Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Thư phòng nhà họ Hoàng.
Hoàng lão gia ngồi trên ghế mãi chưa mở miệng. Vũ Ân Nguyệt ngồi một bên hơi bất an nắm tay lại.
" Ba, ba có gì dặn dò ạ." Vũ Ân Nguyệt phá vỡ sự im lặng.
" Ân Nguyệt, con đã gả vào Hoàng gia của chúng ta hơn ba mươi năm rồi. Hoàng Quang Nghị là quân nhân nên không ở nhà thường xuyên. Bao nhiêu năm qua cái nhà này được vui vẻ hòa thuận cũng nhờ vào công lao của con."
" Ba, ba đừng nói vậy, đây là việc con nên làm. Mặc dù Quang Nghị không trở về thường xuyên, nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt. Con chưa từng hối hận khi gã cho anh ấy." Vũ Ân Nguyệt dịu dàng nói.
" Công việc của Quang Nghị quá bận rộn, ngay cả lúc sinh Minh Dạ và Chi Chi đều không thể ở bên cạnh. Cuối cùng, vẫn là để cho con chịu thiệt thòi."
Nhắc đến làm Vũ Ân Nguyệt nhớ đến khoản thời gian gian khổ qua ấy.
Mặc dù ba mẹ chồng đối xử rất tốt, quan tâm từng li từng tí, nhưng chồng không ở bên cạnh, đây là việc không thể nào bù đắp được, hóc mắt bà đỏ ửng.
" Nhớ lại lúc Chi Chi vừa mới mất tích, con giống như người điên, đi khắp mọi nơi tìm nó, mỏi ngày đều luôn miệng nhắc đến Yến Chi. Sau cùng Quang Nghị không chịu nổi nữa, mới nhận nuôi Hi Lan từ cô nhi viện, con mới dần dần khá hơn."
" Lan Lan là một đứa trẻ tốt, là một đứa trẻ hiểu chuyện." Nhắc đến Hoàng Lan thì nụ cười của Vũ Ân Nguyệt càng tươi hơn.
Hoàng lão gia gật đầu: " Nó rất hiểu chuyện. Nhưng mà Ân Nguyệt, bây giờ Chi Chi đã trở về, con đừng quên là Yến Chi nó là đứa con gái con mang nặng đẻ đau. Nếu như năm đó nó không gặp chuyện ngoài ý muốn thì nó không rời khỏi vòng tay của chúng ta. Lúc đó Yến Chi cũng đã lớn lên trong sự quan tâm bảo vệ giống như Hi Lan."
" Ba, con biết Yến Chi là con gái của con. Mấy năm gần đây, con vẫn luôn cố gắng bù đắp cho nó.Con biết có những lúc con thiên vị Hi Lan nhưng Yến Chi vẫn luôn là máu thịt của con." Giọng Vũ Ân Nguyệt hơi nghẹn ngào.
" Có phải hay không trong lòng con biết rõ nhất. Chỉ là con làm mẹ có thể đối xử công bằng với con gái mình. Đây là nguyện vọng của mẹ con, Chi Chi là đứa trẻ bà ấy thương nhất. Bây giờ thời gian của bà ấy không còn nhiều nữa, người bà ấy không quan tâm nhất chính là Chi Chi. Con đừng để đến cuối cùng mà bà ấy ra đi không thanh thản."
" Con biết rồi, thưa ba."
Ngay cửa thư phòng, một góc váy màu trắng chợt lướt qua.
- ---------------
Khi Hoàng Yến Chi về đến trường.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Lê Tuyền - người ở đối diện giường của cô.
Phòng của bọn họ có bốn người. Ba người là dân địa phương, chỉ có một mình Lê Tuyền là dân ngoài tỉnh.
Trừ nghĩ đông nghỉ hè ra, cô ấy đều không về nhà, cuối tuần thì đi làm thêm.
Ngoài Trương Linh ra thì còn một người nữa là Bùi Ninh Hân. Nhưng mà hôm nay cô ấy đi hẹn hò với bạn trai rồi.
Cô vào phòng rồi chào hỏi Lê Tuyền xong thì leo lên giường đi ngủ.
Đến thứ sáu thì Hoàng Minh Dạ đi đến trường đón Hoàng Yến Chi về nhà họ Hoàng.
Cô vừa bước vô đã thấy Hoàng lão gia đang cắt tỉa cây cảnh.
" Ông nội." Hoàng Yến Chi đi tới chào ông cụ.
" Chi Chi về rồi đó à." Hoàng lão gia thấy cháu gái về thì cười. Hoàng lão gia sống trong quân đội, khó tránh khỏi việc khắt khe cũng không thích cười nhưng đối với Yến Chi thì là ngoại lệ.
" Cháu đã nói cuối tuần về với ông mà, đương nhiên là không nuốt lời rồi." Giọng nói của Hoàng Yến Chi thản nhiên, nhưng vẫn có thể thấy được sự thân thiết trong mắt cô.
" Ngày mai là ngày cháu trai của ông Quân về rồi, ông ấy mời ông đến chơi, mai cháu đi với ông nhé." Hoàng lão gia vừa cắt tỉa cây cảnh vừa hỏi Hoàng Yến Chi.
Cháu trai của ông Quân? Quân Hạo Kiện?. Nhớ lại lúc ở nhà hàng lần trước ánh mắt của cô khẽ nhướng lên, đáp vâng.
Hai ông cháu vừa trò chuyện cô vừa phụ giúp ông cắt tỉa cây cảnh.
Đến lúc hai ông cháu đi vào nhà thì Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Hi Lan đã về.
Hôm nay hai người họ đi mua sắm quần áo để mặc vào buổi biểu diễn dương cầm.
Hai mẹ con nói chuyện rôm rả mà Hoàng Yến Chi và Hoàng lão gia vào nhà mà vẫn không hay, vẫn là Hoàng Hi Lan phát hiện ra trước
" Ông nội, Yến Chi hai người đến đúng lúc lắm, lúc nãy cháu và mẹ có đi dạo phố, có mua quần áo cho hai ngươi đây." Hoàng Hi Lan lấy ra một chiếc áo màu nâu đậm ra khỏi túi ướm lên người Hoàng lão gia thử: " Ông nội, chính tay cháu chọn đấy, ông có thích không ạ."
Hoàng lão gia ôn hòa, gật đầu trả lời: " Cháu có lòng rồi, Ông thích."
Hoàng Hi Lan cười ngọt ngào: " Ông thích là tốt rồi ạ."
Nói xong Hoàng Hi Lan lại lấy ra một chiếc váy liền màu hồng nói: " Yến Chi, đây là chiếc váy mẹ chọn cho em đấy, mẹ vừa nhìn là ưng chiếc váy này, thế nào, em có thích không."
Hoàng Yến Chi nhìn vào chiếc váy liền kia, thiết kế cộc tay, trên thân váy không hề có hoa văn cầu kỳ. . Google ngay trang ~ ТгumTruуe n. v И ~
Chỉ là, ngay chỗ eo có một bông hoa mẫu đơn thật to màu trắng, phong cách rất ngọt ngào, trong giống với bộ Hoàng Hi Lan đang mặc.
" Yến Chi, con có thích bộ váy này không." Vũ Ân Nguyệt nhìn Hoàng Yến Chi có vẻ lo lắng, lời nói của Hoàng lão gia hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai bà.
Hoàng Yến Chi đưa tay nhận chiếc váy rời nói: " Rất thích, cảm ơn mẹ." Cô không nói lời thừa thãi, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, chẳng phân biệt được vui hay buồn.
Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy thế thì cảm xúc cũng phai nhạt. Còn Hoàng Hi Lan thì trong đáy mắt xoẹt qua cảm xúc không muốn ai biết.
Sáng hôm sau, hôm qua Hoàng Yến Chi ngủ lại nhà vì hôm nay đã hứa với Hoàng lão gia đi qua chơi với Quân lão gia.
Lúc Hoàng lão gia và Hoàng Yến Chi đến thì chỉ có một mình Quân lão gia ở nhà.
" Lão Quân, tôi tới rồi, ra đây." Vừa vào cửa thì giọng nói của Hoàng lão gia đã vang dội, ông vẫn luôn như thế trước mặt chiến hữu của mình.
" Tôi không điếc, kêu to thế làm gì." Giọng nói của Quân lão gia vang từ ở trên tầng xuống, sau đó liền có tiếng bước chân.
" Chào ông Quân." Hoàng Yến Chi nhìn ông cụ hấp tấp, ánh lên sự vui vẻ chân thành.
Mắt của Quân lão gia sáng lên: " Yến Chi cũng đến à, cái lão già này sao không nói sớm là Yến Chi cũng tới."
Quân lão gia quay qua thở phì phò với Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia khó hiểu, lúc trước đến đây cũng đâu có báo trước gì đâu.
Lúc này Quân lão gia thầm nghĩ, nếu sớm biết con bé tới thì ông đã không thả thằng nhóc thối kia ra ngoài,cho dù có trói thì cũng bắt nó ở nhà.
Năm nay Quân Hạo Kiện đã 32 tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai, tối ngày chỉ biết có quân đội.
Còn Hoàng Yến Chi này, chưa nói đến là đứa cháu gái cưng của ông bạn chí cốt, chỉ riêng vẻ đẹp này thôi, đứng cạnh với cháu ông thì là một cặp trời sinh.
Sau này mà hai đứa sinh con, chắc chắn đứa trẻ sẽ rất sinh đẹp.
Vừa nghĩ tới chuyện mình được ôm chắt trai trắc gái xinh xắn đắc ý đứng trước mặt mấy ông bạn già, nhận được vô số ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ thì ông nhìn Hoàng Yến Chi có điều thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
Hoàng lão gia ngồi trên ghế mãi chưa mở miệng. Vũ Ân Nguyệt ngồi một bên hơi bất an nắm tay lại.
" Ba, ba có gì dặn dò ạ." Vũ Ân Nguyệt phá vỡ sự im lặng.
" Ân Nguyệt, con đã gả vào Hoàng gia của chúng ta hơn ba mươi năm rồi. Hoàng Quang Nghị là quân nhân nên không ở nhà thường xuyên. Bao nhiêu năm qua cái nhà này được vui vẻ hòa thuận cũng nhờ vào công lao của con."
" Ba, ba đừng nói vậy, đây là việc con nên làm. Mặc dù Quang Nghị không trở về thường xuyên, nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt. Con chưa từng hối hận khi gã cho anh ấy." Vũ Ân Nguyệt dịu dàng nói.
" Công việc của Quang Nghị quá bận rộn, ngay cả lúc sinh Minh Dạ và Chi Chi đều không thể ở bên cạnh. Cuối cùng, vẫn là để cho con chịu thiệt thòi."
Nhắc đến làm Vũ Ân Nguyệt nhớ đến khoản thời gian gian khổ qua ấy.
Mặc dù ba mẹ chồng đối xử rất tốt, quan tâm từng li từng tí, nhưng chồng không ở bên cạnh, đây là việc không thể nào bù đắp được, hóc mắt bà đỏ ửng.
" Nhớ lại lúc Chi Chi vừa mới mất tích, con giống như người điên, đi khắp mọi nơi tìm nó, mỏi ngày đều luôn miệng nhắc đến Yến Chi. Sau cùng Quang Nghị không chịu nổi nữa, mới nhận nuôi Hi Lan từ cô nhi viện, con mới dần dần khá hơn."
" Lan Lan là một đứa trẻ tốt, là một đứa trẻ hiểu chuyện." Nhắc đến Hoàng Lan thì nụ cười của Vũ Ân Nguyệt càng tươi hơn.
Hoàng lão gia gật đầu: " Nó rất hiểu chuyện. Nhưng mà Ân Nguyệt, bây giờ Chi Chi đã trở về, con đừng quên là Yến Chi nó là đứa con gái con mang nặng đẻ đau. Nếu như năm đó nó không gặp chuyện ngoài ý muốn thì nó không rời khỏi vòng tay của chúng ta. Lúc đó Yến Chi cũng đã lớn lên trong sự quan tâm bảo vệ giống như Hi Lan."
" Ba, con biết Yến Chi là con gái của con. Mấy năm gần đây, con vẫn luôn cố gắng bù đắp cho nó.Con biết có những lúc con thiên vị Hi Lan nhưng Yến Chi vẫn luôn là máu thịt của con." Giọng Vũ Ân Nguyệt hơi nghẹn ngào.
" Có phải hay không trong lòng con biết rõ nhất. Chỉ là con làm mẹ có thể đối xử công bằng với con gái mình. Đây là nguyện vọng của mẹ con, Chi Chi là đứa trẻ bà ấy thương nhất. Bây giờ thời gian của bà ấy không còn nhiều nữa, người bà ấy không quan tâm nhất chính là Chi Chi. Con đừng để đến cuối cùng mà bà ấy ra đi không thanh thản."
" Con biết rồi, thưa ba."
Ngay cửa thư phòng, một góc váy màu trắng chợt lướt qua.
- ---------------
Khi Hoàng Yến Chi về đến trường.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Lê Tuyền - người ở đối diện giường của cô.
Phòng của bọn họ có bốn người. Ba người là dân địa phương, chỉ có một mình Lê Tuyền là dân ngoài tỉnh.
Trừ nghĩ đông nghỉ hè ra, cô ấy đều không về nhà, cuối tuần thì đi làm thêm.
Ngoài Trương Linh ra thì còn một người nữa là Bùi Ninh Hân. Nhưng mà hôm nay cô ấy đi hẹn hò với bạn trai rồi.
Cô vào phòng rồi chào hỏi Lê Tuyền xong thì leo lên giường đi ngủ.
Đến thứ sáu thì Hoàng Minh Dạ đi đến trường đón Hoàng Yến Chi về nhà họ Hoàng.
Cô vừa bước vô đã thấy Hoàng lão gia đang cắt tỉa cây cảnh.
" Ông nội." Hoàng Yến Chi đi tới chào ông cụ.
" Chi Chi về rồi đó à." Hoàng lão gia thấy cháu gái về thì cười. Hoàng lão gia sống trong quân đội, khó tránh khỏi việc khắt khe cũng không thích cười nhưng đối với Yến Chi thì là ngoại lệ.
" Cháu đã nói cuối tuần về với ông mà, đương nhiên là không nuốt lời rồi." Giọng nói của Hoàng Yến Chi thản nhiên, nhưng vẫn có thể thấy được sự thân thiết trong mắt cô.
" Ngày mai là ngày cháu trai của ông Quân về rồi, ông ấy mời ông đến chơi, mai cháu đi với ông nhé." Hoàng lão gia vừa cắt tỉa cây cảnh vừa hỏi Hoàng Yến Chi.
Cháu trai của ông Quân? Quân Hạo Kiện?. Nhớ lại lúc ở nhà hàng lần trước ánh mắt của cô khẽ nhướng lên, đáp vâng.
Hai ông cháu vừa trò chuyện cô vừa phụ giúp ông cắt tỉa cây cảnh.
Đến lúc hai ông cháu đi vào nhà thì Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Hi Lan đã về.
Hôm nay hai người họ đi mua sắm quần áo để mặc vào buổi biểu diễn dương cầm.
Hai mẹ con nói chuyện rôm rả mà Hoàng Yến Chi và Hoàng lão gia vào nhà mà vẫn không hay, vẫn là Hoàng Hi Lan phát hiện ra trước
" Ông nội, Yến Chi hai người đến đúng lúc lắm, lúc nãy cháu và mẹ có đi dạo phố, có mua quần áo cho hai ngươi đây." Hoàng Hi Lan lấy ra một chiếc áo màu nâu đậm ra khỏi túi ướm lên người Hoàng lão gia thử: " Ông nội, chính tay cháu chọn đấy, ông có thích không ạ."
Hoàng lão gia ôn hòa, gật đầu trả lời: " Cháu có lòng rồi, Ông thích."
Hoàng Hi Lan cười ngọt ngào: " Ông thích là tốt rồi ạ."
Nói xong Hoàng Hi Lan lại lấy ra một chiếc váy liền màu hồng nói: " Yến Chi, đây là chiếc váy mẹ chọn cho em đấy, mẹ vừa nhìn là ưng chiếc váy này, thế nào, em có thích không."
Hoàng Yến Chi nhìn vào chiếc váy liền kia, thiết kế cộc tay, trên thân váy không hề có hoa văn cầu kỳ. . Google ngay trang ~ ТгumTruуe n. v И ~
Chỉ là, ngay chỗ eo có một bông hoa mẫu đơn thật to màu trắng, phong cách rất ngọt ngào, trong giống với bộ Hoàng Hi Lan đang mặc.
" Yến Chi, con có thích bộ váy này không." Vũ Ân Nguyệt nhìn Hoàng Yến Chi có vẻ lo lắng, lời nói của Hoàng lão gia hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai bà.
Hoàng Yến Chi đưa tay nhận chiếc váy rời nói: " Rất thích, cảm ơn mẹ." Cô không nói lời thừa thãi, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, chẳng phân biệt được vui hay buồn.
Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy thế thì cảm xúc cũng phai nhạt. Còn Hoàng Hi Lan thì trong đáy mắt xoẹt qua cảm xúc không muốn ai biết.
Sáng hôm sau, hôm qua Hoàng Yến Chi ngủ lại nhà vì hôm nay đã hứa với Hoàng lão gia đi qua chơi với Quân lão gia.
Lúc Hoàng lão gia và Hoàng Yến Chi đến thì chỉ có một mình Quân lão gia ở nhà.
" Lão Quân, tôi tới rồi, ra đây." Vừa vào cửa thì giọng nói của Hoàng lão gia đã vang dội, ông vẫn luôn như thế trước mặt chiến hữu của mình.
" Tôi không điếc, kêu to thế làm gì." Giọng nói của Quân lão gia vang từ ở trên tầng xuống, sau đó liền có tiếng bước chân.
" Chào ông Quân." Hoàng Yến Chi nhìn ông cụ hấp tấp, ánh lên sự vui vẻ chân thành.
Mắt của Quân lão gia sáng lên: " Yến Chi cũng đến à, cái lão già này sao không nói sớm là Yến Chi cũng tới."
Quân lão gia quay qua thở phì phò với Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia khó hiểu, lúc trước đến đây cũng đâu có báo trước gì đâu.
Lúc này Quân lão gia thầm nghĩ, nếu sớm biết con bé tới thì ông đã không thả thằng nhóc thối kia ra ngoài,cho dù có trói thì cũng bắt nó ở nhà.
Năm nay Quân Hạo Kiện đã 32 tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai, tối ngày chỉ biết có quân đội.
Còn Hoàng Yến Chi này, chưa nói đến là đứa cháu gái cưng của ông bạn chí cốt, chỉ riêng vẻ đẹp này thôi, đứng cạnh với cháu ông thì là một cặp trời sinh.
Sau này mà hai đứa sinh con, chắc chắn đứa trẻ sẽ rất sinh đẹp.
Vừa nghĩ tới chuyện mình được ôm chắt trai trắc gái xinh xắn đắc ý đứng trước mặt mấy ông bạn già, nhận được vô số ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ thì ông nhìn Hoàng Yến Chi có điều thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
Bình luận facebook