-
Chương 160: Chương 133
Mặt Tống Nam Thời lạnh tanh nhìn mấy tu sĩ đầu rạp xuống đất trước mặt, trong nháy mắt, đột nhiên tràn ngập sầu lo với việc bọn họ có thể mang theo nổi một đám “trẩu tre” như vậy không.
Ngoài Linh kính, nhóm sư trưởng vừa rồi còn cảm động vì mấy lời họ nói đều đen mặt.
Người bên cạnh không khỏi dối lòng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì! Bọn họ có lòng có được, hiền lành chính trực, có thể thấy được ngày thường các ngươi dạy dỗ tốt.”
Lúc này sắc mặt nhóm sư trưởng mới đẹp một tí.
Trong Linh kính, Tống Nam Thời hít sâu một hơi, hỏi: “Còn có thể bò dậy không?”
Mấy thiếu niên: “Có thể, có thể.”
Bọn họ mặt xám mày tro bò dậy.
Tống Nam Thời hỏi: “Thời gian khẩn cấp, chúng ta phải tiếp tục lên đường, các ngươi còn chịu đựng được không?”
Mấy người nghe vậy, lập tức nhìn về phía lừa huynh ở bên cạnh Tống Nam Thời.
Sau đó bọn họ cảm thấy, bọn họ nhỏ yếu đáng thương như thế, lại bị thương, nói vậy thần thú này chính là tiên tử nhân từ chuẩn bị cho bọn họ.
Tiên tử thật sự dịu dàng lương thiện lại tri kỷ.
Bọn họ lập tức ưỡn ngực nói: “Có thể!”
Tống Nam Thời rất vừa lòng, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Sau đó nàng trèo lên lưng lừa huynh trước mặt bọn họ, vươn tay xuống dưới.
Mấy thiếu niên lập tức ngượng ngùng, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, ngại ngùng: “Thế này, thế này, sao có thể không biết xấu hổ?”
Sao có thể không biết xấu hổ để tiên tử kéo.
Một thiếu niên gan lớn hơn một ít, ngượng ngùng vươn tay nhỏ nóng lòng muốn thử...
Sau đó nghe được phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Nhờ một chút.”
Thiếu niên: “?”
Bọn họ dừng lại, không khỏi quay đầu.
Vân Chỉ Phong lạnh mặt đứng ở phía sau bọn họ: “Các ngươi cản đường ta.”
Hắn lập tức lướt qua đám thiếu niên, tiến lên nắm lấy tay Tống Nam Thời.
Thiếu niên duỗi tay: “...”
Tay nhỏ của hắn ta run rẩy ở trong gió lạnh.
Tống Nam Thời nghẹn cười, dùng sức kéo Vân Chỉ Phong lên.
Sự ngượng ngùng của các thiếu niên lập tức cứng lại trên mặt.
Ngoài Linh kính, nhóm sư trưởng sôi nổi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại không nhìn đám đệ tử mất mặt xấu hổ.
Người bên cạnh còn vô tâm an ủi: “Cảm xúc thiếu niên mà thôi, cảm xúc thiếu niên.”
Vân Chỉ Phong ngồi ở phía sau Tống Nam Thời, trên cao nhìn xuống nói: “Hiện tại, chúng ta có thể đi rồi.”
Các thiếu niên: “...”
Bọn họ nhìn xem hai người khỏe mạnh thoải mái trên thần thú, lại nhìn hai cái chân phát run do trọng thương của mình.
Bọn họ hỏi: “Đi... thế à?”
Thần thú kia không phải cho bọn họ à?
Tống Nam Thời giải thích: “Lừa huynh không cho người khác cưỡi nó, các ngươi có thể ngự kiếm đuổi kịp không? Nếu không thì...”
Nàng đang muốn nói nàng cho bọn họ mượn mệnh bàn thì thấy Vân Chỉ Phong dứt khoát vứt phi kiếm ra. Phi kiếm biến lớn ở giữa không trung, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với bọn họ: “Đi lên đi.”
Sau đó rất ôn hòa nói với Tống Nam Thời: “Chưa cần dùng mệnh bàn của nàng.”
Tống Nam Thời: “...”
Các tu sĩ: “...”
Bọn họ không khỏi cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lúc này Vân Chỉ Phong còn hỏi: “Có thể đi lên không? Cần ta đỡ các ngươi à?”
Mấy người lập tức kiên cường nói: “Không cần!”
Bọn họ bước hai chân phát run bò lên.
Vân Chỉ Phong chậc một tiếng.
Bọn họ mang theo một đám “thương binh” mặt xám mày tro lại lần nữa khởi hành.
Đám thiếu niên kia ngồi phi kiếm đi theo phía sau bọn họ, Tống Nam Thời ở phía trước thấy buồn cười.
Vân Chỉ Phong biết nàng đang cười gì, hắn bị cười đến tai hơi nóng, không khỏi nắm thật chặt tay của nàng, tỉnh bơ hỏi: “Buồn cười lắm à?”
Tống Nam Thời khụ một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh: “Buồn cười bình thường.”
Vân Chỉ Phong tin nàng mới là lạ.
Tống Nam Thời thấy thế, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn thoáng qua hướng Linh kính trong cảm giác.
Nàng không nhìn được bên ngoài, nhưng nàng cảm giác được người bên ngoài vẫn luôn nhìn bọn họ.
Mọi người ngoài Linh kính ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt hết sức nghiêm túc, giống như người hóng hớt say mê chuyện của người trẻ tuổi không phải bọn họ.
Yêu hoàng còn tỉnh rụi khống chế Linh kính đến gần hơn một chút.
Tống Nam Thời chậc một tiếng, thầm nói nhóm người bên ngoài này đang làm gì thế? Vì sao cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nàng duỗi tay chắn ở trước mặt hai người, quay đầu nhanh chóng hôn lên mặt Vân Chỉ Phong một cái.
Vân Chỉ Phong: “!”
Hắn theo bản năng muốn đuổi theo, Tống Nam Thời duỗi tay ấn ở trên môi hắn, khẽ nói: “Chờ ra ngoài đã.”
Trong lòng Vân Chỉ Phong không khỏi dâng lên sự xao động khó nén.
Nhưng chờ Tống Nam Thời buông tay, ngoài mặt hơi đỏ, hai người đã không còn gì khác thường.
Mọi người duỗi dài cổ xem: “...”
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì trong lúc đột nhiên đen xì kia!
Có cái gì mà đám già một đống tuổi bọn họ không thể xem à!
Cảm xúc của bọn họ quá mức kịch liệt, Yêu hoàng không khỏi khụ một tiếng, nói: “Phi lễ chớ coi! Người trẻ tuổi ấy mà, chính là như vậy. Bọn họ bận bịu ở bên trong, chúng ta cũng phải bố trí tốt ở bên ngoài. Bọn họ ra thì dễ giúp bọn họ một tay!”
Mọi người nghe vậy rối rít ho khan, nhìn trời, lại khôi phục dáng vẻ tiền bối cao nhân, sôi nổi bận rộn.
Nhưng các tu sĩ trẻ bị đẩy ra đầu tiên vẫn duỗi dài cổ.
Bọn họ không có việc gì! Bọn họ còn trẻ! Bọn họ có thể xem!!
Mà trong Thủy Kính Nguyệt, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong nhìn nhau cười.
Lừa huynh bị bọn họ cười đến ngọt ngấy, mũi phun phì phì, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Bọn họ đi thêm một lát, cảnh sắc xung quanh dần dần hoang vu.
Đôi mắt các thiếu niên phía sau lại sáng lên, không khỏi nói thầm: “Đây không phải chỗ mà chúng ta gặp phải đám người phái Thương Lan kia à?”
Tống Nam Thời nghe được, lập tức dừng lại, hỏi: “Phái Thương Lan? Các ngươi biết bọn họ ở đâu à? Hiện tại tình huống này, chúng ta tìm càng nhanh càng tốt.”
Sau đó thấy ánh mắt đám thiếu niên sáng lên, có vẻ hết sức tích cực.
Một tu sĩ trong đó lập tức nói: “Tại hạ biết! Tại hạ biết! Không lâu trước đây, bọn ta đụng phải đám ngốc... đám tu sĩ phái Thương Lan kia, bọn ta nói nhau... bọn ta hàn huyên vài câu thì thấy bọn họ đi về phía kia kìa!”
Ngón tay hắn ta chỉ về một hướng, hết sức hưng phấn.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cứ cảm thấy lời hắn ta là lạ, sự hưng phấn của bọn họ cũng kỳ lạ.
Cứ như không có ý tốt.
Nàng và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái.
Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Dẫn đường.”
Một đám tu sĩ “thương binh” có thể ngã sấp tại chỗ lập tức đầy tinh thần, dùng sức vỗ phi kiếm muốn nó đi nhanh lên.
Vân Chỉ Phong cạn lời điều khiển tốc độ phi kiếm nhanh hơn.
Mấy người đuổi về một hướng không bao lâu, quả nhiên thấy một đám tà ma vây công mấy tu sĩ. Tình hình những tu sĩ đó tốt hơn mấy thiếu niên nhưng cũng không hơn bao nhiêu cả.
Sắc mặt Tống Nam Thời sầm xuống, muốn cứu người.
Nhưng mà đám thiếu niên kia còn tích cực hơn cả Tống Nam Thời.
Bọn họ vỗ phi kiếm của Vân Chỉ Phong như thúc ngựa, kiêu ngạo hét lớn: “Mấy thằng ngu phái Thương Lan! Các ông đến cứu cháu đây!”
Tống Nam Thời vừa xuống lừa lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Mà bên đối diện cũng tuyệt, đã thảm thành như vậy, lúc này quay phắt đầu lại, phản ứng đầu tiên là mắng: “Gọi ai đồ ngu đấy!”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi.
Các ngươi tích cực muốn tới cứu người như vậy, hóa ra là muốn làm ông của đối phương à?
Nàng đột nhiên sầu lo.
Mang theo một đám người như vậy, nàng thật sự có thể làm được việc à?
Cùng nỗi sầu lo với Tống Nam Thời là Yêu hoàng.
Ông ta nhìn vào trong Linh kính, lại nhóm người già nhìn nhau nói lời cảm ơn đột nhiên bởi vì một câu “đồ ngu” mà đánh nhau tại chỗ, thở dài thườn thượt.
Tu Chân Giới này thật sự có một người đáng tin cậy không thế?
Mười lăm phút sau, Tống Nam Thời chết lặng ngồi dưới đất, nhìn hai đám người vừa chửi nhau ngu vừa băng bó cho nhau.
Nàng nghĩ đây có lẽ là tình hữu nghị của người trẻ tuổi.
Nàng lau mặt, hỏi: “Ta nói này các ngươi nghĩ kỹ chưa? Con đường phía trước nguy hiểm, ngươi muốn đi theo chúng ta hay không?”
Mọi người phái Thương Lan: “Nếu đồ ngu kia đi, chúng ta cũng đi!”
Tống Nam Thời: Được rồi.
Hai người chỉ có thể mang theo một đám người gian nan giãy giụa.
Trên đường, bọn họ còn gặp phải nhóm dược liệu không biết làm cách nào đã cắt đuôi được nhóm tà ma.
Bởi vì phía sau có quá nhiều “thương binh” nên Tống Nam Thời không ra tay với bọn chúng. Bọn chúng thấy thế cười nhạo: “Tống Nam Thời, ta còn tưởng rằng ngươi trăm phương nghìn kế giữ chân chúng ta là muốn lên tầng trên trước chúng ta một bước. Ai biết các ngươi lại dắt theo một đám vô dụng như vậy.”
Mặt một đám tu sĩ bị thương lẫn không bị thương phía sau lập tức đỏ lên, xúc động còn muốn ra tay.
Tống Nam Thời duỗi tay ngăn cản bọn họ, híp mắt nhìn về phía hai người.
Nàng nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể nhanh hơn chúng ta?”
Hai người khinh miệt nhìn thoáng qua tu sĩ phía sau bọn họ.
Tống Nam Thời bình tĩnh: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Quỷ Khanh cười ha ha: “Chờ xem? Vì sao ta phải chờ? Ta sẽ lên trước các ngươi một bước!”
Hai người lập tức biến mất ở tại chỗ.
Các tu sĩ phía sau tuổi trẻ khí thịnh đôi mắt giận đến sắp phun ra lửa, Vân Chỉ Phong lại không khỏi nhìn về phía Tống Nam Thời.
Nàng không phải người chịu thiệt thòi, nàng bị thiệt thòi sẽ trả đũa ngay tại chỗ. Điều này không hợp phong cách của nàng.
Sau đó thấy Tống Nam Thời nhìn về phía các tu sĩ tức giận bừng bừng phấn chấn phía sau, nhàn nhạt nói: “Tức giận?”
Có người lớn tiếng nói: “Đương nhiên.”
Tống Nam Thời lửa cháy đổ thêm dầu: “Tức giận có ích lợi gì? Nếu gã đi lên được trước thì có khi chúng ta đều phải ở lại nơi này.”
Lập tức có người cứng rắn nói: “Chúng ta sẽ không kéo chân sau!”
“Đúng! Chúng ta sẽ không kéo chân sau!”
“Chúng ta muốn cho bọn chúng xem sự lợi hại của chúng ta!”
“Chúng ta muốn che chở Tống tiên tử xông đến tầng cuối cùng!”
“Các huynh đệ! Lên!”
Một đám người trẻ như được tiêm máu gà, đến người tuổi lớn hơn ổn trọng hơn đều sôi trào nhiệt huyết.
Vân Chỉ Phong không khỏi nhìn về phía Tống Nam Thời.
Quả nhiên là... xấu bụng.
Cùng lúc đó, hắn nghe Tống Nam Thời cổ vũ: “Đúng! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây! Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Vân Chỉ Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Mà cùng lúc đó, ở bên kia, Giang Tịch cũng đang hô to “Chớ khinh thiếu niên nghèo” trong ánh mắt cá chết của Chư Tụ, mang theo một đám tu sĩ hoặc nhiệt huyết sôi trào hoặc cực kỳ mờ mịt lao về phía tà ma.
Nơi này như biến thành chiến trường chỉ thuộc về hắn, cả người hắn tản ra ánh sáng Long Ngạo Thiên. Dưới ánh sáng bao phủ, hắn như thấy được tu sĩ sôi nổi quỳ dưới giày mình, cúi đầu muốn bái.
Tốc độ tìm người tăng nhanh.
Chư Tụ cảm thấy sư huynh này của nàng ấy nhất định có bệnh.
Hoặc nói là khi người khác đụng đến sư huynh, người khác nhất định có bệnh.
Thật là lạ.
Chư Tụ sâu kín thở dài, móc ra quyển vở nhỏ ghi nhân số lần này tìm được, sau đó vung tay về phía sư huynh đã đánh xong tà ma, nói: “Đánh xong chưa? Đánh xong thì đuổi đến chỗ tiếp theo.”
Dây chuyền sản xuất thu tiểu đệ... à không, tìm người.
Nếu nói bên Giang Tịch là dây chuyền sản xuất tìm người thì bên Úc Tiêu Tiêu chính là dây chuyền sản xuất đập vỡ đầu.
Úc Tiêu Tiêu không được may cho lắm, không gặp được mấy người nhưng tà ma lại đụng phải không ít.
Những tà ma này còn đều là hình người.
Điều này là khiêu chiến rất lớn với Úc Tiêu Tiêu.
Vì thế, Trì Thuật An câm nín nhìn người trong lòng mình vừa hoảng sợ thét chói tai vừa một đấm vỡ một đầu.
Đám tu sĩ đầu tiên mà bọn họ gặp được, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Đám tu sĩ kia vốn thấy một nữ tử yếu ớt như tiểu sư muội bị vây trong đám tà ma, đang muốn không màng nguy hiểm cứu viện. Sau đó...
Là khuôn mặt đầu vỡ máu bắn.
Tà ma im lặng, bọn họ cũng im lặng.
Vì thế, khi tiểu sư muội đánh xong tà ma, nắm tay răng rắc bảo bọn họ đi cùng nàng ấy, những người này không nói hai lời lập tức đồng ý.
Đương nhiên, bọn họ không phải sợ hãi, bọn họ chỉ tôn kính nữ tráng sĩ này.
Mấy người, mỗi người một phong cách đi một vòng. Chờ khi bọn họ cảm thấy nơi này đã ổn rồi thì chạy về chỗ đã hẹn trước.
Sau khi mấy người dẫn theo đám người mênh mông cuồn cuộn tập hợp, nhìn thoáng qua nhau, đều phát hiện một chuyện.
Tống Nam Thời hỏi: “Hai người Phật Tử đâu?”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng đất rung núi chuyển, bọn họ quay đầu lại, thấy Phật Tử vác Lạc Thủy sư đệ, phía sau đi theo một đám tu sĩ... còn có một đoàn tà ma chạy vội về phía bọn họ.
Tống Nam Thời kinh hãi, nhịn không được quát: “Ngươi thọc vào tổ tà ma à?”
Phật Tử cực mừng: “Sao thí chủ biết?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng hít sâu một hơi: “Nghênh chiến!”
Quả nhiên, nàng không nên ôm ấp hi vọng gì với tổ đội Phật Tử thêm Lạc Thủy sư đệ.
Chờ khi mọi người giải quyết xong đàn tà ma này thì đã là chuyện của mười lăm phút sau rồi.
Mọi người thở hồng hộc ngồi ở trên núi xác biển máu, Tống Nam Thời đếm người.
“340 người.”
Nàng nói.
Lời này vừa ra, trong lòng mọi người đều nặng nề.
Có 428 tu sĩ đi vào, bọn họ không biết có bao nhiêu người bị đẩy ra, nhưng hiện tại số người này rõ ràng quá ít.
Bây giờ đếm, người không bị bắn ra ở tầng một cơ bản đều vào hai tầng. Nói cách khác nếu bọn họ đã tìm đủ người nói thì ngoài những người bị đẩy ra, tất nhiên có người đã ngã xuống nơi này.
Trong lòng mọi người ngoài Linh kính càng nặng nề.
Yêu hoàng nói: “28 người.”
Trừ người bị đẩy ra, bọn họ thiệt hại 28 tu sĩ.
Động tác của đám người Tống Nam Thời rất nhanh, số người như này đã rất ít. Nhưng dưới loại tình huống này, không ai dám nói mạng người ít.
Có người nhìn một vòng các tu sĩ trong Linh kính, không thấy được đệ tử nhà mình, ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ.
Tống Nam Thời không kịp nghĩ nhiều. Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Hiện tại bọn chúng nhanh hơn ta. Chúng ta phải đuổi kịp. Đi!”
Có người lại do dự hỏi: “Tiên tử, ngài mang theo chúng ta, thật sự không phải là trói buộc à?”
Vừa dứt lời đã có người cốc đầu hắn ta, hung dữ nói: “Trói buộc cái gì! Chúng ta phải đi mở đường cho tiên tử!”
Tống Nam Thời cười nói: “Đúng vậy, không sai! Các ngươi phải đi mở đường cho chúng ta.”
Ánh mắt nàng sắc bén ngẩng đầu nhìn lên trên, nói: “Chúng ta, đi!”
Nàng cứ vậy dẫn theo một đám “thương binh” bị Quyết Minh Tử bảo là trói buộc, sải bước đi về phía trước.
Âm thanh phía sau hỗn độn, nhưng Tống Nam Thời lại như từ này tiếng bước chân hỗn độn này tìm ra một loại kiên định như được trời định trước.
Là sự kiên định biết rõ núi có hổ nhưng vẫn lên núi, cũng là sự kiên định của Tống Nam Thời nàng biết rõ không thể mà vẫn làm.
Nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao Thẩm Bệnh Dĩ không học được quẻ Càn.
Bởi vì ông ta coi chúng sinh là con kiến. Ông ta không tin con kiến sẽ có thể tự cứu trước sóng gió động trời, ông ta không tin sinh mệnh có thể tự cứu.
Trước kia, Tống Nam Thời nàng cũng không tin.
Nàng luôn luôn cảm thấy, lấy tính cách bi quan lại tự phụ của nàng, cho dù nàng nắm giữ hai quẻ Càn - Khôn, có thể nắm giữ cũng chỉ là quẻ Khôn.
Nhưng may mắn, may mắn nàng gặp một đám người.
Nàng gặp một đám bị nàng coi là đồng môn trong sách, bọn họ bằng lòng đón nhận nàng.
Vì thế nàng bắt đầu đón nhận thế giới này.
Nàng còn gặp Vân Chỉ Phong, hắn nguyện ý yêu nàng.
Vì thế nàng bắt đầu yêu thế giới này.
Sau khi biết Vân Chỉ Phong là Vân Ma trong nguyên tác, có đôi khi nàng nghĩ vui đây cũng coi như là nàng cứu rỗi Vân Chỉ Phong nhỉ.
Nhưng sâu trong nội tâm nàng lại biết, là Vân Chỉ Phong và đám Giang Tịch cứu rỗi nàng.
Nếu không, trong những năm tháng dài dòng của tu sĩ, nàng chỉ lạnh lùng nhìn thế giới này, có lẽ nàng chính là Thẩm Bệnh Dĩ thứ hai.
Nhưng may mà có người giữ nàng lại.
Vì thế Thẩm Bệnh Dĩ lựa chọn quẻ Tử, nàng lựa chọn quẻ Sinh.
Cho nên nàng nguyện ý học cách coi trọng người khác, cũng coi trọng bản thân.
Tôn trọng sinh mệnh, cũng kính sợ sinh mệnh.
Nàng tin tưởng con kiến cũng có khả năng lật núi vượt biển.
Tống Nam Thời đi từng bước về phía trước. Mỗi một bước, linh khí quanh thân nàng đều đậm thêm một phần, nhưng nàng không phát hiện ra.
Tâm cảnh mà với người khác là còn khó đột phá hơn tu vi cũng tăng lên một tầng, nàng không phát hiện.
Bên cạnh có người nói: “Không tốt! Động tĩnh của chúng ta quá lớn, lại có một đám tà ma chặn đường.”
Bước chân Tống Nam Thời không ngừng, nói thẳng: “Thất thần làm gì! Đánh!”
Ngoài Linh kính, nhóm sư trưởng vừa rồi còn cảm động vì mấy lời họ nói đều đen mặt.
Người bên cạnh không khỏi dối lòng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì! Bọn họ có lòng có được, hiền lành chính trực, có thể thấy được ngày thường các ngươi dạy dỗ tốt.”
Lúc này sắc mặt nhóm sư trưởng mới đẹp một tí.
Trong Linh kính, Tống Nam Thời hít sâu một hơi, hỏi: “Còn có thể bò dậy không?”
Mấy thiếu niên: “Có thể, có thể.”
Bọn họ mặt xám mày tro bò dậy.
Tống Nam Thời hỏi: “Thời gian khẩn cấp, chúng ta phải tiếp tục lên đường, các ngươi còn chịu đựng được không?”
Mấy người nghe vậy, lập tức nhìn về phía lừa huynh ở bên cạnh Tống Nam Thời.
Sau đó bọn họ cảm thấy, bọn họ nhỏ yếu đáng thương như thế, lại bị thương, nói vậy thần thú này chính là tiên tử nhân từ chuẩn bị cho bọn họ.
Tiên tử thật sự dịu dàng lương thiện lại tri kỷ.
Bọn họ lập tức ưỡn ngực nói: “Có thể!”
Tống Nam Thời rất vừa lòng, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Sau đó nàng trèo lên lưng lừa huynh trước mặt bọn họ, vươn tay xuống dưới.
Mấy thiếu niên lập tức ngượng ngùng, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, ngại ngùng: “Thế này, thế này, sao có thể không biết xấu hổ?”
Sao có thể không biết xấu hổ để tiên tử kéo.
Một thiếu niên gan lớn hơn một ít, ngượng ngùng vươn tay nhỏ nóng lòng muốn thử...
Sau đó nghe được phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Nhờ một chút.”
Thiếu niên: “?”
Bọn họ dừng lại, không khỏi quay đầu.
Vân Chỉ Phong lạnh mặt đứng ở phía sau bọn họ: “Các ngươi cản đường ta.”
Hắn lập tức lướt qua đám thiếu niên, tiến lên nắm lấy tay Tống Nam Thời.
Thiếu niên duỗi tay: “...”
Tay nhỏ của hắn ta run rẩy ở trong gió lạnh.
Tống Nam Thời nghẹn cười, dùng sức kéo Vân Chỉ Phong lên.
Sự ngượng ngùng của các thiếu niên lập tức cứng lại trên mặt.
Ngoài Linh kính, nhóm sư trưởng sôi nổi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại không nhìn đám đệ tử mất mặt xấu hổ.
Người bên cạnh còn vô tâm an ủi: “Cảm xúc thiếu niên mà thôi, cảm xúc thiếu niên.”
Vân Chỉ Phong ngồi ở phía sau Tống Nam Thời, trên cao nhìn xuống nói: “Hiện tại, chúng ta có thể đi rồi.”
Các thiếu niên: “...”
Bọn họ nhìn xem hai người khỏe mạnh thoải mái trên thần thú, lại nhìn hai cái chân phát run do trọng thương của mình.
Bọn họ hỏi: “Đi... thế à?”
Thần thú kia không phải cho bọn họ à?
Tống Nam Thời giải thích: “Lừa huynh không cho người khác cưỡi nó, các ngươi có thể ngự kiếm đuổi kịp không? Nếu không thì...”
Nàng đang muốn nói nàng cho bọn họ mượn mệnh bàn thì thấy Vân Chỉ Phong dứt khoát vứt phi kiếm ra. Phi kiếm biến lớn ở giữa không trung, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với bọn họ: “Đi lên đi.”
Sau đó rất ôn hòa nói với Tống Nam Thời: “Chưa cần dùng mệnh bàn của nàng.”
Tống Nam Thời: “...”
Các tu sĩ: “...”
Bọn họ không khỏi cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lúc này Vân Chỉ Phong còn hỏi: “Có thể đi lên không? Cần ta đỡ các ngươi à?”
Mấy người lập tức kiên cường nói: “Không cần!”
Bọn họ bước hai chân phát run bò lên.
Vân Chỉ Phong chậc một tiếng.
Bọn họ mang theo một đám “thương binh” mặt xám mày tro lại lần nữa khởi hành.
Đám thiếu niên kia ngồi phi kiếm đi theo phía sau bọn họ, Tống Nam Thời ở phía trước thấy buồn cười.
Vân Chỉ Phong biết nàng đang cười gì, hắn bị cười đến tai hơi nóng, không khỏi nắm thật chặt tay của nàng, tỉnh bơ hỏi: “Buồn cười lắm à?”
Tống Nam Thời khụ một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh: “Buồn cười bình thường.”
Vân Chỉ Phong tin nàng mới là lạ.
Tống Nam Thời thấy thế, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn thoáng qua hướng Linh kính trong cảm giác.
Nàng không nhìn được bên ngoài, nhưng nàng cảm giác được người bên ngoài vẫn luôn nhìn bọn họ.
Mọi người ngoài Linh kính ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt hết sức nghiêm túc, giống như người hóng hớt say mê chuyện của người trẻ tuổi không phải bọn họ.
Yêu hoàng còn tỉnh rụi khống chế Linh kính đến gần hơn một chút.
Tống Nam Thời chậc một tiếng, thầm nói nhóm người bên ngoài này đang làm gì thế? Vì sao cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nàng duỗi tay chắn ở trước mặt hai người, quay đầu nhanh chóng hôn lên mặt Vân Chỉ Phong một cái.
Vân Chỉ Phong: “!”
Hắn theo bản năng muốn đuổi theo, Tống Nam Thời duỗi tay ấn ở trên môi hắn, khẽ nói: “Chờ ra ngoài đã.”
Trong lòng Vân Chỉ Phong không khỏi dâng lên sự xao động khó nén.
Nhưng chờ Tống Nam Thời buông tay, ngoài mặt hơi đỏ, hai người đã không còn gì khác thường.
Mọi người duỗi dài cổ xem: “...”
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì trong lúc đột nhiên đen xì kia!
Có cái gì mà đám già một đống tuổi bọn họ không thể xem à!
Cảm xúc của bọn họ quá mức kịch liệt, Yêu hoàng không khỏi khụ một tiếng, nói: “Phi lễ chớ coi! Người trẻ tuổi ấy mà, chính là như vậy. Bọn họ bận bịu ở bên trong, chúng ta cũng phải bố trí tốt ở bên ngoài. Bọn họ ra thì dễ giúp bọn họ một tay!”
Mọi người nghe vậy rối rít ho khan, nhìn trời, lại khôi phục dáng vẻ tiền bối cao nhân, sôi nổi bận rộn.
Nhưng các tu sĩ trẻ bị đẩy ra đầu tiên vẫn duỗi dài cổ.
Bọn họ không có việc gì! Bọn họ còn trẻ! Bọn họ có thể xem!!
Mà trong Thủy Kính Nguyệt, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong nhìn nhau cười.
Lừa huynh bị bọn họ cười đến ngọt ngấy, mũi phun phì phì, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Bọn họ đi thêm một lát, cảnh sắc xung quanh dần dần hoang vu.
Đôi mắt các thiếu niên phía sau lại sáng lên, không khỏi nói thầm: “Đây không phải chỗ mà chúng ta gặp phải đám người phái Thương Lan kia à?”
Tống Nam Thời nghe được, lập tức dừng lại, hỏi: “Phái Thương Lan? Các ngươi biết bọn họ ở đâu à? Hiện tại tình huống này, chúng ta tìm càng nhanh càng tốt.”
Sau đó thấy ánh mắt đám thiếu niên sáng lên, có vẻ hết sức tích cực.
Một tu sĩ trong đó lập tức nói: “Tại hạ biết! Tại hạ biết! Không lâu trước đây, bọn ta đụng phải đám ngốc... đám tu sĩ phái Thương Lan kia, bọn ta nói nhau... bọn ta hàn huyên vài câu thì thấy bọn họ đi về phía kia kìa!”
Ngón tay hắn ta chỉ về một hướng, hết sức hưng phấn.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cứ cảm thấy lời hắn ta là lạ, sự hưng phấn của bọn họ cũng kỳ lạ.
Cứ như không có ý tốt.
Nàng và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái.
Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Dẫn đường.”
Một đám tu sĩ “thương binh” có thể ngã sấp tại chỗ lập tức đầy tinh thần, dùng sức vỗ phi kiếm muốn nó đi nhanh lên.
Vân Chỉ Phong cạn lời điều khiển tốc độ phi kiếm nhanh hơn.
Mấy người đuổi về một hướng không bao lâu, quả nhiên thấy một đám tà ma vây công mấy tu sĩ. Tình hình những tu sĩ đó tốt hơn mấy thiếu niên nhưng cũng không hơn bao nhiêu cả.
Sắc mặt Tống Nam Thời sầm xuống, muốn cứu người.
Nhưng mà đám thiếu niên kia còn tích cực hơn cả Tống Nam Thời.
Bọn họ vỗ phi kiếm của Vân Chỉ Phong như thúc ngựa, kiêu ngạo hét lớn: “Mấy thằng ngu phái Thương Lan! Các ông đến cứu cháu đây!”
Tống Nam Thời vừa xuống lừa lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Mà bên đối diện cũng tuyệt, đã thảm thành như vậy, lúc này quay phắt đầu lại, phản ứng đầu tiên là mắng: “Gọi ai đồ ngu đấy!”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi.
Các ngươi tích cực muốn tới cứu người như vậy, hóa ra là muốn làm ông của đối phương à?
Nàng đột nhiên sầu lo.
Mang theo một đám người như vậy, nàng thật sự có thể làm được việc à?
Cùng nỗi sầu lo với Tống Nam Thời là Yêu hoàng.
Ông ta nhìn vào trong Linh kính, lại nhóm người già nhìn nhau nói lời cảm ơn đột nhiên bởi vì một câu “đồ ngu” mà đánh nhau tại chỗ, thở dài thườn thượt.
Tu Chân Giới này thật sự có một người đáng tin cậy không thế?
Mười lăm phút sau, Tống Nam Thời chết lặng ngồi dưới đất, nhìn hai đám người vừa chửi nhau ngu vừa băng bó cho nhau.
Nàng nghĩ đây có lẽ là tình hữu nghị của người trẻ tuổi.
Nàng lau mặt, hỏi: “Ta nói này các ngươi nghĩ kỹ chưa? Con đường phía trước nguy hiểm, ngươi muốn đi theo chúng ta hay không?”
Mọi người phái Thương Lan: “Nếu đồ ngu kia đi, chúng ta cũng đi!”
Tống Nam Thời: Được rồi.
Hai người chỉ có thể mang theo một đám người gian nan giãy giụa.
Trên đường, bọn họ còn gặp phải nhóm dược liệu không biết làm cách nào đã cắt đuôi được nhóm tà ma.
Bởi vì phía sau có quá nhiều “thương binh” nên Tống Nam Thời không ra tay với bọn chúng. Bọn chúng thấy thế cười nhạo: “Tống Nam Thời, ta còn tưởng rằng ngươi trăm phương nghìn kế giữ chân chúng ta là muốn lên tầng trên trước chúng ta một bước. Ai biết các ngươi lại dắt theo một đám vô dụng như vậy.”
Mặt một đám tu sĩ bị thương lẫn không bị thương phía sau lập tức đỏ lên, xúc động còn muốn ra tay.
Tống Nam Thời duỗi tay ngăn cản bọn họ, híp mắt nhìn về phía hai người.
Nàng nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể nhanh hơn chúng ta?”
Hai người khinh miệt nhìn thoáng qua tu sĩ phía sau bọn họ.
Tống Nam Thời bình tĩnh: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Quỷ Khanh cười ha ha: “Chờ xem? Vì sao ta phải chờ? Ta sẽ lên trước các ngươi một bước!”
Hai người lập tức biến mất ở tại chỗ.
Các tu sĩ phía sau tuổi trẻ khí thịnh đôi mắt giận đến sắp phun ra lửa, Vân Chỉ Phong lại không khỏi nhìn về phía Tống Nam Thời.
Nàng không phải người chịu thiệt thòi, nàng bị thiệt thòi sẽ trả đũa ngay tại chỗ. Điều này không hợp phong cách của nàng.
Sau đó thấy Tống Nam Thời nhìn về phía các tu sĩ tức giận bừng bừng phấn chấn phía sau, nhàn nhạt nói: “Tức giận?”
Có người lớn tiếng nói: “Đương nhiên.”
Tống Nam Thời lửa cháy đổ thêm dầu: “Tức giận có ích lợi gì? Nếu gã đi lên được trước thì có khi chúng ta đều phải ở lại nơi này.”
Lập tức có người cứng rắn nói: “Chúng ta sẽ không kéo chân sau!”
“Đúng! Chúng ta sẽ không kéo chân sau!”
“Chúng ta muốn cho bọn chúng xem sự lợi hại của chúng ta!”
“Chúng ta muốn che chở Tống tiên tử xông đến tầng cuối cùng!”
“Các huynh đệ! Lên!”
Một đám người trẻ như được tiêm máu gà, đến người tuổi lớn hơn ổn trọng hơn đều sôi trào nhiệt huyết.
Vân Chỉ Phong không khỏi nhìn về phía Tống Nam Thời.
Quả nhiên là... xấu bụng.
Cùng lúc đó, hắn nghe Tống Nam Thời cổ vũ: “Đúng! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây! Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Vân Chỉ Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Mà cùng lúc đó, ở bên kia, Giang Tịch cũng đang hô to “Chớ khinh thiếu niên nghèo” trong ánh mắt cá chết của Chư Tụ, mang theo một đám tu sĩ hoặc nhiệt huyết sôi trào hoặc cực kỳ mờ mịt lao về phía tà ma.
Nơi này như biến thành chiến trường chỉ thuộc về hắn, cả người hắn tản ra ánh sáng Long Ngạo Thiên. Dưới ánh sáng bao phủ, hắn như thấy được tu sĩ sôi nổi quỳ dưới giày mình, cúi đầu muốn bái.
Tốc độ tìm người tăng nhanh.
Chư Tụ cảm thấy sư huynh này của nàng ấy nhất định có bệnh.
Hoặc nói là khi người khác đụng đến sư huynh, người khác nhất định có bệnh.
Thật là lạ.
Chư Tụ sâu kín thở dài, móc ra quyển vở nhỏ ghi nhân số lần này tìm được, sau đó vung tay về phía sư huynh đã đánh xong tà ma, nói: “Đánh xong chưa? Đánh xong thì đuổi đến chỗ tiếp theo.”
Dây chuyền sản xuất thu tiểu đệ... à không, tìm người.
Nếu nói bên Giang Tịch là dây chuyền sản xuất tìm người thì bên Úc Tiêu Tiêu chính là dây chuyền sản xuất đập vỡ đầu.
Úc Tiêu Tiêu không được may cho lắm, không gặp được mấy người nhưng tà ma lại đụng phải không ít.
Những tà ma này còn đều là hình người.
Điều này là khiêu chiến rất lớn với Úc Tiêu Tiêu.
Vì thế, Trì Thuật An câm nín nhìn người trong lòng mình vừa hoảng sợ thét chói tai vừa một đấm vỡ một đầu.
Đám tu sĩ đầu tiên mà bọn họ gặp được, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Đám tu sĩ kia vốn thấy một nữ tử yếu ớt như tiểu sư muội bị vây trong đám tà ma, đang muốn không màng nguy hiểm cứu viện. Sau đó...
Là khuôn mặt đầu vỡ máu bắn.
Tà ma im lặng, bọn họ cũng im lặng.
Vì thế, khi tiểu sư muội đánh xong tà ma, nắm tay răng rắc bảo bọn họ đi cùng nàng ấy, những người này không nói hai lời lập tức đồng ý.
Đương nhiên, bọn họ không phải sợ hãi, bọn họ chỉ tôn kính nữ tráng sĩ này.
Mấy người, mỗi người một phong cách đi một vòng. Chờ khi bọn họ cảm thấy nơi này đã ổn rồi thì chạy về chỗ đã hẹn trước.
Sau khi mấy người dẫn theo đám người mênh mông cuồn cuộn tập hợp, nhìn thoáng qua nhau, đều phát hiện một chuyện.
Tống Nam Thời hỏi: “Hai người Phật Tử đâu?”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng đất rung núi chuyển, bọn họ quay đầu lại, thấy Phật Tử vác Lạc Thủy sư đệ, phía sau đi theo một đám tu sĩ... còn có một đoàn tà ma chạy vội về phía bọn họ.
Tống Nam Thời kinh hãi, nhịn không được quát: “Ngươi thọc vào tổ tà ma à?”
Phật Tử cực mừng: “Sao thí chủ biết?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng hít sâu một hơi: “Nghênh chiến!”
Quả nhiên, nàng không nên ôm ấp hi vọng gì với tổ đội Phật Tử thêm Lạc Thủy sư đệ.
Chờ khi mọi người giải quyết xong đàn tà ma này thì đã là chuyện của mười lăm phút sau rồi.
Mọi người thở hồng hộc ngồi ở trên núi xác biển máu, Tống Nam Thời đếm người.
“340 người.”
Nàng nói.
Lời này vừa ra, trong lòng mọi người đều nặng nề.
Có 428 tu sĩ đi vào, bọn họ không biết có bao nhiêu người bị đẩy ra, nhưng hiện tại số người này rõ ràng quá ít.
Bây giờ đếm, người không bị bắn ra ở tầng một cơ bản đều vào hai tầng. Nói cách khác nếu bọn họ đã tìm đủ người nói thì ngoài những người bị đẩy ra, tất nhiên có người đã ngã xuống nơi này.
Trong lòng mọi người ngoài Linh kính càng nặng nề.
Yêu hoàng nói: “28 người.”
Trừ người bị đẩy ra, bọn họ thiệt hại 28 tu sĩ.
Động tác của đám người Tống Nam Thời rất nhanh, số người như này đã rất ít. Nhưng dưới loại tình huống này, không ai dám nói mạng người ít.
Có người nhìn một vòng các tu sĩ trong Linh kính, không thấy được đệ tử nhà mình, ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ.
Tống Nam Thời không kịp nghĩ nhiều. Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Hiện tại bọn chúng nhanh hơn ta. Chúng ta phải đuổi kịp. Đi!”
Có người lại do dự hỏi: “Tiên tử, ngài mang theo chúng ta, thật sự không phải là trói buộc à?”
Vừa dứt lời đã có người cốc đầu hắn ta, hung dữ nói: “Trói buộc cái gì! Chúng ta phải đi mở đường cho tiên tử!”
Tống Nam Thời cười nói: “Đúng vậy, không sai! Các ngươi phải đi mở đường cho chúng ta.”
Ánh mắt nàng sắc bén ngẩng đầu nhìn lên trên, nói: “Chúng ta, đi!”
Nàng cứ vậy dẫn theo một đám “thương binh” bị Quyết Minh Tử bảo là trói buộc, sải bước đi về phía trước.
Âm thanh phía sau hỗn độn, nhưng Tống Nam Thời lại như từ này tiếng bước chân hỗn độn này tìm ra một loại kiên định như được trời định trước.
Là sự kiên định biết rõ núi có hổ nhưng vẫn lên núi, cũng là sự kiên định của Tống Nam Thời nàng biết rõ không thể mà vẫn làm.
Nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao Thẩm Bệnh Dĩ không học được quẻ Càn.
Bởi vì ông ta coi chúng sinh là con kiến. Ông ta không tin con kiến sẽ có thể tự cứu trước sóng gió động trời, ông ta không tin sinh mệnh có thể tự cứu.
Trước kia, Tống Nam Thời nàng cũng không tin.
Nàng luôn luôn cảm thấy, lấy tính cách bi quan lại tự phụ của nàng, cho dù nàng nắm giữ hai quẻ Càn - Khôn, có thể nắm giữ cũng chỉ là quẻ Khôn.
Nhưng may mắn, may mắn nàng gặp một đám người.
Nàng gặp một đám bị nàng coi là đồng môn trong sách, bọn họ bằng lòng đón nhận nàng.
Vì thế nàng bắt đầu đón nhận thế giới này.
Nàng còn gặp Vân Chỉ Phong, hắn nguyện ý yêu nàng.
Vì thế nàng bắt đầu yêu thế giới này.
Sau khi biết Vân Chỉ Phong là Vân Ma trong nguyên tác, có đôi khi nàng nghĩ vui đây cũng coi như là nàng cứu rỗi Vân Chỉ Phong nhỉ.
Nhưng sâu trong nội tâm nàng lại biết, là Vân Chỉ Phong và đám Giang Tịch cứu rỗi nàng.
Nếu không, trong những năm tháng dài dòng của tu sĩ, nàng chỉ lạnh lùng nhìn thế giới này, có lẽ nàng chính là Thẩm Bệnh Dĩ thứ hai.
Nhưng may mà có người giữ nàng lại.
Vì thế Thẩm Bệnh Dĩ lựa chọn quẻ Tử, nàng lựa chọn quẻ Sinh.
Cho nên nàng nguyện ý học cách coi trọng người khác, cũng coi trọng bản thân.
Tôn trọng sinh mệnh, cũng kính sợ sinh mệnh.
Nàng tin tưởng con kiến cũng có khả năng lật núi vượt biển.
Tống Nam Thời đi từng bước về phía trước. Mỗi một bước, linh khí quanh thân nàng đều đậm thêm một phần, nhưng nàng không phát hiện ra.
Tâm cảnh mà với người khác là còn khó đột phá hơn tu vi cũng tăng lên một tầng, nàng không phát hiện.
Bên cạnh có người nói: “Không tốt! Động tĩnh của chúng ta quá lớn, lại có một đám tà ma chặn đường.”
Bước chân Tống Nam Thời không ngừng, nói thẳng: “Thất thần làm gì! Đánh!”
Bình luận facebook