Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580-582
Triệu Toa Na bị mắng khiến giọng nói trở nên yếu ớt hơn, thần sắc dừng lại … “Tôi, tôi cũng chỉ nghe người khác nói, hiện tại anh không sao chứ?”
“Ai nói với cô?” Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc ngắn gọn và trong trẻo, uy nghiêm và lạnh lùng.
“…”
Triệu Toa Na không trả lời.
Lúc này, Kiều Huyền Thạc dường như nghĩ đến điều gì đó, anh mới nhớ tới việc Hách Nguyệt nói với anh rằng Triệu Toa Na bị một người đàn ông mặc đồ đen mang vào một chiếc xe hơi lạ rời đi.
Mọi chuyện có chút kỳ lạ, anh nghĩ đến đó, lập tức đổi ý, nói: “Toa Na, bây giờ cô đang ở đâu? Gặp nhau đi, tôi muốn hỏi cô một số chuyện.”
“Tôi hiện tại không tiện gặp anh.”
Kiều Huyền Thạc càng cảm thấy kỳ quái, bình tĩnh lại một lúc, chậm rãi mới nói: “Ừ, có thời gian sẽ gặp lại.”
“Được.”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt cuộc gọi, lấy điện thoại di động gọi cho Bộ Dực Thành, sau khi Bộ Dực Thành được kết nối, anh nóng lòng hạ lệnh, “Dực Thành, lập tức điều tra Triệu Toa Na.”
“Triệu Toa Na sao?” Bộ Dực Thành đã rất nghi hoặc.
Kiều Huyền Thạc cũng không có thời gian để giải thích quá nhiều với anh ta, giọng nói dứt khoát: “Cô ta có điều bất thường. Cô ta đã biết tin tức về sự mất tích của con trai tôi và cô ta đã bị người nào đó đưa đi. Hách Nguyệt cũng biết chuyện này. Các anh nên chú trọng điều tra cô ta hơn một chút.”
“Được rồi, tôi sẽ cho người xử lý chuyện này.”
“Nhờ vả cậu.”
“Không cần khách sáo với tôi.”
Hai người nói ngắn gọn vài câu rồi ngắt điện thoại.
Tại biệt thự của tướng quân.
Bạch Nhược Hi và Lam Tuyết ngồi bên cạnh giường, nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say, không khí yên tĩnh và vô cùng áp lực, bao trùm một cảm giác buồn bã.
Lam Tuyết khuyên bảo Bạch Nhược Hi cả ngày cũng đã mệt.
Hơn nữa nói bao nhiêu cũng không lời nào có thể bù đắp nỗi buồn thương của cô ấy vào lúc này.
Đối với một người mẹ, không gì đau khổ hơn khi có chuyện không may xảy ra với đứa con của mình.
Thật lâu sau, Lam Tuyết nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã là một giờ sáng. Cô nhìn khuôn mặt phờ phạc tái nhợt của Bạch Nhược Hi, bơ phờ giống như người mất hồn.
“Nhược Hi …” Ngay khi cô vừa định nói, Bạch Nhược Hi đã lập tức ngắt lời cô.
“Lam Tuyết, mình không sao, cậu cùng mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Nhược Hi chậm rãi nói, giọng nói vô cùng trầm thấp.
Lam Tuyết vẫn như cũ không yên tâm, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, vài phút sau mang theo chăn gối tiến trở lại phòng, rồi nằm gọn trên sàn nhà, “Mình biết hôm nay cậu sẽ không quay về phòng ngủ, mình cũng không muốn đi, vậy chúng tôi hãy cùng nhau ở bên cạnh hai đứa trẻ đi, chúng ta sẽ không đi đâu cả, chồng cậu chắc chắn sẽ tìm thấy Tiểu Bảo, ngày mai tỉnh dậy là chúng ta sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Bảo hoạt bát, đáng yêu phải không.”
Thật là một mong ước tuyệt vời. Hy vọng bao nhiêu càng làm Bạch Nhược Hi xúc động bấy nhiêu.
Bạch Nhược Hi chỉ cần nghĩ đến cảnh đó đã muốn bật khóc, cô đưa tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt, kiên cường gật đầu, “Anh Ba sẽ mang Tiểu Bảo trở về, nhất định sẽ trở về.”
“Cứ nghĩ như vậy là được rồi.” Lam Tuyết đi tới bên cạnh, kéo tay cô đứng lên, “Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, đã muộn rồi.”
Bạch Nhược Hi tùy ý để Lam Tuyết kéo đi đến tấm thảm lót trên sàn nhà, nằm xuống và đắp chăn lên.
Lam Tuyết nằm nghiêng đối diện với sườn mặt của Bạch Nhược Hi, duỗi tay ôm lấy eo cô, ấm áp thì thầm nói, “Hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, hãy ngủ sớm lấy tinh thần để ngày mai đón Tiểu Bảo của chúng ta về nhà.”
Bạch Nhược Hi cười chua xót, và từ từ nhắm mắt lại.
Cửa sổ và cửa ra vào đều được khóa cẩn thận, bên ngoài biệt thự cũng được canh gác nghiêm ngặt, A Lương và Tinh Thần cũng đang túc trực.
An toàn được đảm bảo tuyệt đối, nhưng Bạch Nhược Hi không thể nào ngủ được.
Sau khi nhắm mắt một lúc lâu, trong tâm trí cô toàn bộ đều hiện lên hình ảnh Tiểu Bảo.
Không biết bây giờ nó có sợ không, không thấy ba mẹ có khóc lóc hay không?
Những kẻ bắt cóc có ý đồ gì? Liệu họ có làm tổn thương nó không?
Đầu óc cô một mảng mờ mịt, cứ miên man suy nghĩ, không thể nào bình tâm lại được.
Một lúc sau, tiếng thở của Lam Tuyết phát ra đều đều bên cạnh cô, cô mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lam Tuyết đang ngủ say bên cạnh, sau đó lại ngước mắt mắt nhìn về phía Đại Bảo, Nhị Bảo trên giường.
Bọn trẻ ngủ rất yên bình, không biết em trai mình bị người ta vào nhà bắt cóc, bọn chúng còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sẽ không lo lắng cũng không buồn phiền.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Bạch Nhược Hi vẫn không thể nào ngủ được, cô nhẹ nhàng kéo tay Lam Tuyết ra, vén chăn lên.
Cô đắp chăn lại cẩn thận cho Lam Tuyết, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh hai đứa trẻ.
Cô vươn tay chạm vào khuôn mặt non nớt của bọn trẻ, khóe mắt cô lại đẫm nước mắt.
Cô bước đến bên cửa sổ và kéo cửa, để xác định chắc chắn rằng cửa ban công đã được đóng thật chặt, sau đó cô mới yên tâm xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, ngoài đại sảnh vô cùng sáng sủa. Nhưng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Nhược Hi đi xuống cầu thang và chậm rãi đi ra cửa.
Vừa mở cửa, A Lương đang trực ở cửa liền cúi đầu chào: “Cô Ba, đã muộn như này mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Tôi không ngủ được, ra đây hít thở không khí một chút.” Bạch Nhược Hi nhìn quanh, rồi hỏi, “Tinh Thần đâu?”
“Tinh Thần đã đưa những người khác đi tuần tra gần đây. Cô đừng lo, ngôi nhà vẫn được bảo vệ an toàn.”
“Ừm, các anh vất vả rồi.” Bạch Nhược Hi trong lòng chua xót, nhưng vẫn cố nở một nụ cười cười, lạc quan hướng về phía trước.
“Không vất vả.” A Lương trả lời.
Bạch Nhược Hi bước ra khỏi nhà và nhìn bãi cỏ trong vườn.
Đó là khu vườn sau nhà, và phía bên kia là nơi họ gia đình họ thường quây quần ở cùng với nhau.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo chút lành lạnh, Bạch Nhược Hi đột nhiên cảm thấy thấy hơi lạnh.
Một lát sau, một chiếc xe quân sự chạy vào biệt thự của tướng quân, Bạch Nhược Hi biết rằng đó là xe Kiều Huyền Thạc trở về. Cô bỗng tràn đầy hy vọng chạy tới, kích động kêu lên: Anh Ba, anh Ba, anh đã tìm được con chưa?”
Kiều Huyền Thạc mở cửa bước xuống xe, ánh mắt trầm lắng tiều tụy, cũng không thấy ôm đứa nhỏ xuống xe.
Bạch Nhược Hi sau khi thấy vậy liền dừng lại và nhìn anh với đôi mắt thất vọng, nước mắt lại lăn dài.
Kiều Huyền Thạc là người đàn ông toàn năng trong trái tim cô, anh đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô và các con cô, bảo vệ gia đình này.
Tuy nhiên, mọi kỳ vọng của cô giờ đây đã tan thành mây khói.
Kiều Huyền Thạc bước nhanh đến trước mặt cô cô, hai tay ôm mặt cô, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, nhìn trong ánh mắt đờ đẫn, tràn đầy thất vọng và cô đơn.
Kiều Huyền Thạc không đành lòng, nhẹ nhàng nói, “Nhược Hi, hãy mạnh mẽ lên, đừng khóc, đừng buồn, anh nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo, anh dùng cả cái mạng này đảm bảo Tiểu Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Bạch Nhược Hi biết anh áy náy, đau lòng, chắc chắn trong lòng cũng rất khó chịu, cô tỏ ra vẻ mạnh mẽ và nở một nụ cười, “Anh ba, em vẫn luôn tin tưởng anh, em không sao, Tiểu Bảo sẽ trở về, nhất định sẽ như vậy.”
Kiều Huyền Thạc xúc động ôm lấy vai cô và nhẹ nhàng ôm thật chặt vào trong lồng ngực.
Khoảnh khắc Bạch Nhược Hi tựa vào lồng ngực ấm áp mạnh mẽ của anh, trái tim trống rỗng và lo lắng của cô cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Anh ba, hiện tại đã biết ai bắt cóc Tiểu Bảo của chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa biết.”
Bạch Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt quần áo anh, nắm chặt trong nắm tay, gân xanh nổi lên.
Cô kìm lại cơn tức giận, nếu biết ai bắt cóc con của mình, cô sẽ giết người đó.
“Một chút manh mối cũng không có sao?” Bạch Nhược Hi không cam lòng hỏi lại lần nữa.
Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một hồi rồi nói, “Có khả năng là chú hai đã cho người đến cướp đứa bé để trả thù. Dù sao cũng không có kẻ buôn người nào táo tợn đến mức dám vào biệt thự của tướng quân để bắt cóc trẻ con, đây là điều không thể xảy ra.”
“Nếu là người do chú hai phái đến thì sẽ không hại mẹ, nếu muốn cướp người cũng sẽ không cướp con của chúng ta mà sẽ là cướp mẹ mang đi.”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Lời nói của Bạch Nhược Hi nói càng khiến anh bất an.
Bởi vì những phân tích của cô rất có lý.
Nhưng nếu không phải là chú hai của anh làm, muốn tìm được kẻ kia còn khó hơn, không rõ mục đích của đối phương là gì, càng khiến anh không có phương hướng để điều tra.
Kiều Huyền Thạc xoa xoa bả vai cô, cúi đầu trìu mến nói, “Ở đây lạnh lắm, chúng ta vào đi.”
“Ừm.” Bạch Nhược Hi gật đầu, vòng tay qua eo Kiều Huyền Thạc, cả hai quay người bước vào phòng.
A Lương nhìn thấy người bước vào là Kiều Huyền Thạc, liền chào hỏi.
“Cậu Ba, chào buổi tối.”
Kiều Huyền Thạc vỗ vai anh và lẩm bẩm, cậu vất vả rồi.”
“Không hề vất vả.”
“Nếu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt.”
Mỗi câu nói của A Lương đều đầy khí lực và năng lượng.
Kiều Huyền Thạc biết rằng trong lúc nguy nan, đây chính người huynh đệ duy nhất luôn ở bên cạnh anh.
Kiều Huyền Thạc đưa Bạch Nhược Hi trở lại phòng khách, hai người ngồi trên ghế sô pha, Bạch Nhược Hi nằm trên ghế sô pha, dùng đùi anh làm gối, dựa khuôn mặt vào đó, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, rồi yên lặng chợp mắt.
Kiều Huyền Thạc dựa lưng vào ghế, nhắm mắt chìm vào suy tư, đưa tay nhẹ xoa đầu Bạch Nhược Hi, bờ vai dài rộng của anh giống như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng khiến anh cảm thấy khó thở.
Trong phòng khách yên tĩnh không có một tiếng động, một lúc sau, Bạch Nhược Hi nhẹ giọng hỏi: “Anh ba, anh ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Kiều Huyền Thạc lại di chuyển ngón tay và vuốt ve khuôn mặt cô.
Bạch Nhược Hi lại nói tiếp: “Nếu mệt thì hãy về phòng nghỉ ngơi đi, Tiểu Bảo vẫn đang đợi chúng ta đi tìm.”
“Xin lỗi, Nhược Hi.” Kiều Huyền Thạc nhỏ giọng nói.
Bạch Nhược Hi im lặng, một câu xin lỗi này nghe thật khó chịu và nặng nề, sao đây lại trở thành là lỗi của anh được chứ?
Anh Ba, không phải lỗi của mình anh, em cũng có lỗi. Chúng ta đều có lỗi với Tiểu Bảo, nhưng dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm được Tiểu Bảo.”
“Đúng vậy, dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm được con của chúng ta, anh nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện.” Kiều Huyền Thạc mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu, đôi mắt đỏ hoe xen lẫn tâm tình phức tạp, cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hi đang nằm trên đùi mình, thì thào nói nhỏ: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi em cũng đã mệt mỏi rồi.”
“Lam Tuyết vẫn còn ở trong phòng của các con, em cũng muốn trở về phòng.”
“Anh sẽ đưa em qua đó.”
“Còn anh thì sao, anh có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
“Không, anh quay lại xem em và các con một lát thôi, một chút nữa anh sẽ đến bệnh viện. Não bộ của Mẹ bị chấn thương, sau khi chấn động có chút di chứng, hiện tại không nhớ gì. Nếu mẹ nhớ ra điều gì, anh có thể dựa vào những gì mẹ cung cấp tìm kiếm Tiểu Bảo.”
“Ai nói với cô?” Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc ngắn gọn và trong trẻo, uy nghiêm và lạnh lùng.
“…”
Triệu Toa Na không trả lời.
Lúc này, Kiều Huyền Thạc dường như nghĩ đến điều gì đó, anh mới nhớ tới việc Hách Nguyệt nói với anh rằng Triệu Toa Na bị một người đàn ông mặc đồ đen mang vào một chiếc xe hơi lạ rời đi.
Mọi chuyện có chút kỳ lạ, anh nghĩ đến đó, lập tức đổi ý, nói: “Toa Na, bây giờ cô đang ở đâu? Gặp nhau đi, tôi muốn hỏi cô một số chuyện.”
“Tôi hiện tại không tiện gặp anh.”
Kiều Huyền Thạc càng cảm thấy kỳ quái, bình tĩnh lại một lúc, chậm rãi mới nói: “Ừ, có thời gian sẽ gặp lại.”
“Được.”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt cuộc gọi, lấy điện thoại di động gọi cho Bộ Dực Thành, sau khi Bộ Dực Thành được kết nối, anh nóng lòng hạ lệnh, “Dực Thành, lập tức điều tra Triệu Toa Na.”
“Triệu Toa Na sao?” Bộ Dực Thành đã rất nghi hoặc.
Kiều Huyền Thạc cũng không có thời gian để giải thích quá nhiều với anh ta, giọng nói dứt khoát: “Cô ta có điều bất thường. Cô ta đã biết tin tức về sự mất tích của con trai tôi và cô ta đã bị người nào đó đưa đi. Hách Nguyệt cũng biết chuyện này. Các anh nên chú trọng điều tra cô ta hơn một chút.”
“Được rồi, tôi sẽ cho người xử lý chuyện này.”
“Nhờ vả cậu.”
“Không cần khách sáo với tôi.”
Hai người nói ngắn gọn vài câu rồi ngắt điện thoại.
Tại biệt thự của tướng quân.
Bạch Nhược Hi và Lam Tuyết ngồi bên cạnh giường, nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say, không khí yên tĩnh và vô cùng áp lực, bao trùm một cảm giác buồn bã.
Lam Tuyết khuyên bảo Bạch Nhược Hi cả ngày cũng đã mệt.
Hơn nữa nói bao nhiêu cũng không lời nào có thể bù đắp nỗi buồn thương của cô ấy vào lúc này.
Đối với một người mẹ, không gì đau khổ hơn khi có chuyện không may xảy ra với đứa con của mình.
Thật lâu sau, Lam Tuyết nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã là một giờ sáng. Cô nhìn khuôn mặt phờ phạc tái nhợt của Bạch Nhược Hi, bơ phờ giống như người mất hồn.
“Nhược Hi …” Ngay khi cô vừa định nói, Bạch Nhược Hi đã lập tức ngắt lời cô.
“Lam Tuyết, mình không sao, cậu cùng mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Nhược Hi chậm rãi nói, giọng nói vô cùng trầm thấp.
Lam Tuyết vẫn như cũ không yên tâm, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, vài phút sau mang theo chăn gối tiến trở lại phòng, rồi nằm gọn trên sàn nhà, “Mình biết hôm nay cậu sẽ không quay về phòng ngủ, mình cũng không muốn đi, vậy chúng tôi hãy cùng nhau ở bên cạnh hai đứa trẻ đi, chúng ta sẽ không đi đâu cả, chồng cậu chắc chắn sẽ tìm thấy Tiểu Bảo, ngày mai tỉnh dậy là chúng ta sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Bảo hoạt bát, đáng yêu phải không.”
Thật là một mong ước tuyệt vời. Hy vọng bao nhiêu càng làm Bạch Nhược Hi xúc động bấy nhiêu.
Bạch Nhược Hi chỉ cần nghĩ đến cảnh đó đã muốn bật khóc, cô đưa tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt, kiên cường gật đầu, “Anh Ba sẽ mang Tiểu Bảo trở về, nhất định sẽ trở về.”
“Cứ nghĩ như vậy là được rồi.” Lam Tuyết đi tới bên cạnh, kéo tay cô đứng lên, “Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, đã muộn rồi.”
Bạch Nhược Hi tùy ý để Lam Tuyết kéo đi đến tấm thảm lót trên sàn nhà, nằm xuống và đắp chăn lên.
Lam Tuyết nằm nghiêng đối diện với sườn mặt của Bạch Nhược Hi, duỗi tay ôm lấy eo cô, ấm áp thì thầm nói, “Hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, hãy ngủ sớm lấy tinh thần để ngày mai đón Tiểu Bảo của chúng ta về nhà.”
Bạch Nhược Hi cười chua xót, và từ từ nhắm mắt lại.
Cửa sổ và cửa ra vào đều được khóa cẩn thận, bên ngoài biệt thự cũng được canh gác nghiêm ngặt, A Lương và Tinh Thần cũng đang túc trực.
An toàn được đảm bảo tuyệt đối, nhưng Bạch Nhược Hi không thể nào ngủ được.
Sau khi nhắm mắt một lúc lâu, trong tâm trí cô toàn bộ đều hiện lên hình ảnh Tiểu Bảo.
Không biết bây giờ nó có sợ không, không thấy ba mẹ có khóc lóc hay không?
Những kẻ bắt cóc có ý đồ gì? Liệu họ có làm tổn thương nó không?
Đầu óc cô một mảng mờ mịt, cứ miên man suy nghĩ, không thể nào bình tâm lại được.
Một lúc sau, tiếng thở của Lam Tuyết phát ra đều đều bên cạnh cô, cô mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lam Tuyết đang ngủ say bên cạnh, sau đó lại ngước mắt mắt nhìn về phía Đại Bảo, Nhị Bảo trên giường.
Bọn trẻ ngủ rất yên bình, không biết em trai mình bị người ta vào nhà bắt cóc, bọn chúng còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sẽ không lo lắng cũng không buồn phiền.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Bạch Nhược Hi vẫn không thể nào ngủ được, cô nhẹ nhàng kéo tay Lam Tuyết ra, vén chăn lên.
Cô đắp chăn lại cẩn thận cho Lam Tuyết, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh hai đứa trẻ.
Cô vươn tay chạm vào khuôn mặt non nớt của bọn trẻ, khóe mắt cô lại đẫm nước mắt.
Cô bước đến bên cửa sổ và kéo cửa, để xác định chắc chắn rằng cửa ban công đã được đóng thật chặt, sau đó cô mới yên tâm xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, ngoài đại sảnh vô cùng sáng sủa. Nhưng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Nhược Hi đi xuống cầu thang và chậm rãi đi ra cửa.
Vừa mở cửa, A Lương đang trực ở cửa liền cúi đầu chào: “Cô Ba, đã muộn như này mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Tôi không ngủ được, ra đây hít thở không khí một chút.” Bạch Nhược Hi nhìn quanh, rồi hỏi, “Tinh Thần đâu?”
“Tinh Thần đã đưa những người khác đi tuần tra gần đây. Cô đừng lo, ngôi nhà vẫn được bảo vệ an toàn.”
“Ừm, các anh vất vả rồi.” Bạch Nhược Hi trong lòng chua xót, nhưng vẫn cố nở một nụ cười cười, lạc quan hướng về phía trước.
“Không vất vả.” A Lương trả lời.
Bạch Nhược Hi bước ra khỏi nhà và nhìn bãi cỏ trong vườn.
Đó là khu vườn sau nhà, và phía bên kia là nơi họ gia đình họ thường quây quần ở cùng với nhau.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo chút lành lạnh, Bạch Nhược Hi đột nhiên cảm thấy thấy hơi lạnh.
Một lát sau, một chiếc xe quân sự chạy vào biệt thự của tướng quân, Bạch Nhược Hi biết rằng đó là xe Kiều Huyền Thạc trở về. Cô bỗng tràn đầy hy vọng chạy tới, kích động kêu lên: Anh Ba, anh Ba, anh đã tìm được con chưa?”
Kiều Huyền Thạc mở cửa bước xuống xe, ánh mắt trầm lắng tiều tụy, cũng không thấy ôm đứa nhỏ xuống xe.
Bạch Nhược Hi sau khi thấy vậy liền dừng lại và nhìn anh với đôi mắt thất vọng, nước mắt lại lăn dài.
Kiều Huyền Thạc là người đàn ông toàn năng trong trái tim cô, anh đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô và các con cô, bảo vệ gia đình này.
Tuy nhiên, mọi kỳ vọng của cô giờ đây đã tan thành mây khói.
Kiều Huyền Thạc bước nhanh đến trước mặt cô cô, hai tay ôm mặt cô, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, nhìn trong ánh mắt đờ đẫn, tràn đầy thất vọng và cô đơn.
Kiều Huyền Thạc không đành lòng, nhẹ nhàng nói, “Nhược Hi, hãy mạnh mẽ lên, đừng khóc, đừng buồn, anh nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo, anh dùng cả cái mạng này đảm bảo Tiểu Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Bạch Nhược Hi biết anh áy náy, đau lòng, chắc chắn trong lòng cũng rất khó chịu, cô tỏ ra vẻ mạnh mẽ và nở một nụ cười, “Anh ba, em vẫn luôn tin tưởng anh, em không sao, Tiểu Bảo sẽ trở về, nhất định sẽ như vậy.”
Kiều Huyền Thạc xúc động ôm lấy vai cô và nhẹ nhàng ôm thật chặt vào trong lồng ngực.
Khoảnh khắc Bạch Nhược Hi tựa vào lồng ngực ấm áp mạnh mẽ của anh, trái tim trống rỗng và lo lắng của cô cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Anh ba, hiện tại đã biết ai bắt cóc Tiểu Bảo của chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa biết.”
Bạch Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt quần áo anh, nắm chặt trong nắm tay, gân xanh nổi lên.
Cô kìm lại cơn tức giận, nếu biết ai bắt cóc con của mình, cô sẽ giết người đó.
“Một chút manh mối cũng không có sao?” Bạch Nhược Hi không cam lòng hỏi lại lần nữa.
Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một hồi rồi nói, “Có khả năng là chú hai đã cho người đến cướp đứa bé để trả thù. Dù sao cũng không có kẻ buôn người nào táo tợn đến mức dám vào biệt thự của tướng quân để bắt cóc trẻ con, đây là điều không thể xảy ra.”
“Nếu là người do chú hai phái đến thì sẽ không hại mẹ, nếu muốn cướp người cũng sẽ không cướp con của chúng ta mà sẽ là cướp mẹ mang đi.”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Lời nói của Bạch Nhược Hi nói càng khiến anh bất an.
Bởi vì những phân tích của cô rất có lý.
Nhưng nếu không phải là chú hai của anh làm, muốn tìm được kẻ kia còn khó hơn, không rõ mục đích của đối phương là gì, càng khiến anh không có phương hướng để điều tra.
Kiều Huyền Thạc xoa xoa bả vai cô, cúi đầu trìu mến nói, “Ở đây lạnh lắm, chúng ta vào đi.”
“Ừm.” Bạch Nhược Hi gật đầu, vòng tay qua eo Kiều Huyền Thạc, cả hai quay người bước vào phòng.
A Lương nhìn thấy người bước vào là Kiều Huyền Thạc, liền chào hỏi.
“Cậu Ba, chào buổi tối.”
Kiều Huyền Thạc vỗ vai anh và lẩm bẩm, cậu vất vả rồi.”
“Không hề vất vả.”
“Nếu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt.”
Mỗi câu nói của A Lương đều đầy khí lực và năng lượng.
Kiều Huyền Thạc biết rằng trong lúc nguy nan, đây chính người huynh đệ duy nhất luôn ở bên cạnh anh.
Kiều Huyền Thạc đưa Bạch Nhược Hi trở lại phòng khách, hai người ngồi trên ghế sô pha, Bạch Nhược Hi nằm trên ghế sô pha, dùng đùi anh làm gối, dựa khuôn mặt vào đó, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, rồi yên lặng chợp mắt.
Kiều Huyền Thạc dựa lưng vào ghế, nhắm mắt chìm vào suy tư, đưa tay nhẹ xoa đầu Bạch Nhược Hi, bờ vai dài rộng của anh giống như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng khiến anh cảm thấy khó thở.
Trong phòng khách yên tĩnh không có một tiếng động, một lúc sau, Bạch Nhược Hi nhẹ giọng hỏi: “Anh ba, anh ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa.” Kiều Huyền Thạc lại di chuyển ngón tay và vuốt ve khuôn mặt cô.
Bạch Nhược Hi lại nói tiếp: “Nếu mệt thì hãy về phòng nghỉ ngơi đi, Tiểu Bảo vẫn đang đợi chúng ta đi tìm.”
“Xin lỗi, Nhược Hi.” Kiều Huyền Thạc nhỏ giọng nói.
Bạch Nhược Hi im lặng, một câu xin lỗi này nghe thật khó chịu và nặng nề, sao đây lại trở thành là lỗi của anh được chứ?
Anh Ba, không phải lỗi của mình anh, em cũng có lỗi. Chúng ta đều có lỗi với Tiểu Bảo, nhưng dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm được Tiểu Bảo.”
“Đúng vậy, dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm được con của chúng ta, anh nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện.” Kiều Huyền Thạc mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu, đôi mắt đỏ hoe xen lẫn tâm tình phức tạp, cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hi đang nằm trên đùi mình, thì thào nói nhỏ: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi em cũng đã mệt mỏi rồi.”
“Lam Tuyết vẫn còn ở trong phòng của các con, em cũng muốn trở về phòng.”
“Anh sẽ đưa em qua đó.”
“Còn anh thì sao, anh có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
“Không, anh quay lại xem em và các con một lát thôi, một chút nữa anh sẽ đến bệnh viện. Não bộ của Mẹ bị chấn thương, sau khi chấn động có chút di chứng, hiện tại không nhớ gì. Nếu mẹ nhớ ra điều gì, anh có thể dựa vào những gì mẹ cung cấp tìm kiếm Tiểu Bảo.”