Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Chương 160
Nhìn những dòng tin nhắn ấy, Lương Tiểu Ý mới đột nhiên nhớ đến người bạn lần đầu tiên điên cuồng đến mức nào ở quán bar, cô liền lập tức gọi điện lại cho Đại Bàn.
“Con mẹ nó! Lương Tiểu Ý! Bà đây đã gọi cho cậu hơn 33 cuộc điện thoại! Cậu chết dẫm ở đâu rồi!” Khi cuộc gọi vừa được kết nối, một âm thanh gào thét tức giận được truyền đến từ đầu bên kia. Điều này không khỏi khiến cho Lương Tiểu Ý rùng mình, nhanh chóng di chuyển chiếc điện thoại ra khỏi tai của mình. Ở đâu dây bên kia, Đại Bàn gào rú một thôi một hồi không ngừng nghỉ mới dừng lại lấy hơi.
Thấy điện thoại cuối cùng cũng im lặng, Lương Tiểu Ý vội vàng đưa điện thoại lên tai: “Đại Bàn, cậu đừng giận nữa. Lúc nãy, tớ đã gặp Thẩm Minh Viễn” Lương Tiểu Ý nhanh chóng kể lại sự tình câu chuyện ngày hôm nay cho Đại Bàn nghe.
“Thằng nhóc Thẩm Minh Viễn ấy ư? Cậu ta đang ở đâu? Bà đây sẽ đi giết cậu ta ngay lập tức!”
Nghe thấy giọng nói giận dữ, hận không thể tính sổ với Thẩm Minh Viễn của Đại Bàn, trong lòng Lương Tiểu Ý dâng lên một cảm giác vô cùng ấm áp. Trong nhiều năm như vậy, nếu như Lương Tiểu Ý tôi đây chỉ có một người bạn nữ chỉ thích đâm sau lưng người khác giống như Ôn Tình Noãn thì cũng thật là quá đáng thương rồi.
“Đại Bàn, cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu” Lương Tiểu Ý đột nhiên nghẹn ngào. Điều này khiến cho Đại Bàn thẫn thờ một lúc thật lâu mà không biết phải trả lời ra sao: Lần đầu tiên, Đại Bàn thấy Lương Tiểu Ý trở nên nghiêm túc đến vậy: “Lương Tiểu Ý, cậu phải hiểu rằng trên đời này không phải ai cũng giống như Ôn Tình Noãn”
Nghe xong, Lương Tiểu Ý có chút ngạc nhiên. Đại Bàn ấy thế lại có thể đoán được những tâm tư trong lòng cô ngay lúc này. Trong khoảnh khắc ấy, Lương Tiểu Ý bỗng không biết phải nói gì. Đây có được gọi là “tâm linh tương thông” hay không nhỉ? Như thế có một sợi dây kết nối giữa hai người vậy. Người kia có thể hiểu rõ được bạn đang nghĩ gì, mặc dù bạn không nói ra bất cứ một điều gì hết.
Một cảm giác thật ấm áp đang len lỏi vào trong trái tim cô: “Đại Bàn, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, tớ cũng thật là thất bại quá đi mất thôi. Nhiêu năm như vậy cũng chỉ có mỗi một mình cậu là bạn tốt.”
“Cậu đừng nói như vậy, Tiểu Bàn. Thực ra thời trung học, cũng có rất nhiều bạn muốn kết bạn cùng cậu đó thôi, nhưng tất cả bọn họ đều bị Ôn Tình Noãn ngăn cản. Chẳng qua lúc đó mấy chuyện như vậy, cậu cũng không để ý nhiều nên không biết mà thôi. Lúc đó, tình bạn giữa cậu và cô ta vẫn khăng khít như vậy, tớ cũng chẳng có cách nào nói cho cậu biết”
“..” Hóa ra lại còn có chuyện như vậy ư? Cô luôn nghĩ răng hồi đó mình chắc hẳn phải tệ lắm, nên không ai muốn kết bạn với cô. Ngoài Ôn Tình Noãn ra, cô chẳng có một người bạn là nữ nào hết. Hóa ra mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Nếu như hôm nay Đại Bàn không nói cho cô nghe, thì cô cũng thực sự không biết.
Về chuyện này, như thể cô vẫn bị những bóng ma tâm lý, đè nặng lấy tâm hồn cô: ” Rốt cuộc Ôn Tình Noãn đã gây ra cho cậu bao nhiêu “chuyện tốt” vậy?”
“Đừng lãng phí thời gian nghĩ về người phụ nữ kinh tởm đó nữa. Cậu vẫn còn ở bệnh viện à? Để tớ đến đón cậu”
Lương Tiểu Ý khẽ ngước lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Không cần đâu. Bị Thẩm Minh Viễn gây phiên toán, bây giờ cũng đã quá bữa trưa rồi. Đại Bàn, không phải chiều nay cậu còn phải bận việc hay sao? Không cần đến đón tớ đâu”
“Không sao, chiều nay chúng mình cùng đi cũng được.”
“Vậy được.”
Lương Tiểu Ý vừa cúp điện thoại, thì bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc bước đi vào con đường nhỏ kia… Lương Mặc? … Anh ấy đang làm gì ở đây?
Tại sao người đàn ông ấy lại xuất hiện ở đây?
Anh đang khoác trên mình một bộ vest màu xám được thiết kế vô cùng tinh tế như thể nó được may ra chỉ để rành riêng cho anh vậy, cùng với đó là một chiếc cà vạt vàng mà cô ấy đã cẩn thận thắt cho anh sáng nay. Mặc dù không thể nhìn rõ từng góc cạnh trên gương mặt ấy, nhưng dáng người mảnh khảnh, rắn chắc có thể đem so sánh với người mẫu ấy, cùng với chiếc cà vạt … khiến cô không thể không nhận ra đấy là anh?
Thân hình mảnh khảnh ấy tiêu sái bước vào khu biệt thự ấy. Lương Tiểu Ý vội vàng trốn sang một bên, lén nhìn theo tấm lưng rộng ấy dần dần khuất sau tâm mắt.
Đó là phòng bệnh dành cho Vvip, cũng là nơi mà Ôn Tình Noãn đang nằm. Lương Tiểu Ý trong lòng có chút bất an.
“Này, Tiểu Bàn? Cậu sao vậy?”
Nhìn những dòng tin nhắn ấy, Lương Tiểu Ý mới đột nhiên nhớ đến người bạn lần đầu tiên điên cuồng đến mức nào ở quán bar, cô liền lập tức gọi điện lại cho Đại Bàn.
“Con mẹ nó! Lương Tiểu Ý! Bà đây đã gọi cho cậu hơn 33 cuộc điện thoại! Cậu chết dẫm ở đâu rồi!” Khi cuộc gọi vừa được kết nối, một âm thanh gào thét tức giận được truyền đến từ đầu bên kia. Điều này không khỏi khiến cho Lương Tiểu Ý rùng mình, nhanh chóng di chuyển chiếc điện thoại ra khỏi tai của mình. Ở đâu dây bên kia, Đại Bàn gào rú một thôi một hồi không ngừng nghỉ mới dừng lại lấy hơi.
Thấy điện thoại cuối cùng cũng im lặng, Lương Tiểu Ý vội vàng đưa điện thoại lên tai: “Đại Bàn, cậu đừng giận nữa. Lúc nãy, tớ đã gặp Thẩm Minh Viễn” Lương Tiểu Ý nhanh chóng kể lại sự tình câu chuyện ngày hôm nay cho Đại Bàn nghe.
“Thằng nhóc Thẩm Minh Viễn ấy ư? Cậu ta đang ở đâu? Bà đây sẽ đi giết cậu ta ngay lập tức!”
Nghe thấy giọng nói giận dữ, hận không thể tính sổ với Thẩm Minh Viễn của Đại Bàn, trong lòng Lương Tiểu Ý dâng lên một cảm giác vô cùng ấm áp. Trong nhiều năm như vậy, nếu như Lương Tiểu Ý tôi đây chỉ có một người bạn nữ chỉ thích đâm sau lưng người khác giống như Ôn Tình Noãn thì cũng thật là quá đáng thương rồi.
“Đại Bàn, cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu” Lương Tiểu Ý đột nhiên nghẹn ngào. Điều này khiến cho Đại Bàn thẫn thờ một lúc thật lâu mà không biết phải trả lời ra sao: Lần đầu tiên, Đại Bàn thấy Lương Tiểu Ý trở nên nghiêm túc đến vậy: “Lương Tiểu Ý, cậu phải hiểu rằng trên đời này không phải ai cũng giống như Ôn Tình Noãn”
Nghe xong, Lương Tiểu Ý có chút ngạc nhiên. Đại Bàn ấy thế lại có thể đoán được những tâm tư trong lòng cô ngay lúc này. Trong khoảnh khắc ấy, Lương Tiểu Ý bỗng không biết phải nói gì. Đây có được gọi là “tâm linh tương thông” hay không nhỉ? Như thế có một sợi dây kết nối giữa hai người vậy. Người kia có thể hiểu rõ được bạn đang nghĩ gì, mặc dù bạn không nói ra bất cứ một điều gì hết.
Một cảm giác thật ấm áp đang len lỏi vào trong trái tim cô: “Đại Bàn, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, tớ cũng thật là thất bại quá đi mất thôi. Nhiêu năm như vậy cũng chỉ có mỗi một mình cậu là bạn tốt.”
“Cậu đừng nói như vậy, Tiểu Bàn. Thực ra thời trung học, cũng có rất nhiều bạn muốn kết bạn cùng cậu đó thôi, nhưng tất cả bọn họ đều bị Ôn Tình Noãn ngăn cản. Chẳng qua lúc đó mấy chuyện như vậy, cậu cũng không để ý nhiều nên không biết mà thôi. Lúc đó, tình bạn giữa cậu và cô ta vẫn khăng khít như vậy, tớ cũng chẳng có cách nào nói cho cậu biết”
“..” Hóa ra lại còn có chuyện như vậy ư? Cô luôn nghĩ răng hồi đó mình chắc hẳn phải tệ lắm, nên không ai muốn kết bạn với cô. Ngoài Ôn Tình Noãn ra, cô chẳng có một người bạn là nữ nào hết. Hóa ra mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Nếu như hôm nay Đại Bàn không nói cho cô nghe, thì cô cũng thực sự không biết.
Về chuyện này, như thể cô vẫn bị những bóng ma tâm lý, đè nặng lấy tâm hồn cô: ” Rốt cuộc Ôn Tình Noãn đã gây ra cho cậu bao nhiêu “chuyện tốt” vậy?”
“Đừng lãng phí thời gian nghĩ về người phụ nữ kinh tởm đó nữa. Cậu vẫn còn ở bệnh viện à? Để tớ đến đón cậu”
Lương Tiểu Ý khẽ ngước lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Không cần đâu. Bị Thẩm Minh Viễn gây phiên toán, bây giờ cũng đã quá bữa trưa rồi. Đại Bàn, không phải chiều nay cậu còn phải bận việc hay sao? Không cần đến đón tớ đâu”
“Không sao, chiều nay chúng mình cùng đi cũng được.”
“Vậy được.”
Lương Tiểu Ý vừa cúp điện thoại, thì bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc bước đi vào con đường nhỏ kia… Lương Mặc? … Anh ấy đang làm gì ở đây?
Tại sao người đàn ông ấy lại xuất hiện ở đây?
Anh đang khoác trên mình một bộ vest màu xám được thiết kế vô cùng tinh tế như thể nó được may ra chỉ để rành riêng cho anh vậy, cùng với đó là một chiếc cà vạt vàng mà cô ấy đã cẩn thận thắt cho anh sáng nay. Mặc dù không thể nhìn rõ từng góc cạnh trên gương mặt ấy, nhưng dáng người mảnh khảnh, rắn chắc có thể đem so sánh với người mẫu ấy, cùng với chiếc cà vạt … khiến cô không thể không nhận ra đấy là anh?
Thân hình mảnh khảnh ấy tiêu sái bước vào khu biệt thự ấy. Lương Tiểu Ý vội vàng trốn sang một bên, lén nhìn theo tấm lưng rộng ấy dần dần khuất sau tâm mắt.
Đó là phòng bệnh dành cho Vvip, cũng là nơi mà Ôn Tình Noãn đang nằm. Lương Tiểu Ý trong lòng có chút bất an.
“Này, Tiểu Bàn? Cậu sao vậy?”
Bình luận facebook