Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 20
Ngoại Tình Với Bố Chồng
Phần 20
Trinh cầm chiếc muỗng, bắt đầu thưởng thức những muỗng đầu tiên.
Cô chặc lưỡi :
– Công nhận anh nấu ngon thật, cứ ngỡ một thiếu gia như anh sẽ không thích làm những thứ này chứ.
Hưng cười gượng :
– Ừ, ngon thì ăn nhiều vào.. Tôi nấu nhiều lắm, hết tôi lại lấy thêm..
***
Sau khi gặp gỡ đối tác, kí được hợp đồng, Thế Kiệt được mời đi tham quan một trong những chuỗi nhà hàng kiêm khách sạn mới mở của họ.
Từng khu vực được bày trí rất đẹp mắt, mô hình hiện đại, Kiệt rất hài lòng, không hổ danh là một trong những đất nước có nền kinh tế phát triển nhất hiện nay.
Xong xuôi một vòng, họ dừng chân lại phòng vip để ăn uống Chúc mừng sự hợp tác, khi cánh cửa vừa mở, người con gái ấy bê thức ăn vào, Kiệt phải cố bình tĩnh, cố đè nén bao cảm xúc dâng lên cuồn cuộn để không đứng lên mà ôm chầm lấy cô ấy.
Khỏi phải nói, Trinh bất động khi thấy Kiệt, cô cứ ngỡ mình hoa mắt, quản lý phải gọi mấy lần cô mới bừng tỉnh mà đi lại bàn,đặt thức ăn xuống, giây phút đứng gần nhau, tim Trinh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đập mạnh và liên hồi.
Trinh toang bước đi thì Kiệt nhanh miệng lên tiếng :
– Tôi cần một phục vụ người Việt..
Quản lý :
– Có ngay thưa ngài.
Quản lý bảo Trinh sang đứng bên cạnh Kiệt rót rượu, dù muốn dù không Trinh cũng không thể làm trái ý, cúi gằm di chuyển đến.
Trinh đứng đấy, cô len lén nhìn trộm Kiệt, nhìn cách anh giao tiếp một cách thuần thục bằng mấy loại ngôn ngữ, thi thoảng cô rót cho anh một ly rượu, không biết là vô ý hay cố tình mà bàn tay anh phía dưới cứ chạm vào tay cô, khiến cô rụt rè rút lại.. Miệng thì vẫn nói, tay anh vẫn tìm kiếm tay Trinh mà nắm chặt, lực nắm rất mạnh, khiến bàn tay nhỏ nhắn kia bị giữ chặt, không thoát được.
Buổi tiệc kết thúc, họ bắt tay rồi tiễn Kiệt ra tận bên ngoài để anh về lại khách sạn, tất nhiên Trinh ở lại dọn dẹp hiện trường này.. Cô vừa làm vừa mông lung suy nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ, một nụ cười cũng không có, tại sao ông ấy còn đùa giỡn với Trinh làm gì.
Hết giờ làm Trinh thay quần áo rồi xách túi lững thững ra về, hôm nay Thế Hưng có việc nên cô đi bộ, thật ra cô vẫn thích đi bộ hơn, được ngắm nhìn cảnh vật, được đưa tay ra hứng những hạt tuyết trắng và cảm nhận cái lạnh se se của tiết trời. Cô vừa đi lòng ngổn ngang bao thứ, đột nhiên một tiếng gọi thân quen cất lên :
– Trinh.
Dù không quay lại, không nhìn thấy, nhưng Trinh biết rõ người ấy là ai.
Thế Kiệt bước nhanh về phía trước, gương mặt lạnh băng kèm giọng nói u hoài :
– Tại sao?
Trinh không đáp, mà nhìn sâu vào đôi mắt vướng buồn ấy, một chút nhói lòng, một chút khó thở..
Thế Kiệt :
– Sao không nói?
– Tôi không hiểu ý ông chủ là gì? Tôi còn có việc, xin phép.
Trinh bước đi, bước qua người Kiệt, nhưng đôi tay đã bị anh chụp lấy, lôi lại :
– Muốn trốn?
Kiệt vẫn vậy, vẫn hết sức kiệm lời như những ngày đầu gặp gỡ, nhưng hàm ý sâu xa trong từng lời nói, Trinh có hiểu được.
Trinh cười nhẹ, trốn ư, tại sao cô phải trốn một kẻ muốn đưa cô vào cửa tử, tại sao cô phải trốn cha của con mình. Đáng lẽ cô nên hận anh, căm thù anh, nhưng không, trái tim cô vẫn không thể làm thế, vẫn giữ nguyên vẹn những cảm xúc đặc biệt.
– Sao tôi phải trốn chứ?
– Vậy sao em lại sang đi không một lời giải thích, có biết tôi đã tìm kiếm em thế nào không?
Trinh xoay người lại, nhếch mép :
– Ông tìm tôi làm gì, như vậy chưa đủ sao?
Kiệt chau cặp mày rậm, ánh mắt khó hiểu :
– Ý em là gì?
– Là gì thì ông hiểu rõ hơn tôi, số tiền tôi nợ nhất định tôi sẽ cố gắng để trả đủ, xin ông cho tôi chút thời gian.
– Trinh, em nghĩ tôi là tính toán vậy sao?
Trinh gỡ bỏ tay Kiệt ra khỏi tay mình, cảm nhận rõ tay Thế Kiệt rất lạnh, có lẽ, Thế Kiệt đã đợi ở đây rất lâu rồi.
– Tôi không biết và cũng không muốn biết, nợ thì phải trả, tôi không muốn kiếp này nợ ai gì cả, nhất là ông. Trịnh Thế Kiệt.. Xin phép..
Trinh đi, nói đúng hơn là chạy, cô ôm miệng chạy băng qua đường, và rồi..
Két.. Két..
Kiệt hét lên :
– Trinh cẩn thận..
Âm thanh rít dài lên, bánh xe ma sát cực mạnh với lòng đường tạo nên tiếng động rất chói tai.
Thế Kiệt như bay chạy đến, Trinh đã nằm sóng soài dưới đường, đôi môi mấp máy, ôm bụng, thều thào :
– Cứu. Con…
Rồi ngất lịm, phút chốc nền tuyết trắng đã pha trộn nước hồng, loang lổ khắp chỗ.
KIỆT bế thóc Trinh lên, chạy đến đỗ trước mặt mà đưa đến bệnh viện.
Anh ôm Trinh vào lòng, máu từ người Trinh chảy ra ướt sũng chiếc áo của anh, đôi mắt cô ấy giờ nhắm nghiền lại, khuôn môi chúm chím hồng hào dù trời lạnh giá.
– Trinh, Trinh.. Tỉnh lại đi em.. (nói với người đang lái xe) Please hurry.. (làm ơn nhanh lên)
Người lái xe :
– Tôi đang cố gắng (nói tiếng anh)
Chưa bao giờ Thế Kiệt run sợ như lúc này, anh sợ Trinh sẽ ngủ mãi, không bao giờ tỉnh dậy, anh lay lay người cô, nhưng cô vẫn vậy, im lìm không đáp lại lời anh.
– Trinh, tôi sợ thật đấy, tỉnh lại đi em. Trinh.. (mắt đã đỏ).
Người lái xe :
– Anh bình tĩnh sắp đến rồi.. ( nói tiếng anh nhưng em ghi tiếng Việt cho mọi người dễ hiểu nhé).. Lạy chúa đến rồi…
Kiệt đẩy cửa ẵm Trinh chạy vào trong, y tá cũng đồng thời đem đến xe đẩy băng ca để đặt Trinh lên, đẩy vào trong..
Kiệt vừa nắm tay Trinh vừa gọi :
– Trinh.. Trinh ơi… Trả lời tôi đi..
Đến cửa phòng cấp cứu y tá cản lại, không cho Kiệt vào :.
– Xin lỗi, anh không thể vào, xin vui lòng đợi bên ngoài.
Kiệt đi qua đi lại không biết bao nhiêu lượt, nhìn ánh đèn sáng trưng trong đấy lòng không khỏi nóng ruột , vài bác sĩ nữa chạy vào, anh chụp tay một người lại hỏi :
– Cô ấy sao rồi?
Bác sĩ :
– Đứa bé đang gặp nguy hiểm.
Bà ấy tháo tay Kiệt ra rồi đi nhanh vào trong phòng cấp cứu, để lại anh với tận cùng bỡ ngỡ, cô ấy có thai sao?
Kiệt ngây người một lúc mới hoàn hồn trở lại, rõ ràng anh không hề nghe lầm, bác sĩ bảo cô ấy có thai, cô ấy có thai đấy..
Tầm một tiếng sau thì cửa mở, các bác sĩ lần lượt đi ra, Kiệt nhanh chóng tiến đến hỏi
– bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?
Một bác sĩ có vẻ lớn nhất trong đấy, tháo khẩu trang ra rồi trả lời :
– Tạm thời đã ổn nhưng thai đang rất yếu do va chạm mạnh dẫn đến bị động, chúng tôi cần theo dõi thêm, nhưng không chắc sẽ giữ được, cậu nên chuẩn bị tâm lý..
Họ rời đi, Kiệt cũng vội vã chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt, Trinh của anh nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu, tay đầy dây dẫn.. Anh ngồi xuống, cầm bàn tay Trinh , đưa lên miệng hôn rồi gục đầu vào đấy khẽ nói :
– Trinh, sao lại không nói cho tôi biết? Có phải em đã rất mệt, rất khó chịu phải không? (im lặng một lúc rồi nói tiếp) hay em giận tôi đến muộn, ừ, là lỗi của tôi, tôi biết lỗi rồi, em đừng giận dai như vậy, về nhà thôi.. Tôi rất nhớ em..
Kiệt một mình thủ thỉ, tay vuốt dọc chiếc gò má đã phính ra một chút, anh cười mếu :
– Em xem, em đã lên cân thế này mà tôi không nhận ra, tôi thật tệ, em dậy đi tôi đưa em về nhà, sẽ nấu cho em thật nhiều món ăn ngon, sẽ chăm em đến béo lăn luôn, có chịu không?
– Anh đang nói gì vậy?
Thế Hưng nói không quá lớn nhưng lời nói lại mang sự kháng cự, Hưng lướt sang Trinh một cái rồi nói tiếp :.
– Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. Tôi nghĩ mình cần nói rõ với anh một số chuyện.
Kiệt lưu luyến nhìn Trinh rồi đặt tay cô xuống một cách nhẹ nhàng nhất. Di chuyển theo Thế Hưng ra ngoài.
Tại hành lang hai bóng dáng cao lớn đứng đối diện với nhau, Hưng mở lời trước :
– Có lẽ anh đã hiểu lầm, cái thai đó, là của tôi.
Kiệt trợn trừng đôi mắt phượng:
– Mày Nói gì?
Hưng khẳng định :
– Tôi là ba của đứa trẻ trong bụng Trinh, mong anh đừng hiểu lầm mà phát ngôn bậy bạ. Cô ấy sẽ làm em dâu anh, anh nên giữ khoảng cách một chút, đừng động tay động chân như lúc nãy, tôi không thích.
Khuôn mặt Kiệt giờ đông cứng, con ngươi rực đỏ, anh túm lấy cổ áo Thế Hưng mà hét vào mặt :
– Mày nói lại tao xem? Thai nào là của mày? Hừ, mày cả gan đưa cô ấy đi tao còn chưa tính sổ giờ lại muốn lý gián bọn tao à, Trịnh Thế Hưng , mày là thằng hèn? Tao không có đứa em như mày?
Hưng cười ha hả :
– Anh không tin, được thôi, đợi Trinh tỉnh thì hỏi cô ấy, xem xem ai mới là chủ nhân của cái thai đó, (nhếch mép) anh tốt nhất nên về mà làm tròn bổn phận của một người chồng người cha, chứ không phải chạy đến đây giành giật với tôi..
Kiệt chau mày:
– Sao mày biết Yến về?
– Chuyện gì tôi không biết, biết anh đã đổ đốn ra sau trong khoảng thời gian vừa qua.. Anh Kiệt, phụ nữ đẹp nhiều vô kể, đừng cố tranh những gì vốn không thuộc về mình.. Buông tha cho Trinh đi, để cô ấy sống bình yên khoảng đời còn lại.. Cô ấy khổ đủ rồi.. Buông đi…
Kiệt mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi tay cũng theo đã buông lõng..
– Chăm sóc cô ấy cho tốt..
Bóng lưng cao cao đổ xuống nền gạch lạnh lẽo, Kiệt ủ rủ bước đi, qua khe cửa kính, anh nhìn Trinh một lần nữa rồi lặng lẽ ra về.. Bóng anh dần khuất, thì trong này Trinh cũng dần tỉnh..
Mở mắt ra là một màu trắng của trần nhà, xung quanh vài thiết bị kêu tít tít, Trinh đảo mắt nhìn khắp nơi, Không lẽ là mơ, rõ ràng cô nghe giọng của Thế Kiệt, còn cảm nhận được nụ hôn của anh, vậy anh đâu.
Cô vội sờ tay lên bụng, bé con của cô có sao không, vẫn còn ở trong người cô đúng không?
Lạch cạch, lạch cạch..
Trinh quán tính xoay ra.. Nhưng không phải.. Là Thế Hưng..
– Em tỉnh rồi!
Có chút hụt hẫng, chút tiếc nuối hiện hữu trong Trinh, cô không biết vì sao nữa, đáng lẽ cô không cho phép mình được nhớ anh được nghĩ về anh, nhưng càng cố ép thì hình ảnh về anh càng rõ rệt, nhớ cách anh cốc đầu bảo cô ngốc khi làm tài liệu sai, nhớ những lúc đi ăn, anh gở cả đống hải sản cho cô và Thế Hải, còn nhẹ nhàng lấy nhặt thức ăn cô làm lem luốc, những hồi ức đó, sau cứ hiện rõ mồn một., làm cô đau thế này..
– Trinh, em không sao chứ, sao lại khóc..
– Tôi không sao? THẾ Hưng, đứa bé..?
-Yên tâm đứa bé không sao cả.
– Là anh đã đưa tôi vào bệnh viện ?
Hưng lắc đầu :
– Không.. Một người đi đường đã đưa em vào đây , xong Kate thấy em nên gọi cho tôi.. May là tôi chưa về nước.Trinh, sao lại bất cẩn vậy, có chuyện gì sao? Nói tôi biết được không?
– Không có gì, chỉ là tối qua đường nhưng không chú ý, nên mới xảy ra tai nạn.
– Lần sau nhớ chú ý một chút, để tôi ra ngoài mua cho chút cháo..
– Hưng… Ông chủ..
– Anh ta về nước rồi sẽ không đến đâu, em đừng đợi..
Ra khỏi phòng, Hưng dựa người vào bức tường lạnh ngắt, anh thở dài.. Để cô ấy quên được, sẽ là một thời gian rất dài, anh giơ viên thuốc lên, tiến đến thùng rác rồi vứt vào.
***
Tại khách sạn
Thế Kiệt sau khi tắm rửa sạch sẽ liền gọi trợ lý qua :
– Tôi có việc sẽ ở lại khoảng một tuần, việc công ty giao cho cậu xử lí, còn nữa, điều tra khoảng thời gian vừa qua Kiều Yến đã ở đâu, làm những gì, xem cô ta có thường xuyên liên lạc với Thế Hưng không?
Trợ lý :
– Sao lại liên quan đến cậu Hưng?
– Tôi vừa gặp nó, nó biết chuyện Yến về nước và đòi quay lại với tôi, tôi nghi ngờ mọi chuyện là do bọn chúng sắp xếp, Nhã Thục là bị chúng bẫy. À nhớ cho người để ý con Hoa, nó rất đáng nghi.
– Tôi biết rồi thưa giám đốc, vậy xin phép, tôi về chuẩn bị về nước.
Kiệt gật đầu.. Cũng rời khỏi phòng bắt taxi đến bệnh viện.
Lúc này trong bệnh viện Hưng đang bón cháo cho Trinh.
Thế Hưng :
– Em ăn thêm đi, ăn cho em bé nữa.
– Tôi no rồi..
Hưng đặt bát cháo lên bàn, hơi càu nhàu :
– Em đừng như vậy, phải lo sức khoẻ của mình chứ! Ăn ít thế này làm sao đủ chất?
– Tôi thật sự no rồi, tôi hơi mệt, anh ra ngoài đi..
– Trinh… (Hưng hơi lớn tiếng)..Em đừng như thế nữa được không? Tôi đã nói anh ta sắp cưới vợ, sắp cưới vợ rồi.. Em đúng lúc nào cũng mặt ủ mày rủ nữa..kết quả vẫn không thể thay đổi được, em hãy nghĩ đến tương lai, đến đứa nhỏ mà vực dậy đi Trinh..
Trinh không nói, chỉ khóc thôi, cô vô thức sờ lên bụng nhỏ nhắn của mình. Nơi đây có một mầm sống đang phát triển, tuy nó chưa cử động, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng, cô cảm nhận được sợi dây gắn kết đã rất bền chặt..
Thấy Trinh khóc, Hưng ngồi bên cạnh, nhỏ giọng :
– Tôi xin lỗi, đáng nhẽ ra không nên lớn tiếng với em, nhưng Trinh à, em mà cứ thế tôi khó chịu lắm.. Tôi chỉ muốn em phấn chấn lên, lạc quan lên, không phải bi lụy như vậy, chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ chăm sóc mẹ con em suốt đời, tôi sẽ xem nó như là con ruột, tôi hứa đấy..
Hưng càng nói Trinh càng khóc, không hiểu vì sao nước mắt cô cứ rơi mãi không thôi. Những lời lẽ này thật làm cô xúc động, nhưng chỉ là xúc động, chứ không phải là rung động..
Cô nói trong nấc nghẹn :
– Thế Hưng.. Tôi biết anh rất tốt với mẹ con tôi nhưng…. Có những thứ đã khắc cốt ghi tâm thì ngàn đời vẫn không quên được… Tôi đối với Thế Kiệt chính là như vậy.. Xin lỗi..
Một lời nói, hai người đau lòng, một lời nói, vạn năm không đổi..
Rầm..
Cánh cửa bật tung.. Nhanh như cắt Kiệt xông vào đấm vào mặt Hưng ngã lăn cù từ trên giường văng xuống sàn.
Chưa dừng lại, anh tiếp tục lao đến giáng vài cái nữa đến nổi máu mũi Hưng chảy ra ròng ròng, Hưng quá bất ngờ không kịp phản ứng, mà nói đúng hơn Hưng cũng không thể đánh lại Kiệt được, chỉ biết trân mình chịu đựng cơn thịnh nộ của Thế Kiệt.
_ Trịnh Thế Hưng, mày là thằng tồi..
Đấm đá liên tục, máu tuôn ra đến ướt bàn tay của Kiệt, anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trinh hoảng hốt gọi yếu ớt :
– Đừng đánh nữa ông chủ.. Ông chủ..(Kiệt không màng, Trinh nói lớn một chút) Thế Kiệt, dừng lại đi..
Kiệt hừ mạnh rồi bỏ cổ áo Hưng ra, nói lớn :
– Khốn kiếp, biến cho tao.
Hưng cười lớn mặc cho máu me đầy mặt :
– Sao, tức lắm à? Haha.. Anh thông minh một thời, cuối cùng vẫn không giữ được người phụ nữ của mình.. Haha..
– Biến mau khi tao còn kiềm chế được..
Hưng Lồm cồm ngồi dậy, quẹt máu mũi đang túa ra nườm nượp. Nhếch mép :
– Biến hay không không phải anh nói là được, Trinh, em nói đi, em muốn tôi hay anh ta ở lại?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook