Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
Cả trường quay im phăn phắt suốt ba phút, cả đạo diễn đang xem qua màn hình theo dõi cũng phải cười rút bụng!
Không ngờ, Đỗ Vu Thư lại biết quay chương trình tới vậy, a ha ha ha ha.
"Cô..." Nhìn một hồi, Diệp Tĩnh An lên tiếng, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, lau một ít trên khóe miệng, cái này vốn là hôn gián tiếp!
"Cô không chịu chú ý vệ sinh chút được à?" Diệp Tĩnh An cứng đờ nời.
Đỗ Vu Thư phì cười, rồi nhìn cô nhân viên giả ma, xấu xa nói: "Diệp Tĩnh An ghét bỏ cô rồi, chuyện này sao có thể nhịn cho qua được? Khử anh ta đi."
Nhân viên: "..." Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, mối quan hệ giữa Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An 'tốt' thật đó.
Vẻ mặt cô nhân viên bị vạch trần không thay đổi chút nào, cô ấy thấp giọng nói để hoàn thành nhiêm vụ của mình, "Muốn có đáp an đúng không? Muốn biết bản đồ kho báu chứ gì? Còn giành được chiến thằng nữa đúng chứ?..."
"Chỉ cần thắng được tôi, tất cả mọi thứ hai người muốn đều có..."
"Oẳn tù xì, ba trận thắng hai, khi hia người cùng thắng tôi hai lần, sẽ nhận được phần thưởng của tôi." Giọng nói của cô nhân viên đột nhiên bình thường, vẻ mặt của Đỗ Vu Thư vô cùng thê thảm.
Diệp Tĩnh An vẫn không thay đổi gì, cơ thể cứng đờ, ánh mắt nặng nề, anh từ từ đưa tay, chuẩn bị tư thế để chiến đấu.
Đỗ Vu Thư thấy anh nhưu vậy, cô cũng muốn điều chỉnh bầu không khí một chút, cô cười nói với cô nhân viên: "Chúng ta đổi trò chơi khác được không, cô nhìn Diệp Tĩnh An, anh ta như vậy mà thắng được cô à?"
"Mẹ đang sợ không biết con có khóc không đây, cục cưng." Đỗ Vu Thư quay đầu nhìn Diệp Tĩnh An bên cạnh, giọng nói cố tình giễu cợt, cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt mình.
Diệp Tĩnh An vẫn như cũ, "Đạo diễn, cô ấy dang công kích 'thí sinh thi đấu', làm người ta tổn thưởng rất nhiều, tôi muốn được bồi thường."
"Tôi không khả năng chịu đựng của anh lại yếu tới vậy đấy." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
"Cụ cưng năm nay mới ba tuổi thôi." Diệp Tĩnh An cứng đầu đáp lại Đỗ Vu Thư, "Bây giờ cô đang có hành vị ngược đãi người chưa tới tuổi vị thành niên đấy."
Đỗ Vu Thư: "..."
Nhân viên đứng cạnh nhìn họ nội chiế, nghĩ rằng, tập một này đúng là vừa ý khán giả.
Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư gây chiến, hóa thân thành đứa bé ba tuổi IQ cao.
"Cục cưng ba tuổi." Đỗ Vu Thư vẫn bình tĩnh kéo dài giọng nói: "Con biết chơi kéo búa bao à?"
"Con không biết, nên muốn mẹ chỉ cho con." Diệp Tĩnh An dừng một chút,r ồi hỏi: "Kéo là gì? Có ăn được không? Ngon không? Còn đá bao nữa? Lấy đá làm bao sao? Vậy còn sử dụng dược sao?"
Anh camera không nhịn được phì cười, Đỗ Vu Thư nghiến răng, "Tổ chương trình dám mời trẻ em tới làm việc sao? Cả một đứa nhóc ba tuổi mà cũng dám mời!'
Lần này, ngay cả nhân viên giả ma cũng không nhịn được nữa, cô ấy cúi đầu khẽ cười ra tiếng, kết hợp với lớp máu giả trên mặt, nhìn vào vô cùng thê thảm.
Cái trò búa kéo bao này nhìn thì dễ vậy thôi, chứ Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư cũng biết được khả năng chiến thắng không cao, huống chi nói tới việc phải thắng hai ván? Hai người thương lượng với nhau số thứ tự một chút, rồi được nhân viên dẫn đi, dễ dàng tự tay phá hủy liên minh của hai người.
Cuối cùng, trong lúc Đỗ Vu Thư đang suy sụp tới tận cùng, hai người cũng giành chiến thắng, lấy được manh mối của bọn họ.
Là một góc của bản đồ kho báu, trên mảnh giấy có ghi dòng chữ thật to -- "Là thật hay là giả?"
Đỗ Vu Thư thật sự rất muồn ngồi xuống 'uống trà tâm sự' với tổ chương trình này!
Sáng nay, bầu không khí giữa hai người khá hơn rất nhiều, không giống như sự ngại ngùng của mấy ngày trước kia, vạch mặt lẫn nhau, lâu lâu cãi nhau, đôi khi còn không chút nể mặt mũi nào châm chọc người kia, số lần hai người nội chiến đếm không xuể, đạo diễn ngồi trước màn hình theo dõi luôn cười tươi, cả anh quay phim đi cùng cũng không nhịn cười được.
Mà bây giờ cũng chỉ mới là buổi sáng thôi, không biết hai người bọn họ sẽ thế nào nữa đây, cũng chẳng gặp gỡ được người, lấy được manh mối rooif bọn họ vô cùng cảm động.
Tổng cộng lấy được ba mảnh ghép bản đồ kho báu, và một chút câu chuyện cũ năm xưa.
Ghi hình buổi sáng xong, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An đi theo nhân viên ra khỏi lâu đài cổ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Giữa trưa là thời nghỉ trưa, bởi vì đang ở lâu đài cổ, nên không khí không lạnh cũng không nóng, không ảnh hưởng tới thể lực của mọi người mấy, nên buổi chiều bọn họ không được nghỉ ngơi, mà phải tiếp tục ghi hình, trong hai ngày nay, tổ chương trình đã sắp xếp để quay hai tập.
Đỗ Vu Thư đi ra khỏi lâu đài cổ, thấy Diệp Tĩnh An vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì cứ gân cổ lên cãi, chào hỏi vài người, rồi đi lên xe của tổ chương trình tới một khách sạn nhỏ gần đó, tuy điều kiện không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng có thể tắm rửa rồi ngủ một giấc, buổi chiều phải quay tiếp, ở đây thì xa nội thành quá, đi đi về về thì rất tốn thời gian, mà cũng không nghỉ ngơi được.
Không khí lúc ăn cơm giữa trưa coi như cũng rất vui vẻ, Đỗ Vu Thư tìm cớ mang cơm về phòng của mình ăn, cô mệt mỏi ăn được hai muỗng, rồi không muốn ăn nữa.
Chẳng lẽ, người thất tình ai cũng như vậy à?
Đỗ Vu Thư cười khổ, cố gắng ai hết chén cơm, cô làm gì yếu ớt tới như vậy!
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Đỗ Vu Thư không nhìn tên người gọi, trực tiếp nhấc máy, "Alo?"
"Là anh đây." Đỗ Ngôn Tố mỉm cười, dịu dàng nói với Đỗ Vu Thư, "Ghi hình vất vả không?"
"Không vất vả đâu anh, hôm nay bọn em ghi hình ở trong nhà, nên cũng rất dễ chịu." Đỗ Vu Thư nghe thấy giọng nói của Đỗ Ngôn Tố, khuôn mặt cũng vui vẻ hơn nhiều, "Hôm nay anh không ăn cơm sao? Anh ăn cơm chưa? Đừng có mà nhịn đói tới khuya đó."
'Cốc côc côc.'
Tiếng gõ của vang lên, Đỗ Vu Thư vội vàng nói Đỗ Ngôn Tố, rồi chạy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy Đỗ Ngôn Tố cầm điện thoại đứng trước cửa.
"Anh! Sao anh lại tới đây?!" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên dẫn anh ấy vào, cô cười vô cùng xán lạn.
"Sao thế, thấy anh không vui à?" Đỗ Ngôn Tố cố tình ra vẻ không vui, rồi đem một chiếc lồng giữ ấm để lên bàn, than thở: "Anh đây chẳng phải đang lo lắng cho em ăn uống không hợp miệng sao?"
"Kết quả là em chỉ la ó lên thôi, cái cô bé không có lương tâm này đúng là chẳng chịu nghĩ tới anh trai mình gì cả."
Cả trường quay im phăn phắt suốt ba phút, cả đạo diễn đang xem qua màn hình theo dõi cũng phải cười rút bụng!
Không ngờ, Đỗ Vu Thư lại biết quay chương trình tới vậy, a ha ha ha ha.
"Cô..." Nhìn một hồi, Diệp Tĩnh An lên tiếng, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, lau một ít trên khóe miệng, cái này vốn là hôn gián tiếp!
"Cô không chịu chú ý vệ sinh chút được à?" Diệp Tĩnh An cứng đờ nời.
Đỗ Vu Thư phì cười, rồi nhìn cô nhân viên giả ma, xấu xa nói: "Diệp Tĩnh An ghét bỏ cô rồi, chuyện này sao có thể nhịn cho qua được? Khử anh ta đi."
Nhân viên: "..." Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, mối quan hệ giữa Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An 'tốt' thật đó.
Vẻ mặt cô nhân viên bị vạch trần không thay đổi chút nào, cô ấy thấp giọng nói để hoàn thành nhiêm vụ của mình, "Muốn có đáp an đúng không? Muốn biết bản đồ kho báu chứ gì? Còn giành được chiến thằng nữa đúng chứ?..."
"Chỉ cần thắng được tôi, tất cả mọi thứ hai người muốn đều có..."
"Oẳn tù xì, ba trận thắng hai, khi hia người cùng thắng tôi hai lần, sẽ nhận được phần thưởng của tôi." Giọng nói của cô nhân viên đột nhiên bình thường, vẻ mặt của Đỗ Vu Thư vô cùng thê thảm.
Diệp Tĩnh An vẫn không thay đổi gì, cơ thể cứng đờ, ánh mắt nặng nề, anh từ từ đưa tay, chuẩn bị tư thế để chiến đấu.
Đỗ Vu Thư thấy anh nhưu vậy, cô cũng muốn điều chỉnh bầu không khí một chút, cô cười nói với cô nhân viên: "Chúng ta đổi trò chơi khác được không, cô nhìn Diệp Tĩnh An, anh ta như vậy mà thắng được cô à?"
"Mẹ đang sợ không biết con có khóc không đây, cục cưng." Đỗ Vu Thư quay đầu nhìn Diệp Tĩnh An bên cạnh, giọng nói cố tình giễu cợt, cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt mình.
Diệp Tĩnh An vẫn như cũ, "Đạo diễn, cô ấy dang công kích 'thí sinh thi đấu', làm người ta tổn thưởng rất nhiều, tôi muốn được bồi thường."
"Tôi không khả năng chịu đựng của anh lại yếu tới vậy đấy." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
"Cụ cưng năm nay mới ba tuổi thôi." Diệp Tĩnh An cứng đầu đáp lại Đỗ Vu Thư, "Bây giờ cô đang có hành vị ngược đãi người chưa tới tuổi vị thành niên đấy."
Đỗ Vu Thư: "..."
Nhân viên đứng cạnh nhìn họ nội chiế, nghĩ rằng, tập một này đúng là vừa ý khán giả.
Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư gây chiến, hóa thân thành đứa bé ba tuổi IQ cao.
"Cục cưng ba tuổi." Đỗ Vu Thư vẫn bình tĩnh kéo dài giọng nói: "Con biết chơi kéo búa bao à?"
"Con không biết, nên muốn mẹ chỉ cho con." Diệp Tĩnh An dừng một chút,r ồi hỏi: "Kéo là gì? Có ăn được không? Ngon không? Còn đá bao nữa? Lấy đá làm bao sao? Vậy còn sử dụng dược sao?"
Anh camera không nhịn được phì cười, Đỗ Vu Thư nghiến răng, "Tổ chương trình dám mời trẻ em tới làm việc sao? Cả một đứa nhóc ba tuổi mà cũng dám mời!'
Lần này, ngay cả nhân viên giả ma cũng không nhịn được nữa, cô ấy cúi đầu khẽ cười ra tiếng, kết hợp với lớp máu giả trên mặt, nhìn vào vô cùng thê thảm.
Cái trò búa kéo bao này nhìn thì dễ vậy thôi, chứ Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư cũng biết được khả năng chiến thắng không cao, huống chi nói tới việc phải thắng hai ván? Hai người thương lượng với nhau số thứ tự một chút, rồi được nhân viên dẫn đi, dễ dàng tự tay phá hủy liên minh của hai người.
Cuối cùng, trong lúc Đỗ Vu Thư đang suy sụp tới tận cùng, hai người cũng giành chiến thắng, lấy được manh mối của bọn họ.
Là một góc của bản đồ kho báu, trên mảnh giấy có ghi dòng chữ thật to -- "Là thật hay là giả?"
Đỗ Vu Thư thật sự rất muồn ngồi xuống 'uống trà tâm sự' với tổ chương trình này!
Sáng nay, bầu không khí giữa hai người khá hơn rất nhiều, không giống như sự ngại ngùng của mấy ngày trước kia, vạch mặt lẫn nhau, lâu lâu cãi nhau, đôi khi còn không chút nể mặt mũi nào châm chọc người kia, số lần hai người nội chiến đếm không xuể, đạo diễn ngồi trước màn hình theo dõi luôn cười tươi, cả anh quay phim đi cùng cũng không nhịn cười được.
Mà bây giờ cũng chỉ mới là buổi sáng thôi, không biết hai người bọn họ sẽ thế nào nữa đây, cũng chẳng gặp gỡ được người, lấy được manh mối rooif bọn họ vô cùng cảm động.
Tổng cộng lấy được ba mảnh ghép bản đồ kho báu, và một chút câu chuyện cũ năm xưa.
Ghi hình buổi sáng xong, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An đi theo nhân viên ra khỏi lâu đài cổ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Giữa trưa là thời nghỉ trưa, bởi vì đang ở lâu đài cổ, nên không khí không lạnh cũng không nóng, không ảnh hưởng tới thể lực của mọi người mấy, nên buổi chiều bọn họ không được nghỉ ngơi, mà phải tiếp tục ghi hình, trong hai ngày nay, tổ chương trình đã sắp xếp để quay hai tập.
Đỗ Vu Thư đi ra khỏi lâu đài cổ, thấy Diệp Tĩnh An vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì cứ gân cổ lên cãi, chào hỏi vài người, rồi đi lên xe của tổ chương trình tới một khách sạn nhỏ gần đó, tuy điều kiện không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng có thể tắm rửa rồi ngủ một giấc, buổi chiều phải quay tiếp, ở đây thì xa nội thành quá, đi đi về về thì rất tốn thời gian, mà cũng không nghỉ ngơi được.
Không khí lúc ăn cơm giữa trưa coi như cũng rất vui vẻ, Đỗ Vu Thư tìm cớ mang cơm về phòng của mình ăn, cô mệt mỏi ăn được hai muỗng, rồi không muốn ăn nữa.
Chẳng lẽ, người thất tình ai cũng như vậy à?
Đỗ Vu Thư cười khổ, cố gắng ai hết chén cơm, cô làm gì yếu ớt tới như vậy!
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Đỗ Vu Thư không nhìn tên người gọi, trực tiếp nhấc máy, "Alo?"
"Là anh đây." Đỗ Ngôn Tố mỉm cười, dịu dàng nói với Đỗ Vu Thư, "Ghi hình vất vả không?"
"Không vất vả đâu anh, hôm nay bọn em ghi hình ở trong nhà, nên cũng rất dễ chịu." Đỗ Vu Thư nghe thấy giọng nói của Đỗ Ngôn Tố, khuôn mặt cũng vui vẻ hơn nhiều, "Hôm nay anh không ăn cơm sao? Anh ăn cơm chưa? Đừng có mà nhịn đói tới khuya đó."
'Cốc côc côc.'
Tiếng gõ của vang lên, Đỗ Vu Thư vội vàng nói Đỗ Ngôn Tố, rồi chạy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy Đỗ Ngôn Tố cầm điện thoại đứng trước cửa.
"Anh! Sao anh lại tới đây?!" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên dẫn anh ấy vào, cô cười vô cùng xán lạn.
"Sao thế, thấy anh không vui à?" Đỗ Ngôn Tố cố tình ra vẻ không vui, rồi đem một chiếc lồng giữ ấm để lên bàn, than thở: "Anh đây chẳng phải đang lo lắng cho em ăn uống không hợp miệng sao?"
"Kết quả là em chỉ la ó lên thôi, cái cô bé không có lương tâm này đúng là chẳng chịu nghĩ tới anh trai mình gì cả."
Bình luận facebook