Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Gây Rối Có Chừng Mực
Hai ngày sau, vào giờ lên triều ở điện Thái Hòa.
Lúc Thẩm Huyền Ninh đang ở cung Càn Thanh nghe Thang Thuật Nhân giảng bài, một tên thái giám bỗng vội vàng đi vào điện.
Mọi người trong điện đều nhìn hắn, nhưng tên thái giám kia lại không nói gì mà chần chờ nhìn về phía Tô Ngâm.
Tô Ngâm thoáng giật mình, vẫy tay bảo mọi người lui ra.
Một đám cung nhân lặng lẽ hành lễ rồi nhanh chóng lui ra. Khi cửa điện khép lại, tên thái giám kia mới tiến lên hai bước, giọng nói bất giác run rẩy: “Hoàng Thượng, trên điện xảy ra chuyện. Thị lang bộ Lễ dâng tấu nói Hoàng Thượng và Thái hậu nên thả Uyển Thái phi khỏi lãnh cung, còn, còn nói……”
Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng hỏi: “Nói gì?”
“Nói….. Ông ta nghe nói năm đó Tiên đế từng lưu lại di chiếu sửa lập Sùng vương làm vua.”
Thẩm Huyền Ninh thở dài tựa lưng vào ghế.
Rốt cuộc Tứ đệ cũng đi tới bước này. Ngược lại, nhà họ Hồ thông minh hơn y nghĩ, không tự mình ra tay mà đẩy cho người khác dâng tấu.
Y hờ hững nói: “Mẫu hậu và ba vị đại thần giúp việc nói thế nào?”
Tên thái giám kia khom người nói: “Ba vị đại nhân không nói gì. Thái hậu tuyên bố bãi triều luôn, sau đó vời Uyển Thái phi tới cung Từ Ninh.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Nghĩ cách báo cho phủ Sùng vương biết chuyện này, nhanh lên, nhưng đừng để Sùng vương biết đây là ý của trẫm.”
Tên thái giám “Dạ” một tiếng rồi vội vã cáo lui. Thẩm Huyền Ninh nhìn Thang Thuật Nhân: “Thưa thầy, hôm nay có việc đột xuất, đành mời thầy……”
Thang Thuật Nhân gật đầu, vái chào rời đi: “Thần cáo lui, ngày mai lại vào cung giảng tiếp áng văn này.”
Thẩm Huyền Ninh cười gượng: “Làm phiền thầy rồi.” Tô Ngâm thấy vậy bèn tự mình tiễn Thang Thuật Nhân ra ngoài. Đến cửa điện, nàng lại xin lỗi Thang Thuật Nhân lần nữa rồi mới trở vào.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thẩm Huyền Ninh đã đứng dậy khỏi bàn, tự mình đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng muốn đến cung Từ Ninh ạ?” Nàng dò hỏi, y bỗng nắm lấy tay nàng.
“Hoàng Thượng?!” Tô Ngâm hoảng sợ, nhưng y không nói năng gì, tay kia cũng vươn ra ôm nàng vào lòng.
Y đã luyện võ nhiều năm nên khỏe hơn nàng nhiều. Nàng nhất thời cứng đờ người trong lòng y, muốn lùi ra mà không được.
“Hoàng… Hoàng Thượng?” Nàng bị y ôm dần dần hoảng lên, mặt đỏ tai hồng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ y sẽ đột nhiên làm chuyện thế này, nhưng giờ nàng đã mười lăm, cũng từng biết đến mùi vị yêu đương. Cái ôm của người ngồi ghế rồng này khiến nàng, sau một thoáng thẹn thùng, thấy sợ hãi khôn nguôi.
“Tô Ngâm, Tứ đệ thay đổi rồi.” Giọng y lạc đi. Sự đau khổ của y và mùi Long Tiên Hương trong điện cùng nhau vấn vít trái tim nàng, “Trẫm chỉ còn mình nàng thôi.”
Một câu nói đầy bất lực, như búa tạ đập trúng Tô Ngâm khiến nàng rùng mình.
“…..Hoàng Thượng.” Nàng bất an đẩy y ra tiếp, cố gắng bình tĩnh nhắc nhở y, “Hoàng Thượng, ngài đừng như vậy……. Uyển, Uyển Thái phi có lẽ đã đến cung Từ Ninh rồi, ngài phải nhanh đến đó mới phải.”
Dường như Thẩm Huyền Ninh đột nhiên tỉnh táo lại, đôi tay đang ôm chặt nàng chợt buông lỏng ra.
Tô Ngâm vội vàng thoát thân, lùi về sau hai bước, cụp mắt khom người nói: “Để nô tỳ dọn dẹp bàn sách cho Hoàng Thượng trước.”
Dứt lời, nàng liền cắm đầu đi về phía bàn sách. Thẩm Huyền Ninh giật mình, hận không thể tự tát mình một cái.
Y đã làm gì? Sao y lại dám làm thế với nàng chứ!
Y lòng dạ rối bời xoay người nhìn lại, thấy Tô Ngâm đang đưa lưng về phía y dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra hai vai nàng đang run rẩy.
Y quả nhiên đã làm nàng sợ.
Có thể thấy là giờ nàng không muốn theo y tới cung Từ Ninh.
Thẩm Huyền Ninh mệt mỏi thở dài, đi ra cửa, dẫn theo mấy tên thái giám, đi về hướng cung Từ Ninh.
—
Trong cung Từ Ninh, Uyển Thái phi đã đến, bầu không khí sặc mùi chiến tranh lan tràn trong điện.
Thái hậu không hề cho bà ta đứng dậy, bà ta cũng chẳng buồn bận tâm, cứ khoan thai quỳ ở đó. Lúc Thẩm Huyền Ninh đến, hai người có vẻ đã lời qua tiếng lại mấy câu, sắc mặt Thái hậu xanh lét.
Y lại gần vái chào Thái hậu rồi ngồi xuống phía bên kia của chiếc giường La Hán.
Uyển Thái phi ngước lên nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Mấy năm không gặp, Tam điện hạ nhà ta đã thành nam nhi bảy thước rồi.”
Thái hậu nhạy bén nghe được xưng hô trong câu nói của bà ta, lạnh lùng cười: “Sao hả? Ngươi vẫn nghĩ con trai ngươi còn cơ hội ngồi vào vị trí đó để người khác kêu nó là Hoàng Thượng sao?”
Uyển Thái phi cụp mắt xuống, mỉm cười: “Vậy còn phải xem mấy vị đại nhân trong triều có bản lĩnh hay không.”
“Ai gia không ngờ ngươi lại có bản lĩnh dựa dẫm vào nhà họ Hồ cơ đấy.”
Uyển Thái phi bỗng làm ra vẻ ngơ ngác, vô tội mà hỏi: “Thái hậu đang nói gì thế? Thần thiếp nghe không hiểu.”
“Năm đó ai gia nên giết ngươi mới phải.” Bà lạnh lùng nhìn Uyển Thái phi, “Ai gia nể tình Tiên đế vừa ra đi, ngươi lại là sủng phi của ngài nên mới để ngươi sống. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước cho ngươi tuẫn táng theo Tiên đế thì về công hay tư đều không khiến Tiên đế thất vọng.”
“Đúng vậy, thần thiếp cũng thấy thế. Lòng nhân từ của Trang phi tỷ tỷ quả là dùng sai chỗ.” Uyển Thái phi cười trên nỗi đau của người khác. Rõ là bà ta rất hưởng thụ việc Thái hậu giận mà chẳng thể làm gì.
Những cung nhân đứng ở đó đã quen với tính cách của Thái hậu thì lại thấy buồn bực, vì Thái hậu đâu phải người thích khua môi múa mép. Xưa nay bà làm gì cũng quyết liệt, dù là lúc không quyết liệt được thì bà cũng không nói lời vô nghĩa.
Thẩm Huyền Ninh thầm hiểu rõ mọi chuyện. Y thờ ơ nhìn hai người lớn đấu võ mồm, để kệ Thái hậu và Uyển Thái phi công kích lẫn nhau. Đến khi bóng dáng tên thái giám đứng ngoài cửa đại điện thoáng chuyển động, y mới ra vẻ mất kiên nhẫn mà hắng giọng nói: “Thái phi oán giận nhiều thật đấy, xem ra Thái phi làm nhiều chuyện như vậy không chỉ đơn giản muốn ra khỏi lãnh cung đâu nhỉ?”
Uyển Thái phi nhìn y, thấy vừa buồn cười, vừa thương hại y: “Hoàng Thượng hình như phản ứng hơi chậm thì phải.”
Thẩm Huyền Ninh cười: “Giờ trẫm có thể giết ngươi.”
“Bây giờ à?” Bà ta làm bộ ngạc nhiên, “Triều đình đều đã biết ta còn sống. Bây giờ, đừng nói Hoàng Thượng thật sự ra tay giết ta mà cho dù chính ta có bị bệnh không qua khỏi được thì sử sách sẽ… viết gì về ngài đây?”
“Ngươi tưởng trẫm hết cách với ngươi sao?” Mặt Thẩm Huyền Ninh lạnh tanh, đột nhiên chuyển hướng, “Vậy nếu chuyện Uyển mẫu phi tư thông với thái giám trong cung mà bị truyền ra ngoài thì sử sách sẽ viết gì về ngươi và Tứ đệ nhỉ?”
Uyển Thái phi chợt cả kinh. Dường như bà ta không ngờ Thẩm Huyền Ninh sẽ nhắc tới chuyện này, kinh ngạc cứng đờ ra: “Ngươi nói cái gì?! Ngươi…….”
Ngay cả Thái hậu cũng sửng sốt, nhíu mày nhìn y: “Chuyện gì thế?”
“Đây là hoàng cung của trẫm.” Thẩm Huyền Ninh cụp mắt xuống, “Ngươi thật sự nghĩ mấy chuyện ngươi làm trong lãnh cung có thể qua mắt trẫm sao?”
Uyển Thái phi hoang mang: “Ngươi……”
“Trẫm chưa từng động đến ngươi là vì muốn giữ thể diện cho Tứ đệ. Trong cung đâu có bức tường nào kín gió, một khi chuyện mẹ đẻ và thái giám dây dưa không rõ bị truyền ra, ngươi nghĩ sau này hắn còn mặt mũi mà sống không?”
“Ngươi…….” Uyển Thái phi thất thần, im bặt một lúc mới tỉnh táo lại.
Bà ta giận dữ quát: “Ngươi nói bậy! Đừng có gắp lửa bỏ tay người!”
“Trẫm đã thẩm vấn tên thái giám chưởng sự của lãnh cung.” Thẩm Huyền Ninh liếc bà ta, “Ban đêm lão ta thường xuyên ra vào phòng ngươi phải không? Vốn dĩ trẫm cũng không nghĩ nhiều, nhưng ngươi biết rõ, chính ngươi đã sai người xuất cung mua toàn đồ vật dơ bẩn không thể nói ra như thế nào mà, nếu trẫm muốn tra sẽ tra được ngay. Ngươi gây ra chuyện như thế mà còn dám lớn lối, ngươi không sợ người ngoài nghĩ Tứ đệ không phải là con đẻ của phụ hoàng, để đệ ấy chết không toàn thây sao?”
“Ngươi ăn không nói có!” Uyển Thái phi thẹn quá hóa giận, toan chửi ầm lên thì lại nghe một giọng nói đượm vẻ chột dạ vang lên cách đó không xa” “…. Mẫu phi.”
Bà ta thấp thỏm nhìn lại, vô cùng kinh ngạc khi thấy một bóng người vừa quen vừa lạ đứng ngoài cửa đại điện.
“Mẫu phi người….” Trong mắt Thẩm Huyền Tông đầy vẻ thống khổ và hoài nghi, “Người…… tư thông với thái giám?”
“Không có…. Không có chuyện đó!” Uyển Thái phi sụp đổ, vọt đến trước mặt Thẩm Huyền Tông, tóm lấy vai hắn.
Sau khi thấy vẻ tránh né của bà ta, hắn biết chuyện này là thật.
“Sao người có thể…….” Hắn hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy, Uyển Thái phi gào lên: “Vì ta muốn sống sót!”
“Người làm thế không phải vì mạng sống!” Hắn gạt tay bà ta ra, lùi lại hai bước, “Nếu bọn họ muốn giết người thì người đã chết từ lâu rồi! Một tên thái giám trong lãnh cung sao cứu nổi mạng người!”
Quát xong câu đó, dường như hắn mất hết sức lực, dựa vào thành cửa, nhìn chằm chằm Uyển Thái phi đang run rẩy thở dốc.
Trước khi vào cung, hắn đã nghĩ hết mọi lẽ. Hắn sẽ lấy lý lấy tình để thuyết phục hoàng huynh dù thế nào cũng phải thả mẫu phi của hắn ra.
Hắn có thể đảm bảo với hoàng huynh hắn sẽ không bao giờ nghe theo dã tâm của mẫu phi.
Hắn cảm thấy trăm thiện chữ hiếu đứng đầu, dù mẫu phi có trăm ngàn sai sót thì hắn đều phải cứu bà ấy ra.
Ngờ đâu, khi vừa chạy vào cung, hắn lại nghe thấy chuyện mẫu phi tư thông với thái giám.
Đầu óc Thẩm Huyền Tông rối tung hết lên. Mấy tháng nay, hắn luôn cố tình tránh né dã tâm của mẫu phi, không nghĩ ngợi gì về những mưu mô của bà. Nhưng bây giờ, chuyện đang bày ra trước mắt khiến những chuyện hắn trốn tránh đều bị phơi bày.
“Người cũng không muốn đoàn tụ với con đúng không?” Hắn nghẹn ngào nói, “Người đi từng bước một, không tiếc lấy bản thân làm đệm lót đều chỉ vì ngôi vị Hoàng đế!”
“Không phải….”
“Con đã mong nhớ người bảy năm!” Thẩm Huyền Tông rống giận, “Bảy năm, con luôn canh cánh trong lòng chuyện của mẫu phi năm đó!”
Song hắn chưa từng nghĩ, có lẽ mẫu phi đã không còn là mẫu phi năm đó.
Hoặc giả, năm đó hắn chưa từng hiểu rõ mẫu phi.
“Huyền Tông…….” Uyển Thái phi gọi hắn bằng giọng chột dạ, sau đó nghẹn lại chẳng biết nên nói gì.
Thái hậu lạnh lùng nhìn bà ta: “Uyển Thái phi, ngươi tự mình chọn đi. Nếu ngươi thừa nhận chuyện tư thông thì chuyện này dừng tại đây. Nếu không, ngươi cứ chờ mọi người khắp trong triều ngoài phố hoài nghi huyết thống của nó đi.”
“Các ngươi…….” Mắt Uyển Thái phi chất đầy thù hận liếc nhìn Thái hậu rồi dừng lại trên mặt Thẩm Huyền Ninh.
Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt không một gợn sóng.
—
Chạng vạng, trong kinh chợt đổ mưa. Mưa lớn ầm ầm đổ xuống khắp nơi, nhanh chóng thấm vào từng tấc đất.
Một khắc sau, mưa chợt ngừng giống hệt tấn hài kịch hôm nay, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tô Ngâm nghe nói, Uyển Thái phi đã thừa nhận tội tư thông, nhưng vì trên triều đang có tranh chấp nên Hoàng đế và Thái hậu vì tị hiềm mà giao chuyện này cho bộ Hình xử lý.
Uyển Thái phi và cung nhân lãnh cung đều bị giải vào thiên lao, Sùng vương tạm thời bị giam lỏng trong phủ, sóng gió vừa nổi lên đã bị dập tắt.
Vì thế, Tô Ngâm thở phào nhẹ nhõm, đêm xuống lại tiếp tục thêu thùa dưới ánh sáng dạ minh châu như thường lệ. Nhưng lâu ngày không động đến, ngón tay nàng bị kim đâm những ba lần, giọt máu đỏ thắm chảy ra khiến nàng không thể không buông kim chỉ trong tay xuống.
Nàng tựa lưng vào ghế, thở dài khép mắt lại, những hình ảnh ban ngày chợt hiện ra trước mắt.
Y ôm lấy nàng, vừa chặt vừa ấm áp. Lúc đó nàng thấy sợ, nhưng khi chuyện qua rồi thì trong sự mâu thuẫn và sợ hãi, nàng lại có chút nhớ nhung cảm giác ấy.
Ý nghĩa của cái ôm đó, nàng hiểu rõ.
Hai người đều không còn là trẻ con, y làm vậy với nàng…..
Đột nhiên nàng thấy hơi động lòng, vì y chẳng những tuấn tú mà còn rất tốt với nàng. Bọn họ lớn lên bên nhau, hiểu rõ nhau.
Nhưng sự sợ hãi vẫn chiếm thế thượng phong trong tâm trí nàng.
Bởi vì y, là Hoàng đế.
Lúc Thẩm Huyền Ninh đang ở cung Càn Thanh nghe Thang Thuật Nhân giảng bài, một tên thái giám bỗng vội vàng đi vào điện.
Mọi người trong điện đều nhìn hắn, nhưng tên thái giám kia lại không nói gì mà chần chờ nhìn về phía Tô Ngâm.
Tô Ngâm thoáng giật mình, vẫy tay bảo mọi người lui ra.
Một đám cung nhân lặng lẽ hành lễ rồi nhanh chóng lui ra. Khi cửa điện khép lại, tên thái giám kia mới tiến lên hai bước, giọng nói bất giác run rẩy: “Hoàng Thượng, trên điện xảy ra chuyện. Thị lang bộ Lễ dâng tấu nói Hoàng Thượng và Thái hậu nên thả Uyển Thái phi khỏi lãnh cung, còn, còn nói……”
Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng hỏi: “Nói gì?”
“Nói….. Ông ta nghe nói năm đó Tiên đế từng lưu lại di chiếu sửa lập Sùng vương làm vua.”
Thẩm Huyền Ninh thở dài tựa lưng vào ghế.
Rốt cuộc Tứ đệ cũng đi tới bước này. Ngược lại, nhà họ Hồ thông minh hơn y nghĩ, không tự mình ra tay mà đẩy cho người khác dâng tấu.
Y hờ hững nói: “Mẫu hậu và ba vị đại thần giúp việc nói thế nào?”
Tên thái giám kia khom người nói: “Ba vị đại nhân không nói gì. Thái hậu tuyên bố bãi triều luôn, sau đó vời Uyển Thái phi tới cung Từ Ninh.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Nghĩ cách báo cho phủ Sùng vương biết chuyện này, nhanh lên, nhưng đừng để Sùng vương biết đây là ý của trẫm.”
Tên thái giám “Dạ” một tiếng rồi vội vã cáo lui. Thẩm Huyền Ninh nhìn Thang Thuật Nhân: “Thưa thầy, hôm nay có việc đột xuất, đành mời thầy……”
Thang Thuật Nhân gật đầu, vái chào rời đi: “Thần cáo lui, ngày mai lại vào cung giảng tiếp áng văn này.”
Thẩm Huyền Ninh cười gượng: “Làm phiền thầy rồi.” Tô Ngâm thấy vậy bèn tự mình tiễn Thang Thuật Nhân ra ngoài. Đến cửa điện, nàng lại xin lỗi Thang Thuật Nhân lần nữa rồi mới trở vào.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thẩm Huyền Ninh đã đứng dậy khỏi bàn, tự mình đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng muốn đến cung Từ Ninh ạ?” Nàng dò hỏi, y bỗng nắm lấy tay nàng.
“Hoàng Thượng?!” Tô Ngâm hoảng sợ, nhưng y không nói năng gì, tay kia cũng vươn ra ôm nàng vào lòng.
Y đã luyện võ nhiều năm nên khỏe hơn nàng nhiều. Nàng nhất thời cứng đờ người trong lòng y, muốn lùi ra mà không được.
“Hoàng… Hoàng Thượng?” Nàng bị y ôm dần dần hoảng lên, mặt đỏ tai hồng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ y sẽ đột nhiên làm chuyện thế này, nhưng giờ nàng đã mười lăm, cũng từng biết đến mùi vị yêu đương. Cái ôm của người ngồi ghế rồng này khiến nàng, sau một thoáng thẹn thùng, thấy sợ hãi khôn nguôi.
“Tô Ngâm, Tứ đệ thay đổi rồi.” Giọng y lạc đi. Sự đau khổ của y và mùi Long Tiên Hương trong điện cùng nhau vấn vít trái tim nàng, “Trẫm chỉ còn mình nàng thôi.”
Một câu nói đầy bất lực, như búa tạ đập trúng Tô Ngâm khiến nàng rùng mình.
“…..Hoàng Thượng.” Nàng bất an đẩy y ra tiếp, cố gắng bình tĩnh nhắc nhở y, “Hoàng Thượng, ngài đừng như vậy……. Uyển, Uyển Thái phi có lẽ đã đến cung Từ Ninh rồi, ngài phải nhanh đến đó mới phải.”
Dường như Thẩm Huyền Ninh đột nhiên tỉnh táo lại, đôi tay đang ôm chặt nàng chợt buông lỏng ra.
Tô Ngâm vội vàng thoát thân, lùi về sau hai bước, cụp mắt khom người nói: “Để nô tỳ dọn dẹp bàn sách cho Hoàng Thượng trước.”
Dứt lời, nàng liền cắm đầu đi về phía bàn sách. Thẩm Huyền Ninh giật mình, hận không thể tự tát mình một cái.
Y đã làm gì? Sao y lại dám làm thế với nàng chứ!
Y lòng dạ rối bời xoay người nhìn lại, thấy Tô Ngâm đang đưa lưng về phía y dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra hai vai nàng đang run rẩy.
Y quả nhiên đã làm nàng sợ.
Có thể thấy là giờ nàng không muốn theo y tới cung Từ Ninh.
Thẩm Huyền Ninh mệt mỏi thở dài, đi ra cửa, dẫn theo mấy tên thái giám, đi về hướng cung Từ Ninh.
—
Trong cung Từ Ninh, Uyển Thái phi đã đến, bầu không khí sặc mùi chiến tranh lan tràn trong điện.
Thái hậu không hề cho bà ta đứng dậy, bà ta cũng chẳng buồn bận tâm, cứ khoan thai quỳ ở đó. Lúc Thẩm Huyền Ninh đến, hai người có vẻ đã lời qua tiếng lại mấy câu, sắc mặt Thái hậu xanh lét.
Y lại gần vái chào Thái hậu rồi ngồi xuống phía bên kia của chiếc giường La Hán.
Uyển Thái phi ngước lên nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Mấy năm không gặp, Tam điện hạ nhà ta đã thành nam nhi bảy thước rồi.”
Thái hậu nhạy bén nghe được xưng hô trong câu nói của bà ta, lạnh lùng cười: “Sao hả? Ngươi vẫn nghĩ con trai ngươi còn cơ hội ngồi vào vị trí đó để người khác kêu nó là Hoàng Thượng sao?”
Uyển Thái phi cụp mắt xuống, mỉm cười: “Vậy còn phải xem mấy vị đại nhân trong triều có bản lĩnh hay không.”
“Ai gia không ngờ ngươi lại có bản lĩnh dựa dẫm vào nhà họ Hồ cơ đấy.”
Uyển Thái phi bỗng làm ra vẻ ngơ ngác, vô tội mà hỏi: “Thái hậu đang nói gì thế? Thần thiếp nghe không hiểu.”
“Năm đó ai gia nên giết ngươi mới phải.” Bà lạnh lùng nhìn Uyển Thái phi, “Ai gia nể tình Tiên đế vừa ra đi, ngươi lại là sủng phi của ngài nên mới để ngươi sống. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước cho ngươi tuẫn táng theo Tiên đế thì về công hay tư đều không khiến Tiên đế thất vọng.”
“Đúng vậy, thần thiếp cũng thấy thế. Lòng nhân từ của Trang phi tỷ tỷ quả là dùng sai chỗ.” Uyển Thái phi cười trên nỗi đau của người khác. Rõ là bà ta rất hưởng thụ việc Thái hậu giận mà chẳng thể làm gì.
Những cung nhân đứng ở đó đã quen với tính cách của Thái hậu thì lại thấy buồn bực, vì Thái hậu đâu phải người thích khua môi múa mép. Xưa nay bà làm gì cũng quyết liệt, dù là lúc không quyết liệt được thì bà cũng không nói lời vô nghĩa.
Thẩm Huyền Ninh thầm hiểu rõ mọi chuyện. Y thờ ơ nhìn hai người lớn đấu võ mồm, để kệ Thái hậu và Uyển Thái phi công kích lẫn nhau. Đến khi bóng dáng tên thái giám đứng ngoài cửa đại điện thoáng chuyển động, y mới ra vẻ mất kiên nhẫn mà hắng giọng nói: “Thái phi oán giận nhiều thật đấy, xem ra Thái phi làm nhiều chuyện như vậy không chỉ đơn giản muốn ra khỏi lãnh cung đâu nhỉ?”
Uyển Thái phi nhìn y, thấy vừa buồn cười, vừa thương hại y: “Hoàng Thượng hình như phản ứng hơi chậm thì phải.”
Thẩm Huyền Ninh cười: “Giờ trẫm có thể giết ngươi.”
“Bây giờ à?” Bà ta làm bộ ngạc nhiên, “Triều đình đều đã biết ta còn sống. Bây giờ, đừng nói Hoàng Thượng thật sự ra tay giết ta mà cho dù chính ta có bị bệnh không qua khỏi được thì sử sách sẽ… viết gì về ngài đây?”
“Ngươi tưởng trẫm hết cách với ngươi sao?” Mặt Thẩm Huyền Ninh lạnh tanh, đột nhiên chuyển hướng, “Vậy nếu chuyện Uyển mẫu phi tư thông với thái giám trong cung mà bị truyền ra ngoài thì sử sách sẽ viết gì về ngươi và Tứ đệ nhỉ?”
Uyển Thái phi chợt cả kinh. Dường như bà ta không ngờ Thẩm Huyền Ninh sẽ nhắc tới chuyện này, kinh ngạc cứng đờ ra: “Ngươi nói cái gì?! Ngươi…….”
Ngay cả Thái hậu cũng sửng sốt, nhíu mày nhìn y: “Chuyện gì thế?”
“Đây là hoàng cung của trẫm.” Thẩm Huyền Ninh cụp mắt xuống, “Ngươi thật sự nghĩ mấy chuyện ngươi làm trong lãnh cung có thể qua mắt trẫm sao?”
Uyển Thái phi hoang mang: “Ngươi……”
“Trẫm chưa từng động đến ngươi là vì muốn giữ thể diện cho Tứ đệ. Trong cung đâu có bức tường nào kín gió, một khi chuyện mẹ đẻ và thái giám dây dưa không rõ bị truyền ra, ngươi nghĩ sau này hắn còn mặt mũi mà sống không?”
“Ngươi…….” Uyển Thái phi thất thần, im bặt một lúc mới tỉnh táo lại.
Bà ta giận dữ quát: “Ngươi nói bậy! Đừng có gắp lửa bỏ tay người!”
“Trẫm đã thẩm vấn tên thái giám chưởng sự của lãnh cung.” Thẩm Huyền Ninh liếc bà ta, “Ban đêm lão ta thường xuyên ra vào phòng ngươi phải không? Vốn dĩ trẫm cũng không nghĩ nhiều, nhưng ngươi biết rõ, chính ngươi đã sai người xuất cung mua toàn đồ vật dơ bẩn không thể nói ra như thế nào mà, nếu trẫm muốn tra sẽ tra được ngay. Ngươi gây ra chuyện như thế mà còn dám lớn lối, ngươi không sợ người ngoài nghĩ Tứ đệ không phải là con đẻ của phụ hoàng, để đệ ấy chết không toàn thây sao?”
“Ngươi ăn không nói có!” Uyển Thái phi thẹn quá hóa giận, toan chửi ầm lên thì lại nghe một giọng nói đượm vẻ chột dạ vang lên cách đó không xa” “…. Mẫu phi.”
Bà ta thấp thỏm nhìn lại, vô cùng kinh ngạc khi thấy một bóng người vừa quen vừa lạ đứng ngoài cửa đại điện.
“Mẫu phi người….” Trong mắt Thẩm Huyền Tông đầy vẻ thống khổ và hoài nghi, “Người…… tư thông với thái giám?”
“Không có…. Không có chuyện đó!” Uyển Thái phi sụp đổ, vọt đến trước mặt Thẩm Huyền Tông, tóm lấy vai hắn.
Sau khi thấy vẻ tránh né của bà ta, hắn biết chuyện này là thật.
“Sao người có thể…….” Hắn hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy, Uyển Thái phi gào lên: “Vì ta muốn sống sót!”
“Người làm thế không phải vì mạng sống!” Hắn gạt tay bà ta ra, lùi lại hai bước, “Nếu bọn họ muốn giết người thì người đã chết từ lâu rồi! Một tên thái giám trong lãnh cung sao cứu nổi mạng người!”
Quát xong câu đó, dường như hắn mất hết sức lực, dựa vào thành cửa, nhìn chằm chằm Uyển Thái phi đang run rẩy thở dốc.
Trước khi vào cung, hắn đã nghĩ hết mọi lẽ. Hắn sẽ lấy lý lấy tình để thuyết phục hoàng huynh dù thế nào cũng phải thả mẫu phi của hắn ra.
Hắn có thể đảm bảo với hoàng huynh hắn sẽ không bao giờ nghe theo dã tâm của mẫu phi.
Hắn cảm thấy trăm thiện chữ hiếu đứng đầu, dù mẫu phi có trăm ngàn sai sót thì hắn đều phải cứu bà ấy ra.
Ngờ đâu, khi vừa chạy vào cung, hắn lại nghe thấy chuyện mẫu phi tư thông với thái giám.
Đầu óc Thẩm Huyền Tông rối tung hết lên. Mấy tháng nay, hắn luôn cố tình tránh né dã tâm của mẫu phi, không nghĩ ngợi gì về những mưu mô của bà. Nhưng bây giờ, chuyện đang bày ra trước mắt khiến những chuyện hắn trốn tránh đều bị phơi bày.
“Người cũng không muốn đoàn tụ với con đúng không?” Hắn nghẹn ngào nói, “Người đi từng bước một, không tiếc lấy bản thân làm đệm lót đều chỉ vì ngôi vị Hoàng đế!”
“Không phải….”
“Con đã mong nhớ người bảy năm!” Thẩm Huyền Tông rống giận, “Bảy năm, con luôn canh cánh trong lòng chuyện của mẫu phi năm đó!”
Song hắn chưa từng nghĩ, có lẽ mẫu phi đã không còn là mẫu phi năm đó.
Hoặc giả, năm đó hắn chưa từng hiểu rõ mẫu phi.
“Huyền Tông…….” Uyển Thái phi gọi hắn bằng giọng chột dạ, sau đó nghẹn lại chẳng biết nên nói gì.
Thái hậu lạnh lùng nhìn bà ta: “Uyển Thái phi, ngươi tự mình chọn đi. Nếu ngươi thừa nhận chuyện tư thông thì chuyện này dừng tại đây. Nếu không, ngươi cứ chờ mọi người khắp trong triều ngoài phố hoài nghi huyết thống của nó đi.”
“Các ngươi…….” Mắt Uyển Thái phi chất đầy thù hận liếc nhìn Thái hậu rồi dừng lại trên mặt Thẩm Huyền Ninh.
Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt không một gợn sóng.
—
Chạng vạng, trong kinh chợt đổ mưa. Mưa lớn ầm ầm đổ xuống khắp nơi, nhanh chóng thấm vào từng tấc đất.
Một khắc sau, mưa chợt ngừng giống hệt tấn hài kịch hôm nay, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tô Ngâm nghe nói, Uyển Thái phi đã thừa nhận tội tư thông, nhưng vì trên triều đang có tranh chấp nên Hoàng đế và Thái hậu vì tị hiềm mà giao chuyện này cho bộ Hình xử lý.
Uyển Thái phi và cung nhân lãnh cung đều bị giải vào thiên lao, Sùng vương tạm thời bị giam lỏng trong phủ, sóng gió vừa nổi lên đã bị dập tắt.
Vì thế, Tô Ngâm thở phào nhẹ nhõm, đêm xuống lại tiếp tục thêu thùa dưới ánh sáng dạ minh châu như thường lệ. Nhưng lâu ngày không động đến, ngón tay nàng bị kim đâm những ba lần, giọt máu đỏ thắm chảy ra khiến nàng không thể không buông kim chỉ trong tay xuống.
Nàng tựa lưng vào ghế, thở dài khép mắt lại, những hình ảnh ban ngày chợt hiện ra trước mắt.
Y ôm lấy nàng, vừa chặt vừa ấm áp. Lúc đó nàng thấy sợ, nhưng khi chuyện qua rồi thì trong sự mâu thuẫn và sợ hãi, nàng lại có chút nhớ nhung cảm giác ấy.
Ý nghĩa của cái ôm đó, nàng hiểu rõ.
Hai người đều không còn là trẻ con, y làm vậy với nàng…..
Đột nhiên nàng thấy hơi động lòng, vì y chẳng những tuấn tú mà còn rất tốt với nàng. Bọn họ lớn lên bên nhau, hiểu rõ nhau.
Nhưng sự sợ hãi vẫn chiếm thế thượng phong trong tâm trí nàng.
Bởi vì y, là Hoàng đế.
Bình luận facebook