Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 679-686
Chương 679:
Anh takhông đủ can đảm để chấp nhận điều này.
“Không xem sao?”
“Em chắc chắn là cố ý làm giấy đăng ký kết hôn giả để từ chối anh? Chẳng lẽ là bởi vì em đã biết anh sẽ cầu hôn em sao?”
An Chỉ Nguyệt không khỏi cười lạnh, hỏi: “Lục Minh, từ khi còn nhỏ, tôi đã từ chối anh bao nhiêu lần rồi? Tại sao anh lại miễn cưỡng không chấp nhận sự thật?
Tôi không thích anh. Dù anh có cố gắng thế nào, tôi cũng không thích anh. Đây là lời nói thật của tôi.”
An Chỉ Nguyệt nói xong cất giấy đăng ký kết hôn vào túi, lướt ngang qua Lục Minh rồi rời đi.
Đi qua đám đông, Hạo Nhi ngay lập tức đuổi theo.
“Chỉ Nguyệt, chờ tớ …”
An Chỉ Nguyệt không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Tất cả những người qua đường bị bỏ lại để xem buổi biểu diễn, và những người được thuê bởi Lục Minh, xấu hổ và thất vọng nhìn anh ta.
Màn cầu hôn kết thúc trong thất bại.
Đám đông từ từ giải tán và chuyện tình cảm trở nên ảm đạm.
An Chỉ Nguyệt vừa lấy điện thoại ra xem giờ vừa đi.
Điều cô sợ nhất bây giờ chính là vì chuyện này, Doãn Nhược Thi lại càng ghét cô hơn.
Cô cũng lo lắng rằng Bộ Dực Thành sẽ hiểu lầm.
Khi cô định gọi điện thoại, Hạo Nhi bước đến và nói: “Chỉ Nguyệt, đợi tớ.”
An Chỉ Nguyệt dừng lại và quay về sau nhìn Hạo Nhi, người đang thở hổn hển.
“Chỉ Nguyệt, cậu làm gì đi nhanh vậy?”
An Chỉ Nguyệt lạnh giọng hỏi: “Hạo Nhi, chuyện hôm nay cậu có biết không?”
Hạo Nhi lập tức lắc đầu nhìn An Chỉ Nguyệt với ánh mắt lo lắng và bất an: “Không, tớ thật sự không biết, tớ chỉ muốn cùng cậu đi mua sắm, thật sự không biết Lục Minh bất ngờ cầu hôn cậu. “
An Chỉ Nguyệt nghĩ cô ta thật nực cười, còn dám nói dối cô vào lúc này?
Cố tình đưa cô đến đây rồi nói rằng bản thân không biết chuyện Lục Minh cầu hôn cô sao?
Bố trí màn này phải được chuẩn bị trước ít nhất một ngày.
An Chỉ Nguyệt cũng không thèm nói chuyện với cô ta.
Bởi vì nói thêm cũng chẳng có ích gì?
Bây giờ bắt cô ta thừa nhận cũng không có ích gì.
An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút, mới nói: “Tớ có việc phải làm. Cậu tự đi dạo một mình đi.”
Nói xong, An Chỉ Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.
Hạo Nhi đi theo cô.
“Chỉ Nguyệt, cậu đi đâu vậy?”
“Đừng đi theo tớ.” An Chỉ Nguyệt hừ lạnh, bước ra ngoài đường lớn, đưa tay vẫy taxi.
Hạo Nhi lo lắng giải thích: “Chỉ Nguyệt, cậu tức giận sao? Tớ thật sự không biết Lục Minh sẽ cầu hôn cậu.”
“Không cần giải thích, tớ tin cậu.”
Tin cô ta mới là lạ.
Đây là lần cuối cùng, không có lần sau, mặc dù An Chỉ Nguyệt sẽ không trực tiếp cắt đứt tình bạn với cô ta nhưng sẽ không bao giờ liên lạc nữa.
“Nhìn cậu giống như đang giận tớ vậy.” Hạo Nhi than thở.
“Không có.” An Chỉ Nguyệt lạnh lùng nói.
Tình cờ có một chiếc xe taxi dừng trước mặt An Chỉ Nguyệt, cô mở cửa bước lên xe mà không nói một lời.
Chương 680:
Cô thậm chí còn không nhìn Hạo Nhi.
Hạo Nhi đứng tại chỗ, nhìn An Chỉ Nguyệt trên xe với vẻ mặt đau khổ và buồn bã.
“Lái đi.” Tài xế lái xe rời đi.
Xe chạy trên đường cao tốc, An Chỉ Nguyệt yếu ớt dựa vào lưng ghế, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại trầm mặc.
Trái tim đã quá mệt mỏi.
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, không như mong muốn, luôn xuất hiện đủ thứ chuyện để làm cô cảm thấy phiền lòng.
Một người chị em tốt, một người bạn gái tốt bao nhiêu năm vậy mà đối xử với cô như thế này.
Nghĩ về điều này càng khiến cô cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra, lên mạng xem có tin tức gì về mình không.
Kết quả là, ngay khi cô lên mạng, nhiều thông tin đồn thổi, tài khoản mạng lớn, nhiều báo cáo phương tiện truyền thông mới đưa tin, ảnh video choáng ngợp và tin tức lan truyền toàn bộ trang web cùng một lúc.
Bây giờ công nghệ thông tin được phát triển tốt, đều có thể truyền hình trực tiếp.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
An Chỉ Nguyệt tim đập thình thịch và hồi hộp nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình.
Cô không biết ai lại gọi cho cô vào lúc này.
Cô hít sâu một hơi rồi nghe máy.
“Này.”
Giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ tức giận phát ra từ điện thoại: “An Chỉ Nguyệt, đồ khốn kiếp, cô nghĩ mình là ai? Chính cô dụ dỗ anh Lục Minh trước để anh ấy theo đuổi cô nhiều năm như vậy, hiện giờ lại khiến anh ấy trở thành trò cười của cả thế giới?”
Người đầu dây bên kia chính là Doãn Nhược Thi.
Có vẻ như cô ta đã xem tin tức, giọng nói phẫn uất này đủ để thể hiện sự tức giận muốn giết người của cô ta.
Người đàn ông mà Doãn Nhược Thi không thể có được bằng mọi cách nhưng trong mắt An Chỉ Nguyệt chỉ là vô giá trị.
Cái kiểu tức giận và ghen tuông này khiến cô ta mất lý trí, hét vào điện thoại: “Đồ chó đẻ, đồ khốn kiếp, cô cướp đi anh Lục Minh của tôi, làm cho anh ấy buồn và xấu hổ. Hãy chờ xem! Tôi sẽ khiến cho cô chết không có chỗ chôn.”
“Doãn Nhược Thi, tôi không thể ngăn cản ý định của người khác, tôi biết mình cần làm gì, đây không phải là lần đầu tiên cô chống lại tôi. Cứ việc tới, tôi chờ cô”.
Nói xong, cô lập tức ngắt cuộc gọi.
Không có bằng chứng nào chứng minh rằng Doãn Lam không phải là do cô ta giết, vì vậy nếu lần này Doãn Nhược Thi ra tay thì vẫn có thể nắm được nhược điểm của cô ta.
Chiếc taxi dừng trước cửa nhà.
An Chỉ Nguyệt thanh toán tiền xong xuống xe, cô đứng bất động ở cửa biệt thự, cô không có dũng khí đi vào.
Nếu … Bộ Dực Thành cũng tức giận, cô phải làm sao bây giờ?
An Chỉ Nguyệt lo lắng bước vào biệt thự.
Sau khi vào nhà, không thấy Bộ Dực Thành ở phòng khách, cô thay giày và nhìn xung quanh.
Vừa nhìn vừa đi tới ghế sofa “Anh Dực Thành …”
Cô gọi lớn. Không ai trong nhà đáp lại.
Cô miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha thở dài.
Cảm thấy không ổn, cô lấy điện thoại di động ra xem.
Các tin tức của ngày hôm nay đã được đăng tải trên Internet và một số người thậm chí còn nhận ra rằng Lục Minh là con trai của một doanh nhân giàu có được nhiều người biết đến.
Cô nên giải thích thế nào với Bộ Dực Thành?
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy tồi tệ.
Chương 681:
Đang suy nghĩ miên man, cô bấm số của Lạc Thập Thất.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia kính cẩn nói: “Chào cô An.”
“Tôi muốn hỏi, sếp của anh ở đâu?”
An Chỉ Nguyệt lo lắng hỏi.
Lạc Thập Thất cười dịu dàng nói: “Cô An muốn tìm cậu chủ sao không gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy?”
“Tôi …” An Chỉ Nguyệt trong lòng cảm thấy có lỗi nên không dám gọi cho Bộ Dực Thành, sợ rằng anh đã xem được tin tức, cô muốn thăm dò xem anh có tức giận không.
“Tôi đang cùng với anh ấy đang khảo sát ở văn phòng chi nhánh. Anh ấy đang ở bên cạnh tôi. Có cần tôi gọi cho anh ấy không?”
“Không … không cần.” An Chỉ Nguyệt vội vàng từ chối. Nếu bây giờ Bộ Dực Thành đang bận tức là không có thời gian để xem tin tức trên Internet.
“Được.” Lạc Thập Thất đáp.
An Chỉ Nguyệt lập tức ngắt cuộc gọi, nhẹ nhõm cả người, thả mình nằm trên sô pha.
Sau khi Lạc Thập Thất ngắt cuộc gọi, anh nhìn lên Bộ Dực Thành thấy đang chờ nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng và mong đợi, lúc cậu ngắt cuộc gọi, khuôn mặt Bộ Dực Thành trở nên nặng nề và khó coi vô cùng.
Lạc Thập Thất bất lực nhún vai, vẻ mặt vô tội như hiện lên dòng chữ: “Không phải lỗi của tôi.”
“Cô An nói không định nói chuyện với anh nên đã gọi điện thoại cho tôi hỏi sếp đang ở đâu, cũng không nói thêm gì nữa.”
Sắc mặt Bộ Dực Thành càng lúc càng trở nên khó coi, anh đập mạnh xấp tài liệu xuống mặt bàn.
Một số quản lý đứng trước văn phòng căng thẳng cúi đầu sợ hãi trước sự tức giận bất ngờ của Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số của An Chỉ Nguyệt.
Anh tập trung lắng nghe.
Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của An Chỉ Nguyệt từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Alo, anh Dực Thành.”
Bộ Dực Thành ngồi đó, hất tay những người quản lý trước mặt ý muốn họ ra ngoài.
Vài người quản lý lập tức quay đi, hoảng sợ bỏ chạy, vội vã rời khỏi văn phòng.
“Chỉ Nguyệt à, Thập Thất nói là em gọi tìm anh, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói rối rắm của An Chỉ Nguyệt ngắt quãng, rất khó nghe.
“Không, không có chuyện gì, chỉ muốn xem hiện tại anh có bận hay không. Nếu …”
Cô chưa nói hết lời, Bộ Dực Thành đã lập tức cắt ngang: “Hiện tại anh không bận, cứ nói đi.”
” … “
An Chỉ Nguyệt im lặng.
Trong một lúc lâu, anh đợi cô nói, cô đang do dự không biết nên nói như thế nào.
Qua điện thoại di động, cả hai càng trở nên trầm mặc ít nói hơn.
Cảm giác này khiến trái tim Bộ Dực Thành rất lạnh.
Anh biết An Chỉ Nguyệt không hoàn toàn tin tưởng anh, thậm chí không hoàn toàn sống đúng bản thân mình.
Bộ Dực Thành giọng nói khó chịu hơn một chút, uy nghiêm và kiên quyết: “Anh là chồng của em, em có chuyện gì cứ nói cho anh biết.”
An Chỉ Nguyệt trong lòng khẽ run lên. Nghe thấy trong lời nói của anh mang theo sự nghiêm khắc, cô lo lắng thú nhận: “Em bị một người cầu hôn.”
“…”
Khuôn mặt của Bộ Dực Thành ngay lập tức sầm xuống.
Trái tim cũng luống cuống.
Khuôn mặt của Lạc Thập Thất đột nhiên trở nên tồi tệ hơn, khẩn trương nhìn an.
Chương 682:
Bên kia điện thoại, An Chỉ Nguyệt đang giải thích.
Bộ Dực Thành nghe mà không nói lời nào, Lạc Thập Thất tò mò, hận không thể dán lỗ tai vào điện thoại di động.
Không biết An Chỉ Nguyệt đã nói gì với anh, làm cho khuôn mặt anh giờ phút này trở nên tức giận, sắc mặt khó coi vô cùng.
Có vẻ như điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
Lạc Thập Thất cầm tập tài liệu lên, hơi cúi đầu khi anh đang nghe điện thoại, sau đó rời khỏi văn phòng.
Nếu cậu không rời đi, cậu sẽ bị liên luỵ.
“Anh Dực Thành, bạn em nói hôm nay đưa em đi chơi. Em cứ tưởng là đi mua sắm bình thường. Không ngờ cô ta đưa em đến phố đi bộ. Em bị Lục Minh cầu hôn, em rất muốn bỏ đi nhưng có quá nhiều người xung quanh em. Họ còn chụp ảnh, quay video lại, hiện tại đang bị phát tán rất nhiều trên Internet. “
Nghe An Chỉ Nguyệt nói xong, khuôn mặt Bộ Dực Thành đen như mực, anh nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
An Chỉ Nguyệt cũng không biết trả lời cuộc gọi như thế nào, đành nói: “Vậy, Anh đi làm đi.”
Sau đó liền ngắt cuộc gọi.
Bộ Dực Thành để điện thoại xuống, lên mạng tìm kiếm bốn chữ: “cầu hôn không thành.”
Không cần An Chỉ Nguyệt nói, anh cũng biết rằng chắc chắn đối phương đã thất bại.
Vì An Chỉ Nguyệt là vợ anh, là người phụ nữ đã có chồng.
Kết quả là, một tin tức mới nhất xuất hiện đầu tiên. Quả thật có rất nhiều video và hình ảnh đã được lan truyền rầm rộ, nhưng phần lớn trong số đó là những tin tức tầm phào về sự thất bại của người đàn ông và tin tức chế nhạo.
Dù đây không phải là ngôi sao nổi tiếng thì loại tin tức này cũng bị người khác cười nhạo, cũng sẽ không quan tâm lắm nhưng ở trong mắt Bộ Dực Thành là chuyện lớn.
Anh gác công việc sang một bên, cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Thập Thất.
Ngay khi Lạc Thập Thất kết nối, anh lạnh lùng và hùng hồn nói: “Cậu lập tức liên hệ với một số nền tảng lớn và xóa tất cả tin tức về màn cầu hôn của Chỉ Nguyệt.”
“Cô An được cầu hôn sao ?”
“…” Bộ Dực Thành im lặng.
Qua chiếc điện thoại, Lạc Thập Thất có thể cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu lập tức im lặng, không dám nói thêm một lời nào, đành trả lời: “Vâng sếp.”
Sau đó anh ngắt cuộc gọi.
Bộ Dực Thành ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, đầu đau dữ dội.
Cơn đau đầu đột ngột khiến anh cảm thấy nóng ruột.
Đầu óc anh chỉ toàn cảnh An Chỉ Nguyệt được cầu hôn, dù không có mặt nhưng anh đã xem đoạn video trên mạng, giống như ước mong của mọi phụ nữ.
Nhưng đối với anh, An Chỉ Nguyệt lại là người mở miệng nói đến chuyện kết hôn trước.
Liệu cô ấy có để tâm vì không có lời cầu hôn nào không?
Bộ Dực Thành càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy đau đầu.
Anh ấn đầu ngón tay ở thái dương và thở dài.
Sau một lúc, anh đứng dậy khỏi bàn làm việc và ra ngoài văn phòng với chiếc điện thoại di động của mình.
Sau nửa giờ, xe của Bộ Dực Thành trở về nhà.
An Chỉ Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tắt bếp, rửa tay chạy ra ngoài.
“Anh Dực Thành…”
Bộ Dực Thành vừa bước vào vừa cởi áo vest, anh nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nhàn nhạt đáp: “ừm.”
“Anh đi làm về sớm vậy?”
Chương 683:
An Chỉ Nguyệt khẩn trương tháo tạp dề, đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận chú ý đến cảm xúc của anh.
Cô rất lo, lo rằng anh ấy sẽ quan tâm đến việc cầu hôn kia.
Bộ Dực Thành một bước tiến đến An Chỉ Nguyệt, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu êm ái, nói từng chữ: “Chỉ Nguyệt, anh sẽ làm thủ tục nhập cảnh cho em vào ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đến sống ở Tịch Quốc.”
An Chỉ Nguyệt trầm mặc, im lặng nhìn anh.
“Nhưng vụ án của em vẫn chưa được giải quyết xong, em không muốn cứ rời đi như vậy.” An Chỉ Nguyệt không muốn bị kết tội là kẻ giết người trong suốt phần đời còn lại của mình, ngay cả khi cảnh sát đã thả cô ra.
Mặc dù bây giờ cô được coi là vô tội, nhưng mọi người trong gia đình cô, gia đình Nhược Lam đều cho rằng cô có tội.
Dực Thành mím môi, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Em chắc chắn được bao nhiêu phần chuyện này là do em họ Doãn Nhược Thi của anh làm?”
“Một trăm phần trăm chắc chắn.”
Giọng điệu của An Chỉ Nguyệt cũng phi thường kiên định.
“Muốn tìm ra kẻ sát nhân ở phía sau ra, dựa vào tuần tự thì chậm hơn, nhưng có một phương pháp rất hiệu quả. Bước đầu tiên phải xác định được hung thủ là ai.”
“Cách gì?” An Chỉ Nguyệt cao hứng, cơ thể không khỏi tiến lên một bước, tiến lại gần anh.
“Phương pháp câu cá.”
An Chỉ Nguyệt im lặng.
Dực Thành nhìn vẻ mặt rối rắm của cô liền biết phương pháp này có chút vô nhân đạo, nhưng đối với kẻ giết người thực sự mà nói, đó là cách tốt nhất và nhanh nhất.
“Cái gì làm mồi dụ?” An Chỉ Nguyệt hỏi.
Dực Thành vươn tay sờ sờ đầu cô, khẽ lẩm bẩm: “Những chuyện này, đừng lo lắng, cứ giao cho anh.”
An Chỉ Nguyệt không khỏi sửng sốt, trái tim cô đột nhiên đập liên hồi, bởi vì Bộ Dực Thành lơ đãng đưa tay chạm vào đầu cô, cảm giác dịu dàng nâng niu khiến cô cảm thấy căng thẳng chưa từng thấy.
Cảm thấy tim đập thình thịch.
Mặt cô nóng bừng, hơi thở gấp gáp, cô lúng túng cúi mắt xuống và lẩm bẩm: “Em vào nấu nốt những món còn lại, rất nhanh chúng ta có thể ăn tối.”
Nói xong, cô quay lưng bỏ chạy.
Cô ngượng ngùng.
Bộ Dực Thành nhìn cô vội vàng rời đi, trong lòng chùng xuống, anh chỉ muốn từ từ xích lại gần cô, muốn quan hệ giữa hai người thân thiết hơn.
Bắt đầu bằng những sự tiếp xúc cơ thể đơn giản.
Tuy nhiên, cô có vẻ rất bài xích.
Chỉ là sờ đầu một cái mà cô đã chạy trốn.
Ngày cưới, anh đã suy nghĩ rất kỹ và chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô chỉ muốn tìm một nơi tránh gió, chứ không phải là cô thíċh anh, yêu anh, anh không dám hi vọng được cô yêu nên không dám nghĩ vượt ra ngoài khả năng.
Hôm nay, bữa tối được kết thúc trong bầu không khí im lặng.
Hai người không có nói chuyện gì, về phòng tắm rửa đi ngủ.
Sau khi Dực Thành nói về phương pháp câu cá, một tuần liền không có tin tức gì.
An Chỉ Nguyệt dọn dẹp nhà hàng ngày, lau dọn, nấu nướng và thỉnh thoảng đi chợ.
Ngoại trừ việc rủ bạn thân Lương Ý ra ngoài tụ tập cà phê, cô cũng không liên lạc với Hạo Nhi nữa.
Hạo Nhi cũng biết An Chỉ Nguyệt cố ý xa lánh mình, cô cũng biết chính mình đã làm mất đi một người bạn gái, bỏ đi một tình bạn.
Cho dù cô cố ý thân thiết với An Chỉ Nguyệt, An Chỉ Nguyệt cũng chỉ lịch sự với cô, không còn nói mọi chuyện như trước nữa.
Tuần này trôi qua rất yên bình.
Bộ Dực Thành rất bận, bận đến nỗi không gặp ai, cô không biết Bộ Dực Thành đang làm gì, có khi cả ngày không gặp được nhau.
Chương 684:
An Chỉ Nguyệt thỉnh thoảng nhận được tin tức từ cha mẹ, chỉ dặn dò đơn giản là lo cho bản thân, đừng làm phiền gia đình nữa, đừng gây chuyện với người của Bộ gia, đừng khiến gia đình cô mất đi một chỗ dựa.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng còn ích kỷ như vậy.
Trời chạng vạng, hoàng hôn bao phủ khắp mặt đất.
Lúc mặt trời lặn, Lạc Thập Thất đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa biệt thự, gõ cửa.
Cô đi ra ngoài, anh ta cung kính nói: “Cô An, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, sếp bảo tôi đến đón cô.”
“Sắp xếp ổn thỏa? Sắp xếp cái gì?”
An Chỉ Nguyệt khó hiểu hỏi.
Lạc Thập Thất làm động tác mời: “Mời cô An đi theo tôi.”
An Chỉ Nguyệt sờ sờ tóc, nhìn xuống áo quần đang mặc trên người rất bình thường, vội vàng nói: “Vậy chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
“Cô An không cần thay quần áo, cứ như thế này là tốt rồi.” Lạc Thập Thất thành thật nói.
An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng cười cười, cô gật đầu, đóng cửa đi theo Lạc Thập Thất rời đi.
Hóa ra không phải là đi dùng bữa tối dưới ánh nến với Bộ Dực Thành, cho nên cũng không cần mặc quần áo đặc biệt trịnh trọng.
Nhưng cô tò mò rằng Lạc Thập Thất sẽ đưa cô đi đâu.
Sau khi lên xe, xe phóng như ngựa trên đại lộ.
Đèn đường vừa bật sáng.
Thành phố phồn hoa.
Nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài, phố xá người qua lại, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, giữa quần chúng sinh linh không ai quan tâm đến cô, không một ai quan tâm cô một cách chân thành.
Kể cả những người thân nhất, đều ích kỷ.
Người đàn ông đáng tin nhất đã nói dối cô từ khi cô còn nhỏ, nói dối rất nhiều, tất cả đều là dối trá.
Cô cảm thấy rất nực cười khi bây giờ lại kết hôn với một người đàn ông mà cô đã sợ hãi từ khi còn nhỏ, Bộ Dực Thành.
Ngược lại, người đàn ông này hóa ra lại là người tốt nhất với cô.
Những suy nghĩ lung tung cuối cùng cũng đưa cô đến nhà họ bộ Cô rất tò mò tại sao Lạc Thập Thất lại đưa cô đến nhà họ Bộ.
Ông cụ bộ và những người khác vô cùng ghét bỏ cô, cô lo lắng hỏi Lạc Thập Thất: “Tại sao lại đến nhà họ bộ, anh Dực Thành đâu? Anh ấy có ở đó không?”
“Cô An đừng lo lắng, sếp sẽ không để cho cô gặp phiền phức, cứ theo tôi đi.” Lạc Thập Thất xuống xe, chạy tới ghế phụ, mở cửa cho An Chỉ Nguyệt.
Sau khi An Chỉ Nguyệt xuống xe, thấy Bộ gia rất yên tĩnh.
Đèn trong vườn bên ngoài biệt thự cũng đã tắt hết.
Lạc Thập Thất dẫn cô đi theo con đường cửa sau.
Cô bối rối đi theo.
Biệt thự Bộ gia rực rỡ ánh đèn.
Đột nhiên, có một cái búng tay.
Trong phút chốc, toàn bộ ánh đèn trong biệt thự tối sầm.
Doãn Nhược Thi đang đắp mặt nạ trong phòng sửng sốt, trong bóng tối đột ngột đứng dậy, lo lắng hét lên: “Cô … Cô cô ơi, cô vào đây đi, sao đột nhiên tắt hết điện vậy?”
Không có ai trả lời.
Doãn Nhược Thi lập tức lấy điện thoại ra, bật đèn điện thoại, bước ra cửa.
Ngoài cửa, cô hét lên bên ngoài kêu lên: “Mẹ … Ba … Ông ngoại, mọi người ở dưới phòng khách à?”
Tất cả yên lặng.
Trong bóng tối này, cô hoảng sợ muốn chết.
Chương 685:
Và ngôi nhà vốn luôn sôi động bỗng yên ắng đến kinh khủng, mọi người đều không thấy một ai.
Doãn Nhược Thi cầm lấy điện thoại di động đi đến gõ cửa phòng mấy anh em họ, không ai trả lời, phòng ba mẹ và ông ngoại cô cũng không có ai trả lời, thậm chí khóa chặt, cũng không có động tĩnh gì.
Càng nghĩ đến đây cô càng hoảng sợ, biệt thự lớn như vậy, nhà lớn như vậy, mà cô chưa bao giờ gặp sự cố mất điện, cô cảm thấy sởn cả tóc gáy, toàn thân nổi da gà.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ truyền đến.
Cô vui mừng đến mức lập tức chạy lên lầu hai, có lẽ trong gia đình chắc còn có người.
Doãn Nhược Thi nghe theo tiếng động truyền tới một gian phòng, khi vừa nhìn thấy cửa phòng liền sợ hãi run lên, tóc tai dựng đứng, lưng đổ mồ hôi.
Đó là tiếng động phát ra từ trong phòng người chị gái đã chết của cô ta.
Cô ta sợ đến mức sợ hãi quay người chạy nhanh xuống lầu, muốn trốn khỏi nhà chạy ra đường, bên ngoài có người qua lại, xe cộ và ánh đèn cô ta sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Khi cô chạy xuống lầu một và kéo mạnh cửa, cô phát hiện cửa bị vật gì đó giữ chặt và không thể di chuyển.
Cô sợ đến mức khóc thét lên: “Mở cửa ra … Mẹ ơi … con sợ lắm…”
“Phụt” một tiếng, Doãn Nhược Thi sợ tới mức cứng đờ, bất giác quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, hai ngọn nến trên bàn cà phê chỗ sô pha đột nhiên sáng lên.
Ánh nến thắp sáng phòng khách, trong ánh sáng mờ ảo, một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ của người phụ nữ mặc đồ đỏ có phần giống với cô ta.
“A …” Doãn Nhược Thi sợ hãi hét lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống đất, sợ hãi kêu lên.
“Cứu mạng, cứu mạng…Có ai không…” Doãn Nhược Thi khóc rất lớn.
Cô sợ hãi run lên, lo lắng nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ trên ghế sô pha, nước mắt lưng tròng.
Mà tiếng khóc của cô ấy có vẻ rõ ràng hơn trong ngôi biệt thự trống trải này, tiếng khóc thút thít vang vọng khắp căn phòng càng kinh hoàng hơn.
Không ai trả lời cô cho dù cô khóc hay la hét như thế nào.
“Đừng khóc, đừng gọi, em gái, chị ở đây cùng em.” Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi trên ghế sô pha đột nhiên phát ra một giọng nói yếu ớt, đáng sợ như thể phát ra từ địa ngục.
Ngay khi âm thanh này phát ra, Doãn Nhược Thi sợ hãi run lên, cô sắp ngất đi, kinh hãi nằm trên mặt đất.
“Cô là ai? …… là ai?” Doãn Nhược Thi nghẹn ngào và khóc, giọng nói của cô ấy càng lúc càng run rẩy.
Sợ đến nỗi tiểu không tự chủ được, ướt hết cả quần, giọng nói trở nên khàn khàn, cả người mềm nhũn xụi lơ trên sàn.
“Chị là chị gái của em, em sớm như vậy đã quên chị sao?” Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ áo đỏ vô cùng kinh hãi.
“Ahhhh…..”
Người phụ nữ mặc áo đỏ đột ngột đứng dậy.
Nước mắt của Doãn Nhược Thi chảy dài, cô ta lo lắng run rẩy, nhưng cô ta không thể nhúc nhích đôi chân của mình.
“Đừng qua đây, đừng qua đây, cô là ai? Tại sao cô ở đây.”
“Em gái ơi, cái bánh đó có độc, chị là chị của em mà sao em lại làm vậy với chị?”
“Uhuhu … không phải là em, thực sự, không phải là em mà.” Doãn Nhược Thi đau lòng khóc, bởi vì sợ hãi.
Người phụ nữ áo đỏ thong thả đi về phía Doãn Nhược Thi, bước đi rất chậm rãi, lơ lửng như một bóng ma, càng đến gần, Doãn Nhược Thi càng sợ hãi, càng ngã quỵ, mất tự chủ.
“Đừng đến đây, làm ơn, woo woo woo … Thực sự không phải là em, mà là An Chỉ Nguyệt, là bánh mà An Chỉ Nguyệt đưa cho chị, cô ta là kẻ giết người, tại sao chị không đi tìm cô ta… tại sao…”
“Em gái à, chị biết, bánh kem đó là em muốn đưa An Chỉ Nguyệt … là em đã đầu độc chị…”
Người phụ nữ dừng lại cách Doãn Nhược Thi chưa đầy một mét, trong bóng tối khuôn mặt khó nhìn thấy một cách rõ ràng.
Ngọn nến lung linh trong phòng khách đang sáng lờ mờ, ngay lập tức bị dập tắt bởi một cơn gió từ ban công thổi vào.
Chương 686:
Lúc này, cả phòng khách càng thêm bí bách và kỳ quái hơn.
Giọng nói của người phụ nữ áo đỏ càng thêm mơ hồ vang vọng, Doãn Nhược Thi sợ tới mức không thể phát ra tiếng, giọng nói run rẩy giải thích: “Em thật sự không muốn giết chị gái mình, em thật sự không muốn giết chị. … là An Chỉ Nguyệt … là cô ta.”
“Em gái … Nếu em còn nói dối, chị sẽ cắt lưỡi của em.”
“Oh oh … đừng!” Doãn Nhược Thi hèn nhát lùi lại, nhưng không thể di chuyển cơ thể của mình. “Em không đầu độc chị. Em hạ độc trong bánh kem là muốn An Chỉ Nguyệt ăn. Cô ta cướp đi anh Lục Minh… huuuuhu … Em hận cô ta, cô ta đáng chết, em muốn đầu độc chết cô ta.”
“Huhuuuu … Em muốn đưa chiếc bánh này cho cô ta, không ngờ chiếc bánh này lại được đa cho chị, lỗi là của An Chỉ Nguyệt, nếu cô ta ăn chiếc bánh này thì chị sẽ không phải chết đâu.”
“Em đã mua chất độc ở đâu? Chị không biết mình đã nhiễm phải chất độc gì nên không thể nói nguyên nhân sau khi chết, Diêm Vương muốn hỏi chị chết như thế nào, nhưng chị không thể nói nguyên nhân, chị muốn lên hỏi em, em nói cho chị biết, chị có thể đi đầu thai làm người.”
Doãn Nhược Thi vừa khóc vừa gật đầu.
“Nó được mua từ một bác sĩ ở bệnh viện, em không biết nó là gì, anh ta nói nó là chất độc chết người. Anh ta đã tính em 5000 tệ …”
“Còn gì nữa?”
“Vì sắp đến ngày sinh nhật An Chỉ Nguyệt nên em kêu cô ta đặt bánh kem, em đã bí mật theo dõi, sau đó nhìn thấy chiếc bánh của cô ta trong tiệm bánh, em mua chuộc cô nhân viên, tranh thủ một lúc hạ độc vào bánh.”
“Tiếp tục nói đi .”
“Huuuuu … Em không muốn giết chị chút nào, em chỉ nghĩ đó là sinh nhật của An Chỉ Nguyệt, em đã quên rằng sinh nhật của chị gái cũng vào ngày này.”
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc bánh này sẽ đưa đến chỗ chị, đó không phải lỗi của em, đó là lỗi của An Chỉ Nguyệt…”
“Em gái ! Cảm ơn em!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa nói xong lời này.
Chỉ với một tích tắc, đèn trong toàn bộ phòng khách đã bật sáng.
Lần này, Doãn Nhược Thi có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng trước mặt mình.
Một chiếc váy đỏ đơn giản, mái tóc dài rối bù, thân hình và khuôn mặt có phần giống với chị gái.
Nhưng cô không phải là ma, mà là một người phụ nữ bình thường, lúc này đang cười nhạt với cô.
Doãn Nhược Thi hoảng sợ lau nước mắt.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một nhóm cảnh sát xuất hiện.
Doãn Nhược Thi cả người choáng váng, cô ấy kinh hãi nhìn xung quanh và lau nước mắt, khuôn mặt vô hồn, thất thần.
Cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số các cảnh sát, đó là An Chỉ Nguyệt.
Cô ấy được bảo vệ bởi Lạc Thập Thất và bước ra khỏi một căn phòng, khuôn mặt cô nghiêm túc và đôi mắt đen của cô đang nhìn chằm chằm vào Doãn Nhược Thi.
Mọi người đã nghe những gì Doãn Nhược Thi nói vừa rồi.
Cảnh sát đến và kéo cô ấy lên khỏi mặt đất, sau đó cô ấy nhận ra rằng mình đã trúng kế.
“Cô cố tình làm vậy …” Doãn Nhược Thi hét lên như điên: “cô cố ý đào bẫy lừa tôi …”
Mọi người trong gia đình này đã bị cảnh sát mời ra ngoài từ lâu, trong một căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Xem truyền hình trực tiếp trong video.
Ngay cả khi thực tế đang ở trước mắt, không ai muốn tin rằng đó là sự thật.
Họ cũng cảm thấy rằng Doãn Nhược Thi sợ hãi nên nói những điều vô nghĩa, và họ đang điên cuồng bảo vệ Doãn Nhược Thi.
Nhìn thấy Doãn Nhược Thi sợ tới mức sắp ngất đi, mọi người trong nhà đều cảm thấy đau lòng, nhưng đối mặt với cái kết như vậy thì rất thất vọng.
Thực tế là cảnh sát muốn bắt Doãn Nhược Thi đi, và không ai dám ngăn cản.
Thời điểm Doãn Nhược Thi bị cảnh sát đưa ra khỏi cửa, ngất xỉu, bị cảnh sát kéo lê.
An Chỉ Nguyệt đứng bất động trong phòng khách quan sát.
Anh takhông đủ can đảm để chấp nhận điều này.
“Không xem sao?”
“Em chắc chắn là cố ý làm giấy đăng ký kết hôn giả để từ chối anh? Chẳng lẽ là bởi vì em đã biết anh sẽ cầu hôn em sao?”
An Chỉ Nguyệt không khỏi cười lạnh, hỏi: “Lục Minh, từ khi còn nhỏ, tôi đã từ chối anh bao nhiêu lần rồi? Tại sao anh lại miễn cưỡng không chấp nhận sự thật?
Tôi không thích anh. Dù anh có cố gắng thế nào, tôi cũng không thích anh. Đây là lời nói thật của tôi.”
An Chỉ Nguyệt nói xong cất giấy đăng ký kết hôn vào túi, lướt ngang qua Lục Minh rồi rời đi.
Đi qua đám đông, Hạo Nhi ngay lập tức đuổi theo.
“Chỉ Nguyệt, chờ tớ …”
An Chỉ Nguyệt không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Tất cả những người qua đường bị bỏ lại để xem buổi biểu diễn, và những người được thuê bởi Lục Minh, xấu hổ và thất vọng nhìn anh ta.
Màn cầu hôn kết thúc trong thất bại.
Đám đông từ từ giải tán và chuyện tình cảm trở nên ảm đạm.
An Chỉ Nguyệt vừa lấy điện thoại ra xem giờ vừa đi.
Điều cô sợ nhất bây giờ chính là vì chuyện này, Doãn Nhược Thi lại càng ghét cô hơn.
Cô cũng lo lắng rằng Bộ Dực Thành sẽ hiểu lầm.
Khi cô định gọi điện thoại, Hạo Nhi bước đến và nói: “Chỉ Nguyệt, đợi tớ.”
An Chỉ Nguyệt dừng lại và quay về sau nhìn Hạo Nhi, người đang thở hổn hển.
“Chỉ Nguyệt, cậu làm gì đi nhanh vậy?”
An Chỉ Nguyệt lạnh giọng hỏi: “Hạo Nhi, chuyện hôm nay cậu có biết không?”
Hạo Nhi lập tức lắc đầu nhìn An Chỉ Nguyệt với ánh mắt lo lắng và bất an: “Không, tớ thật sự không biết, tớ chỉ muốn cùng cậu đi mua sắm, thật sự không biết Lục Minh bất ngờ cầu hôn cậu. “
An Chỉ Nguyệt nghĩ cô ta thật nực cười, còn dám nói dối cô vào lúc này?
Cố tình đưa cô đến đây rồi nói rằng bản thân không biết chuyện Lục Minh cầu hôn cô sao?
Bố trí màn này phải được chuẩn bị trước ít nhất một ngày.
An Chỉ Nguyệt cũng không thèm nói chuyện với cô ta.
Bởi vì nói thêm cũng chẳng có ích gì?
Bây giờ bắt cô ta thừa nhận cũng không có ích gì.
An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút, mới nói: “Tớ có việc phải làm. Cậu tự đi dạo một mình đi.”
Nói xong, An Chỉ Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.
Hạo Nhi đi theo cô.
“Chỉ Nguyệt, cậu đi đâu vậy?”
“Đừng đi theo tớ.” An Chỉ Nguyệt hừ lạnh, bước ra ngoài đường lớn, đưa tay vẫy taxi.
Hạo Nhi lo lắng giải thích: “Chỉ Nguyệt, cậu tức giận sao? Tớ thật sự không biết Lục Minh sẽ cầu hôn cậu.”
“Không cần giải thích, tớ tin cậu.”
Tin cô ta mới là lạ.
Đây là lần cuối cùng, không có lần sau, mặc dù An Chỉ Nguyệt sẽ không trực tiếp cắt đứt tình bạn với cô ta nhưng sẽ không bao giờ liên lạc nữa.
“Nhìn cậu giống như đang giận tớ vậy.” Hạo Nhi than thở.
“Không có.” An Chỉ Nguyệt lạnh lùng nói.
Tình cờ có một chiếc xe taxi dừng trước mặt An Chỉ Nguyệt, cô mở cửa bước lên xe mà không nói một lời.
Chương 680:
Cô thậm chí còn không nhìn Hạo Nhi.
Hạo Nhi đứng tại chỗ, nhìn An Chỉ Nguyệt trên xe với vẻ mặt đau khổ và buồn bã.
“Lái đi.” Tài xế lái xe rời đi.
Xe chạy trên đường cao tốc, An Chỉ Nguyệt yếu ớt dựa vào lưng ghế, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại trầm mặc.
Trái tim đã quá mệt mỏi.
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, không như mong muốn, luôn xuất hiện đủ thứ chuyện để làm cô cảm thấy phiền lòng.
Một người chị em tốt, một người bạn gái tốt bao nhiêu năm vậy mà đối xử với cô như thế này.
Nghĩ về điều này càng khiến cô cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra, lên mạng xem có tin tức gì về mình không.
Kết quả là, ngay khi cô lên mạng, nhiều thông tin đồn thổi, tài khoản mạng lớn, nhiều báo cáo phương tiện truyền thông mới đưa tin, ảnh video choáng ngợp và tin tức lan truyền toàn bộ trang web cùng một lúc.
Bây giờ công nghệ thông tin được phát triển tốt, đều có thể truyền hình trực tiếp.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
An Chỉ Nguyệt tim đập thình thịch và hồi hộp nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình.
Cô không biết ai lại gọi cho cô vào lúc này.
Cô hít sâu một hơi rồi nghe máy.
“Này.”
Giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ tức giận phát ra từ điện thoại: “An Chỉ Nguyệt, đồ khốn kiếp, cô nghĩ mình là ai? Chính cô dụ dỗ anh Lục Minh trước để anh ấy theo đuổi cô nhiều năm như vậy, hiện giờ lại khiến anh ấy trở thành trò cười của cả thế giới?”
Người đầu dây bên kia chính là Doãn Nhược Thi.
Có vẻ như cô ta đã xem tin tức, giọng nói phẫn uất này đủ để thể hiện sự tức giận muốn giết người của cô ta.
Người đàn ông mà Doãn Nhược Thi không thể có được bằng mọi cách nhưng trong mắt An Chỉ Nguyệt chỉ là vô giá trị.
Cái kiểu tức giận và ghen tuông này khiến cô ta mất lý trí, hét vào điện thoại: “Đồ chó đẻ, đồ khốn kiếp, cô cướp đi anh Lục Minh của tôi, làm cho anh ấy buồn và xấu hổ. Hãy chờ xem! Tôi sẽ khiến cho cô chết không có chỗ chôn.”
“Doãn Nhược Thi, tôi không thể ngăn cản ý định của người khác, tôi biết mình cần làm gì, đây không phải là lần đầu tiên cô chống lại tôi. Cứ việc tới, tôi chờ cô”.
Nói xong, cô lập tức ngắt cuộc gọi.
Không có bằng chứng nào chứng minh rằng Doãn Lam không phải là do cô ta giết, vì vậy nếu lần này Doãn Nhược Thi ra tay thì vẫn có thể nắm được nhược điểm của cô ta.
Chiếc taxi dừng trước cửa nhà.
An Chỉ Nguyệt thanh toán tiền xong xuống xe, cô đứng bất động ở cửa biệt thự, cô không có dũng khí đi vào.
Nếu … Bộ Dực Thành cũng tức giận, cô phải làm sao bây giờ?
An Chỉ Nguyệt lo lắng bước vào biệt thự.
Sau khi vào nhà, không thấy Bộ Dực Thành ở phòng khách, cô thay giày và nhìn xung quanh.
Vừa nhìn vừa đi tới ghế sofa “Anh Dực Thành …”
Cô gọi lớn. Không ai trong nhà đáp lại.
Cô miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha thở dài.
Cảm thấy không ổn, cô lấy điện thoại di động ra xem.
Các tin tức của ngày hôm nay đã được đăng tải trên Internet và một số người thậm chí còn nhận ra rằng Lục Minh là con trai của một doanh nhân giàu có được nhiều người biết đến.
Cô nên giải thích thế nào với Bộ Dực Thành?
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy tồi tệ.
Chương 681:
Đang suy nghĩ miên man, cô bấm số của Lạc Thập Thất.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia kính cẩn nói: “Chào cô An.”
“Tôi muốn hỏi, sếp của anh ở đâu?”
An Chỉ Nguyệt lo lắng hỏi.
Lạc Thập Thất cười dịu dàng nói: “Cô An muốn tìm cậu chủ sao không gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy?”
“Tôi …” An Chỉ Nguyệt trong lòng cảm thấy có lỗi nên không dám gọi cho Bộ Dực Thành, sợ rằng anh đã xem được tin tức, cô muốn thăm dò xem anh có tức giận không.
“Tôi đang cùng với anh ấy đang khảo sát ở văn phòng chi nhánh. Anh ấy đang ở bên cạnh tôi. Có cần tôi gọi cho anh ấy không?”
“Không … không cần.” An Chỉ Nguyệt vội vàng từ chối. Nếu bây giờ Bộ Dực Thành đang bận tức là không có thời gian để xem tin tức trên Internet.
“Được.” Lạc Thập Thất đáp.
An Chỉ Nguyệt lập tức ngắt cuộc gọi, nhẹ nhõm cả người, thả mình nằm trên sô pha.
Sau khi Lạc Thập Thất ngắt cuộc gọi, anh nhìn lên Bộ Dực Thành thấy đang chờ nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng và mong đợi, lúc cậu ngắt cuộc gọi, khuôn mặt Bộ Dực Thành trở nên nặng nề và khó coi vô cùng.
Lạc Thập Thất bất lực nhún vai, vẻ mặt vô tội như hiện lên dòng chữ: “Không phải lỗi của tôi.”
“Cô An nói không định nói chuyện với anh nên đã gọi điện thoại cho tôi hỏi sếp đang ở đâu, cũng không nói thêm gì nữa.”
Sắc mặt Bộ Dực Thành càng lúc càng trở nên khó coi, anh đập mạnh xấp tài liệu xuống mặt bàn.
Một số quản lý đứng trước văn phòng căng thẳng cúi đầu sợ hãi trước sự tức giận bất ngờ của Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số của An Chỉ Nguyệt.
Anh tập trung lắng nghe.
Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của An Chỉ Nguyệt từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Alo, anh Dực Thành.”
Bộ Dực Thành ngồi đó, hất tay những người quản lý trước mặt ý muốn họ ra ngoài.
Vài người quản lý lập tức quay đi, hoảng sợ bỏ chạy, vội vã rời khỏi văn phòng.
“Chỉ Nguyệt à, Thập Thất nói là em gọi tìm anh, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói rối rắm của An Chỉ Nguyệt ngắt quãng, rất khó nghe.
“Không, không có chuyện gì, chỉ muốn xem hiện tại anh có bận hay không. Nếu …”
Cô chưa nói hết lời, Bộ Dực Thành đã lập tức cắt ngang: “Hiện tại anh không bận, cứ nói đi.”
” … “
An Chỉ Nguyệt im lặng.
Trong một lúc lâu, anh đợi cô nói, cô đang do dự không biết nên nói như thế nào.
Qua điện thoại di động, cả hai càng trở nên trầm mặc ít nói hơn.
Cảm giác này khiến trái tim Bộ Dực Thành rất lạnh.
Anh biết An Chỉ Nguyệt không hoàn toàn tin tưởng anh, thậm chí không hoàn toàn sống đúng bản thân mình.
Bộ Dực Thành giọng nói khó chịu hơn một chút, uy nghiêm và kiên quyết: “Anh là chồng của em, em có chuyện gì cứ nói cho anh biết.”
An Chỉ Nguyệt trong lòng khẽ run lên. Nghe thấy trong lời nói của anh mang theo sự nghiêm khắc, cô lo lắng thú nhận: “Em bị một người cầu hôn.”
“…”
Khuôn mặt của Bộ Dực Thành ngay lập tức sầm xuống.
Trái tim cũng luống cuống.
Khuôn mặt của Lạc Thập Thất đột nhiên trở nên tồi tệ hơn, khẩn trương nhìn an.
Chương 682:
Bên kia điện thoại, An Chỉ Nguyệt đang giải thích.
Bộ Dực Thành nghe mà không nói lời nào, Lạc Thập Thất tò mò, hận không thể dán lỗ tai vào điện thoại di động.
Không biết An Chỉ Nguyệt đã nói gì với anh, làm cho khuôn mặt anh giờ phút này trở nên tức giận, sắc mặt khó coi vô cùng.
Có vẻ như điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
Lạc Thập Thất cầm tập tài liệu lên, hơi cúi đầu khi anh đang nghe điện thoại, sau đó rời khỏi văn phòng.
Nếu cậu không rời đi, cậu sẽ bị liên luỵ.
“Anh Dực Thành, bạn em nói hôm nay đưa em đi chơi. Em cứ tưởng là đi mua sắm bình thường. Không ngờ cô ta đưa em đến phố đi bộ. Em bị Lục Minh cầu hôn, em rất muốn bỏ đi nhưng có quá nhiều người xung quanh em. Họ còn chụp ảnh, quay video lại, hiện tại đang bị phát tán rất nhiều trên Internet. “
Nghe An Chỉ Nguyệt nói xong, khuôn mặt Bộ Dực Thành đen như mực, anh nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
An Chỉ Nguyệt cũng không biết trả lời cuộc gọi như thế nào, đành nói: “Vậy, Anh đi làm đi.”
Sau đó liền ngắt cuộc gọi.
Bộ Dực Thành để điện thoại xuống, lên mạng tìm kiếm bốn chữ: “cầu hôn không thành.”
Không cần An Chỉ Nguyệt nói, anh cũng biết rằng chắc chắn đối phương đã thất bại.
Vì An Chỉ Nguyệt là vợ anh, là người phụ nữ đã có chồng.
Kết quả là, một tin tức mới nhất xuất hiện đầu tiên. Quả thật có rất nhiều video và hình ảnh đã được lan truyền rầm rộ, nhưng phần lớn trong số đó là những tin tức tầm phào về sự thất bại của người đàn ông và tin tức chế nhạo.
Dù đây không phải là ngôi sao nổi tiếng thì loại tin tức này cũng bị người khác cười nhạo, cũng sẽ không quan tâm lắm nhưng ở trong mắt Bộ Dực Thành là chuyện lớn.
Anh gác công việc sang một bên, cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Thập Thất.
Ngay khi Lạc Thập Thất kết nối, anh lạnh lùng và hùng hồn nói: “Cậu lập tức liên hệ với một số nền tảng lớn và xóa tất cả tin tức về màn cầu hôn của Chỉ Nguyệt.”
“Cô An được cầu hôn sao ?”
“…” Bộ Dực Thành im lặng.
Qua chiếc điện thoại, Lạc Thập Thất có thể cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu lập tức im lặng, không dám nói thêm một lời nào, đành trả lời: “Vâng sếp.”
Sau đó anh ngắt cuộc gọi.
Bộ Dực Thành ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, đầu đau dữ dội.
Cơn đau đầu đột ngột khiến anh cảm thấy nóng ruột.
Đầu óc anh chỉ toàn cảnh An Chỉ Nguyệt được cầu hôn, dù không có mặt nhưng anh đã xem đoạn video trên mạng, giống như ước mong của mọi phụ nữ.
Nhưng đối với anh, An Chỉ Nguyệt lại là người mở miệng nói đến chuyện kết hôn trước.
Liệu cô ấy có để tâm vì không có lời cầu hôn nào không?
Bộ Dực Thành càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy đau đầu.
Anh ấn đầu ngón tay ở thái dương và thở dài.
Sau một lúc, anh đứng dậy khỏi bàn làm việc và ra ngoài văn phòng với chiếc điện thoại di động của mình.
Sau nửa giờ, xe của Bộ Dực Thành trở về nhà.
An Chỉ Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tắt bếp, rửa tay chạy ra ngoài.
“Anh Dực Thành…”
Bộ Dực Thành vừa bước vào vừa cởi áo vest, anh nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nhàn nhạt đáp: “ừm.”
“Anh đi làm về sớm vậy?”
Chương 683:
An Chỉ Nguyệt khẩn trương tháo tạp dề, đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận chú ý đến cảm xúc của anh.
Cô rất lo, lo rằng anh ấy sẽ quan tâm đến việc cầu hôn kia.
Bộ Dực Thành một bước tiến đến An Chỉ Nguyệt, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu êm ái, nói từng chữ: “Chỉ Nguyệt, anh sẽ làm thủ tục nhập cảnh cho em vào ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đến sống ở Tịch Quốc.”
An Chỉ Nguyệt trầm mặc, im lặng nhìn anh.
“Nhưng vụ án của em vẫn chưa được giải quyết xong, em không muốn cứ rời đi như vậy.” An Chỉ Nguyệt không muốn bị kết tội là kẻ giết người trong suốt phần đời còn lại của mình, ngay cả khi cảnh sát đã thả cô ra.
Mặc dù bây giờ cô được coi là vô tội, nhưng mọi người trong gia đình cô, gia đình Nhược Lam đều cho rằng cô có tội.
Dực Thành mím môi, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Em chắc chắn được bao nhiêu phần chuyện này là do em họ Doãn Nhược Thi của anh làm?”
“Một trăm phần trăm chắc chắn.”
Giọng điệu của An Chỉ Nguyệt cũng phi thường kiên định.
“Muốn tìm ra kẻ sát nhân ở phía sau ra, dựa vào tuần tự thì chậm hơn, nhưng có một phương pháp rất hiệu quả. Bước đầu tiên phải xác định được hung thủ là ai.”
“Cách gì?” An Chỉ Nguyệt cao hứng, cơ thể không khỏi tiến lên một bước, tiến lại gần anh.
“Phương pháp câu cá.”
An Chỉ Nguyệt im lặng.
Dực Thành nhìn vẻ mặt rối rắm của cô liền biết phương pháp này có chút vô nhân đạo, nhưng đối với kẻ giết người thực sự mà nói, đó là cách tốt nhất và nhanh nhất.
“Cái gì làm mồi dụ?” An Chỉ Nguyệt hỏi.
Dực Thành vươn tay sờ sờ đầu cô, khẽ lẩm bẩm: “Những chuyện này, đừng lo lắng, cứ giao cho anh.”
An Chỉ Nguyệt không khỏi sửng sốt, trái tim cô đột nhiên đập liên hồi, bởi vì Bộ Dực Thành lơ đãng đưa tay chạm vào đầu cô, cảm giác dịu dàng nâng niu khiến cô cảm thấy căng thẳng chưa từng thấy.
Cảm thấy tim đập thình thịch.
Mặt cô nóng bừng, hơi thở gấp gáp, cô lúng túng cúi mắt xuống và lẩm bẩm: “Em vào nấu nốt những món còn lại, rất nhanh chúng ta có thể ăn tối.”
Nói xong, cô quay lưng bỏ chạy.
Cô ngượng ngùng.
Bộ Dực Thành nhìn cô vội vàng rời đi, trong lòng chùng xuống, anh chỉ muốn từ từ xích lại gần cô, muốn quan hệ giữa hai người thân thiết hơn.
Bắt đầu bằng những sự tiếp xúc cơ thể đơn giản.
Tuy nhiên, cô có vẻ rất bài xích.
Chỉ là sờ đầu một cái mà cô đã chạy trốn.
Ngày cưới, anh đã suy nghĩ rất kỹ và chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô chỉ muốn tìm một nơi tránh gió, chứ không phải là cô thíċh anh, yêu anh, anh không dám hi vọng được cô yêu nên không dám nghĩ vượt ra ngoài khả năng.
Hôm nay, bữa tối được kết thúc trong bầu không khí im lặng.
Hai người không có nói chuyện gì, về phòng tắm rửa đi ngủ.
Sau khi Dực Thành nói về phương pháp câu cá, một tuần liền không có tin tức gì.
An Chỉ Nguyệt dọn dẹp nhà hàng ngày, lau dọn, nấu nướng và thỉnh thoảng đi chợ.
Ngoại trừ việc rủ bạn thân Lương Ý ra ngoài tụ tập cà phê, cô cũng không liên lạc với Hạo Nhi nữa.
Hạo Nhi cũng biết An Chỉ Nguyệt cố ý xa lánh mình, cô cũng biết chính mình đã làm mất đi một người bạn gái, bỏ đi một tình bạn.
Cho dù cô cố ý thân thiết với An Chỉ Nguyệt, An Chỉ Nguyệt cũng chỉ lịch sự với cô, không còn nói mọi chuyện như trước nữa.
Tuần này trôi qua rất yên bình.
Bộ Dực Thành rất bận, bận đến nỗi không gặp ai, cô không biết Bộ Dực Thành đang làm gì, có khi cả ngày không gặp được nhau.
Chương 684:
An Chỉ Nguyệt thỉnh thoảng nhận được tin tức từ cha mẹ, chỉ dặn dò đơn giản là lo cho bản thân, đừng làm phiền gia đình nữa, đừng gây chuyện với người của Bộ gia, đừng khiến gia đình cô mất đi một chỗ dựa.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng còn ích kỷ như vậy.
Trời chạng vạng, hoàng hôn bao phủ khắp mặt đất.
Lúc mặt trời lặn, Lạc Thập Thất đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa biệt thự, gõ cửa.
Cô đi ra ngoài, anh ta cung kính nói: “Cô An, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, sếp bảo tôi đến đón cô.”
“Sắp xếp ổn thỏa? Sắp xếp cái gì?”
An Chỉ Nguyệt khó hiểu hỏi.
Lạc Thập Thất làm động tác mời: “Mời cô An đi theo tôi.”
An Chỉ Nguyệt sờ sờ tóc, nhìn xuống áo quần đang mặc trên người rất bình thường, vội vàng nói: “Vậy chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
“Cô An không cần thay quần áo, cứ như thế này là tốt rồi.” Lạc Thập Thất thành thật nói.
An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng cười cười, cô gật đầu, đóng cửa đi theo Lạc Thập Thất rời đi.
Hóa ra không phải là đi dùng bữa tối dưới ánh nến với Bộ Dực Thành, cho nên cũng không cần mặc quần áo đặc biệt trịnh trọng.
Nhưng cô tò mò rằng Lạc Thập Thất sẽ đưa cô đi đâu.
Sau khi lên xe, xe phóng như ngựa trên đại lộ.
Đèn đường vừa bật sáng.
Thành phố phồn hoa.
Nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài, phố xá người qua lại, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, giữa quần chúng sinh linh không ai quan tâm đến cô, không một ai quan tâm cô một cách chân thành.
Kể cả những người thân nhất, đều ích kỷ.
Người đàn ông đáng tin nhất đã nói dối cô từ khi cô còn nhỏ, nói dối rất nhiều, tất cả đều là dối trá.
Cô cảm thấy rất nực cười khi bây giờ lại kết hôn với một người đàn ông mà cô đã sợ hãi từ khi còn nhỏ, Bộ Dực Thành.
Ngược lại, người đàn ông này hóa ra lại là người tốt nhất với cô.
Những suy nghĩ lung tung cuối cùng cũng đưa cô đến nhà họ bộ Cô rất tò mò tại sao Lạc Thập Thất lại đưa cô đến nhà họ Bộ.
Ông cụ bộ và những người khác vô cùng ghét bỏ cô, cô lo lắng hỏi Lạc Thập Thất: “Tại sao lại đến nhà họ bộ, anh Dực Thành đâu? Anh ấy có ở đó không?”
“Cô An đừng lo lắng, sếp sẽ không để cho cô gặp phiền phức, cứ theo tôi đi.” Lạc Thập Thất xuống xe, chạy tới ghế phụ, mở cửa cho An Chỉ Nguyệt.
Sau khi An Chỉ Nguyệt xuống xe, thấy Bộ gia rất yên tĩnh.
Đèn trong vườn bên ngoài biệt thự cũng đã tắt hết.
Lạc Thập Thất dẫn cô đi theo con đường cửa sau.
Cô bối rối đi theo.
Biệt thự Bộ gia rực rỡ ánh đèn.
Đột nhiên, có một cái búng tay.
Trong phút chốc, toàn bộ ánh đèn trong biệt thự tối sầm.
Doãn Nhược Thi đang đắp mặt nạ trong phòng sửng sốt, trong bóng tối đột ngột đứng dậy, lo lắng hét lên: “Cô … Cô cô ơi, cô vào đây đi, sao đột nhiên tắt hết điện vậy?”
Không có ai trả lời.
Doãn Nhược Thi lập tức lấy điện thoại ra, bật đèn điện thoại, bước ra cửa.
Ngoài cửa, cô hét lên bên ngoài kêu lên: “Mẹ … Ba … Ông ngoại, mọi người ở dưới phòng khách à?”
Tất cả yên lặng.
Trong bóng tối này, cô hoảng sợ muốn chết.
Chương 685:
Và ngôi nhà vốn luôn sôi động bỗng yên ắng đến kinh khủng, mọi người đều không thấy một ai.
Doãn Nhược Thi cầm lấy điện thoại di động đi đến gõ cửa phòng mấy anh em họ, không ai trả lời, phòng ba mẹ và ông ngoại cô cũng không có ai trả lời, thậm chí khóa chặt, cũng không có động tĩnh gì.
Càng nghĩ đến đây cô càng hoảng sợ, biệt thự lớn như vậy, nhà lớn như vậy, mà cô chưa bao giờ gặp sự cố mất điện, cô cảm thấy sởn cả tóc gáy, toàn thân nổi da gà.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ truyền đến.
Cô vui mừng đến mức lập tức chạy lên lầu hai, có lẽ trong gia đình chắc còn có người.
Doãn Nhược Thi nghe theo tiếng động truyền tới một gian phòng, khi vừa nhìn thấy cửa phòng liền sợ hãi run lên, tóc tai dựng đứng, lưng đổ mồ hôi.
Đó là tiếng động phát ra từ trong phòng người chị gái đã chết của cô ta.
Cô ta sợ đến mức sợ hãi quay người chạy nhanh xuống lầu, muốn trốn khỏi nhà chạy ra đường, bên ngoài có người qua lại, xe cộ và ánh đèn cô ta sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Khi cô chạy xuống lầu một và kéo mạnh cửa, cô phát hiện cửa bị vật gì đó giữ chặt và không thể di chuyển.
Cô sợ đến mức khóc thét lên: “Mở cửa ra … Mẹ ơi … con sợ lắm…”
“Phụt” một tiếng, Doãn Nhược Thi sợ tới mức cứng đờ, bất giác quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, hai ngọn nến trên bàn cà phê chỗ sô pha đột nhiên sáng lên.
Ánh nến thắp sáng phòng khách, trong ánh sáng mờ ảo, một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ của người phụ nữ mặc đồ đỏ có phần giống với cô ta.
“A …” Doãn Nhược Thi sợ hãi hét lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống đất, sợ hãi kêu lên.
“Cứu mạng, cứu mạng…Có ai không…” Doãn Nhược Thi khóc rất lớn.
Cô sợ hãi run lên, lo lắng nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ trên ghế sô pha, nước mắt lưng tròng.
Mà tiếng khóc của cô ấy có vẻ rõ ràng hơn trong ngôi biệt thự trống trải này, tiếng khóc thút thít vang vọng khắp căn phòng càng kinh hoàng hơn.
Không ai trả lời cô cho dù cô khóc hay la hét như thế nào.
“Đừng khóc, đừng gọi, em gái, chị ở đây cùng em.” Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi trên ghế sô pha đột nhiên phát ra một giọng nói yếu ớt, đáng sợ như thể phát ra từ địa ngục.
Ngay khi âm thanh này phát ra, Doãn Nhược Thi sợ hãi run lên, cô sắp ngất đi, kinh hãi nằm trên mặt đất.
“Cô là ai? …… là ai?” Doãn Nhược Thi nghẹn ngào và khóc, giọng nói của cô ấy càng lúc càng run rẩy.
Sợ đến nỗi tiểu không tự chủ được, ướt hết cả quần, giọng nói trở nên khàn khàn, cả người mềm nhũn xụi lơ trên sàn.
“Chị là chị gái của em, em sớm như vậy đã quên chị sao?” Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ áo đỏ vô cùng kinh hãi.
“Ahhhh…..”
Người phụ nữ mặc áo đỏ đột ngột đứng dậy.
Nước mắt của Doãn Nhược Thi chảy dài, cô ta lo lắng run rẩy, nhưng cô ta không thể nhúc nhích đôi chân của mình.
“Đừng qua đây, đừng qua đây, cô là ai? Tại sao cô ở đây.”
“Em gái ơi, cái bánh đó có độc, chị là chị của em mà sao em lại làm vậy với chị?”
“Uhuhu … không phải là em, thực sự, không phải là em mà.” Doãn Nhược Thi đau lòng khóc, bởi vì sợ hãi.
Người phụ nữ áo đỏ thong thả đi về phía Doãn Nhược Thi, bước đi rất chậm rãi, lơ lửng như một bóng ma, càng đến gần, Doãn Nhược Thi càng sợ hãi, càng ngã quỵ, mất tự chủ.
“Đừng đến đây, làm ơn, woo woo woo … Thực sự không phải là em, mà là An Chỉ Nguyệt, là bánh mà An Chỉ Nguyệt đưa cho chị, cô ta là kẻ giết người, tại sao chị không đi tìm cô ta… tại sao…”
“Em gái à, chị biết, bánh kem đó là em muốn đưa An Chỉ Nguyệt … là em đã đầu độc chị…”
Người phụ nữ dừng lại cách Doãn Nhược Thi chưa đầy một mét, trong bóng tối khuôn mặt khó nhìn thấy một cách rõ ràng.
Ngọn nến lung linh trong phòng khách đang sáng lờ mờ, ngay lập tức bị dập tắt bởi một cơn gió từ ban công thổi vào.
Chương 686:
Lúc này, cả phòng khách càng thêm bí bách và kỳ quái hơn.
Giọng nói của người phụ nữ áo đỏ càng thêm mơ hồ vang vọng, Doãn Nhược Thi sợ tới mức không thể phát ra tiếng, giọng nói run rẩy giải thích: “Em thật sự không muốn giết chị gái mình, em thật sự không muốn giết chị. … là An Chỉ Nguyệt … là cô ta.”
“Em gái … Nếu em còn nói dối, chị sẽ cắt lưỡi của em.”
“Oh oh … đừng!” Doãn Nhược Thi hèn nhát lùi lại, nhưng không thể di chuyển cơ thể của mình. “Em không đầu độc chị. Em hạ độc trong bánh kem là muốn An Chỉ Nguyệt ăn. Cô ta cướp đi anh Lục Minh… huuuuhu … Em hận cô ta, cô ta đáng chết, em muốn đầu độc chết cô ta.”
“Huhuuuu … Em muốn đưa chiếc bánh này cho cô ta, không ngờ chiếc bánh này lại được đa cho chị, lỗi là của An Chỉ Nguyệt, nếu cô ta ăn chiếc bánh này thì chị sẽ không phải chết đâu.”
“Em đã mua chất độc ở đâu? Chị không biết mình đã nhiễm phải chất độc gì nên không thể nói nguyên nhân sau khi chết, Diêm Vương muốn hỏi chị chết như thế nào, nhưng chị không thể nói nguyên nhân, chị muốn lên hỏi em, em nói cho chị biết, chị có thể đi đầu thai làm người.”
Doãn Nhược Thi vừa khóc vừa gật đầu.
“Nó được mua từ một bác sĩ ở bệnh viện, em không biết nó là gì, anh ta nói nó là chất độc chết người. Anh ta đã tính em 5000 tệ …”
“Còn gì nữa?”
“Vì sắp đến ngày sinh nhật An Chỉ Nguyệt nên em kêu cô ta đặt bánh kem, em đã bí mật theo dõi, sau đó nhìn thấy chiếc bánh của cô ta trong tiệm bánh, em mua chuộc cô nhân viên, tranh thủ một lúc hạ độc vào bánh.”
“Tiếp tục nói đi .”
“Huuuuu … Em không muốn giết chị chút nào, em chỉ nghĩ đó là sinh nhật của An Chỉ Nguyệt, em đã quên rằng sinh nhật của chị gái cũng vào ngày này.”
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc bánh này sẽ đưa đến chỗ chị, đó không phải lỗi của em, đó là lỗi của An Chỉ Nguyệt…”
“Em gái ! Cảm ơn em!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa nói xong lời này.
Chỉ với một tích tắc, đèn trong toàn bộ phòng khách đã bật sáng.
Lần này, Doãn Nhược Thi có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng trước mặt mình.
Một chiếc váy đỏ đơn giản, mái tóc dài rối bù, thân hình và khuôn mặt có phần giống với chị gái.
Nhưng cô không phải là ma, mà là một người phụ nữ bình thường, lúc này đang cười nhạt với cô.
Doãn Nhược Thi hoảng sợ lau nước mắt.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một nhóm cảnh sát xuất hiện.
Doãn Nhược Thi cả người choáng váng, cô ấy kinh hãi nhìn xung quanh và lau nước mắt, khuôn mặt vô hồn, thất thần.
Cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số các cảnh sát, đó là An Chỉ Nguyệt.
Cô ấy được bảo vệ bởi Lạc Thập Thất và bước ra khỏi một căn phòng, khuôn mặt cô nghiêm túc và đôi mắt đen của cô đang nhìn chằm chằm vào Doãn Nhược Thi.
Mọi người đã nghe những gì Doãn Nhược Thi nói vừa rồi.
Cảnh sát đến và kéo cô ấy lên khỏi mặt đất, sau đó cô ấy nhận ra rằng mình đã trúng kế.
“Cô cố tình làm vậy …” Doãn Nhược Thi hét lên như điên: “cô cố ý đào bẫy lừa tôi …”
Mọi người trong gia đình này đã bị cảnh sát mời ra ngoài từ lâu, trong một căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Xem truyền hình trực tiếp trong video.
Ngay cả khi thực tế đang ở trước mắt, không ai muốn tin rằng đó là sự thật.
Họ cũng cảm thấy rằng Doãn Nhược Thi sợ hãi nên nói những điều vô nghĩa, và họ đang điên cuồng bảo vệ Doãn Nhược Thi.
Nhìn thấy Doãn Nhược Thi sợ tới mức sắp ngất đi, mọi người trong nhà đều cảm thấy đau lòng, nhưng đối mặt với cái kết như vậy thì rất thất vọng.
Thực tế là cảnh sát muốn bắt Doãn Nhược Thi đi, và không ai dám ngăn cản.
Thời điểm Doãn Nhược Thi bị cảnh sát đưa ra khỏi cửa, ngất xỉu, bị cảnh sát kéo lê.
An Chỉ Nguyệt đứng bất động trong phòng khách quan sát.