• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG (3 Viewers)

  • Chương 12

Hôm nay trước khi ra ngoài, Lý Tài đột nhiên tới tìm Hàn Kỳ, cẩn thận hồi bẩm tình hình kỳ lạ gần đây của Thôi Đào trong phòng giam mới, cảm thấy nàng có khả năng vượt ngục.



Vốn chuyện này chỉ cần ra lệnh bảo mọi người tăng cường cảnh giác là được, nhưng không hiểu sao Hàn Kỳ lại bước chân tới đây, định đích thân xem thử. Có lẽ vì Thôi Đào này quá mức thông minh và xảo quyệt, khiến người ta không tài nào hiểu thấu được nên chàng mới lo người khác sẽ bỏ sót điều gì đó.
“Dù hai tay người chết rất bẩn nhưng không dính vết máu, vậy máu trong móng tay của thị rất có thể đã dính vào khi thị cào hung thủ bị thương lúc còn sống. Người bình thường mặc quần áo chỉ lộ đầu, cổ và hai tay ra ngoài, nếu có vết cào thì rất có thể ở 3 bộ phận này, cực kỳ dễ thấy.”



Nào ngờ chàng vừa tới bên cửa sổ để nghe “tiếng động kỳ lạ” của Thôi Đào là gì, người trong phòng đã phát hiện ra, gõ cửa sổ gọi chàng rồi.
“Cái này có thể khám nghiệm ra à?” Hàn Kỳ chỉ vào nội dung trên tờ giấy vì không tiện nói ra miệng.
Bao Chửng và Hàn Kỳ vừa nhìn thấy người này đã vội đứng lên hành lễ, đồng thanh hô: “Quan gia!”“Có phải người đang lo một tù nhân như tôi mà nghiệm thi sẽ không thuyết phục không? Nhưng dù sao cũng không có người nghiệm thi tốt hơn mà, chuyện khám nghiệm thi thể nữ này căn bản là một công việc thấp kém, có rất nhiều phụ nữ mang tội làm chuyện này. Giờ tuy tôi cũng mang hiềm nghi trên người, nhưng vẫn chưa bị định tội, dù có khám nghiệm cũng hợp lý thôi mà.”




Nếu người bình thường gọi “Đại nhân”, Hàn Kỳ sẽ không có cảm giác rằng đối phương đang gọi mình. Nhưng Thôi Đào lại khác, dường như nàng hơi dở hơi, lúc vội vàng thường hay buột miệng gọi chàng là “Đại nhân”.Giờ nàng đang muốn tìm kiếm cơ hội để thể hiện các loại tài năng, như thế mới có thể tận hưởng đãi ngộ đặc biệt dành cho “tài năng đặc biệt”, tránh nguy cơ phải gặp Cẩu đầu đao.



“Đại nhân, tôi ngửi được mùi mà~”Thôi Đào: Đường này không thông thì cứ xông thẳng đường khác, chị đây không tin không thắng được các người.(*) Thanh khiết, trong trẻo.



Người bên trong cửa sổ thấy chàng một lúc lâu vẫn không đáp nên lại nói.
“Hôi!”



Ngửi được mùi? Chẳng trách nàng ta cách cửa sổ vẫn có thể phát hiện ra mình.“Con gái của một nông dân ở huyện Tuấn Nghi, sau bữa sáng, thị ra sông giặt quần áo rồi đến ngọn núi gần đó hái rau dại, cứ thế mất tích. Tối nay có người phát hiện ra thi thể trên con đường cách làng 10 dặm.”
Hôm sau, tin trại Quỷ Hòe bị tiêu diệt hoàn toàn đã về đến phủ Khai Phong, lần này bắt được hơn 80 tên cướp, thu giữ được hơn vạn tiền và lương thực.“Thời tiết nóng thế này, thi thể sẽ bị phân hủy nhanh hơn. Mà thi thể phân hủy quá mức sẽ gây bất lợi cho việc khám nghiệm tử thi đấy, rất dễ bỏ sót manh mối quan trọng.” Thôi Đào không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục nói.



Hàn Kỳ nâng cánh tay lên, ngửi mùi trên cơ thể bản thân —
Chao ôi, cùng là có sắc có tài mà người ta thì thoải mái làm quan, nàng lại phải ngồi tù cực khổ. Ông trời mà công bằng thì nàng lấy họ của Hàn Kỳ ngay!
Thật ra nàng không sợ, vì người ở phủ Khai Phong nói chuyện hay làm việc gì đều cần bằng chứng, chỉ cần không có bằng chứng chứng minh nàng giở trò quỷ gì, dù Hàn Kỳ có nghi ngờ cũng sẽ chẳng làm sao được.Hàn Kỳ không khỏi tán thưởng Thôi Đào. Với tốc độ nghiệm thi và trình độ thành thạo của nàng, dường như là một người lão làng, quả thật không hề kém cạnh gì bà đỡ Trương. Nhưng bà đỡ Trương đã gần 40, mà nàng lại là một cô gái 17 18 tuổi, nàng tìm đâu ra kinh nghiệm về xác chết phong phú như thế chứ?




“Hôi!”
“Đại nhân… Khụ, Thôi quan Hàn, đã nghiệm xong rồi.” Thôi Đào đưa báo cáo nghiệm thi mình đã viết cho Hàn Kỳ.
Nếu người bình thường gọi “Đại nhân”, Hàn Kỳ sẽ không có cảm giác rằng đối phương đang gọi mình. Nhưng Thôi Đào lại khác, dường như nàng hơi dở hơi, lúc vội vàng thường hay buột miệng gọi chàng là “Đại nhân”.




Hàn Kỳ: “…”
Dù Thôi Đào hiểu sâu biết rộng tới cỡ nào thì lúc nhìn thấy cái xác cũng không khỏi trợn tròn hai mắt.



“Thời tiết nóng thế này, thi thể sẽ bị phân hủy nhanh hơn. Mà thi thể phân hủy quá mức sẽ gây bất lợi cho việc khám nghiệm tử thi đấy, rất dễ bỏ sót manh mối quan trọng.” Thôi Đào không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục nói.
Nói chung thì những nạn nhân nữ chết khỏa thân thế này rất có khả năng đã từng bị xâm hại tình dục…“Đánh giá từ vết máu và độ cứng của tử thi, thời điểm tử vong ít nhất là 1 ngày trước. Nói cách khác, thị đã bị giết ngay sau khi mất tích không bao lâu. Lúc còn sống người chết từng giặt quần áo, vì thế móng tay chắc chắn phải sạch sẽ không dính máu, rất có thể trên người tên hung thủ sẽ có những vết cào!”



“Ngươi còn biết nghiệm thi nữa ư?” Hàn Kỳ nhìn về phía cửa sổ nhưng ánh mắt không hề có tiêu điểm. Trong phòng tối om, không hề đốt đèn lên, chàng không biết Thôi Đào cụ thể đang đứng ở đâu cả.
Thôi Đào lấy gói bùn trong móng tay kia ra, dùng bút lông sạch chấm một ít nước, sau đó thấm ướt gói bùn, rồi lại dùng tăm tre gảy vài cái, lớp bùn dưới mặt giấy trắng đã dần dần chuyển thành màu đỏ.



“Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi còn lợi hại hơn bà đỡ Trương nữa.” Sự tự tin trong lời nói của Thôi Đào hoàn toàn bộc lộ hết ra ngoài, khiến người ta gần như không cách nào chất vấn được. Hơn nữa da trâu không thể tùy tiện thổi được, nhà xác nằm sát vách sân nhà, cứ chờ xem thực hư thế nào thôi.
Hàn Kỳ có biết đại khái về vết thương của thi thể nữ này, chuyện 28 dao sau khi chết trên người thị thì không có gì để băn khoăn. Chỗ chàng thấy lạ chính là Thôi Đào làm sao để đánh giá được hung thủ đã thực hiện hành vi hãm hiếp và ngược đãi nạn nhân sau khi chết chứ không phải lúc còn sống.
Hàn Kỳ nâng cánh tay lên, ngửi mùi trên cơ thể bản thân —
“Hai tay người chết đều có vết thương trong quá trình tự vệ, rõ ràng lúc còn sống thị đã từng chống cự quyết liệt. Nhưng trong chân của thị không có vết trầy nào do phản kháng cả, các vết rách cũng là hình thành sau khi chết.”




Vốn dĩ Thôi Đào hiểu biết rất nhiều, nếu bây giờ còn biết nghiệm thi, nếu nói nàng là một tiểu mật thám thì có phần hơi khinh thường nàng. Vậy hẳn là nàng còn có thân phận khác chăng?
Thôi Đào trải tấm vải mềm lên bàn rồi dùng tay đè lên phía trên, dùng bút lông vẽ đại khái theo hình dạng một chút, sau đó cắt may thành hai mảnh, rất nhanh đã ra một đôi găng tay đơn giản rồi bọc vào tay mình.



Lúc Hàn Kỳ đang do dự, Thôi Đào trong phòng cất tiếng.



“Có phải người đang lo một tù nhân như tôi mà nghiệm thi sẽ không thuyết phục không? Nhưng dù sao cũng không có người nghiệm thi tốt hơn mà, chuyện khám nghiệm thi thể nữ này căn bản là một công việc thấp kém, có rất nhiều phụ nữ mang tội làm chuyện này. Giờ tuy tôi cũng mang hiềm nghi trên người, nhưng vẫn chưa bị định tội, dù có khám nghiệm cũng hợp lý thôi mà.”
Dù Hàn Kỳ không phải ứng cử viên tốt nhất, nhưng giờ chàng ta lại là ứng cử viên duy nhất, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng bắt đầu từ chàng ta thôi.



Đã không thể che giấu “tội danh” được nữa thì cần gì phải cố gắng che giấu tài năng của mình làm gì, nàng vẫn còn con đường “lấy công chuộc tội” để đi mà. Chỉ cần nàng đủ giỏi, thể hiện được bản thân mình là người có tài là được. Chỉ cần nàng không phạm phải những tội ác tày trời trong quá khứ, rất có thể sẽ tìm được quý nhân che chở bản thân ở nơi thánh địa này.



Dù Hàn Kỳ không phải ứng cử viên tốt nhất, nhưng giờ chàng ta lại là ứng cử viên duy nhất, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng bắt đầu từ chàng ta thôi.
(*) Thanh khiết, trong trẻo.



Thôi Đào vừa tìm được ý tưởng, nhanh chóng cảm thấy tương lai mình có điểm sáng láng rồi.
Thôi Đào giải thích xong, chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi Hàn Kỳ: “Đã xác nhận thân phận người chết chưa ạ?”



Thôi Đào đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Hàn Kỳ đáp lại, sợ mất đi cơ hội thể hiện tài năng của mình nên vẫn cố chấp tiếp tục thuyết phục Hàn Kỳ.



Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng mở khóa cửa, cửa lập tức bị mở ra. Lý Tài xách đèn lồng vào phòng, trong nháy mắt đã chiếu sáng căn phòng chỉ rộng hơn trượng vuông.
Ngửi được mùi? Chẳng trách nàng ta cách cửa sổ vẫn có thể phát hiện ra mình.



Hàn Kỳ mặc một chiếc áo bào trắng nguyệt nha đứng ngoài cửa, quần áo không nhiễm trần thế, ánh đèn chiếu vào chàng khiến cả người như toát ra một luồng sáng dịu dàng, tựa như một vị thần quân đang giáng trần, cao cao sơ lãng*, mộc mạc nhưng không gì sánh bằng.“Ngươi còn biết nghiệm thi nữa ư?” Hàn Kỳ nhìn về phía cửa sổ nhưng ánh mắt không hề có tiêu điểm. Trong phòng tối om, không hề đốt đèn lên, chàng không biết Thôi Đào cụ thể đang đứng ở đâu cả.



Sau đó Thôi Đào đi theo Hàn Kỳ tới sân bên cạnh.
(*) Thanh khiết, trong trẻo.Người bên trong cửa sổ thấy chàng một lúc lâu vẫn không đáp nên lại nói.



Chao ôi, cùng là có sắc có tài mà người ta thì thoải mái làm quan, nàng lại phải ngồi tù cực khổ. Ông trời mà công bằng thì nàng lấy họ của Hàn Kỳ ngay!
“Thôi quan Hàn còn chỗ nào chưa rõ ư? Thiếp có thể giải thích giúp người.” Ánh mắt Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ sáng ngời, rất sẵn sàng phục vụ.Hàn Kỳ nhờ vậy cũng được xem như lập công, có được thành tích đầu tiên. Cả ngày nay Bao Chửng trên triều cũng được khen ngợi rất nhiều.



Sau đó Thôi Đào đi theo Hàn Kỳ tới sân bên cạnh.



Vì khám nghiệm thi thể nữ nên Hàn Kỳ và những nha dịch nam khác đều phải né tránh. Thôi Đào xin Lý Tài vải mềm, kim khâu và kéo, sau đó một mình xách lồng đèn đi vào nhà xác.
Lời nói của Thôi Đào trái lại đã làm giảm đi những suy nghĩ của Hàn Kỳ về nàng. Trên đời này đúng thật có một số người có khả năng lĩnh hội siêu phàm, vốn dĩ trời sinh đã giỏi hơn người thường, có thể Thôi Đào chính là một người đặc biệt như thế. Nếu đúng là vậy, hẳn nàng là một người tài. Thật ra không cần dùng đến giả thiết “nếu” làm gì, chỉ cần nhìn biểu hiện trước mắt của nàng cũng có thể xác nhận Thôi Đào chính là một nhân tài hiếm có.



Sau khi vào nhà xác, Thôi Đào châm ngọn đèn sáng lên, nhìn môi trường nhà xác rộng rãi mà u ám, giờ đang có tất cả 8 thi thể, đều là những người có liên quan đến vụ án gần đây. Công cụ nghiệm thi đều được bày trên cái bàn gần cửa sổ, sạch sẽ chỉnh tề, có thể thấy ngày thường bà đỡ Trương bảo quản rất tốt.
Hàn Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thôi Đào, sau đó ánh mắt mới dừng trên báo cáo nghiệm thi.
Hàn Kỳ mặc một chiếc áo bào trắng nguyệt nha đứng ngoài cửa, quần áo không nhiễm trần thế, ánh đèn chiếu vào chàng khiến cả người như toát ra một luồng sáng dịu dàng, tựa như một vị thần quân đang giáng trần, cao cao sơ lãng*, mộc mạc nhưng không gì sánh bằng.




Thôi Đào trải tấm vải mềm lên bàn rồi dùng tay đè lên phía trên, dùng bút lông vẽ đại khái theo hình dạng một chút, sau đó cắt may thành hai mảnh, rất nhanh đã ra một đôi găng tay đơn giản rồi bọc vào tay mình.



Thi thể phụ nữ cần Thôi Đào khám nghiệm nằm ở gần cửa ra vào, trên cái xác vẫn còn trải chiếu rơm, rất khó nhìn thấy bên trong, chỉ có một dấu máu lớn dính bết trên tóc, rõ ràng đầu có vết thương rất nghiêm trọng.
Nào ngờ chàng vừa tới bên cửa sổ để nghe “tiếng động kỳ lạ” của Thôi Đào là gì, người trong phòng đã phát hiện ra, gõ cửa sổ gọi chàng rồi.



Thôi Đào từ từ mở chiếu rơm ra, đặt 4 ngọn đèn dầu gần xác chết để có thể chiếu sáng toàn bộ thi thể.
Thôi Đào vừa tìm được ý tưởng, nhanh chóng cảm thấy tương lai mình có điểm sáng láng rồi.



Dù Thôi Đào hiểu sâu biết rộng tới cỡ nào thì lúc nhìn thấy cái xác cũng không khỏi trợn tròn hai mắt.
Sau khi Thôi Đào kiểm tra hết bước cuối cùng, nàng đốt một lá ngải cứu để xua tan mùi hôi trong nhà xác.



Thi thể người phụ nữ này trần truồng, gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn, không chỉ bị đánh nhiều chỗ bầm tím mà nửa người trên còn có khoảng 28 vết dao, xém bị đâm thành tổ ong rồi, lượng máu chảy từ những vết thương này rất ít, không có phản ứng sống rõ ràng, là gây ra sau khi chết.
Vì khám nghiệm thi thể nữ nên Hàn Kỳ và những nha dịch nam khác đều phải né tránh. Thôi Đào xin Lý Tài vải mềm, kim khâu và kéo, sau đó một mình xách lồng đèn đi vào nhà xác.



Vết thương trên đầu người chết được hình thành trong lúc còn sống, ở trung não, vết thương lõm xuống, chỗ dài nhất là 3 tấc, lượng máu chảy ra rất nhiều, đây là vết thương trí mạng.



Thôi Đào tìm thấy một viên sỏi to bằng hạt đậu xanh ở trong vết thương đã khô máu, rửa đi vết máu phía trên thì có thể thấy viên sỏi có màu xanh biếc và sáng bóng.Hàn Kỳ nhận lấy báo cáo nghiệm thi, đọc qua nội dung trên đó rồi cau mày.



Hai tay người chết đều có vết thương lúc phòng ngự, trong móng tay có bùn đất màu nâu, trong đó móng tay ngón trỏ trái còn có hạt gì đó màu vàng, mảnh nhỏ, rất mềm, đang trong trạng thái cuộn lại, nhỏ hơn cả đậu xanh. Thôi Đào định dùng nhíp trúc trải nó ra, nhưng nó quá nhỏ, quá mềm, đâm một cái sẽ nát ngay. Tiếc là không có dụng cụ hiện đại có thể phân tích thành phần để phán đoán xem chính xác đây là thứ gì.“Chẳng phải Thôi quan Hàn đang rất hiếu kỳ tại sao tôi lại biết nhiều như thế sao?” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ im lặng nên nói tiếp, “Tôi cũng tò mò tại sao Đại nhân tuổi còn quá trẻ mà lại đỗ Bảng nhãn đấy? Biết bao kẻ đọc sách cả đời, râu ria bạc trắng vẫn chưa được đậu Cử nhân mà.”



Thôi Đào còn phát hiện màu sắc bùn đất lấy ra từ móng tay của ngón trỏ và ngón giữa tay phải người chết khác với những móng tay khác. Thôi Đào gói riêng phần bùn đất khác biệt này vào một tờ giấy trắng.Lúc Hàn Kỳ đang do dự, Thôi Đào trong phòng cất tiếng.



Nói chung thì những nạn nhân nữ chết khỏa thân thế này rất có khả năng đã từng bị xâm hại tình dục…Thôi Đào tìm thấy một viên sỏi to bằng hạt đậu xanh ở trong vết thương đã khô máu, rửa đi vết máu phía trên thì có thể thấy viên sỏi có màu xanh biếc và sáng bóng.



Sau khi Thôi Đào kiểm tra hết bước cuối cùng, nàng đốt một lá ngải cứu để xua tan mùi hôi trong nhà xác.
Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng mở khóa cửa, cửa lập tức bị mở ra. Lý Tài xách đèn lồng vào phòng, trong nháy mắt đã chiếu sáng căn phòng chỉ rộng hơn trượng vuông.



Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng một nén nhang.Thôi Đào từ từ mở chiếu rơm ra, đặt 4 ngọn đèn dầu gần xác chết để có thể chiếu sáng toàn bộ thi thể.



Lúc Thôi Đào đi ra, Hàn Kỳ đang chắp tay nhìn cây ngô đồng trong sân, không biết trên cây ngô đồng này có phượng hoàng hay gì mà chàng nhìn như thật vậy.



“Đại nhân… Khụ, Thôi quan Hàn, đã nghiệm xong rồi.” Thôi Đào đưa báo cáo nghiệm thi mình đã viết cho Hàn Kỳ.Một bản chữ Khải viết tay rất rõ ràng!



Hàn Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thôi Đào, sau đó ánh mắt mới dừng trên báo cáo nghiệm thi.



Một bản chữ Khải viết tay rất rõ ràng!
“Phủ Khai Phong có phúc mới được hai người tài như thế, mau dẫn ta đi xem một chút đi.” Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông mặc áo bào màu đen bước vào. Phía sau người đó là hai tên tùy tùng mặc thường phục khiêm tốn cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng không dám tạo ra một tiếng vang.Hôm nay trước khi ra ngoài, Lý Tài đột nhiên tới tìm Hàn Kỳ, cẩn thận hồi bẩm tình hình kỳ lạ gần đây của Thôi Đào trong phòng giam mới, cảm thấy nàng có khả năng vượt ngục.



Hàn Kỳ nhận lấy báo cáo nghiệm thi, đọc qua nội dung trên đó rồi cau mày.



“Thôi quan Hàn còn chỗ nào chưa rõ ư? Thiếp có thể giải thích giúp người.” Ánh mắt Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ sáng ngời, rất sẵn sàng phục vụ.



Hàn Kỳ có biết đại khái về vết thương của thi thể nữ này, chuyện 28 dao sau khi chết trên người thị thì không có gì để băn khoăn. Chỗ chàng thấy lạ chính là Thôi Đào làm sao để đánh giá được hung thủ đã thực hiện hành vi hãm hiếp và ngược đãi nạn nhân sau khi chết chứ không phải lúc còn sống.



“Cái này có thể khám nghiệm ra à?” Hàn Kỳ chỉ vào nội dung trên tờ giấy vì không tiện nói ra miệng.



“Hai tay người chết đều có vết thương trong quá trình tự vệ, rõ ràng lúc còn sống thị đã từng chống cự quyết liệt. Nhưng trong chân của thị không có vết trầy nào do phản kháng cả, các vết rách cũng là hình thành sau khi chết.”
Vốn dĩ Thôi Đào hiểu biết rất nhiều, nếu bây giờ còn biết nghiệm thi, nếu nói nàng là một tiểu mật thám thì có phần hơi khinh thường nàng. Vậy hẳn là nàng còn có thân phận khác chăng?



Thôi Đào giải thích xong, chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi Hàn Kỳ: “Đã xác nhận thân phận người chết chưa ạ?”



“Con gái của một nông dân ở huyện Tuấn Nghi, sau bữa sáng, thị ra sông giặt quần áo rồi đến ngọn núi gần đó hái rau dại, cứ thế mất tích. Tối nay có người phát hiện ra thi thể trên con đường cách làng 10 dặm.”



“Đánh giá từ vết máu và độ cứng của tử thi, thời điểm tử vong ít nhất là 1 ngày trước. Nói cách khác, thị đã bị giết ngay sau khi mất tích không bao lâu. Lúc còn sống người chết từng giặt quần áo, vì thế móng tay chắc chắn phải sạch sẽ không dính máu, rất có thể trên người tên hung thủ sẽ có những vết cào!”



Dù Hàn Kỳ thông minh nhưng cũng không am hiểu chuyện khám nghiệm tử thi, hơi nghi ngờ với lời nói của Thôi Đào.



Thôi Đào lấy gói bùn trong móng tay kia ra, dùng bút lông sạch chấm một ít nước, sau đó thấm ướt gói bùn, rồi lại dùng tăm tre gảy vài cái, lớp bùn dưới mặt giấy trắng đã dần dần chuyển thành màu đỏ.Thôi Đào còn phát hiện màu sắc bùn đất lấy ra từ móng tay của ngón trỏ và ngón giữa tay phải người chết khác với những móng tay khác. Thôi Đào gói riêng phần bùn đất khác biệt này vào một tờ giấy trắng.
Đã không thể che giấu “tội danh” được nữa thì cần gì phải cố gắng che giấu tài năng của mình làm gì, nàng vẫn còn con đường “lấy công chuộc tội” để đi mà. Chỉ cần nàng đủ giỏi, thể hiện được bản thân mình là người có tài là được. Chỉ cần nàng không phạm phải những tội ác tày trời trong quá khứ, rất có thể sẽ tìm được quý nhân che chở bản thân ở nơi thánh địa này.



“Dù hai tay người chết rất bẩn nhưng không dính vết máu, vậy máu trong móng tay của thị rất có thể đã dính vào khi thị cào hung thủ bị thương lúc còn sống. Người bình thường mặc quần áo chỉ lộ đầu, cổ và hai tay ra ngoài, nếu có vết cào thì rất có thể ở 3 bộ phận này, cực kỳ dễ thấy.”



Đây quả thật là một manh mối rất quan trọng.



Hàn Kỳ không khỏi tán thưởng Thôi Đào. Với tốc độ nghiệm thi và trình độ thành thạo của nàng, dường như là một người lão làng, quả thật không hề kém cạnh gì bà đỡ Trương. Nhưng bà đỡ Trương đã gần 40, mà nàng lại là một cô gái 17 18 tuổi, nàng tìm đâu ra kinh nghiệm về xác chết phong phú như thế chứ?



Thôi Đào có thể nhìn ra Hàn Kỳ đang càng ngày càng nghi ngờ mình vì màn trình diễn tài năng này.



Thật ra nàng không sợ, vì người ở phủ Khai Phong nói chuyện hay làm việc gì đều cần bằng chứng, chỉ cần không có bằng chứng chứng minh nàng giở trò quỷ gì, dù Hàn Kỳ có nghi ngờ cũng sẽ chẳng làm sao được.



Giờ nàng đang muốn tìm kiếm cơ hội để thể hiện các loại tài năng, như thế mới có thể tận hưởng đãi ngộ đặc biệt dành cho “tài năng đặc biệt”, tránh nguy cơ phải gặp Cẩu đầu đao.Thi thể phụ nữ cần Thôi Đào khám nghiệm nằm ở gần cửa ra vào, trên cái xác vẫn còn trải chiếu rơm, rất khó nhìn thấy bên trong, chỉ có một dấu máu lớn dính bết trên tóc, rõ ràng đầu có vết thương rất nghiêm trọng.



“Chẳng phải Thôi quan Hàn đang rất hiếu kỳ tại sao tôi lại biết nhiều như thế sao?” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ im lặng nên nói tiếp, “Tôi cũng tò mò tại sao Đại nhân tuổi còn quá trẻ mà lại đỗ Bảng nhãn đấy? Biết bao kẻ đọc sách cả đời, râu ria bạc trắng vẫn chưa được đậu Cử nhân mà.”



Lời nói của Thôi Đào trái lại đã làm giảm đi những suy nghĩ của Hàn Kỳ về nàng. Trên đời này đúng thật có một số người có khả năng lĩnh hội siêu phàm, vốn dĩ trời sinh đã giỏi hơn người thường, có thể Thôi Đào chính là một người đặc biệt như thế. Nếu đúng là vậy, hẳn nàng là một người tài. Thật ra không cần dùng đến giả thiết “nếu” làm gì, chỉ cần nhìn biểu hiện trước mắt của nàng cũng có thể xác nhận Thôi Đào chính là một nhân tài hiếm có.



Hôm sau, tin trại Quỷ Hòe bị tiêu diệt hoàn toàn đã về đến phủ Khai Phong, lần này bắt được hơn 80 tên cướp, thu giữ được hơn vạn tiền và lương thực.



Trại Quỷ Hòe này đã tồn tại trên núi nhiều năm, xuất quỷ nhập thần, dân chúng gần đó với thương nhân đều phải chịu sự quấy rối của chúng, giờ nghe được tin này mọi người đều cao hứng vỗ tay khen, tán thưởng Triều đình lợi hại.



Hàn Kỳ nhờ vậy cũng được xem như lập công, có được thành tích đầu tiên. Cả ngày nay Bao Chửng trên triều cũng được khen ngợi rất nhiều.Hôm đó sau khi trở về, Bao Chửng nghe được từ miệng Hàn Kỳ rằng Thôi Đào còn có khả năng nghiệm thi, cũng không nhịn được mà khen nàng một câu nhân tài.



Hôm đó sau khi trở về, Bao Chửng nghe được từ miệng Hàn Kỳ rằng Thôi Đào còn có khả năng nghiệm thi, cũng không nhịn được mà khen nàng một câu nhân tài.“Đại nhân, tôi ngửi được mùi mà~”



“Phủ Khai Phong có phúc mới được hai người tài như thế, mau dẫn ta đi xem một chút đi.” Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông mặc áo bào màu đen bước vào. Phía sau người đó là hai tên tùy tùng mặc thường phục khiêm tốn cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng không dám tạo ra một tiếng vang.
Thi thể người phụ nữ này trần truồng, gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn, không chỉ bị đánh nhiều chỗ bầm tím mà nửa người trên còn có khoảng 28 vết dao, xém bị đâm thành tổ ong rồi, lượng máu chảy từ những vết thương này rất ít, không có phản ứng sống rõ ràng, là gây ra sau khi chết.



Bao Chửng và Hàn Kỳ vừa nhìn thấy người này đã vội đứng lên hành lễ, đồng thanh hô: “Quan gia!”Đây quả thật là một manh mối rất quan trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom