• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Người thừa kế hào môn Full dịch (13 Viewers)

  • Chương 2740-2743

Trong giới tu hành, đột nhiên chết là chuyện rất bình thường. Trần Bình rất nhạy bén đứng bên cạnh, cảm nhận được khí tức chung quanh.

Anh có thể cảm giác được bên ngoài đang điên cuồng tác chiến, dường như có thứ gì đó đang đánh lộn.

Nhưng bây giờ cung điện xương trắng đã chặn lại tầm mắt và linh thức của bọn họ, Trần Bình cũng không có cách nào nhìn xem rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Ở nơi đám người Trần Bình không nhìn thấy, bộ xương yêu thủ cực kỳ to lớn đang chiến đấu với một pho tượng cổ.

Chúng đánh khó mà giải hòa được, dáng vẻ đang muốn tranh đoạt địa bàn. Mà bên cạnh hai sinh vật này, chất một nấm mồ to lớn. Nấm mồ này đang không ngừng dãn ra, nhìn có vẻ như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài. Ngay vào lúc hai sinh vật đang đại chiến, đột nhiên vang lên một tiếng làm cho ai cũng chần kinh. Lúc này, Trần Bình cũng nhìn được tình huống bên ngoài.

Anh thấy hai thứ kỳ quái đang đánh lộn, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng, nấm mồ cách đó không xa đột nhiên nổ tung, nhìn qua cũng có chút khiếp người.

Sau khi nấm mồ mở ra, một người đàn ông nhìn có chút non nớt chui ra ngoài. Người đàn ông này có gương mặt như trẻ con sáu tuổi, nhìn qua non nớt đến có chút kỳ kỳ quái quái. "Lão đại... cậu thế đứa kia không? Sao có thể có người trưởng thành thành thế kia?".

Sư Chấn Thiên ở bên cạnh không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình một cái, anh ta suýt chút nữa tưởng mình bị mù.

"Trong cái tên kia lạnh lùng ghế, nhưng dáng người chẳng khác gì ông lão cả, chuyện này là sao ta?"

Sư Chẩn Thiên nói một câu liền trúng, Trần Bình ở bên cạnh nhíu mày, anh cũng không nói gì thêm, chỉ đang im lặng nhìn xem.

Cái tên mặt trẻ nhưng lại có chút già nua kia sau khi ra khỏi phần mộ, cả người đều tức phát điện. "Rốt cuộc là ai lấy được đá phong ấn, lại có thể mở khóa được cung điện xương trắng!" Gã gào một lần lại một lần, dường như phẫn nộ tới cực hạn. Mà Trần Bình lúc này cũng biết vì sao đối phương lại gào thét.

"Xem ra cái tên này ở đây tu hành đã lâu, hơn phân nửa là dùng một vài thủ đoạn không thể để cho ai biết, giấu mình trong nấm mồ, nhưng sự xuất hiện của chúng ta đã phá hủy việc gã tu hành, cho nên gã mới tức giận như thế".

Trần Bình bình tĩnh nói, trên mặt anh mang theo vẻ tò mò, không hiểu rốt cuộc cái tên kia có thân. phận gì.

Ngay khi gã vừa gầm thét xong, đột nhiên cả người trở nên có chút quỷ dị. Gương mặt trẻ con kia từ từ biến thành gương mặt của một ông già. Nếp nhăn đột nhiên xuất hiện trên mặt gã, cả gương mặt trở nên có chút vặn vẹo.

Lão già đương nhiên cũng cảm nhận được gương mặt mình đã thay đổi, gã lập tức giận dữ vô cùng, không ngừng lớn tiếng gào thét.

"Rốt cuộc là ai!"

"Rốt cuộc là kẻ nào phá hủy kế hoạch mà ta bố trí nhiều năm như vậy, kế hoạch cải lão hoàn đồng của ta kết thúc rồi!"

Một giọt nước mắt lập tức chảy ra từ mắt lão già, xem ra tâm trạng không được ổn định nữa rồi.

Gã hao tốn nhiều năm như vậy, tỉ mỉ bố trí kế hoạch, chính vì đợi đến ngày bản thân có thể cải lão | hoàn đồng.

Nhưng tất cả lại đột nhiên thay đổi.

Gã lại trở về thời kỳ đầu lúc bế quan, dung nhan khôi phục vẻ già nua, thậm chí cả cơ thể cũng không bằng lúc trước.

Cùng lúc đó từ trong nấm mồ có mười cô gái đẹp chui ra. Trần Bình cũng có chút kinh ngạc, không ngờ không gian trong nấm mồ lại lớn như thế. Mười cô gái này nhìn thấy dáng vẻ gầm thét của đối phương, không nhịn được run lẩy bẩy, quỳ rạp hết xuống đất.

| Mặc dù Trần Bình không rõ ràng vì sao đối phương lại thích ở trong nấm mồ như vậy, nhưng anh biết hơn phân nửa chính là địa bàn của lão già kia.

"Ngài đừng nóng giận..." Đúng lúc này, một người phụ nữ có chút lo lắng dựa vào, muốn thuyết phục lão già đứng tức giận. Nhưng lão già đang trong cơn giận dữ, sao có thể để ý tới lời nói của cô ta.

Những người khác thấy cảnh này, hoảng sợ quỳ trên đất không ngừng dập đầu, căn bản cũng không dám lại gần thuyết phục.

"Dám đối đầu với Loạn Xuyên Sa, ông đây nhất định sẽ giết chết mi!"

Trong lòng ông ta cực kỳ phẫn nộ, hận không thể chém người cầm đá phong ấn thành nghìn mảnh ngay lập tức.

Nếu có người của đại lục Cổ Chước ở đây thì chắc chắn sẽ biết lão ta là ai. Đại lục Cổ Chước có một nghề thần bí, gọi là Khắc thần sự.

Lão ta có thể khắc họa đủ loại bùa chú trên cơ thể của người khác, để cho người ta có được công năng đủ loại đủ dáng khác nhau trong thời gian ngắn ngủi.

Khắc thần của bọn họ chỉ có thể khắc trên da thịt của con người. Mặc dù đau đớn vô cùng nhưng hiệu quả thì cực kỳ rõ rệt.

Có Khắc thần làm tốc độ tăng lên, có loại có thể mạnh lên trong thời gian ngắn, nói tóm lại đều ra thứ rất thần kỳ.

Muốn học Khắc thần, khó càng thêm khó. Ở toàn bộ đại lục Cổ Chước, tất cả cũng chỉ có bảy vị Khắc Thần sự. Mấy người này ra ngoài lịch luyện bốn phía, cho nên rất khó tìm được. Mà lão già trước mặt này, là người có thực lực mạnh nhất.

Nhiều năm trước lão ta tìm được phương pháp cải lão hoàn đồng, cho nên liền bày trận bế quan, nghề Khắc thần cứ thế biến mất trong một thời gian dài.

Cho dù đám người trong giang hồ kia tìm kiếm kiểu gì, cũng khó tìm được khắc thần sự nào khác.

Mà từng đống xương trắng này, cũng chính là ngày trước lão ta có được cơ duyên bồi dưỡng mà thành.

Lão ta lợi dụng đặc tính của đá phong ấn, cộng thêm cơ duyên lúc trước mình đạt được giúp đỡ, hấp dẫn những người có chí đến tìm bảo vật.

Hàng năm đến thời gian nhất định, vùng phong ấn mở ra, lão ta cũng sẽ thu được một đống máu thịt của người.

| Những máu thịt này có thể nuôi đạo khắc của lão, để lão ta từ từ xung kích thần đàn, từ đó đạt được tình trạng cải lão hoàn đồng.

Nhưng khuyết điểm duy nhất là không thể để cho người cầm theo đá phong ấn tiến vào nơi này. Có được đá phong ấn thì sẽ có thể mở được mối liên kết giữa tảng đá kia và vùng phong ấn. Đến lúc đó, toàn bộ vùng phong ẩn sẽ bị người có tảng đá kia chiếm làm của riêng. Còn lão ta thì không thể lợi dụng đặc tính của vùng phong ấn làm xằng làm bậy nữa.

Vất vả lắm mới hoàn thành hơn một nửa, đột nhiên lão ta bị cưỡng ép cắt đứt liên hệ với vùng phong ẩn, điều này bảo lão ta chấp nhận thế nào được?

Là Khắc thần sư, lão ta tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra. Mà những vật chạm trổ vừa mới giao chiến cùng bộ xương yêu thú kia, lúc này nằm yên một bên.

Bộ xương yêu thúc an tĩnh đứng ở bên cạnh, không có bất kỳ động tĩnh nào, dường như đã tiêu hao | hết tất cả khí lực.

Lão già Loan Xuyên Cát này không cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ kẻ nào, thân hình lập tức lóe lên, biến mất khỏi nơi này.
| Bây giờ lão ta đã mất liên hệ với vùng phong ấn, nếu tiếp tục ở đây thì chỉ có tự mình chuốc lấy cực khổ, nói không chừng đến lúc đó mình còn bị ảnh hưởng theo.

Đã vậy, lão ta chỉ đánh đi trước một bước.

Trần Bình nhìn thấy đối phương nhanh chóng rời đi, anh cũng từ từ phát hiện, tất cả đồ vật chung quanh dường như cũng đều mất đi sinh khí.

Thừa dịp này, Trần Bình cũng chui ra khỏi cung điện.

Những người khác cũng đi theo Trần Bình, bọn họ cẩn thận quan sát chung quanh, chỉ sợ đột nhiên xảy ra biến cố gì.

| Trần Bình thử đánh về phía pho tượng kia một quyền, phát hiện pho tượng này cứng rắn vô cùng, còn khủng bố hơn nhiều so với bộ xương kia.

Trần Bình đoán, những pho tượng này là đồ của lão già Loan Xuyên Sa kia làm ra.

Có điều pho tượng này trước đó đã trải qua một trận chiến kịch liệt, cho nên giờ cũng yếu đi rất nhiều.

Hơi nữa đối phương không được điều khiển nữa, cho nên giờ đây chỉ là một cái xác không cứng ngắc.

Trần Bình liên tục đánh mấy quyền, cuối cùng đánh nạt pho tượng này. Nhìn phương hướng mà lão già kia rời đi, vẻ mặt của Trần Bình cũng trở nên nghiêm túc. Anh không hiểu rốt cuộc đối phương là người gì. Càng quan trọng hơn là, anh không rõ đối phương đến từ thế giới nào.

Nếu như đối phương đến từ thế giới hiện thực của mình, vậy thì phải cẩn thận một chút, ai cũng không biết được tình hình ra sao.

Nhìn thấy đám phụ nữ nằm run rẩy trên đất, Trần Bình tiện tay tóm lấy một người. "Nói cho tôi biết, lão già vừa rồi là ai?" "Các người lại là ai?"

Nếu như có thể cảm nhận được thì thực lực của đám phụ nữ này không tính là mạnh, chỉ là người tu hành loại bình thường nhất mà thôi. Có điều dáng dấp bọn họ tương đối xinh đẹp, cho nên có thể được đối phương bỏ túi làm thị nữ.

Thấy được dáng vẻ hung ác của Trần Bình, đám phụ nữ này cũng cảm thấy có chút bối rối.

"Chúng tôi đến từ đại lục Cổ Chước, vừa rồi là Loạn Xuyên Sa, là Khắc thần sự lợi hại nhất của đại lục Cổ Chước."

Người phụ nữ bị Trần Bình bắt, có người lại run lẩy bẩy, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Nghe được những lời này, Trần Bình và Sư Chẩn Thiên liếc nhìn nhau, bọn họ khá bất ngờ khi nghe được tin này.

Cái tên kia thế mà lại đến từ đại lục Cổ Chước. "Cô nói cái gì... Khắc Thần sư là cái gì chứ?" Sư Chấn Thiên nghi ngờ hỏi.

Mặc dù trong lòng người phụ nữ không hiểu vì sao hai người này lại không biết chút gì về Khắc thần sư, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.

Sau khi được đối phương miêu tả, Trần Bình cũng biết cái nghề này là sao.

Càng không ngờ lão già kia lại là người của đại lục Cổ Chước. | "Đã vậy, đến lúc đó có phải chúng ta cũng sẽ được nhìn thấy lão ta?" Sư Chẩn Thiên cười híp mắt nó. với Trần Bình.

Anh ta lại rất mong chờ mình được chạm mặt với lão già xấu tính kia. Anh ta cũng ngẫm nghĩ xem Khắc thần sư là cái nghề cổ quái gì.

"Ngoan ngoãn đợi ở đây không nhúc nhích, nếu một hồi chúng tôi quay lại vẫn còn thấy các người ở đây thì tôi sẽ thả các người ra".

| Trần Bình dặn dò một câu, ngay sau đó lập tức chui vào nấm mồ, anh cảm thấy nhất định là lão già này có bí mật.

Đối phương cũng không phải chủ nhân của vùng phong ấn, vậy sao lão ta có thể điều khiển được những bộ xương kia.

Tuy nói không biết vì sao, cuối cùng bộ xương yêu thú lại đột nhiên phản bội, nhưng từ đầu đến cuối Trần Bình đều cảm thấy, nhất định là lão ta nắm giữ được phương pháp khống chế xương cốt.

Sau khi Trần Bình đi vào trong nấm mồ, mới phát hiện nơi này không hề giống trong tưởng tượng của mình.

Anh vốn cho là nơi này u ám, tối tăm vô cùng, nhưng không ngờ, nó lại rộng lớn thể này. Thậm chí nơi này còn trở thành một vùng non xanh nước biếc. Với cả bên trong cũng có không ít pho tượng. Căn cứ vào những pho tượng này để phán đoán, lão già kia tuyệt đối không phải chủ nhân ở nơi đây.

Với cả những pho tượng này cũng không thuộc về ông ta, ông ta chỉ may mắn nắm được phương pháp không chế mà thôi.

Trong này có một hồ nước không lớn không nhỏ, chung quanh trồng đầy cây cối, thậm chí còn có các loại chim chóc không biết tên đang nghịch nước, không ngừng líu ríu.

Nhìn cảnh này, Trần Bình cứ có tưởng như mình xuất hiện ảo giác. Dường như những bộ xương trắng vừa nãy mình nhìn thấy đều là giả. Nơi này không tính là quá lớn, từ đầu tới cuối chỉ có ba mươi kilomet. Đi về phía trước được mấy bước, anh liền thấy một động phủ cỡ nhỏ. Có lẽ đây chính là chỗ ở của lão già đó. Trong lòng Trần Bình ngẫm nghĩ rồi thúc giục Sư Chẩn Thiên theo sát. Khi anh đi vào cửa động phủ, đột nhiên một luồng sáng trắng chiếu vào người anh. Trần Bình cảm thấy như bản thân bị lột trần, bị ánh sáng trắng này nhìn thấu.

Sư Chấn Thiên ở bên cạnh mờ mịt che lấy vị trí quan trọng của mình, vẻ mặt khoa trương nhìn chằm chằm vào luồng sáng này.

"Cái quỷ gì vậy? Thứ này có thể nhìn xuyên thấu à? Sao tôi có cảm giác dường như mình đang trần truồng rồi bị ánh sáng này soi mấy lần vậy?"

Ánh sáng này chỉ quét qua người Sự Chấn Thiên một chút. Còn không ngừng quét lấy quét để trên người Trần Bình. Dường như cơ thể của Trần Bình làm cho luồng sáng này vô cùng nghi ngờ. Ánh sáng quét mấy chục lần trên người Trần Bình, không hề có ý muốn dùng lại.

Cảm nhận được lực lượng mà ánh sáng này mang tới, Trần Bình rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải do Loạn Xuyên Sa lưu lại.

Đoán chính chính là của chủ nhân ở nơi này để lại một luồng sáng dùng để thị sát thần thức của đối phương.

Thời gian qua lâu như vậy, luồng sáng này cũng coi như nó mạnh hết đà. Cho nên, luồng sáng này sau khi quét căn cơ của Trần Bình, liền trực tiếp lựa chọn từ bỏ. Cửa lớn ầm ầm mở ra, từng luồng khí tức huyền diệu đập vào mặt. Trần Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi vào. Anh biết rõ, trong này tuyệt đối có một núi bảo vật.

Cho dù lão già kia chiếm cứ ở đây lâu, đoán chừng cũng không có cách nào tiêu hao toàn bộ bảo vật bên trong.

Trong động phủ rõ ràng có một chiếc giường đá. Nơi này cũng không lớn, có lẽ chỉ như biệt thự có sân nhỏ.

Vốn anh tưởng giường đá là chỗ ngủ của Loạn Xuyên Sa, nhưng vừa đi tới gần lại phát hiện có một | bóng người như có như không nằm ở trên. | Có lẽ đây chính là chủ nhân của nơi này.

Trần Bình cảm thấy lá gan của Loạn Xuyên Cát cũng lớn, không hiểu sao dám sớm chiều ở chung với | thi thể của chủ nhân nơi này.

Nếu không phải Trần Bình không cảm giác được hơi thở của đối phương, anh cũng sẽ không cảm thấy người này chết rồi.

Người trước mặt như ngủ thiếp đi, sắc mặt hồng hào, thậm chí làn da cũng rất hoàn hảo.

Chỉ tiếc là, Trần Bình không có bất cứ biện pháp nào cảm nhận được hơi thở sự sống trên người của người này.
Cộng thêm, bây giờ cơ thể người đàn ông này đã hơi mờ, rõ ràng là đã quy tiên. Sư Chấn Thiên ở bên cạnh, có chút hưng phấn nhìn cái giường này.

"Tôi thấy chiếc giường này là một bảo vật đấy, thi thể người này cất giữ ở đây ít nhất cũng phải hơn nghìn năm rồi, nhưng mà vẫn được bảo vệ không thối rữa, thậm chí còn có nguyên khí vờn quanh, giá trị của thứ đồ này tuyệt đối không nhỏ.

Nói đến đây, Sư Chấn Thiên có chút chờ mong nhìn chằm chằm vào chiếc giường, nếu như Trần Bình không muốn, anh ta chắc chắn sẽ chiếm thành của riêng.

"Nếu anh thật sự thích thì lát cứ lấy đi là được." Trần Bình cũng không quan tâm, anh không có bất kỳ hứng thú gì với thứ này.

Trần Bình vừa nói xong, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trần Bình.

"Ta đã ngủ say ngàn năm à?". Người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, có chút tò mò lên tiếng. Động tác này của ông ta dọa Trần Bình và Sư Chấn Thiện giật nảy mình. Cho dù là ai cũng không ngờ, cái kẻ nhìn tưởng như đã chết này lại đột nhiên ngồi dậy.

Hai người có chút cẩn thận lùi về sau mấy bước, bọn họ dùng ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm cái tên đàn ông kia, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè, chẳng ai biết cái thứ này rốt cuộc là gì.

"Lão đại, chẳng lẽ chúng ta xâm nhập nhầm vào một hang động của tà tu sao? Thế này thì khác nào tìm đường chết đâu".

Sư Chấn Thiên đứng cạnh Trần Bình thấp giọng nói, cảm giác có chút muốn bỏ cuộc giữa đường.

Trần Bình duy trì trạng thái im lặng, anh chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, muốn coi cái tên này rốt cuộc có thể chơi ra cái gì.

"Ồ, thì ra ta đã chết rồi, xem ra một sợi tàn hồn này của ta cũng duy trì được lâu đấy".

Cái tên đàn ông này cũng không nói thêm gì, mà tự mình cảm thụ cơ thể mình, có chút bất đã dĩ lên | tiếng.

Trần Bình ngẩn cả người, cái tên này còn thích nói một mình nữa à? | Người đàn ông trung niên này nhìn Trần Bình một chút, rồi sau đó trực tiếp khóa chặt ánh mắt vào anh.

Còn Sư Chấn Thiên bên cạnh thì dường như bị coi là không khí.

"Cậu trai này, ta thấy xương cốt cậu rất đáng kinh ngạc đấy, với cả có thể thuận lợi tiến vào phủ đệ của bản vương, cũng coi như chúng ta có duyên phận, cậu có nguyện ý làm đồ đệ của bản vương, kế thừa y bát tôn quý của bản vương không?"

Người đàn ông trung niên có chút kiêu ngạo nói với Trần Bình, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Ông ta rất có lòng tin với năng lực của mình, trong lòng cũng rõ ràng, không có một người trẻ tuổi nào có thể từ chối lời mời của ông ta cả.

Là Vua Khắc thần sư, trong lòng ông ta cực kỳ tự tin có thể lôi kéo được Trần Bình. "Nhận đồ đệ?"

Trên mặt Trần Bình lóe lên vẻ buồn cười, anh không ngờ vậy mà đối phương lại muốn nhận mình làm đồ đệ.

Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được cười, anh ta thật không ngờ có người sẽ muốn nhận lão đại của mình là đồ đệ.

Trần Bình cứ như vậy yên lặng nhìn cái tên tự xưng là bản vương này, anh rất muốn biết người này rốt cuộc lấy được tự tin ở đâu mà dám đòi nhận mình làm đồ đệ.

"Không biết ông làm nghề gì?". Trên mặt Trần Bình toát lên vẻ tò mò, đúng là anh không rõ đối phương có nghề nghiệp gì. Thấy dáng vẻ thờ ơ của Trần Bình, người đàn ông này cũng không nhịn được lên tiếng. "Không biết cậu từng nghe nói tới Khắc thần sự chưa, ta chính là người sáng lập ra thứ này."

Nghe ông ta giới thiệu, trong mắt Trần Bình cũng lóe lên tia kinh ngạc, không ngờ người này lại lợi hại như vậy.

Có thể tự khai sáng ra một nghề, cũng coi như cực kỳ có bản lĩnh, cho dù đối với Trần Bình thì thứ này chẳng là gì.

"Thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú với nghề đó. Trần Bình mỉm cười nói, anh cũng không có nửa điểm muốn có quan hệ gì với đối phương.

Thậm chí anh cũng không rõ rốt cuộc người này là tốt hay xấu, sao lại tự dưng đòi nhận anh làm đồ đệ.

Có điều Trần Bình cũng quả thật là có chút chân kinh với thân phận của người này, nếu cái tên này đã tự xưng là bản vương, vậy thì chứng minh ông ta nhất định là nhân vật trí dũng kiệt xuất đời đầu.

Cũng khó trách cái tên Loạn Xuyên Cát kia không tiếc lợi dụng hi sinh mạng sống của nhiều người làm cái giá để tẩm bổ cho mảnh đất này như vậy.

Trần Bình làm cho người đàn ông trung niên này lộ ra vẻ nghi ngờ, ông ta thật không hiểu vì sao Trần Bình lại từ chối mình?

Có điều Trần Bình từ chối cũng không làm cho ông ta thấy khó chịu, không vui, mà còn có chút tán thưởng.

"Cậu là người đầu tiên từ chối ta, được lắm, tôi cực kỳ tán dương cậu, tên của ta là Thịnh Vượng, ta rất coi trọng cậu"

Bị Trần Bình từ chối mà còn lộ ra vẻ rất thưởng thức Trần Bình, điều này làm cho Trần Bình cũng có thấy có chút khó tin.

Hình như người này cũng không giống người xấu gì.

"Thực không dám giấu, ta cũng có một chuyện muốn nhờ, đời này bản vương luôn hành hiệp trượng nghĩa, xưa nay không làm chuyện gian, không phạm pháp, kết quả không ngờ lại bị một kẻ hèn hạ hãm hại, bây giờ bị ép trốn trong nơi ngột ngạt này, cuối cùng chỉ có thể âu sầu thất bạn, ôm hận mà kết thúc cuộc đời"

"Ta có thể cho cậu tất cả mọi thứ, nhưng cậu nhất định phải đồng ý với tôi một việc, chờ sau khi cậu trưởng thành, nhất định phải giúp bạn vương báo thù mới được!"

Thịnh Vượng đột nhiên nói, trong con người của ông ta lộ ra một tia hận ý, có thể nhìn ra ông ta căm ghét kẻ hèn hạ kia đến thế nào.

Trần Bình hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là một sợi thần niệm mà đối phương lưu lại trước khi chết, có điều sợi thần niệm này phóng ra tia sát ý lạnh thấu xương, cũng khiến cho anh cảm nhận được một tia kinh ngạc.

Những lời Thịnh Vượng nói cũng làm cho Trần Bình có chút động lòng, không cần làm đồ đệ mà vẫn được hưởng đồ của ông ta, còn cái giá duy nhất phải trả chỉ là giúp ông ta báo thù mà thôi.

Dựa vào thực lực của Trần Bình bây giờ, muốn giúp Thịnh Vượng báo thù là hoàn toàn dễ dàng, anh căn bản cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

"Yên tâm đi, cầm đồ của ông rồi nhất định tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ông, tôi thấy ông cũng không giống hạng người gian tà gì, ý nghĩ của ông tôi đương nhiên hiểu."

Trần Bình cười tủm tỉm nói, anh đúng là rất coi trọng Thịnh Vượng.

Nếu không phải Thịnh Vương chết rồi, nói không chừng bọn họ sẽ còn có cơ hội ngồi một chỗ tâm sự, uống chén rượu.

Thấy Trần Bình đồng ý báo thù cho mình, trên mặt Thịnh Vương cũng lóe lên tia hưng phấn.

Ông ta không ngờ vậy mà Trần Bình lại đồng ý với mình, Trần Bình đúng là người ngay thẳng nhất mà ông ta từng gặp.

"Theo lý mà nói thì ông phải tìm lão già từng ở nơi này trước kia nhớ báo thù cho mới đúng, vì sao đột nhiên lại tìm tôi?"

"Hai người có nghề nghiệp tương đương, hẳn là nên nói về chuyện này mới đúng"

Trần Bình có chút khó hiểu, anh nghĩ mãi không ra vì sao đối phương không chọn Loạn Xuyên Sa đi báo thù.
Nghe Trần Bình nói, trên mặt ông ta cũng lộ ra một tia bất đã dĩ. "Cậu không biết đâu, phẩm tính của tên kia có vấn đề" | Dường như khó khăn lắm với có người để nói chuyện, Thịnh Vượng liền không nhịn được mà tiến đến gần Trần Bình, không ngừng kể lể.

Ông ta không có dự định gì với Loạn Xuyên Sa, thậm chí ngay cả ý muốn thu nhận đồ đệ cũng không có, chỉ cấp cho lão ta một nơi nhỏ để tu hành mà thôi.

Đây cũng chính là lý do vì sao Loạn Xuyên Sa lại tu hành chậm đến vậy, nhiều năm rồi, lão ta vẫn không đạt được tới cảnh giới tu vi mà mình mong muốn.

"Trong túi trữ đồ này là tất cả tài nguyên của ta, còn có một số vật liệu chuyên nghiệp, ta đoán chừng cậu cũng không cần dùng tới, cậu có thể cân nhắc tiến hành đấu giá bán lấy lời, mấy thứ này vô cùng đáng tiền với những kẻ chưa thấy qua sự đời.

"Trong đó còn có một quyển nhật ký, trong đó viết rất rõ ràng chi tiết tin tức của những kẻ có thù với ta, ta hi vọng cậu có thể giúp ta báo thù rửa hận, để cho chúng nó cảm nhận được thế nào là sợ hãi trước cái chết."

Nói xong lời này, ông ta lập tức lấy từ trong ngực ra một cái túi áo đưa cho Trần Bình, chiếc túi này nhìn qua cực kỳ bình thường, cũng không có cảm giác xa hoa.

Thịnh Vượng thận trọng nhìn túi của mình, quả thật là ông ta có chút không nỡ giao ra.

Nếu không phải mình đã thắng thiên, còn ở bên trong lại là bảo vật cả đời của ông ta, ông ta cũng sẽ không nguyện ý giao cho người khác.

Nhìn thấy đối phương đưa túi tới, Trần Bình gật đầu nhận lấy nhìn, dáng vẻ dường như rất tùy ý.

Động tác này của Trần Bình bị Thịnh Vượng thấy được, ông ta vừa định lên tiếng nói gì đó, không ngờ Trần Bình lại lập tức thu túi vào.

Ông ta tận mắt thấy túi của mình biến mất trong tay Trần Bình. | Lần này cả người Thịnh Vượng liền choáng váng, ông ta không ngờ vậy mà Trần Bình cũng có thứ trữ đồ, hơn nữa nhìn còn rất lợi hại.

Ông ta vội vàng lục soát cả người Trần Bình một phen, những không tìm thấy bất kỳ túi trữ đồ nào, chỉ có một chiếc nhẫn trên tay Trần Bình mà thôi.

Thấy được chiếc nhẫn này, đáy mắt ông ta lóe lên một tia hoảng sợ, lúc này Thịnh Vượng không bình. tĩnh được nữa.

Ông ta lập tức tiến tới trước mặt Trần Bình, có chút hốt hoảng lên tiếng. "Tình huống này là sao vậy? Chẳng lẽ cậu có... thiết bị trữ vật?" Thịnh Vượng vội vàng lên tiếng, trên mặt mang theo vẻ mong đợi.

Trần Bình cũng không nói gì thêm, chỉ tùy ý lung lay tay trái của mình, bên trên đeo một chiếc nhẫn | nhìn có vẻ cổ xưa mà lại mang theo một tia uy nghiêm.

Chiếc nhẫn này rõ ràng chính là nhẫn trữ đồ, mặc dù Trần Bình không nói rõ, nhưng biểu tình này đã viết đầy lên mặt.

Thịnh Vượng lập tức không có cách nào giả dạng dáng vẻ cao nhân với Trần Bình được nữa, ông ta sống nhiều năm như vậy rồi còn chưa được nhìn thấy nhẫn trữ đồ.

Mặc dù trước đó cũng nghe được về quyền năng to lớn khi có được nhẫn trữ đồ, có điều đây cũng người ta nhờ số trời run rủi tự mình lấy được, nên đành trông mong, thèm thuồng nhẫn của người ta thôi.

Sau này vất vả lắm mới có được túi trữ đồ, ông ta liền coi nó như bảo bối.

Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên nhận hết tất cả đồ vật của mình, anh ta tiện tay cũng có thể lấy ra thứ đồ mà mình thèm khát đã lâu. | Thịnh Vương cảm giác cả người đều choáng váng.

"Được được, đúng là khéo, không ngờ cậu lại có nhiều bảo bối đến vậy, xem ra đúng là tôi coi thường cậu rồi."

Thầy Trần Bình có bản lĩnh như thế, trong nháy mắt Thịnh Vượng liền buông được tảng đá trong lòng xuống.

Ông ta không ngờ mình chỉ tiện tay thôi mà với được một kẻ lợi hại thế này. Nói xong lời này, vẻ lo lắng và xoắn xuýt trong lòng ông ta cũng biến mất không còn, nếu Trần Bình đã có được thực lực lớn mạnh như thế, vậy ông ta cũng không cần lo lắng gì nữa.

Sau khi nở một nụ cười dịu dàng với Trần Bình, ông ta lập tức liền hóa thành một đám mây.

Thấy đối phương biến mất không còn, Trần Bình yên lặng nhìn về hướng ông ta biến mất mà vải chào. | Đối phương nguyện ý cho mình những thứ này, đúng là một người rất được.

Lấy tiền của người ta thì phải trừ họa cho người ta, Trần Bình đã cầm đồ của ông ta thì nhất định phải giúp ông ta trả thù.

Nghĩ đến đây, Trần Bình lấy quyển nhật ký giấu trong túi trữ đồ ra, cẩn thận lật xem một phen, thấy được bên trên viết một đống tên, trong đó anh có ấn tượng với một tên là Hồn Vương. | Cái tên này cũng không ở đại lục Cổ Chước, mà ở một mảnh đại lục khác.

Trần Bình không ngờ đối phương lại vươn tay rộng đến như vậy, đúng là làm cho người ta thấy khó tin.

"Đoán chừng nơi này cũng không có quá nhiều đồ tốt, chúng ta đi thôi, bây giờ là lúc cần rời khỏi nơi này rồi."

Cái tên Loạn Xuyên Sa kia không kiếm được lợi từ đây, đoán chừng sẽ quậy một trận sóng gió ở đại lục Cổ Chước.

Trần Bình cũng không muốn đại lục Cổ Chước chịu nhiều liên lụy, dù sao anh cũng có một sản nghiệp cỡ nhỏ ở bên đó.

Nghĩ đến đây, Trần Bình nháy mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiện, bảo anh ta nhanh chóng thu cái giường này lại.

Sư Chấn Thiên lập tức đi tới, thu cái giường này vào, sau đó bọn họ rời khỏi nấm mồ này, một lần nữa về lại cung điện.

Cung điện lúc này đã từ từ nhỏ lại cỡ lòng bàn tay, mà những người ở lại trong cung điện kia cũng bị đuổi ra ngoài.

Tòa cung điện này giờ biến thành vật vô chủ, không ngừng tung bay trên bầu trời.

Đúng lúc này, đạo trưởng Thanh Phong lập tức vọt tới trước mặt Trần Bình, ông ta có chút hốt hoảng không ngừng kéo tay Trần Bình, xem ra là có việc muốn nhớ.

| "Trần Bình, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, cậu có thể nghĩ cách cứu mấy tên đồ đệ của tôi không, không hiểu sao bọn nó bị vây trong cung điện, cảm giác không ra được!"

Trên mặt mọi người đều là biểu cảm hoảng hốt, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào cho tốt, rõ ràng rất nhiều người bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn có người bị nhốt ở bên trong.

"Còn như vậy nữa sao?"

Trần Bình cũng có chút tò mò, anh tiện tay ngoắc về phía cung điện, muốn kéo cung điện này vào tay.

Vốn anh phải dựa vào sức mạnh để kéo nó về tay, nhưng không ngờ, khi anh vừa ngoắc tay, cung điện cực kỳ xa hoa kia lại bay thẳng tới mình.

Trần Bình hiểu rõ, cung điện này là một vật vô chủ, nếu đối phương đã chủ động tìm tới mình, thì hơn. phân nửa là muốn nhận mình làm chủ.

Lúc Trần Bình có ý nhận chủ, cung điện này đột nhiên hưng phấn nhảy dựng dựng lên quanh Trần Bình, nhìn như đã công nhận Trần Bình.

Trần Bình không nói hai lời, liền kéo tung người bên trong cung điện ra ngoài, anh cũng lo đám người này sẽ chết trong đó.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom