Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 732
Cuối cùng cũng giải quyết được cái gai trong mắt này.
“Ban đầu mặc dù tôi vào ở rể nhà này nhưng sính lễ không hề thiếu…”
Một câu nói của Lệ Lận lại khiến cặp vợ chồng kia trở nên lo lắng.
Ban đầu đúng là Lệ Lận đã đưa sính lễ hai trăm nghìn tệ nhưng mấy năm nay bọn họ sớm đã tiêu hết rồi.
Ôn Vận sợ Lệ Lận muốn đòi lại tiền sính lễ năm xưa nên lập tức tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, ưỡn ngực cắt ngang: “Ba năm nay cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi. Số tiền đó sớm đã bị cậu ăn hết rồi, không có tiền cho cậu đâu!”
Trần Thanh Sơn cũng hùa theo, nói giọng thành khẩn: “Lệ Lận à, cậu là đàn ông. Giờ ly hôn rồi thì cũng nên giữ thể diện chút. Không nên vì chút tiền mọn mà làm ầm lên khiến mọi người đều không vui”.
Lệ Lận trong lòng cười lạnh, nhìn Trần Tiểu Thi đáp: “Tôi không có ý định đòi tiền, chỗ sinh lễ đó coi như là tiền tôi chơi gái miễn phí ba năm. Trần Tiểu Thi, anh không muốn nói câu sau này em có hối hận hay không. Giờ anh sẽ đi thu dọn đồ đạc ra khỏi cái nhà này, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa”.
Nói rồi, Lệ Lận đi về phòng.
Ting tang.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
“Không phải cậu chủ Chu đã đến rồi chứ?”
Trần Thiếu Văn đứng dậy nhìn qua cửa chống trộm nhưng lại thấy hai người đàn ông ăn vận khá chỉnh tề. Một người còn trẻ, người kia thì già dặn hơn một chút.
“Hai người tìm ai?”
“Lệ soái!”
Tôn Hàn lạnh lùng đáp một câu rồi cứ thế bước vào.
Đột nhiên, Lệ Lận đứng sững lại, không dám tin vào tai mình mà quay lưng lại nhìn Tôn Hàn, hỏi: “Tôi, tôi quen biết cậu sao?”
“Tôi biết anh là được rồi, có phải chúng ta nên trò chuyện một chút không?”, Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
“Cái gì mà Lệ soái? Đang đóng phim sao? Cậu tìm Lệ Lận phải không? Giờ cậu ta không còn là người nhà chúng tôi nữa, cậu muốn nói chuyện với cậu ta cũng đc, muốn làm gì cậu ta cũng được nốt nhưng làm ơn đừng gây chuyện ở trong nhà chúng tôi!”
Ôn Vận sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức khích bác, chỉ muốn đuổi Lệ Lận ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
“Lệ soái, anh thấy sao?”, Tôn Hàn hơi cau mày, hỏi ý Lệ Lận.
“Đợi tôi vài phút, tôi thu dọn xong đồ đạc chúng ta ra ngoài nói chuyện”, Lệ Lận đáp.
“Được!”
Lệ Lận quay về phòng thu dọn đồ đạc còn Tôn Hàn và Từ Khang NIên đứng im tại chỗ không động đậy.
Trần Tiểu Thi không nén nổi tò mò, thận trọng tới gần hỏi: “Hai vị vừa gọi chồng tôi là Lệ soái sao? Gọi như vậy là có ý gì?”
Trần Tiểu Thi có cảm giác kiểu xưng hô này không bình thường chút nào.
“Cô là vợ của Lệ Lận sao?”, Tôn Hàn không đáp mà hỏi ngược lại.
“Giờ không phải nữa rồi! Giờ chị tôi và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì hết!”, Trần Thiếu Văn bồi vào một câu.
“Vậy thì tôi không cần thiết phải nói với cô. Có điều nếu cô muốn có câu trả lời thì có thể tự mình đi hỏi anh ấy. Ngược lại…”, Tôn Hàn gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi nhìn sang Trần Tiểu Thi bằng ánh mắt thương hại, hỏi: “Ngược lại tôi muốn hỏi, cô Trần, cô rốt cuộc hiểu về chồng cũ của mình bao nhiêu?”
“Tôi…”
Trần Tiểu Thi vốn cho rằng mình hiểu rõ Lệ Lận nhưng giờ lại không trả lời được.
Chi một lát sau,Lệ Lận tay xách một chiếc ba lê cũ đi ra,trông rất nhếch nhác.Anh ta không nói thêm câu nào,chỉ vẻn vẹn hai chữ:Đi thôi
Tên Hàn gật đầu đáp:Được Lệ Lận anh,anh không có gì muốn nói với em
sao?Trần Tiểu Thi giữ Lệ Lận lại,ánh mắt nhìn anh ta như muốn hỏi
“Trần Tiểu Thi,chúc em hạnh phúc.”
“Ban đầu mặc dù tôi vào ở rể nhà này nhưng sính lễ không hề thiếu…”
Một câu nói của Lệ Lận lại khiến cặp vợ chồng kia trở nên lo lắng.
Ban đầu đúng là Lệ Lận đã đưa sính lễ hai trăm nghìn tệ nhưng mấy năm nay bọn họ sớm đã tiêu hết rồi.
Ôn Vận sợ Lệ Lận muốn đòi lại tiền sính lễ năm xưa nên lập tức tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, ưỡn ngực cắt ngang: “Ba năm nay cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi. Số tiền đó sớm đã bị cậu ăn hết rồi, không có tiền cho cậu đâu!”
Trần Thanh Sơn cũng hùa theo, nói giọng thành khẩn: “Lệ Lận à, cậu là đàn ông. Giờ ly hôn rồi thì cũng nên giữ thể diện chút. Không nên vì chút tiền mọn mà làm ầm lên khiến mọi người đều không vui”.
Lệ Lận trong lòng cười lạnh, nhìn Trần Tiểu Thi đáp: “Tôi không có ý định đòi tiền, chỗ sinh lễ đó coi như là tiền tôi chơi gái miễn phí ba năm. Trần Tiểu Thi, anh không muốn nói câu sau này em có hối hận hay không. Giờ anh sẽ đi thu dọn đồ đạc ra khỏi cái nhà này, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa”.
Nói rồi, Lệ Lận đi về phòng.
Ting tang.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
“Không phải cậu chủ Chu đã đến rồi chứ?”
Trần Thiếu Văn đứng dậy nhìn qua cửa chống trộm nhưng lại thấy hai người đàn ông ăn vận khá chỉnh tề. Một người còn trẻ, người kia thì già dặn hơn một chút.
“Hai người tìm ai?”
“Lệ soái!”
Tôn Hàn lạnh lùng đáp một câu rồi cứ thế bước vào.
Đột nhiên, Lệ Lận đứng sững lại, không dám tin vào tai mình mà quay lưng lại nhìn Tôn Hàn, hỏi: “Tôi, tôi quen biết cậu sao?”
“Tôi biết anh là được rồi, có phải chúng ta nên trò chuyện một chút không?”, Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
“Cái gì mà Lệ soái? Đang đóng phim sao? Cậu tìm Lệ Lận phải không? Giờ cậu ta không còn là người nhà chúng tôi nữa, cậu muốn nói chuyện với cậu ta cũng đc, muốn làm gì cậu ta cũng được nốt nhưng làm ơn đừng gây chuyện ở trong nhà chúng tôi!”
Ôn Vận sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức khích bác, chỉ muốn đuổi Lệ Lận ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
“Lệ soái, anh thấy sao?”, Tôn Hàn hơi cau mày, hỏi ý Lệ Lận.
“Đợi tôi vài phút, tôi thu dọn xong đồ đạc chúng ta ra ngoài nói chuyện”, Lệ Lận đáp.
“Được!”
Lệ Lận quay về phòng thu dọn đồ đạc còn Tôn Hàn và Từ Khang NIên đứng im tại chỗ không động đậy.
Trần Tiểu Thi không nén nổi tò mò, thận trọng tới gần hỏi: “Hai vị vừa gọi chồng tôi là Lệ soái sao? Gọi như vậy là có ý gì?”
Trần Tiểu Thi có cảm giác kiểu xưng hô này không bình thường chút nào.
“Cô là vợ của Lệ Lận sao?”, Tôn Hàn không đáp mà hỏi ngược lại.
“Giờ không phải nữa rồi! Giờ chị tôi và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì hết!”, Trần Thiếu Văn bồi vào một câu.
“Vậy thì tôi không cần thiết phải nói với cô. Có điều nếu cô muốn có câu trả lời thì có thể tự mình đi hỏi anh ấy. Ngược lại…”, Tôn Hàn gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi nhìn sang Trần Tiểu Thi bằng ánh mắt thương hại, hỏi: “Ngược lại tôi muốn hỏi, cô Trần, cô rốt cuộc hiểu về chồng cũ của mình bao nhiêu?”
“Tôi…”
Trần Tiểu Thi vốn cho rằng mình hiểu rõ Lệ Lận nhưng giờ lại không trả lời được.
Chi một lát sau,Lệ Lận tay xách một chiếc ba lê cũ đi ra,trông rất nhếch nhác.Anh ta không nói thêm câu nào,chỉ vẻn vẹn hai chữ:Đi thôi
Tên Hàn gật đầu đáp:Được Lệ Lận anh,anh không có gì muốn nói với em
sao?Trần Tiểu Thi giữ Lệ Lận lại,ánh mắt nhìn anh ta như muốn hỏi
“Trần Tiểu Thi,chúc em hạnh phúc.”