Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Có tấm ván dự bị, guồng nước được sửa rất nhanh, bắt đầu chuyển động lại. Lão trưởng thôn chắp tay sau lưng, miệng cười toe toét, biết ơn, “Thầy Dư vất vả rồi, nếu không có thầy Dư ở đây, mấy người mù chữ chúng tôi không biết sẽ phải bận bịu mất mấy ngày!”
Mấy người thôn dân bên cạnh cũng cười liên tục nói cảm ơn với Dư Niên.
Việc này trái lại khiến Dư Niên ngượng ngùng, cậu mượn dòng nước chảy trong vắt rửa sạch vết bẩn trên tay, “Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tôi cũng chỉ làm những gì tôi có thể làm, không cần phải cảm ơn đâu, thật sự không cần cảm ơn.”
Lão trưởng thôn cười lớn, đứng lên, “Da mặt thầy Dư thật mỏng!”
Trên đường về, Viên Vọng khiêng máy quay phim. Mấy ngày này hắn chạy tới chạy lui với Dư Niên, thân thiết hơn một chút, nói chuyện mới bớt câu nệ ban đầu hơn. Hắn cười đùa, ” Sau khi đoạn phim ghi lại cuộc sống của Niên Niên ở đây được đăng lên, trong thông tin cá nhân của cậu trên baike, có thể ghi thêm “sửa guồng nước” trong mục sở trường đấy.”
Dư Niên cũng cười nói, “Ừ, phía sau còn phải chú thích, skill tương đối ngon ăn.”
Hai người bật cười.
Giờ cơm đã sớm qua, hai người đi trên con đường mòn có cỏ dại mọc um tùm, Dư Niên nói, “Ngại quá, khiến cậu phải đi cùng tôi, bây giờ cũng chưa ăn được cơm trưa.”
Viên Vọng phóng khoáng khoát tay, cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Ăn cơm có là gì, kiến thức được cái gì gọi là ‘nhặt đồ ven đường hốt được món hời’, lại thấy cậu sửa guồng nước như thế nào còn vui hơn ăn cơm nhiều, khi tôi trở về có thể đi khoe chuyện này một năm!”
Hai người trở lại chỗ ở tạm thời, vài miếng đã giải quyết xong cơm trưa, lấy ra cái khẩu trang từ hành lý cá nhân, quay lại nhà kho của thôn nghiên cứu cái quỹ đồng thau đó.
Tính kiên nhẫn của Dư Niên tốt, tìm thôn dân mượn bàn chải nhỏ lông mềm và ruột quả mướp, sau khi đeo khẩu trang màu đen lên, bắt đầu lau chùi bùn đất và bụi bẩn bám trên quỹ đồng thau từng chút một.
Viên Vọng không giúp được gì, ngồi bên cạnh nhìn. Nhìn động tác tay của Dư Niên một hồi, hắn không nhịn được thán phục, “Niên Niên, cậu khéo tay quá!”
Đôi mắt lộ ngoài khẩu trang dâng lên ý cười như từng gợn sóng, Dư Niên nói, “Bởi vì di vật văn hóa đào lên từ trong đất, căn bản vô cùng vô cùng yếu ớt, giống như thẻ tre tìm được trong mộ Hải Hôn Hầu, mỗi thẻ đều dính vào nhau thành một cục đen thùi lùi, căn bản không đọc nổi trong đó viết gì. Vậy nên một khi bắt tay vào làm, thì nhất định phải cực kỳ cẩn thận, phải có kiên nhẫn mới được. Bởi vì chỉ sơ ý một chút thôi đồ sẽ bị hư hại, không chừng thứ bị hư hại chính là một đoạn lịch sử vô cùng quý giá.”
Cậu lại cười nói, “Anh nghĩ thử xem, mấy món đồ cổ này, may mắn tránh khỏi sự bào mòn của thời gian, nhưng lúc bị người tìm ra, rắc cái bị bẻ gãy, vậy thật là, ”
Viên Vọng cười híp mắt tiếp lời: “Đau lòng chết mất!”
Dư Niên gật đầu, lại tập trung làm việc một lúc, cậu ngừng tay, “Được rồi.”
Một phần nhỏ bề mặt quỹ đồng thau được lau sạch, đôi mắt Dư Niên sáng lên, nhẹ nhàng hít một hơi, “Là hoa văn thao thiết*, nhìn hình dạng không giống với hàng nhái cận đại.”
Thấy Viên Vọng tò mò, Dư Niên giải thích, “Hoa văn thao thiết là một loại hoa văn của dụng cụ đồng thau, tương đối hung ác, lại uy nghiêm, trong xã hội nô lệ, có thể thể hiện sự cao quý và quyền lực của chủ nô.”
Nói xong, Dư Niên liền đổi sang tư thế khác, quỳ một chân trên đất. Viên Vọng hỏi, “Niên Niên định làm gì?”
Dư Niên cử động mấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hít thở sâu vài cái, mới trả lời, “Vừa nãy chỉ là làm nóng người thôi, lâu rồi tôi không làm những chuyện này, hơi gượng tay.” Cậu cong mắt cười nói, “Bây giờ chính thức bắt đầu.”
Đầu tiên là dọn sạch bùn đất trong quỹ đồng thau, sau đó Dư Niên bắt đầu lau dọn kỹ càng vách quỹ bên trong. Con ngươi cậu giống như đá hắc diệu được ngâm trong suối nước trong vắt, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt vô cùng tập trung, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ. Mặc dù quỳ một chân trên đất, vô hình trung lại có khí tràng đè ép người khác, Viên Vọng ở bên cạnh nhìn, không nhịn được nuốt nước miếng, khẩn trương theo.
Cách một lúc, trong giọng nói Dư Niên mang theo sự hân hoan, nhẹ giọng nói, “Vách trong quả thật có minh văn.” Cậu giải thích cho Viên Vọng, “Lễ khí đồng thau dùng để cúng tế, nên minh văn thường chứa thông tin ai đó đang làm gì đó vào một ngày nào đó, vậy nên giá trị lịch sử vô cùng lớn.”
Viên Vọng gật đầu, lặng yên chờ.
Không biết qua bao lâu, hai chân Viên Vọng đã tê rần. Hắn thấy vẻ mặt Dư Niên khẽ đổi, bỗng dừng tay, rũ mắt, nhìn quỹ đồng thau trên mặt đất.
Tim Viên Vọng đập thình thịch, vội vàng hỏi, “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì hết, ” Nụ cười của Dư Niên giống như ánh mặt trời xuyên thủng sương mù sáng sớm, vô cùng rạng rỡ, cậu nhanh nhẹn nói, “Tôi đã lau ra được bốn chữ mờ mờ, nhưng mà tôi phát hiện, hình như tôi biết bốn chữ này là gì rồi!”
Viên Vọng líu lưỡi: “Còn quý hơn ly đá họa tiết hình con gà?”
“Không thể so sánh được.” Dư Niên lắc đầu, “Ly đá họa tiết hình con gà là ly rượu hoàng đế đã dùng qua, kỹ nghệ tuyệt hảo, giá trị nghệ thuật cao. Nhưng cái quỹ đồng thau ép vại rau cải này, bốn chữ đầu của minh văn là, Văn vương chinh Huyền.”
Giọng cậu thấp xuống, “Văn vương thảo phạt Huyền.”
Viên Vọng khẩn trương, “Sau đó thì sao?”
Dư Niên cởi khẩu trang, nhanh chóng hít một hơi, “Sau đó thì giá trị cái quỹ đồng thau này còn lớn hơn tưởng tượng của tôi, vô cùng lớn, tôi không dám đụng vào nữa, tôi không đủ tư cách, phải để thầy tôi làm.”
Viên Vọng đã từng đọc tin giữa Dư Niên và nhiếp ảnh gia Quý Triều Đức, khắc sâu ấn tượng với thầy giáo động tí là phạt chép “Nhị thập tứ sử”, còn vô cùng bao che khuyết điểm của Dư Niên, “Thầy Tằng Hồng Ảnh?”
“Đúng vậy, chính là ông ấy.”
Nhờ trưởng thôn tìm một cái rương gỗ, Dư Niên tự mình bỏ quỹ đồng thau vào, đóng chặt lại, định lúc sáng sớm ngày mai trở về Ninh thành thì đem về luôn. Nhìn đồng hồ, cậu lại tới chỗ có tín hiệu, gọi điện thoại cho thầy.
Tằng Hồng Ảnh nghe điện thoại rất nhanh, giọng điệu khoa trương nhưng không giấu nổi vui mừng trong đó, “Ồ, ai gọi điện thoại cho thầy vậy nhỉ? Nhìn thấy tên, thầy còn tưởng rằng mình già rồi nên hoa mắt!”
Dư Niên cười nói, “Thầy, bây giờ con đang ở một thôn trong núi Phượng Thủ.”
“Thầy biết, là hoạt động công ích.” Nhận ra mình vô tình để lộ cái gì đó, Tằng Hồng Ảnh cố gắng cứu vãn, ho vài tiếng, giọng điệu cũng chuyển sang cứng rắn, “Thầy không muốn biết con đang ở chỗ nào, có chuyện thì nói, không có thì đừng lãng phí tín hiệu.”
Dư Niên không nhiều lời, nói thẳng, “Chỗ con ở là thôn Tân Phong, lúc con sửa guồng nước cho người dân ở đây, nhìn thấy một quỹ đồng thau đè vại đồ ăn.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Tằng Hồng Ảnh lẩm bẩm, “Lấy quỹ đồng thau đè vại đồ ăn? Thật sáng tạo! Năm đó Văn vương Vũ vương cũng không xa xỉ tới mức đó.”
“Vâng, sau khi con nhận ra bèn hỏi kĩ, là Phó Bác Ngạn của kinh thành năm đó đem tới thôn, sau đó Phó Bác Ngạn bị bệnh mất ở đây, để lại quỹ đồng thau, nhưng mà chỉ có một nửa, không thấy cái đế.”
Tằng Hồng Ảnh biết đoạn chuyện xưa này, bây giờ giọng điệu nghiêm túc hẳn, “Một nửa thì một nửa, trọng điểm là, Niên Niên, con xem kỹ chưa? Có minh văn không? Lai lịch ra sao?”
“Con đọc được bốn chữ, ” Tim Dư Niên đập nhanh hơn, nói rõ ràng từng chữ, “Văn vương chinh Huyền.”
Tằng Hồng Ảnh không lên tiếng một lúc lâu, nín thở vài giây. Lúc ông mở miệng nói tiếp, hơi thở run rẩy, “Niên Niên, con nói thầy nghe, con chắc chắn đó là mấy chữ này? Không đọc sai chứ?”
“Chính là mấy chữ này, con tuyệt đối không đọc sai. Sau khi đọc được bốn chữ này, con cũng không dám động vào nó nữa, phải để thầy tới, con còn trẻ, không đủ tư cách.”
Tằng Hồng Ảnh trầm ngâm, “Được, quyết định của con rất đúng, đem đồ về cẩn thận, đầu tiên chúng ta phải xác định thật giả đã. Nếu như là giả, vậy người làm ra thứ này có trí tưởng tượng thật phong phú. Nếu như là thật —— ”
“Nếu như là thật, vậy một đoạn lịch sử đã được chứng thực.”
“Ừ, rốt cuộc Huyền triều này có tồn tại hay không, rốt cuộc đây là trí tưởng tượng của con người hay là có thật, giới sử học trong và ngoài nước đã tranh cãi mấy thập niên. Nếu như, ” Tằng Hồng Ảnh không nói hết, không kiềm nổi cười vang, “Niên Niên ngoan của thầy, nhân phẩm của con cao tới mức nào vậy? Không tính chuyện nhặt đại đồ ven đường hốt được ly đá họa tiết hình con gà, không ngờ con lại còn nhặt được dụng cụ đồng thau trấn quốc này!”
Dư Niên sờ mũi, cũng cong mắt cười, “Chắc là, rất cao?”
Cúp điện thoại, Dư Niên hít thở khí trời trong sạch của núi rừng, đứng tại chỗ một lúc, nhịp tim điên cuồng mới dần chậm lại. Cậu ngẩn người một lúc, gọi cho Úc Thanh.
Một lúc sau Úc Thanh mới nhận, ngái ngủ, “Niên Niên?”
“Vâng, là em, chị đang ngủ hả?”
Úc Thanh đáp, “Tối hôm qua chị trở về nước, ầm ĩ cả một đêm, quả nhiên già rồi, một đêm náo loạn, hồn về thiên thu.” Cô tỉnh người, “Vẫn còn ở trong núi hả?”
“Ừ, sáng sớm mai em về Ninh thành, chắc tối mới về đến nơi.” Dư Niên không nhiều lời, hỏi thẳng, “Trang Hà Na làm gì vậy?”
Vừa nhắc tới cái tên này, Úc Thanh liền tức giận, “Ả mang thai.”
Dư Niên nhíu mày, “Không thể nào.”
“Đúng vậy, không thể nào. Sau khi mẹ chị qua đời, chị vẫn còn nhỏ, ba chị đã đi buộc garo, thề đời này chỉ có một đứa con gái là chị, toàn bộ Thịnh gia sau này đều của là chị.
Vậy nên chị cũng đang suy nghĩ, thế éo nào mà Trang Hà Na mang thai được. Vừa mới có thai đã diễu võ giương oai chạy đến nhà chị, chỉ chỗ này chỗ kia, nơi này không đúng nơi đó không tốt, còn bắt gỡ hình mẹ chị trên tường xuống ném đi, nói di ảnh người chết sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng ả, đến lúc đó ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chị tát ả một bạt tai.” Úc Thanh lạnh lùng nói, “Có thể chửi chị, có thể nói xấu chị, nhưng không thể đụng đến mẹ chị. Khi mẹ chị còn sống đã không được hạnh phúc, nên chị không thể để mẹ chết rồi vẫn không được yên lòng.”
Dư Niên biết người mẹ đã khuất luôn là một nút thắt trong lòng Úc Thanh, thậm chí cả đời không thể tháo gỡ, cậu hỏi, “Vậy chị định làm gì?”
Trong loa truyền tới âm thanh bật lửa, Úc Thanh nói, “Làm gì? Bà đây chưa từng sợ ai, ả ta thật sự cho là chị sẽ để mặc ả tung hoành, không dạy dỗ ả? Không nói nữa, tí nữa nhìn chị biểu diễn đi.”
Cúp máy chưa được mười phút, Úc Thanh đã đăng weibo.
“Úc Thanh: @trang Hà Na, đầu tiên đừng có khóc vội, mau lấy giấy xét nghiệm vết thương ra thì còn có thể tìm luật sư của tôi lấy tiền bồi thường. Thứ hai, cô hai lần chửi mẹ tôi, tôi mới chỉ tát cô một cái, có vấn đề? Thứ ba, ba tôi không thể sinh con nữa, đứa trẻ trong bụng cô, là con của ai? Thứ tư, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không Thịnh Úc Thanh tôi đây thấy cô một lần đánh cô một lần.”
“—— vờ lờ, Thanh tỷ của em giỏi vãi! Vậy câu hỏi bây giờ là, Trang Hà Na mang thai? Nhưng không phải con của Thịnh Huân Đường? Lượng thông tin lớn quá! Đặt chỗ hóng drama!”
“—— a a a thừa nhận rồi! Thật sự là đại tiểu thư Thịnh gia! Này có tính là nếu làm ca sĩ diễn viên không hot thì không thể không về nhà thừa kế gia sản hơn tỷ nhân dân tệ?”
“—— phu nhân của Thịnh Huân Đường tập đoàn Thịnh đã qua đời nhiều năm, vậy nên, ờm, Trang Hà Na chửi mẹ Úc Thanh, đúng là thiếu đòn... Còn về mang thai, chắc là muốn nhờ đứa con này để gả vào nhà giàu, nhưng vẫn không mang thai được, nên mới có cái ý tưởng ngu ngốc này, người này là ngu thiệt hay ngu giả vậy? Chắc cô ta cũng nhanh chóng nguội xuống thôi.”
Sau khi Úc Thanh đáp trả, weibo của Trang Hà Na không có thêm bài nào nữa. Vốn dĩ đang náo nhiệt, nhưng đến ngày hôm sau chẳng mấy ai để ý tới chuyện này nữa.
Lúc này, Dư Niên đổi từ xe buýt sang xe lửa, từ núi Phượng Thủ đến sân bay. Cậu không đi cùng đoàn đội điện thoại Nhật Diệu, mà là mang quỹ đồng thau đi từ khu vực thương gia lên máy bay tư nhân của Tạ Du.
Cùng lúc đó, trên diễn đàn có lưu lượng lớn nhất của cả nước, một thiệp xuất hiện trên trang đầu, nhanh chóng hot lên, tên là “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô...”
“Hai ngày trước, thân phận của Úc Thanh bởi vì màn kịch nhà giàu cẩu huyết nên bị bại lộ, mà từ trước tới nay bối cảnh thâm sâu đằng sau Úc Thanh luôn là một bí ẩn, nhưng mọi người cũng hiểu trong lòng, nên mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không phải là chuyện kinh ngạc nổ đom đóm mắt.
Chúng ta đều biết, Úc Thanh và Dư Niên là chị em họ, đây cũng là chính miệng bọn họ nói. Lúc ấy chủ lầu nghĩ ngợi, Dư Niên ra mắt một năm, nhưng cho tới bây giờ không có ai biết tình hình gia đình và người thân của cậu ấy, cái này không kỳ quái sao?
Vì vậy chủ lầu cố ý đi tìm thông tin, nhận ra đúng là Dư Niên rất ít nói tới người nhà, lúc tham gia “Thiên Lại” hát “Viễn Tinh” thì có nói là mình nhớ bà ngoại đã mất. Lúc ra bài hát đơn “Nói Mớ”, trong bài hát có một khúc phượng tiêu, lúc phỏng vấn Dư Niên nói là bạn tốt của ông ngoại, Phó Vãn Minh tiên sinh là người thổi. Chủ lầu tò mò, bèn trăm phương ngàn kế đi điều tra.”
“—— chủ lầu mở thiệp là muốn nói gì? Thiết lập tính cách của Dư Niên chẳng phải chỉ là nhặt đại đồ ven đường kiếm được món hời rồi bán lấy tiền, sau đó nhìn thấy cơ hội làm ăn, mình lại là sinh viên chuyên ngành lịch sử vậy nên bắt đầu từ đại học đã mua vào bán ra vô số đồ cổ lợi dụng mức giá chênh lệch để kiếm lời sao, nếu không thì chủ lầu cho là cậu ta kiếm được đống tiền đó từ đâu? Mặc dù Triệu Xuân Minh là một người cặn bã, nhưng mắng Dư Niên không sai, có thể rửa sạch mùi tiền thối đầy người sao? Trong show “Tàng Bảo”, thật sự cho là bản thân tài giỏi, không thèm liếc mắt một cái đã phán bức cổ họa hai trăm triệu là hàng pha kè? Cái thứ không mua nổi đồ ăn ngoài, xí!”
“—— trên lầu là fans Triệu Thư Á đúng không? Đúng là trung thành đến chết! Chủ lầu đừng để ý, tiếp tục đào đi, tui cũng tò mò, nhưng mà không có kiên nhẫn tra ha ha ha, lót dép chờ chủ lầu!”
“—— đây là muốn hít ké fame Úc Thanh, spam thiết lập tính cách quý công tử của Dư Niên hả? Nhưng mà nếu chủ lầu tra được nhà Dư Niên không quyền không thế không tiền không địa vị, còn thêm một đống chuyện xấu, vậy chẳng phải đoàn đội Dư Niên tức chết sao? Ha ha ha, cho dù Thịnh gia giàu có như vậy nhưng có thể cũng có mấy người bà con nghèo nàn chứ, đúng không?”
Chỉ trong chớp mắt dưới thiệp đã có hơn mấy trăm lầu, hơn phân nửa đều là người đi đường và antifans chửi thiết lập tính cách, chủ lầu không bị ảnh hưởng, mấy phút sau tiếp tục đăng.
“Chủ lầu ôm tâm tư tìm tòi nghiên cứu, tìm được nguyên văn của Úc Thanh, ‘”Giới thiệu với mọi người, đây là em trai tôi, Dư Niên. Chúng tôi là chị em họ của nhau, bà ngoại của em ấy là em gái ruột của ông nội tôi.’ chủ lầu bèn căn cứ vào những lời này, đi điều tra cây gia phả của gia tộc Thịnh gia, phát hiện sự tình còn đơn giản hơn cả trí tưởng tượng của chủ lầu —— bởi vì ông nội của Úc Thanh chỉ có một người em gái, tên là Thịnh Lệnh Nghi.
Thịnh Lệnh Nghi là ai chứ? Là tiểu thư Thịnh gia Ninh thành vang danh một thời, danh môn khuê tú, cũng là tác giả của các bài hát “Đồng xanh”, “Khen hoa mai”, “Trầm tư ngàn năm”, “Tiếng chuông lịch sử” và thủ hiệu ca của đại học Ninh thành, được gọi là nhạc sĩ, nhà nghệ thuật báu vật của quốc gia. Không ít tác phẩm của bà được tôn sùng là tác phẩm kinh điển, được cover lại rất nhiều, vô cùng được kính trọng. Mà nhạc lý do bà ấy viết bây giờ vẫn còn là tài liệu giảng dạy chuyên ngành của không ít trường đại học và cao đẳng.”
“—— vờ lờ, “Đồng xanh” và “Khen hoa mai”, mỗi lần hợp ca tắt cmn thở!”
“—— Cô Thịnh Lệnh Nghi! Không ngờ lại là cô Thịnh Lệnh Nghi! Cô Thịnh Lệnh Nghi không chỉ viết bài hát, còn viết cả thơ và tản văn, là một con người hoàn mỹ!”
“—— không ngờ bà ngoại Niên Niên lại là Thịnh Lệnh Nghi! Trời ơi, chẳng trách tại sao Niên Niên biểu diễn hay sáng tác đều vô cùng giỏi a a a, đây chính là gia đình có truyền thống học bá! Điên cuồng PR!!!”
Tốc độ xuất hiện lầu còn nhanh hơn trước, chỉ trong chốc lát đã thành thiệp hot trên trang đầu, có hơn mấy ngàn lầu.
Chủ lầu tiếp tục viết.
“Lúc biết được bà ngoại Dư Niên là Thịnh Lệnh Nghi, tui cũng rất kinh ngạc, bởi vì Dư Niên có thể dùng thông tin này để nâng thêm địa vị hoặc là khoe khoang, nhưng cậu ấy một câu cũng không nhắc tới. Nhưng mà sau khi tui tra tiếp, ôi vờ lờ, tui nhận ra tui còn quá trẻ để thấy rõ sự đời, phần lợi hại hơn còn ở phía sau!! Vượt quá sức tưởng tượng của tui!!!
Chồng Thịnh Lệnh Nghi, ông ngoại Dư Niên, là ai? Dư Tu Ninh. Mấy bạn không biết Tu Ninh tiên sinh là ai thì có thể bấm vào link này [ link ], sau khi đọc xong, có thể tóm gọn lại trong bốn từ: Thanh Sơn Dư thị.”
—————————————-
饕餮 (Thao Thiết): con ác thú trong thần thoại, là hoa văn trên đồ đồng Trung Quốc (cái này nếu các bạn muốn tra thì cứ gõ thẳng “thao thiết” nhé, nhiều thông tin lắm))
Mấy người thôn dân bên cạnh cũng cười liên tục nói cảm ơn với Dư Niên.
Việc này trái lại khiến Dư Niên ngượng ngùng, cậu mượn dòng nước chảy trong vắt rửa sạch vết bẩn trên tay, “Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tôi cũng chỉ làm những gì tôi có thể làm, không cần phải cảm ơn đâu, thật sự không cần cảm ơn.”
Lão trưởng thôn cười lớn, đứng lên, “Da mặt thầy Dư thật mỏng!”
Trên đường về, Viên Vọng khiêng máy quay phim. Mấy ngày này hắn chạy tới chạy lui với Dư Niên, thân thiết hơn một chút, nói chuyện mới bớt câu nệ ban đầu hơn. Hắn cười đùa, ” Sau khi đoạn phim ghi lại cuộc sống của Niên Niên ở đây được đăng lên, trong thông tin cá nhân của cậu trên baike, có thể ghi thêm “sửa guồng nước” trong mục sở trường đấy.”
Dư Niên cũng cười nói, “Ừ, phía sau còn phải chú thích, skill tương đối ngon ăn.”
Hai người bật cười.
Giờ cơm đã sớm qua, hai người đi trên con đường mòn có cỏ dại mọc um tùm, Dư Niên nói, “Ngại quá, khiến cậu phải đi cùng tôi, bây giờ cũng chưa ăn được cơm trưa.”
Viên Vọng phóng khoáng khoát tay, cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Ăn cơm có là gì, kiến thức được cái gì gọi là ‘nhặt đồ ven đường hốt được món hời’, lại thấy cậu sửa guồng nước như thế nào còn vui hơn ăn cơm nhiều, khi tôi trở về có thể đi khoe chuyện này một năm!”
Hai người trở lại chỗ ở tạm thời, vài miếng đã giải quyết xong cơm trưa, lấy ra cái khẩu trang từ hành lý cá nhân, quay lại nhà kho của thôn nghiên cứu cái quỹ đồng thau đó.
Tính kiên nhẫn của Dư Niên tốt, tìm thôn dân mượn bàn chải nhỏ lông mềm và ruột quả mướp, sau khi đeo khẩu trang màu đen lên, bắt đầu lau chùi bùn đất và bụi bẩn bám trên quỹ đồng thau từng chút một.
Viên Vọng không giúp được gì, ngồi bên cạnh nhìn. Nhìn động tác tay của Dư Niên một hồi, hắn không nhịn được thán phục, “Niên Niên, cậu khéo tay quá!”
Đôi mắt lộ ngoài khẩu trang dâng lên ý cười như từng gợn sóng, Dư Niên nói, “Bởi vì di vật văn hóa đào lên từ trong đất, căn bản vô cùng vô cùng yếu ớt, giống như thẻ tre tìm được trong mộ Hải Hôn Hầu, mỗi thẻ đều dính vào nhau thành một cục đen thùi lùi, căn bản không đọc nổi trong đó viết gì. Vậy nên một khi bắt tay vào làm, thì nhất định phải cực kỳ cẩn thận, phải có kiên nhẫn mới được. Bởi vì chỉ sơ ý một chút thôi đồ sẽ bị hư hại, không chừng thứ bị hư hại chính là một đoạn lịch sử vô cùng quý giá.”
Cậu lại cười nói, “Anh nghĩ thử xem, mấy món đồ cổ này, may mắn tránh khỏi sự bào mòn của thời gian, nhưng lúc bị người tìm ra, rắc cái bị bẻ gãy, vậy thật là, ”
Viên Vọng cười híp mắt tiếp lời: “Đau lòng chết mất!”
Dư Niên gật đầu, lại tập trung làm việc một lúc, cậu ngừng tay, “Được rồi.”
Một phần nhỏ bề mặt quỹ đồng thau được lau sạch, đôi mắt Dư Niên sáng lên, nhẹ nhàng hít một hơi, “Là hoa văn thao thiết*, nhìn hình dạng không giống với hàng nhái cận đại.”
Thấy Viên Vọng tò mò, Dư Niên giải thích, “Hoa văn thao thiết là một loại hoa văn của dụng cụ đồng thau, tương đối hung ác, lại uy nghiêm, trong xã hội nô lệ, có thể thể hiện sự cao quý và quyền lực của chủ nô.”
Nói xong, Dư Niên liền đổi sang tư thế khác, quỳ một chân trên đất. Viên Vọng hỏi, “Niên Niên định làm gì?”
Dư Niên cử động mấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hít thở sâu vài cái, mới trả lời, “Vừa nãy chỉ là làm nóng người thôi, lâu rồi tôi không làm những chuyện này, hơi gượng tay.” Cậu cong mắt cười nói, “Bây giờ chính thức bắt đầu.”
Đầu tiên là dọn sạch bùn đất trong quỹ đồng thau, sau đó Dư Niên bắt đầu lau dọn kỹ càng vách quỹ bên trong. Con ngươi cậu giống như đá hắc diệu được ngâm trong suối nước trong vắt, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt vô cùng tập trung, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ. Mặc dù quỳ một chân trên đất, vô hình trung lại có khí tràng đè ép người khác, Viên Vọng ở bên cạnh nhìn, không nhịn được nuốt nước miếng, khẩn trương theo.
Cách một lúc, trong giọng nói Dư Niên mang theo sự hân hoan, nhẹ giọng nói, “Vách trong quả thật có minh văn.” Cậu giải thích cho Viên Vọng, “Lễ khí đồng thau dùng để cúng tế, nên minh văn thường chứa thông tin ai đó đang làm gì đó vào một ngày nào đó, vậy nên giá trị lịch sử vô cùng lớn.”
Viên Vọng gật đầu, lặng yên chờ.
Không biết qua bao lâu, hai chân Viên Vọng đã tê rần. Hắn thấy vẻ mặt Dư Niên khẽ đổi, bỗng dừng tay, rũ mắt, nhìn quỹ đồng thau trên mặt đất.
Tim Viên Vọng đập thình thịch, vội vàng hỏi, “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì hết, ” Nụ cười của Dư Niên giống như ánh mặt trời xuyên thủng sương mù sáng sớm, vô cùng rạng rỡ, cậu nhanh nhẹn nói, “Tôi đã lau ra được bốn chữ mờ mờ, nhưng mà tôi phát hiện, hình như tôi biết bốn chữ này là gì rồi!”
Viên Vọng líu lưỡi: “Còn quý hơn ly đá họa tiết hình con gà?”
“Không thể so sánh được.” Dư Niên lắc đầu, “Ly đá họa tiết hình con gà là ly rượu hoàng đế đã dùng qua, kỹ nghệ tuyệt hảo, giá trị nghệ thuật cao. Nhưng cái quỹ đồng thau ép vại rau cải này, bốn chữ đầu của minh văn là, Văn vương chinh Huyền.”
Giọng cậu thấp xuống, “Văn vương thảo phạt Huyền.”
Viên Vọng khẩn trương, “Sau đó thì sao?”
Dư Niên cởi khẩu trang, nhanh chóng hít một hơi, “Sau đó thì giá trị cái quỹ đồng thau này còn lớn hơn tưởng tượng của tôi, vô cùng lớn, tôi không dám đụng vào nữa, tôi không đủ tư cách, phải để thầy tôi làm.”
Viên Vọng đã từng đọc tin giữa Dư Niên và nhiếp ảnh gia Quý Triều Đức, khắc sâu ấn tượng với thầy giáo động tí là phạt chép “Nhị thập tứ sử”, còn vô cùng bao che khuyết điểm của Dư Niên, “Thầy Tằng Hồng Ảnh?”
“Đúng vậy, chính là ông ấy.”
Nhờ trưởng thôn tìm một cái rương gỗ, Dư Niên tự mình bỏ quỹ đồng thau vào, đóng chặt lại, định lúc sáng sớm ngày mai trở về Ninh thành thì đem về luôn. Nhìn đồng hồ, cậu lại tới chỗ có tín hiệu, gọi điện thoại cho thầy.
Tằng Hồng Ảnh nghe điện thoại rất nhanh, giọng điệu khoa trương nhưng không giấu nổi vui mừng trong đó, “Ồ, ai gọi điện thoại cho thầy vậy nhỉ? Nhìn thấy tên, thầy còn tưởng rằng mình già rồi nên hoa mắt!”
Dư Niên cười nói, “Thầy, bây giờ con đang ở một thôn trong núi Phượng Thủ.”
“Thầy biết, là hoạt động công ích.” Nhận ra mình vô tình để lộ cái gì đó, Tằng Hồng Ảnh cố gắng cứu vãn, ho vài tiếng, giọng điệu cũng chuyển sang cứng rắn, “Thầy không muốn biết con đang ở chỗ nào, có chuyện thì nói, không có thì đừng lãng phí tín hiệu.”
Dư Niên không nhiều lời, nói thẳng, “Chỗ con ở là thôn Tân Phong, lúc con sửa guồng nước cho người dân ở đây, nhìn thấy một quỹ đồng thau đè vại đồ ăn.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Tằng Hồng Ảnh lẩm bẩm, “Lấy quỹ đồng thau đè vại đồ ăn? Thật sáng tạo! Năm đó Văn vương Vũ vương cũng không xa xỉ tới mức đó.”
“Vâng, sau khi con nhận ra bèn hỏi kĩ, là Phó Bác Ngạn của kinh thành năm đó đem tới thôn, sau đó Phó Bác Ngạn bị bệnh mất ở đây, để lại quỹ đồng thau, nhưng mà chỉ có một nửa, không thấy cái đế.”
Tằng Hồng Ảnh biết đoạn chuyện xưa này, bây giờ giọng điệu nghiêm túc hẳn, “Một nửa thì một nửa, trọng điểm là, Niên Niên, con xem kỹ chưa? Có minh văn không? Lai lịch ra sao?”
“Con đọc được bốn chữ, ” Tim Dư Niên đập nhanh hơn, nói rõ ràng từng chữ, “Văn vương chinh Huyền.”
Tằng Hồng Ảnh không lên tiếng một lúc lâu, nín thở vài giây. Lúc ông mở miệng nói tiếp, hơi thở run rẩy, “Niên Niên, con nói thầy nghe, con chắc chắn đó là mấy chữ này? Không đọc sai chứ?”
“Chính là mấy chữ này, con tuyệt đối không đọc sai. Sau khi đọc được bốn chữ này, con cũng không dám động vào nó nữa, phải để thầy tới, con còn trẻ, không đủ tư cách.”
Tằng Hồng Ảnh trầm ngâm, “Được, quyết định của con rất đúng, đem đồ về cẩn thận, đầu tiên chúng ta phải xác định thật giả đã. Nếu như là giả, vậy người làm ra thứ này có trí tưởng tượng thật phong phú. Nếu như là thật —— ”
“Nếu như là thật, vậy một đoạn lịch sử đã được chứng thực.”
“Ừ, rốt cuộc Huyền triều này có tồn tại hay không, rốt cuộc đây là trí tưởng tượng của con người hay là có thật, giới sử học trong và ngoài nước đã tranh cãi mấy thập niên. Nếu như, ” Tằng Hồng Ảnh không nói hết, không kiềm nổi cười vang, “Niên Niên ngoan của thầy, nhân phẩm của con cao tới mức nào vậy? Không tính chuyện nhặt đại đồ ven đường hốt được ly đá họa tiết hình con gà, không ngờ con lại còn nhặt được dụng cụ đồng thau trấn quốc này!”
Dư Niên sờ mũi, cũng cong mắt cười, “Chắc là, rất cao?”
Cúp điện thoại, Dư Niên hít thở khí trời trong sạch của núi rừng, đứng tại chỗ một lúc, nhịp tim điên cuồng mới dần chậm lại. Cậu ngẩn người một lúc, gọi cho Úc Thanh.
Một lúc sau Úc Thanh mới nhận, ngái ngủ, “Niên Niên?”
“Vâng, là em, chị đang ngủ hả?”
Úc Thanh đáp, “Tối hôm qua chị trở về nước, ầm ĩ cả một đêm, quả nhiên già rồi, một đêm náo loạn, hồn về thiên thu.” Cô tỉnh người, “Vẫn còn ở trong núi hả?”
“Ừ, sáng sớm mai em về Ninh thành, chắc tối mới về đến nơi.” Dư Niên không nhiều lời, hỏi thẳng, “Trang Hà Na làm gì vậy?”
Vừa nhắc tới cái tên này, Úc Thanh liền tức giận, “Ả mang thai.”
Dư Niên nhíu mày, “Không thể nào.”
“Đúng vậy, không thể nào. Sau khi mẹ chị qua đời, chị vẫn còn nhỏ, ba chị đã đi buộc garo, thề đời này chỉ có một đứa con gái là chị, toàn bộ Thịnh gia sau này đều của là chị.
Vậy nên chị cũng đang suy nghĩ, thế éo nào mà Trang Hà Na mang thai được. Vừa mới có thai đã diễu võ giương oai chạy đến nhà chị, chỉ chỗ này chỗ kia, nơi này không đúng nơi đó không tốt, còn bắt gỡ hình mẹ chị trên tường xuống ném đi, nói di ảnh người chết sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng ả, đến lúc đó ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chị tát ả một bạt tai.” Úc Thanh lạnh lùng nói, “Có thể chửi chị, có thể nói xấu chị, nhưng không thể đụng đến mẹ chị. Khi mẹ chị còn sống đã không được hạnh phúc, nên chị không thể để mẹ chết rồi vẫn không được yên lòng.”
Dư Niên biết người mẹ đã khuất luôn là một nút thắt trong lòng Úc Thanh, thậm chí cả đời không thể tháo gỡ, cậu hỏi, “Vậy chị định làm gì?”
Trong loa truyền tới âm thanh bật lửa, Úc Thanh nói, “Làm gì? Bà đây chưa từng sợ ai, ả ta thật sự cho là chị sẽ để mặc ả tung hoành, không dạy dỗ ả? Không nói nữa, tí nữa nhìn chị biểu diễn đi.”
Cúp máy chưa được mười phút, Úc Thanh đã đăng weibo.
“Úc Thanh: @trang Hà Na, đầu tiên đừng có khóc vội, mau lấy giấy xét nghiệm vết thương ra thì còn có thể tìm luật sư của tôi lấy tiền bồi thường. Thứ hai, cô hai lần chửi mẹ tôi, tôi mới chỉ tát cô một cái, có vấn đề? Thứ ba, ba tôi không thể sinh con nữa, đứa trẻ trong bụng cô, là con của ai? Thứ tư, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không Thịnh Úc Thanh tôi đây thấy cô một lần đánh cô một lần.”
“—— vờ lờ, Thanh tỷ của em giỏi vãi! Vậy câu hỏi bây giờ là, Trang Hà Na mang thai? Nhưng không phải con của Thịnh Huân Đường? Lượng thông tin lớn quá! Đặt chỗ hóng drama!”
“—— a a a thừa nhận rồi! Thật sự là đại tiểu thư Thịnh gia! Này có tính là nếu làm ca sĩ diễn viên không hot thì không thể không về nhà thừa kế gia sản hơn tỷ nhân dân tệ?”
“—— phu nhân của Thịnh Huân Đường tập đoàn Thịnh đã qua đời nhiều năm, vậy nên, ờm, Trang Hà Na chửi mẹ Úc Thanh, đúng là thiếu đòn... Còn về mang thai, chắc là muốn nhờ đứa con này để gả vào nhà giàu, nhưng vẫn không mang thai được, nên mới có cái ý tưởng ngu ngốc này, người này là ngu thiệt hay ngu giả vậy? Chắc cô ta cũng nhanh chóng nguội xuống thôi.”
Sau khi Úc Thanh đáp trả, weibo của Trang Hà Na không có thêm bài nào nữa. Vốn dĩ đang náo nhiệt, nhưng đến ngày hôm sau chẳng mấy ai để ý tới chuyện này nữa.
Lúc này, Dư Niên đổi từ xe buýt sang xe lửa, từ núi Phượng Thủ đến sân bay. Cậu không đi cùng đoàn đội điện thoại Nhật Diệu, mà là mang quỹ đồng thau đi từ khu vực thương gia lên máy bay tư nhân của Tạ Du.
Cùng lúc đó, trên diễn đàn có lưu lượng lớn nhất của cả nước, một thiệp xuất hiện trên trang đầu, nhanh chóng hot lên, tên là “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô...”
“Hai ngày trước, thân phận của Úc Thanh bởi vì màn kịch nhà giàu cẩu huyết nên bị bại lộ, mà từ trước tới nay bối cảnh thâm sâu đằng sau Úc Thanh luôn là một bí ẩn, nhưng mọi người cũng hiểu trong lòng, nên mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không phải là chuyện kinh ngạc nổ đom đóm mắt.
Chúng ta đều biết, Úc Thanh và Dư Niên là chị em họ, đây cũng là chính miệng bọn họ nói. Lúc ấy chủ lầu nghĩ ngợi, Dư Niên ra mắt một năm, nhưng cho tới bây giờ không có ai biết tình hình gia đình và người thân của cậu ấy, cái này không kỳ quái sao?
Vì vậy chủ lầu cố ý đi tìm thông tin, nhận ra đúng là Dư Niên rất ít nói tới người nhà, lúc tham gia “Thiên Lại” hát “Viễn Tinh” thì có nói là mình nhớ bà ngoại đã mất. Lúc ra bài hát đơn “Nói Mớ”, trong bài hát có một khúc phượng tiêu, lúc phỏng vấn Dư Niên nói là bạn tốt của ông ngoại, Phó Vãn Minh tiên sinh là người thổi. Chủ lầu tò mò, bèn trăm phương ngàn kế đi điều tra.”
“—— chủ lầu mở thiệp là muốn nói gì? Thiết lập tính cách của Dư Niên chẳng phải chỉ là nhặt đại đồ ven đường kiếm được món hời rồi bán lấy tiền, sau đó nhìn thấy cơ hội làm ăn, mình lại là sinh viên chuyên ngành lịch sử vậy nên bắt đầu từ đại học đã mua vào bán ra vô số đồ cổ lợi dụng mức giá chênh lệch để kiếm lời sao, nếu không thì chủ lầu cho là cậu ta kiếm được đống tiền đó từ đâu? Mặc dù Triệu Xuân Minh là một người cặn bã, nhưng mắng Dư Niên không sai, có thể rửa sạch mùi tiền thối đầy người sao? Trong show “Tàng Bảo”, thật sự cho là bản thân tài giỏi, không thèm liếc mắt một cái đã phán bức cổ họa hai trăm triệu là hàng pha kè? Cái thứ không mua nổi đồ ăn ngoài, xí!”
“—— trên lầu là fans Triệu Thư Á đúng không? Đúng là trung thành đến chết! Chủ lầu đừng để ý, tiếp tục đào đi, tui cũng tò mò, nhưng mà không có kiên nhẫn tra ha ha ha, lót dép chờ chủ lầu!”
“—— đây là muốn hít ké fame Úc Thanh, spam thiết lập tính cách quý công tử của Dư Niên hả? Nhưng mà nếu chủ lầu tra được nhà Dư Niên không quyền không thế không tiền không địa vị, còn thêm một đống chuyện xấu, vậy chẳng phải đoàn đội Dư Niên tức chết sao? Ha ha ha, cho dù Thịnh gia giàu có như vậy nhưng có thể cũng có mấy người bà con nghèo nàn chứ, đúng không?”
Chỉ trong chớp mắt dưới thiệp đã có hơn mấy trăm lầu, hơn phân nửa đều là người đi đường và antifans chửi thiết lập tính cách, chủ lầu không bị ảnh hưởng, mấy phút sau tiếp tục đăng.
“Chủ lầu ôm tâm tư tìm tòi nghiên cứu, tìm được nguyên văn của Úc Thanh, ‘”Giới thiệu với mọi người, đây là em trai tôi, Dư Niên. Chúng tôi là chị em họ của nhau, bà ngoại của em ấy là em gái ruột của ông nội tôi.’ chủ lầu bèn căn cứ vào những lời này, đi điều tra cây gia phả của gia tộc Thịnh gia, phát hiện sự tình còn đơn giản hơn cả trí tưởng tượng của chủ lầu —— bởi vì ông nội của Úc Thanh chỉ có một người em gái, tên là Thịnh Lệnh Nghi.
Thịnh Lệnh Nghi là ai chứ? Là tiểu thư Thịnh gia Ninh thành vang danh một thời, danh môn khuê tú, cũng là tác giả của các bài hát “Đồng xanh”, “Khen hoa mai”, “Trầm tư ngàn năm”, “Tiếng chuông lịch sử” và thủ hiệu ca của đại học Ninh thành, được gọi là nhạc sĩ, nhà nghệ thuật báu vật của quốc gia. Không ít tác phẩm của bà được tôn sùng là tác phẩm kinh điển, được cover lại rất nhiều, vô cùng được kính trọng. Mà nhạc lý do bà ấy viết bây giờ vẫn còn là tài liệu giảng dạy chuyên ngành của không ít trường đại học và cao đẳng.”
“—— vờ lờ, “Đồng xanh” và “Khen hoa mai”, mỗi lần hợp ca tắt cmn thở!”
“—— Cô Thịnh Lệnh Nghi! Không ngờ lại là cô Thịnh Lệnh Nghi! Cô Thịnh Lệnh Nghi không chỉ viết bài hát, còn viết cả thơ và tản văn, là một con người hoàn mỹ!”
“—— không ngờ bà ngoại Niên Niên lại là Thịnh Lệnh Nghi! Trời ơi, chẳng trách tại sao Niên Niên biểu diễn hay sáng tác đều vô cùng giỏi a a a, đây chính là gia đình có truyền thống học bá! Điên cuồng PR!!!”
Tốc độ xuất hiện lầu còn nhanh hơn trước, chỉ trong chốc lát đã thành thiệp hot trên trang đầu, có hơn mấy ngàn lầu.
Chủ lầu tiếp tục viết.
“Lúc biết được bà ngoại Dư Niên là Thịnh Lệnh Nghi, tui cũng rất kinh ngạc, bởi vì Dư Niên có thể dùng thông tin này để nâng thêm địa vị hoặc là khoe khoang, nhưng cậu ấy một câu cũng không nhắc tới. Nhưng mà sau khi tui tra tiếp, ôi vờ lờ, tui nhận ra tui còn quá trẻ để thấy rõ sự đời, phần lợi hại hơn còn ở phía sau!! Vượt quá sức tưởng tượng của tui!!!
Chồng Thịnh Lệnh Nghi, ông ngoại Dư Niên, là ai? Dư Tu Ninh. Mấy bạn không biết Tu Ninh tiên sinh là ai thì có thể bấm vào link này [ link ], sau khi đọc xong, có thể tóm gọn lại trong bốn từ: Thanh Sơn Dư thị.”
—————————————-
饕餮 (Thao Thiết): con ác thú trong thần thoại, là hoa văn trên đồ đồng Trung Quốc (cái này nếu các bạn muốn tra thì cứ gõ thẳng “thao thiết” nhé, nhiều thông tin lắm))
Bình luận facebook