Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249-256
Chương 249:
Edit by San Su
M
Bạch Nhược Hy nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đây mồ hôi, giọng nói từ tính, êm tai của Kiều Huyền Thạc từ bên tai truyền đến nhưng lại xa lánh như vậy, trong lòng nhất thời hoảng hốt Cô nuốt nước bọt, thấm ướt cổ họng: “Anh ba”
*Ừ’ Kiều Huyền Thạc đạm mạc lên tiếng.
Cảm giác xa lạ không rõ ràng tràn ngập luồng không khí qua sóng vô tuyến không dây.
Mới chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi đã cảm thấy rằng cuộc đối thoại giữa hai người đã tới lúc kết thúc, không có chuyện đáng giá hay cần thiết để nói tiếp.
Một lúc lâu, Kiều Huyền Thạc mới phá vỡ sự im lặng, nhàn nhạt nói: “Nếu em không có gì để nói vậy tôi sẽ cúp máy”
“Không” Bạch Nhược Hy sửng sốt, cả người trở nên có năng lượng, lo lắng thốt lên: “Em đang ở trước cửa nhà họ Kiều, chúng ta gặp nhau một lần đi”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Bạch Nhược Hy chờ đợi câu trả lời của anh, tâm tình khẩn trương càng ngày càng nghiêm trọng, cái trán đều thấm đầy mồ hôi”
“Anh ba, em muốn tạm biệt anh. Em sẽ rời đi một thời gian và có thể sẽ không quay lại”
Khi ly hôn, cô đã làm tổn thương anh ấy nhiều như vậy, nặng như vậy. Hắn tuyệt tình, tuyệt yêu, hiện tại cần gì phải tới tự rước lấy nhục, huống chỉ giữa hai người đã không còn là đơn thuần vấn đề tình cảm, càng quan trọng hơn là ở giữa cô cùng Kiều Huyền Thạc còn cách một người là An Hiểu nữa.
“€ó lời gì thì giờ nói luôn đi”
Lời nói lãnh đạm của người đàn ông lập tức khiến lòng Bạch Nhược Hy lạnh lẽo, nước mắt tuôn như lụt không thể kiểm soát được làm mờ tầm mắt của cô.
Cô cười một cách gượng gạo.
Cô gạt ra nụ cười cứng ngắc yết hầu lại có chút cay, giọng cũng cưỡng ép thành âm vờ như không có gì quan trọng nói: “Thật xin lỗi anh ba”
“Rốt cuộc là cô muốn xin lỗi hay là tạm biệt?”
“Cả hai”
“Còn gì nữa không?”
“Không có gì.” Cô vừa dứt lời, đầu máy bên kia lập tức bị cắt không thương tiếc.
Đột nhiên âm thanh bận, đột nhiên tĩnh mịch, Bạch Nhược Hy cũng nhịn không được nữa, đem đầu cúi thấp xuống, nước mắt một giọt một giọt trực tiếp rớt xuống mặt đất.
Trong màn đêm, thân hình mảnh mai của cô đứng trơ trọi trong gió, ánh đèn đường mờ ảo hắt ra trên người cô, bóng đen thật dài rất dài.
Cô cầm điện thoại một cách vô lực, từ bên tai chậm chậm kéo xuống.
Cô gục đầu xuống, mái tóc dài che ngang gò má, không nhìn thấy được vẻ bi thương cùng khuôn mặt lạc lõng đau đớn của cô.
Trong màn đêm Thân hình thắng tắp của người đàn ông lặng lẽ đứng trước cửa nhà họ Kiều.
Anh mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, cầm chặt điện thoại di động trong tay và lặng lẽ nhìn người phụ nữ cô đơn bên kia đường.
Anh không đi qua, ánh mắt nóng bỏng ở dưới ánh đèn trở nên thâm trầm, trở nên mâu thuần.
Bạch Nhược Hy cuối cùng cũng không có ngẩng đầu, người đàn ông cũng không có bước nặng nề một bước chân kia, cách xa nhau xa mấy mét mà hai người giống cách một cái ngân hà, gần ngay trước mắt lại như vậy xa không thể chạm.
Cây muốn lặng mà gió không ngừng.
Tâm tâm niệm niệm nhớ về anh nhưng lại không có lý do gì để gặp mặt.
Nước mắt cô rơi, chân run lên.
Bạch Nhược Hy chậm rãi quay người, mở cửa xe ngồi vào.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, thanh âm nghẹn ngào nói: “Trần Âu, đưa tôi về nhà”
Trần Âu đang ngồi ở vị trí lái đã ngủ căn bản không nghe thấy được.
Bạch Nhược Hy toàn thân bất lực, nước mắt mãnh liệt rơi, giọng điệu có chút cứng rằn hơn: “Trần Âu, đưa tôi về, tôi muốn về nhà”
Giờ khắc này, tê tâm liệt phế đau nhức.
Bạch Nhược Hy mất khống chế đến bật khóc, đóng chặt mắt lại cũng ức chế không nổi nước mắt tuôn ra, đầu tựa ở cửa sổ xe bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, gầm thét một câu, “Vì cái gì mà ngay cả anh cũng không để ý tới tôi?”
Trần Âu đột nhiên tỉnh dậy vội vàng quay người lại.
Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế sau của xe đang áp trán vào cửa kính xe, cô ấy có vẻ rất mệt mỏi và kiệt sức, mái tóc rối bù che mất khuôn mặt của cô ấy.
“Cô Nhược Hy, cô gọi tôi phải không?”
Giọng điệu của Bạch Nhược Hy hòa hoãn lại một chút, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Đưa tôi về nhà”
Trần Âu cũng muốn hỏi xem cô có thấy được người không nhưng nghe thấy thanh âm bi thống muốn khóc của cô liền không dám hỏi, chỉ đau lòng nhìn cô một lát.
Anh ta muốn an ủi nhưng lại không thể mở miệng, nhìn cô một hồi rồi quay đầu lại, khởi động xe rời đi Xe càng rời khỏi cổng nhà họ Kiều, Bạch Nhược Hy càng cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt.
Cô cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, không để cho sự nhu nhược của cô bị người khác nhìn thấy, đau đớn đến nghẹt thở. Cô nắm chặt lấy trái tim trên quần áo, dùng hết sức véo nó thành một cục trong và ấn nắm tay của cô đè lên ngực.
Phải làm sao để không đau đớn nữa?
Phải làm sao mới có thể dễ chịu một chút?
Chiếc xe chìm trong bóng tối và biến mất ở cuối con đường chính.
Ở lối vào của biệt thự nguy nga và sang trọng, bóng dáng cao lớn đứng yên bất động, nhìn nơi chiếc xe biến mất, thấy được chân trời.
Trên bầu trời lốm đốm đầy sao.
Buổi sáng mùa xuân, nắng ấm lưu loát chiếu xuống trên ban công.
Một đêm ác mộng, một đêm khó ngủ.
Trần Tĩnh dậy sớm đứng ngoài ban công nhìn về hướng từ đường cách đó không xa.
Đột nhiên, cô ấy thấy một lượng lớn xe của đội phá dỡ tiến vào.
Cô vội vàng quay người đi về phía cửa, đi đến sảnh tầng một.
Ba đứa con trai của cô trong đại sảnh.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành..” Ba người cao thấp không đều mở miệng chào hỏi.
Trần Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Chà, buổi sáng tốt lành”
“Mẹ thức dậy sớm vậy?” Kiều Huyền Hạo đứng dậy đi tới đỡ tay cô, đưa cô đi qua: “Mẹ ngủ ngon chứ?”
“Mẹ ngủ ngon” Trần Tĩnh khẩn trương hỏi: “Sao nhiều người của đội phá dỡ đến từ đường vậy?”
Kiều Huyền Bân sắc mặt tối sầm lại, lộ ra một chút không hài lòng nhưng lại giận không dám nói nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
“Hỏi cậu ba đi, là chuyện tốt của cậu ấy”
Trần Tĩnh cau mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Huyền Thạc cúi găm mặt, cảm xúc lộ ra trầm thấp, trong lòng còn nhớ tới một bóng hình xinh đẹp lẻ loi trơ trọi đứng tại đêm tối buổi tối hôm qua, ngữ khí nhàn nhạt nói.
“Chỗ không nên lưu lại thì hủy đi”
Kiều Huyền Bân nghe thấy giọng điệu của anh, đột nhiên nói: “Ai đời có người nào hủy đi từ đường của nhà mình không? Đây là đại bất kính”
Kiều Huyền Thạc giọng điệu có chút lạnh lùng, anh uy nghiêm lạnh lùng nói: “Tôi đương nhiên tôn kính tố tiên tố tông, đồ vật cấp độ tỉnh thần để ở trong lòng là được rồi, hình thức có làm hay không đều không có ý nghĩa”
“Mày làm như vậy có hỏi qua ông nội, có hỏi qua ba và chú hai chưa?”
Kiều Huyền Thạc đạm mạc mở miệng “Không cần thiết đâu”
“Mày lều Huyền Bân còn chưa nói xong, lúc này Kiều Nhất Xuyên đã tức giận từ bên ngoài gầm lên: “Kiều Huyền Thạc, ngay lập tức đình công lại cho tao, mày là đứa con trai bất hiếu”
Chương 250:
Những người trong phòng khách nghe thấy tiếng động thì nhìn qua.
Kiều Nhất Xuyên nổi giận đùng đùng bước vào từ cửa, An Hiểu đi theo sau với vẻ mặt u ám.
Ông ấy vừa bước vào vừa tức giận mắng: “ Lập tức dừng lại cho tao, có nghe hay không, mày mau kêu mấy đội thi công bên ngoài dừng tay. Đứa con bất hiếu này cũng dám phá từ đường, mày…”
“Mày..” Kiều Nhất Xuyên hung hắn chỉ vào anh, đầu ngón tay run rẩy, trong mắt phát ra lửa giận: “Mày thật là không coi ai ra gì, mày còn có để tao vào mắt hay không?”
“Không còn” Kiều Huyền Thạc chém đỉnh chặt sắt nói.
Ngay khi những lời này phát ra, mặt An Hiểu và Kiều Nhất Xuyên đều chuyển xanh rồi lại chuyển sang màu trắng.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân cũng đứng về phía Kiều Huyền Thạc trong chuyện này, dù sao bọn họ cũng quan tâm đến mẹ của mình hơn còn trong mắt bọn họ ông ấy tuyệt đối là một người đàn ông cặn bã.
Ba anh em đều là những người đàn ông hết lòng vì tình yêu, không thể hiểu được việc Kiều Nhất Xuyên năm đó vượt quá giới hạn, thậm chí là hận thù
“Mày..” Kiều Nhất Xuyên tức giận đến mức tìm dao động nhưng cũng không làm được gì Kiều Huyền Thạc, ông ấy nhanh chóng nhìn qua Trần Tĩnh, tức giận nói.
“Bà nhìn xem một chút, đây là con trai tốt lành chúng ta, xem nó trở thành thế nào, không biết lễ phép, cuối cùng là bà dạy con kiểu gì vậy”
Trần Tĩnh nhìn Kiều Nhất Xuyên bằng ánh mắt lạnh lùng. Tuy cảm thấy rằng việc phá bỏ từ đường tổ tiên là không tốt nhưng lập trường của bà luôn là ủng hộ con trai mình.
“Phá dỡ cũng được” Ánh mắt Trần Tĩnh đột nhiên liếc nhìn một phen cái nhà này, chậm rãi nói: “Cái nhà này cũng giống rất cũ kỹ rồi, không bằng cũng..”
Thần sắc của Trần Tĩnh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân hơi kinh ngạc, nhìn nhau một cái rồi lại nhìn Kiều Huyền Thạc.
Cả hai người bọn họ vẫn tương đối sợ sự uy nghiêm của ba Tuy nhiên, Kiều Huyền Thạc dù là con trai út nhưng lại là người có uy tín nhất.
Anh không chút hoang mang đứng lên, sửa sang lại một chút ống tay áo áo sơ mi, chậm rãi đi tới Kiều Nhất Xuyên.
Khi đến chỗ Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu, anh đút tay vào túi quần, nhìn Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu, vẻ mặt thờ ơ và giọng điệu lạnh lùng.
“Muốn cút cũng không phải là chúng tôi cút mà là ông và người phụ nữ này cút”
“Ở đây không đến lượt mày nói chuyện”
Kiều Nhất Xuyên gầm lên, tức giận nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc giễu cợt, không chút hoang mang mở miệng: “Ông Kiều Nhất Xuyên, trong phạm vi của Tịch Quốc không có chỗ nào là không tới phiên Kiều Huyền Thạc tôi nói chuyện, hiện tại tôi sẽ nói rõ cho ông biết, tất cả bất động sản và tài chính của ông đã bị phong tỏa, từ đường tổ tiên sẽ bị phá bỏ và ở đây cũng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại.
Còn việc ông nói có quyền lợi hay không thì cứ rửa mắt chờ đợi đi”
“Mày..mày..” Kiều Nhất Xuyên tức giận đến thân thể run nhè nhẹ, giận điên rồi, hốc mắt đỏ bừng hiện ra nước mắt, kích động đến trái tim gánh vác không nổi, chăm chú che lấy trái tim lung lay sắp đổ.
An Hiểu lo lắng ôm lấy tay Kiều Nhất Xuyên và khóc lẩm bẩm: “Chồng ơi, ông không thể để Huyền Thạc phá nhà của em được: Không, tuyệt đối không được”
Kiều Hoàng. Minh vẻ mặt lạnh lùng không chút thương xót, đối diện với Kiều Nhất Xuyên đang sắp chết nói tiếp.
“Tôi sẽ cho ông một ngày để thu dọn hành lý và cút ra ngoài cùng người phụ nữ của ông”
Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo khẩn trương đứng lên, hai người đều bị chấn kinh đến trở tay không kịp.
“Cậu ba, cậu là…”
“Cậu để ông ấy đi là được rồi làm gì phải đóng băng tài sản của ông ấy?”
“Cậu ba, có chuyện gì từ từ nói”
Trần Tĩnh cũng bị thái độ cứng rằn của Kiều Huyền Thạc làm cho sợ hãi, chậm rãi đứng lên: “Huyền Thạc, có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không để ý đến lời nói của người khác, nhìn chăm chăm Kiều Nhất Xuyên với đôi mắt lạnh lùng tuyệt đối Kiều Nhất Xuyên hai chân mềm nhũ lên vì tức giận, sắc mặt tái nhợt xấu Hoa ôm chặt lấy ông ấy.
An Hiểu tức giận đến chảy nước mắt, giận dữ hét: “Sao cậu lại làm vậy? Đừng tưởng răng cậu quyền có thế là ngon. Tôi có thể kiện cậu, tôi…
Kiều Huyền Thạc không chút lưu tình nói: “Tài sản thuộc nhà họ Kiều, mấy người không được phép lấy một xu. Nếu ở bên nhau vì tình yêu thì uống nước cũng có thể no bụng”
“Cậu dựa vào cái gì?” An Hiểu tức giận buông Kiều Nhất Xuyên ra, lao tới đánh Kiều Huyền Thạc: “Đây là những gì tôi đáng được nhận. Đây là nhà của tôi. Dựa vào cái gì mà đóng băng nó? Dựa vào cái gì…
Kiều Huyền Thạc nắm lấy cổ tay An Hiểu, vẻ mặt âm u lạnh lùng đáng sợ như sứ giả của địa ngục, cắn từng chữ mắng mỏ.
“Chính là vì bộ dạng phụ nữ tham lam hư: vinh thế này, mới hại Nhược Hy thành ra như vậy”
Cổ tay An Hiểu bị giữ chặt như sắp đứt ra, cơn đau khiến nét mặt bà ta nhăn lại, khóc lóc van xin: “A a, đau nhức, đau quá, buông tay, van cầu cậu buông tay tôi ra đi”
Khi nhìn thấy An Hiểu, anh lại nghĩ đến Bạch Nhược Hy.
Nhớ tới Bạch Nhược Hy, anh liền càng hung ác An Hiểu, đem hết thảy tất cả sai đều quy thành tội trạng của bà ta.
Hận không thể giết chết bà ta Kiều Huyền Thạc lạnh lùng hất cổ tay An Hiểu ra, An Hiểu loạng choạng vài bước rồi ngồi phịch xuống mép ghế sô pha.
An Hiểu đứng dậy ôm cánh tay Kiều Nhất Xuyên một cách đáng thương, cả hai siết chặt vào nhau, không còn sức đánh trả.
Bà ta kinh hoảng đến run lẩy bẩy.
Dõan Âm đi ra khỏi phòng, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, không dám phát ra tiếng động, không dám bước vào trận chiến đầy mùi thuốc súng này.
Không hồi hộp chút nào, không ai có thể đánh bại được Kiều Huyền Thạc, cô ta không muốn gặp nạn nên chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
Tất cả mọi người trong phòng khách, kể cả Trần Tĩnh đều sững sờ.
Kiều Nhất Xuyên tuyệt vọng, hốc mắt đỏ bừng, hai mắt trống rỗng, thân thể không có khí lực loạng choạng giống như muốn té ngã.
“Cho mấy người thời gian một ngày, mau cút” Giọng điệu khiến người ta không rét mà run của Kiều Huyền Thạc cực kỳ hờ hững vang lên.
Nói xong, anh băng qua hai người bọn họ rồi bước ra cửa.
Bởi vì sợ Kiều Huyền Thạc đột biến tuyệt tình nên không ai có mặt ở đây dám nói gì Ở Việt Nam, ngay cả khi có luật pháp, không ai dám chống lại anh ấy.
Dõan Âm xem đại thế của An Hiểu không còn nữa, liên bí mật trốn vào trong phòng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dõan Nhụy.
Cuộc gọi được kết nối, cô ta nói nhỏ: “Nhụy, trước đây ông nội đã bị bắt, hiện tại ba mẹ cũng đã bị đuổi đi. Kiều Huyền Thạc có thể muốn chiếm tất cả tài sản của nhà họ Kiều. Em nhanh chóng chinh phục anh ấy và cưới anh ấy đi mới là cách đúng đắn nhất”
“Chị ơi, em cũng rất muốn, chị có cách nào hay không?”
*Có, chúng ta hẹn thời gian ra thảo luận một chút đi”
“Được ạ”
Chương 251:
Vào một ngày.
Từ đường nhà họ Kiều bị hủy đi.
Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu bị vài tên sĩ quan đeo súng đưa vào bên trong xe.
Bọn họ đều không cam lòng ngồi trên xe, rời khỏi nhà họ Kiều.
Kiều Nhất Xuyên coi như là tay không rời nhà, tất cả tài sản bị đóng băng, mà An Hiểu còn có tiền tích góp, đủ cho bọn họ sống cuộc sống thường thường bậc trung.
Trước của lớn của nhà họ Kiều.
Xe của Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu chậm rãi rời đi, cả nhà đều đứng ở phía sau nhìn theo bọn họ.
Kiều Huyền Thạc đứng sóng vai với Kiều Huyền Bân, hai người lẳng lặng nhìn xe rời đi, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Em Ba làm cũng có chút quá phận” Huyền Bân đau lòng cho cha anh ta, giọng nói lạnh nhạt.
Kiều Huyền Thạc không cho là đúng, hừ lạnh một cái, giọng nói trầm thấp rất bình tĩnh: “Tôi không đưa bọn họ vào ngục giam đã là rất nhân từ”
“Dù sao đó cũng là cha của chúng ta”
“Ông ta không xứng”
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi Khu vườn hoa phía nam, trong lúc xoay người, ánh mắt của anh nhìn về phía cả nhà chú Hai đứng ở bên cạnh.
Kiều Nhất Hoắc, Kiều Ngọc Nhi, còn có Kiều Đông Hải.
Nhìn ba người này, sắc mặt anh hơi lộ ra vẻ thâm trầm, đôi mắt sâu không lường được trở nên vô cùng mập mờ.
Chỉ trong chốc lát, mãi đến khi Kiều Ngọc Nhi quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẩm của anh thì anh mới hồi thần, thu lại ánh mắt khác thường, tiếp tục đi về phía Khu vườn hoa phía nam.
Kiều Ngọc Nhi nhíu mày nhìn bóng lưng Kiều Huyền Thạc.
Vẻ mặt cô ta mờ mịt.
Anh ba thật kỳ quái, tại sao lại nhìn bọn họ như vậy?
“Cái này sao được?” Kiều Huyền Hạo giận dạy bảo cô: “Gọi cho đúng, chớ gọi loạn quan hệ”
Kiều Ngọc Nhi bĩu môi, tủi thân liếc mắt nhìn anh ta: “Biết rồi”
Trần Tĩnh lơ đãng đẩy cánh tay của Kiều Ngọc Nhi ra, không phải là bà không thích Kiều Ngọc Nhi, chỉ do cô là con gái của Kiều Nhất Hoắc nên bà không dám quá thân thiết với cô.
Kiều Ngọc Nhi rõ ràng cảm giác được Trần Tĩnh đẩy cô ta ra, cô ta trầm mặt, làm nũng mà hỏi thăm: “Bác cả không thích Ngọc Nhi sao?”
“Không phải” Trần Tĩnh cực kỳ xấu hổ, ôn hòa cười yếu ớt.
Kiều Ngọc Nhi chu mỏ, ánh mắt rũ xuống dừng trên cánh tay của cô ta: “Đều không muốn để cho Ngọc Nhi chạm vào bác rồi”
“Không, không phải” Trần Tĩnh lập tức luống cuống, mới phát hiện hóa ra Kiều Ngọc Nhi là cô gái nhạy cảm như vậy, bà vội vàng an ủi: “Là tôi vừa mới dọn dẹp, mồ hôi đầy người, trên người có bụi, rất bẩn mà thôi”
Kiều Ngọc Nhi lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, lại một lần nữa bám lấy Trần Tĩnh “Không sao cả, Ngọc Nhi không ngại”
Trần Tĩnh bất đắc dĩ tiếp tục nở nụ cười.
Mặc dù Kiều Nhất Hoắc đáng trách ra sao, nhưng Kiều Ngọc Nhi cũng là vô tội.
Nghĩ tới đây, bà cũng tan khúc mắc đối với Kiều Ngọc Nhi, để mặc cô ta nhiệt tình tới gần.
Kiều Huyền Hạo mím môi im lặng cười yếu ớt, cười nói với Kiều Ngọc Nhi: “Em không lấy lòng mẹ anh đến mức như vậy, không thay.
đổi được cái gì đâu.”
“Em cam tâm tình nguyện” Kiều Ngọc Nhi nói Kiều Huyền Hạo bất đắc dĩ cười, buông Trần Tĩnh ra, xoay người vào nhà họ Kiều.
Trong phòng sách.
Kiều Huyền Hạo gõ cửa phòng sách một cái, bên trong không có động tĩnh, anh ta đẩy cửa đi vào.
Ánh mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua lá cây chiếu vào trong phòng sách.
Kiều Huyền Thạc thẳng tắp đứng ở phía trước cửa sổ, bên trong phòng sách yên tĩnh lộ ra một cỗ áp lực âm trầm.
Kiều Huyền Hạo đi vào sau đó buông tay đóng cửa phòng sách.
Hai tay anh ta đút vào túi, chậm rãi đi tới phía sau Kiều Huyền Thạc, mím môi mỏng thở dài một tiếng rồi chậm rãi mở miệng: “Em ba, anh có một việc muốn thương lượng với cậu một chút: Kiều Huyền Thạc không có phản ứng, trầm mặc giống như một con rối tính mịch, quanh thân tản ra hơi thở vắng lặng, không mang theo chút nhiệt độ nào.
Kiều Huyền Hạo đi tới bên cạnh anh, sóng vai đứng cùng anh nhìn về chỗ anh đang nhìn, một mảng cây cối rậm rạp, mấy cây hoa đại trơ trọi nở ra mấy đóa hoa.
Dưới rặng mây đỏ, làm nổi bật mặt đất vô cùng tươi đẹp.
Trong con mắt của Kiều Huyền Hạo góc độ này phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng ở trong mắt của Kiều Huyền Thạc cả vùng đều là màu xám tro.
Không có màu sắc, không có tình cảm mãnh liệt, không có nhiệt độ.
Kiều Huyền Hạo lấm bẩm: “Muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi, anh đã từng quá tức mới có thể ép cậu chuyển nhượng quyền cổ đông, dù sao chúng ta cũng là anh em, trừ đàn bà ra, những thứ khác cơ bản đều không cần rõ của cậu hay của anh”
Kiều Huyền Hạo đã quen với sự lạnh nhạt của Kiều Huyền Thạc, anh không lên tiếng không có nghĩa là không nghe được, anh ta thở dài tiếp tục nói: “Nếu như có thể, anh càng hy vọng cậu nhường Nhược Hy cho anh, toàn bộ tài sản của anh cho cậu, bao gồm cả tập đoàn Hoàng Phát, tất cả tài sản trên danh nghĩa của tôi, đổi Nhược Hy với cậu”
“Cô ấy yêu anh” Kiều Huyền Thạc đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh nhạt không có một chút độ ấm nào.
Kiều Huyền Hạo cũng không nghĩ vậy, cúi đầu khổ sở cười: “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi sao?”
“ừ”
“Cô ấy ly hôn với cậu, vì sao không tìm tôi dù chỉ một lần? Tại sao phải sợ cậu hiểu lầm, đoạn tuyệt với tôi sạch sẽ như vậy?” Kiều Huyền Hạo bi thương nói, giọng nói trở nên vô lực.
Kiều Huyền Thạc đột nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt trở nên chăm chú: “Anh hai, tôi muốn hỏi anh một “Việc tôi đưa cho anh 10% công ty cổ phần, Nhược Hy có tham dự không?”
“Tham dự cái gì?” Kiều Huyền Hạo không hiểu ra sao.
“Tham dự hợp mưu với anh”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cúi đầu hỏi lại: “Tại sao cô ấy phải theo tôi hợp mưu? Theo tôi hợp mưu lừa cậu à?”
“Cô ấy từng nói như vậy” Kiều Huyền Thạc hờ hững đáp lại “Cho nên, cậu tin à?”
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng cười, nụ cười vô cùng khổ sở, đôi mắt mang theo lạnh lùng nhàn nhạt: “Nếu như tôi cho anh biết, đến bây giờ tôi cũng không thấy rõ được tâm tư của cô ấy không biết câu nào cô ấy nói thật, câu nào cô ấy nói dối, anh có cười tôi không?”
Kiều Huyền Hạo nhướng mày nhìn về phía anh: “Không, dù sao cũng là lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển, lại nói người có chỉ số thông minh cao như cậu, chỉ số tình cảm lại thấp như cọc gỗ, làm sao có thể mò ý nghĩ trong lòng của Nhược Hychứ?”
“Rốt cuộc là có có chuyện như vậy không?” Giọng nói Kiều Huyền Thạc nghiêm túc vài phần.
“Không có, tôi đoạt cổ phần công ty của cậu, thứ nhất là bởi vì quá tức giận, thứ hai là muốn cướp đoạt chủ quyền công ty, không có chút liên quan nào đến Nhược Hy cả”
Kiều Huyền Thạc bất đắc đĩ nở nụ cười, đôi môi mỏng lạnh lộ ra nụ cười nhạt khổ sở: “Đàn bà thật thích nói dối, lúc nào mới bỏ cái này tật xấu này đây”
“Nhược Hy lừa cậu cái gì?” Kiều Huyền Hạo nhíu mày.
Kiều Huyền Thạc không nói được một lời, ánh mắt thâm trầm ngắm nhìn cây cối xanh biếc ở bên ngoài, tâm tình trở nên cực kỳ nặng nề.
Lừa anh cái gì ư?
Anh chỉ muốn biết dưới lời nói dối này của cô là muốn che giấu cái gì, muốn lấy được cái gì Nói yêu Kiều Huyền Hạo lại chưa từng liên hệ.
Nói yêu tiền lại không nháy mắt quyên góp dây chuyền Vĩnh Hằng đấu giá được với giá ba lăm nghìn tỷ.
Nói không thương anh, lại luôn luôn biểu hiện lưu luyến không rời.
Anh muốn biết dáng vẻ thực sự dưới lời nói dối.
Chương 252: Thế lực sau lưng Kiều Huyền Thạc
Nhưng mà bây giờ còn cần phải như vậy sao?
Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một chút, lại trả lời câu Kiều Huyền Hạo vừa hỏi: “Tiếp tục làm của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phát của anh đi, tôi không muốn làm loại giao dịch này”
Kiều Huyền Hạo nở nụ cười yếu ớt, xoay người đối mặt với gò má của anh, ngả ngớn nói: “Vì sao?”
“Không có vì sao cả” Kiều Huyền Thạc bỏ xuống một câu, xoay người đi về phía bàn làm việc.
Anh ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, cầm con chuột bấm.
Kiều Huyền Hạo xoay người đuổi theo, hai tay chống lên bàn làm việc, nghiêng người qua, ánh mắt trở nên cực kỳ khôn khéo, nhỏ giọng nói: “Em ba, tôi vẫn rất nghi ngờ một việc, vì sao cậu không thèm để ý chút nào 10% cổ phần công ty Hoàng Phát kia, đó cũng không phải là ý tiền nhỏ, hiện tại tôi nghĩ có lẽ tôi đã đoán được.”
Thân thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, †ay cầm con chuột đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo lộ nụ cười ấm áp, như ánh nắng xán lạn, ánh mắt tản ra hào quang dị thường, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía anh, nhíu mày: “Cái vòng quen thuộc trên cổ cậu kia, chắc là cùng loại với dây chuyền vĩnh hằng, nếu như tôi nhớ không lầm, sợi dây chuyền này bị Nhược Hy đấu giá đi mất, hơn nữa giá cả xa xỉ, ba lăm nghìn tỷ đấy”
“.* Khuôn mặt âm trầm của Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm anh tôi, không nói được một lời.
Kiều Huyền Hạo thấy dưới đáy mắt Kiều Huyền Thạc lướt qua một chút căng thẳng, anh tôi càng tin tưởng suy đoán của mình là đúng.
“Em bà, ba lăm nghìn tỷ cũng không phải là con số nhỏ, người có thể lấy ra tiền mặt, trên đời này phỏng chừng không có mấy người”
“Anh muốn nói cái gì?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi.
Kiều Huyền Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười đắc ý, bởi vì đã đoán đúng chút chuyện, cho nên tâm tình cực kỳ tốt: “Xưởng công binh thế giới, là công ty của cậu à?”
Kiều Huyền Thạc lập tức giận tái mặt, rũ mắt nhìn máy tính, giọng nói nghiêm khắc vài phần: “Không phải”
“Em ba, hai anh em tôi cũng đừng che giấu, xưởng vũ khí lớn nhất thế giới, phân bố ở 16 quốc gia 78 lãnh thổ, cung ứng vũ khí đến các quốc gia lớn trên toàn cầu, lúc Bước Cách Thành tuyển cử không phải cậu cũng bỏ ra sức lực à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ khác lạ nào Kiều Huyền Hạo đứng thẳng người lên, nhún nhún vai ra vẻ không sao cả: “Tôi hiểu rõ vì sao cậu phải giấu diếm công ty của mình, dù sao cậu cũng là tướng quân của Việt Nam, lực quân giới quá mạnh sẽ làm cho người của những quốc gia khác cảm thấy sợ hãi và bất an, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết”
Kiều Huyền Thạc tiếp tục xem computer, nhìn như nhập thần, căn bản không để ý tới Kiều Huyền Hạo nói.
“Em ba, anh nói không sai chứ?”
Kiều Huyền Hạo cảm thấy rất không thú vị, không có phản ứng, anh ta nhàm chán thở dài một tiếng, tự giác xoay người rời đi.
Cửa đóng lại Con chuột trong tay Kiều Huyền Thạc ngừng lại, ánh mắt chuyên chú trong máy vi tính cũng tôin rã, anh dựa vào trên ghế, lâm vào trầm tư.
Thời gian trôi nhanh, lướt qua như phù du.
Một tháng trôi qua.
Cửa phủ Tổng Thống.
Một chiếc xe quân sự dừng sát ở cửa, A Lương xuống xe chạy đến cửa sau, mở cửa xe.
Kiều Huyền Thạc từ trong xe đi ra.
Lính gác cổng nhìn thấy họ đều lập tức hành lễ, Kiều Huyền Thạc đều chào trả lại, tiếp tục đi vào bên trong.
Ngược lại Hách Nguyệt lại kiêu căng không tập trung, tùy ý đáp lễ không đúng tiêu chuẩn, vừa đi vừa nói chuyện: “Không đi à?”
“Không đi, anh muốn đi thì cho anh” Kiều Huyền Thạc từ trong túi áo lấy ra một một cái thiệp mời màu vàng: “Cầm đi”
Hai mắt Hách Nguyệt phát sáng, lóe ra thần thái kích động: “Năm năm mới có một lần cá cược, tràng diện lớn như vậy cũng không phải ai cũng có cơ hội đi, anh cũng quá lãng phí rồi, cho tôi đi xem một lần cho biết”
Nhận thiệp mời, Hách Nguyệt vội vàng mở ra.
Đôi mắt Hách Nguyệt trầm xuống, bàn tay nắm thiệp mời cứng đờ, cả người ngây ra.
Cướp thuyền còn để cho anh ấy đi?
Tuyệt đối là loại bạn độc địa.
Kiều Huyền Thạc đi vào cửa phủ tổng thống, thủ vệ đứng ở cửa đẩy cửa ra Anh đi vào, Hách Nguyệt lập tức đuổi kịp.
Hách Nguyệt vừa đi vừa hỏi: “Đã có hoài nghỉ, có đưa quân đi cứu người không?”
“Không ở trong lãnh thổ quốc gia của tôi, không có quyền quản lý”
“Ở chỗ nào? Tin tức có thể tin được không? Nếu không cùng đi mạo hiểm được không?”
“Không có hứng thú”
“Anh là sợ chết đi” Hách Nguyệt khiêu khích.
Kiều Huyền Thạc cười lạnh hờ hững hừ một cái, cũng không trả lời anh ấy.
Mới vừa vào phủ Tổng Thống, bên trong truyền tới thanh âm khiến Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, thân thể cứng lên, chân cũng tựa như mọc rễ không nhúc nhích được.
“Tổng thống, đã sắp xếp xong xuôi, Bạch Nhược Hy thuận lợi lên thuyền, tất cả công việc đã sắp xếp xong”
“Ù, người của chúng ta có cách nào trà trộn vào không?”
“Thực sự quá nghiêm ngặt, không có cách nào, nhân viên công tác bên trong đều đã được sàng lọc và lựa chọn từ năm năm trước, không tuyển người mới, hiện tại lên thuyền đều là VIP”
*Ừ, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu cô ấy bình..an
Bước Cách Thành còn chưa nói hết, đột nhiên bóng đen nhanh như chớp áp sát, khi anh ta còn không kịp phản ứng thì cổ áo đột nhiên bị túm lấy, cả người bị kéo lên khỏi ghế.
Người bên cạnh sợ đến mức nhanh chóng rút súng ra, lúc thấy rõ người tới, vệ sĩ mới bỏ súng xuống.
Bước Cách Thành bị dọa đến sắc mặt chợt biến, thấy rõ ràng người túm lấy anh ta, mới thở phào một cái, vào lúc này Kiều Huyền Thạc càng kinh khủng so với kẻ ám sát.
Đôi mắt đằng đẳng sát khí lạnh hung hăng nhìn anh ta, ánh mắt khát máu đỏ bừng, sắc mặt lạnh đến dọa người, quanh thân tản ra khí tức nguy hiểm lạnh lùng, ngay cả mỗi câu mỗi chữ nói ra cũng phát ra sát khí: “Anh sắp xếp Nhược Hy lên đại tiệc Michenlin?”
Bước Cách Thành nuốt nước miếng, căng thẳng đây cổ tay anh ra: “Huyền Thạc, cậu tỉnh táo chút”
Kiều Huyền Thạc tựa như phát điên, giận dữ gào: “Rốt cuộc là có phải hay không?”
Bước Cách Thành cũng tức giận mở miệng: “Phải thì thế nào, cô ấy là tự nguyện cống hiến vì quốc gia, là quang vinh, lại nói hai người đã ly hôn..”
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của lời của Kiều Huyền Thạc cắt đứt lời của anh ta, dùng hết sức lực của bản thân dẫn từng chữ, âm vang có lực: “Bước Cách Thành, anh nghe kỹ cho tôi, mặc dù chúng tôi đã ly hôn, không yêu thương nữa nhưng cô Bạch Nhược Hy đã từng là người đàn bà của tôi, thì cả đời đều là người đàn bà của tôi, để người đàn bà của tôi đi chịu chết, anh đã hỏi qua tôi chưa?”
Bước Cách Thành nuốt nước miếng một cái, thấy đôi mắt tức giận đến muốn giết người của Kiều Huyền Thạc, tâm tình rất khó chịu Hách Nguyệt đứng ở bên cạnh, bị sợ hãi đến nói không ra lời.
“Huyền Thạc” Bước Cách Thành thưa dạ mà mở miệng: “Chúng tôi đối vị trí tự hỏi một chút, thật ra Nhược Hy cô…”
Kiều Huyền Thạc hung hăng đẩy anh ta ra, Bước Cách Thành ngồi phịch lên ghế sa lon “Ai cũng có thể, nhưng Bạch Nhược Hy tuyệt đối không thể” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người rời đi Lúc qua bên cạnh Hách Nguyệt, anh tức giận mà rút thư mời trong tay Hách Nguyệt về, bước ra khỏi phủ Tổng Thống, Hách Nguyệt cùng Bước Cách Thành nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Chương 253
Du thuyền Michenlin.
Du thuyền tư nhân lớn nhất thế giới.
Du thuyền có năm tầng lầu, dài 500 mét, giống như thôn xóm, rộng rãi khí phái xa hoa, tuyệt thế xa hoa lãng phí.
Chiếc du thuyền này chỉ dừng lại một giờ ở vùng biển bên cạnh Việt Nam, những người giàu có và chủ công ty đợi chờ lên thuyền đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc mới cho đi.
Kiều Huyền Thạc từ Hoa Nam chạy tới bến tàu, lúc đến nơi, du thuyền đã rời đi.
Vị trí cụ thể không theo dõi được.
Anh từ bến tàu trực tiếp mua một chiếc ca nô, căn cứ phương vị đại khái đuổi theo.
Bóng đêm mông lung.
Trời hòa thành một với biển.
Du thuyền đi một ngày một đêm, đã đi tới giữa biển rộng mênh mông.
Bạch Nhược Hy cầm trong tay một ly thủy tinh, rượu ngon đỏ thắm chậm rãi sóng sánh trong ly.
Tiết mục trên thuyền có thể nói là phồn hoa rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt, cô cầm chén rượu tùy ý đi một chút, khắp nơi đều là người.
Có khiêu vũ ca hát, có thưởng thức diễn tấu cổ điển ưu nhã, trường đánh golf, phòng tập thể thao, bể bơi, đồ ăn ngon… Cái gì cần có đều có tiết mục tiêu khiển nhàn nhã.
Nhưng điều hấp dẫn nhất là cảnh đánh bạc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm.
Từ lúc Bạch Nhược Hy lên thuyền đến bây giờ cũng chưa vào sòng bạc, mà là dùng một ngày, đi một vòng cả chiến thuyền, thực sự quá lớn, làm cho cô mệt đến tê liệt cũng không đi hết từng ngõ ngách.
Vào này trên thuyền ca múa từng cảnh thái bình, một mảng tường hòa.
Hai tay Bạch Nhược Hy tựa ở trên lan can, nhìn biển rộng dưới màn đêm, một mảnh đen nhánh, nhưng bởi vì ánh trăng mà loáng thoáng nổi lên sóng gợn lăn tăn.
Gió thật to, cũng rất dịu dàng.
Phả lên trên mặt của cô, như bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, rất thoải mái.
Gió thổi trên biển xen lẫn mùi vị nước biển, trong mát dễ chịu.
Bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời. Nhưng mà, thính lực của cô khá tốt cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân tới gần.
Cô đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn về phía sau. Hai người đàn ông lịch lãm đi tới, nở nụ cười ấm áp: “Xin chào, người đẹp”
“Thật hân hạnh được gặp cô ở đây, có thể làm quen chút không?”
“Tôi là…”
Hai người đàn ông đứng hai bên trái phải Cô.
Bạch Nhược Hy không để anh ta nói hết câu, lập tức nở nụ cười nhẹ nói: “Xin lỗi, tôi không quen hai người.”
Nói xong, cô không chút do dự xoay người rời đi.
Ở chỗ này, thẻ bạc thấp nhất là ba triệu rưỡi, lớn nhất lại không có hạn chế.
Ba lăm tỷ trong tay cô, chỉ là mấy đồng tiền kim loại màu sắc khác nhau thôi Bạch Nhược Hy nhìn những người trước mắt này vui vẻ không biết mệt mỏi, trong lòng đã cảm thấy rất châm chọc.
Xem ra những người này còn không biết nguy hiểm đang đến rất gần bọn họ đây, mỗi người đều nhập tâm vùi đầu vào tiêu khiển.
Bạch Nhược Hy tùy ý chọn một cái bàn, thấy chỗ trống thì ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, mới phát hiện là chơi lớn và nhỏ.
Cái này cô đã nghiên cứu qua, cũng không khó, đơn giản chính là số lớn, số nhỏ, số bằng nhau, ba loại.
Cô nhướng mày, thẳng ba lăm triệu chẳng những không có vui vẻ, nhìn đủ mọi màu sắc tiền trong tay mấy người, duy chỉ có màu xanh lá đáng ghét Cô càng đặt hai đồng tiền chung một chỗ.
“224 nhỏ”
“115 nhỏ”
Sắc mặt Bạch Nhược Hy đen xuống, ở trong mắt người khác đều là ước ao, mỗi một lần cô đều thẳng gấp đôi, thoáng một cái đã có một đống tiền màu xanh lá rồi “Người đẹp tay thật giỏi nha”
“Người đẹp có khác, thần may mắn đều đứng cạnh cô rồi”
“Người đẹp, tôi mua cùng cô, thật lợi hại”
Tiếng tán thưởng từ xung quanh truyền đến, Bạch Nhược Hy khổ sở cười, cô nhíu mày trừng mắt nhân viên phục vụ, trong lòng thâm thì: Anh là cố ý đưa tiền cho tôi? Tặng không được à? Cần gì phải đưa màu xanh lá? Tôi ghét nhất là màu xanh lá đấy.
Bạch Nhược Hy cầm một đống lớn màu xanh lá trong tay toàn bộ vứt lên trên số ‘Bằng nhau’ khó ra nhất.
Cô cắn răng, híp mắt nhìn chăm chăm một đống tiền xanh lá, nhỏ giọng thì thào: “Tôi cũng không tin không thua được mấy người.”
Kết quả, mọi người trên bàn đều đổ tiền lên số bẵng nhau, nhân viên phục vụ sợ đến đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi đưa tay lau đi Tâm tình Bạch Nhược Hy còn rất bình tĩnh, đối với cô mà nói, đống tiền màu xanh lá kia chỉ có một là của cô, thua trận này cũng không đau lòng.
Nhân viên phục vụ lắc hộp xúc xắc, ánh mắt hồi hộp nhìn chäm chăm Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy cảm giác buồn chán, lấy tay sửa lại mái tóc dài của mình một chút, còn cầm chồng tiền trong tay mình lên.
Giọng nói như cha chết của nhân viên phục vụ chậm rãi truyền đến: “555, bằng nhau”
Lời này làm Bạch Nhược Hy sợ đến sửng sốt, lần đầu tiên cô nhìn chăm chú xúc xắc trước mặt nhân viên phục vụ.
Nhất thời trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Những người khác hoan hô, mỗi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
“Thế hệ đổ thân mới nha”
“Vận may của người đẹp thật là tuyệt, nhờ phúc của cô, làm tôi lời một số lớn”
“Người đẹp đổ thần, tiếp theo chúng tôi mua cái gì?”
Bạch Nhược Hy thấy ánh mắt sa sút của nhân viên phục vụ kia, có lẽ tiền thưởng cũng không có, còn bị ông chủ dạy dỗ.
Lúc này đây, nhân viên phục vụ kiểm lại số tiền màu xanh lá trong tay Bạch Nhược Hy, trực tiếp thay ba đồng tiền đỏ lớn cho cô.
Chưa đến một giờ, ba triệu rưỡi biến thành một nghìn tỷ.
Bạch Nhược Hy cầm ba đồng tiền đỏ lớn, nhịn không được mím môi ngọc, cúi đầu rất là bất đắc dĩ.
Lúc này cô mới hiểu được vì sao kẻ có tiền người sau nối tiếp người trước muốn lên được chiếc thuyền này, tiền này cũng kiếm được đến không có áp lực.
“Không mua” Bạch Nhược Hy cầm tiền đứng lên, cười nói: “Các ngươi từ từ chơi, tôi đi dạo chỗ khác”
Bạch Nhược Hy đứng lên, xoay người đi hai bước, phát hiện không thích hợp, vội vã quay đầu lại.
Phía sau thế mà có mười mấy người giàu có đi theo cô, vẻ mặt bọn họ đầy ý cười, thái độ khiêm tốn, ánh mắt toát ra vẻ sùng bái.
Bạch Nhược Hy nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Các người theo tôi làm gì?
“Người đẹp đổ thần muốn chơi cái gì, chúng tôi sẽ chơi cái đó”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi sẽ theo cô đặt cuộc, chắc thẳng”
Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rất là không còn lời nào để nói.
Cho tới bây giờ cô không đánh bạc, đột nhiên bị tôn sùng là đổ thần, điều này làm cho cô có chút không biết làm sao.
Cô dừng một chút hỏi: “Các ngươi biết vị trí của chỗ này là ở đâu không?”
“Lúc xế chiều, đã ra khỏi Việt Nam, bây giờ đang ở vùng biển quốc tế”
Vùng biển quốc tế? Sắp có chuyện xảy ra.
“Cảm ơn” Bạch Nhược Hy đi thẳng về quầy đổi tiền mặt, đổi thành chỉ phiếu vội vàng rời khỏi sòng bạc.
Chương 254: Thuyền bị uy hiếp
Bạch Nhược Hy từ sòng bạc đi ra, đứng ở trên boong thuyền, nhìn quanh toàn bộ biển rộng, xung quanh bình tĩnh, ngoại trừ gió thổi trên biển rả rích, cũng không có động tĩnh gì Có thể, đây là đêm trước bão táp, luôn luôn bình tĩnh như vậy.
Cho dù nghỉ ngờ của cô là đúng hay sai, cô cũng không có tâm tình đánh bạc.
Cô từ lấy điện thoại trong túi quần cầm ra tay, cúi đầu xem tin tức trên mạng, vừa xem vừa đi về phòng mình Đột nhiên.
Điện thoại mất mạng rồi.
Cô chau mày, mở ra mục cài đặt mạng trên điện thoại, nhưng mà wifi, 4g, toàn bộ biến mất.
Lưu loát buộc lại tóc, Nhược Hy xoay người ra khỏi phòng, lo lắng dò xét nhìn xung quanh sau đó một lần nữa chạy tới sòng bạc.
Dọc theo đường đi, cô phát hiện thuyền cứu nạn trên thuyền đều không thấy.
Cô càng căng thẳng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cô vịn lan can, thò người ra liếc về phía dưới biển rộng. Phát hiện trên mặt biển có mấy ca nô đến gần chiến thuyền, thế nhưng trên ca nô đã không có người Tình báo của Bước Cách Thành rất chuẩn.
Cô không biết kế tiếp nên làm sao, có lẽ dữ nhiều lành ít, nhưng cho dù kết quả làm sao, bọn phải thử bắt được tình báo, có thể lẫn vào tổ chức thần bí.
Mỗi một bước Bạch Nhược Hy đều đi hết sức cẩn thận, tóc gáy dựng lên, căng thẳng quan sát bốn phía.
Chợt.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy ra.
Bạch Nhược Hy sợ đến ngẩn ra, dừng chân tay sờ lên phía sau, nhưng cô lại lập lờ sốt, ngắm nhìn người đàn ông dưới ánh đèn.
Ngọn đèn vàng ấm áp trong hành lang chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tựa cười tựa không cười của người đàn ông.
“Doãn Đạo?” Bạch Nhược Hy rất kinh ngạc, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nhìn anh ta, thì thào hỏi: “Sao anh lại ở trên thuyền?”
Doãn Đạo một tay đút vào túi, một bên tay giả vờ đẹp trai vuốt mái tóc ngắn, khuôn mặt đẹp trai đến tà mị nở nụ cười yếu ớt, giọng nói mị hoặc: “Cô đều có thể tới, tôi đương nhiên cũng có thể tới”
Bạch Nhược Hy mới phản ứng được, nói về tài phú, cô còn kém Doãn Đạo đây, anh ta có thể xuất hiện ở nơi này, rất bình thường.
Chỉ là cô thật không ngờ anh ta sẽ có mặt mà thôi.
“Thăng không ít nhỉ” Doãn Đạo cười yếu ớt nhướn mày nhìn cô.
Bạch Nhược Hy choáng váng đến khinh bỉ, lườm anh ta một cái, mặc dù cô không còn ghét anh ta như lúc trước, nhưng vẫn không thích anh ta.
“Ngươi thấy tôi đánh cờ bạc à?”
“Ừ, thấy được” Doãn Đạo cười yếu ớt, chậm rãi tới gần cô, giọng nói càng phát ra †à mị chọc người: “Trong mắt tôi đều là cô, thế nhưng cô lại chỉ thấy tiền, cũng không phát hiện ra tôi đây”
*..” Bạch Nhược Hy nhíu chặt mày, là cảm thấy người đàn ông này nói thật buồn cười, cũng không muốn nói tiếp.
DOãn Đạo tới đến trước mặt cô khoảng nửa mét thì dừng lại, rũ đôi mắt cao thâm tà mị, thì thào nói nhỏ: “Cô Bạch Nhược Hy, có thể cùng nhau lên đại tiệc Michenlin rời bến nghỉ phép cũng là một loại duyên phận, không bằng chúng ta bỏ ân oán tình thù lúc trước, cùng đi ngâm nước nóng thế nào?”
“Không có hứng thú”
“Nếu không đi uống một chén”
“Không muốn uống”
“Hóng chút gió thổi trên biến thì sao?”
‘Tôi sợ lạnh”
“Vậy cùng đi sòng bạc…”
Bạch Nhược Hy như đinh đóng cột cắt ngang: “Tôi không muốn với đồng hành với anh, như vậy anh đã hiểu ý tôi chưa”
Sắc mặt Doãn Đạo trầm xuống, tức giận cao giọng: “Người đàn bà này cô này thật Là..”
à thế nào?”
“Thật là không nể tình, tốt xấu gì chúng ta cũng là đối tác, lúc hai công ty hợp tác, cô vừa nói vừa cười đối tốt với tôi, hợp đồng ký rồi là trở mặt à?”
Bạch Nhược Hy cười thản nhiên, đi lên trước hai bước tới trước mặt Doãn Đạo, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai trở nên ấm ức của anh ta, tâm tình tốt dị thường, khiêu khích làm anh ta tức giận: “Ngài Doãn, còn nhớ lúc đầu anh nắm tóc đánh tôi không?
Một đấm đánh lên bụng tôi kia, đời này tôi đều sẽ không quên, chỉ bằng anh đánh tôi, chỉ băng anh là cậu hai Doãn, anh đừng hy vọng xa vời có cơ hội làm bạn với tôi, cùng đừng ôm ảo tưởng với tôi, nằm mơ”
Cô phóng khoáng bỏ lại lời này sau đó Bạch Nhược Hy nặng nề đánh lên bờ vai của anh ta, lướt qua bên cạnh anh ta.
Sắc mặt Doãn Đạo đen đến cực hạn, bị đụng vào người Bạch Nhược Hy mới vừa đi tới, anh tá lập tức xoay người, gào về phía bóng lưng Bạch Nhược Hy: “Tôi cho cô đánh, đánh tới khi cô hài lòng mới thôi, đánh tới khi cô hết thôi.”
Nhược Hy trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Đạo vội vàng xông lên, kéo cánh tay Bạch Nhược Hy lại, kéo cô vào lòng mình.
Bạch Nhược Hy bị sức của anh ta bắt phải quay đầu lại, tức giận nhíu mày nhìn anh tá chằm chằm.
Doãn Đạo khống chế được tính tình, ăn nói khép nép hỏi: “Muốn như thế nào mới có thể tha thứ có chuyện sai tôi đã từng làm trước kia?”
“Không có vấn đề gì với chuyện tha thứ cả”
“Vậy có quan hệ với cái gì?”
Bạch Nhược Hy cười nhạt, chớp đôi mi thanh tú, hỏi: “Không muốn cô em gái của cậu ân mới hai Doãn, anh làm được sao?”
“Yêu cầu này quá phận”
“Làm không được cũng đừng dây dưa với tôi” Bạch Nhược Hy tức giận bỏ rơi Doãn, tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Đạo nắm chặt tay, tức giận đến hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn sao lốm đốm đầy trời.
Bạch Nhược Hy vừa mới ngoặt vào phía hành lang, phía sau đã truyên đến một giọng đàn ông xa lạ lạnh tanh nghiêm túc: “Nhấc tay, đừng nhúc nhích, đi theo tôi”
Bạch Nhược Hy ngẩn ra, cảm thấy có chút kỳ lạ, cô lập tức xoay người tựa ở trên vách tường, khẽ liếc nhìn.
Hai tay Doãn Đạo giơ lên cao, mà đứng trước mặt Doãn Đạolà một người đàn ông đeo mặt nạ siêu nhân, trong †ay người đàn ông cầm khẩu súng trường AK.
Trong nháy mắt đó, Bạch Nhược Hy sợ đến chợt rút đầu về, dính sát vách tường.
Cuối cùng đã tới.
Cô hít sâu, để cho mình tận lực tỉnh táo lại .
Cô quay đầu, một chỗ khác của hành lang đột nhiên xuất hiện người đàn ông cầm súng đi qua, cô phản ứng nhanh chóng vọt đến gian phòng bên cạnh, đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào rồi trở tay đóng cửa.
Trong phòng đen nhánh, Bạch Nhược Hy lần mò đi tới cửa sổ một bên trong phòng, từ cửa sổ bò ra ngoài.
Xem ra thuyền đã bị uy hiếp.
Cô bò từ cửa sổ ra ngoài gian phòng, đi tới một chỗ hành lang khác, thận trọng đi về phía sòng bạc.
Bởi vì trước đó cô đã khảo sát qua địa hình, cho nên đối với nơi này đã có quen thuộc đại khái.
Bạch Nhược Hy lén lén lút lút bò lên trên lỗ thoát khí, từ lỗ thoát khí bò về phía ống xả rồi trực tiếp bò đến lỗ thông hơi phía trên hội trường sòng bạc.
€ô từ lỗ nhỏ nhìn về phía dưới.
Toàn bộ hội trường đã không còn người tiếp tục đánh bạc.
Dưới hội trường có mười mấy người đàn ông đứng mang theo các loại mặt nạ, trong tay mỗi người đều có súng, các đại gia ở đây sớm bị khống chế, ngồi chôm hổm một chỗ, hai tay ôm đầu, tất cả mọi người sợ đến lạnh run.
Mà ở cửa còn lục tục có người đeo mặt nạ dùng súng chỉ vào khách mới tiến vào.
Chương 255:
Dưới cảnh đó, Bạch Nhươc Hy thấy Doãn Đạo cũng bị người ta mang vào sòng bạc, đẩy vào trong đám người.
Giờ khắc này, thấy người đàn ông bình thường kiêu ngạo tự đại kia, ở chỗ này bị người ta dùng súng chỉ vào đầu, tay anh ta ôm đầu ngồi xổm trong đám người, dáng dấp sợ hãi không dám lên tiếng, cô lại cực kỳ sảng khoái.
Đột nhiên, một người đàn ông mang mặt nạ chim ưng chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước một cái bàn dài, cực kỳ có khí thế.
“Ông chủ, đây là danh sách những người trên thuyền”
Người mang mặt nạ chim ưng nhận danh sách liếc một cái, giọng nói thâm trầm hỏi “Đều đủ chưa?”
“Còn thiếu một người chưa tìm được.”
“Ai?”
“Người phụ trách tập đoàn Vĩnh Hãng”
Người mang mặt nạ chim ưng nắm chặc quả đấm, vo bản danh sách loại, lạnh lùng nói: “Lập tức tìm cho tôi, tìm được rồi trực tiếp vứt xuống biển làm mồi cho cá”
“Vâng”
Bạch Nhươc Hy sợ đến lập tức che miệng, khinh hoàng không nguôi.
Trời ạ, chuyện này là thế nào?
Không phải Bước Cách Thành nói tổ chức Đại Bàng là tổ chức rơi vào vùng xám sao? Sao lại dám trắng trợn giết người, đây không phải là cướp biển thì là cái gì?
Cô còn tưởng rằng mình tìm cơ hội lẫn vào tổ chức thần bí này, xem ra bây giờ dữ nhiều lành ít rồi.
Đúng lúc này, tiếng hét chói tai của con gái dẫn dắt sự chú ý của mọi người.
Lão Ưng và cả đám người nhìn sang Một người đàn ông đeo mặt nạ con khỉ cầm súng chỉ vào một cô gái tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp, mà tay kia lại mò vào trong quần cô ta càn rỡ xoa bóp.
“Mày làm gì đấy?” Lão Ưng giận dữ hỏi.
Người đeo mặt nạ khỉ vác cô gái lên, nói với Lão Ưng: “Ông chủ, tôi nghĩ đứa con gái này, cho tôi vui đùa một chút.”
“Nhìn cái dáng vẻ hư hỏng của mày kìa, đi đi” Lão Ưng vung tay.
“Không muốn, không muốn, cứu mạng, mau cứu tôi”
Bạch Nhươc Hy kinh ngạc không thôi, cô căng thẳng đến sắp điên mất, đây là tổ chức Đại Bàng sao? Căn bản không giống với Bước Cách Thành nói, tổ chức Đại Bàng là chỉ tổ chức thần bí cướp tiền, bọn họ làm việc nghiêm cẩn, phong thư tôn giáo, tôn trọng phụ nữ, tôn trọng người tài hoa, mặc dù hoạt động nhiều năm như vậy, vẫn không có bất kỳ một quốc gia nào có thể bắt được điểm yếu của bọn họ, cho nên tổ chức thần bí này một mực bị đặt trong khu vực màu xám.
Thế nhưng những người trước mắt này, quả thực chính là người cặn bã, vi phạm pháp lệnh, không có việc xấu nào không làm rồi.
Người đàn ông đeo mặt nạ khỉ kéo tay cô gái đi, lúc này một người đàn ông cầm súng khác cười nói: “Ông chủ tôi cũng muốn đi, về nhanh thôi”
Lão Ưng giận dữ tát vào gáy người đàn ông đeo mặt nạ, bốp một cái, mắng chửi: “Cút, mẹ nó đều là loại mấy trăm năm chưa từng thấy qua đàn bà”
“Không muốn… Cầu xin các ngươi không muốn..” Tiếng cô gái kêu trời gọi đất cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa, vùng vãng.
Hai người đàn ông tả trái phải kéo cô ta lên, lôi ra ngoài.
Bạch Nhươc Hy vuốt súng ở phía, cắn răng, viền mắt đều đã ươn ướt, nhưng cô không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô chỉ có một người, lực lượng đơn bạc, làm sao đấu lại nhiều phần tử khủng bố trong †ay cầm vũ khí hạng nặng như vậy?
Đúng lúc này.
Doãn Đạo đứng lên, hai tay đặt sau gáy hô: “Từ từ đã”
Anh ta vừa đứng lên, súng của tất cả mọi người đều nhắm vào anh ta.
Tim của Bạch Nhươc Hy cũng run rây theo vài cái, cô toát mồ hôi lạnh, dâng lên lo lắng cho anh ta.
Doãn Đạo cười cợt nhả chậm rãi nói với Lão Ưng: “Ông chủ này, trộm cũng có câu, cầm nhiều tiền như vậy thì đàn bà nào mà chả có, cần gì phải làm hỏng một cô gái nhỏ đây”
“Mày là ai?” Lão Ưng chậm rãi đi về phía Doãn Đạo.
Doãn Đạo nở cười yếu ớt, cúi người một góc chín mươi độ: “Tôi là chủ một công ty ở Việt Nam, tài sản công ty cũng được vài trăm nghìn tỷ, nếu như ông chủ đây cần, tôi xin dâng hai tay”
“Mấy trăm nghìn tỷ à, bây giờ có thể lấy ra bao nhiêu?”
Doãn Đạo thấp giọng lấy lòng: “Tôi mang không nhiều tiền lắm, liền có mấy nghìn tỷ, tôi chuyển khoản hết cho ông đây nhé, đủ các người mỗi ngày ngủ với ngôi sao lớn, người đẹp nhỏ này vừa nhìn cũng rất ngây ngô, không thú vị. Không bằng buông tha cho người ta nha”
Lão Ưng ngửa đầu cười to: “Ha ha, thú vị”
“Ha ha…”
Cười xong, Lão Ưng chỉ vào hai tên tay sai nói: “Đi, chơi đứa con gái này tới chết mới thôi, trực tiếp ném xuống biển làm mồi cho cá”
Cô gái lập tức bị dọa ngất đi, cả người ngã vào trong cánh tay của người đàn ông.
Sắc mặt Doãn Đạo lập tức đen lại, hai tròng mắt lạnh lùng khát máu đến khủng bố, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí nhìn chăm chăm Lão Ưng.
Bạch Nhươc Hy nhất thời luống cuống.
Tuy rằng, lúc này cô có vài phần kính trọng với Doãn Đạo, có điều đối cách nhìn, cái loại đồng đội như heo này muốn cứu cô gái kia ngược lại lại hại chết cô ta.
Lão Ưng này cũng quá biến thái.
Bạch Nhươc Hy thấy hai tên tay sai kia kéo cô gái bị dọa ngất đi ra ngoài.
Cô vội vàng xoay người leo sang một chỗ khác, cô biết bên cạnh sòng bạc có một gian phòng, kia người đàn ông vội vàng kia nhất định sẽ đi vào.
Bạch Nhươc Hy nhìn qua lỗ thông hơi, quả nhiên, gian phòng sáng đèn rồi.
Hai người đàn ông lôi cô gái vào giữa phòng, sau khi đóng cửa lại thì không kịp chờ đợi mà cởi quần áo cô gái ra Giờ khắc này, dáng vẻ tức giận từng chút từng chút sôi trào trong lòng Bạch Nhược Hy.
Chết tiệt, cô lập tức lấy súng lục ở sau lưng ra, nhằm qua lỗ thông hơi, nhắm ngay vào người đàn ông phía dưới.
Cô đã luyện súng ở trường quân đội, nhưng một lúc bản hai người, cô không có loại năng lực này, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết.
Ôm tư thái đánh cuộc một lần.
Nếu còn không nổ súng nữa, cô gái này sẽ gặp họa “Pằng”
Một tiếng nhỏ đã được trải qua xử lý phát ra từ súng lục.
Đánh trúng người đàn ông đứng yên.
“Rầm” Người đàn ông trong nháy mắt ngã xuống, mà người đàn ông đang sờ loạn trên người cô gái trong nháy mắt phản ứng kịp.
Lúc Bạch Nhươc Hy bắn ra phát súng thứ hai, người đàn ông đã có cảnh giác, rất nhanh xoay người lăn vào gầm giường, Phát súng thứ hai thất thủ.
Bạch Nhươc Hy tức giận không nguôi, lập tức giật lưới ở lổ thông hơi ra, từ phía trên nhảy xuống, Nếu như cô không dùng tốc độ nhanh nhất chế phục người đàn ông này, đến lúc gã †a mật báo, cô nhất định phải chết.
Bạch Nhươc Hy nhảy xuống, quỳ một gối, hai tay bám sàn nhà, ổn định thân thể.
Cô rất nhanh ngẩng đầu đứng lên. Trong giây lát, tóc tung lên, khuôn mặt lộ ra, nhưng mà người đàn ông đối diện đã sớm cầm súng nhắm ngay vào cô.
Chỉ là vào giây phút người đàn ông nhìn thấy của dáng vẻ của cô, mắt gã ta hoa lên, thân thế cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm gương mặt của cô.
Người đàn ông há to miệng, giống như nước miếng sắp chảy ra ngoài, mặt dại ra.
Trái tim Bạch Nhươc Hy đập thình thịch, căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, luận phản ứng, cô thua người đàn ông này, may mà đối phương là một tên quỷ háo sác, bằng không cô chết chắc rồi.
Bạch Nhươc Hy chậm rãi nheo mắt lại, tà mị mà chớp chớp, đôi môi hồng phấn lộ ra nụ cười thản nhiên, đầu ngón tay đưa lên áo cởi từng nút từng nút ra.
Giọng nói nũng nịu mất hồn của cô vang lên: “Anh trai… Qua đây nha, người ta nóng quá, giúp người ta đi mà. Nút áo ở ngực cởi một nửa, bộ ngực tuyết trắng đây đà như ẩn như hiện làm cho người đàn ông hồn phách đều mất, từng bước một đi về phía Bạch Nhược Hy.
Chương 256:
Người đàn ông không nhớ trong tay Bạch Nhược Hy còn có súng.
Súng của gã ta mới vừa buông ra.
“Pằng” một tiếng.
Một giây kế tiếp gã ta đã ngã xuống đất.
Bạch Nhược Hy lập tức phản ứng lại, ngay cả nút áo ở ngực cũng không cài lại, vọt tới trên giường đỡ cô gái dậy, đè lên ngực cô gái Cô gái dần dần tỉnh lại *Á..” Cô gái sợ đến thét chói tai, Bạch Nhược Hy lập tức che miệng của cô ta lại.
“Suyt suyt, đừng sợ, tôi đến cứu cô”
Trên mặt cô gái toàn nước mắt, hoảng sợ nhìn Bạch Nhược Hy, dần dần buông cảnh giác, gật đầu.
Bạch Nhược Hy đỡ cô gái dậy, đỡ tay cô ta chậm rãi đi ra cửa, hai người cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Ra đến cửa, Bạch Nhược Hy nắm tay cô gái tức chết, tiếp tục như vậy nữa thì cứu không được cô ta, mà còn tự hại mình.
Cô có đi hay không?” Bạch Nhược Hy tức đến run người, căng thẳng bám góc tường thăm dò đi ra ngoài.
Mà giờ khắc này, đầu kia hành lang biến thành ba người đàn ông, bọn họ thận trọng giơ súng từng bước một cẩn thận đi tới.
Ba người đàn ông biết trong tay cô có súng, cho nên cực kỳ cẩn thận.
Bạch Nhược Hy lùi về, ngồi xổm xuống kéo tay cô gái, dùng hết sức lực dắt cô ta đi: “Chạy mau, đừng ở chỗ này chờ chết”
Cô gái khóc giọng nói run rẩy thì thào: “Tôi, tôi không có sức bước đi, chân..Chân như nhũn ra.”
Bạch Nhược Hy thật có một giây muốn buông tay để cho cô ta tự sinh tự diệt, chết tiệt bây giờ còn có thời gian mà mềm chân à?
Kéo cô gái không nhúc nhích, rơi vào đường cùng, Bạch Nhược Hy vẫn không nhẫn tâm bỏ lại cô gái này, cô lập tức ngồi xổm xuống: “Mau, đi lên, tôi cõng cô”
Cô gái lập tức bò lên trên lưng của cô.
Bạch Nhược Hy cắn răng, dụng hết toàn lực đứng lên Mà ngay vào lúc cô đứng lên, ba khẩu súng đã nhầm ngay vào đầu các cô.
Bạch Nhược Hy thở dài một hơi thở, nhẹ buông tay, cô gái phía sau rơi xuống đất.
“Ai… Ai da, đau chết tôi rồi, cô không thể thả tôi xuống nhẹ một chút à ?”
Bạch Nhược Hy tặng cô ta một ánh mắt khinh bi, hận không thể quăng cho cô ta ngã chết luôn đi.
Vừa rồi thực sự không nên cứu cô tá, lần này thực sự bị cô ta hại chết.
“Giao vũ khí ra đây” Người đàn ông nghiêm túc quát một câu.
Bạch Nhược Hy lập tức giao vũ khí tay ra, một mực cung kính cười yếu ớt: “Các vị đại ca, đây là súng đồ chơi mà thôi, chẳng may đắc tội, xin lượng thứ”
Người đàn ông đoạt lấy súng của Bạch Nhược Hy, buông tay một đấm mạnh mẽ đánh tới.
“Rầm..”
Người đàn ông lại đạp một cái lên lưng Bạch Nhược Hy.
“A ưm..” Bạch Nhược Hy bị đá lăn một vòng, đau đến sắp ngất đi, toàn thân khó chịu như nát bấy, cô cần răng, hai tay chống đất muốn đứng lên.
Người đàn ông đi tới, giày da cứng ngắc đột nhiên đạp lên ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Bạch Nhược Hy, dùng sức di trái di phải.
“Á..”
Tay đứt ruột xót, đau đớn đến tận xương cốt dẫn vặt làm cho Bạch Nhược Hy không khống chế được được thét chói tai, cảm nhận đau rát sâu sắc làm cho cô sắp rơi vào hôn mê.
“Trước khi giết nó, tao muốn thoải mái một chút” Một người đàn ông khác kéo thân thể xụi lơ mà lung lay sắp đổ của Bạch Nhược Hy.
Cô gái quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ nhìn Bạch Nhược Hy bị ba người đàn ông mang đi, cô ta không chút nghĩ ngợi đứng lên xoay người rời đi.
Nhưng cô ta mới vừa đi hai bước, đột nhiên dừng bước lại, sợ hãi không ngớt.
Đứng trước mặt cô ta là một người đàn ông không đeo mặt nạ, mặc đồ thể thao màu đen, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cường tráng, dung mạo cực kỳ tuấn tú, khí vũ bất phàm.
Nhưng đôi mắt người đàn ông hai lạnh lùng đáng sợ như ma quỷ, đôi tay nằm chặt, nổi gân xanh, cả người tản ra sát khí nguy hiểm.
Cô gái hốt hoảng kề lưng sát vách tường, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông không phải là nhắm vào cô ta, mà là nhắm ngay ba người đàn ông mang đi Bạch Nhược Hy kia.
Chỉ thấy người đàn ông đột nhiên kéo ống quần, từ chiếc túi buộc trong bắp chân trong rút ra một cây dao nhỏ vô cùng sắc bén.
Anh nhanh chóng tiến lên, từ phía sau người đàn ông đeo mặt nạ hung hăng cắt một đường.
Động mạch cổ trong nháy mắt bị cắt mất, người đàn ông tử vong tại chỗ.
“Rầm”
Một tiếng ngã xuống đất, thu hút hai người đàn ông kia phản ứng.
Bạch Nhược Hy đau đớn không còn sức ngã xuống đất.
Cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đôi mắt nhỏ khẽ nâng lên, trên mặt đất là một người đàn ông bị cắt mất động mạch cổ đang năm.
Một giây kế tiếp, lại là một tiếng động vang lên.
Trước mặt cô lại ngã ra một tên ở chỗ tim chảy ra máu, sau khi ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích.
Bụng dưới đau đớn làm cho cô chảy mồ hôi trán, từng giọt từng giọt chảy vào mắt, nước mắt xen lẫn đau đớn làm tâm mắt của cô mơ hồ.
Thất lưng cô như bị gãy đôi, ngón tay máu thịt lẫn lộn, đau đến mất tri giác, tay run run chậm rãi chống xuống đất muốn đứng lên, trong lòng cô cảm tạ trời xanh, cảm tạ ông trời đã có người tới cứu cô.
Cô muốn nhìn xem đối phương là ai. Dùng hết sức lực, cô quỳ đứng lên, một tay vịn vách tường, một bên tay ôm bụng dưới, đau đớn xé rách làm cho cô yếu ớt không còn sức lực.
Song khi cô nhìn về hướng đánh nhau.
Giờ phút này, người đàn ông cuối cùng đeo mặt nạ, trên trái tìm mang theo chuôi dao không tưởng tượng nối ngã xuống đất.
Mà cô lại thấy bóng lưng được dày rộng mà quen thuộc.
Chắc là ảo giác.
Cô cho là như vậy.
Thế nhưng.
Vào giây phút người đàn ông xoay người lại, đôi mắt cô bị nước mắt làm cho mơ hồ, trái tim đập thình thịch hoảng sợ không nguôi.
Khuôn mặt liều lĩnh mà tuấn tú kia, khí tức lạnh lùng khinh người kia, đúng là anh ba của cô.
Trong nháy mắt Bạch Nhược Hy nước mắt vòng quanh, như là trước khi chết còn có thể thấy anh một lần cuối cùng, cuộc đời này không còn gì tiếc nối rồi Cổ họng cô cay, nghẹn ngào bật thốt: “Anh ba…”
Âm thanh mới toát ra giữa răng môi, Kiều Huyền Thạc đột nhiên nhào tới, ôm thân thể mềm mại vô lực của cô, dịu dàng ôm cô vào trong ngực, hận không thể ôm vào trái tim, sức lực kia hung mãnh giống như phải dung nhập cô vào trong máu thịt vậy.
Cả người Bạch Nhược Hy đều mơ hồ.
Hai tay mở ra, thân thể cứng còng giống như bị điểm huyệt vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đầy nước mắt của cô mở to kinh ngạc, ngây ngốc rồi Thứ duy nhất có thể động được, hơn nữa động đến kịch liệt chỉ có trái tim của cô.
Edit by San Su
M
Bạch Nhược Hy nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đây mồ hôi, giọng nói từ tính, êm tai của Kiều Huyền Thạc từ bên tai truyền đến nhưng lại xa lánh như vậy, trong lòng nhất thời hoảng hốt Cô nuốt nước bọt, thấm ướt cổ họng: “Anh ba”
*Ừ’ Kiều Huyền Thạc đạm mạc lên tiếng.
Cảm giác xa lạ không rõ ràng tràn ngập luồng không khí qua sóng vô tuyến không dây.
Mới chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi đã cảm thấy rằng cuộc đối thoại giữa hai người đã tới lúc kết thúc, không có chuyện đáng giá hay cần thiết để nói tiếp.
Một lúc lâu, Kiều Huyền Thạc mới phá vỡ sự im lặng, nhàn nhạt nói: “Nếu em không có gì để nói vậy tôi sẽ cúp máy”
“Không” Bạch Nhược Hy sửng sốt, cả người trở nên có năng lượng, lo lắng thốt lên: “Em đang ở trước cửa nhà họ Kiều, chúng ta gặp nhau một lần đi”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Bạch Nhược Hy chờ đợi câu trả lời của anh, tâm tình khẩn trương càng ngày càng nghiêm trọng, cái trán đều thấm đầy mồ hôi”
“Anh ba, em muốn tạm biệt anh. Em sẽ rời đi một thời gian và có thể sẽ không quay lại”
Khi ly hôn, cô đã làm tổn thương anh ấy nhiều như vậy, nặng như vậy. Hắn tuyệt tình, tuyệt yêu, hiện tại cần gì phải tới tự rước lấy nhục, huống chỉ giữa hai người đã không còn là đơn thuần vấn đề tình cảm, càng quan trọng hơn là ở giữa cô cùng Kiều Huyền Thạc còn cách một người là An Hiểu nữa.
“€ó lời gì thì giờ nói luôn đi”
Lời nói lãnh đạm của người đàn ông lập tức khiến lòng Bạch Nhược Hy lạnh lẽo, nước mắt tuôn như lụt không thể kiểm soát được làm mờ tầm mắt của cô.
Cô cười một cách gượng gạo.
Cô gạt ra nụ cười cứng ngắc yết hầu lại có chút cay, giọng cũng cưỡng ép thành âm vờ như không có gì quan trọng nói: “Thật xin lỗi anh ba”
“Rốt cuộc là cô muốn xin lỗi hay là tạm biệt?”
“Cả hai”
“Còn gì nữa không?”
“Không có gì.” Cô vừa dứt lời, đầu máy bên kia lập tức bị cắt không thương tiếc.
Đột nhiên âm thanh bận, đột nhiên tĩnh mịch, Bạch Nhược Hy cũng nhịn không được nữa, đem đầu cúi thấp xuống, nước mắt một giọt một giọt trực tiếp rớt xuống mặt đất.
Trong màn đêm, thân hình mảnh mai của cô đứng trơ trọi trong gió, ánh đèn đường mờ ảo hắt ra trên người cô, bóng đen thật dài rất dài.
Cô cầm điện thoại một cách vô lực, từ bên tai chậm chậm kéo xuống.
Cô gục đầu xuống, mái tóc dài che ngang gò má, không nhìn thấy được vẻ bi thương cùng khuôn mặt lạc lõng đau đớn của cô.
Trong màn đêm Thân hình thắng tắp của người đàn ông lặng lẽ đứng trước cửa nhà họ Kiều.
Anh mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, cầm chặt điện thoại di động trong tay và lặng lẽ nhìn người phụ nữ cô đơn bên kia đường.
Anh không đi qua, ánh mắt nóng bỏng ở dưới ánh đèn trở nên thâm trầm, trở nên mâu thuần.
Bạch Nhược Hy cuối cùng cũng không có ngẩng đầu, người đàn ông cũng không có bước nặng nề một bước chân kia, cách xa nhau xa mấy mét mà hai người giống cách một cái ngân hà, gần ngay trước mắt lại như vậy xa không thể chạm.
Cây muốn lặng mà gió không ngừng.
Tâm tâm niệm niệm nhớ về anh nhưng lại không có lý do gì để gặp mặt.
Nước mắt cô rơi, chân run lên.
Bạch Nhược Hy chậm rãi quay người, mở cửa xe ngồi vào.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, thanh âm nghẹn ngào nói: “Trần Âu, đưa tôi về nhà”
Trần Âu đang ngồi ở vị trí lái đã ngủ căn bản không nghe thấy được.
Bạch Nhược Hy toàn thân bất lực, nước mắt mãnh liệt rơi, giọng điệu có chút cứng rằn hơn: “Trần Âu, đưa tôi về, tôi muốn về nhà”
Giờ khắc này, tê tâm liệt phế đau nhức.
Bạch Nhược Hy mất khống chế đến bật khóc, đóng chặt mắt lại cũng ức chế không nổi nước mắt tuôn ra, đầu tựa ở cửa sổ xe bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, gầm thét một câu, “Vì cái gì mà ngay cả anh cũng không để ý tới tôi?”
Trần Âu đột nhiên tỉnh dậy vội vàng quay người lại.
Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế sau của xe đang áp trán vào cửa kính xe, cô ấy có vẻ rất mệt mỏi và kiệt sức, mái tóc rối bù che mất khuôn mặt của cô ấy.
“Cô Nhược Hy, cô gọi tôi phải không?”
Giọng điệu của Bạch Nhược Hy hòa hoãn lại một chút, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Đưa tôi về nhà”
Trần Âu cũng muốn hỏi xem cô có thấy được người không nhưng nghe thấy thanh âm bi thống muốn khóc của cô liền không dám hỏi, chỉ đau lòng nhìn cô một lát.
Anh ta muốn an ủi nhưng lại không thể mở miệng, nhìn cô một hồi rồi quay đầu lại, khởi động xe rời đi Xe càng rời khỏi cổng nhà họ Kiều, Bạch Nhược Hy càng cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt.
Cô cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, không để cho sự nhu nhược của cô bị người khác nhìn thấy, đau đớn đến nghẹt thở. Cô nắm chặt lấy trái tim trên quần áo, dùng hết sức véo nó thành một cục trong và ấn nắm tay của cô đè lên ngực.
Phải làm sao để không đau đớn nữa?
Phải làm sao mới có thể dễ chịu một chút?
Chiếc xe chìm trong bóng tối và biến mất ở cuối con đường chính.
Ở lối vào của biệt thự nguy nga và sang trọng, bóng dáng cao lớn đứng yên bất động, nhìn nơi chiếc xe biến mất, thấy được chân trời.
Trên bầu trời lốm đốm đầy sao.
Buổi sáng mùa xuân, nắng ấm lưu loát chiếu xuống trên ban công.
Một đêm ác mộng, một đêm khó ngủ.
Trần Tĩnh dậy sớm đứng ngoài ban công nhìn về hướng từ đường cách đó không xa.
Đột nhiên, cô ấy thấy một lượng lớn xe của đội phá dỡ tiến vào.
Cô vội vàng quay người đi về phía cửa, đi đến sảnh tầng một.
Ba đứa con trai của cô trong đại sảnh.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành..” Ba người cao thấp không đều mở miệng chào hỏi.
Trần Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Chà, buổi sáng tốt lành”
“Mẹ thức dậy sớm vậy?” Kiều Huyền Hạo đứng dậy đi tới đỡ tay cô, đưa cô đi qua: “Mẹ ngủ ngon chứ?”
“Mẹ ngủ ngon” Trần Tĩnh khẩn trương hỏi: “Sao nhiều người của đội phá dỡ đến từ đường vậy?”
Kiều Huyền Bân sắc mặt tối sầm lại, lộ ra một chút không hài lòng nhưng lại giận không dám nói nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
“Hỏi cậu ba đi, là chuyện tốt của cậu ấy”
Trần Tĩnh cau mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Huyền Thạc cúi găm mặt, cảm xúc lộ ra trầm thấp, trong lòng còn nhớ tới một bóng hình xinh đẹp lẻ loi trơ trọi đứng tại đêm tối buổi tối hôm qua, ngữ khí nhàn nhạt nói.
“Chỗ không nên lưu lại thì hủy đi”
Kiều Huyền Bân nghe thấy giọng điệu của anh, đột nhiên nói: “Ai đời có người nào hủy đi từ đường của nhà mình không? Đây là đại bất kính”
Kiều Huyền Thạc giọng điệu có chút lạnh lùng, anh uy nghiêm lạnh lùng nói: “Tôi đương nhiên tôn kính tố tiên tố tông, đồ vật cấp độ tỉnh thần để ở trong lòng là được rồi, hình thức có làm hay không đều không có ý nghĩa”
“Mày làm như vậy có hỏi qua ông nội, có hỏi qua ba và chú hai chưa?”
Kiều Huyền Thạc đạm mạc mở miệng “Không cần thiết đâu”
“Mày lều Huyền Bân còn chưa nói xong, lúc này Kiều Nhất Xuyên đã tức giận từ bên ngoài gầm lên: “Kiều Huyền Thạc, ngay lập tức đình công lại cho tao, mày là đứa con trai bất hiếu”
Chương 250:
Những người trong phòng khách nghe thấy tiếng động thì nhìn qua.
Kiều Nhất Xuyên nổi giận đùng đùng bước vào từ cửa, An Hiểu đi theo sau với vẻ mặt u ám.
Ông ấy vừa bước vào vừa tức giận mắng: “ Lập tức dừng lại cho tao, có nghe hay không, mày mau kêu mấy đội thi công bên ngoài dừng tay. Đứa con bất hiếu này cũng dám phá từ đường, mày…”
“Mày..” Kiều Nhất Xuyên hung hắn chỉ vào anh, đầu ngón tay run rẩy, trong mắt phát ra lửa giận: “Mày thật là không coi ai ra gì, mày còn có để tao vào mắt hay không?”
“Không còn” Kiều Huyền Thạc chém đỉnh chặt sắt nói.
Ngay khi những lời này phát ra, mặt An Hiểu và Kiều Nhất Xuyên đều chuyển xanh rồi lại chuyển sang màu trắng.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân cũng đứng về phía Kiều Huyền Thạc trong chuyện này, dù sao bọn họ cũng quan tâm đến mẹ của mình hơn còn trong mắt bọn họ ông ấy tuyệt đối là một người đàn ông cặn bã.
Ba anh em đều là những người đàn ông hết lòng vì tình yêu, không thể hiểu được việc Kiều Nhất Xuyên năm đó vượt quá giới hạn, thậm chí là hận thù
“Mày..” Kiều Nhất Xuyên tức giận đến mức tìm dao động nhưng cũng không làm được gì Kiều Huyền Thạc, ông ấy nhanh chóng nhìn qua Trần Tĩnh, tức giận nói.
“Bà nhìn xem một chút, đây là con trai tốt lành chúng ta, xem nó trở thành thế nào, không biết lễ phép, cuối cùng là bà dạy con kiểu gì vậy”
Trần Tĩnh nhìn Kiều Nhất Xuyên bằng ánh mắt lạnh lùng. Tuy cảm thấy rằng việc phá bỏ từ đường tổ tiên là không tốt nhưng lập trường của bà luôn là ủng hộ con trai mình.
“Phá dỡ cũng được” Ánh mắt Trần Tĩnh đột nhiên liếc nhìn một phen cái nhà này, chậm rãi nói: “Cái nhà này cũng giống rất cũ kỹ rồi, không bằng cũng..”
Thần sắc của Trần Tĩnh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân hơi kinh ngạc, nhìn nhau một cái rồi lại nhìn Kiều Huyền Thạc.
Cả hai người bọn họ vẫn tương đối sợ sự uy nghiêm của ba Tuy nhiên, Kiều Huyền Thạc dù là con trai út nhưng lại là người có uy tín nhất.
Anh không chút hoang mang đứng lên, sửa sang lại một chút ống tay áo áo sơ mi, chậm rãi đi tới Kiều Nhất Xuyên.
Khi đến chỗ Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu, anh đút tay vào túi quần, nhìn Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu, vẻ mặt thờ ơ và giọng điệu lạnh lùng.
“Muốn cút cũng không phải là chúng tôi cút mà là ông và người phụ nữ này cút”
“Ở đây không đến lượt mày nói chuyện”
Kiều Nhất Xuyên gầm lên, tức giận nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc giễu cợt, không chút hoang mang mở miệng: “Ông Kiều Nhất Xuyên, trong phạm vi của Tịch Quốc không có chỗ nào là không tới phiên Kiều Huyền Thạc tôi nói chuyện, hiện tại tôi sẽ nói rõ cho ông biết, tất cả bất động sản và tài chính của ông đã bị phong tỏa, từ đường tổ tiên sẽ bị phá bỏ và ở đây cũng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại.
Còn việc ông nói có quyền lợi hay không thì cứ rửa mắt chờ đợi đi”
“Mày..mày..” Kiều Nhất Xuyên tức giận đến thân thể run nhè nhẹ, giận điên rồi, hốc mắt đỏ bừng hiện ra nước mắt, kích động đến trái tim gánh vác không nổi, chăm chú che lấy trái tim lung lay sắp đổ.
An Hiểu lo lắng ôm lấy tay Kiều Nhất Xuyên và khóc lẩm bẩm: “Chồng ơi, ông không thể để Huyền Thạc phá nhà của em được: Không, tuyệt đối không được”
Kiều Hoàng. Minh vẻ mặt lạnh lùng không chút thương xót, đối diện với Kiều Nhất Xuyên đang sắp chết nói tiếp.
“Tôi sẽ cho ông một ngày để thu dọn hành lý và cút ra ngoài cùng người phụ nữ của ông”
Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo khẩn trương đứng lên, hai người đều bị chấn kinh đến trở tay không kịp.
“Cậu ba, cậu là…”
“Cậu để ông ấy đi là được rồi làm gì phải đóng băng tài sản của ông ấy?”
“Cậu ba, có chuyện gì từ từ nói”
Trần Tĩnh cũng bị thái độ cứng rằn của Kiều Huyền Thạc làm cho sợ hãi, chậm rãi đứng lên: “Huyền Thạc, có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không để ý đến lời nói của người khác, nhìn chăm chăm Kiều Nhất Xuyên với đôi mắt lạnh lùng tuyệt đối Kiều Nhất Xuyên hai chân mềm nhũ lên vì tức giận, sắc mặt tái nhợt xấu Hoa ôm chặt lấy ông ấy.
An Hiểu tức giận đến chảy nước mắt, giận dữ hét: “Sao cậu lại làm vậy? Đừng tưởng răng cậu quyền có thế là ngon. Tôi có thể kiện cậu, tôi…
Kiều Huyền Thạc không chút lưu tình nói: “Tài sản thuộc nhà họ Kiều, mấy người không được phép lấy một xu. Nếu ở bên nhau vì tình yêu thì uống nước cũng có thể no bụng”
“Cậu dựa vào cái gì?” An Hiểu tức giận buông Kiều Nhất Xuyên ra, lao tới đánh Kiều Huyền Thạc: “Đây là những gì tôi đáng được nhận. Đây là nhà của tôi. Dựa vào cái gì mà đóng băng nó? Dựa vào cái gì…
Kiều Huyền Thạc nắm lấy cổ tay An Hiểu, vẻ mặt âm u lạnh lùng đáng sợ như sứ giả của địa ngục, cắn từng chữ mắng mỏ.
“Chính là vì bộ dạng phụ nữ tham lam hư: vinh thế này, mới hại Nhược Hy thành ra như vậy”
Cổ tay An Hiểu bị giữ chặt như sắp đứt ra, cơn đau khiến nét mặt bà ta nhăn lại, khóc lóc van xin: “A a, đau nhức, đau quá, buông tay, van cầu cậu buông tay tôi ra đi”
Khi nhìn thấy An Hiểu, anh lại nghĩ đến Bạch Nhược Hy.
Nhớ tới Bạch Nhược Hy, anh liền càng hung ác An Hiểu, đem hết thảy tất cả sai đều quy thành tội trạng của bà ta.
Hận không thể giết chết bà ta Kiều Huyền Thạc lạnh lùng hất cổ tay An Hiểu ra, An Hiểu loạng choạng vài bước rồi ngồi phịch xuống mép ghế sô pha.
An Hiểu đứng dậy ôm cánh tay Kiều Nhất Xuyên một cách đáng thương, cả hai siết chặt vào nhau, không còn sức đánh trả.
Bà ta kinh hoảng đến run lẩy bẩy.
Dõan Âm đi ra khỏi phòng, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, không dám phát ra tiếng động, không dám bước vào trận chiến đầy mùi thuốc súng này.
Không hồi hộp chút nào, không ai có thể đánh bại được Kiều Huyền Thạc, cô ta không muốn gặp nạn nên chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
Tất cả mọi người trong phòng khách, kể cả Trần Tĩnh đều sững sờ.
Kiều Nhất Xuyên tuyệt vọng, hốc mắt đỏ bừng, hai mắt trống rỗng, thân thể không có khí lực loạng choạng giống như muốn té ngã.
“Cho mấy người thời gian một ngày, mau cút” Giọng điệu khiến người ta không rét mà run của Kiều Huyền Thạc cực kỳ hờ hững vang lên.
Nói xong, anh băng qua hai người bọn họ rồi bước ra cửa.
Bởi vì sợ Kiều Huyền Thạc đột biến tuyệt tình nên không ai có mặt ở đây dám nói gì Ở Việt Nam, ngay cả khi có luật pháp, không ai dám chống lại anh ấy.
Dõan Âm xem đại thế của An Hiểu không còn nữa, liên bí mật trốn vào trong phòng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dõan Nhụy.
Cuộc gọi được kết nối, cô ta nói nhỏ: “Nhụy, trước đây ông nội đã bị bắt, hiện tại ba mẹ cũng đã bị đuổi đi. Kiều Huyền Thạc có thể muốn chiếm tất cả tài sản của nhà họ Kiều. Em nhanh chóng chinh phục anh ấy và cưới anh ấy đi mới là cách đúng đắn nhất”
“Chị ơi, em cũng rất muốn, chị có cách nào hay không?”
*Có, chúng ta hẹn thời gian ra thảo luận một chút đi”
“Được ạ”
Chương 251:
Vào một ngày.
Từ đường nhà họ Kiều bị hủy đi.
Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu bị vài tên sĩ quan đeo súng đưa vào bên trong xe.
Bọn họ đều không cam lòng ngồi trên xe, rời khỏi nhà họ Kiều.
Kiều Nhất Xuyên coi như là tay không rời nhà, tất cả tài sản bị đóng băng, mà An Hiểu còn có tiền tích góp, đủ cho bọn họ sống cuộc sống thường thường bậc trung.
Trước của lớn của nhà họ Kiều.
Xe của Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu chậm rãi rời đi, cả nhà đều đứng ở phía sau nhìn theo bọn họ.
Kiều Huyền Thạc đứng sóng vai với Kiều Huyền Bân, hai người lẳng lặng nhìn xe rời đi, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Em Ba làm cũng có chút quá phận” Huyền Bân đau lòng cho cha anh ta, giọng nói lạnh nhạt.
Kiều Huyền Thạc không cho là đúng, hừ lạnh một cái, giọng nói trầm thấp rất bình tĩnh: “Tôi không đưa bọn họ vào ngục giam đã là rất nhân từ”
“Dù sao đó cũng là cha của chúng ta”
“Ông ta không xứng”
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi Khu vườn hoa phía nam, trong lúc xoay người, ánh mắt của anh nhìn về phía cả nhà chú Hai đứng ở bên cạnh.
Kiều Nhất Hoắc, Kiều Ngọc Nhi, còn có Kiều Đông Hải.
Nhìn ba người này, sắc mặt anh hơi lộ ra vẻ thâm trầm, đôi mắt sâu không lường được trở nên vô cùng mập mờ.
Chỉ trong chốc lát, mãi đến khi Kiều Ngọc Nhi quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẩm của anh thì anh mới hồi thần, thu lại ánh mắt khác thường, tiếp tục đi về phía Khu vườn hoa phía nam.
Kiều Ngọc Nhi nhíu mày nhìn bóng lưng Kiều Huyền Thạc.
Vẻ mặt cô ta mờ mịt.
Anh ba thật kỳ quái, tại sao lại nhìn bọn họ như vậy?
“Cái này sao được?” Kiều Huyền Hạo giận dạy bảo cô: “Gọi cho đúng, chớ gọi loạn quan hệ”
Kiều Ngọc Nhi bĩu môi, tủi thân liếc mắt nhìn anh ta: “Biết rồi”
Trần Tĩnh lơ đãng đẩy cánh tay của Kiều Ngọc Nhi ra, không phải là bà không thích Kiều Ngọc Nhi, chỉ do cô là con gái của Kiều Nhất Hoắc nên bà không dám quá thân thiết với cô.
Kiều Ngọc Nhi rõ ràng cảm giác được Trần Tĩnh đẩy cô ta ra, cô ta trầm mặt, làm nũng mà hỏi thăm: “Bác cả không thích Ngọc Nhi sao?”
“Không phải” Trần Tĩnh cực kỳ xấu hổ, ôn hòa cười yếu ớt.
Kiều Ngọc Nhi chu mỏ, ánh mắt rũ xuống dừng trên cánh tay của cô ta: “Đều không muốn để cho Ngọc Nhi chạm vào bác rồi”
“Không, không phải” Trần Tĩnh lập tức luống cuống, mới phát hiện hóa ra Kiều Ngọc Nhi là cô gái nhạy cảm như vậy, bà vội vàng an ủi: “Là tôi vừa mới dọn dẹp, mồ hôi đầy người, trên người có bụi, rất bẩn mà thôi”
Kiều Ngọc Nhi lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, lại một lần nữa bám lấy Trần Tĩnh “Không sao cả, Ngọc Nhi không ngại”
Trần Tĩnh bất đắc dĩ tiếp tục nở nụ cười.
Mặc dù Kiều Nhất Hoắc đáng trách ra sao, nhưng Kiều Ngọc Nhi cũng là vô tội.
Nghĩ tới đây, bà cũng tan khúc mắc đối với Kiều Ngọc Nhi, để mặc cô ta nhiệt tình tới gần.
Kiều Huyền Hạo mím môi im lặng cười yếu ớt, cười nói với Kiều Ngọc Nhi: “Em không lấy lòng mẹ anh đến mức như vậy, không thay.
đổi được cái gì đâu.”
“Em cam tâm tình nguyện” Kiều Ngọc Nhi nói Kiều Huyền Hạo bất đắc dĩ cười, buông Trần Tĩnh ra, xoay người vào nhà họ Kiều.
Trong phòng sách.
Kiều Huyền Hạo gõ cửa phòng sách một cái, bên trong không có động tĩnh, anh ta đẩy cửa đi vào.
Ánh mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua lá cây chiếu vào trong phòng sách.
Kiều Huyền Thạc thẳng tắp đứng ở phía trước cửa sổ, bên trong phòng sách yên tĩnh lộ ra một cỗ áp lực âm trầm.
Kiều Huyền Hạo đi vào sau đó buông tay đóng cửa phòng sách.
Hai tay anh ta đút vào túi, chậm rãi đi tới phía sau Kiều Huyền Thạc, mím môi mỏng thở dài một tiếng rồi chậm rãi mở miệng: “Em ba, anh có một việc muốn thương lượng với cậu một chút: Kiều Huyền Thạc không có phản ứng, trầm mặc giống như một con rối tính mịch, quanh thân tản ra hơi thở vắng lặng, không mang theo chút nhiệt độ nào.
Kiều Huyền Hạo đi tới bên cạnh anh, sóng vai đứng cùng anh nhìn về chỗ anh đang nhìn, một mảng cây cối rậm rạp, mấy cây hoa đại trơ trọi nở ra mấy đóa hoa.
Dưới rặng mây đỏ, làm nổi bật mặt đất vô cùng tươi đẹp.
Trong con mắt của Kiều Huyền Hạo góc độ này phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng ở trong mắt của Kiều Huyền Thạc cả vùng đều là màu xám tro.
Không có màu sắc, không có tình cảm mãnh liệt, không có nhiệt độ.
Kiều Huyền Hạo lấm bẩm: “Muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi, anh đã từng quá tức mới có thể ép cậu chuyển nhượng quyền cổ đông, dù sao chúng ta cũng là anh em, trừ đàn bà ra, những thứ khác cơ bản đều không cần rõ của cậu hay của anh”
Kiều Huyền Hạo đã quen với sự lạnh nhạt của Kiều Huyền Thạc, anh không lên tiếng không có nghĩa là không nghe được, anh ta thở dài tiếp tục nói: “Nếu như có thể, anh càng hy vọng cậu nhường Nhược Hy cho anh, toàn bộ tài sản của anh cho cậu, bao gồm cả tập đoàn Hoàng Phát, tất cả tài sản trên danh nghĩa của tôi, đổi Nhược Hy với cậu”
“Cô ấy yêu anh” Kiều Huyền Thạc đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh nhạt không có một chút độ ấm nào.
Kiều Huyền Hạo cũng không nghĩ vậy, cúi đầu khổ sở cười: “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi sao?”
“ừ”
“Cô ấy ly hôn với cậu, vì sao không tìm tôi dù chỉ một lần? Tại sao phải sợ cậu hiểu lầm, đoạn tuyệt với tôi sạch sẽ như vậy?” Kiều Huyền Hạo bi thương nói, giọng nói trở nên vô lực.
Kiều Huyền Thạc đột nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt trở nên chăm chú: “Anh hai, tôi muốn hỏi anh một “Việc tôi đưa cho anh 10% công ty cổ phần, Nhược Hy có tham dự không?”
“Tham dự cái gì?” Kiều Huyền Hạo không hiểu ra sao.
“Tham dự hợp mưu với anh”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cúi đầu hỏi lại: “Tại sao cô ấy phải theo tôi hợp mưu? Theo tôi hợp mưu lừa cậu à?”
“Cô ấy từng nói như vậy” Kiều Huyền Thạc hờ hững đáp lại “Cho nên, cậu tin à?”
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng cười, nụ cười vô cùng khổ sở, đôi mắt mang theo lạnh lùng nhàn nhạt: “Nếu như tôi cho anh biết, đến bây giờ tôi cũng không thấy rõ được tâm tư của cô ấy không biết câu nào cô ấy nói thật, câu nào cô ấy nói dối, anh có cười tôi không?”
Kiều Huyền Hạo nhướng mày nhìn về phía anh: “Không, dù sao cũng là lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển, lại nói người có chỉ số thông minh cao như cậu, chỉ số tình cảm lại thấp như cọc gỗ, làm sao có thể mò ý nghĩ trong lòng của Nhược Hychứ?”
“Rốt cuộc là có có chuyện như vậy không?” Giọng nói Kiều Huyền Thạc nghiêm túc vài phần.
“Không có, tôi đoạt cổ phần công ty của cậu, thứ nhất là bởi vì quá tức giận, thứ hai là muốn cướp đoạt chủ quyền công ty, không có chút liên quan nào đến Nhược Hy cả”
Kiều Huyền Thạc bất đắc đĩ nở nụ cười, đôi môi mỏng lạnh lộ ra nụ cười nhạt khổ sở: “Đàn bà thật thích nói dối, lúc nào mới bỏ cái này tật xấu này đây”
“Nhược Hy lừa cậu cái gì?” Kiều Huyền Hạo nhíu mày.
Kiều Huyền Thạc không nói được một lời, ánh mắt thâm trầm ngắm nhìn cây cối xanh biếc ở bên ngoài, tâm tình trở nên cực kỳ nặng nề.
Lừa anh cái gì ư?
Anh chỉ muốn biết dưới lời nói dối này của cô là muốn che giấu cái gì, muốn lấy được cái gì Nói yêu Kiều Huyền Hạo lại chưa từng liên hệ.
Nói yêu tiền lại không nháy mắt quyên góp dây chuyền Vĩnh Hằng đấu giá được với giá ba lăm nghìn tỷ.
Nói không thương anh, lại luôn luôn biểu hiện lưu luyến không rời.
Anh muốn biết dáng vẻ thực sự dưới lời nói dối.
Chương 252: Thế lực sau lưng Kiều Huyền Thạc
Nhưng mà bây giờ còn cần phải như vậy sao?
Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một chút, lại trả lời câu Kiều Huyền Hạo vừa hỏi: “Tiếp tục làm của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phát của anh đi, tôi không muốn làm loại giao dịch này”
Kiều Huyền Hạo nở nụ cười yếu ớt, xoay người đối mặt với gò má của anh, ngả ngớn nói: “Vì sao?”
“Không có vì sao cả” Kiều Huyền Thạc bỏ xuống một câu, xoay người đi về phía bàn làm việc.
Anh ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, cầm con chuột bấm.
Kiều Huyền Hạo xoay người đuổi theo, hai tay chống lên bàn làm việc, nghiêng người qua, ánh mắt trở nên cực kỳ khôn khéo, nhỏ giọng nói: “Em ba, tôi vẫn rất nghi ngờ một việc, vì sao cậu không thèm để ý chút nào 10% cổ phần công ty Hoàng Phát kia, đó cũng không phải là ý tiền nhỏ, hiện tại tôi nghĩ có lẽ tôi đã đoán được.”
Thân thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, †ay cầm con chuột đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo lộ nụ cười ấm áp, như ánh nắng xán lạn, ánh mắt tản ra hào quang dị thường, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía anh, nhíu mày: “Cái vòng quen thuộc trên cổ cậu kia, chắc là cùng loại với dây chuyền vĩnh hằng, nếu như tôi nhớ không lầm, sợi dây chuyền này bị Nhược Hy đấu giá đi mất, hơn nữa giá cả xa xỉ, ba lăm nghìn tỷ đấy”
“.* Khuôn mặt âm trầm của Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm anh tôi, không nói được một lời.
Kiều Huyền Hạo thấy dưới đáy mắt Kiều Huyền Thạc lướt qua một chút căng thẳng, anh tôi càng tin tưởng suy đoán của mình là đúng.
“Em bà, ba lăm nghìn tỷ cũng không phải là con số nhỏ, người có thể lấy ra tiền mặt, trên đời này phỏng chừng không có mấy người”
“Anh muốn nói cái gì?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi.
Kiều Huyền Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười đắc ý, bởi vì đã đoán đúng chút chuyện, cho nên tâm tình cực kỳ tốt: “Xưởng công binh thế giới, là công ty của cậu à?”
Kiều Huyền Thạc lập tức giận tái mặt, rũ mắt nhìn máy tính, giọng nói nghiêm khắc vài phần: “Không phải”
“Em ba, hai anh em tôi cũng đừng che giấu, xưởng vũ khí lớn nhất thế giới, phân bố ở 16 quốc gia 78 lãnh thổ, cung ứng vũ khí đến các quốc gia lớn trên toàn cầu, lúc Bước Cách Thành tuyển cử không phải cậu cũng bỏ ra sức lực à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ khác lạ nào Kiều Huyền Hạo đứng thẳng người lên, nhún nhún vai ra vẻ không sao cả: “Tôi hiểu rõ vì sao cậu phải giấu diếm công ty của mình, dù sao cậu cũng là tướng quân của Việt Nam, lực quân giới quá mạnh sẽ làm cho người của những quốc gia khác cảm thấy sợ hãi và bất an, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết”
Kiều Huyền Thạc tiếp tục xem computer, nhìn như nhập thần, căn bản không để ý tới Kiều Huyền Hạo nói.
“Em ba, anh nói không sai chứ?”
Kiều Huyền Hạo cảm thấy rất không thú vị, không có phản ứng, anh ta nhàm chán thở dài một tiếng, tự giác xoay người rời đi.
Cửa đóng lại Con chuột trong tay Kiều Huyền Thạc ngừng lại, ánh mắt chuyên chú trong máy vi tính cũng tôin rã, anh dựa vào trên ghế, lâm vào trầm tư.
Thời gian trôi nhanh, lướt qua như phù du.
Một tháng trôi qua.
Cửa phủ Tổng Thống.
Một chiếc xe quân sự dừng sát ở cửa, A Lương xuống xe chạy đến cửa sau, mở cửa xe.
Kiều Huyền Thạc từ trong xe đi ra.
Lính gác cổng nhìn thấy họ đều lập tức hành lễ, Kiều Huyền Thạc đều chào trả lại, tiếp tục đi vào bên trong.
Ngược lại Hách Nguyệt lại kiêu căng không tập trung, tùy ý đáp lễ không đúng tiêu chuẩn, vừa đi vừa nói chuyện: “Không đi à?”
“Không đi, anh muốn đi thì cho anh” Kiều Huyền Thạc từ trong túi áo lấy ra một một cái thiệp mời màu vàng: “Cầm đi”
Hai mắt Hách Nguyệt phát sáng, lóe ra thần thái kích động: “Năm năm mới có một lần cá cược, tràng diện lớn như vậy cũng không phải ai cũng có cơ hội đi, anh cũng quá lãng phí rồi, cho tôi đi xem một lần cho biết”
Nhận thiệp mời, Hách Nguyệt vội vàng mở ra.
Đôi mắt Hách Nguyệt trầm xuống, bàn tay nắm thiệp mời cứng đờ, cả người ngây ra.
Cướp thuyền còn để cho anh ấy đi?
Tuyệt đối là loại bạn độc địa.
Kiều Huyền Thạc đi vào cửa phủ tổng thống, thủ vệ đứng ở cửa đẩy cửa ra Anh đi vào, Hách Nguyệt lập tức đuổi kịp.
Hách Nguyệt vừa đi vừa hỏi: “Đã có hoài nghỉ, có đưa quân đi cứu người không?”
“Không ở trong lãnh thổ quốc gia của tôi, không có quyền quản lý”
“Ở chỗ nào? Tin tức có thể tin được không? Nếu không cùng đi mạo hiểm được không?”
“Không có hứng thú”
“Anh là sợ chết đi” Hách Nguyệt khiêu khích.
Kiều Huyền Thạc cười lạnh hờ hững hừ một cái, cũng không trả lời anh ấy.
Mới vừa vào phủ Tổng Thống, bên trong truyền tới thanh âm khiến Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, thân thể cứng lên, chân cũng tựa như mọc rễ không nhúc nhích được.
“Tổng thống, đã sắp xếp xong xuôi, Bạch Nhược Hy thuận lợi lên thuyền, tất cả công việc đã sắp xếp xong”
“Ù, người của chúng ta có cách nào trà trộn vào không?”
“Thực sự quá nghiêm ngặt, không có cách nào, nhân viên công tác bên trong đều đã được sàng lọc và lựa chọn từ năm năm trước, không tuyển người mới, hiện tại lên thuyền đều là VIP”
*Ừ, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu cô ấy bình..an
Bước Cách Thành còn chưa nói hết, đột nhiên bóng đen nhanh như chớp áp sát, khi anh ta còn không kịp phản ứng thì cổ áo đột nhiên bị túm lấy, cả người bị kéo lên khỏi ghế.
Người bên cạnh sợ đến mức nhanh chóng rút súng ra, lúc thấy rõ người tới, vệ sĩ mới bỏ súng xuống.
Bước Cách Thành bị dọa đến sắc mặt chợt biến, thấy rõ ràng người túm lấy anh ta, mới thở phào một cái, vào lúc này Kiều Huyền Thạc càng kinh khủng so với kẻ ám sát.
Đôi mắt đằng đẳng sát khí lạnh hung hăng nhìn anh ta, ánh mắt khát máu đỏ bừng, sắc mặt lạnh đến dọa người, quanh thân tản ra khí tức nguy hiểm lạnh lùng, ngay cả mỗi câu mỗi chữ nói ra cũng phát ra sát khí: “Anh sắp xếp Nhược Hy lên đại tiệc Michenlin?”
Bước Cách Thành nuốt nước miếng, căng thẳng đây cổ tay anh ra: “Huyền Thạc, cậu tỉnh táo chút”
Kiều Huyền Thạc tựa như phát điên, giận dữ gào: “Rốt cuộc là có phải hay không?”
Bước Cách Thành cũng tức giận mở miệng: “Phải thì thế nào, cô ấy là tự nguyện cống hiến vì quốc gia, là quang vinh, lại nói hai người đã ly hôn..”
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của lời của Kiều Huyền Thạc cắt đứt lời của anh ta, dùng hết sức lực của bản thân dẫn từng chữ, âm vang có lực: “Bước Cách Thành, anh nghe kỹ cho tôi, mặc dù chúng tôi đã ly hôn, không yêu thương nữa nhưng cô Bạch Nhược Hy đã từng là người đàn bà của tôi, thì cả đời đều là người đàn bà của tôi, để người đàn bà của tôi đi chịu chết, anh đã hỏi qua tôi chưa?”
Bước Cách Thành nuốt nước miếng một cái, thấy đôi mắt tức giận đến muốn giết người của Kiều Huyền Thạc, tâm tình rất khó chịu Hách Nguyệt đứng ở bên cạnh, bị sợ hãi đến nói không ra lời.
“Huyền Thạc” Bước Cách Thành thưa dạ mà mở miệng: “Chúng tôi đối vị trí tự hỏi một chút, thật ra Nhược Hy cô…”
Kiều Huyền Thạc hung hăng đẩy anh ta ra, Bước Cách Thành ngồi phịch lên ghế sa lon “Ai cũng có thể, nhưng Bạch Nhược Hy tuyệt đối không thể” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người rời đi Lúc qua bên cạnh Hách Nguyệt, anh tức giận mà rút thư mời trong tay Hách Nguyệt về, bước ra khỏi phủ Tổng Thống, Hách Nguyệt cùng Bước Cách Thành nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Chương 253
Du thuyền Michenlin.
Du thuyền tư nhân lớn nhất thế giới.
Du thuyền có năm tầng lầu, dài 500 mét, giống như thôn xóm, rộng rãi khí phái xa hoa, tuyệt thế xa hoa lãng phí.
Chiếc du thuyền này chỉ dừng lại một giờ ở vùng biển bên cạnh Việt Nam, những người giàu có và chủ công ty đợi chờ lên thuyền đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc mới cho đi.
Kiều Huyền Thạc từ Hoa Nam chạy tới bến tàu, lúc đến nơi, du thuyền đã rời đi.
Vị trí cụ thể không theo dõi được.
Anh từ bến tàu trực tiếp mua một chiếc ca nô, căn cứ phương vị đại khái đuổi theo.
Bóng đêm mông lung.
Trời hòa thành một với biển.
Du thuyền đi một ngày một đêm, đã đi tới giữa biển rộng mênh mông.
Bạch Nhược Hy cầm trong tay một ly thủy tinh, rượu ngon đỏ thắm chậm rãi sóng sánh trong ly.
Tiết mục trên thuyền có thể nói là phồn hoa rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt, cô cầm chén rượu tùy ý đi một chút, khắp nơi đều là người.
Có khiêu vũ ca hát, có thưởng thức diễn tấu cổ điển ưu nhã, trường đánh golf, phòng tập thể thao, bể bơi, đồ ăn ngon… Cái gì cần có đều có tiết mục tiêu khiển nhàn nhã.
Nhưng điều hấp dẫn nhất là cảnh đánh bạc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm.
Từ lúc Bạch Nhược Hy lên thuyền đến bây giờ cũng chưa vào sòng bạc, mà là dùng một ngày, đi một vòng cả chiến thuyền, thực sự quá lớn, làm cho cô mệt đến tê liệt cũng không đi hết từng ngõ ngách.
Vào này trên thuyền ca múa từng cảnh thái bình, một mảng tường hòa.
Hai tay Bạch Nhược Hy tựa ở trên lan can, nhìn biển rộng dưới màn đêm, một mảnh đen nhánh, nhưng bởi vì ánh trăng mà loáng thoáng nổi lên sóng gợn lăn tăn.
Gió thật to, cũng rất dịu dàng.
Phả lên trên mặt của cô, như bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, rất thoải mái.
Gió thổi trên biển xen lẫn mùi vị nước biển, trong mát dễ chịu.
Bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời. Nhưng mà, thính lực của cô khá tốt cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân tới gần.
Cô đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn về phía sau. Hai người đàn ông lịch lãm đi tới, nở nụ cười ấm áp: “Xin chào, người đẹp”
“Thật hân hạnh được gặp cô ở đây, có thể làm quen chút không?”
“Tôi là…”
Hai người đàn ông đứng hai bên trái phải Cô.
Bạch Nhược Hy không để anh ta nói hết câu, lập tức nở nụ cười nhẹ nói: “Xin lỗi, tôi không quen hai người.”
Nói xong, cô không chút do dự xoay người rời đi.
Ở chỗ này, thẻ bạc thấp nhất là ba triệu rưỡi, lớn nhất lại không có hạn chế.
Ba lăm tỷ trong tay cô, chỉ là mấy đồng tiền kim loại màu sắc khác nhau thôi Bạch Nhược Hy nhìn những người trước mắt này vui vẻ không biết mệt mỏi, trong lòng đã cảm thấy rất châm chọc.
Xem ra những người này còn không biết nguy hiểm đang đến rất gần bọn họ đây, mỗi người đều nhập tâm vùi đầu vào tiêu khiển.
Bạch Nhược Hy tùy ý chọn một cái bàn, thấy chỗ trống thì ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, mới phát hiện là chơi lớn và nhỏ.
Cái này cô đã nghiên cứu qua, cũng không khó, đơn giản chính là số lớn, số nhỏ, số bằng nhau, ba loại.
Cô nhướng mày, thẳng ba lăm triệu chẳng những không có vui vẻ, nhìn đủ mọi màu sắc tiền trong tay mấy người, duy chỉ có màu xanh lá đáng ghét Cô càng đặt hai đồng tiền chung một chỗ.
“224 nhỏ”
“115 nhỏ”
Sắc mặt Bạch Nhược Hy đen xuống, ở trong mắt người khác đều là ước ao, mỗi một lần cô đều thẳng gấp đôi, thoáng một cái đã có một đống tiền màu xanh lá rồi “Người đẹp tay thật giỏi nha”
“Người đẹp có khác, thần may mắn đều đứng cạnh cô rồi”
“Người đẹp, tôi mua cùng cô, thật lợi hại”
Tiếng tán thưởng từ xung quanh truyền đến, Bạch Nhược Hy khổ sở cười, cô nhíu mày trừng mắt nhân viên phục vụ, trong lòng thâm thì: Anh là cố ý đưa tiền cho tôi? Tặng không được à? Cần gì phải đưa màu xanh lá? Tôi ghét nhất là màu xanh lá đấy.
Bạch Nhược Hy cầm một đống lớn màu xanh lá trong tay toàn bộ vứt lên trên số ‘Bằng nhau’ khó ra nhất.
Cô cắn răng, híp mắt nhìn chăm chăm một đống tiền xanh lá, nhỏ giọng thì thào: “Tôi cũng không tin không thua được mấy người.”
Kết quả, mọi người trên bàn đều đổ tiền lên số bẵng nhau, nhân viên phục vụ sợ đến đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi đưa tay lau đi Tâm tình Bạch Nhược Hy còn rất bình tĩnh, đối với cô mà nói, đống tiền màu xanh lá kia chỉ có một là của cô, thua trận này cũng không đau lòng.
Nhân viên phục vụ lắc hộp xúc xắc, ánh mắt hồi hộp nhìn chäm chăm Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy cảm giác buồn chán, lấy tay sửa lại mái tóc dài của mình một chút, còn cầm chồng tiền trong tay mình lên.
Giọng nói như cha chết của nhân viên phục vụ chậm rãi truyền đến: “555, bằng nhau”
Lời này làm Bạch Nhược Hy sợ đến sửng sốt, lần đầu tiên cô nhìn chăm chú xúc xắc trước mặt nhân viên phục vụ.
Nhất thời trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Những người khác hoan hô, mỗi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
“Thế hệ đổ thân mới nha”
“Vận may của người đẹp thật là tuyệt, nhờ phúc của cô, làm tôi lời một số lớn”
“Người đẹp đổ thần, tiếp theo chúng tôi mua cái gì?”
Bạch Nhược Hy thấy ánh mắt sa sút của nhân viên phục vụ kia, có lẽ tiền thưởng cũng không có, còn bị ông chủ dạy dỗ.
Lúc này đây, nhân viên phục vụ kiểm lại số tiền màu xanh lá trong tay Bạch Nhược Hy, trực tiếp thay ba đồng tiền đỏ lớn cho cô.
Chưa đến một giờ, ba triệu rưỡi biến thành một nghìn tỷ.
Bạch Nhược Hy cầm ba đồng tiền đỏ lớn, nhịn không được mím môi ngọc, cúi đầu rất là bất đắc dĩ.
Lúc này cô mới hiểu được vì sao kẻ có tiền người sau nối tiếp người trước muốn lên được chiếc thuyền này, tiền này cũng kiếm được đến không có áp lực.
“Không mua” Bạch Nhược Hy cầm tiền đứng lên, cười nói: “Các ngươi từ từ chơi, tôi đi dạo chỗ khác”
Bạch Nhược Hy đứng lên, xoay người đi hai bước, phát hiện không thích hợp, vội vã quay đầu lại.
Phía sau thế mà có mười mấy người giàu có đi theo cô, vẻ mặt bọn họ đầy ý cười, thái độ khiêm tốn, ánh mắt toát ra vẻ sùng bái.
Bạch Nhược Hy nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Các người theo tôi làm gì?
“Người đẹp đổ thần muốn chơi cái gì, chúng tôi sẽ chơi cái đó”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi sẽ theo cô đặt cuộc, chắc thẳng”
Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rất là không còn lời nào để nói.
Cho tới bây giờ cô không đánh bạc, đột nhiên bị tôn sùng là đổ thần, điều này làm cho cô có chút không biết làm sao.
Cô dừng một chút hỏi: “Các ngươi biết vị trí của chỗ này là ở đâu không?”
“Lúc xế chiều, đã ra khỏi Việt Nam, bây giờ đang ở vùng biển quốc tế”
Vùng biển quốc tế? Sắp có chuyện xảy ra.
“Cảm ơn” Bạch Nhược Hy đi thẳng về quầy đổi tiền mặt, đổi thành chỉ phiếu vội vàng rời khỏi sòng bạc.
Chương 254: Thuyền bị uy hiếp
Bạch Nhược Hy từ sòng bạc đi ra, đứng ở trên boong thuyền, nhìn quanh toàn bộ biển rộng, xung quanh bình tĩnh, ngoại trừ gió thổi trên biển rả rích, cũng không có động tĩnh gì Có thể, đây là đêm trước bão táp, luôn luôn bình tĩnh như vậy.
Cho dù nghỉ ngờ của cô là đúng hay sai, cô cũng không có tâm tình đánh bạc.
Cô từ lấy điện thoại trong túi quần cầm ra tay, cúi đầu xem tin tức trên mạng, vừa xem vừa đi về phòng mình Đột nhiên.
Điện thoại mất mạng rồi.
Cô chau mày, mở ra mục cài đặt mạng trên điện thoại, nhưng mà wifi, 4g, toàn bộ biến mất.
Lưu loát buộc lại tóc, Nhược Hy xoay người ra khỏi phòng, lo lắng dò xét nhìn xung quanh sau đó một lần nữa chạy tới sòng bạc.
Dọc theo đường đi, cô phát hiện thuyền cứu nạn trên thuyền đều không thấy.
Cô càng căng thẳng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cô vịn lan can, thò người ra liếc về phía dưới biển rộng. Phát hiện trên mặt biển có mấy ca nô đến gần chiến thuyền, thế nhưng trên ca nô đã không có người Tình báo của Bước Cách Thành rất chuẩn.
Cô không biết kế tiếp nên làm sao, có lẽ dữ nhiều lành ít, nhưng cho dù kết quả làm sao, bọn phải thử bắt được tình báo, có thể lẫn vào tổ chức thần bí.
Mỗi một bước Bạch Nhược Hy đều đi hết sức cẩn thận, tóc gáy dựng lên, căng thẳng quan sát bốn phía.
Chợt.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy ra.
Bạch Nhược Hy sợ đến ngẩn ra, dừng chân tay sờ lên phía sau, nhưng cô lại lập lờ sốt, ngắm nhìn người đàn ông dưới ánh đèn.
Ngọn đèn vàng ấm áp trong hành lang chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tựa cười tựa không cười của người đàn ông.
“Doãn Đạo?” Bạch Nhược Hy rất kinh ngạc, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nhìn anh ta, thì thào hỏi: “Sao anh lại ở trên thuyền?”
Doãn Đạo một tay đút vào túi, một bên tay giả vờ đẹp trai vuốt mái tóc ngắn, khuôn mặt đẹp trai đến tà mị nở nụ cười yếu ớt, giọng nói mị hoặc: “Cô đều có thể tới, tôi đương nhiên cũng có thể tới”
Bạch Nhược Hy mới phản ứng được, nói về tài phú, cô còn kém Doãn Đạo đây, anh ta có thể xuất hiện ở nơi này, rất bình thường.
Chỉ là cô thật không ngờ anh ta sẽ có mặt mà thôi.
“Thăng không ít nhỉ” Doãn Đạo cười yếu ớt nhướn mày nhìn cô.
Bạch Nhược Hy choáng váng đến khinh bỉ, lườm anh ta một cái, mặc dù cô không còn ghét anh ta như lúc trước, nhưng vẫn không thích anh ta.
“Ngươi thấy tôi đánh cờ bạc à?”
“Ừ, thấy được” Doãn Đạo cười yếu ớt, chậm rãi tới gần cô, giọng nói càng phát ra †à mị chọc người: “Trong mắt tôi đều là cô, thế nhưng cô lại chỉ thấy tiền, cũng không phát hiện ra tôi đây”
*..” Bạch Nhược Hy nhíu chặt mày, là cảm thấy người đàn ông này nói thật buồn cười, cũng không muốn nói tiếp.
DOãn Đạo tới đến trước mặt cô khoảng nửa mét thì dừng lại, rũ đôi mắt cao thâm tà mị, thì thào nói nhỏ: “Cô Bạch Nhược Hy, có thể cùng nhau lên đại tiệc Michenlin rời bến nghỉ phép cũng là một loại duyên phận, không bằng chúng ta bỏ ân oán tình thù lúc trước, cùng đi ngâm nước nóng thế nào?”
“Không có hứng thú”
“Nếu không đi uống một chén”
“Không muốn uống”
“Hóng chút gió thổi trên biến thì sao?”
‘Tôi sợ lạnh”
“Vậy cùng đi sòng bạc…”
Bạch Nhược Hy như đinh đóng cột cắt ngang: “Tôi không muốn với đồng hành với anh, như vậy anh đã hiểu ý tôi chưa”
Sắc mặt Doãn Đạo trầm xuống, tức giận cao giọng: “Người đàn bà này cô này thật Là..”
à thế nào?”
“Thật là không nể tình, tốt xấu gì chúng ta cũng là đối tác, lúc hai công ty hợp tác, cô vừa nói vừa cười đối tốt với tôi, hợp đồng ký rồi là trở mặt à?”
Bạch Nhược Hy cười thản nhiên, đi lên trước hai bước tới trước mặt Doãn Đạo, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai trở nên ấm ức của anh ta, tâm tình tốt dị thường, khiêu khích làm anh ta tức giận: “Ngài Doãn, còn nhớ lúc đầu anh nắm tóc đánh tôi không?
Một đấm đánh lên bụng tôi kia, đời này tôi đều sẽ không quên, chỉ bằng anh đánh tôi, chỉ băng anh là cậu hai Doãn, anh đừng hy vọng xa vời có cơ hội làm bạn với tôi, cùng đừng ôm ảo tưởng với tôi, nằm mơ”
Cô phóng khoáng bỏ lại lời này sau đó Bạch Nhược Hy nặng nề đánh lên bờ vai của anh ta, lướt qua bên cạnh anh ta.
Sắc mặt Doãn Đạo đen đến cực hạn, bị đụng vào người Bạch Nhược Hy mới vừa đi tới, anh tá lập tức xoay người, gào về phía bóng lưng Bạch Nhược Hy: “Tôi cho cô đánh, đánh tới khi cô hài lòng mới thôi, đánh tới khi cô hết thôi.”
Nhược Hy trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Đạo vội vàng xông lên, kéo cánh tay Bạch Nhược Hy lại, kéo cô vào lòng mình.
Bạch Nhược Hy bị sức của anh ta bắt phải quay đầu lại, tức giận nhíu mày nhìn anh tá chằm chằm.
Doãn Đạo khống chế được tính tình, ăn nói khép nép hỏi: “Muốn như thế nào mới có thể tha thứ có chuyện sai tôi đã từng làm trước kia?”
“Không có vấn đề gì với chuyện tha thứ cả”
“Vậy có quan hệ với cái gì?”
Bạch Nhược Hy cười nhạt, chớp đôi mi thanh tú, hỏi: “Không muốn cô em gái của cậu ân mới hai Doãn, anh làm được sao?”
“Yêu cầu này quá phận”
“Làm không được cũng đừng dây dưa với tôi” Bạch Nhược Hy tức giận bỏ rơi Doãn, tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Đạo nắm chặt tay, tức giận đến hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn sao lốm đốm đầy trời.
Bạch Nhược Hy vừa mới ngoặt vào phía hành lang, phía sau đã truyên đến một giọng đàn ông xa lạ lạnh tanh nghiêm túc: “Nhấc tay, đừng nhúc nhích, đi theo tôi”
Bạch Nhược Hy ngẩn ra, cảm thấy có chút kỳ lạ, cô lập tức xoay người tựa ở trên vách tường, khẽ liếc nhìn.
Hai tay Doãn Đạo giơ lên cao, mà đứng trước mặt Doãn Đạolà một người đàn ông đeo mặt nạ siêu nhân, trong †ay người đàn ông cầm khẩu súng trường AK.
Trong nháy mắt đó, Bạch Nhược Hy sợ đến chợt rút đầu về, dính sát vách tường.
Cuối cùng đã tới.
Cô hít sâu, để cho mình tận lực tỉnh táo lại .
Cô quay đầu, một chỗ khác của hành lang đột nhiên xuất hiện người đàn ông cầm súng đi qua, cô phản ứng nhanh chóng vọt đến gian phòng bên cạnh, đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào rồi trở tay đóng cửa.
Trong phòng đen nhánh, Bạch Nhược Hy lần mò đi tới cửa sổ một bên trong phòng, từ cửa sổ bò ra ngoài.
Xem ra thuyền đã bị uy hiếp.
Cô bò từ cửa sổ ra ngoài gian phòng, đi tới một chỗ hành lang khác, thận trọng đi về phía sòng bạc.
Bởi vì trước đó cô đã khảo sát qua địa hình, cho nên đối với nơi này đã có quen thuộc đại khái.
Bạch Nhược Hy lén lén lút lút bò lên trên lỗ thoát khí, từ lỗ thoát khí bò về phía ống xả rồi trực tiếp bò đến lỗ thông hơi phía trên hội trường sòng bạc.
€ô từ lỗ nhỏ nhìn về phía dưới.
Toàn bộ hội trường đã không còn người tiếp tục đánh bạc.
Dưới hội trường có mười mấy người đàn ông đứng mang theo các loại mặt nạ, trong tay mỗi người đều có súng, các đại gia ở đây sớm bị khống chế, ngồi chôm hổm một chỗ, hai tay ôm đầu, tất cả mọi người sợ đến lạnh run.
Mà ở cửa còn lục tục có người đeo mặt nạ dùng súng chỉ vào khách mới tiến vào.
Chương 255:
Dưới cảnh đó, Bạch Nhươc Hy thấy Doãn Đạo cũng bị người ta mang vào sòng bạc, đẩy vào trong đám người.
Giờ khắc này, thấy người đàn ông bình thường kiêu ngạo tự đại kia, ở chỗ này bị người ta dùng súng chỉ vào đầu, tay anh ta ôm đầu ngồi xổm trong đám người, dáng dấp sợ hãi không dám lên tiếng, cô lại cực kỳ sảng khoái.
Đột nhiên, một người đàn ông mang mặt nạ chim ưng chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước một cái bàn dài, cực kỳ có khí thế.
“Ông chủ, đây là danh sách những người trên thuyền”
Người mang mặt nạ chim ưng nhận danh sách liếc một cái, giọng nói thâm trầm hỏi “Đều đủ chưa?”
“Còn thiếu một người chưa tìm được.”
“Ai?”
“Người phụ trách tập đoàn Vĩnh Hãng”
Người mang mặt nạ chim ưng nắm chặc quả đấm, vo bản danh sách loại, lạnh lùng nói: “Lập tức tìm cho tôi, tìm được rồi trực tiếp vứt xuống biển làm mồi cho cá”
“Vâng”
Bạch Nhươc Hy sợ đến lập tức che miệng, khinh hoàng không nguôi.
Trời ạ, chuyện này là thế nào?
Không phải Bước Cách Thành nói tổ chức Đại Bàng là tổ chức rơi vào vùng xám sao? Sao lại dám trắng trợn giết người, đây không phải là cướp biển thì là cái gì?
Cô còn tưởng rằng mình tìm cơ hội lẫn vào tổ chức thần bí này, xem ra bây giờ dữ nhiều lành ít rồi.
Đúng lúc này, tiếng hét chói tai của con gái dẫn dắt sự chú ý của mọi người.
Lão Ưng và cả đám người nhìn sang Một người đàn ông đeo mặt nạ con khỉ cầm súng chỉ vào một cô gái tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp, mà tay kia lại mò vào trong quần cô ta càn rỡ xoa bóp.
“Mày làm gì đấy?” Lão Ưng giận dữ hỏi.
Người đeo mặt nạ khỉ vác cô gái lên, nói với Lão Ưng: “Ông chủ, tôi nghĩ đứa con gái này, cho tôi vui đùa một chút.”
“Nhìn cái dáng vẻ hư hỏng của mày kìa, đi đi” Lão Ưng vung tay.
“Không muốn, không muốn, cứu mạng, mau cứu tôi”
Bạch Nhươc Hy kinh ngạc không thôi, cô căng thẳng đến sắp điên mất, đây là tổ chức Đại Bàng sao? Căn bản không giống với Bước Cách Thành nói, tổ chức Đại Bàng là chỉ tổ chức thần bí cướp tiền, bọn họ làm việc nghiêm cẩn, phong thư tôn giáo, tôn trọng phụ nữ, tôn trọng người tài hoa, mặc dù hoạt động nhiều năm như vậy, vẫn không có bất kỳ một quốc gia nào có thể bắt được điểm yếu của bọn họ, cho nên tổ chức thần bí này một mực bị đặt trong khu vực màu xám.
Thế nhưng những người trước mắt này, quả thực chính là người cặn bã, vi phạm pháp lệnh, không có việc xấu nào không làm rồi.
Người đàn ông đeo mặt nạ khỉ kéo tay cô gái đi, lúc này một người đàn ông cầm súng khác cười nói: “Ông chủ tôi cũng muốn đi, về nhanh thôi”
Lão Ưng giận dữ tát vào gáy người đàn ông đeo mặt nạ, bốp một cái, mắng chửi: “Cút, mẹ nó đều là loại mấy trăm năm chưa từng thấy qua đàn bà”
“Không muốn… Cầu xin các ngươi không muốn..” Tiếng cô gái kêu trời gọi đất cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa, vùng vãng.
Hai người đàn ông tả trái phải kéo cô ta lên, lôi ra ngoài.
Bạch Nhươc Hy vuốt súng ở phía, cắn răng, viền mắt đều đã ươn ướt, nhưng cô không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô chỉ có một người, lực lượng đơn bạc, làm sao đấu lại nhiều phần tử khủng bố trong †ay cầm vũ khí hạng nặng như vậy?
Đúng lúc này.
Doãn Đạo đứng lên, hai tay đặt sau gáy hô: “Từ từ đã”
Anh ta vừa đứng lên, súng của tất cả mọi người đều nhắm vào anh ta.
Tim của Bạch Nhươc Hy cũng run rây theo vài cái, cô toát mồ hôi lạnh, dâng lên lo lắng cho anh ta.
Doãn Đạo cười cợt nhả chậm rãi nói với Lão Ưng: “Ông chủ này, trộm cũng có câu, cầm nhiều tiền như vậy thì đàn bà nào mà chả có, cần gì phải làm hỏng một cô gái nhỏ đây”
“Mày là ai?” Lão Ưng chậm rãi đi về phía Doãn Đạo.
Doãn Đạo nở cười yếu ớt, cúi người một góc chín mươi độ: “Tôi là chủ một công ty ở Việt Nam, tài sản công ty cũng được vài trăm nghìn tỷ, nếu như ông chủ đây cần, tôi xin dâng hai tay”
“Mấy trăm nghìn tỷ à, bây giờ có thể lấy ra bao nhiêu?”
Doãn Đạo thấp giọng lấy lòng: “Tôi mang không nhiều tiền lắm, liền có mấy nghìn tỷ, tôi chuyển khoản hết cho ông đây nhé, đủ các người mỗi ngày ngủ với ngôi sao lớn, người đẹp nhỏ này vừa nhìn cũng rất ngây ngô, không thú vị. Không bằng buông tha cho người ta nha”
Lão Ưng ngửa đầu cười to: “Ha ha, thú vị”
“Ha ha…”
Cười xong, Lão Ưng chỉ vào hai tên tay sai nói: “Đi, chơi đứa con gái này tới chết mới thôi, trực tiếp ném xuống biển làm mồi cho cá”
Cô gái lập tức bị dọa ngất đi, cả người ngã vào trong cánh tay của người đàn ông.
Sắc mặt Doãn Đạo lập tức đen lại, hai tròng mắt lạnh lùng khát máu đến khủng bố, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí nhìn chăm chăm Lão Ưng.
Bạch Nhươc Hy nhất thời luống cuống.
Tuy rằng, lúc này cô có vài phần kính trọng với Doãn Đạo, có điều đối cách nhìn, cái loại đồng đội như heo này muốn cứu cô gái kia ngược lại lại hại chết cô ta.
Lão Ưng này cũng quá biến thái.
Bạch Nhươc Hy thấy hai tên tay sai kia kéo cô gái bị dọa ngất đi ra ngoài.
Cô vội vàng xoay người leo sang một chỗ khác, cô biết bên cạnh sòng bạc có một gian phòng, kia người đàn ông vội vàng kia nhất định sẽ đi vào.
Bạch Nhươc Hy nhìn qua lỗ thông hơi, quả nhiên, gian phòng sáng đèn rồi.
Hai người đàn ông lôi cô gái vào giữa phòng, sau khi đóng cửa lại thì không kịp chờ đợi mà cởi quần áo cô gái ra Giờ khắc này, dáng vẻ tức giận từng chút từng chút sôi trào trong lòng Bạch Nhược Hy.
Chết tiệt, cô lập tức lấy súng lục ở sau lưng ra, nhằm qua lỗ thông hơi, nhắm ngay vào người đàn ông phía dưới.
Cô đã luyện súng ở trường quân đội, nhưng một lúc bản hai người, cô không có loại năng lực này, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết.
Ôm tư thái đánh cuộc một lần.
Nếu còn không nổ súng nữa, cô gái này sẽ gặp họa “Pằng”
Một tiếng nhỏ đã được trải qua xử lý phát ra từ súng lục.
Đánh trúng người đàn ông đứng yên.
“Rầm” Người đàn ông trong nháy mắt ngã xuống, mà người đàn ông đang sờ loạn trên người cô gái trong nháy mắt phản ứng kịp.
Lúc Bạch Nhươc Hy bắn ra phát súng thứ hai, người đàn ông đã có cảnh giác, rất nhanh xoay người lăn vào gầm giường, Phát súng thứ hai thất thủ.
Bạch Nhươc Hy tức giận không nguôi, lập tức giật lưới ở lổ thông hơi ra, từ phía trên nhảy xuống, Nếu như cô không dùng tốc độ nhanh nhất chế phục người đàn ông này, đến lúc gã †a mật báo, cô nhất định phải chết.
Bạch Nhươc Hy nhảy xuống, quỳ một gối, hai tay bám sàn nhà, ổn định thân thể.
Cô rất nhanh ngẩng đầu đứng lên. Trong giây lát, tóc tung lên, khuôn mặt lộ ra, nhưng mà người đàn ông đối diện đã sớm cầm súng nhắm ngay vào cô.
Chỉ là vào giây phút người đàn ông nhìn thấy của dáng vẻ của cô, mắt gã ta hoa lên, thân thế cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm gương mặt của cô.
Người đàn ông há to miệng, giống như nước miếng sắp chảy ra ngoài, mặt dại ra.
Trái tim Bạch Nhươc Hy đập thình thịch, căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, luận phản ứng, cô thua người đàn ông này, may mà đối phương là một tên quỷ háo sác, bằng không cô chết chắc rồi.
Bạch Nhươc Hy chậm rãi nheo mắt lại, tà mị mà chớp chớp, đôi môi hồng phấn lộ ra nụ cười thản nhiên, đầu ngón tay đưa lên áo cởi từng nút từng nút ra.
Giọng nói nũng nịu mất hồn của cô vang lên: “Anh trai… Qua đây nha, người ta nóng quá, giúp người ta đi mà. Nút áo ở ngực cởi một nửa, bộ ngực tuyết trắng đây đà như ẩn như hiện làm cho người đàn ông hồn phách đều mất, từng bước một đi về phía Bạch Nhược Hy.
Chương 256:
Người đàn ông không nhớ trong tay Bạch Nhược Hy còn có súng.
Súng của gã ta mới vừa buông ra.
“Pằng” một tiếng.
Một giây kế tiếp gã ta đã ngã xuống đất.
Bạch Nhược Hy lập tức phản ứng lại, ngay cả nút áo ở ngực cũng không cài lại, vọt tới trên giường đỡ cô gái dậy, đè lên ngực cô gái Cô gái dần dần tỉnh lại *Á..” Cô gái sợ đến thét chói tai, Bạch Nhược Hy lập tức che miệng của cô ta lại.
“Suyt suyt, đừng sợ, tôi đến cứu cô”
Trên mặt cô gái toàn nước mắt, hoảng sợ nhìn Bạch Nhược Hy, dần dần buông cảnh giác, gật đầu.
Bạch Nhược Hy đỡ cô gái dậy, đỡ tay cô ta chậm rãi đi ra cửa, hai người cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Ra đến cửa, Bạch Nhược Hy nắm tay cô gái tức chết, tiếp tục như vậy nữa thì cứu không được cô ta, mà còn tự hại mình.
Cô có đi hay không?” Bạch Nhược Hy tức đến run người, căng thẳng bám góc tường thăm dò đi ra ngoài.
Mà giờ khắc này, đầu kia hành lang biến thành ba người đàn ông, bọn họ thận trọng giơ súng từng bước một cẩn thận đi tới.
Ba người đàn ông biết trong tay cô có súng, cho nên cực kỳ cẩn thận.
Bạch Nhược Hy lùi về, ngồi xổm xuống kéo tay cô gái, dùng hết sức lực dắt cô ta đi: “Chạy mau, đừng ở chỗ này chờ chết”
Cô gái khóc giọng nói run rẩy thì thào: “Tôi, tôi không có sức bước đi, chân..Chân như nhũn ra.”
Bạch Nhược Hy thật có một giây muốn buông tay để cho cô ta tự sinh tự diệt, chết tiệt bây giờ còn có thời gian mà mềm chân à?
Kéo cô gái không nhúc nhích, rơi vào đường cùng, Bạch Nhược Hy vẫn không nhẫn tâm bỏ lại cô gái này, cô lập tức ngồi xổm xuống: “Mau, đi lên, tôi cõng cô”
Cô gái lập tức bò lên trên lưng của cô.
Bạch Nhược Hy cắn răng, dụng hết toàn lực đứng lên Mà ngay vào lúc cô đứng lên, ba khẩu súng đã nhầm ngay vào đầu các cô.
Bạch Nhược Hy thở dài một hơi thở, nhẹ buông tay, cô gái phía sau rơi xuống đất.
“Ai… Ai da, đau chết tôi rồi, cô không thể thả tôi xuống nhẹ một chút à ?”
Bạch Nhược Hy tặng cô ta một ánh mắt khinh bi, hận không thể quăng cho cô ta ngã chết luôn đi.
Vừa rồi thực sự không nên cứu cô tá, lần này thực sự bị cô ta hại chết.
“Giao vũ khí ra đây” Người đàn ông nghiêm túc quát một câu.
Bạch Nhược Hy lập tức giao vũ khí tay ra, một mực cung kính cười yếu ớt: “Các vị đại ca, đây là súng đồ chơi mà thôi, chẳng may đắc tội, xin lượng thứ”
Người đàn ông đoạt lấy súng của Bạch Nhược Hy, buông tay một đấm mạnh mẽ đánh tới.
“Rầm..”
Người đàn ông lại đạp một cái lên lưng Bạch Nhược Hy.
“A ưm..” Bạch Nhược Hy bị đá lăn một vòng, đau đến sắp ngất đi, toàn thân khó chịu như nát bấy, cô cần răng, hai tay chống đất muốn đứng lên.
Người đàn ông đi tới, giày da cứng ngắc đột nhiên đạp lên ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Bạch Nhược Hy, dùng sức di trái di phải.
“Á..”
Tay đứt ruột xót, đau đớn đến tận xương cốt dẫn vặt làm cho Bạch Nhược Hy không khống chế được được thét chói tai, cảm nhận đau rát sâu sắc làm cho cô sắp rơi vào hôn mê.
“Trước khi giết nó, tao muốn thoải mái một chút” Một người đàn ông khác kéo thân thể xụi lơ mà lung lay sắp đổ của Bạch Nhược Hy.
Cô gái quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ nhìn Bạch Nhược Hy bị ba người đàn ông mang đi, cô ta không chút nghĩ ngợi đứng lên xoay người rời đi.
Nhưng cô ta mới vừa đi hai bước, đột nhiên dừng bước lại, sợ hãi không ngớt.
Đứng trước mặt cô ta là một người đàn ông không đeo mặt nạ, mặc đồ thể thao màu đen, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cường tráng, dung mạo cực kỳ tuấn tú, khí vũ bất phàm.
Nhưng đôi mắt người đàn ông hai lạnh lùng đáng sợ như ma quỷ, đôi tay nằm chặt, nổi gân xanh, cả người tản ra sát khí nguy hiểm.
Cô gái hốt hoảng kề lưng sát vách tường, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông không phải là nhắm vào cô ta, mà là nhắm ngay ba người đàn ông mang đi Bạch Nhược Hy kia.
Chỉ thấy người đàn ông đột nhiên kéo ống quần, từ chiếc túi buộc trong bắp chân trong rút ra một cây dao nhỏ vô cùng sắc bén.
Anh nhanh chóng tiến lên, từ phía sau người đàn ông đeo mặt nạ hung hăng cắt một đường.
Động mạch cổ trong nháy mắt bị cắt mất, người đàn ông tử vong tại chỗ.
“Rầm”
Một tiếng ngã xuống đất, thu hút hai người đàn ông kia phản ứng.
Bạch Nhược Hy đau đớn không còn sức ngã xuống đất.
Cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đôi mắt nhỏ khẽ nâng lên, trên mặt đất là một người đàn ông bị cắt mất động mạch cổ đang năm.
Một giây kế tiếp, lại là một tiếng động vang lên.
Trước mặt cô lại ngã ra một tên ở chỗ tim chảy ra máu, sau khi ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích.
Bụng dưới đau đớn làm cho cô chảy mồ hôi trán, từng giọt từng giọt chảy vào mắt, nước mắt xen lẫn đau đớn làm tâm mắt của cô mơ hồ.
Thất lưng cô như bị gãy đôi, ngón tay máu thịt lẫn lộn, đau đến mất tri giác, tay run run chậm rãi chống xuống đất muốn đứng lên, trong lòng cô cảm tạ trời xanh, cảm tạ ông trời đã có người tới cứu cô.
Cô muốn nhìn xem đối phương là ai. Dùng hết sức lực, cô quỳ đứng lên, một tay vịn vách tường, một bên tay ôm bụng dưới, đau đớn xé rách làm cho cô yếu ớt không còn sức lực.
Song khi cô nhìn về hướng đánh nhau.
Giờ phút này, người đàn ông cuối cùng đeo mặt nạ, trên trái tìm mang theo chuôi dao không tưởng tượng nối ngã xuống đất.
Mà cô lại thấy bóng lưng được dày rộng mà quen thuộc.
Chắc là ảo giác.
Cô cho là như vậy.
Thế nhưng.
Vào giây phút người đàn ông xoay người lại, đôi mắt cô bị nước mắt làm cho mơ hồ, trái tim đập thình thịch hoảng sợ không nguôi.
Khuôn mặt liều lĩnh mà tuấn tú kia, khí tức lạnh lùng khinh người kia, đúng là anh ba của cô.
Trong nháy mắt Bạch Nhược Hy nước mắt vòng quanh, như là trước khi chết còn có thể thấy anh một lần cuối cùng, cuộc đời này không còn gì tiếc nối rồi Cổ họng cô cay, nghẹn ngào bật thốt: “Anh ba…”
Âm thanh mới toát ra giữa răng môi, Kiều Huyền Thạc đột nhiên nhào tới, ôm thân thể mềm mại vô lực của cô, dịu dàng ôm cô vào trong ngực, hận không thể ôm vào trái tim, sức lực kia hung mãnh giống như phải dung nhập cô vào trong máu thịt vậy.
Cả người Bạch Nhược Hy đều mơ hồ.
Hai tay mở ra, thân thể cứng còng giống như bị điểm huyệt vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đầy nước mắt của cô mở to kinh ngạc, ngây ngốc rồi Thứ duy nhất có thể động được, hơn nữa động đến kịch liệt chỉ có trái tim của cô.