Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Tên gan trời đó ngã vật ra đất.
Ban nãy Linh đã kịp thời cầm vào lưỡi kiếm của tên đó xoay mạnh, làm tên đó ngã theo.
Tay phe phẩy, đưa lên môi mút nhẹ.
Cô lao vào đánh hết lũ còn lại.
5 phút sau. Chỉ còn Linh, Hiền, Áng đối mặt.
Người Linh lúc này đã đầy vết chém, máu cứ theo đó mà túa ra.
Nhìn hai người kia khinh bỉ, Linh bỏ chạy. Nước mắt lại tuôn trào. Đau lắm! Đau rất đau!
Cô dừng lại ở cổng tập đoàn. Lau nhẹ nước mắt, cô chạy thẳng vào trong, cho gọi chuyên viên y tế lên văn phòng.
Cô bác sĩ giật mình khi nhìn boss:
- Chủ tịch! Chủ tịch không sao chứ?
- Không, cô chữa đi.
- Dạ...
___ ___
Bên kia, Phú, Tuệ và cả Tokiyama cùng Kinichi đã vềvaf đang bàn cách cứu Linh ở nhà Huy.
P-Mọi người nghĩ sao?
T-Có nên gọi điện thoại?
Tok-Không nên, nếu thế thì sẽ bị lộ và điện thoại của cậu ấy sẽ bị tịch thu
K-Nên dùng thiết bị định vị?
P+T+Tok+H- Định vị?
K-Mấy năm trước khi Mizu sang gặp em, em có tặng cô ấy một chiếc hoa tai màu bạc, đó là một con chip nhỏ định vị, có liên kết với máy em.
H-Máy em cũng có định vị, nối với chiếc nhẫn đôi của Linh.
P-Vậy dùng đi, ít nhất có thể biết được vị trí của Linh
H-Ok
Huy và Kinichi lấy điện thoại ra, nhấn vài phát.
- Cô ấy ở trụ sở của tập đoàn TOP.
Hai tiếng nói vang lên cùng lúc.
Huy nhìn Kinichi.
"Tên này, là ai?"
Huy thắc mắc. Linh quen một người như thế sao? Thân đến mức đó?
Máu ghen bẩm sinh trong người Huy lại nổi lên.
______-_____
Cô bác sĩ đã chữa xong cho Linh. Tất cả những vết thương trên tay và chân không quá sâu và dài nên đã được khử trùng sạch sẽ và dán băng cá nhân, chỉ có vết chém ở lưng và eo là phải băng lại.
Linh nhíu mày:
- Không thể bỏ băng ra sao?
- Chủ tịch, vết thương quá sâu, rất nguy hiểm nếu để hở miệng, chủ tịch có thể cử động mạnh nhưng không được phép bỏ băng ra, mỗi ngày tôi sẽ đến thay băng cho chủ tịch, chủ tịch nhớ tắm mỗi ngày.
- Được, vậy tôi ở biệt thự của chủ tịch Hoàng Hoàng.
- Vâng
- Cô có thể lui.
- Vậy chào chủ tịch
- Uh.
Nhìn bộ quần áo của mình, cô thở dài.
Đến bên chiếc tủ cạnh tủ trà, Linh mở toang nó ra, lấy một chiếc quần thể thao dài, màu đen, một chiếc sơ mi màu đen dài tay, cô bật cười vì gu thời trang quái dị của mình. Cơ mà thế lại có nét đẹp riêng. Quậy, cơ mà là quậy ngầm, nhìn mặt vẫn lạnh như băng.
Cô thay nhanh bộ đồ của mình, bước xuống đường, mang theo chiếc ván trượt huyền thoại xuống.
Lướt ván là sở thích từ lâu của Linh, nhưng vì công việc và một số biến cố trong cuônc sống mà thời gian lướt ván của cô cũng bị thu hẹp và không còn thời gian nữa.
"Cạch"
Cô đặt ván xuống và bắt đầu lướt. Cô lướt vẫn điêu nghệ lắm. Tiếng ván trượt trên vỉa hè của con đường Trung Văn cứ vang lên không ngớt.
Cô cứ lướt, lướt cho những đợt gió lạnh cứ tạp vào mặt, lạnh rát, nhưng cô vân lướt đi nhanh, vụt qua cả chiếc xe chở những người mình yêu thương nhất.
"Kittt"
Tiếng xe phanh gấp trước cổng TOP
Huy bước vào
- Cậu!
Cô thư ký nhanh nhảu
- Chủ tịch vưaf ra ngoài lướt ván rồi.
- Uhm. Nói cô ấy khi nào về thì về luôn
Huy cười. Cô ổn.
Bước ra ngoài, ngồi vào xe huýt sáo vui vẻ
- Ê cu, vk tôi sao rồi?
- Ăn nói cho cẩn thận, Linh là vk tôi
- Rồi rồi nói đi
- VK TÔI đi lướt ván rồi
- Ờ...
Thế là 5 anh em siêu nhân kia lại vác xe đi về))
Linh lướt đi khắp nơi, ghé lại ở hồ Tây. Đây là nơi cô thíh nhất. Ngồi dựa người vào ghế, đầu ngửa ra sau, Linh nhắm hờ mắt
- Tôi và chị có duyên vậy?
Tiếng nói quen thuộc chợt vang lên. Linh mở mắt. Là Yun. Cậu bé dễ mến trên máy bay. Cô cười:
- Ngồi xuống đi.
- Uhm.
Nhóc nhìn cô, ngờ người môjt lát.
Con bé trông tinh nghịch với đôi môi đang chu lên nhẹ, đôi mắt đảo quanh, mái ngố che nửa mắt, mái tóc bay bay theo gió nhưng không kém lạng lùng với bộ đồ đen.
Hai người nói chuyện. Nhóc và cả Linh đều thích cách nói chuyện của người đối diện.
- Này, làm chị/em kết nghĩa của tôi/chị đi!
- Ơ?
Hai người đồng thanh. Quả là tư tưởng lớn gặp nhau. Yun nghĩ kĩ rồi, không làm người yêu được, ít ra cũng có thể làm em.
- Chị em tốt!
Linh giơ tay lên, nhóc cũng vậy. Hai người đập tay và cười vang.
Linh rủ Yun đi chơi khắp nơi ở Hà Nội. Cậu nhóc mới ở Hà Nội có 3 tháng nên còn lạ lẫm lắm, mới mua được một cái biệt thự ơr thôi ~.
~Tôi hôm đó, Linh về nhà.
Ngất lịm ngay tại cửa. Cô lạnh quá...
Ban nãy Linh đã kịp thời cầm vào lưỡi kiếm của tên đó xoay mạnh, làm tên đó ngã theo.
Tay phe phẩy, đưa lên môi mút nhẹ.
Cô lao vào đánh hết lũ còn lại.
5 phút sau. Chỉ còn Linh, Hiền, Áng đối mặt.
Người Linh lúc này đã đầy vết chém, máu cứ theo đó mà túa ra.
Nhìn hai người kia khinh bỉ, Linh bỏ chạy. Nước mắt lại tuôn trào. Đau lắm! Đau rất đau!
Cô dừng lại ở cổng tập đoàn. Lau nhẹ nước mắt, cô chạy thẳng vào trong, cho gọi chuyên viên y tế lên văn phòng.
Cô bác sĩ giật mình khi nhìn boss:
- Chủ tịch! Chủ tịch không sao chứ?
- Không, cô chữa đi.
- Dạ...
___ ___
Bên kia, Phú, Tuệ và cả Tokiyama cùng Kinichi đã vềvaf đang bàn cách cứu Linh ở nhà Huy.
P-Mọi người nghĩ sao?
T-Có nên gọi điện thoại?
Tok-Không nên, nếu thế thì sẽ bị lộ và điện thoại của cậu ấy sẽ bị tịch thu
K-Nên dùng thiết bị định vị?
P+T+Tok+H- Định vị?
K-Mấy năm trước khi Mizu sang gặp em, em có tặng cô ấy một chiếc hoa tai màu bạc, đó là một con chip nhỏ định vị, có liên kết với máy em.
H-Máy em cũng có định vị, nối với chiếc nhẫn đôi của Linh.
P-Vậy dùng đi, ít nhất có thể biết được vị trí của Linh
H-Ok
Huy và Kinichi lấy điện thoại ra, nhấn vài phát.
- Cô ấy ở trụ sở của tập đoàn TOP.
Hai tiếng nói vang lên cùng lúc.
Huy nhìn Kinichi.
"Tên này, là ai?"
Huy thắc mắc. Linh quen một người như thế sao? Thân đến mức đó?
Máu ghen bẩm sinh trong người Huy lại nổi lên.
______-_____
Cô bác sĩ đã chữa xong cho Linh. Tất cả những vết thương trên tay và chân không quá sâu và dài nên đã được khử trùng sạch sẽ và dán băng cá nhân, chỉ có vết chém ở lưng và eo là phải băng lại.
Linh nhíu mày:
- Không thể bỏ băng ra sao?
- Chủ tịch, vết thương quá sâu, rất nguy hiểm nếu để hở miệng, chủ tịch có thể cử động mạnh nhưng không được phép bỏ băng ra, mỗi ngày tôi sẽ đến thay băng cho chủ tịch, chủ tịch nhớ tắm mỗi ngày.
- Được, vậy tôi ở biệt thự của chủ tịch Hoàng Hoàng.
- Vâng
- Cô có thể lui.
- Vậy chào chủ tịch
- Uh.
Nhìn bộ quần áo của mình, cô thở dài.
Đến bên chiếc tủ cạnh tủ trà, Linh mở toang nó ra, lấy một chiếc quần thể thao dài, màu đen, một chiếc sơ mi màu đen dài tay, cô bật cười vì gu thời trang quái dị của mình. Cơ mà thế lại có nét đẹp riêng. Quậy, cơ mà là quậy ngầm, nhìn mặt vẫn lạnh như băng.
Cô thay nhanh bộ đồ của mình, bước xuống đường, mang theo chiếc ván trượt huyền thoại xuống.
Lướt ván là sở thích từ lâu của Linh, nhưng vì công việc và một số biến cố trong cuônc sống mà thời gian lướt ván của cô cũng bị thu hẹp và không còn thời gian nữa.
"Cạch"
Cô đặt ván xuống và bắt đầu lướt. Cô lướt vẫn điêu nghệ lắm. Tiếng ván trượt trên vỉa hè của con đường Trung Văn cứ vang lên không ngớt.
Cô cứ lướt, lướt cho những đợt gió lạnh cứ tạp vào mặt, lạnh rát, nhưng cô vân lướt đi nhanh, vụt qua cả chiếc xe chở những người mình yêu thương nhất.
"Kittt"
Tiếng xe phanh gấp trước cổng TOP
Huy bước vào
- Cậu!
Cô thư ký nhanh nhảu
- Chủ tịch vưaf ra ngoài lướt ván rồi.
- Uhm. Nói cô ấy khi nào về thì về luôn
Huy cười. Cô ổn.
Bước ra ngoài, ngồi vào xe huýt sáo vui vẻ
- Ê cu, vk tôi sao rồi?
- Ăn nói cho cẩn thận, Linh là vk tôi
- Rồi rồi nói đi
- VK TÔI đi lướt ván rồi
- Ờ...
Thế là 5 anh em siêu nhân kia lại vác xe đi về))
Linh lướt đi khắp nơi, ghé lại ở hồ Tây. Đây là nơi cô thíh nhất. Ngồi dựa người vào ghế, đầu ngửa ra sau, Linh nhắm hờ mắt
- Tôi và chị có duyên vậy?
Tiếng nói quen thuộc chợt vang lên. Linh mở mắt. Là Yun. Cậu bé dễ mến trên máy bay. Cô cười:
- Ngồi xuống đi.
- Uhm.
Nhóc nhìn cô, ngờ người môjt lát.
Con bé trông tinh nghịch với đôi môi đang chu lên nhẹ, đôi mắt đảo quanh, mái ngố che nửa mắt, mái tóc bay bay theo gió nhưng không kém lạng lùng với bộ đồ đen.
Hai người nói chuyện. Nhóc và cả Linh đều thích cách nói chuyện của người đối diện.
- Này, làm chị/em kết nghĩa của tôi/chị đi!
- Ơ?
Hai người đồng thanh. Quả là tư tưởng lớn gặp nhau. Yun nghĩ kĩ rồi, không làm người yêu được, ít ra cũng có thể làm em.
- Chị em tốt!
Linh giơ tay lên, nhóc cũng vậy. Hai người đập tay và cười vang.
Linh rủ Yun đi chơi khắp nơi ở Hà Nội. Cậu nhóc mới ở Hà Nội có 3 tháng nên còn lạ lẫm lắm, mới mua được một cái biệt thự ơr thôi ~.
~Tôi hôm đó, Linh về nhà.
Ngất lịm ngay tại cửa. Cô lạnh quá...
Bình luận facebook