Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Chương 81
”Trong đáy mắt anh là một mảng lạnh buốt, cứ nghĩ tới việc cô giấu anh chuyện quan trọng như vậy, Tô Lương Mặc hận không thể lay tỉnh cô rồi hỏi cho rõ ràng.
Hứa Nhất Thần hé miệng, môi mỏng tiếp tục đóng mở: “Lương Tiểu Ý, thuốc chữa bệnh là cái gì?”
“Thuốc chữa bệnh… Thu Sau đó ý thức giãy giụa kịch liệt cùng với ý thức cưỡng ép thôi miên ép hỏi của bên ngoài tấn công nhau lẫn nhau, hai mắt Lương Tiểu Ý ngẹo đầu, mắt trợn trắng, rơi vào hôn mê Đáy mắt Hứa Thần Nhất thoáng qua vẻ phức tạp khó hiểu, rút tờ giấy ăn trên bàn làm việc bên cạnh, bàn tay trắng noãn như có ý thức lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Lương Tiểu Ý.
Trong lúc thôi miên, ý thức phản kháng của cô quá mãnh liệt, hai loại ý thức là ép hỏi từ bên ngoài cùng với sự phản kháng và giãy giụa đến từ nội tâm của cô đã đấu tranh với nhau, khiến tâm hồn cô bị dày vò. Loại thống khổ này người khác không thể nào hiểu được, nhưng là bác sĩ thôi miên Hứa Thần Nhất lại cực kỳ hiểu rõ. Hèn chỉ cô mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, mồ hôi làm ướt tóc, thấm ướt cả quần áp trên người.
Đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh, ngang ngược tách bàn tay đang lau mồ hôi cho Lương Tiểu Ý của Hứa Thần Nhất ra, Tô Lương Mặc nheo mắt nói: “Thần, để tớ lau. Cô ấy chìm vào hôn mê như vậy, bao giờ tỉnh lại?” Tô Lương Mặc cẩn thận giống như đang chăm sóc một ccon búp bê sứ, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Lương Tiểu Ý.
Hứa Thần Nhất nhìn vào động tác của Tô Lương Mặc, đáy mắt ảm đạm tối tăm.
“Ừm. Cậu đưa cô ấy về đi, cô ấy ngủ một giấc, sáng mai sẽ tình dậy, cô ấy cũng sẽ không nhớ gì hết”
“Được, cậu cũng mệt rồi, hôm nay đến đây thôi. Tớ đưa cô ấy về trước” Tô Lương Mặc cởi áo vest xuống, bế Lương Tiểu Ý dậy.
Ngay lúc anh bước chân ra khỏi cửa, Hứa Thần Nhất đột nhiên gọi anh lại, “Cậu đợi chút” Hứa Thần Nhất cầm một hộp inox đi đến bên người Tô Lương Mặc, “Cậu ôm lấy cô ấy, để tớ lấy một mẫu máu nhỏ.
Lúc thôi miên hỏi không ra kết quả, có lẽ máu có thể tiết lộ sự thật”
Dưới sự ngầm đồng ý của Tô Lương Mặc, Hứa Thần Nhất lấy máu từ cánh tay của Lương Tiểu Ý. Động tác của anh ta vô cùng dịu dàng.
Tô Lương Mặc nhíu mày trầm tư, trước khi đi, ý tứ sâu xa cảnh cáo Hứa Thần Nhất: “Thần, Lương Tiểu Ý là vợ của tớ.”
Hứa Thần Nhất khẽ giật mình, tiếp đó lập tức lười biếng cười một tiếng: “Lương Mặc, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tớ chỉ là cảm thấy trên người vợ cậu có quá nhiều bí mật mà thôi, hơn nữa còn liên tục phá vỡ thuật thôi miên của tớ. Tớ nảy sinh hiếu kì với cô ấy cũng không phải chuyện kỳ quái.”
“Chỉ mong là tớ suy nghĩ nhiều”
Ánh mắt Hứa Thần Nhất phức tạp nhìn hai người bước ra khỏi Hứa Viên. Không thể phủ nhận, khả năng quan sát của Lương Mặc vượt qua sự nhạy bén của người bình thường. Anh ta tuyệt đối chỉ là nảy sinh lòng hiếu kì với Lương Tiểu Ý.
Thuật thôi miên của anh trước giờ chưa thất thủ lại liên tục xảy ra vấn đề trên người cô. Chỉ mỗi điều này thôi cũng đủ để khơi gợi lòng hiếu thắng của Hứa Thần Nhất.
Còn có cả một chuỗi bí mất xuất hiện trên người cô, có người bình thường nào mắc bệnh lại sợ bị thí nghiệm nghiên cứu không? Anh ta rất tò mò,rốt cuộc trên người Lương Tiểu Ý đã từng xảy ra chuyện gì?
Lương Tiểu Ý đã ngủ một giác ngon lành. Một giấc ngủ tới mặt trời phơi mông.
Cô nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi!
Nhanh chóng bò xuống giường, một tuần này thím Trương không đến, Lương Tiểu Ý nướng miếng bánh mì, nhét vào trong miệng, đứng trước gương chải tóc.
Điện thoại đặt trên bàn ở phòng khách đột nhiên vang lên, Lương Tiểu Ý cũng không nhìn, vội vàng buộc tóc lại, bước nhanh tới phòng khách, thuận tay liền ấn nhận cuộc gọi.
“Vợ ơi, em dậy chưa?”
”Trong đáy mắt anh là một mảng lạnh buốt, cứ nghĩ tới việc cô giấu anh chuyện quan trọng như vậy, Tô Lương Mặc hận không thể lay tỉnh cô rồi hỏi cho rõ ràng.
Hứa Nhất Thần hé miệng, môi mỏng tiếp tục đóng mở: “Lương Tiểu Ý, thuốc chữa bệnh là cái gì?”
“Thuốc chữa bệnh… Thu Sau đó ý thức giãy giụa kịch liệt cùng với ý thức cưỡng ép thôi miên ép hỏi của bên ngoài tấn công nhau lẫn nhau, hai mắt Lương Tiểu Ý ngẹo đầu, mắt trợn trắng, rơi vào hôn mê Đáy mắt Hứa Thần Nhất thoáng qua vẻ phức tạp khó hiểu, rút tờ giấy ăn trên bàn làm việc bên cạnh, bàn tay trắng noãn như có ý thức lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Lương Tiểu Ý.
Trong lúc thôi miên, ý thức phản kháng của cô quá mãnh liệt, hai loại ý thức là ép hỏi từ bên ngoài cùng với sự phản kháng và giãy giụa đến từ nội tâm của cô đã đấu tranh với nhau, khiến tâm hồn cô bị dày vò. Loại thống khổ này người khác không thể nào hiểu được, nhưng là bác sĩ thôi miên Hứa Thần Nhất lại cực kỳ hiểu rõ. Hèn chỉ cô mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, mồ hôi làm ướt tóc, thấm ướt cả quần áp trên người.
Đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh, ngang ngược tách bàn tay đang lau mồ hôi cho Lương Tiểu Ý của Hứa Thần Nhất ra, Tô Lương Mặc nheo mắt nói: “Thần, để tớ lau. Cô ấy chìm vào hôn mê như vậy, bao giờ tỉnh lại?” Tô Lương Mặc cẩn thận giống như đang chăm sóc một ccon búp bê sứ, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Lương Tiểu Ý.
Hứa Thần Nhất nhìn vào động tác của Tô Lương Mặc, đáy mắt ảm đạm tối tăm.
“Ừm. Cậu đưa cô ấy về đi, cô ấy ngủ một giấc, sáng mai sẽ tình dậy, cô ấy cũng sẽ không nhớ gì hết”
“Được, cậu cũng mệt rồi, hôm nay đến đây thôi. Tớ đưa cô ấy về trước” Tô Lương Mặc cởi áo vest xuống, bế Lương Tiểu Ý dậy.
Ngay lúc anh bước chân ra khỏi cửa, Hứa Thần Nhất đột nhiên gọi anh lại, “Cậu đợi chút” Hứa Thần Nhất cầm một hộp inox đi đến bên người Tô Lương Mặc, “Cậu ôm lấy cô ấy, để tớ lấy một mẫu máu nhỏ.
Lúc thôi miên hỏi không ra kết quả, có lẽ máu có thể tiết lộ sự thật”
Dưới sự ngầm đồng ý của Tô Lương Mặc, Hứa Thần Nhất lấy máu từ cánh tay của Lương Tiểu Ý. Động tác của anh ta vô cùng dịu dàng.
Tô Lương Mặc nhíu mày trầm tư, trước khi đi, ý tứ sâu xa cảnh cáo Hứa Thần Nhất: “Thần, Lương Tiểu Ý là vợ của tớ.”
Hứa Thần Nhất khẽ giật mình, tiếp đó lập tức lười biếng cười một tiếng: “Lương Mặc, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tớ chỉ là cảm thấy trên người vợ cậu có quá nhiều bí mật mà thôi, hơn nữa còn liên tục phá vỡ thuật thôi miên của tớ. Tớ nảy sinh hiếu kì với cô ấy cũng không phải chuyện kỳ quái.”
“Chỉ mong là tớ suy nghĩ nhiều”
Ánh mắt Hứa Thần Nhất phức tạp nhìn hai người bước ra khỏi Hứa Viên. Không thể phủ nhận, khả năng quan sát của Lương Mặc vượt qua sự nhạy bén của người bình thường. Anh ta tuyệt đối chỉ là nảy sinh lòng hiếu kì với Lương Tiểu Ý.
Thuật thôi miên của anh trước giờ chưa thất thủ lại liên tục xảy ra vấn đề trên người cô. Chỉ mỗi điều này thôi cũng đủ để khơi gợi lòng hiếu thắng của Hứa Thần Nhất.
Còn có cả một chuỗi bí mất xuất hiện trên người cô, có người bình thường nào mắc bệnh lại sợ bị thí nghiệm nghiên cứu không? Anh ta rất tò mò,rốt cuộc trên người Lương Tiểu Ý đã từng xảy ra chuyện gì?
Lương Tiểu Ý đã ngủ một giác ngon lành. Một giấc ngủ tới mặt trời phơi mông.
Cô nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi!
Nhanh chóng bò xuống giường, một tuần này thím Trương không đến, Lương Tiểu Ý nướng miếng bánh mì, nhét vào trong miệng, đứng trước gương chải tóc.
Điện thoại đặt trên bàn ở phòng khách đột nhiên vang lên, Lương Tiểu Ý cũng không nhìn, vội vàng buộc tóc lại, bước nhanh tới phòng khách, thuận tay liền ấn nhận cuộc gọi.
“Vợ ơi, em dậy chưa?”
Bình luận facebook