Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
Lặng lẽ đem khuôn mặt nhỏ nhắn đưa qua, nhẹ nhàng ở trên môi hắn hôn khẽ một cái, động tác nàng mềm nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nàng tựa như một chú mèo trộm tinh, cảm giác hạnh phúc trong lòng tựa hồ muốn tràn đầy đi ra.
Khóe môi nhịn không được lộ ra một chút tươi cười.
Tối hôm qua, nàng bị hắn ép buộc thật sự có chút quá mệt mỏi.
Nhìn một lúc lâu, buồn ngủ ập đến, che cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, trở mình, muốn ngủ tiếp.
Lại bị tay hắn choàng tay qua, ôm vào lòng
.
Hơi thở ấm áp phả ngay vành tai của nàng: "Lão bà, muốn nhìn thêm một lát nữa không, ta không ngại nàng rình xem."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt bất chợt đỏ lên, ngượng ngùng cười khan hai tiếng: "Ai...... Ai rình coi thế? Chàng...... Trên mặt chàng có con muỗi rất to, à, ta giúp chàng bắt xuống."
Phượng Thiên Vũ cũng không mở mắt, ồ một tiếng: "Ừm, không tệ, không tệ, ban nãy có môt con muỗi vụng trộm hôn một cái trên môi ta..... Vậy nó còn không phải là một con sắc muỗi sao.."
Ngay cả bên tai của Long Phù Nguyệt cũng đều đỏ bừng.
Thì ra người này sớm tỉnh, vậy hắn còn vẫn giả bộ ngủ!
Nàng thuận tay đánh một quyền ở trên lồng ngực hắn: "Trứng thối, chàng đùa bỡn ta."
Phượng Thiên Vũ dùng lực một chút, liền đem nàng ôm đến trên người, một đôi mắt thú vị nhìn nàng, xấu xa cười: "Bà xã, ta còn muốn để cho con muỗi kia lại hôn ta thêm một ngụm, nàng đem nó đặt ở trên môi của ta được không?"
Lúc này hai người đều là thân không mảnh vải, kề sát cùng một chỗ như vậy, trong lòng Long Phù Nguyệt cảm giác tựa như con thỏ nhỏ nhảy dựng không yên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lại giống như một khối vải đỏ, thiếu chút nữa hỏa có thể thiêu đốt. Tức giận liếc hắn liếc mắt một cái: "Bay rồi, con muỗi kia bay rồi......"
"Bay sao?" Phượng Thiên Vũ cười giống như con hồ ly: "Vậy cũng đừng lo, ta lại bắt được nó là được!"
Nghiêng người, lại đem nàng đặt ở dưới thân, hôn lên môi của nàng......
Lại là một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, Phượng Thiên Vũ để cho nàng nằm úp sấp vào trên người mình, cười híp mắt hỏi nàng: "Lão bà, nàng muốn thức dậy hay vẫn muốn ngủ tiếp một lát nữa?"
Long Phù Nguyệt bị hắn ép buộc cả người xương cốt đều là đau, cũng rốt cuộc không dám nằm trên giường tiếp nữa, cuống quít đứng lên: ", Thức dậy."
Nàng tựa như một chú mèo trộm tinh, cảm giác hạnh phúc trong lòng tựa hồ muốn tràn đầy đi ra.
Khóe môi nhịn không được lộ ra một chút tươi cười.
Tối hôm qua, nàng bị hắn ép buộc thật sự có chút quá mệt mỏi.
Nhìn một lúc lâu, buồn ngủ ập đến, che cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, trở mình, muốn ngủ tiếp.
Lại bị tay hắn choàng tay qua, ôm vào lòng
.
Hơi thở ấm áp phả ngay vành tai của nàng: "Lão bà, muốn nhìn thêm một lát nữa không, ta không ngại nàng rình xem."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt bất chợt đỏ lên, ngượng ngùng cười khan hai tiếng: "Ai...... Ai rình coi thế? Chàng...... Trên mặt chàng có con muỗi rất to, à, ta giúp chàng bắt xuống."
Phượng Thiên Vũ cũng không mở mắt, ồ một tiếng: "Ừm, không tệ, không tệ, ban nãy có môt con muỗi vụng trộm hôn một cái trên môi ta..... Vậy nó còn không phải là một con sắc muỗi sao.."
Ngay cả bên tai của Long Phù Nguyệt cũng đều đỏ bừng.
Thì ra người này sớm tỉnh, vậy hắn còn vẫn giả bộ ngủ!
Nàng thuận tay đánh một quyền ở trên lồng ngực hắn: "Trứng thối, chàng đùa bỡn ta."
Phượng Thiên Vũ dùng lực một chút, liền đem nàng ôm đến trên người, một đôi mắt thú vị nhìn nàng, xấu xa cười: "Bà xã, ta còn muốn để cho con muỗi kia lại hôn ta thêm một ngụm, nàng đem nó đặt ở trên môi của ta được không?"
Lúc này hai người đều là thân không mảnh vải, kề sát cùng một chỗ như vậy, trong lòng Long Phù Nguyệt cảm giác tựa như con thỏ nhỏ nhảy dựng không yên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lại giống như một khối vải đỏ, thiếu chút nữa hỏa có thể thiêu đốt. Tức giận liếc hắn liếc mắt một cái: "Bay rồi, con muỗi kia bay rồi......"
"Bay sao?" Phượng Thiên Vũ cười giống như con hồ ly: "Vậy cũng đừng lo, ta lại bắt được nó là được!"
Nghiêng người, lại đem nàng đặt ở dưới thân, hôn lên môi của nàng......
Lại là một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, Phượng Thiên Vũ để cho nàng nằm úp sấp vào trên người mình, cười híp mắt hỏi nàng: "Lão bà, nàng muốn thức dậy hay vẫn muốn ngủ tiếp một lát nữa?"
Long Phù Nguyệt bị hắn ép buộc cả người xương cốt đều là đau, cũng rốt cuộc không dám nằm trên giường tiếp nữa, cuống quít đứng lên: ", Thức dậy."
Bình luận facebook