Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451-465
CHƯƠNG 451:
Kiều Huyền Thạc đến một ngọn núi rất bí mật, trưởng nhóm lập tức chào hỏi và báo cáo nguồn nước bị ô nhiễm phía trước rất đáng ngờ.
A Lương vội vàng chạy tới và Tinh Thần cũng theo sau, Kiều Huyền Thạc cau mày nhìn mọi người đang quan sát xung quanh một con suối.
Kiều Huyền Thạc sải bước đi tới, đứng ở mép suối nhìn phía dưới, không có gì khả nghi.
A Lương lúc này mới uống một ngụm nước, vừa vào miệng liền nôn ra một hơi: “Phốc … đắng quá, đây là loại suối gì?”
Vẻ mặt của Kiều Huyền Thạc nghiêm nghị, anh chậm rãi ngồi xổm, vươn tay chạm vào nước, đưa thử một chút đưa lên miệng, vị đắng ghê tởm như thuốc, anh phun ra ngay lập tức, cau mày, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, đứng dậy, nhìn vào nguồn nước chảy.
Tinh Thần: “Ở một nơi như vậy, chất lượng nước phải sạch và ngọt nhất, tại sao lại có vị đắng?”
A Lương: “Đúng vậy, nhà tôi ở quê, nước trên núi ngon lắm, có bị ô nhiễm cũng không bị đắng.”
“Nước này không uống được.”
“Chúng ta có nên theo dõi thượng nguồn để tìm kiếm nó.”
Trong khi họ đang thảo luận, Kiều Huyền Thạc đã sải bước dài, đi lên dòng suối.
Mọi người lập tức làm theo.
Đoàn đi bộ gần ba giờ đồng hồ, trèo đèo lội suột, đến một ngọn đồi thưa thớt cây cối, cây cối ở đây không um tùm như những nơi khác, hơn nữa còn có vẻ như rất có sự bố trí quy hoạch.
Dường như có người thường xuyên qua lại.
Bỗng có tiếng chó sủa khiến mọi người trở nên cảnh giác, tất cả mọi người đều nằm xuống nấp vào bụi cây.
Kiều Huyền Thạc ngay lập tức lấy ống nhòm ra và hướng về phía có tiếng chó sủa nhìn.
Trên những ngọn đồi phía xa, cây cối rậm rạp trĩu quả, xoài, vải, đào.
Xung quanh cây ăn quả có dây sắt tích điện, bên trong có nuôi ba con chó ở ra vào.
Con chó liên tục sủa về phía họ, lúc này có ba người, hai nam một nữ bước ra, dừng lại chỗ con chó, nhìn xung quanh, có vẻ rất cảnh giác.
Kiều Huyền Thạc không thể xác định được danh tính của hai người, anh ta mặc một bộ quần áo nông dân, nhưng khuôn mặt trắng bệch và rất gầy.
Anh đưa kính lúp cho A Lương: “Nhìn xem, đã tìm ra hang ổ của chúng.”
A Lương thích thú đến mức lấy ống nhòm ra và nhìn một cách kỹ lưỡng.
Nhìn đến chỗ đó, anh không khỏi hỏi: “Đây chỉ là một vườn cây ăn trái bình thường, hang ổ ở chỗ nào?”
Kiều Huyền Thạc đi đến chỗ một người lính, cầm súng bắn tỉa lên, vừa đi vừa kiểm tra đạn, ngồi xổm xuống một tảng đá, ra lệnh: “Chuẩn bị lẻn vào, chú ý ẩn nấp.”
“Rõ.” Tất cả mọi người đang sẵn sàng chờ lệnh ngay lập tức và tâm trí tập trung hướng về phía trước.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra bộ giảm thanh, Kiều Huyền Thạc nhắm vào người đang đi cùng con chó.
Ở cổng vườn cây ăn quả, hai người trong kia vẫn cứ đi lại lượn lờ thăm dò.
“Lý Tứ, thử đi nhìn xem, phía trước có thể có người lạ lẻn vào.”
Lý Tứ thì thào: “Nhiều năm như vậy, ở đây chắc cũng chỉ có mấy đứa trẻ ăn trộm trái cây, lấy đâu ra người lạ ở đây? Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Ân Kiều khịt mũi lạnh lùng, khiêu khích liếc mắt ra lệnh: “Vậy anh đứng ở chỗ này cùng con chó, để tôi đi xem, nếu có chuyện gì nhất định phải thông báo cho tôi, biết không?”
“Hiểu rồi.” Lý Tứ miễn cưỡng đáp lại.
Sau khi nói xong, Ân Kiều xỏ vào một đôi giày nữ, hất mái tóc ngắn của mình, bước vào vườn cây ăn quả. Cô ta vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo nông dân khoác bên ngoài, để lộ một chiếc ví dạng ống màu đen với lớp mỡ trắng trên vai lộ ra, cánh tay dày, thô và có sức mạnh.
Lý Tứ đá con chó mắng: “Bà nội nó đồ gấu béo, chẳng phải mới ngủ với đàn ông mấy đêm, đã đồi leo lên đầu lên cổ tôi, còn ra lệnh cho tôi, coi tôi như chó sao? Cái đồ…”
Lý Tứ còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng rít, một tiếng động rất nhẹ.
Con chó trên mặt đất trong phút chốc ngã xuống đất, nó run lên vì sợ hãi và bị sốc.
Sau đó những con chó khác bắt đầu sủa, nhưng âm thanh vừa phát ra và lần lượt bị tắt ngay đi.
Lý Tứ sợ tới mức lập tức lấy máy bộ đàm ra, nhưng vừa lấy ra thì cổ tay bị bắn một cái, bộ đàm rơi xuống đất ngay lập tức. A Lương nhanh chóng chạy ra khỏi bụi cỏ, đi đến chỗ Lý Tứ và chộp lấy miệng anh ta và kéo anh ta lùi lại, nấp vào bụi cây.
Giải quyết xong, mọi người đều nhanh nhẹn đi về phía trước.
Chương 452
Kiều Huyền Thạc cất khẩu súng bắn tỉa và ngay lập tức lao về phía trước.
Khi tiến vào vườn cây ăn quả, mọi người đều rất có kinh nghiệm, tản ra lẻn vào, họ đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần, đối với bọn họ mà nói, hành đồng phối hợp hành động này vô cùng nhuần nhuyễn. Chẳng bao lâu cửa hang động được tìm thấy trong vườn cây ăn quả.
Bên ngoài hang đá là một cổng đá rất kiên cố.
Nhìn bề ngoài có thể thấy không có cách nào mở được cửa, chắc phải dùng điều khiển từ xa để mở khóa cửa. Nếu tấn công bằng vũ lực, họ sẽ bị đối phương phát hiện, sẽ qua cửa sau hoặc các lối đi khác tẩu thoát, thì công sức của họ trong những ngày này sẽ trở nên uổng phí.
“Bước tiếp theo làm như thế nào đây?” A Lương hỏi Kiều Huyền Thạc đầy lo lắng.
Họ không dám đến gần, vì ở cửa hang đá có thể có máy giám sát hoặc máy đo tia hồng ngoại.
Kiều Huyền Thạc chỉ vào cái cây Mọi người hiểu ý, mọi người giải tán, nhanh chóng trèo lên cây ăn quả, núp ở đó chờ người mở cửa đi ra.
Tất nhiên, những con chó ở cổng vườn cây ăn trái cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nắng như thiêu đốt từ bầu trời dội xuống. Có một cơn gió nhẹ trong vườn cây ăn quả.
Chờ đợi trên cây, A Lương thấy nhàm chán xé một quả vải thiều, bóc vỏ ăn rồi bỏ hạt và vỏ vào trong túi.
Kiều Huyền Thạc từ xa phát hiện nhánh cây chỗ A Lương đang động đậy, không khỏi nhíu mày, nói vào bộ đàm: “A Lương, khi nào nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ cho cậu ăn no.”
Mọi người nghe thấy cuộc nói chuyện trên máy bộ đàm không khỏi cười thầm, A Lương ngượng ngùng nuốt nước bọt rồi lập tức đứng yên.
Cả vườn cây trái trở lại bình lặng, yên tĩnh lạ thường, như thể không có ai tồn tại.
Giống như một tầng hầm công nghệ cao trong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Phòng nghiên cứu trong hang không hề thua kém chút nào.
Bên trong các dụng cụ công nghệ cao ở khắp mọi nơi, một số phòng nghiên cứu được ngăn cách bằng kính chống đạn rộng rãi và trong suốt, mỗi bộ phận nghiên cứu có các thiết bị khác nhau.
Đại sảnh rộng lớn, ánh đèn rực rỡ làm cho toàn bộ không gian vô cùng rõ ràng, bản đồ địa hình khổng lồ hiển thị hình ảnh ba chiều.
Ân Kiều hai tay ôm ngực, nheo mắt quan sát địa hình, khóe miệng son đỏ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.
Đứng bên cạnh người phụ nữ chính là Kiều Huyền Bân, anh ta đẩy kính, cẩn thận nhìn vào hình ảnh lập thể 3D hiển thị trên màn hình, nhìn những chấm màu đỏ, sắc mặt anh ta càng lúc càng lạnh.
“Lão đại, chúng ta hình như bị bao vây. Mọi chỗ trên đồi đều bị bao vây bởi kẻ thù, thậm chí cả lối vào và lối ra của căn cứ của chúng ta cũng đã bị phát hiện. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Kiều Huyền Bân chỉ vào vị trí của căn cứ và một loạt các chấm đỏ nói: “Hãy phân tích xem chỗ này có bao nhiêu người ra vào.”
Nghiên cứu sinh mặc áo khoác trắng lập tức thực hiện phân tích trên máy tính, và dữ liệu dẫn dần trở nên rõ ràng.
Sau khi phân tích dữ liệu, người đàn ông phía sau lập tức quay lại và nói: “Có hơn 800 kẻ địch cùng vũ khí đã lọt vào tầm theo dõi của tia hồng ngoại. Trong đó, chúng đã phân bố trên từng vị trí trên ngọn đồi, và đang di chuyển không ngừng, từ từ tiến về phía chúng ta, và đang 25 người đã tập trung ở vị trí lối thoát hiểm.”
“Hãy để máy bay không người lái ra ngoài xem chúng ẩn nấp ở đâu.”
“Rõ.”
Các nhà nghiên cứu đứng đằng sau ngay lập tức bật điều khiển từ xa và vận hành máy bay không người lái trên máy tính.
Lúc này, một chiếc máy bay không người lái đột ngột bay ra khỏi vách núi giữa trời, chiếc máy bay vượt qua ngọn núi và bay thẳng lên đỉnh vườn cây ăn trái phía trước.
Máy bay không người lái lơ lửng giữa không trung.
Kiều Huyền Bân và Ân Kiều lập tức quay lại và nhìn vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc.
Ân Kiều hai tay chống lên bàn, cảnh xuân trước ngực lộ ra, người điều khiển vẫn luôn nhìn về phía cô ta, không chú ý vào việc điều khiển máy bay không người lái.
Kiều Huyền Bân chỉ vào màn hình máy tính và gõ mạnh: “Người đâu? Sao không thấy ai?”
Chương 453
Trên hình ảnh không nhìn thấy có ai trên mặt đất, Ân Kiều nhận thấy nhân viên nghiên cứu và phát triển đang nhìn vào cơ thể cô, cô không khỏi nở một nụ cười xấu xa, cố ý cúi thấp ngực xuống và tiến lại gần người đàn ông, sóng mắt của cô ta thể hiện sự thèm khát.
Kiều Huyền Bân thấy nhân viên nghiên cứu bị người phụ nữ bên cạnh dụ dỗ, hắn tức giận túm tóc Ân Kiều, hất ngược lại, mắng: “Đồ con đĩ, đàn ông ở đây đều ngủ cùng cô hết. Lúc này còn õng ẹo tạo dáng sao, trời sinh dâm dê đê tiện.”
Ân Kiều bị ném sang một bên và ngã xuống đất.
Cô ta chịu đựng cơn đau và đứng dậy ngay lập tức, với động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đau đớn và méo mó của cô.
Nhân viên nghiên cứu lập tức đứng thẳng người, vội vàng phân tích: “Bọn họ trốn ở vị trí này phía dưới, có lẽ là trốn ở trên cây, cho nên …”
Hắn chưa kịp nói xong đột nhiên bụp một phát. Hình ảnh của máy bay không người lái biến mất ngay lập tức và có một âm thanh vang lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kiều Huyền Bân cau mày và lo lắng hỏi.
Nhân viên lập tức bấm máy và nói vội: “Đã bị phát hiện, máy bay bị hạ gục, mất tín hiệu.”
Kiều Huyền Bân nhếch miệng cười và hỏi: “Máy bay không người lái có thể thả chất nổ không?”
“Có thể.”
Anh ta quay lại nói với vẻ phấn khích: “Đi, đi, vào nhà kho tìm vũ khí.”
Các nhân viên nghiên cứu và phát minh ngay lập tức làm theo, và Ân Kiều cũng vội vàng theo sau.
Cả ba người cùng nhau bước sang phòng khác.
Trong hội trường vẫn còn rất nhiều nhân viên nghiên cứu khác đang bận rộn điều hành nghiên cứu, họ rất thận trọng, cống hiến hết mình cho công việc nghiên cứu và phát minh và hoàn toàn thờ ơ với những việc khác.
Trên lối đi dạo trên tầng hai, hàng chục vệ sĩ với súng máy đang canh gác ở đây như thần giữ cửa, theo dõi nhất cử nhất động của từng nhà nghiên cứu.
Đây ban đầu là căn cứ của Kiều Nhất Hoắc, nhưng hiện nó đã bị Kiều Huyền Bân chiếm giữ.
Vì vậy, các nhân viên nghiên cứu và phát minh ở đây không toàn tâm toàn ý đi theo Kiều Huyền Bân, dưới sự đe dọa của vũ lực, họ phải tiếp tục công việc của mình.
Ba người đi qua một đoạn đường dài, có vài chỗ cần phải quét dữ liệu khuôn mặt mới có thể đi qua, Kiều Huyền Bân ngẩng mặt, bước vào một nhà kho sáng đèn.
Vài người đang ngồi chơi bài trong kho, khi có người vào, họ lập tức bỏ bài trên tay xuống, cầm súng quay về canh gác.
Kiều Huyền Bân không trách những người đó, anh ta bước vào nhà kho, nhìn vào những chiếc hộp đựng vũ khí và hỏi: “Có thứ gì giống như bom ở đây không?”
Một vệ sĩ lập tức đứng lên kính cẩn nói: “Có bom hơi cay, bom khói, lựu đạn.”
Nhà nghiên cứu lắc đầu: “Anh Kiều, tất cả những thứ này đều cần phải được kích hoạt bằng tay, nếu anh sử dụng máy bay không người lái, tôi e rằng tôi không thể làm được.”
“Có vũ khí nào phát nổ khi chúng chạm đất không?”
Những người khác nhìn nhau.
Khuôn mặt Kiều Huyền Bân ngày càng trở nên lạnh lùng.
Hiện tại, một số lượng lớn bom mìn không thể vận chuyển đi xa và không có vũ khí nào mà máy bay không người lái có thể sử dụng.
Tâm trạng của anh ngày càng tồi tệ và khuôn mặt ngày càng khó coi.
Ân Kiều đi tới thùng bom đạn, nhặt một ít súng lục và đạn lên người, vừa cầm vừa nói: “Ông chủ, đã đến lúc bỏ lô bom đạn này rồi. Tôi đã liên hệ với nhiều người mua, nhưng không ai dám mua nó, giá trị của nó không đáng cho chúng ta liều mạng.”
Kiều Huyền Bân cũng bước tới, mở hộp và lấy từ trong đó một khẩu súng lục bình thường.
Sau khi đóng nắp, anh ta quay sang người vệ sĩ phía sau và nói: “Tất cả hãy ra ngoài với tôi.”
Có lệnh, mọi người mang theo vũ khí và đi theo Kiều Huyền Bân ra ngoài.
Bên ngoài tiền sảnh, tất cả vệ sĩ đều tụ tập với vũ khí trong tay, Kiều Huyền Bân mang theo trợ thủ Ân Kiều và một người phụ nữ được huấn luyện khác, An Hân, thu xếp lên thuyền rời đi.
Các nhân viên nghiên cứu và phát minh khác đang bận rộn đóng gói các tài liệu nghiên cứu và phát minh quan trọng, tiêu hủy một số dữ liệu và bằng chứng, lấy đi tất cả những thứ quan trọng.
Kiều Huyền Bân ra lệnh: “Các người đi ra ngoài từ cửa trước, giết hết bọn chúng không tha một ai, Ân Kiều và An Hân yểm hộ cho tôi và vài người nghiên cứu rời đi.”
“Rõ.”
“Sử dụng vũ khí trong kho vũ khí để tồn tại. Tất cả những vũ khí này thuộc về các người và tất cả số tiền bán được sẽ ban thưởng cho các người.”
Chương 454
Nghe đến đây, mọi người đều ồ lên và phấn khích.
Một lúc sau, An Hân nửa khuôn mặt bị huỷ dung, đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Ông chủ, sau khi chuẩn bị xong, thuyền dưới vách núi đã cập bến, chúng ta có thể rời đi.”
Kiều Huyền Bân xoay người rời đi, dẫn theo các nhân viên nghiên cứu đi về phía con đường phía sau.
Canh cách một tiếng, mọi người rất gọn gàng và nhanh chóng, và họng súng nhằm vào cửa hang.
Tảng đá từ từ mở ra.
Cửa mở, nhưng không có ai chạy ra.
Cứ sau mỗi giây, đạn từ bên trong bay ra, bắn ra ngẫu nhiên, bởi vì họ đều trốn trong tán cây, vệ sĩ bên trong không thể nhìn thấy vị trí của họ.
Chốc chốc, có người lao ra, cầm súng quét quanh gốc cây.
Chỉ trong vòng hai giây, tay súng bắn tỉa đã bắn trúng đối thủ chính xác và ngã thẳng xuống đất.
Ngay sau đó, một đám người xông ra, mặc giáp trụ, tay cầm súng máy, vô cùng khí thế, điên cuồng bắn vào những cái cây ăn quả trước mặt.
Nhưng bắn loạn một hồi vẫn không đủ để nhắm trúng mục tiêu.
Một lần duy nhất, nhắm trúng đầu.
Hơn chục người lao ra lập tức bị bắn chết.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống, A Lương và Tinh Thần cũng nhảy xuống theo, mọi người đi theo và vào hang với những tâm lí cảnh giác cao độ.
Bên trong vẫn như cũ có tiếng bước chân gấp gáp.
Có thể kết luận rằng có người không bị bắn chết ngoài kia, hường về phía trong này và chạy vào.
Đi được nửa đường, A Lương lập tức chặn Kiều Huyền Thạc lại và nói: “Cậu ba, nguy hiểm đến rồi, để chúng tôi xử lý, cậu…”
Kiều Huyền Thạc đẩy A Lương ra, oai phong nói: “Là chỉ huy của các người, đứng phía sau chỉ huy chưa bao giờ là phong cách làm việc của tôi.”
Mọi người đều biết rất rõ về Kiều Huyền Thạc, và chính nhờ bản lĩnh của anh mà anh đã có được như ngày hôm nay.
Vào phòng nghiên cứu.
Sau khi tản ra, họ nhanh chóng tiêu diệt những phần tử nguy hiểm đang chạy trốn khắp nơi.
Trong tiền sảnh, Kiều Huyền Thạc nhìn những máy móc công nghệ và dụng cụ công nghệ cao bị phá hủy trước mặt, vô cùng kinh ngạc.
A Lương đi đến phía trước của chiếc máy và cố gắng khởi động nó, tìm kiếm manh mối.
Nhưng hệ thống đã bị tê liệt.
“Đại tướng, đây là một lối đi dẫn đến vách núi phía sau.”
“Đã tìm thấy lô vũ khí.”
“Báo cáo tất cả tội phạm đã bị hạ gục.”
Đột nhiên, từ bốn phía cấp dưới báo cáo.
Kiều Huyền Thạc ra lệnh: “A Lương, đưa người đi kiểm kê vũ khí, những người khác sẽ đi cùng tôi.”
Nói xong, anh dẫn theo một đội người, đi về phía vách đá phía sau.
Bạch Nhược Hi cầm điện thoại trên giường bất động, cả trái tim như treo lơ lửng trên không.
Vừa trở về từ Khâu quốc, Kiều Huyền Thạc chưa kịp hồi phục thì đã được giao nhiệm vụ, cô vẫn không biết anh nhận nhiệm vụ gì, đang ở đâu và làm gì.
Nếu cô muốn đội vương miện, cô phải chịu sức nặng của nó, đây là điều mà cô phải đối mặt.
Là vợ của một quân nhân, cô chỉ có thể chịu đựng những điều này trong im lặng.
Không thể gọi điện thoại di động của anh được. Bây giờ cô không nhận được tin tức nghĩa là một tin tốt.
Chỉ có thể yên lặng chờ anh hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về.
Chương 455
Bỗng nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Bạch Nhược Hi từ trên giường ngồi dậy, cô vừa cử động, đầu đột nhiên choáng váng, cả thế giới quay cuồng, trước mắt tối sầm.
Sau khi đầu choáng váng, cô lập tức giữ chặt thành giường, cúi đầu không dám đứng lên, hít sâu một hơi, khó chịu nói không lên lời.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau vài lần cánh cửa được đẩy ra, giọng nói lo lắng của Trần Tĩnh vang lên: “Tiểu Hi, con ngủ rồi à?”
Sau khi Trần Tĩnh đi vào, liền thấy Bạch Thiển đang ngồi ở mép giường, hai tay vịn đầu giường, thấy Bạch Nhược Hi sắc mặt tái nhợt, thần sắc thấp thỏm, liền vội vàng bước tới: “Có chuyện gì với con vậy?”
“Con không sao …” Giọng nói yếu ớt của Bạch Nhược Hi lẩm bẩm: “Đột nhiên hơi chóng mặt.”
Trần Tĩnh đỡ cánh tay của cô, ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay sờ trán cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể, phát hiện cô không sốt, mới yên tâm: “Con có đói bụng không? Bữa tối con bị nôn, phản ứng của con quá nhạy cảm, mẹ đã nấu cháo cho con. Hãy xuống ăn đi.”
Bạch Nhược Hi lắc đầu, từ từ nằm xuống giường: “Mẹ, con không đói, ăn xong là nôn ngay, không muốn ăn nữa.”
“Không ăn thì không được, bụng còn ba đứa con đang cần nuôi dưỡng. Nếu không đủ chất thì thật tệ. Không có thức ăn thì thực sự không được.” Trần Tĩnh sờ sờ mu bàn tay cô, đau khổ dỗ dành: “Nào, mẹ nấu cháo gạo dinh dưỡng yêu thích cho con, chúng ta xuống ăn một chút đi.”
“Con rất buồn ngủ.” Bạch Nhược Hi không dám nói với Trần Tĩnh rằng cô ấy bây giờ đang chóng mặt, vì sợ rằng bà sẽ lo lắng.
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút nói: “Mẹ đi xuống mang cho con một ít, nếu không muốn ăn thì phải ăn một ít, nếu không thân thể càng ngày càng kém.”
“Mẹ … con …”
Bạch Nhược Hi lời nói còn chưa nói hết, Trần Tĩnh đã xoay người đi ra ngoài, bộ dáng vội vàng càng lúc càng gấp gáp.
Nhìn thấy Trần Tĩnh bỏ lại cô phía sau, Bạch Nhược Hi nằm trên giường, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô cảm động, nhưng cũng sợ hãi.
Bác sĩ khuyên cô bỏ thai nên không dám đến bệnh viện khám nữa, nhưng cơ thể như bị đè nén, phản ứng của cô khi mang thai là rất khó chịu, cô sẽ nôn hết ra ngoài. Cô thực sự sợ cuối cùng không giữ được đứa bé và cơ thể sẽ suy sụp.
Bạch Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt lại, nằm trên giường, kéo chăn che thân thể.
Lúc này, điện thoại đầu giường vang lên.
Cô lập tức chạm vào điện thoại và hồi hộp kết nối cuộc gọi, chưa kịp xem ai gọi thì cô đã háo hức rồi: “anh ba …”
“Anh là anh của em.” Giọng nói của Doãn Đạo truyền đến.
Giọng của Bạch Nhược Hi trầm xuống ngay lập tức, và cô đáp lại một cách yếu ớt: “Ồ, có chuyện gì vậy?”
“Nhược Hi, sức khỏe của em bây giờ thế nào, các cháu của anh thế nào?”
Bạch Nhược Hi cười khổ: “Mọi chuyện vẫn ổn, đừng lo lắng.”
“Em có muốn ăn gì không? Anh bên này sẽ mang về cho em một số đặc sản.”
“Không cần đâu anh.” Bạch Nhược Hi yếu ớt nói: “Anh gọi em có việc gì không?”
“Kiều Huyền Thạc ở đâu? Anh vẫn luôn không thể liên lạc với cậu ta.”
“Ngay sau khi anh ấy trở về nước, anh ấy đã thực hiện một nhiệm vụ, và em cũng không thể liên lạc được với anh ấy, đó có lẽ là một nhiệm vụ rất quan trọng.
“Cậu ta liều mạng làm gì vậy? Cậu ta hiện tại không thiếu cái gì …”
Bạch Nhược Hi cười khổ, chậm rãi xoay người dựa vào bên giường.
Sau một hồi suy nghĩ, cô hỏi: “Anh có việc gì muốn nói với anh ấy sao?”
“Những điều rất quan trọng nhưng anh phải nói trực tiếp với cậu ta. Em và cậu ta trở về Tịch quốc trước. Vì cậu ta không có ở đó nên anh giúp cậu ta vài việc.”
Bạch Nhược Hi lo lắng hỏi: “Anh làm việc xong chưa?”
“Xong rồi.” Doãn Đạo thì thầm với một nụ cười: “Anh sẽ mua cho em bánh ngọt và đồ ăn nhẹ mà em yêu thích, và anh sẽ trở lại Tịch quốc vào ngày mốt.”
“Anh ơi, anh mua giúp em ít đồ ăn chống nôn được không?”
“Vì được nhờ đến, Doãn Đạo rất vui mừng: “Được rồi, anh sẽ tìm bác sĩ, hỏi xem có thể ăn những loại thức ăn nào …”
Hỏi bác sĩ?
Thật là quá rắc rối, vừa lúc Bạch Nhược Hi muốn từ chối thì điện thoại di động của Doãn Đạo đột nhiên bị ngắt.
Cô sững sờ không lên tiếng, đầu bên kia điện thoại cũng không còn gióng nói của Doãn Đạo.
Chương 456
Nhìn màn hình điện thoại, Bạch Nhược Hi sờ nhẹ bụng, tự lẩm bẩm một mình: “Bé con, chúng ta không thể thiếu một ai được, các con phải mạnh mẽ lên, còn mẹ sẽ bảo trọng thân thể của mẹ, mẹ không cho phép các con rời khỏi mẹ.”
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Trần Tĩnh bưng một cái khay đi vào, bưng món canh dinh dưỡng cùng cháo gạo kê: “Ăn một chút vẫn còn nóng.”
Bạch Nhược Hi xúc động đến mức ngồi dậy khỏi giường, nước mắt lưng tròng, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ và yêu thương của Trần Tĩnh, cô không biết nói gì hơn là cảm động.
Bạch Nhược Hi chống giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, Huyền Thạc có gọi mẹ không?”
“Không.” Trần Tĩnh cười khổ vì xúc động: “Không hiểu sao, ba đứa con trai này của mẹ thật kỳ quái, đứa lớn thì đã lâu không liên lạc với mẹ, đứa thứ hai nói rất bận, còn đứa thứ ba chỉ cần có nhiệm vụ, thì muốn tìm cũng khó mà thấy người.”
Nhắc đến Kiều Huyền Bân, Bạch Nhược Hi tò mò hỏi: “Anh cả đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết.” Trần Tinh đặt thức ăn lên bàn cà phê nhàn nhã, xoay người bước tới giường lớn giúp Bạch Nhược Hi: “Chúng ta không quan tâm đến bọn họ, nhiệm vụ của mẹ bây giờ là chăm sóc thân thể của con thật tốt, mẹ không muốn quan tâm đến chuyện khác.”
Bạch Nhược Hi mỉm cười đầy xúc động, ngọt ngào không nói nên lời.
Trần Tĩnh bưng cháo và nước hầm đến, Bạch Nhược Hi miễn cưỡng ăn một ít, cô sợ sau khi ăn xong sẽ lại nôn mửa nên không dám ăn nhiều.
Căn phòng ấm áp tràn ngập ánh nắng.
Trần Tĩnh nhìn Bạch Nhược Hi đang ăn với một nụ cười hiền từ.
Lúc này, một âm thanh ồn ào từ ngoài ban công truyền đến khiến Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh chú ý, hai người nhìn nhau, nhíu mày, yên lặng lắng nghe.
“Âm thanh gì vậy?” Trần Tĩnh hỏi.
Bạch Nhược Hi lắc đầu, tự hỏi: “Không lẽ nhà họ Bạch lại đến vì chuyện của Bạch San San sao?”
Trần Tĩnh lập tức đứng dậy đi tới ban công nhìn ra ngoài.
Trong phút chốc, sắc mặt bà tái nhợt, cơ thể bất động.
Bạch Nhược Hi cảm thấy có gì đó không ổn, Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ không dám đến tìm cô nữa.
Nghĩ vậy, cô cũng cẩn thận rời khỏi giường, đi ra ngoài ban công, hai người cùng nhau nhìn sân trước phía dưới lầu một.
Hai người lính gác cửa giương súng nhắm thẳng những tên vệ sĩ xông vào, tất cả vệ sĩ đều cầm súng trên tay. Người đàn ông đứng sau đám vệ sĩ là Kiều Nhất Hoắc.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nhược Hi lập tức hiểu ra, cô sợ hãi trở lại phòng nhấc điện thoại gọi cho Kiều Huyền Hạo.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô căng thẳng nói: “Anh hai, anh mau về đi, Kiều Nhất Hoắc muốn xông vào nhà bắt người. Có thể sẽ bắt mẹ chúng ta, anh mau về đi. Bọn họ đều mang theo súng.”
“Mau gọi điện thoại cho cảnh sát, gọi cho Huyền Thạc nữa, anh sẽ về ngay.” Kiều Huyền Hạo vội vàng nói. Bạch Nhược Hi lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Cô biết rằng điện thoại của Kiều Huyền Thạc không thể gọi được, và không ai có thể gặp được anh khi đang làm nhiệm vụ.
Lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau khi Bạch Nhược Hi gọi điện cho cảnh sát, cô bước ra ban công, Trần Tĩnh nắm lấy lan can bằng cả hai tay và chịu đựng một cơn run nhẹ.
Ở cửa lớn tầng một, hai người lính cầm súng uy nghiêm nói: “Đây là nhà riêng của tướng quân. Nếu các người dám xông vào, chúng tôi sẽ nổ súng.”
Kiều Nhất Hoắc cười điềm đạm nói: “Đây là nhà của cháu trai tôi. Tôii la chú hai của nó, tôi có quyền tới đây thăm họ hàng. Cứ nổ súng đi, mau bắn đi, nếu không vệ sĩ của chúng tôi sẽ giết các người. “
“Ra ngoài ngay lập tức. Đừng càn quấy.”
Kiều Nhất Hoắc tức giận nói: “Mau tránh ra, đừng cản đường chúng tôi.”
Chương 457
Hai người lính đối với bảy tám tên vệ sĩ mang súng, rõ ràng là rơi vào tình thế bất lợi.
Thấy có gì đó không đúng, Bạch Nhược Hi lập tức nắm lấy tay Trần Tĩnh, phát hiện tay bà vừa lạnh vừa run, cả người hoảng hốt.
“Mẹ, mau tìm chỗ trốn đi, anh hai sắp trở về rồi, con đã gọi cảnh, họ sẽ tới ngay.” Bạch Nhược Hi kéo Trần Tĩnh ra khỏi phòng.
Giọng nói lo lắng của Trần Tĩnh run lên: “Vậy thì, con làm sao bây giờ?”
“Chú hai là nhắm đến mẹ, con có thể đối phó, không thành vấn đề.” Bạch Nhược Hi kéo bà rời khỏi phòng, đi đến phòng gác mái.
Trần Tĩnh rất lo lắng nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau trốn đi, nhỡ Kiều Nhất Hoắc hại đến con thì sao? Hiện tại con đang mang thai, không thể bị ảnh ảnh hưởng. Mẹ sợ họ sẽ làm tổn thương con.”
Bạch Nhược Hi bước đến một thùng các-tông trong phòng, lấy ra tất cả quần áo cũ trong đó, ném vào góc, kéo Trần Tĩnh vào đó an ủi: “Con sẽ bảo vệ bản thân và các con. Mẹ hiện tại đừng lo lắng gì, mau trốn đi a.”
Trần Tĩnh lo lắng hét lên: “Ông ta là một kẻ mất trí.”
Bạch Nhược Hi ra lệnh: “Mẹ đừng nói nữa, mẹ mau trốn đi, dám làm tổn thương gia đình con. Con cũng sẽ điên lên, để coi ai điên hơn ai.”
“Tiểu Hi … “
Bạch Nhược Hi không để bà có cơ hội nói thêm, cô ấn bà vào thùng cáctông sau đó đóng hộp lại, đè đống đồ lặt vặt lên đó, để lại một khoảng trống nhỏ để thở.
Sau khi Trần Tĩnh trốn vào thùng, Bạch Nhược Hi không quên dặn dò: “Mẹ nhất định đừng ra ngoài và đừng gây ra tiếng động. Khi cảnh sát đến và giải quyết việc của Kiều Nhất Hoắc, con sẽ trở lại.”
“Tiểu Hi, con nhớ phải cẩn thận.” Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của Trần Tĩnh mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, chậm rãi đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi xoay người đi về phía cửa.
Cô chỉnh đốn lại đầu tóc, bước thật vững vàng rồi đi xuống nhà.
Sau khi xuống lầu, cô ngồi ở phòng khách lấy một quả táo trên mặt bàn, dựa vào sô pha, nhàn nhã cắn một miếng.
Lúc này, cánh cửa bị đạp tung.
Bạch Nhược Hi ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cửa.
Kiều Nhất Hoắc cùng với một nhóm vệ sĩ đi vào, nhìn dáng vẻ của ông ta, Bạch Nhược Hi đoán rằng hai người lính ở cửa đã bị họ khống chế.
“Chú hai, sao chú lại tới đây?” Bạch Nhược Hi giả vờ như không biết gì, mỉm cười chào hỏi.
Sau khi Kiều Nhất Hoắc bước vào, ông ta vội vàng nhìn xung quanh hỏi: “Tiểu Tĩnh đâu?”
“Chú đến gặp mẹ con sao? Bà ấy vừa đi ra ngoài chưa về.” Bạch Nhược Hi đặt trái cây trên tay xuống, đứng lên, lễ phép nói: “Mời ngồi, chú hai.”
Kiều Nhất Hoắc cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Bạch Nhược Hi, dường như không biết gì.
Nhưng ông ta không có thời gian để đoán Bạch Nhược Hi đang nghĩ gì lúc này, từng bước đi về phía Bạch Nhược Hi, lạnh lùng nói: “Tôi đã phái người canh ngoài cổng hai mươi giờ mỗi ngày. Trần Tĩnh đã rất lâu rồi không ra ngoài nhưng cô lại nói dối tôi bà ấy vừa ra ngoài?”
Đôi mắt Bạch Nhược Hi hơi tối sầm lại, lửa giận không để lại dấu vết lóe lên dưới mắt, cô cười cứng ngắc, giả vờ ngây ngốc:”Chú hai, chú vì điều gì mà lại phái người canh giữ trước cổng nhà chúng tôi? “
“Đừng nói nhảm với tôi nữa mau để Tiểu Tĩnh ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên.
Bạch Nhược Hi bị tiếng gầm mạnh bạo và lạnh lùng của ông làm cho sốc, cô lo lắng lùi lại một bước.
Cô nuốt nước miếng nhìn nhóm vệ sĩ phía sau Kiều Nhất Hoắc, mặc dù họ không có súng trong tay nhưng cô biết rằng mỗi người trong số họ đều mang theo súng.
Kiều Nhất Hoắc bây giờ giống như một kẻ điên mất kiểm soát mặc dù bây giờ ông ta có video Trần Tĩnh giết Lư quản gia trong tay để đảm bảo rằng Kiều Huyền Thạc sẽ không thể động đến ông ta.
Nhưng không thể đảm bảo rằng Kiều Huyền Bân sẽ không giết ông ta.
Khi Kiều Huyền Bân biết ông ta là giáo sư, anh ta đã bắt đầu cướp căn cứ thí nghiệm, bảo vật và vũ khí trong tay ông ta, sau khi cướp được mọi thứ, anh ta vẫn muốn giết ông ta.
Điều này không chỉ xen lẫn xung đột lợi ích trên thực tế mà chính là việc ông ta để Kiều Huyền Bân bị cắm sừng nhiều năm như vậy, thậm chí còn nuôi nấng con trai ông ta nhiều năm như vậy.
Xung đột lợi ích này đã dẫn đến ân oán cá nhân.
Kiều Nhất Hoắc không muốn Bạch Nhược Hi trì hoãn thêm thời gian nữa, ông ta đột ngột rút khẩu súng lục của mình ra chĩa thẳng vào đầu Bạch Nhược Hi.
Chương 458
Nhìn thấy ông ta lấy súng ra, Bạch Nhược Hi lo lắng siết chặt hai tay, nuốt nước bọt, nhịp tim tăng nhanh, ánh mắt cảnh giác không ngừng nhìn chằm chằm vào họng súng.
Kiều Nhất Hoắc hướng lầu hai hét lớn: “Trần Tĩnh, mau ra đây ngay lập tức. Sau ba tiếng đếm, nếu bà không ra, tôi sẽ giết con dâu yêu quý của bà.”
Bạch Nhược Hi giả vờ bình tĩnh, tức giận hỏi: “Chú hai, chú muốn rốt cuộc muốn làm gì?”
Kiều Nhất Hoắc nghiến răng, súng trong tay càng cầm chặt hơn: “Bạch Nhược Hi đừng giả vờ như không biết gì, cô hẳn là biết tôi muốn gì trong lúc này, đừng cố gắng kéo dài thời gian đối với tôi, giao Trần Tĩnh ngay lập tức, nếu không cô sẽ phải nếm mùi đạn.”
Bạch Nhược Hi lập tức trở nên nghiêm túc, sắc mặt tối sầm lại, cô không sợ Kiều Nhất Hoắc sẽ bắn mà là sợ Trần Tĩnh sẽ đi ra, cô không biết phải làm thế nào để ngăn chặn tình xuống đang xảy ra.
Ngay khi Bạch Nhược Hi do dự, Kiều Nhất Hoắc không thể chờ được nữa hét lên: “Trần Tĩnh, tôi bắt đầu đếm.
“1……”
“2……”
Lúc này Bạch Nhược Hi nghe thấy tiếng động trên tầng hai.
Có lẽ Trần Tĩnh muốn ra khỏi thùng các-tông, mọi người nghe thấy tiếng động, Kiều Nhất Hoắc lo lắng nhìn phòng gác mái trên tầng hai.
Vào thời khắc mấu chốt, Bạch Nhược Hi đột nhiên nói: “Chú hai, cháu sẽ cho chú biết mẹ cháu đang ở đâu.”
Kiều Nhất Hoắc nở một nụ cười nhạt, hỏi: “Ở đâu?”
“Cháu có thể giao mẹ cháu cho chú, nhưng chú phải dảm bảo an toàn cho bà ấy, dù là đến nơi đâu, chú cũng phải cho chúng tôi biết rằng bà ấy luôn an toàn.”
Kiều Nhất Hoắc khịt mũi, khinh thường nói: “Trên đời này không ai có thể đem lại sự an toàn, sức khoẻ và hạnh phúc cho cô ấy hơn tôi.”
“Cháu sẽ đi thuyết phục mẹ xuống dưới này. Chú mau thu hồi súng lại, đừng doạ làm bà ấy sợ.”
Kiều Nhất Hoắc không nói một lời, lập tức thu hồi súng.
Bạch Nhược Hi híp mắt nhìn Kiều Nhất Hoắc, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng rồi quay lên tầng. Nhìn như cô đang giúp Kiều Nhất Hoắc nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tìm cách.
Kiều Nhất Hoắc giờ như kẻ mất trí, việc bắn chết cô cũng không thành vấn đề, nhưng cũng giết chết những đứa bé vô tội này.
Hiện tại không thể hành động liều, nhất định phải dùng trí suy nghĩ thì mới vượt qua được.
Bạch Nhược Hi lên tầng hai, đẩy cửa phòng ra thấy Trần Tĩnh vẫn còn trong hộp các-tông, cô đập mạnh vào đống đồ lặt vặt trên mặt hộp.
Bạch Nhược Hi ngay lập tức gạt những đồ vật trên mặt hộp xuống, Trần Tĩnh đột ngột đứng dậy, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt chảy dài trên mặt, khi thấy Bạch Nhược Hi ôm chặt lấy, bà nghẹn ngào: “Tiểu Hi, con không sao chứ? Con để mẹ ra ngoài, mẹ sẽ đi cùng ông ấy. “
Bạch Nhược Hi lúc này cũng vô cùng hoang mang lo sợ, cô cảm thấy rất bất lực khi nhìn thấy Trần Tĩnh đang hoảng loạn như vậy.
Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài và nói: “Mẹ, không thể, tuyệt đối không thể ra ngoài, kẻ điên đó đã giam giữ mẹ hơn 20 năm và hủy hoại cuộc sống tươi đẹp của mẹ. Mẹ, mẹ không thể bỏ cuộc…”
Trần Tĩnh nắm cổ tay Bạch Nhược Hi nghẹn ngào khóc: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu mẹ không ra ngoài, ông ta sẽ bắn con.”
“Hiện tại ông ta vẫn quan tâm đến mẹ , vì vậy ông ấy muốn mời mẹ đi thay vì bắt mẹ. Cho nên hiện tại, chúng ta cần phải trì hoãn thời gian, nhất định có thể đợi cảnh sát tới cứu chúng ta.”
“…Ông ta sẽ không để cảnh sát tới đây, nhất định đã chuẩn bị trước”. Trần Tĩnh vội vã, hoảng loạn.
Bất ngờ chuông điện thoại vang lên.
Hai người vì nhạc chuông mà giật mình sợ run lên. Bạch Nhược Hi lập tức lấy điện thoại ra, căng thẳng nhìn màn hình.
Nhìn thấy màn hình hiển thị, cô vui mừng như được cứu sống, kích động trả lời điện thoại, không đợi người đầu dây bên kia mở miệng, cô vội vàng nói: “Anh ba, anh cuối cùng cũng mở máy rồi. Thật tốt quá! Anh mau về nhà cứu mẹ … “
Kiều Huyền Thạc chưa kịp nói thì nghe thấy tiếng Bạch Nhược Hi khóc thút thít, trái tim anh như bị thắt lại.
“Ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nhược Hi vội vàng đóng cửa rồi khóa lại.
“Đó là chú hai. Ông ta dẫn theo một nhóm vệ sĩ mang theo súng xông vào nhà. Em đã gọi cảnh sát và thông báo cho anh hai, nhưng họ không có đến nhanh như vậy. Chú hai hiện đang dùng súng đe dọa em và yêu cầu em giao mẹ ra.”
Chương 459
Điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc bỗng trầm mặc, một cơn tức giận vô hình lướt qua luồng không khí.
Bạch Nhược Hi lo lắng đi tới đi lui: “Anh ba, em phải làm sao bây giờ?”
Kiều Huyền Thạc không vội vàng nói: “Nhược Hi, đừng gấp, bây giờ em bàn bạc với mẹ diễn một vở kịch.”
“Diễn kịch? Hiện tại diễn cái gì?”
“Để mẹ giả vờ ốm nhập viện, việc còn lại cứ để anh lo.”
“Giả vờ ốm?”
Bạch Nhược Hi lóe lên một tia hi vọng nói: “Em hiểu rồi, anh ba.”
Vệ sĩ phía sau cũng chạy theo.
Bạch Nhược Hi thấy một nhóm đàn ông chạy tới, cô sợ bị đánh nên lập tức tránh sang một bên và đưa hai tay giữ bụng mình.
Căn phòng rất nhỏ, cô không thể đi vào, chỉ nghe thấy giọng nói vừa nhanh vừa lo lắng của Kiều Nhất Hoắc: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, dậy đi, mau …Mau đưa đi bệnh viện.”
Bạch Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm trước sức mạnh của tình yêu. Cho dù một người đàn ông thông minh đến đâu cũng có lúc sẽ trở nên ngốc nghếch, khéo léo cũng có thể thành vụng về.
Có lẽ vì quá lo lắng và sợ hãi nên Kiều Nhất Hoắc không nghi ngờ gì về việc Trần Tĩnh đang giả vờ ốm.
Ông ta ôm lấy Trần Tĩnh lao ra khỏi cửa như tên lửa, cùng mọi người xuống tầng một.
Bạch Nhược Hi cầm điện thoại, nhanh chóng đi theo.
Cô đi cuối, cầm điện thoại di động nhắn cho Kiều Huyền Thạc một câu: “Chú hai ôm mẹ lên đường đi bệnh viện.”
Vừa ra khỏi cổng, xe của Kiều Huyền Hạo đã trở về, chặn trước xe Kiều Nhất Hoắc.
Anh phanh gấp để mở cửa, khi bước xuống thì khẩu súng trong tay vệ sĩ của Kiều Nhất Hoắc đã nhắm vào anh ta.
Bạch Nhược Hi từ trong cửa đi ra, vội vàng đi tới chỗ Kiều Huyền Hạo, lo lắng nắm lấy tay anh: “Anh hai, anh rốt cuộc đã về rồi.”
“Bỏ mẹ tôi xuống.” Kiều Huyền Hạo mắng Kiều Nhất Hoắc, cổ lộ ra những đường gân xanh.
Bạch Nhược Hi đã quá muộn để giải thích với anh rằng nếu anh cứ cứng rắn chắc chắn sẽ làm tổn thương cả hai bên, cô nắm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Anh hai, mẹ bị cảm nhiệt, hiện tại chú hai đang đưa mẹ đến bệnh viện.”
Kiều Huyền Hạo cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn Bạch Nhược Hi nghi ngờ, Bạch Nhược Hi nháy mắt nhìn anh.
Không để ý đến Kiều Huyền Hạo, Kiều Nhất Hoắc lo lắng ôm Trần Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, vòng qua chiếc xe đi ra tới cổng, đặt Trần Tĩnh vào trong xe của chính mình, lập tức khởi động xe và lái đi.
Kiều Huyền Hạo kéo Bạch Nhược Hi lên xe, khởi động xe để đuổi kịp, lo lắng hỏi: “Nhược Hi, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao mẹ lại bị cảm nắng? Sao em lại để Kiều Nhất Hoắc đưa mẹ đi?”
Bạch Nhược Hi cảm thấy rất mệt mỏi. Ngồi trong xe cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh ba vừa gọi điện về, bắt mẹ giả ốm. Thật sự em không hiểu kế hoạch của anh ba. Hiện tại, điều chúng ta có thể làm là theo sát xe của Kiều Nhất Hoắc.”
Chương 460
Cách nơi ở của Kiều Huyền Thạc không xa là bệnh viện quân y lớn nhất ở Tịch thành.
Không xảy bất cứ điều gì ngoài ý muốn, đoàn xe của Kiều Nhất Hoắc nhanh chóng tiền vào bệnh viện quân y.
Trần Tĩnh suốt đoạn đường cô gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, duy trì sự bình tĩnh, bất động giống như người chết.
Khi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo vội vã đuổi theo đến bệnh viện, những vệ sĩ do Kiều Nhất Hoắc mang theo đã canh gác ở cổng lớn đi vào bệnh viện, chỉ có hai tên đi theo Kiều Nhất Hoắc vào trong.
Phòng cấp cứu.
Sau khi Trần Tĩnh được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ liền đuổi Kiều Nhất Hoắc và hai tên vệ sĩ ra khỏi phòng, không cho bọn họ đến gần.
Khi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo chạy đến phòng cấp cứu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều cảm thấy mông lung.
Bên ngoài, Kiều Nhất Hoắc đang rất lo lắng và muốn đi vào: “Cho tôi vào trong.”
“Bệnh nhân đã bị sốc nhiệt, đừng làm chậm trễ việc cứu người của chúng tôi.” Vị bác sĩ rất tức giận và ra lệnh: “Nếu ông đã tài giỏi như vậy thì hãy tự mình cứu cô ấy, còn nếu ông đã mang cô ấy đến chỗ chúng chúng tôi, thì vui lòng hãy tuân thủ những quy định của chúng tôi.”
Nói xong bác sĩ liền đi vào bên trong.
Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo liếc nhìn nhau và không khỏi nhíu mày.
Kiều Huyền Hạo thì thào nói nhỏ: “Sốc nhiệt sao?”
Bạch Nhược Hi nhún vai tỏ ý rằng cô cũng không biết, nhưng hai người họ cũng đồng thời cảm thấy yên tâm, vì ít nhất mẹ của bọn họ hiện tại an toàn.
Sau khi bác sĩ bước vào, Kiều Nhất Hoắc lo lắng bực bội đi tới đi lui trước cửa phòng, sốt ruột lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Trong khi đang đi đi lại lại, ông ta đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Hi, và ông ta không thể át được cơn tức giận lao về phía Bạch Nhược Hi.
Khí thế hừng hực, ông ta vừa đi vừa tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, hận không thể băm nát Bạch Nhược Hi.
Nhìn thấy sự tức giận của ông ta, Bạch Nhược Hi lo lắng lùi lại. Kiều Huyền Hạo nhanh chóng đứng chắn trước mặt Kiều Nhất Hoắc, “Chú hai, chú muốn làm gì?”
Kiều Nhất Hoắc trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hi, nghiến răng gằn từng câu từng chữ nói: “Cô đã làm cái quái gì với Tiểu Tĩnh, tại sao cô ấy lại bị sốc nhiệt?
“Tôi …” Bạch Nhược Hi không biết phải nói gì, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Kiều Nhất Hoắc hung dữ chỉ vào cô, ánh mắt khủng bố như ma quỷ, tức giận nói: Nếu có điều gì không hay xảy ra với Tiểu Tĩnh, tôi sẽ để cho cô chết không có chỗ chôn.”
Đối mặt với một Kiều Nhất Hoắc hung hãn như vậy, Bạch Nhược Hi từ đáy lòng cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được ông ta thực sự yêu Trần Tĩnh.
Loại tình yêu này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của người bình thường.
Yêu đến mức muốn hòa vào tim, vào phổi, yêu đến mức trở nên ích kỷ và biến thái.
Ánh mắt và thái độ của ông ta là đủ để chứng minh tất cả. Khi Trần Tinh giả bệnh, lý trí và trí tuệ của người đàn ông này liền trở nên không bình thường, ông ta hoàn toàn mất đi lý trí, và chỉ số IQ của cũng chỉ còn là con số không.
Kiều Huyền Hạo vội vàng nói: “Chú Hai, nếu không phải chú muốn đến bắt mẹ tôi thì làm sao Nhược Hi lại phải giấu bà ấy đi chứ, nếu muốn truy cứu, thì chính chú là người đã khiến mẹ tôi thành ra như vậy.”
“Câm miệng.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên, hung dữ nhìn anh, hai tay chống nạnh, không khí thù địch lan tràn trong hành lang của bệnh việc: “Cậu thì biết gì? Tôi muốn đưa Tiểu Tĩnh đi là vì muốn tốt cho cô ấy. Các người làm sao hiểu được mối quan hệ tình cảm giữa chúng tôi. Nếu đã biết tôi giam giữ cô ấy trong nhiều năm như vậy, tại sao các người lại không báo cảnh sát? Đó là bởi vì các người sợ, sợ bằng chứng đang nằm trong tay của tôi.”
“…”
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi im lặng, mang theo ánh mắt giận dữ nhìn ông ta, giận nhưng họ không dám nói lời nào.
Kiều Nhất Hoắc vẫn như cũ không được thỏa mãn, rất tức giận mà lên tiếng dạy dỗ: “Nếu đã biết tôi có bằng chứng trong tay, vậy thì hãy nên thuyết phục Tiểu Tĩnh ngoan ngoãn đi cùng tôi thay vì luôn đối đầu với tôi. Tôi nói cho các người biết, Tiểu Tĩnh cả đời này đều thuộc về tôi. Nếu tôi đã muốn đưa cô ấy đi, thì không ai trong các người có thể ngăn cản được.”
Kiều Huyền Hạo nghiến răng, hung hăng nắm chặt tay, gân xanh lộ ra, sự tức giận càng lúc càng lớn lên.
Bạch Nhược Hi nhận ra Kiều Huyền Hạo không ổn, sợ anh không nhịn được nên lập tức ôm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Anh hai, mẹ vẫn đang ở trong đó, chúng ta trước tiên phải bình tĩnh đã.”
Kiều Huyền Hạo từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, hận không thể cho Kiều Nhất Hoắc một đấm.
Chương 461
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ bước ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc đột ngột phản ứng, lo lắng chạy đến rồi vội vàng lên tiếng. “Bác sĩ, bệnh nhân có sao không?”
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi không hề căng thẳng, vì họ biết Trần Tĩnh đang giả vờ.
Bác sĩ nói một cách rất lo lắng: “Ông hãy vào trong này.”
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiều Nhất Hoắc không có chút nào đề phòng, ngay lập tức đi theo bác sĩ vào trong.
“Bệnh nhân đã tỉnh dậy và muốn gặp ông.”
Bác sĩ đeo khẩu trang vừa nói vừa đưa Kiều Nhất Hoắc vào trong.
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi hoàn toàn không hiểu chuyện gì, bối rối cửa phòng cấp cứu, rồi lại nhìn nhau, cả hai càng thêm cảm thấy bối rối.
Hai tên vệ sĩ lặng lẽ đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu.
Có một người đang nằm trên giường cấp cứu, và Kiều Nhất Hoắc lo lắng bước đến.
“Tiểu Tĩnh à, Tiểu Tĩnh, em …” Ông ta vừa bước đến gần và nhìn thấy những người nằm trên giường cấp cứu, thì ngay lập tức ngẩn ra.
Nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng thì người đàn ông trên giường cấp cứu đột nhiên xoay người lại.
Kiều Nhất Hoắc cảm thấy bị một mũi kim đột ngột đâm vào cổ mình, cảm thấy hơi đau nhói, giây tiếp theo ông ta định rút khẩu súng trong túi ra, nhưng trước khi súng kịp rút ra, toàn thân ông ta đã trở nên cứng đờ.
Chỉ trong vòng ba giây, Kiều Nhất Hoắc đã ngã bịch xuống mặt đất.
Ba người trong phòng cấp cứu lập tức tháo khẩu trang, cởi đồng phục bác sĩ màu trắng, mặc trên người bộ quân phục sạch sẽ và anh tuấn.
Lúc này, một y tá đã đỡ Trần Tĩnh từ trong góc ra, Trần Tĩnh lo lắng nhìn Kiều Nhất Hoắc đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn lại về phía những quân nhân trước mặt.
“Cảm ơn mọi người.” Trần Tĩnh cảm kích nói.
Mấy quân nhân liền đứng nghiêm trang cúi chào. “Thưa phu nhân, không cần phải cảm ơn, bảo vệ phu nhân và thiếu phu nhân là điều chúng tôi nên làm.”
“Vậy còn hắn …” Cô y tá tò mò hỏi.
Một quân nhân rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn các vị đã hợp tác với chúng tôi trong cuộc chiến chống tội phạm, đây là tội tên phạm vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi được ra lệnh phải bí mật làm việc. Xin hãy giữ bí mật sự việc ngày hôm nay.”
Cô y tá hồi hộp gật đầu: “Vâng, vâng, tôi sẽ làm như vậy.”
Hai người lính ngay lập tức kéo Kiều Nhất Hoắc lên giường cấp cứu và hỏi: “Ở đây có cửa sau không?”
“Có, ở bên này, nó dẫn thẳng đến khoa nội trú.” Cô y tá chỉ ra phía sau.
Trần Tĩnh đi theo hai người lính và y tá, từ khoa nội trú ở phía sau rời đi.
Bên ngoài hành lang của bệnh viện.
Bạch Nhược Hi ngồi trên ghế, xoa xoa đôi tay căng thẳng, lo lắng lẩm bẩm: “Anh ba đang nghĩ gì vậy? Tại sao muốn mẹ giả ốm, bây giờ đang ở bệnh viện, lại còn cho Kiều Nhất Hoắc vào phòng cấp cứu, mấy ông bác sĩ này không biết trong hồ lô chứa thuốc gì đây?”
Kiều Huyền Hạo đứng trên hành lang, một tay đút túi quần nhìn hai vệ sĩ trước mặt, tâm trạng cũng giống như Bạch Nhược Hi, lo lắng, bồn chồn và không biết phải làm sao.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Kiều Huyền Hạo bước tới: “Không được, không thể đợi được nữa, anh sợ mẹ ở trong phòng cấp cứu xảy ra chuyện.”
Vừa đi được hai bước, điện thoại di động của Bạch Nhược Hi đã vang lên, cô nhìn số của người gọi đến liền không nhịn được kích động đứng lên nói: “Anh hai, là mẹ gọi.”
Kiều Huyền Hạo nhanh chóng xoay người, “Nghe đi, nhanh nghe xem.”
“Mẹ…” Bạch Nhược Hi kết nối điện thoại, dùng tay che lại micrô và giọng nói vô cùng nhỏ cất tiếng hỏi: “Mẹ, hiện giờ mẹ thế nào?
“Tiểu Hi, mẹ đã ra khỏi bệnh viện rồi, các con cũng hãy bí mật rời khỏi đó, đừng để cho vệ sĩ phát hiện.”
Sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, cô đi tới kéo lấy Kiều Huyền Hạo, kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh hai, đi đi.”
“Chuyện gì vậy? Mẹ vẫn còn đang ở bên trong.”
“Mẹ đã rời khỏi đó.”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cau mày, sải bước cùng Bạch Nhược Hi rời đi.
Chương 462
Hai vệ sĩ đang đứng ở cửa, nhìn Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi rời đi, họ cũng mờ mịt nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Cả hai ra khỏi bệnh viện và lên xe.
Bạch Nhược Hi ngay lập tức gọi điện cho Trần Tĩnh.
Sau khi Trần Tĩnh nghe điện thoại, Bạch Nhược Hi lo lắng hỏi: “Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ có sao không? Kiều Nhất Hoắc đang ở đâu? Không phải ông ta được bác sĩ gọi vào trong sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tiểu Hi, mẹ sẽ giải thích cho con khi nào về nhà, bây giờ mẹ đã được đưa về nhà an toàn rồi.”
“Vậy …”
“Về phần Kiều Nhất Hoắc, đã bị người của Huyền Thạc đưa đi, mẹ cũng không biết họ sẽ đưa Kiều Nhất Hoắc đi đâu, nhưng mẹ không cảm thấy lo lắng, chắc chắn Huyền Thạc sẽ xử lý tốt”.
Bạch Nhược Hi thở phào ra một hơi dài, trái tim đang treo lơ lửng trên không cũng được buông xuống.
Kiều Huyền Hạo đang lái xe, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hi.
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt của của trông rất mệt mỏi và có vẻ tinh thần không tốt.
Trái tim anh đột nhiên chùng xuống và bối rối, sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, anh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Nhược Hi, có phải em rất mệt không? Sắc mặt em trông không được tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
Bạch Nhược Hi đặt điện thoại xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, “Không sao đâu, chắc do mang thai, nên cơ thể trở nên mệt mỏi hơn, hiện giờ cảm thấy có chút buồn ngủ thôi.”
“Em thực sự ổn chứ?” Kiều Huyền Hạo rất lo lắng, lông mày tuấn tú cau lại, “Hiện giờ em đang mang thai, thật sự không nên chạy lung tung vất vả như vậy.”
“Em thực sự không sao mà.” Bạch Nhược Hi nói với một nụ cười chua xót.
Nhưng đối với Kiều Huyền Hạo, cô càng nói không sao thì anh lại càng lo lắng.
Một lòng đều lo lắng cho Bạch Nhược Hi. Mặc dù đứa trẻ trong bụng không phải của anh và người phụ nữ này cũng không phải của anh, nhưng loại lo lắng này, sự đau lòng và và yêu thương đối với cô lúc này, nó xuất phát từ sâu tận trong nội tâm của anh.
Sau khi Bạch Nhược Hi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Kiều Huyền Hạo từ từ hạ ghế xuống để cô nằm thoải mái hơn.
Sau hơn mười phút, xe của Kiều Huyền Hạo đã chạy vào nhà.
Bạch Nhược Hi lúc này vẫn đang ngủ say, anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi nên yên lặng ngồi cùng cô trong xe.
Thời gian như một giấc mơ.
Tâm trạng của Kiều Huyền Hạo càng lúc càng chán nản, anh bật nhạc và điều chỉnh âm lượng ở mức nhẹ nhàng và thoải mái nhất, tiếng nhạc du dương và dịu dàng tràn ngập khắp xe.
Bạch Nhược Hi đã ngủ ngon lành.
Anh vặn điều hòa cho nhiệt độ thích hợp nhất, rồi dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Nhược Hi.
Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của cô vẫn không thay đổi, vẫn như cũ khiến người ta rung động.
Kiều Huyền Hạo nặn ra một nụ cười chua xót, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
Anh tưởng rằng mình có thể buông bỏ, giờ mới phát hiện ra rằng anh chưa bao giờ buông bỏ được, chỉ là đem cô cất giấu vào nơi sâu nhất trong trái tim mình.
Khát vọng muốn có cô bên cạnh chưa bao giờ thay đổi, chỉ là giờ phút này đem tình cảm của mình kìm nén lại mà thôi.
Nhìn thấy cô sống một cuộc sống hạnh phúc với em trai mình, anh không chỉ cảm thấy an tâm mà còn có chút cảm thấy hạnh phúc.
Vì nhìn thấy cô vui vẻ, thấy cô được hạnh phúc, thì những tổn thương của anh cũng không là gì cả.
Bản nhạc buồn lay động trái tim anh, làm cho trái tim anh xao động.
Người phụ nữ trước mặt là em dâu của anh.
Anh không ngừng tự nhủ trong lòng, nhưng vẫn không thể nào ngăn được tình cảm yêu thích đối với cô.
Kiều Huyền Hạo từ từ nghiêng người, chống tay lên thành ghế phẳng chỗ của Bạch Nhược Hi, cẩn thận cúi đầu xuống.
Anh lo lắng nheo mắt, đôi môi khẽ run rẩy, từng chút tiến lại gần đôi môi hồng của cô.
Chương 463
Nhưng mà, càng tới gần cô, cảm giác tội lỗi càng đè nặng.
Chỉ còn cách môi cô một centimet, anh đột nhiên nắm chặt tay lại, cố gắng khống chế hành vi của mình, đôi môi run rẩy càng lúc càng lợi hại, tim đau đến như sắp vỡ ra.
Cảm giác đau đớn sắp nghẹt thở, Kiều Huyền Hạo cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn lại sự xúi giục của ma quỷ trong lòng, anh nhanh chóng ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, đau đớn ngẩng đầu lên, nhắm mắt bất động tại chỗ.
Trong nháy mắt, hai giọt nước mắt trong vắt chảy ra từ khóe mắt của anh, chúng từ từ rơi xuống gò má.
Một con người khác bên trong anh không ngừng gào thét lên: “Em nhất định phải hạnh phúc, cô gái của anh, nhất định phải thật hạnh phúc, người con gái mà anh từng yêu.”
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ như một bông hoa, sưởi ấm cả trái đất.
Nhiệt độ trong khoang xe rất dễ chịu, nhưng chỗ ngồi quá hẹp khiến cơ thể Bạch Nhược Hi không thể duỗi thẳng ra được.
Thấy Bạch Nhược Hi ngủ đã lâu, Kiều Huyền Hạo xuống xe, cẩn thận ôm cô từ trong xe ra.
Có lẽ do thân thể cô đã quá suy nhược, hoặc cũng có thể do cô quá mệt mỏi, nên khi được ôm vào nhà, cô hoàn toàn không hay biết, vẫn chìm đắm trong giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.
————– Bệnh viện tâm thần.
Khi Kiều Nhất Hoắc tỉnh dậy, ông ta thấy mình đang ở trong một phòng bệnh, và cửa của phòng bệnh được làm bằng các song sắt, điều này làm cho ông ta rất nghi hoặc.
Thuốc mê trong người ông ta từ từ hết tác dụng, ông ta định di chuyển thì phát hiện toàn thân bị trói chặt vào giường bằng dây băng đô.
Ông ta bối rối nhìn xung quanh, càng ngày càng nghi hoặc và hét lên: “Có ai không, sao lại trói tôi?”
“Mau đến đây? Có ai không?”
Gào thét một hồi cũng không có tiếng đáp lại, ngược lại lại khiến cho những phòng bên cạnh la lối la hét om sòm, đủ loại âm thanh khúc khích hi hi ha ha, những âm thanh điên điên khùng khùng truyền đến.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy, cho tôi ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc giãy giụa.
Bác sĩ từ tốn trả lời anh: “Tất cả những bệnh nhân ở đây đều nói rằng họ không bị bệnh.”
Kiều Nhất Hoắc biết mình bị họ coi là bệnh nhân tâm thần, nghiến răng hít một hơi thật sâu để cho bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, rồi nói từng chữ: “Tôi muốn gặp luật sư của mình, tôi muốn gặp con trai và con gái tôi, và hãy cho tôi làm giám định tâm thần, tôi …”
Kiều Nhất Hoắc bình tĩnh đưa ra yêu cầu, nhưng các bác sĩ và y tá không quan tâm, và cũng không có thời gian để xem phản ứng của ông ta.
Bác sĩ tiếp tục giải thích: “Hôm nay bắt đầu cho ông ta uống thuốc, vì ông ta rất nguy hiểm, tuyệt đối không được để cho những bệnh nhân khác tiếp xúc.”
“Vâng.” Các y tá đã ghi nhớ tất cả những chỉ định của bác sĩ.
Kiều Nhất Hoắc nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, quát bác sĩ: “Lời tôi nói ông nghe không hiểu sao?”
Bác sĩ nói thêm một câu: “Tình trạng của anh ấy không khả quan, hãy tăng thêm lượng thuốc hàng ngày.”
Kiều Nhất Hoắc xem như đã hoàn toàn hiểu ra, ông ta cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình hỏi từng chữ:“Có phải là do Kiều Huyền Thạc đưa tôi vào đây không? Các ngươi nói với cậu ta, làm như vậy không sợ là tôi bất chấp tất cả hay sao? Tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc, tôi muốn gặp cậu ta, mấy người có nghe thấy hay không?”
Bác sĩ cùng với y tá giống như là đã quen với việc này rồi, đối với tiếng la hét của ông ta dường như không nghe thấy, chỉ lo làm công việc của mình.
“Mấy người bị điếc à? Tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc, có nghe thấy hay không?”
Bác sĩ nói chuyện với y tá xong, nhướng mày nhìn nhìn Kiều Nhất Hoắc, cau mày, nói: “Xem ra là cảm xúc của người bệnh rất khó áp chế, tiêm cho ông ấy một liều thuốc an thần đi.”
“Vâng ạ.” y tá đáp lại.
Chương 464
Kiều Nhất Hoắc tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen, hai mắt trừng trừng, cổ nổi gân xanh như muốn nổ tung.
Bác sĩ hờ hững liếc nhìn Kiều Nhất Hoắc sau đó xoay người rời đi.
Y tá cũng đuổi theo bước chân của ông đi ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc híp mắt lại nhìn hai người đi ra ngoài, tức giận thở gấp, ngồi xuống im lặng bình tĩnh lại.
Bây giờ ông nói gì cũng đều vô ích, ông bị gán cho bệnh tâm thần mà không cần đi giám định tinh thần, xem ra đây là do Kiều Huyền Thạc trả thù ông ta.
Một lúc sau, ba cô y tá đi vào cùng với một chiếc xe đẩy của y tá.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, để cho những y tá này tiêm thuốc an thần cho mình.
Thông qua màn hình TV, những hành động của Kiều Nhất Hoắc đều được truyền đến cho Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc đang ở khu quân sự để xử lý công việc nên chưa thể trở về, đã tìm được trung tâm nghiên cứu phát minh và lô vũ khí bị đánh mất, nhưng thủ phạm chính lại kịp thời mang theo thành quả của nghiên cứu phát minh quan trọng chạy thoát ra bên ngoài biển, nên các việc quan trọng đều cần anh giải quyết.
Phòng họp.
Màn hình lớn trên PPT hiển thị đầy đủ thông tin chi tiết.
Một lúc sau, ba cô y tá đi vào cùng với một chiếc xe đẩy của y tá.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, để cho những y tá này tiêm thuốc an thần cho mình.
Thông qua màn hình TV, những hành động của Kiều Nhất Hoắc đều được truyền đến cho Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc đang ở khu quân sự để xử lý công việc nên chưa thể trở về, đã tìm được trung tâm nghiên cứu phát minh và lô vũ khí bị đánh mất, nhưng thủ phạm chính lại kịp thời mang theo thành quả của nghiên cứu phát minh quan trọng chạy thoát ra bên ngoài biển, nên các việc quan trọng đều cần anh giải quyết.
Phòng họp.
Màn hình lớn trên PPT hiển thị đầy đủ thông tin chi tiết.
ở nơi phong trần mà trưởng thành, am hiểu……”
Sau khi giới thiệu chi tiết, tỉ mỉ xong thì hình ảnh của Kiều Huyền Bân xuất hiện trên màn hình. A Lương nhìn thoáng qua Kiều Huyền Thạc một cách yếu ớt, tiếp tục nói, “Kiều Huyền Bân, là người có hai quốc tịch, là người nguy hiểm số một của đất nước ta, 6 năm trước bắt đầu tham gia vào hoạt động chính trị của Khâu Quốc, là người lãnh đạo cao cấp ở Khâu Quốc, ẩn núp ở đất nước chúng ta 6 năm để làm công việc gián điệp……”
“Xét về trường hợp chuỗi hạt Phật châu bị thất lạc, đó là do Khâu Quốc tự biên tự diễn để tạo ra tranh chấp, mục đích chính là tìm một lý do chính đáng để tấn công đất nước chúng ta, hiện tại Phật châu đang ở trong tay Kiều Huyền Bân, có nghĩa là chúng đã ở trong tay của Khâu Quốc…”
“Cuộc chiến này dù có thể dập tắt được hay không thì vẫn cần phải tiêu hủy vũ khí hạt nhân phản vật chất trong tay Kiều Huyền Bân. Một khi nghiên cứu phát triển thành công, sức mạnh và sức công phá sẽ không thể lường được…”
“……”
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe A Lương giải thích, Kiều Huyền Thạc vốn đã xem xong những tư liệu này từ trước, cho nên giờ phút này cũng không có chăm chú lắng nghe, mà cúi đầu cầm di động nhắn tin.
“Nhược Hi, em có khỏe không?”
Một câu nói đơn giản đã chứa đựng tất cả những lo lắng, muộn phiền suốt mấy ngày qua của anh.
Ngay cả hiện tại dù sống chung một thành phố, nhưng vì vướng bận công việc nên việc về nhà thăm cô cũng là một điều quá xa xỉ.
Sau khi gửi tin nhắn đi, chờ một lúc cô cũng không có trả lời lại, Kiều Huyền Thạc nặng nề đặt điện thoại xuống, nhìn lên màn hình lớn tiếp tục làm việc.
Cuộc họp kéo dài đến 2 giờ 30 phút sáng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Huyền Thạc không vội vàng về nhà, mà ở lại nghỉ ngơi trong khu quân sự vài tiếng, sáng sớm hôm sau anh rời đi và vội vàng đến một cuộc họp quan trọng và khẩn cấp hơn.
Sáng sớm.
Những vệt nắng chiếu vào căn phòng rộng lớn.
Bạch Nhược Hi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đầu đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Chương 465
Từ khi có thai, cô hay gặp ác mộng khi ngủ và giấc ngủ cũng rất tệ.
Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tĩnh nằm bên cạnh.
Lúc Kiều Huyền Thạc không có ở nhà, bởi vì sợ nửa đêm cô có tỉnh lại cần gì đó nên Trần Tĩnh sẽ ngủ với cô, sẽ cùng cô ở trong một gian phòng, cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Bởi vì quá sợ hãi, nên đêm nay Trần Tĩnh cũng ngủ không ngon, cả đêm đều bừng tỉnh bị tỉnh giấc, hiện tại mặt trời đã lên cao nhưng bà cũng chưa tỉnh lại.
Bạch Nhược Hi cẩn thận kéo nhẹ chiếc chăn đắp qua vai của Trần Tĩnh sau đó chậm rãi rời giường.
Nhưng cô vừa mới di chuyển đã phát hiện quần lót có hơi ướt, cô hơi căng thẳng vội vàng bước nhanh vào trong phòng vệ sinh.
Đi vào phòng vệ sinh chưa đến một phút, bên trong đã truyền đến tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi của cô, “A…… Mẹ…… Mẹ……”
Trần Tĩnh bật dậy khỏi giường, nghe được tiếng la hét chói tai của Bạch Nhược Hi từ trong phòng vệ sinh truyền đến, bà nhanh chóng lao vào trong phòng vệ sinh.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau khi vào trong phòng vệ sinh, Bạch Nhược Hi đang ngồi ở trên bồn cầu, cô cởi chiếc quần lót ra thì trên mặt dính vài giọt máu đỏ.
Sắc mặt cô trắng bệt, hoảng loạn không biết phải làm sao.
Trần Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, là một người từng trải, nhìn thấy trên quần lót có vài giọt máu, chính là do động thai, dấu hiệu của sự sinh non.
Bà vội vàng trấn an cô, không cần lo lắng, “Con đi rửa mặt một chút trước đi, mẹ lập tức đi gọi tài xế, chúng ta đến bệnh viện, không cần lo lắng, không có việc gì, nhất định là không có việc gì.”
Trần Tĩnh giả bộ bình tĩnh, Thực ra, bà ấy lo lắng hơn ai hết, sợ hãi hơn ai hết, bà ấy hoảng sợ quay người đi ra ngoài gọi tài xế.
30 phút sau.
Bệnh viện Mẹ và Bé của Quân đội.
Cô nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, Trần Tĩnh lo lắng luôn đứng ở bên người cô.
Sau khi làm một loạt kiểm tra xong, bác sĩ cầm bản báo cáo đứng ở bên cạnh, lật xem bệnh án, chau mày.
Bác sĩ nghiêm túc và bình tĩnh phân tích, “Progesterone thấp, có dấu hiệu sinh non, bệnh nhân cần nằm yên trên giường nghỉ ngơi.”
“Cô ấy hiện tại mang thai ba rất nguy hiểm, tôi kiến nghị làm một thủ thuật loại bỏ bớt thai nhi, chỉ giữ lại một hoặc hai thai nhi.”
Trần Tĩnh ngẩn ra, nhìn về phía bác sĩ thời gian không kịp phản ứng.
Bạch Nhược Hi cực kỳ kích động, lắc đầu, rất là tức giận nói, “Không thể, tuyệt đối không thể, cô phải giúp tôi giữ được ba cái thai nhi này, một cái cũng không được bỏ.”
“Loại bỏ…… bỏ bớt thai?” Trần Tĩnh hiểu được bởi vì mang thai nhiều phôi thai, em bé không thể phát triển tốt được, người mẹ cũng không cung cấp đủ dưỡng chất được để nuôi thai, cho nên trong y học sẽ có việc loại bỏ bớt những cái thai khi chưa hình thành.”
Bác sĩ tiếp tục lật xem bệnh án, rất là rối rắm nhìn nhìn Nhược Hi, “Đây chỉ là gợi ý của tôi. Nếu cô quyết tâm giữ lại cả ba, ừm, điều đó cũng không phải là không thể. Bây giờ y học đã tiên tiến, còn tùy thuộc vào thể trạng và thai nhi. Vậy hãy để xem sự phát triển của thai nhi như thế nào rồi hãy đưa ra quyết định đi.”
“Tôi nhất định sẽ cố gắng dưỡng thai thật tốt, bác sĩ, cô nhất định phải nghĩ cách cứu con tôi, một đứa đều không thể thiếu.”
Bác sĩ gật gật đầu, nói kỹ về những việc cần lưu ý, kỹ càng tỉ mỉ giải thích từng chút, những nguy hiểm có thể xảy ra, nói cho cô hết sau đó liền đi ra ngoài.
Trong suốt quá trình, Trần Tĩnh vẫn im lặng, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng vô cùng.
Một luồng không khí yên tĩnh, nặng nề đang bao phủ khắp căn phòng. Bạch Nhược Hi đang nằm trên giường, những giọt nước truyền dịch từ từ chảy ra từng giọt.
Trần Tĩnh nghiêm mặt đứng ở bên giường bệnh của cô.
Bạch Nhược Hi nằm trên giường, tâm trạng vô cùng phức tạp, mắt nhắm để đó chứ cũng không buồn ngủ.
Được một lúc lâu, đột nhiên cô cảm nhận được Trần Tĩnh nhẹ nhàng sờ tay mình xoa xoa.
Nhiệt độ lòng bàn tay bà rất ấm, bà dịu dàng nói: “Tiểu Hi, bác sĩ nói với mẹ cứ để con suy nghĩ kĩ xem thế nào. Hay là nói cho Huyền Thạc chuyện đã xảy ra? Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.Tất nhiên có thể giữ lại tất cả 3 đứa bé, nhưng nếu không thể giữ nổi được cả ba, chúng ta có thể nghe theo lời khuyên của bác sĩ bỏ một cái thai … “
Bạch Nhược Hi mở mắt vội vàng nói: “Con không thể. Mẹ làm ơn đùng nói với Huyền Thạc, con tin rằng sẽ giữ được chúng, một sinh linh bé nhỏ cũng không thể bỏ…”
“Mẹ là người từng trải, nghe mẹ nói, để có được một đứa con rất vất vả và mệt mỏi, hai đứa con trở lên cũng đã rất nguy hiểm, thân thể của con không cho phép, nếu giữ cả ba thì cơ thể của con sẽ suy nhược mất.”
Bạch Nhược Hi cầm tay Trần Tĩnh, lo lắng cầu xin: “Xin mẹ đừng nói cho Huyền Thạc, con tin bác sĩ, con tin vào chính bản thân mình và tin vào những đứa con trong bụng, con sẽ để chúng được sinh ra trong an toàn.”
Kiều Huyền Thạc đến một ngọn núi rất bí mật, trưởng nhóm lập tức chào hỏi và báo cáo nguồn nước bị ô nhiễm phía trước rất đáng ngờ.
A Lương vội vàng chạy tới và Tinh Thần cũng theo sau, Kiều Huyền Thạc cau mày nhìn mọi người đang quan sát xung quanh một con suối.
Kiều Huyền Thạc sải bước đi tới, đứng ở mép suối nhìn phía dưới, không có gì khả nghi.
A Lương lúc này mới uống một ngụm nước, vừa vào miệng liền nôn ra một hơi: “Phốc … đắng quá, đây là loại suối gì?”
Vẻ mặt của Kiều Huyền Thạc nghiêm nghị, anh chậm rãi ngồi xổm, vươn tay chạm vào nước, đưa thử một chút đưa lên miệng, vị đắng ghê tởm như thuốc, anh phun ra ngay lập tức, cau mày, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, đứng dậy, nhìn vào nguồn nước chảy.
Tinh Thần: “Ở một nơi như vậy, chất lượng nước phải sạch và ngọt nhất, tại sao lại có vị đắng?”
A Lương: “Đúng vậy, nhà tôi ở quê, nước trên núi ngon lắm, có bị ô nhiễm cũng không bị đắng.”
“Nước này không uống được.”
“Chúng ta có nên theo dõi thượng nguồn để tìm kiếm nó.”
Trong khi họ đang thảo luận, Kiều Huyền Thạc đã sải bước dài, đi lên dòng suối.
Mọi người lập tức làm theo.
Đoàn đi bộ gần ba giờ đồng hồ, trèo đèo lội suột, đến một ngọn đồi thưa thớt cây cối, cây cối ở đây không um tùm như những nơi khác, hơn nữa còn có vẻ như rất có sự bố trí quy hoạch.
Dường như có người thường xuyên qua lại.
Bỗng có tiếng chó sủa khiến mọi người trở nên cảnh giác, tất cả mọi người đều nằm xuống nấp vào bụi cây.
Kiều Huyền Thạc ngay lập tức lấy ống nhòm ra và hướng về phía có tiếng chó sủa nhìn.
Trên những ngọn đồi phía xa, cây cối rậm rạp trĩu quả, xoài, vải, đào.
Xung quanh cây ăn quả có dây sắt tích điện, bên trong có nuôi ba con chó ở ra vào.
Con chó liên tục sủa về phía họ, lúc này có ba người, hai nam một nữ bước ra, dừng lại chỗ con chó, nhìn xung quanh, có vẻ rất cảnh giác.
Kiều Huyền Thạc không thể xác định được danh tính của hai người, anh ta mặc một bộ quần áo nông dân, nhưng khuôn mặt trắng bệch và rất gầy.
Anh đưa kính lúp cho A Lương: “Nhìn xem, đã tìm ra hang ổ của chúng.”
A Lương thích thú đến mức lấy ống nhòm ra và nhìn một cách kỹ lưỡng.
Nhìn đến chỗ đó, anh không khỏi hỏi: “Đây chỉ là một vườn cây ăn trái bình thường, hang ổ ở chỗ nào?”
Kiều Huyền Thạc đi đến chỗ một người lính, cầm súng bắn tỉa lên, vừa đi vừa kiểm tra đạn, ngồi xổm xuống một tảng đá, ra lệnh: “Chuẩn bị lẻn vào, chú ý ẩn nấp.”
“Rõ.” Tất cả mọi người đang sẵn sàng chờ lệnh ngay lập tức và tâm trí tập trung hướng về phía trước.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra bộ giảm thanh, Kiều Huyền Thạc nhắm vào người đang đi cùng con chó.
Ở cổng vườn cây ăn quả, hai người trong kia vẫn cứ đi lại lượn lờ thăm dò.
“Lý Tứ, thử đi nhìn xem, phía trước có thể có người lạ lẻn vào.”
Lý Tứ thì thào: “Nhiều năm như vậy, ở đây chắc cũng chỉ có mấy đứa trẻ ăn trộm trái cây, lấy đâu ra người lạ ở đây? Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Ân Kiều khịt mũi lạnh lùng, khiêu khích liếc mắt ra lệnh: “Vậy anh đứng ở chỗ này cùng con chó, để tôi đi xem, nếu có chuyện gì nhất định phải thông báo cho tôi, biết không?”
“Hiểu rồi.” Lý Tứ miễn cưỡng đáp lại.
Sau khi nói xong, Ân Kiều xỏ vào một đôi giày nữ, hất mái tóc ngắn của mình, bước vào vườn cây ăn quả. Cô ta vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo nông dân khoác bên ngoài, để lộ một chiếc ví dạng ống màu đen với lớp mỡ trắng trên vai lộ ra, cánh tay dày, thô và có sức mạnh.
Lý Tứ đá con chó mắng: “Bà nội nó đồ gấu béo, chẳng phải mới ngủ với đàn ông mấy đêm, đã đồi leo lên đầu lên cổ tôi, còn ra lệnh cho tôi, coi tôi như chó sao? Cái đồ…”
Lý Tứ còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng rít, một tiếng động rất nhẹ.
Con chó trên mặt đất trong phút chốc ngã xuống đất, nó run lên vì sợ hãi và bị sốc.
Sau đó những con chó khác bắt đầu sủa, nhưng âm thanh vừa phát ra và lần lượt bị tắt ngay đi.
Lý Tứ sợ tới mức lập tức lấy máy bộ đàm ra, nhưng vừa lấy ra thì cổ tay bị bắn một cái, bộ đàm rơi xuống đất ngay lập tức. A Lương nhanh chóng chạy ra khỏi bụi cỏ, đi đến chỗ Lý Tứ và chộp lấy miệng anh ta và kéo anh ta lùi lại, nấp vào bụi cây.
Giải quyết xong, mọi người đều nhanh nhẹn đi về phía trước.
Chương 452
Kiều Huyền Thạc cất khẩu súng bắn tỉa và ngay lập tức lao về phía trước.
Khi tiến vào vườn cây ăn quả, mọi người đều rất có kinh nghiệm, tản ra lẻn vào, họ đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần, đối với bọn họ mà nói, hành đồng phối hợp hành động này vô cùng nhuần nhuyễn. Chẳng bao lâu cửa hang động được tìm thấy trong vườn cây ăn quả.
Bên ngoài hang đá là một cổng đá rất kiên cố.
Nhìn bề ngoài có thể thấy không có cách nào mở được cửa, chắc phải dùng điều khiển từ xa để mở khóa cửa. Nếu tấn công bằng vũ lực, họ sẽ bị đối phương phát hiện, sẽ qua cửa sau hoặc các lối đi khác tẩu thoát, thì công sức của họ trong những ngày này sẽ trở nên uổng phí.
“Bước tiếp theo làm như thế nào đây?” A Lương hỏi Kiều Huyền Thạc đầy lo lắng.
Họ không dám đến gần, vì ở cửa hang đá có thể có máy giám sát hoặc máy đo tia hồng ngoại.
Kiều Huyền Thạc chỉ vào cái cây Mọi người hiểu ý, mọi người giải tán, nhanh chóng trèo lên cây ăn quả, núp ở đó chờ người mở cửa đi ra.
Tất nhiên, những con chó ở cổng vườn cây ăn trái cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nắng như thiêu đốt từ bầu trời dội xuống. Có một cơn gió nhẹ trong vườn cây ăn quả.
Chờ đợi trên cây, A Lương thấy nhàm chán xé một quả vải thiều, bóc vỏ ăn rồi bỏ hạt và vỏ vào trong túi.
Kiều Huyền Thạc từ xa phát hiện nhánh cây chỗ A Lương đang động đậy, không khỏi nhíu mày, nói vào bộ đàm: “A Lương, khi nào nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ cho cậu ăn no.”
Mọi người nghe thấy cuộc nói chuyện trên máy bộ đàm không khỏi cười thầm, A Lương ngượng ngùng nuốt nước bọt rồi lập tức đứng yên.
Cả vườn cây trái trở lại bình lặng, yên tĩnh lạ thường, như thể không có ai tồn tại.
Giống như một tầng hầm công nghệ cao trong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Phòng nghiên cứu trong hang không hề thua kém chút nào.
Bên trong các dụng cụ công nghệ cao ở khắp mọi nơi, một số phòng nghiên cứu được ngăn cách bằng kính chống đạn rộng rãi và trong suốt, mỗi bộ phận nghiên cứu có các thiết bị khác nhau.
Đại sảnh rộng lớn, ánh đèn rực rỡ làm cho toàn bộ không gian vô cùng rõ ràng, bản đồ địa hình khổng lồ hiển thị hình ảnh ba chiều.
Ân Kiều hai tay ôm ngực, nheo mắt quan sát địa hình, khóe miệng son đỏ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.
Đứng bên cạnh người phụ nữ chính là Kiều Huyền Bân, anh ta đẩy kính, cẩn thận nhìn vào hình ảnh lập thể 3D hiển thị trên màn hình, nhìn những chấm màu đỏ, sắc mặt anh ta càng lúc càng lạnh.
“Lão đại, chúng ta hình như bị bao vây. Mọi chỗ trên đồi đều bị bao vây bởi kẻ thù, thậm chí cả lối vào và lối ra của căn cứ của chúng ta cũng đã bị phát hiện. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Kiều Huyền Bân chỉ vào vị trí của căn cứ và một loạt các chấm đỏ nói: “Hãy phân tích xem chỗ này có bao nhiêu người ra vào.”
Nghiên cứu sinh mặc áo khoác trắng lập tức thực hiện phân tích trên máy tính, và dữ liệu dẫn dần trở nên rõ ràng.
Sau khi phân tích dữ liệu, người đàn ông phía sau lập tức quay lại và nói: “Có hơn 800 kẻ địch cùng vũ khí đã lọt vào tầm theo dõi của tia hồng ngoại. Trong đó, chúng đã phân bố trên từng vị trí trên ngọn đồi, và đang di chuyển không ngừng, từ từ tiến về phía chúng ta, và đang 25 người đã tập trung ở vị trí lối thoát hiểm.”
“Hãy để máy bay không người lái ra ngoài xem chúng ẩn nấp ở đâu.”
“Rõ.”
Các nhà nghiên cứu đứng đằng sau ngay lập tức bật điều khiển từ xa và vận hành máy bay không người lái trên máy tính.
Lúc này, một chiếc máy bay không người lái đột ngột bay ra khỏi vách núi giữa trời, chiếc máy bay vượt qua ngọn núi và bay thẳng lên đỉnh vườn cây ăn trái phía trước.
Máy bay không người lái lơ lửng giữa không trung.
Kiều Huyền Bân và Ân Kiều lập tức quay lại và nhìn vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc.
Ân Kiều hai tay chống lên bàn, cảnh xuân trước ngực lộ ra, người điều khiển vẫn luôn nhìn về phía cô ta, không chú ý vào việc điều khiển máy bay không người lái.
Kiều Huyền Bân chỉ vào màn hình máy tính và gõ mạnh: “Người đâu? Sao không thấy ai?”
Chương 453
Trên hình ảnh không nhìn thấy có ai trên mặt đất, Ân Kiều nhận thấy nhân viên nghiên cứu và phát triển đang nhìn vào cơ thể cô, cô không khỏi nở một nụ cười xấu xa, cố ý cúi thấp ngực xuống và tiến lại gần người đàn ông, sóng mắt của cô ta thể hiện sự thèm khát.
Kiều Huyền Bân thấy nhân viên nghiên cứu bị người phụ nữ bên cạnh dụ dỗ, hắn tức giận túm tóc Ân Kiều, hất ngược lại, mắng: “Đồ con đĩ, đàn ông ở đây đều ngủ cùng cô hết. Lúc này còn õng ẹo tạo dáng sao, trời sinh dâm dê đê tiện.”
Ân Kiều bị ném sang một bên và ngã xuống đất.
Cô ta chịu đựng cơn đau và đứng dậy ngay lập tức, với động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đau đớn và méo mó của cô.
Nhân viên nghiên cứu lập tức đứng thẳng người, vội vàng phân tích: “Bọn họ trốn ở vị trí này phía dưới, có lẽ là trốn ở trên cây, cho nên …”
Hắn chưa kịp nói xong đột nhiên bụp một phát. Hình ảnh của máy bay không người lái biến mất ngay lập tức và có một âm thanh vang lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kiều Huyền Bân cau mày và lo lắng hỏi.
Nhân viên lập tức bấm máy và nói vội: “Đã bị phát hiện, máy bay bị hạ gục, mất tín hiệu.”
Kiều Huyền Bân nhếch miệng cười và hỏi: “Máy bay không người lái có thể thả chất nổ không?”
“Có thể.”
Anh ta quay lại nói với vẻ phấn khích: “Đi, đi, vào nhà kho tìm vũ khí.”
Các nhân viên nghiên cứu và phát minh ngay lập tức làm theo, và Ân Kiều cũng vội vàng theo sau.
Cả ba người cùng nhau bước sang phòng khác.
Trong hội trường vẫn còn rất nhiều nhân viên nghiên cứu khác đang bận rộn điều hành nghiên cứu, họ rất thận trọng, cống hiến hết mình cho công việc nghiên cứu và phát minh và hoàn toàn thờ ơ với những việc khác.
Trên lối đi dạo trên tầng hai, hàng chục vệ sĩ với súng máy đang canh gác ở đây như thần giữ cửa, theo dõi nhất cử nhất động của từng nhà nghiên cứu.
Đây ban đầu là căn cứ của Kiều Nhất Hoắc, nhưng hiện nó đã bị Kiều Huyền Bân chiếm giữ.
Vì vậy, các nhân viên nghiên cứu và phát minh ở đây không toàn tâm toàn ý đi theo Kiều Huyền Bân, dưới sự đe dọa của vũ lực, họ phải tiếp tục công việc của mình.
Ba người đi qua một đoạn đường dài, có vài chỗ cần phải quét dữ liệu khuôn mặt mới có thể đi qua, Kiều Huyền Bân ngẩng mặt, bước vào một nhà kho sáng đèn.
Vài người đang ngồi chơi bài trong kho, khi có người vào, họ lập tức bỏ bài trên tay xuống, cầm súng quay về canh gác.
Kiều Huyền Bân không trách những người đó, anh ta bước vào nhà kho, nhìn vào những chiếc hộp đựng vũ khí và hỏi: “Có thứ gì giống như bom ở đây không?”
Một vệ sĩ lập tức đứng lên kính cẩn nói: “Có bom hơi cay, bom khói, lựu đạn.”
Nhà nghiên cứu lắc đầu: “Anh Kiều, tất cả những thứ này đều cần phải được kích hoạt bằng tay, nếu anh sử dụng máy bay không người lái, tôi e rằng tôi không thể làm được.”
“Có vũ khí nào phát nổ khi chúng chạm đất không?”
Những người khác nhìn nhau.
Khuôn mặt Kiều Huyền Bân ngày càng trở nên lạnh lùng.
Hiện tại, một số lượng lớn bom mìn không thể vận chuyển đi xa và không có vũ khí nào mà máy bay không người lái có thể sử dụng.
Tâm trạng của anh ngày càng tồi tệ và khuôn mặt ngày càng khó coi.
Ân Kiều đi tới thùng bom đạn, nhặt một ít súng lục và đạn lên người, vừa cầm vừa nói: “Ông chủ, đã đến lúc bỏ lô bom đạn này rồi. Tôi đã liên hệ với nhiều người mua, nhưng không ai dám mua nó, giá trị của nó không đáng cho chúng ta liều mạng.”
Kiều Huyền Bân cũng bước tới, mở hộp và lấy từ trong đó một khẩu súng lục bình thường.
Sau khi đóng nắp, anh ta quay sang người vệ sĩ phía sau và nói: “Tất cả hãy ra ngoài với tôi.”
Có lệnh, mọi người mang theo vũ khí và đi theo Kiều Huyền Bân ra ngoài.
Bên ngoài tiền sảnh, tất cả vệ sĩ đều tụ tập với vũ khí trong tay, Kiều Huyền Bân mang theo trợ thủ Ân Kiều và một người phụ nữ được huấn luyện khác, An Hân, thu xếp lên thuyền rời đi.
Các nhân viên nghiên cứu và phát minh khác đang bận rộn đóng gói các tài liệu nghiên cứu và phát minh quan trọng, tiêu hủy một số dữ liệu và bằng chứng, lấy đi tất cả những thứ quan trọng.
Kiều Huyền Bân ra lệnh: “Các người đi ra ngoài từ cửa trước, giết hết bọn chúng không tha một ai, Ân Kiều và An Hân yểm hộ cho tôi và vài người nghiên cứu rời đi.”
“Rõ.”
“Sử dụng vũ khí trong kho vũ khí để tồn tại. Tất cả những vũ khí này thuộc về các người và tất cả số tiền bán được sẽ ban thưởng cho các người.”
Chương 454
Nghe đến đây, mọi người đều ồ lên và phấn khích.
Một lúc sau, An Hân nửa khuôn mặt bị huỷ dung, đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Ông chủ, sau khi chuẩn bị xong, thuyền dưới vách núi đã cập bến, chúng ta có thể rời đi.”
Kiều Huyền Bân xoay người rời đi, dẫn theo các nhân viên nghiên cứu đi về phía con đường phía sau.
Canh cách một tiếng, mọi người rất gọn gàng và nhanh chóng, và họng súng nhằm vào cửa hang.
Tảng đá từ từ mở ra.
Cửa mở, nhưng không có ai chạy ra.
Cứ sau mỗi giây, đạn từ bên trong bay ra, bắn ra ngẫu nhiên, bởi vì họ đều trốn trong tán cây, vệ sĩ bên trong không thể nhìn thấy vị trí của họ.
Chốc chốc, có người lao ra, cầm súng quét quanh gốc cây.
Chỉ trong vòng hai giây, tay súng bắn tỉa đã bắn trúng đối thủ chính xác và ngã thẳng xuống đất.
Ngay sau đó, một đám người xông ra, mặc giáp trụ, tay cầm súng máy, vô cùng khí thế, điên cuồng bắn vào những cái cây ăn quả trước mặt.
Nhưng bắn loạn một hồi vẫn không đủ để nhắm trúng mục tiêu.
Một lần duy nhất, nhắm trúng đầu.
Hơn chục người lao ra lập tức bị bắn chết.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống, A Lương và Tinh Thần cũng nhảy xuống theo, mọi người đi theo và vào hang với những tâm lí cảnh giác cao độ.
Bên trong vẫn như cũ có tiếng bước chân gấp gáp.
Có thể kết luận rằng có người không bị bắn chết ngoài kia, hường về phía trong này và chạy vào.
Đi được nửa đường, A Lương lập tức chặn Kiều Huyền Thạc lại và nói: “Cậu ba, nguy hiểm đến rồi, để chúng tôi xử lý, cậu…”
Kiều Huyền Thạc đẩy A Lương ra, oai phong nói: “Là chỉ huy của các người, đứng phía sau chỉ huy chưa bao giờ là phong cách làm việc của tôi.”
Mọi người đều biết rất rõ về Kiều Huyền Thạc, và chính nhờ bản lĩnh của anh mà anh đã có được như ngày hôm nay.
Vào phòng nghiên cứu.
Sau khi tản ra, họ nhanh chóng tiêu diệt những phần tử nguy hiểm đang chạy trốn khắp nơi.
Trong tiền sảnh, Kiều Huyền Thạc nhìn những máy móc công nghệ và dụng cụ công nghệ cao bị phá hủy trước mặt, vô cùng kinh ngạc.
A Lương đi đến phía trước của chiếc máy và cố gắng khởi động nó, tìm kiếm manh mối.
Nhưng hệ thống đã bị tê liệt.
“Đại tướng, đây là một lối đi dẫn đến vách núi phía sau.”
“Đã tìm thấy lô vũ khí.”
“Báo cáo tất cả tội phạm đã bị hạ gục.”
Đột nhiên, từ bốn phía cấp dưới báo cáo.
Kiều Huyền Thạc ra lệnh: “A Lương, đưa người đi kiểm kê vũ khí, những người khác sẽ đi cùng tôi.”
Nói xong, anh dẫn theo một đội người, đi về phía vách đá phía sau.
Bạch Nhược Hi cầm điện thoại trên giường bất động, cả trái tim như treo lơ lửng trên không.
Vừa trở về từ Khâu quốc, Kiều Huyền Thạc chưa kịp hồi phục thì đã được giao nhiệm vụ, cô vẫn không biết anh nhận nhiệm vụ gì, đang ở đâu và làm gì.
Nếu cô muốn đội vương miện, cô phải chịu sức nặng của nó, đây là điều mà cô phải đối mặt.
Là vợ của một quân nhân, cô chỉ có thể chịu đựng những điều này trong im lặng.
Không thể gọi điện thoại di động của anh được. Bây giờ cô không nhận được tin tức nghĩa là một tin tốt.
Chỉ có thể yên lặng chờ anh hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về.
Chương 455
Bỗng nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Bạch Nhược Hi từ trên giường ngồi dậy, cô vừa cử động, đầu đột nhiên choáng váng, cả thế giới quay cuồng, trước mắt tối sầm.
Sau khi đầu choáng váng, cô lập tức giữ chặt thành giường, cúi đầu không dám đứng lên, hít sâu một hơi, khó chịu nói không lên lời.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau vài lần cánh cửa được đẩy ra, giọng nói lo lắng của Trần Tĩnh vang lên: “Tiểu Hi, con ngủ rồi à?”
Sau khi Trần Tĩnh đi vào, liền thấy Bạch Thiển đang ngồi ở mép giường, hai tay vịn đầu giường, thấy Bạch Nhược Hi sắc mặt tái nhợt, thần sắc thấp thỏm, liền vội vàng bước tới: “Có chuyện gì với con vậy?”
“Con không sao …” Giọng nói yếu ớt của Bạch Nhược Hi lẩm bẩm: “Đột nhiên hơi chóng mặt.”
Trần Tĩnh đỡ cánh tay của cô, ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay sờ trán cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể, phát hiện cô không sốt, mới yên tâm: “Con có đói bụng không? Bữa tối con bị nôn, phản ứng của con quá nhạy cảm, mẹ đã nấu cháo cho con. Hãy xuống ăn đi.”
Bạch Nhược Hi lắc đầu, từ từ nằm xuống giường: “Mẹ, con không đói, ăn xong là nôn ngay, không muốn ăn nữa.”
“Không ăn thì không được, bụng còn ba đứa con đang cần nuôi dưỡng. Nếu không đủ chất thì thật tệ. Không có thức ăn thì thực sự không được.” Trần Tĩnh sờ sờ mu bàn tay cô, đau khổ dỗ dành: “Nào, mẹ nấu cháo gạo dinh dưỡng yêu thích cho con, chúng ta xuống ăn một chút đi.”
“Con rất buồn ngủ.” Bạch Nhược Hi không dám nói với Trần Tĩnh rằng cô ấy bây giờ đang chóng mặt, vì sợ rằng bà sẽ lo lắng.
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút nói: “Mẹ đi xuống mang cho con một ít, nếu không muốn ăn thì phải ăn một ít, nếu không thân thể càng ngày càng kém.”
“Mẹ … con …”
Bạch Nhược Hi lời nói còn chưa nói hết, Trần Tĩnh đã xoay người đi ra ngoài, bộ dáng vội vàng càng lúc càng gấp gáp.
Nhìn thấy Trần Tĩnh bỏ lại cô phía sau, Bạch Nhược Hi nằm trên giường, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô cảm động, nhưng cũng sợ hãi.
Bác sĩ khuyên cô bỏ thai nên không dám đến bệnh viện khám nữa, nhưng cơ thể như bị đè nén, phản ứng của cô khi mang thai là rất khó chịu, cô sẽ nôn hết ra ngoài. Cô thực sự sợ cuối cùng không giữ được đứa bé và cơ thể sẽ suy sụp.
Bạch Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt lại, nằm trên giường, kéo chăn che thân thể.
Lúc này, điện thoại đầu giường vang lên.
Cô lập tức chạm vào điện thoại và hồi hộp kết nối cuộc gọi, chưa kịp xem ai gọi thì cô đã háo hức rồi: “anh ba …”
“Anh là anh của em.” Giọng nói của Doãn Đạo truyền đến.
Giọng của Bạch Nhược Hi trầm xuống ngay lập tức, và cô đáp lại một cách yếu ớt: “Ồ, có chuyện gì vậy?”
“Nhược Hi, sức khỏe của em bây giờ thế nào, các cháu của anh thế nào?”
Bạch Nhược Hi cười khổ: “Mọi chuyện vẫn ổn, đừng lo lắng.”
“Em có muốn ăn gì không? Anh bên này sẽ mang về cho em một số đặc sản.”
“Không cần đâu anh.” Bạch Nhược Hi yếu ớt nói: “Anh gọi em có việc gì không?”
“Kiều Huyền Thạc ở đâu? Anh vẫn luôn không thể liên lạc với cậu ta.”
“Ngay sau khi anh ấy trở về nước, anh ấy đã thực hiện một nhiệm vụ, và em cũng không thể liên lạc được với anh ấy, đó có lẽ là một nhiệm vụ rất quan trọng.
“Cậu ta liều mạng làm gì vậy? Cậu ta hiện tại không thiếu cái gì …”
Bạch Nhược Hi cười khổ, chậm rãi xoay người dựa vào bên giường.
Sau một hồi suy nghĩ, cô hỏi: “Anh có việc gì muốn nói với anh ấy sao?”
“Những điều rất quan trọng nhưng anh phải nói trực tiếp với cậu ta. Em và cậu ta trở về Tịch quốc trước. Vì cậu ta không có ở đó nên anh giúp cậu ta vài việc.”
Bạch Nhược Hi lo lắng hỏi: “Anh làm việc xong chưa?”
“Xong rồi.” Doãn Đạo thì thầm với một nụ cười: “Anh sẽ mua cho em bánh ngọt và đồ ăn nhẹ mà em yêu thích, và anh sẽ trở lại Tịch quốc vào ngày mốt.”
“Anh ơi, anh mua giúp em ít đồ ăn chống nôn được không?”
“Vì được nhờ đến, Doãn Đạo rất vui mừng: “Được rồi, anh sẽ tìm bác sĩ, hỏi xem có thể ăn những loại thức ăn nào …”
Hỏi bác sĩ?
Thật là quá rắc rối, vừa lúc Bạch Nhược Hi muốn từ chối thì điện thoại di động của Doãn Đạo đột nhiên bị ngắt.
Cô sững sờ không lên tiếng, đầu bên kia điện thoại cũng không còn gióng nói của Doãn Đạo.
Chương 456
Nhìn màn hình điện thoại, Bạch Nhược Hi sờ nhẹ bụng, tự lẩm bẩm một mình: “Bé con, chúng ta không thể thiếu một ai được, các con phải mạnh mẽ lên, còn mẹ sẽ bảo trọng thân thể của mẹ, mẹ không cho phép các con rời khỏi mẹ.”
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Trần Tĩnh bưng một cái khay đi vào, bưng món canh dinh dưỡng cùng cháo gạo kê: “Ăn một chút vẫn còn nóng.”
Bạch Nhược Hi xúc động đến mức ngồi dậy khỏi giường, nước mắt lưng tròng, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ và yêu thương của Trần Tĩnh, cô không biết nói gì hơn là cảm động.
Bạch Nhược Hi chống giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, Huyền Thạc có gọi mẹ không?”
“Không.” Trần Tĩnh cười khổ vì xúc động: “Không hiểu sao, ba đứa con trai này của mẹ thật kỳ quái, đứa lớn thì đã lâu không liên lạc với mẹ, đứa thứ hai nói rất bận, còn đứa thứ ba chỉ cần có nhiệm vụ, thì muốn tìm cũng khó mà thấy người.”
Nhắc đến Kiều Huyền Bân, Bạch Nhược Hi tò mò hỏi: “Anh cả đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết.” Trần Tinh đặt thức ăn lên bàn cà phê nhàn nhã, xoay người bước tới giường lớn giúp Bạch Nhược Hi: “Chúng ta không quan tâm đến bọn họ, nhiệm vụ của mẹ bây giờ là chăm sóc thân thể của con thật tốt, mẹ không muốn quan tâm đến chuyện khác.”
Bạch Nhược Hi mỉm cười đầy xúc động, ngọt ngào không nói nên lời.
Trần Tĩnh bưng cháo và nước hầm đến, Bạch Nhược Hi miễn cưỡng ăn một ít, cô sợ sau khi ăn xong sẽ lại nôn mửa nên không dám ăn nhiều.
Căn phòng ấm áp tràn ngập ánh nắng.
Trần Tĩnh nhìn Bạch Nhược Hi đang ăn với một nụ cười hiền từ.
Lúc này, một âm thanh ồn ào từ ngoài ban công truyền đến khiến Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh chú ý, hai người nhìn nhau, nhíu mày, yên lặng lắng nghe.
“Âm thanh gì vậy?” Trần Tĩnh hỏi.
Bạch Nhược Hi lắc đầu, tự hỏi: “Không lẽ nhà họ Bạch lại đến vì chuyện của Bạch San San sao?”
Trần Tĩnh lập tức đứng dậy đi tới ban công nhìn ra ngoài.
Trong phút chốc, sắc mặt bà tái nhợt, cơ thể bất động.
Bạch Nhược Hi cảm thấy có gì đó không ổn, Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ không dám đến tìm cô nữa.
Nghĩ vậy, cô cũng cẩn thận rời khỏi giường, đi ra ngoài ban công, hai người cùng nhau nhìn sân trước phía dưới lầu một.
Hai người lính gác cửa giương súng nhắm thẳng những tên vệ sĩ xông vào, tất cả vệ sĩ đều cầm súng trên tay. Người đàn ông đứng sau đám vệ sĩ là Kiều Nhất Hoắc.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nhược Hi lập tức hiểu ra, cô sợ hãi trở lại phòng nhấc điện thoại gọi cho Kiều Huyền Hạo.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô căng thẳng nói: “Anh hai, anh mau về đi, Kiều Nhất Hoắc muốn xông vào nhà bắt người. Có thể sẽ bắt mẹ chúng ta, anh mau về đi. Bọn họ đều mang theo súng.”
“Mau gọi điện thoại cho cảnh sát, gọi cho Huyền Thạc nữa, anh sẽ về ngay.” Kiều Huyền Hạo vội vàng nói. Bạch Nhược Hi lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Cô biết rằng điện thoại của Kiều Huyền Thạc không thể gọi được, và không ai có thể gặp được anh khi đang làm nhiệm vụ.
Lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau khi Bạch Nhược Hi gọi điện cho cảnh sát, cô bước ra ban công, Trần Tĩnh nắm lấy lan can bằng cả hai tay và chịu đựng một cơn run nhẹ.
Ở cửa lớn tầng một, hai người lính cầm súng uy nghiêm nói: “Đây là nhà riêng của tướng quân. Nếu các người dám xông vào, chúng tôi sẽ nổ súng.”
Kiều Nhất Hoắc cười điềm đạm nói: “Đây là nhà của cháu trai tôi. Tôii la chú hai của nó, tôi có quyền tới đây thăm họ hàng. Cứ nổ súng đi, mau bắn đi, nếu không vệ sĩ của chúng tôi sẽ giết các người. “
“Ra ngoài ngay lập tức. Đừng càn quấy.”
Kiều Nhất Hoắc tức giận nói: “Mau tránh ra, đừng cản đường chúng tôi.”
Chương 457
Hai người lính đối với bảy tám tên vệ sĩ mang súng, rõ ràng là rơi vào tình thế bất lợi.
Thấy có gì đó không đúng, Bạch Nhược Hi lập tức nắm lấy tay Trần Tĩnh, phát hiện tay bà vừa lạnh vừa run, cả người hoảng hốt.
“Mẹ, mau tìm chỗ trốn đi, anh hai sắp trở về rồi, con đã gọi cảnh, họ sẽ tới ngay.” Bạch Nhược Hi kéo Trần Tĩnh ra khỏi phòng.
Giọng nói lo lắng của Trần Tĩnh run lên: “Vậy thì, con làm sao bây giờ?”
“Chú hai là nhắm đến mẹ, con có thể đối phó, không thành vấn đề.” Bạch Nhược Hi kéo bà rời khỏi phòng, đi đến phòng gác mái.
Trần Tĩnh rất lo lắng nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau trốn đi, nhỡ Kiều Nhất Hoắc hại đến con thì sao? Hiện tại con đang mang thai, không thể bị ảnh ảnh hưởng. Mẹ sợ họ sẽ làm tổn thương con.”
Bạch Nhược Hi bước đến một thùng các-tông trong phòng, lấy ra tất cả quần áo cũ trong đó, ném vào góc, kéo Trần Tĩnh vào đó an ủi: “Con sẽ bảo vệ bản thân và các con. Mẹ hiện tại đừng lo lắng gì, mau trốn đi a.”
Trần Tĩnh lo lắng hét lên: “Ông ta là một kẻ mất trí.”
Bạch Nhược Hi ra lệnh: “Mẹ đừng nói nữa, mẹ mau trốn đi, dám làm tổn thương gia đình con. Con cũng sẽ điên lên, để coi ai điên hơn ai.”
“Tiểu Hi … “
Bạch Nhược Hi không để bà có cơ hội nói thêm, cô ấn bà vào thùng cáctông sau đó đóng hộp lại, đè đống đồ lặt vặt lên đó, để lại một khoảng trống nhỏ để thở.
Sau khi Trần Tĩnh trốn vào thùng, Bạch Nhược Hi không quên dặn dò: “Mẹ nhất định đừng ra ngoài và đừng gây ra tiếng động. Khi cảnh sát đến và giải quyết việc của Kiều Nhất Hoắc, con sẽ trở lại.”
“Tiểu Hi, con nhớ phải cẩn thận.” Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của Trần Tĩnh mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, chậm rãi đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi xoay người đi về phía cửa.
Cô chỉnh đốn lại đầu tóc, bước thật vững vàng rồi đi xuống nhà.
Sau khi xuống lầu, cô ngồi ở phòng khách lấy một quả táo trên mặt bàn, dựa vào sô pha, nhàn nhã cắn một miếng.
Lúc này, cánh cửa bị đạp tung.
Bạch Nhược Hi ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cửa.
Kiều Nhất Hoắc cùng với một nhóm vệ sĩ đi vào, nhìn dáng vẻ của ông ta, Bạch Nhược Hi đoán rằng hai người lính ở cửa đã bị họ khống chế.
“Chú hai, sao chú lại tới đây?” Bạch Nhược Hi giả vờ như không biết gì, mỉm cười chào hỏi.
Sau khi Kiều Nhất Hoắc bước vào, ông ta vội vàng nhìn xung quanh hỏi: “Tiểu Tĩnh đâu?”
“Chú đến gặp mẹ con sao? Bà ấy vừa đi ra ngoài chưa về.” Bạch Nhược Hi đặt trái cây trên tay xuống, đứng lên, lễ phép nói: “Mời ngồi, chú hai.”
Kiều Nhất Hoắc cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Bạch Nhược Hi, dường như không biết gì.
Nhưng ông ta không có thời gian để đoán Bạch Nhược Hi đang nghĩ gì lúc này, từng bước đi về phía Bạch Nhược Hi, lạnh lùng nói: “Tôi đã phái người canh ngoài cổng hai mươi giờ mỗi ngày. Trần Tĩnh đã rất lâu rồi không ra ngoài nhưng cô lại nói dối tôi bà ấy vừa ra ngoài?”
Đôi mắt Bạch Nhược Hi hơi tối sầm lại, lửa giận không để lại dấu vết lóe lên dưới mắt, cô cười cứng ngắc, giả vờ ngây ngốc:”Chú hai, chú vì điều gì mà lại phái người canh giữ trước cổng nhà chúng tôi? “
“Đừng nói nhảm với tôi nữa mau để Tiểu Tĩnh ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên.
Bạch Nhược Hi bị tiếng gầm mạnh bạo và lạnh lùng của ông làm cho sốc, cô lo lắng lùi lại một bước.
Cô nuốt nước miếng nhìn nhóm vệ sĩ phía sau Kiều Nhất Hoắc, mặc dù họ không có súng trong tay nhưng cô biết rằng mỗi người trong số họ đều mang theo súng.
Kiều Nhất Hoắc bây giờ giống như một kẻ điên mất kiểm soát mặc dù bây giờ ông ta có video Trần Tĩnh giết Lư quản gia trong tay để đảm bảo rằng Kiều Huyền Thạc sẽ không thể động đến ông ta.
Nhưng không thể đảm bảo rằng Kiều Huyền Bân sẽ không giết ông ta.
Khi Kiều Huyền Bân biết ông ta là giáo sư, anh ta đã bắt đầu cướp căn cứ thí nghiệm, bảo vật và vũ khí trong tay ông ta, sau khi cướp được mọi thứ, anh ta vẫn muốn giết ông ta.
Điều này không chỉ xen lẫn xung đột lợi ích trên thực tế mà chính là việc ông ta để Kiều Huyền Bân bị cắm sừng nhiều năm như vậy, thậm chí còn nuôi nấng con trai ông ta nhiều năm như vậy.
Xung đột lợi ích này đã dẫn đến ân oán cá nhân.
Kiều Nhất Hoắc không muốn Bạch Nhược Hi trì hoãn thêm thời gian nữa, ông ta đột ngột rút khẩu súng lục của mình ra chĩa thẳng vào đầu Bạch Nhược Hi.
Chương 458
Nhìn thấy ông ta lấy súng ra, Bạch Nhược Hi lo lắng siết chặt hai tay, nuốt nước bọt, nhịp tim tăng nhanh, ánh mắt cảnh giác không ngừng nhìn chằm chằm vào họng súng.
Kiều Nhất Hoắc hướng lầu hai hét lớn: “Trần Tĩnh, mau ra đây ngay lập tức. Sau ba tiếng đếm, nếu bà không ra, tôi sẽ giết con dâu yêu quý của bà.”
Bạch Nhược Hi giả vờ bình tĩnh, tức giận hỏi: “Chú hai, chú muốn rốt cuộc muốn làm gì?”
Kiều Nhất Hoắc nghiến răng, súng trong tay càng cầm chặt hơn: “Bạch Nhược Hi đừng giả vờ như không biết gì, cô hẳn là biết tôi muốn gì trong lúc này, đừng cố gắng kéo dài thời gian đối với tôi, giao Trần Tĩnh ngay lập tức, nếu không cô sẽ phải nếm mùi đạn.”
Bạch Nhược Hi lập tức trở nên nghiêm túc, sắc mặt tối sầm lại, cô không sợ Kiều Nhất Hoắc sẽ bắn mà là sợ Trần Tĩnh sẽ đi ra, cô không biết phải làm thế nào để ngăn chặn tình xuống đang xảy ra.
Ngay khi Bạch Nhược Hi do dự, Kiều Nhất Hoắc không thể chờ được nữa hét lên: “Trần Tĩnh, tôi bắt đầu đếm.
“1……”
“2……”
Lúc này Bạch Nhược Hi nghe thấy tiếng động trên tầng hai.
Có lẽ Trần Tĩnh muốn ra khỏi thùng các-tông, mọi người nghe thấy tiếng động, Kiều Nhất Hoắc lo lắng nhìn phòng gác mái trên tầng hai.
Vào thời khắc mấu chốt, Bạch Nhược Hi đột nhiên nói: “Chú hai, cháu sẽ cho chú biết mẹ cháu đang ở đâu.”
Kiều Nhất Hoắc nở một nụ cười nhạt, hỏi: “Ở đâu?”
“Cháu có thể giao mẹ cháu cho chú, nhưng chú phải dảm bảo an toàn cho bà ấy, dù là đến nơi đâu, chú cũng phải cho chúng tôi biết rằng bà ấy luôn an toàn.”
Kiều Nhất Hoắc khịt mũi, khinh thường nói: “Trên đời này không ai có thể đem lại sự an toàn, sức khoẻ và hạnh phúc cho cô ấy hơn tôi.”
“Cháu sẽ đi thuyết phục mẹ xuống dưới này. Chú mau thu hồi súng lại, đừng doạ làm bà ấy sợ.”
Kiều Nhất Hoắc không nói một lời, lập tức thu hồi súng.
Bạch Nhược Hi híp mắt nhìn Kiều Nhất Hoắc, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng rồi quay lên tầng. Nhìn như cô đang giúp Kiều Nhất Hoắc nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tìm cách.
Kiều Nhất Hoắc giờ như kẻ mất trí, việc bắn chết cô cũng không thành vấn đề, nhưng cũng giết chết những đứa bé vô tội này.
Hiện tại không thể hành động liều, nhất định phải dùng trí suy nghĩ thì mới vượt qua được.
Bạch Nhược Hi lên tầng hai, đẩy cửa phòng ra thấy Trần Tĩnh vẫn còn trong hộp các-tông, cô đập mạnh vào đống đồ lặt vặt trên mặt hộp.
Bạch Nhược Hi ngay lập tức gạt những đồ vật trên mặt hộp xuống, Trần Tĩnh đột ngột đứng dậy, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt chảy dài trên mặt, khi thấy Bạch Nhược Hi ôm chặt lấy, bà nghẹn ngào: “Tiểu Hi, con không sao chứ? Con để mẹ ra ngoài, mẹ sẽ đi cùng ông ấy. “
Bạch Nhược Hi lúc này cũng vô cùng hoang mang lo sợ, cô cảm thấy rất bất lực khi nhìn thấy Trần Tĩnh đang hoảng loạn như vậy.
Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài và nói: “Mẹ, không thể, tuyệt đối không thể ra ngoài, kẻ điên đó đã giam giữ mẹ hơn 20 năm và hủy hoại cuộc sống tươi đẹp của mẹ. Mẹ, mẹ không thể bỏ cuộc…”
Trần Tĩnh nắm cổ tay Bạch Nhược Hi nghẹn ngào khóc: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu mẹ không ra ngoài, ông ta sẽ bắn con.”
“Hiện tại ông ta vẫn quan tâm đến mẹ , vì vậy ông ấy muốn mời mẹ đi thay vì bắt mẹ. Cho nên hiện tại, chúng ta cần phải trì hoãn thời gian, nhất định có thể đợi cảnh sát tới cứu chúng ta.”
“…Ông ta sẽ không để cảnh sát tới đây, nhất định đã chuẩn bị trước”. Trần Tĩnh vội vã, hoảng loạn.
Bất ngờ chuông điện thoại vang lên.
Hai người vì nhạc chuông mà giật mình sợ run lên. Bạch Nhược Hi lập tức lấy điện thoại ra, căng thẳng nhìn màn hình.
Nhìn thấy màn hình hiển thị, cô vui mừng như được cứu sống, kích động trả lời điện thoại, không đợi người đầu dây bên kia mở miệng, cô vội vàng nói: “Anh ba, anh cuối cùng cũng mở máy rồi. Thật tốt quá! Anh mau về nhà cứu mẹ … “
Kiều Huyền Thạc chưa kịp nói thì nghe thấy tiếng Bạch Nhược Hi khóc thút thít, trái tim anh như bị thắt lại.
“Ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nhược Hi vội vàng đóng cửa rồi khóa lại.
“Đó là chú hai. Ông ta dẫn theo một nhóm vệ sĩ mang theo súng xông vào nhà. Em đã gọi cảnh sát và thông báo cho anh hai, nhưng họ không có đến nhanh như vậy. Chú hai hiện đang dùng súng đe dọa em và yêu cầu em giao mẹ ra.”
Chương 459
Điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc bỗng trầm mặc, một cơn tức giận vô hình lướt qua luồng không khí.
Bạch Nhược Hi lo lắng đi tới đi lui: “Anh ba, em phải làm sao bây giờ?”
Kiều Huyền Thạc không vội vàng nói: “Nhược Hi, đừng gấp, bây giờ em bàn bạc với mẹ diễn một vở kịch.”
“Diễn kịch? Hiện tại diễn cái gì?”
“Để mẹ giả vờ ốm nhập viện, việc còn lại cứ để anh lo.”
“Giả vờ ốm?”
Bạch Nhược Hi lóe lên một tia hi vọng nói: “Em hiểu rồi, anh ba.”
Vệ sĩ phía sau cũng chạy theo.
Bạch Nhược Hi thấy một nhóm đàn ông chạy tới, cô sợ bị đánh nên lập tức tránh sang một bên và đưa hai tay giữ bụng mình.
Căn phòng rất nhỏ, cô không thể đi vào, chỉ nghe thấy giọng nói vừa nhanh vừa lo lắng của Kiều Nhất Hoắc: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, dậy đi, mau …Mau đưa đi bệnh viện.”
Bạch Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm trước sức mạnh của tình yêu. Cho dù một người đàn ông thông minh đến đâu cũng có lúc sẽ trở nên ngốc nghếch, khéo léo cũng có thể thành vụng về.
Có lẽ vì quá lo lắng và sợ hãi nên Kiều Nhất Hoắc không nghi ngờ gì về việc Trần Tĩnh đang giả vờ ốm.
Ông ta ôm lấy Trần Tĩnh lao ra khỏi cửa như tên lửa, cùng mọi người xuống tầng một.
Bạch Nhược Hi cầm điện thoại, nhanh chóng đi theo.
Cô đi cuối, cầm điện thoại di động nhắn cho Kiều Huyền Thạc một câu: “Chú hai ôm mẹ lên đường đi bệnh viện.”
Vừa ra khỏi cổng, xe của Kiều Huyền Hạo đã trở về, chặn trước xe Kiều Nhất Hoắc.
Anh phanh gấp để mở cửa, khi bước xuống thì khẩu súng trong tay vệ sĩ của Kiều Nhất Hoắc đã nhắm vào anh ta.
Bạch Nhược Hi từ trong cửa đi ra, vội vàng đi tới chỗ Kiều Huyền Hạo, lo lắng nắm lấy tay anh: “Anh hai, anh rốt cuộc đã về rồi.”
“Bỏ mẹ tôi xuống.” Kiều Huyền Hạo mắng Kiều Nhất Hoắc, cổ lộ ra những đường gân xanh.
Bạch Nhược Hi đã quá muộn để giải thích với anh rằng nếu anh cứ cứng rắn chắc chắn sẽ làm tổn thương cả hai bên, cô nắm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Anh hai, mẹ bị cảm nhiệt, hiện tại chú hai đang đưa mẹ đến bệnh viện.”
Kiều Huyền Hạo cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn Bạch Nhược Hi nghi ngờ, Bạch Nhược Hi nháy mắt nhìn anh.
Không để ý đến Kiều Huyền Hạo, Kiều Nhất Hoắc lo lắng ôm Trần Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, vòng qua chiếc xe đi ra tới cổng, đặt Trần Tĩnh vào trong xe của chính mình, lập tức khởi động xe và lái đi.
Kiều Huyền Hạo kéo Bạch Nhược Hi lên xe, khởi động xe để đuổi kịp, lo lắng hỏi: “Nhược Hi, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao mẹ lại bị cảm nắng? Sao em lại để Kiều Nhất Hoắc đưa mẹ đi?”
Bạch Nhược Hi cảm thấy rất mệt mỏi. Ngồi trong xe cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh ba vừa gọi điện về, bắt mẹ giả ốm. Thật sự em không hiểu kế hoạch của anh ba. Hiện tại, điều chúng ta có thể làm là theo sát xe của Kiều Nhất Hoắc.”
Chương 460
Cách nơi ở của Kiều Huyền Thạc không xa là bệnh viện quân y lớn nhất ở Tịch thành.
Không xảy bất cứ điều gì ngoài ý muốn, đoàn xe của Kiều Nhất Hoắc nhanh chóng tiền vào bệnh viện quân y.
Trần Tĩnh suốt đoạn đường cô gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, duy trì sự bình tĩnh, bất động giống như người chết.
Khi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo vội vã đuổi theo đến bệnh viện, những vệ sĩ do Kiều Nhất Hoắc mang theo đã canh gác ở cổng lớn đi vào bệnh viện, chỉ có hai tên đi theo Kiều Nhất Hoắc vào trong.
Phòng cấp cứu.
Sau khi Trần Tĩnh được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ liền đuổi Kiều Nhất Hoắc và hai tên vệ sĩ ra khỏi phòng, không cho bọn họ đến gần.
Khi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo chạy đến phòng cấp cứu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều cảm thấy mông lung.
Bên ngoài, Kiều Nhất Hoắc đang rất lo lắng và muốn đi vào: “Cho tôi vào trong.”
“Bệnh nhân đã bị sốc nhiệt, đừng làm chậm trễ việc cứu người của chúng tôi.” Vị bác sĩ rất tức giận và ra lệnh: “Nếu ông đã tài giỏi như vậy thì hãy tự mình cứu cô ấy, còn nếu ông đã mang cô ấy đến chỗ chúng chúng tôi, thì vui lòng hãy tuân thủ những quy định của chúng tôi.”
Nói xong bác sĩ liền đi vào bên trong.
Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo liếc nhìn nhau và không khỏi nhíu mày.
Kiều Huyền Hạo thì thào nói nhỏ: “Sốc nhiệt sao?”
Bạch Nhược Hi nhún vai tỏ ý rằng cô cũng không biết, nhưng hai người họ cũng đồng thời cảm thấy yên tâm, vì ít nhất mẹ của bọn họ hiện tại an toàn.
Sau khi bác sĩ bước vào, Kiều Nhất Hoắc lo lắng bực bội đi tới đi lui trước cửa phòng, sốt ruột lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Trong khi đang đi đi lại lại, ông ta đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Hi, và ông ta không thể át được cơn tức giận lao về phía Bạch Nhược Hi.
Khí thế hừng hực, ông ta vừa đi vừa tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, hận không thể băm nát Bạch Nhược Hi.
Nhìn thấy sự tức giận của ông ta, Bạch Nhược Hi lo lắng lùi lại. Kiều Huyền Hạo nhanh chóng đứng chắn trước mặt Kiều Nhất Hoắc, “Chú hai, chú muốn làm gì?”
Kiều Nhất Hoắc trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hi, nghiến răng gằn từng câu từng chữ nói: “Cô đã làm cái quái gì với Tiểu Tĩnh, tại sao cô ấy lại bị sốc nhiệt?
“Tôi …” Bạch Nhược Hi không biết phải nói gì, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Kiều Nhất Hoắc hung dữ chỉ vào cô, ánh mắt khủng bố như ma quỷ, tức giận nói: Nếu có điều gì không hay xảy ra với Tiểu Tĩnh, tôi sẽ để cho cô chết không có chỗ chôn.”
Đối mặt với một Kiều Nhất Hoắc hung hãn như vậy, Bạch Nhược Hi từ đáy lòng cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được ông ta thực sự yêu Trần Tĩnh.
Loại tình yêu này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của người bình thường.
Yêu đến mức muốn hòa vào tim, vào phổi, yêu đến mức trở nên ích kỷ và biến thái.
Ánh mắt và thái độ của ông ta là đủ để chứng minh tất cả. Khi Trần Tinh giả bệnh, lý trí và trí tuệ của người đàn ông này liền trở nên không bình thường, ông ta hoàn toàn mất đi lý trí, và chỉ số IQ của cũng chỉ còn là con số không.
Kiều Huyền Hạo vội vàng nói: “Chú Hai, nếu không phải chú muốn đến bắt mẹ tôi thì làm sao Nhược Hi lại phải giấu bà ấy đi chứ, nếu muốn truy cứu, thì chính chú là người đã khiến mẹ tôi thành ra như vậy.”
“Câm miệng.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên, hung dữ nhìn anh, hai tay chống nạnh, không khí thù địch lan tràn trong hành lang của bệnh việc: “Cậu thì biết gì? Tôi muốn đưa Tiểu Tĩnh đi là vì muốn tốt cho cô ấy. Các người làm sao hiểu được mối quan hệ tình cảm giữa chúng tôi. Nếu đã biết tôi giam giữ cô ấy trong nhiều năm như vậy, tại sao các người lại không báo cảnh sát? Đó là bởi vì các người sợ, sợ bằng chứng đang nằm trong tay của tôi.”
“…”
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi im lặng, mang theo ánh mắt giận dữ nhìn ông ta, giận nhưng họ không dám nói lời nào.
Kiều Nhất Hoắc vẫn như cũ không được thỏa mãn, rất tức giận mà lên tiếng dạy dỗ: “Nếu đã biết tôi có bằng chứng trong tay, vậy thì hãy nên thuyết phục Tiểu Tĩnh ngoan ngoãn đi cùng tôi thay vì luôn đối đầu với tôi. Tôi nói cho các người biết, Tiểu Tĩnh cả đời này đều thuộc về tôi. Nếu tôi đã muốn đưa cô ấy đi, thì không ai trong các người có thể ngăn cản được.”
Kiều Huyền Hạo nghiến răng, hung hăng nắm chặt tay, gân xanh lộ ra, sự tức giận càng lúc càng lớn lên.
Bạch Nhược Hi nhận ra Kiều Huyền Hạo không ổn, sợ anh không nhịn được nên lập tức ôm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Anh hai, mẹ vẫn đang ở trong đó, chúng ta trước tiên phải bình tĩnh đã.”
Kiều Huyền Hạo từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, hận không thể cho Kiều Nhất Hoắc một đấm.
Chương 461
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ bước ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc đột ngột phản ứng, lo lắng chạy đến rồi vội vàng lên tiếng. “Bác sĩ, bệnh nhân có sao không?”
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi không hề căng thẳng, vì họ biết Trần Tĩnh đang giả vờ.
Bác sĩ nói một cách rất lo lắng: “Ông hãy vào trong này.”
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiều Nhất Hoắc không có chút nào đề phòng, ngay lập tức đi theo bác sĩ vào trong.
“Bệnh nhân đã tỉnh dậy và muốn gặp ông.”
Bác sĩ đeo khẩu trang vừa nói vừa đưa Kiều Nhất Hoắc vào trong.
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi hoàn toàn không hiểu chuyện gì, bối rối cửa phòng cấp cứu, rồi lại nhìn nhau, cả hai càng thêm cảm thấy bối rối.
Hai tên vệ sĩ lặng lẽ đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu.
Có một người đang nằm trên giường cấp cứu, và Kiều Nhất Hoắc lo lắng bước đến.
“Tiểu Tĩnh à, Tiểu Tĩnh, em …” Ông ta vừa bước đến gần và nhìn thấy những người nằm trên giường cấp cứu, thì ngay lập tức ngẩn ra.
Nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng thì người đàn ông trên giường cấp cứu đột nhiên xoay người lại.
Kiều Nhất Hoắc cảm thấy bị một mũi kim đột ngột đâm vào cổ mình, cảm thấy hơi đau nhói, giây tiếp theo ông ta định rút khẩu súng trong túi ra, nhưng trước khi súng kịp rút ra, toàn thân ông ta đã trở nên cứng đờ.
Chỉ trong vòng ba giây, Kiều Nhất Hoắc đã ngã bịch xuống mặt đất.
Ba người trong phòng cấp cứu lập tức tháo khẩu trang, cởi đồng phục bác sĩ màu trắng, mặc trên người bộ quân phục sạch sẽ và anh tuấn.
Lúc này, một y tá đã đỡ Trần Tĩnh từ trong góc ra, Trần Tĩnh lo lắng nhìn Kiều Nhất Hoắc đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn lại về phía những quân nhân trước mặt.
“Cảm ơn mọi người.” Trần Tĩnh cảm kích nói.
Mấy quân nhân liền đứng nghiêm trang cúi chào. “Thưa phu nhân, không cần phải cảm ơn, bảo vệ phu nhân và thiếu phu nhân là điều chúng tôi nên làm.”
“Vậy còn hắn …” Cô y tá tò mò hỏi.
Một quân nhân rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn các vị đã hợp tác với chúng tôi trong cuộc chiến chống tội phạm, đây là tội tên phạm vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi được ra lệnh phải bí mật làm việc. Xin hãy giữ bí mật sự việc ngày hôm nay.”
Cô y tá hồi hộp gật đầu: “Vâng, vâng, tôi sẽ làm như vậy.”
Hai người lính ngay lập tức kéo Kiều Nhất Hoắc lên giường cấp cứu và hỏi: “Ở đây có cửa sau không?”
“Có, ở bên này, nó dẫn thẳng đến khoa nội trú.” Cô y tá chỉ ra phía sau.
Trần Tĩnh đi theo hai người lính và y tá, từ khoa nội trú ở phía sau rời đi.
Bên ngoài hành lang của bệnh viện.
Bạch Nhược Hi ngồi trên ghế, xoa xoa đôi tay căng thẳng, lo lắng lẩm bẩm: “Anh ba đang nghĩ gì vậy? Tại sao muốn mẹ giả ốm, bây giờ đang ở bệnh viện, lại còn cho Kiều Nhất Hoắc vào phòng cấp cứu, mấy ông bác sĩ này không biết trong hồ lô chứa thuốc gì đây?”
Kiều Huyền Hạo đứng trên hành lang, một tay đút túi quần nhìn hai vệ sĩ trước mặt, tâm trạng cũng giống như Bạch Nhược Hi, lo lắng, bồn chồn và không biết phải làm sao.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Kiều Huyền Hạo bước tới: “Không được, không thể đợi được nữa, anh sợ mẹ ở trong phòng cấp cứu xảy ra chuyện.”
Vừa đi được hai bước, điện thoại di động của Bạch Nhược Hi đã vang lên, cô nhìn số của người gọi đến liền không nhịn được kích động đứng lên nói: “Anh hai, là mẹ gọi.”
Kiều Huyền Hạo nhanh chóng xoay người, “Nghe đi, nhanh nghe xem.”
“Mẹ…” Bạch Nhược Hi kết nối điện thoại, dùng tay che lại micrô và giọng nói vô cùng nhỏ cất tiếng hỏi: “Mẹ, hiện giờ mẹ thế nào?
“Tiểu Hi, mẹ đã ra khỏi bệnh viện rồi, các con cũng hãy bí mật rời khỏi đó, đừng để cho vệ sĩ phát hiện.”
Sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, cô đi tới kéo lấy Kiều Huyền Hạo, kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh hai, đi đi.”
“Chuyện gì vậy? Mẹ vẫn còn đang ở bên trong.”
“Mẹ đã rời khỏi đó.”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cau mày, sải bước cùng Bạch Nhược Hi rời đi.
Chương 462
Hai vệ sĩ đang đứng ở cửa, nhìn Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi rời đi, họ cũng mờ mịt nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Cả hai ra khỏi bệnh viện và lên xe.
Bạch Nhược Hi ngay lập tức gọi điện cho Trần Tĩnh.
Sau khi Trần Tĩnh nghe điện thoại, Bạch Nhược Hi lo lắng hỏi: “Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ có sao không? Kiều Nhất Hoắc đang ở đâu? Không phải ông ta được bác sĩ gọi vào trong sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tiểu Hi, mẹ sẽ giải thích cho con khi nào về nhà, bây giờ mẹ đã được đưa về nhà an toàn rồi.”
“Vậy …”
“Về phần Kiều Nhất Hoắc, đã bị người của Huyền Thạc đưa đi, mẹ cũng không biết họ sẽ đưa Kiều Nhất Hoắc đi đâu, nhưng mẹ không cảm thấy lo lắng, chắc chắn Huyền Thạc sẽ xử lý tốt”.
Bạch Nhược Hi thở phào ra một hơi dài, trái tim đang treo lơ lửng trên không cũng được buông xuống.
Kiều Huyền Hạo đang lái xe, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hi.
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt của của trông rất mệt mỏi và có vẻ tinh thần không tốt.
Trái tim anh đột nhiên chùng xuống và bối rối, sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, anh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Nhược Hi, có phải em rất mệt không? Sắc mặt em trông không được tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
Bạch Nhược Hi đặt điện thoại xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, “Không sao đâu, chắc do mang thai, nên cơ thể trở nên mệt mỏi hơn, hiện giờ cảm thấy có chút buồn ngủ thôi.”
“Em thực sự ổn chứ?” Kiều Huyền Hạo rất lo lắng, lông mày tuấn tú cau lại, “Hiện giờ em đang mang thai, thật sự không nên chạy lung tung vất vả như vậy.”
“Em thực sự không sao mà.” Bạch Nhược Hi nói với một nụ cười chua xót.
Nhưng đối với Kiều Huyền Hạo, cô càng nói không sao thì anh lại càng lo lắng.
Một lòng đều lo lắng cho Bạch Nhược Hi. Mặc dù đứa trẻ trong bụng không phải của anh và người phụ nữ này cũng không phải của anh, nhưng loại lo lắng này, sự đau lòng và và yêu thương đối với cô lúc này, nó xuất phát từ sâu tận trong nội tâm của anh.
Sau khi Bạch Nhược Hi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Kiều Huyền Hạo từ từ hạ ghế xuống để cô nằm thoải mái hơn.
Sau hơn mười phút, xe của Kiều Huyền Hạo đã chạy vào nhà.
Bạch Nhược Hi lúc này vẫn đang ngủ say, anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi nên yên lặng ngồi cùng cô trong xe.
Thời gian như một giấc mơ.
Tâm trạng của Kiều Huyền Hạo càng lúc càng chán nản, anh bật nhạc và điều chỉnh âm lượng ở mức nhẹ nhàng và thoải mái nhất, tiếng nhạc du dương và dịu dàng tràn ngập khắp xe.
Bạch Nhược Hi đã ngủ ngon lành.
Anh vặn điều hòa cho nhiệt độ thích hợp nhất, rồi dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Nhược Hi.
Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của cô vẫn không thay đổi, vẫn như cũ khiến người ta rung động.
Kiều Huyền Hạo nặn ra một nụ cười chua xót, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
Anh tưởng rằng mình có thể buông bỏ, giờ mới phát hiện ra rằng anh chưa bao giờ buông bỏ được, chỉ là đem cô cất giấu vào nơi sâu nhất trong trái tim mình.
Khát vọng muốn có cô bên cạnh chưa bao giờ thay đổi, chỉ là giờ phút này đem tình cảm của mình kìm nén lại mà thôi.
Nhìn thấy cô sống một cuộc sống hạnh phúc với em trai mình, anh không chỉ cảm thấy an tâm mà còn có chút cảm thấy hạnh phúc.
Vì nhìn thấy cô vui vẻ, thấy cô được hạnh phúc, thì những tổn thương của anh cũng không là gì cả.
Bản nhạc buồn lay động trái tim anh, làm cho trái tim anh xao động.
Người phụ nữ trước mặt là em dâu của anh.
Anh không ngừng tự nhủ trong lòng, nhưng vẫn không thể nào ngăn được tình cảm yêu thích đối với cô.
Kiều Huyền Hạo từ từ nghiêng người, chống tay lên thành ghế phẳng chỗ của Bạch Nhược Hi, cẩn thận cúi đầu xuống.
Anh lo lắng nheo mắt, đôi môi khẽ run rẩy, từng chút tiến lại gần đôi môi hồng của cô.
Chương 463
Nhưng mà, càng tới gần cô, cảm giác tội lỗi càng đè nặng.
Chỉ còn cách môi cô một centimet, anh đột nhiên nắm chặt tay lại, cố gắng khống chế hành vi của mình, đôi môi run rẩy càng lúc càng lợi hại, tim đau đến như sắp vỡ ra.
Cảm giác đau đớn sắp nghẹt thở, Kiều Huyền Hạo cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn lại sự xúi giục của ma quỷ trong lòng, anh nhanh chóng ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, đau đớn ngẩng đầu lên, nhắm mắt bất động tại chỗ.
Trong nháy mắt, hai giọt nước mắt trong vắt chảy ra từ khóe mắt của anh, chúng từ từ rơi xuống gò má.
Một con người khác bên trong anh không ngừng gào thét lên: “Em nhất định phải hạnh phúc, cô gái của anh, nhất định phải thật hạnh phúc, người con gái mà anh từng yêu.”
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ như một bông hoa, sưởi ấm cả trái đất.
Nhiệt độ trong khoang xe rất dễ chịu, nhưng chỗ ngồi quá hẹp khiến cơ thể Bạch Nhược Hi không thể duỗi thẳng ra được.
Thấy Bạch Nhược Hi ngủ đã lâu, Kiều Huyền Hạo xuống xe, cẩn thận ôm cô từ trong xe ra.
Có lẽ do thân thể cô đã quá suy nhược, hoặc cũng có thể do cô quá mệt mỏi, nên khi được ôm vào nhà, cô hoàn toàn không hay biết, vẫn chìm đắm trong giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.
————– Bệnh viện tâm thần.
Khi Kiều Nhất Hoắc tỉnh dậy, ông ta thấy mình đang ở trong một phòng bệnh, và cửa của phòng bệnh được làm bằng các song sắt, điều này làm cho ông ta rất nghi hoặc.
Thuốc mê trong người ông ta từ từ hết tác dụng, ông ta định di chuyển thì phát hiện toàn thân bị trói chặt vào giường bằng dây băng đô.
Ông ta bối rối nhìn xung quanh, càng ngày càng nghi hoặc và hét lên: “Có ai không, sao lại trói tôi?”
“Mau đến đây? Có ai không?”
Gào thét một hồi cũng không có tiếng đáp lại, ngược lại lại khiến cho những phòng bên cạnh la lối la hét om sòm, đủ loại âm thanh khúc khích hi hi ha ha, những âm thanh điên điên khùng khùng truyền đến.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy, cho tôi ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc giãy giụa.
Bác sĩ từ tốn trả lời anh: “Tất cả những bệnh nhân ở đây đều nói rằng họ không bị bệnh.”
Kiều Nhất Hoắc biết mình bị họ coi là bệnh nhân tâm thần, nghiến răng hít một hơi thật sâu để cho bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, rồi nói từng chữ: “Tôi muốn gặp luật sư của mình, tôi muốn gặp con trai và con gái tôi, và hãy cho tôi làm giám định tâm thần, tôi …”
Kiều Nhất Hoắc bình tĩnh đưa ra yêu cầu, nhưng các bác sĩ và y tá không quan tâm, và cũng không có thời gian để xem phản ứng của ông ta.
Bác sĩ tiếp tục giải thích: “Hôm nay bắt đầu cho ông ta uống thuốc, vì ông ta rất nguy hiểm, tuyệt đối không được để cho những bệnh nhân khác tiếp xúc.”
“Vâng.” Các y tá đã ghi nhớ tất cả những chỉ định của bác sĩ.
Kiều Nhất Hoắc nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, quát bác sĩ: “Lời tôi nói ông nghe không hiểu sao?”
Bác sĩ nói thêm một câu: “Tình trạng của anh ấy không khả quan, hãy tăng thêm lượng thuốc hàng ngày.”
Kiều Nhất Hoắc xem như đã hoàn toàn hiểu ra, ông ta cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình hỏi từng chữ:“Có phải là do Kiều Huyền Thạc đưa tôi vào đây không? Các ngươi nói với cậu ta, làm như vậy không sợ là tôi bất chấp tất cả hay sao? Tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc, tôi muốn gặp cậu ta, mấy người có nghe thấy hay không?”
Bác sĩ cùng với y tá giống như là đã quen với việc này rồi, đối với tiếng la hét của ông ta dường như không nghe thấy, chỉ lo làm công việc của mình.
“Mấy người bị điếc à? Tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc, có nghe thấy hay không?”
Bác sĩ nói chuyện với y tá xong, nhướng mày nhìn nhìn Kiều Nhất Hoắc, cau mày, nói: “Xem ra là cảm xúc của người bệnh rất khó áp chế, tiêm cho ông ấy một liều thuốc an thần đi.”
“Vâng ạ.” y tá đáp lại.
Chương 464
Kiều Nhất Hoắc tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen, hai mắt trừng trừng, cổ nổi gân xanh như muốn nổ tung.
Bác sĩ hờ hững liếc nhìn Kiều Nhất Hoắc sau đó xoay người rời đi.
Y tá cũng đuổi theo bước chân của ông đi ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc híp mắt lại nhìn hai người đi ra ngoài, tức giận thở gấp, ngồi xuống im lặng bình tĩnh lại.
Bây giờ ông nói gì cũng đều vô ích, ông bị gán cho bệnh tâm thần mà không cần đi giám định tinh thần, xem ra đây là do Kiều Huyền Thạc trả thù ông ta.
Một lúc sau, ba cô y tá đi vào cùng với một chiếc xe đẩy của y tá.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, để cho những y tá này tiêm thuốc an thần cho mình.
Thông qua màn hình TV, những hành động của Kiều Nhất Hoắc đều được truyền đến cho Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc đang ở khu quân sự để xử lý công việc nên chưa thể trở về, đã tìm được trung tâm nghiên cứu phát minh và lô vũ khí bị đánh mất, nhưng thủ phạm chính lại kịp thời mang theo thành quả của nghiên cứu phát minh quan trọng chạy thoát ra bên ngoài biển, nên các việc quan trọng đều cần anh giải quyết.
Phòng họp.
Màn hình lớn trên PPT hiển thị đầy đủ thông tin chi tiết.
Một lúc sau, ba cô y tá đi vào cùng với một chiếc xe đẩy của y tá.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, để cho những y tá này tiêm thuốc an thần cho mình.
Thông qua màn hình TV, những hành động của Kiều Nhất Hoắc đều được truyền đến cho Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc đang ở khu quân sự để xử lý công việc nên chưa thể trở về, đã tìm được trung tâm nghiên cứu phát minh và lô vũ khí bị đánh mất, nhưng thủ phạm chính lại kịp thời mang theo thành quả của nghiên cứu phát minh quan trọng chạy thoát ra bên ngoài biển, nên các việc quan trọng đều cần anh giải quyết.
Phòng họp.
Màn hình lớn trên PPT hiển thị đầy đủ thông tin chi tiết.
ở nơi phong trần mà trưởng thành, am hiểu……”
Sau khi giới thiệu chi tiết, tỉ mỉ xong thì hình ảnh của Kiều Huyền Bân xuất hiện trên màn hình. A Lương nhìn thoáng qua Kiều Huyền Thạc một cách yếu ớt, tiếp tục nói, “Kiều Huyền Bân, là người có hai quốc tịch, là người nguy hiểm số một của đất nước ta, 6 năm trước bắt đầu tham gia vào hoạt động chính trị của Khâu Quốc, là người lãnh đạo cao cấp ở Khâu Quốc, ẩn núp ở đất nước chúng ta 6 năm để làm công việc gián điệp……”
“Xét về trường hợp chuỗi hạt Phật châu bị thất lạc, đó là do Khâu Quốc tự biên tự diễn để tạo ra tranh chấp, mục đích chính là tìm một lý do chính đáng để tấn công đất nước chúng ta, hiện tại Phật châu đang ở trong tay Kiều Huyền Bân, có nghĩa là chúng đã ở trong tay của Khâu Quốc…”
“Cuộc chiến này dù có thể dập tắt được hay không thì vẫn cần phải tiêu hủy vũ khí hạt nhân phản vật chất trong tay Kiều Huyền Bân. Một khi nghiên cứu phát triển thành công, sức mạnh và sức công phá sẽ không thể lường được…”
“……”
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe A Lương giải thích, Kiều Huyền Thạc vốn đã xem xong những tư liệu này từ trước, cho nên giờ phút này cũng không có chăm chú lắng nghe, mà cúi đầu cầm di động nhắn tin.
“Nhược Hi, em có khỏe không?”
Một câu nói đơn giản đã chứa đựng tất cả những lo lắng, muộn phiền suốt mấy ngày qua của anh.
Ngay cả hiện tại dù sống chung một thành phố, nhưng vì vướng bận công việc nên việc về nhà thăm cô cũng là một điều quá xa xỉ.
Sau khi gửi tin nhắn đi, chờ một lúc cô cũng không có trả lời lại, Kiều Huyền Thạc nặng nề đặt điện thoại xuống, nhìn lên màn hình lớn tiếp tục làm việc.
Cuộc họp kéo dài đến 2 giờ 30 phút sáng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Huyền Thạc không vội vàng về nhà, mà ở lại nghỉ ngơi trong khu quân sự vài tiếng, sáng sớm hôm sau anh rời đi và vội vàng đến một cuộc họp quan trọng và khẩn cấp hơn.
Sáng sớm.
Những vệt nắng chiếu vào căn phòng rộng lớn.
Bạch Nhược Hi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đầu đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Chương 465
Từ khi có thai, cô hay gặp ác mộng khi ngủ và giấc ngủ cũng rất tệ.
Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tĩnh nằm bên cạnh.
Lúc Kiều Huyền Thạc không có ở nhà, bởi vì sợ nửa đêm cô có tỉnh lại cần gì đó nên Trần Tĩnh sẽ ngủ với cô, sẽ cùng cô ở trong một gian phòng, cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Bởi vì quá sợ hãi, nên đêm nay Trần Tĩnh cũng ngủ không ngon, cả đêm đều bừng tỉnh bị tỉnh giấc, hiện tại mặt trời đã lên cao nhưng bà cũng chưa tỉnh lại.
Bạch Nhược Hi cẩn thận kéo nhẹ chiếc chăn đắp qua vai của Trần Tĩnh sau đó chậm rãi rời giường.
Nhưng cô vừa mới di chuyển đã phát hiện quần lót có hơi ướt, cô hơi căng thẳng vội vàng bước nhanh vào trong phòng vệ sinh.
Đi vào phòng vệ sinh chưa đến một phút, bên trong đã truyền đến tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi của cô, “A…… Mẹ…… Mẹ……”
Trần Tĩnh bật dậy khỏi giường, nghe được tiếng la hét chói tai của Bạch Nhược Hi từ trong phòng vệ sinh truyền đến, bà nhanh chóng lao vào trong phòng vệ sinh.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau khi vào trong phòng vệ sinh, Bạch Nhược Hi đang ngồi ở trên bồn cầu, cô cởi chiếc quần lót ra thì trên mặt dính vài giọt máu đỏ.
Sắc mặt cô trắng bệt, hoảng loạn không biết phải làm sao.
Trần Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, là một người từng trải, nhìn thấy trên quần lót có vài giọt máu, chính là do động thai, dấu hiệu của sự sinh non.
Bà vội vàng trấn an cô, không cần lo lắng, “Con đi rửa mặt một chút trước đi, mẹ lập tức đi gọi tài xế, chúng ta đến bệnh viện, không cần lo lắng, không có việc gì, nhất định là không có việc gì.”
Trần Tĩnh giả bộ bình tĩnh, Thực ra, bà ấy lo lắng hơn ai hết, sợ hãi hơn ai hết, bà ấy hoảng sợ quay người đi ra ngoài gọi tài xế.
30 phút sau.
Bệnh viện Mẹ và Bé của Quân đội.
Cô nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, Trần Tĩnh lo lắng luôn đứng ở bên người cô.
Sau khi làm một loạt kiểm tra xong, bác sĩ cầm bản báo cáo đứng ở bên cạnh, lật xem bệnh án, chau mày.
Bác sĩ nghiêm túc và bình tĩnh phân tích, “Progesterone thấp, có dấu hiệu sinh non, bệnh nhân cần nằm yên trên giường nghỉ ngơi.”
“Cô ấy hiện tại mang thai ba rất nguy hiểm, tôi kiến nghị làm một thủ thuật loại bỏ bớt thai nhi, chỉ giữ lại một hoặc hai thai nhi.”
Trần Tĩnh ngẩn ra, nhìn về phía bác sĩ thời gian không kịp phản ứng.
Bạch Nhược Hi cực kỳ kích động, lắc đầu, rất là tức giận nói, “Không thể, tuyệt đối không thể, cô phải giúp tôi giữ được ba cái thai nhi này, một cái cũng không được bỏ.”
“Loại bỏ…… bỏ bớt thai?” Trần Tĩnh hiểu được bởi vì mang thai nhiều phôi thai, em bé không thể phát triển tốt được, người mẹ cũng không cung cấp đủ dưỡng chất được để nuôi thai, cho nên trong y học sẽ có việc loại bỏ bớt những cái thai khi chưa hình thành.”
Bác sĩ tiếp tục lật xem bệnh án, rất là rối rắm nhìn nhìn Nhược Hi, “Đây chỉ là gợi ý của tôi. Nếu cô quyết tâm giữ lại cả ba, ừm, điều đó cũng không phải là không thể. Bây giờ y học đã tiên tiến, còn tùy thuộc vào thể trạng và thai nhi. Vậy hãy để xem sự phát triển của thai nhi như thế nào rồi hãy đưa ra quyết định đi.”
“Tôi nhất định sẽ cố gắng dưỡng thai thật tốt, bác sĩ, cô nhất định phải nghĩ cách cứu con tôi, một đứa đều không thể thiếu.”
Bác sĩ gật gật đầu, nói kỹ về những việc cần lưu ý, kỹ càng tỉ mỉ giải thích từng chút, những nguy hiểm có thể xảy ra, nói cho cô hết sau đó liền đi ra ngoài.
Trong suốt quá trình, Trần Tĩnh vẫn im lặng, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng vô cùng.
Một luồng không khí yên tĩnh, nặng nề đang bao phủ khắp căn phòng. Bạch Nhược Hi đang nằm trên giường, những giọt nước truyền dịch từ từ chảy ra từng giọt.
Trần Tĩnh nghiêm mặt đứng ở bên giường bệnh của cô.
Bạch Nhược Hi nằm trên giường, tâm trạng vô cùng phức tạp, mắt nhắm để đó chứ cũng không buồn ngủ.
Được một lúc lâu, đột nhiên cô cảm nhận được Trần Tĩnh nhẹ nhàng sờ tay mình xoa xoa.
Nhiệt độ lòng bàn tay bà rất ấm, bà dịu dàng nói: “Tiểu Hi, bác sĩ nói với mẹ cứ để con suy nghĩ kĩ xem thế nào. Hay là nói cho Huyền Thạc chuyện đã xảy ra? Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.Tất nhiên có thể giữ lại tất cả 3 đứa bé, nhưng nếu không thể giữ nổi được cả ba, chúng ta có thể nghe theo lời khuyên của bác sĩ bỏ một cái thai … “
Bạch Nhược Hi mở mắt vội vàng nói: “Con không thể. Mẹ làm ơn đùng nói với Huyền Thạc, con tin rằng sẽ giữ được chúng, một sinh linh bé nhỏ cũng không thể bỏ…”
“Mẹ là người từng trải, nghe mẹ nói, để có được một đứa con rất vất vả và mệt mỏi, hai đứa con trở lên cũng đã rất nguy hiểm, thân thể của con không cho phép, nếu giữ cả ba thì cơ thể của con sẽ suy nhược mất.”
Bạch Nhược Hi cầm tay Trần Tĩnh, lo lắng cầu xin: “Xin mẹ đừng nói cho Huyền Thạc, con tin bác sĩ, con tin vào chính bản thân mình và tin vào những đứa con trong bụng, con sẽ để chúng được sinh ra trong an toàn.”