Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-95
Chương 91: Giải sầu với Dạ Trạch Hạo
“Tôi không có thói quen nhìn người khác lõa thể, nhanh chóng mặc đồ đi.”
Tô Lạc Lạc xuống tầng rót cho anh ta một cốc nước ấm, lúc bưng lên, đã nhìn thấy Dạ Trạch Hạo đang mặc áo thun, tà mị cong môi cười hỏi: “Em nói thật xem, dáng người của tôi với Long Dạ Tước, ai hơn ai? ”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên: “Tôi làm sao biết được?”
Dạ Trạch Hạo vừa nhận nước cô đưa tới, vừa nhìn cô, dừng chủ đề này trước. Phải biết rằng, năm năm trước, cô đã tự mình trải nghiệm dáng người Long Dạ Tước rồi.
“Đầu tôi đau…Tới đây bóp huyệt thái dương cho tôi đi.” Dạ Trạch Hạo uống nước xong, thoải mái nằm xuống, lại bảo Tô Lạc Lạc tới mát xa đầu cho.
Tô Lạc Lạc hơi tức giận nói: “Tối qua anh uống nhiều rượu như thế làm gì?” Nói xong, cô đi tới bên người Dạ Trạch Hạo, vươn hai ngón tay mảnh khảnh, bắt đầu xoa bóp huyệt thái dương đều đều cho anh.
Dạ Trạch Hạo thoải mái nhắm mắt lại: “Đêm qua, vì sao em từ chối tôi mà chọn Long Dạ Tước? Em thích anh ta hơn?”
Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu.”
“Tối hôm qua, rõ ràng em là bạn gái của tôi, cuối cùng lại khiêu vũ với anh ta, em nói xem trong lòng tôi có thoải mái không?” Trong giọng nói của Dạ Trạch Hạo đầy oán niệm.
Tình huống tối hôm qua, Tô Lạc Lạc cũng không biết giải thích với anh ta ra sao, nhưng không thể nào khẳng định cô thích Long Dạ Tước được.
“Được rồi! Anh trừ một nửa tiền lương của tôi đi!” Tô Lạc Lạc không muốn giải thích thêm nữa.
“Quên đi, không trừ, nếu hôm nay em giúp tôi làm một việc thì tôi sẽ không trừ tiền lương của em nữa.”
“Việc gì?”
“Ra ngoài giải sầu với tôi.”
“Một đại minh tinh như anh thì đi đâu giải sầu được?” Tô Lạc Lạc nhớ lại lần trước theo anh ta đến trung tâm mua sắm bị đám fans đông nghịt đuổi theo, cảnh tượng ‘hùng vĩ’ đó cô không thể nào quên được, cô cũng không dám đi giải sầu với anh ta nữa.
Dạ Trạch Hạo suy nghĩ một chút nói: “Có một chỗ, chỗ đó không có đội chó săn( paparazzi) theo đuôi.”
“Chỗ nào?”
“Một hội sở cao cấp, chỗ đó có tất cả thú tiêu khiển vui chơi thoải mái, chắc chắn em sẽ thích.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đi vào chơi một lần bao nhiêu tiền?”
“Không biết, tôi là hội viên chỗ đó, hội phí hàng năm khoảng mười bảy tỷ đi.” Dạ Trạch Hạo bình tĩnh nói.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, quả nhiên là thế giới của kẻ có tiền, thật ngoài sức tưởng tượng của loại dân thường như cô. Trên mạng không phải có mấy người mỉa mai sao? Có phải bạn cho rằng kẻ có tiền cũng sung sướng ư? Sai rồi, sung sướng của người có tiền không phải thứ bạn có thể tưởng tượng được đâu.
“Được rồi! Tôi đi với anh.” Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện tối hôm qua.
Dạ Trạch Hạo mặc một cái áo hoodie đơn giản, bên dưới mặc quần jean giản dị, lúc tóc không chải chuốt tỉ mỉ, hình tượng của anh ta trông giống như một thiếu niên chói sáng.
Xe của Dạ Trạch Hạo đi thẳng về phía hội sở.
Trong văn phòng tổng giám đốc Long thị, trợ lý của Long Dạ Tước – Sở Nghiêm tới sắp xếp lịch trình một ngày như thường lệ: “Long tổng, sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, đến trưa ngài có hẹn với ông Ottingsen tại một nhà hàng Tây trong hội sở Chí Tôn, sau khi dùng cơm xong, xế chiều ngài sẽ đi đánh gôn với ông ta. Hội nghị ba giờ chiều nay tôi đã đẩy tới sáng mai cho ngài.”
Long Dạ Tước vừa ký giấy tờ, vừa chỉ đạo: “Mấy bình rượu tôi đã chọn kia, bảo người đem đến nhà hàng sớm đi.”
“Vâng, tôi sẽ cho người đưa qua.” Sở Nghiêm nói xong, quay người rời khỏi.
Trong đầu Long Dạ Tước chợt lóe lên thân ảnh Tô Lạc Lạc, nghĩ đến việc cô sẽ cẩn thận chăm sóc Dạ Trạch Hạo bị bệnh ra sao, một cảm giác bực bội khó hiểu nổi lên.
Xem ra bây giờ anh thường xuyên bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ đó, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhà họ Tô.
Buổi sáng Tô Vĩ Khâm không đến công ty mà ngồi trên ghế sofa xem tin tức. Tối hôm qua Tô Vũ Phỉ nửa đêm mới về, Tô Vĩ Khâm đã rất tức giận, Tô Vũ Phỉ nhìn thấy ba ở nhà, người vừa xuống tầng đã quay lưng muốn chạy lên ngay.
“Đứng lại, xuống đây.” Tô Vĩ Khâm lập tức uy nghiêm gọi cô ta lại.
“Ba, ba không đến công ty à, sao lại ở đây thế?” Tô Vũ Phỉ chột dạ cười lên.
“Con đừng tưởng ba không biết hôm qua con uống say mới về. Nói đi, mấy ngày nay con làm gì? Đi nơi nào bừa bãi hả? ”
“Ba, con làm gì mà đi nơi nào bừa bãi chứ! Con chỉ đi chơi với bạn chút thôi!”
Lúc này Uông Nguyệt Dung đang bôi kem dưỡng, vừa ngồi xuống ghế sô pha giải thích cho con gái: “Ông đừng tức con bé làm gì, gần đây tâm trạng con bé cũng không tốt!”
“Tâm trạng không tốt thì càng phải biết cách giải tỏa tốt hơn, chứ không phải đi mua say. Tối hôm qua tôi thấy Long Dạ Tước trên tiệc rượu, hai người biết cậu ta ở chung với ai không?” Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
Tô Vũ Phỉ nghe xong, vội vàng chạy đến bên người ba mình, lo lắng hỏi: “Ba thấy ai cạnh anh ấy thế ạ?”
“Cậu ta ở cạnh Tô Lạc Lạc.” Tô Vĩ Khâm cũng không giấu diếm cô ta.
Những lời này khiến sắc mặt hai mẹ con thay đổi, Uông Nguyệt Dung tức giận đến không dám tin: “Sao có thể chứ? Long Dạ Tước mà lại để ý đứa con riêng kia?”
“Ba, ba nói thật à? ” Gương mặt xinh đẹp của Tô Vũ Phỉ tức đến đỏ bừng, xem ra, Tô Lạc Lạc đã âm thầm dùng không ít thủ đoạn quyến rũ Long Dạ Tước.
“Tôi vốn muốn nói chuyện với cậu ta về hôn sự của hai đứa, thế nhưng tôi thấy có vẻ như Long Dạ Tước không thèm quan tâm đến.” Tô Vĩ Khâm giận dữ nói, còn tưởng có thể kết thân với nhà họ Long, bây giờ hình như chuyện này thất bại rồi.
Đến bây giờ Tô Vũ Phỉ vẫn chưa nói cho ba mẹ biết chuyện cô ta bị Long Dạ Tước đuổi ra ngoài. Nhưng giờ phút này nghe thấy Tô Lạc Lạc còn có tư cách cùng tham gia tiệc rượu với Long Dạ Tước, chuyện này thực sự khiến cô ta vừa ghen tị lại vừa không cam lòng.
“Ba, mẹ, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được, con nhất định phải gả vào nhà họ Long.” Tô Vũ Phỉ kiên quyết lên tiếng.
“Ngữ Phù, chuyện này chúng ta cũng phải thương lượng thật tốt với nhà họ Long. Ngày mai ba với mẹ con sẽ đi một chuyến, để cho Long lão phu nhân gọi Dạ Tước về, chúng ta sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện với nhà họ Long xem hôn ước này có tiếp tục không?” Tô Vĩ Khâm cũng không muốn bỏ qua.
Trong lòng Tô Vũ Phỉ thầm cảm thấy may mắn, nói không chừng Long Dạ Tước vẫn chưa hoàn toàn thất vọng với cô ta, không chừng anh vẫn đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Trong hội sở, ngồi trong nhà hàng sang trọng ăn bữa sáng, tự mình cảm nhận hương vị tuyệt hảo của món ăn được bày biện tinh xảo, quả là khoảng thời gian tuyêt vời.
Đầu Dạ Trạch Hạo đã đỡ đau không ít, ở chỗ này, anh ta có thể thoải mái làm chính mình, với anh mà nói vứt bỏ vỏ bọc thần tượng rất vui vẻ.
Hôm nay anh ta chuẩn bị ở chỗ này vui chơi một ngày.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể ở cùng anh ta nguyên ngày hôm nay.
Sau bữa sáng, Dạ Trạch Hạo mang theo Tô Lạc Lạc đến phòng tập thể thao, sân bắn, đủ loại chỗ chơi đùa, cái gì cần có đều có.
Chỗ này chắc chắn là một nơi tốt cho người giàu tiêu khiển.
Lần đầu tiên Tô Lạc Lạc đeo bịt tai, sau đó cầm lấy súng pằng pằng bắn thẳng ra ngoài, trái tim của cô cũng đập thình thịch theo. Giờ phút này, cô cũng muốn như những… nữ anh hùng siêu ngầu trên màn ảnh, bách phát bách trúng, năng lực thiện xạ.
Chương 92: Cậu chủ Long vào WC nữ
Thế nhưng cô khó khăn một lúc lâu vẫn không thể nào bắn trúng được, mà bên cạnh, Dạ Trạch Hạo dù là cử chỉ hay tư thế đều vô cùng soái khí mê người. Khó trách mấy bộ phim hình sự anh quay rất chân thật, kĩ thuật diễn xuất sắc như vậy chắc hẳn là luyện tập từ cuộc sống thường ngày.
Thời gian vui vẻ trôi qua, nháy mắt đã đến giờ ăn trưa.
Dạ Trạch Hạo đã đặt chỗ ở một nhà hàng cơm Tây, hai người đi bộ đến đó. Trong đại sảnh nhà hàng có dựng một sân khấu nhỏ, một cô gái trẻ đẹp đang kéo đàn Violoncelle (Cello), tiếng đàn du dương êm tai làm lay động lòng người.
Chiếc sofa có màu sắc sang trọng kết hợp với trần nhà hoàng kim rực rỡ tạo nên khung cảnh đầy xa hoa, lộng lẫy.
Hôm nay không có quá nhiều khách đến, nhà hàng yên tĩnh, lộ ra hương vị của xã hội thượng lưu.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, Tô Lạc Lạc cầm thực đơn lên xem, có hai ngôn ngữ Trung-Anh, giá cả trên đó khiến cô choáng váng mặt mày.
“Cứ chọn món em thích, không cần tiết kiệm cho tôi.” Dạ Trạch Hạo như nhìn thấu tâm tư của cô.
Tô Lạc Lạc xấu hổ: “Ăn ở đây vài bữa chắc chắn tôi sẽ hết sạch tiền lương.”
“Vậy không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói chào đón khách của phục vụ. Tô Lạc Lạc vô tình liếc mắt ra ngoài cửa.
Mà cái liếc mắt này khiến cô sợ tới đứng hình.
Trời ạ!
Sao Long Dạ Tước lại đến đây!?
Long Dạ Tước mặc chiếc áo sơ mi xám cùng với quần tây ôm vừa vặn đôi chân thon dài đầy kiêu hãnh. Anh rảo bước chân mạnh mẽ trầm ổn tiến vào bên trong. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên ngoại quốc. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tô Lạc Lạc lập tức giơ thực đơn lên chắn trước mặt, không biết tại sao cô không muốn anh phát hiện ra.
Tuy nhiên động tác này của Tô Lạc Lạc lại khiến Long Dạ Tước chú ý. Ánh mắt anh sắc bén quét tới, khi nhìn thấy Dạ Trạch Hạo cùng với cô gái giấu mặt ngồi đối diện, sắc mặt anh liền trầm xuống.
Người phục vụ chuẩn bị đưa hai người đến vị trí cạnh cửa sổ thì Long Dạ Tước đã nhanh chóng chọn một chỗ, mời Ottingsen ngồi xong, anh chậm rãi ngồi đối diện với Tô Lạc Lạc, hai chân thon dài bắt chéo.
Tô Lạc Lạc hé đôi mắt to tròn khỏi thực đơn, vừa nhìn thấy người đàn ông đối diện với mình, cô lập tức không nói nên lời.
Tô Lạc Lạc thầm thở dài, thành phố này nhỏ đến vậy cơ à? Làm sao cứ ra khỏi cửa là lại gặp anh ta thế này?
Tâm trạng Dạ Trạch Hạo không tồi, vốn chỉ là đến đây thư giãn, không ngờ lại gặp được Long Dạ Tước, buổi chiều hôm nay trở nên thú vị hơn nhiều rồi.
Tô Lạc Lạc làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa. Dưới ánh mắt sắc bén hơn cả tia X quang của Long Dạ Tước, một miếng cô cũng không thể nuốt trôi.
Đôi măt Dạ Trạch Hạo lay động, khóe miệng mang nụ cười không rõ ý vị, lúc này món kem Tô Lạc Lạc gọi đã được bưng lên.
Tô Lạc Lạc mỉm cười nhận lấy, nhìn ly kem xinh đẹp không nỡ ăn, nhưng vẫn không nhịn được dùng thìa nhỏ xúc một miếng đưa vào miệng, hương vị bơ ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng làm Tô Lạc Lạc sung sướng cười híp cả mắt.
“Ngon quá.” Cô không thể không khen ngợi.
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười: “Em thích là tốt rồi.”
Long Dạ Tước cùng Ottingsen trò chuyện bằng tiếng Anh, ánh mắt đầy ý cười rạng rỡ, thế nhưng vừa nhìn qua Tô Lạc Lạc thì lập tức đóng băng.
Tô Lạc Lạc vốn đã không thoải mái, bây giờ lại bị anh nhìn với ánh mắt như vậy khiến cô rất buồn bực, người đàn ông này tức giận cái gì chứ.
Chẳng lẽ cô ăn cơm với người khác còn phải nhìn sắc mặt anh ta?
Tô Lạc Lạc lơ đãng ăn kem, không hề phát giác được trên mặt cô dính bơ. Dạ Trạch Hạo bật cười, ngón tay hướng về cô ngoắc ngoắc: “Lại gần đây một chút đi.”
Tô Lạc Lạc không khỏi bị nụ cười yêu nghiệt của anh làm cho hồi hộp, cô lại gần anh: “Làm sao vậy?”
Ngón tay thon dài của Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô: “Dính bơ.”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc bỗng chốc đỏ bừng lên.
Cô thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Long Dạ Tước, nhưng cô có thể cảm nhận được hai ánh mắt bắn tới như muốn xuyên thủng người cô, vẻ mặt anh hẳn là châm chọc, khiêu khích.
Tô Lạc Lạc thầm mong bữa cơm này nhanh chóng kết thúc đi.
Đôi mắt sáng ngời như bầu trời sao của Dạ Trạch Hạo chậm rãi dừng trên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, bên trong như ẩn giấu tình cảm nồng nàn.
Tô Lạc Lạc chớp mắt: “Trên mặt tôi có dính bẩn sao?”
“Không có.”
“Nếu không thì anh nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?” Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Vì em rất xinh đẹp!” Giọng nói của Dạ Trạch Hạo không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai người đàn ông nào đó.
Tô Lạc Lạc không ngờ Dạ Trạch Hạo lại ngang nhiên tán tỉnh trong trường hợp này. Cô ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng uống liền hai cốc nước, ánh mắt khẽ bay về phía Long Dạ Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo của anh lộ ra một nụ cười mê người, chuyên chú lắng nghe lời nói của khách mời; ánh sáng ấm áp từ cửa kính phản chiếu lên người anh càng tôn lên khí chất cao lãnh thâm trầm. Tô Lạc Lạc không thể không thừa nhận Long Dạ Tước có một loại khí chất rất cao quý, rất quyến rũ.
“Khụ…Tôi vẫn còn ngồi ở đây đấy, em nhìn đi đâu vậy?” Dạ Trạch Hạo hờn dỗi cắt đứt cái nhìn chăm chú của cô.
Tô Lạc Lạc giật mình, mới nhận ra cô vừa nhìn chằm chằm Long Dạ Tước mấy giây, cô ngượng ngùng ôm má: “Chiều nay chúng ta làm gì?”
“Cưỡi ngựa.”
Tô Lạc Lạc có chút thích thú khi nghe thấy anh ta nói vậy, nhưng mà cô cũng không cưỡi ngựa.
Bữa chính được bưng lên, cả hai người đều gọi bít tết và bảy, tám món điểm tâm ngọt, tất cả được bày biện dưới ánh đèn rực rỡ, khiến người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
Giờ phút này, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không để ý đến Long Dạ Tước, cô chỉ muốn ăn một bữa thật ngon. Dạ Trạch Hạo ngồi đối diện dịu dàng nhìn cô, trong mắt người ngoài, đây chính là biểu hiện của sự yêu chiều.
Mà bây giờ, hiển nhiên mối quan hệ của bọn họ trong mắt Long Dạ Tước đã không còn đơn giản.
Tô Lạc Lạc ăn một lúc thì thấy mót, chắc hẳn do vừa nãy cô uống nhiều nước quá. Cô đặt dao nĩa xuống nói với Dạ Trạch Hạo: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Dạ Trạch Hạo đang thưởng thức mỹ thực trên đĩa, ngẩng đầu ừ một tiếng. Tô Lạc Lạc đứng dậy hỏi người phục vụ đường đến WC.
WC không được xây trong nhà hàng mà ở cuối hành lang lộng lẫy bên cạnh nhà hàng, Tô Lạc Lạc thong thả đi đến đó.
Dạ Trạch Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, lúc quay lại thì phát hiện ra Long Dạ Tước đã không còn ở chỗ ngồi nữa.
Tim anh ta thắt lại, Long Dạ Tước đi đâu rồi?
Tô Lạc Lạc vội vàng vào trong buồng vệ sinh giải quyết xong chuyện quan trọng đời người, vừa mở cửa ra ngoài, đang định rửa tay thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn dựa vào bồn rửa.
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên, chết tiệt, người đàn ông này nghe thấy hết rồi?
“Long thiếu gia, anh đi nhầm WC rồi! Đây là WC nữ.” Cô cười nhạo ra tiếng.
Chương 93: Tôi muốn cưới em
Giờ phút này người đàn ông đứng cạnh bồn rửa tay đang toát ra khí thế bức người, làm cho người khác sợ hãi.
Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt, người đàn ông này không phải đến tìm cô chứ!
Tô Lạc Lạc cắn môi, phòng bị nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Tô Lạc Lạc nói xong, từ bên cạnh anh bước qua chuẩn bị kéo cửa ra ngoài.
Ngay khi cô vừa chạm đến cánh cửa, người đàn ông bên cạnh giơ chân dài ra, thân hình cao lớn uy nghiêm bước qua kéo cơ thể cô xoay lại, hay tay chống bên người cô, kẹp cô giữa ngực anh và bồn rửa tay.
Đầu óc Tô Lạc Lạc choáng váng, lưng đụng vào bồn rửa tay, xúc cảm lạnh buốt làm cô run lên, mà người đàn ông trước mặt càng trở lên nguy hiểm bắn ra bốn phía.
“Long Dạ Tước, tôi cảnh cáo anh đừng có xằng bậy! Anh làm bậy thì tôi gọi người đến đấy.” Tô Lạc Lạc cảm thấy người đàn ông này có thể bất kì lúc nào đều muốn xâm phạm cô, giống như một con dã thú mất đi lí trí vậy.
“Nói đi, em có quan hệ gì với Dạ Trạch Hạo!” Giọng nói khàn khàn ép hỏi của anh vang lên.
“Quan hệ của chúng tôi là quan hệ công việc, quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới!” Tô Lạc Lạc đỏ mặt, dùng hai tay đẩy anh, cố gắng thoát ra, hơi thở trên người anh làm cô áp lực.
Thế nhưng thân hình người đàn ông này như núi, làm cô không cách nào lay chuyển được.
“Em lên giường với anh ta rồi sao?” Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của người đàn ông sáp lại gần cô, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của cô, đáy mắt lộ rõ lửa giận âm thầm cuồn cuộn.
Đầu óc Tô Lạc Lạc trống rỗng mất vài giây, cô phản bác lại theo bản năng: “Anh nói bậy bạ cái gì đó?”
Một tiếng cười lạnh trầm thấp: “Hửm! Tôi không biết công việc của em thì ra là làm ấm giường cho đàn ông đấy.”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả dáy tai trắng nõn cũng đỏ bừng vì tức giận, người đàn ông này chặn cô ở đấy chỉ để nói những điều ngớ ngẩn này sao?
Cô cắn môi xấu hổ và giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm thâm trầm ở trước mặt: “Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi cơ chứ?”
Những lời này làm khuôn mặt như tạc của người đàn ông lập tức ảm đạm, khóe miệng nở nụ cười lạnh, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô: “Trước đây không có liên quan gì, bây giờ thì có!”
Tô Lạc Lạc bị đau, trừng mắt “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, bàn tay giữ chặt cằm cô không hề thả lỏng ngược lại còn siết chặt làm Tô Lạc Lạc đau thở hổn hển.
Mà lúc này, đôi môi mỏng gợi cảm của anh áp lên tai cô, một giọng u ám và lạnh lùng vang lên: “Tôi muốn em rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, phản bác lại theo bản năng: “Không được, tôi đã kí hợp đồng năm năm với anh ấy. Nếu như tôi không làm việc cho anh ấy, tôi sẽ phải trả khoản tiền bồi thường thiệt hại rất cao đấy, tôi không trả nổi.”
“Bao nhiêu?” Người đàn ông híp mắt hỏi.
“Không biết, tóm lại không ít!” Cô tức giận quay mặt đi.
“Tôi giúp em gánh chịu, từ giờ trở đi, tôi muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, trừ tôi ra, không cho phép em đến gần người đàn ông khác.” Anh vô lí và hống hách đánh đòn phủ đầu.
Tô Lạc LẠc ngây người, cô ngẩng đầu lên đụng phải đôi mắt sâu thẳm và u ám của anh: “Long Dạ Tước, anh có ý gì?”
Cô sắp không hiểu anh rồi.
Khuôn mặt anh tuấn quá mức của anh đột nhiên tiến gần bên tai cô, tiếng nói khàn khàn ám muội nặng nề rơi xuống: “Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn em.”
Sắc mặt Tô Lạc Lạc trắng bệch đi vài phần, người đàn ông này có cần trực tiếp như vậy không?
Cô lập tức muốn phản bác, vừa mới mở miệng, đôi môi mỏng của người đàn ông đã gắt gao cuốn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Lực đạo như muốn trừng phạt, cuồng dã lại mãnh liệt, giống như cô hầu gái làm sai bị ông chủ trừng phạt vậy.
Tô Lạc Lạc muốn choáng váng, bên trong miệng đều là hơi thở xâm lược của anh, bàn tay nhỏ bé của cô tạo thành nắm đấm, không ngừng đẩy anh ra.
“Ưm…”Tô Lạc Lạc muốn mắng anh, ngược lại bị anh hôn càng ngày càng sâu, đem hết thảy thanh âm của cô đều nuốt xuống hết.
Nụ hôn này kéo dài chừng hai phút, Tô Lạc Lạc có cảm giác thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cô cố gắng thở hổn hển, tức giận đến mức muốn giết nguời.
Lại nhìn người đàn ông chiếm tiện nghi của cô, ánh mắt anh như chưa thỏa mãn nhìn cô: “Tô Lạc Lạc, nhớ kĩ lời tôi nói…từ nay về sau, tất cả sinh hoạt cá nhân của em tôi đều muốn xen vào.”
Tô Lạc Lạc tức giận: “Anh tốt nhất là nên quản tốt chuyện của bản thân mình đi.”
“Tôi sẽ xử lí tốt hết thảy mọi chuyện, sau đó sẽ chính thức giới thiệu em với gia đình tôi.”
Tô Lạc Lạc có một dự cảm không lành, cô khẩn trương nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn kết hôn với em!”
Lời nói của anh rơi xuống.
Tô Lạc Lạc cũng không vui mừng một chút nào, ngược lại là kinh hãi.
Long Dạ Tước đầu óc bị bệnh hả! Anh muốn kết hôn với cô?
“Anh nói giỡn đấy à!” Tô Lạc Lạc thật tưởng rằng đây là chuyện cười của anh.
Long Dạ Tước nghiêm túc nhìn cô: “Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu lấy người phụ nữ khác về để nuôi dưỡng chăm sóc con của tôi không bằng cưới em.”
“Anh muốn cưới, tôi còn không muốn gả đây này!” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, nói như thể lấy cô là ủy khuất cho anh vậy.
Long Dạ Tước cong môi cười: “Không gấp, chúng ta còn nhiều thời gian. Tóm lại, em là người phụ nữ mà Long Dạ Tước tôi nhìn trúng, người khác cướp không được, em cũng đừng hòng trốn thoát.”
Lời này giống như con sư tử đang nói chuyện với con cừu nhỏ đang sắp bị ăn thịt vậy, giọng điệu nhất định phải đạt được.
Trái tim Tô Lạc Lạc run lên, cô thật sự muốn kiễng chân lên sờ trán anh để xác định xem anh có bị ấm đầu không.
“Tùy anh muốn làm gì cũng được nhưng tôi chỉ biết rằng thế giới của tôi không đến lượt anh khoa tay múa chân.” Tô Lạc Lạc nói một cách độc đoán, mở cửa toilet rồi sải bước ra ngoài.
Long Dạ Tước nhìn bản thân mình trong gương, dường như đang nhận thức lại bản thân mình, làm sao có thể?
Vừa rồi anh nói ra những lời kia giống như người phụ nữ tuyên chiến quyền sở hữu, mà cô lại là người phụ nữ mà anh căn bản chẳng để vào mắt.
Tối hôm qua anh thật sự đã suy nghĩ thấu triệt rồi, đối với con của hai đứa trẻ, anh không muốn chúng bị ủy khuất, cũng không muốn làm chúng thất vọng, càng không muốn cho chúng một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm. Cho nên cuối cùng anh đưa ra quyết định, có thể giải quyết được vấn đề mà anh đang lo nghĩ về sự phát triển của bọn trẻ chính là cưới người phụ nữ này.
Tô Lạc Lạc từ toilet trở lại vị trí của mình, Dạ Trạch Hạo nhìn thấy bối rối trong mắt cô, lập tức nheo mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì! Tôi ăn no rồi, chúng ta đi trước được không?” Tô Lạc Lạc nói xong có chút bối rối nhìn về phía cửa.
Dạ Trạch Hạo không cần đoán cũng biết nhất định cô bị Long Dạ Tước dọa sợ rồi, vừa rồi trong toilet Long Dạ Tước đã nói gì đó với cô sao?
Lúc này, Long Dạ Tước thong dong bình tĩnh cất bước trở về, trên khuôn mặt góc cạnh không nhìn ra chút cảm xúc gì, anh tiếp tục cùng khách của anh nói chuyện với nhau, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng rơi lên trên người Tô Lạc Lạc, đặc biệt âm trầm.
Tô Lạc Lạc có cảm giác cô sắp bị anh nhìn đến thở không ra hơi.
Chương 94: Rất nhớ chuyện năm năm trước
Những gì Long Dạ Tước nói với Tô Lạc Lạc trong phòng rửa tay thật nguy hiểm, cũng rất đáng sợ.
Chồng chưa cưới của Tô Vũ Phỉ đột nhiên nói muốn kết hôn với cô? Còn chuyện gì khiến cô buồn nôn hơn chuyện này?
Tô Lạc Lạc cảm thấy rất tức giận, đây rõ ràng chính là sỉ nhục cô, Tô Lạc Lạc cô có thiếu đàn ông cũng không đến nỗi phải nhặt lại của Tô Vũ Phỉ.
Thế thì cô thà gả cho Dạ Trạch Hạo ngồi đối diện còn hơn là lấy tên Long Dạ Tước này.
Đương nhiên,điều kiện đầu tiên cô đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời này không lấy chồng rồi.
“Em no chưa? Chúng ta đi thôi.” Dạ Trạch Hạo ưu nhã đứng lên, liếc nhìn Long Dạ Tước rồi cùng Tô Lạc Lạc bước ra khỏi cửa nhà hàng.
Tô Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, Dạ Trạch Hạo hỏi cô: “Vừa nãy sao em đi lâu vậy?”
“Không có gì!”
“Chẳng lẽ Long Dạ Tước uy hiếp em?” Dạ Trạch Hạo ngờ vực.
Trong đầu Tô lạc Lạc vẫn rối loạn, nhưng cô không muốn nói nhiều, cô nhướng mày cười:
“Anh ta có thể uy hiếp tôi cái gì? Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến anh ta, tôi thấy phiền!”
Dạ Trạch Hạo cong môi cười, không nói thêm gì nữa.
Cả buổi chiều, Tô Lạc Lạc đều trong trạng thái lơ đãng, những điều Long Dạ Tước nói với cô luôn luẩn quẩn trong não, khiến cô không có cách nào tập trung. Bốn rưỡi, điện thoại của cô đổ chuông, trên màn hình hiện lên tên của Long Dạ Tước.
“Alo!” Cô tìm một góc, lạnh lùng nghe điện thoại.
“Đi đón bọn trẻ.” Long Dạ Tước lên tiếng.
Tô Lạc Lạc hỏi ngược lại anh: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi vẫn đang ở chỗ này, ra cửa tìm tôi.” Long Dạ Tước nói xong, cúp máy.
Tô Lạc Lạc nhíu mày, sao anh lại biết cô vẫn còn đang ở hội quán? Tuy nhiên đón bọn nhóc vẫn là chuyện nên ưu tiên, cô nói với Dạ Trạch Hạo vừa mới cưỡi ngựa được vài vòng: “Tôi muốn đi đón con, lát nữa anh về một mình nhé?”
“Đúng lúc tôi cũng muốn về, tôi đưa em đi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười.
“Không cần đâu, Long Dạ Tước chờ tôi ở cửa.” Tô Lạc Lạc không muốn làm phiền anh ta.
“Dù sao tôi cũng đi qua trường học, em muốn ngồi xe tôi hay ngồi xe của anh ta?” Dạ Trạch Hạo hỏi ngược lại cô.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một lúc, dù sao cũng đều là đến trường học, cô nói với Dạ Trạch Hạo: “Vậy đi xe anh đi!”
Nếu như ngồi với Long Dạ Tước, trên đường đi cô nhất định sẽ ngột ngạt đến chết. Dạ Trạch Hạo cùng cô lên xe của mình, lúc ra đến cửa, chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ở đó, Tô Lạc Lạc hạ cửa kính xuống, mà Dạ Trạch Hạo cũng cố ý dừng xe bên cạnh ghế lái của chiếc Bentley kia.
Tô Lạc Lạc qua cửa kính hạ xuống một nửa nói với người đàn ông kia: “Tôi ngồi xe của sếp trở về, gặp ở trường học nhé.”
Nói xong, Dạ Trạch Hạo cũng không quên ở trước mặt Long Dạ Tước mà khoe chút kỹ năng đua xe tốc độ trên chiếc xe thể thao đầy mãnh liệt.
Tô Lạc Lạc sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, chờ đến khi Dạ Trạch Hạo khoe mẽ xong, cô tức giận nói: “Lái đàng hoàng đi, nếu biết trước anh lái xe thế này, tôi sẽ không ngồi xe anh đâu.”
Dạ Trạch Hạo bật cười, chiếc xe vững vàng lao về phía trước.
Mà ở phía sau, sắc mặt Long Dạ Tước âm trầm, nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao phía trước, ánh mắt lạnh lùng nheo lại đầy nguy hiểm.
Năm giờ hai mươi phút, vừa vặn tới trường học, Tô Lạc Lạc bước xuống từ trên xe của Dạ Trạch Hạo, phất phất tay với anh. Chiếc xe thể thao của Dạ Trạch Hạo chạy thẳng hướng biệt thự của anh ta.
Chỉ một lúc sau, xe của Long Dạ Tước cũng đến, Tô Lạc Lạc liếc mắt nhìn thời gian, lúc này cổng trường đã mở ra, rất nhiều phụ huynh quẹt thẻ tiến vào, Tô Lạc Lạc cũng từ trong túi lấy thẻ ra. Phía sau, một bóng người mang đầy tính áp bức bước tới, Tô Lạc Lạc trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng, lời Long DạTước nói ra khiến cô vẫn có chút chột dạ.
Anh ta không lẽ là nói thật chứ !
Hy vọng đó chỉ là giả thôi.
Hai đứa trẻ đi ra, nhìn thấy ba mẹ cùng đến đón chúng, hai đứa rất vui vẻ. Niềm vui này rơi vào trong mắt Long Dạ Tước khiến trong lòng anh càng thêm kiên định, mặc dù anh không yêu người phụ nữ này, nhưng cũng phải cưới cô.
Đưa hai đứa nhóc về nhà, Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại của Hạ Thấm gọi tới hỏi thăm tình hình của bọn họ. Hạ Thấm biết được rất nhiều tin tức từ cô về thần tượng Dạ Trạch Hạo của mình nên vô cùng vui vẻ. Phải biết là, fan hâm mộ đối với đời tư của thần tượng hết sức tò mò.
“Thật hâm mộ cậu! Lạc Lạc, sao cậu có thể may mắn như vậy cơ chứ? Có cơ hội, sắp xếp cho tớ gặp thần tượng của tớ có được không? Tớ đứng từ xa nhìn cũng được.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi, nếu có cơ hội, tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Ừ, nhất định phải sắp xếp được đấy nhé!”
“Được! Nhất định rồi!” Tô Lạc Lạc bật cười, nhìn hai đứa trẻ chạy nhảy trên cỏ, tâm trạng vô cùng tốt.
“À! Cậu cùng với Long Dạ Tước thế nào rồi?”
“Thì vẫn vậy thôi, nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp chuyện của nhau.”
“Giữa hai người không có gì hả? Phải biết là năm năm trước hai người thế nhưng lại…cái đó…” Hạ Thấm thật sự không tiện nói rõ.
Nhưng ý trong lời nói khiến Tô Lạc Lạc chỉ mất vài giây đã hiểu rõ, cô túng quẫn nói: “Chuyện năm năm trước tớ đã quên từ lâu rồi, đối với tớ, đêm đó coi như bị chó cắn là được.”
“Bị chó cắn?” Một giọng nói nặc mùi trào phúng bất thình lình từ phía sau vang lên.
Cô Lạc Lạc sợ đến luống cuống, quay đầu lại, không biết Long Dạ Tước đã đứng ở sau lưng cô từ bao giờ, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô.
Tô Lạc Lạc vội vội vàng vàng nói với Hạ Thấm: “Tớ có việc, cúp máy đây.”
Nói xong cô mau chóng cúp máy, trừng mắt nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình: “Nghe trộm là không lịch sự.”
“Vậy em nói xấu sau lưng người khác thì là lịch sự?” Long Dạ Tước châm chọc lên tiếng.
Tô Lạc Lạc nghẹn họng, hình như vừa rồi cô mắng anh là chó thì phải, mặt cô thoáng cái đỏ lên.
“Chuyện của năm năm trước em thật sự đã quên rồi? Ngược lại, tôi lại vẫn nhớ rất rõ ràng.” Long Dạ Tước cong môi cười: “Sự chủ động của em, mùi hương trên người em, lúc em ở dưới thân tôi kêu lên quyến rũ như thế nào, tôi đều không quên.”
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng như gan lợn: “Anh nhớ rõ như vậy để làm gì?”
“Bởi vì đêm đó quả thực được xem như là một đêm mĩ miều.” Long Dạ Tước mím môi mỏng, ám muội nói.
“Anh…anh… tốt hơn hết là anh mau quên đi!” MặtTô Lạc Lạc đỏ bừng, ra lệnh.
“Nếu như đêm đó thật sự đúng như những gì em nói, là do em sắp đặt, vậy đèn trong phòng kia là chuyện gì? Chẳng lẽ một mình em còn có thể cắt đèn của căn phòng đó trong mạch điện khách sạn phức tạp như vậy? Tôi nhớ là trong thang máy, trên hành lang đèn vẫn còn sáng, rõ ràng là có người cố ý cắt điện.” Long Dạ Tước phát hiện mình có thể nhớ ra nhiều hơn, mà cẩn thận nghĩ lại một vài chi tiết nhỏ thì thấy trong lời nói trước đây của Tô Lạc Lạc có đầy sơ hở.
Trước đây, anh không có ý định cưới cô, bây giờ muốn cưới cô, vậy thì phải đem chuyện của năm năm trước làm cho rõ ràng.
Tô Lạc Lạc im lặng đối mặt với anh, không nói nên lời, đúng là khi anh nói tới những điều này, cô khó mà phản bác lại được. Hơn nữa cô cũng không biết phải làm sao để vượt qua nỗi hoang mang này.
Long Dạ Tước đột nhiên mở tay ra, trong tay anh là hoa tai Tô Lạc Lạc làm mất năm năm trước. Tô Lạc Lạc lập tức vươn tay muốn cướp lại: “Đây là đồ của tôi, trả lại cho tôi.”
Chương 95: Ba đuổi theo mẹ
“Tôi có thể trả lại cho em, nhưng em phải nói đầu đuôi ngọn ngành cho tôi biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là đã có chuyện gì.” Long Dạ Tước dùng ánh mắt tra hỏi cô, anh cũng là một trong những người bị hại.
Tô Lạc Lạc cũng nóng lòng muốn lấy lại bông tai, nó rất có ý nghĩa đối với cô, cô phải hít sâu một hơi rồi mới nói: “Anh thật sự muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi muốn biết.” Ánh mắt Long Dạ Tước nghiêm túc: “Tôi muốn em nói tất cả mọi chuyện cho tôi, không được phép giấu giếm bất cứ điều gì. Chỉ cần tôi cảm thấy tính chân thực, tôi sẽ trả lại bông tai cho em.”
Tô Lạc Lạc cắn môi, tuy rằng chuyện năm năm trước có chút khó nói, nhưng cô cũng không muốn giấu diếm anh nữa: “Được, tôi nói cho anh biết. Đêm đó, tôi bị ba sắp xếp lẻn vào phòng của anh, Chủ yếu là thay đêm động phòng cho Tô Vũ Phỉ. Bọn họ nói anh là người ưa sạch sẽ, không phải là trinh nữ thì anh sẽ không cần, vì vậy tôi trở thành vật thay thế. ”
Long Dạ Tước ánh mắt tối sầm lại mấy phần, đúng gần như tám chín phần so với tưởng tượng của anh: “Tại sao lúc đó em lại nguyện ý làm việc này?”
“Bởi vì bệnh tình của mẹ tôi, tôi cần một số tiền để làm phẫu thuật. Tuy rằng cuối cùng số tiền đó không cứu được mẹ tôi, nhưng tôi đã dùng số tiền đó để nuôi hai đứa bé này.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn bọn trẻ hồn nhiên vô tư, cô nghĩ mẹ mình cũng sẽ an lòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước nhíu chặt. Diện mạo người nhà họ Tô hiện ra trước mắt anh. Anh nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận, hóa ra anh cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.
“Ngày mai, em có muốn trở về nhà họ Long với tôi không?” Long Dạ Tước đột nhiên hỏi cô.
Tô Lạc Lạc từ chối: “Tôi đã nói là không muốn nhìn thấy người nhà của anh.”
“Em không muốn đối chất với người nhà họ Tô sao? Đem toàn bộ sự thật về năm năm trước của em nói ra hết?”
“Mọi người đều có được thứ mình muốn, đó là một thỏa thuận, không phải là bắt ép, là tôi tự nguyện.” Tô Lạc Lạc nói xong, vén tóc mái che ngang trán: “Hơn nữa, nhà họ Long các anh nghĩ tôi như thế nào, tôi cũng không quan tâm! Dù sao thì tôi cũng sẽ không muốn gả cho anh.”
Câu nói này của Tô Lạc Lạc cũng là câu trả lời cho câu hỏi lúc trưa của anh khi đang trong nhà vệ sinh. Cô nhấn mạnh lại một lần nữa.
Cô, không, cưới.
Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức ảm đạm đi vài phần: “Lẽ nào gả cho tôi sẽ khiến em uất ức sao?”
Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói rồi, người đàn ông mà Tô Vũ Phỉ đã đụng vào, tôi thấy không sạch sẽ!”
“Vậy tôi cũng có thể nói cho em biết, năm năm qua tôi chưa một lần chủ động nắm tay Tô Vũ Phỉ, em còn thấy bẩn thỉu sao?” Long Dạ Tước nói chung là không thích giải thích nhiều. Nhưng hiện tại, để xua tan mối nghi ngờ của Tô Lạc Lạc về mối quan hệ giữa anh và Tô Vũ Phỉ thì anh vẫn nên giải thích.
Tô Lạc Lạc híp mắt kinh ngạc nhìn anh, trong lòng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tôi không tin! Năm năm qua anh không hề đụng tới Tô Vũ Phỉ sao?”
“Tôi nói không đụng vào là không đụng.” Long Dạ Tước nghiến răng khẳng định chắc chắn, người phụ nữ này dám hoài nghi anh?
CảnTô Lạc Lạc không tin lời người đàn ông này nói. Tô Vũ Phỉ nhìn cũng không tệ, người đàn ông này làm sao có thể năm năm không đụng vào cô ta chứ?
Hơn nữa suýt chút nữa là họ đã đính hôn rồi, ai tin được những lời nói đó?
“Suýt nữa thì đính hôn rồi, anh nói chưa từng đụng vào, xem tôi là một đứa trẻ ba tuổi à! ” Tô Lạc Lạc cong cong khóe miệng.
Long Dạ Tước nghĩ kỹ lại, cô nghi ngờ cũng không sai. Suy cho cùng thì năm năm trước anh và Tô Vũ Phỉ cũng tính là có mối quan hệ thông gia. Để làm cho cô tin anh vô tội quả thật là điều rất khó có thể.
“Tô Lạc Lạc, em có thể lựa chọn cách tin tưởng tôi.” Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước khóa chặt cô lại, muốn dùng sự chân thành để làm cho cô động lòng.
Tô Lạc Lạc khịt mũi không nhìn lại: “Không thể.”
“Vậy em không nghĩ đến việc cho bọn trẻ một gia đình trọn vẹn sao? Lẽ nào sau này tôi cưới một người phụ nữ khác về để dạy bảo bọn trẻ sao, em cũng đành lòng à?” Long Dạ Tước phải lấy bọn nhỏ ra để làm cái cớ. Anh nghĩ, cho dù cô không yêu anh thì đối với tụi nhỏ cô nhất định rất yêu chúng.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này anh cưới một người vợ khác, tốt nhất là nên tìm một người phụ nữ có thể khiến cho Tiểu Sâm và Tiểu Hinh yêu thích.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi kết hôn với một người phụ nữ độc ác?”
“Vậy thì con mắt của anh quá kém.” Tô Lạc Lạc châm chọc xong liền đứng dậy đi tìm bọn nhỏ.
Long Dạ Tước thấy cô đang tìm cách né tránh đề tài này, nhưng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cho dù sẽ không tìm mẹ kế cho bọn trẻ, anh cũng phải ngăn cản và đề phòng việc cô tìm cha dượng cho bọn trẻ con.
Kiểu người như Dạ Trạch Hạo, anh nhất định không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Chưa kể người đàn ông này dường như đang cố ý chống đối anh, ngay cả mấy đứa trẻ cũng thích anh ta.
Tụi nhỏ mồ hôi nhễ nhại, Tô Lạc Lạc vội vàng dẫn hai đứa nhỏ trở về, hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói: “Cho con trai của anh đi tắm rửa.”
Long Dạ Tước đứng dậy sờ sờ đầu đầy mồ hôi của con trai: “Đi, daddy tắm cho con.”
Sau khi hai đứa nhỏ tắm xong thì đi xuống lầu ăn cơm. Bữa tối ở nhà cũng rất ngon. Tô Lạc Lạc bóc tôm cho hai con ăn, nhìn hai đứa nhỏ thi nhau ăn, cô rất hài lòng.
Hết lần này tới lần khác đụng phải Long Dạ Tước đối diện, Tô Lạc Lạc cố ý tránh đi ánh mắt mơ hồ của anh.
“Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, nếu ba và mẹ của các con kết hôn, các con có đồng ý không?” Đột nhiên Long Dạ Tước hỏi một câu khiến người ta kinh ngạc.
Tô Lạc Lạc đang uống một ngụm canh suýt bị sặc, cô lấy khăn giấy che miệng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.
Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh rất hào hứng lập tức đồng thanh nói: “Đồng ý.”
Tô Tiểu Hinh vui mừng quay sang nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, khi nào thì ba và mẹ kết hôn!”
Tô Lạc Lạc hơi tức giận, người đàn ông này lại cho bọn trẻ tham gia vào chuyện này. Về cơ bản chuyện tình cảm chỉ có người lớn mới có thể quyết định được. Tô Lạc Lạc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mẹ và ba của các con mới gặp nhau không lâu, gả hay không mẹ cần có thời gian để nhận định bản chất con người của ông ấy. Nếu đáp ứng được yêu cầu của mẹ, mẹ sẽ xem xét. ”
“Mẹ, ba nhất định là người tốt nhất.” Tô Tiểu Sâm đối với ba mình thì tin tưởng tuyệt đối.
“Đây không phải là chuyện của các con, đây là chuyện của người lớn chúng ta. Trẻ con không được phép phát biểu ý kiến.” Tô Lạc Lạc dạy bảo hai đứa trẻ, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, cảnh cáo anh ta không được nói những lời như vậy nữa.
Long Dạ Tước vừa nghe được câu trả lời đầy hào hứng của hai đứa trẻ, trong lòng anh đã rất mãn nguyện rồi. Điều này có nghĩa là trong lòng bọn nhỏ luôn mong muốn hai người bọn họ kết hôn.
Hai đứa nhỏ liền im miệng lại. Trong lòng chúng mẹ rất uy nghiêm, đặc biệt là vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lạc Lạc, cho chúng biết rằng chúng không thể tham gia chuyện này.
“Daddy, cố lên, con tin ở người!” Tô Tiểu Sâm giơ nắm tay nhỏ lên về phía Long Dạ Tước cỗ vũ.
Cổ vũ ba một cách thông minh.
“Ừm! Chúng con tin rằng daddy nhất định sẽ theo đuổi được mẹ.” Tô Tiểu Hinh cũng cổ vũ.
Tô Lạc Lạc đối diện đã ăn no, cô đứng dậy nói: “Tôi lên lầu trước.”
“Tôi không có thói quen nhìn người khác lõa thể, nhanh chóng mặc đồ đi.”
Tô Lạc Lạc xuống tầng rót cho anh ta một cốc nước ấm, lúc bưng lên, đã nhìn thấy Dạ Trạch Hạo đang mặc áo thun, tà mị cong môi cười hỏi: “Em nói thật xem, dáng người của tôi với Long Dạ Tước, ai hơn ai? ”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên: “Tôi làm sao biết được?”
Dạ Trạch Hạo vừa nhận nước cô đưa tới, vừa nhìn cô, dừng chủ đề này trước. Phải biết rằng, năm năm trước, cô đã tự mình trải nghiệm dáng người Long Dạ Tước rồi.
“Đầu tôi đau…Tới đây bóp huyệt thái dương cho tôi đi.” Dạ Trạch Hạo uống nước xong, thoải mái nằm xuống, lại bảo Tô Lạc Lạc tới mát xa đầu cho.
Tô Lạc Lạc hơi tức giận nói: “Tối qua anh uống nhiều rượu như thế làm gì?” Nói xong, cô đi tới bên người Dạ Trạch Hạo, vươn hai ngón tay mảnh khảnh, bắt đầu xoa bóp huyệt thái dương đều đều cho anh.
Dạ Trạch Hạo thoải mái nhắm mắt lại: “Đêm qua, vì sao em từ chối tôi mà chọn Long Dạ Tước? Em thích anh ta hơn?”
Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu.”
“Tối hôm qua, rõ ràng em là bạn gái của tôi, cuối cùng lại khiêu vũ với anh ta, em nói xem trong lòng tôi có thoải mái không?” Trong giọng nói của Dạ Trạch Hạo đầy oán niệm.
Tình huống tối hôm qua, Tô Lạc Lạc cũng không biết giải thích với anh ta ra sao, nhưng không thể nào khẳng định cô thích Long Dạ Tước được.
“Được rồi! Anh trừ một nửa tiền lương của tôi đi!” Tô Lạc Lạc không muốn giải thích thêm nữa.
“Quên đi, không trừ, nếu hôm nay em giúp tôi làm một việc thì tôi sẽ không trừ tiền lương của em nữa.”
“Việc gì?”
“Ra ngoài giải sầu với tôi.”
“Một đại minh tinh như anh thì đi đâu giải sầu được?” Tô Lạc Lạc nhớ lại lần trước theo anh ta đến trung tâm mua sắm bị đám fans đông nghịt đuổi theo, cảnh tượng ‘hùng vĩ’ đó cô không thể nào quên được, cô cũng không dám đi giải sầu với anh ta nữa.
Dạ Trạch Hạo suy nghĩ một chút nói: “Có một chỗ, chỗ đó không có đội chó săn( paparazzi) theo đuôi.”
“Chỗ nào?”
“Một hội sở cao cấp, chỗ đó có tất cả thú tiêu khiển vui chơi thoải mái, chắc chắn em sẽ thích.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đi vào chơi một lần bao nhiêu tiền?”
“Không biết, tôi là hội viên chỗ đó, hội phí hàng năm khoảng mười bảy tỷ đi.” Dạ Trạch Hạo bình tĩnh nói.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, quả nhiên là thế giới của kẻ có tiền, thật ngoài sức tưởng tượng của loại dân thường như cô. Trên mạng không phải có mấy người mỉa mai sao? Có phải bạn cho rằng kẻ có tiền cũng sung sướng ư? Sai rồi, sung sướng của người có tiền không phải thứ bạn có thể tưởng tượng được đâu.
“Được rồi! Tôi đi với anh.” Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện tối hôm qua.
Dạ Trạch Hạo mặc một cái áo hoodie đơn giản, bên dưới mặc quần jean giản dị, lúc tóc không chải chuốt tỉ mỉ, hình tượng của anh ta trông giống như một thiếu niên chói sáng.
Xe của Dạ Trạch Hạo đi thẳng về phía hội sở.
Trong văn phòng tổng giám đốc Long thị, trợ lý của Long Dạ Tước – Sở Nghiêm tới sắp xếp lịch trình một ngày như thường lệ: “Long tổng, sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, đến trưa ngài có hẹn với ông Ottingsen tại một nhà hàng Tây trong hội sở Chí Tôn, sau khi dùng cơm xong, xế chiều ngài sẽ đi đánh gôn với ông ta. Hội nghị ba giờ chiều nay tôi đã đẩy tới sáng mai cho ngài.”
Long Dạ Tước vừa ký giấy tờ, vừa chỉ đạo: “Mấy bình rượu tôi đã chọn kia, bảo người đem đến nhà hàng sớm đi.”
“Vâng, tôi sẽ cho người đưa qua.” Sở Nghiêm nói xong, quay người rời khỏi.
Trong đầu Long Dạ Tước chợt lóe lên thân ảnh Tô Lạc Lạc, nghĩ đến việc cô sẽ cẩn thận chăm sóc Dạ Trạch Hạo bị bệnh ra sao, một cảm giác bực bội khó hiểu nổi lên.
Xem ra bây giờ anh thường xuyên bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ đó, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhà họ Tô.
Buổi sáng Tô Vĩ Khâm không đến công ty mà ngồi trên ghế sofa xem tin tức. Tối hôm qua Tô Vũ Phỉ nửa đêm mới về, Tô Vĩ Khâm đã rất tức giận, Tô Vũ Phỉ nhìn thấy ba ở nhà, người vừa xuống tầng đã quay lưng muốn chạy lên ngay.
“Đứng lại, xuống đây.” Tô Vĩ Khâm lập tức uy nghiêm gọi cô ta lại.
“Ba, ba không đến công ty à, sao lại ở đây thế?” Tô Vũ Phỉ chột dạ cười lên.
“Con đừng tưởng ba không biết hôm qua con uống say mới về. Nói đi, mấy ngày nay con làm gì? Đi nơi nào bừa bãi hả? ”
“Ba, con làm gì mà đi nơi nào bừa bãi chứ! Con chỉ đi chơi với bạn chút thôi!”
Lúc này Uông Nguyệt Dung đang bôi kem dưỡng, vừa ngồi xuống ghế sô pha giải thích cho con gái: “Ông đừng tức con bé làm gì, gần đây tâm trạng con bé cũng không tốt!”
“Tâm trạng không tốt thì càng phải biết cách giải tỏa tốt hơn, chứ không phải đi mua say. Tối hôm qua tôi thấy Long Dạ Tước trên tiệc rượu, hai người biết cậu ta ở chung với ai không?” Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
Tô Vũ Phỉ nghe xong, vội vàng chạy đến bên người ba mình, lo lắng hỏi: “Ba thấy ai cạnh anh ấy thế ạ?”
“Cậu ta ở cạnh Tô Lạc Lạc.” Tô Vĩ Khâm cũng không giấu diếm cô ta.
Những lời này khiến sắc mặt hai mẹ con thay đổi, Uông Nguyệt Dung tức giận đến không dám tin: “Sao có thể chứ? Long Dạ Tước mà lại để ý đứa con riêng kia?”
“Ba, ba nói thật à? ” Gương mặt xinh đẹp của Tô Vũ Phỉ tức đến đỏ bừng, xem ra, Tô Lạc Lạc đã âm thầm dùng không ít thủ đoạn quyến rũ Long Dạ Tước.
“Tôi vốn muốn nói chuyện với cậu ta về hôn sự của hai đứa, thế nhưng tôi thấy có vẻ như Long Dạ Tước không thèm quan tâm đến.” Tô Vĩ Khâm giận dữ nói, còn tưởng có thể kết thân với nhà họ Long, bây giờ hình như chuyện này thất bại rồi.
Đến bây giờ Tô Vũ Phỉ vẫn chưa nói cho ba mẹ biết chuyện cô ta bị Long Dạ Tước đuổi ra ngoài. Nhưng giờ phút này nghe thấy Tô Lạc Lạc còn có tư cách cùng tham gia tiệc rượu với Long Dạ Tước, chuyện này thực sự khiến cô ta vừa ghen tị lại vừa không cam lòng.
“Ba, mẹ, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được, con nhất định phải gả vào nhà họ Long.” Tô Vũ Phỉ kiên quyết lên tiếng.
“Ngữ Phù, chuyện này chúng ta cũng phải thương lượng thật tốt với nhà họ Long. Ngày mai ba với mẹ con sẽ đi một chuyến, để cho Long lão phu nhân gọi Dạ Tước về, chúng ta sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện với nhà họ Long xem hôn ước này có tiếp tục không?” Tô Vĩ Khâm cũng không muốn bỏ qua.
Trong lòng Tô Vũ Phỉ thầm cảm thấy may mắn, nói không chừng Long Dạ Tước vẫn chưa hoàn toàn thất vọng với cô ta, không chừng anh vẫn đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Trong hội sở, ngồi trong nhà hàng sang trọng ăn bữa sáng, tự mình cảm nhận hương vị tuyệt hảo của món ăn được bày biện tinh xảo, quả là khoảng thời gian tuyêt vời.
Đầu Dạ Trạch Hạo đã đỡ đau không ít, ở chỗ này, anh ta có thể thoải mái làm chính mình, với anh mà nói vứt bỏ vỏ bọc thần tượng rất vui vẻ.
Hôm nay anh ta chuẩn bị ở chỗ này vui chơi một ngày.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể ở cùng anh ta nguyên ngày hôm nay.
Sau bữa sáng, Dạ Trạch Hạo mang theo Tô Lạc Lạc đến phòng tập thể thao, sân bắn, đủ loại chỗ chơi đùa, cái gì cần có đều có.
Chỗ này chắc chắn là một nơi tốt cho người giàu tiêu khiển.
Lần đầu tiên Tô Lạc Lạc đeo bịt tai, sau đó cầm lấy súng pằng pằng bắn thẳng ra ngoài, trái tim của cô cũng đập thình thịch theo. Giờ phút này, cô cũng muốn như những… nữ anh hùng siêu ngầu trên màn ảnh, bách phát bách trúng, năng lực thiện xạ.
Chương 92: Cậu chủ Long vào WC nữ
Thế nhưng cô khó khăn một lúc lâu vẫn không thể nào bắn trúng được, mà bên cạnh, Dạ Trạch Hạo dù là cử chỉ hay tư thế đều vô cùng soái khí mê người. Khó trách mấy bộ phim hình sự anh quay rất chân thật, kĩ thuật diễn xuất sắc như vậy chắc hẳn là luyện tập từ cuộc sống thường ngày.
Thời gian vui vẻ trôi qua, nháy mắt đã đến giờ ăn trưa.
Dạ Trạch Hạo đã đặt chỗ ở một nhà hàng cơm Tây, hai người đi bộ đến đó. Trong đại sảnh nhà hàng có dựng một sân khấu nhỏ, một cô gái trẻ đẹp đang kéo đàn Violoncelle (Cello), tiếng đàn du dương êm tai làm lay động lòng người.
Chiếc sofa có màu sắc sang trọng kết hợp với trần nhà hoàng kim rực rỡ tạo nên khung cảnh đầy xa hoa, lộng lẫy.
Hôm nay không có quá nhiều khách đến, nhà hàng yên tĩnh, lộ ra hương vị của xã hội thượng lưu.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, Tô Lạc Lạc cầm thực đơn lên xem, có hai ngôn ngữ Trung-Anh, giá cả trên đó khiến cô choáng váng mặt mày.
“Cứ chọn món em thích, không cần tiết kiệm cho tôi.” Dạ Trạch Hạo như nhìn thấu tâm tư của cô.
Tô Lạc Lạc xấu hổ: “Ăn ở đây vài bữa chắc chắn tôi sẽ hết sạch tiền lương.”
“Vậy không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói chào đón khách của phục vụ. Tô Lạc Lạc vô tình liếc mắt ra ngoài cửa.
Mà cái liếc mắt này khiến cô sợ tới đứng hình.
Trời ạ!
Sao Long Dạ Tước lại đến đây!?
Long Dạ Tước mặc chiếc áo sơ mi xám cùng với quần tây ôm vừa vặn đôi chân thon dài đầy kiêu hãnh. Anh rảo bước chân mạnh mẽ trầm ổn tiến vào bên trong. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên ngoại quốc. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tô Lạc Lạc lập tức giơ thực đơn lên chắn trước mặt, không biết tại sao cô không muốn anh phát hiện ra.
Tuy nhiên động tác này của Tô Lạc Lạc lại khiến Long Dạ Tước chú ý. Ánh mắt anh sắc bén quét tới, khi nhìn thấy Dạ Trạch Hạo cùng với cô gái giấu mặt ngồi đối diện, sắc mặt anh liền trầm xuống.
Người phục vụ chuẩn bị đưa hai người đến vị trí cạnh cửa sổ thì Long Dạ Tước đã nhanh chóng chọn một chỗ, mời Ottingsen ngồi xong, anh chậm rãi ngồi đối diện với Tô Lạc Lạc, hai chân thon dài bắt chéo.
Tô Lạc Lạc hé đôi mắt to tròn khỏi thực đơn, vừa nhìn thấy người đàn ông đối diện với mình, cô lập tức không nói nên lời.
Tô Lạc Lạc thầm thở dài, thành phố này nhỏ đến vậy cơ à? Làm sao cứ ra khỏi cửa là lại gặp anh ta thế này?
Tâm trạng Dạ Trạch Hạo không tồi, vốn chỉ là đến đây thư giãn, không ngờ lại gặp được Long Dạ Tước, buổi chiều hôm nay trở nên thú vị hơn nhiều rồi.
Tô Lạc Lạc làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa. Dưới ánh mắt sắc bén hơn cả tia X quang của Long Dạ Tước, một miếng cô cũng không thể nuốt trôi.
Đôi măt Dạ Trạch Hạo lay động, khóe miệng mang nụ cười không rõ ý vị, lúc này món kem Tô Lạc Lạc gọi đã được bưng lên.
Tô Lạc Lạc mỉm cười nhận lấy, nhìn ly kem xinh đẹp không nỡ ăn, nhưng vẫn không nhịn được dùng thìa nhỏ xúc một miếng đưa vào miệng, hương vị bơ ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng làm Tô Lạc Lạc sung sướng cười híp cả mắt.
“Ngon quá.” Cô không thể không khen ngợi.
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười: “Em thích là tốt rồi.”
Long Dạ Tước cùng Ottingsen trò chuyện bằng tiếng Anh, ánh mắt đầy ý cười rạng rỡ, thế nhưng vừa nhìn qua Tô Lạc Lạc thì lập tức đóng băng.
Tô Lạc Lạc vốn đã không thoải mái, bây giờ lại bị anh nhìn với ánh mắt như vậy khiến cô rất buồn bực, người đàn ông này tức giận cái gì chứ.
Chẳng lẽ cô ăn cơm với người khác còn phải nhìn sắc mặt anh ta?
Tô Lạc Lạc lơ đãng ăn kem, không hề phát giác được trên mặt cô dính bơ. Dạ Trạch Hạo bật cười, ngón tay hướng về cô ngoắc ngoắc: “Lại gần đây một chút đi.”
Tô Lạc Lạc không khỏi bị nụ cười yêu nghiệt của anh làm cho hồi hộp, cô lại gần anh: “Làm sao vậy?”
Ngón tay thon dài của Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô: “Dính bơ.”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc bỗng chốc đỏ bừng lên.
Cô thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Long Dạ Tước, nhưng cô có thể cảm nhận được hai ánh mắt bắn tới như muốn xuyên thủng người cô, vẻ mặt anh hẳn là châm chọc, khiêu khích.
Tô Lạc Lạc thầm mong bữa cơm này nhanh chóng kết thúc đi.
Đôi mắt sáng ngời như bầu trời sao của Dạ Trạch Hạo chậm rãi dừng trên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, bên trong như ẩn giấu tình cảm nồng nàn.
Tô Lạc Lạc chớp mắt: “Trên mặt tôi có dính bẩn sao?”
“Không có.”
“Nếu không thì anh nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?” Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Vì em rất xinh đẹp!” Giọng nói của Dạ Trạch Hạo không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai người đàn ông nào đó.
Tô Lạc Lạc không ngờ Dạ Trạch Hạo lại ngang nhiên tán tỉnh trong trường hợp này. Cô ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng uống liền hai cốc nước, ánh mắt khẽ bay về phía Long Dạ Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo của anh lộ ra một nụ cười mê người, chuyên chú lắng nghe lời nói của khách mời; ánh sáng ấm áp từ cửa kính phản chiếu lên người anh càng tôn lên khí chất cao lãnh thâm trầm. Tô Lạc Lạc không thể không thừa nhận Long Dạ Tước có một loại khí chất rất cao quý, rất quyến rũ.
“Khụ…Tôi vẫn còn ngồi ở đây đấy, em nhìn đi đâu vậy?” Dạ Trạch Hạo hờn dỗi cắt đứt cái nhìn chăm chú của cô.
Tô Lạc Lạc giật mình, mới nhận ra cô vừa nhìn chằm chằm Long Dạ Tước mấy giây, cô ngượng ngùng ôm má: “Chiều nay chúng ta làm gì?”
“Cưỡi ngựa.”
Tô Lạc Lạc có chút thích thú khi nghe thấy anh ta nói vậy, nhưng mà cô cũng không cưỡi ngựa.
Bữa chính được bưng lên, cả hai người đều gọi bít tết và bảy, tám món điểm tâm ngọt, tất cả được bày biện dưới ánh đèn rực rỡ, khiến người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
Giờ phút này, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không để ý đến Long Dạ Tước, cô chỉ muốn ăn một bữa thật ngon. Dạ Trạch Hạo ngồi đối diện dịu dàng nhìn cô, trong mắt người ngoài, đây chính là biểu hiện của sự yêu chiều.
Mà bây giờ, hiển nhiên mối quan hệ của bọn họ trong mắt Long Dạ Tước đã không còn đơn giản.
Tô Lạc Lạc ăn một lúc thì thấy mót, chắc hẳn do vừa nãy cô uống nhiều nước quá. Cô đặt dao nĩa xuống nói với Dạ Trạch Hạo: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Dạ Trạch Hạo đang thưởng thức mỹ thực trên đĩa, ngẩng đầu ừ một tiếng. Tô Lạc Lạc đứng dậy hỏi người phục vụ đường đến WC.
WC không được xây trong nhà hàng mà ở cuối hành lang lộng lẫy bên cạnh nhà hàng, Tô Lạc Lạc thong thả đi đến đó.
Dạ Trạch Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, lúc quay lại thì phát hiện ra Long Dạ Tước đã không còn ở chỗ ngồi nữa.
Tim anh ta thắt lại, Long Dạ Tước đi đâu rồi?
Tô Lạc Lạc vội vàng vào trong buồng vệ sinh giải quyết xong chuyện quan trọng đời người, vừa mở cửa ra ngoài, đang định rửa tay thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn dựa vào bồn rửa.
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên, chết tiệt, người đàn ông này nghe thấy hết rồi?
“Long thiếu gia, anh đi nhầm WC rồi! Đây là WC nữ.” Cô cười nhạo ra tiếng.
Chương 93: Tôi muốn cưới em
Giờ phút này người đàn ông đứng cạnh bồn rửa tay đang toát ra khí thế bức người, làm cho người khác sợ hãi.
Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt, người đàn ông này không phải đến tìm cô chứ!
Tô Lạc Lạc cắn môi, phòng bị nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Tô Lạc Lạc nói xong, từ bên cạnh anh bước qua chuẩn bị kéo cửa ra ngoài.
Ngay khi cô vừa chạm đến cánh cửa, người đàn ông bên cạnh giơ chân dài ra, thân hình cao lớn uy nghiêm bước qua kéo cơ thể cô xoay lại, hay tay chống bên người cô, kẹp cô giữa ngực anh và bồn rửa tay.
Đầu óc Tô Lạc Lạc choáng váng, lưng đụng vào bồn rửa tay, xúc cảm lạnh buốt làm cô run lên, mà người đàn ông trước mặt càng trở lên nguy hiểm bắn ra bốn phía.
“Long Dạ Tước, tôi cảnh cáo anh đừng có xằng bậy! Anh làm bậy thì tôi gọi người đến đấy.” Tô Lạc Lạc cảm thấy người đàn ông này có thể bất kì lúc nào đều muốn xâm phạm cô, giống như một con dã thú mất đi lí trí vậy.
“Nói đi, em có quan hệ gì với Dạ Trạch Hạo!” Giọng nói khàn khàn ép hỏi của anh vang lên.
“Quan hệ của chúng tôi là quan hệ công việc, quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới!” Tô Lạc Lạc đỏ mặt, dùng hai tay đẩy anh, cố gắng thoát ra, hơi thở trên người anh làm cô áp lực.
Thế nhưng thân hình người đàn ông này như núi, làm cô không cách nào lay chuyển được.
“Em lên giường với anh ta rồi sao?” Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của người đàn ông sáp lại gần cô, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của cô, đáy mắt lộ rõ lửa giận âm thầm cuồn cuộn.
Đầu óc Tô Lạc Lạc trống rỗng mất vài giây, cô phản bác lại theo bản năng: “Anh nói bậy bạ cái gì đó?”
Một tiếng cười lạnh trầm thấp: “Hửm! Tôi không biết công việc của em thì ra là làm ấm giường cho đàn ông đấy.”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả dáy tai trắng nõn cũng đỏ bừng vì tức giận, người đàn ông này chặn cô ở đấy chỉ để nói những điều ngớ ngẩn này sao?
Cô cắn môi xấu hổ và giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm thâm trầm ở trước mặt: “Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi cơ chứ?”
Những lời này làm khuôn mặt như tạc của người đàn ông lập tức ảm đạm, khóe miệng nở nụ cười lạnh, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô: “Trước đây không có liên quan gì, bây giờ thì có!”
Tô Lạc Lạc bị đau, trừng mắt “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, bàn tay giữ chặt cằm cô không hề thả lỏng ngược lại còn siết chặt làm Tô Lạc Lạc đau thở hổn hển.
Mà lúc này, đôi môi mỏng gợi cảm của anh áp lên tai cô, một giọng u ám và lạnh lùng vang lên: “Tôi muốn em rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, phản bác lại theo bản năng: “Không được, tôi đã kí hợp đồng năm năm với anh ấy. Nếu như tôi không làm việc cho anh ấy, tôi sẽ phải trả khoản tiền bồi thường thiệt hại rất cao đấy, tôi không trả nổi.”
“Bao nhiêu?” Người đàn ông híp mắt hỏi.
“Không biết, tóm lại không ít!” Cô tức giận quay mặt đi.
“Tôi giúp em gánh chịu, từ giờ trở đi, tôi muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, trừ tôi ra, không cho phép em đến gần người đàn ông khác.” Anh vô lí và hống hách đánh đòn phủ đầu.
Tô Lạc LẠc ngây người, cô ngẩng đầu lên đụng phải đôi mắt sâu thẳm và u ám của anh: “Long Dạ Tước, anh có ý gì?”
Cô sắp không hiểu anh rồi.
Khuôn mặt anh tuấn quá mức của anh đột nhiên tiến gần bên tai cô, tiếng nói khàn khàn ám muội nặng nề rơi xuống: “Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn em.”
Sắc mặt Tô Lạc Lạc trắng bệch đi vài phần, người đàn ông này có cần trực tiếp như vậy không?
Cô lập tức muốn phản bác, vừa mới mở miệng, đôi môi mỏng của người đàn ông đã gắt gao cuốn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Lực đạo như muốn trừng phạt, cuồng dã lại mãnh liệt, giống như cô hầu gái làm sai bị ông chủ trừng phạt vậy.
Tô Lạc Lạc muốn choáng váng, bên trong miệng đều là hơi thở xâm lược của anh, bàn tay nhỏ bé của cô tạo thành nắm đấm, không ngừng đẩy anh ra.
“Ưm…”Tô Lạc Lạc muốn mắng anh, ngược lại bị anh hôn càng ngày càng sâu, đem hết thảy thanh âm của cô đều nuốt xuống hết.
Nụ hôn này kéo dài chừng hai phút, Tô Lạc Lạc có cảm giác thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cô cố gắng thở hổn hển, tức giận đến mức muốn giết nguời.
Lại nhìn người đàn ông chiếm tiện nghi của cô, ánh mắt anh như chưa thỏa mãn nhìn cô: “Tô Lạc Lạc, nhớ kĩ lời tôi nói…từ nay về sau, tất cả sinh hoạt cá nhân của em tôi đều muốn xen vào.”
Tô Lạc Lạc tức giận: “Anh tốt nhất là nên quản tốt chuyện của bản thân mình đi.”
“Tôi sẽ xử lí tốt hết thảy mọi chuyện, sau đó sẽ chính thức giới thiệu em với gia đình tôi.”
Tô Lạc Lạc có một dự cảm không lành, cô khẩn trương nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn kết hôn với em!”
Lời nói của anh rơi xuống.
Tô Lạc Lạc cũng không vui mừng một chút nào, ngược lại là kinh hãi.
Long Dạ Tước đầu óc bị bệnh hả! Anh muốn kết hôn với cô?
“Anh nói giỡn đấy à!” Tô Lạc Lạc thật tưởng rằng đây là chuyện cười của anh.
Long Dạ Tước nghiêm túc nhìn cô: “Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu lấy người phụ nữ khác về để nuôi dưỡng chăm sóc con của tôi không bằng cưới em.”
“Anh muốn cưới, tôi còn không muốn gả đây này!” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, nói như thể lấy cô là ủy khuất cho anh vậy.
Long Dạ Tước cong môi cười: “Không gấp, chúng ta còn nhiều thời gian. Tóm lại, em là người phụ nữ mà Long Dạ Tước tôi nhìn trúng, người khác cướp không được, em cũng đừng hòng trốn thoát.”
Lời này giống như con sư tử đang nói chuyện với con cừu nhỏ đang sắp bị ăn thịt vậy, giọng điệu nhất định phải đạt được.
Trái tim Tô Lạc Lạc run lên, cô thật sự muốn kiễng chân lên sờ trán anh để xác định xem anh có bị ấm đầu không.
“Tùy anh muốn làm gì cũng được nhưng tôi chỉ biết rằng thế giới của tôi không đến lượt anh khoa tay múa chân.” Tô Lạc Lạc nói một cách độc đoán, mở cửa toilet rồi sải bước ra ngoài.
Long Dạ Tước nhìn bản thân mình trong gương, dường như đang nhận thức lại bản thân mình, làm sao có thể?
Vừa rồi anh nói ra những lời kia giống như người phụ nữ tuyên chiến quyền sở hữu, mà cô lại là người phụ nữ mà anh căn bản chẳng để vào mắt.
Tối hôm qua anh thật sự đã suy nghĩ thấu triệt rồi, đối với con của hai đứa trẻ, anh không muốn chúng bị ủy khuất, cũng không muốn làm chúng thất vọng, càng không muốn cho chúng một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm. Cho nên cuối cùng anh đưa ra quyết định, có thể giải quyết được vấn đề mà anh đang lo nghĩ về sự phát triển của bọn trẻ chính là cưới người phụ nữ này.
Tô Lạc Lạc từ toilet trở lại vị trí của mình, Dạ Trạch Hạo nhìn thấy bối rối trong mắt cô, lập tức nheo mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì! Tôi ăn no rồi, chúng ta đi trước được không?” Tô Lạc Lạc nói xong có chút bối rối nhìn về phía cửa.
Dạ Trạch Hạo không cần đoán cũng biết nhất định cô bị Long Dạ Tước dọa sợ rồi, vừa rồi trong toilet Long Dạ Tước đã nói gì đó với cô sao?
Lúc này, Long Dạ Tước thong dong bình tĩnh cất bước trở về, trên khuôn mặt góc cạnh không nhìn ra chút cảm xúc gì, anh tiếp tục cùng khách của anh nói chuyện với nhau, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng rơi lên trên người Tô Lạc Lạc, đặc biệt âm trầm.
Tô Lạc Lạc có cảm giác cô sắp bị anh nhìn đến thở không ra hơi.
Chương 94: Rất nhớ chuyện năm năm trước
Những gì Long Dạ Tước nói với Tô Lạc Lạc trong phòng rửa tay thật nguy hiểm, cũng rất đáng sợ.
Chồng chưa cưới của Tô Vũ Phỉ đột nhiên nói muốn kết hôn với cô? Còn chuyện gì khiến cô buồn nôn hơn chuyện này?
Tô Lạc Lạc cảm thấy rất tức giận, đây rõ ràng chính là sỉ nhục cô, Tô Lạc Lạc cô có thiếu đàn ông cũng không đến nỗi phải nhặt lại của Tô Vũ Phỉ.
Thế thì cô thà gả cho Dạ Trạch Hạo ngồi đối diện còn hơn là lấy tên Long Dạ Tước này.
Đương nhiên,điều kiện đầu tiên cô đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời này không lấy chồng rồi.
“Em no chưa? Chúng ta đi thôi.” Dạ Trạch Hạo ưu nhã đứng lên, liếc nhìn Long Dạ Tước rồi cùng Tô Lạc Lạc bước ra khỏi cửa nhà hàng.
Tô Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, Dạ Trạch Hạo hỏi cô: “Vừa nãy sao em đi lâu vậy?”
“Không có gì!”
“Chẳng lẽ Long Dạ Tước uy hiếp em?” Dạ Trạch Hạo ngờ vực.
Trong đầu Tô lạc Lạc vẫn rối loạn, nhưng cô không muốn nói nhiều, cô nhướng mày cười:
“Anh ta có thể uy hiếp tôi cái gì? Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến anh ta, tôi thấy phiền!”
Dạ Trạch Hạo cong môi cười, không nói thêm gì nữa.
Cả buổi chiều, Tô Lạc Lạc đều trong trạng thái lơ đãng, những điều Long Dạ Tước nói với cô luôn luẩn quẩn trong não, khiến cô không có cách nào tập trung. Bốn rưỡi, điện thoại của cô đổ chuông, trên màn hình hiện lên tên của Long Dạ Tước.
“Alo!” Cô tìm một góc, lạnh lùng nghe điện thoại.
“Đi đón bọn trẻ.” Long Dạ Tước lên tiếng.
Tô Lạc Lạc hỏi ngược lại anh: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi vẫn đang ở chỗ này, ra cửa tìm tôi.” Long Dạ Tước nói xong, cúp máy.
Tô Lạc Lạc nhíu mày, sao anh lại biết cô vẫn còn đang ở hội quán? Tuy nhiên đón bọn nhóc vẫn là chuyện nên ưu tiên, cô nói với Dạ Trạch Hạo vừa mới cưỡi ngựa được vài vòng: “Tôi muốn đi đón con, lát nữa anh về một mình nhé?”
“Đúng lúc tôi cũng muốn về, tôi đưa em đi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười.
“Không cần đâu, Long Dạ Tước chờ tôi ở cửa.” Tô Lạc Lạc không muốn làm phiền anh ta.
“Dù sao tôi cũng đi qua trường học, em muốn ngồi xe tôi hay ngồi xe của anh ta?” Dạ Trạch Hạo hỏi ngược lại cô.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một lúc, dù sao cũng đều là đến trường học, cô nói với Dạ Trạch Hạo: “Vậy đi xe anh đi!”
Nếu như ngồi với Long Dạ Tước, trên đường đi cô nhất định sẽ ngột ngạt đến chết. Dạ Trạch Hạo cùng cô lên xe của mình, lúc ra đến cửa, chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ở đó, Tô Lạc Lạc hạ cửa kính xuống, mà Dạ Trạch Hạo cũng cố ý dừng xe bên cạnh ghế lái của chiếc Bentley kia.
Tô Lạc Lạc qua cửa kính hạ xuống một nửa nói với người đàn ông kia: “Tôi ngồi xe của sếp trở về, gặp ở trường học nhé.”
Nói xong, Dạ Trạch Hạo cũng không quên ở trước mặt Long Dạ Tước mà khoe chút kỹ năng đua xe tốc độ trên chiếc xe thể thao đầy mãnh liệt.
Tô Lạc Lạc sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, chờ đến khi Dạ Trạch Hạo khoe mẽ xong, cô tức giận nói: “Lái đàng hoàng đi, nếu biết trước anh lái xe thế này, tôi sẽ không ngồi xe anh đâu.”
Dạ Trạch Hạo bật cười, chiếc xe vững vàng lao về phía trước.
Mà ở phía sau, sắc mặt Long Dạ Tước âm trầm, nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao phía trước, ánh mắt lạnh lùng nheo lại đầy nguy hiểm.
Năm giờ hai mươi phút, vừa vặn tới trường học, Tô Lạc Lạc bước xuống từ trên xe của Dạ Trạch Hạo, phất phất tay với anh. Chiếc xe thể thao của Dạ Trạch Hạo chạy thẳng hướng biệt thự của anh ta.
Chỉ một lúc sau, xe của Long Dạ Tước cũng đến, Tô Lạc Lạc liếc mắt nhìn thời gian, lúc này cổng trường đã mở ra, rất nhiều phụ huynh quẹt thẻ tiến vào, Tô Lạc Lạc cũng từ trong túi lấy thẻ ra. Phía sau, một bóng người mang đầy tính áp bức bước tới, Tô Lạc Lạc trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng, lời Long DạTước nói ra khiến cô vẫn có chút chột dạ.
Anh ta không lẽ là nói thật chứ !
Hy vọng đó chỉ là giả thôi.
Hai đứa trẻ đi ra, nhìn thấy ba mẹ cùng đến đón chúng, hai đứa rất vui vẻ. Niềm vui này rơi vào trong mắt Long Dạ Tước khiến trong lòng anh càng thêm kiên định, mặc dù anh không yêu người phụ nữ này, nhưng cũng phải cưới cô.
Đưa hai đứa nhóc về nhà, Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại của Hạ Thấm gọi tới hỏi thăm tình hình của bọn họ. Hạ Thấm biết được rất nhiều tin tức từ cô về thần tượng Dạ Trạch Hạo của mình nên vô cùng vui vẻ. Phải biết là, fan hâm mộ đối với đời tư của thần tượng hết sức tò mò.
“Thật hâm mộ cậu! Lạc Lạc, sao cậu có thể may mắn như vậy cơ chứ? Có cơ hội, sắp xếp cho tớ gặp thần tượng của tớ có được không? Tớ đứng từ xa nhìn cũng được.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi, nếu có cơ hội, tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Ừ, nhất định phải sắp xếp được đấy nhé!”
“Được! Nhất định rồi!” Tô Lạc Lạc bật cười, nhìn hai đứa trẻ chạy nhảy trên cỏ, tâm trạng vô cùng tốt.
“À! Cậu cùng với Long Dạ Tước thế nào rồi?”
“Thì vẫn vậy thôi, nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp chuyện của nhau.”
“Giữa hai người không có gì hả? Phải biết là năm năm trước hai người thế nhưng lại…cái đó…” Hạ Thấm thật sự không tiện nói rõ.
Nhưng ý trong lời nói khiến Tô Lạc Lạc chỉ mất vài giây đã hiểu rõ, cô túng quẫn nói: “Chuyện năm năm trước tớ đã quên từ lâu rồi, đối với tớ, đêm đó coi như bị chó cắn là được.”
“Bị chó cắn?” Một giọng nói nặc mùi trào phúng bất thình lình từ phía sau vang lên.
Cô Lạc Lạc sợ đến luống cuống, quay đầu lại, không biết Long Dạ Tước đã đứng ở sau lưng cô từ bao giờ, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô.
Tô Lạc Lạc vội vội vàng vàng nói với Hạ Thấm: “Tớ có việc, cúp máy đây.”
Nói xong cô mau chóng cúp máy, trừng mắt nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình: “Nghe trộm là không lịch sự.”
“Vậy em nói xấu sau lưng người khác thì là lịch sự?” Long Dạ Tước châm chọc lên tiếng.
Tô Lạc Lạc nghẹn họng, hình như vừa rồi cô mắng anh là chó thì phải, mặt cô thoáng cái đỏ lên.
“Chuyện của năm năm trước em thật sự đã quên rồi? Ngược lại, tôi lại vẫn nhớ rất rõ ràng.” Long Dạ Tước cong môi cười: “Sự chủ động của em, mùi hương trên người em, lúc em ở dưới thân tôi kêu lên quyến rũ như thế nào, tôi đều không quên.”
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng như gan lợn: “Anh nhớ rõ như vậy để làm gì?”
“Bởi vì đêm đó quả thực được xem như là một đêm mĩ miều.” Long Dạ Tước mím môi mỏng, ám muội nói.
“Anh…anh… tốt hơn hết là anh mau quên đi!” MặtTô Lạc Lạc đỏ bừng, ra lệnh.
“Nếu như đêm đó thật sự đúng như những gì em nói, là do em sắp đặt, vậy đèn trong phòng kia là chuyện gì? Chẳng lẽ một mình em còn có thể cắt đèn của căn phòng đó trong mạch điện khách sạn phức tạp như vậy? Tôi nhớ là trong thang máy, trên hành lang đèn vẫn còn sáng, rõ ràng là có người cố ý cắt điện.” Long Dạ Tước phát hiện mình có thể nhớ ra nhiều hơn, mà cẩn thận nghĩ lại một vài chi tiết nhỏ thì thấy trong lời nói trước đây của Tô Lạc Lạc có đầy sơ hở.
Trước đây, anh không có ý định cưới cô, bây giờ muốn cưới cô, vậy thì phải đem chuyện của năm năm trước làm cho rõ ràng.
Tô Lạc Lạc im lặng đối mặt với anh, không nói nên lời, đúng là khi anh nói tới những điều này, cô khó mà phản bác lại được. Hơn nữa cô cũng không biết phải làm sao để vượt qua nỗi hoang mang này.
Long Dạ Tước đột nhiên mở tay ra, trong tay anh là hoa tai Tô Lạc Lạc làm mất năm năm trước. Tô Lạc Lạc lập tức vươn tay muốn cướp lại: “Đây là đồ của tôi, trả lại cho tôi.”
Chương 95: Ba đuổi theo mẹ
“Tôi có thể trả lại cho em, nhưng em phải nói đầu đuôi ngọn ngành cho tôi biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là đã có chuyện gì.” Long Dạ Tước dùng ánh mắt tra hỏi cô, anh cũng là một trong những người bị hại.
Tô Lạc Lạc cũng nóng lòng muốn lấy lại bông tai, nó rất có ý nghĩa đối với cô, cô phải hít sâu một hơi rồi mới nói: “Anh thật sự muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi muốn biết.” Ánh mắt Long Dạ Tước nghiêm túc: “Tôi muốn em nói tất cả mọi chuyện cho tôi, không được phép giấu giếm bất cứ điều gì. Chỉ cần tôi cảm thấy tính chân thực, tôi sẽ trả lại bông tai cho em.”
Tô Lạc Lạc cắn môi, tuy rằng chuyện năm năm trước có chút khó nói, nhưng cô cũng không muốn giấu diếm anh nữa: “Được, tôi nói cho anh biết. Đêm đó, tôi bị ba sắp xếp lẻn vào phòng của anh, Chủ yếu là thay đêm động phòng cho Tô Vũ Phỉ. Bọn họ nói anh là người ưa sạch sẽ, không phải là trinh nữ thì anh sẽ không cần, vì vậy tôi trở thành vật thay thế. ”
Long Dạ Tước ánh mắt tối sầm lại mấy phần, đúng gần như tám chín phần so với tưởng tượng của anh: “Tại sao lúc đó em lại nguyện ý làm việc này?”
“Bởi vì bệnh tình của mẹ tôi, tôi cần một số tiền để làm phẫu thuật. Tuy rằng cuối cùng số tiền đó không cứu được mẹ tôi, nhưng tôi đã dùng số tiền đó để nuôi hai đứa bé này.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn bọn trẻ hồn nhiên vô tư, cô nghĩ mẹ mình cũng sẽ an lòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước nhíu chặt. Diện mạo người nhà họ Tô hiện ra trước mắt anh. Anh nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận, hóa ra anh cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.
“Ngày mai, em có muốn trở về nhà họ Long với tôi không?” Long Dạ Tước đột nhiên hỏi cô.
Tô Lạc Lạc từ chối: “Tôi đã nói là không muốn nhìn thấy người nhà của anh.”
“Em không muốn đối chất với người nhà họ Tô sao? Đem toàn bộ sự thật về năm năm trước của em nói ra hết?”
“Mọi người đều có được thứ mình muốn, đó là một thỏa thuận, không phải là bắt ép, là tôi tự nguyện.” Tô Lạc Lạc nói xong, vén tóc mái che ngang trán: “Hơn nữa, nhà họ Long các anh nghĩ tôi như thế nào, tôi cũng không quan tâm! Dù sao thì tôi cũng sẽ không muốn gả cho anh.”
Câu nói này của Tô Lạc Lạc cũng là câu trả lời cho câu hỏi lúc trưa của anh khi đang trong nhà vệ sinh. Cô nhấn mạnh lại một lần nữa.
Cô, không, cưới.
Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức ảm đạm đi vài phần: “Lẽ nào gả cho tôi sẽ khiến em uất ức sao?”
Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói rồi, người đàn ông mà Tô Vũ Phỉ đã đụng vào, tôi thấy không sạch sẽ!”
“Vậy tôi cũng có thể nói cho em biết, năm năm qua tôi chưa một lần chủ động nắm tay Tô Vũ Phỉ, em còn thấy bẩn thỉu sao?” Long Dạ Tước nói chung là không thích giải thích nhiều. Nhưng hiện tại, để xua tan mối nghi ngờ của Tô Lạc Lạc về mối quan hệ giữa anh và Tô Vũ Phỉ thì anh vẫn nên giải thích.
Tô Lạc Lạc híp mắt kinh ngạc nhìn anh, trong lòng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tôi không tin! Năm năm qua anh không hề đụng tới Tô Vũ Phỉ sao?”
“Tôi nói không đụng vào là không đụng.” Long Dạ Tước nghiến răng khẳng định chắc chắn, người phụ nữ này dám hoài nghi anh?
CảnTô Lạc Lạc không tin lời người đàn ông này nói. Tô Vũ Phỉ nhìn cũng không tệ, người đàn ông này làm sao có thể năm năm không đụng vào cô ta chứ?
Hơn nữa suýt chút nữa là họ đã đính hôn rồi, ai tin được những lời nói đó?
“Suýt nữa thì đính hôn rồi, anh nói chưa từng đụng vào, xem tôi là một đứa trẻ ba tuổi à! ” Tô Lạc Lạc cong cong khóe miệng.
Long Dạ Tước nghĩ kỹ lại, cô nghi ngờ cũng không sai. Suy cho cùng thì năm năm trước anh và Tô Vũ Phỉ cũng tính là có mối quan hệ thông gia. Để làm cho cô tin anh vô tội quả thật là điều rất khó có thể.
“Tô Lạc Lạc, em có thể lựa chọn cách tin tưởng tôi.” Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước khóa chặt cô lại, muốn dùng sự chân thành để làm cho cô động lòng.
Tô Lạc Lạc khịt mũi không nhìn lại: “Không thể.”
“Vậy em không nghĩ đến việc cho bọn trẻ một gia đình trọn vẹn sao? Lẽ nào sau này tôi cưới một người phụ nữ khác về để dạy bảo bọn trẻ sao, em cũng đành lòng à?” Long Dạ Tước phải lấy bọn nhỏ ra để làm cái cớ. Anh nghĩ, cho dù cô không yêu anh thì đối với tụi nhỏ cô nhất định rất yêu chúng.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này anh cưới một người vợ khác, tốt nhất là nên tìm một người phụ nữ có thể khiến cho Tiểu Sâm và Tiểu Hinh yêu thích.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi kết hôn với một người phụ nữ độc ác?”
“Vậy thì con mắt của anh quá kém.” Tô Lạc Lạc châm chọc xong liền đứng dậy đi tìm bọn nhỏ.
Long Dạ Tước thấy cô đang tìm cách né tránh đề tài này, nhưng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cho dù sẽ không tìm mẹ kế cho bọn trẻ, anh cũng phải ngăn cản và đề phòng việc cô tìm cha dượng cho bọn trẻ con.
Kiểu người như Dạ Trạch Hạo, anh nhất định không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Chưa kể người đàn ông này dường như đang cố ý chống đối anh, ngay cả mấy đứa trẻ cũng thích anh ta.
Tụi nhỏ mồ hôi nhễ nhại, Tô Lạc Lạc vội vàng dẫn hai đứa nhỏ trở về, hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói: “Cho con trai của anh đi tắm rửa.”
Long Dạ Tước đứng dậy sờ sờ đầu đầy mồ hôi của con trai: “Đi, daddy tắm cho con.”
Sau khi hai đứa nhỏ tắm xong thì đi xuống lầu ăn cơm. Bữa tối ở nhà cũng rất ngon. Tô Lạc Lạc bóc tôm cho hai con ăn, nhìn hai đứa nhỏ thi nhau ăn, cô rất hài lòng.
Hết lần này tới lần khác đụng phải Long Dạ Tước đối diện, Tô Lạc Lạc cố ý tránh đi ánh mắt mơ hồ của anh.
“Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, nếu ba và mẹ của các con kết hôn, các con có đồng ý không?” Đột nhiên Long Dạ Tước hỏi một câu khiến người ta kinh ngạc.
Tô Lạc Lạc đang uống một ngụm canh suýt bị sặc, cô lấy khăn giấy che miệng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.
Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh rất hào hứng lập tức đồng thanh nói: “Đồng ý.”
Tô Tiểu Hinh vui mừng quay sang nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, khi nào thì ba và mẹ kết hôn!”
Tô Lạc Lạc hơi tức giận, người đàn ông này lại cho bọn trẻ tham gia vào chuyện này. Về cơ bản chuyện tình cảm chỉ có người lớn mới có thể quyết định được. Tô Lạc Lạc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mẹ và ba của các con mới gặp nhau không lâu, gả hay không mẹ cần có thời gian để nhận định bản chất con người của ông ấy. Nếu đáp ứng được yêu cầu của mẹ, mẹ sẽ xem xét. ”
“Mẹ, ba nhất định là người tốt nhất.” Tô Tiểu Sâm đối với ba mình thì tin tưởng tuyệt đối.
“Đây không phải là chuyện của các con, đây là chuyện của người lớn chúng ta. Trẻ con không được phép phát biểu ý kiến.” Tô Lạc Lạc dạy bảo hai đứa trẻ, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, cảnh cáo anh ta không được nói những lời như vậy nữa.
Long Dạ Tước vừa nghe được câu trả lời đầy hào hứng của hai đứa trẻ, trong lòng anh đã rất mãn nguyện rồi. Điều này có nghĩa là trong lòng bọn nhỏ luôn mong muốn hai người bọn họ kết hôn.
Hai đứa nhỏ liền im miệng lại. Trong lòng chúng mẹ rất uy nghiêm, đặc biệt là vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lạc Lạc, cho chúng biết rằng chúng không thể tham gia chuyện này.
“Daddy, cố lên, con tin ở người!” Tô Tiểu Sâm giơ nắm tay nhỏ lên về phía Long Dạ Tước cỗ vũ.
Cổ vũ ba một cách thông minh.
“Ừm! Chúng con tin rằng daddy nhất định sẽ theo đuổi được mẹ.” Tô Tiểu Hinh cũng cổ vũ.
Tô Lạc Lạc đối diện đã ăn no, cô đứng dậy nói: “Tôi lên lầu trước.”