Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Cá và tay gấu
Lúc yến hội kết thúc, Tiền Khiêm Ích ở cửa Tướng phủ hàn huyên với mọi người vài câu, sau đó mới một mình rời đi.
Từ lúc gián tiếp biết được tâm ý của Thư thừa tướng qua miệng Thư Tĩnh Nghi, hắn càng thêm không có lòng leo cao, bởi vậy, dù sau đó có trở lại đình Bão Thúy, hắn vẫn ngồi một mình ở trong một góc không gây chú ý, nhìn mọi người cười nói vui vẻ trước mặt, cũng không hề tham dự.
Thư thừa tướng sinh hiềm khích đối với hắn, cho dù hắn đi đề thân muốn lấy Quang Quang, Thư thừa tướng cũng chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa lại thêm một Thư Tĩnh Nghi, tình hình càng rối loạn thêm mấy phần.
Tiền Khiêm Ích có chút đau đầu nghĩ, hắn quả thực là tự chuốc lấy cực khổ. Hắn bày một ván cờ, kết quả là ai cũng không được lợi, mà chính hắn cũng tự nhốt mình vào ngõ cụt.
“Tiền huynh!” Đằng sau vang lên tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn xoay người nhìn lại, chính là Vi Viễn Thụy đang bước nhanh đi về phía hắn.
“Sao Tiền huynh lại đi vội vàng như vậy? Chẳng lẽ trong nhà có giấu hồng nhan tri kỉ chăng?” Vi Viễn Thụy đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày cười nói đùa.
Tiền Khiêm Ích không nhìn hắn, lại tiếp tục đi trên con đường của mình. Hiện giờ Vi Viễn Thụy có được sự coi trọng của Thư thừa tướng, tự nhiên là khí phách phấn chấn, nhưng mới rồi ở trên yến hội, cho dù những tài tử khác gắng sức triển lộ tài hoa thì Thư thừa tướng vẫn thỉnh thoảng đem câu chuyện truyền đến Vi Viễn Thụy, ngay cả Thư phu nhân ở phía sau tấm bình phong cũng nhìn ra được tâm tư của Thừa tướng, lâu lâu lại vụng trộm vén bức rèm che lên nhìn hắn.
Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích trầm mặc, cũng không tiếp tục đùa giỡn, chỉ im lặng đi cùng hắn một đoạn đường, tiếp đó mới nói: “Tiền huynh đang tức giận ư?”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức cười nhạt đáp: “Không dám.”
“Tiền huynh là đang trách ta không hề đồng tiến với huynh?” Vi Viễn Thụy không hề quanh co, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn. Tiền Khiêm Ích hơi ngừng chân, lập tức lại giống như không có việc gì tiến bước về phía trước, thấp giọng nói: “Vi huynh được như hôm nay, nhất định là có quyết định của chính mình, Khiêm Ích nào dám ngông cuồng mà nghị luận.”
“Tiền huynh!” Vi Viễn Thụy tiến lên một bước, trực tiếp ngăn lại đường đi của Tiền Khiêm Ích, hắn không nói lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Vi Viễn Thụy. Lúc này hai người đã quẹo vào một hẻm nhỏ, cứ giằng co như vậy trong ngõ hẻm.
Cuối cùng là Vi Viễn Thụy chịu thua trước, đè thấp thanh âm nói: “Tiền huynh, ta qua lại với Thư thừa tướng kỳ thực không phải là mong muốn trong lòng.”
Tiền Khiêm Ích hừ một tiếng nói: “Ngày đó cũng không biết là người nào ném ngọc bội xuống dưới chân Thư thừa tướng.”
Sắc mặt Vi Viễn Thụy khẽ thẹn, khẽ ho một tiếng nói: “Ngày đó khi ta chưa thi đậu, xác thực muốn dựa thế Thư thừa tướng dũng cảm tiến vào dòng nước xiết.” Hắn nói xong, liếc nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, lại nói: “Nhưng đợi ta thi đậu vào viện Hàn Lâm, mới biết Thư thừa tướng quyền cao chức trọng.” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên cẩn thận nhìn chung quanh một chút, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói: “Gần như một tay che trời, đúng là sâu mọt của một nước.”
Sắc mặt Tiền Khiêm Ích cứng đờ, kéo tay Vi Viễn Thụy đi vào trong nhà ở chỗ sâu của hẻm nhỏ, trong miệng chỉ nói: “Chẳng lẽ Vi huynh muốn rước họa vào thân?”
Vi Viễn Thụy bị Tiền Khiêm Ích kéo đi khiến dưới chân bất ổn, cước bộ rối loạn mà chạy đi mấy bước, cuối cùng nhìn vào sau ót của hắn câu môi cười nhẹ một tiếng. Chờ khi hai người tiến vào thư phòng trong nhà của Tiền Khiêm Ích, lúc này Vi Viễn Thụy mới mở miệng nói: “Đa tạ Tiền huynh không quên tình nghĩa huynh đệ.”
Tiền Khiêm Ích mới vừa vẫy tay cho thư đồng lui, tự tay rót hai ly trà nói: “Vi huynh không cần đa lễ, Khiêm Ích chẳng qua là sợ bị liên lụy thôi.”
Vi Viễn Thụy tiếp nhận ly trà cười mà không nói, xoay người thưởng thức bức tranh hoa mai treo ở trên tường.
Một lát sau, Tiền Khiêm Ích hỏi hắn: “Lời nói không thực sự mong muốn mới rồi của Vi huynh là đã xảy ra chuyện gì?”
Vi Viễn Thụy quay người lại nhìn hắn, cười nói: “Đa tạ Tiền huynh quan tâm.” Ngừng lại một chút, không thấy Tiền Khiêm Ích có phản ứng, cuối cùng mới thu lại thần sắc trầm giọng nói: “Tiền huynh có còn nhớ ngày đó ta từng nhắc với huynh chuyện tranh chấp phe phái.”
Tiền Khiêm Ích gật đầu, chuyện phe phái tranh chấp nhau, đừng nói là nhớ rõ, hắn thậm chí đã trải qua rồi.
“Thư đại nhân cố ý đề bạt ngu huynh, nếu như ngu huynh không biết điều cự tuyệt, Thư đại nhân sẽ có cảm tưởng gì?” Vi Viễn Thụy uống một hớp trà, lại nói tiếp: “Tiền huynh chắc hẳn cũng biết, hai phe phái lớn nhất trong triều không ngoài Thư thừa tướng cùng Hàn tướng quân, bất kể như thế nào, cũng phải đầu nhập vào một bên.”
Hắn nói xong, lại nghĩ đến một chuyện, vì thế nói tiếp: “Tiền huynh có còn nhớ đến lời đồn đãi dính dáng đến Thư thừa tướng ở trên phố?”
Sắc mặt Tiền Khiêm Ích hơi thẹn, việc này tất nhiên là hắn biết rõ, khởi đầu chuyện này chính là hắn.
Vi Viễn Thụy cũng không chú ý sắc mặt của hắn, nói thẳng: “Không khó nghĩ đến bây giờ Tiền huynh vẫn còn tưởng rằng đó là công lao của huynh?” Hắn khẽ hừ một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiền Khiêm Ích, lại nói: “Tiền huynh đối với chuyện cũ này, bất quá là biết một chút da lông, làm sao mà càng truyền về sau, cuối cùng ngay cả một chi tiết nhỏ trong đó cũng bị người ta đào ra, lại làm sao mà nhiều lần ngăn cấm lời đồn vẫn không ngừng, cuối cùng khiến Thư thừa tướng đành phải bày ra mặt già, tổn hại thanh danh nửa đời, chịu ngậm bồ hòn như vậy?”
“Chẳng lẽ là Hàn……” Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, kinh ngạc nhìn Vi Viễn Thụy, hắn gật đầu: “Tiền huynh chẳng qua là làm giá y cho người khác mà thôi.” Dừng một chút lại nói: “Huynh nghĩ vì sao Thư thừa tướng xa lánh huynh chứ, ông ta sợ là đã sớm coi huynh theo cùng một phe với Hàn tướng quân rồi.”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt một hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười, chỉ nói: “Mệt ta còn cố tình xông xáo quan trường, lại không ngờ tới đã thua đau từ lúc bắt đầu rồi.”
Vi Viễn Thụy nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên dâng lên một chút thương hại, thấy hắn quay đầu nhìn đến, liền vội vàng giấu đi.
Tiền Khiêm Ích nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc mở miệng nói: “Nếu đứng ở một bên đều sẽ đắc tội với bên còn lại, vậy tại sao lại không bảo trì trung lập? …… tỷ như…… hoàng thượng……?”
Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, bình tĩnh đánh giá Tiền Khiêm Ích, cuối cùng đặt ly trà xuống cao giọng cười lớn, vỗ bờ vai hắn nói: “Tiền huynh, huynh làm như người nào cũng đều có vận khí tốt như huynh vậy, có thể dễ dàng đạt được sủng ái của hoàng thượng?”
Tiền Khiêm Ích giật giật khóe miệng, nói không ra lời.
Vi Viễn Thụy lại thở dài một hơi nói: “Thôi đi thôi đi, trong giới quan trường này nào có chuyện như ý? Chỉ hy vọng sớm ngày được hoàng thượng coi trọng, không còn khuất ở dưới người nữa!”
Tiền Khiêm Ích nói: “Vi huynh nói quá lời rồi.”
Vi Viễn Thụy cười cười, không tiếp lời. Một lát sau, lại hỏi Tiền Khiêm Ích: “Yến hội hôm nay không thấy bóng dáng Tiền huynh, là đi gặp gỡ giai nhân sao?”
Tiền Khiêm Ích nghe vậy, thân thể cứng đờ, cười khổ nói: “Nào có giai nhân gì, kẻ xấu ngược lại có một!”
“Chỉ giáo cho?”
Tiền Khiêm Ích cùng Vi Viễn Thụy đã cởi bỏ khúc mắc, cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện hôm nay kể lại một lần với hắn, sau đó mới nói: “Vi huynh, có lẽ ngày đó ta thật sự sai rồi. Nếu sớm biết sau khi nhập chức Hàn Lâm, có thể được hoàng thượng coi trọng, thì bất kể thế nào ta cũng sẽ không đi một bước kia.”
Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn hắn, nói: “Thế gian khó mua được sớm biết.”
“Đúng vậy, mệt ta tự cho mình là đa mưu túc trí, bày bố lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ hại chính mình.” Tiền Khiêm Ích thở dài một tiếng.
Vi Viễn Thụy cẩn thận nhìn hắn, đột nhiên nói: “Tiền huynh, nếu cho huynh một cơ hội mang theo Quang Quang rời xa kinh thành, rời xa phiền muộn, huynh có nguyện ý dẫn theo muội ấy cùng cao chạy xa bay không?”
Tiền Khiêm Ích lặng đi một chút, lập tức cúi đầu xuống, một lát sau, mới có giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến: “Nếu như vậy, thì chẳng phải đã uổng phí việc ta trăm cay nghìn đắng thi đậu công danh……?”
Vi Viễn Thụy yên lặng chốc lát, cuối cùng hừ cười một tiếng nói: “Trên đời này nào có chuyện tốt ôm được cả cá và tay gấu?”
Lời này cũng khiến cho Tiền Khiêm Ích nhớ tới một câu chuyện cười trước kia từng được nghe kể, liền tiếp lời nói: “Nuôi một con gấu để bắt cá không phải được rồi?”
Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn hắn, không hề lên tiếng.
Tiền Khiêm Ích bị hắn nhìn đến xấu hổ, đành phải khẽ ho một tiếng dời đi đề tài: “Hiện giờ ta chỉ muốn giải thích rõ ràng với nàng, nàng ngốc như vậy, chỉ sợ nhất thời đã nghĩ theo hướng khác rồi.”
Vi Viễn Thụy nghĩ nghĩ nói: “Mùng tám tháng sau, Thư phu nhân sẽ dẫn theo thân quyến đi Xưng Tâm tự ở Kinh Giao dâng hương, chắc hẳn mẹ con Bùi gia cũng ở trong đó.”
Tiền Khiêm Ích liếc nhìn hắn: “Sao Vi huynh biết được?”
Vi Viễn Thụy nhất thời có chút xấu hổ, chỉ sờ sờ cái mũi xoay người sang chỗ khác nói: “Mới nãy vừa xuất môn thì nha hoàn bên người Thư phu nhân cố ý đến nói cho ta biết, chắc là Thư phu nhân gợi ý, sợ là muốn nối dây tơ hồng rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Tiền Khiêm Ích ngược lại nhớ tới nói: “Mùng tám tháng sau, hình như Kinh Giao có hội đèn lồng.” Nói xong, hắn lại có chút cảm khái nói: “Mệt ta tính toán mưu kế, lại quên việc chung thân đại sự vẫn là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).”
Hắn tự giễu cười cười, Vi Viễn Thụy nhân tiện nói: “Vốn Tiền huynh chỉ cần dụ Bùi đại nương vui vẻ là có thể thỏa mãn lấy được Quang Quang, nhưng hiện tại, lại cứng rắn kéo theo một Thư thừa tướng, không phải là rất ấm ức à!”
Hắn nói lời này khiến Tiền Khiêm Ích vừa hối vừa thẹn, đành phải liên tục xua tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.
Vi Viễn Thụy còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy bộ dáng này của Tiền Khiêm Ích, đành phải thôi.
Chờ đến ngày dâng hương, Tiền Khiêm Ích bởi vì không được Thư phu nhân ngầm đồng ý, liền cùng Vi Viễn Thụy chia nhau hành sự. Hắn đã sớm đến trông coi ở Xưng Tâm tự, mãi đến giờ Thìn, mới thấy đoàn xe Tướng phủ chậm rãi đi đến dưới chân núi.
Thư phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến xuống xe, đi bộ từ dưới chân núi lên, đến chính điện bái Phật lộ vẻ thành tâm. Theo sau lại thấy phương trượng, hàn huyên thiền ngữ một phen, mới giải tán mọi người đi đến từng sân viện riêng.
Tiền Khiêm Ích vẫn luôn trốn ở phía sau cây cột sơn hồng của đại điện nhìn về phía bên kia, tìm hồi lâu mới nhìn thấy Bùi Quang Quang đi theo bên cạnh Bùi Tú Mẫn ở trong góc, nhất thời thấy nàng quy củ quỳ ở nơi đó, lại có một loại cảm giác không chân thật.
Thẳng đến khi Thư phu nhân giải tán mọi người, Tiền Khiêm Ích chính mắt nhìn thấy Bùi Quang Quang đứng lên, lại khom lưng xuống xoa nắn đầu gối, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu không ngừng mấp máy, lúc này mới yên lòng: Đó mới là Quang Quang của hắn, may mắn không bị mama của Tướng phủ dạy đến choáng váng.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền lặng lẽ hướng về phía đình viện bên kia đi theo……
_____________________________________________
(1) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: đại ý là hôn nhân đại sự cần có người mai mối đến nói chuyện, sự đồng ý của cha mẹ.
Từ lúc gián tiếp biết được tâm ý của Thư thừa tướng qua miệng Thư Tĩnh Nghi, hắn càng thêm không có lòng leo cao, bởi vậy, dù sau đó có trở lại đình Bão Thúy, hắn vẫn ngồi một mình ở trong một góc không gây chú ý, nhìn mọi người cười nói vui vẻ trước mặt, cũng không hề tham dự.
Thư thừa tướng sinh hiềm khích đối với hắn, cho dù hắn đi đề thân muốn lấy Quang Quang, Thư thừa tướng cũng chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa lại thêm một Thư Tĩnh Nghi, tình hình càng rối loạn thêm mấy phần.
Tiền Khiêm Ích có chút đau đầu nghĩ, hắn quả thực là tự chuốc lấy cực khổ. Hắn bày một ván cờ, kết quả là ai cũng không được lợi, mà chính hắn cũng tự nhốt mình vào ngõ cụt.
“Tiền huynh!” Đằng sau vang lên tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn xoay người nhìn lại, chính là Vi Viễn Thụy đang bước nhanh đi về phía hắn.
“Sao Tiền huynh lại đi vội vàng như vậy? Chẳng lẽ trong nhà có giấu hồng nhan tri kỉ chăng?” Vi Viễn Thụy đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày cười nói đùa.
Tiền Khiêm Ích không nhìn hắn, lại tiếp tục đi trên con đường của mình. Hiện giờ Vi Viễn Thụy có được sự coi trọng của Thư thừa tướng, tự nhiên là khí phách phấn chấn, nhưng mới rồi ở trên yến hội, cho dù những tài tử khác gắng sức triển lộ tài hoa thì Thư thừa tướng vẫn thỉnh thoảng đem câu chuyện truyền đến Vi Viễn Thụy, ngay cả Thư phu nhân ở phía sau tấm bình phong cũng nhìn ra được tâm tư của Thừa tướng, lâu lâu lại vụng trộm vén bức rèm che lên nhìn hắn.
Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích trầm mặc, cũng không tiếp tục đùa giỡn, chỉ im lặng đi cùng hắn một đoạn đường, tiếp đó mới nói: “Tiền huynh đang tức giận ư?”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức cười nhạt đáp: “Không dám.”
“Tiền huynh là đang trách ta không hề đồng tiến với huynh?” Vi Viễn Thụy không hề quanh co, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn. Tiền Khiêm Ích hơi ngừng chân, lập tức lại giống như không có việc gì tiến bước về phía trước, thấp giọng nói: “Vi huynh được như hôm nay, nhất định là có quyết định của chính mình, Khiêm Ích nào dám ngông cuồng mà nghị luận.”
“Tiền huynh!” Vi Viễn Thụy tiến lên một bước, trực tiếp ngăn lại đường đi của Tiền Khiêm Ích, hắn không nói lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Vi Viễn Thụy. Lúc này hai người đã quẹo vào một hẻm nhỏ, cứ giằng co như vậy trong ngõ hẻm.
Cuối cùng là Vi Viễn Thụy chịu thua trước, đè thấp thanh âm nói: “Tiền huynh, ta qua lại với Thư thừa tướng kỳ thực không phải là mong muốn trong lòng.”
Tiền Khiêm Ích hừ một tiếng nói: “Ngày đó cũng không biết là người nào ném ngọc bội xuống dưới chân Thư thừa tướng.”
Sắc mặt Vi Viễn Thụy khẽ thẹn, khẽ ho một tiếng nói: “Ngày đó khi ta chưa thi đậu, xác thực muốn dựa thế Thư thừa tướng dũng cảm tiến vào dòng nước xiết.” Hắn nói xong, liếc nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, lại nói: “Nhưng đợi ta thi đậu vào viện Hàn Lâm, mới biết Thư thừa tướng quyền cao chức trọng.” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên cẩn thận nhìn chung quanh một chút, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói: “Gần như một tay che trời, đúng là sâu mọt của một nước.”
Sắc mặt Tiền Khiêm Ích cứng đờ, kéo tay Vi Viễn Thụy đi vào trong nhà ở chỗ sâu của hẻm nhỏ, trong miệng chỉ nói: “Chẳng lẽ Vi huynh muốn rước họa vào thân?”
Vi Viễn Thụy bị Tiền Khiêm Ích kéo đi khiến dưới chân bất ổn, cước bộ rối loạn mà chạy đi mấy bước, cuối cùng nhìn vào sau ót của hắn câu môi cười nhẹ một tiếng. Chờ khi hai người tiến vào thư phòng trong nhà của Tiền Khiêm Ích, lúc này Vi Viễn Thụy mới mở miệng nói: “Đa tạ Tiền huynh không quên tình nghĩa huynh đệ.”
Tiền Khiêm Ích mới vừa vẫy tay cho thư đồng lui, tự tay rót hai ly trà nói: “Vi huynh không cần đa lễ, Khiêm Ích chẳng qua là sợ bị liên lụy thôi.”
Vi Viễn Thụy tiếp nhận ly trà cười mà không nói, xoay người thưởng thức bức tranh hoa mai treo ở trên tường.
Một lát sau, Tiền Khiêm Ích hỏi hắn: “Lời nói không thực sự mong muốn mới rồi của Vi huynh là đã xảy ra chuyện gì?”
Vi Viễn Thụy quay người lại nhìn hắn, cười nói: “Đa tạ Tiền huynh quan tâm.” Ngừng lại một chút, không thấy Tiền Khiêm Ích có phản ứng, cuối cùng mới thu lại thần sắc trầm giọng nói: “Tiền huynh có còn nhớ ngày đó ta từng nhắc với huynh chuyện tranh chấp phe phái.”
Tiền Khiêm Ích gật đầu, chuyện phe phái tranh chấp nhau, đừng nói là nhớ rõ, hắn thậm chí đã trải qua rồi.
“Thư đại nhân cố ý đề bạt ngu huynh, nếu như ngu huynh không biết điều cự tuyệt, Thư đại nhân sẽ có cảm tưởng gì?” Vi Viễn Thụy uống một hớp trà, lại nói tiếp: “Tiền huynh chắc hẳn cũng biết, hai phe phái lớn nhất trong triều không ngoài Thư thừa tướng cùng Hàn tướng quân, bất kể như thế nào, cũng phải đầu nhập vào một bên.”
Hắn nói xong, lại nghĩ đến một chuyện, vì thế nói tiếp: “Tiền huynh có còn nhớ đến lời đồn đãi dính dáng đến Thư thừa tướng ở trên phố?”
Sắc mặt Tiền Khiêm Ích hơi thẹn, việc này tất nhiên là hắn biết rõ, khởi đầu chuyện này chính là hắn.
Vi Viễn Thụy cũng không chú ý sắc mặt của hắn, nói thẳng: “Không khó nghĩ đến bây giờ Tiền huynh vẫn còn tưởng rằng đó là công lao của huynh?” Hắn khẽ hừ một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiền Khiêm Ích, lại nói: “Tiền huynh đối với chuyện cũ này, bất quá là biết một chút da lông, làm sao mà càng truyền về sau, cuối cùng ngay cả một chi tiết nhỏ trong đó cũng bị người ta đào ra, lại làm sao mà nhiều lần ngăn cấm lời đồn vẫn không ngừng, cuối cùng khiến Thư thừa tướng đành phải bày ra mặt già, tổn hại thanh danh nửa đời, chịu ngậm bồ hòn như vậy?”
“Chẳng lẽ là Hàn……” Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, kinh ngạc nhìn Vi Viễn Thụy, hắn gật đầu: “Tiền huynh chẳng qua là làm giá y cho người khác mà thôi.” Dừng một chút lại nói: “Huynh nghĩ vì sao Thư thừa tướng xa lánh huynh chứ, ông ta sợ là đã sớm coi huynh theo cùng một phe với Hàn tướng quân rồi.”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt một hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười, chỉ nói: “Mệt ta còn cố tình xông xáo quan trường, lại không ngờ tới đã thua đau từ lúc bắt đầu rồi.”
Vi Viễn Thụy nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên dâng lên một chút thương hại, thấy hắn quay đầu nhìn đến, liền vội vàng giấu đi.
Tiền Khiêm Ích nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc mở miệng nói: “Nếu đứng ở một bên đều sẽ đắc tội với bên còn lại, vậy tại sao lại không bảo trì trung lập? …… tỷ như…… hoàng thượng……?”
Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, bình tĩnh đánh giá Tiền Khiêm Ích, cuối cùng đặt ly trà xuống cao giọng cười lớn, vỗ bờ vai hắn nói: “Tiền huynh, huynh làm như người nào cũng đều có vận khí tốt như huynh vậy, có thể dễ dàng đạt được sủng ái của hoàng thượng?”
Tiền Khiêm Ích giật giật khóe miệng, nói không ra lời.
Vi Viễn Thụy lại thở dài một hơi nói: “Thôi đi thôi đi, trong giới quan trường này nào có chuyện như ý? Chỉ hy vọng sớm ngày được hoàng thượng coi trọng, không còn khuất ở dưới người nữa!”
Tiền Khiêm Ích nói: “Vi huynh nói quá lời rồi.”
Vi Viễn Thụy cười cười, không tiếp lời. Một lát sau, lại hỏi Tiền Khiêm Ích: “Yến hội hôm nay không thấy bóng dáng Tiền huynh, là đi gặp gỡ giai nhân sao?”
Tiền Khiêm Ích nghe vậy, thân thể cứng đờ, cười khổ nói: “Nào có giai nhân gì, kẻ xấu ngược lại có một!”
“Chỉ giáo cho?”
Tiền Khiêm Ích cùng Vi Viễn Thụy đã cởi bỏ khúc mắc, cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện hôm nay kể lại một lần với hắn, sau đó mới nói: “Vi huynh, có lẽ ngày đó ta thật sự sai rồi. Nếu sớm biết sau khi nhập chức Hàn Lâm, có thể được hoàng thượng coi trọng, thì bất kể thế nào ta cũng sẽ không đi một bước kia.”
Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn hắn, nói: “Thế gian khó mua được sớm biết.”
“Đúng vậy, mệt ta tự cho mình là đa mưu túc trí, bày bố lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ hại chính mình.” Tiền Khiêm Ích thở dài một tiếng.
Vi Viễn Thụy cẩn thận nhìn hắn, đột nhiên nói: “Tiền huynh, nếu cho huynh một cơ hội mang theo Quang Quang rời xa kinh thành, rời xa phiền muộn, huynh có nguyện ý dẫn theo muội ấy cùng cao chạy xa bay không?”
Tiền Khiêm Ích lặng đi một chút, lập tức cúi đầu xuống, một lát sau, mới có giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến: “Nếu như vậy, thì chẳng phải đã uổng phí việc ta trăm cay nghìn đắng thi đậu công danh……?”
Vi Viễn Thụy yên lặng chốc lát, cuối cùng hừ cười một tiếng nói: “Trên đời này nào có chuyện tốt ôm được cả cá và tay gấu?”
Lời này cũng khiến cho Tiền Khiêm Ích nhớ tới một câu chuyện cười trước kia từng được nghe kể, liền tiếp lời nói: “Nuôi một con gấu để bắt cá không phải được rồi?”
Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn hắn, không hề lên tiếng.
Tiền Khiêm Ích bị hắn nhìn đến xấu hổ, đành phải khẽ ho một tiếng dời đi đề tài: “Hiện giờ ta chỉ muốn giải thích rõ ràng với nàng, nàng ngốc như vậy, chỉ sợ nhất thời đã nghĩ theo hướng khác rồi.”
Vi Viễn Thụy nghĩ nghĩ nói: “Mùng tám tháng sau, Thư phu nhân sẽ dẫn theo thân quyến đi Xưng Tâm tự ở Kinh Giao dâng hương, chắc hẳn mẹ con Bùi gia cũng ở trong đó.”
Tiền Khiêm Ích liếc nhìn hắn: “Sao Vi huynh biết được?”
Vi Viễn Thụy nhất thời có chút xấu hổ, chỉ sờ sờ cái mũi xoay người sang chỗ khác nói: “Mới nãy vừa xuất môn thì nha hoàn bên người Thư phu nhân cố ý đến nói cho ta biết, chắc là Thư phu nhân gợi ý, sợ là muốn nối dây tơ hồng rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Tiền Khiêm Ích ngược lại nhớ tới nói: “Mùng tám tháng sau, hình như Kinh Giao có hội đèn lồng.” Nói xong, hắn lại có chút cảm khái nói: “Mệt ta tính toán mưu kế, lại quên việc chung thân đại sự vẫn là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).”
Hắn tự giễu cười cười, Vi Viễn Thụy nhân tiện nói: “Vốn Tiền huynh chỉ cần dụ Bùi đại nương vui vẻ là có thể thỏa mãn lấy được Quang Quang, nhưng hiện tại, lại cứng rắn kéo theo một Thư thừa tướng, không phải là rất ấm ức à!”
Hắn nói lời này khiến Tiền Khiêm Ích vừa hối vừa thẹn, đành phải liên tục xua tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.
Vi Viễn Thụy còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy bộ dáng này của Tiền Khiêm Ích, đành phải thôi.
Chờ đến ngày dâng hương, Tiền Khiêm Ích bởi vì không được Thư phu nhân ngầm đồng ý, liền cùng Vi Viễn Thụy chia nhau hành sự. Hắn đã sớm đến trông coi ở Xưng Tâm tự, mãi đến giờ Thìn, mới thấy đoàn xe Tướng phủ chậm rãi đi đến dưới chân núi.
Thư phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến xuống xe, đi bộ từ dưới chân núi lên, đến chính điện bái Phật lộ vẻ thành tâm. Theo sau lại thấy phương trượng, hàn huyên thiền ngữ một phen, mới giải tán mọi người đi đến từng sân viện riêng.
Tiền Khiêm Ích vẫn luôn trốn ở phía sau cây cột sơn hồng của đại điện nhìn về phía bên kia, tìm hồi lâu mới nhìn thấy Bùi Quang Quang đi theo bên cạnh Bùi Tú Mẫn ở trong góc, nhất thời thấy nàng quy củ quỳ ở nơi đó, lại có một loại cảm giác không chân thật.
Thẳng đến khi Thư phu nhân giải tán mọi người, Tiền Khiêm Ích chính mắt nhìn thấy Bùi Quang Quang đứng lên, lại khom lưng xuống xoa nắn đầu gối, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu không ngừng mấp máy, lúc này mới yên lòng: Đó mới là Quang Quang của hắn, may mắn không bị mama của Tướng phủ dạy đến choáng váng.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền lặng lẽ hướng về phía đình viện bên kia đi theo……
_____________________________________________
(1) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: đại ý là hôn nhân đại sự cần có người mai mối đến nói chuyện, sự đồng ý của cha mẹ.