che giấu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh Nam! Là nhà họ Tô chúng em có lỗi với anh! Đời này em nợ anh đã không còn cách nào trả được. Chờ kiếp sau chắc chắn em sẽ không để anh phải chịu những đau khổ này!”
Tô Quỳnh Thy ôm gối đầu, đau đớn khóc thành tiếng. Nước mắt tràn mị, lăn xuống theo gương mặt, làm ướt cả gối và chăn đệm.
Nghĩ tới Lê Quốc Nam, sự xót xa và đau khổ trong lòng lập tức không ngừng dâng lên. Cô chỉ biết ôm chặt gối vào ngực như thể làm vậy sẽ có thể giữ được Lê Quốc Nam, như thể Lê Quốc Nam vẫn còn đang ở bên cạnh Cô.
Bình luận facebook