Nếu không muốn bị mẹ chồng cằn nhằn thì có một biện pháp tốt nhất, đứng trước mặt bà bày ra trạng thái im lặng là tốt rồi. Khi nghĩ đến biện pháp này Lương Hạ kìm nén. Kết quả là, trong 50 mét phòng bếp hối hả chạy ngược xuôi, tranh giành cả công việc của đầu bếp phải rửa rau cắt thịt một phút cũng không được ngừng. Tinh thần cần cù khiến cho Diêu Lệ Cẩm không dám đế ngần phòng bếp nửa bước, cũng không còn nói những lời khó nghe nữa.
Khi Quý Hạng Minh và Quý Trạch Tuấn lái xe trở về thì đã thấy một bàn thức ăn đầy đặt đến trước mặt, những người giúp việc trong gia đình cũng cảm nhận được cái gọi là nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hàn Lập, mới đổi đầu bếp à?”. Quý Hạng Minh cởi áo khoác thì mùi thơm cũng bay đến trước mũi, ngửi mạnh một hơi, quay đầu nhìn về phía quản gia.
“Không phải, là thiếu phu nhân nấu ạ”. Hàn Lập luôn luôn nói năng thận trọng, độ cong của khóe miệng cũng đã lên đến hơn bốn mươi lăm.
Diệu Lệ Cẩm ở một bên không lên tiếng, kỳ thật tư tưởng của bà cũng không có gì xấu, chính là xuất thân cao quý có phần kiêu ngạo, đẻ được đứa con trai xuất sắc nên đương nhiên ánh mắt sẽ hơi bắt bẻ. Bà cũng không có trông chờ gì vào con mắt chọn thông gia của cụ nội Quý, Quý Hạng Minh cũng không thể có khả năng áp đặt lên trên người vợ độc đoán kia được, nhưng mà Lương Hạ trước mắt thật sự khác biệt một trời một vực so với con dâu trong tưởng tượng của bà.
Nếu Quý Hạng Minh không nghe lời Lệ Cẩm, thì bây giờ trong nhà cũng sẽ không thể có quản gia, người giúp việc được. Đời sống của Diêu Lệ Cẩm từ trước đến nay luôn đòi hỏi phải đạt tiêu chuẩn cao nhất. Lương Hạ làm được một bàn thức ăn này tuyệt đối vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bà, đúng ra là được khen ngợi, chỉ là không biểu hiện ra mặt thôi.
“Không ngờ Quý Trạch Tuấn nhà chúng ta cưới được nàng dâu hiền”. Vẻ mặt Quý Hạng Minh siêu cấp vui mừng, nhưng mà rất nhanh đã phát hiện ra nhân vật nữ chính không có ở nhà ăn: “Nhanh đi gọi thiếu nãi nãi đến đây”.
Hàn Lập vừa mới chuẩn bị đi vào phòng bếp, Lương Hạ liền bưng hai bát đồ ăn đi ra ngoài: “Bố chồng bố đã về rồi!”.
“Việc gì phải làm cực khổ như thế, em làm như thế đầu bếp nhà anh đều phải thất nghiệp hết à”. Quý Trạch Tuấn kéo kéo cà vạt ra, trêu đùa trước mặt Lương Hạ.
“Bố mẹ chồng đã chăm sóc em lâu như thế, thế nào thì em cũng phải cảm tạ nha, em tương đối ngốc nên không nghĩ ra làm cách nào để lừa cả nhà vui vẻ, cho nên liền làm một ít món ăn thường ngày của gia đình. Đây là món khai vị, bố mẹ nếm thử một chút đi ạ?”. Cảnh tượng như này mà nói đối với Lương Hạ rất xa lạ, nhưng nếu muốn được ở lại đây, phải có dũng khí xuất ra một chút tài nghệ đặc biệt, thật lâu thật lâu trước kia đầu bếp bá bá lương thiện hiền lành đã dạy cho cô nên mới có thể không làm cho mọi người thất vọng.
“Của anh đâu?”. Sắc mặt Quý Trạch Tuấn nghiêm túc, không nhìn thấy được nụ cười quỷ dị đã giấu đi.
“Hôm nay hơi muộn, cũng không kịp ra ngoài mua nguyên liệu, chỉ làm được hai phần, lần sau sẽ làm cho anh”. Lương Hạ thật sự không cố ý nhằm vào Quý Trạch Tuấn, dù sao anh cũng chưa làm gì đắc tội với cô.
Diêu Lệ Cẩm mặc dù thương con trai, nhưng thức ăn ngon trước mặt, vẫn là không nhường được.
Nhưng mà sự sáng suốt của Quý Hạng Minh vượt xa người thường đã chú ý thấy cử chỉ của con trai và con dâu không được đúng lắm, nếu như hai người hoàn toàn xa lạ đột nhiên kết hôn, sau khi cưới vẫn còn nhún nhường khách khí thì cũng còn có thể lí giải được, nhưng biểu hiện nâng khay ngang mày của Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ thật sự tự nhiên, lại làm cho người ta cảm thấy được mập mờ.
Lương Hạ đã đặc biệt chia đồ ăn ra mọi nơi, như vậy cô giúp việc, quản gia cũng có thể ăn ở phòng bếp mà không phải chờ thức ăn bố mẹ ăn còn thừa lại.
Trong khi tất cả mọi người khen không dứt miệng, cuối cùng Quý Trạch Tuấn cũng cảm thấy được Lương Hạ còn có chỗ có tác dụng.
Tuy nói bố chồng đã trở về, Lương Hạ cũng không còn lo bị mẹ chồng khiển trách, nhưng làm việc đến nơi đến chốn đã thành quy tắc, rửa bát cũng phải đích thân ra trận. Bởi vì Quý Hạng Minh có chuyện muốn nói riêng cùng Quý Trạch Tuấn nên cũng không ngăn cản, Diêu Lệ Cẩm đương nhiên là cười híp mắt xem phim.
Quý Trạch Tuấn và Quý Hạng Minh từng người đi vào trong phòng đọc sách, làm nghề luật sư phải đọc rất nhiều sách, toàn bộ tài liệu trừ những thứ hay dùng trong nhà, còn lại thì nhờ người chuyển hết ra bên ngoài, không để lại nhiều sách mà cũng làm cho hai phòng sách chật kín, quả nhiên đúng với câu tiền lót đường của thư hương rất là nhiều a!
Sau khi Quý Trạch Tuấn và bố ăn xong thì vào phòng đọc sách,định bụng tiếp tục thảo luận về vụ án Lăng Phong.
Không đoán được câu đầu tiên Quý Hạng Minh mở miệng là: “Đổi giường nhỏ bớt đi một chút”.
“...” Thật sự Quý Trạch Tuấn chưa biết phải sử dụng tổ hợp ngôn ngữ như thế nào để trả lời.
“Lương Hạ có phải là mẫu người mà con yêu thích hay không bố không quan tâm, nhưng con đã cưới thì phải có trách nhiệm với người ta, con không có ngỗ nghịch với cụ nội khiến bố rất vui mừng, con sẽ phải để ý hơn, cụ nội nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lương Hạ”.
“Vì thế phải đổi giường sao?”. Quý Trạch Tuấn không nghĩ lối tư duy của bố nhảy ra như thế, không thể theo kịp nhịp điệu.
“Giường 2m2 quá rộng, buổi sáng hai con có lăn cũng không chạm đến nhau!”. Khi nói loại lời nói này sắc mặt Quý Hạng Minh nghiêm túc: “Cũng không hẳn là vì cụ nội, là bố cảm thấy Lương Hạ phù hợp với con”.
Vẻ mặt bố chắc chắn, Quý Trạch Tuấn cũng không phản bác lại,đã rất lâu rồi anh không thể xác định được bản thân mình yêu thích cái gì: “Còn mẹ?”
“Con không cần phải lo, mẹ con cũng không phải cố ý gây khó dễ Lương Hạ”.
“Không còn chuyện gì, con đi ra ngoài trước”.
“Vụ án Lăng Phong, là một cơ hội”.
“Con biết, con sẽ không để bố thất vọng”. Quý Trạch Tuấn quyết định mình chưa cần phải thảo luận với bố, một mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, một mình đối mặt Ngụy Linh.
“Đi đi”. Quý Hạng Minh rất tin tưởng vào thực lực của con trai. Chuyện lần trước ông cũng đã phái người đi điều tra rồi, dù sao kinh nghiệm thực chiến của Ngụy Linh nhiều hơn Trạch Tuấn rất nhiều, sử dụng một ít mánh khóe, cũng may là Quý Trạch Tuấn không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Quý Trạch Tuấn ở trong phòng hai giờ để xử lý vụ án, lúc về phòng ngủ cũng đã mười, Lương Hạ đang nằm trên giường suy nghĩ về cuộc sống.
“Đi ngủ sớm đi”. Dù Lương Hạ không phải là vợ mình, cũng là em gái, chăm sóc là phải, huống chi bây giờ là vợ, càng phải che chở nhiều hơn rồi, Quý Trạch Tuấn nghĩ đến lời nói buổi tối của bố, sau đó đối với Lương Hạ rất nhẹ nhàng.
“Anh uống nhầm thuốc à?”. Lương Hạ mở đôi mắt tròn nhìn Quý Trạch Tuấn.
“Muộn như này không ngủ thì làm gì? Cần tôi phải nói với cô sao, trẻ con bây giờ muốn suy nghĩ cái gì?”. Quý Trạch Tuấn liếc Lương Hạ một cái, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
“Nói linh tinh một tý thôi, làm gì phải nổi giận như thế”. Lương Hạ u oán nói thầm.
Kết quả giải phẫu của bệnh viện chắc chắn là bằng chứng có hiệu quả nhất, nhưng Quý Trạch Tuấn vẫn muốn tìm thêm một ít chứng cứ nữa, nếu không rất có thể Lăng Phong sẽ tìm được một hình nhân thế mạng tránh được một kiếp này, nếu có thể tìm được người trong nội bộ Lăng Phong thì tốt. Khi tắm Quý Trạch Tuấn vẫn chưa thể ném đi được công việc, xem ra áp lực rất lớn.
Lúc bước ra, Lương Hạ đã ngủ rồi, trước kia không phát hiện,thân hình gầy gò của Lương Hạ nằm trên giường 2m2 dường như có vẻ càng thêm nhỏ bé. Khiến cho quản gia quyết định phải đổi thành giường m8, tình cảnh này chưa được hai ngày thì không còn xuất hiện nữa.
Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lương Hạ, giúp cô đắp kín chăn,không kìm lòng nổi ngồi xuống bên cạnh cô. Cô mới chỉ hai mươi hai tuổi, học năm ba đại học, cô làm sao có thể nói với bạn học rằng mình đã kết hôn? Nghĩ đến điểm này Quý Trạch Tuấn lại cười. Nhưng mà tại sao cô lại cau mày? Bình thường,con gái gả được vào nhà như này khi ngủ say cũng sẽ phải cười đến khi tỉnh ngủ, cô háo sắc như vậy sẽ chảy cả nước rãi nữa,nhưng ngược lại vì sao gương mặt cô lại phiền muộn?
“Anh nhìn tôi làm gì?”. Lương Hạ đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm Quý Trạch Tuấn.
“Còn tưởng là đã ngủ say rồi chứ”. Quý Trạch Tuấn bị dọa giật mình, nhưng mà bên ngoài giả vờ bình tĩnh.
“Đang ngủ say, bị anh đánh thức rồi, anh định làm cái gì với tôi hả?”. Lương Hạ ngồi dậy, túm chăn che ngực.
“75B, cũng không phải là chưa từng nhìn qua”. Quý Trạch Tuấn vén chăn lên chui vào, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“Khốn kiếp”. Trong đầu Lương Hạ không có tiền đồ lại hiện ra bộ dạng bị Quý Trạch Tuấn đè phía dưới.
“Tôi còn rất nhiều tinh thần, có muốn tôi thật sự khốn kiếp một lần hay không?”. Bỗng chốc Trạch Tuấn lật tới bên trên Lương Hạ, liếm liếm vành tai của cô.
“Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá”. Lương Hạ không chịu khuất phục đẩy Trạch Tuấn ra, buồn bực chui vào trong chăn nghe tiếng tim đập của chính mình.
Tính (tình dục) và yêu của đàn ông có thể phân thành động vật cấp cao a, đối với Lương Hạ, Quý Trạch Tuấn khẳng định không thể có cảm giác yêu thương, nhưng nhìn thấy cô tâm trạng lại rất vui vẻ, không nhịn được trêu đùa cô.
“Cô nghỉ hè chỉ còn một tháng nữa, có muốn làm gì không?”.Hôm nay đặc biệt muốn nói chuyện phiếm với vợ, trong lòng Quý Trạch Tuấn nhất quyết không chịu bỏ qua ý nghĩ như vậy.
“Nghĩ ra rồi sẽ nói cho anh biết”. Lương Hạ ở trong chăn buồn bực trả lời.: “Anh còn nói nữa tôi sẽ mách bố chồng là anh không để cho tôi ngủ”.
“Biết vì sao bố lại che chở cho cô không?”. Quý Trạch Tuấn đẩy lương Hạ từ trong chăn ra: “Ngủ như thế hô hấp không hít được không khí trong lành, bởi vì chồng cô bắt nạt cô, nếu chồng cô không bắt nạt cô, bố chồng cũng sẽ không phải suy nghĩ đến rồi,còn xa lánh nữa cơ, phải không vợ tôi?”.
“Chúng ta đang nói đến chuyện nguồn gốc của vũ trụ à?”. Quý Trạch Tuấn nói xong đầu Lương Hạ cũng muốn bất tỉnh, anh ta thật đúng là càu nhàu giống mẹ mình, bất kể người nào cũng có thể tán gẫu!
“Không không không, hay là tâm sự thánh kinh đi!”. Khi Quý Trạch Tuấn đối phó với Lương Hạ, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
“Anh còn nhớ trên sách sinh học cơ bắp của phụ nữ rất mạnh mẽ! Chính là chương prôtêin đấy!”. Lương Hạ sử dụng đòn sát thủ.
“Tôi với cô nói về chuyện trứng và tinh trùng được không?”.
...
Sáng thứ hai, cô giúp việc phải đến gọi hai người rời giường, Quý Trạch Tuấn thiếu chút nữa là trễ, lại một lần nữa Lương Hạ bị Lệ Cẩm nhìn chòng chọc.
Văn phòng cao cấp của luật sư trưởng, toàn bộ đều sử dụng thiết bị thông minh, cảnh vật từ cửa sổ đến sàn đẹp như tranh vẽ,những người trẻ có đãi ngộ nghề nghiệp ở phái nữ không nhiều, về phương diện công việc Ngụy Linh là vượt trội, không thể nghi ngờ.
Trong căn phòng rộng như vậy một mình Ngụy Linh ngồi trong ngẩn người, bởi vì việc tư cho nên mới nói dối bên kia tìm tư liệu giả của Lăng Phong.
Vừa mới biết Quý Trạch Tuấn nhận vụ án này, lần này nhất định anh ấy sẽ cẩn thận hơn, dự định kích thích anh ấy cũng không dễ dàng, thật sự đúng là trận chiến ác liệt. Hơn nữa chứng cứ trên mặt bàn lại bất lợi, nếu muốn thắng sợ rằng tỷ lệ rất nhỏ,nhưng muốn bảo vệ Lăng Bách Thảo vô tội vẫn còn có hi vọng. Tập đoàn lớn có nhiều nhất chính là tiền và người.
Khiến cho Ngụy Linh lo lắng không phải vụ kiện cáo này, mà là người bạn trai cũ. Ban đầu cô là người đề nghị chia tay, nhưng mà cô nghĩ rằng trái tim Quý Trạch Tuấn vĩnh viễn sẽ không có người khác. Nhưng giới luật sư nhỏ như vậy, hai bố con Quý Gia biến mất khỏi thành phố Y nửa tháng, cẩn thận kiểm tra sẽ có thể tìm ra một số manh mối.
Trên tay chính là tài liệu thám tử vừa mới gửi đến, có mấy tấm ảnh chụp ở sân bay, vệ sĩ hộ tống Quý Trạch Tuấn và một cô gái xa lạ cùng lên máy bay. Qua bóng lưng xem ra còn rất trẻ, cô gái này là ai? Ở phía sau cô, mặc dù Quý Trạch Tuấn không chạm vào phụ nữ, nhưng một vài ngày thì chưa biết rõ, có thể lần trước anh từ chối gặp cô là bởi vì cô gái này? Mà không phải chính cô đã phản bội, lợi dụng anh.
Tư liệu này khiến cho Ngụy Linh không chú tâm đến công việc,ngay cả cơm nuốt cũng không trôi, không ngờ sự nghiệp thành công, ước mơ đã thành sự thật nhưng cũng không vui vẻ, hồi tưởng lại từng chút từng chút một với Quý Trạch Tuấn vẫn là đau lòng.
Bình luận facebook