Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271-272
Chương 271: Làm một trận lớn với Bước Cách Thành Bạch
Nhược Hy lập tức giơ hai tay lên, làm ra động tác đầu hàng, vừa nhát gan lại vừa ngoan ngoãn nói: “Nhược Hy phục tùng vô điều kiện, anh là anh ba của em, có gì anh cứ quyết định đi”
Nhìn động tác đáng yêu này của cô, Kiều Huyền Thạc thở phào một hơi, nằm lấy tay cô, kéo đôi tay cô xuống mặt, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút, nói một cách chậm rãi: “Sau này giữa hai ta, có chuyện gì lớn nhất định phải bàn bạc với anh trước, chuyện nhỏ em có thể tự quyết định, tránh xuất hiện chuyện bất đồng quan điểm”
Bạch Nhược Hy im lặng không nói một lời, lặng lẽ nhìn anh.
Trong lòng cô loáng thoáng cảm nhận được, trong giờ phút này người đàn ông ấy đang sợ hãi. Anh sợ cô sẽ giấu giếm mọi chuyện như trước đây.
Cô mím môi cười nhạt, không trả lời anh mà chỉ gật đầu.
Ban đêm, du thuyền cập bờ.
Kiều Huyền Thạc ném một bộ võ phục lên người Bước Cách Thành, lạnh nhạt nói: “Mặc vào”
“Anh bị điên à? Mới ba giờ sáng, anh mới xuống du thuyền không về nhà ngủ đi, chạy tới đánh nhau với tôi làm gì? Tôi không phải đối thủ của anh. Các bạn truy cập vào trang trên hình đọc truyện, để chúng mình có động lực dịch tiếp nhé.
Kiều Huyền Thạc chỉ lo đeo bao tay cho mình, giọng điệu lạnh lẽo quyết đoán: “Đúng vậy, tôi muốn đánh anh, không chiếm hời của anh. Mặc vào đi, nhớ đánh hết toàn lực”
“Huyền Thạc, ngày mai tôi còn phải lên truyền hình, còn phải điều hành đại hội, hay là anh cho qua việc này đi, Nhược Hy cũng bình an trở về rồi mà”
“Chúng tôi đã mất con.” Kiều Huyền Thạc nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những lời này lại làm anh khó chịu như muốn lấy mạng anh.
Bước Cách Thành lập tức sửng sốt, ngẩn người ra.
Tâm trạng anh ta trở nên nặng nề, sự áy náy nói không nên lời lập tức tràn khắp toàn thân.
Giờ phút này, dường như anh ta đã hiểu vì sao Kiều Huyền Thạc lại tức giận như thế.
Nếu lần này không cho anh trút cơn giận, tình bạn giữa hai người coi như chấm dứt tại đây.
Bước Cách Thành lập tức đeo găng tay lên, rũ đầu xuống, nói với giọng sa sút tinh thần, áy náy lẩm bẩm: “Xin lỗi, Huyền Thạc”
“Đừng lắm lời nữa” Kiều Huyền Thạc đi về phía sân đấu quyền anh trống trải Bước Cách Thành thở dài một tiếng đi theo anh, vừa xách theo cái găng tay bên cạnh, lẩm bẩm: “Đã ly hôn nửa năm rồi mà anh còn trêu chọc Nhược Hy, còn làm người ta có thai, anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này”
Kiều Huyền Thạc đứng im, không nói một lời.
Bước Cách Thành đã đeo găng tay xong, đứng trước mặt Kiều Huyền Thạc, bất đắc dĩ nói: “Để tôi làm nóng người trước đã, mà đừng có đánh vào mặt đấy, tôi còn phải đi gặp người khác”
Đêm nay, trận quyền anh này diễn ra cực kỳ táo bạo và kịch liệt, nhiệt huyết sôi trào.
Ngày hôm sau, trên buổi diễn thuyết của chủ tịch nước, khóe mắt Bước Cách Thành có vết bầm tím, chịu đựng .sự đau đớn khắp cơ thể như bị tan ra thành từng mảnh, cười giải thích với người xem trên cả nước: “Hôm qua tôi có tham gia một trận quyền anh hữu nghị, tiếc là tôi đã thua, nên để lại những dấu ấn quang vinh. Mọi người đừng lo, tôi rất khỏe mạnh, cũng rất vui vẻ”
Bước Cách Thành chính là người đầu tiên trong lịch sử lên diễn thuyết với cơ thể có đầy thương tích.
Mưa xuân dầm đề không ngừng.
Sau khi đánh một trận, lúc Kiều Minh ra khỏi phủ chủ tịch về nhà họ Kiều thì trời đã sáng.
Trên người anh cũng có thương tích, không quá nghiêm trọng nhưng cũng mệt lử, vừa về phòng đã vùi đầu ngủ li bì Ngủ một giấc đến tận trời tối.
Mưa xuân rả rích cả ngày.
Ban đêm lạnh lẽo ẩm ướt, gió rền vang, những tán cây bên ngoài nhà họ Kiều đang chậm rãi đong đưa.
Bầu trời tối om như sắp sập xuống, không khí mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Lá cây bị gió thổi phát ra những âm thanh sàn sạt nhỏ vụn khiến người ta nổi da gà.
Di Thu cầm ô che mưa đi ra khỏi nhà họ Kiều, bà ấy đi trên con đường nhỏ ướt dầm đề đến đình hóng gió trong một góc vườn hoa.
Do ở đây có đặt mấy chậu Lan Hồ Điệp quý hiếm, sợ chúng sẽ bị mưa xối đổ nên dì Thu vội vàng ra dọn chúng về nhà.
Nhưng còn chưa đi đến đình hóng gió thì đì Thu phát hiện trong đình hóng gió âm u tối tăm, đèn trong đình hóng gió cũng không sáng lên.
Bà ấy nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng lạnh toát, từ từ thả chậm bước chân đi đến, híp mắt lại muốn nhìn rõ tình hình bên kia thế nào.
Lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên cùng với tiếng rên rỉ truyền đến từ đình hóng gió: “A ưm… chú, nhanh lên, nhanh lên, a.t Dì Thu cứ tưởng là mình nghe nhầm, tiếp tục đi về phía trước, bước chân thật khẽ.
Sau khi tới gần, bà ấy lập tức thấy choáng váng.
Bầu trời không trăng, trong bóng đêm chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng dì Thu lại nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
“Sướng không?”
“Ưm, có, chú giỏi quá, nhanh thêm chút nữa…”
“Đã lâu rồi không tìm cháu, nhớ chú không?”
“Ưm, trong lòng chú chỉ có bà già Trần Tĩnh kia, chú chỉ tìm đến cháu để thỏa mãn dục vọng, ngay cả làm bà †a có thai chú cũng không làm được…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, người đàn ông đã đột nhiên đánh người phụ nữ.
“Chát… chát…” Tiếng đánh vang lên.
Đồng thời tiếng phụ nữ đau thét chói tai cũng vang lên; “A, a…”
Dì Thu sợ tới mức che chặt miệng, hai chân nhũn ra run rẩy, cực kỳ hoảng sợ.
Trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, dần dần đến chỗ dì Thu.
Di Thu sợ tới mức hai chân nhũn ra, trái tim đập nhanh kịch liệt, ô che mưa trên tay cũng rơi xuống, đội mưa chạy như bay. Trời mưa nên đường nhỏ không dễ đi, bà ấy chỉ muốn chạy về nhà thật nhanh rồi nói cho cậu cả biết chuyện vợ cậu ấy đang ngoại tình với Kiều Nhật Hiên.
Mưa càng ngày càng lớn.
Dì Thu đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã xuống do quá vội vàng.
Nước mưa làm ướt hai tròng mắt bà ấy, làm tầm mắt bà ấy mơ hồ.
Một làn gió âm u lạnh lẽo thổi tới, cơ thể dì Thu run lên bần bật.
„Á” Một tiếng thét chói tai phá tan không trung.
Tiếng thét chói tai bị tiếng mưa hỗn tạp làm khuếch tán, biến mất trong gió lạnh.
Đêm càng khuya cành âm trầm, mưa cũng càng ngày càng lớn.
Trong màn đêm, một bóng đen nắm cục đá, ngồi xổm xuống đất, hung hăng đập xuống đầu thi thể đã không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Một người phụ nữ tóc dài đội mưa đi về phía người đàn ông, đứng bên cạnh lắng lặng nhìn cái xác đã bị đập đến máu me be bét, nhỏ giọng nói: “Mất hứng quá, đừng đánh nữa, đầu nát bét rồi”
Người đàn ông ném cục đá đi, đứng dậy, giọng nói ôn hòa âm u lạnh lùng: “Chúng ta tiếp tục đi”
“Không được, bị chú đánh đến nỗi hết hứng thú rồi, tốt nhất là chú đi tìm nữ thần của chú đi. Nhìn bà ấy chú có thể kích động đến nỗi bắn ra mà”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tiến lên đè ngã người phụ nữ xuống, trực tiếp phát tiết thú tính của mình ngay trên mặt cỏ đầy nước, bên cạnh thi thể của dì Thu.
Chương 272: Lấy lòng
áng sớm hôm sau.
Sau cơn mưa cả ngày dài, bầu trời xanh thắm, những đám mây trắng trôi trên trời cao, phía chân trời xuất hiện một chiếc cầu vồng xinh đẹp rực rỡ.
Người hầu của nhà họ Kiều đã dậy sớm làm vệ sinh.
Sáng sớm, một chiếc siêu xe từ từ chạy đến biệt thự nhà họ Kiều.
Doãn Âm chạy ra khỏi nhà họ Kiều, cười tươi đón chào.
Cửa xe mở ra, Doãn Âm bước xuống xe, nhìn thấy Doãn Âm thì lập tức tiến lên, kích động nắm lấy tay chị mình, nhỏ nhẹ nói: “Chị, làm vậy được sao? “
“Tin chị đi, hiện giờ cả ba và mẹ đều bị đuổi khỏi nhà họ Kiều. Em không thể lấy lòng bà già An Hiểu kia, phải nghĩ cách lấy lòng Trần Tĩnh”
“Nhưng em không quen bà ta”
“Có chị giúp mà, yên tâm đi. Đi thôi, rồi em sẽ mau chóng trở thành vợ của Kiều Huyền Thạc”
“Vâng” Doãn Nhụy gật đầu đi theo Doãn Âm bước vào nhà họ Kiều.
Trong phòng khách.
Doãn Âm nằm tay Doãn Nhụy đi đến chỗ Trần Tĩnh đang xem tạp chí, nói: “Mẹ, đây là em gái Doãn Nhụy của con, nó muốn tới đây ở vài ngày với con ạ”
Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt địu dàng từ từ nhìn về phía Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy lập tức mỉm cười đáng yêu, nói: “Cháu chào dì, cháu là Dõan Nhụy, chơi với anh Huyền Thạc từ nhỏ. Cháu rất vui khi được gặp dì ạ”
“Chào cháu” Trần Tĩnh lễ phép đáp lại cô ta một câu, rồi mỉm cười khiêm tốn, đón tiếp một cách rất có giáo dục: “Cháu ăn sáng chưa? Hay là dì bảo người làm cho cháu một phần nhé?”
“Cảm ơn dì, cháu ăn rồi ạ”
“Ừ, là dì đón tiếp không chu đáo. Cháu cứ tự nhiên nhé” Trần Tĩnh nói xong, tiếp tục cúi đầu xuống xem tạp chí.
Doãn Âm mỉm cười nhạt, tới gần Doãn Nhụy, nhỏ giọng nói: “Hình như bà ấy cũng thích em lắm, đối xử với em rất lễ phép”
Trần Tĩnh càng như vậy, càng kích thích ham muốn chinh phục của Doãn Nhụy.
Cô ta muốn chinh phục Kiều Huyền Thạc, đồng thời cũng muốn chinh phục Trần Tĩnh, cô ta muốn chinh phục tất cả.
Doãn Nhụy vừa đi theo Doãn Âm lên lầu, lúc đi qua phòng của Kiều Huyền Thạc thì đúng lúc cửa phòng mở ra.
Kiểu Huyền Thạc đi từ bên trong ra, đúng lúc gặp phải Doãn Âm. Bốn mặt nhìn nhau, ba người lập tức ngây ngẩn cả người.
“Anh Huyền Thạc buổi sáng tốt lành”. Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực dịch tiếp nhé.
Doãn Âm cười ngọt ngào, đồng thời ra vẻ xấu hổ đưa tay lên vuốt tóc dài đến bả vai.
Ánh mắt người đàn ông trở nên âm u hơn, một tia phẫn hận, không lễ phép lóe lên trong mắt anh rồi nhanh chóng biến mất, giọng điệu xa cách lạnh lùng: “Chào”
“Chị em bảo em đến đây ở với chị ấy vài ngày, không biết có tạo thành phiền toái gì đến nhà anh không?”
“Không, chào mừng cô đến đây”
Anh chỉ nói mấy chữ đơn giản rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài, quay người đóng cửa lại rồi nói với cô ta: “Cùng xuống nấu ăn bữa sáng đi”
“Vâng ạ” Doãn Âm nhảy nhót không thôi, lập tức đuổi theo Kiều Huyền Thạc xuống lầu.
Đi xuống lầu.
Kiều Huyền Thạc ôn hòa chào hỏi: “Mẹ, buổi sáng tốt lành”
Trần Tĩnh nghe thấy tiếng Kiều Huyền Thạc, lập tức buông quyển sách trên tay xuống và đứng dậy, hiền từ yêu thương nói “Tỉnh rồi à? Để mẹ đi lấy một phần ăn sáng cho con”
Kiều Huyền Thạc đi tới, Doãn Nhụy dán theo sau lưng anh.
“Sao mẹ lại nấu cơm, dì Thu đâu rồi?”
Doãn Âm ở bên cạnh nghe thấy hai chữ “dì Thu” thì ánh mắt lập tức âm u xuống, nhìn về phía Trần Tĩnh với vẻ mặt không chút thay đổi.
Doãn Âm không khỏi nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt Một cô chủ chỉ biết duỗi tay, cơm tới thì há mồm mà cũng dám nói nấu bữa sáng sao?
Có lấy lòng cũng phải xem tình hình chứ, con bé đầu óc ngu si này.
Trân Tĩnh lập tức trả lời: “Không cần, cháu là khách, sao lại để cháu làm bữa sáng được?”
“Không sao đâu ạ” Doãn Nhụy nói, rồi xoay người đi đến phòng bếp.
Trần Tĩnh lập tức tiến lên, kéo cổ tay cô ta một cái: “Cảm ơn ý tốt của cháu, nhưng dì thật sự không thế để cháu làm được. Cháu là khách, cứ ngồi với chị của cháu đi”
Doãn Nhụy cảm thấy mình đúng là thần cơ diệu toán, đoán đúng suy nghĩ của Trần Tĩnh rồi.
Quả nhiên là người phụ nữ có tu dưỡng, biết làm người và biết làm việc.
Doãn Nhụy chắc chắn một trăm phần trăm sẽ lấy lòng được người phụ nữ như vậy.
Cô ta ngoan ngoãn cười nhạt: “Vậy để cháu giúp dì một tay nhé, mong dì đừng cự tuyệt ý tốt của cháu, cháu thật sự rất muốn làm một bữa sáng cho dì và anh Huyền Thạc”
Trần Tĩnh im lặng nhìn Doãn Nhụy, một lúc sau vẫn không lên tiếng, bà ấy cứ cảm thấy cô gái này có hơi bạo dạn quá mức.
Một lát sau, Trân Tĩnh cười nhạt gật đầu: “Được, vậy thì cùng làm..”
Nhưng bà ấy còn chưa nói xong, Kiều Huyền Thạc đã kéo Trần Tĩnh ra sô pha ngồi xuống, nói: “Nếu Doãn Nhụy đã muốn làm bữa sáng cho chúng ta thì mẹ đừng phụ ý tốt của cô ấy, chúng ta cứ chờ đi”
Doãn Nhụy không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc.
Trần Tĩnh nhìn Kiều Huyền Thạc, rồi lại nhìn Doãn Nhụy, rồi hiểu ra gì đó, cười nói: “Ừ, vậy thì vất vả cho cháu rồi, Doãn Nhụy.”
Nụ cười của Doãn Nhụy cứng đờ, cực kỳ bất an, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Không… Không vất vả, Huyền Thạc, dì, hai người chờ một chút, cháu sẽ làm xong ngay”
Nói xong, Doãn Nhụy lập tức xoay người đi vào phòng bếp. Lúc đi qua Doãn Âm thì nhướng mày một cái, ra hiệu cho cô ta.
Doãn Nhụy vội vàng đứng lên, cười nói với Trần Tĩnh và Kiều Huyền Thạc: “Em gái con không biết đồ đạc bố trí ở đâu, con đi nói cho nó một tiếng”
Trần Tĩnh không đáp lại Doãn Âm, chậm rãi cầm lấy tạp chí tiếp tục xem.
Doãn Âm đi theo Doãn Nhụy vào phòng bếp.
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nhìn về phía phòng bếp, đặt một tay lên vai Trần Tĩnh, kéo bà ấy ngồi dựa vào sô pha Trần Tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ có biết cô gái kia là ai không?” Giọng nói của anh lạnh đến khiếp người.
“Em gái của Doãn Âm, vừa nấy con bé mới giới thiệu đó.”
Khóe môi Kiều Huyền Thạc cong lên, cười như không cười, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng mà châm chọc: “Từng là bạn thân của Bạch Nhược Hy, từng là người bạn tốt duy nhất của cô ấy”
Trần Tĩnh đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc, giọng nói cũng nóng nảy hơn: “Hóa ra là cô ta à?” Nói xong, bà ấy đột nhiên đứng lên, ném mạnh quyển tạp chí trong tay xuống bàn uống nước.
“Bộp” một tiếng, Kiều Tĩnh cực kỳ tức giận, thở phì phò.
Nhược Hy lập tức giơ hai tay lên, làm ra động tác đầu hàng, vừa nhát gan lại vừa ngoan ngoãn nói: “Nhược Hy phục tùng vô điều kiện, anh là anh ba của em, có gì anh cứ quyết định đi”
Nhìn động tác đáng yêu này của cô, Kiều Huyền Thạc thở phào một hơi, nằm lấy tay cô, kéo đôi tay cô xuống mặt, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút, nói một cách chậm rãi: “Sau này giữa hai ta, có chuyện gì lớn nhất định phải bàn bạc với anh trước, chuyện nhỏ em có thể tự quyết định, tránh xuất hiện chuyện bất đồng quan điểm”
Bạch Nhược Hy im lặng không nói một lời, lặng lẽ nhìn anh.
Trong lòng cô loáng thoáng cảm nhận được, trong giờ phút này người đàn ông ấy đang sợ hãi. Anh sợ cô sẽ giấu giếm mọi chuyện như trước đây.
Cô mím môi cười nhạt, không trả lời anh mà chỉ gật đầu.
Ban đêm, du thuyền cập bờ.
Kiều Huyền Thạc ném một bộ võ phục lên người Bước Cách Thành, lạnh nhạt nói: “Mặc vào”
“Anh bị điên à? Mới ba giờ sáng, anh mới xuống du thuyền không về nhà ngủ đi, chạy tới đánh nhau với tôi làm gì? Tôi không phải đối thủ của anh. Các bạn truy cập vào trang trên hình đọc truyện, để chúng mình có động lực dịch tiếp nhé.
Kiều Huyền Thạc chỉ lo đeo bao tay cho mình, giọng điệu lạnh lẽo quyết đoán: “Đúng vậy, tôi muốn đánh anh, không chiếm hời của anh. Mặc vào đi, nhớ đánh hết toàn lực”
“Huyền Thạc, ngày mai tôi còn phải lên truyền hình, còn phải điều hành đại hội, hay là anh cho qua việc này đi, Nhược Hy cũng bình an trở về rồi mà”
“Chúng tôi đã mất con.” Kiều Huyền Thạc nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những lời này lại làm anh khó chịu như muốn lấy mạng anh.
Bước Cách Thành lập tức sửng sốt, ngẩn người ra.
Tâm trạng anh ta trở nên nặng nề, sự áy náy nói không nên lời lập tức tràn khắp toàn thân.
Giờ phút này, dường như anh ta đã hiểu vì sao Kiều Huyền Thạc lại tức giận như thế.
Nếu lần này không cho anh trút cơn giận, tình bạn giữa hai người coi như chấm dứt tại đây.
Bước Cách Thành lập tức đeo găng tay lên, rũ đầu xuống, nói với giọng sa sút tinh thần, áy náy lẩm bẩm: “Xin lỗi, Huyền Thạc”
“Đừng lắm lời nữa” Kiều Huyền Thạc đi về phía sân đấu quyền anh trống trải Bước Cách Thành thở dài một tiếng đi theo anh, vừa xách theo cái găng tay bên cạnh, lẩm bẩm: “Đã ly hôn nửa năm rồi mà anh còn trêu chọc Nhược Hy, còn làm người ta có thai, anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này”
Kiều Huyền Thạc đứng im, không nói một lời.
Bước Cách Thành đã đeo găng tay xong, đứng trước mặt Kiều Huyền Thạc, bất đắc dĩ nói: “Để tôi làm nóng người trước đã, mà đừng có đánh vào mặt đấy, tôi còn phải đi gặp người khác”
Đêm nay, trận quyền anh này diễn ra cực kỳ táo bạo và kịch liệt, nhiệt huyết sôi trào.
Ngày hôm sau, trên buổi diễn thuyết của chủ tịch nước, khóe mắt Bước Cách Thành có vết bầm tím, chịu đựng .sự đau đớn khắp cơ thể như bị tan ra thành từng mảnh, cười giải thích với người xem trên cả nước: “Hôm qua tôi có tham gia một trận quyền anh hữu nghị, tiếc là tôi đã thua, nên để lại những dấu ấn quang vinh. Mọi người đừng lo, tôi rất khỏe mạnh, cũng rất vui vẻ”
Bước Cách Thành chính là người đầu tiên trong lịch sử lên diễn thuyết với cơ thể có đầy thương tích.
Mưa xuân dầm đề không ngừng.
Sau khi đánh một trận, lúc Kiều Minh ra khỏi phủ chủ tịch về nhà họ Kiều thì trời đã sáng.
Trên người anh cũng có thương tích, không quá nghiêm trọng nhưng cũng mệt lử, vừa về phòng đã vùi đầu ngủ li bì Ngủ một giấc đến tận trời tối.
Mưa xuân rả rích cả ngày.
Ban đêm lạnh lẽo ẩm ướt, gió rền vang, những tán cây bên ngoài nhà họ Kiều đang chậm rãi đong đưa.
Bầu trời tối om như sắp sập xuống, không khí mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Lá cây bị gió thổi phát ra những âm thanh sàn sạt nhỏ vụn khiến người ta nổi da gà.
Di Thu cầm ô che mưa đi ra khỏi nhà họ Kiều, bà ấy đi trên con đường nhỏ ướt dầm đề đến đình hóng gió trong một góc vườn hoa.
Do ở đây có đặt mấy chậu Lan Hồ Điệp quý hiếm, sợ chúng sẽ bị mưa xối đổ nên dì Thu vội vàng ra dọn chúng về nhà.
Nhưng còn chưa đi đến đình hóng gió thì đì Thu phát hiện trong đình hóng gió âm u tối tăm, đèn trong đình hóng gió cũng không sáng lên.
Bà ấy nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng lạnh toát, từ từ thả chậm bước chân đi đến, híp mắt lại muốn nhìn rõ tình hình bên kia thế nào.
Lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên cùng với tiếng rên rỉ truyền đến từ đình hóng gió: “A ưm… chú, nhanh lên, nhanh lên, a.t Dì Thu cứ tưởng là mình nghe nhầm, tiếp tục đi về phía trước, bước chân thật khẽ.
Sau khi tới gần, bà ấy lập tức thấy choáng váng.
Bầu trời không trăng, trong bóng đêm chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng dì Thu lại nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
“Sướng không?”
“Ưm, có, chú giỏi quá, nhanh thêm chút nữa…”
“Đã lâu rồi không tìm cháu, nhớ chú không?”
“Ưm, trong lòng chú chỉ có bà già Trần Tĩnh kia, chú chỉ tìm đến cháu để thỏa mãn dục vọng, ngay cả làm bà †a có thai chú cũng không làm được…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, người đàn ông đã đột nhiên đánh người phụ nữ.
“Chát… chát…” Tiếng đánh vang lên.
Đồng thời tiếng phụ nữ đau thét chói tai cũng vang lên; “A, a…”
Dì Thu sợ tới mức che chặt miệng, hai chân nhũn ra run rẩy, cực kỳ hoảng sợ.
Trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, dần dần đến chỗ dì Thu.
Di Thu sợ tới mức hai chân nhũn ra, trái tim đập nhanh kịch liệt, ô che mưa trên tay cũng rơi xuống, đội mưa chạy như bay. Trời mưa nên đường nhỏ không dễ đi, bà ấy chỉ muốn chạy về nhà thật nhanh rồi nói cho cậu cả biết chuyện vợ cậu ấy đang ngoại tình với Kiều Nhật Hiên.
Mưa càng ngày càng lớn.
Dì Thu đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã xuống do quá vội vàng.
Nước mưa làm ướt hai tròng mắt bà ấy, làm tầm mắt bà ấy mơ hồ.
Một làn gió âm u lạnh lẽo thổi tới, cơ thể dì Thu run lên bần bật.
„Á” Một tiếng thét chói tai phá tan không trung.
Tiếng thét chói tai bị tiếng mưa hỗn tạp làm khuếch tán, biến mất trong gió lạnh.
Đêm càng khuya cành âm trầm, mưa cũng càng ngày càng lớn.
Trong màn đêm, một bóng đen nắm cục đá, ngồi xổm xuống đất, hung hăng đập xuống đầu thi thể đã không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Một người phụ nữ tóc dài đội mưa đi về phía người đàn ông, đứng bên cạnh lắng lặng nhìn cái xác đã bị đập đến máu me be bét, nhỏ giọng nói: “Mất hứng quá, đừng đánh nữa, đầu nát bét rồi”
Người đàn ông ném cục đá đi, đứng dậy, giọng nói ôn hòa âm u lạnh lùng: “Chúng ta tiếp tục đi”
“Không được, bị chú đánh đến nỗi hết hứng thú rồi, tốt nhất là chú đi tìm nữ thần của chú đi. Nhìn bà ấy chú có thể kích động đến nỗi bắn ra mà”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tiến lên đè ngã người phụ nữ xuống, trực tiếp phát tiết thú tính của mình ngay trên mặt cỏ đầy nước, bên cạnh thi thể của dì Thu.
Chương 272: Lấy lòng
áng sớm hôm sau.
Sau cơn mưa cả ngày dài, bầu trời xanh thắm, những đám mây trắng trôi trên trời cao, phía chân trời xuất hiện một chiếc cầu vồng xinh đẹp rực rỡ.
Người hầu của nhà họ Kiều đã dậy sớm làm vệ sinh.
Sáng sớm, một chiếc siêu xe từ từ chạy đến biệt thự nhà họ Kiều.
Doãn Âm chạy ra khỏi nhà họ Kiều, cười tươi đón chào.
Cửa xe mở ra, Doãn Âm bước xuống xe, nhìn thấy Doãn Âm thì lập tức tiến lên, kích động nắm lấy tay chị mình, nhỏ nhẹ nói: “Chị, làm vậy được sao? “
“Tin chị đi, hiện giờ cả ba và mẹ đều bị đuổi khỏi nhà họ Kiều. Em không thể lấy lòng bà già An Hiểu kia, phải nghĩ cách lấy lòng Trần Tĩnh”
“Nhưng em không quen bà ta”
“Có chị giúp mà, yên tâm đi. Đi thôi, rồi em sẽ mau chóng trở thành vợ của Kiều Huyền Thạc”
“Vâng” Doãn Nhụy gật đầu đi theo Doãn Âm bước vào nhà họ Kiều.
Trong phòng khách.
Doãn Âm nằm tay Doãn Nhụy đi đến chỗ Trần Tĩnh đang xem tạp chí, nói: “Mẹ, đây là em gái Doãn Nhụy của con, nó muốn tới đây ở vài ngày với con ạ”
Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt địu dàng từ từ nhìn về phía Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy lập tức mỉm cười đáng yêu, nói: “Cháu chào dì, cháu là Dõan Nhụy, chơi với anh Huyền Thạc từ nhỏ. Cháu rất vui khi được gặp dì ạ”
“Chào cháu” Trần Tĩnh lễ phép đáp lại cô ta một câu, rồi mỉm cười khiêm tốn, đón tiếp một cách rất có giáo dục: “Cháu ăn sáng chưa? Hay là dì bảo người làm cho cháu một phần nhé?”
“Cảm ơn dì, cháu ăn rồi ạ”
“Ừ, là dì đón tiếp không chu đáo. Cháu cứ tự nhiên nhé” Trần Tĩnh nói xong, tiếp tục cúi đầu xuống xem tạp chí.
Doãn Âm mỉm cười nhạt, tới gần Doãn Nhụy, nhỏ giọng nói: “Hình như bà ấy cũng thích em lắm, đối xử với em rất lễ phép”
Trần Tĩnh càng như vậy, càng kích thích ham muốn chinh phục của Doãn Nhụy.
Cô ta muốn chinh phục Kiều Huyền Thạc, đồng thời cũng muốn chinh phục Trần Tĩnh, cô ta muốn chinh phục tất cả.
Doãn Nhụy vừa đi theo Doãn Âm lên lầu, lúc đi qua phòng của Kiều Huyền Thạc thì đúng lúc cửa phòng mở ra.
Kiểu Huyền Thạc đi từ bên trong ra, đúng lúc gặp phải Doãn Âm. Bốn mặt nhìn nhau, ba người lập tức ngây ngẩn cả người.
“Anh Huyền Thạc buổi sáng tốt lành”. Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực dịch tiếp nhé.
Doãn Âm cười ngọt ngào, đồng thời ra vẻ xấu hổ đưa tay lên vuốt tóc dài đến bả vai.
Ánh mắt người đàn ông trở nên âm u hơn, một tia phẫn hận, không lễ phép lóe lên trong mắt anh rồi nhanh chóng biến mất, giọng điệu xa cách lạnh lùng: “Chào”
“Chị em bảo em đến đây ở với chị ấy vài ngày, không biết có tạo thành phiền toái gì đến nhà anh không?”
“Không, chào mừng cô đến đây”
Anh chỉ nói mấy chữ đơn giản rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài, quay người đóng cửa lại rồi nói với cô ta: “Cùng xuống nấu ăn bữa sáng đi”
“Vâng ạ” Doãn Âm nhảy nhót không thôi, lập tức đuổi theo Kiều Huyền Thạc xuống lầu.
Đi xuống lầu.
Kiều Huyền Thạc ôn hòa chào hỏi: “Mẹ, buổi sáng tốt lành”
Trần Tĩnh nghe thấy tiếng Kiều Huyền Thạc, lập tức buông quyển sách trên tay xuống và đứng dậy, hiền từ yêu thương nói “Tỉnh rồi à? Để mẹ đi lấy một phần ăn sáng cho con”
Kiều Huyền Thạc đi tới, Doãn Nhụy dán theo sau lưng anh.
“Sao mẹ lại nấu cơm, dì Thu đâu rồi?”
Doãn Âm ở bên cạnh nghe thấy hai chữ “dì Thu” thì ánh mắt lập tức âm u xuống, nhìn về phía Trần Tĩnh với vẻ mặt không chút thay đổi.
Doãn Âm không khỏi nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt Một cô chủ chỉ biết duỗi tay, cơm tới thì há mồm mà cũng dám nói nấu bữa sáng sao?
Có lấy lòng cũng phải xem tình hình chứ, con bé đầu óc ngu si này.
Trân Tĩnh lập tức trả lời: “Không cần, cháu là khách, sao lại để cháu làm bữa sáng được?”
“Không sao đâu ạ” Doãn Nhụy nói, rồi xoay người đi đến phòng bếp.
Trần Tĩnh lập tức tiến lên, kéo cổ tay cô ta một cái: “Cảm ơn ý tốt của cháu, nhưng dì thật sự không thế để cháu làm được. Cháu là khách, cứ ngồi với chị của cháu đi”
Doãn Nhụy cảm thấy mình đúng là thần cơ diệu toán, đoán đúng suy nghĩ của Trần Tĩnh rồi.
Quả nhiên là người phụ nữ có tu dưỡng, biết làm người và biết làm việc.
Doãn Nhụy chắc chắn một trăm phần trăm sẽ lấy lòng được người phụ nữ như vậy.
Cô ta ngoan ngoãn cười nhạt: “Vậy để cháu giúp dì một tay nhé, mong dì đừng cự tuyệt ý tốt của cháu, cháu thật sự rất muốn làm một bữa sáng cho dì và anh Huyền Thạc”
Trần Tĩnh im lặng nhìn Doãn Nhụy, một lúc sau vẫn không lên tiếng, bà ấy cứ cảm thấy cô gái này có hơi bạo dạn quá mức.
Một lát sau, Trân Tĩnh cười nhạt gật đầu: “Được, vậy thì cùng làm..”
Nhưng bà ấy còn chưa nói xong, Kiều Huyền Thạc đã kéo Trần Tĩnh ra sô pha ngồi xuống, nói: “Nếu Doãn Nhụy đã muốn làm bữa sáng cho chúng ta thì mẹ đừng phụ ý tốt của cô ấy, chúng ta cứ chờ đi”
Doãn Nhụy không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc.
Trần Tĩnh nhìn Kiều Huyền Thạc, rồi lại nhìn Doãn Nhụy, rồi hiểu ra gì đó, cười nói: “Ừ, vậy thì vất vả cho cháu rồi, Doãn Nhụy.”
Nụ cười của Doãn Nhụy cứng đờ, cực kỳ bất an, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Không… Không vất vả, Huyền Thạc, dì, hai người chờ một chút, cháu sẽ làm xong ngay”
Nói xong, Doãn Nhụy lập tức xoay người đi vào phòng bếp. Lúc đi qua Doãn Âm thì nhướng mày một cái, ra hiệu cho cô ta.
Doãn Nhụy vội vàng đứng lên, cười nói với Trần Tĩnh và Kiều Huyền Thạc: “Em gái con không biết đồ đạc bố trí ở đâu, con đi nói cho nó một tiếng”
Trần Tĩnh không đáp lại Doãn Âm, chậm rãi cầm lấy tạp chí tiếp tục xem.
Doãn Âm đi theo Doãn Nhụy vào phòng bếp.
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nhìn về phía phòng bếp, đặt một tay lên vai Trần Tĩnh, kéo bà ấy ngồi dựa vào sô pha Trần Tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ có biết cô gái kia là ai không?” Giọng nói của anh lạnh đến khiếp người.
“Em gái của Doãn Âm, vừa nấy con bé mới giới thiệu đó.”
Khóe môi Kiều Huyền Thạc cong lên, cười như không cười, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng mà châm chọc: “Từng là bạn thân của Bạch Nhược Hy, từng là người bạn tốt duy nhất của cô ấy”
Trần Tĩnh đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc, giọng nói cũng nóng nảy hơn: “Hóa ra là cô ta à?” Nói xong, bà ấy đột nhiên đứng lên, ném mạnh quyển tạp chí trong tay xuống bàn uống nước.
“Bộp” một tiếng, Kiều Tĩnh cực kỳ tức giận, thở phì phò.