Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 734
Bán được chiếc xe này thì tiền thưởng tháng này của cô ta sẽ nhiều lắm đây.
“Vâng, mời qua bên này!”
Sau khi đưa ba người họ sang phòng nghỉ của khách, Hồ Kiều ôm mấy bản hợp đồng đi tới chuẩn bị điền thông tin: “Anh Lệ, cho tôi xem chứng minh thư của anh một chút”.
Lệ Lận mặt không cảm xúc đáp: “Dùng của cô đi”.
Hồ Kiều chỉ cho rằng mình nghe nhầm hoặc Lệ Lận nói nhầm nên cười đáp: “Anh Lệ, anh thật biết đùa. Anh mua xe thì sao dùng chứng minh thư của tôi
được?”
“Đùa sao? Không hề, hay là cô không thích chiếc xe này? Nếu không thích thì chọn cái khác là được”, Lệ Lận nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, không hề có vẻ như đang đùa.
HỒ Kiều chết đứng, tặng cô ta sao?
Chuyện quái gì thế này?
Tặng cô ta chiếc xe gần hai triệu tệ sao?
Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư à?
“Anh Lệ, anh…”
Hồ Kiều kinh ngạc muốn rớt hàm.
Lệ Lận nhìn Hồ Kiều rồi từ từ lấy ra một tấm thẻ phòng nói: “Mười giờ tối nay đến khách sạn, chiếc xe này sẽ tặng
cho cô. Cô có thể từ chối”.
Việc này…
HỒ Kiều không thể bình tĩnh được nữa, cũng đã hiểu ra ý đồ của Lệ Lận.
ở bên anh ta một đêm để đổi lấy chiếc xe hai triệu có đáng không?
Đương nhiên là đáng!
Dù gì cô ta cũng chẳng phải kiểu con gái ngây thơ đơn thuần gì cho cam.
Có điều, Lệ Lận không đùa thật sao?
“Chúng tôi sẽ quẹt thẻ trước còn giấy tờ thì cô tự điền, tối cô tới khách sạn. Như vậy thì chúng tôi không thể lừa cô đúng không?”, Từ Khang Niên bồi thêm một câu.
Câu nói này có tác dụng chẳng khác nào một viên Định Tâm Hoàn.
Thực sự không phải đùa.
Hồ Kiều không do dự nữa mà đáp ngay: “Anh Lệ, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Quẹt thẻ đi”.
Từ Khang Niên quẹt thẻ xong, ba người họ rời khỏi cửa hàng xe còn Hồ Kiều vẫn chưa hoàn hồn.
Đột nhiên giờ có một chiếc xe hơn hai triệu tệ đăng ký dưới tên cô ta?
“Cậu có cảm thấy tôi rất bỉ ổi không?”, sau khi rời khỏi đó, Lệ Lận mặt không cảm xúc hỏi Tôn Hàn.
Tôn Hàn đứng bên đường, quay đầu lại cười đáp: “Anh đâu có cưỡng ép Hồ Kiều, là chuyện cả hai bên tình nguyện thì sao gọi là bỉ ổi được? Hơn nữa, những người như chúng ta đâu phải thánh nhân?”
Lệ Lận không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn ngắm phố phường của huyện Ồn, gương mặt lộ ra vẻ khổ tâm.
Đã từng có lúc anh ta cho rằng cả đời mình sẽ ở lại đây, sống cuộc đời yên bình không sóng gió rồi già đi với Trần Tiểu Thi.
Chỉ tiếc là giấc mơ và hiện thực lại thường đối nghịch nhau để giờ Lệ Lận phải chịu nhiều tổn thương như thế này.
“Khoảng bảy giờ tối nay, Trần Tiểu Thi sẽ gặp Chu Lộ Dương ở khách sạn Kim Hương. Ngoài ra, cậu chủ sáng sớm mai phải về tỉnh Tây”, lúc này Từ Khang
Niên thông báo.
Lệ Lận đáp: “Vậy thì ở lại xem nốt một vở kịch hay rồi hẵng đi, còn lại không cần lo cho tôi. Sau ngày mai tôi sẽ lên núi Mân thăm Phó Văn Húc. Đến ngày cần xuất chiến, tôi sẽ xuống núi”.
“Được!”, Tôn Hàn cười đáp.
Buổi tối.
Trần Tiểu Thi trang điểm cầu kỳ và được vợ chồng Trần Thanh Sơn hộ tống đến trước khách sạn Kim Hương.
“Con gái chúng ta hôm nay xinh quá, chắc chắn sẽ khiến cậu chủ Chu say mê điên đảo!”, Ồn Vận đắc ý nhìn ngắm Trần Tiếu Thi.
Trần Tiểu Thi xinh đẹp thế này, Chu Lộ Dương kiểu gì cũng chết mê chết mệt.
“Vâng, mời qua bên này!”
Sau khi đưa ba người họ sang phòng nghỉ của khách, Hồ Kiều ôm mấy bản hợp đồng đi tới chuẩn bị điền thông tin: “Anh Lệ, cho tôi xem chứng minh thư của anh một chút”.
Lệ Lận mặt không cảm xúc đáp: “Dùng của cô đi”.
Hồ Kiều chỉ cho rằng mình nghe nhầm hoặc Lệ Lận nói nhầm nên cười đáp: “Anh Lệ, anh thật biết đùa. Anh mua xe thì sao dùng chứng minh thư của tôi
được?”
“Đùa sao? Không hề, hay là cô không thích chiếc xe này? Nếu không thích thì chọn cái khác là được”, Lệ Lận nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, không hề có vẻ như đang đùa.
HỒ Kiều chết đứng, tặng cô ta sao?
Chuyện quái gì thế này?
Tặng cô ta chiếc xe gần hai triệu tệ sao?
Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư à?
“Anh Lệ, anh…”
Hồ Kiều kinh ngạc muốn rớt hàm.
Lệ Lận nhìn Hồ Kiều rồi từ từ lấy ra một tấm thẻ phòng nói: “Mười giờ tối nay đến khách sạn, chiếc xe này sẽ tặng
cho cô. Cô có thể từ chối”.
Việc này…
HỒ Kiều không thể bình tĩnh được nữa, cũng đã hiểu ra ý đồ của Lệ Lận.
ở bên anh ta một đêm để đổi lấy chiếc xe hai triệu có đáng không?
Đương nhiên là đáng!
Dù gì cô ta cũng chẳng phải kiểu con gái ngây thơ đơn thuần gì cho cam.
Có điều, Lệ Lận không đùa thật sao?
“Chúng tôi sẽ quẹt thẻ trước còn giấy tờ thì cô tự điền, tối cô tới khách sạn. Như vậy thì chúng tôi không thể lừa cô đúng không?”, Từ Khang Niên bồi thêm một câu.
Câu nói này có tác dụng chẳng khác nào một viên Định Tâm Hoàn.
Thực sự không phải đùa.
Hồ Kiều không do dự nữa mà đáp ngay: “Anh Lệ, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Quẹt thẻ đi”.
Từ Khang Niên quẹt thẻ xong, ba người họ rời khỏi cửa hàng xe còn Hồ Kiều vẫn chưa hoàn hồn.
Đột nhiên giờ có một chiếc xe hơn hai triệu tệ đăng ký dưới tên cô ta?
“Cậu có cảm thấy tôi rất bỉ ổi không?”, sau khi rời khỏi đó, Lệ Lận mặt không cảm xúc hỏi Tôn Hàn.
Tôn Hàn đứng bên đường, quay đầu lại cười đáp: “Anh đâu có cưỡng ép Hồ Kiều, là chuyện cả hai bên tình nguyện thì sao gọi là bỉ ổi được? Hơn nữa, những người như chúng ta đâu phải thánh nhân?”
Lệ Lận không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn ngắm phố phường của huyện Ồn, gương mặt lộ ra vẻ khổ tâm.
Đã từng có lúc anh ta cho rằng cả đời mình sẽ ở lại đây, sống cuộc đời yên bình không sóng gió rồi già đi với Trần Tiểu Thi.
Chỉ tiếc là giấc mơ và hiện thực lại thường đối nghịch nhau để giờ Lệ Lận phải chịu nhiều tổn thương như thế này.
“Khoảng bảy giờ tối nay, Trần Tiểu Thi sẽ gặp Chu Lộ Dương ở khách sạn Kim Hương. Ngoài ra, cậu chủ sáng sớm mai phải về tỉnh Tây”, lúc này Từ Khang
Niên thông báo.
Lệ Lận đáp: “Vậy thì ở lại xem nốt một vở kịch hay rồi hẵng đi, còn lại không cần lo cho tôi. Sau ngày mai tôi sẽ lên núi Mân thăm Phó Văn Húc. Đến ngày cần xuất chiến, tôi sẽ xuống núi”.
“Được!”, Tôn Hàn cười đáp.
Buổi tối.
Trần Tiểu Thi trang điểm cầu kỳ và được vợ chồng Trần Thanh Sơn hộ tống đến trước khách sạn Kim Hương.
“Con gái chúng ta hôm nay xinh quá, chắc chắn sẽ khiến cậu chủ Chu say mê điên đảo!”, Ồn Vận đắc ý nhìn ngắm Trần Tiếu Thi.
Trần Tiểu Thi xinh đẹp thế này, Chu Lộ Dương kiểu gì cũng chết mê chết mệt.
Bình luận facebook