• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện (2 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66: Không nói được thì hôn.


Tô Lạc Lạc cắn môi vội la lên:


– Nhanh lên, tôi phải đến đó trước 5 giờ 30.


Dạ Trạch Hạo ngừng cười, cầm điện thoại nói với cô:


– Đi thôi.


Tô Lạc Lạc đi theo anh ta ra ngoài, cô phát hiện nhân viên đều nhìn cô với ánh măt quái di Tô Lạc Lạc đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân làm bộ không nhìn thấy.


Tới dưới tầng Dạ Trạch Hạo ấn một chiếc xe màu trắng đang đỗ ở đây. Tô Lạc Lạc thấy anh ta nhiều xe, nghĩ lại mình ngay cả một chiếc xe hơn mười vạn cũng không mua nổi.


Ngồi vào xe thể thao Dạ Trạch Hạo lái xe thẳng đến cửa ga ra.


Từ trung tâm thành phố đến trường học cũng chỉ nửa tiếng. Lúc này vừa đúng 5 giờ 20, Tô Lạc Lạc xuống xe nhìn Dạ Trạch Hạo nói:


– Cám ơn, tôi về trước.


– Không việc gì dù sao cũng nhàm chán, tôi đi đón bọn trẻ với cô.


Tô Lạc Lạc lập tức run lênvài giây, lắc đầu nói:


– Không cần, tôi tự mình đi đón là được, lát nữa Long Dạ Tước đến đây.


Dạ Trạch Hạo nhíu mày


– Sao vậy, tôi còn phải e ngại anh ta?


– Anh ấy không thích anh tiếp cận bọn trẻ.


Tô Lạc Lạc chỉ có thể ăn ngay nói thật.


Dạ Trạch Hạo hừ lạnh một tiếng


– Anh ta không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta chỉ cần bọn trẻ thích tôi là được.


Đang nói đột nhiên Tô Lạc Lạc thấy một chiếc xe Limousine quen măt đi về phía này, cô thầm căng thẳng, Long Dạ Tước đến rồi.


Ngồi ở ghế lại Long Dạ Tước nhìn thấy xe thể thao màu trắng trước mặt, Tô Lạc Lạc đang nói chuyện phiếm với người đàn ông kia, sắc mặt anh nháy mắt trầm đi, cô gái này không rời người đàn ông kia được sao, thật khiến anh buồn nôn.


Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đến cô nhỏ giọng nói với Dạ Trạch Hạo:


– Anh có thể đi về trước không?


– Khong thể.


Dạ Trạch Hạo khoanh tay cười nghiền ngẫm.


Tô Lạc Lạc thấy Long Dạ Tước nhìn cô một cái, sau đó đi vào trường học cô cũng vội vàng theo vào.


Trong trường học, hai đứa bé đã chuẩn bị sẵn nhìn thấy ba mẹ cùng nhau đến rất vui vẻ.


– Ba mẹ, hai người đến rồi.


Hai đứa bé một người lao về phía Long Dạ Tước một đứa lao về phía Tô Lạc Lạc. Tô Tiểu Hinh thích ba bế, Tô Lạc Lạc cũng lâu rồi không bế con trai. Tô Tiểu Sâm lại lớn hơn một ít, Tô Lạc Lạc hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé mấy cái trìu mến nhìn cậu.


– Mẹ, sau này mỗi ngày ba mẹ đều đến đón bọn con sao?


Tô Tiểu Hinh vui vẻ hỏi.


Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, Long Dạ Tước đáp rất nhanh:


– Đúng, sau này mỗi ngày ba mẹ sẽ đến đón các con.


– Thật vui, con thích ba mẹ cùng đến đón bọn con.


Tô Tiểu Hinh giống như con chó nhỏ ôm chặt Long Dạ Tước.


Tô Lạc Lạc biết con gái mình là đứa bé bám người, lúc này cô đang bám cô.


Đi ra cửa trường học, Long Dạ Tước bế con gái đến xe anh, lúc này Tô Lạc Lạc mới chú ý xe của Dạ Trạch Hạo đã không còn ở đây cô thở phào nhẹ nhõm.


Ngồi vào chiếc xe xa hoa của Long Dạ Tước. Tô Lạc Lạc ngồi cạnh cửa sổ muốn tránh ánh mắt ghet bỏ kia.


Mười phút là về đến biệt thự. Bọn trẻ xuống xe, lúc này trời chạng vạng, Tổ Tiểu Sâm cầm quả cầu đi ra bãi cỏ chơi, Tô Tiểu Hinh cũng đi theo.


Tô Lạc Lạc có chút mệt, thân thể mệt mỏi trong lòng cũng mệt mỏi, cô chuẩn bị lên tầng tắm giặt.


Khi tắm rửa cô mới phat hiện không mang theo áo ngủ, cô bọc một chiếc khăn tắm đẩy cửa ra.


Vừa đi ra ngoài vừa dùng khăn mặt lau tóc.


Nhưng…


Ánh mắt của cô lại bị một người đàn ông im lặng đứng trước cửa sổ làm cho kinh hãi hét lớn.


Giây tiếp theo cô ôm ngực phòng ai đó nhìn thấy.


Long Dạ Tước nhìn thấy ánh mắt kinh hãi như con nai của cô cười lạnh:


– Cô làm gì vậy?


– tôi đang muốn hỏi anh vào phòng tôi làm gì?


Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi lại. Cho dù là nhà anh anh cũng không thể tùy tiện đi vào phòng riêng của cô.


– Tôi muốn nói với cô chuyện hôm nay.


Long Dạ Tước nhíu mày nhìn chằm chằm cô.


Cô vẫn đang quây người bằng cái khăn tắm, còn trong khăn tắm có mặc gì không anh bỗng có chút tò mò.


Tô Lạc Lạc có chút tức giận


– Anh có thể chờ tôi mặc quần áo xong rồi nói không?


Đáy mắt Long Dạ Tước hiện lên một ý cười nghiền ngẫm


– Không thể, cần nói luôn bây giờ.


Nói xong anh chậm rãi đi về phía cô.


Tô Lạc Lạc nhìn thấy sự nguy hiểm trong ánh mắt của anh cô không khỏi lui về sau mãi cho đến khi dựa vào vách tườn lạnh như băng cô không thể lui nữa.


Dưới áo tơ tằm trắng muốt có thể thấy rõ thân thể cường tráng rắn chắc cũng như từng đường cong của người đàn ông. Cảm giác áp bách tràn ngập theo anh đến gần từng bước. hơi thở đầy nam tính cũng đậm dần lên.


– Anh… anh không được đến gần như vậy, tai tôi không điếc nói chuyện với anh tôi có thể nghe thấy.


Tô Lạc Lạc tay đỡ ngực anh. hai tay Long Dạ Tước chống hai bên đầu cô, Tô Lạc Lạc bị vây giữa anh và vách tường.


– Cô rất thiếu đàn ông?


Long Dạ Tước nhíu mày đùa cợt hỏi.


Tô Lạc Lạc chớp mắt một cái


– Anh nói bậy cái gì vậy?


– Nếu cô muốn thỏa mãn về thân thể, tôi không ngại cho cô lên giường tôi.


Long Dạ Tước giọng như ban ân.


Tô Lạc Lạc cuối cùng hiểu được anh muốn nói gì. Cô không khỏi cười nói:


– Long Dạ Tước, anh thiếu phụ nữ phải không? Đừng suôt ngàu quyến rũ tôi, tôi không có hứng thú với người đàn ông Tô Vũ Phỉ đã dùng qua.


Ánh măt của người đàn ông lập tức tối sầm nguy hiểm, gương mặt lạnh lẽo,anh siết chặt chiếc cằm của Tô Lạc Lạc:


– Sao? Trước mặt Dạ Trạch Hạo biến thành sủng vật dịu dàng, trước mặt tôi đã giả bộ liệt phụ trinh tiết?


Tô Lạc Lạc tức giận muốn gạt tay anh ra, nhưng lực anh lớn, không chỉ làm cô đau, xương cốt cũng bị anh bóp nát.


Cô tức giận đến trắng mặt, người đàn ông này có tư cách gì nói cô như vậy? Cô dùng sức, đẩy anh ra.


Cô tức giận ngẩng đầu lên, trừng mắt quật cường nhìn anh:


– Chỉ cần tôi đồng ý, tôi thích trở thành sủng vật của ai thì của người dó anh quản được sao?


Những lời này khiến người đàn ông thật sự tức giận, anh còn chưa kịp phát tiết ra.


Giọng tức giận của Tô Lạc Lạc lại vang lên


– Trước mặt anh, tôi có thể không đáng một đồng cũng không có nghĩa là trước mặt người khác tôi không phải là vật báu vô giá.


Long Dạ Tước tức giận đến hít thở không nổi, trái tim giống như bị nhéo một chút, có cảm giác đau.


Anh nhíu mày không hiểu sao lại có cảm giác như vậy.


– Long Dạ Tước tôi cảnh cáo anh sau này việc riêng của tôi anh không được quản… Nếu.. ô..


Tô Lạc Lạc còn đang nói đột nhiên bị một cặp môi nóng rực lấp kín, nuốt hết những lời cô đang định nói.





Chương 67: Đồ hỗn đản.





Tô Lạc Lạc mở to mắt, đang định dùng tay để phản kháng nhưng anh đã nhìn thấy và dùng tay cầm tay cô đẩy lên đỉnh đầu.


Lúc này ngoài thừa nhận nụ hôn của anh cô cũng không có lựa chọn nào khác.


Điên rồi, người đàn ông này dựa vào cái gì mà hôn cô?


Hơi thở đều là hơi thở của anh, hormone nam tính nồng đậm khiến cô khó thở.


Đầu càng lúc càng trống rỗng, đôi tay bị khống chế, cả người bị khóa lại, mà khoang miệng tất cả đều là hơi thở của anh khiến cô mơ màng.


Long Dạ Tước cũng không hiểu sao anh lại dùng cách này để trừng phạt cô. Bởi vì vừa nãy khi cô giương miệng nhỏ lên cãi lại anh, khiến anh nghe thấy phiền, chỉ muốn ngăn cô không được nói.


Anh đã lựa chọn cách này.


5 năm trước ảnh hưởng không nhiều lắm, nhưng điều duy nhất anh nhớ rõ ràng chính là hơi thở của cô thật ngọt, thật ngon.


Lúc này, hương vị của cánh môi đỏ mọng vẫn ngọt ngào như cũ khiến cho anh không muốn ngừng lại, cơ thể anh có một khát vọng đang kêu gào.


Anh cũng không cố ý áp lực, mặc cho khát vọng này chiếm hết cơ thể mình cũng khiến cho nụ hôn của anh ban đầu là trừng phạt lúc này bắt đầu chậm lại, tinh tế thưởng thức.


Tô Lạc Lạc choáng váng, chỉ nghĩ đến một điều là ngăn tên hỗn đản này lại.


Cuối cùng cô nghĩ đến một cách, cô dùng hết sức nâng chân phải lên, thừa lúc người đàn ông không để ý, dùng sức đá vào bộ hạ của người đàn ông.


Một tiếng kêu rên vang lên, tay anh đang khống chế tay cô lập tức buông ra, cả người lui về sau mấy bước, khuôn mặt tuấn túc lúc này giống như mưa rền gió dữ giây tiếp theo có thể nuốt sống cô.


Tô Lạc Lạc nắm chặt tay, đôi mắt trong veo như mùa thua lúc này đang đầy lửa giận, ánh mắt quật cường nhìn anh giống như một con mèo hoang rất hung hãn.


Ánh mắt Long Dạ Tước lóe lên sự đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, cả người toát ra hơi thở nham hiểm hung ác


– Cô gái, cô là người đầu tiên khiến tôi bị đau.


– Đương nhiên, nếu anh hỗn đản như vậy, còn có lần sau tôi vẫn làm vậy.


Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.


Lý trí của Long Dạ Tước lúc này cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Dục vọng trong mắt anh đã biến mất, khuôn mặt góc cạnh không nhìn ra cảm xúc.


– Nếu dám có lần sau, tôi tuyệt đối không tha cho cô.


Tô Lạc Lạc hơi trố mắt:


– Rõ ràng là anh bắt nạt tôi trước.


– Bắt nạt cô thì làm sao?


Long Dạ Tước nhìn cô cười lạnh nói.


– Quy định trước đó anh đưa ra thì sao?


Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi.


– Đó đều là nhưng quy định dành cho cô, không liên quan đến tôi. Nếu cô không muốn tuân thủ quy tắc của tôi, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.


Tô Lạc Lạc cảm thấy anh không tốt bụng như vậy, vội hỏi:


– Vậy tôi có thể dẫn bọn trẻ theo không?


– Đương nhiên bọn chúng sẽ sống cùng tôi, ngoài tôi và người giúp việc của tôi không ai được đến gần bọn trẻ.


Anh lạnh lùng nói.


Tô Lạc Lạc tức giận đến đỏ mặt:


– Anh…


– Trước cuối tháng, tôi muốn nhận được mười vạn của cô, nếu không có cô cứ thử xem.


– Tôi không có.


Tô Lạc Lạc không muốn đền cho anh ta, anh ta nói đền thì đền sao?


Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng, miệng cười tà ác:


– Tôi không ngại thịt thường.


Tô Lạc Lạc tức giận đến nghiến răng, cãi lại:


– Anh đừng có mơ!


– Vậy tôi chờ cô chuyển tiền. Nếu không trả, tôi coi như cô đồng ý thịt thường.


Người đàn ông tà ác nói, thân dưới vẫn còn cảm giác đau đớn, anh cắn răng cảnh cáo:


– Lần sau khiến tôi đau tôi sẽ ép cô.


Tô Lạc Lạc trừng mắt, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng đậm, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như hoa hồng vì giận, đẹp nhưng có gai.


– Nếu anh dám tùy tiện hôn tôi tôi sẽ dám đá anh.


Cô không sợ anh.


Long Dạ Tước cắn răng không muốn chấp nhặt với cô, hung hăng nói tiếp:


– Ba ngày sau, tôi muốn cô rời Dạ Trạch Hạo.


– Tôi sẽ không.


Tô Lạc Lạc nói với theo lưng anh.


Long Dạ Tước cũng tức giận đến đau ngực, đã gặp những cô gái ngang bướng nhưng chưa gặp ai quật cường lại ngang bướng như cô.


Bữa tối, trước mặt hai đứa trẻ, hai người cũng sống chung hòa bình, buông ân oán vì bọn trẻ.


Mặc dù Tô Lạc Lạc hận cắn răng đối với người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn hai đứa trẻ đau lòng.


Tô Tiểu Sâm gắp một miếng đỗ nhìn Tô Lạc Lạc nói:


– Mẹ mẹ cắn một nửa đi.


Tô Lạc Lạc lập tức cắn một nửa, vốn tưởng nửa còn lại thằng nhóc này sẽ đưa vào miệng nó nào ngờ nó lập tức đưa cho người đàn ông đối diện:


– Ba, một nửa này cho ba.


Tô Lạc Lạc lập tức xấu hổ, con trai cô cố ý! Cô nghĩ Long Dạ Tước sẽ từ chối lại không ngờ anh cười đưa nửa còn lại vào miệng.


Tô Lạc Lạc thầm mắng con trai.


Tô Tiểu Sâm chính là cố ý. Lúc này Tô Tiểu Hinh thấy trò vui:


– Con cũng muốn.


Nói xong cô cầm đũa gắp một miếng đỗ, cô ngồi gần Long Dạ Tước cho nên cô đưa cho ba trước:


– Ba, cắn một miếng.


Long Dạ Tước rất phối hợp cắn một miếng, Tô Tiểu Hinh lập tức đưa nửa còn lại cho mẹ:


– Mẹ, đây là phần mẹ.


– Mẹ không ăn, Tiểu Hinh ăn đi.


Tô Lạc Lạc từ chối, nhưng rất anh cô cảm thấy ánh mắt tức giận của người đàn ông đối diện trừng mắt nhìn cô.


– Mẹ, mẹ ăn đi ăn đi.


Tô Tiểu Hinh giục cô ăn, chu miệng nhỏ tỏ vẻ không vui.


Tô Lạc Lạc không nói gì, hai đứa trẻ đều cố ý cô đành phải nghiêng người ăn nửa còn lại của miếng đỗ mà Long Dạ Tước đã cắn một nửa vào miệng.


Tô Lạc Lạc vội vàng vùi đầu ăn cơm, đồng thời ra lệnh cho bọn trẻ ăn hết bát cơm không được để thừa.t


Ăn xong, Tô Lạc Lạc tắm cho con gái, Long Dạ Tước tắm cho con trai.


Tám giờ.


Tô Tiểu Sâm nghĩ đến một việc lớn, ba còn chưa xem ảnh chụp trước đây của bọn nó mà cậu bé biết trong IPAD của mẹ có rất nhiều ảnh của hai anh em trước đây. Từ khi sinh ra, mẹ đã ghi chép lại rất nhiều khoảng khắc của hai anh em.


Tô Tiểu Sâm tắm xong cầm IPAD trên tủ đầu giường của Tô Lạc Lạc đi đến phòng ba.


Long Dạ Tước thấy cậu nhóc đưa IPAD đến không khỏi nhíu màu:


– Buổi tối không được xem phim hoạt hình.


– Không phải ạ, ba, đây là IPAD của mẹ, con muốn cho ba xem ảnh hồi bé của bọn con.


Nói xong cậu nhóc giống như chuyên gia máy tính, đôi tay nhỏ bé bấm bấm, đã mở ra kho ảnh của Tô Lạc Lạc. Cô rất cẩn thận, ghi lại từng tháng năm.


Long Dạ Tước cũng rất hứng thú, anh thật sự muốn xem hai đứa con này, cười vuốt vẻ đầu con trai nói:


– Con ngoan, để ba xem xem.


Nói xong Long Dạ Tước cầm IPAD, tìm đến bốn năm 2 tháng trước đây, khi đó hai đứa bé này mới sinh ra. Trên ảnh là Tô Lạc Lạc vẫn đang trong bệnh viên, nằm bên cạnh cô là hai đứa bé còn đỏ hỏn, Long Dạ Tước nháy mắt cảm thấy xúc động.





Chương 68: Ngắm ảnh con khi còn nhỏ.





Anh vốn chỉ biết cô sinh hai đứa nhỏ này nhưng khi xem ảnh bọn trẻ từ khi sinh ra đến giờ Long Dạ Tước mới cảm nhận được, mấy năm nay cô thật sự không dễ dàng gì.


Long Dạ Tước xem một ít ảnh đều là ảnh chụp hàng ngày của bọn trẻ, anh thấy anh bọn trẻ đang uống sữa, ảnh rất rõ ràng, Tô Lạc Lạc cũng không che gì, để lộ hoàn toàn nửa người trên.


Long Dạ Tước hiểu ra, cô ấy chắc chắn muốn giữ riêng kho ảnh này cho mình, nếu không cô sẽ không lưu lại những ảnh chụp lộ như vậy.


Dù hiện giờ cô cũng rất đầy đặn, nhưng không ngờ trong ảnh, khi cô cho con bú lại khiến người khác mơ ước.


Tô Tiểu Sâm đã quay về phòng cậu bé chơi trò chơi nên chỉ có một mình Long Dạ Tước thưởng thức.


Tiếp theo, có ảnh Tô Lạc Lạc đang cho con bú, cũng có ảnh cô tự chụp. Trong ảnh cô đô đô miệng giống như cô gái mới lớn, Long Dạ Tước im lặng xem ảnh, thấy ảnh ghi lại quá trình lớn lên của bọn trẻ trong lòng anh trở nên mềm mại.


Có lẽ, anh nên thông cảm với cuộc sống của cô trong mấy năm trước, anh muốn bồi thường.


Tô Lạc Lạc sấy khô tóc cho Tô Tiểu Hinh xong, con bé muốn đi tìm anh chơi Tô Lạc Lạc đột nhiên nghĩ hôm nay khi cô xuất hiện cùng với Dạ Trạch Hạo không biết có bị đưa lên mạng không. Cô muốn lấy IPAD để xem.


Rõ ràng IPAD cô đặt trên bàn lại không thấy đâu.


Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn trẻ cầm đi xem phim hoạt hình? Tô Lạc Lạc vội đẩy cửa ra, khi cô mở cửa phòng bọn trẻ thấy hai đứa đang ngồi chơi trên thảm.


– IPAD của mẹ đâu rồi?


Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.


– Mẹ, IPAD của mẹ con đã đưa cho ba xem ảnh.


– Ảnh gì?


Tô Lạc Lạc đỏ mặt hỏi.


– Là ảnh bọn con khi còn nhỏ.


Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không biết mẹ lo lắng cái gì.


Tô Lạc Lạc run cả người, trời ạ, muốn chết rồi,


– Con đưa cho ba khi nào?


– Tắm xong con đưa cho ba.


Tô Lạc Lạc vừa nghe vội vàng nói


– Hai đứa nhanh lên giường ngủ, không được chơi nữa.


Nói xong cô đóng cửa phòng sau đó lập tức đi đến trước cửa phòng ngủ chính gõ cửa.


– Mời vào!


Giọng đàn ông dễ nghe vang lên từ bên trong.


Tô Lạc Lạc bước vào thấy người đàn ông cao gầy ngồi trên sô pha, tay đang cầm IPAD của cô xem ảnh. Tô Lạc Lạc đỏ mặt sắp trích ra máu được. Đây chính là ảnh rất riêng tư của cô, cô không muốn người thứ ba xem.


Bởi vì không chỉ có ảnh ghi lại quá trình lớn lên của bọn trẻ, còn có ảnh hàng ngày của cô, huống chi nếu cô nhớ không nhầm còn có ảnh cô cho con bú.


– Trả IPAD cho tôi.


Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, vươn tay nói.


Long Dạ Tước giơ tay lên cao không không bắt được.


Tô Lạc Lạc lập tức buồn bực, nói:


– Mau trả lại cho tôi.


– Sao thế? Bên trong có ảnh gì tôi không thể xem sao?


Long Dạ Tước cười nghiền ngẫm, cái gì nên xem anh đều xem xong rồi.


Tô Lạc Lạc vừa nghe thầm cảm thấy may mắn, hỏi:


– Anh còn chưa xem ảnh phải không?


Nói không chừng con trai đưa IPAD cho anh, còn anh làm chuyện khác nên giờ mới bắt đầu xem ảnh.


Cô hi vọng là như vậy.


– Xem, xem xong hết rồi.


Long Dạ Tước lại tàn nhẫn đánh vỡ suy nghĩ này của cô.


Tô Lạc Lạc suýt quỵ ngã, cô đỏ mặt nói:


– Trả lại cho tôi.


– Tôi cũng có quyền xem ảnh của con tôi.


Long Dạ Tước nói xong, tay giơ cao IPAD lên, Tô Lạc Lạc căn bản không thể với tới.


Dáng người anh đã cao khiến cô ngưỡng mộ, lúc này anh giơ tay lên cao Tô Lạc Lạc nhìn IPAD trong tay anh vội vàng đến mức dậm chân:


– Long Dạ Tước, anh muốn xem tôi có thể cho anh xem nhưng hiện giờ anh trả lại cho tôi đã.


– Xin tôi đi.


Long Dạ Tước nghĩ đến vừa rồi trong phòng cô cô khiến anh tức giận, anh phải trừng trị cô.


Tô Lạc Lạc tức giận đến mức muốn giết anh, nhưng lúc này IPAD ở trong tay anh, cô không thể không cúi đầu, cô cắn môi nói:


– Xin anh trả lại cho tôi.


Long Dạ Tước nheo mắt nói:


– Chưa đủ chân thành, tiếp tục.


Tô Lạc Lạc vốn đã chịu đủ rồi, nghe tên hỗn đản này nói cô lập tức nắm cánh tay anh thở phì phì nói;


– Nếu anh không trả tôi sẽ cắn anh.


Long Dạ Tước híp mắt, tính tình bướng bỉnh của anh cũng bắt đầu, lạnh lùng nói:


– Không.


Tô Lạc Lạc lập tức nắm tay anh Long Dạ Tước cũng không kéo lại mặc cô cúi người mở miêng cắn vào cổ tay anh. Tô Lạc Lạc cố gắng cắn sâu.


Giống như con chó nhỏ, cắn tay anh không buông.


Long Dạ Tước vẫn bình tĩnh, thậm chí cũng không thèm nhăn mặt. Mặc cô đặt cặp môi mềm mại trên da thịt anh, cảm nhận được răng cô cắm vào da thịt mình.


Tô Lạc Lạc cố gắng dùng lực, nhưng coo không dám cắn đứt da anh. Cô cắn ra một dấu răng thật sâu sau đó vẫn buông ra giận dữ ngẩng đầu nhìn anh:


– Kệ anh xem.


Long Dạ Tước thấy cô buông ra, nheo mắt thản nhiên nói:


– Đêm nay tôi sẽ xem một đêm, ngày mai sẽ trả lại cho cô.


Tô Lạc Lạc luống cuống. Như vậy, ảnh cô cho con bú còn phải để anh xem một đêm?


– Anh không được xem linh tinh, đừng biến thái như vậy.


Tô Lạc Lạc cảnh cáo.


Long Dạ Tước nhếch môi nói:


– Là do cô suy nghĩ đen tối, tôi chỉ muốn xem ảnh cua bọn trẻ, cô nghĩ tôi có thể làm gì? Phát tiết đối với ảnh của cô sao?


Tô Lạc Lạc xấu hổ muốn chết, cô đỏ mặt nói:


– Sáng mai tôi sẽ đến lấy.


Nói xong cô đi ra ngoài, khi đóng cửa cô muốn sập mạnh cửa để thể hiện sự tức giận của mình nhưng nghĩ bọn trẻ sắp ngủ cô đành phải nhẹ nhàng khép cửa lại.


Quá đáng, cô tức chết mất.


Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng bọn trẻ, áp chế mọi lửa giận, cười dịu dàng nói:


– Ngủ thôi.


– Mẹ, mẹ kể chuyện cho bọn con, con muốn nghe.


Tô Tiểu Hinh kéo áo cô.


– Được, mẹ kể chuyện cho bọn con nghe.


Tô Lạc Lạc muốn dỗ hai đứa trẻ ngủ.


Chín rưỡi, hai đứa nhỏ ngủ sau, Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chúng nghĩ đến thời gian trước đây.


Hai đứa nhỏ mười tháng biết đi, nghiêng ngả lảo đảo, đứng lên lại ngã, nhưng cứ như thế rồi trưởng thành.


Trong lòng Tô Lạc Lạc tràn đầy cảm giác thỏa mãn.


Rời khỏi phòng Tô Lạc Lạc thật sự muốn đi lấy lại IPAD tránh cho người đàn ông kia xem ảnh một đêm. Đó đều là ảnh riêng tư của cô, hơn nữa có rất nhiều ảnh cô tự chụp, xấu xí lôi thôi, một lời không nói hết.





Chương 69: Cô nửa đêm vào phòng anh.





Tô Lạc Lạc trở lại phòng mình ngồi trên giường, tức giận đến không ngủ được. Mặc dù hôm nay cô mệt chết đi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Long Dạ Tước đang xem ảnh của cô thần kinh của cô lại căng thẳng.


Tô Lạc Lạc thật sự có suy nghĩ nửa đêm muốn đi lấy lại đồ.





Long Dạ Tước tắm xong đang mặc một chiếc quần lót tam giác, tóc vẫn ướt. Dưới ngọn đèn điêu khắc ra đường cong rắn chắc thon thả của anh, mỗi một tác đều như một kiệt tác hoàn mỹ.


Anh tiếp tục cầm IPAD xem, cẩn thận xem lại ảnh chụp cuộc sống hàng ngày của hai đứa trẻ. Sâu trong mắt anh hiện lên nụ cười trìu mến.


Nhìn con gái ăn kem đầy miệng, con trai đạp xe cười toe tóe. Không thể không nói cô thật sự cẩn thận, từ nhỏ bọn trẻ đã được chăm sóc cẩn thận, nhìn quần áo chúng mặc cũng rất hợp lý. Trên ảnh, cô con gái mặc chiếc váy hồng nhạt giống như thiên sứ, con trai thì ngầu như một hacker nhỏ. Ảnh chụp đều là lưu lại thời thơ ấu vui tươi của bọn trẻ. Mặc dù không có anh, nhưng cuộc sống của hai đứa tẻ cũng tràn ngập niềm vui.


Long Dạ Tước lòng đầy áy náy. Đồng thời cũng cảm thấy buồn bực. Cô rõ ràng mang thai con của anh, vì sao phải trộm sinh ra? Vì sao không nói cho anh?


Ngày hôm đó sao bọn nhỏ lại xuất hiện trong lễ đính hôn? Anh cẩn thận nghĩ lại, bọn trẻ rõ ràng đến trước, hơn nữa trốn trong phòng tiệc, còn cô vào sau rõ ràng là bị lừa gạt.


Nghĩ đến đứa con thông minh của mình Long Dạ Tước cảm thấy đây là do con trai và con gái mình tính toán trước.


Còn hai đứa trẻ vì sao lại tìm đến đó, nhất định là thấy lễ đính hôn của anh, hơn nữa cũng biết anh chính là cha chúng mới có thể lừa gạt Tô Lạc Lạc.


Long Dạ Tước cười, con trai thông minh như vậy tuyệt đối là một chuyện tốt.


Lần trước bà nội và ba mẹ đến thăm bọn chúng đều vui mừng cười toe toét. Còn Tô Lạc Lạc bọn họ không có cảm tình tốt, may mắn anh cản lại nói quan trọng là bọn trẻ, để cô ở lại, để anh tham gia vào cuộc sống của bọn trẻ, bồi dưỡng tình cảm cha con.


Mặc dù sau này đoạt tuyệt quan hệ mẹ con của họ, anh vẫn làm một người cha có trách nhiệm cũng không thể để bọn trẻ sau này hận họ.


Nhưng mẹ anh kiên quyết khiến anh tuyệt đối không thể có tình cảm với Tô Lạc Lạc. Một khi quan hệ cha con giữa anh và bọn nhỏ tốt lên, Tô Lạc Lạc sẽ biến mất khỏi cuộc sống của bọn trẻ.


Long Dạ Tước rõ ràng, người nhà mình không có cảm tình đối với Tô Lạc Lạc là do Tô Vũ Phỉ tạo thành. Nhưng cô gái này tính tình quật cường không chịu nói ra chuyện năm đó, anh không tin lời Tô Vũ Phỉ nói cũng không tin cô muốn lên giường anh, mang thai con anh. Nhưng nguyên nhân cụ thể cô không nói.


Cô không chịu nói anh cũng lười tìm hiểu. Đối với anh mà nói Tô Lạc Lạc ở đây chỉ là để bọn trẻ có đủ tình thương của ba mẹ. Anh hi vọng quan hệ này sẽ duy trì hai năm.


Trong hai năm này, cũng đủ làm cho anh cùng bọn trẻ có tình cảm ổn định. Đến lúc đó Tô Lạc Lạc đi hay ở anh sẽ không quan tâm.


Long Dạ Tước lật đến bức ảnh, trên ảnh Tô Lạc Lạc nằm trên cỏ một tay che ánh mặt trời, một tay cầm di động tự chụp, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt trong trắng xinh đẹp của cô, nụ cười của cô còn sáng hơn ánh mặt trời.


Trái tim Long Dạ Tước hơi cứng lại, anh nhìn chằm chằm bức ảnh này hơn mười giây sau đó mới tiếp tục xem tiếp. Trên ảnh tiếp cô ngồi trên sô pha, hai bên là hai đứa trẻ đang chu miệng hôn lên hai má cô, cô cười như một đứa trẻ.


Long Dạ Tước híp mắt, chết tiệt, rõ ràng anh em ảnh bọn trẻ đã xong, vì sao vẫn muốn xem ảnh cô?


Tiếp theo hơn mười bức ảnh đều là ảnh Tô Lạc Lạc tự chụp. Sau đó là ảnh bọn trẻ hơn ba tuổi, đưa bọn trẻ đến lơp buổi sáng mùa hè cô mặc chiếc váy hoa gợi cảm. Sau đó là ảnh chụp thân mật giữa cô và một người đàn ông ngoại quốc.


Người đàn ông kia ôm vai cô hai người cười sáng lạn.


Ánh mắt Long Dạ Tước trầm xuống vài phần, cô gái này quả nhiên không thiếu đàn ông, hơn nữa mấy bức ảnh tiếp theo đều là ảnh bọn họ chụp chung, có vẻ rất thân mật.


Người đàn ông này là ai? Long Dạ Tước tò mò, chẳng lẽ đây là bạn trai của cô ở nước ngoài?





Sau đó là ảnh Tô Lạc Lạc tự chụp, ăn mặc mát mẻ, còn có ảnh cô mặc bộ đồ ở nhà. Long Dạ Tước cảm giác cả người nóng lên, hơn nữa, càng khiến anh kinh ngạc chính là cơ thể ngủ say của anh lại thức tỉnh.


Long Dạ Tước nhìn thấy nơi nào đó, càng lúc càng không vui. Anh chán ghét mình bị ảnh hưởng khi xem ảnh cô.


Lúc này, đã rạng sáng, Long Dạ Tước cũng xem xong hết ảnh, ma xui quỷ khiến anh lật lại tấm ảnh cô cho con bú, lập tức có luồng điện chạy khăp người, anh hít một hơi tắt IPAD đi, kéo chăn chuẩn bị ngủ.


Hai giờ sáng.


Tô Lạc Lạc thật sự không ngủ được. Nếu IPAD tiếp tục ở trong tay Long Dạ Tước, cô nhất định nằm mơ thấy chuyện này, cho nên cô muốn cướp nó về.


Không là đòi lại đồ của cô.


Không thể gọi là cướp được.


Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng xuống giường, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, bên ngoài phòng khách vẫn có ngọn đèn mờ nhạt, để bọn trẻ nửa đêm thức dậy muốn tìm bọn họ thì không phải sợ.


Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua cửa phòng của bọn trẻ. Sau đó ánh mắt gắt gao nhìn về phía cửa phòng xa hoa trong mắt cô hiện lên một nụ cười lạnh.


Long Dạ Tước chắc chắn không nghĩ cô làm như vậy.


Tô Lạc Lạc giống như con mèo đi đến cửa sau đó cô híp mặt nhẹ nhàng kéo cửa ra.


Trên giường trong phòng Long Dạ Tước vừa mới đi vào giấc ngủ nhưng tính cảnh giác của anh giống như con báo, dù đang ngủ, anh vẫn luôn cảnh giác.


Tiếng mở cửa rất nhỏ, cũng không thoát khỏi lỗ tai của anh.


Đôi mắt tối như đêm của anh mở ra.


Long Dạ Tước nghĩ không biết có phải bọn trẻ tìm anh không. Từ cửa có gió lạnh truyền vào, tiếng bước chân như mèo, nghe cũng không phải bọn trẻ.


Mà là cô gái kia.


Khóe miệng Long Dạ Tước gợi lên một nụ cười lạnh, cô lại làm trộm, anh nằm im đợi cô gái này đến gần.


Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng, vui vẻ vì trong phòng vẫn có một bóng đèn tường, đây là Long Dạ Tước để đèn cho bọn trẻ.


Tô Lạc Lạc vui mừng khi nhìn thấy IPAD đặt ở đầu giường. Nghĩ đến những bức ảnh riêng tư của mình bị bại lộ trước mặt anh cô thật sự tức giận.





Chương 70: Trở thành nữ chính của tin đồn





Tô Lạc Lạc thấp thỏm, vì Long Dạ Tước ngủ nghiêng quay mặt về phía tủ nên cô không thể để anh phát hiện.


Nếu không cô nhất định sẽ xấu hổ.


Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đi nhẹ nhàng về phía tủ đầu giường, vươn tay đụng vào IPAD trên mặt bàn, mừng thầm cuối cùng vật cũng trở về nguyên chủ.


– Đến phòng tôi làm gì?


Bất ngờ một giọng nói trầm thấp vang lên.


Vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy người đàn ông không hề ngủ, đôi mắt sáng ngời sâu thẳm nhìn cô đầy nguy hiểm.


Tô Lạc Lạc xâu hổ vội đứng lên:


– Tôi không ngủ được muốn lấy IPAD để xem phim.


Anh ngồi dậy, chăn lụa từ trên người rơi xuống, bộ ngực đầy dã tính của hắn lộ ra trước mặt cô.


Tô Lạc Lạc sợ tới mức không cầm IPAD mà vội vàng bịt mắt, giống như sợ thấy cảnh không hay vậy.


Long Dạ Tước nhíu mày:


– Cô che cái gì?


Tô Lạc Lạc vừa bịt mắt vừa sờ soạng đầu giường, định cầm IPAD rồi đi không muốn nhìn nhiều.


Nhưng, cô sờ soạng…


Bỗng cổ tay cô bị một bàn tay giữ lại, người đàn ông hơi dùng sức cả người cô mất cân bằng đổ về phía anh.


– A…


Cô hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tình vùi vào vị trí thần bí của người đàn ông, tuy cách một tầng chăn nhưng khuôn mặt cô vẫn cảm giác được gì đó của anh.


Cằm Tô Lạc Lạc lập tức được nâng lên, cô bị đau ngẩng lên thấy một đôi mắt tràn ngập nguy hiểm:


– Đã vội vã yêu thương nhung nhớ như vậy?


Tô Lạc Lạc cắn răng


– Không phải.


– Vừa rồi cô hôn tôi làm gì?


– Tôi không.


– Vậy hôn lại lần nữa.


Nói xong anh xốc chăn lên, tay dùng sức kéo khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc lại gần.


Hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào mặt khiến cô khó thở suýt nữa ngất đi. Miệng nhỏ của cô chạm vào cảm giác cứng ngắc, cô sắp phát điên rồi.


Cô đỏ mặt lui về phía sau anh không cho, một tay cầm cổ tay cô, thuận tay kéo một cái cô ngã vào lòng ngực anh.


Tô Lạc Lạc muốn hét lên vừa hé miệng nụ hôn bá đạo của anh lại đề xuống.


Cô vừa hé miệng khiến cho anh dễ dàng hơn, trực tiếp xoay chuyển càn quét trong miệng cô, trừng phạt cô nửa đêm phá giấc ngủ của anh.


Tô Lạc Lạc bị hôn không thở nổi, tay cô đẩy mạnh vào ngực anh, nhưng cô lại chạm vào làn da nóng bỏng của anh vội rụt tay lại.


Ngực Tô Lạc Lạc phập phồng, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại những động tác theo bản năng.


Cô biết cách nhanh nhất để anh buông mình ra là tấn công phần yếu nhất của anh.


Chân không thể động vậy dùng tay đi.


Tô Lạc Lạc đột ngột nhéo một cái.


Anh quả nhiên đẩy cô ra, nhìn mặt anh giống như mãnh thú bị chọc giận. Tô Lạc Lạc vội xuống giường.


Nhìn sắc mặt anh đau đớn, cô có chút chột dạ nói:


– Là anh ép tôi.


Một ngày hai lần bị cô tấn công cùng một chỗ, khiến anh cảm thấy thật sự sỉ nhục, anh chưa từng chật vật như vậy bao giờ.


Cô sẽ phải trả giá cho những gì mình làm hôm nay.


Tô Lạc Lạc trở lại phòng, việc đầu tiên chính là khóa cửa lại, xác nhận cửa đã khóa xong cô mới thả lỏng ngồi lên giường, trên tay cô giống như còn hơi ấm của anh.


Hơn nữa, độ ấm kia khiến mặt cô đỏ lên.


Cô nghĩ đến món xúc xích giăm bông quá khổ trong siêu thị.


Tại sao cô lại làm ra chuyện này? Nhưng đều do anh ép cô.


Cho nên giờ cô cũng không cần áy náy.


Tô Lạc Lạc vội vàng xuống giường, đi vào phòng tắm dùng nước rửa tay rửa tay giống như trên tay có gì bẩn vậy.


Tô Lạc Lạc chịu áp lực một hồi thực sự mệt muốn chết. Cô lên giường, cẩn thận xác định IPAD của cô đã được để trong tủ có mật mã, cô mới an tâm nhắnbm mắt lại.


Sáng hôm sau.


Tô Lạc Lạc đang mơ mơ màng màng, một khuôn mặt nhỏ lắc lư trước mặt Tô Tiểu Hinh chống cằm nhỏ cũng không biết nhìn cô đã bao lâu.


– Mẹ, dậy thôi.


– Để mẹ ngủ thêm năm phút, năm phút thôi … mẹ sẽ đưa con đến trường.


Tô Lạc Lạc tìm gối đầu nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm.


– Mẹ, hôm nay là cuối tuần con không cần đến trường.


Giọng trẻ con của Tô Tiểu Hinh vang lên.


Tô Lạc Lạc thầm vui mừng, cô vuốt vuốt đầu con gái:


– Ngoan, đi chơi với anh để mẹ ngủ một lát.


– Vâng, được ạ.


Tô Tiểu Hinh chạy lon ton ra ngoài.


Tô Lạc Lạc mới nhắm mắt lại không được vài phút đột nhiên di động cô đặt trên bàn vang lên. Tô Lạc Lạc vươn tay lấy di dộng thấy là Hạ Tần cô ấn nghe để bên tai.


– A… Tô Lạc Lạc…


Bên kia vang lên tiếng thét chói tai.


Tô Lạc Lạc lập tức bị tỉnh ngủ, cô vội ngồi dậy hỏi:


– Tần Tần, cậu sao vậy?


– Tô Lạc Lạc, cậu là tên hỗn đản, cậu giật thần tượng của tớ.


Hạ Tần thở phì phì tức giận hỏi.


Tô Lạc Lạc thấy cô ấy không phải gặp nguy hiểm mà hét lên nên lập tức nằm uống, cơn buồn ngủ lại đánh úp lại, lơ mơ hỏi:


– Tớ giật ai?


– Hôm nay trên mang đều là ảnh cậu và Dạ Trạch Hạo. Trên mạng cũng nói cậu là bạn gái mới của Dạ Trạch Hạo. Có phải thật không?


Giọng Hạ Tần lúc này không phải là tức giận mà là một Fan cuồng đang hỏi về cuộc sống riêng của thần tượng mình.


Tô Lạc Lạc vừa xong còn chuẩn bị ngủ tiếp, nghe thấy vậy lập tức sợ tới mức ngồi dậy:


– Câu nói gì? Ở đâu? Trang web nào?


– Cậu lên vị trí đầu tiên trong danh sách tìm kiếm tin nóng, cậu tự xem đi. Cậu thật giói, Dạ Trạch Hạo cũng bị cậu bắt được.


Tô Lạc Lạc luống cuống cô cũng không cúp điện thoại, lập tức lên mạng, thấy đứng đầu bảng tin nóng là tin tức Dạ Trạch Hạo có bạn gái mới.


Tô Lạc Lạc kích vào, thấy trong đó là hơn mười bức ảnh tất cả đều là ảnh chụp Dạ Trạch Hạo ở buổi lễ cắt băng hôm qua. Hơn nữa, từ lúc bọn họ xuống xe đến khi cắt băng xong giống như một quá trình hẹn hò đầy đủ.


Đọc lời văn miêu tả Tô Lạc Lạc cuối cùng tin tưởng, truyền thông có thể có năng lực nói đen thành trắng, là cô và Dạ Trạch Hạo yêu nhau, là Dạ Trạch Hạo dịu dàng với cô, đi đâu cũng bảo vệ cô. Ngay cả việc cô là chuyên gia trang điểm tạo hình riêng của anh ta cũng được lôi ra nói rằng, là bởi vì Dạ Trạch Hạo từ chối tất cả các cô gái chỉ cần một mình cô.


Tô Lạc Lạc khóc không ra nước mắt, tối hôm qua Lan Lan đoán đúng rồi, cô trở thành nữ chính của tin đồn lần này của Dạ Trạch Hạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom