Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Sau đó cô nhớ tới lời Hoàng Hi Lan 'Trước đây chị không biết em cũng thích Quân Hạo Kiện, nếu chị biết thì chắc chắn chị sẽ không giành với em.'
“Hoàng Hi Lan nói tôi đẩy cô ta xuống, mẹ tôi tin, anh thấy thế nào?” Hoàng Yến Chi khẽ hỏi.
“Tôi tin em không làm vậy.” Quân Hạo Kiện nói chắc chắn.
Hoàng Yến Chi nhướng mày, “Tại sao?”
“Vì em khinh.” Giọng nói của người đàn ông vang vọng.
Trái tim Hoàng Yến Chi khẽ chấn động.
Hóa ra, ngoài những mối quan hệ họ hàng ruột thịt, trên đời này vẫn có một người đàn ông hết lòng tin tưởng cô, cho dù họ gần như là hai người xa lạ.
Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt dịu dàng: “Em là một người đầy kiêu ngạo, em khinh thường việc dùng đến những thủ đoạn như vậy. Nhưng đôi khi, điều gì cần phải giải thích vẫn nên giải thích, suy cho cùng không phải ai cũng tin tưởng em như tôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt, lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của cô vì một người đàn ông mà gợn sóng.
Khuôn mặt cô vẫn sưng đỏ, dù đã chườm đá cũng không đỡ hơn chút nào.
Hoàng lão gia không nỡ để Hoàng lão thái phải lo lắng nên giấu bà chuyện Hoàng Yến Chi bị đánh, chỉ nói là hai chị em tranh cãi vài ba câu, Hoàng Hi Lan không cẩn thận trượt ngã nên bị thương ở chân. Hoàng lão thái biết Hoàng Yến Chi không sao cũng thấy yên lòng phần nào. Lúc nãy tiếng động cũng không nhỏ, nhưng bà nằm trên giường, đến ngồi dậy còn chẳng đủ sức, không tài nào tự mình đi xem được, chỉ có thể lo lắng không yên trong lòng.
Mãi đến tối muộn, Vũ Ân Nguyệt mới về, vẻ mặt mệt mỏi.
“Hi Lan sao rồi?” Hoàng lão gia hỏi.
“Bác sĩ nói chân phải con bé bị gãy, ngoài ra không có gì đáng ngại. Chỉ là buổi biểu diễn của Lan Lan sắp đến rồi, nay lại gặp phải chuyện này, chắc chắn không thể tham gia biểu diễn được nữa, tinh thần con bé hơi sa sút.”
Dù gì cũng là cơ hội khó khăn lắm mới có được, mặc dù Thẩm Hi Đồng cũng có chút tiếng tăm trong giới, nhưng những cơ hội như thế này lại rất quý giá đối với cô ta.
Vũ Ân Nguyệt dứt lời, nhìn thấy Hoàng Yến Chi đang yên lặng ngồi một bên, “Yến Chi, dù sao thì chuyện hôm nay cũng là con có lỗi trước. Mẹ không cần biết giữa hai chị em có mâu thuẫn hay hiểu lầm gì. Nhưng Lan Lan vẫn là chị con, con đẩy chị ngã là đã sai rồi. Bây giờ chị vì con mà để lỡ mất cơ hội ngàn năm có một, tuy Lan Lan nói rằng không trách con, nhưng con không thể không biết điều như vậy được. Ngày mai con đến bệnh viện với mẹ để xin lỗi chị con.”
Lúc này Hoàng Yến Chi mới ngước mắt lên nhìn mẹ mình, ánh mắt cô lạnh lùng điềm tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào, “Con sẽ không xin lỗi chị ta.”
“Con… Con mắc lỗi lại còn không biết hối cải, dám cãi lại người lớn, bình thường mẹ dạy con như vậy sao?”
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi, không rõ cảm xúc nói: “Con chỉ biết con là đứa trẻ mồ côi, không có cha mẹ, lại càng chẳng có ai dạy dỗ con, rất nhiều người còn gọi con là đứa con hoang không ai cần đến.”
Giọng của Hoàng Yến Chi rất nhẹ, chỉ là lúc ấy phòng khách hết sức tĩnh lặng, từng câu chữ cô nói đều chạm đến tai của Hoàng lão gia và Vũ Ân Nguyệt, khiến nét mặt hai người lập tức trở nên khó coi.
Hoàng Yến Chi vừa buột miệng nói ra đã biết mình sai rồi. Thấy sắc mặt của ông nội ẩn chứa đôi chút ân hận, cô vốn dĩ không hề muốn ông nội phải đau lòng.
“Được rồi, Ân Nguyệt, ba đã nói rồi, chuyện này chấm dứt tại đây. Hi Lan đã không thể tham gia biểu diễn được thì cứ để nó ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Chi Chi, chẳng phải ngày mai cháu còn có bài kiểm tra cuối kỳ à, hôm nay ngủ sớm chút đi.”
Hoàng lão gia giải quyết dứt khoát, rồi đứng dậy bước lên tầng.
Hoàng Yến Chi đứng dậy, cũng định đi lên.
“Yến Chi, mẹ biết trong lòng con vẫn luôn oán trách mẹ. Nếu không phải ngày xưa mẹ không trông chừng con cẩn thận, thì con đã không bị bọn buôn người bắt cóc, chẳng phải chịu khổ đến vậy. Con sẽ luôn được lớn lên trong sự yêu thương của chúng ta, sẽ là thiên kim tiểu thư được biết bao người hâm mộ của Hoàng gia. Con có thể trách mẹ, nhưng Lan Lan vô tội. Con không biết rằng, năm đó để lạc mất con, mẹ gần như phát điên. Nếu không nhờ có Lan Lan, e rằng khi gặp lại con, mẹ cũng chỉ còn là một kẻ điên. Mẹ biết từ khi con trở về, mẹ quả thực có thiên vị Lan Lan, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác. Nếu khi con trở về, mẹ lại thiên vị con hơn, như vậy người ngoài sẽ nghĩ thế nào về mẹ, về Hoàng gia chúng ta đây?”
Vũ Ân Nguyệt nói xong mà mắt đỏ hoe: "Trong chuyện này, người chịu uất ức không chỉ mình con, Hoàng Yến Chi, mẹ còn uất ức hơn con. Mất đi đứa con gái ruột thịt, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, ai có thể thấu hiểu nỗi đau của mẹ.'
Hoàng Yến Chi dừng bước, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, “Mẹ nghĩ nhiều rồi, con chưa từng oán hận mẹ.”
“Không, con hận mẹ, con hận mẹ đã lạc mất con, hận mẹ đã không tìm kiếm con, hận mẹ đối xử với Lan Lan tốt hơn con. Con còn hận Lan Lan đã cướp mất tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về con.” Vũ Ân Nguyệt tố cáo từng lời.
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan chợt thoáng qua một cảm xúc kỳ lạ, cô không hề quay lại: “Mẹ cho rằng thế nào thì là như thế, nếu chuyện đó có thể giúp mẹ vui lên đôi chút.”
Hoàng Yến Chi không muốn tranh cãi với Vũ Ân Nguyệt.
Vũ Ân Nguyệt lại như bị kích thích, thoắt cái đã lao tới trước mặt Hoàng Yến Chi, nhìn cô với ánh mắt đầy tức giận, “Lại còn thế nữa, Hoàng Yến Chi, con lại trưng ra vẻ mặt như vậy, con cảm thấy mẹ vĩnh viễn nợ con đúng không? Bởi vậy cho dù mẹ có muốn bù đắp cho con, con cũng nhất định không chấp nhận.”
Hoàng Yến Chi nhìn thái độ hơi mất kiểm soát của Sở Vân Dung, cô chau mày, “Con không hề nghĩ như vậy.”
“Không phải. Con nghĩ vậy.”
“Yến Chi, lỗi sai của mẹ là do mẹ mà ra, con đừng trút giận lên Lan Lan. Con không vừa lòng điều gì đều có thể nói thẳng với mẹ, mẹ sẽ cố hết sức bù đắp cho con, nhưng Lan Lan không làm gì sai, ngày mai con hãy cùng mẹ đi xin lỗi chị, được không?” Vũ Ân Nguyệt hạ giọng.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan xen lẫn chút lạnh lùng, “Con nói rồi, con sẽ không xin lỗi chị ta.”
Vũ Ân Nguyệt bỗng giơ cao tay.
“Sao, vẫn muốn tát con thêm một cái nữa?” Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt Vũ Ân Nguyệt, đứng thẳng lưng.
Sở Vân Dung lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào má trái Hoàng Yến Chi. Ở đó, dấu vết của năm đầu ngón tay vẫn in hằn, rõ từng ngón, chẳng hề mờ hơn lúc chiều chút nào.
“Yến Chi, mẹ… mẹ không cố ý.” Mắt Vũ Ân Nguyệt đỏ hoe, đưa tay ra, muốn chạm nhẹ vào vết thương trên mặt Hoàng Yến Chi.
Thẩm Thanh Lan quay mặt đi tránh né, cánh tay Sở Vân Dung chạm vào khoảng không.
Cô bước qua Vũ Ân Nguyệt, đi lên tầng.
Vũ Ân Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh tay phải. Hôm nay bà đã dùng chính cánh tay này tát đứa con gái mà bà vốn đang nợ rất nhiều.
Bà như đã chịu một cú shock lớn, lê bước đến ngồi sụp xuống ghế sofa.
Trong phòng, Hoàng Yến Chi vùi đầu vào chăn, buồn bã vô cùng.
Đã sống an nhàn lâu quá rồi, đến cảm xúc của bản thân cũng không thể khống chế được nữa.
Hoàng Yến Chi tự cười giễu mình, đến bản thân còn không hiểu sự sắc bén lúc nãy đến từ đâu, rõ ràng đã không để tâm nữa rồi mà.
Nếu mấy người kia biết được e rằng sẽ chê cười mình mất, có chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vừa bị người ta hãm hại lại còn bị tát một cái, quả là càng sống càng tụt lùi.
Nghĩ vậy, cô bất chợt nhớ tới Quân Hạo Kiện, dù rõ ràng là họ mới chỉ gặp mặt có vài lần mà anh lại có thể kiên định nói “tôi tin em”.
Hoàng Yến Chi vuốt má, cố làm dịu khuôn mặt đang nóng bừng, nhưng lại quên mất trên đó có vết thương, đau đến nỗi phải kêu nhẹ ra tiếng.
“Hoàng Hi Lan nói tôi đẩy cô ta xuống, mẹ tôi tin, anh thấy thế nào?” Hoàng Yến Chi khẽ hỏi.
“Tôi tin em không làm vậy.” Quân Hạo Kiện nói chắc chắn.
Hoàng Yến Chi nhướng mày, “Tại sao?”
“Vì em khinh.” Giọng nói của người đàn ông vang vọng.
Trái tim Hoàng Yến Chi khẽ chấn động.
Hóa ra, ngoài những mối quan hệ họ hàng ruột thịt, trên đời này vẫn có một người đàn ông hết lòng tin tưởng cô, cho dù họ gần như là hai người xa lạ.
Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt dịu dàng: “Em là một người đầy kiêu ngạo, em khinh thường việc dùng đến những thủ đoạn như vậy. Nhưng đôi khi, điều gì cần phải giải thích vẫn nên giải thích, suy cho cùng không phải ai cũng tin tưởng em như tôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt, lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của cô vì một người đàn ông mà gợn sóng.
Khuôn mặt cô vẫn sưng đỏ, dù đã chườm đá cũng không đỡ hơn chút nào.
Hoàng lão gia không nỡ để Hoàng lão thái phải lo lắng nên giấu bà chuyện Hoàng Yến Chi bị đánh, chỉ nói là hai chị em tranh cãi vài ba câu, Hoàng Hi Lan không cẩn thận trượt ngã nên bị thương ở chân. Hoàng lão thái biết Hoàng Yến Chi không sao cũng thấy yên lòng phần nào. Lúc nãy tiếng động cũng không nhỏ, nhưng bà nằm trên giường, đến ngồi dậy còn chẳng đủ sức, không tài nào tự mình đi xem được, chỉ có thể lo lắng không yên trong lòng.
Mãi đến tối muộn, Vũ Ân Nguyệt mới về, vẻ mặt mệt mỏi.
“Hi Lan sao rồi?” Hoàng lão gia hỏi.
“Bác sĩ nói chân phải con bé bị gãy, ngoài ra không có gì đáng ngại. Chỉ là buổi biểu diễn của Lan Lan sắp đến rồi, nay lại gặp phải chuyện này, chắc chắn không thể tham gia biểu diễn được nữa, tinh thần con bé hơi sa sút.”
Dù gì cũng là cơ hội khó khăn lắm mới có được, mặc dù Thẩm Hi Đồng cũng có chút tiếng tăm trong giới, nhưng những cơ hội như thế này lại rất quý giá đối với cô ta.
Vũ Ân Nguyệt dứt lời, nhìn thấy Hoàng Yến Chi đang yên lặng ngồi một bên, “Yến Chi, dù sao thì chuyện hôm nay cũng là con có lỗi trước. Mẹ không cần biết giữa hai chị em có mâu thuẫn hay hiểu lầm gì. Nhưng Lan Lan vẫn là chị con, con đẩy chị ngã là đã sai rồi. Bây giờ chị vì con mà để lỡ mất cơ hội ngàn năm có một, tuy Lan Lan nói rằng không trách con, nhưng con không thể không biết điều như vậy được. Ngày mai con đến bệnh viện với mẹ để xin lỗi chị con.”
Lúc này Hoàng Yến Chi mới ngước mắt lên nhìn mẹ mình, ánh mắt cô lạnh lùng điềm tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào, “Con sẽ không xin lỗi chị ta.”
“Con… Con mắc lỗi lại còn không biết hối cải, dám cãi lại người lớn, bình thường mẹ dạy con như vậy sao?”
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi, không rõ cảm xúc nói: “Con chỉ biết con là đứa trẻ mồ côi, không có cha mẹ, lại càng chẳng có ai dạy dỗ con, rất nhiều người còn gọi con là đứa con hoang không ai cần đến.”
Giọng của Hoàng Yến Chi rất nhẹ, chỉ là lúc ấy phòng khách hết sức tĩnh lặng, từng câu chữ cô nói đều chạm đến tai của Hoàng lão gia và Vũ Ân Nguyệt, khiến nét mặt hai người lập tức trở nên khó coi.
Hoàng Yến Chi vừa buột miệng nói ra đã biết mình sai rồi. Thấy sắc mặt của ông nội ẩn chứa đôi chút ân hận, cô vốn dĩ không hề muốn ông nội phải đau lòng.
“Được rồi, Ân Nguyệt, ba đã nói rồi, chuyện này chấm dứt tại đây. Hi Lan đã không thể tham gia biểu diễn được thì cứ để nó ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Chi Chi, chẳng phải ngày mai cháu còn có bài kiểm tra cuối kỳ à, hôm nay ngủ sớm chút đi.”
Hoàng lão gia giải quyết dứt khoát, rồi đứng dậy bước lên tầng.
Hoàng Yến Chi đứng dậy, cũng định đi lên.
“Yến Chi, mẹ biết trong lòng con vẫn luôn oán trách mẹ. Nếu không phải ngày xưa mẹ không trông chừng con cẩn thận, thì con đã không bị bọn buôn người bắt cóc, chẳng phải chịu khổ đến vậy. Con sẽ luôn được lớn lên trong sự yêu thương của chúng ta, sẽ là thiên kim tiểu thư được biết bao người hâm mộ của Hoàng gia. Con có thể trách mẹ, nhưng Lan Lan vô tội. Con không biết rằng, năm đó để lạc mất con, mẹ gần như phát điên. Nếu không nhờ có Lan Lan, e rằng khi gặp lại con, mẹ cũng chỉ còn là một kẻ điên. Mẹ biết từ khi con trở về, mẹ quả thực có thiên vị Lan Lan, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác. Nếu khi con trở về, mẹ lại thiên vị con hơn, như vậy người ngoài sẽ nghĩ thế nào về mẹ, về Hoàng gia chúng ta đây?”
Vũ Ân Nguyệt nói xong mà mắt đỏ hoe: "Trong chuyện này, người chịu uất ức không chỉ mình con, Hoàng Yến Chi, mẹ còn uất ức hơn con. Mất đi đứa con gái ruột thịt, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, ai có thể thấu hiểu nỗi đau của mẹ.'
Hoàng Yến Chi dừng bước, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, “Mẹ nghĩ nhiều rồi, con chưa từng oán hận mẹ.”
“Không, con hận mẹ, con hận mẹ đã lạc mất con, hận mẹ đã không tìm kiếm con, hận mẹ đối xử với Lan Lan tốt hơn con. Con còn hận Lan Lan đã cướp mất tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về con.” Vũ Ân Nguyệt tố cáo từng lời.
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan chợt thoáng qua một cảm xúc kỳ lạ, cô không hề quay lại: “Mẹ cho rằng thế nào thì là như thế, nếu chuyện đó có thể giúp mẹ vui lên đôi chút.”
Hoàng Yến Chi không muốn tranh cãi với Vũ Ân Nguyệt.
Vũ Ân Nguyệt lại như bị kích thích, thoắt cái đã lao tới trước mặt Hoàng Yến Chi, nhìn cô với ánh mắt đầy tức giận, “Lại còn thế nữa, Hoàng Yến Chi, con lại trưng ra vẻ mặt như vậy, con cảm thấy mẹ vĩnh viễn nợ con đúng không? Bởi vậy cho dù mẹ có muốn bù đắp cho con, con cũng nhất định không chấp nhận.”
Hoàng Yến Chi nhìn thái độ hơi mất kiểm soát của Sở Vân Dung, cô chau mày, “Con không hề nghĩ như vậy.”
“Không phải. Con nghĩ vậy.”
“Yến Chi, lỗi sai của mẹ là do mẹ mà ra, con đừng trút giận lên Lan Lan. Con không vừa lòng điều gì đều có thể nói thẳng với mẹ, mẹ sẽ cố hết sức bù đắp cho con, nhưng Lan Lan không làm gì sai, ngày mai con hãy cùng mẹ đi xin lỗi chị, được không?” Vũ Ân Nguyệt hạ giọng.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan xen lẫn chút lạnh lùng, “Con nói rồi, con sẽ không xin lỗi chị ta.”
Vũ Ân Nguyệt bỗng giơ cao tay.
“Sao, vẫn muốn tát con thêm một cái nữa?” Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt Vũ Ân Nguyệt, đứng thẳng lưng.
Sở Vân Dung lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào má trái Hoàng Yến Chi. Ở đó, dấu vết của năm đầu ngón tay vẫn in hằn, rõ từng ngón, chẳng hề mờ hơn lúc chiều chút nào.
“Yến Chi, mẹ… mẹ không cố ý.” Mắt Vũ Ân Nguyệt đỏ hoe, đưa tay ra, muốn chạm nhẹ vào vết thương trên mặt Hoàng Yến Chi.
Thẩm Thanh Lan quay mặt đi tránh né, cánh tay Sở Vân Dung chạm vào khoảng không.
Cô bước qua Vũ Ân Nguyệt, đi lên tầng.
Vũ Ân Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh tay phải. Hôm nay bà đã dùng chính cánh tay này tát đứa con gái mà bà vốn đang nợ rất nhiều.
Bà như đã chịu một cú shock lớn, lê bước đến ngồi sụp xuống ghế sofa.
Trong phòng, Hoàng Yến Chi vùi đầu vào chăn, buồn bã vô cùng.
Đã sống an nhàn lâu quá rồi, đến cảm xúc của bản thân cũng không thể khống chế được nữa.
Hoàng Yến Chi tự cười giễu mình, đến bản thân còn không hiểu sự sắc bén lúc nãy đến từ đâu, rõ ràng đã không để tâm nữa rồi mà.
Nếu mấy người kia biết được e rằng sẽ chê cười mình mất, có chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vừa bị người ta hãm hại lại còn bị tát một cái, quả là càng sống càng tụt lùi.
Nghĩ vậy, cô bất chợt nhớ tới Quân Hạo Kiện, dù rõ ràng là họ mới chỉ gặp mặt có vài lần mà anh lại có thể kiên định nói “tôi tin em”.
Hoàng Yến Chi vuốt má, cố làm dịu khuôn mặt đang nóng bừng, nhưng lại quên mất trên đó có vết thương, đau đến nỗi phải kêu nhẹ ra tiếng.
Bình luận facebook