• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ngôi trường mọi khi (1 Viewer)

  • Ngôi trường mọi khi - Chương 11

Chương 11

Thực ra, Bảnh Trai ở lại lề đường bên này chẳng phải tử tế gì. Nếu không phải ghé tiệm tạp hóa gần đó mua cây compa, nó đã tót qua lề đường bên kia cùng tụi bạn quỷ quái từ lâu rồi.
Bị Tóc Ngắn tóm được, Bảnh Trai lay hoay nghĩ cách thoát ra.

Nhưng Tóc Ngắn đâu phải là con nhỏ khờ khạo. Dễ gì nó để cho bạn bè gạt lần thứ hai.

Nhìn bộ mặt nhớn nhác của Bảnh Trai, nó cười khảy:

- Ðừng nghĩ đến chuyện đánh bài chuồn, vô ích! Bản cô nương đây không để vấp hai lần vào cùng một tảng đá đâu!

Bảnh Trai cười méo xẹo:

- Ðừng nghĩ xấu bạn bè thế chứ!

Tóc Ngắn nhún vai:

- Xấu tốt tính sau! Bây giờ bản cô nương đây muốn chắc ăn trước đã!

Nói xong, nó thò tay tóm chặc cổ tay Bảnh Trai.

- Ê, bạn làm gì thế? - Bảnh Trai giãy nảy - Bạn có biết câu “nam nữ thọ thọ bất thân” không hả?

Tóc Ngắn cười khì khì:

- Câu đó xưa rồi, “em giai”!

- Cái gì? - Bảnh Trai nhảy dựng - Bạn kêu tôi là em trai hả? Bạn có biết tôi sinh trước bạn... mấy tháng không hả?

- Bản cô nương đây không cần biết! - Tóc Ngắn nghinh mặt - Kêu như vậy thì việc nắm tay mới khỏi bị thiên hạ dị nghị, “em giai” à!

Trong khi Bảnh Trai lắc đầu ngao ngán thì tụi bạn đứng bên kia đường la ầm:

- Nè, nè, buông tay người ta ra đi! Bộ năm 2000 con gái được quyền tỏ tình trước hay sao?

Mặc bạn bè trêu chọc, Tóc Ngắn vẫn trơ trơ. Thậm chí nó còn quay mặt sang lề đường bên kia, thè lưỡi ra, nhạo lại.

Bảnh Trai cố rút tay ra:

- Bạn thả tay ra đi! Tôi hứa sẽ không bỏ bạn một mình đâu!

Câu nói vừa thốt ra, Bảnh Trai bỗng đỏ bừng mặt. Tại nó sực nhận ra câu nói của nó kỳ cục quá đó mà.

Nhưng con nhỏ Tóc Ngắn có đời nào để ý đến chuyện lắt léo đó. Nó thản nhiên:

- Nói phải giữ lời đấy nhé!

- Ừ.

Tóc Ngắn buông cổ tay Bảnh Trai ra. Nhưng liền sau đó, nó nhanh như chớp tóm lấy vạt áo đối phương.

- Gì thế? - Bảnh Trai ngạc nhiên.

Tóc Ngắn toét miệng cười:

- Dù sao thì bản cô nương đây vẫn muốn nắm đằng cán, hì hì!

Rồi nó nhún vai, ra vẻ lịch duyệt:

- Bản cô nương đọc sách xem phim thấy sách nào phim nào người ta cũng bảo chớ nên tin lời bọn con trai, nhất là những tên con trai đẹp mã!

Cái lối ăn nói ngang phè của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai dở khóc dở cười.

Biết không thể nào thoát khỏi con nhỏ ngổ ngáo này, nó tức mình quá, bèn nghĩ cách hành hạ đối phương.

Thay vì băng qua đường, nó quay mình về hướng ngã tư.

- Ði đâu thế? - Tóc Ngắn ngơ ngác.

- Ghé mua cái này chút!

Bảnh Trai đi một đoạn, lại quay lưng đi ngược trở lại.

Tóc Ngắn thắc mắc:

- Bạn mua cái gì đâu?

- Xuống dưới kia mua!

Bảnh Trai chỉ làm bộ thế thôi. Compa cần mua thì nó đã mua rồi. Nó cố tình đi xuôi đi ngược dọc vĩa hè cho nhỏ Tóc Ngắn lẽo đẽo đằng sau chơi.

Ði chừng hai vòng, Tóc Ngắn vỡ lẽ:

- Ðủ rồi nghen!

Bảnh Trai tỉnh khô:

- Chưa đủ đâu! Còn mười lăm vòng nữa!

Tụi bạn bên kia đường lại oang oang:

- Ðừng đeo đuổi Bảnh Trai nữa, tóc Ngắn ơi! Nó đã có bạn gái rồi!

Tóc Ngắn phớt lờ, tay càng nắm chặt vạt áo đối phương hơn nữa.

Nhưng nó chỉ làm tỉnh được một lúc. Tới vòng thứ năm, nó bắt đầu cảm thấy mỏi chân.

- Ðứng lại đi, “em giai”! - Tóc Ngắn nghiến răng trèo trẹo.

Bảnh Trai vẫn tiếp tục bước:

- Xưng hô kiểu đó thì đừng hòng!

Tóc Ngắn mỉm cười:

- Ðứng lại đi, Bảnh Trai!

Bảnh Trai vẫn không ngừng chân.

- Sao chưa chịu dừng?

- Vẫn chưa được! Phải xưng hô kiểu khác.

- Kiểu gì nữa?

Bảnh Trai cười:

- “Anh giai”.

- Còn lâu!

- Vậy thì đi tiếp!

Tóc Ngắn hất mái tóc ngắn:

- Hừ, đi thì đi!

Nhưng tới phiên Bảnh Trai hết muốn đi. Tại vì tới phiên nó cảm thấy mỏi chân.

Tóc Ngắn nhìn Bảnh Trai lom lom:

- Sao không đi nữa?

- Tôi chịu thua bạn rồi!

Bảnh Trai tiu nghỉu đáp và đặt chân xuống lòng đường.

Từ hôm đó, Bảnh Trai tự nhiên thấy lòng mình khang khác. Nó thấy nó lạ quá đi.
Ngồi trong lớp, nó hay liếc về phía nhỏ Tóc Ngắn.

Ngồi ở nhà, nó cũng hay nghĩ về nhỏ Tóc Ngắn.

Nó thấy con nhỏ này ngộ ghê. Học bốn năm bên trường Nhà Dài, nó chẳng thấy một đứa con gái nào giống như vậy.

Trước nay chưa có nhỏ bạn cùng lứa nào dám mở miệng gọi nó là “em giai”. Ngay những đứa lớn tuổi hơn nó như tụi Tam Cô Nương khi viết thư xin làm quen cũng chỉ kêu nó bằng tên.

Vậy mà con nhỏ Tóc Ngắn chẳng sợ trời sợ đất này cứ gọi nó bằng “em” tỉnh rụi. Ra cái điều đó là chuyện đương nhiên, chẳng cần phải bàn cải.

Nhưng Bảnh Trai không giận. Chỉ thấy là lạ.

Bảnh Trai thấy là lạ ba ngày. Tới ngày thứ tư, nó lại thấy thinh thích. Nghĩ đến cảnh nhỏ Tóc Ngắn cầm tay mình, sau đó lếch thếch đi theo mình cả buổi, nó thấy như có một làn gió êm mát thổi qua hồn.

Mỗi lần nghĩ tới cảnh này, nó hay mỉm cười một mình lắm.

Bảnh Trai biểu lộ sự thinh thích của mình bằng cách tò tò đi theo xách cặp cho nhỏ Tóc Ngắn. Chiếc cặp của nhỏ Kiếng Cận, nó trả lại cho thằng Bắp Rang.

Trưa thứ năm, chơi tiến lên, bao giờ nó cũng giành ở chung phe với Tóc Ngắn, chỉ để làm mỗi việc bốc bài lên rồi sắp xếp ngay ngắn cho con nhỏ này đánh. Y như một tay chạy việc hạng bét.

Ðã vậy, nó còn bị nhỏ Tóc Ngắn hành lên hành xuống:

- Bảnh Trai chia bài giùm mình đi!

- Khát nước quá, Bảnh Trai ơi!

Có khi nó nói trổng:

- Kiếm cái chi lót ngồi cho êm há?

Thế là thằng Bảnh Trai chạy lui chạy tới lăng xăng.

Nhỏ Tóc Ngắn chỉ thiếu chuyện kêu thằng Bảnh Trai đấm lưng nữa thôi.

Nói tóm lại, hôm trước lúc ở trên lề đường trước nhà bạn, thằng Bảnh Trai hành nhỏ Tóc Ngắn thế nào, bây giờ nó bị nhỏ Tóc Ngắn hành lại y như vậy.

Hột Mít nhún vai bình luận, tất nhiên là lúc không có đương sự:

- Bọn con trai là chúa ngốc!

- Nè, nè, - Ria Mép nhảy nhổm - không được vơ đũa cả nắm à nghen!

- Cả nắm gì! - Hột MÍt nhếch mép - Nhóc ngươi cũng vậy thôi! Tự dưng lại lẽo đẽo theo xách cặp cho nhỏ Ðuôi Ngựa.

- Cái đó là giúp bạn.

Hột Mít “hứ” một tiếng:

- Vậy sao nhóc ngươi không giúp cho bản cô nương đây!

- Hà, hà, ghen tị! Ghen tị rồi! - Bắp Rang vỗ tay reo.

- Trời đất! - Ria Mép trợn mắt - Khủng long như bà không xách cặp giùm tôi thôi, sao lại bắt tôi xách cặp giùm?

Rồi nó ngửa mặt lên trời:

- Kiểu này đúng là thiên hạ đại loạn rồi!

- Cho loạn luôn!

Hột Mít gầm lên và hùng hổ lao người tới.

Hột Mít đã nhanh, Ria Mép còn nhanh hơn. Vèo một cái, nó đã ở cách vùng nguy hiểm cả chục thước, cười hề hề:

- Muốn có người xách cặp, tốt nhất nên làm khủng long ăn cỏ! Bà cứ khoái làm khủng long ăn thịt, tên con trai nào mà dám lại gần!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom