Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 512
Chương 512
Edit By Tsunami
Lúc này, Lam Tuyết không lo lắng về hai cô con gái sẽ đi đâu về đâu, mà là nghĩ lại những gì anh đã nói tối hôm qua.
Và những hành vi bất thường của anh những ngày gần đây.
Anh rõ ràng là một người đàn ông độc đoán, liều mạng giành lấy đứa trẻ từ tay cô, bây giờ anh lại tìm cách để cô và đứa trẻ rời đi, nhìn mọi thứ thật bi quan, cô sợ rằng người đàn ông này đang muốn tìm cái chết.
Bị cảnh sát đẩy vào xe cảnh sát, Lam Tuyết không muốn rời đi, nước mắt lưng tròng hét vào mặt Hách Nguyệt: “Hách Nguyệt, hãy nghe lời tôi, trước khi tôi ra khỏi nhà tù, anh không được chết, anh phải bảo vệ con của chúng ta, đừng nghĩ đến cái chết, bọn trẻ cần sự bảo vệ của anh.”
Môi dưới của Hách Nguyệt khẽ run lên, khóe mắt ươn ướt.
Với đôi môi run rẩy, anh nói nhẹ: “Còn em thì sao? Em có cần tôi không?”
Lam Tuyết sững sờ trước xe cảnh sát không chịu đi vào, lần đầu tiên cô nhìn vào mắt Hách Nguyệt chân thành như vậy, cô nhìn đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông, nước mắt ẩn hiện, nhìn thấy sự mất mát của anh, thấy sự bất lực của anh, nhìn thấy anh bị bệnh trầm cảm tra tấn thống khổ.
Đôi mắt đỏ hoe đầy mong đợi của người đàn ông, các con vẫn không đủ để anh có động lực sống tiếp sao?
Tại sao anh lại hỏi cô như vậy?
Lam Tuyết không nghĩ ra được, nhưng không có thời gian.
Cô vẫn chưa phải là vợ của Đặng Khẳng, nhiều lắm cũng chỉ hẹn hò 2 lần, và Đặng Khẳng chưa chắc có thể giúp được gì cho cô.
Nhìn thấy Lam Tuyết sững sờ, Hách Nguyệt lại hỏi một câu: “Em cần tôi bảo vệ không? Cho dù lợi dụng tôi không sao, chỉ cần nói cho tôi biết em có cần hay không?”
“Cần…” Lan Tuyết gật đầu: “Tôi và các con rất cần anh, xin anh anh đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Đỗ Xuân Lan cau mày nhìn Hách Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Lam Tuyết, cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nói: “Mau chóng đưa người phụ nữ này cho cảnh sát điều tra.”
Cảnh sát đẩy Lam Tuyết: “Lên xe.”
Lam Tuyết bị đẩy vào xe cảnh sát, trong lòng hoảng hốt, cô nghe thấy giọng nói của Đỗ Xuân Lan bên ngoài xe: “Hãy mau vào trong tù đi. Con trai tôi sẽ sớm kết hôn với Toa Na, và các cháu gái của tôi sẽ sớm có mẹ mới, có một cuộc sống tươi sáng mới .
Xe Cảnh sát rời khỏi biệt thự Diệp Phong Lâm.
Lam Tuyết ngồi trong xe, thẫn thờ nhìn bầu trời phía trước, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chảy dài trên má, nhỏ giọt trên cằm.
Hách Nguyệt nói đúng, cô không thể đấu lại cha mẹ anh.
Với cha mẹ hèn hạ và máu lạnh như vậy, tính cách của Hách Nguyệt không bị méo mó, không bị phát điên đã thật là may mắn, bị bệnh trầm cảm cũng vẫn còn nhẹ.
Hai đứa trẻ nhìn mẹ bị xe cảnh sát bắt đi, khóc quá trời, chúng chạy đến chỗ Hách Nguyệt, ôm lấy đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hoan Hoan: “Ba, tại sao chú cảnh sát lại muốn bắt mẹ? Ba nhanh lên cứu mẹ, cứu mẹ về?”
Lạc Lạc cũng khóc và nói: “Ba, cứu mẹ, cứu mẹ.”
Hách Nguyệt nhìn xe cảnh sát đi xa, đưa hai tay sờ sờ đầu bọn trẻ, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, ngày mai ba sẽ đưa mẹ về nhà.”
Vào lúc này, Đỗ Xuân Lan tiến đến: “Con trai, đừng nói những lời sáo rỗng với bọn trẻ.”
Bà đi đến trước mặt Hách Nguyệt, ngồi xổm xuống nói với hai đứa trẻ: “Bảo bối, nghe bà nội nói, mẹ cháu là người xấu, bị công an bắt đi vì làm chuyện xấu, nhưng không có sao đâu, bà sẽ chăm sóc các con.”
Hách Nguyệt liếc mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đỗ Xuân Lan đầy sát khí.
Hoan Hoan núp sau lưng Hách Nguyệt, vừa khóc vừa mắng: “Bà không phải là bà nội của tôi, bà là kẻ xấu, bà đã mang kẻ xấu đến bắt mẹ.”
“Đúng, bà là một kẻ xấu, đồ xấu xa…”
“Bà không phải là bà của chúng tôi.”
Bọn trẻ vô cùng kháng cự Đỗ Xuân Lan.
Edit By Tsunami
Lúc này, Lam Tuyết không lo lắng về hai cô con gái sẽ đi đâu về đâu, mà là nghĩ lại những gì anh đã nói tối hôm qua.
Và những hành vi bất thường của anh những ngày gần đây.
Anh rõ ràng là một người đàn ông độc đoán, liều mạng giành lấy đứa trẻ từ tay cô, bây giờ anh lại tìm cách để cô và đứa trẻ rời đi, nhìn mọi thứ thật bi quan, cô sợ rằng người đàn ông này đang muốn tìm cái chết.
Bị cảnh sát đẩy vào xe cảnh sát, Lam Tuyết không muốn rời đi, nước mắt lưng tròng hét vào mặt Hách Nguyệt: “Hách Nguyệt, hãy nghe lời tôi, trước khi tôi ra khỏi nhà tù, anh không được chết, anh phải bảo vệ con của chúng ta, đừng nghĩ đến cái chết, bọn trẻ cần sự bảo vệ của anh.”
Môi dưới của Hách Nguyệt khẽ run lên, khóe mắt ươn ướt.
Với đôi môi run rẩy, anh nói nhẹ: “Còn em thì sao? Em có cần tôi không?”
Lam Tuyết sững sờ trước xe cảnh sát không chịu đi vào, lần đầu tiên cô nhìn vào mắt Hách Nguyệt chân thành như vậy, cô nhìn đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông, nước mắt ẩn hiện, nhìn thấy sự mất mát của anh, thấy sự bất lực của anh, nhìn thấy anh bị bệnh trầm cảm tra tấn thống khổ.
Đôi mắt đỏ hoe đầy mong đợi của người đàn ông, các con vẫn không đủ để anh có động lực sống tiếp sao?
Tại sao anh lại hỏi cô như vậy?
Lam Tuyết không nghĩ ra được, nhưng không có thời gian.
Cô vẫn chưa phải là vợ của Đặng Khẳng, nhiều lắm cũng chỉ hẹn hò 2 lần, và Đặng Khẳng chưa chắc có thể giúp được gì cho cô.
Nhìn thấy Lam Tuyết sững sờ, Hách Nguyệt lại hỏi một câu: “Em cần tôi bảo vệ không? Cho dù lợi dụng tôi không sao, chỉ cần nói cho tôi biết em có cần hay không?”
“Cần…” Lan Tuyết gật đầu: “Tôi và các con rất cần anh, xin anh anh đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Đỗ Xuân Lan cau mày nhìn Hách Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Lam Tuyết, cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nói: “Mau chóng đưa người phụ nữ này cho cảnh sát điều tra.”
Cảnh sát đẩy Lam Tuyết: “Lên xe.”
Lam Tuyết bị đẩy vào xe cảnh sát, trong lòng hoảng hốt, cô nghe thấy giọng nói của Đỗ Xuân Lan bên ngoài xe: “Hãy mau vào trong tù đi. Con trai tôi sẽ sớm kết hôn với Toa Na, và các cháu gái của tôi sẽ sớm có mẹ mới, có một cuộc sống tươi sáng mới .
Xe Cảnh sát rời khỏi biệt thự Diệp Phong Lâm.
Lam Tuyết ngồi trong xe, thẫn thờ nhìn bầu trời phía trước, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chảy dài trên má, nhỏ giọt trên cằm.
Hách Nguyệt nói đúng, cô không thể đấu lại cha mẹ anh.
Với cha mẹ hèn hạ và máu lạnh như vậy, tính cách của Hách Nguyệt không bị méo mó, không bị phát điên đã thật là may mắn, bị bệnh trầm cảm cũng vẫn còn nhẹ.
Hai đứa trẻ nhìn mẹ bị xe cảnh sát bắt đi, khóc quá trời, chúng chạy đến chỗ Hách Nguyệt, ôm lấy đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hoan Hoan: “Ba, tại sao chú cảnh sát lại muốn bắt mẹ? Ba nhanh lên cứu mẹ, cứu mẹ về?”
Lạc Lạc cũng khóc và nói: “Ba, cứu mẹ, cứu mẹ.”
Hách Nguyệt nhìn xe cảnh sát đi xa, đưa hai tay sờ sờ đầu bọn trẻ, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, ngày mai ba sẽ đưa mẹ về nhà.”
Vào lúc này, Đỗ Xuân Lan tiến đến: “Con trai, đừng nói những lời sáo rỗng với bọn trẻ.”
Bà đi đến trước mặt Hách Nguyệt, ngồi xổm xuống nói với hai đứa trẻ: “Bảo bối, nghe bà nội nói, mẹ cháu là người xấu, bị công an bắt đi vì làm chuyện xấu, nhưng không có sao đâu, bà sẽ chăm sóc các con.”
Hách Nguyệt liếc mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đỗ Xuân Lan đầy sát khí.
Hoan Hoan núp sau lưng Hách Nguyệt, vừa khóc vừa mắng: “Bà không phải là bà nội của tôi, bà là kẻ xấu, bà đã mang kẻ xấu đến bắt mẹ.”
“Đúng, bà là một kẻ xấu, đồ xấu xa…”
“Bà không phải là bà của chúng tôi.”
Bọn trẻ vô cùng kháng cự Đỗ Xuân Lan.