Tôi chưa từng nhắc đến điều này với bất cứ ai, từng câu từng chữ nàng để lại trong lá thư tuyệt mệnh đó, không lâu trước đây nàng đã từng nói với tôi.
Lúc ở Tịnh An tự, giống hệt như vậy, chỉ có điều những lời đích thân nàng nói với tôi so với những gì đã viết trong thư có nhiều hơn mấy câu.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Sơ Dương, cũng là lần duy nhất tôi gặp nàng bên ngoài cung.
Lúc đó tôi đến Tịnh An tự điều tra vụ án, vừa hay gặp được nàng đang ở đó tĩnh tâm.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó nàng vừa mới sảy thai chưa bao lâu.
Khi ấy tôi đang bước trên những bậc thềm lát đá xanh của chùa, lúc ngẩng đầu lên nhìn chợt thấy nàng đang tựa vào gốc cây bồ đề trong viện, trên tóc chỉ vấn một chiếc trâm bằng gỗ, y phục đơn giản, trông vô cùng gầy gò, trên mặt không có chút huyết sắc. Khi ấy đang là giữa hè, trên đùi nàng phủ một tấm khăn mỏng màu trắng, mắt vô thức nhìn vào khoảng không, giống như đang nghĩ gì đó, lại giống như chẳng nghĩ gì.
Tôi có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng bản thân sẽ được gặp lại nàng, kinh ngạc đến độ quên mất nên tránh đi, đứng ngẩn tại chỗ hỏi: "Công chúa?"
Nàng thất thần quay lại, có thể nhìn ra sắc mặt rất kém, con ngươi đen láy nhìn tôi hồi lâu, sau đó giống như vừa mới nhớ ra tôi là ai, lộ ra ý cười: "Tống Tử Hoành?"
Tôi nhanh chân bước tới, hỏi nàng: "Sao người lại ở đây một mình?"
Nụ cười của nàng chớp mắt tan biến: "Giải khuây ấy mà." Ngập ngừng một lúc, nàng lại hỏi: "Tống đại nhân thì sao?"
Tôi nhìn thần sắc ưu tư của nàng, cố ý mang vụ án đang tra ra kể để nàng vui vẻ hơn, liền nói: "Ta đến điều tra một vụ án, trong điện thờ có một khách hành hương bắt cóc con gái của Tiết Độ sứ Thanh Châu, ta đến xử lý."
Nàng bật cười, hỏi: "Vị cô nương đó là cam tâm tình nguyện sao?"
Tôi lắc đầu: "Tất nhiên là không, thế nhưng tên này đã cho cô ấy một ít thất tâm tán, không gây chết người, chỉ dần dần mất đi lí trí, quên hết quá khứ, không thể đi đâu ngoại trừ ở bên hắn ta."
Tôi vốn cho rằng loại chuyện kì quái này sẽ khiến nàng nảy sinh phản ứng, ai biết được sau khi nghe xong sắc mặt nàng càng lúc càng trắng bệch, đến cuối cùng một chút sinh khí cũng không còn.
Tôi lo lắng nhìn nàng, bởi vì lễ nghi tôi không dám tiến lên phía trước, chẳng ngờ nàng lại lấy tay che mặt, hồi lâu sau mới khì khì cười thành tiếng, nói một câu: "Ra là như vậy."
Tôi bước lên một bước, nàng lại đột nhiên thả tay xuống, mỉm cười nhìn tôi: "Tử Hoành, ta không chịu nổi cuộc sống tuyệt vọng này nữa, thật sự quá mệt mỏi." Tôi kinh ngạc nhìn nàng, nàng quay mặt đi nhìn lên tán cây bồ đề xanh tươi, nói tiếp: "Nhưng có những lúc ta nghĩ, chỉ cần Quý Tần vẫn ở bên ta, thì không có gì là không thể chịu được cả. Ngàn vạn bụi trần, tất cả mọi thứ trên thế gian này chẳng qua chỉ là một hạt bụi trước mắt mà thôi, thế nhưng cho dù thế nào đi nữa, ta rốt cuộc vẫn được ở bên chàng ấy."
Nàng nói xong nhắm mắt lại, tôi rốt cuộc cũng không tiện ở lại quá lâu, bèn quay gót chầm chậm rời đi.
Những chi tiết bị lãng quên này dần trở nên sống động trở lại trong ký ức của tôi, trở thành chân tướng khiến người khác kinh hãi, hết thảy tất cả đều trùng khớp đến hoàn mỹ, sự trùng khớp này chỉ thiếu mỗi một thời cơ để tôi có thể chứng mình những suy đoán của mình là đúng.
05.
Không bao lâu sau tôi lại đến thăm Quý phủ, người ở đây đối với tôi giống như kẻ thù, Quý Tần lại đích thân ra gặp tôi.
Chỉ cách ngày hạ táng Sơ Dương không quá mấy hôm, vậy mà khi gặp lại tôi hoàn toàn không nhận ra Quý Tần nữa, hắn vô cùng gầy gò, không còn nhìn ra hình người, chỉ có đường nét nghiêm nghị giữa chân mày là vẫn như cũ, quả thực là dáng vẻ của kẻ tình thâm ý trọng.
Tôi khách khí hành lễ với hắn, nói: "Quý tướng quân, tại hạ đến tra án."
Tên nô bộc đứng phía sau hắn không khách khí lẩm bẩm: "Chẳng phải đã kết án rồi sao?"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Ta đến dĩ nhiên là để điều tra một vụ án khác."
Quý Tần nghiêng đầu ho một tiếng, tiếng ho rất dữ dội, giống như ngọn đèn cạn dầu treo trước gió, mãi một lúc sau, khi nhịp thở dần ổn định lại hắn mới nhường đường tránh sang một bên, nói: "Mời."
Tôi bảo hắn dẫn mình đến căn phòng trước kia của Sơ Dương, hắn liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, im lặng dẫn đường.
Phòng của Sơ Dương rất sạch sẽ, có lẽ hắn mỗi ngày đều cho người đến dọn dẹp nơi này, ánh nắng buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ bằng gỗ, tôi đưa tay đóng cửa chính lại, chỉ để hai người chúng tôi trong phòng, Quý Tần đứng dưới ánh nắng kiên định nhìn tôi, sau khi nhìn thấy tôi đóng cửa lại mới hỏi: "Tống đại nhân muốn tra án gì?"
Tôi bật cười nhìn hắn gằn từng câu từng chữ: "Án thông đồng với giặc phản quốc."
Sắc mặt Quý Tần đột ngột thay đổi, mở miệng định nói gì đó, nhưng một trận ho lại kéo đến. Hắn đưa tay lên miệng ngăn lại, ho đến cong lưng uốn gối, dáng vẻ này nào có chút gì giống với một vị tướng quân chinh chiến sa trường, giết phạt quyết đoán, thậm chí còn không bằng một thư sinh cầm bút viết chữ.
Tôi không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Chuyện này, có phải vẫn nên nói từ Quý lão tướng quân hay không?"
Quý lão tướng quân năm đó đại bại trước quân Tây Lương, bệ hạ nổi trận lôi đình, vốn muốn xử phạt thật nặng, nào ngờ ông ấy đột nhiên phát hiện được trong doanh trại có nội gián, bệ hạ liền cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội. Chuyện cơ mật trong doanh trại vốn rất ít người biết, vậy thì làm sao một vị tướng lĩnh đang được trọng dụng lại có thể là nội gián, chỉ có một khả năng, đó là Quý lão tướng quân năm đó vì để bảo toàn tính mạng cho bản thân nên đã tìm một người ra làm hồn ma chết thay.
Cả nhà của kẻ chết thay này đều bị xử tử, chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái nhỏ, cuối cùng đổi thành họ Lương, chính là Lương Anh.
Trong tiếng ho ngày càng dữ dội của Quý Tần tôi lần lượt nói ra những suy đoán của mình: "Sau này khi ta tra lại tài liệu, trận chiến ở Thanh Nhai Lĩnh, lúc đầu ngài hoàn toàn nắm thế thượng phong, cuối cùng tại sao lại thành thừa sống thiếu chết, bị áp chế một cách thảm hại như vậy?"
Hắn cuối cùng cũng dằn được cơn ho xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, trầm mặc, ánh mắt lộ rõ vẻ thê lương. Tôi chỉ có thể tiếp tục nói: "Phục Ngọc nói với ta năm đó Lương Anh cùng ngài ra chiến trường, có lẽ vì ngài thích nàng ta hoặc ngài cảm thấy áy náy, nàng ta ở bên cạnh ngài, hoàn toàn có thể nắm được cơ mật trong doanh trại. Nàng ta hận Lương Đế đến thấu xương, đối với nhà họ Quý cũng vậy, để ta đoán xem, có lẽ nào là nàng ta để lộ bí mật trong doanh ra ngoài hay không?"
Quý Tần không nói câu nào, tôi nhắm mắt lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Sau đó Sơ Dương nhất quyết đến Thanh Nhai Lĩnh tìm ngài, trở về bỗng nhiên thần trí bất thường, có phải nàng đã phát hiện ra chuyện Lương Anh thông đồng với địch phản quốc, cho nên ngài vì để bảo vệ Lương Anh, đã xuống tay với Sơ Dương?"
Tôi bất thình lình ghé sát vào hắn, siết chặt vạt áo trước của hắn, chất vấn: "Phải hay là không phải?"
Thời gian như ngừng trôi, tôi có thể nhìn thấy ánh tà dương đang biến đổi từng tấc từng tấc một. Tôi cười rất lâu, nghe thấy tiếng trả lời của Quý Tần vọng lại rất khẽ, rất khẽ, khiến người ta cảm thấy rằng có phải thời gian chờ đợi đã qua lâu đến độ khiến bản thân phát sinh ảo giác hay không.
Hắn nói: "Phải."
Tôi buông vạt áo của hắn ra, lùi lại một bước.
Giọng hắn rất nhẹ: "Nhà họ Quý có lỗi với Lương Anh. Sau khi biết chuyện ta đã không kìm nén được cơn giận, ta ở trong lều trại chất vấn Lương Anh, cả hai bắt đầu xảy ra tranh cãi. Ta không bao giờ nghĩ rằng lúc đó Sơ Dương sẽ đến Thanh Nhai Lĩnh, lúc ta nộ khí xung thiên bước ra khỏi lều trại, đã nhìn thấy nàng ấy đang đứng bên ngoài, sắc mặt tái nhợt."
Trong mắt Quý Tần dường như hơi ngấn nước: "Đó là lần đầu tiên ta thấy Sơ Dương tức giận, nàng nói Lương Anh sớm muộn gì cũng sẽ huỷ hoại ta, nàng phải ngăn chặn điều này, nếu như trận này đại bại nàng sẽ đem hết mọi chuyện bẩm báo Bệ Hạ. Quý gia nợ Lương Anh rất nhiều, ta không thể làm vậy. Cuối cùng nàng cũng khóc lóc đồng ý với ta."
"Thế nhưng Lương Anh vẫn không yên tâm, khi ta đại thắng trở về đươc triệu vào cung, nàng ấy đã lập tức đẩy Sơ Dương xuống..."
Hắn ho đến tan nát cõi lòng: "Ta muốn bù đắp cho một người, nhưng vận mệnh đã an bài ta phải phụ một người khác..."
Sự việc sau đó tôi đã biết rồi, Sơ Dương không chết, chỉ là sảy thai mà thôi. Tôi nhìn hắn đầy hoài nghi: "Chỉ vì để Lương Anh an tâm, ngài đã cho Sơ Dương uống thất tâm tán?"
Hắn mơ màng trả lời: "Thuốc đó chỉ khiến người ta thần trí không minh mẫn, quên đi một số chuyện. Sau khi Sơ Dương sảy thai tinh thần của nàng rất tệ, ta đã thêm thất tâm tán vào thuốc bổ của nàng, thế nhưng nàng không cần sợ hãi, ta sẽ đối tốt với nàng, sẽ chăm sóc cho nàng."
Tôi đảo mắt hỏi: "Thế nhưng, nếu như Sơ Dương đã biết tất cả thì sao?"
Rốt cuộc tôi cũng biết được tại sao hôm đó ở Tịnh An Tự sau khi nghe tôi kể câu chuyện đó nàng cuối cùng lại không hề có chút sinh khí nào rồi.
Tôi nhìn về phía căn phòng, ở đó đặt một tấm gương bằng đồng rất lớn, hình dáng gầy gò của Quý Tần phản chiếu trong gương. Tôi có thể tưởng tượng ra sau khi sảy thai xong, nàng ngồi trước gương, nhìn bóng dáng Quý Tần phản chiếu trong gương đang bỏ thất tâm tán vào thuốc bổ cho mình, sau đó đích thân mang tới.
Nàng không biết hắn ở bên kia đã cho thêm thứ gì vào, thế nhưng bởi vì là hắn đích thân mang tới, cho nên nàng đã cười tươi mà uống hết.
Nàng sống độ lượng cả đời, chưa từng tranh giành điều gì, nếu như không đến mức tim nguội lạnh như tàn tro, nàng cũng sẽ không tự sát.
Nhất định là nàng đã không còn gì để luyến tiếc, tuyệt vọng đến cực điểm rồi.
Tôi cố không rơi nước mắt, trước khi rời đi nói với hắn một câu: "Ta và Sơ Dương giao tình rất mỏng, ngài có biết vì sao cuối cùng nàng lại để lại cho ta một lá thư tuyệt mệnh không?"
Quý Tần ngây người nhìn tôi.
Tôi quay lại nói: "Bởi vì nàng biết ta là người của Đại lý tự, nàng biết ta nhất định sẽ đến điều tra vụ án, vậy nên nàng đã sắp xếp cho ngài một con đường lui..."
Tôi nhấc chân bước ra ngoài, trước khi đóng cửa lại đã nhìn thấy Quý Tần ho ra một ngụm máu, những đốm máu nhỏ bắn tung toé lên áo choàng của hắn.
Gió lạnh thấu xương, phả vào trong mặt, thổi đến hốc mắt của tôi cũng thấy đau nhức.
Quý Tần bảo vệ Lương Anh vô cùng chu toàn, đến mức tôi cũng không thể nhìn thấy nàng ta. Dẫu vậy cũng không quan trọng nữa, nếu như đây là điều mà Sơ Dương hi vọng, tôi cũng không thể để nàng thất vọng được.
Nàng chết trong đoạn tình thâm với kẻ khác, chết trong sự tuyệt vọng của bản thân mình.
Giống như nhiều năm về trước, Quý Tần mang con diều giấy tặng cho Lương Anh, bị nàng ấy khịt mũi coi thường giẫm đạp lên, Sơ Dương lấy được con diều giấy đó, cuối cùng vẫn bị Quý Tần dùng tên bắn thủng, nàng vẫn luôn nghĩ rằng bản thân có được con diều chứ không có được trái tim của người đó cũng không sao, thế nhưng cuối cùng nàng thậm chí còn không thể giữ được con diều giấy.
Trên thế gian này, ngoại trừ đau khổ, tất cả những thứ khác đều không thuộc về nàng.
Quanh đi quẩn lại, tới tới lui lui, chẳng qua chỉ là một đoạn tình thâm bị cô phụ không đáng nhắc tới mà thôi.
END.
Bình luận facebook