• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh (8 Viewers)

  • Chương 5-6

Chương 5


Dục Cảnh đế mang tới “tin tức tốt”, trong lòng Trang Minh Tâm tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã quên đi.


Dù sao nàng cũng đã vào cung rồi, cho dù không hầu hạ thì cũng là “gạo đã thành cơm”, quan tâm hắn ở bên ngoài lũ lụt ngút trời làm gì, tóm lại là cũng ảnh hưởng có hạn với mình.


Cho nên, kế hoạch thử chế tạo bánh mì vẫn giữ nguyên như cũ.


Nhắc tới đều là nước mắt, nàng chỉ là đột nhiên nhớ đến tổ hợp bữa ăn sáng bánh mì cộng với mứt hoa quả và sữa bò mà thôi.


Mứt hoa quả và sữa bò thì đều có thể lấy tiền mua từ nội thiện phòng, nhưng bánh mì thì chỉ có thể tự mình làm.


Nếu là đời trước thì chỉ cần bỏ thêm chút nho khô để làm bánh mì kiểu Pháp đơn giản, dù là người mới tập làm bánh cũng rất khó thất bại, nhưng ở cổ đại thì không hề dễ dàng.


Đầu tiên là không có lò nướng.


Chỉ có thể lấy gạch xanh xếp chồng lên nhau để làm lò bánh mì kiểu cũ, chuyện này cũng thôi đi, kiếp trước khi nàng ra nước ngoài du lịch đã từng nhìn thấy ở một nhà có nông trại, người thợ thủ công chuyên làm gạch ngói căn cứ theo miêu tả của nàng, phải suy tính hồi lâu mới có thể xây được.


Lò gạch bánh mì là lợi dụng hơi ấm còn dư lại của gỗ cháy để nướng bánh mì, cho nên cần phải đốt củi trước.


Sau một thời gian ngắn đốt lửa, quét hết tro bụi ra rồi dùng vải ướt lau sạch lò gạch, sau đó mới bỏ bánh mì vào nướng.


Khuyết điểm chính là không có nhiệt kế, rất khó khống chế nhiệt độ trong lò.


Nhiệt độ quá cao sẽ nướng khét, còn quá thấp lại không chín… Hôm qua lò gạch kia bị nướng quá mức, toàn bộ vỏ ngoài của bánh đều bị cháy đen.


Cho nên qua nhiều lần thử nghiệm mới có thể nắm chắc được thời gian làm nóng của lò và thời gian nướng.


Thứ hai là không có bột mì có hàm lượng gluten cao, chỉ có bột mì gluten thông thường được xay từ cối đá.


Không thể làm gì khác hơn là phải trộn mì với nước trước, sau đó rửa bột thành tinh bột mì.


Sau đó lại lấy tinh bột mì hòa lẫn với bột mì gluten trong cối đá, như vậy mới có thể chế tạo ra bột mì có hàm lượng gluten cao thích hợp để làm bánh.


Đúng thật là quá phiền phức cho nên mười sáu năm qua, cho dù có thèm ăn như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng chưa từng động tay vào việc nướng bánh.


Mà bây giờ vừa có tiền, rảnh rỗi, lại có cả người, dĩ nhiên là có thể vung tay làm lớn rồi.


“Ra mắt Uyển tần nương nương.” Khi nàng đến hậu điện ở Tây thiền điện thì hai đầu bếp Chung Đại, Tiền Hỉ đã nặn mì vắt thành hình như sừng trâu, khứa ba dao ở bên ngoài.


Lúc này đang đi lên rây bột, dáng vẻ rất thuần thục, hiển nhiên là đã âm thầm luyện tập không ít.


“Lại làm phiền các ngươi rồi.” Trang Minh Tâm đưa tay lên một cái, tỏ ý bọn họ miễn lễ, sau đó đi tới trước lò bánh mì nhìn mấy lần, ngọn lửa bên trong đang rực cháy.


Nàng suy tính trong chốc lát, nói với Chung Đại và Tiền Hỉ: “Đốt lâu hơn hai khắc so với hôm qua, sau khi dọn dẹp sạch sẽ lò gạch thì để nguội một nén nhang, sau đó mới để bánh mì vào, nướng trong hai khắc.”


Nàng chỉ biết dùng lò nướng, bây giờ cũng chỉ là mò đá qua sông, có thể thành công hay không thì còn chưa biết.


Sau khi hai người Chung Đại và Tiền Hỉ căn cứ theo chỉ thị của nàng làm việc một hồi thì bánh mì đã được ra lò.


Ngoại trừ hai cái ở sát miệng lò không đủ màu sắc và độ lửa ra, mười cái còn lại đều rất tốt.


Lớp ngoài giòn xốp, cháy vàng, xé ra bên trong mềm mại thơm ngon, ngọt ngào, phết lên mứt đào được làm từ đường thỏi màu vàng, sau đó lại uống một ngụm sữa bò đã được đun sôi, Trang Minh Tâm hạnh phúc muốn rơi lệ.


Đúng thật là không dễ dàng mà!


Sau khi ăn một hơi hết hai cái bánh sừng bò nho khô, nàng hào sảng vỗ bàn một cái, nói với Quỳnh Phương: “Thưởng! Thường cho mỗi người bọn họ mười nén bạc!”


Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Lại thưởng thêm cho mỗi người bọn họ một cái bánh sừng bò, vất vả bận bịu làm việc như vậy cũng không thể ngay cả vị cũng không được thưởng thức.”


Sau khi Quỳnh Phương truyền lời trở lại thì Trang Minh Tâm lại dặn dò nàng ta: “Còn dư lại sáu cái, cho ngươi và mấy người Tiểu Mãn chia nhau ăn đi, mấy người Lý Liên Ưng thì ngày mai nói sau đi.”


Tiểu Mãn nghe vậy thì đến gần, nêu ý kiến: “Món ăn mới lạ như vậy, đầu bếp trong nội thiện phòng cũng chưa từng nhìn thấy, khó khăn lắm mới có thể làm được, cho những nô tài như chúng ta ăn há chẳng phải đáng tiếc sao?


Còn không bằng dâng lên hoàng thượng, cũng để cho hoàng thượng hiểu được tâm ý của nương nương.”


Nàng có tâm ý gì? Tâm ý của nàng chính là nằm ăn chờ chết, an phận trong một góc, cũng không có ý định chạy lên để chịu đựng “kim” đâm đâu!


Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, có thứ tốt gì mà chưa từng được thử, chủ yếu là thứ đồ hiếm lạ kia của bổn cung còn không lên được mặt bàn.”


Thấy Tiểu Mãn còn muốn khuyên nàng thêm, nàng hừ lạnh một tiếng, nói với Quỳnh Phương: “Nếu Tiểu Mãn không muốn, vậy thì lấy phần của nàng ta cho Lý Liên Ưng đi.”


“A đừng mà.” Tiểu Mãn vội vàng xin tha: “Nương nương tốt, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nhiều lời nữa, vậy đi ăn bánh mì thôi.”


“Yo, náo nhiệt như vậy sao?” Một âm thanh như tiếng suối trong trẻo nhỏ giọt trên viên đá ngọc lục bảo có từ thời nhà Minh truyền tới.


Theo sát phía sau, giọng nói của Thôi Kiều cũng vang lên: “Nô tỳ ra mắt tiểu chủ Hân quý nhân, tiểu chủ cát tường an khang.”


Một lát sau, rèm cửa của Đông thứ gian được vén lên.


Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm mặc trên người mặc áo màu đỏ anh đào, yếm màu xanh nhạt, váy xếp ly màu xanh lục đi vào, đi theo phía sau là Thôi Kiều và cung nữ Lục Lạp của Hân quý nhân.


Không hề thông báo mà đã trực tiếp xông vào, lộ rõ vẻ không coi chủ vị một cung như nàng ra gì.


Mặc dù cũng rất có dáng điệu của một sủng phi.


Người ngoài đều tránh những loại quần áo màu đỏ để đỡ phải đụng chạm vào niềm đam mê màu đỏ của Trương đức phi, Hân quý nhân lại không sợ điểm này.


Không chỉ mặc ở Chung Túy cung, mà lúc đến Vĩnh Hòa cung của Trương đức phi để thỉnh an cũng mặc.


“Tần thiếp thỉnh an Uyển tần nương nương, Uyển tần nương nương cát tường an khang.” Trần Ngọc Thấm qua loa lấy lệ mà hành lễ một cái, tự mình ngồi lên ghế thái sư ở một bên.


Trang Minh Tâm giả cười nói: “Muội muội vừa mới bị phong hàn xong, sao đã ra ngoài ngay vậy? Có chuyện gì thì sai cung nhân đi một chuyến cũng được, cần gì phải đích thân tới đây.”


Trần Ngọc Thấm bất đắc dĩ nói: “Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tần thiếp nhát gan chứ, lỡ như nương nương ở bên cạnh hoàng thượng cáo trạng tần thiếp, nói tần thiếp không để tôn ti vào trong mắt, không chịu tới bái kiến, vì vậy mà hoàng thượng giận tần thiếp, thế thì nên làm thế nào cho phải? Không thể nói được nên đành phải vùng vẫy để giành lấy sự sống thôi.”


Trong miệng vừa nói sợ xong, nhưng trên mặt không hề có chút điệu bộ sợ hãi nào, ngược lại còn có dáng vẻ chẳng hề gì.


Hơn nữa hai gà má hồng nhuận, đôi mắt trong veo, chẳng có chút vẻ bị bệnh nào, chỉ sợ cách trình độ vùng vẫy giành lại sự sống xa đến vạn dặm.


Đoán chừng là vì Dục Cảnh đế bỗng nhiên lại chạy đến cung của nàng nên mới khiến cho một quý nhân được sủng ái như nàng ta cảm thấy nguy cơ, chỉ sợ lại có một “Hòa quý nhân” tranh sủng với nàng ta, vì vậy nên mới tới dò la tình hình.


“Muội muội nói gì vậy, ta là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Đừng nói đến việc hoàng thượng chưa từng hỏi đến, mà nếu như có thật sự hỏi tới thì ta cũng biết là muội muội vì bị bệnh nên mới buộc phải như vậy, làm sao có thể không giải thích một hai thay muội muội được?”


Trang Minh Tâm chớp chớp mắt, làm bộ dáng như khóc đến nơi, nhất thời đôi mắt hoa đào đã xuất hiện một tầng hơi nước mờ mịt, một bộ dáng ta oan uổng, ta tủi thân, ta đau lòng.


Dáng vẻ bạch liên hoa đau khổ, cảm động lòng người này đã làm cho Trần Ngọc Thấm vừa kinh ngạc lại vừa căm ghét, người mà chỉ có tướng mạo thanh tú, hoàn toàn dựa vào phong độ của người trí thức để tỏ ra mình là tài nữ cao lãnh.


Không ngờ tới Trang Tĩnh Uyển này bình thường luôn là có tư thái đoan trang, hiền thục, già dặn này lại có một mặt như vậy, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy nó thì há chẳng phải sẽ lọt vào mắt hắn sao?


Đã có một Trình Hòa Mẫn kiều diễm như đào mận thì cũng thôi đi, nay lại nhiều thêm một Trang Tĩnh Uyển yêu kiều như bóng hoa trong nước nữa, vốn dĩ ân sủng của nàng ta đã không dày rồi, chỉ sợ lại càng bị phân mỏng hơn…


“Tần thiếp cũng chỉ nói như vậy thôi, không có tốt nhất.”


Trần Ngọc Thấm nhượng bộ nhường một bước, nói vào chuyện chính, lộ ra mục đích thực sự khi tới đây: “Hoàng thượng hiếm khi tới nơi này của nương nương, tại sao chỉ mới ngồi một khắc đã đi rồi?


Chẳng lẽ nương nương chọc giận hoàng thượng sao? Nếu không thì tới cũng đã tới rồi, cũng nên ngủ lại mới phải chứ.”


Trang Minh Tâm không muốn nói chuyện định thân của Trang Tĩnh Uyển nên đã ngầm chấp nhận cách nói này, mập mờ thở dài với vẻ cái nào cũng được: “Quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.”


Trần Ngọc Thấm hài lòng.


Xem ra Trang Tĩnh Uyển cũng là một kẻ ngu, thường ngày ở trong phủ đã quen nói một là một, khi tới đây còn coi mình là gia chủ nữa sao?


Nếu nàng ta mà làm bộ làm tịch như vậy thì dù chỉ cần dùng chưa đến năm thành công lực là hoàng thượng đã không chịu nổi rồi.


“Nương nương hiểu rõ là được rồi, lần sau ngàn vạn lần đừng lỗ mãng như vậy nữa, vẫn nên nịnh nọt hoàng thượng nhiều hơn chút.”


Trần Ngọc Thấm giả dối khuyên một câu, đã đạt được mục đích rồi nên dĩ nhiên là không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.


Nàng ta đứng dậy: “Tần thiếp đã đáp ứng là sẽ vẽ một bức tranh cho hoàng thượng, bây giờ vẫn chưa vẽ xong nên sợ là không thể hầu chuyện nương nương nữa rồi.”


“Chuyện của hoàng thượng không được chậm trễ, ngươi đi đi.” Trang Minh Tâm rộng lượng gật đầu một cái, bảo nàng ta mau rời đi.


Rốt cuộc thì cũng là một tiểu cô nương sống trong hào môn, lớn lên trong sự cưng chiều, chưa từng bị xã hội vùi dập, tâm tư đều viết lên trên mặt. Làm cho nàng có cảm giác như một bà cô già đang bắt nạt một người bạn nhỏ mới chuyển đến trong thôn, đúng là có hơi xấu hổ.


Thấy người đi rồi, Thôi Kiều tiến lên hỏi: “Nương nương có muốn nghỉ ngơi một lát không?”


Trang Minh Tâm ngước lên nhìn đồng hồ nước, đã là giờ thân bốn khắc, cũng chính là bốn giờ chiều.


Nếu bây giờ mà ngủ trưa thì chỉ sợ là buổi tối sẽ mất ngủ nên lắc lắc đầu, đứng dậy: “Không ngủ, đi dạo ngự hoa viên một lát.”


Hôm nay là mồng mười tháng tám, còn có năm ngày nữa là đến tết trung thu, nghe Lý Liên Ưng nói trong ngự hoa viên trồng không ít hoa cúc, trong đó có rất nhiều loài hoa nổi tiếng mà ở hiện đại đã tuyệt chủng, không đi ngắm một chút thì quả thật là có chút đáng tiếc.


Thôi Kiều dò hỏi: “Có cần nô tỳ cho người chuẩn bị kiệu không?”


“Không cần, đi bộ là được rồi, vừa vặn cũng để hoạt động gân cốt một chút.”


Chung Túy cung nhiều người nhiều tai mắt, sau khi nàng vào cùng thì cũng không luyện công nữa, lại luôn ở lì trong phòng, cũng chẳng đi đường được mấy bước, chỉ cảm thấy xương cũng cứng lại rồi.


Mặc dù ngự hoa viên ở ngay bên cạnh Chung Túy cung, sau khoảng thời gian chưa uống hết một tuần trà đã đến nơi rồi, trình độ rèn luyện cũng có hạn.





Không biết là khi ra cửa không xem ngày hay sao mà vừa mới vào ngự hoa viên đã nhìn thấy cung nữ và thái giám bên trong vội vàng chạy ra bên ngoài, miệng thì la hét: “Chết người rồi, chết người rồi, trong giếng có người chết…”


“Đứng lại.” Trang Minh Tâm quát lên một tiếng, một thái giám trung niên trong đó đứng lại.


Hỏi hắn ta: “Đã xả ra chuyện gì, ngươi nói lại kỹ lưỡng cho bổn cung.”


“Ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương cát tường an khang.”


Thái giám này không biết Trang Minh Tâm, nhưng hắn ta biết Thôi Kiều và Lý Liên Ưng sau lưng Trang Minh Tâm, cũng rất dễ dàng suy đoán ra thân phận của nàng, vội vàng hành lễ dập đầu.


Lý Liên Ưng khẽ đá vào hắn ta một cái, mắng: “Đừng có chậm chạp lề mề nữa, nương nương hỏi ngươi kìa, còn không mau nói?”


Trang Minh Tâm trợn mắt khinh thường trong lòng, Lý Liên Ưng này đúng là chẳng làm được trò chống gì, chỉ giỏi nhất chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.


Thái giám vội vàng hồi bẩm nói: “Hồi nương nương, trong giếng ở phía sau có người chết, bụng trướng to lên như một con lăn đá xay lúa vậy…


Vừa rồi nô tài đi múc nước, vừa ló đầu ra thì đã nhìn thấy người chết, bị dọa cho sợ đến hồn bay phách lạc.”


Thôi Kiều nhíu mày một cái, Vương Khấu này đang nói cái gì vậy, nương nương xuất thân từ thế gia, nô bộc hàng đàn, lại chưa từng phải tự tay đi nghiền lương lương thực bằng con lăn xay lúa, nào biết con lăn đó lớn như thế nào chứ?


Trang Minh Tâm hỏi: “Người chết là nam hãy nữ? Đã mò thi thể lên chưa?”


“Là một cung nữ.” Thái giám đã nhìn thấy mặt của cung nữ nên trả lời rất kiên định.


Sau đó lại lắc đầu nói: “Chưa mò vớt lên, nô tài đang muốn đi bẩm báo Ngô công công phụ trách trông coi ngự hoa viên, mời Ngô công công đến sắp xếp chuyện này.”


“Ngươi đi đi.” Trang Minh Tâm khoát khoát tay, đuổi hắn ta đi, sau đó hỏi Lý Liên Ưng: “Có biết vị trí của giếng kia không?”


“Nô tài biết.” Lý Liên Ưng từng làm việc ở ngự hoa viên một năm, không thể nào quen thuộc với ngự hoa viên hơn nữa.


Trang Minh Tâm nói: “Dẫn đường đi.”


Thôi Kiều nghe vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Nương nương, bên kia có người chết, không đi được, cẩn thận dính vào xui xẻo.”


Trong lòng âm thầm cảm thán Uyển tần nương nương có lá gan thật là lớn, cảnh tượng chết người mà cũng dám đi nhìn.


“Bổn cung không kiêng kỵ chuyện này.”


Một khi đã chạm đến bệnh nghề nghiệp thì không đến hiện trường nhìn một lát là nàng lại khó chịu đế vò đầu bứt tai, nhưng cũng chỉ là nhìn một chút thôi, không chắc chắn sẽ nhúng tay vào, dẫu sao trong cung không thể so sánh với nơi khác được, không chừng lại dính dáng đến phi tần có phân vị cao nào đó.


Minh oan cho người chết là vô cùng quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo bản thân còn sống trước đã.





Chương 6


Khi Dục Cảnh đế nhận được tin thì kinh hãi đến suýt chút nữa đã làm rơi nghiên mực lần nữa.


Người chết trong cung thì không có gì kỳ lạ, hàng năm cũng có đến hai, ba mươi người bị bệnh chết, treo cổ, nhảy giếng, thậm chí là phạm sai lầm bị trượng đánh chết.


Cùng lắm chỉ là lôi đến bãi tha ma để chôn, rồi lại thưởng cho người nhà hai mươi lượng bạc để hỏa thiêu là xong.


Việc tra rõ chân tướng và minh oan cho chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy là không hề tồn tại, không có ai thời gian rảnh rỗi, mà cũng không có ai có bản lĩnh đến mức này.


Nhưng hiện tại đã xuất hiện một người vừa rảnh rỗi lại vừa có bản lĩnh, chẳng phải là sẽ nhảy ra làm loạn sao?


Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn Cao Xảo, tức giận nói: “Nàng là một hàng giả, cần phải biết điều mà ở yên trong Chung Túy cung đi, tránh cho trẫm bắt được cái đuôi hồ ly của mình.


Thế nhưng trái lại nàng thì hay rồi, còn đi góp vui vào chuyện náo nhiệt kia, xúi giục cung nhân mò vớt thi thể lên thì không nói, lại còn đích thân bắt tay vào nghiệm thi, chỉ sợ người khác không biết thân phận thực sự của nàng sao?”


Cao Xảo vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, Uyển tần nương nương cũng quá là tự do phóng khoáng rồi, rốt cuộc cũng là được dạy dỗ như nam nhi từ nhỏ, khác hẳn với những quý nữ vọng tộc khác.”


Ông ta là một nô tài, vốn dĩ không nên tùy ý phán xét phi tần hậu cung, nhưng mà hoàng thượng đang nổi nóng, ông ta mà không hùa theo mấy câu thì sẽ thật sự biến thành cá trong chậu bị vạ lây rồi.


Sau khi hùa theo xong thì ông ta lại giải thích thay Trang Minh Tâm một phen.


“Nhưng mà Uyển tần nương nương cũng không ngốc, tuyên truyền rằng từ nhỏ nàng đã ăn chung bàn, ngủ chung giường với nhị cô nương, Trang nhị cô nương đam mê nghiệm thi tra án, nàng cũng đi theo học được không ít, tuy rằng chưa chắc có thể so với Trang nhị cô nương, nhưng cũng hơn ngỗ tác trong phủ Thuận Thiên đôi chút.


Chỉ vì Trang lão phu nhân không thích nàng động đến những thứ này nên hiện giờ bên ngoài mới chưa từng nghe qua.”


“Khẩu khí thật là lớn, cũng không sợ gió lớn làm se đầu lưỡi của mình sao!” Dục Cảnh đế khinh thường hừ một tiếng, sau khi hừ thì lại ngây người.


Vốn dĩ nàng chính là Trang nhị cô nương giỏi nghiệm thi phá án mà trên dưới Đại Lý Tự đều tín phục, nhưng mà mạnh hơn ngỗ tác của phủ Thuận Thiên thì cũng quá kỳ quái rồi nhỉ?


Hắn đúng thật là bị quay cho choáng váng đầu óc luôn rồi!


Nhưng cách nói này cũng coi như là được đi, tuy người ngoài sẽ có chút kinh ngạc, nhưng mà có Trang Minh Tâm không tuân theo lẽ thường mở đường ở phía trước rồi, “Trang Tĩnh Uyển” có bản lĩnh này thì cũng chẳng còn quá hiếm lạ nữa.


Như vậy người ngoài cũng sẽ không nhận lầm nàng thành Trang nhị cô nương, mà trên đầu hắn cũng sẽ không bị chụp lên cái mũ xanh kia.


Dục Cảnh đế thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng mà không xem được nửa chữ nào cả, hồi lâu cũng không tĩnh tâm lại được.


Hắn bất chợt đứng lên, nói với Cao Xảo: “Bãi giá ngự hoa viên!”


“Không được đâu hoàng thượng…” Cao Xảo vội vàng quỳ xuống đất ngăn cản.


Kéo dài âm điệu kêu khóc: “Người chết xui xẻo, hoàng thượng nhất định không thể gặp phải được, nếu không trở về mà bị thái hậu nương nương biết thì cái đầu chó của nô tài không giữ được mất!”


“Ngươi là nô tài của trẫm hay là nô tài của mẫu hậu? Nếu còn dài dòng nữa thì bây giờ trẫm sẽ khiến đầu chó của ngươi không giữ được ngay lập tức!” Dục Cảnh đế hừ lạnh một tiếng, đi vòng qua ông ta, tiến thẳng ra khỏi ngự thư phòng.


Cao Xảo vội vàng bò dậy đuổi theo, vừa chạy vừa dặn dò tên học trò Lai Phúc: “Mau, cho người chuẩn bị ngự liễn.”


Khi Dục Cảnh đế ngồi lên ngự liễn đi đến ngự hoa viên thì Trang Minh Tâm đã kiểm tra xong bước đầu, bây giờ đang ngẩn người bên cạnh thi thể.


“Ngươi…” Ngự liễn vừa hạ Dục Cảnh đế đã khom người đi xuống, đang muốn hỏi thăm Trang Minh Tâm tình hình, vừa mới mở miệng nói được một từ thì thi thể được đặt trên bàn dài bên cạnh đã đập vào mắt.


Miệng và môi tím bầm, lưỡi dài thè ra, bụng trướng lên rất to, toàn thân tỏa ra mùi thối nồng nặc.


“Ọe…” Dục Cảnh đế quay đầu đi, bỗng chốc ọe ra.


“Hoàng thượng, người không sao chứ? Người đâu, mau truyền thái y!” Cao Xảo cũng buồn nôn, nhưng thấy hoàng thượng nôn thì ông ta cũng không đoái hoài gì tới việc nôn nữa, lập tức vội vàng tiến lên giúp hắn thông khí.


Trái lại Trang Minh Tâm không cười nhạo hắn, kiếp trước đã thấy nhiều cảnh tượng như vậy rồi.


Khi đến hiện trường, gặp phải loại thi thể trương phình như thế này, trừ những nhân viên nghiệm xác như bọn họ ra thì cũng chẳng có mấy ai là có thể chống cự không nôn ra.


Nàng mở miệng nói: “Cao công công, mùi ở đây không tốt, đỡ hoàng thượng đến lương đình nghỉ ngơi đi.”


Cao Xảo đang muốn khuyên hoàng thượng rời khỏi đây, nghe vậy thì liên tục nói “dạ” không ngừng, mở miệng nói: “Vẫn là nương nương suy nghĩ chu đáo.”


Vừa dứt lời Dục Cảnh đế lại “ọe” ra một phát.


Cao Xảo vội vàng vẫy gọi Lai Phúc tới, hai người cùng nhau đỡ lấy Dục Cảnh đế, động tác nhanh chóng đi đến đình Thiên Thu ở phía tây ngự hoa viên.”


Trang Minh Tâm suy nghĩ một lát, nhấc chân đi theo.





Sau khi cách xa nơi có mùi thối, lại súc miệng hết ba ly trà đặc thì cuối cùng Dục Cảnh đế cũng trở lại bình thường.


Sau đó hắn không khỏi âm thầm bội phục Trang Minh Tâm sát đất, tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu đến như vậy mà có thể mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.


Lại còn có thể vô cùng đam mê, đơn giản là người tài giỏi không gì không thể.


Dĩ nhiên là ngoài miệng hắn sẽ không nói như vậy: “Trong cung có người chết, tự có người của Kính Sự phòng tới sắp xếp, nàng cứ quan tâm những việc đâu đâu này làm gì? Sao trước đó không quản chuyện đi hỏi Đức phi và Hiền phi đi? Xem các nàng ấy có chấp thuận cho nàng xía vào không?”


Trang Minh Tâm mặt đầy vô tội nói: “Hoàng thượng nói cái gì vậy, thần thiếp nào có xía vào đâu? Chỉ là khi đi lang thang trong ngự hoa viên thì nhìn thấy chúng cung nhân hoảng sợ mất hồn mất vía nên nhiều lời bảo bọn họ vớt thi thể lên thôi.”


Nàng bưng chung trà Cao Xảo dâng lên, khẽ nhấp một ngụm, lại nhàn nhạt nói: “Còn như ai siết chết nàng ta rồi ném vào trong giếng thì hoàng thượng là người đứng đầu một nước, người muốn tra thì lập tức tra, không thể nào không tra ra được, tất nhiên đây là chuyện mà thần thiếp không thể nhúng tay vào.”


Sau khi hơi ngừng lại một chút, nàng nhếch mép lên, hừ một tiếng rồi cười lên.


“Chỉ là trước kia thần thiếp có từng đọc một cuốn dã sử không biết là của triều đại nào, trên đó viết có cung nữ bất mãn với hoàng đế, nửa đêm muốn siết chết hoàng đế, chỉ vì kinh hoảng mà đã thắt mảnh vải thành nút chết, vì vậy mà hoàng đế mới tránh được một kiếp…”


Nếu có người có thể thần không biết quỷ không hay siết chết cung nữ, thì ai có thể đảm bảo là không có người có thể thần không biết quỷ mà có thể siết chết hoàng đế chứ?


Đa nghi là bệnh chung của các hoàng đế, Trang Minh Tâm vừa thốt ra những lời này, Dục Cảnh đế chỉ sợ cũng không thể giả câm giả điếc được nữa.


Dĩ nhiên là nếu hắn thật sự có tấm lòng rộng lượng như vậy thì nàng cũng không còn cách nào, nên tranh thủ nàng đều đã tranh thủ rồi, cũng coi như là nàng không thẹn với lương tâm.


Làm sao mà Dục Cảnh đế không biết nàng đang dùng phép khích tướng chứ, nhưng đúng là phép khích tướng này có hiệu quả, hắn đúng thật là không để ý tới, nếu không chỉ sợ ban đêm sẽ bất an trằn trọc rồi.


Nàng vẫn sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Nói không chừng có lẽ sau lưng còn có người xúi giục, hoàng thượng không để cho người điều tra cũng là hợp tình hợp lý, lỡ như lại tra đến vị sủng phi nào của hoàng thượng thì cho dù hoàng thượng có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.”


Trong nháy mắt có ba mục tiêu xuất hiện trong đầu Dục Cảnh đế, tất cả đều có hoàng tử dưới gối, nếu siết chết mình thì các nàng ấy liền có thể làm hoàng thái hậu buông rèm chấp chính rồi.


“Nàng tra được bao nhiêu, nói trẫm nghe một chút.” Hắn vội vàng truy hỏi, trong giọng nói không khỏi có mang theo chút dồn dập.


Mặc dù sau lưng tổ phụ thường xuyên mắng hắn “ngu xuẩn”, nhưng hình như cũng không ngu như vậy nhỉ? Ít nhất còn biết nhận định tình hình.


Trang Minh Tâm âm thầm khen ngợi hắn, trả lời: “Nữ tử này khoảng hai mươi bốn tuổi, mắt một mí, mũi tẹt, khóe miệng có một nốt ruồi lớn, da hơi đen, dáng người gầy nhỏ.


Nguyên nhân cái chết là bị người khác siết chết từ đằng sau, sau khi chết lại bị vứt xác xuống giếng, thời gian chết là khoảng ba ngày.


Trong móng tay bên phải của người chết có mảnh da, trên cơ thể nàng ta cũng không có vết thương tương tự, hẳn là đã cào ra từ trên người hung thủ trong lúc giãy giụa khi bị siết cổ.”


Nói tới đây, nàng chỉ điểm thêm: “Án này không khó, chỉ cần tra ra nguồn gốc của thi thể, cũng chính là cung nữ đã bị mất tích ba ngày, rồi lại tìm ra khuôn mặt trong những người nàng ta quen biết, người có vết thương trên cổ và tay, nhất là nam nhân…


Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể tìm được hung thủ.”


Dục Cảnh đế nghe đến đầu óc mơ hồ, đang muốn mở miệng hỏi thì Cao Xảo đã bật thốt lên: “Nương nương làm sao biết được tuổi của cung nữ kia vậy?”


Dĩ nhiên là được suy ra từ hình dạng của răng và chỗ nối giữa hai xương mu, có chênh lệch nhưng cũng không vượt quá hai tuổi…


Chỉ là những thứ này đều là kiến thức của hiện đại, giải thích ra rất phiền phức.


Nàng dứt khoát nói với vẻ mặt vô cùng cao thâm: “Đây đều là kinh nghiệm mà muội muội bổn cung rút ra được từ việc kiểm nghiệm nhiều thi thể, không phải ngỗ tác thông thạo nghiệp vụ nên có nói cho các ngươi nghe thì các ngươi cũng chưa chắc hiểu được.”


Nghe thấy vậy thì tất nhiên Cao Xảo sẽ không hỏi lại nữa.


Dục Cảnh đế vẫn còn có những nghi vấn khác: “Vì sao lại chú trọng kiểm tra nam nhân? Còn nữa, làm sao nàng biết được là do người quen gây ra chứ không phải là người xa lạ?”


Những thứ này đều là suy đoán dựa vào kinh nghiệm, nhưng đã trả lời một vấn đề qua loa lấy lệ rồi, nếu còn qua loa lấy lệ nữa thì lại sợ Dục Cảnh đế sẽ thẹn quá hóa giận.


Nàng không thể làm gì khác hơn là giải thích rõ ràng: “Tuy cung nữ này có dáng người gầy nhỏ, nhưng trong những nữ tử thì lại được coi là có dáng người cao, cho nên trọng lượng cơ thể không nhẹ, có thể siết chết nàng ta, lại còn có thể kéo thi thể nàng ta từ vườn hoa tới chỗ giếng nước trong ngự hoa viên, hung thủ nhất định là phải có sức lực rất lớn…


Dĩ nhiên đây là lý lẽ thông thường, cũng có những nữ tử có sức lực lớn, hoặc hung thủ có hai người trở lên, đều có thể xảy ra.”


Sau khi nhấp một ngụm trà nữa, nàng lại tiếp tục nói: “Sở dĩ nói là người quen, thứ nhất là bởi vì có đến hơn chín mươi phần trăm các vụ án mạng đều có thủ phạm là người quen.


Thứ hai là vì theo như những lời nói lúc trước của tần thiếp, cung nữ kia có mắt một mí, mũi tẹt, khóe miệng có một nốt ruồi lớn, da hơi đen, tướng mạo chỉ có thể được coi là trung bình trở xuống, cũng hơi lớn tuổi, vì vậy khả năng những thái giám và thị vệ xa lạ nhìn thấy mà nảy lòng tham là rất nhỏ, còn khả năng kết thù với người quen nên bị hại lớn hơn đôi chút.


Dĩ nhiên những thứ trên đây đều là suy đoán, cụ thể như thế nào thì còn phải xem tình hình điều tra.”


Trên đời này không có gì là tuyệt đối, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người, cho nên nàng cũng không dám nói những lời này quá chắc chắn.


Dục Cảnh đế lĩnh ngộ gật đầu một cái, quay đầu nói với Cao Xảo: “Ngươi cũng nghe rõ hết rồi chứ?”


Cao Xảo vội nói: “Nô tài đều nghe rõ hết rồi.”


“Nghe rõ hết rồi thì còn không mau đi sắp xếp đi?” Dục Cảnh đế lườm ông ta một cái, Cao Xảo sợ hãi vội vàng cáo lui.


Sau khi đuổi được Cao Xảo đi Dục Cảnh đế giương mắt nhìn về phía Trang Minh Tâm.


Thấy nàng đang cầm chung trà Ma Cô hiến thọ bằng sứ Nhữ Diêu màu hồng mà hắn yêu quý nhất, thong thả ung dung nhấp từng ngụm, nhất thời nhướng mày lên: “Sau khi nàng nghiệm thi có từng rửa tay chưa?”


Nếu như nàng dám nói hai chữ “chưa từng”, vậy thì e rằng chung trà này không dùng được nữa rồi.


“Chưa từng.” Trang Minh Tâm thấy mặt hắn đầy vẻ chán ghét, tâm tư xấu xa nổi lên, thuận miệng nói ra những lời bịa đặt.


“Hoàng thượng có thể đã từng nghe nói đến một câu tục ngữ “Ăn bẩn sống lâu”, chẳng qua cũng chỉ là xác người bị trương phình mà thôi, những thi thể kinh tởm hơn thần thiếp cũng từng động tay vào rồi, ví dụ như bị băm thây vạn đoạn, hay là ấu trùng, ruồi nhặng bu khắp người…


Còn những thứ kinh khủng hơn thế này nhiều, cũng không thể vì vậy mà không ăn không uống được chứ?”


“Ọe…” Dục Cảnh đế lại nôn lần nữa.


Vậy mà cũng có thể chịu đựng được sao?


Trang Minh Tâm chọc phải tổ ong vò vẽ, vội vàng làm ra vẻ sợ hãi.


Nhận sai nói: “Là thần thiếp không phải, thần thiếp không biết là hoàng thượng yêu sạch sẽ như vậy, lần sau nhất định không nói những thứ kinh tởm này nữa.”


Khóe mắt liếc thấy một vị thái y râu tóc bạc trắng dẫn theo y đồng vội vội vàng vàng chạy tới, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thái y tới rồi, mau tới xem cho hoàng thượng một chút đi, nãy giờ nôn ra nôn vào rồi, nếu như nôn đến hỏng dạ dày rồi thì phải làm thế nào đây?”


Còn không phải là ngươi làm hại trẫm sao?


Dục Cảnh đế tức giận trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng là vì đang ở trước mặt thái y nên không mở miệng khiển trách, vẫn giữ lại chút mặt mũi cho một Uyển tần như nàng.


Chỉ hừ lạnh một tiếng: “Uyển tần vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi, buổi tối trẫm lại đến thăm nàng.”


Hả?


Buổi tối lại đến thăm nàng ư? Trang Minh Tâm kinh hãi, con mẹ nó, đã đến lúc muốn lúc lật thẻ bài của nàng rồi sao?


Nàng không được, nàng không thể!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom