• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGỒI Ở ĐẦU TƯỜNG CHỜ HỒNG HẠNH (3 Viewers)

  • Chương 40: Đáp ứng

Bùi Quang Quang ngồi ở trước cửa sổ, thấy mẫu thân mình xuyên qua sân đi đến, không khỏi đứng lên. Chỉ chốc lát sau, Bùi Tú Mẫn vào nhà, thấy nàng ngây ngốc đứng đó, cố ý hỏi: “Quang Quang, đứng như vậy làm gì?”



Bùi Quang Quang xoắn khăn tay, há miệng thở dốc không nói ra lời, lại đặt mông ngồi trở lại trên ghế, tha thiết mong chờ nhìn vào Bùi Tú Mẫn.



Bùi Tú Mẫn ngồi ở bên bàn tròn, nâng chén trà lên nếm một ngụm nhỏ, liếc qua khóe mắt, thấy nữ nhi của mình muốn nói lại thôi, không khỏi khẽ ho một tiếng nói: “Cái tên thư sinh tới đề cập việc thành thân, con có biết không?”



Lời nói đã lên tới cửa miệng, Bùi Quang Quang lại gật đầu không nói gì. Bùi Tú Mẫn lại nói, ”Có điều, đã bị mẹ với ngoại công con đuổi ra ngoài rồi.”



“Oanh……” Sắc mặt Bùi Quang Quang buồn bã, quệt mồm có chút mất hứng. Bùi Tú Mẫn liếc nàng một cái, nói: “Quang Quang, trước kia mẹ từng nói với con, thư sinh chính là lưu manh đọc nhiều sách, con ngẫm lại thân phụ con là biết.”



Nhắc tới thân phụ, trong lòng Bùi Quang Quang run lên, lặng lẽ quan sát mẫu thân, thấy bà cũng không lộ vẻ thương tâm gì, lúc này mới yên tâm. Nghĩ đến thân phụ mình…… Nàng ngược lại không có cảm giác gì……



“Mẹ, huynh ấy không giống Thư Thừa tướng mà, huynh ấy cũng đã từ quan để tới tìm con.” Bùi Quang Quang nhịn không được phản bác cho Tiền Khiêm Ích. Bùi Tú Mẫn để chén trà lên trên bàn, phát ra âm thanh trầm đục, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đứng lên chọc trán nữ nhi, “Hắn từ quan thì con sẽ tin sao? Lúc trước hắn lừa con thảm thế nào con đều quên hết rồi à?”



Bùi Quang Quang một bên che trán, một bên nhảy dựng lên trốn về hướng cửa, trong miệng hô: “Dù sao con cũng nhìn ra được, huynh ấy là thật tâm!”



Bùi Tú Mẫn tức giận kéo theo mép váy đuổi theo, “Ta sao lại sinh ra đứa con ngốc không có tiền đồ như vậy chứ! Đầu óc này của con, còn ngu ngốc hơn so với ta năm đó, còn không bị thư sinh kia lừa cho nhẵn túi à?!”



Bùi Quang Quang vừa thấy mẫu thân đuổi theo, vội vàng chạy ra ngoài sân, vừa ra tới cửa, lại ngã vào trong lòng một người, đụng cho choáng váng một hồi. Đợi đến khi đầu óc thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, biểu ca Bùi Trác Phàm của nàng đang cười híp mắt nhìn nàng.



“Cô, có chuyện gì à, tức giận lớn đến vậy?” Bùi Trác Phàm tỉnh bơ mà che Bùi Quang Quang ở sau người, cười nhìn Bùi Tú Mẫn.



Bùi Tú Mẫn ổn định hơi thở, đem ngọn nguồn sự việc nói hết với hắn, xong lại nói: “Nha đầu này trở nên không nghe lời như vậy, cô thấy chính là do tên thư sinh thối kia xúi giục!”



“Mẹ à, mẹ nói đúng con đều nghe theo, nhưng lần này mẹ nói không đúng, con sẽ không nghe đâu!” Bùi Quang Quang từ phía sau Bùi Trác Phàm ló ra cái đầu, sau khi nói xong lại rụt trở về.



Bùi Tú Mẫn trừng mắt, đang muốn tiến lên kéo nàng ra đánh một trận, lại bị Bùi Trác Phàm ngăn lại, “Cô, người cũng đã đuổi đi, sau này không để cho hắn vào cửa chính là được rồi, đánh biểu muội làm cái gì?”



Bùi Quang Quang thò đầu ra nhìn nhìn mẫu thân mình một cái, thấy bà quả nhiên nghe xong lời nói của Bùi Trác Phàm, không còn giơ tay muốn đánh nàng nữa, liền ngượng ngùng từ phía sau Bùi Trác Phàm đi ra.



Bên cạnh, Bùi Trác Phàm lại nói vài lời hay dụ Bùi Tú Mẫn, sau khi tiễn bước cô mình, lúc này mới quay người lại nhìn Bùi Quang Quang nói: “Muội thật không sợ tên thư sinh kia sẽ lừa muội nữa à?”



Từ sau khi Bùi Bách Vạn nhận lại hai mẹ con Quang Quang, Bùi Trác Phàm liền thường xuyên mang theo Bùi Quang Quang đi tản bộ chung quanh, chiếu cố có thêm, bởi vậy Bùi Quang Quang đối với hắn có một loại cảm giác thân cận, lúc này vừa nghe hắn hỏi như vậy, không khỏi chắp hai tay sau lưng, lắc lư thân mình nói: “Huynh ấy sẽ không tiếp tục gạt muội nữa, muội biết mà.”



Bùi Trác Phàm đưa nàng ngồi lên dây đu dưới giàn hoa, từ phía sau lưng chậm rãi đẩy dây đu, nói: “Làm sao muội xác định được? Vạn nhất sau này hắn lại lừa muội, khi đó muội đã gả cho hắn rồi, muội tìm ai để khóc đây?”



Bùi Quang Quang trầm mặc một hồi lâu, sau đó gật đầu, nói: “Dù sao muội vẫn xác định như vậy!”



“Kim Phượng à……” Bùi Trác Phàm dừng lại động tác, sờ đầu nàng nói, “Sao tới chuyện của tên thư sinh kia, đầu muội liền rõ ràng như thế?”



Lời này của hắn như là tiếc hận, hoặc như ủy khuất, Bùi Quang Quang nghe vào trong tai chỉ cảm thấy là lạ trong lòng, lại cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Huynh ấy tên là Tiền Khiêm Ích.”



“Ừ?”



“Muội nói huynh ấy tên là Tiền Khiêm Ích, sau này đừng cứ mãi gọi huynh ấy là thư sinh này thư sinh nọ.” Bùi Quang Quang ngửa mặt nhìn hắn, Bùi Trác Phàm thấy hai mắt nàng sáng trông suốt liền sửng sờ một chút, sau đó mới kéo khóe miệng cười cười nói, “Được rồi, Tiền Khiêm Ích. Có điều muốn làm cô gia của Bùi gia chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”



Hắn nói xong, nhịn không được nhéo nhéo hai má Bùi Quang Quang, Bùi Quang Quang đỏ mặt lên, đầu co rụt lại, cười hì hì lách mình tránh ra.



***



Một tháng sau, phòng khách Bùi gia.



Bùi Bách Vạn nhìn gia đinh báo tin phía dưới, có chút khó tin hỏi han: “Ngươi nói, hắn vẫn còn đứng ở cửa?”



“Vâng, lão gia.”



Bùi Bách Vạn nhăn mày, vuốt chòm râu mấy lần. Tên họ Tiền này thật ra rất kiên nhẫn, từ sau ngày đó đuổi hắn ra ngoài, hắn liền trực tiếp đứng ở cửa, vừa đứng liền đứng nguyên một tháng, mặc kệ đói khát, bất kể gió mưa, nếu không phải gia đinh đứng trông cửa thấy hắn đáng thương, thỉnh thoảng tiếp tế chút thức ăn, thì hắn đã sớm chết đói rồi.



Bùi Bách Vạn nhớ tới chuyện này mà cảm thấy dọa người, thật sự rất dọa người! Hiện giờ toàn bộ người trong huyện đều biết có một thư sinh họ Tiền mỗi ngày đứng ở trước cửa nhà lão, muốn thành thân với ngoại tôn của lão làm vợ. Mỗi lần lão ra khỏi cửa, người quen gặp được đều hỏi một câu: “Tiểu tử đó còn ở đấy à?” Lại khiến lão lúng ta lúng túng, đến cuối cùng thậm chí cả đại môn cũng không muốn ra.



Bùi Bách Vạn nghĩ nghĩ, phân phó hạ nhân nói: “Ngươi kêu hắn vào đi.”



Hai chân Tiền Khiêm Ích gần như chết lặng, khi đi đường dưới chân có chút hụt hẫng, ngả ngả nghiêng nghiêng theo sát gia đinh vào phòng khách, vừa vào cửa liền thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Bùi Bách Vạn nói: “Đa tạ ngoại công thành toàn.”



Bùi Bách Vạn từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ vào hắn la lớn: “Ai là ngoại công của ngươi, lão tử thành toàn ngươi cái gì?!”



Tiền Khiêm Ích ngẩng đầu nhìn lão một cái, sắc mặt trắng bệch, đề khí nói: “Nếu Bùi lão gia không muốn thành toàn, cần gì phải gọi Khiêm Ích tiến vào, trực tiếp để cho Khiêm Ích chết ở cửa luôn đi.”



“Ngươi đang ở đây dùng tính mạng bức ta?” Bùi Bách Vạn nhíu mi, nặng nề mà hừ một tiếng, “Ngươi muốn chết thì chết đi, lão tử sai người ném ngươi ra bãi tha ma, đừng lôi thôi dài dòng!”



Tiền Khiêm Ích gục đầu xuống, cười khổ một cái, sau đó mới nói: “Bùi lão gia, lúc trước ta đối với Quang……”



“Là Kim Phượng!” Bùi Bách Vạn nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, Tiền Khiêm Ích thỏa hiệp, chỉ nói: “Lúc trước ta đối với Kim Phượng xác thực có nhiều lừa dối, nhưng hiện giờ thật sự có tấm lòng chân thành, tuyệt không có ý lừa gạt. Nếu Bùi lão gia không tin, ta nguyện phát thệ ngay trước mặt ngài, từ nay về sau, quyết không bước vào quan trường nửa bước, cũng quyết sẽ không phụ Quang…… Kim Phượng!”



“Mấy thư sinh các ngươi, toàn một đống thích nói lời suông, ai biết là thật hay giả……” Bùi Bách Vạn nói xong, quay thân nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Tiền Khiêm Ích, mấy lời hung ác bỗng nhiên không nói nên lời. Lão nghĩ nghĩ, mới nói, “Vốn ta đã chuẩn bị một đống đồ cưới cho Kim Phượng, nếu con bé gả cho người ta định, ta sẽ đem tất cả đồ cưới tặng đi, nhưng là ngươi……”



Bùi Bách Vạn nói đến một nửa thì dừng, Tiền Khiêm Ích tự nhiên hiểu ý tứ của lão, hắng giọng một cái, kiên quyết mà nói: “Bùi lão gia, cho dù lúc nàng gả đi, không mang theo đồ cưới, ta cũng sẽ không để ý. Ta biết chữ, từng thi đỗ công danh, ta có thể mở thư viện làm phu tử, nếu không đủ, ta còn có thể lên phố viết thư cho người ta, vẫn có thể kiếm tiền nuôi gia đình.”



“Vậy ngươi muốn để cho cháu ngoại ta đi theo ngươi chịu những ngày cực khổ?” Bùi Bách Vạn híp mắt nói.



Tiền Khiêm Ích nhất thời im lặng, giật giật môi nói không ra lời, sau một lúc lâu mới nói: “Ta tuy rằng nghèo, nhưng có đồ ăn ngon, sẽ cho nàng ăn, có quần áo đẹp, cũng sẽ cho nàng mặc. Ta có thể không cho nàng trải qua những ngày đại phú đại quý, nhưng nhất định sẽ làm cho nàng cuộc sống vui vẻ, khoái khoái lạc lạc.”



***



Trong hoa viên, Bùi Quang Quang nổi giận đùng đùng đứng trước Bùi Trác Phàm, chống thắt lưng nói: “Huynh có cho mở hay không?”



Bùi Trác Phàm lắc lắc đầu, “Không cho, muội không thể đi qua.”



Bùi Quang Quang gấp đến độ nước mắt đều sắp rơi xuống, đôi mắt hồng giống như con thỏ, “Huynh ấy đã đứng ở cửa lớn một tháng, không ăn không uống, vạn nhất ngoại công khi dễ huynh ấy thì phải làm sao bây giờ, huynh ấy sao chịu đựng được?”



Nàng nói xong, lau nước mắt, lại duỗi tay đẩy Bùi Trác Phàm ra, “Huynh cũng theo chân bọn họ khi dễ người có phải hay không? Huynh còn như vậy muội sẽ không để ý tới huynh nữa!”



Nàng ô ô khóc, Bùi Trác Phàm nắm chặt hai cổ tay của nàng, ôm nàng vào trong ngực, “Huynh là hạng người như vậy sao? Huynh khi nào thì khi dễ muội chứ, muội đúng là không có lương tâm!”



Hắn nói xong, thấy nàng vẫn khóc đến thê thảm, không khỏi hạ thanh âm dỗ dành: “Muội đừng khóc nha, chúng ta đây đều là vì muốn tốt cho muội mà.” Dứt lời, hắn lau nước mắt cho nàng.



Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một giọng nói truyền đến, “Trác Phàm, đây là có chuyện gì? Sao lại làm cho Kim Phượng khóc?”



Hai người đều cả kinh, ngẩng đầu vừa nhìn, lại thấy Bùi Bách Vạn từ đằng trước đi tới, đi theo phía sau chính là…… Tiền Khiêm Ích.



Bùi Quang Quang nháy mắt đã quên rơi nước mắt, trực tiếp bỏ qua Bùi Bách Vạn, chỉ ngơ ngác nhìn Tiền Khiêm Ích.



Tiền Khiêm Ích thấy Bùi Trác Phàm ôm Quang Quang của hắn vào trong ngực, vốn là nhíu mày, nhưng thấy Quang Quang nhìn mình không chớp mắt, thoáng chốc lại cảm thấy tâm tình khoan khoái, trước đó không khỏe vì đứng lâu cũng lập tức biến mất, nhịn không được nhướng mày với nàng.



Bùi Trác Phàm phản ứng trước Bùi Quang Quang một bước, cười như không cười nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, đỡ Quang Quang đứng ở một bên, lúc này mới hỏi Bùi Bách Vạn: “Ngoại công, ông đồng ý rồi sao?”



Bùi Bách Vạn khẽ ho một tiếng, nhìn nhìn tôn tử, lại nhìn Tiền Khiêm Ích, cuối cùng mới liếc Bùi Quang Quang nói: “Có người muốn chết muốn sống, ông có thể không đáp ứng sao?”



“Vậy còn cô bên kia……”



“Ông sẽ nói với nó,” Bùi Bách Vạn vuốt vuốt râu, nghĩ nghĩ lại nói, “Nếu không con đi theo ông, à, gọi cả cha con nữa.”



Bùi Trác Phàm co quắp khóe miệng, gật đầu đáp ứng.



Chờ hai người đi rồi, Tiền Khiêm Ích ở lại trong vườn, cầm tay Bùi Quang Quang nói: “Quang Quang, ta rốt cục có thể lấy nàng, ngoại công nàng đáp ứng rồi!”



Bùi Quang Quang vẫn là vẻ mặt không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng nói: “Thật tốt……” Nói xong, lại như nghĩ đến cái gì đó, bỗng dưng xoay thân đi, nói, “Ai nha, ta lại không vội, huynh nói với ta lời này để làm chi……”



Tiền Khiêm Ích cười hắc hắc, “Nàng không vội, là ta vội, vậy được chứ?”



Bùi Quang Quang xấu hổ đỏ mặt, cũng không nói chuyện, chỉ cong hai mắt cười cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom