Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198-199
Trong ngày đầu tiên chuyển đến ngôi nhà mới Bạch Nhược Hy đã không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm rửa mặt trang điểm và đi ra ngoài.
Khi mở cửa, cô liếc nhìn cửa hông, thấy trong cửa có rác, cửa đóng chặt.
Bạch Nhược Hy thấy lạ, từ lời hôm qua có thể thấy Chị Tĩnh là một người phụ nữ rất tỉ mỉ, nhưng tại sao thùng rác lại được để ở cửa thay vì thùng rác ở lối lên cầu thang?
Mặc dù có một người đến dọn dẹp nhưng cô vẫn nhặt túi rác và bước vào phòng rác.
Sau khi dọn dẹp rác xong, cô đi vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Bạch Nhược Hy lấy điện thoại di động ra, mở tệp quản lý học tập trong điện thoại.
Cô đã học tập từ khi mua lại công ty, vừa làm vừa học cách quản lý công ty, cách vận hành và tạo ra giá trị cao hơn.
Tất nhiên, cô cũng thuê hai CEO cấp cao để giúp cô quản lý công ty.
Trong lĩnh vực kinh doanh, có một câu nói nổi tiếng được lưu truyền qua nhiều thời đại: ông chủ thông minh nhất sẽ trọng dụng nhân tài.
Cô nhìn xuống thông tin trong khi đi bộ.
Hai người nhìn nhau, nhất thời bầu không khí trở nên khó xử.
Bạch Nhược Hy khó hiểu hỏi: “Anh hai, làm sao anh biết em sống ở đây?”
“Muốn tìm em thì sẽ tìm được.”
Bạch Nhược Hy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian đã chỉ 8h30.
Thấy thời gian còn sớm như vậy mà anh hai đã đến tìm và chờ đợi mình nên Bạch Nhược Hy cười đùa: “. Anh hai, em nhớ rằng em đã trả tiền cho anh, chẳng lẽ em còn nợ gì anh nên sớm như vậy anh đã ở đây?
“Nợ” Kiều Huyền Hạo nghe cô nói đùa liền tay định chạm vào đầu cô, nhưng khi tay anh chỉ còn cách tóc Bạch Nhược Hymột cm, cô nhanh chóng lùi lại một bước, tránh sự đụng chạm của anh.
Có lẽ hành động này rất phổ biến và bình thường đối với Kiều Huyền Hạo.
Tuy nhiên, đối với Bạch Nhược Hy, nó khiến cô nhớ đến một số nỗi đau và những người khiến cô đau lòng.
Bạch Nhược Hy không nhịn được cười.
Nhà họ Doãn và nhà họ Kiều là hai công ty rất có thế lực nhưng tại sao lại đều muốn đến hợp tác với cô?
Cô biết rằng ý định của người say không phải là uống rượu, nhưng cô không có lý do gì để từ chối bất cứ điều gì có lợi cho công việc kinh doanh.
Vì điểm mấu chốt và nguyên tắc, cô đã từ chối Doãn Đạo.
Nhưng cô không có lý do gì để từ chối Kiều Huyền Hạo, cô chấp nhận nó với lòng biết ơn.
“Được rồi, em cũng chưa có ăn sáng. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”Bạch Nhược Hy vui vẻ nói.
“Hôm nay em không cần lái xe. Anh đưa em đi.”
Bạch Nhược Hy gật đầu và cười nhẹ.
Kiều Huyền Hạo sánh vai Bạch Nhược Hy đi đến bãi xe oto.
Buổi sáng trời nắng ấm, gió nhẹ mây bay, không khí khá dễ chịu.
Bạch Nhược Hy lên xe của Kiều Huyền Hạo, chiếc xe lái trên đường lớn.
Chiếc xe đang tăng tốc và cỗ xe yên lặng.
Đột ngột.
Điện thoại di động của Kiều Huyền Hạo đổ chuông.
Anh nhấc chiếc Bluetooth lên và đeo nó vào tai.
“Xin chào?”
Bạch Nhược Hy tò mò nhìn anh.
Đột nhiên, Kiều Huyền Hạo sắc mặt đờ đẫn, bẻ lái đột ngột, vẻ mặt bức xúc.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hy hỏi.
Kiều Huyền Hạo đạp ga và lo lắng giải thích, “Có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà.”
Trong thời buổi đầy khó khăn, Kiều Huyền Hạo đã bị xáo trộn bởi những sự kiện gần đây và rất nhạy cảm. Khi nghe có chuyện trong nhà xảy ra, anh đã rất khẩn trương.
Bạch Nhược Hy nhìn tốc độ lái xe của anh rồi lại nhìn sắc mặt của anh, cô không muốn về nhà họ Kiều cùng với anh, cũng không muốn lo chuyện của Kiều thị, nhưng lúc này gọi dừng xe lại có chút không thích hợp, cô im lặng, vội vàng theo anh đến nhà họ Kiều.
Dọc đường đi Bạch Nhược Hy không hỏi thêm gì.
Xe của Kiều Huyền Hạo chạy thẳng vào khu nhà họ Kiều, hướng Nam Uyển.
Lúc đến gần cổng Nam Viên, thân thể Bạch Nhược Hy cứng đờ, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc xe quân sự đang đậu ở cổng.
Cô buồn bực, hoảng sợ và muốn trốn tránh, không thể đối măt.
Khi cô đến nhà họ Kiều, cô đã rất lo lắng về việc gặp anh ở đây.
Kiều Huyền Hạo dừng xe, nhanh chóng kéo dây an toàn, Bạch Nhược HY lo lắng nói: “Anh hai, em…… Em không đi vào, em sẽ đợi anh ở đây.”
Việc cởi dây an toàn của Kiều Huyền Hạo dừng lại một lúc, nghi ngờ nhìn cô và bắt gặp ánh mắt mờ mịt của cô, dường như anh đã hiểu ra, nghiêng đầu nhìn chiếc xe quân sự bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Nếu em. Nếu em không muốn vào, thì ở đây chờ tôi anh ra, đừng chạy lung tung . ”
“Anh có thể nói cho tem biết có chuyện gì không?”
“Anh cả muốn tự sát.”
Nói xong, Kiều Huyền Hạo kéo cửa bước xuống xe.
Bạch Nhược Hy tim đập thình thịch, sợ hãi, lập tức quên hết tình huống khó chịu, cô kéo dây an toàn xuống xe, đứng ở cửa xe bên kia, cô rất căng thẳng: “Được rồi, tại sao anh lại muốn tự sát?”
“Tôi không biết nguyên nhân. Chúng ta cùng nhau vào gặp anh cả.”
“Được rồi.”
Bạch Nhược Hy lo lắng đóng sầm cửa lại, vứt bỏ chuyện riêng của mình.
Đại sảnh Nam Uyển.
Kiều Huyền Hạo đưa Bạch Nhược Hy vào phòng khách.
Những người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách đều kinh ngạc, nhìn Bạch Nhược Hy đang đi vào trong vẻ hoài nghi.
Khoảnh khắc An Hiểu nhìn thấy Bạch Nhược Hy, cô bị choáng ngợp, chậm rãi đứng dậy, môi hơi run rẩy, thấp giọng thì thào: “Nhược Hy?”
Bạch Nhược Hy chỉ cần liếc nhìn đã thấy cảm giác hụt hẫng, nhưng cũng không quá nhiều. Cô liếc nhìn phòng khách và không thấy bóng dáng của Kiều Huyền Thạc, mà lại thấy Doãn Nhụy.
Cô không chào ai, và lặng lẽ đi theo Kiều Xuân Hạo.
“Anh cả đâu?” Kiều Huyền Hạo lo lắng hỏi.
“Ở trong phòng.” Kiều Nhất Xuyên ôm trán, đè nặng hai vai, buồn bực cúi đầu, giọng điệu yếu ớt.
An Hiểu nhanh chóng bổ sung ︰ “Huyền Bân lên tầng bốn của tòa tháp, cầm dao cắt động mạch, còn tính nhảy lầu, cũng may là có Huyền Thạc tới cứu, hiện tại đang ở trong phòng cùng em gái anh giải quyết vấn đề.”
” Rốt cuộc có vấn đề gì mà phải tự sát?” Kiều Huyền Hạo đút hai tay vào túi, tức giận hỏi.
An Hiểu nuốt nước miếng, vướng víu dừng lại, chậm rãi nói: “Anh ta nói Thiếu Dương không phải con ruột của anh ta.”
Kiều Huyên Hạo giật mình, im lặng, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Câu nói này khiến trái tim Bạch Nhược Hy bàng hoàng.
Kiều Huyền Bân rất yên thương và chiều chuông Doãn Âm
Sau khi biết kết quả, Kiều Huyền Bân quẫn trí chọn cách tự tử.
Bây giờ thì Bạch Nhược Hy thực sự hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc biết Doãn Âm ngọai tình mà vẫn luôn giấu diếm.
Hóa ra là Kiều Huyền Thạc rất hiểu anh trai mình.
Cô cay đắng cúi đầu, trong lòng càng trầm xuống, suy nghĩ trong lòng rằng, có phải chuyện của cô và Doãn Đạo, Huyền Thạc đã biết nhưng vẫn luôn giấu diếm.
“Huyền Thạc, anh cả thế nào?”
Khi Bạch Nhược Hy đang trầm tư, giọng nói đột ngột của Doãn Nhụy khiến cơ thể cô đông cứng lại, tim đập thình thịch và run rẩy dữ dội.
Kiều Huyền Thạc vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng ở phòng khách, anh sửng sốt và sững sờ.
Bạch Nhược Hy quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, bốn mắt chạm nhau, mọi thứ trước mặt cô lập tức trở nên trống rỗng.
Thời gian trôi nhanh quá, đã quên bao lâu rồi không gặp.
Sau khi ly hôn, cứ mỗi giây trôi qua là một năm.
Như thể họ đã không gặp nhau trong một thế kỷ, xa lạ và mờ nhạt, bồng bềnh trong sóng mắt.
Bạch Nhược Hy cảm thấy tim mình kịch liệt run lên, đầu ngón tay tê dại, chậm rãi bóp túi xách.
Trong vòng năm giây sau khi người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô một cách sắc bén, anh ta rời khỏi khuôn mặt của cô và đi đến ghế sofa.
Không có nhiệt độ, không có cảm xúc, và không có sóng, lạnh như băng.
Kiều Huyền Thạc đi đến trước ghế sô pha, đứng trước mặt Kiều Nhất Xuyên, nhàn nhạt nói: “Anh ấy đã ổn định, con về trước.”
Doãn Nhụy liếc nhìn Bạch Nhược Hy đang đứng ở một bên, nheo lại đôi mắt ranh mãnh với vẻ chế nhạo khó hiểu, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói với Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, anh rể bây giờ đang ở trong tình trạng này. “Tất cả đều là lỗi của chị tôi, tôi sẽ thay mặt chị nói lời xin lỗi.”
An Hiểu bắt đầu biện hộ: “Doãn Nhụy, chuyện này liên quan gì đến cô? Đây là chuyện giữa chị gái và anh rể cô. Hơn nữa, không có bằng chứng nào cho thấy chị gái cô lừa dối. Huyền Bân quá bốc đồng và sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, cứ như vậy mà làm chuyện cực đoan. ”
Doãn Nhụy cúi đầu, xấu hổ lẩm bẩm:” Có người muốn phá hoại hạnh phúc gia đình chị và anh rể, nhắn tin cho anh rể, mấy ngày trước anh rể đã tới đưa đứa nhỏ đi kiểm tra, hiện tại đã xác nhận đứa nhỏ không phải con của anh rể, cho nên anh rể mới có ý định tự sát như vậy. ”
“Chẳng lẽ anh đã ôm nhầm con của người khác khi đứa bé được sinh ra? ”An Hiểu vẫn tin tưởng Doãn Âm.
Doãn Nhụy khó chịu lắc đầu nói: “Tôi không biết. chị gái tôi nói chưa bao giờ lừa dối, nhưng anh rể tôi không tin, cho nên …” Kiều Nhất Xuyên vẫn ôm trán không nói gì.
Lúc này, Doãn Âm từ bên trong đi ra, lấy khăn giấy lau nước mắt, bước đến đại sảnh, vừa nhìn thấy Bạch Nhược Hy, sắc mặt cô liền biến đổi, ánh mắt phẫn hận trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Bạch Nhược Hy.
Doãn Âm hung hãn đến mức khiến ai cũng phải giật mình vì sự tức giận bất ngờ của cô ấy.
Bạch Nhược Hy cũng kịp phản ứng, thấy Doãn Âm vội vàng chạy tới, giơ tay lên tát cô một cái.
Doãn Âm nhanh chóng đáp lại và đưa tay nắm lấy cổ tay cô, lắc mạnh.
“Bang.” Doãn Âm bị ném lên chiếc tủ bên cạnh, cô vấp phải chiếc bình, nó rơi xuống đất vỡ tan tành một tiếng.
Kiều Huyền Hạo tức giận đi tới, bảo vệ Bạch Nhược Hy phía sau, và hỏi Doãn Âm một cách tức giận, “Chị điên à? Tại sao anh lại đổ tức giận lên người Nhược Hy.”
Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm vào hành vi thân mật của Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hy với ánh mắt lạnh lùng. Anh khịt mũi châm chọc, tim như bị dao cắt, sắc mặt tối sầm lại vì đau, hắn chậm rãi nắm chặt quả đấm sắt, mơ hồ thấy nổi gân xanh.
Sau khi Doãn Âm đứng vững, hai mắt đỏ bừng tức giận nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Nhược Hy, cô là đồ khốn nạn, tôi có làm gì xúc phạm đến cô đâu mà cô lại hãm hại tôi như thế này?”
Mọi người đều bối rối và kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hy.
khóe miệng cô lại biến mất.
Bạch Nhược Hy cau mày, khuôn mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Doãn Nhụy, ánh mắt của Doãn Nhụy trở nên ảm đạm với ánh mắt khiêu khích, nhưng giọng điệu lại giả vờ căng thẳng, “Chị ơi, có chuyện gì vậy?”
Dõan Âm chỉ vào Bạch Nhược Hy, rưng rưng khổ sở giận dữ hét lên: “Cô thấy kết quả này đã hài lòng chưa? Cô nhắn tin cho Huyền Bân để gán ghép cho tôi tội lừa đảo, còn nói đứa trẻ đó không phải của Huyền Bân, Nhược Hy, không ngờ cô lại ác độc như vậy, Cô muốn hại cho gia đình tôi ly tán phải không?”
“Tôi gửi tin nhắn cho anh cả?” Bạch Nhược Hy cười lạnh, đẩy Kiều Huyền Hạo đang ở trước mặt mình ra, lao tới chỗ Doãn Âm. Mạnh mẽ không chút nao núng nói: “Lấy thông tin ra, xem tôi gửi tin nhắn cho anh cả khi nào?”
Doãn Âm tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra, bấm tin nhắn rồi đưa cho Bạch Nhược Hy
Bạch Nhược Hy khó chịu và tức giận nhìn nó.
Tuy nhiên, đây là một số lạ, không phải số của cô.
Thông tin khá rõ ràng.
“Anh cả, em là Bạch Nhượ Hy. Tin hay không là tùy anh, chị dâu đã lừa anh đi ngoại tình. Đứa nhỏ không phải con của anh. Nếu không tin, anh có thể kiểm tra DNA của đứa nhỏ.”
Bạch Nhược Hy đưa điện thoại lại cho Doãn Âm.
Lúc này, cô hít một hơi thật sâu, nhướng mày nhìn Doãn Nhụy, ôn tồn nói: “Tốt lắm, thêm một kẻ thù nữa nhắm vào Bạch Nhược Hy tôi. Tôi không gửi tin nhắn.”
“Tại sao cô lại nhìn tôi?” Doãn Nhụy bực bội hỏi.
Bạch Nhược Hy cho rằng đây thực sự là một thủ thuật thông minh, người phụ nữ này nếu không hại chết cô sẽ không yên tâm?
Thậm chí còn dùng hôn nhân của chị gái mình để biến cô thành kẻ thù của mọi người trên thế giới, cô ta luôn luôn giết người bằng cách mượn dao, cô ấy chưa bao giờ tự mình làm điều đó. Trước mặt Kiều Huyền Thạc và những người khác, cô ấy luôn duy trì một hình ảnh tốt bụng và hiền lành. Đây là Phong cách của Doãn Nhụy.
Bạch Nhược Hy cảm thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa, trước khi đổi công việc nếu chuyện này xảy ra cô sẽ cảm thấy buồn bã, lo lắng, thậm chí bị oan sai, nhưng bây giờ thì không.
Cô tránh ánh mắt thờ ơ của Kiều Huyền Thạc, chậm rãi liếc nhìn mọi người và nói với giọng lạnh lùng đầy mỉa mai, “Tôi rất lo lắng khi nghe tin anh cả của mình tự tử. Xin hãy giúp tôi chào anh ấy, vì vậy tôi sẽ không vào gặp anh ấy. Đối với tin nhắn di động của chị dâu, tôi không gửi, nếu cô nghi ngờ là tôi gửi thì cứ nghĩ là tôi gửi. ”
Doãn Âm cắn môi dưới, nắm chặt tay và trừng mắt nhìn cô, nói: “Là cô. Cô còn dám phủ nhận sao? Hãy mau nói ra sự thật, vu khống tôi và phá hỏng hôn nhân của tôi, đồ khốn nạn, xấu xa khó lường “.
Bạch Nhược Hy chẳng những không tức giận mà còn cười mỉa mai:” Tôi cũng nghĩ tôi khá xấu xa, cách đây một tháng khi tôi vẫn còn sống ở đây, tôi đã phát hiện ra chị đã ngoại tình với một người đàn ông trong phòng để đồ lúc nửa đêm, nhưng tôi không nói với anh cả. Tôi đã nghĩ nó không nên là sự thật.”
“Cô …Cô dám bịa đặt.” Khuôn mặt Doãn Âm thay đổi đột ngột, chửi bới và muốn lao đến.
Tất cả mọi người đều sững sờ, trợn tròn mắt nhìn Doãn Âm.
Thấy cô còn muốn phân minh, Bạch Nhược Tuyên lập tức ngắt lời cô: “Cô không cần phân minh, chính anh ba đã phát hiện ra cô ngoại tình với một người đàn ông.”
Vẻ mặt của những người ở hiện trường dần dần thay đổi, họ vô cùng sửng sốt, từ từ nhìn Kiều Huyền Thạc, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trái tim Bạch Nhược Hy căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Cô không quan tâm người khác có tin hay không, cô chỉ quan tâm sau khi ly hôn, họ là người thân hay kẻ thù?
“Cái này có quan trọng không?” Kiều Huyền Thạc hỏi với vẻ chế nhạo.
Bạch Nhược Hy không trả lời được, cô không biết chuyện này có quan trọng không, cô không hiểu nên mới hỏi.
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn cửa biệt thự, sau đó chậm rãi nhìn Bạch Nhược Hy, nói với giọng rất xa lạ: “Trên đời này có rất nhiều người như anh cả. Anh ấy không cần sự thật. Anh ấy chỉ muốn đơn giản là giữ gia đình, tình cảm của chính mình, nếu bảo anh ấy buông tay thì anh ấy sẽ không sống nổi, chỉ đối phương quan tâm, trong lòng vẫn có anh ấy, đó là toàn bộ sự thật. ”
” Đời người chỉ có mấy chục năm, anh ấy chỉ muốn sống vui vẻ, vì sao em nhất định phải tìm ra ai đúng ai sai sao?”
Trái tim Bạch Nhược Hy lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu vào mắt cô làm cô cảm thấy se lại, muốn khóc.
Cô chống cự, trong lòng nguyền rủa cái nắng chết tiệt, cái nắng như thiêu như đốt của buổi sáng khiến cô rơi lệ.
Cô dường như hiểu Huyền Thạc đang nghĩ gì.
Mặc dù là anh trai của mình, liệu mọi người được sinh ra bởi một người mẹ thì có cùng suy nghĩ với nhau không?
Bạch Nhược Hy cười khổ, và hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc tiếp tục không nói sự thật.
Vâng, chuyện vợ chồng hạnh phúc hay không là chuyện của họ, một bên sẵn sàng chiến đấu, bên kia chịu đựng, người ngoài không thể không nhúng tay vào.
Chỉ là cô không muốn phá hoại, chỉ là có người muốn dùng chuyện này để trách móc cô.
Bạch Nhược Hyi m lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Em không gửi tin nhắn cho anh cả. Có người cố tình làm chuyện này để khiến anh cả và chị dâu ghét em …”
Kiều Huyền Thạc lại lạnh lùng mở cửa, kiên quyết lên xe.
Chỉ sau lần gặp mặt này, sự ghẻ lạnh, thờ ơ, thậm chí là thù hận của anh mới trở nên thờ ơ.
Chỉ cần nhìn thấy phía trước, trái tim trống rỗng của anh ngay lập tức được lấp đầy.
Cuộc ly hôn chỉ mới diễn ra vài tuần, và những suy nghĩ đã tràn ngập.
Cô không biết tại sao người đàn ông trong xe ngựa không lái đi, cô chờ đợi và quan sát.
Đột nhiên, cửa sổ từ từ kéo xuống, đầu ngón tay Bạch Nhược Hy hơi run lên vì căng thẳng.
Cảm giác như một cô gái phải lòng anh ấy, cô sợ hãi, hạnh phúc và thậm chí là mong đợi.
Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu, nhìn cô ngoài cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Hành lý còn ở nhà anh, khi nào quay lại lấy?”
Bạch Nhược Hy không nhịn được nữa, quay lưng về phía Kiều Huyền Thạc, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Sự trượt ngã, nỗi đau như dao cắt cho cô biết rằng cô chưa bao giờ để anh đi.
Cổ họng cô như bị nghẹt thở và không thể nói được.
Đợi một lúc sau, Kiều Huyền Thạc bất mãn ra lệnh: “Ngày mai anh sẽ chuyển hết rác ra ngoài. Anh sẽ không giúp em xử lý rác.”
Rác?
Bạch Nhược Hy cười khổ, liếm môi đáp lại: “Ừ.”
Trả lời một tiếng, nhưng hai giọt nước mắt trên má cô đã chảy xuống cằm.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ cửa.
“Nhược Hy.”
Bạch Nhược Hy lập tức vươn tay, lén lau nước mắt trên má, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Doãn Nhụy nặn ra nụ cười dịu dàng bao năm qua không thay đổi, vẻ mặt vô hại vẫn luôn đơn giản như vậy, vừa đi vừa hỏi: “Mấy ngày trước, anh trai em đi tìm chị. Chị chơi trò hấp dẫn gì vậy? Làm anh của em đau quá.” Khi anh ấy về, anh ấy đi với đùi ở giữa.”
Khuôn mặt Bạch Nhược Hy lập tức chìm xuống.
Tim cô thắt lại, trước khi cô có thể phản bác lại Doãn Nhụy, cô lập tức quay lại nhìn Kiều Huyền Thạc.
Sau khi nghe những lời của Doãn Nhụy, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng khởi động xe và lái đi.
Bạch Nhược Hy nhìn chiếc xe đang chạy qua, và tốc độ tuyệt vọng của chiếc xe cho thấy Huyền Thạc đang đạp ga mạnh như thế nào.
Bạch Nhược Hy mỉm cười khi nhìn chiếc xe chạy qua.
Cô cười lạnh, trong lòng tức giận bất lực.
Chậm rãi, cô nhướng mày nhìn Doãn Nhụy.
Lúc này, Doãn Nhụy nặn ra một nụ cười đắc thắng và lạnh lùng, nhướng mày khiêu khích: “Ôi, chồng cũ của cô đi rồi.”
Bạch Nhược Hy thoải mái nhìn Doãn Nhụy đang khoanh tay lạnh lùng, giọng điệu châm biếm: ” Cô không còn ai để bán, ngay cả chị gái anh cũng bán. Tại sao phương pháp của cô lại kém cỏi như vậy? Cô có thể thông minh hơn được không?”
“Ý của chị là gì? Tại sao tôi không thể hiểu được?” Doãn Nhụy nhướng mày cười. Sau đó, đôi mắt cô ta cực kỳ sắc bén, nhưng giọng điệu vẫn giả vờ bối rối.
“Đương nhiên là tốt rồi. Tôi phải làm sao đây. Người đàn ông luôn cưng chiều cô, giờ trái tim anh ta đang chạy theo tôi.”
Doãn Nhụy cắn chặt môi dưới, nắm đấm khẽ run lên vì tức giận.
Bạch Nhược Hy tiến lại gần hơn một bước, hạ giọng, cố tình kích động thần kinh tức giận của cô: “Hiện tại tôi đã ly hôn với Kiều Huyền Thạc rồi. Hãy đuổi theo anh ta đi. Tôi muốn xem nếu không có tôi, anh ấy có chọn cô không?”.
“Bạch Nhược Hy, chị đừng quá kiêu ngạo.” Doãn Nhụy nghiến răng gằn từng chữ.
Bạch Nhược Hy nhướng mày, chế nhạo, “Đúng vậy, tôi kiêu ngạo thì sao? Có lẽ một ngày nào đó tôi có tâm trạng tốt và về làm vợ của anh trai cô, cô sẽ phải gọi tôi là chị dâu.”
Doãn Nhụy phẫn nộ. Cô chưa bao giờ bị ức hiếp như vậy. Để đánh trả, cô tức giận giơ tay tát.
Bạch Nhược Hy nhanh chóng nắm cổ tay cô, nụ cười của cô ấy lập tức hội tụ, và cô ấy tát mạnh vào tay còn lại.
Doãn Nhụy bị đánh cho mặt mày cong queo, toàn thân bị đánh, đau đớn hét lên: “A!”
Doãn Nhụy ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng, đau đớn của cô, còn chưa đáp lại, Bạch Nhược Hy đã buông cổ tay cô ra. Ngay lập tức lại tát một lần nữa.
“Bốp!”
“A!”
Doãn Nhụy rưng rưng vì đau, nhưng cô cảm thấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Nhược Hy.
Sau khi Bạch Nhược Hy tát hai cái tát, cô lạnh lùng nói: “Đây là phần thưởng Cho cô vì đã bán chị gái mình và đổ lỗi cho tôi. Đừng cảm thấy bị sai, đây là điều cô đáng phải nhận.”
“Bạch Nhược Hy…” Doãn Nhụy cuối cùng đã nổi giận, giống như một kẻ mất trí, gầm lên: “Nhược Hy, đồ chó cái thô lỗ và dã man, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
Bạch Nhược Hy nheo lại đôi mắt nguy hiểm và nói từng chữ một với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu cô không sợ chết thì cứ đối phó tôi. Tôi đang đợi cô mọi lúc mọi nơi, nhưng hãy nhớ rằng, chọc tức tôi một, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.” Dứt lời tàn nhẫn xuống, Bạch Nhược Hy quay lưng bỏ đi không thèm nhìn lại.
Doãn Nhụy lấy tay che hai gò má nóng bỏng, hai mắt đẫm lệ nhưng không thể nuốt được một hơi thật sâu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm rửa mặt trang điểm và đi ra ngoài.
Khi mở cửa, cô liếc nhìn cửa hông, thấy trong cửa có rác, cửa đóng chặt.
Bạch Nhược Hy thấy lạ, từ lời hôm qua có thể thấy Chị Tĩnh là một người phụ nữ rất tỉ mỉ, nhưng tại sao thùng rác lại được để ở cửa thay vì thùng rác ở lối lên cầu thang?
Mặc dù có một người đến dọn dẹp nhưng cô vẫn nhặt túi rác và bước vào phòng rác.
Sau khi dọn dẹp rác xong, cô đi vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Bạch Nhược Hy lấy điện thoại di động ra, mở tệp quản lý học tập trong điện thoại.
Cô đã học tập từ khi mua lại công ty, vừa làm vừa học cách quản lý công ty, cách vận hành và tạo ra giá trị cao hơn.
Tất nhiên, cô cũng thuê hai CEO cấp cao để giúp cô quản lý công ty.
Trong lĩnh vực kinh doanh, có một câu nói nổi tiếng được lưu truyền qua nhiều thời đại: ông chủ thông minh nhất sẽ trọng dụng nhân tài.
Cô nhìn xuống thông tin trong khi đi bộ.
Hai người nhìn nhau, nhất thời bầu không khí trở nên khó xử.
Bạch Nhược Hy khó hiểu hỏi: “Anh hai, làm sao anh biết em sống ở đây?”
“Muốn tìm em thì sẽ tìm được.”
Bạch Nhược Hy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian đã chỉ 8h30.
Thấy thời gian còn sớm như vậy mà anh hai đã đến tìm và chờ đợi mình nên Bạch Nhược Hy cười đùa: “. Anh hai, em nhớ rằng em đã trả tiền cho anh, chẳng lẽ em còn nợ gì anh nên sớm như vậy anh đã ở đây?
“Nợ” Kiều Huyền Hạo nghe cô nói đùa liền tay định chạm vào đầu cô, nhưng khi tay anh chỉ còn cách tóc Bạch Nhược Hymột cm, cô nhanh chóng lùi lại một bước, tránh sự đụng chạm của anh.
Có lẽ hành động này rất phổ biến và bình thường đối với Kiều Huyền Hạo.
Tuy nhiên, đối với Bạch Nhược Hy, nó khiến cô nhớ đến một số nỗi đau và những người khiến cô đau lòng.
Bạch Nhược Hy không nhịn được cười.
Nhà họ Doãn và nhà họ Kiều là hai công ty rất có thế lực nhưng tại sao lại đều muốn đến hợp tác với cô?
Cô biết rằng ý định của người say không phải là uống rượu, nhưng cô không có lý do gì để từ chối bất cứ điều gì có lợi cho công việc kinh doanh.
Vì điểm mấu chốt và nguyên tắc, cô đã từ chối Doãn Đạo.
Nhưng cô không có lý do gì để từ chối Kiều Huyền Hạo, cô chấp nhận nó với lòng biết ơn.
“Được rồi, em cũng chưa có ăn sáng. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”Bạch Nhược Hy vui vẻ nói.
“Hôm nay em không cần lái xe. Anh đưa em đi.”
Bạch Nhược Hy gật đầu và cười nhẹ.
Kiều Huyền Hạo sánh vai Bạch Nhược Hy đi đến bãi xe oto.
Buổi sáng trời nắng ấm, gió nhẹ mây bay, không khí khá dễ chịu.
Bạch Nhược Hy lên xe của Kiều Huyền Hạo, chiếc xe lái trên đường lớn.
Chiếc xe đang tăng tốc và cỗ xe yên lặng.
Đột ngột.
Điện thoại di động của Kiều Huyền Hạo đổ chuông.
Anh nhấc chiếc Bluetooth lên và đeo nó vào tai.
“Xin chào?”
Bạch Nhược Hy tò mò nhìn anh.
Đột nhiên, Kiều Huyền Hạo sắc mặt đờ đẫn, bẻ lái đột ngột, vẻ mặt bức xúc.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hy hỏi.
Kiều Huyền Hạo đạp ga và lo lắng giải thích, “Có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà.”
Trong thời buổi đầy khó khăn, Kiều Huyền Hạo đã bị xáo trộn bởi những sự kiện gần đây và rất nhạy cảm. Khi nghe có chuyện trong nhà xảy ra, anh đã rất khẩn trương.
Bạch Nhược Hy nhìn tốc độ lái xe của anh rồi lại nhìn sắc mặt của anh, cô không muốn về nhà họ Kiều cùng với anh, cũng không muốn lo chuyện của Kiều thị, nhưng lúc này gọi dừng xe lại có chút không thích hợp, cô im lặng, vội vàng theo anh đến nhà họ Kiều.
Dọc đường đi Bạch Nhược Hy không hỏi thêm gì.
Xe của Kiều Huyền Hạo chạy thẳng vào khu nhà họ Kiều, hướng Nam Uyển.
Lúc đến gần cổng Nam Viên, thân thể Bạch Nhược Hy cứng đờ, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc xe quân sự đang đậu ở cổng.
Cô buồn bực, hoảng sợ và muốn trốn tránh, không thể đối măt.
Khi cô đến nhà họ Kiều, cô đã rất lo lắng về việc gặp anh ở đây.
Kiều Huyền Hạo dừng xe, nhanh chóng kéo dây an toàn, Bạch Nhược HY lo lắng nói: “Anh hai, em…… Em không đi vào, em sẽ đợi anh ở đây.”
Việc cởi dây an toàn của Kiều Huyền Hạo dừng lại một lúc, nghi ngờ nhìn cô và bắt gặp ánh mắt mờ mịt của cô, dường như anh đã hiểu ra, nghiêng đầu nhìn chiếc xe quân sự bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Nếu em. Nếu em không muốn vào, thì ở đây chờ tôi anh ra, đừng chạy lung tung . ”
“Anh có thể nói cho tem biết có chuyện gì không?”
“Anh cả muốn tự sát.”
Nói xong, Kiều Huyền Hạo kéo cửa bước xuống xe.
Bạch Nhược Hy tim đập thình thịch, sợ hãi, lập tức quên hết tình huống khó chịu, cô kéo dây an toàn xuống xe, đứng ở cửa xe bên kia, cô rất căng thẳng: “Được rồi, tại sao anh lại muốn tự sát?”
“Tôi không biết nguyên nhân. Chúng ta cùng nhau vào gặp anh cả.”
“Được rồi.”
Bạch Nhược Hy lo lắng đóng sầm cửa lại, vứt bỏ chuyện riêng của mình.
Đại sảnh Nam Uyển.
Kiều Huyền Hạo đưa Bạch Nhược Hy vào phòng khách.
Những người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách đều kinh ngạc, nhìn Bạch Nhược Hy đang đi vào trong vẻ hoài nghi.
Khoảnh khắc An Hiểu nhìn thấy Bạch Nhược Hy, cô bị choáng ngợp, chậm rãi đứng dậy, môi hơi run rẩy, thấp giọng thì thào: “Nhược Hy?”
Bạch Nhược Hy chỉ cần liếc nhìn đã thấy cảm giác hụt hẫng, nhưng cũng không quá nhiều. Cô liếc nhìn phòng khách và không thấy bóng dáng của Kiều Huyền Thạc, mà lại thấy Doãn Nhụy.
Cô không chào ai, và lặng lẽ đi theo Kiều Xuân Hạo.
“Anh cả đâu?” Kiều Huyền Hạo lo lắng hỏi.
“Ở trong phòng.” Kiều Nhất Xuyên ôm trán, đè nặng hai vai, buồn bực cúi đầu, giọng điệu yếu ớt.
An Hiểu nhanh chóng bổ sung ︰ “Huyền Bân lên tầng bốn của tòa tháp, cầm dao cắt động mạch, còn tính nhảy lầu, cũng may là có Huyền Thạc tới cứu, hiện tại đang ở trong phòng cùng em gái anh giải quyết vấn đề.”
” Rốt cuộc có vấn đề gì mà phải tự sát?” Kiều Huyền Hạo đút hai tay vào túi, tức giận hỏi.
An Hiểu nuốt nước miếng, vướng víu dừng lại, chậm rãi nói: “Anh ta nói Thiếu Dương không phải con ruột của anh ta.”
Kiều Huyên Hạo giật mình, im lặng, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Câu nói này khiến trái tim Bạch Nhược Hy bàng hoàng.
Kiều Huyền Bân rất yên thương và chiều chuông Doãn Âm
Sau khi biết kết quả, Kiều Huyền Bân quẫn trí chọn cách tự tử.
Bây giờ thì Bạch Nhược Hy thực sự hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc biết Doãn Âm ngọai tình mà vẫn luôn giấu diếm.
Hóa ra là Kiều Huyền Thạc rất hiểu anh trai mình.
Cô cay đắng cúi đầu, trong lòng càng trầm xuống, suy nghĩ trong lòng rằng, có phải chuyện của cô và Doãn Đạo, Huyền Thạc đã biết nhưng vẫn luôn giấu diếm.
“Huyền Thạc, anh cả thế nào?”
Khi Bạch Nhược Hy đang trầm tư, giọng nói đột ngột của Doãn Nhụy khiến cơ thể cô đông cứng lại, tim đập thình thịch và run rẩy dữ dội.
Kiều Huyền Thạc vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng ở phòng khách, anh sửng sốt và sững sờ.
Bạch Nhược Hy quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, bốn mắt chạm nhau, mọi thứ trước mặt cô lập tức trở nên trống rỗng.
Thời gian trôi nhanh quá, đã quên bao lâu rồi không gặp.
Sau khi ly hôn, cứ mỗi giây trôi qua là một năm.
Như thể họ đã không gặp nhau trong một thế kỷ, xa lạ và mờ nhạt, bồng bềnh trong sóng mắt.
Bạch Nhược Hy cảm thấy tim mình kịch liệt run lên, đầu ngón tay tê dại, chậm rãi bóp túi xách.
Trong vòng năm giây sau khi người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô một cách sắc bén, anh ta rời khỏi khuôn mặt của cô và đi đến ghế sofa.
Không có nhiệt độ, không có cảm xúc, và không có sóng, lạnh như băng.
Kiều Huyền Thạc đi đến trước ghế sô pha, đứng trước mặt Kiều Nhất Xuyên, nhàn nhạt nói: “Anh ấy đã ổn định, con về trước.”
Doãn Nhụy liếc nhìn Bạch Nhược Hy đang đứng ở một bên, nheo lại đôi mắt ranh mãnh với vẻ chế nhạo khó hiểu, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói với Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, anh rể bây giờ đang ở trong tình trạng này. “Tất cả đều là lỗi của chị tôi, tôi sẽ thay mặt chị nói lời xin lỗi.”
An Hiểu bắt đầu biện hộ: “Doãn Nhụy, chuyện này liên quan gì đến cô? Đây là chuyện giữa chị gái và anh rể cô. Hơn nữa, không có bằng chứng nào cho thấy chị gái cô lừa dối. Huyền Bân quá bốc đồng và sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, cứ như vậy mà làm chuyện cực đoan. ”
Doãn Nhụy cúi đầu, xấu hổ lẩm bẩm:” Có người muốn phá hoại hạnh phúc gia đình chị và anh rể, nhắn tin cho anh rể, mấy ngày trước anh rể đã tới đưa đứa nhỏ đi kiểm tra, hiện tại đã xác nhận đứa nhỏ không phải con của anh rể, cho nên anh rể mới có ý định tự sát như vậy. ”
“Chẳng lẽ anh đã ôm nhầm con của người khác khi đứa bé được sinh ra? ”An Hiểu vẫn tin tưởng Doãn Âm.
Doãn Nhụy khó chịu lắc đầu nói: “Tôi không biết. chị gái tôi nói chưa bao giờ lừa dối, nhưng anh rể tôi không tin, cho nên …” Kiều Nhất Xuyên vẫn ôm trán không nói gì.
Lúc này, Doãn Âm từ bên trong đi ra, lấy khăn giấy lau nước mắt, bước đến đại sảnh, vừa nhìn thấy Bạch Nhược Hy, sắc mặt cô liền biến đổi, ánh mắt phẫn hận trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Bạch Nhược Hy.
Doãn Âm hung hãn đến mức khiến ai cũng phải giật mình vì sự tức giận bất ngờ của cô ấy.
Bạch Nhược Hy cũng kịp phản ứng, thấy Doãn Âm vội vàng chạy tới, giơ tay lên tát cô một cái.
Doãn Âm nhanh chóng đáp lại và đưa tay nắm lấy cổ tay cô, lắc mạnh.
“Bang.” Doãn Âm bị ném lên chiếc tủ bên cạnh, cô vấp phải chiếc bình, nó rơi xuống đất vỡ tan tành một tiếng.
Kiều Huyền Hạo tức giận đi tới, bảo vệ Bạch Nhược Hy phía sau, và hỏi Doãn Âm một cách tức giận, “Chị điên à? Tại sao anh lại đổ tức giận lên người Nhược Hy.”
Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm vào hành vi thân mật của Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hy với ánh mắt lạnh lùng. Anh khịt mũi châm chọc, tim như bị dao cắt, sắc mặt tối sầm lại vì đau, hắn chậm rãi nắm chặt quả đấm sắt, mơ hồ thấy nổi gân xanh.
Sau khi Doãn Âm đứng vững, hai mắt đỏ bừng tức giận nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Nhược Hy, cô là đồ khốn nạn, tôi có làm gì xúc phạm đến cô đâu mà cô lại hãm hại tôi như thế này?”
Mọi người đều bối rối và kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hy.
khóe miệng cô lại biến mất.
Bạch Nhược Hy cau mày, khuôn mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Doãn Nhụy, ánh mắt của Doãn Nhụy trở nên ảm đạm với ánh mắt khiêu khích, nhưng giọng điệu lại giả vờ căng thẳng, “Chị ơi, có chuyện gì vậy?”
Dõan Âm chỉ vào Bạch Nhược Hy, rưng rưng khổ sở giận dữ hét lên: “Cô thấy kết quả này đã hài lòng chưa? Cô nhắn tin cho Huyền Bân để gán ghép cho tôi tội lừa đảo, còn nói đứa trẻ đó không phải của Huyền Bân, Nhược Hy, không ngờ cô lại ác độc như vậy, Cô muốn hại cho gia đình tôi ly tán phải không?”
“Tôi gửi tin nhắn cho anh cả?” Bạch Nhược Hy cười lạnh, đẩy Kiều Huyền Hạo đang ở trước mặt mình ra, lao tới chỗ Doãn Âm. Mạnh mẽ không chút nao núng nói: “Lấy thông tin ra, xem tôi gửi tin nhắn cho anh cả khi nào?”
Doãn Âm tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra, bấm tin nhắn rồi đưa cho Bạch Nhược Hy
Bạch Nhược Hy khó chịu và tức giận nhìn nó.
Tuy nhiên, đây là một số lạ, không phải số của cô.
Thông tin khá rõ ràng.
“Anh cả, em là Bạch Nhượ Hy. Tin hay không là tùy anh, chị dâu đã lừa anh đi ngoại tình. Đứa nhỏ không phải con của anh. Nếu không tin, anh có thể kiểm tra DNA của đứa nhỏ.”
Bạch Nhược Hy đưa điện thoại lại cho Doãn Âm.
Lúc này, cô hít một hơi thật sâu, nhướng mày nhìn Doãn Nhụy, ôn tồn nói: “Tốt lắm, thêm một kẻ thù nữa nhắm vào Bạch Nhược Hy tôi. Tôi không gửi tin nhắn.”
“Tại sao cô lại nhìn tôi?” Doãn Nhụy bực bội hỏi.
Bạch Nhược Hy cho rằng đây thực sự là một thủ thuật thông minh, người phụ nữ này nếu không hại chết cô sẽ không yên tâm?
Thậm chí còn dùng hôn nhân của chị gái mình để biến cô thành kẻ thù của mọi người trên thế giới, cô ta luôn luôn giết người bằng cách mượn dao, cô ấy chưa bao giờ tự mình làm điều đó. Trước mặt Kiều Huyền Thạc và những người khác, cô ấy luôn duy trì một hình ảnh tốt bụng và hiền lành. Đây là Phong cách của Doãn Nhụy.
Bạch Nhược Hy cảm thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa, trước khi đổi công việc nếu chuyện này xảy ra cô sẽ cảm thấy buồn bã, lo lắng, thậm chí bị oan sai, nhưng bây giờ thì không.
Cô tránh ánh mắt thờ ơ của Kiều Huyền Thạc, chậm rãi liếc nhìn mọi người và nói với giọng lạnh lùng đầy mỉa mai, “Tôi rất lo lắng khi nghe tin anh cả của mình tự tử. Xin hãy giúp tôi chào anh ấy, vì vậy tôi sẽ không vào gặp anh ấy. Đối với tin nhắn di động của chị dâu, tôi không gửi, nếu cô nghi ngờ là tôi gửi thì cứ nghĩ là tôi gửi. ”
Doãn Âm cắn môi dưới, nắm chặt tay và trừng mắt nhìn cô, nói: “Là cô. Cô còn dám phủ nhận sao? Hãy mau nói ra sự thật, vu khống tôi và phá hỏng hôn nhân của tôi, đồ khốn nạn, xấu xa khó lường “.
Bạch Nhược Hy chẳng những không tức giận mà còn cười mỉa mai:” Tôi cũng nghĩ tôi khá xấu xa, cách đây một tháng khi tôi vẫn còn sống ở đây, tôi đã phát hiện ra chị đã ngoại tình với một người đàn ông trong phòng để đồ lúc nửa đêm, nhưng tôi không nói với anh cả. Tôi đã nghĩ nó không nên là sự thật.”
“Cô …Cô dám bịa đặt.” Khuôn mặt Doãn Âm thay đổi đột ngột, chửi bới và muốn lao đến.
Tất cả mọi người đều sững sờ, trợn tròn mắt nhìn Doãn Âm.
Thấy cô còn muốn phân minh, Bạch Nhược Tuyên lập tức ngắt lời cô: “Cô không cần phân minh, chính anh ba đã phát hiện ra cô ngoại tình với một người đàn ông.”
Vẻ mặt của những người ở hiện trường dần dần thay đổi, họ vô cùng sửng sốt, từ từ nhìn Kiều Huyền Thạc, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trái tim Bạch Nhược Hy căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Cô không quan tâm người khác có tin hay không, cô chỉ quan tâm sau khi ly hôn, họ là người thân hay kẻ thù?
“Cái này có quan trọng không?” Kiều Huyền Thạc hỏi với vẻ chế nhạo.
Bạch Nhược Hy không trả lời được, cô không biết chuyện này có quan trọng không, cô không hiểu nên mới hỏi.
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn cửa biệt thự, sau đó chậm rãi nhìn Bạch Nhược Hy, nói với giọng rất xa lạ: “Trên đời này có rất nhiều người như anh cả. Anh ấy không cần sự thật. Anh ấy chỉ muốn đơn giản là giữ gia đình, tình cảm của chính mình, nếu bảo anh ấy buông tay thì anh ấy sẽ không sống nổi, chỉ đối phương quan tâm, trong lòng vẫn có anh ấy, đó là toàn bộ sự thật. ”
” Đời người chỉ có mấy chục năm, anh ấy chỉ muốn sống vui vẻ, vì sao em nhất định phải tìm ra ai đúng ai sai sao?”
Trái tim Bạch Nhược Hy lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu vào mắt cô làm cô cảm thấy se lại, muốn khóc.
Cô chống cự, trong lòng nguyền rủa cái nắng chết tiệt, cái nắng như thiêu như đốt của buổi sáng khiến cô rơi lệ.
Cô dường như hiểu Huyền Thạc đang nghĩ gì.
Mặc dù là anh trai của mình, liệu mọi người được sinh ra bởi một người mẹ thì có cùng suy nghĩ với nhau không?
Bạch Nhược Hy cười khổ, và hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc tiếp tục không nói sự thật.
Vâng, chuyện vợ chồng hạnh phúc hay không là chuyện của họ, một bên sẵn sàng chiến đấu, bên kia chịu đựng, người ngoài không thể không nhúng tay vào.
Chỉ là cô không muốn phá hoại, chỉ là có người muốn dùng chuyện này để trách móc cô.
Bạch Nhược Hyi m lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Em không gửi tin nhắn cho anh cả. Có người cố tình làm chuyện này để khiến anh cả và chị dâu ghét em …”
Kiều Huyền Thạc lại lạnh lùng mở cửa, kiên quyết lên xe.
Chỉ sau lần gặp mặt này, sự ghẻ lạnh, thờ ơ, thậm chí là thù hận của anh mới trở nên thờ ơ.
Chỉ cần nhìn thấy phía trước, trái tim trống rỗng của anh ngay lập tức được lấp đầy.
Cuộc ly hôn chỉ mới diễn ra vài tuần, và những suy nghĩ đã tràn ngập.
Cô không biết tại sao người đàn ông trong xe ngựa không lái đi, cô chờ đợi và quan sát.
Đột nhiên, cửa sổ từ từ kéo xuống, đầu ngón tay Bạch Nhược Hy hơi run lên vì căng thẳng.
Cảm giác như một cô gái phải lòng anh ấy, cô sợ hãi, hạnh phúc và thậm chí là mong đợi.
Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu, nhìn cô ngoài cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Hành lý còn ở nhà anh, khi nào quay lại lấy?”
Bạch Nhược Hy không nhịn được nữa, quay lưng về phía Kiều Huyền Thạc, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Sự trượt ngã, nỗi đau như dao cắt cho cô biết rằng cô chưa bao giờ để anh đi.
Cổ họng cô như bị nghẹt thở và không thể nói được.
Đợi một lúc sau, Kiều Huyền Thạc bất mãn ra lệnh: “Ngày mai anh sẽ chuyển hết rác ra ngoài. Anh sẽ không giúp em xử lý rác.”
Rác?
Bạch Nhược Hy cười khổ, liếm môi đáp lại: “Ừ.”
Trả lời một tiếng, nhưng hai giọt nước mắt trên má cô đã chảy xuống cằm.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ cửa.
“Nhược Hy.”
Bạch Nhược Hy lập tức vươn tay, lén lau nước mắt trên má, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Doãn Nhụy nặn ra nụ cười dịu dàng bao năm qua không thay đổi, vẻ mặt vô hại vẫn luôn đơn giản như vậy, vừa đi vừa hỏi: “Mấy ngày trước, anh trai em đi tìm chị. Chị chơi trò hấp dẫn gì vậy? Làm anh của em đau quá.” Khi anh ấy về, anh ấy đi với đùi ở giữa.”
Khuôn mặt Bạch Nhược Hy lập tức chìm xuống.
Tim cô thắt lại, trước khi cô có thể phản bác lại Doãn Nhụy, cô lập tức quay lại nhìn Kiều Huyền Thạc.
Sau khi nghe những lời của Doãn Nhụy, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng khởi động xe và lái đi.
Bạch Nhược Hy nhìn chiếc xe đang chạy qua, và tốc độ tuyệt vọng của chiếc xe cho thấy Huyền Thạc đang đạp ga mạnh như thế nào.
Bạch Nhược Hy mỉm cười khi nhìn chiếc xe chạy qua.
Cô cười lạnh, trong lòng tức giận bất lực.
Chậm rãi, cô nhướng mày nhìn Doãn Nhụy.
Lúc này, Doãn Nhụy nặn ra một nụ cười đắc thắng và lạnh lùng, nhướng mày khiêu khích: “Ôi, chồng cũ của cô đi rồi.”
Bạch Nhược Hy thoải mái nhìn Doãn Nhụy đang khoanh tay lạnh lùng, giọng điệu châm biếm: ” Cô không còn ai để bán, ngay cả chị gái anh cũng bán. Tại sao phương pháp của cô lại kém cỏi như vậy? Cô có thể thông minh hơn được không?”
“Ý của chị là gì? Tại sao tôi không thể hiểu được?” Doãn Nhụy nhướng mày cười. Sau đó, đôi mắt cô ta cực kỳ sắc bén, nhưng giọng điệu vẫn giả vờ bối rối.
“Đương nhiên là tốt rồi. Tôi phải làm sao đây. Người đàn ông luôn cưng chiều cô, giờ trái tim anh ta đang chạy theo tôi.”
Doãn Nhụy cắn chặt môi dưới, nắm đấm khẽ run lên vì tức giận.
Bạch Nhược Hy tiến lại gần hơn một bước, hạ giọng, cố tình kích động thần kinh tức giận của cô: “Hiện tại tôi đã ly hôn với Kiều Huyền Thạc rồi. Hãy đuổi theo anh ta đi. Tôi muốn xem nếu không có tôi, anh ấy có chọn cô không?”.
“Bạch Nhược Hy, chị đừng quá kiêu ngạo.” Doãn Nhụy nghiến răng gằn từng chữ.
Bạch Nhược Hy nhướng mày, chế nhạo, “Đúng vậy, tôi kiêu ngạo thì sao? Có lẽ một ngày nào đó tôi có tâm trạng tốt và về làm vợ của anh trai cô, cô sẽ phải gọi tôi là chị dâu.”
Doãn Nhụy phẫn nộ. Cô chưa bao giờ bị ức hiếp như vậy. Để đánh trả, cô tức giận giơ tay tát.
Bạch Nhược Hy nhanh chóng nắm cổ tay cô, nụ cười của cô ấy lập tức hội tụ, và cô ấy tát mạnh vào tay còn lại.
Doãn Nhụy bị đánh cho mặt mày cong queo, toàn thân bị đánh, đau đớn hét lên: “A!”
Doãn Nhụy ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng, đau đớn của cô, còn chưa đáp lại, Bạch Nhược Hy đã buông cổ tay cô ra. Ngay lập tức lại tát một lần nữa.
“Bốp!”
“A!”
Doãn Nhụy rưng rưng vì đau, nhưng cô cảm thấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Nhược Hy.
Sau khi Bạch Nhược Hy tát hai cái tát, cô lạnh lùng nói: “Đây là phần thưởng Cho cô vì đã bán chị gái mình và đổ lỗi cho tôi. Đừng cảm thấy bị sai, đây là điều cô đáng phải nhận.”
“Bạch Nhược Hy…” Doãn Nhụy cuối cùng đã nổi giận, giống như một kẻ mất trí, gầm lên: “Nhược Hy, đồ chó cái thô lỗ và dã man, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
Bạch Nhược Hy nheo lại đôi mắt nguy hiểm và nói từng chữ một với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu cô không sợ chết thì cứ đối phó tôi. Tôi đang đợi cô mọi lúc mọi nơi, nhưng hãy nhớ rằng, chọc tức tôi một, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.” Dứt lời tàn nhẫn xuống, Bạch Nhược Hy quay lưng bỏ đi không thèm nhìn lại.
Doãn Nhụy lấy tay che hai gò má nóng bỏng, hai mắt đẫm lệ nhưng không thể nuốt được một hơi thật sâu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy.