• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh (6 Viewers)

  • Chương 86

Chương 86


Trong hai tháng cuối cùng thì sân chơi trong nhà của Niên Ca Nhi cũng được làm xong.


Bây giờ lại đúng lúc vụ thu hoạch, hoàng trang bên kia báo lên sản lượng ngô, mỗi mẫu vậy mà lại được đến hai thạch, sản lượng gấp đôi lúa mì.


Tính theo quy trình luân canh của ngô và lúa mì, hai vụ một năm tương đương với việc nói rằng năng suất trên mỗi mẫu cộng lại có khoảng ba thạch.


Một thạch là khoảng bảy mươi lăm cân, ba thạch cộng lại thì có chừng hai trăm hai mươi lăm đến hai trăm ba mươi cân.


Ban đầu những loại lúa mì hay kê hoặc là đậu tương thượng đẳng nhiều nhất cũng chỉ có hai thạch.


Tương đương với sản lượng trên mỗi mẫu đất tăng thêm bảy mươi lăm cân.


Đây vẫn chỉ là số liệu của một mẫu đất mà thôi, toàn bộ Đại Tề cộng lại, tổng số liền vô cùng kinh người.


Hơn nữa, ngô có thể làm lương thực chủ đạo, cứu đói tốt hơn kê, mà lại còn dễ tiêu hóa hơn đỗ tương.


Chuyện này dù thế nào cũng sẽ làm Dục Cảnh đế mừng rỡ như điên cho mà xem?


Không thể không phất cờ gióng trống cúng tế trời đất báo cáo với tổ tông, cũng sẽ cho hộ bộ bắt tay tiến hành phổ biến rộng rãi trên toàn quốc.


Vậy cũng chưa hết, Dục Cảnh đế lại đang trắng trợn tâng bốc âm đức của hoàng hậu Trang Đức Âm một phen trên buổi triều sớm, để báo thù lúc trước nàng bị ngự sử vạch tội khi hắn phái đội thuyền đến Nam Dương .


“Ban đầu các ngự sử nói như thế nào nhỉ? À, đúng rồi, nói là hoàng hậu ỷ sủng sinh kiêu, hao tài tốn của, xa xỉ hoang phí, có điềm của yêu phi họa quốc.”


“Kết quả thì sao, sản lượng hai thạch ngô trên một mẫu chính là hoàng hậu có điềm yêu phi họa quốc ban tặng mà mới rơi xuống đất Đại Tề ta rồi mọc rễ.”


“Các ngươi là những người không ỷ sủng sinh kiêu, hao tài tốn của, xa xỉ hoang phí mà tại sao lại không có bản lĩnh này chứ?”


“À, ngoài ra còn có ớt có thể giải trừ cảm lạnh trong cơ thể, cũng là có được trong lần đi Nam Dương này.”


“Bây giờ các ngươi còn có lời gì để nói không? Sao nào, mặt bị vả có đau không hả?”


Mấy vị ngự sử đã từng dâng sổ con vạch tội hoàng hậu rụt cổ lại, không nói tiếng nào.


Dục Cảnh đế vênh váo nghênh ngang trên tiền triều, chỗ này của Trang Minh Tâm cũng rất náo nhiệt.


Hoàng trang đưa cho nàng một giỏ ngô tươi đã để dành ra cho nàng trước đó, nàng bảo người vẽ ngô ra, bỏ vào cối đá mài nát, thêm đường phèn vàng để nấu thành súp ngô.


Tam hoàng tử có lộc ăn, Thục phi dẫn nó tới đúng lúc súp ngô ra lò.


Trang Minh Tâm cho người múc một bát cho nó.


Thục phi cười nói: “Lại có được thứ tốt của nương nương rồi.”


Trang Minh Tâm cười nói: “Năm nay là năm đầu tiên, quả thật là có chút quý giá, qua mấy năm nữa toàn quốc phổ biến rộng rãi rồi thì cũng chẳng còn gì mới lạ nữa.”


Bởi vì muốn lưu giữ hạt giống nên chỉ có nàng và Trịnh thái hậu có được một giỏ ngô tươi, người khác không được phần như vậy.


Suy nghĩ một chút, nàng lại rộng lượng nói: “Một lát nữa khi muội muội về, bổn cung sẽ kêu Thôi Kiều cho muội muội một hộp, ngươi cho người tách hạt ra, lấy cối đá mài nát rồi nấu thành súp ngô cho tam hoàng tử ăn.”


Thục phi vội vàng nói từ chối: “Nương nương cũng không có nhiều, vẫn nên giữ lại cho thái tử gia ăn đi.”


“Có cả một giỏ mà, thằng bé người nhỏ, nào ăn hết được chứ? Để mấy ngày nữa thì sẽ bị già thôi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng.


Dừng lại một chút, nàng lại giảo hoạt cười một tiếng: “Thay vì tiện nghi cho lão tử bọn chúng, còn không bằng là cho tam hoàng tử ăn đi.”


Thục phi bật cười, nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa ra bên ngoài, không thấy bóng dáng thánh giá đâu, lúc này mới cười nói đùa: “Nếu như để hoàng thượng nghe thấy nương nương sắp xếp với hắn như vậy, chỉ sợ là sẽ muốn là ầm ĩ lên với nương nương đó.”


Trang Minh Tâm cười một tiếng, chuyện này cũng không gọi là sắp xếp, cẩu hoàng đế là một người đam mê ăn uống, cũng không phải là lần đầu tiên tranh ăn với nhi tử, sáng nay còn múc một muỗng canh trứng gà từ trong bát của nhi tử nữa kìa.


Hai người vừa tán gẫu vừa nhìn các nhũ mẫu bón súp ngô cho hai vị hoàng tử.


Chưa tới một khắc mà chúng nó đã ăn sạch sẽ hai cái bát nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay.


Trang Minh Tâm nói với thục phi: “Nếu như muội muội rảnh rỗi, lát nữa sân chơi khai trương, muội muội có thể dẫn tam hoàng tử tới trải nghiệm một phen.”


Sau đó nàng lại kêu Lý Liên Ưng tới, phân phó nói: “Đi một chuyến đến cung Trường Xuân, nói hôm nay sân chơi của bổn cung khai trương, hỏi hiền phi nương nương nếu có rảnh đưa nhị công chúa tới vui chơi không? Chỗ Hàm Phúc cung của huệ phi cũng nói giống như vậy.”


Suy nghĩ một chút, nàng lại dặn dò thêm một câu: “Lại đi một chuyến đến Từ Ninh cung, nói chuyện sân chơi cho Liêu thái phi biết, xem lão nhân gia có ý muốn cho đại công chúa tới chơi chung không?”


Trong cung tổng cộng có năm hài tử, dứt khoát mời hết toàn bộ một lần đi.


Sân chơi mà, dĩ nhiên là càng nhiều trẻ con càng náo nhiệt rồi.


Tin tức Trang hoàng hậu gióng trống khua chiêng mở sân chơi của thái tử, trên dưới hậu cung không ai là không biết, cũng chẳng có ai là không hiếu kỳ cả.


Cho nên nhận được lời mời hay là bị nàng mời đều dẫn theo hài tử chạy tới từ mọi nơi.


Dĩ nhiên, Liêu thái phi ỷ vào thân phận của mình, cũng không đích thân đến mà là để cho tâm phúc của mình Tôn ma ma dẫn đại công chúa tới.


Trang Minh Tâm thấy mọi người hào hứng, tất nhiên là trong lòng cũng sẽ vui vẻ, phân phó Lý Liên Ưng một câu.


Lý Liên Ưng lập tức chạy ra ngoài, một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng.


Tiếng pháo vang lên khoảng hai khắc rồi mới ngừng.


Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, nàng chỉ là phân phó Lý Liên Ưng chuẩn bị chút pháo để khuấy động mà thôi, ai ngờ hắn ta lại quá trớn như vậy, chắc không phải là bao trọn tất cả pháo bên trong xưởng pháo của người ta chứ?


Huệ phi cười trêu ghẹo nói: “Đến cùng cũng là hoàng hậu nương nương tiền lắm bạc nhiều, hôm nay đốt nhiều pháo như vậy, chỉ sợ là phải tiêu tốn hơn trăm lượng bạc nhỉ?”


Trang Minh Tâm có thể nói gì sao? Mặc dù nàng đã âm thầm hạ quyết tâm muốn lột da Lý Liên Ưng, nhưng lại không thể biểu lộ ra với những người ngoài, chỉ cười nói: “Dù có khổ thế nào đi nữa thì cũng không thể để hài tử khổ được, có thể làm cho bọn nhỏ vui, đừng nói là hơn một trăm lượng bạc, cho dù là hơn ngàn lượng bạc, nên dùng vẫn phải dùng.”


Người ta cũng đã nói là để cho bọn trẻ vui vẻ, người làm mẫu phi như Huệ phi cũng không thể làm gì khác hơn là cảm kích nói: “Hoàng hậu nương nương có tấm lòng từ ái, làm cho thần thiếp khắc sâu trong lòng.”


Sau khi khói lửa tan đi, Trang Minh Tâm dắt tay Niên Ca Nhi, dẫn đầu đi đến ra khỏi cửa minh gian, đi tới hậu điện.


Vệ hiền phi vào chỉ vào hai cây chanh có đầy quả chanh ở hai bên đường, cười nói: “Đây chính là cây chanh do Nam Dương vận chuyển tới sao? Cây kết trái cũng không ít, vừa nhìn thì lại thấy hình dáng giống cây quýt như đúc.”


Trang Minh Tâm cười nói: “Nếu như muội muội muốn, trở về muội muội làm một cây quýt, ta sẽ cho người chiết cành cây chanh cho muội muội.”


Chiết cành cây chanh thì dễ thôi, kiếp trước những cây chanh con quý giá nàng mua được ở chỗ nào đó đều là chiết cành mà ra.


Kỹ thuật chiết cây ở Đại Tề không hiếm lạ, có không ít người nông dân chuyên trồng hoa vì để tạo mánh lới mà sẽ chiết ra những cây hoa con với đủ mọi loại màu sắc mang ra ngoài bán, nổi danh nhất chính là cây hoa mẫu đơn có thể nở ra được mười tám loại hoa có hình dáng và màu sắc không giống nhau ở phủ của đại trưởng công chúa An Nam.


Vì để khoe khoang cây hoa mẫu đơn này mà hàng năm đại trưởng công chúa An Nam đều tổ chức yến mẫu đơn.


Đầu tiên là Vệ hiền phi cố làm ra vẻ kinh ngạc kỳ lạ nói một câu: “Thứ hiếm có như cây chanh, cây chiết ra cũng có thể sống được sao?”


Ngay sau đó như là sợ Trang Minh Tâm đổi ý, vội nói: “Cứ quyết định như vậy đi, nương nương không được đổi ý đâu đó, trở về ta sẽ kêu người đi vơ vét cây quýt non tốt.”


Huệ phi vội nói: “Nương nương cũng không thể bên trọng bên khinh, chúng ta cũng muốn có cây chanh con chiết, người nói có đúng hay không hả thục phi nương nương?”


Thục phi không tiếp lời, mà nàng ta lại khuyên nhủ: “Nghe nói thường xuyên uống nước chanh mật ong có thể làm da trắng lên, thục phi nương nương người cần hơn bất kỳ ai đó.”


Thục phi trời sinh đã là người da vàng bình thường, không thể so sánh với những phi tần có làn da trắng nõn khác, vì vậy mà có thể thấy là hơi đen chút.


Huệ phi đúng thật là lôi khuyết điểm của người khác ra để nói mà.


Thục phi nghe vậy thì mặt càng đen hơn mấy phần, tức giận nói: “Ngươi vẫn nên làm cho vóc người mình thon gọn lại trước đi, rồi mới nghĩ đến chuyện trắng lên, nếu không lại giống như một cái bánh bánh bao nếp vậy, cho dù có trắng hơn nữa thì cũng chẳng đẹp lên nổi.”


Trang Minh Tâm: “…”


Tiếp đón người không vạch trần khuyết điểm, hai ngươi đang làm cái gì vậy, tại sao lại cứ hở một tí là đi đâm chọc nhau vậy?


Nàng vội vàng can ngăn nói: “Được rồi, đến tột cùng là có chuyện gì vậy, không phải chỉ là chiết cành cây chanh thôi sao, các ngươi cứ tìm một cây quýt tới, bổn cung cho người chiết cành cho tất cả cùng nhau là được chứ gì.”


Huệ phi lập tức vui vẻ ra mặt, phúc người nói: “Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương hào phóng.”


Thục phi bị kéo xuống nước cũng chỉ có thể phúc người theo: “Thần thiếp tạ ân hoàng hậu nương nương.”


Trang Minh Tâm cười một tiếng với Thục phi, lại đáp trả lại những lời mà ban nãy Huệ phi vừa mới trêu chọc nàng: “Bổn cung tiền lắm bạc nhiều, tất nhiên là sẽ hào phóng hơn chút rồi.”


Huệ phi cười ngượng.


Đang nói chuyện, rất nhanh đã đi tới hậu điện chính điện được sửa chữa đổi mới hoàn toàn.


Vừa đẩy cửa ra, đại hoàng tử liền nhảy lên cao ba thước một cái: “Oa, thật là nhiều ngựa lớn.”


Nhảy xong còn muốn chạy vào bên trong.


Huệ phi sầm mặt lại, vội vàng kéo lấy hài tử làm mình mất mặt này, khiển trách: “Hoàng hậu nương nương còn đang ở bên cạnh, không được vô lễ.”


Đại hoàng tử mếu máo, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Minh Tâm, thỉnh cầu nói: “Mẫu hậu, nhi thần muốn cưỡi ngựa lớn.”


Trang Minh Tâm phóng khoáng nói: “Đi đi.”


“Yeah…” Đại hoàng tử hoan hô một tiếng, hất tay một cái thoát khỏi tay của Huệ phi, giống như một con ngựa hoang đứt cương, chạy đến chỗ vòng quay ngựa gỗ ở chính giữa.


Tam hoàng tử thấy vậy, cũng vội vàng nhìn về phía Trang Minh Tâm, yếu ớt nói: “Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn cưỡi ngựa lớn.”


Đại hoàng tử năm nay sáu tuổi rưỡi, nếu ở hiện đại thì cũng đã lên lớp một tiểu học rồi, một mình cười ngựa gỗ thì không thành vấn đề, nhưng tam hoàng tử vừa mới ba tuổi, hiển nhiên là không thể được.


Trang Minh Tâm tốt tính giải thích với nó: “Ngựa lớn thì phải là hài tử lớn mới cưỡi được, nhưng mà An Ca còn nhỏ, ngồi lên xe nhỏ với đệ đệ có được hay không? Mẫu hậu sẽ đẩy xe cho con, xe nhỏ còn chạy nhanh hơn cả ngựa lớn nữa đó.”


Ban đầu khi chế tạo vòng quay ngựa gỗ, nàng đã cân nhắc đến Niên Ca Nhi tuổi tác còn nhỏ, chưa cầm chắc được cột gỗ ở ngựa gỗ, vì vậy đã cho người khắc thêm mấy chiếc xe có điêu khắc thêm mấy con vật khác nhau ở phía trước.


Trong xe nhỏ không chỉ có tay vịn, mà còn có dây an toàn, sau khi cài lại có xoay tròn cũng không sợ bị văng ra ngoài.


Thục phi cũng vội vàng nói: “Nghe lời mẫu hậu ngươi đi, ngồi xe nhỏ với thái tử đệ đệ.”


Tam hoàng tử nhìn mấy chiếc xe nhỏ xếp hàng có gắn đủ loại động vật ở trước đầu, khôn khéo gật đầu một cái: “Nhi thần nghe mẫu hậu, ngồi cung xe nhỏ với thái tử đệ đệ.”


Trang Minh Tâm cũng không cần cung nhân phải ra tay, tự mình mỗi tay nhắc một hài tử, để hai đứa một trước một sau vào trong xe nhỏ, dùng dây an toàn buộc chặt chúng lại.


Quay đầu thấy đại hoàng tử vẫn còn đang hì hì hục hục leo lên ngựa gỗ.


Nàng cũng bế nó lên, để vào trên ngựa gỗ, chỉ chỉ vào cột trụ ở trên ngựa gỗ, nói: “Nắm chắc, không cho phép buông tay ra, nếu không bị văng ra sẽ rất là đau đó.”


Đại hoàng tử gật đầu nói: “Dạ, nhi thần sẽ nắm thật chặt.”


Trang Minh Tâm lại quay đầu gọi đại công chúa và nhị công chúa: “Hai con cũng đến đây đi.”


Nhị công chúa năm nay mới hai tuổi rưỡi, tất nhiên là cũng sẽ ngồi xe nhỏ.


Đại công chúa thì lề mà lề mề hồi lâu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự dụ dỗ của ngựa gỗ, nấn ná đi tới.


Nhưng năm nay nó cũng đã bảy tuổi, còn thông minh hơn đại hoàng tử, không cần Trang Minh Tâm hỗ trợ đã có thể tự mình đạp lên ngựa gỗ, sau đó hai tay vững vàng nắm lấy cột gỗ.


Trang Minh Tâm cười một tiếng, trong đầu nghĩ Liêu thái phi quả nhiên rất biết dạy dỗ hài tử, đại công chúa trông có vẻ đã mạnh mẽ ngông cuồng hơn trước đây rồi.


“Các ngươi cũng lên đây thử một chút đi.” Trang Minh Tâm lại vẫy vẫy tay với mấy vị phi tần.


Vệ hiền phi vội vàng khoát tay: “Ta sao, bình thường đến ngồi kiệu cũng choáng váng chứ đừng nói đến bây giờ chơi cái trò xoay vòng tròn này.”


Thục phi thấy vậy, cũng cự tuyệt nói: “Thần thiếp tuổi tác đã cao, cũng không nên chơi đùa với mấy đứa hài tử này làm gì.”


Huệ tần ngược lại là nhao nhao muốn thử.


Sau đó bị thục phi làm cho tức giận mà quay về: “Nếu huệ phi muội muội mà đi lên, vòng xoay kia sợ là không quay nổi mất.”


Huệ phi cúi đầu nhìn cơ thể tròn vo của mình, lại nhìn cơ thể bụ bẫm đang ngồi khom người trên ngựa gỗ của đại hoàng tử một lần nữa, lập tức từ bỏ ý niệm, lui trở về.


Còn Tôn ma ma mà Liêu thái phi phái tới kia càng không dám thử trò vui này.


Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, nàng còn muốn đục nước béo còn muốn đi theo mà ngồi lên trải nghiệm dư vị mấy chục năm rồi chưa được ngồi vòng quay ngựa gỗ, kết quả là các nàng ta người nào cũng dè dặt hơn người kia.


Chúng phi tần dè dặt như vậy, một hoàng hậu như nàng cũng chỉ có thể dè dặt thôi.


Hơi có vẻ tiếc nuối ngồi xuống cái ghế cung nhân mang ra, nàng phân phó nói: “Có thể bắt đầu rồi.”


Lý Liên Ưng vung tay lên, lập tức có bốn thái giám cao lớn vạm vỡ chạy lên.


Bốn người chia ra làm hai tổ, hai người hợp lực đẩy một cái cột, sau đó cứ đẩy mạnh những cột tiếp theo để cho vòng quay di chuyển.


Đại hoàng tử kêu lên một tiếng: “Chạy, chạy, ngựa lớn chạy nhanh lên!”


Nhị công chúa cũng hô to theo: “Chạy, chạy, xe chó nhỏ chạy nhanh lên.”


Trên đầu xe của nó có một tượng gỗ hình chó nhỏ, chó nhỏ rất sống động.


Tam hoàng tử có chút căng thẳng, răng cắn chặt vào môi, tay dùng sức nắm thật chặt tay lái của xe nhỏ.


Niên Ca Nhi thì có lá gan lớn hơn chút, chẳng những không căng thẳng, mà khi đi ngang qua Trang Minh Tâm còn chào hỏi nàng: “Mẫu hậu, xe nhỏ chạy rồi.”


Trang Minh Tâm cười với thằng bé một tiếng, sau đó cất giọng nói: “Hai đại hài tử trên ngựa gỗ kia, nhớ nắm chặt lấy thanh gỗ, nếu không bị văng ra là rất đau đấy. Tiểu hài tử trong xe nhỏ đừng sợ, trên người các con có dây an toàn, cho dù không nắm được vào tay cầm cũng sẽ không bị văng ra ngoài đâu.”


Tốc độ quay của vòng xoay càng lúc càng nhanh, sau mấy vòng, bất luận là đại hài tử hay là tiểu hài tử cũng đều hưng phấn hét ầm ĩ lên.


Ngay cả người nhát gan như tam hoàng tử mà cũng đều quên đi sợ hãi, hưng phấn đến hai mắt sáng lên.


Sau mấy chục vòng quay, Trang Minh Tâm kêu bọn thái giám dừng lại.


Đợi sau khi hoàn toàn dừng lại hẳn, lúc này chúng cung nhân mới tiến lên bế bọn nhỏ xuống.


Trang Minh Tâm thấy bọn nhỏ còn chưa thỏa mãn, nàng cười nói: “Quay nhiều chóng mặt, chỗ này còn rất nhiều trò chơi mà, các con còn không mau đi xem thử đi?”


Quả nhiên là bọn nhỏ đã bị dời đi sự chú ý, hoan hô chạy về phía xích đu, ghế treo, bập bênh, cầu trượt.


Đại công chúa chơi xích đu, nhị công chúa ngồi lắc lư trên ghế treo, đại hoàng tử kéo tam công chúa cùng nhau chơi bập bênh, còn Niên Ca Nhi thì chạy đi chơi cầu trượt.


Từng người chơi trò của mình xong lại chạy đi đổi với người kia.


Tiếng cười vui sướng của hài tử quanh quẩn trong chính điện.


Huệ phi thấy đại hoàng tử một hồi chạy đến chỗ trò chơi này, một lát lại chạy đến trò chơi kia, chơi đến bất diệc nhạc hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời dị thường.


Nàng ta hoàn toàn phục rồi, thật lòng thật dạ cảm ơn Trang Minh Tâm: “Không biết là đầu óc của hoàng hậu nương nương còn có thể đến mức nào được nữa, lại có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng hay ho như vậy! Được hưởng phúc của người mà hôm nay đại hoàng tử đã chơi rất vui vẻ.”


Vốn dĩ đại hoàng tử cũng không quá thông minh, từ khi bắt đầu đến thư phòng học vỡ lòng, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, rất sợ là không đọc được sách sẽ bị tiên sinh phạt.


Đã rất lâu chưa chơi vui như ngày hôm nay.


Thục phi liếc nhìn bập bênh ở phía tây, đại hoàng tử đặt mông ngồi xuống, tam hoàng tử ở đầu bên kia bập bênh lập tức bị nó nâng lên.


Nhưng bởi vì hai bên ghế ngồi đều được vây quanh, dưới ghế lại có đệm êm, trên người cũng thắt dây an toàn, tam hoàng tử cũng sẽ không bị bắn ra.


Nó hưng phấn ha ha cười lớn: “Hoàng huynh, lại một lần nữa đi.”


Nàng ta thu hồi ánh mắt, hốc mắt có chút ươn ướt, không kiềm chế được phụ họa huệ phi một câu: “Còn không phải sao, hoàng hậu nương nương không chỉ có đầu óc thông minh, mà tâm còn thiện, nếu như không phải có người khai ân thì cả đời tam hoàng tử cũng chẳng được chơi những thứ đồ mới lạ như vậy đâu.”


Vệ hiền phi nhếch mép một cái, Trang Minh Tâm dĩ nhiên là tâm thiện rồi, nhất là khi đối xử với lão nhân và tiểu hài nhi, tâm tính lương thiện đến gần như thánh mẫu.


Kiếp trước nhị công chúa không cẩn thận ngã vào trong hồ, những cung nữ và thái giám bên cạnh không có một ai biết bơi, đúng lúc đế hậu đi ngang qua, nàng không hề để ý hoàng thượng ngăn cản mà lập tức nhảy vào trong hồ rồi ngụp xuống nước.


Mò tìm suốt một khắc dưới làn nước lạnh như băng trong tiết trời mùa đông, cũng đã vớt được nhị công chúa vừa mới chìm xuống đáy hồ.


Sau đó lại ấn ngực cho nó, rồi lại thổi khí vào trong miệng nó, làm đi làm lại thật lâu mới cứu lại được nhị công chúa vừa mới mất hô hấp.


Sau này sức khỏe nhị công chúa thì không có việc gì cả, nhưng bản thân nàng lại có bệnh căn không dứt, mỗi lần quỳ thủy đến đều đau đến chỉ hận không được lăn lộn trên đất.


Nhưng cho dù là như vậy thì Trang Minh Tâm cũng chưa từng than phiền một câu nào, ngược lại còn trấn an nàng ta, để cho nàng ta đừng có quá áy náy.


Sau khi nàng ta được trùng sinh trở lại, tất nhiên là sẽ không còn chuyện nhị công chúa rơi xuống nước nữa, nhưng ân tình của Trang Minh Tâm, nàng ta vẫn phải báo.


Đáng tiếc là Trang Minh Tâm quá tài giỏi, ngoại trừ giúp nàng sắp xếp cung vụ lúc nàng hoài thai ra thì nàng ta không có đất dụng võ nữa.


Suy nghĩ của Vệ hiền phi phiêu dạt về kiếp trước, một lát sau mới phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Hoàng hậu nương nương có nhiều ý tưởng hay ho lắm, nếu so sánh thì chúng ta không thể nào sánh bằng đâu, nhưng chúng ta cũng có thể đi theo hưởng lợi mà.”


Huệ phi cười nói: “Xem ra sau này thần thiếp phải học tập thục phi nương nương rồi, nếu như không có chuyện gì thì liền đến cung Khôn Ninh tụ tập, hưởng ké thật là nhiều thứ tốt của nương nương.”


Thục phi “Xì” một tiếng: “Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì vẫn nên đặt nhiều tâm tư chút đến công khóa của đại hoàng tử đi, để tránh cho nó suốt ngày bị tiên sinh phạt đứng, đánh bàn tay.”


Trang Minh Tâm: “…”


Mẫu phi của hai vị hoàng tử này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cứ vừa thấy mặt nhau là đã bắt đầu đâm chọc rồi?


Thường ngày cũng không có nghe nói thục phi và huệ phi không hợp nhau như vậy mà?





Chạng vạng tối, khi Dục Cảnh đế tới, Trang Minh Tâm đã bày tỏ nghi ngờ của mình.


Dục Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: “Đây là do huệ phi bất bình chuyện thục phi quá thân cận với nàng, lo lắng sau này khi Niên Ca Nhi lên ngôi tam hoàng tử sẽ có được nhiều chỗ tốt hơn đại hoàng tử.”


Trang Minh Tâm: “…”


Huệ phi như vậy thì gọi là gì? Buồn lo vô cớ sao?


Nàng cạn lời nói: “Đại hoàng tử và tam hoàng tử đều còn là tiểu thí hài mà, Niên Ca Nhi là thái tử cũng chỉ vừa mới một tuổi rưỡi, huệ phi muội muội nghĩ cũng đủ xa đó.”


Dục Cảnh đế dựa nghiêng người lên người nàng, cười hì hì nói: “Nàng ngày ngày bá chiếm trẫm, những phi tần bị biến thành đồ trưng bày như các nàng ta, thường ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, chẳng lẽ lại không nghĩ đến những chuyện này được sao?”


Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: “Vậy ngược lại tất cả những chuyện này đều do thần thiếp không phải sao? Gọi là gì đây nhỉ? Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết hả?”


Dục Cảnh đế chôn đầu vào trong cần cổ nàng, hít một hơi mùi hương, cười nói: “Còn chẳng phải là do Tử Đồng không phải sao? Ai bảo Tử Đồng làm cho trẫm không kiềm chế được dục vọng, chỉ hận không thể nằm trên bụng nàng mỗi ngày.”


Trang Minh Tâm đưa tay đẩy đầu hắn ra, cười mắng: “Suốt cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện kia thôi, người chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ thôi hả?”


Hắn hừ lạnh nói: “Đừng tưởng là trẫm không nghe ra nàng đang mắng trẫm là tinh trùng xông lên não nhé.”


Không phải chứ, tên này lại có thể nghe hiểu được ý ngầm trong câu nói của nàng sao?


Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà, ở bên cạnh nàng quá lâu nên càng ngày bắt được mạch não của nàng rồi.


Rất sợ hắn cứ cắn mãi không buông, nàng liên tục không ngừng nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng có muốn đi xem sân chơi thần thiếp xây dựng không? Tuy nói dự tính ban đầu là để cho tiểu hài tử chơi, nhưng người trưởng thành vẫn có thể chơi được như thường.”


“A?” Dục Cảnh đế nổi lên hứng thú, tuy nói hậu điện cách chính điện không bao xa, nhưng mỗi ngày hắn đều phải bận rộn rất nhiều chuyện, hoàn toàn chưa từng đi đến phía sau để nhìn.


Trang Minh Tâm thay một thân xiêm áo nhẹ nhàng, đi cùng hắn đến sân chơi.


“Yo, nhiều trò vui ly kỳ cổ quái như vậy sao!” Dục Cảnh đế đẩy cửa bước vào, nhìn quanh đủ loại đồ vật trong điện, sau đó đi thẳng tới chỗ đu quay ngựa gỗ.


Đi tới trước đu quay ngựa gỗ, hắn chỉ vào một con ngựa gỗ toàn thân trắng như tuyết, chỉ có bốn chân là điểm một vài đốm trắng trong đó, cười nói: “Con ngựa này được điêu khắc không tệ, rất sống động, thật giống Đạp Tuyết của trẫm.”


Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp đã lệnh cho thợ thủ công ở Tượng Tác Giám đặc biệt điêu khắc ra cho người đó, người nhìn xem có thích không?”


“Quả nhiên là Tử Đồng tình thâm nghĩa nặng với trẫm, ngay cả xây một nơi cho bọn hài tử chơi đùa mà cũng nghĩ đến trẫm, đúng là làm cho trẫm cảm động.” Dục Cảnh đế giảo hoạt cười một tiếng, sau đó chợt phi thân, nhảy lên trên ngựa gỗ màu trắng.


Trang Minh Tâm: “…”


Đúng là soái mà… khi chơi đùa cũng có thể soái như vậy nữa.


Trang Minh Tâm cũng học theo dáng vẻ của hắn, tung người nhảy lên con ngựa ở bên cạnh hắn, sau đó chậm rãi hạ xuống lưng ngựa.


Dục Cảnh đế: “…”


Nữ nhân đáng chết, không khoe khoang công phu của mình giỏi thì sẽ chết sao?


Nàng soái như vậy thì trẫm thành cái gì đây?


Trang Minh Tâm thể hiện soái khí xong, không nhìn thấy vẻ một lời khó nói hết trên mặt Dục Cảnh đế, hướng ra ngoài phân phó một câu: “Lý Liên Ưng.”


Lý Liên Ưng ngoắc tay, bốn tên thái giám cao lớn vạm vỡ vội vàng tiến lên đẩy mạnh đu quay.


Sau đó Dục Cảnh đế liền chơi đến điên cuồng, ngồi khom người trên ngựa gỗ khoảng hơn một giờ mà còn không chịu xuống.


Trang Minh Tâm ngồi trên ngựa gỗ quay theo mà cũng sắp nôn rồi…


Phương pháp lừa gạt đám hài tử là quay nhiều chóng mặt thì không thể khuyên được Dục Cảnh đế, hắn không dễ bị lừa đâu.


Nàng tức giận nói: “Lúc trước không phải người khuyên thần thiếp đừng có làm sân chơi cho thái tử, tránh cho thằng bé chơi ham vui đánh mất ý chí sao? Còn bây giờ người như thế này thì là sao hả?”


Dục Cảnh đế ra vẻ lão làng nói: “Trẫm đã thành tài rồi, có thể một mình đảm đương mọi chuyện, sẽ không có chuyện ham chơi mà đánh mất ý chí đâu.”


Nói tới đây, hắn cười đắc ý: “Cho nên, trẫm muốn chơi thì cứ chơi thôi.”


Trang Minh Tâm: “…”


Đúng là có một đống lý lẽ không chính đáng, cũng chẳng biết là học của ai nữa!


Dù sao cũng không phải của nàng!


Xem ra chỉ có thể sử dụng món ngon đại pháp rồi, nàng cười nói: “Cũng đã đến giờ dùng bữa tối rồi, hôm nay sẽ phân phó phòng bếp nhỏ làm món ăn mới, đảm bảo là khẩu vị của hoàng thượng sẽ được khai sáng.”


Một người đam mê ăn uống có thâm niên như Dục Cảnh đế, lập tức hỏi: “Làm món ăn mới lạ gì vậy?”


Trang Minh Tâm cố làm ra vẻ thần bí: “Tạm thời giữ bí mật, bây giờ mà nói ra thì chẳng còn gì bất ngờ nữa.”


Dục Cảnh đế thấy vẻ mặt nàng không giống như đang giả vờ, vì vậy vung tay lên, phân phó nói: “Dừng lại đi.”


Trang Minh Tâm bị quay đến đầu óc choáng váng căng ra cuối cùng cũng thở phào một hơi, cảm ơn thức ăn ngon, cuối cùng cũng dỗ được hắn rồi.


Nàng đúng là mất não mới có thể góp lời bảo hắn đến sân chơi để chơi, là một người có tuổi thơ thiếu sót, hắn lại càng có lý do để mê mệt trò vui hơn bất cứ ai?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom