• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot NGOAN, ĐỪNG CHẠY (3 Viewers)

  • Chương 17: ---đánh gãy chân!!

Editor: Chanh



Mục Sở nhìn bức thư kia, có chút bất ngờ: "Này, cậu có nhầm không đấy?"



"Nhầm thế nào được mà nhầm, chính miệng cậu ấy bảo nhờ tớ đưa bức thư này cho cậu đấy."



Thấy Mục Sở không nói gì, Cố Tích nói tiếp: "Thật ra tớ thấy việc Thẩm Diệp gửi cho cậu cái này cũng chả có gì bất ngờ lắm, việc cậu ta thích cậu tớ đã sớm nhìn ra rồi. Có lẽ bây giờ đợi không được, định thổ lộ với cậu, rồi nhân dịp nghỉ hè này hẹn hò nói chuyện yêu đương, tương lai cùng nhau thi đại học."



Mục Sở nhìn chằm chằm vào bức thư, không có cách nào đành nhận nó.



Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk



Một giây sau, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.



Cố Tần đi vào, mày hơi nhíu lại, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi gợi cảm phác họa ra đường cong hoàn mĩ, khuôn mặt cmn đẹp đến nghịch thiên.



Đôi chân thon dài của anh khẽ bắt chéo, đứng ở cửa ra vào, lẳng lặng nhìn hai cô nàng.



Lần trước đã bị cảnh cáo một lần, bây giờ lại bị anh nắm thóp, Cố Tích đứng bất động, quên cả việc phản ứng lại.



Mục Sở nhanh tay giấu bức thư ra phía sau lưng, nghênh đón ánh mắt của anh, cười ngọt ngào, "Anh có việc gì ạ?"



Mắt cô vốn đã đẹp, lúc cười lên đuôi mắt khẽ cong như lưỡi liềm, con ngươi còn mơ hồ sáng lấp lánh, sạch sẽ không vướng chút tạp chất.



Cố Tần trực tiếp đi tới, đứng trước mặt Mục Sở, chìa tay ra.



Trong lòng Mục Sở hơi hồi hộp, siết chặt bức thư sau lưng, ngẩng mặt lên, ra vẻ không hiểu mô tê gì: "Anh muốn gì ạ?"



"Sau lưng em giấu gì đấy, cho anh xem một chút." Anh nói.



Mục Sở cười đến vô hại: "Không có gì đâu, đồ chơi thôi mà."



Cố Tần nhìn cô, không nói gì, tay vẫn chìa ra như cũ.



Cố Tích vừa trải qua vụ việc của Doãn Lê Hân, lúc này vẫn đang sợ sệt, lại nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của anh mình, nào có gan dám ở lại trong phòng tiếp tục chờ nữa.



Cô nàng đột nhiên ôm bụng: "Ai ui, em lại muốn đi vệ sinh rồi."



Nói xong liền vọt ra khỏi phòng.



Mục Sở thấy Cố Tích chuồn nhanh như thỏ, vừa tính gọi lại thì thấy cửa phòng đóng "Cạch" lại một tiếng rõ to.



"... "



Phòng ngủ cậu không có phòng vệ sinh à? Chạy ra ngoài làm gì?



Đồ vô lương tâm, thấy anh sợ rồi bỏ lại cô một mình!!



Trong lòng Mục Sở khẽ oán thầm Cố Tích 7749 lần, lúc ngẩng đầu thấy Cố Tần vẫn đang lẳng lặng nhìn mình, không biết anh đã nhìn bao lâu.



"... "



Trong phòng chỉ còn lại hai người Mục Sở và Cố Tần, dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô bất giác lùi lại hai bước.



Cô vẫn tươi cười, vờ nói: "Anh à, đây là phòng riêng của Cố Tích, mặc dù hai người là anh em ruột, nhưng mà chúng ta bây giờ cũng không còn bé nữa, không thể không cố kỵ như lúc trước. Lớn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn là nên ý tứ một chút, anh nhỉ?"



Cố Tần dường như khẽ cười, cúi người xuống nhìn thằng vào cô. Mục Sở thấy mi anh cmn thật dài!! Bảo sao mắt đẹp vậy.



Lại chợt nghe Cố Tần nói: "Anh vào phòng của em gái mình, em có ý kiến gì sao?"



Mục Sở không hiểu anh có ý gì, ngước mắt lên, khẽ bổ sung, "Em chỉ là đưa cho anh một đề nghị nho nhỏ, Tích Tích dù gì cũng là con gái, anh cứ thế mà xông vào phòng là không đúng!!"



Cố Tần nghiêm túc suy tư một hồi, rồi gật đầu tán đồng: "Cũng đúng, anh với em ấy... quả thực nên có chút ý tứ, dù sao thì em cũng bắt đầu để ý rồi."



Mục Sở: "??? "



Lời này sao nghe cứ thấy sai sai nhỉ?



Nhưng mà trong tay cô còn đang cầm bức thư tình, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, tùy tiện gật đầu, "Đúng đúng, anh ý thức được vậy là tốt rồi!"



Cố Tần gật gật, rất chân thành: "Anh biết rồi, về sau anh sẽ ý tứ hơn một chút."



Mục Sở: "... "



Nghe lời như vậy?



Chắc là, bị cô tẩy não, nên giờ mới ý thức được việc mình tự ý xông vào phòng Tích Tích là sai?



Đúng rồi! Chắc chắn là vậy!!



Mục Sở khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh cười ngọt ngào, "Biết sai mà thay đổi là tốt rồi. Cũng không còn sớm nữa, em về đây."



Cô nói rồi định lách qua người anh để ra ngoài.



Cánh tay Cố Tần chợt nhấc lên, chặn đường đi của cô.



Mục Sở có chút không hiểu, ngẩng đầu lên, lại thấy anh đang nhíu mày: "Em còn chưa nói cho anh biết em giấu cái gì sau lưng đâu."



"... " Anh vẫn còn nhớ chuyện này à?



Cố Tần cũng chả khác gì "ba mẹ hờ" của cô, Mục Sở làm sao dám nói thật chuyện này với anh?



Việc nhận thư tình thể nào cũng bị vị này quy cho tội ---- yêu sớm!!



Nếu truyền đến tai ba mẹ cô thì quả thật... một lời khó nói hết.



Mục Sở nghĩ đến việc mình vừa nghiêm túc phê bình việc anh tự ý xông vào phòng Tích Tích, giờ có chút chột dạ.



Cô khẽ cắn môi, đưa ra quyết định, ngẩng đầu: "Anh à, em đang cầm nội y, đồ này anh nhìn hình như có chút... không tốt lắm nhỉ?"



"... "



Khóe miệng Cố Tần co quắp, không nghĩ tới đến chuyện này mà cô cũng nghĩ ra được.



Anh có chút mất tự nhiên, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ bình thản, gọn gàng dứt khoát: "Anh lại vừa nghe thấy đó là thư tình."



"Anh nghe nhầm rồi!" Mục Sở quả quyết phủ nhận, ngắn gọn súc tích!



"Hai chữ "thư tình" thì làm sao mà nghe nhầm được?"



"Chắc chắn anh nghe nhầm rồi, không phải thư tình, chỉ là từ có cách đọc na ná nó thôi."



Cố Tần rất có hứng thú nghe cô nói bừa, tự biên tự diễn: "Từ gì mà làm anh nghe nhầm thành "thư tình" được nhỉ, em nói xem?"



"Là..." Não Mục Sở nhanh chóng hoạt động, trong nháy mắt chợt nghĩ ra một từ, thốt ra: "Tình thú, không phải thư tình!"



"Đúng rồi, là tình thú!"



Mục Sở càng nói càng hăng, "Bọn em nói về nội y rồi lái qua chuyện tình thú ấy mà."



"Hai từ này đọc cũng khá giống nhau, anh nghe nhầm cũng là điều dễ hiểu."



Cố Tần quả thực cạn cmn lời, không tin nổi vào tai mình: "Mục Sở, em vừa nói gì?"



"Em nói, thứ em đang cầm không phải là thư tình mà là nội y tình thú..."



Nói còn chưa dứt lời, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.



Ý thức được mình vừa nói gì, cô khẽ giật mình, hai má bỗng đỏ ửng lên.



Nhưng mà nói thì cũng đã lỡ nói rồi, dù gì thì việc xấu hổ còn đỡ hơn bị phát hiện ra bức thư này.



Cô lùi lại hai bước, nép vào góc tường, làm ra vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, môi khẽ mấp máy.



Sau một lúc lâu, hốc mắt khẽ phiếm hồng, giống như đang bị anh bắt nạt.



Cố Tần: "??? "



"Anh, em... " cô ấp úng hơn nửa ngày, "Da mặt em mỏng, anh đừng hỏi nữa."



"... "



"Ngại lắm."



"... " CMN!!



Cố Tần suýt chút nữa thì không nhịn được văng tục trước mặt cô.



Diễn cũng giỏi phết đấy!!



Giọng cô rất nhỏ, vô cùng đáng thương, làm như thứ đang cầm trong tay kia là nội y gì gì đó thật.



Nếu không phải anh ở bên ngoài nghe được rõ mười mươi, chắc chắn là đã bị bộ dáng đáng thương của nha đầu này đánh lừa rồi.



Trong phòng lặng như tờ, bầu không khí dường như có chút mập mờ xấu hổ.



Cố Tần tiến lại gần cô, giọng điệu lười biếng: "Hoa Hoa, diễn xuất này của em tương lai không đoạt được Ảnh hậu thì cũng khá thiệt thòi cho nền điện ảnh nước nhà đấy nhỉ?"



Mục Sở ngây ngốc vài giây, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, mặt rất bình tĩnh: "Em nói thật mà anh còn không tin à?"



Cố Tần khẽ cười một tiếng trầm thấp, trong gian phòng yên tĩnh này có chút... mê hoặc câu người: "Không."



Một giây sau, anh nắm lấy hai bả vai cô xoay một trăm tám mươi độ, để lưng cô đối diện với mình.



Thoáng nhìn thấy tay cô đang cầm chặt một bức thư màu xanh, ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lấy, thư rơi vào tay anh.



Lại đem người nào đó xoay lại như cũ.



Anh đem bức thư lắc lắc trước mặt cô: "Áo tình thú cũng có kiểu này à?"



Mục Sở:...!!!!



"Em nói xem, nếu anh đưa cái này cho chú Mục... "



Mục Sở gấp gáp muốn đoạt lại.



Cố Tần tựa hồ đã sớm đoán được, tay dài nhanh chóng đưa lên đỉnh đầu, nhìn cô trước mặt mình nhảy nhảy nhót nhót như con thỏ nhỏ, khóe môi khẽ cong nhẹ.



Cuối cùng vì không đoạt lại được, Mục Sở không phục mạnh miệng, hiển nhiên là thẹn quá hóa giận: "Cố Tần, anh dựa vào đâu mà đòi quản em!"



Ý cười trên mặt Cố Tần dần biến mất, người anh có chút cứng ngắc, cánh tay đang giơ cao bỗng hạ xuống.



Mục Sở nhân cơ hội này cướp lại bức thư.



Cô đang vui mừng, ngẩng đầu lên, phát hiện Cố Tần một mặt âm trầm đang nhìn mình.



Hoàng hôn đang buông xuống, trong phòng không bật đèn, ánh sáng nhìn có chút ảm đạm.



Đôi mắt phượng thâm thúy của anh nhìn qua, mang theo vài tia cảm xúc không rõ, môi mỏng mím thành một đường.



Anh hình như đang tức giận vì câu nói vừa rồi của cô.



Không khí xung quanh lập tức tẻ ngắt.



Trong lòng Mục Sở khẽ chột dạ, bỗng nhiên nghĩ tới anh đối xử rất tốt với mình.



Cô bị người khác ức hiếp, là anh ra mặt giúp cô.



Thân thể cô không thoải mái, cũng là anh tới trường đón cô về.



Anh mua cho cô quần áo, đồ dưỡng da, dụng cụ học tập, đồ dùng hàng ngày.



Giờ nói anh dựa vào gì mà quản chuyện của cô...



Cô hình như có chút... quá đáng.



Cố Tần vẫn một mực nhìn cô, rất lâu không mở miệng nói gì.



Lát sau, anh khẽ nở nụ cười tự giễu, nhàn nhạt thu lại ánh mắt, quay người.



Mục Sở thấy trong mắt anh lóe lên tia bi thương, lòng hơi hồi hộp một chút, lại thấy anh muốn đi, vội vàng đi tới níu ống tay áo của anh.



Cố Tần dừng lại, liếc qua cô, "Có việc gì sao?"



Mục Sở khẽ liếm mỗi, lời xin lỗi như mắc kẹt nơi cổ họng, không nói thành lời.



Do dự một hồi, cô đem lá thư kia đưa cho anh, "Cho anh, cho anh cả đấy."



"Không dám, dù gì cũng không có tư cách."



Ngữ khí anh nhàn nhạt, nhưng ngón tay lại siết chặt bức thư kia, tránh việc cô đòi lại.



Mục Sở ngược lại không có chú ý tới mấy chi tiết này, chỉ cho là anh vẫn chưa hết giận, vội nói: "Em ngày ngày ăn nhờ ở đậu nhà anh, không khác gì người của Cố gia là mấy, anh là ai cơ chứ, sao lại không có tư cách được?"



"Có, anh là người có tư cách nhất!!" Cô cho anh một "Like", thề son sắt: "Trong lòng em, anh là số 1."



Cố Tần gắng lắm mới không cong miệng cười, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: "Chính miệng em nói đấy."



Mục Sở nháy mắt: "Tất nhiên là em nói rồi, lại còn là nói thật đấy!"



Xử lí xong việc này, anh đi đến cạnh ghế sofa ngồi xuống.



Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Mục Sở nghiêng đầu nhìn qua, thấy con thỏ đế Cố Tích cuối cùng cũng biết đường trở về.



"Lại đây!" Mí mắt Cố Tần khẽ cụp xuống, giọng điệu có chút nghiêm khắc.



Cố Tích cười nhạt ha ha mấy tiếng, rất tự giác đứng chung một chỗ với Mục Sở.



Rồi lại lặng lẽ lùi về sau hai bước, để Mục Sở che nửa người cô nàng.



Đôi chân dài của anh khẽ bắt chéo, tay phải nhàn nhã gác trên thành ghế, tay trái khẽ lật qua lật lại bức thư kia.



Sau một lúc lâu, anh ung dung mở miệng: " Có biết hậu quả của việc yêu sớm bị phát hiện là gì không?"



Mục Sở ngước mắt, anh vừa lúc nhìn qua cô, nhả ra từng chữ rõ ràng: "Đánh gãy chân!"



Mục Sở: "... "



*Editor có lời muốn nói



Chanh: Không bù cho mình muốn yêu sớm cũng chịu huhu:(((( Bạn nào học ĐH rồi confirm cho mình phát xem có thật là lên ĐH sẽ được phát người yêu không nhỉ?



- ------------------



Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk



Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~



Mong mọi người ủng hộ ~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngoan, Đừng Nháo
  • Dạ Tử Tân
Chương 83...
Ngoan, Dỗ Anh
  • Dạ Tử Tân
Chương 70...
Ngoan, Hôn Anh
  • Dạ Tử Tân
Chương 51
Rể Ngoan Giá Đáo
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa
Chương 1111-1112

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom