Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Đồ Tết
Thẩm Huyền Ninh bế Tô Ngâm lên giường, rồi nằm nghiêng ôm nàng vào lòng. Tô Ngâm muốn chạy, song sức nàng sao đọ nổi sức y, đành ngoan ngoãn nằm đó.
Y nín cười, hôn nàng hết cái này tới cái khác một lúc lâu, đôi mắt như nước hồ thu của Tô Ngâm vẫn luôn nhìn y không chớp.
Đợi khi y dừng lại nhìn nàng thì nàng mới chịu dời mắt đi, sau đó rướn về trước mấy phân, cũng hôn y một chút.
Vẫn chỉ chạm một cái rồi rời đi ngay. Thẩm Huyền Ninh biết da mặt nàng mỏng, cười phá lên rồi đáp lại nàng bằng một nụ hôn sâu.
Tô Ngâm bị y hôn đến mức mặt nóng bừng bừng, nàng ôm chặt cái chăn trong ngực mãi mới lấy lại bình tĩnh. Sau đó nàng chớp mắt nhìn y, đột nhiên nói: “Trong cung đã bắt đầu may đồ Tết, chỗ nô tỳ còn rất nhiều vải vóc chưa dùng hết. Nếu được chọn thì Hoàng thượng thấy màu nào đẹp nhất?”
Trong cung, có một luật bất thành văn là cứ đến Tết mọi người sẽ mặc đồ mới, từ chủ tử các cung cho tới cung nhân, hễ ai không phải thắt lưng buộc bụng đều ra sức trưng diện từ ngày trừ tịch đến tận rằm tháng Giêng không trùng bộ nào.
Vì lẽ đó, cục may mặc rất bận bịu, có nhiều người vừa sang thu đã bắt đầu mang vải vóc tới đó đặt trước vì sợ không đến lượt mình.
“Nàng mặc gì cũng đẹp.” Thẩm Huyền Ninh mỉm cười, hỏi lại nàng, “Sao lại hỏi trẫm như thế?”
“……..” Tô Ngâm không đáp, thấy y nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu bèn lấy góc chăn che mặt.
Sau đó y nghe thấy một giọng nói rầu rĩ vang lên dưới chăn: “Con gái trang điểm vì người mình thích chứ còn sao nữa!”
Thẩm Huyền Ninh bật cười, ôm nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: “Đúng là nàng mặc gì cũng đẹp cả, có lẽ do nàng mặc chúng nên trẫm chẳng thấy bộ nào khó coi hết.”
“Vậy có bộ nào đẹp hơn cả không?” Tô Ngâm bám riết không tha mà hỏi gặng.
“À…” Thẩm Huyền Ninh cố gắng nhớ lại, “chậc” một tiếng, “Lúc đi tuần phía Nam, nàng từng mặc một cái áo khoác xanh ngọc phối với váy vàng nhạt, màu đó hợp với nàng lắm, vừa nhìn đã biết là một cô nương thông minh phóng khoáng.”
“…… Dạ.” Tô Ngâm thẹn thùng đáp, trong lòng thầm vui sướng khi được y khen.
Nàng biết diện mạo mình như thế nào, cũng hiểu vì sao mọi người trong cung đều khen nàng xinh đẹp, nhưng chỉ có y khen nàng thông minh.
Với nàng mà nói, được khen xinh đẹp tất nhiên cũng vui, nhưng nước sơn có tốt mấy thì cũng chỉ là nước sơn, nàng vẫn thích nghe những lời khen có ý khích lệ như của y hơn.
Vì thế, sau khi về phòng, Tô Ngâm bèn bảo Điền Yến Di mở kho ra, tìm vải màu xanh ngọc và vàng nhạt. Nàng vốn rất thích y phục màu xanh ngọc nên vải này nàng có không ít. Tô Ngâm chọn tới chọn lui, chọn hai mẫu hoa văn hình hoa sen và mây, nói với Điền Yến Di: “Hai xấp này đều dùng may áo, mẫu hoa sen may áo ngắn, mẫu mây may áo dài.”
Sau đó nàng lại chọn một xấp vải màu vàng nhạt: “Lấy xấp này may váy, quần thì bảo cục may mặc tùy tiện chọn mẫu nào ngụ ý may mắn là được.”
Điền Yến Di cẩn thận nhận lấy mớ vải. Tô Ngâm thở phào, rồi lại chọn thêm hai mươi mấy xấp vải khác: “Chỗ này bảo bọn họ liệu đường mà tính, làm tầm mười sáu bộ là được. Muội cũng chọn mấy loại muội thích rồi đưa sang một lượt đi, Tết đến phải mặc đồ mới chứ.”
“Không được, ta không cần!” Điền Yến Di cười nói, “Năm nào cũng may mới, còn bao nhiêu bộ chưa mặc đến, năm nay ta không may nữa, sang năm lại tính.”
“Tết đến phải mặc đồ mới lấy hên chứ! Hơn nữa, hai năm nay muội cao vổng lên, chắc chắn có nhiều bộ không vừa nữa.” Tô Ngâm nhoẻn miệng cười, “Cứ nghe ta đi, bằng không vải vóc càng ngày càng chất đống chẳng để làm gì, để may y phục hữu ích hơn, cùng lắm thì khi nào muội gả chồng mang theo làm của hồi môn cũng được.”
Mặt Điền Yến Di chợt đỏ lựng, nàng vừa cúi đầu đi xem vải vừa nỉ non: “Rõ ràng là tỷ tỷ và Hoàng thượng tâm đầu ý hợp, vội muốn gả đi mà lại trêu ta!”
Tô Ngâm vội đánh nàng một cái, “Chuyện này không được nói bậy ra ngoài đâu đấy!”
“Ta biết mà!” Điền Yến Di gật đầu cái rụp, sau đó lại thì thầm, “Nhưng e là ta không nói thì cũng không giữ kín được. Tỷ tỷ xem, Nghi phi nương nương rõ ràng đang chướng mắt tỷ, bình thường tỷ phải cẩn thận một chút, đặc biệt là trong chuyện ăn uống, đừng để bị chôn theo nàng ta!”
“……. Ta biết.” Tô Ngâm thở dài đáp, trong lòng nàng biết Điền Yến Di nói không sai, nhưng cũng biết nói thì nói vậy đâu phải cứ bảo phòng là phòng được.
Quả nhiên, dù Tô Ngâm cẩn thận đề phòng thế nào, đến tháng Chạp vẫn xảy ra chuyện. Nguyên nhân là vì chuyện đồ Tết, nhưng phiền phức không trực tiếp đổ xuống đầu nàng mà người gặp họa lại là Điền Yến Di.
Chuyện này bất luận là nàng hay Điền Yến Di đều bị oan. Hai người đưa vải tới cục may mặc thì không ngó ngàng nữa, cả hai đều là người của ngự tiền, đâu thể ngày nào cũng chạy tới cục may mặc giám sát chuyện đó chứ?
Nhưng trong cung cũng hay có chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh, cục may mặc thấy nàng là người có tiếng nói ở ngự tiền nên chưa bao giờ dám chậm trễ đồ của nàng. Không trễ nải nàng, khó tránh khỏi phải xếp người khác đằng sau, cứ xếp tới xếp lui, chẳng hiểu sao lại xui xẻo đụng tới Nghi phi.
Khi Nghi phi sai người đi lấy y phục, cục may mặc nói chưa làm xong. Người dưới trường Nghi phi đâu phải dạng hiền lành, đương nhiên không chịu, liền tranh chấp với cục may mặc.
Cục may mặc bị bọn họ làm phiền, xua tay nói: “Có giục cũng vô dụng, trong cung có bao nhiêu người cơ chứ! Thái hậu, mấy Thái phi, Hoàng hậu, có ai đợi được? Còn những cung nhân ngự tiền đều là bộ mặt hoàng gia, nếu trễ nải bọn họ chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Mấy câu này thoạt nghe không có gì sai, nhưng người của Nghi phi biết Nghi phi không thích Tô Ngâm, tính tình bọn họ lại giảo hoạt, bèn lén lút tra xét chuyện của cục may mặc.
Kết quả biết được một mình Tô Ngâm mà may đến mười sáu bộ, vì tâm trạng Hoàng hậu tốt nên còn tặng nàng thêm bốn bộ, tổng cộng là hai mươi bộ.
Nhưng cũng chính bốn bộ này là phần họ thiên vị làm Tô Ngâm trước người khác. Phía Nghi phi thấy ngay cả Hoàng hậu đều cảm thấy mười sáu bộ không nhiều lắm, còn muốn tặng thêm, bọn họ nào dám nói gì.
Sau đó chợt để ý thấy Điền Yến Di cũng may mười sáu bộ.
Lời này đến tai Nghi phi khiến thị cực kỳ mất hứng, gọi ngay Điền Yến Di tới cung Vạn An để hỏi chuyện, sau đó dùng tội danh lạm quyền để phạt Điền Yến Di quỳ suốt buổi trưa.
Khi ấy Tô Ngâm đang làm việc, lúc trở về phòng biết được chuyện này thì trời đã tối, đầu gối Điền Yến Di đã đau tới mức không rời giường nổi.
“…….. Ta đi tìm thị!” Tô Ngâm hiếm khi nổi giận, xanh mặt tính đi gặp Nghi phi.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, với thân phận Đại cô cô cung Càn Thanh, cho dù có dính dáng tới Thẩm Huyền Ninh hay không thì trong cung chẳng có mấy người dám ức hiếp nàng.
Lúc trước nàng chưa từng ỷ vào thân phận của mình để làm gì, vì nàng thích sống hòa đồng mọi người. Nhưng trước mắt, Nghi phi rõ ràng đang xem nàng là kẻ địch, cứ cố dĩ hòa vi quý không phải là tác phong của nàng.
Tô Ngâm bèn dẫn theo bảy tám tên thái giám hùng hổ kéo tới cung Vạn An. Lần trước nàng tới cung Vạn An cũng bố trí tương tự thế này, nhưng là đó là vì trấn áp Nghi phi đừng gây chuyện vào ngày tân hôn của Đế Hậu, còn bây giờ đơn thuần là vì bản thân.
Đương nhiên nàng cũng không thật sự muốn làm gì, chỉ định dọa Nghi phi một trận để thị biết người của ngự tiền không phải thị muốn động là động, nếu thị cứ nhất quyết làm thế thì những chuyện như lấy ác chế ác không phải Tô Ngâm không dám làm.
Ai ngờ vừa tới cửa cung Vạn An, nàng đã nhìn thấy Nghi phi đang quỳ ngoài điện trong đêm.
Tô Ngâm ngẩn người, không rõ nguyên do, bèn bảo thái giám đi cùng vào hỏi một chút, còn mình thì đứng đợi bên ngoài.
Tên thái giám kia đến điện, toan bước vào bỗng nhìn thấy người bên trong, vội thu chân lại.
Nhưng Hoàng hậu vẫn nhìn thấy hắn, nàng đặt chén trà xuống, điềm nhiên hỏi: “Ngự tiền? Có chuyện gì?”
“Dạ…” Thái giám mỉm cười, thận trọng bẩm, “Hạ nô theo Đại cô cô tới đây. Đại cô cô thấy Nghi phi nương nương đang quỳ ngoài điện nên bảo hạ nô tới hỏi thăm xem có chuyện gì.”
Thang Doanh Sương à một tiếng, thầm đoán ra vì sao Tô Ngâm đến đây.
Tới “xem”? Chắc chắn không đơn giản như thế, Nghi phi vừa mới phạt người của nàng, nàng là tới trả đũa.
“Mời nàng vào đây đi.” Hoàng hậu dứt lời bèn đứng lên, đi ra ngoài điện.
Tô Ngâm cứ thế bị mời vào điện, nàng hành lễ chào hỏi Hoàng hậu. Hoàng hậu không nói nhiều, cầm lấy tay nàng, đi về phía Nghi phi.
“Quy củ ra sao, vừa rồi bổn cung đã nói cho ngươi biết. Trên thực tế Điền Yến Di có phải người hầu hạ Tô Ngâm hay không bổn cung không quan tâm, ngoài mặt nàng ta vẫn người của ngự tiền, ngươi không được phép động tới.” Hoàng hậu đứng trước mặt Nghi phi, sau khi nói xong mấy lời này, ngừng một lát lại tiếp tục, “Bây giờ, bổn cung lại nói chuyện với ngươi với tư cách cá nhân.”
Nghi phi thoáng cứng người, trong mắt có mấy phần oán giận không kiềm chế nổi.
Hoàng hậu xoa xoa tay Tô Ngâm: “Bổn cung và Tô Ngâm mới gặp đã thân, rất hợp tính nhau. Sau này trước mặt, nàng là người của Hoàng thượng, trong hậu cung có bổn cung che chở nàng. Nếu ngươi dám bắt nạt nàng, tức là không xem Hoàng hậu như bổn cung ra gì, bổn cung nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Tô Ngâm nhìn Nghi phi cắn chặt khớp hàm, Hoàng hậu lại hoàn toàn không ngó ngàng gì tới sự bất mãn của thị, thấy thị im lặng, lớn giọng quát: “Nghe rõ chưa?”
“…..Thần thiếp xin ghi nhớ.” Nghi phi chỉ biết đồng ý, Hoàng hậu cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa sai bảo tên thái giám bên cạnh: “Ngươi ở đây giám sát. Điền Yến Di lúc trưa phải quỳ tới tối đúng không? Vậy Nghi phi quỳ tới giờ Tý mới được phép hồi cung.”
Tô Ngâm bấm đốt tay tính toán, ước chừng xấp xỉ ba canh giờ, nhất thời có chút không yên lòng.
Nàng vội đuổi theo: “Hoàng hậu nương nương!”
Thang Doanh Sương vẫn rảo bước đi, thấy nàng đuổi theo, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn nàng.
Tô Ngâm nói: “Hoàng hậu nương nương, quỳ ba canh giờ, nhỡ may Nghi phi nương nương xảy ra chuyện…”
“Đó là việc của bổn cung, không liên quan tới ngươi.” Thang Doanh Sương nói xong lại nhìn nàng, Tô Ngâm nghẹn lời: “Nương nương ngài cần gì…”
Hoàng hậu dừng bước: “Bổn cung nguyện ý, người bớt mua dây buộc mình đi.”
“?!” Tô Ngâm không hiểu, rõ ràng là chuyện của nàng, sao giờ lại thành nàng lo chuyện bao đồng?!
Thang Doanh Sương khó chịu trong lòng, thở dài, nhìn Tô Ngâm, gằn từng tiếng mà nói: “Nếu ngươi và Hoàng thượng ở bên nhau sau này… ngày nào cũng vui vẻ thì bổn cung cũng vui. Những chuyện khác, bổn cung tự biết chừng mực, không cần ngươi nhọc lòng vì bổn cung.”
Thang Doanh Sương tự mắng bản thân bỉ ổi. Rõ ràng đã biết Tô Ngâm và Thẩm Huyền Ninh chàng hữu ý thiếp có tình, vậy mà nàng vẫn không quên được Tô Ngâm.
Than ôi! Phi tần hậu cung tranh giành Hoàng đế thì có gì hiếm lạ, nhưng chuyện Hoàng đế và Hoàng hậu cũng thích một cô gái như thế này đúng là ít thấy.
Thang Doanh Sương tự giễu nghĩ, nếu Hoàng đế mà biết chuyện này chắc sẽ tức anh ách?
Vậy nàng sẽ không nói cho y biết.
Như thế nàng vẫn có thể lén lút đối tốt với Tô Ngâm!
Y nín cười, hôn nàng hết cái này tới cái khác một lúc lâu, đôi mắt như nước hồ thu của Tô Ngâm vẫn luôn nhìn y không chớp.
Đợi khi y dừng lại nhìn nàng thì nàng mới chịu dời mắt đi, sau đó rướn về trước mấy phân, cũng hôn y một chút.
Vẫn chỉ chạm một cái rồi rời đi ngay. Thẩm Huyền Ninh biết da mặt nàng mỏng, cười phá lên rồi đáp lại nàng bằng một nụ hôn sâu.
Tô Ngâm bị y hôn đến mức mặt nóng bừng bừng, nàng ôm chặt cái chăn trong ngực mãi mới lấy lại bình tĩnh. Sau đó nàng chớp mắt nhìn y, đột nhiên nói: “Trong cung đã bắt đầu may đồ Tết, chỗ nô tỳ còn rất nhiều vải vóc chưa dùng hết. Nếu được chọn thì Hoàng thượng thấy màu nào đẹp nhất?”
Trong cung, có một luật bất thành văn là cứ đến Tết mọi người sẽ mặc đồ mới, từ chủ tử các cung cho tới cung nhân, hễ ai không phải thắt lưng buộc bụng đều ra sức trưng diện từ ngày trừ tịch đến tận rằm tháng Giêng không trùng bộ nào.
Vì lẽ đó, cục may mặc rất bận bịu, có nhiều người vừa sang thu đã bắt đầu mang vải vóc tới đó đặt trước vì sợ không đến lượt mình.
“Nàng mặc gì cũng đẹp.” Thẩm Huyền Ninh mỉm cười, hỏi lại nàng, “Sao lại hỏi trẫm như thế?”
“……..” Tô Ngâm không đáp, thấy y nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu bèn lấy góc chăn che mặt.
Sau đó y nghe thấy một giọng nói rầu rĩ vang lên dưới chăn: “Con gái trang điểm vì người mình thích chứ còn sao nữa!”
Thẩm Huyền Ninh bật cười, ôm nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: “Đúng là nàng mặc gì cũng đẹp cả, có lẽ do nàng mặc chúng nên trẫm chẳng thấy bộ nào khó coi hết.”
“Vậy có bộ nào đẹp hơn cả không?” Tô Ngâm bám riết không tha mà hỏi gặng.
“À…” Thẩm Huyền Ninh cố gắng nhớ lại, “chậc” một tiếng, “Lúc đi tuần phía Nam, nàng từng mặc một cái áo khoác xanh ngọc phối với váy vàng nhạt, màu đó hợp với nàng lắm, vừa nhìn đã biết là một cô nương thông minh phóng khoáng.”
“…… Dạ.” Tô Ngâm thẹn thùng đáp, trong lòng thầm vui sướng khi được y khen.
Nàng biết diện mạo mình như thế nào, cũng hiểu vì sao mọi người trong cung đều khen nàng xinh đẹp, nhưng chỉ có y khen nàng thông minh.
Với nàng mà nói, được khen xinh đẹp tất nhiên cũng vui, nhưng nước sơn có tốt mấy thì cũng chỉ là nước sơn, nàng vẫn thích nghe những lời khen có ý khích lệ như của y hơn.
Vì thế, sau khi về phòng, Tô Ngâm bèn bảo Điền Yến Di mở kho ra, tìm vải màu xanh ngọc và vàng nhạt. Nàng vốn rất thích y phục màu xanh ngọc nên vải này nàng có không ít. Tô Ngâm chọn tới chọn lui, chọn hai mẫu hoa văn hình hoa sen và mây, nói với Điền Yến Di: “Hai xấp này đều dùng may áo, mẫu hoa sen may áo ngắn, mẫu mây may áo dài.”
Sau đó nàng lại chọn một xấp vải màu vàng nhạt: “Lấy xấp này may váy, quần thì bảo cục may mặc tùy tiện chọn mẫu nào ngụ ý may mắn là được.”
Điền Yến Di cẩn thận nhận lấy mớ vải. Tô Ngâm thở phào, rồi lại chọn thêm hai mươi mấy xấp vải khác: “Chỗ này bảo bọn họ liệu đường mà tính, làm tầm mười sáu bộ là được. Muội cũng chọn mấy loại muội thích rồi đưa sang một lượt đi, Tết đến phải mặc đồ mới chứ.”
“Không được, ta không cần!” Điền Yến Di cười nói, “Năm nào cũng may mới, còn bao nhiêu bộ chưa mặc đến, năm nay ta không may nữa, sang năm lại tính.”
“Tết đến phải mặc đồ mới lấy hên chứ! Hơn nữa, hai năm nay muội cao vổng lên, chắc chắn có nhiều bộ không vừa nữa.” Tô Ngâm nhoẻn miệng cười, “Cứ nghe ta đi, bằng không vải vóc càng ngày càng chất đống chẳng để làm gì, để may y phục hữu ích hơn, cùng lắm thì khi nào muội gả chồng mang theo làm của hồi môn cũng được.”
Mặt Điền Yến Di chợt đỏ lựng, nàng vừa cúi đầu đi xem vải vừa nỉ non: “Rõ ràng là tỷ tỷ và Hoàng thượng tâm đầu ý hợp, vội muốn gả đi mà lại trêu ta!”
Tô Ngâm vội đánh nàng một cái, “Chuyện này không được nói bậy ra ngoài đâu đấy!”
“Ta biết mà!” Điền Yến Di gật đầu cái rụp, sau đó lại thì thầm, “Nhưng e là ta không nói thì cũng không giữ kín được. Tỷ tỷ xem, Nghi phi nương nương rõ ràng đang chướng mắt tỷ, bình thường tỷ phải cẩn thận một chút, đặc biệt là trong chuyện ăn uống, đừng để bị chôn theo nàng ta!”
“……. Ta biết.” Tô Ngâm thở dài đáp, trong lòng nàng biết Điền Yến Di nói không sai, nhưng cũng biết nói thì nói vậy đâu phải cứ bảo phòng là phòng được.
Quả nhiên, dù Tô Ngâm cẩn thận đề phòng thế nào, đến tháng Chạp vẫn xảy ra chuyện. Nguyên nhân là vì chuyện đồ Tết, nhưng phiền phức không trực tiếp đổ xuống đầu nàng mà người gặp họa lại là Điền Yến Di.
Chuyện này bất luận là nàng hay Điền Yến Di đều bị oan. Hai người đưa vải tới cục may mặc thì không ngó ngàng nữa, cả hai đều là người của ngự tiền, đâu thể ngày nào cũng chạy tới cục may mặc giám sát chuyện đó chứ?
Nhưng trong cung cũng hay có chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh, cục may mặc thấy nàng là người có tiếng nói ở ngự tiền nên chưa bao giờ dám chậm trễ đồ của nàng. Không trễ nải nàng, khó tránh khỏi phải xếp người khác đằng sau, cứ xếp tới xếp lui, chẳng hiểu sao lại xui xẻo đụng tới Nghi phi.
Khi Nghi phi sai người đi lấy y phục, cục may mặc nói chưa làm xong. Người dưới trường Nghi phi đâu phải dạng hiền lành, đương nhiên không chịu, liền tranh chấp với cục may mặc.
Cục may mặc bị bọn họ làm phiền, xua tay nói: “Có giục cũng vô dụng, trong cung có bao nhiêu người cơ chứ! Thái hậu, mấy Thái phi, Hoàng hậu, có ai đợi được? Còn những cung nhân ngự tiền đều là bộ mặt hoàng gia, nếu trễ nải bọn họ chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Mấy câu này thoạt nghe không có gì sai, nhưng người của Nghi phi biết Nghi phi không thích Tô Ngâm, tính tình bọn họ lại giảo hoạt, bèn lén lút tra xét chuyện của cục may mặc.
Kết quả biết được một mình Tô Ngâm mà may đến mười sáu bộ, vì tâm trạng Hoàng hậu tốt nên còn tặng nàng thêm bốn bộ, tổng cộng là hai mươi bộ.
Nhưng cũng chính bốn bộ này là phần họ thiên vị làm Tô Ngâm trước người khác. Phía Nghi phi thấy ngay cả Hoàng hậu đều cảm thấy mười sáu bộ không nhiều lắm, còn muốn tặng thêm, bọn họ nào dám nói gì.
Sau đó chợt để ý thấy Điền Yến Di cũng may mười sáu bộ.
Lời này đến tai Nghi phi khiến thị cực kỳ mất hứng, gọi ngay Điền Yến Di tới cung Vạn An để hỏi chuyện, sau đó dùng tội danh lạm quyền để phạt Điền Yến Di quỳ suốt buổi trưa.
Khi ấy Tô Ngâm đang làm việc, lúc trở về phòng biết được chuyện này thì trời đã tối, đầu gối Điền Yến Di đã đau tới mức không rời giường nổi.
“…….. Ta đi tìm thị!” Tô Ngâm hiếm khi nổi giận, xanh mặt tính đi gặp Nghi phi.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, với thân phận Đại cô cô cung Càn Thanh, cho dù có dính dáng tới Thẩm Huyền Ninh hay không thì trong cung chẳng có mấy người dám ức hiếp nàng.
Lúc trước nàng chưa từng ỷ vào thân phận của mình để làm gì, vì nàng thích sống hòa đồng mọi người. Nhưng trước mắt, Nghi phi rõ ràng đang xem nàng là kẻ địch, cứ cố dĩ hòa vi quý không phải là tác phong của nàng.
Tô Ngâm bèn dẫn theo bảy tám tên thái giám hùng hổ kéo tới cung Vạn An. Lần trước nàng tới cung Vạn An cũng bố trí tương tự thế này, nhưng là đó là vì trấn áp Nghi phi đừng gây chuyện vào ngày tân hôn của Đế Hậu, còn bây giờ đơn thuần là vì bản thân.
Đương nhiên nàng cũng không thật sự muốn làm gì, chỉ định dọa Nghi phi một trận để thị biết người của ngự tiền không phải thị muốn động là động, nếu thị cứ nhất quyết làm thế thì những chuyện như lấy ác chế ác không phải Tô Ngâm không dám làm.
Ai ngờ vừa tới cửa cung Vạn An, nàng đã nhìn thấy Nghi phi đang quỳ ngoài điện trong đêm.
Tô Ngâm ngẩn người, không rõ nguyên do, bèn bảo thái giám đi cùng vào hỏi một chút, còn mình thì đứng đợi bên ngoài.
Tên thái giám kia đến điện, toan bước vào bỗng nhìn thấy người bên trong, vội thu chân lại.
Nhưng Hoàng hậu vẫn nhìn thấy hắn, nàng đặt chén trà xuống, điềm nhiên hỏi: “Ngự tiền? Có chuyện gì?”
“Dạ…” Thái giám mỉm cười, thận trọng bẩm, “Hạ nô theo Đại cô cô tới đây. Đại cô cô thấy Nghi phi nương nương đang quỳ ngoài điện nên bảo hạ nô tới hỏi thăm xem có chuyện gì.”
Thang Doanh Sương à một tiếng, thầm đoán ra vì sao Tô Ngâm đến đây.
Tới “xem”? Chắc chắn không đơn giản như thế, Nghi phi vừa mới phạt người của nàng, nàng là tới trả đũa.
“Mời nàng vào đây đi.” Hoàng hậu dứt lời bèn đứng lên, đi ra ngoài điện.
Tô Ngâm cứ thế bị mời vào điện, nàng hành lễ chào hỏi Hoàng hậu. Hoàng hậu không nói nhiều, cầm lấy tay nàng, đi về phía Nghi phi.
“Quy củ ra sao, vừa rồi bổn cung đã nói cho ngươi biết. Trên thực tế Điền Yến Di có phải người hầu hạ Tô Ngâm hay không bổn cung không quan tâm, ngoài mặt nàng ta vẫn người của ngự tiền, ngươi không được phép động tới.” Hoàng hậu đứng trước mặt Nghi phi, sau khi nói xong mấy lời này, ngừng một lát lại tiếp tục, “Bây giờ, bổn cung lại nói chuyện với ngươi với tư cách cá nhân.”
Nghi phi thoáng cứng người, trong mắt có mấy phần oán giận không kiềm chế nổi.
Hoàng hậu xoa xoa tay Tô Ngâm: “Bổn cung và Tô Ngâm mới gặp đã thân, rất hợp tính nhau. Sau này trước mặt, nàng là người của Hoàng thượng, trong hậu cung có bổn cung che chở nàng. Nếu ngươi dám bắt nạt nàng, tức là không xem Hoàng hậu như bổn cung ra gì, bổn cung nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Tô Ngâm nhìn Nghi phi cắn chặt khớp hàm, Hoàng hậu lại hoàn toàn không ngó ngàng gì tới sự bất mãn của thị, thấy thị im lặng, lớn giọng quát: “Nghe rõ chưa?”
“…..Thần thiếp xin ghi nhớ.” Nghi phi chỉ biết đồng ý, Hoàng hậu cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa sai bảo tên thái giám bên cạnh: “Ngươi ở đây giám sát. Điền Yến Di lúc trưa phải quỳ tới tối đúng không? Vậy Nghi phi quỳ tới giờ Tý mới được phép hồi cung.”
Tô Ngâm bấm đốt tay tính toán, ước chừng xấp xỉ ba canh giờ, nhất thời có chút không yên lòng.
Nàng vội đuổi theo: “Hoàng hậu nương nương!”
Thang Doanh Sương vẫn rảo bước đi, thấy nàng đuổi theo, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn nàng.
Tô Ngâm nói: “Hoàng hậu nương nương, quỳ ba canh giờ, nhỡ may Nghi phi nương nương xảy ra chuyện…”
“Đó là việc của bổn cung, không liên quan tới ngươi.” Thang Doanh Sương nói xong lại nhìn nàng, Tô Ngâm nghẹn lời: “Nương nương ngài cần gì…”
Hoàng hậu dừng bước: “Bổn cung nguyện ý, người bớt mua dây buộc mình đi.”
“?!” Tô Ngâm không hiểu, rõ ràng là chuyện của nàng, sao giờ lại thành nàng lo chuyện bao đồng?!
Thang Doanh Sương khó chịu trong lòng, thở dài, nhìn Tô Ngâm, gằn từng tiếng mà nói: “Nếu ngươi và Hoàng thượng ở bên nhau sau này… ngày nào cũng vui vẻ thì bổn cung cũng vui. Những chuyện khác, bổn cung tự biết chừng mực, không cần ngươi nhọc lòng vì bổn cung.”
Thang Doanh Sương tự mắng bản thân bỉ ổi. Rõ ràng đã biết Tô Ngâm và Thẩm Huyền Ninh chàng hữu ý thiếp có tình, vậy mà nàng vẫn không quên được Tô Ngâm.
Than ôi! Phi tần hậu cung tranh giành Hoàng đế thì có gì hiếm lạ, nhưng chuyện Hoàng đế và Hoàng hậu cũng thích một cô gái như thế này đúng là ít thấy.
Thang Doanh Sương tự giễu nghĩ, nếu Hoàng đế mà biết chuyện này chắc sẽ tức anh ách?
Vậy nàng sẽ không nói cho y biết.
Như thế nàng vẫn có thể lén lút đối tốt với Tô Ngâm!
Bình luận facebook