• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Phía sau có người sai khiến


“Đang yên đang lành sao nàng phải thừa nhận? Chẳng lẽ, nàng đang che giấu cho người nào đó? Cho dù không phải nàng, cũng có thể là người của thiên hạ đệ nhất trang các người, đúng không?” Một nam nhân trung niên tướng mạo thô kệch nhíu mày đứng dậy, đưa ra nghi vấn của mình.


“Không phải vậy sao? Nếu nha đầu kia không thể, vậy nhất định là phía sau có người sai khiến. Nếu không thì tại sao nàng lại ôm tất cả trách nhiệm? Chuyện này… hoàn toàn không hợp với lẽ thường!”





Trong lúc tất cả mọi người chĩa mũi nhọn về kẻ gọi là “kẻ sai khiến” phía sau Ly Diên, đột nhiên nàng ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh lạ thường nhìn về phía Linh Vấn Thiên, Linh Vô Nhai và Linh Vận luôn lo lắng cho mình. Nàng nở một nụ cười vừa biết ơn vừa khổ sở: “Lão gia tử, lão gia, đại tiểu thư nữa. Mọi người không cần nói giúp Diên Nhi, chuyện này là do Diên Nhi gây nên, không liên quan tới người khác, không cần truy cứu!”


“Muội nói không truy cứu là không truy cứu hả? Tuy rằng ta không rõ tại sao muội lại nhận tội, nhưng muội có từng nghĩ, muội làm vậy sẽ thả hung thủ thật sự hay chưa?”


Một giọng nói lạnh lùng mà kiên cường bỗng vang lên phía sau Ly Diên. Giọng nói kia lạnh đến đáng sợ, tự dưng khiến người ta rùng mình một cái.


Mọi người đưa mắt nhìn, một bóng người cao lớn ngược chiều ánh sáng tiến về phía bọn họ…


“Ca ca? Mọi người đang tìm huynh đấy, huynh đi đâu vậy?”


Linh Vận nhìn nam tử anh tuấn ngược chiều ánh sáng đi tới. Người nọ chừng hai mươi, khuôn mặt như vẽ, đẹp như tiên mắc đọa, mái tóc đen nhánh được buộc cao, trên búi tóc cài một cây trâm bạch ngọc, đơn giản mà không mất đi lịch sự tao nhã. Trên người hắn mặc bộ trường bào trắng thuần không dính bụi trần càng làm nổi bật khí chất thanh lịch tao nhã như hoa sen.


Linh Vận sải bước tiến tới, ôm cánh tay của hắn: “Lời ca ca vừa nói là sao? Chẳng lẽ… huynh đã biết hung thủ là ai?”


Linh Dực, thiếu trang chủ Linh gia trang, con trai độc nhất của Linh Vô Nhai, có vốn liếng và thế lực ưu việt, đồng thời rất nổi tiếng trên giang hồ.


Chỉ thấy khóe môi hắn chứa nụ cười như có như không, ánh mắt sâu thẳm u ám đảo qua gương mặt của từng người ở đây, cuối cùng… Cặp mắt đen kịt khiến người ta không dám nhìn thẳng kia dừng lại ở một người trong số đó, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm điệu mạnh mẽ: “Vương thái ý, ông có ý kiến gì về chuyện này? Hung thủ dám hạ độc ở Linh gia trang ta, là do quá tự tin? Hay là quá ngu xuẩn? Hay là… có mục đích khác?”


Vương thái y tên thật là Vương Diệu Tông, đứng đầu thái y viện đương triều, năm nay đã sáu mươi tám tuổi, là một vị thầy thuốc đức cao vọng trọng.


Bất thình lình ông ta bị thiếu trang chủ Linh gia trang chỉ đích danh nên không khỏi chấn động, nét mặt do dự: “Chuyện này… lão phu cũng không dám nói bừa.”


Đôi mắt đen tĩnh mịch của Linh Dực nhìn ông ta với thâm ý khác, khóe môi hắn nở một nụ cười có mà như không: “Thế… ư?”


“Thiếu trang chủ có ý gì?”


Lúc này Vương Diệu Tông mới nghe ra ý khác trong lời nói của hắn, lập tức thay đổi sắc mặt, trong giọng nói ẩn chứa uy nghiêm và chất vấn.


Ông ta đường đường là người đứng đầu thái y viện, sao có thể bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa ăn nói lỗ mãng trước mặt mọi người? Đúng là nực cười!


Linh Dực thấy ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, bất chợt bật cười. Ống tay áo của hắn chỉ quét nhẹ qua một cái, chén trà trên bàn đã đột ngột xuất hiện trong tay. Ngón tay như ngọc của Linh Dực vuốt ve mép chén, ngửi hương trà thơm ngát mà nhiệt độ vừa phải. Hắn cụp mắt, như say mê thốt lên: “Đúng là trà ngon, chẳng qua… chỉ sợ phải phung phí!”


Phung phí? Phung phí cái gì?


Chương 7: Mặt nạ da người


Trong lúc tất cả mọi người đang nhíu mày suy nghĩ về hàm nghĩa trong lời nói của hắn, một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến tâm thần mọi người chấn động. Cảnh tượng đập vào mắt khiến mọi người không khỏi hít vào một hơi. Vương Diệu Tông vừa rồi còn mặt mày uy nghiêm đứng đó đột nhiên che mặt, lăn lộn dưới đất. Chỉ trong nháy mắt, mặt của ông ta đã chảy đầy mủ, vô cùng thê thảm. Bên cạnh ông ta là chén trà rõ ràng vừa rồi bị người nào đó vuốt ve…


Tuy rằng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhưng dường như đã chứng minh điều gì đó.


Lý Tú cũng làm thái y trong thái y viện tức giận đứng dậy, chỉ vào Linh Dực bất mãn quát lớn: “Hành động này của thiếu trang chủ là bắt nạt thái y viện ta không có ai hả? Dám dùng độc với mệnh quan đương triều, quả thực là khiến người ta căm phẫn!”


Đôi mắt đen của Linh Dực trầm xuống, không trả lời mà lạnh lùng liếc ông ta một cái. Hắn mặc kệ ông ta, bước tới bên cạnh Vương thái y, từ từ ngồi xuống. Sau đó, trong đồng tử dần dần phóng đại của mọi người, tay hắn chỉ nhẹ lướt qua mặt của người kia, một tấm mặt nạ da người dính nước mủ, mỏng như cánh ve dễ dàng bị lột khỏi mặt người đó trước mắt bao người. Tuy rằng gương mặt dưới mặt nạ đã vô cùng thê thảm, thế nhưng… lại lờ mò có thể thấy được dung mạo kia.


Lý Tú đưa mắt nhìn sang, lập tức hốt hoảng lùi lại một bước: “Chuyện này… sao có thể?”


“Vương thái y thật sự không có có ở đây, mà người này, chính là kẻ sai khiến đằng sau vụ hạ độc hôm nay. Nói đi, các ngươi mượn cơ hội hạ độc thu hút sự chú ý của bọn ta, đồng thời lại đến Trân Dược các của Linh gia trang ta trộm thuốc là có rắp tâm gì?”


Linh Dực bỗng nhíu mày, cả người tỏa ra hơi lạnh bén nhọn.


“Ta… ta không hiểu ngươi đang nói gì.”


Trên mặt người kia bị hạ độc, đau đến mức cả mắt cũng không mở ra nổi. Hắn ta co người run rẩy, nước mủ theo gương mặt chảy xuống. Những người không nhìn nổi lập tức xoay người ói ra.


Linh Dực nheo mắt, giẫm lên mu bàn tay đang bụm mặt của hắn ta, trong mắt chợt xẹt qua ánh sáng lạnh: “Không biết? Không biết thì ngươi đeo mặt nạ da người trà trộn vào làm gì? Hả?”


Người nọ gượng mở đôi mắt đã mơ hồ, cố gắng nở một nụ cười châm biếm với Linh Dực: “Muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?”


“Ồ, miệng cũng cứng lắm! Vậy thì tốt, hôm nay tiểu gia ta muốn xem thử, cuối cùng miệng của ngươi cứng, hay là xương của ngươi cứng hơn! Ngươi biết gia thích chơi trò gì không? Biết Linh gia trang ta làm gì không? Biết vì sao các ngươi hạ độc lại bị bọn ta liếc một phát liền nhận ra không? Ngươi nghĩ cho kỹ đi, nếu nghĩ xong còn mạnh miệng như vậy, tiểu gia ta lập tức tiễn ngươi một đoạn đường, thế nào?”


Khóe môi lạnh như băng của Linh Dực cong lên thành một nụ cười tà, trong giọng nói ẩn chứa sát cơ rét mướt, khiến người nằm dưới đất run rẩy theo bản năng.


“A… Ngươi muốn thế nào?”


Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, phàm là nơi bị nước mủ chảy ra bắt đầu phát ra tiếng “xèo xèo” như rán. Cơn đau kịch liệt khiến nam nhân này cuối cùng cũng ý thức được người trước mặt không phải đang nói giỡn với hắn ta, cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Nếu như hắn ta không nói gì, chỉ sợ chưa tới nửa canh giờ, hắn ta sẽ biến thành một đống xương trắng.


“Ta nói, ta nói…”


Nam nhân run rẩy ngồi dậy, híp mắt nhìn Linh Dực: “Ngụy vương gia trúng kịch độc, người quý phủ bất kể mời thế nào cũng không chịu tới. Mắt thấy ngài ấy sắp không xong nên mới nhân yến hội lần này tới trộm thuốc. Ta đảm bảo, đảm bảo bọn ta chỉ hạ loại độc bình thường nhất, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng người khác. Xin thiếu trang chủ tha mạng, tha mạng!”


“Ngươi có bằng chứng gì chứng minh lời ngươi nói là thật?”


Mặc dù đã dự liệu người này không thể nói dối, nhưng cẩn thận không thừa. Linh Dực vẫn cần đối phương lấy chứng cứ ra mới có thể tẩy sạch hiềm nghi cho nha đầu ngốc kia.


Chương 8: Ngụy vương trúng độc


“Có, ta có lệnh, lệnh bài của Ngụy vương phủ!”


Tay người nọ run run thử sờ vào ngực, làm mấy lần cũng không được. Linh Dực nhìn sang gia đinh bên cạnh, gã lập tức hiểu ý, nhanh chóng móc ra một cái lệnh bài từ trong ngực của hắn ta. Sau khi Linh Dực cầm lấy quan sát thì đưa cho Khang thân vương ngồi một bên trầm mặc không nói gì nãy giờ: “Khang vương gia, ngài xem thử cái lệnh bài này có phải thật hay không?”


Ly Hồng Đào nhận lệnh bài lật trước sau xem, sau đó nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đây thật sự là lệnh bài của Ngụy vương phủ. Chẳng qua Ngụy vương này đang yên đang lành, sao lại trúng độc chứ? Thảo nào mấy ngày nay hắn ta luôn cáo ốm không thượng triều…”


Tuy rằng hai người là huynh đệ, nhưng do bè phái khác nhau nên cho dù nghe thấy ông ta trúng độc, trên mặt Ly Hồng Đào cũng không có vẻ căng thẳng gì. Từ đó có thể thấy được tình thân trong hoàng thất đôi khi còn không bằng láng giềng.


“Nếu như nhân chứng vật chứng đều có, vậy thì chứng minh việc này không liên quan tới Ly Diên đúng không?”


Trên mặt Linh Vận cuối cùng cũng khôi phục ý cười, nàng kéo tay Ly Diên hưng phấn nói: “Nha đầu này, còn không mau cảm ơn gia gia, phụ thân và ca ca đi? Nếu không có bọn họ, hôm nay muội khó giữ cái mạng nhỏ này rồi!”


Ly Diên âm thầm nghiến răng, trong mắt đầy vẻ ảo não. Vốn dĩ nàng muốn nhân việc hạ độc bị nhốt lại, như vậy thì có thể né tránh người phụ thân cặn bã. Không ngờ rằng người tính không bằng trời tính, trời cao không cho nàng cơ hội này.


“Ly Diên? Ngươi đang trốn ta hả?”


Lúc Ly Diên sắp đấm ngực dậm chân, một giọng nói ôn hòa chợt vang lên trong đại sảnh, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Mọi người không khỏi đồng loạt nhìn về hướng chủ nhân giọng nói.


Tất cả mọi người vì lời nói của ông ta mà chưa hồi thần. Linh Dực tiến lên một bước dài đi tới trước mặt Khang thân vương, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Ly Hồng Đào: “Khang thân vương, ngài có ý gì?”


Linh Vận cũng khó hiểu nhìn về phía Ly Diên, dùng ánh mắt hỏi thăm nguyên do. Ly Diên không lên tiếng, chỉ cười giễu cợt, trong ánh mắt nhìn Ly Hồng Đào tràn đầy khiêu khích.


Đúng là ngạc nhiên, không ngờ rằng đã qua nhiều năm vậy rồi mà ông ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra mình. Chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ quỷ nhan này của nàng đã sớm thâm căn cố đế trong lòng ông ta đúng không?


Bây giờ nghĩ lại, ông ta bỏ mặc mình nhiều năm như vậy, mặc kệ chất độc kỳ lạ trong cơ thể mình, chưa bao giờ quan tâm tới sống chết của mình, để đích mẫu và hạ nhân ngược đãi đến chết có thể nói rõ một việc. Thí dụ như, độc này, ha ha ha, ông ta chỉ cần nhìn thoáng qua là phát hiện. Vừa rồi nàng còn chủ động nhận mình là hung thủ chẳng phải vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?


Thế nào? Giờ là muốn diễn vở kịch nhận thân hả?


Ly Diên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly Hồng Đào. Bảy năm trước nàng chỉ mới ba tuổi, có thể để ông ta muốn làm gì thì làm, đó là do nàng không thể bảo vệ mình. Hiện tại, nàng đã không còn là Ly Diên lúc trước rồi. Nàng là một người hiện đại tới từ thế kỷ hai mươi mốt. Nàng có y thuật mà người thường không thể sánh bằng. Chỉ chờ nghiên cứu ra thuốc giải, khôi phục dung nhan vốn có của mình là nàng có thể thay hình đổi dạng, sống cuộc sống của mình lần nữa.


Đến lúc đó, mặc dù bọn họ là cha con ruột cũng phải mỗi người mỗi ngả.


Muốn nhận mình về ? Ha ha, nằm mơ!


Nếu như, ông ta cưỡng ép…


Ly Diên đưa mắt nhìn Linh Vấn Thiên vững như núi ngồi bên trên. Chỉ hi vọng ông có thể ngăn cản Ly Hồng Đào, cứu mình ra khỏi biển lửa.


Linh Vấn Thiên quan sát tình hình bên dưới, hiển nhiên cũng không nghĩ ra nguyên do. Đột nhiên ông nhận được ánh mắt cầu cứu của Ly Diên, trong đôi mắt khôn khéo lóe lên suy nghĩ sâu xa, rồi lập tức dừng lại trên người Ly Hồng Đào…


Chương 9: Linh Vận nổi bão


Mà lúc này, Ly Hồng Đào đã quay sang ông chậm rãi mở miệng: “Linh lão gia tử, ta cùng thế hệ với Vô Nhai. Theo bối phận, ta phải gọi ngài một tiếng bá phụ. Chuyện này, vốn dĩ ta muốn đợi thọ yến của ngài kết thúc mới nói, nhưng nha đầu Ly Diên kia quyết tâm muốn cản trở, ta không thể không nói thật.


Kỳ thật Ly Diên chính là đứa con gái mà Khang thân vương Ly Hồng Đào ta vô cớ lạc mất bảy năm trước. Do mẫu thân nó qua đời sớm, nó lại xấu xí bẩm sinh, vì vậy thường bị tỳ nữ trong phủ chê cười. Từ nhỏ tính tình nó đã lầm lì, tính cách quái dị. Năm ba tuổi, nó nổi giận làm vỡ đôi vòng cẩm thạch mà thái hậu ban thưởng cho phu nhân ta. Đó là cổ vật tiền triều, cực kỳ quý giá. Sau khi phu nhân ta quở trách nó vài câu, nó liền bỏ nhà trốn đi, vừa đi đã là bảy năm. Bảy năm nay, ta phái người tìm nó khắp nơi, phu nhân cũng vì thế mà cực kỳ tự trách. Không ngờ rằng nó vậy mà lại trốn ở Linh gia trang…”


Ly Hồng Đào nói đến đây, không ngờ trong mắt lại rưng rưng: “Hôm nay nếu đã có thể gặp lại, kính xin Linh lão trang chủ thành toàn, để ta đưa Ly Diên về.”


“Đồ dối trá!”


Ly Diên còn chưa mở miệng cãi lại, Linh Vận đã không ở yên được nữa. Nàng nhanh chóng đi tới trước mặt Ly Hồng Đào, không hề nhớ tới thân phận Khang thân vương của ông ta, chỉ vào mũi ông ta mà mắng: “Thêu dệt vô cớ! Hoang đường tột cùng! Khang thân vương, lúc ông nói dối cũng không sợ đau lưỡi. Bảy năm trước khi ta cứu Diên Nhi, cả người muội ấy đầy thương tích, hấp hối. Một tiểu cô nương chỉ mới ba tuổi, trên người lại toàn là vết roi bỏng. Ông nói cho ta biết, ông và phu nhân ông thương yêu muội ấy như vậy, vậy những vết thương trên người muội ấy cuối cùng ở đâu ra?


Còn mặt của muội ấy nữa! Ông đừng với ta muội ấy xấu xí bẩm sinh. Ở trong Linh gia trang y dược thế gia tiếng tăm lừng lẫy của ta nói vậy, ông nói vậy không sợ người ta cười rụng răng à. Mặt của Diên Nhi rõ ràng do trúng độc! Xấu xí bẩm sinh cái gì, ta thấy ông mới là xấu xí bẩm sinh! Có lẽ da mặt của ông cũng sắp bị nuốt vào bụng rồi đúng không. Ra vẻ đạo mạo, kỳ thật là ngụy quân tử lòng dạ rắn rết!”


“Vận Nhi, im miệng! Sao lại nói chuyện với Khang thân vương như vậy?”


Linh Vấn Thiên phẫn nộ quát một tiếng. Tuy rằng ông đã qua tuổi bảy mươi nhưng lại không hề có dáng vẻ tuổi già sức yếu, ngược lại tinh thần phấn chấn, trong con ngươi lộ ánh sáng tinh nhuệ.


Ly Hồng Đào bị Linh Vận làm cho nghẹn đến mặt mày lúc trắng lúc xanh. Thấy Linh Vấn Thiên quát lên, ông ta lập tức lạnh giọng phất tay áo nói: “Linh lão gia tử, ta nể tình ngài đức cao vọng trọng nên khi được mời mới tới tham gia thọ yến của ngài. Thật không ngờ rằng cháu gái của ngài lại không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại như thế. Ta đường đường là Khang thân vương Mị quốc mà lại bị nàng chỉ vào mũi mắng! Linh lão gia tử, nếu chuyện này truyền đi, Ly Hồng Đào ta đặt chân trong triều đình thế nào?”


“Tốt nhất bị ta mắng chết, vĩnh viễn cút khỏi triều đình!”


Linh Vận khẽ nguyền rủa một tiếng. Linh Dực nhíu mày nhìn nàng, Linh Vận không phục trợn mắt nhìn ngược lại, giận đến dậm chân nói: “Ca, huynh thừa biết trước kia Diên Nhi sống thế nào, chẳng lẽ huynh muốn để Diên Nhi cứ thế bị ông ta mang về tra tấn đến chết sao?”


“Muội sốt ruột cái gì? Nếu Diên Nhi đã vào Linh gia trang ta làm tỳ thì chính là người của Linh gia trang. Quy tắc của Linh gia trang, một khi làm nô tỳ, nếu muốn rời khỏi, chỉ cần tự nguyện thì có thể tự do đi. Nhưng nếu không phải tự nguyện rời khỏi mà là người khác ép buộc…”


Mắt Ly Diên gian tà lướt qua sắc mặt âm trầm của Ly Hồng Đào, lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương, tiếp tục gằn từng chữ: “Trừ phi là lấy mạng để đổi. Nếu không, tuyệt đối không thể đưa một người nào của Linh gia trang ta đi. Gia gia, cháu nói có đúng không?”


Hắn đột nhiên đổi thành dáng vẻ cung kính ngoan ngoãn, nói với Linh Vấn Thiên. Như thể người như muốn giết người, toàn thân tỏa ra khí lạnh vừa nãy không phải là hắn.


Linh Vấn Thiên hài lòng vuốt chòm râu hoa râm, trong đôi mắt tinh nhuệ lóe lên ánh sáng nhìn về phía Ly Diên đứng một bên im lặng nãy giờ: “Diên nha đầu, ngươi thấy thế nào? Đừng sợ, chuyện này, lão đầu nhi ta làm chủ cho ngươi.”


Chương 10: Không niệm tình xưa


Ly Diên đang chờ cơ hội này, cũng mặc kệ sắc mặt Ly Hồng Đào khó coi bao nhiêu, đột ngột tiến lên một bước quỳ xuống, than thở khóc lóc nói: “Thật cảm ơn lão gia tử, những lời đại tiểu thư nói đều là thật. Trong ba năm đó, Diên Nhi ở Khang thân vương phủ sống không bằng heo chó. Tuy rằng ta là máu mủ ruột rà của vị Khang thân vương này, nhưng trong phủ cho dù là hạ nhân thấp kém nhất cũng có thể tùy ý giẫm Diên Nhi dưới lòng bàn chân, Diên Nhi giận mà không dám nói gì. Đích nữ thì xem Diên Nhi như nô tỳ mà sai khiến, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì quất troi, đâm kim, tra tấn suýt chết.


Lúc đó Diên Nhi chỉ mới có ba tuổi. Một đứa bé ba tuổi còn không buông tha. Nếu hôm nay ta trở về, không biết bọn họ còn dùng thủ đoạn thế nào để đối phó Diên Nhi. Diên Nhi rời nhà bảy năm, đã sớm xem Linh gia trang thành nhà của mình. Diên Nhi, không muốn trở về.


Hơn nữa, vị Khang thân vương này rõ ràng biết hết mọi chuyện lại chẳng hề quan tâm. Thái độ như vậy, tàn nhẫn như vậy, thử hỏi làm sao có thể trở về? Lại làm sao dám trở về?”


“Ly Diên, ngươi đừng nói bậy bạ!” Ly Hồng Đào xanh mặt tiến lên một bước, muốn nắm cổ tay Ly Diên, lại bị Linh Dực ngăn cản trước. Linh Dực lạnh lùng nhìn Ly Hồng Đào: “Khang vương gia, thì ra ngài chính là người phụ thân cặn bã trong miệng Ly Diên. Ngài đúng là xứng với xưng hô này, đối chất như vậy rồi mà ngài còn không chịu thừa nhận, đúng là khiến thảo dân bội phục.”


Ly Hồng Đào biến sắc, trên gương mặt xanh mét có thêm vệt trắng. Rõ ràng ông ta đã nổi giận trong lòng nhưng lại không phát ra được, ngoan cố nhịn tới mặt mày nhăn nhó, thoạt nhìn rất đặc sắc.


Sau trận đối chất này, mọi người trong yến hội lập tức thấy rõ ràng, nhao nhao thấp giọng bàn tán gì đó. Một số người có thân phận thì ngay mặt chỉ trích Ly Hồng Đào tàn nhẫn, vậy mà độc ác với một cô bé như vậy. Nhất là cô bé này còn là con gái ruột của ông ta. Thật sự là mất nhân tính, khiến người ta giận sôi,…


Mộ Thiến đứng bên cạnh nghe hai người nói tới nói lui nãy giờ, cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện từ đầu tới cuối. Bà lau khóe mắt ướt át, đứng dậy đi tới đỡ Ly Diên dậy, vừa an ủi nàng vừa nói với lão gia tử: “Phụ thân, những chuyện lúc trước Diên Nhi trải qua, con cũng có nghe sơ sơ. Lúc ấy khi Vận Nhi cứu nó, con cũng đã thấy vết thương trên người nó. Quả thật là thương tích đầy mình, vô cùng thê thảm. Thật không ngờ rằng…”


Rồi bà nhìn Ly Hồng Đào một bên, trong mắt là thất vọng: “Ông lại có thể làm chuyện tàn nhẫn tới mức đó…”


Cả người Ly Hồng Đào cứng đờ, đang định cản lại, Linh Vô Nhai nãy giờ ngồi yên bên cạnh Linh Vấn Thiên cũng đứng dậy. Ông ta bước tới bên cạnh Mộ Thiến, cầm tay bà an ủi, vỗ nhè nhẹ. Cảnh tượng này khiến mắt Ly Hồng Đào đau nhói. Ông ta lập tức nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Đúng, ta biết hết những chuyện đó thì sao? Ly Diên là con gái ta, các ngươi không muốn cho cũng phải cho! Nếu các người thật sự muốn vì một tỳ nữ mà chống đối với Khang Thân vương đương triều là ta, ta không ngại dẫn binh tiêu diệt Linh gia trang các ngươi!”


Ông ta không niệm tình xưa như thế, Linh Vô Nhai lại càng phẫn nộ: “Hồng Đào, ta và ông làm huynh đệ nhiều năm, không ngờ rằng ông lại vì việc này mà muốn làm khó Linh gia trang ta. Chưa nói tới việc Diên Nhi không muốn trở về với ông, cho dù nó có bằng lòng, có người phụ thân như vậy, ta cũng nhất định không giao nó cho ông. Nếu như chỉ vì điều này mà ông muốn tổn thương tình cảm huynh đệ vài thập niên của chúng ta, vậy Linh gia trang ta chờ Khang thân vương đại giá. Đồng thời để cho lê dân bá tánh nhìn xem, vương gia đương triều mà bọn họ kính trọng cuối cùng là người thế nào!”


“Ông ——” Ly Hồng Đào nghẹn không nói nổi câu nào, sắc mặt lập tức đen như gan heo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 561-565

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom