• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Người Thay Thế (1 Viewer)

CHAP 13: "ĐÓ LÀ NỖI ĐAU"

Buổi tối cả lớp nó tổ chức một bữa tiệc ngoài trời. Mọi người sau khi tắm rửa thì tập trung dưới sảnh khách sạn,mọi thứ được mang theo từ thịt,hải sản đến rượu bia và các vật dụng để tổ chức tiệc thịt nướng. Chọn một đoạn vỉa hè khá sáng nhờ ánh đèn đường ở lưng chừng dốc,tụi nó lót báo và bày mọi thứ ra. Cả đám hô hào bắt đầu cuộc chiến. Mùi đồ nướng hoà lẫn trong gió biển,những tiếng cười đùa vui vẻ làm không khí của bữa tiệc thật đặc biệt.
Sau khi giải quyết xong bữa tiệc,tụi nó lên xe đi dạo dọc con đường ven biển. Quá quen với việc dạo phố vào buổi khuya nên nó và L vít ga dẫn đầu đoàn. Chạy ở một con đường rộng,bên cạnh là những con sóng biển vỗ từng đợt vào bờ,từng làn gió biển lùa đến mang theo vị mặn,mùi biển khiến nó cảm thấy thật thư thái. Phía sau L còn cảm thấy phấn khích hơn,cô nàng một tay ôm hờ eo nó một tay dang ra như đang chơi đùa với gió biển,miệng thì lẩm nhẩm hát,đây là những hình ảnh nó thích nhất ở L,một cô bé ngây thơ,vui vẻ,từng niềm vui ánh lên trên khuôn mặt,trên đôi mắt L làm nó cũng cảm thấy hạnh phúc theo.
Mãi chạy xe tận hưởng vị biển mà nó không để ý đến xung quanh cho tới khi L ra hiệu có điện thoại,nó giảm tốc độ,đi chầm chậm để L nghe điện thoại. Loáng thoáng nghe phía sau L trả lời câu được câu mất nhưng nó cũng có thể đoán ra người gọi điện cho L là mấy đứa bạn trong lớp. Chắc chắn là hai đứa đã lạc với lớp rồi,cũng phải thôi vì nó và L chạy nhanh quá mà.
-Mọi người gọi hỏi mình đang ở đâu. L lên tiếng sau khi nghe điện thoại xong.
-Ừ chắc tại mình chạy nhanh quá,hay qua về ha?
-Thôi qua kia ngồi hóng gió xíu rồi về. Vừa nói L vừa chỉ vào hàng kè phía bên kia đường,nơi sát mặt biển,phía dưới là những bờ đá ngầm và những con sóng biển vỗ rì rào
Nó dắt xe lên lề rồi cùng L trèo lên bờ tường thả chân nhìn về phía mặt biển. Mặt biển xa xăm đen kịt,lâu lâu thấp thoáng những bóng sáng từ những con tàu câu mực. Từng cơn gió biển thổi ngược vào,từng đợt sóng vỗ vào bờ đá ngầm dưới chân tạo cảm giác như con người ta đang lơ lững giữa mặt biển mênh mông. Cảm giác đứng trước biển khơi làm con người ta thấy nhỏ bé,cô độc. Nó lại thấy nhớ em,nhớ về cô bé hay cười,về người đã rời bỏ nó ra đi không lời từ biệt. Thở dài,nó lại nghĩ về em nữa rồi.
-Quang có nhiều tâm sự quá ha. Câu nói của L cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
-Gì cơ? Nó ngu ngơ trả lời
-Quang có nhiều tâm sự.
-Sao L lại nói thế? Nó hơi khó hiểu sau những câu nói của L.
-Trực giác. L quay sang nháy mắt nhí nhảnh với nó.
-Lại trực giác sao? Nó cười trừ trước câu trả lời của L,một câu trả lời đã quá đổi quen thuộc với nó.
-L thấy Quang hay thở dài,hay suy nghĩ mông lung,giống như hồi chiều ấy,và... L .....cũng hay như vậy. L hơi ngập ngừng khi nói đến đây.
-Ừ. Có muốn nghe chuyện của Quang không? Nó muốn kể về em vì thật sự nó không còn coi L là người bạn bình thường nữa mà là một người bạn thân và còn có thể hơn thế nữa. Với lại nó cũng muốn nói ra mọi thứ cho nhẹ lòng,dù gì cũng giữ quá lâu rồi.
-Có. L chỉ nhẹ nhàng đáp rồi lại nhìn về mặt biển xa xăm.
-L đã từng yêu ai chưa? Nó hít một hơi thật sâu,nhìn về phía biển rồi bắt đầu câu chuyện.
-Rồi.
-Đó là mối tình đầu của Quang. Cô ấy học cùng lớp cấp 3 với Quang. L biết không?cô ấy hiền lắm,có nụ cười đẹp lắm,nụ cười toả nắng,cô ấy trẻ con,tính tình dễ thương lắm. Nói tới đây từng hình ảnh của em lại hiện về trong nó,từng nụ cười,từng bước chạy tinh nghịch,từng kỷ niệm vui buồn của nó và em. Nó lại thở dài,đánh tầm mắt nhìn về phía mặt biển xa.
-Giờ cô ấy đang ở đâu?
-Giờ cô ấy cách nơi đây nửa vòng trái đất. Nó cười nhạt khi nghĩ về khoảng cách giữa em và nó.
-Quang vẫn yêu cô ấy? Giọng của L có vẻ trùng xuống khi nói đến đây
-Chắc là không? Chỉ là khó để quên quá thôi. Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc phải quên thôi. Nó cười,đúng rồi,dù muốn dù không rồi sẽ có lúc nó phải quên em thôi.
-Quang có nhớ người mà L nói Quang rất giống không?
-Ờ có,chẳng phải người đó là lý do mà L muốn làm bạn với Quang sao.
-Ừ nhưng chỉ một phần. Người đó là anh L.
-Là anh L? Nó hơi bất ngờ,thực sự nó không biết nhiều về L,chỉ biết địa chỉ nhà,biết về cô bạn tên M,còn lại hầu như nó chả biết gì nhiều.
-Ừ,anh ấy giờ ở xa lắm. Nét mặt L có vẻ thoáng buồn khi nhắc đến đây.
Khẽ đặt tay lên môi L ra hiệu dừng lại. Nó hiểu việc nhắc lại nổi đau khó chịu như thế nào.
Nó cũng không nói gì,nó hiểu bây giờ nó nên im lặng. Cả hai lại chìm vào những khoảng lặng,mỗi người mỗi suy nghĩ riêng,nó không biết L đang nghĩ gì nhưng nó biết nó đang nghĩ về em,nhớ lại những giây phút nó bất lực ngồi đợi trước nhà em,chỉ mong em của nó xuất hiện như mỗi ngày vẫn xuất hiện,chỉ mong em của nó về lại với nó dù biết điều đó dường như không thể.
Chỉ còn lại tiếng sóng,tiếng gió bao lấy hai con người,hai con người nhỏ bé với những vết thương trong lòng. L khẽ tựa đầu vào vai nó,từng giọt nước mắt chảy dài lên chiếc áo sơmi của nó,nó hiểu nổi buồn của L,nó với em chỉ cách nhau có nửa vòng trái đất còn anh của L thì chắc.... Khẽ vòng tay siết chặt vai L,trong giây phút ấy nó thực sự muốn mình là chỗ dựa cho người con gái này,cô gái có ánh mắt buồn và một tâm hồn không được lành lặn,một trái tim chất chứa nhiều vết thương như nó. Chưa bao giờ nó thấy L yếu đuối như thế,nhỏ bé như thế.
- Mai mình ngắm bình minh nhé. L khẽ nói trong khi vẫn dựa vào vai nó
Nó chỉ biết khẽ gật đầu,thực sự ngay lúc này nó không muốn từ chối L bất kỳ điều gì. Cả hai lại chìm vào im lặng,lại cùng nhau nhìn về mặt biển đen phía trước mặt,nhìn về phía những đốm sáng,những đốm sáng của những con tàu câu mực. Những đốm sáng chòng chành trên mặt biển như chính mặt biển đen đang cố nuốt chững thứ ánh sáng le lói đó vậy.
Nó và L lại tiếp tục rong ruổi trên con đường một cách chầm chậm,nhưng không còn sự vui vẻ như trước mà thay vào đó là sự nặng nề của quá khứ đang đè nặng trên hai con người nhỏ bé. L ngồi sau dựa đầu vào vai nó,hai tay ôm chặt nó như sợ mất đi thứ gì đó. Nếu có thứ gì đó liên kết nó và L thì ngày lúc này nó có thể trả lời:" đó là nỗi đau".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom