• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (1 Viewer)

  • Chương 116-120

Chương 116: Không vứt bỏ, không từ bỏ


Thế là, vấn đề mới lại tới rồi. Đang yên đang lành, sao nàng lại bị thương? Sau khi bị thương nàng đi đâu? Dưỡng thương ở chỗ nào?


Còn nữa, tại sao ngay cả Linh gia trang bọn họ cũng không thể tra ra được hành tung của nàng? Nếu chỉ là nàng, sao bọn họ lại không thể tra ra được chứ?


Trừ khi… có thế lực mà bọn họ không biết đang ở phía sau chống đỡ cho nàng. Nếu không chỉ với sức của mình nàng thì sao được bảo vệ cẩn trọng như vậy?


Càng nghĩ, tâm của hai người càng trầm xuống.


Bọn họ phát hiện, hình như cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt với những vấn đề trước đây không muốn nghĩ đến.


Chỉ là nha đầu này có nói cho bọn họ biết không?


Cuối cùng nàng đặt bọn họ ở vị trí nào?





Khi hàng loạt câu hỏi đang bị bày ra trước mắt, Ly Diên có hơi áy náy nhìn bọn họ.


“Xin lỗi, ca ca, tỷ tỷ. Không phải Ly Diên không muốn nói cho hai người biết mà là ta không muốn liên lụy đến Linh gia trang tình thâm nghĩa trọng với mình. Linh gia trang hay Dược vương cốc đều tránh xa thế gian này đã lâu, không tham gia vào đấu tranh chốn giang hồ hay cùng phân tranh với triều đình, như vậy rất tốt. Nhưng ta thì khác. Ngay từ đầu ta đã định sẵn phải sống trong đống hỗn độn này rồi. Trước không nói xuất thân của ta, chỉ với dáng vẻ này, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, e rằng sẽ lại mặc cho người ta chém giết như bảy năm trước. Ta cũng không phải là kẻ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Ta biết ơn Linh gia trang đã cho mình bảy năm sống thoải mái, ban đầu ta nghĩ rằng mình có thể tận hưởng nó thêm vài năm nữa, cũng không muốn cứ thể để người phụ thân không đáng tin cậy của mình đẩy ra biên giới chính trị sớm như vậy, hơn nữa vô cùng vinh quang bị ông ta đổ ra ngoài (chỉ con gái như bát nước đổ đi) thành vật hi sinh của nước Mị.


“Nếu ta muốn sống sót ở nước Mị nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình. Phụ thân biết rõ quan hệ của ta với Linh gia trang, Phượng vương cũng vậy. Ta không muốn trở thành điểm yếu của mọi người, càng không muốn mọi người vào vị trí đó. Cho nên mấy ngày nay ta đã suy đi nghĩ lại mới không liên lạc với mọi người. Ta nghĩ có lẽ cứ chặt đứt như thế cũng rất tốt, nhưng cuối cùng ta lại không để ý đến tình cảm mọi người dành cho ta. Cho nên, ca ca tỷ tỷ, hôm nay ta cho mọi người biết mình ở đây cũng là muốn nói rõ với mọi người.”


Nói xong, Ly Diên đứng dậy cúi khom người thật sâu bái hai người: “Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi. Cảm ơn ca ca tỷ tỷ đã tin tưởng và yêu thương ta, cũng cảm ơn lão trang chủ, lão gia, phu nhân đã dạy dỗ, thế nhưng Ly Diên có tài đức gì mà có được nhiều thứ như vậy? Sau này ta sẽ nhớ rõ ân của các vị, một ngày nào đó Ly Diên nhất định sẽ…”


“Đủ rồi, muội nói xong chưa? Nhất định cái gì? Sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần sao? Muội cho rằng lúc trước ta cứu muội vì ta muốn muội trả ơn cho mình sao? Muội cho rằng gia gia, phụ thân ta, mẫu thân và cả ca ca của ta đều là vì muốn muội báo ân nên yêu thương muội sao? Ly Diên à Ly Diên, muội hồ đồ quá. Muội có biết vị trí của muội trong lòng bọn ta là gì không? Muội là người nhà của bọn ta, là muội muội của bọn ta, là một phần tử của Linh gia trang, của Dược vương cốc. Chuyện của muội đương nhiên là của bọn ta, sao muội lại ngốc như vậy? Tại sao?”





Sau khi Linh Vận nghe Ly Diên giải thích xong, trong cơn giận dữ còn thêm sự thất vọng tột độ.


Nàng không ngờ nha đầu Ly Diên này nhìn tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại nặng như vậy.


Nhiều năm như thế, không phải huynh đệ bọn họ không phát hiện ra điều gì, chỉ là nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ nói cho bọn họ biết, thật không ngờ đợi tới đợi lui lại là kết quả này.


Chẳng lẽ Linh gia trang trong mắt nàng chính là không tranh quyền thế như vậy hay sao?


Tình thế của bốn nước vốn như đang đi trên lớp băng mỏng, ngoài mặt Linh gia trang và Dược Vương cốc bọn họ trông giống như hai tổ không liên quan gì, nhưng thực chất là xuất phát từ cùng một mạch.


Ngoài mặt bọn họ không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, cũng không tham gia vào bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào, nhưng quan hệ của bốn nước và Long đế quốc lúng túng như vậy, bị áp chế nhiều năm như thế, sớm muộn cũng có một ngày sẽ vùng lên kháng cự.


Đến lúc đó, cho dù có là Linh gia trang hay Dược Vương cốc chỉ sợ cũng không thể mặc kệ như xưa. Chỉ vì bọn họ không phải tổ chức giang hồ bình thường, sự tồn tại của họ với bốn nước cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Đó hoàn toàn không phải chuyện bọn họ không muốn đếm xỉa, không muốn tranh quyền thế là được.





Nhưng bây giờ nha đầu này có ý gì? Sớm như vậy đã đá họ ra khỏi cục diện này rồi hả? Cũng không khỏi quá xem thường họ rồi!


Linh Dực nhìn chằm chằm Ly Diên, lạnh lùng hờ hững, lời nói lãnh đạm: “Tuy rằng ta không biết những năm nay muội làm gì, nhưng Linh gia trang và Dược Vương cốc cũng không an nhàn như muội tưởng tượng. Nếu muội muốn vạch rõ giới hạn với bọn ta không phải là không thể, nhưng muội có chắc chắn muốn làm như thế không? Không hối hận chứ?”


“Ta…” Ly Diên nhìn Linh Vận đang trừng mắt nhìn mình, làm sao cũng không nói ra được bốn chữ “cắt đứt qua lại”.


Ơn dưỡng dục, đời này không thể báo đáp, dù đánh cược Phượng Trì sơn trang, nàng cũng sẽ bảo vệ Linh gia trang và Dược Vương cốc khỏi rắc rối. Nhưng, nhưng nếu hôm nay nàng thật sự nói ra câu này, e rằng dù sao này họ gặp chuyện gì cũng sẽ không nhận lòng tốt của nàng nữa.


Họ có kiêu ngạo của mình, cũng có điểm mấu chốt của riêng mình. Nàng hiểu điều này, hiểu rất rõ. Vì vậy nàng thực sự không dám đưa ra quyết định này. Bởi vì đó là nơi duy nhất mà Ly Diên cảm nhận được sự ấm áp trong bao năm qua. Đối với nàng, đó chính là nhà của nàng! Hiện tại kêu nàng bỏ nhà của mình, sao nàng đành long?


“Thật xin lỗi, ta…”


“Ta không muốn nghe muội xin lỗi, cũng không cần muội xin lỗi bọn ta. Hiện tại muội nói rõ cho ta biết. Muội, Ly Diên, thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn ta sao?”


Linh Vận chống hai tay xuống bàn “ầm” một cái, đứng dậy, cơ thể ngả về trước, nhìn nàng chằm chằm.


Giống như chỉ cần Ly Diên dám nói ‘phải’, nàng sẽ hất bàn bỏ đi.


Uy hiếp trần trụi như vậy khiến Ly Diên phải mạnh mẽ nuốt những lời tiếp theo lại.


Được rồi, nàng thừa nhận. Đừng thấy Linh Vận tỷ tỷ nhà nàng trông không dính khói lửa nhân gian, thường ngày cũng ăn nói nhẹ nhàng, tiểu thư khuê các. Trên thực tế, nếu nàng đã ngang ngược thì dù là Linh Dực ca ca cũng không có cách gì. Trừ khi não nàng úng nước mới đi trêu chọc con cọp cái này.


Nhưng nếu trong tương lai, nàng thực sự làm phiền bọn họ thì sao?


Bọn họ là gia đình của nàng, là nơi mềm mại nhất trong trái tim nàng, là nơi bất khả xâm phạm. Nàng không nỡ, sao nỡ chứ?


“Muội không có tự tin với bản thân như vậy sao? Muội cảm thấy mình sẽ liên lụy bọn ta sao?”


Một tiếng thở dài vang lên ở phía trên nàng, Ly Diên rối rắm ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tràn thâm thúy đầy ân cần của Linh Dực, nàng ngây người trong nháy mắt.


Đúng vậy, nàng cứ lo lắng mình sẽ gây rắc rối cho Linh gia trang như vậy ư? Nàng thiếu tự tin đến thế sao?


Nếu vậy, nàng còn nói gì đến tương lai? Nói gì đến báo đáp?


“Tuy rằng ta không biết muội trưởng thành đến mức nào, nhưng chúng ta đã cùng nhau lớn lên, y thuật, độc thuật của muội, cả ta và muội muội đều cảm thấy mình không bằng… Người như muội tương lai tiền đồ như gấm, dựa vào y thuật của mình, muội có thể đi khắp thiên hạ. Đừng coi thường bản thân, càng đừng vì nghĩ đến bọn ta mà thấp thỏm như vậy. Nếu ngươi muốn làm việc muội muốn làm, bọn ta sẽ không ngăn cản. Nhưng xin muội đừng từ chối lòng tốt của chúng ta.”


Thế này là sao? Tại sao nàng đã nói những lời tổn thương người khác như vậy còn nhận được những lời trong lòng ấm áp tột cùng như vậy?


Ly Diên rất ít khi khóc, nhưng lúc này sống mũi nàng cay cay làm sao cũng không kiềm chế nổi, nước mắt cứ thế lăn dài.


Nàng vừa khóc Linh Dực liền luống cuống, cả khuôn mặt đang căng thẳng của Linh Vận cũng hoàn toàn thả lỏng.


“Nha đầu ngốc, sao lại khóc? Bọn ta lại không trách muội gì cả, chỉ cần muội đừng nói mấy lời đoạn tuyệt với chúng ta, muội muốn làm gì bọn ta cũng mặc kệ.”


“Ca ca nói đúng đấy. Muội làm gì bọn ta không quan tâm. Bọn ta làm gì cho muội muội cũng đừng quản. Ta tốt với muội, muội tốt với ta. Điểm mấu chốt cuối cùng kia, đừng chạm đến là được. Như vậy được rồi chứ? Cho muội đủ không gian để phát triển rồi đúng không?”


Linh Vận không nhắc đến thì không sao, nhắc đến càng khiến Ly Diên càng cảm thấy khó chịu hơn. So với họ, người làm muội muội như nàng quá ích kỷ. Ích kỷ đến không dám ngẩng đầu lên. Nàng còn mặt mũi nào mà đối mặt với bọn họ nữa?


“Đừng khóc, sao muội càng khóc to hơn rồi? Muội còn khóc nữa, còn khóc thì chúng ta đi đó, không để ý đến muội nữa!”


Không chỉ Linh Dực sợ nước mắt của nàng mà cả Linh Vận cũng sợ. Từ nhỏ muội muội này của nàng còn trưởng thành hơn bọn họ, chưa bao giờ thấy nàng khóc nhè như vậy, còn khóc dữ dội thế này. Điều này khiến hai người bọn họ không quen nổi.


Lập tức không quan tâm nữa, lên tiếng đe dọa nàng như một đứa trẻ.


“Đừng, đừng đi, ta, ta không khóc là được chứ gì? Ta xin lỗi, ta sai rồi, thực sự sai rồi. Ca ca, tỷ tỷ, hai người muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ là đừng mặc kệ ta.”


Ly Diên dùng giọng mũi đặc sệt thút tha thút thít nói, vô cùng đáng thương nhìn bọn họ, trái tim cứng hơn nữa cũng bị hòa tan.


Nàng vẫn là một đứa trẻ, một đứa con nít mới mười tuổi. Bọn họ dùng lý do gì để trừng phạt nàng đây?


Vốn là nàng có ý tốt, không phải ư? Chỉ là nàng không quá tự tin vào bản thân, không biết cân nặng của mình trong lòng họ.


Người như nàng, có ơn tất báo, tốt hơn mấy kẻ lấy oán trả ơn nhiều.


Đây không phải ích kỷ, là quá ngốc, quá ngốc.


“Thực sự biết sai rồi?”


Linh Vận liếc mắt nhìn nàng. Ly Diên rưng rưng nước mắt, trông mong nhìn nàng, mạnh mẽ gật đầu.


“Hừ, muội sai ở chỗ nào?”


Ly Diên căng thẳng vân vê tay, cúi đầu đỏ mặt, “Ta không nên vứt bỏ mọi người, không tin mọi người.”


Chương 117: Toàn quân bị diệt


“Hừ, coi như muội thức thời, biết sai là được rồi.”


“Tục ngữ nói: ‘Biết sai phải sửa, không gì tốt hơn’. Ta và ca ca cũng không phải người tiêu diệt kẻ xấu. Được rồi, tha thứ cho muội đấy. Nhưng ta vẫn phải cảnh cáo muội, sau này không được phép nói những lời như thế nữa, hiểu chưa? Có được tình thân như vậy, còn cầu gì nữa?”


Ly Diên nắm chặt tay hai người, trong đôi mắt đẫm lệ là vô cùng xúc động.


Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại, Ly Diên ngập ngừng nhìn hai người: “Thực ra, lý do mỗi năm ta đều ra ngoài là để…”


“Được rồi, Diên Nhi. Đó là chuyện của muội, bọn ta không muốn hỏi. Chỉ cần muội sống vui vẻ là được, chỉ cần trong lòng muội có bọn ta, nhớ đến mọi người đã tốt hơn bất cứ thứ gì. Còn bí mật của muội, muội đừng nên nói cho bọn ta biết thì hơn.”


Linh Dực mỉm cười nhìn nàng, vỗ nhẹ vào tay nàng.


Ly Diên vội lên, “Dực ca ca, ta thật lòng muốn nói cho mọi người biết, ta không hề miễn cưỡng. Huynh tin ta được không?”


“Diên Nhi, không cần phải nói. Bọn ta hiểu cả, bây giờ không phải vấn đề muội có muốn nói cho bọn ta biết hay không, mà là bọn ta không muốn biết.”


“Cho dù muội đang làm gì, ở trong lòng bọn ta muội sẽ luôn là muội muội của chúng ta. Dành thời gian về nhà một chuyến đi, phụ thân, nương, còn có gia gia đều muốn nhận muội làm người thân, muốn muội trở thành muội muội thật sự của bọn ta.”


Lời nói của Linh Vận khiến Ly Diên sửng sốt ngẩng đầu: “Vận Nhi tỷ, tỷ, tỷ vừa nói gì?”


“Phụ thân và mẫu thân đã có ý này từ lâu. Vốn dĩ còn muốn công khai vào ngày sinh nhật của gia gia, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy… bất đắc dĩ chỉ đành tạm thời gác lại. Lần này thì khác. Bọn họ đã chọn ngày rồi. Bọn họ chỉ chờ muội trở về với bọn ta, chọn ngày lành tháng tốt nhận muội với danh nghĩa Linh gia. Từ nay về sau, muội sẽ là nhị tiểu thư của Linh gia. Không phải là thất tiểu thư bị người ta bắt nạt của Khang thân vương phủ nữa.”


Lần này Ly Diên hoàn toàn câm lặng. Ngoài sự chấn động ra nhiều hơn là đau lòng và cảm động. Nàng có tài đức gì khiến họ nghĩ đến mình như vậy?


Nghĩa nữ, mặc dù là nghĩa nữ lại có được uy vọng của Linh gia, tương lai Ly Diên không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.


Nàng biết rằng họ đang giữ thể diện cho mình, không muốn nàng đến Tư U để trở thành một nước cờ thua chân chính. Bất luận như thế nào cũng mong Phượng vương nể mặt của Linh gia trang mà đối xử tốt với nàng. Ân tình này, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ không thể trả hết.


Ở kiếp trước, nàng sống mệt mỏi như vậy, không chỉ phải chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân mà còn phải chịu đựng áp lực quá lớn do xã hội hiện thực đè xuống. Ngay cả cha mẹ ruột của nàng, đối xử với nàng chỉ vì nàng có tiền.


Mỗi lần tìm đến nàng, trừ tiền ra chính là tiền, ngay cả thời điểm nàng ốm đau cũng không bỏ qua. Ân cần thăm hỏi và thương tiếc giữa người thân với nhau, kiếp trước nàng chỉ thấy ở trên người khác, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể có được nó.


So với việc bọn họ hết lòng yêu nàng, thương nàng, Ly Diên nàng cuối cùng làm được gì cho họ?


Lần đầu tiên Ly Diên cảm thấy dường như bảy năm nay mình đã sống vô ích. Nàng nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt chảy ra không phải nước mắt, mà là hối hận và quyết tâm.


“Được. Ta về nhà với ca ca và tỷ tỷ.”


Một câu nói ngắn gọn như vậy, bên ngoài nghe như không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng lại khiến cho Linh Dực và Linh Vận hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Ly Diên mới biết cuối cùng hôm nay nàng đã nhận được cái gì.


Tương lai nên thế nào cũng đã có phương hướng.


Vì Linh gia, nàng nhất định phải sống thật tốt. Chỉ có sống mới có thể dùng nhiều cách hơn nữa đền đáp họ.


Lúc ở bên này đang huynh muội tình thâm thì Phượng Trì sơn trang ở bên kia không bình tĩnh như vậy. Đội ngũ giả mạo Phượng Nguyên quay về chịu trọng thương trước nay chưa từng có. Dưới sự tấn công đồng thời của nhiều đạo nhân mã, vậy mà không ai trong số năm mươi hai người còn sống.


Khi Hoa Mậu nhận được tin này cũng không thể ngồi yên được nữa: “Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà. Phượng Nguyên xuất sắc như vậy, lại không thể thu vào tay, thay vì giữ lại chi bằng giết cho xong việc. Chết tiệt, đám cặn bã này, cặn bã!”


“Đó không phải là Nguyên Nhi. Nhất định muội ấy đã trốn thoát bằng cách của mình.”


Lời của Tô Ngu ngay lập tức được nhiều người công nhận: “Bọn ta biết, muội ấy là ai chứ. Đó là tiểu phúc tinh của chúng ta, sao lại có thể chết dễ dàng như vậy. Chỉ là, chỉ là thật đáng tiếc cho năm mươi hai người kia. Mỗi người đều là tinh anh lương tướng, cứ thế bị giết. Chúng ta có lỗi với họ.”


“Nhưng nếu không có bọn họ, hành tung của Nguyên Nhi chưa chắc sẽ bảo đảm được…”


Thế giới này là như vậy, luôn là mạnh được yếu thua. Điều duy nhất có thể trả ơn là an tang long trọng cho bọn họ.


Những người được Phượng Trì sơn trang lựa chọn đều là những người không có nhà để về, không có họ hàng thân thích, chỉ có giúp nhau chống đỡ. Bây giờ họ ra đi cũng không thể để họ tang thân nơi hẻo lánh được.


Thù này, sớm muộn gì họ cũng sẽ giúp những người kia báo lại.


Tô Ngu cầm lấy giấy bút, mạnh mẽ viết hai chữ, “Hậu táng!” Rồi sai người truyền ra ngoài.


“Cũng không biết Diên Nhi hiện đang ở đâu. Dựa vào tính tình của muội ấy, e rằng cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ kia. Ta sẽ tìm hiểu rõ rốt cuộc là mấy đám người. Nếu để ta biết mấy nước bọn chúng đều tham gia, lão tử sẽ không tha cho những thứ vô ơn đó đâu.”


Hoa Mậu quẳng lại câu này rồi nổi giận đùng đùng ra ngoài.


Sau khi hắn đi, Thẩm Tứ cạn lời lắc đầu, “Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Không phải bọn họ đều giống nhau, người này làm đến mức này coi như hết thuốc chữa rồi. Huynh nói xem Diên Nhi bị người ta ghét cỡ nào?”


“Đệ bớt nói mấy câu châm chọc đi được không? Đệ thì tốt hơn chỗ nào chứ? Chúng ta lại tốt hơn chỗ nào? Thế giới này vốn dĩ không công bằng. Trong mắt người khác, sự chân thành của đệ còn không bằng cứt chó!”


Hàn Tẫn bỏ lại lời này, mặt không thay đổi bỏ đi.


Hàn Thuật nhìn đệ đệ của mình, áy náy nói với Tô Ngu và Thẩm Tứ: “Thực xin lỗi, tâm trạng đệ ấy không tốt. Hôm qua phụ thân bọn ta lại…”


“Được rồi, huynh đệ nhà mình còn cần giải thích sao? Huynh mau đi xem đệ ấy đi, bọn ta không sao.”


Tô Ngu vội vỗ vai Hàn Thuật. Hàn Thuật áy náy nhẹ gật đầu với hai người, thở dài rời khỏi.


Cùng lúc đó, Thanh Thần cũng nhận được tin tức về Phượng Nguyên, hắn lập tức đến báo cho Vệ Giới.


Vệ Giới nhìn xong, ngón tay mảnh khảnh đặt lên lên bàn gõ cái được cái không, lát sau nói: “Ngươi thấy sao?”


Thanh Thần nheo mắt, nghiêm túc nói: “Phượng Nguyên này có thể nói là kiếm được hết danh tiếng ở thịnh hội bốn nước. Chẳng những khiến tên tuổi Phượng Trì sơn trang thoáng cái truyền ra ngoài mà còn khiến bản thân vang danh thiên hạ. Tuy rằng đều là chuyện tốt nhưng cũng mang đến cho nàng ta vô vàn rắc rối. Xem đó, nàng ta vừa đi đã có nhiều thế lực theo đuôi như vậy. Mặc kệ là từ phương diện nào, e rằng ngày tháng sau này của Phượng Trì sơn trang sẽ không được thoải mái rồi.”


Vệ Giới nghe vậy, khóe môi cong lên một đường cong lạnh lùng: “Lần này nàng cứu người nhưng lại tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm. Tuy rằng hại nhiều hơn lợi, nhưng tiểu nha đầu này rất quen với hình thức ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’ này.”


Ánh mắt Thanh Thần khẽ động nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Giới, đột nhiên nói: “Thất ca, Phượng Nguyên không ở đó sao?”


“A… nàng ta không dễ chết như vậy đâu.” Vệ Giới nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.


‘Cốc cốc cốc’ ba tiếng, giọng của Thanh Dạ vang lên ngoài cửa: “Vương gia, vừa nhận được tin tức.”


Thanh Thần bước tới cửa ngay lập tức. Thanh Dạ ôm Hải Đông Thanh đang đứng ở cửa. Thanh Thần vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu nhóc con này, sau đó lấy một ống tre nhỏ ở mắt cá chân của nó, quay người giao cho Vệ Giới.


Vệ Giới mở ra xem, cau mày theo bản năng.


“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”


Vệ Giới búng ngón tay, lá thư kia bay về phía Thanh Thần. Thanh Thần thuận tay bắt lấy, nắm trong tay thật chặt, mở ra xem, không giấu được sự ngạc nhiên trong lòng.


“Thật không ngờ, vị Khang thất tiểu thư này lại tự mình chạy đến Tư U, còn lén lút như vậy, chỉ sợ Ly Hồng Đào vẫn chưa biết nhỉ? Chuyện này thú vị rồi đây. Vương gia muốn gặp à?”


Vệ Giới giương mắt liếc hắn một cái. Khóe miệng Thanh Thần giật giật, lập tức ngược ngùng nói: “Ha ha, không phải thuận miệng hỏi thôi sao?”


“Không cần để ý nàng ta, trước tiên cứ quan sát. Có vấn đề gì thì tùy thời báo lại.”


Thế này là không có ý định đánh rắn động cỏ ư?


Thanh Thần gật đầu. Cũng có lý, bọn họ đã điều tra nguyên nhân tại sao Ly Hồng Đào không để Ly Diên xuất hiện. Tiểu nha đầu này mới mười tuổi, cho dù sang năm cũng mới mười một tuổi. Nhỏ như thế, sao gả đi được?


Còn nữa, nghe nói ngoại hình của nàng cao lớn vạm vỡ, mặt đen bẩm sinh, lại vô cùng xấu xí. Người như vậy làm sao có tư cách trở thành Phượng vương phi?


Dù là hoàng đế nước Mị hay hoàng đế của bọn họ đều không thèm để ý. Bọn họ không thèm để ý, vương gia bọn họ để ý làm gì?


Dù sao thì thanh danh của Vệ Giới đã gần như bị họ hủy hoại. Nếu Vệ Du Sâm có ý định làm nhục hắn, ha ha, điều đó thực sự không cần thiết. Từ trước đến nay Vệ Giới hắn không quan tâm những chuyện này. Bọn họ muốn làm loạn thì cứ để bọn họ làm loạn cho đã đi.


Về phần Ly Diên này, nghe nói là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, xấu thì xấu, xấu rất tốt, xua đuổi tà ma, đặt trong vương phủ dù sao cũng là một phong cảnh xinh đẹp.


Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn chắc chắn sẽ bảo đảm nàng cơm áo không lo. Nếu nàng có những suy nghĩ và hành động không nên có, vậy xin lỗi, hắn không quan tâm cuối cùng nàng có phải vì hoà thân mà đến hay không, nên giết thì giết.


Ly Diên vốn muốn thừa dịp lén lút quay lại đi xem xét mấy cửa hàng ở Tư U, nhân tiện tìm cho Phượng Trì sơn trang bọn họ chút phúc lợi, không ngờ rằng bị bị ca ca tỷ tỷ nhà mình cảm hóa.


Được rồi, chỉ sợ hành động xem xét này không có cách nào để thực hiện bí mật được. Nhưng đã đến Tư U một chuyến không thể cứ thế đi được, đúng không?


Đặc biệt là trong thịnh hội bốn nước, phải biết rằng thời điểm sẽ xảy ra vô số điều thú vị. Nếu cứ thế mà đi thì thật là đáng tiếc.


Chương 118: Thành chết


Làm sao đây?


Ly Diên trời sinh có tinh thần mạo hiểm, có thể lập tức thay hình đổi dạng thành một tiểu nha hoàn đi theo Linh Vận, trở lại Tứ Phương Thịnh Viên lần hai.


Tuy trải qua họa rắn vừa rồi đã khiến hội trường lớn nhất Tứ Phương Thịnh Viên đã phá hủy, nhưng viện tử rộng lớn như vậy làm sao cũng có một nơi dùng được.


Sau năm ngày sửa sang, thịnh hội bốn nước cuối cùng cũng đã khởi động lại. Tuy rằng trước đó có ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người nhưng dù sao đây cũng là giao lưu giữa bốn nước, liên quan vấn đề thể diện các nước, không ai dám xem thường.


Nếu đã không thể dò xét trong kinh thành, vậy chỉ có thể dò hỏi tin tức hữu ích giữa các quan lại quyền quý và nhân vật nổi tiếng của các nước mà thôi.


May mà các mối quan hệ của Linh Vận rất tốt, những nữ nhân xung quanh nàng đều chút địa vị ở các nước. Cho dù là quan trường hay thương trường, dù nhiều hay ít đều có tiếp xúc một chút.


Mặc dù tầm mắt nữ nhân tương đối hẹp nhưng bọn họ cũng có nơi để thể hiện giá trị.


Ví dụ như châu báu ngọc ngà, xiêm y quần áo, trang sức, son phấn bột nước, món ngon, v.v., không thể thiếu sự tâng bốc của bọn họ.


Khi mới bắt đầu Linh Vận còn chưa dung nhập được với những nữ nhân này. Nhưng chung quy nàng cũng không phải là những tiểu thư khuê các chỉ biết cầm kỳ thư họa kia. Dưới sự dẫn dắt thỉnh thoảng của Ly Diên, dần dần nàng cũng biết được một số cách.


Đặc biệt là những năm gần đây nàng đã bắt đầu giúp Linh Dực học tập quản lý việc vặt của Linh gia trang, tất nhiên cũng có chút hiểu biết về cửa hàng của nhà mình. Trò chuyện không ít lần, lại thực sự có được rất nhiều ý tưởng từ đó.


Tính tình của Linh Vận khá dễ ở chung, lại không hề kiêu ngạo. Tuy nói là giang hồ nhân sĩ nhưng nữ tử được gia tộc mang theo đến Tứ Phương Thịnh Viên, ai lại không có mục đích chứ?


Thân là ái nữ của phụ thân mình đương nhiên xuất phát từ lợi ích của gia tộc, có thể thu hoạch chút lợi ích trong lúc tán gẫu là điều mà mọi quý nữ đều mong muốn. Đương nhiên, không có cái gọi là ‘coi thường’, ngay cả khi không thích thì ít ra sẽ không biểu hiện ra ngoài như quận chúa Ngụy vương phủ.


Dù không hiểu vì sao huynh muội Linh gia trang đã đi lại quay lại, nhưng có thể quay lại, kỳ thật mấy quý nữ này vẫn vô cùng hưng phấn.


Bởi vì chỉ cần có Linh Vận, bọn họ có thể thỉnh thoảng nhìn Linh Dực một chút. Thiếu trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang trên giang hồ có thanh danh hiển hách, lại thêm khuôn mặt tuấn tú khiến người ta đấm ngực dậm chân kia. Danh tiếng của người này cũng không thua kém gì mấy người Vệ Giới, Ngọc Ngân.


“Bảng xếp hạng mỹ nam gì? Các ngươi đang nói gì thế?”


Hàng ngày vào sáng sớm luôn có thể thấy tốp năm tốp ba các nữ nhân vây quanh sân tập, sân thi đấu, nơi mà các nam nhân tập luyện, ríu rít thảo luận không ngớt.


Nếu là thịnh hội bốn nước, là nơi giao lưu, thi đấu thì đương nhiên sẽ không có quá nhiều lễ nghi quy củ, chỉ cần không khác người, có nguyên tắc, bình thường sẽ không ảnh hưởng gì.


Đừng thấy những nữ nhân này suốt ngày chỉ biết nói chuyện, mê trai, nhưng không thể nói tin tức mà họ biết còn nhiều hơn các nàng tưởng tượng rất nhiều. Chẳng hạn như “bảng xếp hạng mỹ nam của bốn nước” gì đó trước mắt, hai người họ chưa bao giờ nghe nói đến.


Mấy ngày gần đây Linh Vận đi theo Ly Diên không làm chính sự gì, suốt ngày đi dạo trong vườn. Nhìn như không ăn không ngồi rồi, nhưng thực ra là đang thu thập thông tin mà nàng cần.


Giữa nữ nhân với nữ nhân, chỉ cần không có quá nhiều dính dáng, chỉ cần không phải quá chán ghét, cơ bản là có thể nói chuyện cùng nhau.


Linh Vận sinh ra đã có khuôn mặt lương thiện, tính cách ôn hòa dễ chịu, hiển nhiên rất được chào đón. Đương nhiên là nếu bỏ qua nha hoàn trông vô cùng mập mạp bên cạnh nàng.


“Hóa ra là Linh cô nương, nhanh, tới đây, vị trí này đẹp lắm.”


Vừa nhìn thấy Linh Vận, lập tức có tiểu thư nhường chỗ cho nàng. Ly Diên là nha hoàn chỉ có thể đứng ở phía sau. May mà nơi bọn họ đứng khá cao, chỗ rộng, không đến nỗi không nhìn được tình hình bên dưới.


Linh Vận cũng không thể tỏ ra quá chú ý đến Ly Diên, chỉ có thể cho nàng một vẻ mặt rồi tò mò nghiêng đầu hỏi vị tiểu thư nhà quan không biết là của nước nào kia: “Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì vậy?”


Nữ nhân nhà quan Giáp cũng không ưỡn ẹo, thoải mái nhìn về phía mấy nam tử mặc quần áo luyện công, đang đổ mồ hôi như mưa so tài kia, yếu ớt nói: “Ta đang thấy tiếc đó. Vì sao mấy người anh tuấn, ưu tú, nổi tiếng lại không một ai xuất hiện vậy? Từ trước tới nay bổn tiểu thư chưa bao giờ dậy sớm như vậy. Haiz, lại một lần đi uổng công rồi.”


“Đúng vậy đúng vậy. Lần này ta chỉ thấy được ba bốn vị trên bảng xếp hạng mười người, còn lại cũng không gặp được ai. Ngươi nói xem viện tử này lớn như vậy, sao không gặp được bọn họ chứ!” Nữ A của thương gia cũng đầy tiếc nuối nói theo.


Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Linh Vận, nữ tử giang hồ một, lập tức tốt bụng giải thích: “Nhìn dáng vẻ này của Linh cô nương, chắc chắn rất ít khi đi lại trên giang hồ nhỉ?”


Linh Vận xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, tuổi còn nhỏ, người trong nhà quản rất nghiêm. Thịnh hội bốn nước lần này do ta quấy rầy đòi hòi, cứng rắn kêu ca ca đưa ta đến đây. Ngày thường đâu có cơ hội tiếp xúc nhiều tỷ muội như vậy, cho nên ta rất hung phấn đó!”


Nữ giang hồ vừa nghe xong không khỏi cười khúc khích, nhân cơ hội lộ ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ: “Thật sự là hâm hộ Linh cô nương, có một vị ca ca anh tuấn lại thương yêu mình như vậy. Haiz, trưởng nữ của gia tộc như ta không có phúc phận đó.”


“Ôi, các ngươi nói tới nói lui mà không chuyển chủ đề tới bên này. Linh cô nương hiếu kỳ đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có vị ca ca đẹp đến mức nữ nhân phải ghen tị như vậy, chẳng lẽ không biết ca ca nhà mình cũng rất nổi tiếng trên bảng xếp hạng mỹ nam sao?”


Nữ Ất nhà quan tiếp lời, cười hì hì hỏi.


Linh Vận lắc đầu tiếc nuối: “Xưa giờ ca ca chưa bao giờ chủ động trò chuyện với ta. Ta thật sự không biết chuyện này.” Nói đến đây, ánh mắt nàng chợt sáng lên, nhìn nữ Ất nhà quan hỏi: “Vậy ca của ta xếp thứ mấy?”


Nữ Ất nhà quan che khăn mím môi cười một tiếng: “Xem ra ca ca của ngươi đã bảo vệ ngươi rất tốt. Thiếu trang chủ Linh gia xếp hạng rất cao trong bảng xếp hạng của bốn nước chúng ta đó.”


Linh Vân lập tức ghé đầu qua, hưng phấn hỏi: “Gần đứng nhất? Vậy là thứ mấy?”


Nữ Giáp nhà quan cười xòe ra bốn ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Linh Vận lập tức sụp đổ: “Tại sao lại là thứ tư chứ? Vậy cũng coi như gần đứng đầu sao”


Nữ giang hồ B trợn tròn mắt, vẻ mặt cạn lời nhìn Linh Vận: “Linh cô nương, đừng coi thường bảng xếp hạng của bốn nước. Đây chính là bình chọn của ngàn vạn thiếu nữ, thiếu phụ, bác gái, nữ nhân ở mọi độ tuổi bỏ phiếu. Kết quả cực kỳ uy tín. Thứ tư thật sự đã là rất cao rồi!”


Ngàn vạn? Nói vậy xem ra đúng là không ít người. Chỉ là ai lại tổ chức cái này, còn sắp xếp ra một bảng xếp hạng như vậy nữa?


Ngay sau đó có người giải đáp nghi hoặc của nàng, “Đây là kết quả của cuộc bỏ phiếu trực tiếp trong thịnh hội bốn nước lần trước.”


“Chỉ đáng tiếc là, đa số người trong đó chưa từng xuất hiện. Sau bốn năm thay đổi, một số người đã bị loại khỏi danh sách vì những người đến sau. Mười hạng dầu hôm này vừa được bọn ta chọn ra đấy.”


Linh Vận ngẩn người, “Vừa mới chọn?” Sao nàng không biết chuyện này? Mấy ngày này, nàng và Ly Diên đi vòng quanh đều công cốc hết à?


“Đúng vậy, bốn nước lần này chắc chắn sẽ có nhiều loại bảng xếp hạng xuất hiện. Bảng xếp hạng mỹ nam này, lần này nhất định phải dựa theo vị trí trong suy nghĩ của chúng ta mới được. Linh cô nương, đến lúc đó ngươi cũng nhớ bình chọn đấy.”


“Vậy… danh sách đầy đủ của mười người này là…?”


Ly Diên không biết nên khóc hay cười. Nàng không ngờ lại có người rơi ra khỏi danh sách này. Chậc chậc, xem ra lòng dạ của nữ nhân thật khó lường. Chuyện này đúng là không khác gì theo đuổi ngôi sao, gần như mỗi ngày đều đổi thần tượng. Hôm nay nàng cũng muốn nghe thử xem ai còn có thể lợi hại hơn ca ca của nàng.


Thảo luận về mỹ nam, những nữ nhân này phấn khích như chim nhỏ, ríu ra ríu rít tham gia.


“Đứng đầu chính là vực chủ vẫn luôn thần bí của Minh vực, thành chủ của thành Tử Vong trong truyền thuyết, Kỳ Minh, Kỳ đại nhân.”


Kỳ Minh?


Trên trán Linh Vận và Ly Diên đồng thời xuất hiện ba dấu chấm hỏi. Trầm mặc hồi lâu mới nhớ ra cuối cùng cái vị trong truyền thuyết này là ai.


Thành Tử Vong. Người ta nói rằng thành này nằm trong sa mạc rộng lớn ở cực tây của Tư U. Tạo ra một tổ chức ở nơi mà không một ngọn cỏ, không có nước, không có sự sống, hơn nữa nguy cơ trùng trùng lại tạo ra một tổ chức như vậy không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.


Sở dĩ nó được gọi là thành Tử Vong là vì mỗi năm thành này sẽ biến mất ít nhất nửa năm trong sa mạc thay đổi thất thường, nửa năm sau sẽ từ từ lộ ra theo cát rút. Về phần tổ chức này tồn tại thế nào, đến nay vẫn là một bí ẩn.


Vậy nên hiển nhiên không có ai biết thân phận thật hay tướng mạo gì đó của Kỳ Minh này. Vậy vị trí thứ nhất trong bảng mỹ nam này cuối cùng đến từ đâu?


Khi Linh Vận hỏi câu này, những nữ nhân khác nhìn nàng như một đứa ngốc.


“Ngươi không cảm thấy, nam nhân có thể che giấu bản thân kỹ như vậy rất đẹp trai hay sao?”


“Ngươi không cảm thấy, sau khi nghe truyền thuyết của hắn, tâm trí sẽ bị mê hoặc, hưng phấn sùng bái sao? Đây chính là mị lực của hắn đấy. Một nam nhân chỉ cần nghe tên không gặp mặt có thể khiến chúng ta hưng phấn đó!”


“Đúng, đúng. Mặc kệ nam nhân này tròn hay dẹt, cao hay gầy, già hay trẻ, chỉ dựa vào cái danh thành chủ của thành Tử Vong này thì vị trí đứng đầu chắc chắn là của hắn rồi.”


“Ngươi không biết à? Kỳ Minh đã đứng đầu danh sách hai nhiệm kỳ liên tiếp. Lợi hại đúng không?”


Linh Vận và Ly Diên liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy trên đầu họ có một con quạ, im lặng bay ngang qua từng chút một.


Mẹ nó, vậy cũng được hả?


Chẳng lẽ nữ nhân đều thích ảo tưởng? Không thấy cũng không sờ được thì thôi đi, chỉ nghe truyền thuyết thôi cũng có thể khiến bọn họ phát cuồng đến mức này?


Trong lòng có suy đoán lung tung. Thảo nào đám nam nhân rảnh rỗi đều thích giả vờ lạnh lùng. Mịa nó, thật sự là rất có giá mà!


Chương 119: Mỹ nam Kỳ Minh


Được rồi, mặc dù họ chưa bao giờ nhìn thấy Kỳ Minh này, nhưng dù có ngu dốt và thiếu hiểu biết thì cũng có nghe đến nhân vật truyền thuyết này.


Chỉ dựa vào phần cảm giác bí ẩn này đã khiến hắn xếp ở vị trí thứ nhất cũng không phải là không thích hợp.


Vậy, người thứ hai là ai?


Cũng không trách hai người họ hiếu kì như thế. Nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối các nàng đều vùi đầu vào nghiên cứu y học. Nói chung ngoại trừ cái này ra, thứ duy nhất có thể khiến Ly Diên quan tâm chính là Phượng Trì sơn trang.


Nhưng về Phượng Trì, nàng chủ yếu ở vị trí chỉ huy quân sư. Rất nhiều chuyện, nàng không cần phải hỏi đến đã có mấy vị ca ca làm thay nàng.


Đương nhiên vì thế mà một số việc trên giang hồ nàng không biết cũng là hợp tình hợp lý.


Về phần Linh Vận lại càng không có khả năng tiếp xúc với những chuyện lộn xộn này.


Linh gia trang bảo vệ nàng rất tốt. Đây là tiểu thư duy nhất của vợ lớn, tương lai chưa chắc đại phú đại quý nhưng sẽ có một cuộc sống được chọn lựa kỹ càng.


Đây là sự coi trọng của gia tộc với nàng. Từ giây phút nàng sinh ra đã bắt đầu, được định sẵn sẽ không tầm thường, đương nhiên sẽ không có một cuộc sống quá mức bình thường như người bình thường.


“Người thứ hai này cũng là một nhân vật đáng chủ ý. Chỉ là, hắn không phải dựa vào năng lực phi thường mà dựa vào cách làm việc quái đản, phóng đãng, không bị trói buộc bởi thanh danh. Không sai, hắn chính là thái tử gia của nước Yến, Ngọc Ngân, Ngọc Thái tử.”


Linh Vận: …


Ly Diên: …


Gì, cái tên hoa hoa công tử, bệnh thích sạch sẽ, biến thái điên cuồng đó thực sự xếp thứ hai? Những nữ nhân này có bị mù không thế?


Không, không, không, mắt người ta không mù. Chính vì không mù nên mới có thể nhìn rõ bộ mặt đẹp như được gọt đẽo kỹ càng của tên hoa hoa công tử kia. Mỗi lần hắn ta xuất hiện tuyệt đối là cảm giác đẹp đến mức đè ép bốn phía, nhất là ánh sáng màu vàng chói mắt kia có thể khiến vô số nữ nhân mê mẩn như phát điên.


Nói cách khác, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, Ngọc Ngân này cứ thế mà nằm trong danh sách.


Ly Diên không nói nên lời. Mặc dù lúc Ngọc Ngân đứng đắn thì đúng là cũng vừa mắt, nhưng khi hắn ta không đứng đắn, cũng khiến người ta kiêng kị không nổi!


Tuy nhiên, nếu nói hắn ta giống như biểu hiện bên ngoài thì nàng không tin.


Dưới cái nhìn của nàng, người sinh ra trong hoàng thất mặc kệ có ngốc đến đâu thì tâm nhãn cũng cao hơn những người khác. Cho nên nàng luôn cảm thấy Ngọc Ngân quá khoa trương, thậm chí có lúc cho rằng hắn ta rất giả tạo, nhưng đối với biểu hiện phong tình mà hắn ta thể hiện lại không có cảm giác phản cảm gì.


Điều này có nghĩa là gì?


Có nghĩa là người này có rất có thể là giả vờ từ đầu đến cuối!


Giả bộ một ngày thì có thể, giả bộ mười năm sẽ là cảm giác gì?


Tổng hợp những điều trên lại, Ly Diên xác định, Ngọc Ngân này chắc chắn không phải một tên vô dụng, cộng với khuôn mặt tuấn tú khiến cả thần và người đều nổi giận kia, người ta tuyệt đối có thực lực lọt vào bảng xếp hạng mỹ nam.


“Thế còn thứ ba? Thứ nhất là bí ẩn, thứ hai là yêu nghiệt, vậy thứ ba? Thứ ba là dựa vào cái gì?”


Khi Linh Vận hỏi câu này thay cho Ly Diên, cho dù đó là nữ quan gia hay là nữ thương gia, hoặc là nữ giang hồ đều nhìn về phía trước với đôi mắt say mê, đầy mê hoặc.


“Đã là bảng danh sách mỹ, có thể được lọt vào danh sách đương nhiên là dựa vào khuôn mặt, ngươi biết chứ?”


“Nam nhân có thể được chia thành nhiều loại. Có người lãnh khốc, có người hoang dã, có người táo bạo, có người dịu dàng, còn có một số kẻ quyến rũ, càng có người nho nhã. Mặc kệ là tính cách gì đi nữa thì cũng sẽ hấp dẫn một lượng lớn nữ nhân phát cuồng vì họ. Mà nam nhân này, chính là vị được gọi Liên Hoa công tử, Mộ Liên Hoa. Ngươi có biết ta cảm thấy thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn không?”


Nữ quan gia vẻ mặt ôm ngực mình, trên mặt có chút thẹn thùng ửng hồng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra một hơi dài, giọng nói xa xăm.


“Ngày hôm đó, hắn cũng mặc trường sam màu trắng không thể trắng hơn, sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn, cứ thế mà đi tới. Các ngươi tưởng tượng nổi không? Khoảnh khắc đó, ta có cảm giác hắn tựa như một đóa hoa sen nở rộ. Theo bước đi của hắn, tất cả những bông hoa sen xung quanh đều tranh nhau đua nở, trở thành nền của hắn. Mà hắn, chính là bông sen lớn nhất, đẹp nhất và thánh khiết nhất trong số đó…”


“Đúng vậy, Liên Hoa công tử của chúng ta không hổ được xưng là hoa sen. Khí chất của hắn giống như đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Muốn hỏi trên đời này ai có thể xứng với cái tên ‘Liên Hoa’ này chỉ có là Mộ công tử mà thôi. Cộng với y thuật tuyệt đỉnh của hắn, hắn chính là mặt trời ở chỗ xa xôi không thể chạm vào trong lòng ta!”


Nhìn đi, nhìn những khuôn mặt hoa si này. Ai bảo thời cổ đại không có theo đuổi thần tượng, đây không phải à?


Bộ dáng này của họ, nàng không hề thấy lạ. Có trời mới biết kiếp trước khi những người bạn thân của nàng nhắc đến những oppa Hàn Quốc kia là vẻ mặt thiếu đòn thế nào. Kinh khủng hơn là họ còn biết tất cả sở thích của thần tượng nhà mình, ngay cả màu của quần con cũng không buông tha. Điên rồ, điên rồ!


Nhìn dáng vẻ bây giờ của những nữ nhân này tuy không quá khoa trương như đám bạn thân, nhưng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân!


Lại nói đến Mộ Liên Hoa, Ly Diên không thể nói được cảm giác như thế nào. Mặc dù đã nghe người ta nhắc đến trước kia Y Thánh đại sư Mai Viên của nước Yến có nhận một đệ tử, mà tên đồ đệ này sau này còn thành lập một tổ chức có tên là Thiên Nhai Hải các, nổi danh ở nước Yến. Y thuật cũng là chân truyền từ Mai Viên lão tiên sinh, ở nước Yến đã chữa khỏi nhiều bệnh phức tạp. Nhưng nàng không tiếp xúc nhiều với người này, lần tiếp xúc duy nhất còn là trong nạn rắn cách đây vài ngày. Nhưng biểu hiện của hắn ta cũng không khiến nàng thấy choáng ngợp bao nhiêu.


Chẳng lẽ, là bản thân nàng quá chói mắt,nên đã giảm bớt hào quang của người ta?


Nghĩ đến đây, Ly Diên cảm thấy hơi xấu hổ, giống như nàng đang tự luyến vậy.


Ha ha, vẫn là câu nói đó. Chỉ bàn đến bên ngoài thì Mộ Liên Hoa này xếp thứ ba nàng đã không còn gì để nói. Chỉ là để Dực ca ca xếp sau người này, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.


Nhưng so với Mộ Liên Hoa, mặc dù Dực ca ca nhà nàng cũng rất nổi tiếng, còn có thân phận là thiếu trang chủ của Linh gia trang lại quá vô danh và khiêm tốn, chỉ xuất hiện trong những dịp cần thiết. Những trường hợp khác, có thể bỏ thì bỏ. So ra, độ nổi tiếng kém hơn người này là đương nhiên.


“Vị trí thứ năm này, đương nhiên phải nói đến thể tử gia của Hoa vương phủ của nước Thiên Độc, Hoa Mậu. Các ngươi đừng thấy hắn không lớn lắm. Ta thấy, hắn là nam nhân mặc đồ đỏ xinh đẹp nhất, tùy ý nhất mà mà ta từng thấy, đẹp cực kỳ khủng khiếp. Đáng thương ta lúc trước tại sao không để ý tới hắn chứ?”


“Đúng vậy đúng vậy. Đều nói nữ nhân chúng ta dễ già, nam nhân cũng vậy. Năm ngoái xếp thứ năm là…”


“Suỵt, còn muốn sống thì ngậm cái miệng của ngươi lại. Đây chỉ là bảng danh sách chúng ta âm thầm nói với nhau, lần này chưa chắc có thể bầu được.”


“Sao không thể bầu được chứ? Đây là công bằng nhất. Ngươi không thể vì hắn là hoàng đế mà cho hắn thể diện được?”


“Nhìn đi. Chỉ cần những nữ nhân này không mù thì biết nên chọn ai.”


“Theo ta thấy, không chỉ có thế tử gia của Hoa vương phủ, còn có hai vị thiếu gia của Trấn Quốc tướng quân nước Mị, dung mạo cũng thuộc hàng đầu, đặc biệt là khuôn mặt băng lãnh, trông thật là ngầu!”


“Đúng thế đúng thế. Còn có thiếu gia của Định Tây hầu phủ nước Yến kia, thiếu gia Thừa tướng phủ của Tư U. Đây đều là những người đã bộc lộ tài năng ở thịnh hội. Ta nghe nói, trong vòng thứ nhất của võ thuật, những vị này đều đã lọt vào trận chung kết.”


“Không chỉ tỷ võ, ngay cả thi văn bọn họ cũng vượt qua. Trong bốn nước, có thể nói là nhân tài đông đúc. Tuy thịnh hội lần này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng không thể không nói sức cạnh tranh năm nay có vẻ tàn khốc hơn những năm trước. Không biết lần này, ha ha, có vài người sẽ còn trong danh sách hay không.”


Có lẽ là lời nói tiếp theo quá nhạy cảm, có vài người không tiếp lời của mấy nữ nhân nhà quan không sơ chết kia.


Nàng không phải người Tư U, tất nhiên không cần phải kiêng kị.


Nhưng một số người trong số họ là thần nữ của Tư U, có mấy lời tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.


Tuy rằng không dám nói nhưng không có nghĩa là bọn họ không tán thành, ngược lại còn rất đồng tình.


Tiếp theo, chủ đề về những nữ nhân này chuyển đến Phượng Trì sơn trang.


“Này, các ngươi đã nghe chưa? Mấy vị thiếu gia ta vừa mới nói tới lại là mấy vị thiếu gia của Phượng Trì sơn trang trong truyền thuyết. Lần trước, a, chính là Phượng Nguyên Phượng đại tiểu thư đã cứu chúng ta thoát nạn mấy ngày trước, có quan hệ không tồi với những thiếu gia này!”


Nhìn ánh mắt mập mờ trên khuôn mặt nữ nhân này, khóe miệng của Ly Diên bất giác giật giật. Quả nhiên, nơi có nữ nhân là không thể thiếu chuyện bát quái!


Đối với những lời có vẻ châm chọc này, nàng đã tê dại từ lâu. Lúc mới bắt đầu đã từng tức giận, thậm chí còn muốn giải thích, nhưng kết quả càng giải thích càng đen, đến cuối cùng, đừng nói là há miệng, dù là có mười cái miệng cũng không thể nói lại.


Sau này nàng cũng nghĩ thông. Miệng mọc trên mặt người ta, người ta muốn nói thì kệ cho họ nói.


Cho đến giờ nàng đã luyện được một trái tim Kim Cương Bất Hoại. Nếu như cứ giữ tim thủy tinh như mấy năm trước, sợ rằng nàng sẽ cả ngày sống dưới bóng ma của người khác.


Người sống vì mình chứ không phải vì người khác. Đi đường mình đi, cứ để bọn họ nói. Tỷ không phải không dám, mà là khinh thường.


Bởi vì nàng luôn tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày sự thật sẽ được công khai.


Đến lúc đó chính là lúc cho họ một cái tát thật mạnh. Để họ phải xấu hổ vì chính mình đã từng bôi nhọ người khác như vậy.


Chương 120: Linh Vận đính chính


Quả nhiên, trên thế giới này người tốt vẫn chiếm đa số. Người hiểu chuyện trong đám người bát quái tất cũng không quen nhìn kẻ không nói lí lẽ.


Chẳng hạn như tỷ tỷ tốt của nàng, Linh Vận. Tuy chỉ nói chuyện với Phượng Nguyên một lần cũng không chút do dư ra mặt nói giúp: “Lời này của ngươi là có ý gì? Nói rõ ra đừng miễn cho người khác hiểu lầm.”


Mặt của nữ nhân kia đỏ lên, “Ý của ngươi là gì? Chính là nghĩa ở trên mặt chữ, sao lại hiểu lầm được? Hiểu lầm gì chứ?”


“Hiểu lầm gì trong lòng ngươi tự biết. Đừng tưởng trước đó ta không nghe thấy các ngươi nói người ta thế nào. Ta nói này, trước khi ra ngoài các ngươi đều quên mang theo một thứ rồi đúng không?”


“Thứ gì, là thứ gì?”


Linh Vận cười nhạo một tiếng, thương tiếc cho sự ngu ngốc của họ: “Tuy rằng miệng ở trên người ngươi, người khác không thể quản được. Nhưng ta thật sự không chịu bộ dạng ngu ngốc của ngươi khi bị người khác lừa gạt. Tình huống hôm đó thế nào các ngươi cũng nhìn thấy đúng không? Phượng Nguyên thực sự không thể chịu nổi như lời các ngươi nói hả? Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, nàng có thật sự giống trong lời đồn không? Không nói đến việc nàng ấy thật sự bao nhiêu tuổi, theo ta thấy, tuyệt đối không quá mười hai. Một hài tử choai choai, cuối cùng đã làm gì khiến ngươi thù hận nàng như thế? Đồn nàng đến mức không chịu nổi như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì nàng có được sự yêu thương của bốn vị thiếu gia kia?”


“Các ngươi cũng không nghĩ thử, tại sao nàng có thể có được yêu thương của mấy vị kia. Mà các ngươi thì cả nhìn một cái bọn họ cũng thấy tiếc? Mặc kệ ngươi nghĩ gì về nàng, dù sao trong mắt ta, Phượng Nguyên cô nương là một người rất hấp dẫn. Mị lực của nàng đến từ khí tràng mà nàng vô tình tỏa ra. Loại mị lực khiến cho người ta không tự chủ nổi mà vô thức bị thu hút, hơn nữa còn thích nhân cách của nàng. Mà các ngươi lại chẳng có gì cả. Cho nên, các ngươi nhất định sai hoàn toàn, chỉ có thể làm một tiểu thư khuê các bình thường. Mà nàng có thể cúi xuống nhìn các ngươi. Đây chính là sự khác biệt.”





“Bốp, bốp, bốp” vài tiếng. Ngay khi Linh Vận nói xong, một tràng pháo tay vang dội cách sau lưng họ không xa truyền tới.


Đám nữ tử quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức trở nên đặc sắc. Bởi vì đứng ở đó không phải là ai khác mà là những huynh đệ tốt của nữ chính trong chuyện, Thẩm Tứ và Tô Ngu.


Linh Vận khẽ nhíu mày, hiển nhiên nàng không ngờ rằng sẽ có nam nhân hào phóng đứng đó nghe trộm chuyện phiếm giữa đám nữ tử của họ. Lập tức không khách khí cười lạnh: “Hai vị đúng là hăng hái thật.”


“Đương nhiên. Lời vừa rồi của Linh cô nương thật sự rất đặc sắc. Bọn ta tình cờ đi ngang qua, không cẩn thận nghe các vị nhắc đến Phượng Nguyên, theo bản năng liền dừng lại. Cảm ơn ngươi đã nói những lời chính nghĩa này, cuối cùng đã có ai đó đã giúp bọn ta đính chính lại rồi!”


Linh Vận không khách sáo trợn tròn mắt: “Không cần, bổn cô nương cũng không phải vì các ngươi.”


Thẩm Tứ cười một tiếng, “Có phải vì bọn ta hay không, chỉ cần là vì Phượng Trì sơn trang bọn ta, tại hạ theo lý nên biết ơn.”


Lúc này, hắn đột nhiên dừng lại, lạnh nhạt nhìn về phía đám tiểu thư khuê các đã sớm mặt mũi trắng bệnh, phì cười một tiếng: “Cho dù Phượng Nguyên không tốt, các ngươi cũng không bằng một ngón tay của muội ấy. Một đám óc lợn chỉ nhìn được mà không dùng được, cũng không hiểu sao lớn lên được. Không thể phân biệt được đúng sai. Ta đoán, dù tương lai các ngươi gả cho ai cũng sẽ là oán phụ nơi khuê phòng, là loại chuyên đố kị nói xấu người khác, ha ha ha.”


Sau khi nói xong, Thẩm đại gia của chúng ta cực kỳ khách sáo gật đầu với Linh Vận, kéo Tô Ngu đang co giật khóe miệng, không quay đầu lại bỏ đi.


Trong mắt mấy nữ nhân có mặt hiện lên xấu hổ, nửa ngày sau mới hoàn hồn lại từ trong những lời vừa nãy của Thẩm Tú. Ly Diên cố nén cười, trao đổi ánh mắt với Linh Vận, “Thật độc miệng!”


Chỉ có Ly Diên biết, Thẩm đại gia xem như đã nể mặt bọn họ là nữ nhân mà nương tay rồi. Nếu bọn họ là nam nhân, chỉ sợ lúc này đã bị đánh đến răng rơi đầy đất, khóc lóc gọi cha mẹ.


Cho dù các nữ nhân không vừa lòng cũng không dám nói gì thêm, sợ những lời khác phạm vào điều cấm kỵ, trong nháy mắt đã dùng đủ loại lý do lần lượt bỏ đi.


Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Linh Vận lắc đầu không nói nên lời: “Đều là một đám nữ nhân khuê các không biết trời cao đất rộng, ếch ngồi đáy giếng, đáng thương mà!”


Bị giam ở trong nhà quá lâu, khó khăn lắm mới được hít thở không khí tự do, bất giác đã quên mất đây là trường hợp gì.


Mặc dù Thẩm Tứ đã giáng cho họ một đòn mạnh, nhưng không phải cũng đã dạy cho họ một bài học sao?


Mặc dù có sự phân chia giai cấp ở thịnh hội bốn nước, nhưng nếu mới ngay từ đầu đã đánh giá thấp những người trong giang hồ, vậy là cực kỳ sai.


Phải biết, có một số kẻ được gọi là người của giang hồ, nhưng cũng mặc lên mình quan phục.


Ly Diên âm thầm đến gần nàng, “Cũng không hẳn. Chúng ta không thể hiểu được vì sao bọn họ như vậy. Nhưng bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nơi mà họ sẽ đến trong tương lai chắc chắn cơ bản cũng giống nhau. Đó là hoàn cảnh đã tạo ra những người người như các nàng. Loại ‘người’ như vậy thực tế chúng ta đã nhìn quen lắm rồi, không phải sao?”


Linh Vận quay đầu lại, ánh mắt sâu xa nhìn Ly Diên, “Chẳng lẽ muội không cảm thấy nữ nhân rất đáng thương? Bất kể như thế nào, cuối cùng đều trở thành vật phụ thuộc của nam nhân. Muội nhìn Phượng Nguyên sẽ biết. Rõ ràng nàng rất mạnh, thế nhưng những người này không nhìn thấy sự ưu tú của nàng, chỉ quy công lao của nàng thành hạng yên chi tục phấn bên cạnh những nam nhân kia. Giống như sự ưu tú của nàng là bắt nguồn từ những nam nhân bên cạnh nàng vậy. Diên Nhi, ta không biết nói gì khi bọn họ có nhận thức như vậy, muội hiểu không? Đây là suy nghĩ trong tiềm thức mà nữ nhân chúng ta không thể tự mình thay đổi được. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó nữ nhân cũng có thể vượt lên trên nam nhân.”


Ly Diên đầu tiên ngạc nhiên liếc nhìn Linh Vận, sau đó vô cùng vinh hạnh vỗ vai nàng, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Tỷ có biết không Vận tỷ, ta thực sự rất vui khi tỷ có thể có những suy nghĩ này. Điều này chứng tỏ rằng tỷ đã không phụ sự khổ tâm của ta sau nhiều năm mưa dầm thấm đất.”


Đừng nên coi thường hiểu biết và qua lại của bọn họ trong bảy năm của các nàng. Bảy năm đó là bảy năm quan trọng nhất của tuổi thơ, đủ để ảnh hưởng đến cuộc đời của một người.


Nàng đã phải mất rất nhiều nỗ lực mới thay đổi được tư tưởng cổ hủ từ tận sâu bên trong của huynh muội bọn họ.


Có thể nói, hai huynh muội có được ngày hôm nay có liên quan rất lớn đến Ly Diên nàng. Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy Linh gia luôn đối xử với nàng như người nhà.


Ngoài mị lực của bản thân ra thì nàng đã thực sự xem Linh gia và Dược Vương cốc như trách nhiệm của mình.


Toàn tâm toàn ý trả giá, cho dù là lo liệu việc nhà hay quản lý Dược Vương cốc, hay thậm chí là tạo ra nhiều loại thuốc mới, Ly Diên cũng bỏ ra không ít công sức.


Không cần có sự chăm sóc đặc biệt của những vị chủ nhân này, vị trí của Ly Diên ở Linh gia và Dược Vương cốc cũng đã không giống như một thị nữ tầm thường không quan trọng. Ngược lại nàng còn vô cùng quan trọng. Khi không tìm được chủ tử hoặc người liên quan, những người hầu sẽ theo bản năng tìm đến nàng.


Sự đặc biệt này không phải ảnh hưởng được chỉ trong một ngày.


Bảy năm, thời gian bảy năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng lại khiến cho nàng vô tình đã thâm nhập sâu. Nếu đổi thành người khác, e rằng trên dưới Linh gia sẽ không tốn công sức như thế.


Nhưng Ly Diên thì khác. Nàng là một nửa chủ nhân mà gia chủ của hai tổ chức này đã sớm chấp nhận. Mà trong tương lai không xa, một nửa này cũng sẽ trở thành chủ tử thực sự.


Sau khi Linh Vận nghe xong không khỏi oán giận nhìn nàng: “Muội còn nói sao. Lúc trước nói mấy lời hoang đường như thế đã khiến không ít người chấn động. Bọn ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể dần dần chấp nhận. Cho nên, hiện tại nhìn những nữ nhân này, ta cảm thấy rất đáng buồn. Ta có muội nhắc nhở, nhưng bọn họ thì sao, sợ rằng cả đời này sẽ không giác ngộ được như chúng ta.”


Bây giờ nghĩ lại chỉ toàn là cảm thán.


“Được rồi, đừng nói đến người khác nữa. Muội nói bảng danh sách mỹ nam của bốn nước này, ai sẽ là người tiếp theo?”


Ly Diên nhướng mày buồn cười: “Ôi chao. Bây giờ Vận Nhi tỷ tỷ của chúng ta xảy ra chuyện gì vậy? Chưa thấy ngươi hứng thú với ai ngoài người của Linh gia trang bao giờ, bây giờ lại thế này? Sao vậy? Phát xuân?”


Khuôn mặt Linh Vận đỏ lên, nện nàng một đấm, “Nha đầu chết tiệt kia, muội nói vớ vẩn gì vậy? Ta chỉ hiếu kỳ, hiếu kỳ, không được à?”


“Được thôi, sao lại không được? Rất tốt, vừa hay chúng ta nhân cơ hội này giải sầu, tìm hiểu thế giới này một chút. Vốn dĩ, bảng xếp hạng này là một phần của thịnh hội bốn nước, chúng ta cũng có tư cách tham gia, đúng không? Hơn nữa, ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, muội muội hiểu, hiểu. Ai mà không thích ngắm mỹ nam chứ, ta cũng thích ngắm!”


Dáng vẻ của Ly Diên rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng Linh Vận cứ cảm thấy mình đang bị trêu chọc, lập tức đỏ mặt, dậm chân, muốn bỏ đi.


Nhìn nàng như vậy, Ly Diên không khỏi cảm thán trong lòng. Chung quy Linh Vận cũng lớn hơn nàng hai tuổi, nhìn đi, mới có mười hai tuổi mà đã bắt đầu mơ mộng yêu đương rồi.


Chậc chậc, đây cũng là thời kỳ trưởng thành chăng?


Ha ha. Nhớ năm đó nàng cũng từng như vậy. Nàng có thể hiểu, hiểu mà.


“Mấy người phía dưới của danh sách này là ai, muội muội thực sự không thể đoán được. Vừa mới nãy các tiểu thư kia không phải đã nói rồi à? Danh sách năm nay sẽ thay đổi rất nhiều, vì vậy thay vì đoán tới đoán lui, tốt hơn là chúng ta nên tham gia, không phải là được rồi sao? Yên tâm. Nếu đã có hạng mục này, sớm muộn gì cũng đến lượt chúng ta.”


Ly Diên vừa nói vậy, Linh Vận gật đầu, không nói gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 671-675

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom