Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Chương 40
"Anh có nhớ chứ, em nhớ mà, nhớ anh muốn chết luôn đó." Đỗ Vu Thư ôm lấy cái lồng giữ ấm, cười tới híp mắt, "Đúng là chỉ có anh trai là tốt nhất, anh cứ yên tâm, kiếp sau, em nhất định sẽ không làm em gái anh nữa, để được gả cho anh!"
"Vậy chẳng phải sẽ phiền chết luôn sao?" Đỗ Ngôn Tố cười nói, anh ấy nhìn ánh mắt của Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng nói: "Mới vài ngày không gặp, sao em lại gầy vậy rồi?"
"Có chăm sóc tốt cho bản thân mình không đó?"
Đỗ Vu Thư nghe Đỗ Ngôn Tố nói vậy, cô suýt nữa đã rơi lệ.
Cô mạnh mẽ nói: "Em gầy chỗ nào? Dạo gần đây em còn thấy em mập lên nữa đó!"
"Cô bé ngốc." Đỗ Ngôn Tố nhẹ nhàng nói, giọng nói giống như đang thở dài hơn, "Em đừng bao giờ đi lừa anh trai của em nữa."
"Nếu em mập hay gầy còn không nhìn ra được, thì làm gì có tư cách làm anh trai em nữa?"
Đỗ Vu Thư ngây người, cô cắn môi dưới như một đứa trẻ mới phạm lỗi, cúi đầu nhìn lồng giữ ấm không nói gì.
Đỗ Ngôn Tố dường như không để ý tới hành động của Đỗ Vu Thư, anh ấy cười nói: "Thư Thư, để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
"Là câu chuyện nói về khoảng thời gian anh đi học ở nước ngoài, chẳng phải em rất muốn nghe sao?" Đỗ Ngôn Tố lại cười nói, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Ừm..." Đỗ Vu Thư mơ hồ đáp lại.
Đỗ Ngôn Tố cười cười, nói tiếp: "Ở đó, anh có một người bạn vô cùng thân, cậu ta cũng là người Châu Á, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng cực kỳ đẹp trai, trong trường, cậu ta cũng khá nổi tiếng, có rất nhiều cô gái thích cậu ta."
"Cậu ta lại vô cùng thích một cô gái, cô gái kia thì nhỏ bé ốm yếu, khuôn mặt thanh tú, nhưng không thu hút ánh nhìn lắm, nhưng cậu ta lại vô cùng thích cô gái đó, cậu ta cũng đã tỏ tình với cô gái kia, nhưng cô gái không hề đồng ý."
"Lúc đó, trong trường, còn có một người Châu Á khác cũng được rất nhiều sinh viên biết tới, cậu ta luôn mang tới cho người khác cảm giác rất kỳ lạ, cũng rất được các cô gái săn đón, một ngày nọ, cậu ta cũng tỏ tình cô gái kia, cô gái đó, đã đồng ý."
"Nhưng chưa đến ba tháng, bọn họ đã chia tay nhau."
"Cậu trai kỳ lạ kia vô cùng lăng nhăng, cô gái đó chính là người mà cậu ta đã quen lâu nhất, nhưng cũng không thể quen quá ba tháng."
"Lý do cuối cùng chính là, cậu ta chỉ muốn trả thù cậu bạn kia thôi, giữa hai người bọn họ, từng có xích mích không nhỏ."
"Cậu trai kia họ Diệp." Đỗ Ngôn Tố lẳng lặng nhìn Đỗ Vu Thư, "Trung Quốc có câu, cha nào con nấy, bây giờ mở rộng nghĩa ra, có phải là anh nào em nấy không?"
"Người đàn ông như vậy, Thư Thư, em tin tưởng được không?" Đỗ Ngôn Tố nắm tay Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng nói: "Hai đứa từng cãi nhau long trời lở đất, người đàn ông cũng không tin tưởng em, tám năm qua, cậu ta cũng không hề đối xử tốt với, mà đột nhiên, cậu ta lại vội vàng tỏ tình với em."
"Tỏ tình với em, nói cậu ta thích em, muốn đi cùng em, xin em đi cùng với cậu ta."
"Bảo bối, em có tin được không?"
"Em... Em không tin..." Đỗ Vu Thư cắn răng lắc đầu, cố gắng né tránh ánh mắt của Đỗ Ngôn Tố.
"Cô bé ngốc, anh cũng là anh trai em, trước mặt anh em còn cố gắng che giấu gì nữa?" Đỗ Ngôn Tố hơi đau lòng nói, "Anh cũng không thể giao em cho loại người như vậy được, em rất đáng giá, bảo bối tốt như vậy, sẽ có người tốt hơn nguyện ý ở cùng em, Thư Thư."
"Anh..." Đỗ Vu Thư nắm chặt tay Đỗ Ngôn Tố, nước mắt rơi xuống, "Em chỉ muốn... Em chỉ muốn thử một lần thôi mà..."
"Cô bé ngốc, anh sẽ không trách em đâu." Đỗ Ngôn Tố vuốt đầu Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng nói: "Nếu em muốn thử, thì hãy dũng cảm một lần đi, bảo bối."
"Anh không tin bảo bối của anh lại là người nhát gan như vậy."
"Bảo bối, cậu chuyện vừa nãy không hề có kết thúc, em có muốn nghe kết thúc không?" Đỗ Ngôn Tố mỉm cười xoa đầu Đỗ Vu Thư, trong lời nói xen lẫn chút đau lòng, "Sau đó, cậu trai đó lại quay về với cô gái kia, đi dạo một vòng, cuối cùng bọn họ vẫn trở về với nhau."
"Lúc trước, cô gái đó quen cậu trai kia là vì muốn trả thù cậu ta, còn cậu trai kia thì lại muốn 'đánh' thẳng vào bạn anh, hai người đều quen nhau với mục đích không hề đơn giản, cứ lạnh lùng với nhau, sau ba tháng, bọn họ chia tay nhau, nhưng lại bị thu hút lẫn nhau."
"Cuối cùng bọn họ vẫn quen nhau, vượt qua mọi thành kiến, oán hận, tức giận, sự phản bội, lòng thương hại, chia ly, tất cả sự đau khổ đều bị tình yêu ngọt ngào của bọn họ làm tan biến, mọi chuyện không còn quan trọng nữa, bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau."
"Nếu em thật sự muốn thử một lần, nếu em muốn yêu cậu ta, vậy thì hãy dũng cảm một chút." Trong đôi mắt Đỗ Ngôn Tố hiện lên dòng cảm xúc mơ hồ, phức tạp, không biết phải tại sao, trái tim anh ấy vô cùng đau, nhưng vẫn cố gắng nói, "Đừng để chính mình phải hối hận, Thư Thư."
"Hiểu làm là nguồn gốc lớn nhất tạo thành tổn thương, không có cái gì có thể tổn thương người khác bằng hiểu lầm, so với chuyện cứ phải liên tục kiểm tra dò xét, thì thà cứ bình tĩnh nói cho cậu ta biết, 'em thích anh, còn anh?' "
"Dũng cảm một chút, Thư Thư."
Anh biết, rồi một ngày nào đó em cũng sẽ bay đi, sẽ rời khỏi anh để bay lượn trên bầu trời, lúc đó, người làm bạn với em, chắc chắn không phải là anh.
Nhưng anh hi vọng, anh có thể ở bên cạnh em trong những khoảng thời gian cuối cùng, cố gắng ủng hộ và cổ vũ cho em.
Dũng cảm bay lên đi, Thư Thư.
"Anh có nhớ chứ, em nhớ mà, nhớ anh muốn chết luôn đó." Đỗ Vu Thư ôm lấy cái lồng giữ ấm, cười tới híp mắt, "Đúng là chỉ có anh trai là tốt nhất, anh cứ yên tâm, kiếp sau, em nhất định sẽ không làm em gái anh nữa, để được gả cho anh!"
"Vậy chẳng phải sẽ phiền chết luôn sao?" Đỗ Ngôn Tố cười nói, anh ấy nhìn ánh mắt của Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng nói: "Mới vài ngày không gặp, sao em lại gầy vậy rồi?"
"Có chăm sóc tốt cho bản thân mình không đó?"
Đỗ Vu Thư nghe Đỗ Ngôn Tố nói vậy, cô suýt nữa đã rơi lệ.
Cô mạnh mẽ nói: "Em gầy chỗ nào? Dạo gần đây em còn thấy em mập lên nữa đó!"
"Cô bé ngốc." Đỗ Ngôn Tố nhẹ nhàng nói, giọng nói giống như đang thở dài hơn, "Em đừng bao giờ đi lừa anh trai của em nữa."
"Nếu em mập hay gầy còn không nhìn ra được, thì làm gì có tư cách làm anh trai em nữa?"
Đỗ Vu Thư ngây người, cô cắn môi dưới như một đứa trẻ mới phạm lỗi, cúi đầu nhìn lồng giữ ấm không nói gì.
Đỗ Ngôn Tố dường như không để ý tới hành động của Đỗ Vu Thư, anh ấy cười nói: "Thư Thư, để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
"Là câu chuyện nói về khoảng thời gian anh đi học ở nước ngoài, chẳng phải em rất muốn nghe sao?" Đỗ Ngôn Tố lại cười nói, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Ừm..." Đỗ Vu Thư mơ hồ đáp lại.
Đỗ Ngôn Tố cười cười, nói tiếp: "Ở đó, anh có một người bạn vô cùng thân, cậu ta cũng là người Châu Á, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng cực kỳ đẹp trai, trong trường, cậu ta cũng khá nổi tiếng, có rất nhiều cô gái thích cậu ta."
"Cậu ta lại vô cùng thích một cô gái, cô gái kia thì nhỏ bé ốm yếu, khuôn mặt thanh tú, nhưng không thu hút ánh nhìn lắm, nhưng cậu ta lại vô cùng thích cô gái đó, cậu ta cũng đã tỏ tình với cô gái kia, nhưng cô gái không hề đồng ý."
"Lúc đó, trong trường, còn có một người Châu Á khác cũng được rất nhiều sinh viên biết tới, cậu ta luôn mang tới cho người khác cảm giác rất kỳ lạ, cũng rất được các cô gái săn đón, một ngày nọ, cậu ta cũng tỏ tình cô gái kia, cô gái đó, đã đồng ý."
"Nhưng chưa đến ba tháng, bọn họ đã chia tay nhau."
"Cậu trai kỳ lạ kia vô cùng lăng nhăng, cô gái đó chính là người mà cậu ta đã quen lâu nhất, nhưng cũng không thể quen quá ba tháng."
"Lý do cuối cùng chính là, cậu ta chỉ muốn trả thù cậu bạn kia thôi, giữa hai người bọn họ, từng có xích mích không nhỏ."
"Cậu trai kia họ Diệp." Đỗ Ngôn Tố lẳng lặng nhìn Đỗ Vu Thư, "Trung Quốc có câu, cha nào con nấy, bây giờ mở rộng nghĩa ra, có phải là anh nào em nấy không?"
"Người đàn ông như vậy, Thư Thư, em tin tưởng được không?" Đỗ Ngôn Tố nắm tay Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng nói: "Hai đứa từng cãi nhau long trời lở đất, người đàn ông cũng không tin tưởng em, tám năm qua, cậu ta cũng không hề đối xử tốt với, mà đột nhiên, cậu ta lại vội vàng tỏ tình với em."
"Tỏ tình với em, nói cậu ta thích em, muốn đi cùng em, xin em đi cùng với cậu ta."
"Bảo bối, em có tin được không?"
"Em... Em không tin..." Đỗ Vu Thư cắn răng lắc đầu, cố gắng né tránh ánh mắt của Đỗ Ngôn Tố.
"Cô bé ngốc, anh cũng là anh trai em, trước mặt anh em còn cố gắng che giấu gì nữa?" Đỗ Ngôn Tố hơi đau lòng nói, "Anh cũng không thể giao em cho loại người như vậy được, em rất đáng giá, bảo bối tốt như vậy, sẽ có người tốt hơn nguyện ý ở cùng em, Thư Thư."
"Anh..." Đỗ Vu Thư nắm chặt tay Đỗ Ngôn Tố, nước mắt rơi xuống, "Em chỉ muốn... Em chỉ muốn thử một lần thôi mà..."
"Cô bé ngốc, anh sẽ không trách em đâu." Đỗ Ngôn Tố vuốt đầu Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng nói: "Nếu em muốn thử, thì hãy dũng cảm một lần đi, bảo bối."
"Anh không tin bảo bối của anh lại là người nhát gan như vậy."
"Bảo bối, cậu chuyện vừa nãy không hề có kết thúc, em có muốn nghe kết thúc không?" Đỗ Ngôn Tố mỉm cười xoa đầu Đỗ Vu Thư, trong lời nói xen lẫn chút đau lòng, "Sau đó, cậu trai đó lại quay về với cô gái kia, đi dạo một vòng, cuối cùng bọn họ vẫn trở về với nhau."
"Lúc trước, cô gái đó quen cậu trai kia là vì muốn trả thù cậu ta, còn cậu trai kia thì lại muốn 'đánh' thẳng vào bạn anh, hai người đều quen nhau với mục đích không hề đơn giản, cứ lạnh lùng với nhau, sau ba tháng, bọn họ chia tay nhau, nhưng lại bị thu hút lẫn nhau."
"Cuối cùng bọn họ vẫn quen nhau, vượt qua mọi thành kiến, oán hận, tức giận, sự phản bội, lòng thương hại, chia ly, tất cả sự đau khổ đều bị tình yêu ngọt ngào của bọn họ làm tan biến, mọi chuyện không còn quan trọng nữa, bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau."
"Nếu em thật sự muốn thử một lần, nếu em muốn yêu cậu ta, vậy thì hãy dũng cảm một chút." Trong đôi mắt Đỗ Ngôn Tố hiện lên dòng cảm xúc mơ hồ, phức tạp, không biết phải tại sao, trái tim anh ấy vô cùng đau, nhưng vẫn cố gắng nói, "Đừng để chính mình phải hối hận, Thư Thư."
"Hiểu làm là nguồn gốc lớn nhất tạo thành tổn thương, không có cái gì có thể tổn thương người khác bằng hiểu lầm, so với chuyện cứ phải liên tục kiểm tra dò xét, thì thà cứ bình tĩnh nói cho cậu ta biết, 'em thích anh, còn anh?' "
"Dũng cảm một chút, Thư Thư."
Anh biết, rồi một ngày nào đó em cũng sẽ bay đi, sẽ rời khỏi anh để bay lượn trên bầu trời, lúc đó, người làm bạn với em, chắc chắn không phải là anh.
Nhưng anh hi vọng, anh có thể ở bên cạnh em trong những khoảng thời gian cuối cùng, cố gắng ủng hộ và cổ vũ cho em.
Dũng cảm bay lên đi, Thư Thư.