Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 18
Ngoại Tình Với Bố Chồng
Phần 18
Không biết do thay đổi giờ giấc hay sao mà lúc nào người Trinh cũng mệt mỏi, lên lớp nhưng mắt cứ híp lại, chỉ muốn ngủ và ngủ..
Thấm thoát cô sang đây đã hơn một tháng, cũng bắt đầu quen dần với nhiệt độ và cuộc sống ở đây.. Hưng tạo điều kiện cho cô đi học một lớp giao tiếp cơ bản vào ban ngày, chiều và tối thì cô làm phục vụ trong một nhà hàng gần đấy, cũng có chút tiền trang trải, cô không muốn mình nợ Hưng quá nhiều, cái gì làm được, cô điều tự làm.
Mười giờ khuya cô về thì thấy Thế Hưng đang loay hoay trong bếp hì hục nấu nướng. Trinh đặt chiếc túi lên bàn rồi xắn tay áo vào giúp một tay :
– Anh đang làm gì vậy, tôi phụ cho.
Hưng mỉm cười quay lại :
– Tôi nấu chút thức ăn thôi , em vào tắm đi, sắp chín rồi. Đi đi.
– Vậy cũng được.
Trinh lên phòng của mình, chọn một bộ đồ rồi vào tắm..
Bồn nước ấm được pha sẵn, những cánh hoa hồng được rải sẵn bên trong, mọi thứ được Hưng chuẩn bị từ trước, Trinh chỉ việc tắm là xong.
Trinh ngã đầu dựa vào thành bồn, mơ hồ nhớ về một người nơi quê hương, một người mà khi nhắc đến, tim cô lại nhói lên một nhịp, đau có, nhớ có và hi vọng có..
Đôi lúc cô tự cười mình quá đa tình, trao gửi yêu thương cho một người bạc bẽo, nếu người thật yêu ta, người đã không làm thế..
Vừa bước đến bàn thì mùi thơm đã bay ngay vào mũi, Hưng vừa bê ly sinh tố đến vừa nói :
– Ăn xong thì uống ly này nhé.
– Hưng, cảm ơn anh.
Thế Hưng kéo ghế cho Trinh, xong cũng về chỗ của mình :
– Đừng nói những lời câu nệ đó, tôi chỉ làm những việc cần làm thôi, em ăn đi, thức ăn nguội sẽ không ngon..
Trinh sực nhớ lại, liền hỏi :
– Chuyện của ba mẹ tôi sao rồi? Họ vẫn khỏe chứ?
Hưng hơi khựng nhưng cũng nhanh trả lời :
– Họ đều khỏe, tuần rồi có đi khám lại, sức khoẻ của ba em đã tốt hơn rất nhiều, đợi mọi thứ ổn thỏa tôi sẽ đón họ sang với em. Yên tâm đi.
– Thế Hưng, thật ngại với anh, đợi thêm một thời gian nữa tôi sẽ dọn ra ngoài, không phiền anh nữa.
Hưng dừng muỗng, ngước nhìn Trinh :
– Không cần phải dọn, nhà này rộng rãi như vậy lại dọn đi đâu, em một phòng, tôi một phòng như giờ vẫn tốt mà.
– Chúng ta một nam một nữ, ở chung một nhà thật sự không tốt, với lại sau này anh cũng sẽ có bạn gái, sẽ rất khó lòng..
– Trinh, tôi đã nói ngoài em ra tôi không cần cô gái nào cả..tôi thật lòng thích em.
Trinh vài giây ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào Thế Hưng :
– Nhưng lòng tôi đã thích một người khác.
Hưng khẽ nhắm mắt lại, gương mặt ảo rũ làm sao.
– Tôi tin mình sẽ đợi đến ngày em quên được người đó.. Em ăn rồi nghỉ sớm, tôi có việc phải ra ngoài.
Hưng đi rồi Trinh ăn nốt phần thức ăn rồi dọn dẹp, sau đó lên phòng ngủ, vì cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi..
Trong giấc mơ, Trinh thấy mình là cô dâu, e lệ bước vào lễ đường, nhưng đợi mãi, đợi mãi chú rể vẫn không đến, cô khóc, khóc nhiều lắm, đến khi vùng mình thức dậy khóe mắt còn ươn ướt, một vài giọt thấm xuống chiếc gối, giật mình.. Thì ra chỉ là mơ..
Trinh rời khỏi giường, khoát chiếc áo len mỏng di chuyển xuống nhà bếp, ngang phòng Hưng, anh vẫn chưa về, cửa phòng mở toang, điện sáng trưng đến chói mắt, cô khẽ thở dài, tình yêu thật kì lạ, biết họ tốt với mình, sao tim vẫn không mở lối, biết người chỉ thoáng vui, sao lòng cứ nặng trĩu..
Nhớ lại ngày đầu tiên theo Hưng đến đất nước này, Trinh nghĩ thời gian sẽ xoá mờ mọi thứ, vết thương kia rồi sẽ lành, nhưng hình như cô đã sai, khoảng cách chỉ làm nổi nhớ thêm cháy bỏng, yêu thương thêm dâng trào.. Bóng dáng uy nghi trầm mặc kia đêm đêm lại hiện về trong tâm trí, trong cả những giấc mơ toàn là nước mắt, tại sao, duyên tình quá ngắn, mà lòng lại quá vấn vương..
– Sao em chưa ngủ? (Hưng lè nhè đi vào )
– Thế Hưng, anh uống rượu à?
Hưng cười :
– Một chút thôi..
Hưng loạng choạng bước đến, lách người vào trong nằm vật lên giường, một lúc thôi mà đã ngáy nhè nhẹ, mùi rượu nực nồng thoáng xộc thẳng vào mũi Trinh, cô lắc đầu rồi lặng lẽ tiến đến, từ từ tháo gỡ từng chiếc giày, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận, cô tần ngần đứng đấy, Hưng giống Kiệt quá, giống từ chiếc mày rậm đến chiếc mũi cao, duy có đôi mắt, đôi mắt hoàn toàn khác biệt, nếu mắt Kiệt hơi nhỏ, phảng phất chút u buồn nhưng lãnh đạm thì mắt Hưng to hơn, ngời sáng hơn..
Ừ, thì họ là anh em mà, không giống nhau sao được..
Trinh xuống nhà uống ly nước lọc rồi cũng về lại phòng mình để ngủ, chốc lát đã chìm vào mơ màng..
*,*
Buổi sáng tại Việt Nam.
Kiệt thức dậy thì đã hơn 8 giờ sáng, trễ mất cuộc hẹn với đối tác bên Anh Quốc, anh vỗ vỗ vào đầu để giải tỏa cơn đau đang ập đến, có lẽ hôm qua anh đã uống quá nhiều.
Với lấy điện thoại, biết bao cuộc gọi nhỡ của trợ lý, anh mệt mỏi nhắn một tin rồi tắt nguồn, vào trong vệ sinh cá nhân một chút, xong xuôi xuống nhà ăn chút gì đó, tiếng nói cười nơi phòng khách làm chân Kiệt khựng lại, Kiều Yến đang chơi cùng Thế Hải, họ đùa giỡn với nhau thật vui vẻ, những giây phút này, mười mấy năm nay Thế Hải mới có được.. Nhưng.. Đã qua rồi cái ngày anh trông Yến về, đã qua rồi cái ngày bóng hình cô ấy lắp đầy trong trí óc.. Đã qua rồi..
– Kiều Yến.. Cô hình như không nhớ những gì tôi nói đêm qua?
Thế Hải chạy lên chỗ Kiệt, kéo anh xuống bằng được :
– Ba,. Chơi với mẹ, với con đi..
Thế Kiệt :
– Thế Hải, con vào phòng đi, ba nói chuyện với mẹ một lúc.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, ôm Kiều Yến :
– Không.. Ứ chịu đâu..Thế Hải muốn chơi với mẹ thôi..
– Thế Hải.. Không nghe ba nói gì à?
Kiều Yến đứng dậy, kéo Thế Hải ra sau lưng mình :
– Sao lúc nào anh cũng quát mắng con vậy? Có biết làm nó sợ không?
Kiệt khinh khỉnh :
– Cô đừng làm ra vẻ như mình thương con lắm, bớt diễn lại đi, tôi buồn nôn lắm..
Yến tức tối, mặt tối sầm lại, hai bàn tay cuộn tròn, nhưng nhanh chóng liền thay đổi biểu cảm, dịu ngọt đến nổi óc :
– Em biết thời gian vừa qua một mình anh chăm con vất vả, em biết nhà không có đàn bà rất hiu quạnh, nay em về rồi, căn bếp sẽ luôn ấm lửa, chăn gối sẽ không lạnh lùng nữa.. Anh Kiệt..
Kiệt cười, cười nhạt, hàm ý thật khó hiểu, anh ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, nhàn hạ cầm tờ báo mà Hoa đã chuẩn bị từ sớm lên để đọc một lượt, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Yến.
Lúc này con Hoa cũng vừa bưng ly cà phê đen ra, Yến giành lấy :
– Để tôi.. Cô cho Thế Hải ăn sáng đi..
Hoa nháy mắt :
– Bà chủ cố lên..(dẫn Thế Hải vào nhà bếp)
Yến đặt cà phê trước mặt Kiệt, ngồi kế bên :
– Của anh đây, vẫn như ngày nào, ít đường và nhiều cà phê nhé.
Kiệt hình như không đoái hoài gì đến lời của Yến, nhã nhặn lật từng trang báo, một chút chú ý dành cho Yến cũng không..
– Anh Kiệt, cà phê uống nóng mới ngon, trước giờ anh vẫn nói vậy mà, anh xem, nó sắp nguội rồi..
Bấy giờ Kiệt mới gấp tờ báo lại, ung dung đút tay vào túi, khuôn mặt bất biến nhưng lời nói lại uy lực vô song :
– Tôi nghỉ dù gì cô cũng là mẹ Thế Hải nên tốt nhất mau biến khỏi đây khi tôi còn lịch sự.. Đừng để bản thân mình mất hình tượng trước mặt Thế Hải, còn nữa, từ đây về sau cấm cô bước chân vào nhà họ Trịnh, dù là nửa bước..
Kiều Yến nghe xong khuôn mặt trở nên yếu đuối, nước mắt giàn giụa, uỷ khuất vô cùng :
– Thế Kiệt, nếu anh đã nói vậy thì em sẽ đi, nhưng trước khi đi có thể nào để em vào bếp nấu cho anh và con một bữa được không, em còn nhớ anh rất thích ăn..
Kiệt cắt ngang :
– Có những sở thích đã thay đổi theo năm tháng, có những thói quen cũng nên từ bỏ.. Và cái gì đã cũ thì không bao giờ mới được nữa..
– Anh Kiệt..
– Đi.. (chỉ tay ra cửa)
Yến vơ vội túi xách rồi ôm miệng chạy ra cửa, nức nở mang theo..
Kiệt gọi lớn :
– Hoa..ra đây..
Con Hoa vội chạy ra, ngó nghiêng không thấy Yến, nó hỏi :
– Dạ, ông chủ gọi con, ủa mà bà chủ đâu rồi.
Thế Kiệt quát nó :
– Cô ta vào đây khi nào? Ai cho vào nhà?
Hoa run sợ, lí nhí :
– Là con ạ, chiều hôm qua bà chủ đến, đợi mãi không thấy ông chủ về nên…nên..
– Cô ta không còn là vợ tôi nữa, cấm gọi lung tung, biết chưa?
Hoa cúi đầu ‘
– Con biết rồi ạ!.. Mà ông chủ…
– Chuyện gì?
– Chuyện của chị Trinh ấy ạ, chị ấy chết thật rồi hả ông?
Nhắc đến đây, tim Kiệt chợt rỉ máu.. Nhắm mắt lại, thở một hơi dài :
– Ừ..
Hoa hỏi tiếp :
– Vậy ông có biết sao dạo này cậu Hưng không đến đây nữa không ạ, hơn tháng rồi còn gì? (nó đỏ mặt)
Bỗng dưng Kiệt nhìn Hoa bằng ánh mắt chết chóc :
– Đừng bao giờ nhắc tên nó trước mặt tôi, nhớ lấy..
Hoa gãi đầu dõi theo bóng Kiệt bước vội lên phòng, nó không hiểu, vì sao ông chủ lại tức giận mỗi khi nhắc đến cậu Hưng.. Rõ ràng tình cảm anh em bọn họ đâu quá xấu.
Mà thôi kệ, chắc cậu ý bận gì đó nên chưa có thời gian để đến đây thăm nó, nó đợi được mà, bao lâu nó cũng đợi hết.. Mà giờ nó sướng lắm, ông chủ thì đi sớm về khuya, chẳng mấy khi ở nhà, chỉ có nó và bà Sáu cùng Thế Hải, nó muốn làm gì thì làm, không còn nhìn cái mặt câng câng đáng ghét của dì Thục nữa, nó vui gì đâu á, mà bà chủ đã hứa với nó rồi, đợi nó giúp bà về được nhà này, bà sẽ nói với cậu Hưng cưới nó làm vợ, bà bảo cậu Hưng nghe lời bà lắm.. Nghĩ được làm vợ cậu thôi mà nó đã sướng rơn rồi.. Miệng cười không dứt, ngẫm lại nó và bà chủ thông minh ghê, diễn một chút mà đã tống được hai của nợ.. Nó tự khâm phục mình luôn..
***
Tại công ty Trịnh Gia
Trợ lý :
– Giám đốc, phía đối tác không hài lòng về sự vắng mặt của cậu, họ yêu cầu chúng ta phải bay qua đó một chuyến để bàn bạc cụ thể..
– Cần thiết không? (Kiệt xoa hai thái dương)
– Rất cần ạ, tôi đã sắp xếp xong hết rồi, tuần sau sẽ bay..
– Được… Còn gì nữa không?
– Hết rồi ạ. Tôi xin phép.
Trợ lý nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, ngao ngán di chuyển qua phòng chủ tịch.
– Chủ Tịch.
Ông Hào ngẩng lên hỏi :
– Nó sao rồi?
_ cũng đã ổn rồi ạ, mọi việc đều giải quyết rất tốt..
– Cậu cứ theo nó sát sao cho tôi, tâm lý nó giờ không ổn, nên những quyết định quan trọng nên xem xét kĩ một chút.. À.. Việc tôi bảo cậu đến đâu rồi?
– Đã tìm ra được, hiện giờ cậu Hưng đang ở bên Anh ạ, ở cùng cô gái ấy, lịch trình của họ tôi đã nắm được, chỉ là sớm muộn gì cậu Kiệt cũng tìm ra, tôi sợ lúc ấy lại có chuyện.. Cậu Hưng vốn hiếu thắng, không dễ dàng từ bỏ đâu.
Ông Hào tháo cặp mắt kính ra, lau chùi cẩn thận :
– Cứ để thuận theo tự nhiên, đợt này Thế Kiệt qua đó, nếu đủ duyên, chúng sẽ gặp lại, không thì phải chấp nhận.. Cậu ra ngoài làm việc đi.
– Dạ chủ tịch..
Ông Hào cầm bức ảnh gia đình, à không, bức ảnh ba cha con, sai lầm trong đời ông chính là trong cơn say không kiềm chế được đã ngoại tình, làm bà Cúc có thai, làm vợ ông đau khổ, ông từng rất hối hận, từng dày vò bản thân, nhưng khi nhìn Thế Hưng ngày một khôn lớn, nhìn khuôn mặt giống ông đến từng nét nhỏ lòng lại dịu đi một nấc, .chỉ là tính nó quá ương bướng, không đi theo một khuôn khổ nào cả, ông biết nó còn trẻ, có hoài bão, có nhiệt huyết, nhưng tính bốc đồng, nổi loạn làm ông thực sự lo lắng..lần này thì đúng là chuyện lớn, anh em nó cùng yêu một người phụ nữ, cùng tranh giành đến đấu đá, ông không đứng về phía ai, bênh vực ai, vì đứa nào cũng là con, là huyết nhục của ông, chỉ là ông không thể làm ngơ được, đành nhún tay vào một chút.. Xem duyên của ai thì để người ấy hưởng vậy…
***,
Hôm nay Trinh được về sớm, cô đi bộ về một mình mà không gọi Hưng đến đón, trời vào đông, tuyết rơi trắng xoá, phủ kín mặt đường, những hàng cây khẳng khiu vào mùa thay lá, trần trụi cô độc đứng sừng sững, không khí này, ảm đạm làm sao.
Trinh khoác chiếc áo dày cộm, hai tay đút vào túi áo tìm hơi ấm, chỉ là vô tình có vài cặp tình nhân lướt qua cô, những cử chỉ thân mật của họ khiến tâm can cô như giày xéo, đã cố dặn lòng là phải quên, sao mà vẫn nhớ.. Giờ này, người ấy đang làm gì, có hay thức khuya làm việc nữa không, có ăn uống điều độ hay không?
Trinh lắc đầu, cười khổ.. Tại sao lại lo lắng cho họ như vậy, có lẽ giờ họ đang vui vẻ, chăn êm nệm ấm bên người vợ mới, họ sắp làm cha rồi, sắp đón thêm một thành viên mới, nhà họ lại rộn rã tiếng cười vui.. Cô có là gì mà để họ lưu luyến chứ..có là gì?…
Đáng ra cô không hề muốn đi theo Hưng đến đây, nhưng khi biết dì Thục đã mang thai, biết Kiệt sắp là chú rể thì bao niềm tin cô dành cho anh bỗng chốc vỡ vụn, còn gì để ở lại , còn gì mà níu kéo, chỉ là đến bây giờ, đến giây phút này, cô vẫn không thể gạt anh ra khỏi tâm trí, không thể quên được ba chữ Trịnh Thế Kiệt… Càng không quên đêm đó đã trao anh những gì quý giá nhất, cô không hối hận, không oán trách, chỉ là cô đau, đau nơi ngực, đau cho mối tình đầu vừa chớm đã sớm lỡ làng…
Đến nhà, Trinh thấy đôi giày của Thế Hưng phía trước, ngạc nhiên, mọi ngày anh ta đâu về sớm như như vậy, Trinh treo chiếc túi lên rồi đi thẳng lên nhà, đến gần phòng thì nghe tiếng của Hưng đang nói chuyện với ai đó bằng thái độ rất lạ :
– Chị nói gì vậy, em không làm đâu?.. Không.. (bên kia nói gì mà Hưng im lặng rất lâu mới nói tiếp) để em tính làm vậy có tàn nhẫn quá không? Được rồi, em biết rồi.. Chị yên tâm.. Chào chị, đến giờ em phải đi đón cô ấy rồi. …
Hưng đi ra thấy Trinh liền hoảng hốt, lắp bắp :
– Em.. Em về khi nào?
– Tôi vừa về thôi, có gì sao?
– Em đã nghe những gì?
Trinh lắc đầu :
– Tôi không nghe gì cả, tôi vừa lên thì anh bước ra đấy.. Sao, hay anh làm chuyện gì xấu sợ tôi phát hiện ra hả?
Hưng bị nói trúng tim liền giải thích :
– Không có đâu, là bà chị gọi hỏi thăm thôi, mà em về bằng gì, sao không gọi tôi đến, trời lạnh như vây rất dễ cảm lạnh.. Em xem, mặt lạnh ngắt rồi nè.
Hưng vừa nói vừa đưa tay lên sờ mặt Trinh, Trinh hốt hoảng lùi lại.. Hưng hơi sượng sùng, liền chống chế :
– Tôi đưa em đi ăn nhé, có một chỗ chuyên ẩm thực Việt Nam, gần đây thôi..
– Cũng được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!