• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot NGƯỜI THỪA KẾ (5 Viewers)

  • Chương 283

Tối đó, 20 thuộc hạ nhà họ Tống bỗng tập kích “KTV XMAN” dưới trướng nhà họ Chung, đập phá tan hoang nơi này.


Làm các vị khách sợ hãi chật vật bỏ chạy, rất nhiều nhân viên trong KTV bị đánh trọng thương, ba thuộc hạ nhà họ Chung phụ trách sự an toàn cho XMAN cũng bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, trong đó có một người bị đánh đến ngất xỉu, phải đưa tới bệnh viện.


Tin tức này nhanh chóng truyền tới nhà họ Chung.


Chung Tuyết Sơn và mấy người anh em của ông ta gần như cùng tới nhà Chung Cửu Trân, để bàn bạc xem phải đối phó thế nào.


Trong phòng khách của Chung Cửu Trân, bảy tám người hoặc đứng hoặc ngồi, bọn họ đều là con trai hoặc người thân của Chung Cửu Trân, ai cũng nhíu chặt mày, một nửa người đang hút thuốc, làm cả căn phòng ngập tràn khói thuốc, đa số đều đang mắng nhiếc nhà họ Tống.


Chung Cửu Trân vẫn đang ở trong thư phòng, mọi người đều đợi ông ra ngoài chủ trì đại cục.


“Kẹt!”


Cửa thư phòng mở ra, Chung Cửu Trân bước ra ngoài, mọi người đều dổ dồn ánh mắt về phía ông.


“Ba, nhà họ Tống thật quá đáng, dám đánh lén địa bàn chúng ta, chúng ta phải xử bọn họ ngay.”


“Nhà họ Tống chỉ là gia tộc ngoại lai, chưa ở Yên Kinh tới 30 năm, mà cũng dám đụng vào nhà họ Chung chúng ta, tôi thấy bọn họ chán sống rồi.”


“Bọn họ không nói câu nào, đã đập phá địa bàn chúng ta, mẹ kiếp, đúng là đồ không hiểu quy tắc! Xem ra mấy năm nay, chúng ta phớt lờ nhà họ Tống, đã làm bọn họ cho rằng chúng ta là quả hồng mềm, để họ tùy ý bóp! Ba, chỉ cần ba nói một câu, con sẽ dẫn người tiêu diệt nhà họ Tống ngay.”





Mọi người đều bày tỏ lòng căm phẫn của mình, rất tức giận trước hành động “tấn công bất thình lình” của nhà họ Tống.


“Khụ khụ…” Chung Cửu Trân nhìn mấy người có mặt trong phòng, mùi thuốc lá ngập tràn làm cổ họng ông khó chịu, nên quát: “Mấy người dập hết điếu thuốc cho tôi!”


Chung Cửu Trân vừa dứt lời, mọi người đều dập hết điếu thuốc.


Chung Cửu Trân ngồi trên sofa, ánh mắt thâm trầm ní: “Mấy năm nay nhà họ Chung chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bọn họ thông qua phạm vi thế lực của người khác để từng bước xâm chiếm, rồi dần dần có thực lực đối đầu với chúng ta…”


Chung Cửu Trân vừa dứt lời, đã có người không vui ngay.


“Ba, ba quá xem trọng nhà họ Tống rồi, bọn họ chỉ là nhà có người làm quan chức nhà nước thôi, chứ có gì đáng ghê gớm đâu, một gia tộc ngoại lai như họ mà cũng muốn xưng bá ở thế giới ngầm Yên Kinh, thật vọng tưởng, theo con thấy, chỉ cần nhà họ Chung chúng ta búng ngón tay, cũng có thể diệt sạch nhà họ Tống.”


“Đúng vậy!”


“Phải để cho nhà họ Tống biết, trước mặt nhà họ Chung chúng ta, bọn họ chỉ là kẻ yếu ớt.”





“Câm mồm!”


Chung Cửu Trân quát, rồi nhìn ba người mới tự biên tự diễn, tức giận nói: “Nếu ai cũng suốt ngày mạnh miệng như ba người, thì nhà họ Chung đã sớm bị người khác tiêu diệt biết bao nhiêu lần rồi.”


Ba người bị mắng vội cúi đầu, cảm thấy rất mất mặt.


Chung Cửu Trân tức giận như vậy, đã làm mọi người bình tĩnh lại, nghe ông giải giảng.


“Lần này, nếu nhà họ Tống dám đột ngột phát động công kích với chúng ta, thì cũng có nghĩa bọn họ đang ‘khiêu chiến’, bọn họ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nên muốn giành lấy quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh từ tay chúng ta.”


Ánh mắt Chung Cửu Trân thâm trầm phân tích.


Mấy năm nay, Chung Cửu Trân cũng nhìn ra, dã tâm ngày càng lớn của nhà họ Tống, nhưng ông đã hết cách khống chế sự phát triển của họ.


Chung Cửu Trân biết, sau này chắc chắn nhà họ Tống sẽ có một cuộc chiến kịch liệt với nhà họ Chung.


Nên giờ ông không cảm thấy quá bất ngờ khi cuộc chiến kịch liệt này tới.


Giờ ông phải suy nghĩ làm thế nào để giành chiến thắng trong cuộc chiến kịch liệt này.


Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng khách đổ chuông.


Người ngoài muốn gọi tới số điện thoại bàn này, phải được trợ lý Chung Cửu Trân sàng lọc trước, nếu không phải nhân vật quan trọng, chắc chắn trợ lý sẽ không để điện thoại đổ chuông.


Xác suất để gọi được số điện thoại bàn này còn chưa tới 10%.


Giờ điện thoại bàn bỗng đổ chuông, Chung Cửu Trân đã đoán ra ai đang gọi tới rồi.


Chung Cửu Trân nhìn Chung Tuyết Sơn, Chung Tuyết Sơn liền hiểu ý, đi nghe điện thoại.


“Tôi là Chung Tuyết Sơn đây.” Chung Tuyết Sơn cầm ống nghe lên lạnh lùng nói một câu.


“Chào ông Chung, tôi là thư ký của cậu Tống Dực, cậu ấy hy vọng tối mai cậu ấy có thể tới quý phủ để chào hỏi ông cụ Chung – lệnh tôn Chung Cửu Trân, mong ông đồng ý lời mời của chúng tôi.” Trong ống nghe truyền tới một giọng nữ mềm mại.


Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Cửu Trân, Chung Cửu Trân không cần nghe, mà chỉ dựa vào ánh mắt của Chung Tuyết Sơn, cũng biết đầu bên kia đang nói gì, nên chậm rãi gật đầu.


“Ngày mai Tống Dực có thể tới đây chào hỏi ba tôi.” Chung Tuyết Sơn nói theo ẩn ý của ba mình.


“Vâng, cảm ơn ông, cậu Tống Dực sẽ tới đó chào hỏi đúng giờ, tạm biệt ông Chung.” Thư ký Tống Dực vừa dứt lời, Chung Tuyết Sơn đã ngắt máy.


“Ba, tối mai Tống Dực muốn tới đây chào hỏi ba.” Chung Tuyết Sơn đi tới trước mặt Chung Cửu Trân nói.


Vừa nghe thấy Tống Dực vẫn còn mặt mũi tới thăm ba mình, mấy người khác đều hiện rõ vẻ tức giận, nhưng không dám nói ra, sợ bị ba dạy dỗ lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom