• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot NGƯỜI THỪA KẾ (7 Viewers)

  • Chap-9




Chương 9: Người đẹp thân thiện​




Tần Hằng đi qua cửa nhỏ bằng lưới màu xanh vào bãi tập phía tây, lại thấy năm, sáu cô gái trẻ trung xinh đẹp, anh chạy chậm tới.



"Tần Hằng, cậu tới rồi. Sao hôm nay cậu tới chậm vậy?"



Trong mấy nữ sinh, cô gái có dáng người cao gầy nhất kia nói chuyện. Cô ta chính là Hạ Hà vừa gọi điện thoại cho Tần Hằng.



Hạ Hà móc ra ba mươi nghìn đưa cho Tần Hằng: "Mua cho các chị sáu chai nước đi."



"Đội trưởng, sao vừa chị không nói, tôi tiện đường lại mua về luôn." Tần Hằng cầm ba mươi nghìn, hỏi.



"Hừ, cậu còn cáu vậy là sao? Không phải chạy thêm vài bước đường à? Thế nào, mới vậy đã không chịu nổi rồi?" Hạ Hà trừng mắt, cái miệng nhỏ lúc khép lúc mở, từng từ giống như đạn pháo bắn về phía Tần Hằng.



"Không... Được rồi, tôi đi mua bây giờ đây..." Tần Hằng cuối cùng vẫn lựa chọn đi mua, không tranh luận với Hạ Hà nữa.



Nước mua về rồi, Tần Hằng trả mười hai nghìn còn lại cho Hạ Hà, mấy nữ sinh của đội cổ động mỗi người cầm một chai, uống.



"Tần Hằng, quạt cho chị cái." Hạ Hà lại nhìn Tần Hằng ra lệnh. Tần Hằng cũng đang nhàn rỗi, phải lợi dụng anh cho đủ.



Các cô ấy đang ngồi ở trong khu vực sân bóng rổ. Ở sân bóng rổ gần đó, người đội bóng rổ trong trường đang chơi bóng.



Nghỉ ngơi nửa giờ, Hạ Hà vỗ tay, gọi các thành viên của đội cổ vũ tiếp tục luyện tập.



Tần Hằng ngồi một mình ở trên khán đài có thể di động, nhìn đám người Hạ Hà luyện tập, xung quanh chỗ ngồi đều là túi của đám người Hạ Hà và một vài thứ dùng để rèn luyện.



"Chào anh, sao anh không lên chơi với bọn họ vậy?"



Một nữ sinh đi tới bên cạnh, mỉm cười nhìn Tần Hằng và ngồi xuống bên cạnh anh.



Tần Hằng hơi sửng sốt. Nữ sinh này có mái tóc đẹp, gương mặt trứng ngỗng, da trắng như tuyết, mắt có hai phần đen trắng rõ ràng, trên gương mặt có một khí chất tươi mát thoát tục.



"Chào cô..."



Tần Hằng đang tính nói gì đó, một nam sinh cao lớn mặc trang phục người Hồ đúng lúc đi tới, đã lên tiếng trước: "Người đẹp, em để ý đến cậu ta làm gì? Cậu ta à, là bảo mẫu ngự dụng của đội cổ vũ. Chuyện mệt nhọc, bẩn thỉu đều do cậu ta làm hết. Nếu không loại người nghèo kiết xác như cậu ta, Hạ Hà làm sao có thể để cho cậu ta vào đội được!"



"A..." Trong ánh mắt nữ sinh nhìn Tần Hằng lại có thêm chút dịu dàng.



"Trước khi em tới, thằng nhóc này còn quạt cho nữ sinh của đội cổ động đấy, như vậy này." Nam sinh kia làm ra tư thế quạt gió, còn kèm theo nụ cười trêu chọc, làm tư thế quạt gió hèn hạ tới không thể hèn hạ hơn.



Nam sinh cao lớn nói xong, giơ tay về phía nữ sinh: "Chào em, tôi là Vương Tiếu Địch, chủ lực của đội bóng rổ trong trường, trong nhà có một công ty nhỏ cũng tàm tạm, thu nhập năm khoảng hơn sáu tỷ."



Vương Tiếu Địch nhìn nữ sinh này, càng nhìn càng thích. Với điều kiện của mình tốt như vậy, muốn nhận được thiện cảm của nữ sinh thì không thành vấn đề!



Nữ sinh liếc nhìn bàn tay Vương Tiếu Địch giơ ra lại không có bất kỳ biểu thị gì, làm như không nhìn thấy, chỉ nhìn Vương Tiếu Địch cười thản nhiên: "Chào anh, tôi là Nghê Kiệt, bạn của Hạ Hà "



Vương Tiếu Địch thoáng lúng túng rút tay về, lại hăng hái nói: "Nghê Kiệt, ừ, tên này thật dễ nghe. Hạ Hà đang tập luyện, cũng không thể nói chuyện với em được. Đi, tôi đi dạo với em ở bãi tập một vòng, hai chúng ta nói chuyện một lát."



"Cảm ơn, không cần đâu." Nghê Kiệt cười thản nhiên.



Vương Tiếu Địch ăn hai lần canh đóng cửa thì tức giận không nguôi, nhưng đối mặt với một người đẹp như thế, cậu ta lại không muốn buông tha: Còn muốn tranh thủ một chút, nhưng trên sân bóng rổ bên kia lại có người gọi cậu ta. Vương Tiếu Địch đành phải phẫn nộ chạy về.



"Anh tên gì?" Nghê Kiệt nghiêng đầu qua, nhìn về phía Tần Hằng và cười ôn hòa.



"Tần Hằng." Tần Hằng máy móc nói một câu, sự chú ý của anh đều bị thu hút với khí chất của Nghê Kiệt, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia vừa không hề sự khinh thường đối với Tần Hằng, cũng không có thương hại và thông cảm đối với Tần Hằng.



Tần Hằng cảm giác rất thoải mái, hai mắt nhìn Nghê Kiệt, khóe miệng theo bản năng hơi cong lên.



Đầu kia, Hạ Hà dẫn theo thành viên của đội cổ động đã nhảy hai lần, Hạ Hà lấy tay quạt gió đi tới.



"Nghê Kiệt, sao cậu còn nói chuyện với cậu ta thế?"



Hạ Hà hơi kinh ngạc nhìn Nghê Kiệt, nói xong vội vàng nắm bắt vai áo của Tần Hằng, “xách” anh đứng lên, bản thân ngồi xuống bên cạnh Nghê Kiệt, nghiêm túc nói với Nghê Kiệt: "Tớ thuê cậu ta vào là tính có người có thể giúp đỡ nâng loa, dọn trang phục mà thôi. Từ cách ăn mặc của cậu ta, cậu cũng có thể nhìn ra cậu ta chỉ là một tên nhà nghèo, không cần để ý đến cậu ta!"



"Tớ không quan tâm tới chuyện này, cảm thấy người này không tệ." Nghê Kiệt cười thản nhiên nói.



"Không tệ cái gì chứ!" Hạ Hà không hề đồng ý với quan điểm của Nghê Kiệt, lại bắn ánh mắt lợi hại về phía Tần Hằng nói: "Tôi đã biết mà, nhất định là cậu thấy Nghê Kiệt xinh đẹp nên xán tới gần. Cậu không biết thân phận của mình sao? Tôi cảnh cáo cậu, về sau không được phép có ý nghĩ với Nghê Kiệt!"



"Tôi..." Tần Hằng còn muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại không biết nên nói gì.



"Tôi cái gì mà tôi, thật là..." Ánh mắt Hạ Hà càng thêm sắc bén, thấy Tần Hằng không nói gì nữa mới thu lại. Nghê Kiệt ở bên cạnh lại bất lực nhìn Tần Hằng.



Điện thoại của Hạ Hà bỗng nhiên đổ chuông. Cô ta lấy ra chiếc điện thoại có vỏ màu hồng. Hạ Hà nhìn dãy số, vô thức nhíu mày rồi đứng lên, đi tới đi lui xung quanh nghe điện thoại.



"Alo, chị họ à... Chị cũng đừng quá áp lực, dù sao chị cũng đến tuổi rồi, người nhà làm vậy không phải là sốt ruột thay cho chị sao... Đúng, được, không có chuyện gì thì chị lại đến khu vui chơi, công viên đi dạo một chút, đừng cứ nghĩ mãi về chuyện này nữa. Có chuyện gì lại gọi điện thoại cho em..."



Hạ Hà nói xong thì cúp máy, sắc mặt hơi nghiêm trọng ngồi xuống bên cạnh Nghê Kiệt.



"Sao vậy?" Nghê Kiệt đặt tay ở trên đầu gối của Hạ Hà.



"Chị họ tớ đã lớn tuổi rồi mà chưa có người yêu, người nhà đang giục chị ấy." Hạ Hà rũ mắt nhìn Nghê Kiệt.



"Chị họ cậu xinh đẹp như vậy, lo gì không gả được chứ?" Nghê Kiệt mỉm cười.



Hạ Hà hơi trừng mắt với Nghê Kiệt, đập nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn: "Ái chà, Nghê Kiệt sao cậu lại không rõ chứ? Chị họ tớ không lo gả, đó không phải là nói nhảm sao? Quan trọng là phải xem gả cho ai. Cậu cũng đã xem ảnh của chị họ tớ rồi. Với điều kiện của chị ấy, dù thế nào cũng phải tìm một ông chủ có tài sản mấy tỷ chứ?"



Nói đến đây, ánh mắt Hạ Hà liếc nhìn trên người Tần Hằng đứng bên cạnh, trong ánh mắt có vẻ ghét bỏ: "Cũng không thể lấy người kém cỏi như cậu ta đi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom