Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-90
Chương 86: Anh uy hiếp
Cô có chút lo sợ bất an, nếu để cho anh biết bản thân mình ở chỗ này thì không biết anh sẽ châm chọc khiêu khích cô như thế nào nữa? Ôi, cô vẫn là nhanh chóng trốn đi thôi!
Tô Lạc Lạc không yên lòng nói xong, xoay người đi từ đằng sau cây cột ra, nhưng khi cô vừa đi ra thì bất thình lình đụng phải một người đàn ông đối diện đi đến.
“Thật xin lỗi. . .” Tô Lạc Lạc hoảng lên nhẹ giọng nói xin lỗi một tiếng, cô dự định từ bên cạnh anh đi qua.
Nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị một bàn tay siết chặt, Tô Lạc Lạc mạnh mẽ ngẩng đầu lên , trong nháy mắt cô sợ ngây người.
Trời ạ! Làm sao cô lại đụng trúng vào Long Dạ Tước chứ?
Cô vẫn luôn đứng ở nơi hẻo lánh, bên cạnh là một ban công rất lớn, được những tấm rèm cửa to lớn màu vàng che khuất , bình thường cô sẽ không đi vào bên trong.
Trừ phi làm chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng mới có thể trốn vào trong này!
Tô Lạc Lạc không kịp kinh ngạc đã cảm giác cánh tay bị bóp rất đau.
“Này, Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau. . .” Tô Lạc Lạc kháng cự nói.
Sau khi kéo cô vào ban công, Long Dạ Tước mạnh mẽ đẩy cô trên ban công, Tô Lạc Lạc dựa lưng vào lan can, giật nảy mình. Cô nghĩ rằng mình sẽ bị anh ném xuống thì ngay lập tức cô làm ra hành động buồn cười. Cô vội vàng giang hai cánh tay ra ôm vào thắt lưng của người nào đó.
Long Dạ Tước có chút chán ghét, vươn tay giật ra hai cái tay nhỏ của cô, ngay sau đó anh lại đẩy ra.
Tô Lạc Lạc run rẩy bị hai tay của anh giam cầm ở lan can trước mặt, mà ở phía dưới chính là khoảng cách của mười tầng lầu cao. Từ nhỏ, Tô Lạc Lạc đã có chứng sợ độ cao, cho nên khi cô chỉ dựa lưng vào lan can đến eo thì thật sự lòng cô đã hoảng hốt. Khuôn mặt phấn nộn phiếm hồng nhỏ nhắn của cô nâng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông này, oán khí dưới đáy mắt rõ ràng biểu hiện cô đang tức giận.
“Nói đi, tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?” Ánh mắt Long Dạ Tước lãnh khốc đe dọa nhìn cô.
“Sao chỉ cho phép anh xuất hiện nơi này, còn tôi thì không cho xuất hiện ở đây chứ?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, có chút không cam lòng yếu thế hỏi lại.
Khuôn mặt nhỏ quật cường của cô ở dưới ánh đèn lờ mờ giống như ngọn lửa đỏ mỹ lệ.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại, ép hỏi lần nữa: “Đi cùng ai đến đây?”
“Tôi không cần thiết phải báo cáo cho anh biết.” Tô Lạc Lạc không muốn bị anh thẩm vấn giống như phạm nhân vậy.
Long Dạ Tước đột nhiên có chút ám muội ghé sát vào tai của cô, thấp giọng cười lạnh: “Nếu như em đến đây để câu dẫn đàn ông thì em cảm thấy tôi có đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của em không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc xấu hổ đỏ đến mang tai, ngay lập tức cô vội vàng đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không phải như vậy, anh thả tôi ra.”
“Nói còn chưa xong, ai cho phép em đi chứ?” Người đàn ông nguy hiểm lẩm bẩm nói nhỏ bên tai của cô.
Không thể phủ nhận, đêm nay người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức là một người đàn ông đều muốn đùa giỡn cô một chút.
Tô Lạc Lạc bị làm cho tức chết.
“Tô Lạc Lạc, dù sao em đã thừa nhận ngủ tôi năm đó, như vậy có phải tôi cũng nên có qua có lại, ngủ lại em một lần không?”
Tô Lạc Lạc bị dọa sợ đến xanh mắt: “Mới không phải. . .”
“Đây chính là em tự mình thừa nhận, con người của tôi không thích bị thiệt thòi. Tất nhiên em đã ngủ với tôi, tôi nhất định phải ngủ trở về mới được.” Long Dạ Tước cong môi cười lạnh.
Tô Lạc Lạc sắp bị tức đến phát điên lên, một ngụm máu trào lên cổ họng. Cô nhìn anh chằm chằm mới phát hiện cậu chủ Long tôn quý bất phàm lại chính là một tên vô lại, lưu manh.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tô Lạc Lạc thở phì phò đẩy anh ra, sau đó, nghĩ đến điều gì, cô lại trừng mắt nhìn anh hỏi: “Anh ở chỗ này, vậy bọn trẻ đâu?”
“Ở nhà ba mẹ của tôi, tám giờ ba mươi phút, em theo tôi cùng đi đón bọn nhỏ.” Nói xong, Long Dạ Tước buông lỏng cô ra, híp mắt mắt cảnh cáo nói: “Tốt nhất đừng câu tam đáp tứ, nếu để cho tôi nhìn thấy, em tự gánh lấy hậu quả.”
Long Dạ Tước đi ra ngoài trước, sau đó Tô Lạc Lạc mới đi theo ra. Chỉ là, bọn họ cũng không biết, trong đám người vẫn có người chú ý tới bọn họ, đó chính là Tô Vĩ Khâm, ông ta dường như không thể tin được mắt của mình.
Long Dạ Tước lôi kéo con gái riêng ngoài giá thú của ông ta đi vào màn cửa phía sau trên ban công, mà lúc đi ra, Tô Lạc Lạc theo bản năng sửa sang lại một chút váy áo khiến cho ông ta kinh ngạc mất mấy giây.
Chẳng lẽ Long Dạ Tước và con gái của ông ta ở đằng sau ban công đã làm gì đó?
Tô Vĩ Khâm đưa ánh mắt nhìn về phía người con gái mà ông chưa hề quan tâm tới kia, ký ức chỉ có lẻ tẻ rời rạc. Từ khi cô sinh ra đến lớn lên, số lần ông ta nhìn thấy cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay, ông ta mới ý thức được người con gái riêng này vậy mà xinh đẹp như vậy.
Dường như còn đẹp hơn ba phần so với một người con gái khác của ông ta.
Đương nhiên, điều này chỉ sợ cũng có quan hệ với mẹ của cô đi! Năm đó mẹ của cô đã rất đẹp, nếu không lúc đó Tô Vĩ Khâm sẽ không lựa chọn bà ấy ở trong nhiều phụ nữ như vậy để sinh con. Mà năm đó, vợ của ông ta bởi vì sinh con gái bị băng huyết nhiều phải làm phẫu thuật, nên miệng tử cung bị hủy, bác sĩ nói vô cùng có khả năng cả đời không mang thai được nữa.
Khi đó nhìn thấy con đầu lòng là con gái, tất nhiên Tô Vĩ Khâm đã nghĩ muốn có một đứa con trai, cho nên ở trong nhân viên của công ty ông ta trong tuyển chọn một người phụ nữ, mà người phụ nữ này chính là mẹ của Tô Lạc Lạc.
Lúc đó, ông ta đã tiền trảm hậu tấu, vợ của ông ta Uông Nguyệt Dung còn không biết ở bên ngoài ông ta có phụ nữ, còn sinh ra một đứa con gái.
Cho đến tận sau này, Uông Nguyệt Dung mới điều tra ra được, tất cả mọi chuyện đã bày ở trước mắt thì Tô Vĩ Khâm mới thừa nhận.
Nhưng Uông Nguyệt Dung cấm chỉ cả đời ông ta không cho phép gặp mặt hai mẹ con họ. Năm đó ông ta cũng quyết tâm tàn nhẫn, vốn ông ta vì muốn có con trai mới ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, bây giờ lại sinh ra con gái, đương nhiên ông ta sẽ không gặp mặt lại.
Mỗi tháng ông ta đều chu cấp một ít tiền nuôi dưỡng, sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt hai mẹ con nhà này, tuyệt sẽ không gặp lại.
Nhưng vào giờ phút này, Tô Vĩ Khâm lại có chút hối hận. Nếu như lúc ấy ông ta quan tâm hai mẹ con nhà này một chút, nói không chừng bây giờ ông ta cũng có thể mặt dày nhận lại người con gái này.
Ai bảo dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, lại sinh hạ con của Long Dạ Tước chứ? Mà buồn cười là tất cả những sai lầm này đều là do một tay ông ta tạo thành.
Có lẽ lúc kia, nên để con gái lớn đi làm phẫu thuật, sau đó lại leo lên giường của Long Dạ Tước , như vậy sẽ không phát sinh cục diện như bây giờ.
Tô Lạc Lạc đi đến chỗ vừa rồi tách ra với Dạ Trạch Hạo, lúc này, cũng gặp Dạ Trạch Hạo đi ra, sắc mặt của anh có chút khó coi, giống như tâm trạng cũng không được tốt lắm.
“Thế nào?”
“Không có việc gì.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu.
“Lúc nào chúng ta có thể đi khỏi đây? Long Dạ Tước cũng ở nơi đây.” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
Dạ Trạch Hạo cũng không ngoài ý muốn, anh cong môi cười một tiếng: “Sợ cái gì?”
“Anh ấy bảo tôi đến 80 đi cùng anh ấy đến đón bọn nhỏ, có thể tôi sẽ đi trở về cùng với anh ấy.” Tô Lạc Lạc mở miệng nói, nhưng bây giờ mới bảy giờ rưỡi, còn một giờ nữa cô cũng không muốn ngây người ở đây.
“Bọn trẻ ở đâu?”
“Ở nhà họ Long.”
“Em có muốn tôi giúp em cùng đi đón bọn nhỏ không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu: “Không được, nếu Long Dạ Tước biết anh đi, khẳng định sẽ hận chết tôi.”
“Vì sao?”
“Anh ấy không thích tôi ở cùng với anh.”
Chương 87: Buộc cô khiêu vũ
“Vì sao lại không thích?”
Đầu óc Tô Lạc Lạc mơ hồ. cô không nghĩ ra được, đành phải thở phì phò nói: “Khả năng anh ấy chính là một tên cuồng khống chế đi!”
Nhưng đáp án này Dạ Trạch Hạo lại biết, bây giờ Long Dạ Tước đang dần dần động tâm với cô! Nên anh mới có thể tìm mọi cách hạn chế cô.
“Một lát nữa sẽ có vũ hội khiêu vũ, em hãy nhảy với tôi một điệu rồi lại đi.” Dạ Trạch Hạo yêu cầu nói.
“Tôi không biết nhảy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh ở lại.
“Tôi dạy cho em.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo nắm tay của cô đi vào đại sảnh, Tô Lạc Lạc hoảng hốt một chút, nhưng nghĩ lại, tại sao cô lại hoảng, tại sao cô lại sợ chứ? Long Dạ Tước hoàn toàn không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.
Vì vậy cô bèn thản nhiên. Lúc Dạ Trạch Hạo đi ra, Tô Lạc Lạc còn phát hiện, không thiếu những người lớn tuổi hơn anh ta, mà rõ ràng còn là người trong giới chính trị đều cực kỳ cung kính chào hỏi Dạ Trạch Hạo, gọi anh ta là cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc hơi khó hiểu, vì sao người đi vào nơi này, mỗi một người đều có thân phận chói lọi, ngay cả Dạ Trạch Hạo ngoại trừ là một siêu sao dường như anh ta còn có một thân phận khác.
“Trạch Hạo, lát nữa em có thể mời anh khiêu vũ một điệu nhảy không?” Cô Bạch vừa rồi kia lại xuất hiện, cô kích động nhiệt tình hỏi.
“Tôi đã có bạn nhảy rồi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng.
Cô Bạch lập tức nghiêng đầu hỏi Tô Lạc Lạc: “Xin hỏi, cô có thể cho tôi mượn anh ấy nhảy một khúc không?”
Tô Lạc Lạc sửng sốt một lúc, Dạ Trạch Hạo vội vàng nhìn cô chằm chằm, Tô Lạc Lạc vẫn không nói gì, đột nhiên, bàn tay nhỏ của cô đang được Dạ Trạch Hạo nắm lấy bị một bàn tay khác nắm lấy: “Bạn nhảy của cô ấy thay người.”
Tô Lạc Lạc kinh hoảng quay đầu lại, Long Dạ Tước bá đạo kéo cô vào trong ngực của mình, cơ thể của cô không ổn định nên ngã vào trong vòng tay của anh. Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo trầm xuống, anh nhìn chằm chằm Long Dạ Tước: “Đây là anh ngang nhiên cướp người sao?”
“Đúng vậy, đêm nay ngoại trừ cô ấy khiêu vũ cùng tôi thì sẽ không cùng bất kỳ người đàn ông nào khiêu vũ.” Long Dạ Tước bá đạo ôm lấy eo của Tô Lạc Lạc, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, cô cảm giác trong không khí có đao quang kiếm ảnh vô hình đang chém giết.
“Chờ một chút, tôi có thể lựa chọn không khiêu vũ sao?” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
“Không thể!” Giọng nói trầm thấp của hai người đàn ông cùng nhau nói ra.
Dạ Trạch Hạo nhíu mày, nói với cô: “ Tô Lạc Lạc, em có quyền tự do được lựa chọn. Không cần sợ, nơi này không có ai có thể làm gì em, cho dù là anh ta cũng không có quyền lợi can thiệp vào bất cứ chuyện gì của em.”
“Nếu như em không chọn tôi, đêm nay em sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra của năm năm trước.” Long Dạ Tước tràn đầy uy hiếp nói.
Không biết vì cái gì, anh chính là không muốn thua trận ở trước mặt Dạ Trạch Hạo.
Thần kinh của Tô Lạc Lạc nhảy một cái, người khác không biết anh chỉ đến là cái gì, thế nhưng cô lại biết rõ ràng.
Cô ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước: “Có phải tôi và anh khiêu vũ thì chuyện này coi như sẽ được bỏ qua phải không? Anh sẽ không lại truy cứu nữa chứ?”
Đáy lòng của Long Dạ Tước tự nhiên không muốn bỏ qua quá khứ, nhưng vào giờ phút này, anh cũng tuyệt đối không muốn để cho Dạ Trạch Hạo chiếm thế thượng phong, anh lạnh mặt nói: “Đúng vậy.”
“Được, tôi nguyện ý nhảy với anh một khúc.” Sau khi Tô Lạc Lạc cân nhắc thiệt hơn, cô lựa chọn Long Dạ Tước.
“Tô Lạc Lạc, em. . .” Dạ Trạch Hạo tức giận khiến cho khuôn mặt tuấn tú cũng khó thấy khó coi.
Tô Lạc Lạc không khỏi quay đầu nhìn anh ta hết sức xin lỗi: “Dạ Trạch Hạo, thật xin lỗi, đêm nay tôi không thể khiêu vũ cùng với anh được.”
“Trạch Hạo, đừng lo, em có thể nhảy cùng anh mà!” Cô Bạch lập tức vui vẻ, không nghĩ tới, còn có thể nhặt nhạnh chỗ tốt.
Dạ Trạch Hạo không có tâm trạng khiêu vũ, anh ta hít một hơi, cúi người ghé vào bên tai Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tháng này tiền lương khấu trừ một nửa.”
Tô Lạc Lạc buồn sợ nhìn xem thân ảnh ảo não rời đi của anh ta, gương mặt xinh đẹp của cô trợn nhìn mấy giây.
Ngược lại Dạ Trạch Hạo không hề rời đi, nhưng cũng không muốn khiêu vũ, mà anh ta tức giận thở phì phò cầm một chén rượu mạnh dựa vào một cây cột. Bên cạnh cô Bạch vẫn luôn nói chuyện gì đó với anh ta, anh ta cũng lười phản ứng lại.
Lúc này cô mới phát hiện, có nhiều thêm một cánh tay đang vòng qua ôm lấy eo của mình, cô vội vàng nghĩ tránh ra, Long Dạ Tước cười lạnh phủ xuống: “Nếu như em dám tránh ra, đêm nay em sẽ phải trả giá đắt vì hành vi ngủ mình đối với anh.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, tức giận nói: “Anh ngoại trừ biết uy hiếp người thì anh còn biết làm gì nữa?”
Long Dạ Tước cong môi cười một tiếng: “Đối với loại người như em, ngoại trừ uy hiếp, cũng không có biện pháp nào khác có thể dùng.”
“Anh sẽ có lúc không uy hiếp được tôi.” Tô Lạc Lạc thở hổn hển phản bác.
Long Dạ Tước lại xem thường: “Tôi không sợ tìm không thấy lý do để uy hiếp em.”
Tô Lạc Lạc như bị chặn họng, rõ ràng người đàn ông này tuấn mỹ bất phàm, nhưng ở trong mắt của cô lại hết sức ghê tởm.
Đột nhiên Long Dạ Tước ghé vào bên tai của cô cười nhẹ nói: “Có muốn tự mình tranh chút mặt mũi hay không?”
“Anh có ý tứ gì?” Tô Lạc Lạc hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ba em cũng ở đây, ông ta đang nhìn chúng ta! Khiêu vũ với tôi, ông ta tuyệt đối sẽ nhìn em không rời mắt.” Long Dạ Tước cho là cô sẽ quan tâm đến chuyện này.
Tô Lạc Lạc nghe xong, rõ ràng thân thể cô hơi run lên, cái gì? Ba của cô cũng đang ở đây?
“Ông ta là ông ta, tôi là tôi, ở trong mắt của tôi, ngay cả người xa lạ ông ta cũng không bằng.” Tô Lạc Lạc lạnh mặt miệng nhỏ nói.
Long Dạ Tước có chút giật mình, nhìn ánh mắt liễm diễm lóe lên vẻ oán hận của cô, hóa ra anh nghĩ sai rồi, Tô Lạc Lạc không muốn trở về nhà họ Tô.
“Từ nay về sau, đừng lôi kéo tôi và người của nhà họ Tô ở cùng nhau, tôi thấy buồn nôn lắm.” Tô Lạc Lạc nói xong, lúc này, ở vị trí trung ương, ánh đèn tối mờ lại, biến thành ánh đèn giao thoa của phòng khiêu vũ, âm nhạc cũng từ nhạc nhẹ ưu nhã, biến thành làn điệu của vũ khúc.
Long Dạ Tước nhìn thấy cô không quan tâm, khóe miệng cũng cong lên một chút, anh cũng không nói thêm điều gì nữa, hai tay ôm eo nhỏ của cô bước vào trong sàn nhảy.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu cười ranh mãnh với anh: “Tôi chưa bao giờ từng khiêu vũ.”
Long Dạ Tước híp mắt, giật giật môi mỏng: “Tôi có thể dạy cho em.”
Tô Lạc Lạc ở đâu thực sự muốn anh dạy chứ? Lúc này, trong sàn nhảy đã có mười mấy đôi tình nhân, bọn họ đều nhảy mười phần ưu mỹ uyển chuyển, xoay tròn, xoay người, quay vòng.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc giẫm đế giày nhọn của mình lên phía trên giày da sáng loáng của người đàn ông, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại cười thập phần vô tội: “Là thế này phải không?” Nói xong, cô còn không đợi người đàn ông lên tiếng, bàn chân còn lại vừa hung ác giẫm lên trên chiếc giày da kia của người đàn ông một cái: “Vẫn là như vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mê người của cô, nét mặt cười tươi như hoa, Long Dạ Tước lập tức hiểu rõ đây là cô đang cố ý.
Cánh tay cường tráng của anh gắt gao ôm lấy cô, khoảng cách ở giữa của Tô Lạc Lạc và anh chỉ cách nhau một bàn tay, trong nháy mắt lại gần đến mức không có chút khoảng cách nào. Tim của cô đập gia tốc, hơi thở nóng rực ám muội của người đàn ông lại nóng rực khí tứ rơi vào bên tai cô: “Dám giẫm tôi, em có mấy cái lá gan thế?”
Tô Lạc Lạc vội vàng rút lại mũi chân, cười hì hì: “Tôi đã nói tôi không biết khiêu vũ mà! Anh còn nhất định phải kéo tôi khiêu vũ.”
“Không nhảy hết điệu nhạc này với tôi, em cũng đừng nghĩ đi.” Long Dạ Tước nói xong, cánh tay cường tráng vẫn ôm sát cô như cũ, cũng không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, anh cứ ôm cô như thế.
Chương 88: Cậu Dạ uống say
Tô Lạc Lạc tức giận tới mức bóp cơ lưng của anh: “Thả tôi ra.”
“Không thả, nếu như em không nguyện ý ngoan ngoãn khiêu vũ, thì cứ ôm nhảy như thế này cũng không tệ.” Long Dạ Tước hoàn toàn thăng cấp khiêu vũ thành tán tỉnh thêm ám muội.
Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện đã uống chén rượu mạnh thứ ba, anh ta nhìn về phía bên trong sàn nhảy kia, hai người không được tính là khiêu vũ mà giống như là nam nữ ôm nhau. Tâm tình của anh ta rất không vui.
Cô Bạch ở một bên cười lạnh một tiếng: “Đó chính là bạn gái của anh sao? Em nhìn cũng chả có gì đặc biệt! Trèo lên Long Dạ Tước thì lại bỏ rơi anh.”
“Cô ngậm miệng lại.” Dạ Trạch Hạo nhỏ giọng khiển trách một tiếng.
Cô Bạch phồng má tỏ vẻ bất mãn.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc nhấc đầu gối lên, chiều cao của cô không đủ, mặc dù không đỉnh đau nơi nào đó của người đàn ông, nhưng cũng khẳng định không để cho anh dễ chịu.
“Em. . .” Lập tức khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước chìm xuống mấy giây, nhưng người phụ nữ trước mặt lại cười đến đắc ý, chỉ thấy răng không thấy mắt.
Trong phút chốc Long Dạ Tước ám muội kề sát vào mặt cô: “Nếu như đá hỏng, tôi sẽ khiến cho em theo tôi cả nửa đời sau.”
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, khuôn mặt nhỏ vụt đỏ lên một chút.
“Tôi mới không muốn.” Cô hừ hừ nói.
Đột nhiên Long Dạ Tước nắm chặt một cái tay nhỏ của cô rồi dán tại chỗ đã phản ứng kinh người của anh: “An ủi nó một chút đi!”
Tô Lạc Lạc bị dọa suýt chút nữa thì thét lên tiếng, trời ạ! Cái người đàn ông này chẳng biết xấu hổ là gì! Vậy mà công nhiên trước mặt mọi người để cho cô sờ của anh!
Đương nhiên, bọn họ đứng ở trung tâm sàn nhảy trung ương, cũng chưa chắc có người sẽ nhìn thấy cảnh này, thế nhưng tam quan của Tô Lạc Lạc suýt bị sụp đổ rồi, vừa rồi, cho dù anh chỉ là nhấn một cái rất nhanh nhưng cô đã cảm nhận được ba cái độ của anh: nhiệt độ, độ cứng, chiều dài. . .
Tiết tấu xảy ra đến điên rồi!
Người đàn ông này đơn giản là một tên khốn kiếp.
Rốt cục, một khúc cũng kết thúc, Long Dạ Tước trực tiếp ôm eo của cô ra khỏi sàn nhảy: “Nên đi đón bọn nhỏ rồi.”
Tô Lạc Lạc vùng vẫy thoát ra từ trong ngực của anh, cô đi về phía của Dạ Trạch Hạo. Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo nổi lên một tia đỏ ửng, vẻ nam tính động lòng người, cô Bạch ở bên cạnh đã chờ đợi không kịp muốn nhặt một Dạ Trạch Hạo say về nhà.
“Anh uống say.” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta nói.
“Ừm! Tôi đi cùng các người, dìu tôi.” Dạ Trạch Hạo đưa tay về phía Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc không cự tuyệt, cô đưa tay đi dìu anh ta, Dạ Trạch Hạo thừa cơ dựa toàn bộ thân thể vào trên vai của cô.
Tô Lạc Lạc có chút bất ổn, cô đành phải đưa tay ôm lấy anh ta: “Dạ Trạch Hạo, anh có thể đứng yên được hay không?”
“Trạch Hạo, em cũng dìu anh.” Nói xong, cô Bạch cũng đưa tay dìu lấy một bên khác, Dạ Trạch Hạo bị hai cô gái giúp đỡ đi ra.
Sau lưng, sắc mặt của Long Dạ Tước âm trầm đi theo, mà trong yến tiệc, chỗ lan can của lầu hai, người đàn ông trung niên mới vừa rồi nói chuyện với Dạ Trạch Hạo lắc đầu, lộ ra rất bất đắc dĩ.
Mà tâm trạng của Tô Vĩ Khâm cũng rất phức tạp, vừa rồi ông ta đã tận mắt nhìn thấy Long Dạ Tước công nhiên khiêu vũ với Tô Lạc Lạc, hơn nữa còn ôm nhau thân mật trong sàn nhảy. Chẳng lẽ người Long Dạ Tước thích không phải con gái lớn của ông ta, mà là người con gái riêng này sao?
Tô Lạc Lạc vịn Dạ Trạch Hạo say rượu đi vào trong thang máy, ngoài cửa sắc mặt của Long Dạ Tước lạnh lùng rảo bước tiến lên, mà Dạ Trạch Hạo cố ý chôn mặt vào trong cổ Tô Lạc Lạc, vô cùng ám muội.
Cô Bạch ở một bên đố kị không thôi, thế nhưng bây giờ cô ta có thể vịn được Dạ Trạch Hạo cũng coi là một loại vinh hạnh.
Bình thường, Dạ Trạch Hạo đều không thích người khác thân cận.
Tô Lạc Lạc và cô Bạch vịn Dạ Trạch Hạo ra, ngồi trong đại sảnh chờ chị Mai và trợ thủ đang vội vàng chạy tới.
“Cậu Dạ thế nào?”
“Anh ta giống như uống say rồi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng nói.
“Sao lại uống say như vậy?” Chị Mai vội hỏi.
“Không biết, chị nhanh đưa anh ta về nhà đi!” Tô Lạc Lạc nói xong, đột nhiên cánh tay bị một bàn tay kéo lại.
Giọng nam băng lãnh lên tiếng nói với chị Mai: “Nghệ sĩ của các người thì chính mình chăm sóc cho tốt.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bị kéo đi, Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, một đôi mắt bởi vì men say mà đỏ hồng trừng mắt nhìn Long Dạ Tước, bên trong ánh mắt kia giống như ẩn chứa một loại hận ý nào đó.
Long Dạ Tước híp híp mắt, không rõ phần hận ý này của Dạ Trạch Hạo từ đâu mà đến, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ với Tô Lạc Lạc sao?
Tô Lạc Lạc hơi đau lòng nhìn Dạ Trạch Hạo: “Anh mau để cho Chị Mai đưa anh về nghỉ ngơi đi!”
Cánh tay của Tô Lạc Lạc còn bị Long Dạ Tước giữ, anh trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô đi ra ngoài cửa.
Tô Lạc Lạc đi lại bất ổn một chút, cô tức giận nói: “Long Dạ Tước, anh thả tôi ra, tôi có thể tự mình đi một được.”
Thế nhưng, người đàn ông nào đó cũng không buông ra mà còn kéo cô mang theo một chút ý vị giận chó đánh mèo, khiến cho cô chỉ có thể chạy những bước nhỏ mới có thể đuổi kịp đôi chân dài của anh.
Đoàn xe của Long Dạ Tước đã chuẩn bị xong, khi anh đi vào trong thang máy, vệ sĩ của của anh đã chạy xe đến.
Long Dạ Tước kéo cửa ra, đẩy cô đi vào giống như là đẩy phạm nhân không thương tiếc một chút nào, mặt của Tô Lạc Lạc kém chút nữa thì đâm vào trên ghế da, cô đứng dậy ngồi xuống.
Khi người đàn ông ngồi vào từ một bên khác, gương mặt xinh đẹp của cô đã đỏ lên vì nén giận.
Tô Lạc Lạc lại hơi lo lắng cho Trạch Hạo, từ cửa kính xe cô vội vàng nhìn lại phía đại sảnh, cắn môi dường như rất quan tâm đến anh ta.
Điều này khiến cho sắc mặt người đàn ông ngồi bên người cô càng khó coi hơn, anh lạnh lùng nói: “Đi nhanh lên.”
Vệ sĩ lập tức đạp chân ga, nhanh chóng lái xe ra khỏi đường lớn của khách sạn, chạy về phía nhà họ Long.
Tô Lạc Lạc cũng không nghĩ tới, một yến tiệc đang tốt đẹp như vậy lại phát sinh nhiều chuyện như thế, thậm chí ngay cả vị ba vô tình kia của cô cũng ở đó. Mặc dù sau đó cô cũng không hề tìm thấy ông ta, nhưng Long Dạ Tước nói ở đấy vậy thì khẳng định ông ta ở đó.
Tô Lạc Lạc ôm lấy khuôn mặt nhỏ, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, rất nhiều chuyện khi còn bé đã hiện ra. Đó là một loại cô độc, cảm xúc bi thương. Từ khi cô bảy tám tuổi đã bắt đầu hiểu chuyện, cô có ba, nhưng đó là một người ba tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô, bảo vệ cô.
Sự quan tâm và chăm sóc của mẹ đã giúp cô khỏe mạnh trưởng thành, nhưng đối với người đàn ông sinh ra cô lại một loại trời sinh hận ý .
Trong ghế ngồi phía sau, bầu không khí ngột ngạt, Tô Lạc Lạc có chút không thở nổi, cô chỉ hi vọng đoạn đường này nhanh chóng kết thúc.
Sau khi xe từ từ giảm tốc độ, Tô Lạc Lạc mới từ trong bóng đêm nhìn thấy một tòa tường thành bên ngoài mười phần uy nghiêm, một loạt cây cột kiến trúc Rome vô cùng khổng lồ lộ ra mười phần hùng vĩ.
Trong lòng của cô dâng lên cảm giác, liệu rằng trong tương lai cô có tranh đoạt được quyền nuôi dưỡng bọn nhỏ với một gia đình như vậy không? Ý tứ của Long Dạ Tước là chờ bọn nhỏ lớn lên một chút thì để cho chúng tự quyết định lựa chọn sẽ sống cùng với ai, tất nhiên Tô Lạc Lạc có tự tin, thế nhưng vạn nhất Long Dạ Tước không định giữ lại lời nói lúc trước thì sao?
“Các anh chờ ở trong xe.” Sau khi Long Dạ Tước nói xong, anh cất bước đi về phía đại sảnh của nhà họ Long.
Tô Lạc Lạc thở dài một hơi, từ khi về nước, dường như cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vốn dĩ cô cũng an tâm làm một thợ trang điểm, thế nhưng bây giờ đột nhiên cô lại vướng vào hai người đàn ông.
Chương 89: Daddy, Mommy ngủ cùng một chỗ
Vướng vào Long Dạ Tước, đó là bởi vì chuyện liên quan đến bọn nhỏ, mà vì sao cô lại vướng vào Dạ Trạch Hạo thì thật sự cô cũng không nói nên lời.
Cô chỉ hi vọng tại những này nhao nhao loạn loạn thế giới bên trong, nàng duy trì niềm tin của chính mình , chờ có một ngày, nàng tiếp tục trở về chính mình cuộc sống bình thản là được, nàng không cầu cái gì đại phú đại quý, thấy người sang bắt quàng làm họ sinh hoạt, nàng chỉ cần bồi bạn bọn nhỏ cùng một chỗ trưởng thành.
Không qua mấy phút, đã nhìn thấy Long Dạ Tước trong ngực ôm con gái, nắm tay con trai ra, Tô Lạc Lạc không kịp chờ đợi xuống xe nghênh đón.
Tô Tiểu Sâm lập tức buông lỏng tay cầm Daddy ra, hưng phấn chạy về phía cô: “Mommy, Mommy. . .”
Dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ hơn bốn tuổi cảm giác ngây thơ vẫn còn nguyên vẹn.
Tô Lạc Lạc ôm lấy con trai, một ngày không thấy đã cực kỳ nhớ mong, cô hon mấy lần ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Tô Tiểu Hinh nhìn mẹ ôm anh trai, cô bé cũng rất nhớ mẹ ôm mà! Mà bé ngạc nhiên phát hiện Mommy mặc váy thật xinh đẹp!
Ngồi vào trong xe, Tô Tiểu Hinh lập tức lại sà vào trong ngực Tô Lạc Lạc hôn một cái, một tay Tô Lạc Lạc ôm con trai, một tay ôm con gái, vô cùng thỏa mãn.
Đôi ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn ba mẹ con, anh cũng không phát hiện ra ánh mắt của mình nhu hòa rất nhiều.
Trở lại trong biệt thự.
Tô Lạc Lạc tắm rửa cho con gái, thổi tóc, khi ở mùa hè trẻ con thường thường sẽ chơi đến đầu đầy mồ hôi, nếu như không gội đầu tóc sẽ có một mùi thiu thiu, nhưng làm mẹ xưa nay sẽ không ghét bỏ mùi trên người trẻ con của mình.
Lại bẩn cũng là máu mủ ruột thịt.
Hơn nữa mỗi ngày duy trì bọn nhỏ sạch sẽ, cũng là chức trách của người làm mẹ.
Sau khi Tô Tiểu Hinh sấy tóc xong, tóc dài tinh tế mềm mại thả tung ở sau gáy, phối hợp khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ, mặc váy ngủ màu trắng, đơn giản chính là một mỹ nữ nhỏ.
Tô Tiểu Hinh lại chạy tới gian phòng của ba chơi đùa, Tô Lạc Lạc tắm xong đi ra cũng đã chín giờ rưỡi, mà còn nghe thấy hai đứa nhóc ở trong phòng Long Dạ Tước chơi đùa, cô đành phải gõ cửa một cái, đẩy ra.
Cô nhìn thấy Long Dạ Tước còn chưa tắm rửa, áo sơ mi trắng quần tây đen thân thể ngang tàng nằm ở trên giường. Ngay tại bên cạnh anh, con trai và con gái đang làm ầm ĩ, cười khanh khách, Tô Tiểu Hinh trông thấy Mommy đẩy cửa tiến vào, cô bé lập tức vui vẻ bò dậy: “Mommy, mẹ nhìn. . . Con có thể giẫm ở trên người Daddy đi được nha!”
Tô Lạc Lạc nhìn thấy Tô Tiểu Hinh lắc lắc lung lay giẫm lên phần bụng rắn chắc của Long Dạ Tước, bắt đầu vừa đi vừa cười khanh khách. Trẻ con cũng cần được ba mẹ khen ngợi, đương nhiên Tô Tiểu Hinh cũng coi là bản thân mình rất lợi hại ! Bé quay đầu nhìn mẹ mình chờ được khen ngợi.
Mà đúng lúc này, thân thể lung lay suýt ngã lập tức trượt vào trong ngực Long Dạ Tước, bàn tay của anh vừa vặn tiếp được cô bé.
Để chứng minh bản thân mình còn có thể đứng lên, bắp chân bé lung tung đạp một trận trên người Long Dạ Tước.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Long Dạ Tước hiện lên vài tia cảm giác đau, Tô Lạc Lạc nhìn thấy chỉ muốn cười ra tiếng, mấy đá này của con gái đạp phải chính là nhược điểm cái nào đó ở giữa của người đàn ông.
Nhưng cô bé hoàn toàn không biết! Kém chút nữa đã giẫm hỏng nơi nào đó để về sau ba mình sinh em trai em gái.
“Mommy, con giỏi hay không?” Tô Tiểu Hinh nâng khuôn mặt nhỏ lên hỏi.
Tô Lạc Lạc chịu đựng buồn cười, dựng thẳng ngón tay lên với cô bé: “Cực kỳ giỏi.”
Cô nói cực kỳ giỏi, ý nói một cước kia của con gái vào nơi nào đó của người đàn ông, quá tuyệt vời.
Tô Tiểu Hinh lộ ra một loạt răng sữa nhỏ, cười cực kỳ đắc ý.
“Được rồi, đừng nô đùa nữa nên đi ngủ thôi.” Long Dạ Tước nói xong, sửa sang lại vạt áo hơi xốc xếch, vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé: “Mau trở lại phòng đi ngủ thôi!”
“Mommy, buổi tối hôm nay chúng ta ngủ trên giường Daddy có được hay không?” Tô Tiểu Sâm đột nhiên đề nghị.
“Ừm! Giường của Daddy thật lớn! Bốn người chúng ta có thể nằm ngủ được nha!” Tô Tiểu Hinh cũng nghĩ muốn thể nghiệm một chút cảm giác ngủ cùng Daddy Mommy.
“Không được.” Tô Lạc Lạc lập tức cự tuyệt.
Long Dạ Tước híp mắt nói: “Từ bé bọn nhỏ đã không có thể nghiệm qua cảm giác ngủ cùng ba mẹ, sao em không thỏa mãn bọn chúng một chút?”
“Đúng! Mommy, con xin mẹ mà! Chúng ta cùng ngủ chung với Daddy đi!” Tô Tiểu Hinh lập tức chu miệng nhỏ khẩn cầu.
“Mommy, mẹ đồng ý với chúng con đi! Chúng con cam đoan rất ngoan, chúng con sẽ không đá lung tung vào người đâu.” Tô Tiểu Sâm cũng lôi kéo quần áo của cô khẩn cầu.
“Chúng ta một người ngủ một bên, trẻ con ở chỗ này, em sợ cái gì?” Một đôi lãnh mâu của Long Dạ Tước giống như có hấp lực của lỗ đen, nhìn thấu tâm tư của cô.
Tô Lạc Lạc đương nhiên không sợ, có bọn nhỏ ở đây, đố người đàn ông này cũng không dám làm loạn, chỉ là, cô thật sự không quen ngủ trên một cái giường với anh , cô sẽ mất ngủ.
Tô Tiểu Hinh lập tức giả khóc, miệng nhỏ bĩu ra: “Mommy, con xin mẹ mà!”
Tô Lạc Lạc còn không biết tính tình này của con gái sao? Cô đành phải cắn cắn môi nói: “ Được rồi! Chỉ một đêm thôi, về sau không cho phép náo loạn như thế này nữa.”
“Vâng!” Hai nhóc con lập tức vui vẻ.
“Tôi đi tắm.” Long Dạ Tước còn chưa tắm rửa.
Tô Lạc Lạc không khỏi nhắc nhở một câu: “Tốt nhất mặc nhiều một chút, tôi không muốn nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.”
Long Dạ Tước quay đầu nhíu mày: “Em muốn nhìn miễn phí tôi còn không cho đâu!”
Tô Lạc Lạc chẹn họng một chút: “Cho không tôi nhìn tôi cũng không muốn.”
“Mommy, hai người đang nói gì đấy!” Tô Tiểu Sâm hiếu kì hỏi.
“Đúng vậy!” Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to không hiểu hỏi.
Tô Lạc Lạc quẫn đến đỏ mặt, an ủi: “Không có gì, Mommy chỉ là muốn Daddy mặc nhiều quần áo một chút, ban đêm đi ngủ lạnh, không muốn bị cảm vì đông lạnh.”
Long Dạ Tước từ bên trong tủ quần áo tìm được một bộ quần đùi áo ngủ đi vào trong phòng tắm, Tô Lạc Lạc nghiêng người nằm ở trên giường người đàn ông không khỏi nhìn xem, vậy mà anh lại đổi mới được chăn mền, mà vải vóc cũng giống như lần trước, chẳng lẽ bộ bốn kiện này lại hơn một trăm vạn sao?
Tô Lạc Lạc không khỏi cảm thụ một chút, thầm nghĩ, hơn một trăm vạn, cũng không phải chỉ là dạng này mà! Lại không thoải mái hơn một chút.
Ngược lại, trên chăn giống như tản ra hơi thở hormone trên cơ thể người đàn ông kia, làm cho cô không muốn thấy nhiều biết rộng, vừa ngửi thấy cũng cảm giác hơi nóng mặt.
Hai bé con ngoan ngoãn nằm xuống ở giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng lộ ra vui vẻ, Tô Lạc Lạc cũng rất bối rối, nghĩ đến lần trước cô say rượu cô ngủ ở chỗ này một đêm, còn cởi hết áo.
Thật là quẫn bách.
Hai mươi phút sau, từ trong phòng tắm Long Dạ Tước đi ra ngoài, trong không khí phiêu tán hương khí người đàn ông, thân thể nho nhỏ của Tô Tiểu Hinh chen lấn: “Daddy, ba ngủ ở bên này.”
Long Dạ Tước cười vén chăn nằm vào một bên khác, hai cái cái đầu nhỏ từ trong chăn lộ ra, một hồi nhìn Daddy, một lúc lại nhìn Mommy, miệng nhỏ cười không khép lại được.
Đối với bọn nhỏ mà nói, có thể ở cùng một chỗ với ba mẹ, đó chính là thời gian vui sướng nhất.
“Được rồi, đừng lại lật tới lật lui, nhanh chóng ngủ đi!” Tô Lạc Lạc mệnh lệnh một tiếng, cô nghiêng người một bên, mà đối diện người đàn ông cũng nghiêng người, ánh mắt của hai người từ trong không trung có thể nhìn thấy nhau.
Chương 90: Cô không thể từ chối
Bọn nhóc nằm giữa cũng không che khuất tầm nhìn.
Ánh mắt Long Dạ Tước dán chặt vào người phụ nữ nằm phía bên kia giường. Dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc đen của Tô Lạc Lạc tán loạn trước ngực đầy gợi cảm, làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, trong đêm tối lại lộ ra hơi thở mê người.
Tô Lạc Lạc cảm giác được ánh mắt người đàn ông đối diện cứ nhìn cô chằm chằm, cô lập tức trừng mắt qua, tên này rốt cuộc đã nhìn đủ chưa?
Đám nhóc nằm giữa đã buồn ngủ đến cực điểm, nói ngủ liền ngủ, vừa nhắm mắt lại, hô hấp cũng trở nên đều đều. Hai gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống nhau như đúc, lúc ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tô Lạc Lạc nhìn các con đang ngủ, trong lòng cũng thả lỏng ra nhiều, cơn buồn ngủ ập tới, cô xoay người, đưa lưng về phía Long Dạ Tước mà ngủ.
Long Dạ Tước lại khó ngủ, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt hai đứa trẻ, ánh mắt anh dịu dàng đến khó mà tin nổi, lại nhìn bóng người mảnh khảnh phía bên kia giường. Bờ vai cô đẹp đẽ, dù chỉ là một bóng lưng cũng khiến cho người khác có cảm giác muốn kéo cô vào ngực mà ôm, anh sao có thể buồn ngủ?
Long Dạ Tước đối với khát vọng của mình với người phụ nữ này có chút kinh ngạc. Làm sao có thể chứ? Anh lúc nào lại thiếu phụ nữ đến nỗi một người phụ nữ tùy tiện leo lên giường của anh, anh cũng có phản ứng?
Nghĩ đến đêm nay lúc anh ôm cô khiêu vũ, ngửi thấy hương hoa lan trên người cô, anh lập tức có phản ứng lạ thường.
Tô Lạc Lạc nhắm mắt lại, trong hô hấp tràn đầy hơi thở nam tính của người đàn ông này, bên trong mát lạnh mang theo một chút hormone, hòa vào không khí trong lành lại không khiến cho cô cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cô càng thêm buồn ngủ.
Bất tri bất giác, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Long Dạ Tước nhìn cô gái đã ngủ say, trong lòng không nói nên lời, người phụ nữ này thật không coi anh ra gì.
Lúc Tô Lạc Lạc ngủ say, lật người lại, đột nhiên một gương mặt ngọt ngào đang say ngủ lại đối mặt với người đàn ông này.
Long Dạ Tước chống khuỷu tay, ánh mắt sâu tựa bóng đêm, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ nhìn kĩ gương mặt Tô Lạc Lạc. Làn da căng mịn, lông mi dài che kín mắt, dưới cái mũi xinh đẹp là đôi môi anh đào hồng hồng, nhỏ nhắn, mềm mại, hơi thở đầy quyến rũ mê người.
Yết hầu Long Dạ Tước lăn nhẹ, xem ra, cùng người phụ nữ này đi ngủ chính là sai lầm, tự tạo nghiệt.
Bọn trẻ ngủ cũng thật ngoan, không có lăn qua lộn lại, trái lại Long Dạ Tước lại thấy khát nước nên rời giường xuống lầu uống nước.
Uống vài ly nước lạnh dường như mới có thể dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một cái chân nhỏ vắt lên bụng cô, cô cong môi cười, hóa ra là con trai đã dậy rồi.
“Mommy, dậy thôi” Tô Tiểu Sâm nâng mặt cô nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ ra, hôm nay không phải hai ngày nghỉ, cũng không phải kì nghỉ, bọn trẻ vẫn phải đi học đúng giờ.
Lúc trước còn có thể ăn sáng tại nhà, bây giờ bọn nhóc lại càng muốn ăn trong trường, bởi vì có món ăn phong phú đa dạng, còn có bạn bè cùng ăn.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn phía bên kia giường, Long Dạ Tước không thấy đâu nữa rồi.
Ngay khi Tô Lạc Lạc từ phòng ngủ đi ra, đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước tới, trên người Long Dạ Tước mặc một chiếc áo thun đen mỏng bó sát, quần lửng, giày thể thao, đầu tóc có chút loạn, hiển nhiên là vừa mới chạy bộ trở về.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc lơ đãng nhìn cơ bụng tám múi thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo. Cô lại nghĩ đến năm năm trước cô nằm dưới thân anh chân thực đến vậy, cô nuốt một ngụm nước bọt, nỗi sợ hãi lại dâng lên.
“Bọn trẻ dậy rồi sao?” Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt dáng vẻ buổi sáng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, đôi mắt trong veo, rõ ràng cô đã ngủ rất ngon.
“Ừm. Bọn trẻ dậy rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng di động trong phòng vang lên.
Cô mau chóng đi vào phòng nghe điện thoại. Mặt Long Dạ Tước hơi trầm xuống, vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng Tô Lạc Lạc từ trong phòng truyền tới: “A lô”.
“Bây giờ? Anh sao vậy? Không khỏe sao?”
“Được, tôi qua ngay đây.” Nói xong Tô Lạc Lạc đóng cửa phòng, dường như chuẩn bị đi thay đồ.
Long Dạ Tước không cần đoán cũng biết ai gọi điện tới, xem ra cô rất quan tâm đến tên Dạ Trạch Hạo kia.
Tô Lạc Lạc thay một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi và quần bò đi ra, nhìn thấy Long Dạ Tước đang dựa vào cửa, cô giật mình.
“Một lúc nữa anh đưa con đi học được không? Tôi có chuyện muốn ra ngoài một lát.”
“Đi đến chỗ tên Dạ Trạch Hạo đó?” Long Dạ Tước lạnh giọng hỏi.
“Ừ, hôm qua anh ấy uống hơi nhiều, bây giờ đang đau đầu.” Tô lạc Lạc cũng không giấu diếm anh.
“Không phải tôi đã nói em bỏ việc rồi sao? Sao em vẫn làm?” Long Dạ Tước tức giận chất vấn cô.
Tô Lạc Lạc không nhịn được nhíu mày phản bác: “Tôi không đi làm, tôi hít gió Tây Bắc để sống chắc?”
Cơ thể cao lớn của Long Dạ Tước tiến đến gần, hai tay vây Tô Lạc Lạc giữa vách tường và lồng ngực anh, nghiến răng nói:
“Chỉ cần em ở nhà chăm sóc con cái, hàng tháng tôi sẽ đưa tiền cho em, đủ để em sống thoải mái.”
Tô lạc Lạc thoáng kinh ngạc vài giây, sau đó cô cúi người, thoát khỏi sự vây hãm của Long Dạ Tước: “Không cần, tôi có sự lựa chọn của riêng mình”
Nói xong, Tô Lạc Lạc quay trở lại phòng của bọn nhóc, nhìn thấy hai đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề, cô dựng thẳng ngón cái: “Giỏi quá đi, một lúc nữa ba đưa hai đứa đến trường nhé, hôm nay mẹ không đưa hai đứa đi được.”
“Mommy đi đâu vậy?”
“Hình như chú Dạ bị ốm rồi, mẹ đi thăm chú ấy một lát.” Tô Lạc lạc không giấu bọn nhóc.
“Chú Dạ bị ốm sao? Mommy, mẹ phải chăm sóc chú ấy thật tốt nhé!” Tô Tiểu Hinh rất quan tâm nói.
Đôi mắt to của Tô Tiểu Sâm cũng hiện lên tia lo lắng, Tô lạc Lạc cười với hai đứa nhóc, nói: “Đừng lo lắng, bây giờ mẹ sẽ đi thăm chú, các con phải ngoan nhé.”
Nói xong cô hôn mỗi đứa một cái, Tô Lạc Lạc bước vội ra cửa. Long Dạ Tước từ trong phòng bước ra, đã nhìn thấy bóng dáng vội vã xuống lầu của cô, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt tối sầm lại.
Xem ra, lúc đi gặp Dạ Trạch Hạo, cô đúng là rất nhiệt tình.
Tô Lạc Lạc cũng thật lo lắng, chạy một mạch đến nhà của Dạ Trạch Hạo, đến nơi cô thở hổn hển ấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, Tô Lạc Lạc bước vào phòng khách.
“Dạ Trạch Hạo, anh ở đâu?” Tô Lạc Lạc vội vã lên lầu tìm anh.
Rốt cục cô cũng tìm thấy Dạ Trạch Hạo đang ở trong phòng ngủ chính, Dạ Trạch Hạo cởi trần, dựa vào đầu giường.
“Á! Sao anh lại không mặc quần áo thế?” Tô Lạc Lạc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng quay người lại.
“Rót cho tôi cốc nước ấm, tôi khát quá.” Dạ Trạch Hạo cất giọng khàn khàn.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn thấy trên mắc áo có một chiếc áo thun màu đen, cô lập tức ném lên giường “Anh mau mặc áo vào đi.”
“Tô Lạc Lạc, em chán ghét thân hình của tôi đến vậy sao?” Dạ Trạch Hạo có chút ảo não nói.
Cô có chút lo sợ bất an, nếu để cho anh biết bản thân mình ở chỗ này thì không biết anh sẽ châm chọc khiêu khích cô như thế nào nữa? Ôi, cô vẫn là nhanh chóng trốn đi thôi!
Tô Lạc Lạc không yên lòng nói xong, xoay người đi từ đằng sau cây cột ra, nhưng khi cô vừa đi ra thì bất thình lình đụng phải một người đàn ông đối diện đi đến.
“Thật xin lỗi. . .” Tô Lạc Lạc hoảng lên nhẹ giọng nói xin lỗi một tiếng, cô dự định từ bên cạnh anh đi qua.
Nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị một bàn tay siết chặt, Tô Lạc Lạc mạnh mẽ ngẩng đầu lên , trong nháy mắt cô sợ ngây người.
Trời ạ! Làm sao cô lại đụng trúng vào Long Dạ Tước chứ?
Cô vẫn luôn đứng ở nơi hẻo lánh, bên cạnh là một ban công rất lớn, được những tấm rèm cửa to lớn màu vàng che khuất , bình thường cô sẽ không đi vào bên trong.
Trừ phi làm chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng mới có thể trốn vào trong này!
Tô Lạc Lạc không kịp kinh ngạc đã cảm giác cánh tay bị bóp rất đau.
“Này, Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau. . .” Tô Lạc Lạc kháng cự nói.
Sau khi kéo cô vào ban công, Long Dạ Tước mạnh mẽ đẩy cô trên ban công, Tô Lạc Lạc dựa lưng vào lan can, giật nảy mình. Cô nghĩ rằng mình sẽ bị anh ném xuống thì ngay lập tức cô làm ra hành động buồn cười. Cô vội vàng giang hai cánh tay ra ôm vào thắt lưng của người nào đó.
Long Dạ Tước có chút chán ghét, vươn tay giật ra hai cái tay nhỏ của cô, ngay sau đó anh lại đẩy ra.
Tô Lạc Lạc run rẩy bị hai tay của anh giam cầm ở lan can trước mặt, mà ở phía dưới chính là khoảng cách của mười tầng lầu cao. Từ nhỏ, Tô Lạc Lạc đã có chứng sợ độ cao, cho nên khi cô chỉ dựa lưng vào lan can đến eo thì thật sự lòng cô đã hoảng hốt. Khuôn mặt phấn nộn phiếm hồng nhỏ nhắn của cô nâng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông này, oán khí dưới đáy mắt rõ ràng biểu hiện cô đang tức giận.
“Nói đi, tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?” Ánh mắt Long Dạ Tước lãnh khốc đe dọa nhìn cô.
“Sao chỉ cho phép anh xuất hiện nơi này, còn tôi thì không cho xuất hiện ở đây chứ?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, có chút không cam lòng yếu thế hỏi lại.
Khuôn mặt nhỏ quật cường của cô ở dưới ánh đèn lờ mờ giống như ngọn lửa đỏ mỹ lệ.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại, ép hỏi lần nữa: “Đi cùng ai đến đây?”
“Tôi không cần thiết phải báo cáo cho anh biết.” Tô Lạc Lạc không muốn bị anh thẩm vấn giống như phạm nhân vậy.
Long Dạ Tước đột nhiên có chút ám muội ghé sát vào tai của cô, thấp giọng cười lạnh: “Nếu như em đến đây để câu dẫn đàn ông thì em cảm thấy tôi có đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của em không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc xấu hổ đỏ đến mang tai, ngay lập tức cô vội vàng đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không phải như vậy, anh thả tôi ra.”
“Nói còn chưa xong, ai cho phép em đi chứ?” Người đàn ông nguy hiểm lẩm bẩm nói nhỏ bên tai của cô.
Không thể phủ nhận, đêm nay người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức là một người đàn ông đều muốn đùa giỡn cô một chút.
Tô Lạc Lạc bị làm cho tức chết.
“Tô Lạc Lạc, dù sao em đã thừa nhận ngủ tôi năm đó, như vậy có phải tôi cũng nên có qua có lại, ngủ lại em một lần không?”
Tô Lạc Lạc bị dọa sợ đến xanh mắt: “Mới không phải. . .”
“Đây chính là em tự mình thừa nhận, con người của tôi không thích bị thiệt thòi. Tất nhiên em đã ngủ với tôi, tôi nhất định phải ngủ trở về mới được.” Long Dạ Tước cong môi cười lạnh.
Tô Lạc Lạc sắp bị tức đến phát điên lên, một ngụm máu trào lên cổ họng. Cô nhìn anh chằm chằm mới phát hiện cậu chủ Long tôn quý bất phàm lại chính là một tên vô lại, lưu manh.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tô Lạc Lạc thở phì phò đẩy anh ra, sau đó, nghĩ đến điều gì, cô lại trừng mắt nhìn anh hỏi: “Anh ở chỗ này, vậy bọn trẻ đâu?”
“Ở nhà ba mẹ của tôi, tám giờ ba mươi phút, em theo tôi cùng đi đón bọn nhỏ.” Nói xong, Long Dạ Tước buông lỏng cô ra, híp mắt mắt cảnh cáo nói: “Tốt nhất đừng câu tam đáp tứ, nếu để cho tôi nhìn thấy, em tự gánh lấy hậu quả.”
Long Dạ Tước đi ra ngoài trước, sau đó Tô Lạc Lạc mới đi theo ra. Chỉ là, bọn họ cũng không biết, trong đám người vẫn có người chú ý tới bọn họ, đó chính là Tô Vĩ Khâm, ông ta dường như không thể tin được mắt của mình.
Long Dạ Tước lôi kéo con gái riêng ngoài giá thú của ông ta đi vào màn cửa phía sau trên ban công, mà lúc đi ra, Tô Lạc Lạc theo bản năng sửa sang lại một chút váy áo khiến cho ông ta kinh ngạc mất mấy giây.
Chẳng lẽ Long Dạ Tước và con gái của ông ta ở đằng sau ban công đã làm gì đó?
Tô Vĩ Khâm đưa ánh mắt nhìn về phía người con gái mà ông chưa hề quan tâm tới kia, ký ức chỉ có lẻ tẻ rời rạc. Từ khi cô sinh ra đến lớn lên, số lần ông ta nhìn thấy cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay, ông ta mới ý thức được người con gái riêng này vậy mà xinh đẹp như vậy.
Dường như còn đẹp hơn ba phần so với một người con gái khác của ông ta.
Đương nhiên, điều này chỉ sợ cũng có quan hệ với mẹ của cô đi! Năm đó mẹ của cô đã rất đẹp, nếu không lúc đó Tô Vĩ Khâm sẽ không lựa chọn bà ấy ở trong nhiều phụ nữ như vậy để sinh con. Mà năm đó, vợ của ông ta bởi vì sinh con gái bị băng huyết nhiều phải làm phẫu thuật, nên miệng tử cung bị hủy, bác sĩ nói vô cùng có khả năng cả đời không mang thai được nữa.
Khi đó nhìn thấy con đầu lòng là con gái, tất nhiên Tô Vĩ Khâm đã nghĩ muốn có một đứa con trai, cho nên ở trong nhân viên của công ty ông ta trong tuyển chọn một người phụ nữ, mà người phụ nữ này chính là mẹ của Tô Lạc Lạc.
Lúc đó, ông ta đã tiền trảm hậu tấu, vợ của ông ta Uông Nguyệt Dung còn không biết ở bên ngoài ông ta có phụ nữ, còn sinh ra một đứa con gái.
Cho đến tận sau này, Uông Nguyệt Dung mới điều tra ra được, tất cả mọi chuyện đã bày ở trước mắt thì Tô Vĩ Khâm mới thừa nhận.
Nhưng Uông Nguyệt Dung cấm chỉ cả đời ông ta không cho phép gặp mặt hai mẹ con họ. Năm đó ông ta cũng quyết tâm tàn nhẫn, vốn ông ta vì muốn có con trai mới ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, bây giờ lại sinh ra con gái, đương nhiên ông ta sẽ không gặp mặt lại.
Mỗi tháng ông ta đều chu cấp một ít tiền nuôi dưỡng, sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt hai mẹ con nhà này, tuyệt sẽ không gặp lại.
Nhưng vào giờ phút này, Tô Vĩ Khâm lại có chút hối hận. Nếu như lúc ấy ông ta quan tâm hai mẹ con nhà này một chút, nói không chừng bây giờ ông ta cũng có thể mặt dày nhận lại người con gái này.
Ai bảo dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, lại sinh hạ con của Long Dạ Tước chứ? Mà buồn cười là tất cả những sai lầm này đều là do một tay ông ta tạo thành.
Có lẽ lúc kia, nên để con gái lớn đi làm phẫu thuật, sau đó lại leo lên giường của Long Dạ Tước , như vậy sẽ không phát sinh cục diện như bây giờ.
Tô Lạc Lạc đi đến chỗ vừa rồi tách ra với Dạ Trạch Hạo, lúc này, cũng gặp Dạ Trạch Hạo đi ra, sắc mặt của anh có chút khó coi, giống như tâm trạng cũng không được tốt lắm.
“Thế nào?”
“Không có việc gì.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu.
“Lúc nào chúng ta có thể đi khỏi đây? Long Dạ Tước cũng ở nơi đây.” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
Dạ Trạch Hạo cũng không ngoài ý muốn, anh cong môi cười một tiếng: “Sợ cái gì?”
“Anh ấy bảo tôi đến 80 đi cùng anh ấy đến đón bọn nhỏ, có thể tôi sẽ đi trở về cùng với anh ấy.” Tô Lạc Lạc mở miệng nói, nhưng bây giờ mới bảy giờ rưỡi, còn một giờ nữa cô cũng không muốn ngây người ở đây.
“Bọn trẻ ở đâu?”
“Ở nhà họ Long.”
“Em có muốn tôi giúp em cùng đi đón bọn nhỏ không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu: “Không được, nếu Long Dạ Tước biết anh đi, khẳng định sẽ hận chết tôi.”
“Vì sao?”
“Anh ấy không thích tôi ở cùng với anh.”
Chương 87: Buộc cô khiêu vũ
“Vì sao lại không thích?”
Đầu óc Tô Lạc Lạc mơ hồ. cô không nghĩ ra được, đành phải thở phì phò nói: “Khả năng anh ấy chính là một tên cuồng khống chế đi!”
Nhưng đáp án này Dạ Trạch Hạo lại biết, bây giờ Long Dạ Tước đang dần dần động tâm với cô! Nên anh mới có thể tìm mọi cách hạn chế cô.
“Một lát nữa sẽ có vũ hội khiêu vũ, em hãy nhảy với tôi một điệu rồi lại đi.” Dạ Trạch Hạo yêu cầu nói.
“Tôi không biết nhảy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh ở lại.
“Tôi dạy cho em.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo nắm tay của cô đi vào đại sảnh, Tô Lạc Lạc hoảng hốt một chút, nhưng nghĩ lại, tại sao cô lại hoảng, tại sao cô lại sợ chứ? Long Dạ Tước hoàn toàn không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.
Vì vậy cô bèn thản nhiên. Lúc Dạ Trạch Hạo đi ra, Tô Lạc Lạc còn phát hiện, không thiếu những người lớn tuổi hơn anh ta, mà rõ ràng còn là người trong giới chính trị đều cực kỳ cung kính chào hỏi Dạ Trạch Hạo, gọi anh ta là cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc hơi khó hiểu, vì sao người đi vào nơi này, mỗi một người đều có thân phận chói lọi, ngay cả Dạ Trạch Hạo ngoại trừ là một siêu sao dường như anh ta còn có một thân phận khác.
“Trạch Hạo, lát nữa em có thể mời anh khiêu vũ một điệu nhảy không?” Cô Bạch vừa rồi kia lại xuất hiện, cô kích động nhiệt tình hỏi.
“Tôi đã có bạn nhảy rồi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng.
Cô Bạch lập tức nghiêng đầu hỏi Tô Lạc Lạc: “Xin hỏi, cô có thể cho tôi mượn anh ấy nhảy một khúc không?”
Tô Lạc Lạc sửng sốt một lúc, Dạ Trạch Hạo vội vàng nhìn cô chằm chằm, Tô Lạc Lạc vẫn không nói gì, đột nhiên, bàn tay nhỏ của cô đang được Dạ Trạch Hạo nắm lấy bị một bàn tay khác nắm lấy: “Bạn nhảy của cô ấy thay người.”
Tô Lạc Lạc kinh hoảng quay đầu lại, Long Dạ Tước bá đạo kéo cô vào trong ngực của mình, cơ thể của cô không ổn định nên ngã vào trong vòng tay của anh. Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo trầm xuống, anh nhìn chằm chằm Long Dạ Tước: “Đây là anh ngang nhiên cướp người sao?”
“Đúng vậy, đêm nay ngoại trừ cô ấy khiêu vũ cùng tôi thì sẽ không cùng bất kỳ người đàn ông nào khiêu vũ.” Long Dạ Tước bá đạo ôm lấy eo của Tô Lạc Lạc, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, cô cảm giác trong không khí có đao quang kiếm ảnh vô hình đang chém giết.
“Chờ một chút, tôi có thể lựa chọn không khiêu vũ sao?” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
“Không thể!” Giọng nói trầm thấp của hai người đàn ông cùng nhau nói ra.
Dạ Trạch Hạo nhíu mày, nói với cô: “ Tô Lạc Lạc, em có quyền tự do được lựa chọn. Không cần sợ, nơi này không có ai có thể làm gì em, cho dù là anh ta cũng không có quyền lợi can thiệp vào bất cứ chuyện gì của em.”
“Nếu như em không chọn tôi, đêm nay em sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra của năm năm trước.” Long Dạ Tước tràn đầy uy hiếp nói.
Không biết vì cái gì, anh chính là không muốn thua trận ở trước mặt Dạ Trạch Hạo.
Thần kinh của Tô Lạc Lạc nhảy một cái, người khác không biết anh chỉ đến là cái gì, thế nhưng cô lại biết rõ ràng.
Cô ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước: “Có phải tôi và anh khiêu vũ thì chuyện này coi như sẽ được bỏ qua phải không? Anh sẽ không lại truy cứu nữa chứ?”
Đáy lòng của Long Dạ Tước tự nhiên không muốn bỏ qua quá khứ, nhưng vào giờ phút này, anh cũng tuyệt đối không muốn để cho Dạ Trạch Hạo chiếm thế thượng phong, anh lạnh mặt nói: “Đúng vậy.”
“Được, tôi nguyện ý nhảy với anh một khúc.” Sau khi Tô Lạc Lạc cân nhắc thiệt hơn, cô lựa chọn Long Dạ Tước.
“Tô Lạc Lạc, em. . .” Dạ Trạch Hạo tức giận khiến cho khuôn mặt tuấn tú cũng khó thấy khó coi.
Tô Lạc Lạc không khỏi quay đầu nhìn anh ta hết sức xin lỗi: “Dạ Trạch Hạo, thật xin lỗi, đêm nay tôi không thể khiêu vũ cùng với anh được.”
“Trạch Hạo, đừng lo, em có thể nhảy cùng anh mà!” Cô Bạch lập tức vui vẻ, không nghĩ tới, còn có thể nhặt nhạnh chỗ tốt.
Dạ Trạch Hạo không có tâm trạng khiêu vũ, anh ta hít một hơi, cúi người ghé vào bên tai Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tháng này tiền lương khấu trừ một nửa.”
Tô Lạc Lạc buồn sợ nhìn xem thân ảnh ảo não rời đi của anh ta, gương mặt xinh đẹp của cô trợn nhìn mấy giây.
Ngược lại Dạ Trạch Hạo không hề rời đi, nhưng cũng không muốn khiêu vũ, mà anh ta tức giận thở phì phò cầm một chén rượu mạnh dựa vào một cây cột. Bên cạnh cô Bạch vẫn luôn nói chuyện gì đó với anh ta, anh ta cũng lười phản ứng lại.
Lúc này cô mới phát hiện, có nhiều thêm một cánh tay đang vòng qua ôm lấy eo của mình, cô vội vàng nghĩ tránh ra, Long Dạ Tước cười lạnh phủ xuống: “Nếu như em dám tránh ra, đêm nay em sẽ phải trả giá đắt vì hành vi ngủ mình đối với anh.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, tức giận nói: “Anh ngoại trừ biết uy hiếp người thì anh còn biết làm gì nữa?”
Long Dạ Tước cong môi cười một tiếng: “Đối với loại người như em, ngoại trừ uy hiếp, cũng không có biện pháp nào khác có thể dùng.”
“Anh sẽ có lúc không uy hiếp được tôi.” Tô Lạc Lạc thở hổn hển phản bác.
Long Dạ Tước lại xem thường: “Tôi không sợ tìm không thấy lý do để uy hiếp em.”
Tô Lạc Lạc như bị chặn họng, rõ ràng người đàn ông này tuấn mỹ bất phàm, nhưng ở trong mắt của cô lại hết sức ghê tởm.
Đột nhiên Long Dạ Tước ghé vào bên tai của cô cười nhẹ nói: “Có muốn tự mình tranh chút mặt mũi hay không?”
“Anh có ý tứ gì?” Tô Lạc Lạc hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ba em cũng ở đây, ông ta đang nhìn chúng ta! Khiêu vũ với tôi, ông ta tuyệt đối sẽ nhìn em không rời mắt.” Long Dạ Tước cho là cô sẽ quan tâm đến chuyện này.
Tô Lạc Lạc nghe xong, rõ ràng thân thể cô hơi run lên, cái gì? Ba của cô cũng đang ở đây?
“Ông ta là ông ta, tôi là tôi, ở trong mắt của tôi, ngay cả người xa lạ ông ta cũng không bằng.” Tô Lạc Lạc lạnh mặt miệng nhỏ nói.
Long Dạ Tước có chút giật mình, nhìn ánh mắt liễm diễm lóe lên vẻ oán hận của cô, hóa ra anh nghĩ sai rồi, Tô Lạc Lạc không muốn trở về nhà họ Tô.
“Từ nay về sau, đừng lôi kéo tôi và người của nhà họ Tô ở cùng nhau, tôi thấy buồn nôn lắm.” Tô Lạc Lạc nói xong, lúc này, ở vị trí trung ương, ánh đèn tối mờ lại, biến thành ánh đèn giao thoa của phòng khiêu vũ, âm nhạc cũng từ nhạc nhẹ ưu nhã, biến thành làn điệu của vũ khúc.
Long Dạ Tước nhìn thấy cô không quan tâm, khóe miệng cũng cong lên một chút, anh cũng không nói thêm điều gì nữa, hai tay ôm eo nhỏ của cô bước vào trong sàn nhảy.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu cười ranh mãnh với anh: “Tôi chưa bao giờ từng khiêu vũ.”
Long Dạ Tước híp mắt, giật giật môi mỏng: “Tôi có thể dạy cho em.”
Tô Lạc Lạc ở đâu thực sự muốn anh dạy chứ? Lúc này, trong sàn nhảy đã có mười mấy đôi tình nhân, bọn họ đều nhảy mười phần ưu mỹ uyển chuyển, xoay tròn, xoay người, quay vòng.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc giẫm đế giày nhọn của mình lên phía trên giày da sáng loáng của người đàn ông, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại cười thập phần vô tội: “Là thế này phải không?” Nói xong, cô còn không đợi người đàn ông lên tiếng, bàn chân còn lại vừa hung ác giẫm lên trên chiếc giày da kia của người đàn ông một cái: “Vẫn là như vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mê người của cô, nét mặt cười tươi như hoa, Long Dạ Tước lập tức hiểu rõ đây là cô đang cố ý.
Cánh tay cường tráng của anh gắt gao ôm lấy cô, khoảng cách ở giữa của Tô Lạc Lạc và anh chỉ cách nhau một bàn tay, trong nháy mắt lại gần đến mức không có chút khoảng cách nào. Tim của cô đập gia tốc, hơi thở nóng rực ám muội của người đàn ông lại nóng rực khí tứ rơi vào bên tai cô: “Dám giẫm tôi, em có mấy cái lá gan thế?”
Tô Lạc Lạc vội vàng rút lại mũi chân, cười hì hì: “Tôi đã nói tôi không biết khiêu vũ mà! Anh còn nhất định phải kéo tôi khiêu vũ.”
“Không nhảy hết điệu nhạc này với tôi, em cũng đừng nghĩ đi.” Long Dạ Tước nói xong, cánh tay cường tráng vẫn ôm sát cô như cũ, cũng không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, anh cứ ôm cô như thế.
Chương 88: Cậu Dạ uống say
Tô Lạc Lạc tức giận tới mức bóp cơ lưng của anh: “Thả tôi ra.”
“Không thả, nếu như em không nguyện ý ngoan ngoãn khiêu vũ, thì cứ ôm nhảy như thế này cũng không tệ.” Long Dạ Tước hoàn toàn thăng cấp khiêu vũ thành tán tỉnh thêm ám muội.
Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện đã uống chén rượu mạnh thứ ba, anh ta nhìn về phía bên trong sàn nhảy kia, hai người không được tính là khiêu vũ mà giống như là nam nữ ôm nhau. Tâm tình của anh ta rất không vui.
Cô Bạch ở một bên cười lạnh một tiếng: “Đó chính là bạn gái của anh sao? Em nhìn cũng chả có gì đặc biệt! Trèo lên Long Dạ Tước thì lại bỏ rơi anh.”
“Cô ngậm miệng lại.” Dạ Trạch Hạo nhỏ giọng khiển trách một tiếng.
Cô Bạch phồng má tỏ vẻ bất mãn.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc nhấc đầu gối lên, chiều cao của cô không đủ, mặc dù không đỉnh đau nơi nào đó của người đàn ông, nhưng cũng khẳng định không để cho anh dễ chịu.
“Em. . .” Lập tức khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước chìm xuống mấy giây, nhưng người phụ nữ trước mặt lại cười đến đắc ý, chỉ thấy răng không thấy mắt.
Trong phút chốc Long Dạ Tước ám muội kề sát vào mặt cô: “Nếu như đá hỏng, tôi sẽ khiến cho em theo tôi cả nửa đời sau.”
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, khuôn mặt nhỏ vụt đỏ lên một chút.
“Tôi mới không muốn.” Cô hừ hừ nói.
Đột nhiên Long Dạ Tước nắm chặt một cái tay nhỏ của cô rồi dán tại chỗ đã phản ứng kinh người của anh: “An ủi nó một chút đi!”
Tô Lạc Lạc bị dọa suýt chút nữa thì thét lên tiếng, trời ạ! Cái người đàn ông này chẳng biết xấu hổ là gì! Vậy mà công nhiên trước mặt mọi người để cho cô sờ của anh!
Đương nhiên, bọn họ đứng ở trung tâm sàn nhảy trung ương, cũng chưa chắc có người sẽ nhìn thấy cảnh này, thế nhưng tam quan của Tô Lạc Lạc suýt bị sụp đổ rồi, vừa rồi, cho dù anh chỉ là nhấn một cái rất nhanh nhưng cô đã cảm nhận được ba cái độ của anh: nhiệt độ, độ cứng, chiều dài. . .
Tiết tấu xảy ra đến điên rồi!
Người đàn ông này đơn giản là một tên khốn kiếp.
Rốt cục, một khúc cũng kết thúc, Long Dạ Tước trực tiếp ôm eo của cô ra khỏi sàn nhảy: “Nên đi đón bọn nhỏ rồi.”
Tô Lạc Lạc vùng vẫy thoát ra từ trong ngực của anh, cô đi về phía của Dạ Trạch Hạo. Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo nổi lên một tia đỏ ửng, vẻ nam tính động lòng người, cô Bạch ở bên cạnh đã chờ đợi không kịp muốn nhặt một Dạ Trạch Hạo say về nhà.
“Anh uống say.” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta nói.
“Ừm! Tôi đi cùng các người, dìu tôi.” Dạ Trạch Hạo đưa tay về phía Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc không cự tuyệt, cô đưa tay đi dìu anh ta, Dạ Trạch Hạo thừa cơ dựa toàn bộ thân thể vào trên vai của cô.
Tô Lạc Lạc có chút bất ổn, cô đành phải đưa tay ôm lấy anh ta: “Dạ Trạch Hạo, anh có thể đứng yên được hay không?”
“Trạch Hạo, em cũng dìu anh.” Nói xong, cô Bạch cũng đưa tay dìu lấy một bên khác, Dạ Trạch Hạo bị hai cô gái giúp đỡ đi ra.
Sau lưng, sắc mặt của Long Dạ Tước âm trầm đi theo, mà trong yến tiệc, chỗ lan can của lầu hai, người đàn ông trung niên mới vừa rồi nói chuyện với Dạ Trạch Hạo lắc đầu, lộ ra rất bất đắc dĩ.
Mà tâm trạng của Tô Vĩ Khâm cũng rất phức tạp, vừa rồi ông ta đã tận mắt nhìn thấy Long Dạ Tước công nhiên khiêu vũ với Tô Lạc Lạc, hơn nữa còn ôm nhau thân mật trong sàn nhảy. Chẳng lẽ người Long Dạ Tước thích không phải con gái lớn của ông ta, mà là người con gái riêng này sao?
Tô Lạc Lạc vịn Dạ Trạch Hạo say rượu đi vào trong thang máy, ngoài cửa sắc mặt của Long Dạ Tước lạnh lùng rảo bước tiến lên, mà Dạ Trạch Hạo cố ý chôn mặt vào trong cổ Tô Lạc Lạc, vô cùng ám muội.
Cô Bạch ở một bên đố kị không thôi, thế nhưng bây giờ cô ta có thể vịn được Dạ Trạch Hạo cũng coi là một loại vinh hạnh.
Bình thường, Dạ Trạch Hạo đều không thích người khác thân cận.
Tô Lạc Lạc và cô Bạch vịn Dạ Trạch Hạo ra, ngồi trong đại sảnh chờ chị Mai và trợ thủ đang vội vàng chạy tới.
“Cậu Dạ thế nào?”
“Anh ta giống như uống say rồi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng nói.
“Sao lại uống say như vậy?” Chị Mai vội hỏi.
“Không biết, chị nhanh đưa anh ta về nhà đi!” Tô Lạc Lạc nói xong, đột nhiên cánh tay bị một bàn tay kéo lại.
Giọng nam băng lãnh lên tiếng nói với chị Mai: “Nghệ sĩ của các người thì chính mình chăm sóc cho tốt.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bị kéo đi, Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, một đôi mắt bởi vì men say mà đỏ hồng trừng mắt nhìn Long Dạ Tước, bên trong ánh mắt kia giống như ẩn chứa một loại hận ý nào đó.
Long Dạ Tước híp híp mắt, không rõ phần hận ý này của Dạ Trạch Hạo từ đâu mà đến, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ với Tô Lạc Lạc sao?
Tô Lạc Lạc hơi đau lòng nhìn Dạ Trạch Hạo: “Anh mau để cho Chị Mai đưa anh về nghỉ ngơi đi!”
Cánh tay của Tô Lạc Lạc còn bị Long Dạ Tước giữ, anh trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô đi ra ngoài cửa.
Tô Lạc Lạc đi lại bất ổn một chút, cô tức giận nói: “Long Dạ Tước, anh thả tôi ra, tôi có thể tự mình đi một được.”
Thế nhưng, người đàn ông nào đó cũng không buông ra mà còn kéo cô mang theo một chút ý vị giận chó đánh mèo, khiến cho cô chỉ có thể chạy những bước nhỏ mới có thể đuổi kịp đôi chân dài của anh.
Đoàn xe của Long Dạ Tước đã chuẩn bị xong, khi anh đi vào trong thang máy, vệ sĩ của của anh đã chạy xe đến.
Long Dạ Tước kéo cửa ra, đẩy cô đi vào giống như là đẩy phạm nhân không thương tiếc một chút nào, mặt của Tô Lạc Lạc kém chút nữa thì đâm vào trên ghế da, cô đứng dậy ngồi xuống.
Khi người đàn ông ngồi vào từ một bên khác, gương mặt xinh đẹp của cô đã đỏ lên vì nén giận.
Tô Lạc Lạc lại hơi lo lắng cho Trạch Hạo, từ cửa kính xe cô vội vàng nhìn lại phía đại sảnh, cắn môi dường như rất quan tâm đến anh ta.
Điều này khiến cho sắc mặt người đàn ông ngồi bên người cô càng khó coi hơn, anh lạnh lùng nói: “Đi nhanh lên.”
Vệ sĩ lập tức đạp chân ga, nhanh chóng lái xe ra khỏi đường lớn của khách sạn, chạy về phía nhà họ Long.
Tô Lạc Lạc cũng không nghĩ tới, một yến tiệc đang tốt đẹp như vậy lại phát sinh nhiều chuyện như thế, thậm chí ngay cả vị ba vô tình kia của cô cũng ở đó. Mặc dù sau đó cô cũng không hề tìm thấy ông ta, nhưng Long Dạ Tước nói ở đấy vậy thì khẳng định ông ta ở đó.
Tô Lạc Lạc ôm lấy khuôn mặt nhỏ, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, rất nhiều chuyện khi còn bé đã hiện ra. Đó là một loại cô độc, cảm xúc bi thương. Từ khi cô bảy tám tuổi đã bắt đầu hiểu chuyện, cô có ba, nhưng đó là một người ba tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô, bảo vệ cô.
Sự quan tâm và chăm sóc của mẹ đã giúp cô khỏe mạnh trưởng thành, nhưng đối với người đàn ông sinh ra cô lại một loại trời sinh hận ý .
Trong ghế ngồi phía sau, bầu không khí ngột ngạt, Tô Lạc Lạc có chút không thở nổi, cô chỉ hi vọng đoạn đường này nhanh chóng kết thúc.
Sau khi xe từ từ giảm tốc độ, Tô Lạc Lạc mới từ trong bóng đêm nhìn thấy một tòa tường thành bên ngoài mười phần uy nghiêm, một loạt cây cột kiến trúc Rome vô cùng khổng lồ lộ ra mười phần hùng vĩ.
Trong lòng của cô dâng lên cảm giác, liệu rằng trong tương lai cô có tranh đoạt được quyền nuôi dưỡng bọn nhỏ với một gia đình như vậy không? Ý tứ của Long Dạ Tước là chờ bọn nhỏ lớn lên một chút thì để cho chúng tự quyết định lựa chọn sẽ sống cùng với ai, tất nhiên Tô Lạc Lạc có tự tin, thế nhưng vạn nhất Long Dạ Tước không định giữ lại lời nói lúc trước thì sao?
“Các anh chờ ở trong xe.” Sau khi Long Dạ Tước nói xong, anh cất bước đi về phía đại sảnh của nhà họ Long.
Tô Lạc Lạc thở dài một hơi, từ khi về nước, dường như cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vốn dĩ cô cũng an tâm làm một thợ trang điểm, thế nhưng bây giờ đột nhiên cô lại vướng vào hai người đàn ông.
Chương 89: Daddy, Mommy ngủ cùng một chỗ
Vướng vào Long Dạ Tước, đó là bởi vì chuyện liên quan đến bọn nhỏ, mà vì sao cô lại vướng vào Dạ Trạch Hạo thì thật sự cô cũng không nói nên lời.
Cô chỉ hi vọng tại những này nhao nhao loạn loạn thế giới bên trong, nàng duy trì niềm tin của chính mình , chờ có một ngày, nàng tiếp tục trở về chính mình cuộc sống bình thản là được, nàng không cầu cái gì đại phú đại quý, thấy người sang bắt quàng làm họ sinh hoạt, nàng chỉ cần bồi bạn bọn nhỏ cùng một chỗ trưởng thành.
Không qua mấy phút, đã nhìn thấy Long Dạ Tước trong ngực ôm con gái, nắm tay con trai ra, Tô Lạc Lạc không kịp chờ đợi xuống xe nghênh đón.
Tô Tiểu Sâm lập tức buông lỏng tay cầm Daddy ra, hưng phấn chạy về phía cô: “Mommy, Mommy. . .”
Dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ hơn bốn tuổi cảm giác ngây thơ vẫn còn nguyên vẹn.
Tô Lạc Lạc ôm lấy con trai, một ngày không thấy đã cực kỳ nhớ mong, cô hon mấy lần ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Tô Tiểu Hinh nhìn mẹ ôm anh trai, cô bé cũng rất nhớ mẹ ôm mà! Mà bé ngạc nhiên phát hiện Mommy mặc váy thật xinh đẹp!
Ngồi vào trong xe, Tô Tiểu Hinh lập tức lại sà vào trong ngực Tô Lạc Lạc hôn một cái, một tay Tô Lạc Lạc ôm con trai, một tay ôm con gái, vô cùng thỏa mãn.
Đôi ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn ba mẹ con, anh cũng không phát hiện ra ánh mắt của mình nhu hòa rất nhiều.
Trở lại trong biệt thự.
Tô Lạc Lạc tắm rửa cho con gái, thổi tóc, khi ở mùa hè trẻ con thường thường sẽ chơi đến đầu đầy mồ hôi, nếu như không gội đầu tóc sẽ có một mùi thiu thiu, nhưng làm mẹ xưa nay sẽ không ghét bỏ mùi trên người trẻ con của mình.
Lại bẩn cũng là máu mủ ruột thịt.
Hơn nữa mỗi ngày duy trì bọn nhỏ sạch sẽ, cũng là chức trách của người làm mẹ.
Sau khi Tô Tiểu Hinh sấy tóc xong, tóc dài tinh tế mềm mại thả tung ở sau gáy, phối hợp khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ, mặc váy ngủ màu trắng, đơn giản chính là một mỹ nữ nhỏ.
Tô Tiểu Hinh lại chạy tới gian phòng của ba chơi đùa, Tô Lạc Lạc tắm xong đi ra cũng đã chín giờ rưỡi, mà còn nghe thấy hai đứa nhóc ở trong phòng Long Dạ Tước chơi đùa, cô đành phải gõ cửa một cái, đẩy ra.
Cô nhìn thấy Long Dạ Tước còn chưa tắm rửa, áo sơ mi trắng quần tây đen thân thể ngang tàng nằm ở trên giường. Ngay tại bên cạnh anh, con trai và con gái đang làm ầm ĩ, cười khanh khách, Tô Tiểu Hinh trông thấy Mommy đẩy cửa tiến vào, cô bé lập tức vui vẻ bò dậy: “Mommy, mẹ nhìn. . . Con có thể giẫm ở trên người Daddy đi được nha!”
Tô Lạc Lạc nhìn thấy Tô Tiểu Hinh lắc lắc lung lay giẫm lên phần bụng rắn chắc của Long Dạ Tước, bắt đầu vừa đi vừa cười khanh khách. Trẻ con cũng cần được ba mẹ khen ngợi, đương nhiên Tô Tiểu Hinh cũng coi là bản thân mình rất lợi hại ! Bé quay đầu nhìn mẹ mình chờ được khen ngợi.
Mà đúng lúc này, thân thể lung lay suýt ngã lập tức trượt vào trong ngực Long Dạ Tước, bàn tay của anh vừa vặn tiếp được cô bé.
Để chứng minh bản thân mình còn có thể đứng lên, bắp chân bé lung tung đạp một trận trên người Long Dạ Tước.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Long Dạ Tước hiện lên vài tia cảm giác đau, Tô Lạc Lạc nhìn thấy chỉ muốn cười ra tiếng, mấy đá này của con gái đạp phải chính là nhược điểm cái nào đó ở giữa của người đàn ông.
Nhưng cô bé hoàn toàn không biết! Kém chút nữa đã giẫm hỏng nơi nào đó để về sau ba mình sinh em trai em gái.
“Mommy, con giỏi hay không?” Tô Tiểu Hinh nâng khuôn mặt nhỏ lên hỏi.
Tô Lạc Lạc chịu đựng buồn cười, dựng thẳng ngón tay lên với cô bé: “Cực kỳ giỏi.”
Cô nói cực kỳ giỏi, ý nói một cước kia của con gái vào nơi nào đó của người đàn ông, quá tuyệt vời.
Tô Tiểu Hinh lộ ra một loạt răng sữa nhỏ, cười cực kỳ đắc ý.
“Được rồi, đừng nô đùa nữa nên đi ngủ thôi.” Long Dạ Tước nói xong, sửa sang lại vạt áo hơi xốc xếch, vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé: “Mau trở lại phòng đi ngủ thôi!”
“Mommy, buổi tối hôm nay chúng ta ngủ trên giường Daddy có được hay không?” Tô Tiểu Sâm đột nhiên đề nghị.
“Ừm! Giường của Daddy thật lớn! Bốn người chúng ta có thể nằm ngủ được nha!” Tô Tiểu Hinh cũng nghĩ muốn thể nghiệm một chút cảm giác ngủ cùng Daddy Mommy.
“Không được.” Tô Lạc Lạc lập tức cự tuyệt.
Long Dạ Tước híp mắt nói: “Từ bé bọn nhỏ đã không có thể nghiệm qua cảm giác ngủ cùng ba mẹ, sao em không thỏa mãn bọn chúng một chút?”
“Đúng! Mommy, con xin mẹ mà! Chúng ta cùng ngủ chung với Daddy đi!” Tô Tiểu Hinh lập tức chu miệng nhỏ khẩn cầu.
“Mommy, mẹ đồng ý với chúng con đi! Chúng con cam đoan rất ngoan, chúng con sẽ không đá lung tung vào người đâu.” Tô Tiểu Sâm cũng lôi kéo quần áo của cô khẩn cầu.
“Chúng ta một người ngủ một bên, trẻ con ở chỗ này, em sợ cái gì?” Một đôi lãnh mâu của Long Dạ Tước giống như có hấp lực của lỗ đen, nhìn thấu tâm tư của cô.
Tô Lạc Lạc đương nhiên không sợ, có bọn nhỏ ở đây, đố người đàn ông này cũng không dám làm loạn, chỉ là, cô thật sự không quen ngủ trên một cái giường với anh , cô sẽ mất ngủ.
Tô Tiểu Hinh lập tức giả khóc, miệng nhỏ bĩu ra: “Mommy, con xin mẹ mà!”
Tô Lạc Lạc còn không biết tính tình này của con gái sao? Cô đành phải cắn cắn môi nói: “ Được rồi! Chỉ một đêm thôi, về sau không cho phép náo loạn như thế này nữa.”
“Vâng!” Hai nhóc con lập tức vui vẻ.
“Tôi đi tắm.” Long Dạ Tước còn chưa tắm rửa.
Tô Lạc Lạc không khỏi nhắc nhở một câu: “Tốt nhất mặc nhiều một chút, tôi không muốn nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.”
Long Dạ Tước quay đầu nhíu mày: “Em muốn nhìn miễn phí tôi còn không cho đâu!”
Tô Lạc Lạc chẹn họng một chút: “Cho không tôi nhìn tôi cũng không muốn.”
“Mommy, hai người đang nói gì đấy!” Tô Tiểu Sâm hiếu kì hỏi.
“Đúng vậy!” Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to không hiểu hỏi.
Tô Lạc Lạc quẫn đến đỏ mặt, an ủi: “Không có gì, Mommy chỉ là muốn Daddy mặc nhiều quần áo một chút, ban đêm đi ngủ lạnh, không muốn bị cảm vì đông lạnh.”
Long Dạ Tước từ bên trong tủ quần áo tìm được một bộ quần đùi áo ngủ đi vào trong phòng tắm, Tô Lạc Lạc nghiêng người nằm ở trên giường người đàn ông không khỏi nhìn xem, vậy mà anh lại đổi mới được chăn mền, mà vải vóc cũng giống như lần trước, chẳng lẽ bộ bốn kiện này lại hơn một trăm vạn sao?
Tô Lạc Lạc không khỏi cảm thụ một chút, thầm nghĩ, hơn một trăm vạn, cũng không phải chỉ là dạng này mà! Lại không thoải mái hơn một chút.
Ngược lại, trên chăn giống như tản ra hơi thở hormone trên cơ thể người đàn ông kia, làm cho cô không muốn thấy nhiều biết rộng, vừa ngửi thấy cũng cảm giác hơi nóng mặt.
Hai bé con ngoan ngoãn nằm xuống ở giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng lộ ra vui vẻ, Tô Lạc Lạc cũng rất bối rối, nghĩ đến lần trước cô say rượu cô ngủ ở chỗ này một đêm, còn cởi hết áo.
Thật là quẫn bách.
Hai mươi phút sau, từ trong phòng tắm Long Dạ Tước đi ra ngoài, trong không khí phiêu tán hương khí người đàn ông, thân thể nho nhỏ của Tô Tiểu Hinh chen lấn: “Daddy, ba ngủ ở bên này.”
Long Dạ Tước cười vén chăn nằm vào một bên khác, hai cái cái đầu nhỏ từ trong chăn lộ ra, một hồi nhìn Daddy, một lúc lại nhìn Mommy, miệng nhỏ cười không khép lại được.
Đối với bọn nhỏ mà nói, có thể ở cùng một chỗ với ba mẹ, đó chính là thời gian vui sướng nhất.
“Được rồi, đừng lại lật tới lật lui, nhanh chóng ngủ đi!” Tô Lạc Lạc mệnh lệnh một tiếng, cô nghiêng người một bên, mà đối diện người đàn ông cũng nghiêng người, ánh mắt của hai người từ trong không trung có thể nhìn thấy nhau.
Chương 90: Cô không thể từ chối
Bọn nhóc nằm giữa cũng không che khuất tầm nhìn.
Ánh mắt Long Dạ Tước dán chặt vào người phụ nữ nằm phía bên kia giường. Dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc đen của Tô Lạc Lạc tán loạn trước ngực đầy gợi cảm, làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, trong đêm tối lại lộ ra hơi thở mê người.
Tô Lạc Lạc cảm giác được ánh mắt người đàn ông đối diện cứ nhìn cô chằm chằm, cô lập tức trừng mắt qua, tên này rốt cuộc đã nhìn đủ chưa?
Đám nhóc nằm giữa đã buồn ngủ đến cực điểm, nói ngủ liền ngủ, vừa nhắm mắt lại, hô hấp cũng trở nên đều đều. Hai gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống nhau như đúc, lúc ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tô Lạc Lạc nhìn các con đang ngủ, trong lòng cũng thả lỏng ra nhiều, cơn buồn ngủ ập tới, cô xoay người, đưa lưng về phía Long Dạ Tước mà ngủ.
Long Dạ Tước lại khó ngủ, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt hai đứa trẻ, ánh mắt anh dịu dàng đến khó mà tin nổi, lại nhìn bóng người mảnh khảnh phía bên kia giường. Bờ vai cô đẹp đẽ, dù chỉ là một bóng lưng cũng khiến cho người khác có cảm giác muốn kéo cô vào ngực mà ôm, anh sao có thể buồn ngủ?
Long Dạ Tước đối với khát vọng của mình với người phụ nữ này có chút kinh ngạc. Làm sao có thể chứ? Anh lúc nào lại thiếu phụ nữ đến nỗi một người phụ nữ tùy tiện leo lên giường của anh, anh cũng có phản ứng?
Nghĩ đến đêm nay lúc anh ôm cô khiêu vũ, ngửi thấy hương hoa lan trên người cô, anh lập tức có phản ứng lạ thường.
Tô Lạc Lạc nhắm mắt lại, trong hô hấp tràn đầy hơi thở nam tính của người đàn ông này, bên trong mát lạnh mang theo một chút hormone, hòa vào không khí trong lành lại không khiến cho cô cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cô càng thêm buồn ngủ.
Bất tri bất giác, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Long Dạ Tước nhìn cô gái đã ngủ say, trong lòng không nói nên lời, người phụ nữ này thật không coi anh ra gì.
Lúc Tô Lạc Lạc ngủ say, lật người lại, đột nhiên một gương mặt ngọt ngào đang say ngủ lại đối mặt với người đàn ông này.
Long Dạ Tước chống khuỷu tay, ánh mắt sâu tựa bóng đêm, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ nhìn kĩ gương mặt Tô Lạc Lạc. Làn da căng mịn, lông mi dài che kín mắt, dưới cái mũi xinh đẹp là đôi môi anh đào hồng hồng, nhỏ nhắn, mềm mại, hơi thở đầy quyến rũ mê người.
Yết hầu Long Dạ Tước lăn nhẹ, xem ra, cùng người phụ nữ này đi ngủ chính là sai lầm, tự tạo nghiệt.
Bọn trẻ ngủ cũng thật ngoan, không có lăn qua lộn lại, trái lại Long Dạ Tước lại thấy khát nước nên rời giường xuống lầu uống nước.
Uống vài ly nước lạnh dường như mới có thể dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một cái chân nhỏ vắt lên bụng cô, cô cong môi cười, hóa ra là con trai đã dậy rồi.
“Mommy, dậy thôi” Tô Tiểu Sâm nâng mặt cô nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ ra, hôm nay không phải hai ngày nghỉ, cũng không phải kì nghỉ, bọn trẻ vẫn phải đi học đúng giờ.
Lúc trước còn có thể ăn sáng tại nhà, bây giờ bọn nhóc lại càng muốn ăn trong trường, bởi vì có món ăn phong phú đa dạng, còn có bạn bè cùng ăn.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn phía bên kia giường, Long Dạ Tước không thấy đâu nữa rồi.
Ngay khi Tô Lạc Lạc từ phòng ngủ đi ra, đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước tới, trên người Long Dạ Tước mặc một chiếc áo thun đen mỏng bó sát, quần lửng, giày thể thao, đầu tóc có chút loạn, hiển nhiên là vừa mới chạy bộ trở về.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc lơ đãng nhìn cơ bụng tám múi thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo. Cô lại nghĩ đến năm năm trước cô nằm dưới thân anh chân thực đến vậy, cô nuốt một ngụm nước bọt, nỗi sợ hãi lại dâng lên.
“Bọn trẻ dậy rồi sao?” Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt dáng vẻ buổi sáng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, đôi mắt trong veo, rõ ràng cô đã ngủ rất ngon.
“Ừm. Bọn trẻ dậy rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng di động trong phòng vang lên.
Cô mau chóng đi vào phòng nghe điện thoại. Mặt Long Dạ Tước hơi trầm xuống, vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng Tô Lạc Lạc từ trong phòng truyền tới: “A lô”.
“Bây giờ? Anh sao vậy? Không khỏe sao?”
“Được, tôi qua ngay đây.” Nói xong Tô Lạc Lạc đóng cửa phòng, dường như chuẩn bị đi thay đồ.
Long Dạ Tước không cần đoán cũng biết ai gọi điện tới, xem ra cô rất quan tâm đến tên Dạ Trạch Hạo kia.
Tô Lạc Lạc thay một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi và quần bò đi ra, nhìn thấy Long Dạ Tước đang dựa vào cửa, cô giật mình.
“Một lúc nữa anh đưa con đi học được không? Tôi có chuyện muốn ra ngoài một lát.”
“Đi đến chỗ tên Dạ Trạch Hạo đó?” Long Dạ Tước lạnh giọng hỏi.
“Ừ, hôm qua anh ấy uống hơi nhiều, bây giờ đang đau đầu.” Tô lạc Lạc cũng không giấu diếm anh.
“Không phải tôi đã nói em bỏ việc rồi sao? Sao em vẫn làm?” Long Dạ Tước tức giận chất vấn cô.
Tô Lạc Lạc không nhịn được nhíu mày phản bác: “Tôi không đi làm, tôi hít gió Tây Bắc để sống chắc?”
Cơ thể cao lớn của Long Dạ Tước tiến đến gần, hai tay vây Tô Lạc Lạc giữa vách tường và lồng ngực anh, nghiến răng nói:
“Chỉ cần em ở nhà chăm sóc con cái, hàng tháng tôi sẽ đưa tiền cho em, đủ để em sống thoải mái.”
Tô lạc Lạc thoáng kinh ngạc vài giây, sau đó cô cúi người, thoát khỏi sự vây hãm của Long Dạ Tước: “Không cần, tôi có sự lựa chọn của riêng mình”
Nói xong, Tô Lạc Lạc quay trở lại phòng của bọn nhóc, nhìn thấy hai đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề, cô dựng thẳng ngón cái: “Giỏi quá đi, một lúc nữa ba đưa hai đứa đến trường nhé, hôm nay mẹ không đưa hai đứa đi được.”
“Mommy đi đâu vậy?”
“Hình như chú Dạ bị ốm rồi, mẹ đi thăm chú ấy một lát.” Tô Lạc lạc không giấu bọn nhóc.
“Chú Dạ bị ốm sao? Mommy, mẹ phải chăm sóc chú ấy thật tốt nhé!” Tô Tiểu Hinh rất quan tâm nói.
Đôi mắt to của Tô Tiểu Sâm cũng hiện lên tia lo lắng, Tô lạc Lạc cười với hai đứa nhóc, nói: “Đừng lo lắng, bây giờ mẹ sẽ đi thăm chú, các con phải ngoan nhé.”
Nói xong cô hôn mỗi đứa một cái, Tô Lạc Lạc bước vội ra cửa. Long Dạ Tước từ trong phòng bước ra, đã nhìn thấy bóng dáng vội vã xuống lầu của cô, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt tối sầm lại.
Xem ra, lúc đi gặp Dạ Trạch Hạo, cô đúng là rất nhiệt tình.
Tô Lạc Lạc cũng thật lo lắng, chạy một mạch đến nhà của Dạ Trạch Hạo, đến nơi cô thở hổn hển ấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, Tô Lạc Lạc bước vào phòng khách.
“Dạ Trạch Hạo, anh ở đâu?” Tô Lạc Lạc vội vã lên lầu tìm anh.
Rốt cục cô cũng tìm thấy Dạ Trạch Hạo đang ở trong phòng ngủ chính, Dạ Trạch Hạo cởi trần, dựa vào đầu giường.
“Á! Sao anh lại không mặc quần áo thế?” Tô Lạc Lạc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng quay người lại.
“Rót cho tôi cốc nước ấm, tôi khát quá.” Dạ Trạch Hạo cất giọng khàn khàn.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn thấy trên mắc áo có một chiếc áo thun màu đen, cô lập tức ném lên giường “Anh mau mặc áo vào đi.”
“Tô Lạc Lạc, em chán ghét thân hình của tôi đến vậy sao?” Dạ Trạch Hạo có chút ảo não nói.
Bình luận facebook