• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot NGƯỜI THỪA KẾ (1 Viewer)

  • Chương 273

Bác sĩ và y tá ngay lập tức đi vào phòng bệnh, nâng Đới Tiền Bách đi để phẫu thuật cho anh ta.


“Tần Hằng cậu…” Đới Tiền Bách cực kỳ kinh ngạc, Tần Hằng không có rời đi, mà là đi gọi bác sĩ giúp anh ta!


“Anh Đới, bây giờ anh đừng nói gì nữa, phẫu thuật trước đã!” Tần Hằng nhìn Đới Tiền Bách nói.


Lúc nãy anh nhận được thông tin từ bệnh viện bởi vì không có tiền nên không phẫu thuật cho Đới Tiền Bách, vì vậy đã rất tức giận, ngay lập tức đi xuống sảnh của bệnh viện, trực tiếp nhờ y tá tìm bác sĩ ngoại khoa tốt nhất phẫu thuật cho Đới Tiền Bách.


Trên người của anh có một thẻ ngân hàng do bốn người phụ nữ “Phong hoa tuyết nguyệt” giao cho anh, Tần Hằng dứt khoát thanh toán chi phí phẫu thuật, phía bệnh viện nhanh nhẹn hơn nhiều, đã cử bác sĩ và y tá tới ngay lập tức.


Tần Hằng và Đới Tiền Liễu nhìn Đới Tiền Bách bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật, cả hai người đều thở thào nhẹ nhỏm, ngồi trên dãy ghế được đặt ở trên hành lang.



Giờ phút này trong lòng của Đới Tiền Liễu tràn ngập sự biết ơn đối với Tần Hằng.


“Anh Tần Hằng, cảm ơn anh đã cứu anh trai của em, anh yên tâm, sau này em chắc chắc sẽ trả lại số tiền đó cho anh…” Đới Tiền Liễu nhìn Tần Hằng, trong ánh mắt sáng ngời chứa đầy sự vui vẻ.


“Không cần, anh Đới là anh em của tôi, giúp anh ấy là điều nên làm, số tiền này đối với tôi mà nói cũng không phải là số tiền lớn, cô không cần để ở trong lòng, điều quan trọng nhất bây giờ là anh Đới không có chuyện gì ” Tần Hằng mỉm cười nói.


“Em biết anh muốn tốt cho bọn em, anh và anh trai của em đều là bảo vệ, một tháng cũng chỉ được vài triệu, ở đâu mà có nhiều tiền như vậy chứ? Anh yên tâm số tiền này chắc chắn em sẽ trả lại cho anh, em thề” Đới Tiền Liễu thật nghiêm túc nói, Tần Hằng giúp bọn họ, cô ta chắc chắn không phải kiểu người mượn tiền không trả, nếu không điều này sẽ làm tổn thương tấm lòng của Tần Hằng.


“Sau này lại nói” Tần Hằng cười gượng nói, chờ sau khi vết thương của Đới Tiền Bách lành lại, Tần Hằng sẽ giải thích với anh ta là được rồi.


“Ngài Tần Hằng, mời ngài… Đi theo tôi, còn. . . Có một phần hóa đơn cần ngài kí tên” một tên bác sĩ đi tới trước mặt của Tần Hằng, nhìn qua vẻ mặt của anh ta có chút căng thẳng, hình như trong ánh mắt có một chút sợ hãi.


“Được rồi, Tiền Liễu, cô ở đây chờ, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, tôi đi xem thử” Tần Hằng đứng dậy nói với Đới Tiền Liễu, nói xong, đi theo phía sau bác sĩ.


Tần Hằng đi theo phía sau bác sĩ, từ trong hành lang, vừa định rẽ qua một góc, đột nhiên có một bóng người lóe lên, một khẩu súng lục đặt trên trán của Tần Hằng.


“Không được nhúc nhích!”


Dùng súng chỉa vào Tần Hằng là một người phụ nữ mặt áo sơ mi ca rô, vẻ mặt của cô ta toát ra khí khái anh hùng, dưới một đôi mày kiếm là đôi mắt trắng đen rõ ràng, giờ phút này hai mắt giống như ngọc thạch đang nhìn một cách chăm chú vào mặt của Tần Hằng, giống như một khi Tần Hằng có bất cứ hành động khác lạ nào, cô ta sẽ không có chút do dự nào mà nổ súng.


Tần Hằng không có cử động, chẳng qua chỉ yên lặng mà nhìn người phụ nữ này.


Hai tên đàn ông mặt quần áo cảnh sát ở phía sau người phụ nữ nhanh chóng đi tới bên cạnh Tần Hằng, dùng thủ thuật khống chế Tần Hằng, một tiếng “răng rắc”, hai tay của Tần Hằng đã bị còng lại.


Người phụ nữ cất súng đi, hai cảnh sát nam tiến hành lục soát người Tần Hằng rồi báo cáo với người phụ nữ: “Đội trưởng, trên người không có súng!”


“Tần Hằng, anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ bắn cậu Phương Chính của tập đoàn Vĩ Hối, chúng tôi phải mang anh về cục cảnh sát để thẩm vấn!” Người phụ nữ nhìn Tần Hằng nói.


Nửa tiếng trước, chi cục ở ngoài Yên kinh nhận được báo án của Tống Dực, nói bảo vệ của Yên Đại là Tần Hằng và Trình Mãnh, đã bắn Phương Chính ở trong chính biệt thự của Phương Chính, yêu cầu cảnh sát đến bắt hung thủ ngay để về quy án.


Sau khi nữ cảnh sát Vương Thần tiếp nhận án, chủ động xin nhận án và mang theo hai tên đồng nghiệp, dựa vào công nghệ cao nhanh chóng biết được vị trí của Tần Hằng nên đã vào bệnh viện để đuổi bắt anh, vì tránh làm tổn thương cho người khác, Vương Thần để bác sĩ lừa gạt mang Tần Hằng tới đây, một lần hành động đã bắt được Tần Hằng.


“Cảnh sát, tôi không có bắn Phương Chính, anh ta xảy ra chuyện không liên quan tới tôi, là do một mình Trình Mãnh làm” Tần Hằng nói.


“Hừ! Bây giờ thì đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người của người khác!” Vương Thần khinh thường liếc mắt nhìn Tần Hằng một cái, dựa vào kinh nghiệm phá án trước kia của cô ta, kẻ tình nghi mà càng trốn tránh trách nhiệm thì khả năng phạm tội của anh ta càng lớn.


“Anh Tần, anh làm sao vậy…” Đới Tiền Liễu chạy tới, nhìn thấy Tần Hằng bị hai người cảnh sát còng tay, cô rất lo lắng: “Anh cảnh sát, vì sao các anh lại bắt anh Tần, anh ấy là người tốt, có phải các anh đã hiểu lầm cái gì không…”


“Cô yên tâm, nếu anh ta vô tội, tôi sẽ thả anh ta ra một cách nguyên vẹn, nếu anh ta thật sự phạm pháp, đích thân tôi sẽ đưa anh ta vào tù!” Vương Thần nói với Đới Tiền Liễu, cô ta nhìn về phía hai tên cảnh sát, nhỏ giọng nói: “Mang đi!”


“Vâng!” Hai người cảnh sát trả lời, áp giải Tần Hằng đi ra bên ngoài.


“Anh Tần…” Nhìn Tần Hằng bị cảnh sát mang đi, trong lòng của Đới Tiền Liễu rất lo lắng, nhưng mà cô ta không thể làm cái gì được, bây giờ anh trai của cô ta còn đang ở trong phòng, cô ta cũng không thể rời đi.


Tần Hằng bị hai tên cảnh sát đẩy lên trên xe cảnh sát, xe cảnh sát chạy về phía chi cục. Vương Thần ngồi ở trên ghế phụ, Tần Hằng bị hai người cảnh sát kẹp ở giữa ngồi ở phía sau.


“Tên nhóc anh thật là ghê gớm, đến cả cậu chủ của tập đoàn Vĩ Hối mà cũng dám động, nghe nói cậu Phương Chính trực tiếp vào phòng cấp cứu của bệnh viện Hiệp Hòa! Nếu cậu Phương Chính xảy ra chuyện gì, hừ, anh sẽ rất thảm…” Một tên cảnh sát nhìn Tần Hằng cười khẽ nói.


“Tôi nói, cũng không phải do tôi nổ súng” Tần Hằng nói.


“Câm miệng! Có phải do anh hay không, sau này sẽ rõ, anh kích động như vậy, chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ của tôi đối với anh mà thôi” Vương Thần thông qua kính chiếu hậu, nhìn Tần Hằng ở phía sau mà nói.


Tần Hằng cảm thấy cảnh sát nữ này rất thành thật, cũng rất ngay thẳng, vụ án này do cô ta chịu trách nhiệm, ngược lại anh cũng cảm thấy rất yên tâm, Tần Hằng không nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ.



Rất nhanh, xe đã tới cửa của cục cảnh sát, Tần Hằng trực tiếp bị hai tên cảnh sát áp giải vào phòng thẩm vấn, do Vương Thần và một tên cảnh sát nam khác tiến hành thẩm vấn.


“Nói đi vì sao anh lại muốn bắn Phương Chính?” Cảnh sát nam hỏi, theo anh ta được biết người bị hại là Phương Chính cậu chủ của tập đoàn Vĩ Hối, người gọi điện báo án là cậu chủ Tống Dực của nhà họ Tống ở Yên kinh, trong tiềm thức của anh ta đã xem Tần Hằng là hung thủ.


“Bắn Phương Chính là một người tên là Trình Mãnh, tôi không ra tay với anh ta” Tần Hằng nói.


“Anh không nói thật, là muốn tăng thêm hình phạt hả? Tôi khuyên anh nên thành thật thú nhận những gì anh đã làm đi…” Cảnh sát nam trừng mắt nhìn Tần Hằng nói, thân phận của hai người Phương Chính và Tống Dực, khiến cho cảnh sát nam muốn hiểu biết vụ án này nhanh nhất có thể, tránh bên kia bất mãn.


“Lỗ Xung! Không được mang cảm xúc cá nhân của mình vào trong thẩm vấn!” Vương Thần nhìn về phía cảnh sát nam nói, phá án không phải là làm như vậy.


“Đội trưởng, đây rõ ràng là do anh ta làm, anh ta đang nói dối…” Cảnh sát nam vẫn là có chút kích động.


“Hiện tại anh không thích hợp phá án, trước tiên đi ra ngoài hút điếu thuốc để bình tĩnh một chút, hoặc quay về nghỉ ngơi cũng được, anh ta do một mình tôi chịu trách nhiệm!” Vương Thần nhìn cảnh sát nam nói, ánh mắt kiên định, không có một chút thùy mị nào của người phụ nữ.


“Cô nói tôi kích động, tôi phá án không chuyên nghiệp hay sao …” Cảnh sát nam bất mãn mà nhìn Vương Thần.


“Đúng! Bây giờ tôi ra lệnh cho anh đi ra ngoài!” Vương Thần không có thời gian nói nhảm với anh ta, trực tiếp chỉ về phía cửa, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.


Cảnh sát nam nhìn Vương Thần, mí mắt của anh ta run rẩy, nhưng mà anh ta vẫn không dám cãi lại mệnh lệnh của Vương Thần, theo tin tức trong cục cảnh sát, Vương Thần là con gái của một gia đình giàu có, cho dù là cục trưởng cũng có điều kiêng kị đối với Vương Thần, anh ta chỉ là một cảnh sát viên bình thường thì càng không dám vô lễ.


Cảnh sát nam đứng dậy, tức giận mà rời khỏi phòng thẩm vấn.


“Bây giờ thì thành thật nói rõ cho tôi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” Vương Thần nhìn chằm chằm vào Tần Hằng hỏi.


“Chuyện là như vậy…” Tần Hằng sắp xếp lại từ ngữ, đem chuyện xảy ra từ buổi chiều đến buổi tối hôm nay nói với Vương Thần.


“Căn cứ vào lời nói của anh, là do một mình Trình Mãnh làm bị thương Phương Chính?” Vương Thần ngừng làm ghi chép, nhìn Tần Hằng hỏi.


“Đúng vậy! Chắc chắn vẫn còn khẩu súng kia ở hiện trường, trên súng có dấu vân tay của ba người là tôi, Phương Chính và Trình Mãng! Nhưng mà trên cò súng chỉ có dấu vấn tay của Phương Chính và Trình Mãng, điều này có thể chứng minh tôi chưa từng bắn súng!” Tần Hằng nói, khi ở biệt thự, anh từng giành súng từ trong tay của Phương Chính, cũng chưa đụng vào cò súng, chỉ là để đề phòng cảnh sát điều tra anh.


“Chúng tôi đã phái người đi tìm chứng cứ ở biệt thự Phương Chính, có đúng như lời nói của anh hay không thì cần phải kiểm tra mới biết được” Vương Thần nói.


“Nhưng mà tôi phải nói cho anh rằng, dựa theo lời anh vừa mới miêu tả, ở trong biệt thự, sau khi đoạt được khẩu súng của Phương Chính thì tính mạng của anh đã không còn bị đe dọa, mà anh lại uy hiếp Trình Mãng bắn Phương Chính, hành vi này của anh đã cấu thành tội xúi giục người khác phạm tội, chúng tôi cũng phải bắt giữ anh!” Vương Thần nghiêm nghị nói.


“Cảnh sát Vương, đầu tiên là do Phương Chính sai khiến Trình Mãnh tới giết tôi và Đới Tiền Bách, sau đó bị tôi chế ngự, tôi đã yêu cầu Trình Mãng mang tôi đến nhà của Phương Chính, anh ta lại lấy súng ra chuẩn bị tấn công tôi lần nữa, anh ta hai lần suýt chút nữa lấy mạng tôi, tôi uy hiếp Trình Mãnh nổ súng bắn anh ta, đây hẳn thuộc về loại tự vệ chứ!” Tần Hằng khó hiểu hỏi.


“Không phải là tự vệ, tôi có thể nói rõ với anh, đây là anh ép người phạm tội!” Thái độ Vương Thần kiên quyết nói.


“Đồng thời, tôi cũng còn nghi ngờ đối với lời khai của anh, theo tin tức tôi biết được, Trình Mãnh từng là tay đấm ngầm, anh thật sự có thể chế ngự anh ta sao? Hơn nữa, Trình Mãnh và Phương Chính hai người dùng súng đánh anh, cả hai lần anh đều trốn thoát hả? Chuyện này nghe như chuyện viển vông!” Vương Thần hơi cười lạnh nói.


“Tôi đã nói, tôi không nói dối” Tần Hằng nói.


“Hừ, có phải hay không rất nhanh sẽ có kết quả, hôm nay trước thẩm vấn tới đây thôi, trước tiên chúng tôi cần phải tiến hành giam giữ anh cho tới khi nào chân tướng vụ án rõ ràng mới thôi!” Vương Thần nói xong, khép lại giấy ghi lời khai.


Vương Thần đứng lên, nhìn thấy Tần Hằng cũng đứng lên, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên tay phải biến thành một đao tay, hướng về phía cổ của Tần Hằng chém tới.


Tần Hằng hơi giật mình, lập tức cúi đầu để đao tay của Vương Thần đi qua.


Vương Thần không nghĩ rằng Tần Hằng có thể tránh thoát, không nhịn được nhìn Tần Hằng với cặp mắt khác xưa, cô lại đánh về phía mặt của Tần Hằng một đấm, cú đấm này Vương Thần nhất định phải đánh trúng, nào ngờ Tần Hằng đột nhiên nghiêng người, nắm tay của Vương Thần xẹt qua chóp mũi của Tần Hằng, Tần Hằng dùng hông đẩy bàn thẩm vấn, bàn thẩm vấn đánh trúng vào đùi của Vương Thần.


“Úi” Vương Thần bị đau kêu lên một tiếng, lùi về phía sau hai bước.


“Thật xin lỗi, ngại quá!” Tần Hằng thấy Vương Thần nhíu mày kêu đau, trong lòng cũng có chút áy náy.


Vương Thần vốn là muốn thử xem, Tần Hằng có giống như trong lời khai của anh hay không, có thể chế ngự được Trình Mãnh không, không nghĩ rằng hai tay Tần Hằng bị còng mà còn giỏi như vậy.


Trời sinh cô ta đã không chịu thua kém ai, lúc này lại bị khơi dậy lòng hiếu thắng, giơ hai đấm lên rồi vọt về phía Tần Hằng, đánh một đấm về phía cái mũi của Tần Hằng.


Ở trong mắt Tần Hằng, võ công của Vương Thần giống của con nít, anh nhanh nhẹn quay người lại, tránh đi nắm tay của Vương Thần, đi tới trước mặt của Vương Thần,


Vương Thần nâng gối đánh về phía hạ thân của Tần Hằng, Tần Hằng đồng thời nâng chân phải lên, tốc độ nhanh hơn so với Vương Thần, anh kẹp chặt chân của Vương Thần khiến cho chân của Vương Thần không thể động đậy .


“Anh…” Vương Thần thẹn quá thành giận, trong lòng nôn nóng muốn rút chân ra, không ngờ cơ thể bị mất thăng bằng mà ngã ra phía sau, Tần Hằng bị cô ta kéo theo cũng hướng về phía Vương Thần đè lên.


Vương Thần dựa vào bàn thẩm vấn đã bị ngã, Tần Hằng không thu chân được nên đã đè lên trên người của Vương Thần, “bẹp” một cái, vừa vặn hôn lên miệng của Vương Thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom