Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Hoàng Yến Chi định đi tới đỡ ông thì ông lại nói: " Ông còn chưa có già đến mức đó, không cần đỡ."
Ngoài miệng thì ông nội nói vậy nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cho dù không cần thì ông cũng không từ chối tấm lòng của cháu gái được, nên cuối cùng Yến Chi vẫn đỡ ông.
Dưới lầu, Hoàng Hi Lan đang giúp Vũ Ân Nguyệt dọn đồ ăn ra, lâu lâu còn nói gì đó với Vũ Ân Nguyệt khiến cho Vũ Ân Nguyệt cười vui vẻ, ai nhìn vào cũng sẽ nghỉ họ là một đôi mẹ con thân thiết.
" Ông nội, mời ông ngồi." Hoàng Hi Lan thấy Hoàng lão gia đến thì chạy đến kéo ghế cho ông ngồi.
Khi cả nhà ngồi vào bàn cơm thì Vũ Ân Nguyệt múc cho Hoàng Hi Lan bát canh nói: " Lan Lan à, uống canh trước đi, canh này là mẹ hầm cho con đấy, hầm mấy giờ liền."
Hoàng Hi Lan nhận lấy bát canh: " Cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ hiểu con nhất." Câu nói này khiến Vũ Ân Nguyệt mở cờ trong bụng thế là liền gắp nhiều thức ăn bỏ vào chén của Hoàng Hi Lan.
" Lan Lan, con ở nước ngoài không ăn cơm tử tế rồi, mẹ thấy con gầy đi đấy, hôm nay phải ăn nhiều một chút, toàn là những món con thích không đó."
Hoàng lão gia thấy thế bèn nói: " Được rồi, chẳng phải cụt tay cụt chân gì, nó ăn gì thì tự mà gắp."
Hoàng Hi Lan thấy đồ ăn trong chén mình chất chòng như núi mà nhìn lại chén cửa Hoàng Yến Chi lại chẳng có gì thì có hơi xấu hổ.
Vũ Ân Nguyệt cũng ý thức được việc này nên gắp cho Hoàng Yến Chi một miếng cà tím nói: " Yến Chi à, cà này cũng không tệ con mau nếm thử xem." .
" Cảm ơn mẹ." Hoàng Yến Chi nói cảm ơn nhưng lại không động đến. Không phải là cô không ăn mà là cà tím lá thứ cô ghét nhất, điều này cả nhà ai cũng biết ngoại trừ Vũ Ân Nguyệt.
Hoàng Minh Dạ gắp miếng cà trong chén Hoàng Yến Chi rồi cho vào miệng: " Mẹ, gắp thức ăn cho hai em, chỉ có con là không có."
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười lườm con trai: " Muốn ăn thì cứ nói, còn giành đồ ăn của em, con đó chẳng ra dáng anh trai gì cả."
Mặc dù nói thế nhưng vẫn gắp thức ăn cho Hoàng Minh Dạ.
" Lan Lan, lần này con xin nghỉ với bên đó chưa." Hoàng Hi Lan đi du học dương cầm ở một học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước A.
Nói đến việc này làm Hoàng Hi Lan nỡ nụ cười, giọng nói cũng dịu dàng nhưng không giấu được sự kiêu ngạo:" Sắp tới dàn nhạc chúng con sẽ tham gia giao lưu diễn thế giới, trạm tiếp theo là ở Hoa Hạ, lần này con sẽ buổi diễn chính."
" Thật sao, nếu được vậy thì tốt quá rồi, con gái của mẹ giỏi quá." Quả nhiên Vũ Ân Nguyệt rất vui vẻ, bà đã tốn rất nhiều tâm huyết vào đứa con này, chuyện khiến bà tự hào nhất đó là Hoàng Hi Lan đạt được thành tích.
" Ai bảo con có một người mẹ ưu tú như vậy chứ." Hoàng Hi Lan nịnh đầm.
Vũ Ân Nguyệt là một nhà dương cầm nổi tiếng, cho nên bà cực kỳ yêu thương một Hoàng Hi Lan kế thừa trọn vẹn tài nghệ của mình.
" Đúng rồi mẹ, con có lấy vé cho mọi người, đều là ghế khách mời danh dự nên mọi người phải đến đấy nhé."
" Được, mẹ nhất định sẽ tới." Vũ Ân Nguyệt lập tức đồng ý.
Ánh mắt của Hoàng Hi Lan nhìn vào những người khác đầy về mong chờ.
" Cả đời ông làm lính, nghe tiếng súng tiếng pháo quen rồi, dương cầm gì đó ông không nghe vào nên ông không đi đâu." Hoàng lão gia từ chối.
Hoàng Hi Lan hơi thất vọng nhưng biết đó giờ ông không có hứng thú với mấy việc này.
" Hôm đó anh phải đi công tác ở châu Âu, nên không đi được, khi nào về anh sẽ mua quà cho em." Hoàng Minh Dạ ôn hòa nói.
Vậy thì chỉ còn lại một người, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi để đũa xuống: " Con gần thi cuối kỳ rồi, có rất nhiều kiến thức chưa ôn tập nên con không đi được."
" Đầy là lần đầu tiên chị con biểu diễn ở quốc tế đó, sao con có thể vắng mặt được. Không phải chỉ là một kỳ thi cuối kỳ thôi sao, có thể quan trọng bằng chị con."
Hoàng Yến Chi vừa dức lời, Vũ Ân Nguyệt liền bất mãn nhẹ giọng trách cứ.
" Ân nguyệt." Hoàng lão gia quát một tiếng.
Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ba chồng thì lập tức im miệng.
Hoàng Yến Chi vẫn bình tĩnh, nhìn không vui cũng không buồn: " Ông nội, cháu về trường trước."
Hoàng lão gia thấy vậy cũng không cản: " Được, cháu đi đường cẩn thận."
Hoàng Yến Chi đứng lên định đi thì Hoàng Hi Lan đứng dậy theo: " Yến Chi, để chị tiễn em."
Hoàng lão gia thấy cháu gái đi rồi thì nhìn chằm chằm Vũ Ân Nguyệt nói: " Con theo ba lên tầng."
Trên bàn ăn chỉ còn lại Hoàng Minh Dạ, ánh mắt anh hơi lóe lên không biết là anh đang nghĩ gì.
" Yến Chi em đừng để bụng mẹ, không phải là mẹ cố ý đâu, bà chỉ là..." Hoàng Hi Lan ra vẻ áy náy, như đang khuyên nhủ em gái không hiểu chuyện.
" Hoàng Hi Lan, ở đây không có ai, chị đừng giả vờ nữa, không mệt à."
Sắc mặc Hoàng Hi Lan cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bình thường trở lại.
Trên mặt vẫn nở nụ cười rộng lượng: " Yến Chi chị biết mẹ muốn tốt cho chị nên em không vui. Nhưng mà em phải hiểu cho mẹ, dù sao em cũng đã rời nhà nhiều năm như vậy rồi, ngươi ở luôn bên cạnh mẹ vẫn luôn là chị, mà tính tình em lại trầm, thời gian ở chung với mẹ lại không nhiều, nên mẹ không thích ứng kịp cũng phải thôi."
Nghe Hoàng Hi Lan khuyên bảo tận tình nhưng thực chất là đang khoe khoang với cô.
Hoàng Yến Chi là con gái ruột thì sao, người mẹ thương nhất vẫn là người không có máu mủ gì như cô ta.
Hoàng Yến Chi hiểu ý của Hoàng Hi Lan nhưng như vậy thì sao. Chỉ là cô không còn làtrẻ con nữa nên cô cũng không nhất thiết cần tình thương của ba mẹ.
" Hoàng Hi Lan, tôi mong chị có thể mang mặt nạ Hoàng Đại tiểu thư sống đến hết đời" Nói xong Hoàng Yến Chi lập tức bỏ đi.
Để lại Hoàng Hi Lan đứng đó với sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Yến Chi vô cùng lạnh lẽo.
" Chi Chi, lên xe "
Hoàng Minh Dạ lái xe đến trước mặt Hoàn Yến Chi để đưa cô về trường.
Hoàng Yến Chi cũng tự nhiên ngồi lên ghế lái phụ, dọc đường đi hai người chẳng nói gì.
Gần đến trường bỗng Hoàng Minh Dạ nói: " Chi Chi, em vẫn mãi là em gái ruột của anh, là em gái mà Hoàng Minh Dạ này yêu thương nhất."
Hoàng Yến Chi hiểu ý anh trai mình nên khẽ cong môi cười: " Anh, em không để bụng đâu.".
Hoàng Minh Dạ nhìn gương mặt như gió của em mình thì đáy mắt xoẹt qua chút đau khổ mơ hồ, vì trước giờ không quan tâm nên mới không để bụng.
"Một mình em ở trong trường thì tự chăm sóc tốt cho bản thân. Thứ 6 anh đến trường đón em." Hoàng Minh Dạ căn dặn.
Chẳng phải Hoàng Yến Chi không thấy vẻ đắng chát trong đôi mắt Hoàng Minh Dạ. Cô là người rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác.
Hoàng Minh Dạ đang nghĩ gì cô cũng đoán được tám chín phần. Không phải là trong lòng cô không quan tâm nhà họ Hoàng, chỉ là..
" Vâng ạ." Hoàng Yến Chi đồng ý. Nếu làm vậy anh trai thấy thoải mái thì cứ làm vậy đi.
Ngoài miệng thì ông nội nói vậy nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cho dù không cần thì ông cũng không từ chối tấm lòng của cháu gái được, nên cuối cùng Yến Chi vẫn đỡ ông.
Dưới lầu, Hoàng Hi Lan đang giúp Vũ Ân Nguyệt dọn đồ ăn ra, lâu lâu còn nói gì đó với Vũ Ân Nguyệt khiến cho Vũ Ân Nguyệt cười vui vẻ, ai nhìn vào cũng sẽ nghỉ họ là một đôi mẹ con thân thiết.
" Ông nội, mời ông ngồi." Hoàng Hi Lan thấy Hoàng lão gia đến thì chạy đến kéo ghế cho ông ngồi.
Khi cả nhà ngồi vào bàn cơm thì Vũ Ân Nguyệt múc cho Hoàng Hi Lan bát canh nói: " Lan Lan à, uống canh trước đi, canh này là mẹ hầm cho con đấy, hầm mấy giờ liền."
Hoàng Hi Lan nhận lấy bát canh: " Cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ hiểu con nhất." Câu nói này khiến Vũ Ân Nguyệt mở cờ trong bụng thế là liền gắp nhiều thức ăn bỏ vào chén của Hoàng Hi Lan.
" Lan Lan, con ở nước ngoài không ăn cơm tử tế rồi, mẹ thấy con gầy đi đấy, hôm nay phải ăn nhiều một chút, toàn là những món con thích không đó."
Hoàng lão gia thấy thế bèn nói: " Được rồi, chẳng phải cụt tay cụt chân gì, nó ăn gì thì tự mà gắp."
Hoàng Hi Lan thấy đồ ăn trong chén mình chất chòng như núi mà nhìn lại chén cửa Hoàng Yến Chi lại chẳng có gì thì có hơi xấu hổ.
Vũ Ân Nguyệt cũng ý thức được việc này nên gắp cho Hoàng Yến Chi một miếng cà tím nói: " Yến Chi à, cà này cũng không tệ con mau nếm thử xem." .
" Cảm ơn mẹ." Hoàng Yến Chi nói cảm ơn nhưng lại không động đến. Không phải là cô không ăn mà là cà tím lá thứ cô ghét nhất, điều này cả nhà ai cũng biết ngoại trừ Vũ Ân Nguyệt.
Hoàng Minh Dạ gắp miếng cà trong chén Hoàng Yến Chi rồi cho vào miệng: " Mẹ, gắp thức ăn cho hai em, chỉ có con là không có."
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười lườm con trai: " Muốn ăn thì cứ nói, còn giành đồ ăn của em, con đó chẳng ra dáng anh trai gì cả."
Mặc dù nói thế nhưng vẫn gắp thức ăn cho Hoàng Minh Dạ.
" Lan Lan, lần này con xin nghỉ với bên đó chưa." Hoàng Hi Lan đi du học dương cầm ở một học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước A.
Nói đến việc này làm Hoàng Hi Lan nỡ nụ cười, giọng nói cũng dịu dàng nhưng không giấu được sự kiêu ngạo:" Sắp tới dàn nhạc chúng con sẽ tham gia giao lưu diễn thế giới, trạm tiếp theo là ở Hoa Hạ, lần này con sẽ buổi diễn chính."
" Thật sao, nếu được vậy thì tốt quá rồi, con gái của mẹ giỏi quá." Quả nhiên Vũ Ân Nguyệt rất vui vẻ, bà đã tốn rất nhiều tâm huyết vào đứa con này, chuyện khiến bà tự hào nhất đó là Hoàng Hi Lan đạt được thành tích.
" Ai bảo con có một người mẹ ưu tú như vậy chứ." Hoàng Hi Lan nịnh đầm.
Vũ Ân Nguyệt là một nhà dương cầm nổi tiếng, cho nên bà cực kỳ yêu thương một Hoàng Hi Lan kế thừa trọn vẹn tài nghệ của mình.
" Đúng rồi mẹ, con có lấy vé cho mọi người, đều là ghế khách mời danh dự nên mọi người phải đến đấy nhé."
" Được, mẹ nhất định sẽ tới." Vũ Ân Nguyệt lập tức đồng ý.
Ánh mắt của Hoàng Hi Lan nhìn vào những người khác đầy về mong chờ.
" Cả đời ông làm lính, nghe tiếng súng tiếng pháo quen rồi, dương cầm gì đó ông không nghe vào nên ông không đi đâu." Hoàng lão gia từ chối.
Hoàng Hi Lan hơi thất vọng nhưng biết đó giờ ông không có hứng thú với mấy việc này.
" Hôm đó anh phải đi công tác ở châu Âu, nên không đi được, khi nào về anh sẽ mua quà cho em." Hoàng Minh Dạ ôn hòa nói.
Vậy thì chỉ còn lại một người, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi để đũa xuống: " Con gần thi cuối kỳ rồi, có rất nhiều kiến thức chưa ôn tập nên con không đi được."
" Đầy là lần đầu tiên chị con biểu diễn ở quốc tế đó, sao con có thể vắng mặt được. Không phải chỉ là một kỳ thi cuối kỳ thôi sao, có thể quan trọng bằng chị con."
Hoàng Yến Chi vừa dức lời, Vũ Ân Nguyệt liền bất mãn nhẹ giọng trách cứ.
" Ân nguyệt." Hoàng lão gia quát một tiếng.
Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ba chồng thì lập tức im miệng.
Hoàng Yến Chi vẫn bình tĩnh, nhìn không vui cũng không buồn: " Ông nội, cháu về trường trước."
Hoàng lão gia thấy vậy cũng không cản: " Được, cháu đi đường cẩn thận."
Hoàng Yến Chi đứng lên định đi thì Hoàng Hi Lan đứng dậy theo: " Yến Chi, để chị tiễn em."
Hoàng lão gia thấy cháu gái đi rồi thì nhìn chằm chằm Vũ Ân Nguyệt nói: " Con theo ba lên tầng."
Trên bàn ăn chỉ còn lại Hoàng Minh Dạ, ánh mắt anh hơi lóe lên không biết là anh đang nghĩ gì.
" Yến Chi em đừng để bụng mẹ, không phải là mẹ cố ý đâu, bà chỉ là..." Hoàng Hi Lan ra vẻ áy náy, như đang khuyên nhủ em gái không hiểu chuyện.
" Hoàng Hi Lan, ở đây không có ai, chị đừng giả vờ nữa, không mệt à."
Sắc mặc Hoàng Hi Lan cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bình thường trở lại.
Trên mặt vẫn nở nụ cười rộng lượng: " Yến Chi chị biết mẹ muốn tốt cho chị nên em không vui. Nhưng mà em phải hiểu cho mẹ, dù sao em cũng đã rời nhà nhiều năm như vậy rồi, ngươi ở luôn bên cạnh mẹ vẫn luôn là chị, mà tính tình em lại trầm, thời gian ở chung với mẹ lại không nhiều, nên mẹ không thích ứng kịp cũng phải thôi."
Nghe Hoàng Hi Lan khuyên bảo tận tình nhưng thực chất là đang khoe khoang với cô.
Hoàng Yến Chi là con gái ruột thì sao, người mẹ thương nhất vẫn là người không có máu mủ gì như cô ta.
Hoàng Yến Chi hiểu ý của Hoàng Hi Lan nhưng như vậy thì sao. Chỉ là cô không còn làtrẻ con nữa nên cô cũng không nhất thiết cần tình thương của ba mẹ.
" Hoàng Hi Lan, tôi mong chị có thể mang mặt nạ Hoàng Đại tiểu thư sống đến hết đời" Nói xong Hoàng Yến Chi lập tức bỏ đi.
Để lại Hoàng Hi Lan đứng đó với sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Yến Chi vô cùng lạnh lẽo.
" Chi Chi, lên xe "
Hoàng Minh Dạ lái xe đến trước mặt Hoàn Yến Chi để đưa cô về trường.
Hoàng Yến Chi cũng tự nhiên ngồi lên ghế lái phụ, dọc đường đi hai người chẳng nói gì.
Gần đến trường bỗng Hoàng Minh Dạ nói: " Chi Chi, em vẫn mãi là em gái ruột của anh, là em gái mà Hoàng Minh Dạ này yêu thương nhất."
Hoàng Yến Chi hiểu ý anh trai mình nên khẽ cong môi cười: " Anh, em không để bụng đâu.".
Hoàng Minh Dạ nhìn gương mặt như gió của em mình thì đáy mắt xoẹt qua chút đau khổ mơ hồ, vì trước giờ không quan tâm nên mới không để bụng.
"Một mình em ở trong trường thì tự chăm sóc tốt cho bản thân. Thứ 6 anh đến trường đón em." Hoàng Minh Dạ căn dặn.
Chẳng phải Hoàng Yến Chi không thấy vẻ đắng chát trong đôi mắt Hoàng Minh Dạ. Cô là người rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác.
Hoàng Minh Dạ đang nghĩ gì cô cũng đoán được tám chín phần. Không phải là trong lòng cô không quan tâm nhà họ Hoàng, chỉ là..
" Vâng ạ." Hoàng Yến Chi đồng ý. Nếu làm vậy anh trai thấy thoải mái thì cứ làm vậy đi.